Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 31 Chương 7: TRẬN ĐÁNH NGOÀI BÃI BIỂN

Trước Sau
Như gia chủ Roswell đã hứa, bữa ăn tối trên du thuyền cực kì thịnh soạn. Khỏi phải nói đến Tròn Vo, bao tử nó như diều gặp gió, đụng món gì nó cũng chén sạch. Còn lại, ai nấy đều lo nghĩ về Nancy.

Ông Roswell không ngừng thở vắn than dài:

- Con bé Nancy mới lớn nên chưa có kinh nghiệm nhận xét người khác. Một thằng lưu manh kiểu Mitilini gặp người bình thường chỉ cần qua vài lần tiếp xúc là bị lộ bản chất ngay. Giá như Nancy chịu gặp chúng ta lấy một lần thôi, có phải chúng ta đã mở mắt cho nó rồi không.

Dì Suzy nhìn vào khoảng không:

- Yêu đương làm cho con người trở nên mù quáng. Và khi một trong hai người có tâm địa xấu xa thì kết quả thật là tai hại.

Tarzan gợi ý:

- Tại sao chú không tìm đến tay chủ tiệm đồ lưu niệm Leoforos xem sao ạ? Ông ta là dân bản xứ và giao thiệp rộng, rất có thể biết gã sở khanh Mitilini kia ở đâu. Ngoài ra ông ta lại đang giữ con dao găm cổ mà chú muốn mua. Chú hãy trả cho ông ta một cái giá hời. Nhất định sau đó ông ta sẽ sốt sắng giúp chú. Còn nữa, việc Leoforos tìm cách bán lại con dao cổ cũng không hoàn toàn hợp pháp, vì nó thuộc tài sản quốc gia. Bởi vậy ông ta cũng có phần mờ ám và rất có thể biết cả bọn buôn lậu ma túy.

Roswell bừng tỉnh:

- Ừ nhỉ. Lí do gì chú không nghĩ đến Leoforos chứ? Tiến sĩ Johnson có nói với ta là ông ta sống ở phố phía sau cửa hiệu. Mà cửa hiệu thì ở quảng trường chợ mới.

Karl kêu lên:

- Tụi cháu đã đi qua đó. Ngay gần dây thôi. Nhưng cửa hiệu đã nghỉ bán lúc tám giờ rưỡi tối. Vậy thì chú chỉ còn cách gõ cửa nhà ông ta.

Ông Roswell lưỡng lự. Rồi một nụ cười yếu ớt hiện ra nơi khoé miệng ông:

- Thôi được. Lần này các cháu có thể đi cùng. Thật ra chúng ta chịu ơn các cháu nhiều.

Ông Roswell và lũ trẻ rời du thuyền.

Khi tới gần tư gia Leoforos, Tarzan chợt khựng lại vì thấy một bóng người đồ sộ thụt vội vào một ngõ hẻm. Hình như gã đội một cái mũ cao bồi.

Có phải đó chính là gã người Mĩ trên bến cảng hồi chiều không nhỉ? – Tarzan ngờ vực.

Ông Roswell ấn núm chuông cạnh tấm biển đề tên Leoforos. Tarzan tranh thủ hỏi:

- Thưa chú Roswell, cái kẻ cạnh tranh với chú tên là Pritchett ấy dung mạo thế nào ạ?

- Cháu sẽ chẳng ưa gã đâu. Ta chưa thấy ai ưa nổi gã.

- Một gã to kềnh càng, với bộ mặt chó ngao và cái đầu góc cạnh, thường đội mũ cao bồi, đúng không ạ?

- Trời đất! Cháu tả gã trúng phóc. Sao cháu biết gã? Gã đang ở đây chăng?

- Bằng xương bằng thịt ạ và bám sát chú như bóng với hình. Lúc nãy cháu gặp gã đang nhìn chằm chằm vào du thuyền All Star còn bây giờ thì gã đang núp trong ngõ hẻm đằng xa kia. Chúa ơi, hay là gã vừa ở nhà Leoforos ra ạ?

Lúc ấy, một ô cửa sổ trên tầng hai nhà Leoforos mở toang.Không thấy ông chủ bán đồ lưu niệm đâu, chỉ thấy một cô gái người Hi Lạp thò đầu ngó xuống.

Cô gái hỏi bằng thứ tiếng Anh ngắc ngứ:

- Các ông muốn gặp ai?

Roswell đáp:

- Gặp ông Leoforos. Tôi từ New York tới, họ của tôi là Baker.

- Thì ra là ông. Ba tôi có nhắc đến ông. Thật xui xẻo cho ông, ba tôi đã bay đi Athen, tối mai mới về. Ông có thể quay lại sau 18 giờ mai chứ?

- Đồng ý. Hãy thưa lại với ba cô là tôi sẽ mua món hàng với giá kỉ lục. Ông ấy đừng bán cho bất kì ai.

Cô gái gật đầu. Mái tóc ngang vai sẫm màu đổ ra phía trước. Cô chừng đôi mươi. Dưới ánh đèn đường, Tarzan nhận thấy cô ta xinh đẹp khác thường với cặp mắt đen nhánh và đôi môi mọng đáng yêu.

Ông Baker hỏi lại cho chắc:

- Liệu tôi hiểu vậy có đúng không, thưa cô. Phải cô là con gái ông ấy?

- Tôi là Sadra Leoforos!

Cô gái xác nhận và thụt đầu vào. Cửa sổ khép lại.

Roswell ngán ngẩm:

- Thôi đành đợi tối mai vậy. Ngoài ra, mai ta sẽ cùng Joe, Brad và Amos lùng sục khắp thành phố. Biết đâu tình cờ chạm trán con gái ta.

- Mai tụi cháu cũng sẽ tìm Nancy cho chú. Tụi cháu sẽ có mặt ở du thuyền thật sớm, trước bữa ăn sáng ạ.

Roswell Baker trầm ngâm nhìn vào con phố nhỏ không người:



- Nếu quả đúng là cháu đã trông thấy Pritchett thì, Tarzan ạ, ta cũng không hiểu gã làm gì ở đây, trừ khi gã đã moi được địa chỉ của Leoforos ở tiến sĩ Johnson. Dù sao, gã cũng chỉ gặp được Leoforos khi ông ta đã trở về. Nhưng ta sẽ đến trước. Giờ thì các cháu về đi ngủ được rồi. Tạm biệt.

Khi Roswell đã đi khuất, Tarzan nháy mắt với ba quái lộn lại phố nhỏ tối tăm nọ. Ê, chúng di chuyển chưa được năm phút thì từ sau một cánh cổng, gã đội nón cao bồi Pritchett lù lù hiện ra.

Tarzan quyết định chọc tức gã:

- Chào ngài Pritchett. Chúc ngài một đêm tốt đẹp! Nhưng nếu ngài không ngủ được, xin mách ngài một hòn đảo khác thích hợp với ngài hơn: Long Island - gần New York.

Tên Chó Ngao quay lại dứ nắm đấm đe doạ. Đáp lại, Tứ quái phá lên cười.

*

Khi Tứ quái về, sảnh khách sạn vẫn còn đông đúc. Để đề phòng vợ chồng Uhl, Tarzan đích thân tiễn Gaby về tận phòng cô bé.

Ba quái mày râu vừa bước vào phòng thì chuông điện thoại đã reo. Tròn Vo cười ngoác tận mang tai:

- Bọn tội phạm thách đấu kìa đại ca.

Tarzan nhấc máy, xưng danh. Im lặng ở đầu dây bên kia:

- A lô, ai đó?

Một giọng ồm ồm ra lệnh bằng tiếng Đức, rõ ràng đã cố ý làm cho khác đi:

- Này nhóc, đúng mười phút nữa mày phải có mặt ngoài bãi biển. Một mình mày! Hãy mang theo thứ mà chúng mày đã tìm thấy trong những chiếc giày ra. Nếu mày không vâng lời, cả bọn sẽ chịu tai hoạ khủng khiếp đó. Hiểu chưa?

- Hiểu chớ, vì ông nói tiếng Đức mà!

- Phải mày là thằng nhãi cao lớn tóc quăn sẫm màu không hả?

- Tôi là thằng lùn hói đầu… Kabala.

- Rồi mày sẽ phải bỏ thói xấc xược, đồ khốn. Nếu…

- Thưa sư phụ vĩ đại, ông muốn tôi đem ra bãi biển thứ gì chứ? Sách chăng? Quần áo chăng? Hay là… à, ông muốn lấy lại ma túy hả? Tiếc quá, tụi tôi xài hết rồi.

- Chó chết, đừng chọc tao. Chắc mày muốn chứng kiến một đứa trong bọn mày bỏ mạng vì tai nạn. Được thôi.

- Ai ngu mà muốn…

- Vậy thì mày hãy nghe chỉ dẫn đây. Ra khỏi khách sạn theo lối cổng chính, quay sang trái, đi ra bờ biển phía tây. Chỉ độ một trăm năm mươi mét thôi. Rồi mày đi qua đường men biển, theo các bậc thang đá xuống bãi cát để tới sát mép nước. Chỗ đó tối om và không có người. Chờ ở đó! Hiểu chưa?

- Thế tôi được gì, nếu tôi ngoan ngoãn?

- Sẽ được sống. Xem đồng hồ đi. Mày còn mười phút nữa.

- Đồng ý. Kabala gửi lời chào ông.

- Đồ mất dạy.

Tarzan vừa cúp máy vừa cười khoái trí. Máy Tính Điện Tử chồm tới:

- Đại ca nhận ra giọng gã không?

- Tao cuộc rằng đó chính là Uhl. Nhưng gã nói bằng cái giọng như vọng từ đáy mồ vậy, như thể gã đã chết cả ngàn năm.

Tròn Vo xoay xoay “con dao sát cá mập”:

- Lần này tao sẽ có cơ hội sử dụng tới con dao chăng?

Tarzan trợn mắt:

- Không, tụi mày ở lại đây, vì… ờ, vì còn phải bảo vệ Gaby. Tao sẽ mang theo một gói nhỏ đựng bất cứ cái gì thay cho một kí-lô hê-rô-in. Tất nhiên tụi nó sẽ theo dõi. Không nên để tụi nó thấy tao đi tay không. Ê Tròn Vo, đưa năm phong sô-cô-la của mày cho tao mượn nào…

Thằng mập giãy nảy:

- Trừ khi mày bước qua xác tao!

- Hãy vì sự nghiệp chung nào! Mai mày lại tha hồ mua dưới câu lạc bộ. À, hay mày bẻ đỡ một mẩu nhỏ vậy, cho đỡ tiếc mà…

*

Tarzan cặp năm phong sô-cô-la bọc trong giấy báo, buộc quanh bằng sợi dây giày rồi cấp tốc rời khách sạn. Phố giờ này tối om, chỉ vài khách bộ hành lững thững. Theo đúng sự chỉ dẫn của tên gọi điện, hắn sải chân tới bãi cát. Cát ở đây ngập tới mắt cá.

Kia kìa, sau con thuyền một bóng người nhô lên.

Không phải Uhl! - Hắn nghĩ. Phải, gã dại gì thò mặt ra.



Gã đàn ông mặc quần màu sáng, sơ-mi trắng, có dáng đi quen thuộc lạ lùng. Chà, dáng đi đã phản gã! Tarzan khẳng định đây đúng là Mặt Sẹo. Quái thật, chính gã đem thư của Nancy đến du thuyền, giờ cũng lại gã tới nhận ma túy. Rõ ràng vụ Nancy liên quan chặt chẽ tới bọn buôn lậu ma túy.

Mặt Sẹo dừng lại cách Tarzan vài bước. Ánh trăng soi rõ cái mặt hằn sẹo. Gã cũng ngắm Tarzan, mắt lóe lên. Rồi gã gầm gừ:

- Tao biết mày là ai.

- Đúng vậy. Tôi là thằng nhóc đã hạ anh đo ván bằng một đòn bình thường của Judo. Này, ông Baker tìm anh đó. Nếu anh cho ông ấy biết nơi Nancy ẩn náu, ông ấy sẽ cho anh tiền, nhiều đến mức anh khó mà hình dung nổi. Ngon lành đấy chứ, hả?

Mặt Sẹo nhích từng bước lừ đừ:

- Mày đã làm tao suýt gãy cổ.

- Anh dạy quá lời. Tôi luôn nhẹ tay và tránh làm gãy cổ bất kì ai.

Tên lưu manh cảm thấy bị xúc phạm chăng? Hay gã bất chợt nổi máu hung đồ? Chỉ biết mắt gã lóe lên giận dữ. Nhanh như chớp, gã ra đòn.

Coi nào, Tarzan để cú đấm của gã trượt qua, tóm lấy cánh tay đối thủ, lẳng vèo một cái.

Gã kia rú lên đau đớn. Cú liệng lần này của Tarzan tương đối êm ái hơn lần trước, bởi lần trước hắn nện mông xuống đất còn bây giờ hên hơn: mông gã đập xuống mặt biển làm nước bắn tung tóe.

Ngay lúc đó, cái gói… sô-cô-la vuột khỏi tay Tarzan. Hắn cúi xuống lượm thì phát hiện thấy ba gã đàn ông khác đang vác “đồ nghề” xông tới.

Tarzan không bỏ phí một tích tắc thời gian nào. Thây kệ Mặt Sẹo đang lồm cồm bò lên, hắn chọn phương án… chạy. Hắn phi theo bãi cát về hướng các bậc thang. Ba thằng cốt đột còn lâu mới đua nổi với “vua” chạy nước rút trường nội trú. Tarzan lao lên các bậc thang và dừng lại trên mặt đường.

- Trả cho các người nè!

Hắn vừa hét vừa quăng cái gói vèo qua đầu chúng.

A ha, cái gói rơi bẹt xuống nền cát ướt. Mặt Sẹo và một thằng trong đám cuống cuồng chạy đến hòng cứu cái gói quý báu khỏi bị nước cuốn phăng ra đại dương. Hai thằng còn lại rượt theo Tarzan. Chúng chạy lên các bậc thang. Hai thằng lực lưỡng lạ hoắc. Tarzan phóng chân đá vào giữa ngực tên chạy trước. Gã bật ngửa vào tên theo sau, khiến gã này mất đà lộn xuống. Cả hai thằng đều không có cơ hội chửi thề, chúng thay phiên nhau lăn lông lốc trên các bậc thang, rú lên đau đớn vì đầu và xương cốt va cồm cộp vào các phiến đá.

Tarzan đâm ra thất nghiệp. Hắn không còn cách gì hơn là cắm đầu phi về khách sạn.

Khi Tròn Vo mở cửa, người đầu tiên mà Tarzan nhìn thấy là Công Chúa của hắn cũng đang ngồi thu lu trong phòng để mà… lo lắng cho hắn.

- Xong rồi!

Hắn vừa thở hổn hển vừa kể lại cho ba quái nghe cuộc đụng độ vừa rồi.

Tròn Vo tỏ vẻ đau khổ thực sự:

- Quẳng kẹo sô-cô-la của tao xuống biển thì phải tội đó. Chỉ hoàn cảnh quẫn bách của mày mới bào chữa được cho mày thôi, đại ca ạ…

Nó le lưỡi chấm dứt bài mè nheo bởi ánh mắt trách móc của Gaby.

Quân sư Karl kết luận:

- Rõ ràng thằng Mặt Sẹo phải là đàn em của Athanase Mitilini. Nó đã đem thư Nancy đến du thuyền và giờ lại đi lấy ma túy theo lệnh của tên này. Mitilini và Dragoumi cùng hội buôn lậu ma túy. Chỉ Nancy đáng thương là chẳng hay biết gì.

Tarzan reo lên:

- Hay đó, mình có thể đề nghị chúng đổi ma túy lấy Nancy. Nghĩa là đòi chúng cho vợ chồng chú Roswell gặp Nancy, nếu không muốn ma túy bị vứt xuống biển thật sự.

Karl nhíu mày:

- Vậy nếu chúng chấp thuận? Không lẽ tụi mình trao ma túy cho chúng sao?

Tarzan cũng phải cắn môi - mà hắn thường chỉ làm vậy khi không biết phải làm sao nữa.

Gaby cau mày:

- Nhức… cái đầu. Một mặt, chúng ta không được phép để hê-rô-in lọt vào tay bọn buôn lậu vì chúng sẽ đầu độc mọi người, nhưng mặt khác chúng ta rất cần giải cứu Nancy. Tarzan này, có lẽ phải tìm cách lừa bọn lưu manh thôi. Được không?

Karl gật đầu:

- Chính thế đó!

Tròn Vo làu bàu:

- Ngoài ra, chúng còn phải bồi thường cho tôi năm phong sô-cô-la. Đừng ai tưởng nhầm là tôi sẽ quên chuyện đó nghe!

Rồi Gaby chúc các bạn ngủ ngon, trở về phòng mình.

Trăng ngoài cửa sổ đẹp đến mơ màng. Rất rón rén, Gaby ra ban-công. Các tán lá rì rào dưới vườn. Mặt bể bơi lấp lánh. Biển rì rầm điệu ru muôn thuở.

Gaby quyết định mở toang cửa ra ban-công mà ngủ. Nằm thưởng thức thiên nhiên vỗ về mới thú, dẫu sao thì phòng cô cũng ở tận tầng ba cơ mà. Ở tầng ba thì ai trèo lên nổi, trừ… vợ chồng Uhl ở sát nách mà cô lỡ quên mất tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau