Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 31 Chương 1: TARZAN KHÔNG MUỐN LÀM… TARZAN

Trước Sau
Tarzan về nghỉ hè với má đã hai ngày. Tiếc là má hắn vẫn phải đi làm. Bà tính đến tuần nghỉ cuối cùng của Tarzan bà mới xin phép để đưa con trai đi biển Bắc.

Ăn không ngồi rồi là một cực hình khủng khiếp đối với một kẻ hiếu động như Tarzan. Chớ còn phải hỏi.

Thế rồi hắn tình cờ bắt gặp trang báo quảng cáo các chương trình nhà hát và rạp chiếu phim.

Tại rạp Gloria đang chiếu “Tarzan và con cá sấu vàng”. Tarzan bỗng nổi máu tò mò.

Tarzan ư? Đã từ lâu, bạn bè ở trường nội trú gán cho hắn biệt hiệu “Tarzan” vì sự nhanh nhẹn, khéo léo cùng với nước da nâu và các món tóc quăn thẫm màu của hắn. Riêng hắn thì chỉ biết lơ mơ về nhân vật này. Người khỉ chăng?

Hắn bèn giết thời gian bằng cách tới rạp Gloria để chiêm ngưỡng… Tarzan. Hai giờ sau hắn từ rạp về nhà, gieo mình xuống ghế cái phịch trước cặp mắt ngơ ngác của má hắn.

Bà Carsten hoảng hốt:

- Có chuyện gì mà thẫn thờ vậy hả con?

- Có má ạ.

- Con vừa nhận được một lá thư tệ hại của Gaby ư?

- Không! Nhưng theo con nghĩ thì con vừa gặp một chuyện không hay gần như vậy. Giờ thì con đã biết Tarzan là ai rồi.

- Ý con nói là con đã tự biết về bản thân hơn chớ gì?

- Không. Con nói đến cái kẻ mà người ta đã lấy tên gán cho con kia. Con vừa ở rạp Gloria về đây. Người hùng Tarzan của Hollywood hầu như không nói gì, chỉ hú vài lần khiến cây cối trong rừng rung lên. Có cảm giác đầu óc anh ta không được minh mẫn, hơi u mê nữa kìa. Anh ta bóp chết cả các con vật khiến con thật sự bàng hoàng. Biệt danh Tarzan làm con cảm thấy bị xúc phạm. Giá mà con biết sớm hơn! Con chỉ có một điểm chung với gã Tarzan đó thôi: con cũng thích ăn chuối.

- Thảo nào… Nhưng con nên nhớ đó chỉ là phim. Tarzan mà má đã kể với con khác kia.

- Đúng. Má và các người lớn cùng thế hệ với má vẫn gìn giữ một cổ tích, một huyền thoại về chú nhóc rừng xanh tuyệt vời hồi đó. Tuy nhiên những ông đạo diễn đâu chịu để cho Tarzan trẻ con mãi mãi. Họ bắt Tarzan lớn lên, dùng dao thọc cổ một con sư tử hòng kiếm tiền từ các khán giả mê phim phiêu lưu mạo hiểm. Má hiểu không, nếu những nhà bảo vệ thiên nhiên biết được thì họ sẽ giận dữ đến độ nào trước những thước phim hành hạ thú vật ấy.

Bà Carsten vừa cười vừa đặt mình xuống ghế:

- Ôi, tội nghiệp con tôi! Nhưng bây giờ con tính sao đây?

Tarzan nói như đinh đóng cột:

- Con sẽ xoá sổ cái tên TARZAN vĩnh viễn. Kể từ mùa hè này không ai được gọi con là Tarzan, kể cả các thầy giáo. Con sẽ “phô-tô” văn bản thành hàng trăm tờ để công bố quyết định của mình. Con sẽ trở lại là Peter, con trai má.

- Vấn đề xem ra cũng nghiêm túc đó. Rất tốt. Thực ra má cũng không thích lắm khi bạn bè gọi con như thế.

- Con chỉ hơi buồn là nhóm Tứ quái TKKG của con từ nay sẽ đổi tên là PKKG. Bởi chữ Peter…

Bà Carsten mỉm cười:

- Không đến nỗi bi đát thế đâu con trai ạ. Trong giấy khai sinh và trong giấy rửa tội, tên con bắt đầu bằng chữ T.

- Hả?

- Má nói thực. Chỉ vì cái tên gợi nhớ đến ông nội con và hơi khác thường nên má cố tình bỏ quên không cho người ta ghi vào chứng minh thư của con bây giờ.

Tarzan mở lớn mắt:

- Con không hiểu.

Bà Carsten đột nhiên mơ màng:

- Có cả một sự tích về câu chuyện đặt tên cho con, để má nhớ lại xem. Nào, bắt đầu từ ông nội, ông nội con mất lúc 91 tuổi và lúc con mới một tuổi rưỡi. Ở tuổi 88 này mà ông vẫn leo được ngọn núi cao 3.000 mét. Ông bơi giỏi như cá Delphin. Con được thừa hưởng cái “gien” truyền thống đó từ ông nội và ba con đấy.

Peter chen vào:

- Má cũng có máu thể thao, đúng chưa. Con biết má chơi gôn rất giỏi.

- Ồ, cảm ơn con. Nhưng ông nội con không chỉ là một nhà thể thao mà còn rất thông thái. Sau khi bà nội con mất sớm, ông đã sống nửa cuộc đời còn lại như một nhà khảo cổ ẩn dật bên Hi Lạp.

- Đừng làm con bồn chồn nữa, ông tên là gì hở má?

- Ông mang cái tên của người giúp việc cho Thánh Paulus.

- Thánh Phao Lồ ư, ông Thánh khoẻ mạnh ấy cần một người trợ lí thực sao?

Bà Carsten quàng tay lên vai con trai:

- Con quên Kinh Thánh mất rồi. Thánh Paulus có một người giúp việc tên Timotheus thường được gọi tắt là TIM.

- Trời đất, nghĩa là ông nội con tên Timotheus. Ha ha, con chẳng thể nào ngờ nổi.

- Đó là sự thực.

Peter thích thú không thể tả. Hắn khoát tay dứt khoát:

- Vậy thì kể từ hôm nay con sẽ tự kế thừa tên họ chính xác của dòng tộc mình. Con sẽ chọn cái tên TIM cụt ngủn. Má thấy không, tên Tim cũng khởi sự bằng chữ T. Rõ ràng đâu có hề hấn gì với nhóm TKKG của tụi con nữa chứ.

Peter hôn má mẹ cái chụt và phóng vào bàn viết. Hắn ngồi vô chiếc bàn cổ mà hẳn ông nội Timotheus và ba hắn đã từng ngồi. Chiếc bàn như có linh hồn. Trên chiếc bàn ấy, hắn thảo ra thông báo mới gửi đến các thành viên băng Tứ quái báo rằng từ nay hắn sẽ bỏ biệt danh Tarzan và lấy tên là Tim. Cố nhiên, hắn cũng nói rõ lí do.

*

Tròn Vo ngồi trước vô tuyến đã ba giờ liền. Nói đúng hơn: nó nằm ườn trên đi-văng, bên cạnh xếp hàng chồng sô-cô-la.

Nó vừa liếc thấy bóng thân mẫu vào phòng là đẩy ngay các chồng kẹo xuống gầm ghế và giãy lên đành đạch:

- Con chán quá má ơi!

Bà Sauerlich âu yếm vuốt tóc con trai và… vô tư ngồi xuống chiếc ghế bành mà thằng quý tử giấu kẹo sô-cô-la bên dưới.

- Chuyện gì xảy ra hở con trai của má?

- Một mùa hè dở ẹc. Trên ti-vi chẳng có phim nào hay, thiệt là ớn.

Bà Sauerlich hốt hoảng:

- Đi chơi mà con trai má cũng không thích ư? Là má muốn nói tới chuyến du lịch của nhà mình qua bờ biển Tây Ban Nha đó con.

- Đi chơi cũng không thích, ở nhà cũng nản. Con chỉ muốn…

- Này Willi, không phải chú bé nào trên đời cũng có điều kiện nghỉ ngơi thoải mái và tiện nghi như con đâu. Nhờ hãng sô-cô-la và kẹo ngọt mà ba con điều hành đang ăn nên làm ra nên chúng ta mới có thể được thư giãn trong khách sạn Cung Đình năm sao ấy…

- Thôi mà má, ở đó toàn những ông bà quý phái muốn được yên tĩnh và đám bồi bàn lượn lờ như những bóng ma. May ra thì ban đêm mới vui vẻ tí chút ở quầy rượu nhưng ba má lại cấm cung con tuyệt đối. Con chỉ khoái la hét và nhảy nhót.

- Ôi, lạy Chúa! Con còn quá ít tuổi để tới vui vẻ ở quầy rượu, Willi à.

- Con đã nói với má rồi. Con đã quen có Tarzan, Gaby và Karl ở bên cạnh. Tụi con đã thề sống chết có nhau, ai lại đi hưỏng thụ “sôlô” một cách buồn tẻ mà không “chia lửa” với bạn bè chớ.

- Nhưng lần này ba con không thích bị ai quấy rầy. Ba con cần sự yên tĩnh.

Tròn Vo uể oải ngáp dài:

- Vậy là hết. Con không còn lòng dạ nào thảo luận về đề tài Tây Ban Nha nữa. Con đi xem phim đây. Nghe nói trong thành phố đang chiếu phim “Tarzan và con cá sấu vàng”. Con cần tìm hiểu coi gã Tarzan đó có oai bằng đại ca Peter Carsten không đã.

Bà Sauerliich nhìn thằng con quý tử ái ngại:

- Má cứ nghĩ rằng con sẽ chọn những phim trình độ cao hơn.

- Ứ ừ…

Bà mẹ vừa khuất sau cánh cửa thì nhanh như chớp, Kloesen đã quành trở lại không một tiếng động. Chớ gì nữa, nó phải moi mớ kẹo sô-cô-la chất đống dưới gầm ghế bành ra chứ sao.

Và số kẹo thủ theo ấy xét ra cũng có ích. Trong rạp, thằng mập buộc cái miệng làm việc liên tục để tránh cơn thịnh nộ. Mẹ kiếp, Tarzan gì mà kì cục, toàn giễu võ giương oai với thú rừng. Đại ca Tarzan của nó mà loạng quạng coi nhằm phim cà trớn này là dám đốt rạp như chơi…

*

Tên quái thứ ba là một phụ nữ. Một phụ nữ thì không giận dữ như Tarzan, không chán đời như Kloesen. Công Chúa Gaby của chúng ta đang hồn nhiên khoác áo mưa dẫn con Oskar ra công viên đi dạo.

Mưa lúc này đã bớt nặng hạt. Công viên vắng tanh. Gaby chợt nghĩ đến Tarzan. Phải xa cậu bạn trai thân thiết thật là buồn. Còn bốn tuần rưỡi nữa hai đứa mới gặp lại. Hắn mà không viết cho cô mỗi ngày một lá thư thì cứ mà… liệu hồn. Gaby mải nghĩ đến Tarzan, quên bẵng Oskar đang chạy đi tìm chỗ… vệ sinh.

Ẳng, ẳng… Tiếng con chó tru lên đau đớn khiến cô bé choàng tỉnh. Cô cắm đầu chạy qua các bãi cỏ, bụi cây đến một căn chòi bỏ hoang bốn bề trống huếch, có mái che. Cô bé trông thấy người đàn bà nọ đang giậm chân thình thịch: - Đồ chó ghẻ, đồ chết đói chết khát, bà… giết… mày… Cút!

Coi, người đàn bà đang đứng quay lưng lại trong chòi đâu thèm liếc nửa con mắt về Oskar và vẫn không ngừng nguyền rủa nó. Con Oskar có tội tình gì chớ. Rõ ràng miếng bánh mì trắng mà Oskar đang ngoạm trên mõm chẳng dính dáng chi đến tài sản còn nguyên của ả.

Gaby đón con Oskar, tròng dây vào cổ nó, dắt lại phía cái chòi.

Khi Công Chúa bước chân lên bậc thứ hai, ả đàn bà quay lại. Ả trạc ngoài ba mươi, ngó trơ tráo mặc dù tô mắt, trang điểm công phu. Mái tóc vàng lửa quăn tít, ngắn ngun ngủn. Ả không mang ô lẫn áo mưa mà mặc bộ áo váy cực sang, mang đôi giày cao vót.

Gaby đâu có ngán loại người này:

- Tôi nghe con Oskar kêu ăng ẳng. Chị đã đá nó phải không?



Ngưòi đàn bà chống nạnh ngó Gaby trong khi vòm họng phát ra những âm thanh the thé:

- Mày có thấy cái sọt rác dưới chân tao không hả con nhỏ kia? Con chó đói của mày đã vọc mõm tìm miếng bánh mì trong sọt làm bẩn cả chân tao. Lại còn suýt xô ngã tao khi nó lôi mẩu bánh mì ra khỏi sọt rác đó.

Gaby tái mặt. Cô bé không ngờ trên trần gian dễ thương này có một người đàn bà dễ ghét đến thế. Cô cố gắng kiềm chế:

- Tôi nói cho chị biết, mũi giày của chị như mũi dao găm. Chỉ vì Oskar sơ ý một chút mà chị nỡ đá vào sườn nó. Có khi chị đã làm nó bị thương. Tôi sẽ nhờ bác sĩ thú y xem xét vết thương con Oskar, nó có bề gì thì chị…

Hai con mắt rắn khít rịt của người đàn bà xoáy vào Gaby chòng chọc. Cô bé sẽ không ngạc nhiên nếu giữa đôi môi tô đỏ choét kia bỗng thè lè cái lưỡi chẽ đôi của loài rắn độc.

- Thì mày làm gì tao, hả con nhỏ lắm chuyện?

Gaby vẫn bình tĩnh:

- Xin chị cho biết tên. Có thể tôi sẽ phải tìm chị mà.

Người đàn bà cười khùng khục:

- Không liên quan gì đến mày, đồ ranh con ngu ngốc ạ.

Nói rồi, ả len qua Gaby, õng ẹo xuống mấy bậc thang, đi trên con đường rải sỏi ra cổng.

Gaby gọi với theo:

- Tạm biệt nghe. Có thể chúng ta còn nói chuyện với nhau. Mà đuôi váy chị có vết bẩn kìa!

Ả mắt rắn phủi váy, tiếp tục bước, rồi lên một chiếc xe Porsche màu mỡ gà.

Gaby nhớ số xe. Thuộc thành phố này. Tuyệt! Rồi ả sẽ biết, cái đồ hành hạ súc vật. Cô bé vội lần tay khám cho Oskar. Hễ ấn vào sườn, nó lại rên lên, có vẻ đau. May mà chưa gãy xương. Nhưng ả mắt rắn sẽ phải hối. Nghĩ gì làm nấy, Công Chúa ôm ngay con cẩu đến Tổng nha tìm bố.

Thanh tra Glockner đâu có dè bữa nay con gái cưng của ông ủ dột đến thế. Ông nghe cô bé hậm hực kể lại câu chuyện liền gật gù:

- Rõ rồi, Gaby. Bảng số xe và dung mạo của ả đàn bà này nằm trong hồ sơ điều tra của cảnh sát. Ả chính là Kathrin Uhl, 34 tuổi, một kẻ trộm cắp khét tiếng.

- Thế sao ba không tống mụ gian ác đó vô nhà tù?

- Vì chưa bắt được quả tang hoặc nắm được các bằng chứng cụ thể con ạ. Ả ít khi hành động một mình mà luôn hành động cùng với Dietmar. Dietmar là chồng ả. Trong suốt thời gian cao điểm của mùa du lịch, vợ chồng hắn đã tung hoành khắp các khách sạn sang trọng vùng Địa Trung Hải với đủ mọi mánh khóe. Cách đây vài tuần, người ta đã lần ra dấu vết chúng. Tuy cảnh sát ở Monte Carlo chịu bó tay nhưng dù sao họ cũng đã có được một kết luận tương đối rõ ràng: hễ bọn chúng xuất hiện ở đâu là khách sạn đó bị mất cắp.

Gaby cởi áo mưa ngồi xuống ghế, chăm chú lắng nghe.

- Cảnh sát hình sự Thổ Nhĩ Kì gửi công điện từ Istambul báo cho chúng ta biết rằng hình như vợ chồng Uhl còn buôn lậu cả ma túy. Chính một tên tội phạm trong đường dây tiêu thụ hê-rô-in qua biên giới khi bị bắt đã khai ra chuyện này.

- Nhưng ả vừa đá con Oskar nhà ta. Mình làm gì bây giờ đây ba?

- Nó có việc gì đâu, Gaby. Chỉ hơi sưng đau một chút thôi. Nếu con dồn ép ả với địa vị là con gái của ba thì thật là thiếu khôn ngoan. Con phải hiểu là vợ chồng Uhl đang trong tình trạng bị theo dõi. Không nên làm chúng giật thột, cảnh giác.

- Con hiểu ạ. Nhưng khi nào vợ chồng mụ ra tòa, con sẽ có mặt. Con sẽ nhắc mụ nhớ tới hành động thô bạo này. Biết đâu ông thẩm phán không phạt tù mụ thêm năm ngày.

Ông Glockner mỉm cười:

- Ba tán thành ước vọng công lí cuả con. Nhưng xem ra thì còn lâu mới tới ngày đó. Mà biết đâu các đồng nghiệp Hi Lạp lại chẳng thành công?

Gaby ngơ ngác:

- Vợ chồng Uhl tính sang Hi Lạp hở ba?

- Thì ba nói rồi: cảnh sát đang theo dõi chúng. Vì vậy ba được biết ngày mốt chúng sẽ bay sang Rhodos.

Nét mặt ngơ ngác của Gaby chứng tỏ cô bé đã có lúc mơ ngủ với cặp mắt xanh biếc mở to trong giờ địa lí. Ông Glockner bèn giải thích:

- Rhodos là một trong những hòn đảo đẹp nhất của Hi Lạp. Nó nằm không xa bờ biển Thổ Nhĩ Kì.

Mưa mỗi lúc một thêm nặng hạt. Gaby rời khỏi Tổng nha mà trong lòng như có lửa đốt. Ai nhắc mình vậy kìa?

Cô bé khỏi cần thắc mắc lâu. Chiếc xe đạp màu xanh trắng của Máy Tính Điện Tử dựng sờ sờ ngay cạnh cửa hiệu thực phẩm “Công Chúa”. Gaby reo lên:

- Chào Karl!

Gương mặt Máy Tính rạng rỡ như vừa bật máy:

- Chào Công Chúa!

Quân sư còn thiếu điều nhảy lên, khác hẳn bản tính thường ngày của nó:

- Công Chúa ơi, bạn biết không, mình đang có chuyện vui đây. Cuối cùng Roswell P. Baker đã giữ lời hứa. Dì Susanne mà mình vẫn quen gọi là Suzy, quả thật là người dì tốt nhất thế gian.

- Vậy hả?

- Ê, trước một điềm lành hết sẩy trong mùa hè mà bạn đón nhận cộc lốc kiểu đó ư?

- Đối với mình ngày hôm nay chẳng có gì là vui cả. Mới vừa thả con Oskar ra một chút là có chuyện liền.

- Tưởng gì. Con Oskar lại quậy làm bạn buồn nữa sao? Mình sẽ có tin vui an ủi bạn đây.

Hai đứa đi về phòng Gaby. Karl ngồi xuống chiếc ghế bành bọc vải. Gaby mệt mỏi nằm xuống giường, rồi lại chống khuỷu tay đỡ cằm nhỏm dậy:

- Sao? Tin vui gì vậy, Máy Tính?

Máy Tính Điện Tử gãi đầu. Rồi gỡ cặp mắt kính ra loay hoay như hai cái tròng đang bị trục trặc. Chưa hết, nó còn đứng phắt dậy, chắp tay sau mông đi qua đi lại đầy vẻ phấn khích. Rồi nó thao thao:

- Thế này nhé, mình có một bà dì tên là Susanne. Dì Susanne là em gái mẹ mình. Bản thân dì vốn là tiếp viên hàng không…

- Trời ơi, và… tiếp viên hàng không thì ở trên phi cơ, phi cơ thì bay trên trời, trên trời thì…

Bất chấp sự trêu ghẹo của Gaby, Karl vẫn bình chân như vại. Nó ậm ừ:

- Dì Susanne lấy một người Mĩ làm chủ thầu xây dựng ở New York. Ông ta tên là Roswell P. Baker, giàu kinh khủng. Mình chưa gặp ông ấy bao giờ nhưng nghe nói ông rất tốt bụng, tuy rằng có hơi lập dị.

- Quỷ thần ơi, những nhân vật bạn nói nãy giờ đâu có liên quan gì đến mùa hè của tụi mình…

- Bình tĩnh đi Gaby. Bạn sẽ hiểu vấn đề bây giờ. Chú Roswell giàu và nhàn hạ đến nỗi tối ngày cứ lênh đênh trên một chiếc du thuyền cùng dì Susanne tại biển Địa Trung Hải. Ông chỉ đạo các công việc qua điện thoại di động và thời gian còn lại họ theo đuổi thú vui của Roswell.

- Thú vui gì vậy?

- Chú Roswell sưu tầm kiếm hoặc lưỡi dao găm của những danh nhân trong lịch sử thế giới.

Gaby ngả mái tóc vàng xuống gối, chán ngán:

- Ôi, cho dù ông ta có trong tay thanh kiếm của Heinrich Sư Tử, con dao nhíp của nữ hoàng Cleopatra hay lưỡi dao găm của hoàng đế Trung Hoa cuối cùng thì… Trái Đất vẫn cứ quay quanh mặt trời và mùa hè này vẫn cứ chán phèo như thường.

Karl Máy Tính cười lớn:

- Bạn nhầm rồi. Chính niềm đam mê của chú Roswell sẽ khiến mùa hè này của chúng ta tuyệt diệu đó Gaby. Gaby hiểu không, ông ấy cho du thuyền “cắm sào” trên Địa Trung Hải là để tìm cho kì được con dao găm của lãnh chúa Suleyman trên đảo Rhodos đấy.

Gaby nhổm phắt dậy. Cặp mắt xanh tròn như mắt búp bê:

- Rhodos hả? Hôm nay mình cũng vừa nghe nhắc đến hòn đảo này. Nói tiếp đi Karl.

- Có thế chứ. Mình biết trước sau bạn cũng tò mò mà. Này nhé, Rhodos là hòn đảo lớn nhất trong quần đảo Dodekanes. Dodeka nghĩa là mười hai đó. Tại cái quần đảo dài 77 cây số ấy, bầu trời luôn xanh trong không một gợn mây. Rhodos là thủ phủ của cả quần đảo, nằm tận mũi phía bắc, sát bến cảng.

- Ra vậy đấy.

Mặt Karl rạng rỡ như “bầu trời xanh trong đảo Rhodos”:

- Bạn linh cảm ra rồi hả Công Chúa?

- Linh cảm cái gì chớ?

- Ồ, vậy là bạn vẫn chưa đoán được gì. Tôi sẽ đi cùng với chú Roswell. Đi tìm con dao găm của Sultan Suleyman, thất lạc từ năm 1522… Trời, còn gì thú vị bằng nữa nào.

Gaby trở lại thái độ hờ hững. Cô bé bĩu môi:

- Mình cóc cần biết đến lãnh chúa Suleyman. Cố nhiên, năm 1522 thì chắc chắn từng có trong quá khứ. Nếu không lịch sử của Địa Cầu sẽ mất đứt một năm còn gì.

- Lạy Chúa, bạn không hiểu chi cả và chỉ giỏi trêu chọc người khác. Mùa hè này sẽ tuyệt vời, thật đó Gaby.

- Mình chỉ thấy một điều có thật là mưa đang quất vào mặt kính rào rào.

- Nhưng chuyện con dao găm của Suleyman thì không đáng buồn như cơn mưa đâu. Hãy chịu khó nghe một chút Gaby, trước khi mình tiết lộ điểm mấu chốt nhất. Năm 1309, các hiệp sĩ thánh chiến của Châu Âu đã nắm quyền thống trị thành phố Rhodos trên đảo. Là những hiệp sĩ theo đạo Thiên Chúa, họ phải bảo vệ thành phố trên biển này trước bọn tà giáo. Các hiệp sĩ xây dựng Rhodos thành thành trì và xây trên đảo những pháo đài. Họ buộc phải làm như vậy để bảo vệ con đường cho những người hành hương có thể đến Đất Thiêng Jêrusalem trên đất liền. Đảo Rhodos có vị trí như cánh cửa đóng mở con đường tới Jêrusalem vậy.

- Coi chừng lạc đề đó Karl.

- Hồi ấy ngoài việc phải đối phó với lũ cướp biển, các hiệp sĩ thánh chiến còn phải đương đầu với mối nguy hiểm đe dọa từ vương quốc Thổ Nhĩ Kì. Thổ Nhĩ Kì lúc bấy giờ đang vươn lên thành một đế chế hùng mạnh do các Sultan, tức lãnh chúa trị vì. Năm 1480, lãnh chúa Mehmed II đã tung một hạm đội khổng lồ đổ bộ lên đảo Rhodos xinh đẹp. Ông ta chiếm giữ thành phố 90 ngày nhưng gặp sự chống trả quyết liệt của những hiệp sĩ thánh chiến nên đành phải rút lui. Mãi 42 năm sau, lãnh chúa Suleyman mới chiếm nổi Rhodos. Trong cuộc chinh phạt này, ông ta mất một con dao găm tuyệt đẹp nạm kim cương. Sau sáu tháng chiến đấu dũng cảm, năm 1523 các hiệp sĩ thánh chiến đành rời bỏ hòn đảo dong thuyền đến đất Malta, đóng lại đó và tự xưng là các hiệp sĩ xứ Malta. Cho tới nay, con dao găm quý giá của Suleyman vẫn mất dạng. Bây giờ, khi đã nắm được một tin tức gì đó về nó, chú Roswell lập tức đến Rhodos với chiếc du thuyền sang trọng của mình, có dì Susanne đi cùng.



Gaby gật gù:

- Rõ rồi. Tóm lại, mùa hè tuyệt diệu sẽ chỉ có trên đảo Rhodos và chỉ dành cho những người bà con thân yêu của bạn.

- Không có đâu Gaby. Dì Susanne rất thèm gặp lại mình. Lần chót dì gặp mình, mình chỉ là một thằng nhóc. Dì đã chuẩn bị cho mình vé máy bay để tới Rhodos nữa.

- Và đó là tin vui bạn muốn báo cho mình phải không? Vậy còn ông bà già bạn?

- Hai đấng thân sinh đều kẹt. Ông già mình phải hoàn tất một cuốn sách quan trọng về toán học. Còn bà già thì lại cần ở liền bên để chăm sóc ông già.

- Vậy thì xin chúc mừng mùa hè thú vị và… cô độc của quân sư.

- Chà, Gaby. Không lẽ bạn cho rằng mình chỉ biết nghĩ đến bản thân thôi sao?

Gaby chợt thấy nhồn nhột sau gáy. Cô bé hồi hộp:

- Hả? Ý bạn muốn nói gì vậy?

- Dì Susanne đã nghe mình kể về băng Tứ quái qua điện thoại. Mình đã đề nghị với dì và chú Roswell rằng, nếu các bạn không được cùng đi thì mình cũng bái bai. Và thế là chú dì đã đồng ý để bốn đứa tụi mình cùng bay qua Rhodos. Đó, điểm mấu chốt của mùa hè này đó, thưa Công Chúa!

- Chúa ơi! Thật vậy sao?

- Thật chứ. Vé đã mua rồi. Sang đảo Rhodos, chúng ta sẽ có dịp làm quen với Nancy, con riêng của chú Rhodos với người vợ trước. Cô ấy nghe đâu đã mười tám tuổi rồi.

- Mình… mình không ngờ…

- Ngày kia chúng ta sẽ cùng ra phi trường. Họ đã đặt sẵn phòng cho tụi mình tại khách sạn “Astir Palace”, sang nhất thành phố đảo.

- Bạn… bạn liều mạng quá…

- Không liều đâu Gaby. Do du thuyền chật chội nên băng Tứ quái chúng ta sẽ tung tăng trên đất liền. Mọi việc đã chuẩn bị chu đáo. Tụi mình muốn ở lại Rhodos bao lâu tùy thích.

- Mình cảm ơn bạn thật nhiều đó Karl. Nhưng Chúa ạ. Mình còn phải xin phép ba mẹ mình nữa chớ. Chưa kể đến Kloesen và đại ca… Lỡ đại ca không đi được thì sao?

- Đi được hết. Này Gaby, hãy nhớ là chúng ta không tốn một đồng xu nào. Vợ chồng chú Roswell là triệu triệu phú kia mà.

Gaby bay… khỏi giường. Cô bé như bị cuốn theo cơn sóng Địa Trung Hải, kéo Karl đứng dậy quay tít vài vòng khiến chàng cận suýt bị rơi cả kính. Chừng đã chóng mặt, cô bé mới chịu dừng:

- Tuyệt quá! Vậy là mùa hè hết chán phèo. Có thể tụi mình sẽ tạ ơn chú của bạn bằng con dao găm của lãnh chúa Suleyman, biết đâu đấy.

Karl Máy Tính khoái chí:

- Có thể thôi sao? Không, tụi mình sẽ giúp chú ấy tìm được nó! Không lẽ bạn nghĩ đại ca của tụi mình chịu nằm ườn trên bãi biển trong khi người khác đang tìm kiếm một báu vật lịch sử?

Gaby đột nhiên im lặng. Rồi cô bé lại la lên:

- Đúng rồi Karl ơi. Đây còn là cơ hội cho tụi mình bám sát vợ chồng Uhl.

- Sao?

Rồi Gaby kể lại cho Karl nghe về vợ chồng Kathrin và Dietmar Uhl qua các chi tiết mà bố cô bé cung cấp. Cô bé kết luận:

- Theo lời ba mình, ngày kia chúng cũng bay sang đảo Rhodos.

Máy Tính Điện Tử hấp háy đôi mắt cận:

- Thì mình đã biết mà. Đây sẽ lại là một kì nghỉ không mấy yên ả của TKKG. Nào, giờ thì đi xin phép mẹ bạn. Sau đó tụi mình sẽ đến nhà Willi để báo cho thằng mập biết niềm vui đột xuất của nó.

*

Sau vài cuộc trò chuyện bằng điện thoại giữa các bậc cha mẹ, ông bà Glockner đã quyết định cho phép cô con gái cưng lên đường. Riêng với Kloesen thì phức tạp hơn.

Thằng mập vừa đi xem phim về, đang ngồm ngoàm sô-cô-la thì giật mình thấy bóng Gably và Karl tấp lại. Nó há hốc mồm nghe Karl thông báo, suýt đánh rớt cả mớ thực phẩm yêu dấu xuống đất.

- Trời đất, đúng là hết sẩy con… cào cào. Tuyệt diệu hơn du lịch qua bãi biển Marbella của Tây Ban Nha nhiều. Mình sẽ đi với các bạn cho dù có phải bơi đến tận… Rhodos. Mà nơi đó cách đây bao xa vậy, Karl?

Karl chặn ngang cơn xúc động của nó:

- Nếu bơi thì quá xa đó. Chưa kể lũ cá mập sẽ không tha miếng mồi ngon như mày đâu. Nhưng này, việc trước tiên là mày phải hỏi ý kiến “phụ huynh” đã chớ.

- Ô-kê, tao phải vào bếp làm việc với má tao liền đây. Tao sẽ đấu tranh tới chỉ để má tao mềm lòng chuyển dịch vụ du lịch Marbella của tao sang đảo Rhodos.

- Ừ, ráng lên…

Hơn mười lăm phút sau, cái “ráng” của Kloesen đã thành sự thực. Nó hí hửng trở ra:

- Hai vị biết kết quả như thế nào không. Tôi đã biểu tình khiến mười giọt nước mắt của mẫu thân phải rơi vô món rau suông nấu súp. Tôi còn thề sẽ ăn toàn sô-cô-la suốt đời và tuyệt thực ba tháng nếu má tôi từ chối. Và phép lạ cuối cùng cũng xảy ra: Được đi rồi. Ơn Chúa!

Gaby cười khúc khích:

- Bạn biết kiên quyết như thế là phải. Chỉ tội nghiệp má bạn. Bà đã phải xa bạn suốt thời gian ở kí túc xá và bây giờ lại phải tiếp tục chia tay đứa con trai cưng trong dịp hè. Chỉ vì…

Tròn Vo làm bộ nghiêm trang:

- Thôi đừng có uỷ mị vậy, Công Chúa. Cuộc sống là như vậy đó. Con cái cần phải sớm tách khỏi cha mẹ, cho họ thấy rõ rằng mình không thể suốt đời ngồi chồm hỗm bên họ, để họ còn trưởng thành lên và tự lập dần cho quen đi chứ. Mình nói vậy đúng không nào?

Gaby cười lăn lộn:

- Ờ, cứ nhìn ba mẹ bạn thành đạt như vậy, tụi này đủ biết “phương pháp giáo dục phụ huynh” của bạn hết sảy rồi. Thôi, xin ông Địa chấm dứt ba hoa giùm. Giờ mình còn phải gọi điện cho Tarzan nữa.

Ba quái hào hứng kéo qua phòng làm việc của ông chủ hãng sô-cô-la Sauerlich. Thật đáng tiếc, Tarzan không có nhà. Tròn Vo còn kịp khoe với hai chiến hữu cái va-li mới toanh bằng da thật màu vàng chuẩn bị cho chuyến du lịch đến Rhodos của mình.

*

Sau bữa ăn tối đầy bồn chồn, Gaby cầm máy điện thoại về phòng riêng.

Lần này cô bé gặp may.

Dưòng như Tarzan chỉ hợp với cô. Kloesen hồi chiều quay số gọi hắn rõ ràng thất bại thảm hại nhưng với cô thì khác hẳn.

Tiếng Tarzan:

- Gia đình Carsten đây. Peter Tim Carsten nghe đây ạ.

- Cái gì? Tim với phổi nào hở? Có phải Tarzan không hả? Hay bạn đột nhiên có một đứa em trai?

Tarzan gào lên trong máy:

- Gaby! Công Chúa! Xin chào! Mình đây!

- Chà, tính thay tên đổi họ làm mặt lạ với mình nữa sao Tarzan?

- Không dám, thưa Công Chúa. Mình đang viết thư cho bạn. Cho cả Karl và Tròn Vo nữa.

- Vậy thì đừng viết nữa. Bạn có thể nói trực tiếp với bọn mình mọi chuyện. Mà có chuyện gì vậy? Sao bạn lại tự xưng là Tim hả?

- Tên mình vốn thế mà. Từ khi mới chào đời kia. Và từ nay mình muốn mọi người quên cái tên Tarzan đi. Hãy gọi mình là Tim, nhớ chưa Công Chúa! Cái gã Tarzan của Hollywood làm mình phát ớn. Mình đã viết rõ chuyện này trong thư, đã dán tem rồi…

Gaby sốt ruột cắt ngang:

- Thôi đi ông thần. Bạn và những lá thư, không biết ai sẽ có mặt ở đây sớm hơn, và mình sẽ giải thích lí do sau. Nhưng cái vụ đổi tên này nghe kì cục quá à. Mọi người đã quen kêu đại ca là Tarzan rồi. Báo cho đại ca hay nghe: Mình cũng đã coi phim “Tarzan và con cá sấu vàng” rồi. Nhưng cái anh chàng diễn viên Hollywood đó khi không làm sao khiến tụi này thôi… yêu quý bạn chớ…

Cô bé hơi đỏ mặt ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Dẹp vụ này đi được không Tarzan? Mình năn nỉ bạn đó. Mình sắp có tin vui báo cho đại ca nè.

Tarzan cứ ngắc người ra trước ống nói. Trời, biết tính sao giờ chớ? Không ngờ Gaby lại hâm mộ cái biệt danh của hắn tới nước đó. Lần đầu tiên cô bé xuống giọng năn nỉ, không lẽ hắn… Thôi được, đành phải nói lại chuyện này với má vậy.

- Vụ này sẽ giải quyết khi nào mình gặp nhau nghe Gaby. Mình sẽ cân nhắc lại vậy.

- Nhưng cách chi thì mình vẫn chỉ kêu đại ca là Tarzan thôi đó nghe. Nếu quả thật đại ca thích cái tên Tim thì, xin mời, hãy dùng cả tên đó. Còn bây giờ thì nghe nhé Tarzan: Ngày mai bạn hãy tới đây ngay. Ngủ đêm ở nhà Willi. Rồi ngày kia máy bay sẽ đưa cả bọn tới đảo Rhodos với vợ chồng ông Baker. Chuyện là như thế này…

- Hả?

Cô bé kể lại mọi chuyện.

Chốc chốc Tarzan lại ngắt lời Gaby với những tiếng hò reo không nén được.

Rồi hắn hân hoan:

- Công Chúa ơi, mình đang lơ lửng dưới trần nhà. Mây ở đâu đột nhiên ùa vào đầy phòng và mình đang bay trên mây. Chà, tuyệt làm sao chớ. Karl có những người bà con thật hết sảy. Và tụi mình sẽ làm tất cả để tìm ra con dao găm của Suleyman. Gaby này, bạn có linh cảm thấy là các cuộc phiêu lưu mạo hiểm lại đang đến với tụi mình không? À, mình muốn nói rằng tụi mình sẽ bay tới với chúng kìa.

Cô bé đáp:

- Có, Tarzan à. Mình có cảm thấy. Thì mình đâu lạ gì tính đại ca chớ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau