Quyển 31 Chương 6: BIẾN CỐ DỒN DẬP
Cũng trong thời gian đó, tại nước Mĩ thịnh vượng, mặt trời chói chang trên nóc những tòa nhà cao nghệu ở New York.
Tiến sĩ Johnson, giáo sư về Đông phương học đang lái chiếc Cadillac từ văn phòng làm việc về nhà riêng của mình. Khu phố ông ngụ quá yên tĩnh, rất thích hợp với một người đàn ông độc thân. Ông đã có tuổi, gầy gò, hơi cao quá khổ. Ông giáo sư không có con. Vợ ông bỏ ông cách đây tám năm, chỉ đơn giản vì tật đãng trí của ông. Ông quên sạch: ngày sinh của vợ, ngày cưới của vợ chồng ông, quà tặng, những tấm vé đi nhà hát, giấy mời dự tiệc… Đơn thuần chỉ vì ông là một vị giáo sư đãng trí.
Lúc này, bước vào gian bếp, ông cau mày nghĩ ngợi.
Kỳ lạ nhỉ! Con gà quay nguội mới mua hôm qua để trên bàn giờ chỉ còn là một đống xương thê thảm. Ông không sao nhớ được mình đã ăn dù chỉ một miếng thịt gà. Bữa tối không, bữa điểm tâm sáng nay lại càng không. Hay là trong lúc mải nghĩ ngợi, ông đã chén sạch con gà mà không biết?
Ông lắc đầu, quẳng bộ xương gà vào thùng rác, kẹp pho-mát vào bánh mì ăn tạm. Vừa nhai ông vừa bước qua phòng khách.
Ông lại được một phen sửng sốt.
Trên bàn là chai rượu Uýt-sky lâu năm, quà tặng của sinh viên, ông cất dành mãi, giờ chỉ còn lưng nửa.
Không, ông tự nhủ, mình chưa hề nhấp một ngụm nào, còn chưa mở cả nút chai. Lạy Chúa, cho đến ban nãy, mình vẫn nghĩ trong nhà này chỉ có mỗi mình mình sống.
Một hơi thở phả vào gáy ông giáo sư. Ông có cảm giác giữa hai bả vai mình có một vật gì nhọn lểu. Sau đó là một giọng đàn ông cất lên khàn khàn:
- Dao đấy, thưa ngài tiến sĩ. Cấm động đậy và cấm kêu, hiểu chứ?
Vị giáo sư rùng mình. Ông đã bị một thằng đạo chích nào đó tấn công sao? Hay thật!
Ông nói:
- Tôi không có tiền trong nhà. Chỉ rất nhiều sách quý. Và nếu muốn, mời ông cứ lấy chai rượu đi. Tôi uống bia mà.
Thằng kia hạ lệnh:
- Ngồi xuống ghế bành đi, đồ vô tích sự!
Johnson làm theo. Lúc này ông nhìn thấy một gã đàn ông to bè, vẻ mặt thô lậu, quanh mắt đầy sẹo với môi dưới dày gấp đôi môi trên. Đó là chưa liệt kê đến cái khuyên vàng kì cục lủng lẳng nơi dái tai trái. Còn nữa, trên tay gã là một con dao mảnh. Gã ăn mặc sạch sẽ, gần như lịch sự.
Gã gầm gừ:
- Tao không muốn tiền. Chai Uýt-sky thì đằng nào tao cũng lấy đi. Còn tao có bẻ xương mày không, thưa tiến sĩ, thì còn tùy thuộc vào mày đấy.
Cặp mắt ông giáo sư hấp háy. Lạy Chúa, hắn muốn gì ở mình đây? Hay hắn là bố của một sinh viên? Thời gian qua mình có đánh trượt ai không nhỉ?
Ông giáo sư thu hết can đảm:
- Sao ông lại muốn đánh tôi chớ?
- Mày sẽ không xây xước gì, nếu chịu mở miệng.
- Chúa ơi, ông muốn gì?
Gã To Bè cười hô hố. Gã tung con dao lên trời rồi hứng gọn như làm xiếc:
- Đây là con dao thường, giá chỉ có 6 đô-la 80 cent. Nó chỉ là hạt bụi so với con dao găm của thằng tù trưởng… à không, thằng… thủ lĩnh, cũng trật lất, thằng chúa tể… Mẹ kiếp, tao muốn nói đến “Chiếc xương sườn thứ bảy của quỷ Satan”. Hiểu chưa?
- Ông định đề cập đến con dao găm của lãnh chúa Suleyman chăng?
- Đó, thấy chưa, tiến sĩ! Chúng ta đã tìm đúng tên gọi rồi đấy. Đích thị con dao tao cần rồi.
- Tôi hiểu! Nhưng tôi không giữ con dao.
- Tao biết, hề hề. Nó đang tồn tại trên đảo Rhođos. Nhưng có kẻ đã đưa nó ra mời chào mày. Mày chịu phun ra tên thằng đó chưa, hay…
- Tôi… tôi… con dao… ồ, tôi lại đãng trí nữa. Chậc chậc, tôi nhớ ra rồi. Bạn tôi, ông Roswell P. Baker đã cập du thuyền tại đảo Rhodos. Có thể giờ đây ông ta đã là chủ nhân của con dao.
- Không đúng! Theo tao biết, cho tới giờ này Baker chưa hề rời du thuyền. Tụi tao theo dõi lão sát nút. Tụi tao muốn phỗng tay trên con mồi quý giá của lão, hiểu chưa?
Johnson tuyệt vọng. Ông run bần bật khi đầu nhọn của con dao kề sát cổ:
- Vâng, vâng… tôi nói đây. Người Hi Lạp bán đồ lưu niệm ấy tên là Leoforos. Cửa hiệu của ông ta ở trên quảng trường chợ mới cạnh cảng Mandraki.
- Viết ra đi!
Johnson làm theo cái rụp. Coi, ông vừa buông bút bi khỏi tay thì gã To Bè đã sấn đến sau lưng. Một cú giáng mạnh vào gáy ông giáo sư. Ông bất tỉnh ngã chúi xuống mặt bàn. Tên lưu manh chỉ còn phải làm nốt những việc cuối cùng. Gã nhét giẻ vào mồm nạn nhân, vác ông lên gác hai và đặt xuống sàn buồng chứa quần áo. Đúng lúc đó ông Johnson tỉnh dậy.
Tên côn đồ nhăn nhở:
- Mày đừng sợ. Tao tạm giam mày ở đây để ngừa chuyện mày thông tin cho lão Baker. Sau 24 giờ tao sẽ phôn cho bọn cớm khu vực để chúng đến cởi trói cho mày, hà hà…
Gã đóng cửa, chạy xuống nhà. Mã số điện thoại của Hi Lạp và đảo Rhodos thấp thoáng trong đầu gã. Số 0241 chứ sao. Gã lập tức quay số phôn 26284. Cô điện thoại viên của khách sạn Astir Palace lên tiếng. Gã xin gặp ông Pritchett và được nối máy.
Máy vừa nối xong là To Bè gào lên:
- Em đây, thưa sếp. Mọi việc thu xếp ổn thoả. Johnson đã phun ra điều mà chúng ta đang cần. Một kẻ tên là Leoforos…
*
Lúc ấy trên hòn đảo du lịch nổi tiếng, trời tối lạ lùng. Ông Roswell cùng Joe và Brad đã rời du thuyền. Dì Susanne nhợt nhạt vì lo lắng. Dì ngồi giữa Karl và Gaby. Hai đứa thi nhau kể chuyện nhà, khiến dì rất biết ơn việc làm tế nhị của chúng. Nhưng dì vẫn không thôi bồn chồn.
- Lạy Chúa! Liệu có chuyện gì xảy ra với họ không nhỉ?
Tarzan bật dậy như lò xo:
- Cháu xin phép lên bờ đi vòng vòng cho đỡ chồn chân.
- Nhưng cháu không được đến chỗ nhà Kabala nghe.
- Vâng. Cháu hiểu sự lo lắng của dì.
Tròn Vo cũng nhảy khỏi ghế. Cơn đói làm cho nó nhấp nhổm, nhất là khi trong tay nó lại không có phong sô-cô-la nào. Nó chạy theo Tarzan:
- Chờ tao với. Theo tao biết thì khách sạn sẽ đóng cửa nhà bếp lúc 22 giờ…
- Ơ, việc đó đâu có liên quan gì tới chuyện ngao du thành phố của tao?
Lúc hai thằng đã lên bờ, thằng mập mới bộc lộ nỗi bực tức của mình. Nó vỗ bụng bình bịch:
- Mày phải biết là nãy giờ tao toàn uống nước cam không. Ai mà chịu nổi kiểu tuyệt thực như vậy.
- Trời đất ơi. Vợ chồng ông bà Baker đang âu sầu muốn chết mà lúc nào mày cũng đòi ăn với uống. Phải thông cảm hoàn cảnh gia chủ chớ.
- Chuyện đó tao dư hiểu, khỏi cần mày dạy khôn. Nhưng cái bụng tao nó biểu tình kìa! Thôi vậy, đại ca chờ đệ ở đây để đệ băng qua đường kiếm một ổ bánh mì thịt và phong sô-cô-la dằn bụng vậy.
- Ừ.
Trong khi Tròn Vo sang tiệm cà phê thì Tarzan tản bộ dọc bến cảng. Đêm nay mọi du thuyền đều thắp đèn sáng trưng như thi đua với bầu trời đầy sao. Tarzan hít một hơi dài ngửa mặt nhắm mắt đón nhận hương vị tinh khiết của trời đất.
Vừa bước tiếp, hắn liền xô phải một người đàn ông, chắc là dân Mĩ. Mùi rượu phả ra nồng nặc. Người đàn ông mặc quần ca-rô, sơ-mi chim cò sặc sỡ, đội mũ cao bồi. Đó là một kẻ to như bò mộng. Cái mặt chó ngao soi rõ dưới ánh đèn đường.
Tarzan vội nói bằng tiếng Anh:
- Xin lỗi ông!
Gã đàn ông chẳng thèm liếc hắn nửa con mắt vì còn mải nheo mắt nhìn đăm đăm sang chiếc du thuyền All Star chằm chằm. Gã muốn gì ở chiếc du thuyền chăng?
Trong khi Tarzan còn đang phán đoán thì gã người Mỹ đã bước đi. Chiếc mũ cao bồi của gã nhấp nhô và biến mất trong rừng người trên phố…
Đúng lúc đó Tròn Vo quay lại:
- Không có sô-cô-la. Bánh mì thì khô khốc. Ớn lạnh!
Tarzan cười:
- Hèn chi nhân viên hải quan sân bay thèm mười bốn phong sô-cô-la của mày. Thôi, nếu mày cảm thấy nhịn không nổi thì về khách sạn Astir Palace vậy. Đi và về chỉ tốn mười lăm phút là có kẹo chứ sao.
Tròn Vo trợn mắt:
- Đi bộ… xuyên thành phố?
- Ừ, tụi mình biết đường mà. Đầu tiên qua nhà của Kabala. Nhắm mắt cũng tìm ra đường. Rồi, ừ… rồi cứ theo con đường ta-xi đã chạy.
- Ê ê, đại ca không ngại chuyện bội tín với ông Roswell Baker sao?
Tarzan tấn công thằng mập:
- Đây là chuyện ngoài ý muốn, đúng không nào! Chúng ta cần kẹo sô-cô-la, mà sô-cô-la thì buộc chúng ta lướt ngang tư gia bọn tội phạm. Tao nghĩ rằng ông Roswell sẽ thông cảm cho tụi mình. Nói vậy thôi, cấm mày đả động tới chuyện mày đói kẻo ông bà Baker lại áy náy. Tụi mình sẽ bảo… ờ… tụi mình sực nhớ tao quên khoá cửa phòng. Rõ chứ?
- Giờ thì tao rõ tất rồi! Vậy mà tao tưởng mày say nắng nên mới quan tâm tới cái bụng của tao đó.
Hai thằng hào hứng ào ào đi như chạy. Chỉ một lát sau chúng đã rẽ vào con phố có nhà của Kabala. Chỉ một vài ngọn đèn đường sáng. Cọ mọc san sát trong các khu vườn, tán che tối hè đường. Tuy khá tối, Tarzan vẫn nhận ra ba bóng người đi ngược lại ở hè đường bên kia.
Tarzan gọi với sang:
- Chào chú Roswell! Tụi cháu đây ạ. Tụi cháu về qua khách sạn một lát. Chú đã tìm thấy nhà chưa ạ?
- Chúng tôi đang tìm. Nhưng tối quá nên rất khó tìm.
Tarzan bấm Tròn Vo và gọi:
- Các chú phải qua bên này đường và đi ngược lại kia. May mà tụi cháu lại tình cờ đi ngang đây. Tốt nhất là để tụi cháu dẫn đường ạ.
Ba người đàn ông qua đường. Lúc này ông Roswell mới đủ bình tĩnh để hỏi cái điều lẽ ra ông phải hỏi từ lâu:
- Mà thật ra thì các cháu tới cái nhà ấy vì chuyện gì vậy?
- Willi bị lộn va-li với Kabala ở sân bay. Chuyện li kì lắm.
- Thế làm sao các cháu biết tên Hi Lạp ấy buôn lậu ma túy?
- Do không biết bị lộn va-li, tụi cháu đã phá khóa để kiểm tra đồ đạc. Lúc mở ra thì thấy hê-rô-in ở trong va-li. Nhưng xin chú giữ kín giùm chuyện này. Tụi cháu hết sức muốn lột mặt bọn người đen tối ấy. Ba của Gaby là thanh tra hình sự. Chú ấy đã lưu ý bọn cháu rằng trong chuyến bay có những kẻ đang bị nghi ngờ chuyên tuồn ma túy qua biên giới. Hiện tụi cháu vẫn theo sát những kẻ này.
Roswell Baker gật gù:
- Ta thật ngạc nhiên về các cháu.
Joe hiểu những gì Tarzan nói, vỗ vai hắn tỏ ý thán phục.
Anh ta còn quay sang Brad dịch một tràng tiếng Anh. Người thủy thủ thứ hai gật gù bóp vai Tarzan thật chặt.
Tarzan chỉ tay vào cái cổng song sắt:
- Mình đến nơi rồi!
*
Năm người đi vào cửa ngách bên cạnh cổng. Roswell bấm chuông. Im lặng căng thẳng. Rồi một người Hi Lạp to béo ra mở cửa. Ngó gã gian gian. Bộ ria đen của gã dựng lên khi thấy đối phương đông hơn.
Roswell lên tiếng trước bằng tiếng Anh:
- Ông có phải là ngài Kabala?
- Cái gì? Không, không! Tôi là Aristoteles Dragoumi. Ông muốn gì?
Ánh mắt cú vọ của gã bắt gặp hai quái. Chắc gã nghĩ đây là hai thằng nhãi đã cậy va-li, còn ba người lớn là cảnh sát - Tarzan nhìn gã và ngẫm nghĩ. Hẳn gã là đồng bọn của Kabala và vợ chồng Uhl.
Roswell thận trọng:
- Ừ… ừm, tôi tên là Baker. Ông sống ở nhà này phải không?
Dragoumi do dự trước khi gật đầu:
- Đây là nhà tôi. Nhà tôi không có ai tên là Kabala. Có lẽ ông bị nhầm rồi. Kì quặc thật. Hôm nay, khi tôi vắng nhà cũng đã có người đến hỏi Kabala.
Tarzan xen vào:
- Hỏi thôi ư? Chính chúng tôi đã đem trả va-li cho ông ta. Một cô gái Mĩ còn trẻ đã nhận giùm và xác nhận là Elias Kabala sống trong nhà này.
- Ờ ờ ờ… tôi biết. Cô gái đó không biết tiếng Hi Lạp nên đã hiểu nhầm. Làm gì có ông Kabala nào ở trên đời, chẳng qua tai cô ta…
Tarzan cắt ngang:
- Nhưng trên va-li có ghi đầy đủ địa chỉ. Đúng địa chỉ nhà này thưa ông Dragoumi!
Dragoumi cười giả lả:
- Đừng giỡn chớ chú em. Lúc tôi nhận cái va-li cô ta đưa đâu có miếng giấy nào. Chú em đừng chế tạo chuyện cổ tích.
- Trời đất! Cổ tích ư? Không có địa chỉ và điện thoại làm sao chúng tôi gọi điện tới nhà Kabala để nói chuyện với cô Nancy được hả?
- Hề hề, chú em mê ngủ rồi. Cô ta không hề đả động tới cú phôn nào hết.
- Đủ rồi đó. Ông kêu Nancy ra đây!
Roswell tiến lên một bước. Giọng ông như Diêm Vương:
- Phải, tôi muốn gặp nó. Nancy là con gái tôi. Hãy đưa tôi đến gặp nó ngay, nếu không ngôi nhà này sẽ tan tành.
Gã Hi Lạp bỗng giật lùi:
- Tôi rất tiếc. Nancy không còn ở đây.
Ông Roswell gầm lên:
- Sao? Vậy con bé đâu?
- Cô con gái ông và anh chàng người yêu Athanase có làm khách ở nhà tôi ít lâu. Hồi nãy tôi có nghe loáng thoáng họ nói về một chiếc du thuyền All Star nào đó và ngay lập tức thu xếp hành lí vội vàng rời khỏi nhà tôi. Athanase tuy là bạn tôi nhưng tôi có cảm giác anh ta không muốn kể với tôi chuyện riêng của anh ta. Athanase có địa chỉ riêng ở New York. Ông có cần không, thưa ông?
Ông Baker ủ rũ nét mặt:
- Cái địa chỉ ấy tôi cũng biết. Nhưng, ông phải biết hai đứa định đi đâu chớ.
Dragoumi liếm môi. Gã mừng húm vì thoát nạn:
- Tôi rất tiếc. Athanase thường ở Athen, thỉnh thoảng mới về đây. Tôi cho rằng cặp uyên ương định làm một chuyến trăng mật ở mấy nước Châu Á thì phải.
Ông Roswell như bị thoi vào giữa bụng.
Tarzan chằm chằm nhìn Dragoumi.
Khi trở ra, ông Roswell buồnl bã nói:
- Từ chiều tới giờ không có chiếc máy bay nào cất cánh cả. Nghĩa là con gái tôi chưa thể rời khỏi đảo.
Joe trầm ngâm:
- Tình hình chưa đến nỗi bi đát. Dù sao tôi cũng biết mặt thằng đưa thư của Nancy. Rõ ràng gã biết chỗ cô ấy.
- Tướng tá nó thế nào?
Người tầm thước, rắn rỏi và có vẻ nhanh nhẹn. Dân Hi Lạp, cỡ 25 tuổi. Một bên mặt có vết sẹo lớn.
Roswell quay sang bảo nhị quái:
- Giờ chúng ta chia tay nhau. Tụi tôi về du thuyền. Các cháu còn phải đến khách sạn. Khi nào các cháu về, mình sẽ dùng bữa tối. Amos là một đầu bếp cừ khôi.
Tròn Vo hí hửng:
- Vậy thì hay quá. Mình đi nào, Tarzan. Tạm biệt chú và hai anh!
Hai đứa quay đi. Tarzan nói:
- Nghe đây Kloesen. Giờ thì tao nghĩ rằng chẳng có gã Kabala nào ở trên đời. Có lẽ đó chỉ là mánh khóe để bọn buôn lậu ma tuý qua mặt cảnh sát. Nếu ma túy bị phát hiện thì vợ chồng Uhl sẽ đổ thừa đó là va-li của Kabala, còn Dragoumi cứ việc lắc đầu quầy quậy bảo rằng ở đây đâu có Kabala nào. Và cảnh sát đành kết luận rằng một kẻ tội phạm vô danh nào đó đã lợi dụng địa chỉ của Dragoumi.
- Và Dragoumi lúc này đã biết vụ mất ma túy nên thay một tấm các khác trên va-li Kabala chớ gì.
- Willi, lần này mày sáng dạ đó.
Đúng lúc thằng mập hả hê tột độ vì trí thông minh của mình thì sau lưng chúng vang lên tiếng kêu ở cuối phố. Nghe như tiếng Joe.
Tarzan quay phắt lại. Hắn đã nghe không nhầm.
Trong bóng tối chập choạng, hắn thấy bóng một gã đàn ông mặc bộ đồ sáng màu quay ngoắt người lao vào bóng tối. Joe vọt theo. Phía sau là ông Baker và Brad bám bén gót.
Hắn liền vọt theo như tên bắn.
Tròn Vo cuống quýt:
- Tao đây nè - cùng với con dao sát cá mập của tao!
Rồi nó cũng cắm cổ chạy theo.
Tarzan dừng lại trước một cái cổng hẹp. Hắn nghe đâu đây có những tiếng nói. Ở đây chỉ lù lù những ngôi nhà nhỏ mái bằng quét vôi trắng. Hắn nhằm nơi có tiếng nói trong bóng tối mà chạy tới: tiếng của Joe và ông Roswell.
Đúng lúc đó có tiếng động mạnh. Dường như một ngôi nhà đổ sụp xuống. Tiếng Brad kêu rú. Tiếng chồng ván khô đổ ầm ầm. Sau đó là tiếng ông Roswell cũng thét lên, nghe như một câu chửi thề.
Dưới ánh trăng mờ, Tarzan thấy cái bóng màu sáng của thằng khả nghi lao đến. Tạ ơn trời, hắn đã đón lõng gã ở đây thật đúng nơi đúng chỗ.
Tarzan chộp dính bả vai gã lúc tên lưu manh định phóng qua. Ngay lập tức hắn quăng đối thủ sang bức tường bên cạnh rồi lao theo. Thằng ác ôn vừa lồm cồm tính nhổm dậy thì Tarzan đã có mặt sát rạt. Hắn vặn tréo cánh tay gã từ sau lưng lên gáy. Gã đàn ông rú lên, cố tìm cách vùng vẫy và đứng dậy, nhưng bị Tarzan ghì xuống.
Chiến thắng này tồn tại chỉ có hai giây. Giây thứ ba, ông thân sinh của Nancy đã phạm sai lầm tai hại cực kì. Không hiểu ông nhìn Tarzan thành tên chạy trốn hay sao mà tấm ván trên tay ông bỗng giáng ngay vào lưng hắn.
Hai cánh tay Tarzan đau điếng. Vai tê dại. Gối khuỵu xuống. Hắn buông tên lạ mặt ra. Chỉ chờ có thế, gã ma đầu vọt qua cổng ra ngoài nhanh như chớp. Tiếng ông Roswell hổn hển:
- Khỉ thật! Những… hai thằng.
Tarzan rên rỉ:
- Không! Chính là cháu đây. Cháu đã tóm được gã. Nhưng chú lại giải thoát cho gã. Chú phang trúng người cháu.
- Hả? Cái gì?
Tarzan đứng dậy, thử lúc lắc đầu, nhúc nhích vai. Đã đỡ đau. Không bị gãy xương.
Ông Roswell lắp bắp:
- Tarzan, ta đâu muốn vậy. Cháu có sao không hả?
- Cháu nghĩ là không. Tiếc quá, gã thoát mất rồi. Gã là tên đem thư Nancy đến và anh Joe đã nhận ra phải không ạ?
Tiếng Joe buồn buồn:
- Chính nó. Tôi nhận ra nó và nó cũng nhận ra tụi tôi. Tụi tôi đuổi theo nó tới tận đây. Nó núp sau chồng ván và cột gỗ rồi xô các thứ lỉnh kỉnh ấy đổ xuống. Tụi tôi không tránh kịp có lẽ đã bị gỗ đè bẹp.
Tarzan nghe tiếng chân Tròn Vo thình thịch chạy qua.
- Ở đây kia mà!
Hắn gọi và thằng bạn mập ú của hắn hổn hển chạy lại, tay vung dao loang loáng dọa dẫm dưới ánh trăng.
- Bắt được nó rồi hả? Có cần tôi hỗ trợ không nào?
Tarzan bật cười:
- Cất dao đi, Willi. Thằng đó bốc hơi mất tiêu rồi.
Tiến sĩ Johnson, giáo sư về Đông phương học đang lái chiếc Cadillac từ văn phòng làm việc về nhà riêng của mình. Khu phố ông ngụ quá yên tĩnh, rất thích hợp với một người đàn ông độc thân. Ông đã có tuổi, gầy gò, hơi cao quá khổ. Ông giáo sư không có con. Vợ ông bỏ ông cách đây tám năm, chỉ đơn giản vì tật đãng trí của ông. Ông quên sạch: ngày sinh của vợ, ngày cưới của vợ chồng ông, quà tặng, những tấm vé đi nhà hát, giấy mời dự tiệc… Đơn thuần chỉ vì ông là một vị giáo sư đãng trí.
Lúc này, bước vào gian bếp, ông cau mày nghĩ ngợi.
Kỳ lạ nhỉ! Con gà quay nguội mới mua hôm qua để trên bàn giờ chỉ còn là một đống xương thê thảm. Ông không sao nhớ được mình đã ăn dù chỉ một miếng thịt gà. Bữa tối không, bữa điểm tâm sáng nay lại càng không. Hay là trong lúc mải nghĩ ngợi, ông đã chén sạch con gà mà không biết?
Ông lắc đầu, quẳng bộ xương gà vào thùng rác, kẹp pho-mát vào bánh mì ăn tạm. Vừa nhai ông vừa bước qua phòng khách.
Ông lại được một phen sửng sốt.
Trên bàn là chai rượu Uýt-sky lâu năm, quà tặng của sinh viên, ông cất dành mãi, giờ chỉ còn lưng nửa.
Không, ông tự nhủ, mình chưa hề nhấp một ngụm nào, còn chưa mở cả nút chai. Lạy Chúa, cho đến ban nãy, mình vẫn nghĩ trong nhà này chỉ có mỗi mình mình sống.
Một hơi thở phả vào gáy ông giáo sư. Ông có cảm giác giữa hai bả vai mình có một vật gì nhọn lểu. Sau đó là một giọng đàn ông cất lên khàn khàn:
- Dao đấy, thưa ngài tiến sĩ. Cấm động đậy và cấm kêu, hiểu chứ?
Vị giáo sư rùng mình. Ông đã bị một thằng đạo chích nào đó tấn công sao? Hay thật!
Ông nói:
- Tôi không có tiền trong nhà. Chỉ rất nhiều sách quý. Và nếu muốn, mời ông cứ lấy chai rượu đi. Tôi uống bia mà.
Thằng kia hạ lệnh:
- Ngồi xuống ghế bành đi, đồ vô tích sự!
Johnson làm theo. Lúc này ông nhìn thấy một gã đàn ông to bè, vẻ mặt thô lậu, quanh mắt đầy sẹo với môi dưới dày gấp đôi môi trên. Đó là chưa liệt kê đến cái khuyên vàng kì cục lủng lẳng nơi dái tai trái. Còn nữa, trên tay gã là một con dao mảnh. Gã ăn mặc sạch sẽ, gần như lịch sự.
Gã gầm gừ:
- Tao không muốn tiền. Chai Uýt-sky thì đằng nào tao cũng lấy đi. Còn tao có bẻ xương mày không, thưa tiến sĩ, thì còn tùy thuộc vào mày đấy.
Cặp mắt ông giáo sư hấp háy. Lạy Chúa, hắn muốn gì ở mình đây? Hay hắn là bố của một sinh viên? Thời gian qua mình có đánh trượt ai không nhỉ?
Ông giáo sư thu hết can đảm:
- Sao ông lại muốn đánh tôi chớ?
- Mày sẽ không xây xước gì, nếu chịu mở miệng.
- Chúa ơi, ông muốn gì?
Gã To Bè cười hô hố. Gã tung con dao lên trời rồi hứng gọn như làm xiếc:
- Đây là con dao thường, giá chỉ có 6 đô-la 80 cent. Nó chỉ là hạt bụi so với con dao găm của thằng tù trưởng… à không, thằng… thủ lĩnh, cũng trật lất, thằng chúa tể… Mẹ kiếp, tao muốn nói đến “Chiếc xương sườn thứ bảy của quỷ Satan”. Hiểu chưa?
- Ông định đề cập đến con dao găm của lãnh chúa Suleyman chăng?
- Đó, thấy chưa, tiến sĩ! Chúng ta đã tìm đúng tên gọi rồi đấy. Đích thị con dao tao cần rồi.
- Tôi hiểu! Nhưng tôi không giữ con dao.
- Tao biết, hề hề. Nó đang tồn tại trên đảo Rhođos. Nhưng có kẻ đã đưa nó ra mời chào mày. Mày chịu phun ra tên thằng đó chưa, hay…
- Tôi… tôi… con dao… ồ, tôi lại đãng trí nữa. Chậc chậc, tôi nhớ ra rồi. Bạn tôi, ông Roswell P. Baker đã cập du thuyền tại đảo Rhodos. Có thể giờ đây ông ta đã là chủ nhân của con dao.
- Không đúng! Theo tao biết, cho tới giờ này Baker chưa hề rời du thuyền. Tụi tao theo dõi lão sát nút. Tụi tao muốn phỗng tay trên con mồi quý giá của lão, hiểu chưa?
Johnson tuyệt vọng. Ông run bần bật khi đầu nhọn của con dao kề sát cổ:
- Vâng, vâng… tôi nói đây. Người Hi Lạp bán đồ lưu niệm ấy tên là Leoforos. Cửa hiệu của ông ta ở trên quảng trường chợ mới cạnh cảng Mandraki.
- Viết ra đi!
Johnson làm theo cái rụp. Coi, ông vừa buông bút bi khỏi tay thì gã To Bè đã sấn đến sau lưng. Một cú giáng mạnh vào gáy ông giáo sư. Ông bất tỉnh ngã chúi xuống mặt bàn. Tên lưu manh chỉ còn phải làm nốt những việc cuối cùng. Gã nhét giẻ vào mồm nạn nhân, vác ông lên gác hai và đặt xuống sàn buồng chứa quần áo. Đúng lúc đó ông Johnson tỉnh dậy.
Tên côn đồ nhăn nhở:
- Mày đừng sợ. Tao tạm giam mày ở đây để ngừa chuyện mày thông tin cho lão Baker. Sau 24 giờ tao sẽ phôn cho bọn cớm khu vực để chúng đến cởi trói cho mày, hà hà…
Gã đóng cửa, chạy xuống nhà. Mã số điện thoại của Hi Lạp và đảo Rhodos thấp thoáng trong đầu gã. Số 0241 chứ sao. Gã lập tức quay số phôn 26284. Cô điện thoại viên của khách sạn Astir Palace lên tiếng. Gã xin gặp ông Pritchett và được nối máy.
Máy vừa nối xong là To Bè gào lên:
- Em đây, thưa sếp. Mọi việc thu xếp ổn thoả. Johnson đã phun ra điều mà chúng ta đang cần. Một kẻ tên là Leoforos…
*
Lúc ấy trên hòn đảo du lịch nổi tiếng, trời tối lạ lùng. Ông Roswell cùng Joe và Brad đã rời du thuyền. Dì Susanne nhợt nhạt vì lo lắng. Dì ngồi giữa Karl và Gaby. Hai đứa thi nhau kể chuyện nhà, khiến dì rất biết ơn việc làm tế nhị của chúng. Nhưng dì vẫn không thôi bồn chồn.
- Lạy Chúa! Liệu có chuyện gì xảy ra với họ không nhỉ?
Tarzan bật dậy như lò xo:
- Cháu xin phép lên bờ đi vòng vòng cho đỡ chồn chân.
- Nhưng cháu không được đến chỗ nhà Kabala nghe.
- Vâng. Cháu hiểu sự lo lắng của dì.
Tròn Vo cũng nhảy khỏi ghế. Cơn đói làm cho nó nhấp nhổm, nhất là khi trong tay nó lại không có phong sô-cô-la nào. Nó chạy theo Tarzan:
- Chờ tao với. Theo tao biết thì khách sạn sẽ đóng cửa nhà bếp lúc 22 giờ…
- Ơ, việc đó đâu có liên quan gì tới chuyện ngao du thành phố của tao?
Lúc hai thằng đã lên bờ, thằng mập mới bộc lộ nỗi bực tức của mình. Nó vỗ bụng bình bịch:
- Mày phải biết là nãy giờ tao toàn uống nước cam không. Ai mà chịu nổi kiểu tuyệt thực như vậy.
- Trời đất ơi. Vợ chồng ông bà Baker đang âu sầu muốn chết mà lúc nào mày cũng đòi ăn với uống. Phải thông cảm hoàn cảnh gia chủ chớ.
- Chuyện đó tao dư hiểu, khỏi cần mày dạy khôn. Nhưng cái bụng tao nó biểu tình kìa! Thôi vậy, đại ca chờ đệ ở đây để đệ băng qua đường kiếm một ổ bánh mì thịt và phong sô-cô-la dằn bụng vậy.
- Ừ.
Trong khi Tròn Vo sang tiệm cà phê thì Tarzan tản bộ dọc bến cảng. Đêm nay mọi du thuyền đều thắp đèn sáng trưng như thi đua với bầu trời đầy sao. Tarzan hít một hơi dài ngửa mặt nhắm mắt đón nhận hương vị tinh khiết của trời đất.
Vừa bước tiếp, hắn liền xô phải một người đàn ông, chắc là dân Mĩ. Mùi rượu phả ra nồng nặc. Người đàn ông mặc quần ca-rô, sơ-mi chim cò sặc sỡ, đội mũ cao bồi. Đó là một kẻ to như bò mộng. Cái mặt chó ngao soi rõ dưới ánh đèn đường.
Tarzan vội nói bằng tiếng Anh:
- Xin lỗi ông!
Gã đàn ông chẳng thèm liếc hắn nửa con mắt vì còn mải nheo mắt nhìn đăm đăm sang chiếc du thuyền All Star chằm chằm. Gã muốn gì ở chiếc du thuyền chăng?
Trong khi Tarzan còn đang phán đoán thì gã người Mỹ đã bước đi. Chiếc mũ cao bồi của gã nhấp nhô và biến mất trong rừng người trên phố…
Đúng lúc đó Tròn Vo quay lại:
- Không có sô-cô-la. Bánh mì thì khô khốc. Ớn lạnh!
Tarzan cười:
- Hèn chi nhân viên hải quan sân bay thèm mười bốn phong sô-cô-la của mày. Thôi, nếu mày cảm thấy nhịn không nổi thì về khách sạn Astir Palace vậy. Đi và về chỉ tốn mười lăm phút là có kẹo chứ sao.
Tròn Vo trợn mắt:
- Đi bộ… xuyên thành phố?
- Ừ, tụi mình biết đường mà. Đầu tiên qua nhà của Kabala. Nhắm mắt cũng tìm ra đường. Rồi, ừ… rồi cứ theo con đường ta-xi đã chạy.
- Ê ê, đại ca không ngại chuyện bội tín với ông Roswell Baker sao?
Tarzan tấn công thằng mập:
- Đây là chuyện ngoài ý muốn, đúng không nào! Chúng ta cần kẹo sô-cô-la, mà sô-cô-la thì buộc chúng ta lướt ngang tư gia bọn tội phạm. Tao nghĩ rằng ông Roswell sẽ thông cảm cho tụi mình. Nói vậy thôi, cấm mày đả động tới chuyện mày đói kẻo ông bà Baker lại áy náy. Tụi mình sẽ bảo… ờ… tụi mình sực nhớ tao quên khoá cửa phòng. Rõ chứ?
- Giờ thì tao rõ tất rồi! Vậy mà tao tưởng mày say nắng nên mới quan tâm tới cái bụng của tao đó.
Hai thằng hào hứng ào ào đi như chạy. Chỉ một lát sau chúng đã rẽ vào con phố có nhà của Kabala. Chỉ một vài ngọn đèn đường sáng. Cọ mọc san sát trong các khu vườn, tán che tối hè đường. Tuy khá tối, Tarzan vẫn nhận ra ba bóng người đi ngược lại ở hè đường bên kia.
Tarzan gọi với sang:
- Chào chú Roswell! Tụi cháu đây ạ. Tụi cháu về qua khách sạn một lát. Chú đã tìm thấy nhà chưa ạ?
- Chúng tôi đang tìm. Nhưng tối quá nên rất khó tìm.
Tarzan bấm Tròn Vo và gọi:
- Các chú phải qua bên này đường và đi ngược lại kia. May mà tụi cháu lại tình cờ đi ngang đây. Tốt nhất là để tụi cháu dẫn đường ạ.
Ba người đàn ông qua đường. Lúc này ông Roswell mới đủ bình tĩnh để hỏi cái điều lẽ ra ông phải hỏi từ lâu:
- Mà thật ra thì các cháu tới cái nhà ấy vì chuyện gì vậy?
- Willi bị lộn va-li với Kabala ở sân bay. Chuyện li kì lắm.
- Thế làm sao các cháu biết tên Hi Lạp ấy buôn lậu ma túy?
- Do không biết bị lộn va-li, tụi cháu đã phá khóa để kiểm tra đồ đạc. Lúc mở ra thì thấy hê-rô-in ở trong va-li. Nhưng xin chú giữ kín giùm chuyện này. Tụi cháu hết sức muốn lột mặt bọn người đen tối ấy. Ba của Gaby là thanh tra hình sự. Chú ấy đã lưu ý bọn cháu rằng trong chuyến bay có những kẻ đang bị nghi ngờ chuyên tuồn ma túy qua biên giới. Hiện tụi cháu vẫn theo sát những kẻ này.
Roswell Baker gật gù:
- Ta thật ngạc nhiên về các cháu.
Joe hiểu những gì Tarzan nói, vỗ vai hắn tỏ ý thán phục.
Anh ta còn quay sang Brad dịch một tràng tiếng Anh. Người thủy thủ thứ hai gật gù bóp vai Tarzan thật chặt.
Tarzan chỉ tay vào cái cổng song sắt:
- Mình đến nơi rồi!
*
Năm người đi vào cửa ngách bên cạnh cổng. Roswell bấm chuông. Im lặng căng thẳng. Rồi một người Hi Lạp to béo ra mở cửa. Ngó gã gian gian. Bộ ria đen của gã dựng lên khi thấy đối phương đông hơn.
Roswell lên tiếng trước bằng tiếng Anh:
- Ông có phải là ngài Kabala?
- Cái gì? Không, không! Tôi là Aristoteles Dragoumi. Ông muốn gì?
Ánh mắt cú vọ của gã bắt gặp hai quái. Chắc gã nghĩ đây là hai thằng nhãi đã cậy va-li, còn ba người lớn là cảnh sát - Tarzan nhìn gã và ngẫm nghĩ. Hẳn gã là đồng bọn của Kabala và vợ chồng Uhl.
Roswell thận trọng:
- Ừ… ừm, tôi tên là Baker. Ông sống ở nhà này phải không?
Dragoumi do dự trước khi gật đầu:
- Đây là nhà tôi. Nhà tôi không có ai tên là Kabala. Có lẽ ông bị nhầm rồi. Kì quặc thật. Hôm nay, khi tôi vắng nhà cũng đã có người đến hỏi Kabala.
Tarzan xen vào:
- Hỏi thôi ư? Chính chúng tôi đã đem trả va-li cho ông ta. Một cô gái Mĩ còn trẻ đã nhận giùm và xác nhận là Elias Kabala sống trong nhà này.
- Ờ ờ ờ… tôi biết. Cô gái đó không biết tiếng Hi Lạp nên đã hiểu nhầm. Làm gì có ông Kabala nào ở trên đời, chẳng qua tai cô ta…
Tarzan cắt ngang:
- Nhưng trên va-li có ghi đầy đủ địa chỉ. Đúng địa chỉ nhà này thưa ông Dragoumi!
Dragoumi cười giả lả:
- Đừng giỡn chớ chú em. Lúc tôi nhận cái va-li cô ta đưa đâu có miếng giấy nào. Chú em đừng chế tạo chuyện cổ tích.
- Trời đất! Cổ tích ư? Không có địa chỉ và điện thoại làm sao chúng tôi gọi điện tới nhà Kabala để nói chuyện với cô Nancy được hả?
- Hề hề, chú em mê ngủ rồi. Cô ta không hề đả động tới cú phôn nào hết.
- Đủ rồi đó. Ông kêu Nancy ra đây!
Roswell tiến lên một bước. Giọng ông như Diêm Vương:
- Phải, tôi muốn gặp nó. Nancy là con gái tôi. Hãy đưa tôi đến gặp nó ngay, nếu không ngôi nhà này sẽ tan tành.
Gã Hi Lạp bỗng giật lùi:
- Tôi rất tiếc. Nancy không còn ở đây.
Ông Roswell gầm lên:
- Sao? Vậy con bé đâu?
- Cô con gái ông và anh chàng người yêu Athanase có làm khách ở nhà tôi ít lâu. Hồi nãy tôi có nghe loáng thoáng họ nói về một chiếc du thuyền All Star nào đó và ngay lập tức thu xếp hành lí vội vàng rời khỏi nhà tôi. Athanase tuy là bạn tôi nhưng tôi có cảm giác anh ta không muốn kể với tôi chuyện riêng của anh ta. Athanase có địa chỉ riêng ở New York. Ông có cần không, thưa ông?
Ông Baker ủ rũ nét mặt:
- Cái địa chỉ ấy tôi cũng biết. Nhưng, ông phải biết hai đứa định đi đâu chớ.
Dragoumi liếm môi. Gã mừng húm vì thoát nạn:
- Tôi rất tiếc. Athanase thường ở Athen, thỉnh thoảng mới về đây. Tôi cho rằng cặp uyên ương định làm một chuyến trăng mật ở mấy nước Châu Á thì phải.
Ông Roswell như bị thoi vào giữa bụng.
Tarzan chằm chằm nhìn Dragoumi.
Khi trở ra, ông Roswell buồnl bã nói:
- Từ chiều tới giờ không có chiếc máy bay nào cất cánh cả. Nghĩa là con gái tôi chưa thể rời khỏi đảo.
Joe trầm ngâm:
- Tình hình chưa đến nỗi bi đát. Dù sao tôi cũng biết mặt thằng đưa thư của Nancy. Rõ ràng gã biết chỗ cô ấy.
- Tướng tá nó thế nào?
Người tầm thước, rắn rỏi và có vẻ nhanh nhẹn. Dân Hi Lạp, cỡ 25 tuổi. Một bên mặt có vết sẹo lớn.
Roswell quay sang bảo nhị quái:
- Giờ chúng ta chia tay nhau. Tụi tôi về du thuyền. Các cháu còn phải đến khách sạn. Khi nào các cháu về, mình sẽ dùng bữa tối. Amos là một đầu bếp cừ khôi.
Tròn Vo hí hửng:
- Vậy thì hay quá. Mình đi nào, Tarzan. Tạm biệt chú và hai anh!
Hai đứa quay đi. Tarzan nói:
- Nghe đây Kloesen. Giờ thì tao nghĩ rằng chẳng có gã Kabala nào ở trên đời. Có lẽ đó chỉ là mánh khóe để bọn buôn lậu ma tuý qua mặt cảnh sát. Nếu ma túy bị phát hiện thì vợ chồng Uhl sẽ đổ thừa đó là va-li của Kabala, còn Dragoumi cứ việc lắc đầu quầy quậy bảo rằng ở đây đâu có Kabala nào. Và cảnh sát đành kết luận rằng một kẻ tội phạm vô danh nào đó đã lợi dụng địa chỉ của Dragoumi.
- Và Dragoumi lúc này đã biết vụ mất ma túy nên thay một tấm các khác trên va-li Kabala chớ gì.
- Willi, lần này mày sáng dạ đó.
Đúng lúc thằng mập hả hê tột độ vì trí thông minh của mình thì sau lưng chúng vang lên tiếng kêu ở cuối phố. Nghe như tiếng Joe.
Tarzan quay phắt lại. Hắn đã nghe không nhầm.
Trong bóng tối chập choạng, hắn thấy bóng một gã đàn ông mặc bộ đồ sáng màu quay ngoắt người lao vào bóng tối. Joe vọt theo. Phía sau là ông Baker và Brad bám bén gót.
Hắn liền vọt theo như tên bắn.
Tròn Vo cuống quýt:
- Tao đây nè - cùng với con dao sát cá mập của tao!
Rồi nó cũng cắm cổ chạy theo.
Tarzan dừng lại trước một cái cổng hẹp. Hắn nghe đâu đây có những tiếng nói. Ở đây chỉ lù lù những ngôi nhà nhỏ mái bằng quét vôi trắng. Hắn nhằm nơi có tiếng nói trong bóng tối mà chạy tới: tiếng của Joe và ông Roswell.
Đúng lúc đó có tiếng động mạnh. Dường như một ngôi nhà đổ sụp xuống. Tiếng Brad kêu rú. Tiếng chồng ván khô đổ ầm ầm. Sau đó là tiếng ông Roswell cũng thét lên, nghe như một câu chửi thề.
Dưới ánh trăng mờ, Tarzan thấy cái bóng màu sáng của thằng khả nghi lao đến. Tạ ơn trời, hắn đã đón lõng gã ở đây thật đúng nơi đúng chỗ.
Tarzan chộp dính bả vai gã lúc tên lưu manh định phóng qua. Ngay lập tức hắn quăng đối thủ sang bức tường bên cạnh rồi lao theo. Thằng ác ôn vừa lồm cồm tính nhổm dậy thì Tarzan đã có mặt sát rạt. Hắn vặn tréo cánh tay gã từ sau lưng lên gáy. Gã đàn ông rú lên, cố tìm cách vùng vẫy và đứng dậy, nhưng bị Tarzan ghì xuống.
Chiến thắng này tồn tại chỉ có hai giây. Giây thứ ba, ông thân sinh của Nancy đã phạm sai lầm tai hại cực kì. Không hiểu ông nhìn Tarzan thành tên chạy trốn hay sao mà tấm ván trên tay ông bỗng giáng ngay vào lưng hắn.
Hai cánh tay Tarzan đau điếng. Vai tê dại. Gối khuỵu xuống. Hắn buông tên lạ mặt ra. Chỉ chờ có thế, gã ma đầu vọt qua cổng ra ngoài nhanh như chớp. Tiếng ông Roswell hổn hển:
- Khỉ thật! Những… hai thằng.
Tarzan rên rỉ:
- Không! Chính là cháu đây. Cháu đã tóm được gã. Nhưng chú lại giải thoát cho gã. Chú phang trúng người cháu.
- Hả? Cái gì?
Tarzan đứng dậy, thử lúc lắc đầu, nhúc nhích vai. Đã đỡ đau. Không bị gãy xương.
Ông Roswell lắp bắp:
- Tarzan, ta đâu muốn vậy. Cháu có sao không hả?
- Cháu nghĩ là không. Tiếc quá, gã thoát mất rồi. Gã là tên đem thư Nancy đến và anh Joe đã nhận ra phải không ạ?
Tiếng Joe buồn buồn:
- Chính nó. Tôi nhận ra nó và nó cũng nhận ra tụi tôi. Tụi tôi đuổi theo nó tới tận đây. Nó núp sau chồng ván và cột gỗ rồi xô các thứ lỉnh kỉnh ấy đổ xuống. Tụi tôi không tránh kịp có lẽ đã bị gỗ đè bẹp.
Tarzan nghe tiếng chân Tròn Vo thình thịch chạy qua.
- Ở đây kia mà!
Hắn gọi và thằng bạn mập ú của hắn hổn hển chạy lại, tay vung dao loang loáng dọa dẫm dưới ánh trăng.
- Bắt được nó rồi hả? Có cần tôi hỗ trợ không nào?
Tarzan bật cười:
- Cất dao đi, Willi. Thằng đó bốc hơi mất tiêu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất