Quyển 31 Chương 3: NHỮNG CHIẾC VALI CÙNG MÀU
Xe buýt dừng lại ở một khách sạn sang trọng. Những người bồi phòng bắt đầu ùa ra. Họ nhanh nhẹn xách các va-li cho khách.
Tứ quái vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến Dietmar đẩy vợ qua một bên để chụp lấy một chiếc va-li màu vàng. Tiếng cô ả tru tréo:
- Anh làm gì mà thô bạo thế hả? Từ từ…
- Anh xin lỗi. Nhưng em cẩn thận kẻo lộn va-li đó.
Gã này coi bộ kĩ tính dữ. Có họa là kẻ mù màu mới lấy nhầm va-li được…
Lúc vợ chồng nhà Uhl đã bước vô sảnh khách sạn, mặt Tròn Vo bí xị:
- Nản thật, cứ tưởng mình độc quyền cái va-li màu vàng, ai dè bọn chúng cũng có va-li y chang cái của mình mới tức.
Karl bổ sung:
- Ờ há, hai cái va-li giống hệt nhau!
Tại quầy tiếp đón, người ta chỉ sử dụng tiếng Anh. Hên là vốn tiếng Anh của Tứ quái cũng đủ để giao thiệp. Bọn nó hoàn thành các thủ tục cần thiết khá dễ dàng.
Coi, vừa mới nhận phòng, Máy Tính Điện Tử đã nhấp nhỏm vì chuông điện thoại reo. Ngay lập tức nó cầm lấy máy:
- Ủa, dì Suzy hả, cháu đây. Chuyến bay nói chung là tốt đẹp. Sau khi tắm rửa xong, cháu và các bạn sẽ gõ cửa dì. Vâng, tụi cháu rất mừng sẽ gặp dì và chú đấy ạ.
Tròn Vo quăng cái va-li nặng nề lên giường. Mồ hôi nó toát ra vì ổ khoá không tài nào mở nổi. Nó lầm bầm:
- Trời đất. Tao đã thử hàng chục lần mở ra mở vô ở nhà mà đâu có sao. Kì cục quá đại ca ơi.
Tarzan nhún vai:
- Tại mày nôn nóng đó mà. Bình tĩnh một chút, đồ đạc của mày chớ có phải của thiên hạ đâu. Coi lại cái chìa thử xem.
Đúng lúc đó có tiếng “cộc, cộc” ngoài phòng. Gaby bước vào với thái độ hơi uể oải:
- Số mình xui tận mạng quý vị ơi. Căn phòng công nhận tuyệt đẹp nhưng rủi ro lại đụng vợ chồng Uhl trú ngụ ngay phòng bên cạnh. Mình nghe thấy cả tiếng chúng chuyện trò ngoài ban-công.
Tarzan an ủi cô bé:
- Vậy lại càng hay chớ Gaby. Bạn là tai mắt của TKKG kia mà.
Gaby mấp máy môi định phản đối thì một tiếng rống khủng khiếp vang lên. Tiếng của thằng mập chớ ai:
- Trời! Không… thể… được! Đây không phải là va-li của tôi!
Ba quái trong phòng hết hồn tập trung nhãn lực vào cái va-li màu vàng mà sửng sốt:
- Ôi, lạy Chúa… Vậy chắc bạn lấy lộn va-li của vợ chồng Uhl rồi, và bọn kia thì đang giữ va-li của bạn.
Tròn Vo hớp không khí như sắp nghẹt thở, nhìn trân trối vào tấm các dán ngoài va-li:
- Quỷ sứ ạ, lộn tùng phèo hết rồi. Tấm các này đề tên “Elias Kabala” với địa chỉ tại Rhodos không dính dáng gì đến chiếc va-li màu vàng của vợ chồng tên Uhl hồi nãy.
Tarzan nhíu mày:
- Điều đó chứng tỏ là có tới ba chiếc va-li màu vàng trên cùng một chuyến bay. Vấn đề bây giờ là không biết vợ chồng Uhl có xách lộn va-li của mày hay không, hay ông khách Kabala nào đó chụp nhầm va-li của mày, hay… cả đám lộn xộn lẫn nhau có trời mà biết.
Gaby chới với:
- Miệng của đại ca linh thiêng thật. Đúng là trước sau cũng xảy ra”đụng độ”.
- Ừ, chắc chắn chúng ta phải hỏi thăm vợ chồng người láng giềng của bạn sớm thôi Gaby.
Tròn Vo dốc túi xách ra giường, nhét con dao vô túi quần:
- Nếu chúng không trả va-li cho mình, mình sẽ dùng bạo lực để đoạt lại!
Tarzan trợn mắt:
- Không nên đụng tới dao búa làm gì đâu mập.
- Tao chỉ hù chúng thôi. Không hù doạ thì làm sao lấy lại chiếc va-li chớ.
Gaby lắc đầu nhìn ba quái tiến đến cửa phòng 321. Cha, tướng tá của ba chàng có vẻ “ hiệp sĩ thánh chiến” ra trò.
*
Cửa mở.
Chà, nhìn gần Dietmar Uhl ngó đầu gấu thứ dữ. Cặp mắt gian thật là gian. Mấy cái bướu trên trán có lẽ là những vết sẹo.
Tarzan nói ngay:
- Xin chào. Ông là người Đức, đúng chớ? Tình cờ chúng tôi thấy ông trên máy bay và biết rằng ông cũng có chiếc va-li giống y như của một đứa trong chúng tôi: màu vàng, mới tinh, bằng da thật… Và Willi bạn tôi phát hiện bị nhầm va-li. Ông đang giữ va-li của cậu ấy phải không ạ? Tên cậu ấy là Willi Sauerlich.
- Hả?
Trong một giây, mặt mày Uhl xám chàm. Gã “hoảng” tới mức Tarzan cũng phải kinh ngạc. Gã ngơ ngẩn hỏi:
- Lộn va-li à? Quỷ tha ma bắt! Chúng tôi còn chưa mở va-li ra. Để tôi phải xem đã.
Gã quay phắt người, chạy vào. Tarzan nhìn được ra tận ban-công, nơi Kathrin Uhl ngồi ngửa mặt phơi nắng.
Uhl gào lên:
- Cô không chịu soạn đồ ra. Cũng chẳng cần kiểm tra xem có đúng là va-li của mình không nữa. Ở đây có đề… Thôi chết mẹ, cái va-li này là của Willi Sauerlich. Tên của thằng nhãi sờ sờ.
Kathrin không thay đổi tư thế ngồi, nói:
- Đừng có cuống lên như thế, cha nội. Không có chìa khoá thì ai mà hòng… Ê, anh bảo sao, một trong hai va-li của tụi mình biến mất hả? Chiếc nào?
Uhl tru lên:
- Chiếc ấy, bà chằn ạ!
Rồi Uhl đau khổ với chiếc va-li lộn tiệm đi ra hành lang. Gã cáu tiết buông phịch món hành lí vô ích xuống đất. Chiếc va-li đổ kềnh.
Tròn Vo càu nhàu:
- Kìa ông! Trong ấy để quần áo của tôi. Tôi không muốn chúng bị hỏng đâu.
Uhl phóng mắt ra xung quanh:
- Hỏng thế nào được, cậu béo. Va-li của tôi đâu? Trong phòng các cậu hả?
Tarzan báo tin buồn cho gã:
- Tiếc là chúng tôi lại không giữ va-li của ông bà. Chiếc va-li mà Willi xách lầm là của một người Hi Lạp xứ này. Nếu ông định liên hệ với ông ấy thì xin mời. Có thể ông ta đang giữ va-li của ông. Người đàn ông tên là Elias Kabala. Còn về chiếc va-li của ông ta thì chúng tôi phải có trách nhiệm trao tận tay chủ nó, thưa ông.
Ba quái đắc thắng trở về phòng. Tròn Vo xách theo chiếc va-li của nó. Công Chúa ra mở cửa đón chúng với vẻ mặt phấn khởi tột độ. Thì ra cô bé đã áp tai vào cửa nghe rõ tất cả.
Uhl hét theo ba quái:
- Ê, khoan đã, đồ ranh con! Thế này đâu có được. Phải trả va-li cho tôi chớ!
Karl ngoái lại:
- Elias Kabala. Ông hãy tra sổ điện thoại mà tìm ông ấy.
Chúng đóng cửa lại.
Tarzan nhấc điện thoại gọi cho Tổng đài, xin nói chuyện với Elias Kabala. Ông ta có ghi số điện thoại trên tấm các.
- Tôi sẽ gọi lại cho ông, thưa ông!
Cô điện thoại viên hẹn và gác máy.
- Hi vọng ông ta nói được tiếng Anh. Nếu không thì kẹt đó.
Mọi người chưa kịp có ý kiến gì thì chuông điện thoại reo. Tarzan hồi hộp cầm ống nghe. Cô điện thoại viên báo đã gọi được cho số máy hắn yêu cầu.
Tarzan hỏi bằng tiếng Anh:
- Xin chào. Có phải nhà ông Kabala không ạ?
Bên kia đầu dây, hắn nghe rõ mồn một thứ tiếng Mĩ thứ thiệt. Chỉ đáng tiếc là xuất phát từ giọng một phụ nữ:
- Đúng thế. Đây chính là nhà của ông Kabala.
- Vậy xin bà hãy báo rằng hình như ông ấy bị thất lạc va-li. Chúng tôi đang giữ va-li của ông ấy. Chúng tôi ngụ tại khách sạn Astir Palace. Và tất nhiên cái va-li màu vàng ông ấy cầm trong tay là của người khác. Tôi có thể xác định, ông ta đã lộn hành lí của ông bà Dietmar và Kathrin Uhl. Hẳn cũng phải có ghi ở ngoài va-li đấy ạ.
Người phụ nữ bên kia đầu dây thoáng do dự:
- Tôi chỉ là khách của nhà ông ta. Tôi cũng chưa biết mặt Kabala. Tôi tới đây khi ông ấy đi vắng.
- Hay là chúng tôi đem va-li lại đằng ấy? Khi nào ông Kabala về, ông ấy liên hệ với ông bà Uhl vậy. Họ cũng ở khách sạn này.
- Vâng, nhờ anh mang giúp va-li lại đây. Nhà ông Kabala không xa khách sạn. Nhưng tốt nhất là anh nên gọi xe taxi.
Bà ta đọc địa chỉ cho Tarzan ghi.
Tarzan gác máy, lầm bầm:
- Ôi, cuộc hành trình của những cái va-li cùng màu. Chẳng biết sự rủi ro này có phải là do Thượng đế sắp xếp trước?
Hắn quay sang các bạn:
- Sao? Cái ổ khoá bị hư đã sửa xong chưa? Mình đi đây. Ai đi cùng nào?
Gaby đáp liền:
- Mình!
Đúng lúc đó có tiếng đập cửa thình thịch.
Ai mà dữ vậy kìa! - Tarzan nghĩ và ra mở cửa.
*
Dietmar Uhl đứng đó với thái độ ngượng nghịu thấy rõ dù bộ mặt gã ra vẻ khinh khỉnh giả tạo. Gã ấp úng:
- Chuyện thế này… Elias Kabala với chúng tôi là chỗ bằng hữu. Và vợ tôi - như thường thấy ở cái lũ đàn bà lơ đễnh - đã sơ ý đeo biển tên của Elias vào va-li của chúng tôi.
Bốn quái vây quanh Uhl. Tụi nó nhìn gã như nhìn một con thằn lằn thời tiền sử, và… trời ạ, con thằn lằn sấm sao mà ăn nói khó nghe vậy kìa. Thấy lũ trẻ không có ý định đem va-li ra, cặp mắt Uhl lóe lên độc ác nhưng gã vẫn ráng nhũn nhặn, chìa tay ra:
- Hãy đưa chiếc va-li cho tôi.
Tarzan vẫn lạnh tanh:
- Ông sẽ không nhận được chiếc va-li đâu. Ai mà chẳng múa mép kể chuyện cổ tích như ông được chớ.
Uhl điên tiết gầm lên:
- Nhưng nói cho mày biết: Chiếc va-li là của tao!
Tarzan cười lớn:
- Ông định chứng minh cách nào vậy? Ghi tên Elias rõ rành rành kìa. Hay ông thử nói rõ coi trong va-li đựng gì đi vậy, và chúng ta sẽ cùng mở ra kiểm tra. Mà phải mô tả thật tỉ mỉ đó nghe…
Quai hàm gã đàn ông bạnh ra, gã ngoác mồm như sắp ăn tươi nuốt sống đối thủ:
- Mẹ kiếp, làm sao tao nhớ nổi bàn chải của tao trông nó như thế nào. Tụi bay… Loại như tụi bay đáng phải…
Uhl bỏ dở câu nguyền rủa quay phắt 180 độ bỏ đi. Bước chân của gã rùng rợn như định tiễn ai lên đoạn đầu đài.
Tarzan khép rầm cánh cửa. Hắn khoanh tay ngó các bạn. Karl phát biểu căng thẳng cực kì:
- Kì cục hết chỗ nói! Mình cho rằng gã đặc biệt quan tâm tới chiếc va-li.
- Ừ, tao cho rằng tụi mình cần phải biết có thứ gì trong đó mới được.
Tròn Vo hể hả:
- Các bạn phải cảm ơn mình đó nha. Đâu có ai mở đầu đặc vụ… du lịch ngon lành như mình chớ. Mình đã khôn ngoan nẫng được cái va-li thật đáng đồng tiền bát gạo.
Gaby bĩu môi:
- Xì, chó ngáp phải ruồi, người ngáp phải… kẹo thôi.
- Kẹo hả? Cảm ơn Công Chúa đã nhắc nhở nha. Ôi, sô-cô-la yêu dấu của ta!
Tròn Vo thẩy ngay một miếng sô-cô-la vào miệng và lôi chiếc va-li mờ ám lên giường. Ba thằng con trai hì hục tháo dây đai, Tròn Vo làm bung một ổ khoá, ổ khoá còn lại Tarzan cũng cho tiêu tùng.
Chúng mở nắp va-li ra.
Những gì thấy đầu tiên quả là đáng tuyệt vọng. Trong va-li toàn là quần áo mùa hè của đàn ông và phụ nữ, kể cả quần áo lót, thắt lưng và ba hộp giày.
Tarzan ngơ ngẩn:
- Mình không tin rằng mục tiêu quan tâm của tên tội phạm lại chỉ là ở mớ quần áo. Thử kiểm tra đáy va-li xem sao các bạn, biết đâu nó có tới hai đáy. Hoặc kiểm tra các túi áo quần ấy. Đằng nào cũng mở ra rồi, lục kĩ coi.
Hắn lấy các hộp giày ra. Hộp thứ nhất đựng đôi giày lông thú của đàn ông được che đậy bằng một đống nùi giẻ.
- Không ai nhét nùi giẻ bít bùng đôi giày. Bên trong có vấn đề là cái chắc.
Tarzan tiếp tục moi sâu thêm trong mũi giày lôi ra hai bọc ni-lông giơ lên cao:
- Hà hà, báu vật đặc biệt mà chúng săn sóc đây rồi. Rặt một loại bột màu trắng.
Tròn Vo reo lên thích thú:
- Xi đánh giày loại mô-đen nhất chăng? Màu trắng chớ không phải màu đen hoặc nâu.
Gaby nhận một “gói bột” từ tay Tarzan. Mắt cô bé sáng rực:
- Hê-rô-in! Ở văn phòng ba mình có một số mẫu tang vật màu trắng tử thần y hệt loại bột này. Này Kloesen, bạn có muốn nếm thử một chút bạch phiến để phân loại như các tay buôn lậu trong phim không?
- Không dám…
Tarzan phì cười:
- Thằng mập ghiền sô-cô-la cũng đủ… qua đời rồi, nói gì ba thứ ma túy gớm ghiếc này.
Gaby trở lại nghiêm túc:
- Vợ chồng Uhl cuối cùng cũng “cháy nhà ra mặt chuột”. Ba mình đã nói rằng bọn chúng đang chuyển từ trộm cắp sang buôn lậu ma túy. Ai mà dè chúng làm ăn lộ liễu đến thế.
- Không lộ liễu đâu Gaby. Nước cờ này chúng đã tính đâu vào đó, có khi chúng đã thực hiện kiểu chuyển hàng này cả chục lần. Ê, quân sư, mày thống kê số lượng hê-rô-in tìm được thử coi.
Thằng cận khẽ nhếch mép:
- Cỡ một ki-lô bạch phiến. Cả một gia tài đó. Ôi trời!
Bốn quái nhìn nhau im lặng trong mười giây. Giây thứ mười một Tarzan hắng giọng:
- Bây giờ thì không còn gì nữa để nghi ngờ. Ít ra thì gã Uhl cũng thành thực khi “công nhận” số ma túy trong va-li này là của vợ chồng gã. Điều đó có nghĩa là để qua mặt sự khám xét gắt gao của hải quan ở đây, vợ chồng gã đã…
Tròn Vo phẫn nộ chen ngang:
- Vậy đó! Vợ chồng gã đã lọt sổ cả một kí-lô hê-rô-in, còn mười bốn phong sô-cô-la của mình lại bị mấy người Hi Lạp ở đây săn sóc quá cẩn thận. Nực cười thấy mồ.
- Thôi nào mập. Chuyện hải quan ở đây dỏm hay giỏi tính sau, riêng chuyện vợ chồng Uhl đeo tên khác vào va-li là chuyện có thật nè. Rõ ràng vợ chồng gã làm như vậy là để phòng khi bị lộ thì chỉ gã Elias Kabala lãnh đủ. Và Elias Kabala đương nhiên không thể có mặt trên máy bay. Thế là huề cả làng.
Máy Tính Điện Tử gật gù:
- Cũng có nghĩa là Kabala và vợ chồng Uhl cùng một băng?
Tarzan đặt sáu cái gói lên mặt bàn:
- Chính thế! Theo truyền thống của TKKG, chúng ta khoan báo cho cảnh sát khi chưa tìm ra những tên đầu sỏ. Cả sáu gói bột trắng chết người này sẽ được chúng ta lưu trữ. Để đợi coi Kabala sẽ làm trò gì đã. Công Chúa ơi, bạn nói đúng, đây lại là một đặc vụ của tụi mình rồi.
Công Chúa thở dài:
- Vậy là có cơ tiêu luôn kì nghỉ này còn gì. Chà Rhodos!
Tròn Vo nhún vai:
- Điên đầu! May mà mình đem theo con dao. Í chà, đừng nhìn tao vậy chớ đại ca. Tao cũng hi vọng bọn buôn ma túy giữ đúng quy định quần nhau tay không để tao khỏi phải rút dao ra mà.
Tarzan quay sang Karl:
- Mày không có ý kiến chớ gì? Vậy tụi mình sẽ lên đường trao chiếc va-li cho gã Kabala. Rồi sẽ thấy chuyện gì xảy ra. Biết đâu tụi mình chẳng phăng ra cả băng hê-rô-in.
- Đồng ý. Nhưng trước hết mình phải tìm cách giấu sáu cái gói đã chớ?
- Tao đã tính hết rồi. Sáu gói bột sẽ nằm ngoan ngoãn trong két của khách sạn. Hệ thống két tuyệt đối an toàn dành cho khách trọ chớ sao. Nội quy của khách sạn đề ra như vậy mà. Người ta khuyên không nên để tài sản quý giá trong phòng…
Tarzan vào buồng tắm, dốc túi đồ lặt vặt ra, đặt các túi hê-rô-in vào, kéo khóa lại. Rồi hắn đi gửi cái túi, không quên dặn lũ bạn chốt cửa, đề phòng Uhl có thể tấn công chớp nhoáng.
Ba quái còn lại xếp mớ đồ vào va-li như cũ, đóng nắp lại.
*
Tứ quái vẫy ta-xi đến địa chỉ của Kabala theo sự chỉ dẫn của người đàn bà nói giọng Mĩ trong điện thoại.
Trong chớp nhoáng, quân sư Karl đã khái quát được toàn bộ khu nhà.
Nó nhận xét:
- Căn nhà bảnh ra phết. Trong kia có bồn phun nước róc rách, vườn thì đặt những pho tượng bằng đá, trông như tượng cổ trước Công nguyên. Tượng giả là cái chắc, nếu không, chỗ của chúng phải là ở viện bảo tàng kia.
Tarzan lại quan tâm đến chuyện khác. Biết đâu vợ chồng Uhl chẳng đã mò đến đây trước, và chúng sẽ lập tức kiểm tra xem trong va-li có còn hê-rô-in không.
Một chuỗi xích sắt khổng lồ giằng khóa cổng. Nhưng cửa ngách để ngỏ. Tứ quái ung dung bách bộ qua một sân lát đá rộng, đến trước cửa tòa nhà ngó như một cung điện nhỏ. Coi, chưa đứa nào kịp thò tay bấm chuông thì một thiếu nữ cỡ mười tám tuổi đã mở cửa. Cô gái ngó chẳng có bộ dạng gì giống dân Hi Lạp cả. Cô nhìn bốn đứa vẻ dò hỏi.
Tarzan mở lời:
- Chào cô, hình như cô là người hồi nãy đã nói chuyện qua điện thoại với tôi? Chúng tôi đem chiếc va-li tới.
Cô gái ngó hắn chằm chằm. Cả bọn vô cùng ngạc nhiên khi nghe cô ta trả lời bằng tiếng Đức lưu loát:
- À vâng! Các bạn tốt quá. Có lẽ ông Kabala sẽ mừng lắm.
Gaby reo lên:
- Chị là người Đức ạ?
Cô gái mỉm cười:
- Tôi là người Mĩ. Nhưng tôi biết tiếng Đức nhờ mẹ kế tôi vốn là người Đức. Vậy thôi.
- Và chị đang nghỉ ở đây?
- Không hẳn. Nhưng cũng đúng. Tôi đến đây cùng với vị hôn phu của mình. Anh ấy là người Hi Lạp. Anh ấy muốn cho tôi biết quê hương tươi đẹp của anh ấy. Nhưng… không phải là đi nghỉ đâu.
Tarzan hoài nghi hoàn toàn. Khuôn mặt căng thẳng và thất sắc của cô gái đang chống lại nhóm từ “quê hương tươi đẹp” mà cô ta vừa tán dương. Rõ ràng đó không phải là chân dung hớn hở của một kẻ đi ngao du sơn thủy.
Hắn tự giới thiệu:
- Tôi là Peter Carsten.
- Còn tôi là Nancy.
Các nghi thức ngoại giao diễn ra chớp nhoáng giữa năm người trẻ tuổi. Tarzan cảm thấy đã đến lúc vô vấn đề:
- Ông Kabala đã về nhà chưa ạ?
- Chưa. Tôi cũng chẳng biết bao giờ ông ta về. Tôi chỉ ở tạm đây để chờ vị hôn phu của tôi đến đón. Như đã nói, tôi chưa gặp ông Kabala bao giờ.
Nancy cười gượng gạo. Nụ cười làm cong cái bớt hình trăng lưỡi liềm trên má trái. Cô ta còn có một cái bớt hình tròn nhỏ hơn ở liền bên cạnh, như một ngôi sao hôm vậy.
Chẳng còn gì để nói. Mỉm cười xã giao thế cũng đủ rồi.
Tarzan đặt chiếc va-li trên ngưỡng cửa:
- Cảm phiền cô giao lại cho ông Kabala và nói lại rằng một bên khoá bị hỏng do tụi tôi không biết va-li bị lộn nên cứ cố mở. Như đã nói trước, tụi tôi ở phòng 323 khách sạn Astir Palace. Giờ thì xin kiếu từ. Rất vui vì quen biết chị, Nancy ạ.
Khi đã ở ngoài phố, Gaby bảo:
- Chị Nancy này giống một con mèo mắc mưa. Cứ co ro ủ rũ thế nào ấy. Chắc chị ấy chẳng dính dáng gì tới bọn buôn lậu ma túy đâu.
Tarzan gật đầu:
- Tuy vậy mình vẫn cảm thấy ở chị ấy có điều gì không ổn. Có vẻ như đang phải chịu một sức ép nào đó.
- Ờ há. Hay là chồng chưa cưới của chị ấy cùng một giuộc với Kabala, và chị ấy linh cảm thấy có điều ám muội ?
- Có thể lắm. Tất nhiên mọi chuyện đều chỉ là phỏng đoán.
Máy Tính Điện Tử bỗng rút trong túi ra một tấm bản đồ:
- Nhân danh một đứa cháu của chú Roswell và dì Susanne, tôi mời các bạn tới thăm du thuyền. Trên bản đồ này bến cảng ở phía đông, gần xịt. Tụi mình sẽ đi xuyên qua khu phố mới để đến đó. Có lẽ giờ này chú dì đang sốt ruột chờ đón chúng ta. Theo mình nào!
Tứ quái vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến Dietmar đẩy vợ qua một bên để chụp lấy một chiếc va-li màu vàng. Tiếng cô ả tru tréo:
- Anh làm gì mà thô bạo thế hả? Từ từ…
- Anh xin lỗi. Nhưng em cẩn thận kẻo lộn va-li đó.
Gã này coi bộ kĩ tính dữ. Có họa là kẻ mù màu mới lấy nhầm va-li được…
Lúc vợ chồng nhà Uhl đã bước vô sảnh khách sạn, mặt Tròn Vo bí xị:
- Nản thật, cứ tưởng mình độc quyền cái va-li màu vàng, ai dè bọn chúng cũng có va-li y chang cái của mình mới tức.
Karl bổ sung:
- Ờ há, hai cái va-li giống hệt nhau!
Tại quầy tiếp đón, người ta chỉ sử dụng tiếng Anh. Hên là vốn tiếng Anh của Tứ quái cũng đủ để giao thiệp. Bọn nó hoàn thành các thủ tục cần thiết khá dễ dàng.
Coi, vừa mới nhận phòng, Máy Tính Điện Tử đã nhấp nhỏm vì chuông điện thoại reo. Ngay lập tức nó cầm lấy máy:
- Ủa, dì Suzy hả, cháu đây. Chuyến bay nói chung là tốt đẹp. Sau khi tắm rửa xong, cháu và các bạn sẽ gõ cửa dì. Vâng, tụi cháu rất mừng sẽ gặp dì và chú đấy ạ.
Tròn Vo quăng cái va-li nặng nề lên giường. Mồ hôi nó toát ra vì ổ khoá không tài nào mở nổi. Nó lầm bầm:
- Trời đất. Tao đã thử hàng chục lần mở ra mở vô ở nhà mà đâu có sao. Kì cục quá đại ca ơi.
Tarzan nhún vai:
- Tại mày nôn nóng đó mà. Bình tĩnh một chút, đồ đạc của mày chớ có phải của thiên hạ đâu. Coi lại cái chìa thử xem.
Đúng lúc đó có tiếng “cộc, cộc” ngoài phòng. Gaby bước vào với thái độ hơi uể oải:
- Số mình xui tận mạng quý vị ơi. Căn phòng công nhận tuyệt đẹp nhưng rủi ro lại đụng vợ chồng Uhl trú ngụ ngay phòng bên cạnh. Mình nghe thấy cả tiếng chúng chuyện trò ngoài ban-công.
Tarzan an ủi cô bé:
- Vậy lại càng hay chớ Gaby. Bạn là tai mắt của TKKG kia mà.
Gaby mấp máy môi định phản đối thì một tiếng rống khủng khiếp vang lên. Tiếng của thằng mập chớ ai:
- Trời! Không… thể… được! Đây không phải là va-li của tôi!
Ba quái trong phòng hết hồn tập trung nhãn lực vào cái va-li màu vàng mà sửng sốt:
- Ôi, lạy Chúa… Vậy chắc bạn lấy lộn va-li của vợ chồng Uhl rồi, và bọn kia thì đang giữ va-li của bạn.
Tròn Vo hớp không khí như sắp nghẹt thở, nhìn trân trối vào tấm các dán ngoài va-li:
- Quỷ sứ ạ, lộn tùng phèo hết rồi. Tấm các này đề tên “Elias Kabala” với địa chỉ tại Rhodos không dính dáng gì đến chiếc va-li màu vàng của vợ chồng tên Uhl hồi nãy.
Tarzan nhíu mày:
- Điều đó chứng tỏ là có tới ba chiếc va-li màu vàng trên cùng một chuyến bay. Vấn đề bây giờ là không biết vợ chồng Uhl có xách lộn va-li của mày hay không, hay ông khách Kabala nào đó chụp nhầm va-li của mày, hay… cả đám lộn xộn lẫn nhau có trời mà biết.
Gaby chới với:
- Miệng của đại ca linh thiêng thật. Đúng là trước sau cũng xảy ra”đụng độ”.
- Ừ, chắc chắn chúng ta phải hỏi thăm vợ chồng người láng giềng của bạn sớm thôi Gaby.
Tròn Vo dốc túi xách ra giường, nhét con dao vô túi quần:
- Nếu chúng không trả va-li cho mình, mình sẽ dùng bạo lực để đoạt lại!
Tarzan trợn mắt:
- Không nên đụng tới dao búa làm gì đâu mập.
- Tao chỉ hù chúng thôi. Không hù doạ thì làm sao lấy lại chiếc va-li chớ.
Gaby lắc đầu nhìn ba quái tiến đến cửa phòng 321. Cha, tướng tá của ba chàng có vẻ “ hiệp sĩ thánh chiến” ra trò.
*
Cửa mở.
Chà, nhìn gần Dietmar Uhl ngó đầu gấu thứ dữ. Cặp mắt gian thật là gian. Mấy cái bướu trên trán có lẽ là những vết sẹo.
Tarzan nói ngay:
- Xin chào. Ông là người Đức, đúng chớ? Tình cờ chúng tôi thấy ông trên máy bay và biết rằng ông cũng có chiếc va-li giống y như của một đứa trong chúng tôi: màu vàng, mới tinh, bằng da thật… Và Willi bạn tôi phát hiện bị nhầm va-li. Ông đang giữ va-li của cậu ấy phải không ạ? Tên cậu ấy là Willi Sauerlich.
- Hả?
Trong một giây, mặt mày Uhl xám chàm. Gã “hoảng” tới mức Tarzan cũng phải kinh ngạc. Gã ngơ ngẩn hỏi:
- Lộn va-li à? Quỷ tha ma bắt! Chúng tôi còn chưa mở va-li ra. Để tôi phải xem đã.
Gã quay phắt người, chạy vào. Tarzan nhìn được ra tận ban-công, nơi Kathrin Uhl ngồi ngửa mặt phơi nắng.
Uhl gào lên:
- Cô không chịu soạn đồ ra. Cũng chẳng cần kiểm tra xem có đúng là va-li của mình không nữa. Ở đây có đề… Thôi chết mẹ, cái va-li này là của Willi Sauerlich. Tên của thằng nhãi sờ sờ.
Kathrin không thay đổi tư thế ngồi, nói:
- Đừng có cuống lên như thế, cha nội. Không có chìa khoá thì ai mà hòng… Ê, anh bảo sao, một trong hai va-li của tụi mình biến mất hả? Chiếc nào?
Uhl tru lên:
- Chiếc ấy, bà chằn ạ!
Rồi Uhl đau khổ với chiếc va-li lộn tiệm đi ra hành lang. Gã cáu tiết buông phịch món hành lí vô ích xuống đất. Chiếc va-li đổ kềnh.
Tròn Vo càu nhàu:
- Kìa ông! Trong ấy để quần áo của tôi. Tôi không muốn chúng bị hỏng đâu.
Uhl phóng mắt ra xung quanh:
- Hỏng thế nào được, cậu béo. Va-li của tôi đâu? Trong phòng các cậu hả?
Tarzan báo tin buồn cho gã:
- Tiếc là chúng tôi lại không giữ va-li của ông bà. Chiếc va-li mà Willi xách lầm là của một người Hi Lạp xứ này. Nếu ông định liên hệ với ông ấy thì xin mời. Có thể ông ta đang giữ va-li của ông. Người đàn ông tên là Elias Kabala. Còn về chiếc va-li của ông ta thì chúng tôi phải có trách nhiệm trao tận tay chủ nó, thưa ông.
Ba quái đắc thắng trở về phòng. Tròn Vo xách theo chiếc va-li của nó. Công Chúa ra mở cửa đón chúng với vẻ mặt phấn khởi tột độ. Thì ra cô bé đã áp tai vào cửa nghe rõ tất cả.
Uhl hét theo ba quái:
- Ê, khoan đã, đồ ranh con! Thế này đâu có được. Phải trả va-li cho tôi chớ!
Karl ngoái lại:
- Elias Kabala. Ông hãy tra sổ điện thoại mà tìm ông ấy.
Chúng đóng cửa lại.
Tarzan nhấc điện thoại gọi cho Tổng đài, xin nói chuyện với Elias Kabala. Ông ta có ghi số điện thoại trên tấm các.
- Tôi sẽ gọi lại cho ông, thưa ông!
Cô điện thoại viên hẹn và gác máy.
- Hi vọng ông ta nói được tiếng Anh. Nếu không thì kẹt đó.
Mọi người chưa kịp có ý kiến gì thì chuông điện thoại reo. Tarzan hồi hộp cầm ống nghe. Cô điện thoại viên báo đã gọi được cho số máy hắn yêu cầu.
Tarzan hỏi bằng tiếng Anh:
- Xin chào. Có phải nhà ông Kabala không ạ?
Bên kia đầu dây, hắn nghe rõ mồn một thứ tiếng Mĩ thứ thiệt. Chỉ đáng tiếc là xuất phát từ giọng một phụ nữ:
- Đúng thế. Đây chính là nhà của ông Kabala.
- Vậy xin bà hãy báo rằng hình như ông ấy bị thất lạc va-li. Chúng tôi đang giữ va-li của ông ấy. Chúng tôi ngụ tại khách sạn Astir Palace. Và tất nhiên cái va-li màu vàng ông ấy cầm trong tay là của người khác. Tôi có thể xác định, ông ta đã lộn hành lí của ông bà Dietmar và Kathrin Uhl. Hẳn cũng phải có ghi ở ngoài va-li đấy ạ.
Người phụ nữ bên kia đầu dây thoáng do dự:
- Tôi chỉ là khách của nhà ông ta. Tôi cũng chưa biết mặt Kabala. Tôi tới đây khi ông ấy đi vắng.
- Hay là chúng tôi đem va-li lại đằng ấy? Khi nào ông Kabala về, ông ấy liên hệ với ông bà Uhl vậy. Họ cũng ở khách sạn này.
- Vâng, nhờ anh mang giúp va-li lại đây. Nhà ông Kabala không xa khách sạn. Nhưng tốt nhất là anh nên gọi xe taxi.
Bà ta đọc địa chỉ cho Tarzan ghi.
Tarzan gác máy, lầm bầm:
- Ôi, cuộc hành trình của những cái va-li cùng màu. Chẳng biết sự rủi ro này có phải là do Thượng đế sắp xếp trước?
Hắn quay sang các bạn:
- Sao? Cái ổ khoá bị hư đã sửa xong chưa? Mình đi đây. Ai đi cùng nào?
Gaby đáp liền:
- Mình!
Đúng lúc đó có tiếng đập cửa thình thịch.
Ai mà dữ vậy kìa! - Tarzan nghĩ và ra mở cửa.
*
Dietmar Uhl đứng đó với thái độ ngượng nghịu thấy rõ dù bộ mặt gã ra vẻ khinh khỉnh giả tạo. Gã ấp úng:
- Chuyện thế này… Elias Kabala với chúng tôi là chỗ bằng hữu. Và vợ tôi - như thường thấy ở cái lũ đàn bà lơ đễnh - đã sơ ý đeo biển tên của Elias vào va-li của chúng tôi.
Bốn quái vây quanh Uhl. Tụi nó nhìn gã như nhìn một con thằn lằn thời tiền sử, và… trời ạ, con thằn lằn sấm sao mà ăn nói khó nghe vậy kìa. Thấy lũ trẻ không có ý định đem va-li ra, cặp mắt Uhl lóe lên độc ác nhưng gã vẫn ráng nhũn nhặn, chìa tay ra:
- Hãy đưa chiếc va-li cho tôi.
Tarzan vẫn lạnh tanh:
- Ông sẽ không nhận được chiếc va-li đâu. Ai mà chẳng múa mép kể chuyện cổ tích như ông được chớ.
Uhl điên tiết gầm lên:
- Nhưng nói cho mày biết: Chiếc va-li là của tao!
Tarzan cười lớn:
- Ông định chứng minh cách nào vậy? Ghi tên Elias rõ rành rành kìa. Hay ông thử nói rõ coi trong va-li đựng gì đi vậy, và chúng ta sẽ cùng mở ra kiểm tra. Mà phải mô tả thật tỉ mỉ đó nghe…
Quai hàm gã đàn ông bạnh ra, gã ngoác mồm như sắp ăn tươi nuốt sống đối thủ:
- Mẹ kiếp, làm sao tao nhớ nổi bàn chải của tao trông nó như thế nào. Tụi bay… Loại như tụi bay đáng phải…
Uhl bỏ dở câu nguyền rủa quay phắt 180 độ bỏ đi. Bước chân của gã rùng rợn như định tiễn ai lên đoạn đầu đài.
Tarzan khép rầm cánh cửa. Hắn khoanh tay ngó các bạn. Karl phát biểu căng thẳng cực kì:
- Kì cục hết chỗ nói! Mình cho rằng gã đặc biệt quan tâm tới chiếc va-li.
- Ừ, tao cho rằng tụi mình cần phải biết có thứ gì trong đó mới được.
Tròn Vo hể hả:
- Các bạn phải cảm ơn mình đó nha. Đâu có ai mở đầu đặc vụ… du lịch ngon lành như mình chớ. Mình đã khôn ngoan nẫng được cái va-li thật đáng đồng tiền bát gạo.
Gaby bĩu môi:
- Xì, chó ngáp phải ruồi, người ngáp phải… kẹo thôi.
- Kẹo hả? Cảm ơn Công Chúa đã nhắc nhở nha. Ôi, sô-cô-la yêu dấu của ta!
Tròn Vo thẩy ngay một miếng sô-cô-la vào miệng và lôi chiếc va-li mờ ám lên giường. Ba thằng con trai hì hục tháo dây đai, Tròn Vo làm bung một ổ khoá, ổ khoá còn lại Tarzan cũng cho tiêu tùng.
Chúng mở nắp va-li ra.
Những gì thấy đầu tiên quả là đáng tuyệt vọng. Trong va-li toàn là quần áo mùa hè của đàn ông và phụ nữ, kể cả quần áo lót, thắt lưng và ba hộp giày.
Tarzan ngơ ngẩn:
- Mình không tin rằng mục tiêu quan tâm của tên tội phạm lại chỉ là ở mớ quần áo. Thử kiểm tra đáy va-li xem sao các bạn, biết đâu nó có tới hai đáy. Hoặc kiểm tra các túi áo quần ấy. Đằng nào cũng mở ra rồi, lục kĩ coi.
Hắn lấy các hộp giày ra. Hộp thứ nhất đựng đôi giày lông thú của đàn ông được che đậy bằng một đống nùi giẻ.
- Không ai nhét nùi giẻ bít bùng đôi giày. Bên trong có vấn đề là cái chắc.
Tarzan tiếp tục moi sâu thêm trong mũi giày lôi ra hai bọc ni-lông giơ lên cao:
- Hà hà, báu vật đặc biệt mà chúng săn sóc đây rồi. Rặt một loại bột màu trắng.
Tròn Vo reo lên thích thú:
- Xi đánh giày loại mô-đen nhất chăng? Màu trắng chớ không phải màu đen hoặc nâu.
Gaby nhận một “gói bột” từ tay Tarzan. Mắt cô bé sáng rực:
- Hê-rô-in! Ở văn phòng ba mình có một số mẫu tang vật màu trắng tử thần y hệt loại bột này. Này Kloesen, bạn có muốn nếm thử một chút bạch phiến để phân loại như các tay buôn lậu trong phim không?
- Không dám…
Tarzan phì cười:
- Thằng mập ghiền sô-cô-la cũng đủ… qua đời rồi, nói gì ba thứ ma túy gớm ghiếc này.
Gaby trở lại nghiêm túc:
- Vợ chồng Uhl cuối cùng cũng “cháy nhà ra mặt chuột”. Ba mình đã nói rằng bọn chúng đang chuyển từ trộm cắp sang buôn lậu ma túy. Ai mà dè chúng làm ăn lộ liễu đến thế.
- Không lộ liễu đâu Gaby. Nước cờ này chúng đã tính đâu vào đó, có khi chúng đã thực hiện kiểu chuyển hàng này cả chục lần. Ê, quân sư, mày thống kê số lượng hê-rô-in tìm được thử coi.
Thằng cận khẽ nhếch mép:
- Cỡ một ki-lô bạch phiến. Cả một gia tài đó. Ôi trời!
Bốn quái nhìn nhau im lặng trong mười giây. Giây thứ mười một Tarzan hắng giọng:
- Bây giờ thì không còn gì nữa để nghi ngờ. Ít ra thì gã Uhl cũng thành thực khi “công nhận” số ma túy trong va-li này là của vợ chồng gã. Điều đó có nghĩa là để qua mặt sự khám xét gắt gao của hải quan ở đây, vợ chồng gã đã…
Tròn Vo phẫn nộ chen ngang:
- Vậy đó! Vợ chồng gã đã lọt sổ cả một kí-lô hê-rô-in, còn mười bốn phong sô-cô-la của mình lại bị mấy người Hi Lạp ở đây săn sóc quá cẩn thận. Nực cười thấy mồ.
- Thôi nào mập. Chuyện hải quan ở đây dỏm hay giỏi tính sau, riêng chuyện vợ chồng Uhl đeo tên khác vào va-li là chuyện có thật nè. Rõ ràng vợ chồng gã làm như vậy là để phòng khi bị lộ thì chỉ gã Elias Kabala lãnh đủ. Và Elias Kabala đương nhiên không thể có mặt trên máy bay. Thế là huề cả làng.
Máy Tính Điện Tử gật gù:
- Cũng có nghĩa là Kabala và vợ chồng Uhl cùng một băng?
Tarzan đặt sáu cái gói lên mặt bàn:
- Chính thế! Theo truyền thống của TKKG, chúng ta khoan báo cho cảnh sát khi chưa tìm ra những tên đầu sỏ. Cả sáu gói bột trắng chết người này sẽ được chúng ta lưu trữ. Để đợi coi Kabala sẽ làm trò gì đã. Công Chúa ơi, bạn nói đúng, đây lại là một đặc vụ của tụi mình rồi.
Công Chúa thở dài:
- Vậy là có cơ tiêu luôn kì nghỉ này còn gì. Chà Rhodos!
Tròn Vo nhún vai:
- Điên đầu! May mà mình đem theo con dao. Í chà, đừng nhìn tao vậy chớ đại ca. Tao cũng hi vọng bọn buôn ma túy giữ đúng quy định quần nhau tay không để tao khỏi phải rút dao ra mà.
Tarzan quay sang Karl:
- Mày không có ý kiến chớ gì? Vậy tụi mình sẽ lên đường trao chiếc va-li cho gã Kabala. Rồi sẽ thấy chuyện gì xảy ra. Biết đâu tụi mình chẳng phăng ra cả băng hê-rô-in.
- Đồng ý. Nhưng trước hết mình phải tìm cách giấu sáu cái gói đã chớ?
- Tao đã tính hết rồi. Sáu gói bột sẽ nằm ngoan ngoãn trong két của khách sạn. Hệ thống két tuyệt đối an toàn dành cho khách trọ chớ sao. Nội quy của khách sạn đề ra như vậy mà. Người ta khuyên không nên để tài sản quý giá trong phòng…
Tarzan vào buồng tắm, dốc túi đồ lặt vặt ra, đặt các túi hê-rô-in vào, kéo khóa lại. Rồi hắn đi gửi cái túi, không quên dặn lũ bạn chốt cửa, đề phòng Uhl có thể tấn công chớp nhoáng.
Ba quái còn lại xếp mớ đồ vào va-li như cũ, đóng nắp lại.
*
Tứ quái vẫy ta-xi đến địa chỉ của Kabala theo sự chỉ dẫn của người đàn bà nói giọng Mĩ trong điện thoại.
Trong chớp nhoáng, quân sư Karl đã khái quát được toàn bộ khu nhà.
Nó nhận xét:
- Căn nhà bảnh ra phết. Trong kia có bồn phun nước róc rách, vườn thì đặt những pho tượng bằng đá, trông như tượng cổ trước Công nguyên. Tượng giả là cái chắc, nếu không, chỗ của chúng phải là ở viện bảo tàng kia.
Tarzan lại quan tâm đến chuyện khác. Biết đâu vợ chồng Uhl chẳng đã mò đến đây trước, và chúng sẽ lập tức kiểm tra xem trong va-li có còn hê-rô-in không.
Một chuỗi xích sắt khổng lồ giằng khóa cổng. Nhưng cửa ngách để ngỏ. Tứ quái ung dung bách bộ qua một sân lát đá rộng, đến trước cửa tòa nhà ngó như một cung điện nhỏ. Coi, chưa đứa nào kịp thò tay bấm chuông thì một thiếu nữ cỡ mười tám tuổi đã mở cửa. Cô gái ngó chẳng có bộ dạng gì giống dân Hi Lạp cả. Cô nhìn bốn đứa vẻ dò hỏi.
Tarzan mở lời:
- Chào cô, hình như cô là người hồi nãy đã nói chuyện qua điện thoại với tôi? Chúng tôi đem chiếc va-li tới.
Cô gái ngó hắn chằm chằm. Cả bọn vô cùng ngạc nhiên khi nghe cô ta trả lời bằng tiếng Đức lưu loát:
- À vâng! Các bạn tốt quá. Có lẽ ông Kabala sẽ mừng lắm.
Gaby reo lên:
- Chị là người Đức ạ?
Cô gái mỉm cười:
- Tôi là người Mĩ. Nhưng tôi biết tiếng Đức nhờ mẹ kế tôi vốn là người Đức. Vậy thôi.
- Và chị đang nghỉ ở đây?
- Không hẳn. Nhưng cũng đúng. Tôi đến đây cùng với vị hôn phu của mình. Anh ấy là người Hi Lạp. Anh ấy muốn cho tôi biết quê hương tươi đẹp của anh ấy. Nhưng… không phải là đi nghỉ đâu.
Tarzan hoài nghi hoàn toàn. Khuôn mặt căng thẳng và thất sắc của cô gái đang chống lại nhóm từ “quê hương tươi đẹp” mà cô ta vừa tán dương. Rõ ràng đó không phải là chân dung hớn hở của một kẻ đi ngao du sơn thủy.
Hắn tự giới thiệu:
- Tôi là Peter Carsten.
- Còn tôi là Nancy.
Các nghi thức ngoại giao diễn ra chớp nhoáng giữa năm người trẻ tuổi. Tarzan cảm thấy đã đến lúc vô vấn đề:
- Ông Kabala đã về nhà chưa ạ?
- Chưa. Tôi cũng chẳng biết bao giờ ông ta về. Tôi chỉ ở tạm đây để chờ vị hôn phu của tôi đến đón. Như đã nói, tôi chưa gặp ông Kabala bao giờ.
Nancy cười gượng gạo. Nụ cười làm cong cái bớt hình trăng lưỡi liềm trên má trái. Cô ta còn có một cái bớt hình tròn nhỏ hơn ở liền bên cạnh, như một ngôi sao hôm vậy.
Chẳng còn gì để nói. Mỉm cười xã giao thế cũng đủ rồi.
Tarzan đặt chiếc va-li trên ngưỡng cửa:
- Cảm phiền cô giao lại cho ông Kabala và nói lại rằng một bên khoá bị hỏng do tụi tôi không biết va-li bị lộn nên cứ cố mở. Như đã nói trước, tụi tôi ở phòng 323 khách sạn Astir Palace. Giờ thì xin kiếu từ. Rất vui vì quen biết chị, Nancy ạ.
Khi đã ở ngoài phố, Gaby bảo:
- Chị Nancy này giống một con mèo mắc mưa. Cứ co ro ủ rũ thế nào ấy. Chắc chị ấy chẳng dính dáng gì tới bọn buôn lậu ma túy đâu.
Tarzan gật đầu:
- Tuy vậy mình vẫn cảm thấy ở chị ấy có điều gì không ổn. Có vẻ như đang phải chịu một sức ép nào đó.
- Ờ há. Hay là chồng chưa cưới của chị ấy cùng một giuộc với Kabala, và chị ấy linh cảm thấy có điều ám muội ?
- Có thể lắm. Tất nhiên mọi chuyện đều chỉ là phỏng đoán.
Máy Tính Điện Tử bỗng rút trong túi ra một tấm bản đồ:
- Nhân danh một đứa cháu của chú Roswell và dì Susanne, tôi mời các bạn tới thăm du thuyền. Trên bản đồ này bến cảng ở phía đông, gần xịt. Tụi mình sẽ đi xuyên qua khu phố mới để đến đó. Có lẽ giờ này chú dì đang sốt ruột chờ đón chúng ta. Theo mình nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất