Quyển 32 Chương 1: TIN DỮ
Khi Gaby sải tay chạm đích thành bể bơi, huấn luyện viên Christa Zchner nhìn đồng hồ với vẻ hài lòng:
- Tốt rồi, Gaby. Đợt tập cuối cùng hết 12 phút 50 giây. Lên bờ đi. Có cần tôi đưa xe chở em về nhà không?
- Cảm ơn cô ạ. Em đã dặn mẹ em tới đón.
Mười phút sau Công Chúa đã mặc quần áo ấm và sấy khô tóc. Chẳng còn gì để vương vấn, cô đi ra cửa, gật đầu chào bà bán vé và đứng đợi mẹ bên tấm cửa kính.
Mới 19 giờ 45 mà phố xá lặng thinh như đã chết. Trước khi đến hồ bơi, Gaby đã dặn mẹ có mặt lúc 20 giờ, bởi thời khóa biểu ở câu lạc bộ ấn định như vậy. Không hiểu bữa nay cô Zchner nổi hứng thế nào mà kết thúc huấn luyện khá sớm. Cô có một cái hẹn nào đó chăng?
Trong phòng nóng và ngột ngạt. Gaby quyết định ra ngoài trời. Những bông tuyết rơi xuống từng chặp. Tại sao không đến mái hiên lớn ở bến xe buýt để đón mẹ chớ? Mẹ chắc chắn là sẽ lái xe ngang qua.
Giữa bãi xe và đường ô-tô có năm cây dẻ cổ thụ. Ở đây thiếu ánh sáng đèn đường. Gaby sửng sốt nhìn thấy sau gốc dẻ thứ ba hình như có một bóng người thấp thoáng.
Mình chỉ khéo tưởng tượng…
Cô bé tự trấn an. Mà trấn an gì nổi, khi không cất bước ra ngoài này làm chi rồi… hối hận. Dù sao hiện giờ cô chỉ một thân một mình, nơi mọi chuyện đều có thể xảy ra, mà hiếm khi là chuyện tốt lành.
Gaby cắn môi:
- Phải đợi trong khu hồ bơi thôi. Nóng và ngột ngạt một chút cũng được.
Cô bé vừa quay gót thì đứng chết trân. Coi, sau lưng cô, một cái bóng thứ hai đã lén đến không một tiếng động từ bao giờ. Cái bóng lù lù như từ dưới đất chui lên. Cách cô bé chưa đầy một cánh tay là gã đàn ông cao lớn đen thui từ đầu xuống chân bởi một đống vải trùm.
Trái tim Gaby muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô nhích một bước sang phải để đi qua. Vô ích, gã đã biết trước nên chặn đường cô.
Ánh đèn đường hắt chút sáng lên mặt kẻ bí hiểm.
Trời ạ, những gì vừa nhìn thấy khiến Gaby nghẹt thở. Đối diện với cô là… một cái đầu lâu với hai hốc mắt, hốc mũi đen sì sì và hàm răng trắng nhởn nhe ra.
- Lạy Chúa. - Gaby lắp bắp – Dự dạ hội hóa trang đâu phải chỗ này. Ông làm tôi sợ quá.
Gaby nói xong lập tức né sang trái, nhưng đời nào gã Thần Chết ấy buông tha nạn nhân lãng xẹt như vậy. Gã chồm chồm hai cánh tay móng vuốt lên chặn gọn. Giọng gã như cất từ đáy mồ:
- Này con nhóc kia, ta đến đây để rước nhà ngươi về vương quốc của những “Thầy Tu Kinh Dị”.
Một tia chớp lóe lên trong trí nhớ của Gaby. Những THẦY TU KINH DỊ…
Gaby cảm thấy toàn thân như bị tê liệt. Giọng nói âm u của gã có lẽ chứa toàn đất đá nghĩa địa bên trong.
- Cứứứu… tôi!
Cô bé thét lên khi bị chộp lấy từ phía sau. Một cánh tay ghì như muốn bẻ vụn xương cô bé. Rồi một tấm giẻ hắc xì ấp vào mặt cô. Hơi thuốc mê qua mũi xông lên óc.
Gaby giãy giụa, cố tìm cách đấm đá và cắn… rồi bất tỉnh.
Thần Chết khen:
- Giỏi lắm, Umberto! Cứ tiếp tục rịt cái giẻ vào mũi nó. Để nó ngủ càng lâu càng hay.
Ở tít đầu phố, chiếc xe buýt số 26 đang rẽ vào bến.
Gã Umberto, với chiếc mặt nạ Quỷ Hút Máu giục Thần Chết:
- Nhanh lên! Hãy cầm phía chân nó, Severin!
Chúng khiêng Gaby, chạy lom khom qua hàng cây vào bãi đỗ xe. Xe chúng đậu tít phía sau. Severin buông chân Gaby, mở cốp ô-tô. Rồi chúng đặt Gaby vào đó, trên một tấm chăn, rồi mới sập nắp cốp lại. Hai thằng cởi bỏ bộ đồ trá hình.
Chiếc xe buýt chỉ dừng một thoáng trước nhà chờ. Không hành khách lên xuống, nó lại tiếp tục lăn bánh. Phố vắng lặng như cũ.
- Việc suôn sẻ quá! – Quỷ Hút Máu thì thầm – Tao không ngờ vừa ra tay đã xong béng. Chậc chậc, cái Ngôi Nhà Ma của tụi mình trong tương lai sẽ còn nhiều vật thí nghiệm nữa.
- Hê hê, hay thật đó. Cả thành phố rồi sẽ run như cầy sấy trước tụi mình. Đã quá!
Hai gã cười hô hố và cho xe lăn bánh mất hút.
*
Trong lúc đó thì mẹ của Gaby bị kẹt xe. Một chiếc xe tải gây ra một tai nạn nho nhỏ khiến bà bị kẹp dính giữa hàng chuỗi ô-tô vô tận. Cũng may mà cảnh sát giao thông đã cố gắng giải tỏa nhanh hơn bà tưởng. Đúng 20 giờ 14 phút, bà Glockner mới đến được hồ bơi.
Đèn trong khu hồ bơi vừa vụt tắt hết. Bà Glockner nhảy ra khỏi xe. Những bông hoa tuyết đậu xuống những lọn tóc vàng quăn của bà. Bà chạy lên những bậc tam cấp với những bước chân bồn chồn. Kia kìa, bà soát vé có tên là Wachtleben đang loay hoay khóa cửa chính. Mẹ Gaby thất sắc:
- Chào bà Wachtleben. Cháu Gaby có đợi tôi không hả bà?
- Ồ, có đấy bà Glockner ạ. Đầu tiên con bé đứng ở cạnh cửa kính, sau đó nó đi ra ngoài từ lâu. Cô Zchner cũng về rồi.
- Cảm ơn bà.
Margot Glockner bàng hoàng. Gaby đi bộ dần để đón đường mẹ chăng? Lẽ ra tối tăm thế này không nên đi một mình giữa đêm tối như vậy. Gaby biết rõ là mẹ sẽ đi đón mà.
Bây giờ thì bà chỉ còn nước lên xe, lái một vòng quanh bãi để tìm kiếm con bé. Lạy Chúa, ngay đến mái hiên dành cho khách chờ ô-tô buýt cũng chẳng có một ai.
Bà Margot đành cho xe quành về nhà với hi vọng Gaby đã đón xe buýt và hiện thời đang ở trong phòng tắm. Trời đất, nhà cửa của bà trống trơn, không nghe thấy tiếng nước xối, chỉ có tiếng sủa cuống quýt của con chó Oskar chạy ra đón chủ.
- Chào Oskar. Có Gaby trong đó không? Ồ tiếc là mày không trả lời tao được.
Bà bật đèn, ngó vào phòng tắm, hi vọng nhìn thấy bộ áo bơi của Gaby. Không có. Chiếc khăn tắm cũng không. Bà Margot do dự giây lát trước khi quay số phôn cho chồng.
Thanh tra Glockner lúc ấy đang ở văn phòng. Ông nghe hết câu chuyện mà sững sờ. Ông ráng giữ bình tĩnh:
- Em báo cho anh là đúng, Margot ạ. Nhất định con gái chúng ta không có chuyện gì đâu. Có thể con bé ghé chơi một đứa bạn nào đó hoặc được các thành viên Tứ quái đón về rồi. Em cứ thăm dò tất cả các bạn gái cùng lớp với con mình hoặc các hội viên của Câu lạc bộ bơi lội xem sao. Phần anh sẽ phôn cho Tarzan, Karl và Tròn Vo hỏi thử.
Để tránh cho vợ những lo lắng không cần thiết, ông Glockner không đả động tới việc ông sẽ lệnh cho các xe tuần tra chạy khắp các ngả đường tìm kiếm Gaby.
*
Trong “Tổ đại bàng”, Tròn Vo tăng nút sưởi lên hết cỡ khiến nhiệt kế chỉ tới 29 độ bách phân. Vậy mà nó vẫn chưa thấy hài lòng. Cu cậu nằm khểnh trên giường ngốn sô-cô-la, thỉnh thoảng ngọ nguậy ngón chân cái bên trái như làm xiếc.
Tarzan đi tập thể thao về, vừa tắm nước lạnh xong. Hắn bước vào phòng là hơi nóng đã ập vào hắn.
- Mày làm cái trò gì thế hở Kloesen. Mày muốn biến “Tổ đại bàng” thành Lò Bánh Mì à? Hay mày muốn nướng cho mỡ tan chảy bớt hả?
Tròn Vo cự lại:
- Tao ưa cảm giác ấm áp để có thể suy ngẫm tốt hơn.
Tarzan vặn lại lò sưởi:
- Mọi ý nghĩ của mày sẽ bị cháy xém cho coi.
- Không dám. Khi nghĩ về một cô gái thì không có hỏa diệm sơn nào xâm phạm được.
- À, thì ra là vậy. Mày mê cô nào hử?
- Nói lại đi đại ca. Không phải mê, tao chỉ thương thôi.
Tarzan treo áo khoác tắm lên cửa và mặc đồ ngủ vào:
- Mày không kể thì tao cũng biết tỏng. Phải Natascha Senf không?
Tròn Vo gật đầu cực nhẹ:
- Ừ, đúng là Natascha. Cô ấy hoàn toàn không ổn về mặt tâm lí…
- Sao mày không nói luôn là một con người bất bình thường. Tao thấy mấy hôm nay cô ta có vẻ ủ dột dữ. Ngay cả lúc mày suýt bị tụt cả quần bơi ở bể bơi, Natascha cũng chẳng buồn nhếch mép.
- Có gì đáng cười đâu chớ. Cái sợi thun chết tiệt bỗng đứt phựt.
- Bụng mày chứa nhiều sô-cô-la quá. Chun quần nào chịu nổi.
Tròn Vo bẻ vụn một miếng sô-cô-la và mân mê mãi trên tay:
- Giá mà mình biết được tại sao cô bé lại buồn thiu thế nhỉ?
- Chẳng có gì khó khăn cả. Cha mẹ Natascha mới li dị nhau tuần trước. Chính Gaby đã nói với tao: cô ấy thương cả cha lẫn mẹ, và Natascha không biết chọn ai để ở bây giờ.
Tròn Vo chới với:
- Thật khủng khiếp. Tao chẳng biết gì cả.
- Hiện tại tuy Natascha đang sống với mẹ nhưng vẫn thương và thấy thiếu cha. Tội nghiệp cô ta. Mày không thể “thương” cô ấy bằng mắt và mồm được, mày có bổn phận phải giúp đỡ cụ thể để Natascha khỏi quỵ hẳn trong đau buồn.
- Tao có thể giúp cô bé cách nào hở đại ca?
- Theo tao, để tránh những cơn sốc có thể gây thương tổn thần kinh, Natascha cần được một bác sĩ tâm lí xoa dịu. Người ta gọi bác sĩ chuyên khoa về thần kinh là nhà tâm lí học.
- Ơ, như thế thì đâu có dính dáng gì đến tao. Đó là phần việc của ông Tickel.
Otmar Tickel! Cứ hình dung đến ông ta là Tarzan đã thấy lợm giọng. Ông ta có phòng khám riêng làm ăn phát đạt trong thành phố. Đáng tiếc là ông ta lại kí hợp đồng để chăm sóc “phần hồn” cho các học sinh trường nội trú. Có rất nhiều học sinh mất thăng bằng trong cuộc đời bị các thầy giám thị và giáo viên giao nộp “bầu tâm sự” cho Tickel. Không hiểu ông ta có giữ kín mọi bí mật của bệnh nhân không đây?
- Willi này, tao không muốn ai là bệnh nhân của phòng khám lão chuyên viên tâm… thần đó. Trông ông ta có vẻ gian gian, hai mặt thế nào đó.
Tròn Vo búng tay cái chách làm văng mất một mẩu sô-cô-la. Nó bay theo chụp gấp:
- Tao đồng ý. Ông ta xấu cả người lẫn nết. Mày có biết một nhà tâm lí nữ, cô Schmahlich chớ ai, nghĩ gì về ông ta không?
Cô Angelika Schmahlich là một phụ nữ dễ mến. Coi, chuyện Tickel say mê và theo đuổi cô Schmahlich đứa học trò nào lại không biết. Tụi nó còn bắt gặp hai người trong một quán bar hẳn hoi.
Tarzan ngẫm nghĩ:
- Cô Schmahlich ghét Tickel nhưng có thể gặp gỡ ông ta trong quán vì tình đồng nghiệp. Kiểu gì thì cô ấy cũng hiểu được bản chất ông ta. Bây giờ tao đề nghị chúng ta chỉ bàn đến tình trạng Natascha thôi. Natascha cần được cô Schmahlich dịu dàng điều trị.
Thằng mập nói thêm:
- Tao còn nghe Florian Immerregen bảo rằng phải cẩn thận đối với Tickel. Ông ta biết rõ từng người. Và sự “biết” ấy chính là thế mạnh.
- Tickel đâu biết rõ từng người, mà chỉ biết rõ các bệnh nhân của ông ta thôi. Mỗi bệnh nhân tìm đến ông ta sẽ kể về những vấn đề của bản thân, về sự thôi thúc khó hiểu đẩy họ đến nói dối, ăn cắp, hành hạ súc vật, gặm móng chân, hoặc đi dạo trên mái nhà ban đêm. Ông ta lắng nghe, ghi chép lại, hoặc ghi âm. Nhưng ông ta không được phép hé ra tí gì về những điều đã nghe. Nếu không, sẽ bị tước bằng hành nghề ngay.
- Thế thì “thế mạnh” ấy cũng bằng không. – Tròn Vo nói.
Tarzan nhảy phóc lên giường. Hắn vừa mở cuốn truyện toan đọc thì cánh cửa bật mở. Thầy giám thị Hartwig Hartholz có biệt danh “Gỗ Cứng” bước vào “Tổ đại bàng”. Ông rít qua kẽ răng:
- Carsten và Sauerlich. Một học trò nội trú hoàn hảo phải cư xử như thế nào trong suốt 24 giờ trong ngày?
Tarzan nhe răng:
- Thưa thầy. Phải cư xử… hoàn hảo ạ.
Hăn nói xong là ngắm liền “Gỗ Cứng”. Ông thầy bị gán biệt hiệu này kể ra cũng chẳng có chi là quá đáng. Chữ “Hartholz” tự thân đã có nghĩa là… “gỗ cứng”, chưa kể bụng dạ của ông ta cũng cứng… cựa trước đám nhóc học trò. Chưa bao giờ Hartwig Hartholz chịu nhận lỗi về mình, lúc nào ông cũng tưởng tượng mình là người đàn ông có những đức tính hoàn hảo nhất. Cụm từ ông ta ưa dùng nhất là “hoàn hảo”.
Giờ đây những đốt xương sống của ông ta đang rướn lên:
- Sao hả Sauerlich, cư xử hoàn hảo nghĩa là gì?
Tròn Vo dạng chân che đống quần áo bẩn chất đầy gầm giường.
- Là gọn gàng ngăn nắp ạ.
- Gì nữa?
Tròn Vo nghĩ đến một đống bài tập chưa làm:
- Là… siêng năng ạ.
- Gì nữa, trò Carsten?
- Chắc ý thầy muốn nói đến sự vâng lời. Nhưng ở đây có thể có những quan điểm khác nhau. Mà em thì cho rằng vâng lời vô điều kiện là không nên ạ. Ngay một học sinh cũng được phép phán xét xem điều người ta đòi hỏi ở mình là đúng hay sai. Nếu sự chỉ đạo ngu ngốc hoặc có hại, thì cậu ta có quyền từ chối vâng lời. Chỉ như vậy, một học trò mới phát triển thành một nhân cách tự chủ được. Em cho rằng quan điểm này mới thật hoàn hảo.
Gỗ Cứng đong đưa cái đầu. Quan điểm thiếu… hoàn hảo của trò Carsten thật đáng để ông lo ngại. Ông ta dằn giọng:
- Ở lứa tuổi các cậu, cách rèn luyện đức tính căn bản nhất là sự vâng lời. Mặc áo khoác tắm vào đi Carsten, cậu có điện thoại đấy. Thanh tra Glockner muốn nói chuyện với cậu.
Lạy Chúa, thế mà đến giờ này Gỗ Cứng mới nói. Hoàn hảo quá, nên có lẽ lúc vào đây, ông ta đã quên biến mất điều cần nói.
Tarzan lao xuống buồng điện thoại trong lúc chuông ở đó reo không ngừng. Hắn sập cửa, đặt ống nghe lên tai.
- Cháu đây chú Glockner ạ.
- Cháu làm gì mà bắt chú chờ thế?
- Ôi, một thầy giáo thị cứ dây cà ra dây muống mãi mới cho cháu biết.
Giọng thanh tra Glockner có vẻ khang khác. Tarzan quá hiểu ông nên nhận ra ngay.
- Chú đã gọi điện cho Karl nhưng không có Gaby ở đó. Những bạn gái trong lớp lẫn Câu lạc bộ bơi của nó cũng lắc đầu. Chà, con bé có thể đi đâu được hả Tarzan? Mẹ Gaby đến đón hơi muộn vì kẹt xe, và không thấy Gaby đâu nữa.
Tarzan thấy đau thắt ruột:
- … không về nhà sao chú?
- Không.
Hai bàn tay Tarzan lạnh ngắt. Hắn cảm thấy trống ngực đập thình thình. Một cảm giác thường ngày xa lạ. Hắn được xem là người bình tĩnh, vững thần kinh, và không hề biết sợ hãi. Hắn gần như chịu đựng được hết thảy. Chỉ trừ việc Gaby bị lâm nguy.
- Này Peter.
- Cháu nghe đây ạ. Chiều nay tụi cháu không gặp nhau. Cháu và Willi đều không vô thành phố. Rõ ràng đã có điềm chẳng lành với Gaby, chú ơi, chú đã thăm dò gì những người ở hồ bơi chưa?
- Đã. Bà Wachtleben thấy Gaby đã đi ra.
Đúng lúc hồi hộp nhất thì cửa buồng điện thoại kêu cót két. Một âm thanh khàn khàn cất lên sau lưng Tarzan:
- Xong chưa, cho người khác gọi chứ mày.
Tarzan quay lại. Té ra là Hasso Feindt học lớp 12. Thằng này mười chín tuổi, phách lối cực kì. Bộ mặt đầy trứng cá của gã lúc nào cũng hằm hè bắt nạt đám học sinh lớp dưới. Một thằng tồi đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Ngay lập tức, Tarzan kéo cửa lại:
- Xin lỗi chú Glockner, cháu bị quấy rầy chút xíu.
- Ừ…ừm. Cháu nghĩ coi Tarzan. Băng TKKG có kẻ thù nào không?
- Không, không… thưa chú. Nhưng… trời ạ, cháu nhớ ra rồi. Bọn Thầy Tu Kinh Dị.
- Đó là ai?
- Cháu không biết ạ. Chuyện xảy ra hôm qua. Khi tụi cháu lấy xe đạp thì trên ghi-đông của Gaby có gài một mảnh giấy đề chữ “Những Thầy Tu Kinh Dị theo dõi mi”. Những chữ đó đều đánh máy. Tụi cháu đã cười nhạo và Gaby liệng mảnh giấy vào một trong những thùng rác gần đấy.
- Hừ, chúng ta cần có trong tay mảnh giấy. Chú e rằng các thùng rác đã bị đổ lên xe.
- Có thể chưa đâu ạ. Để cháu xem lại. Nửa giờ nữa cháu sẽ tới gặp chú. Chú ở Tổng nha phải không ạ?
- Chú sẽ ở đây suốt đêm nay. Hẹn gặp con.
Ông thanh tra gác máy.
Tarzan cảm thấy một làn khí thoảng sau gáy.
Hasso Feindt lại mở cửa buồng điện thoại ra hẳn thôi!
Không hề quay lại, hắn nói vào máy:
- Chúng ta có thể nói chuyện tới nửa đêm, thưa chú Glockner. Và nếu cái kẻ vô tích sự đứng sau lưng cháu không đóng cửa lại ngay thì nó sẽ được ăn một táng vào mặt bay hết răng.
Người đàn ông sau lưng hắn kêu thất thanh. Chúa ơi, giọng quen thuộc của ông thầy giám thị Gỗ Cứng. Tarzan chới với nghe ông ta gào thét:
- Tôi thật không ngờ, ê trò Carsten. Trò dám ăn nói với một con người đáng kính như vậy sao?
Chết cha!
Tarzan tê tái quay lại. Coi, đối tượng cần phải bị hắn nguyền rủa là Hasso Feindt đã láu cá đứng cách Gỗ Cứng vài bước. Gã cười hềnh hệch đắc thắng. Gã mặc áo khoác màu mận chín. Những bông tuyết đang tan trên những mụn trứng cá của gã. Ngó bộ dạng cũng biết ngay thằng khốn vừa chạy xe ô-tô từ thành phố về. Gã tỉnh bơ chép miệng đổ dầu vào lửa:
- Hỗn láo quá.
Nét mặt Tarzan tỏ ra đau khổ một cách… hoàn hảo:
- Em xin lỗi thầy. Em không định nói thầy mà nói Hasso Feindt ạ.
Gỗ Cứng dịu giọng:
- Vậy ư, mà vậy cũng không được. Trò đã buột miệng đe dọa nện cậu ta.
- Em không rút lại lời đe dọa ấy.
- Vậy thì làm sao trò hoàn hảo tuyệt đối được.
- Đây là khuyết điểm của em như hồi nãy đã xác nhận lúc thầy lên phòng. Nhưng thưa thầy, cái gã Hasso Feindt này luôn gây sự với em và ăn hiếp Willi, em nghĩ rằng trước sau gì em cũng sẽ cho anh ta một bài học.
Gỗ Cứng quay sang nhìn Feindt nghiêm nghị. Thằng anh chị lớp 12 cười cầu tài:
- Hai thằng đó vu khống em. Lúc nào em cũng cư xử hoàn hảo, nhất là giữa học sinh trường mình ạ.
Gỗ Cứng gật đầu:
- Tôi hi vọng như vậy, thôi trò về giường ngủ đi!
Tarzan còn mải nghĩ đến chuyện hệ trọng hơn là ngủ.
Hắn vừa đặt chân lên cầu thang đã lộn ngược trở lại. Coi, trong buồng điện thoại, bộ dạng khả ố của thằng Feindt có vẻ như “vô mánh” một cái gì. Mặc kệ thằng khốn kiếp, Tarzan gõ cửa buồng vệ sinh nam, nơi thầy Gỗ Cứng mới bước vào nói chắc nịch:
- Thưa thầy, em phải vô thành phố ngay. Thanh tra Glockner đang cần đến em trong một vụ quan trọng. Việc này không thể trì hoãn và còn nghiêm trọng hơn cả nội quy “hoàn hảo” của trường chúng ta. Ngày mai ông Glockner sẽ liên lạc với thầy và trình bày rõ để thầy biết.
Gỗ Cứng nói vọng qua cửa buồng vệ sinh nam:
- Nếu… không… không đúng thì trò liệu hồn.
Tarzan đã vọt trên cầu thang.
- Tốt rồi, Gaby. Đợt tập cuối cùng hết 12 phút 50 giây. Lên bờ đi. Có cần tôi đưa xe chở em về nhà không?
- Cảm ơn cô ạ. Em đã dặn mẹ em tới đón.
Mười phút sau Công Chúa đã mặc quần áo ấm và sấy khô tóc. Chẳng còn gì để vương vấn, cô đi ra cửa, gật đầu chào bà bán vé và đứng đợi mẹ bên tấm cửa kính.
Mới 19 giờ 45 mà phố xá lặng thinh như đã chết. Trước khi đến hồ bơi, Gaby đã dặn mẹ có mặt lúc 20 giờ, bởi thời khóa biểu ở câu lạc bộ ấn định như vậy. Không hiểu bữa nay cô Zchner nổi hứng thế nào mà kết thúc huấn luyện khá sớm. Cô có một cái hẹn nào đó chăng?
Trong phòng nóng và ngột ngạt. Gaby quyết định ra ngoài trời. Những bông tuyết rơi xuống từng chặp. Tại sao không đến mái hiên lớn ở bến xe buýt để đón mẹ chớ? Mẹ chắc chắn là sẽ lái xe ngang qua.
Giữa bãi xe và đường ô-tô có năm cây dẻ cổ thụ. Ở đây thiếu ánh sáng đèn đường. Gaby sửng sốt nhìn thấy sau gốc dẻ thứ ba hình như có một bóng người thấp thoáng.
Mình chỉ khéo tưởng tượng…
Cô bé tự trấn an. Mà trấn an gì nổi, khi không cất bước ra ngoài này làm chi rồi… hối hận. Dù sao hiện giờ cô chỉ một thân một mình, nơi mọi chuyện đều có thể xảy ra, mà hiếm khi là chuyện tốt lành.
Gaby cắn môi:
- Phải đợi trong khu hồ bơi thôi. Nóng và ngột ngạt một chút cũng được.
Cô bé vừa quay gót thì đứng chết trân. Coi, sau lưng cô, một cái bóng thứ hai đã lén đến không một tiếng động từ bao giờ. Cái bóng lù lù như từ dưới đất chui lên. Cách cô bé chưa đầy một cánh tay là gã đàn ông cao lớn đen thui từ đầu xuống chân bởi một đống vải trùm.
Trái tim Gaby muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô nhích một bước sang phải để đi qua. Vô ích, gã đã biết trước nên chặn đường cô.
Ánh đèn đường hắt chút sáng lên mặt kẻ bí hiểm.
Trời ạ, những gì vừa nhìn thấy khiến Gaby nghẹt thở. Đối diện với cô là… một cái đầu lâu với hai hốc mắt, hốc mũi đen sì sì và hàm răng trắng nhởn nhe ra.
- Lạy Chúa. - Gaby lắp bắp – Dự dạ hội hóa trang đâu phải chỗ này. Ông làm tôi sợ quá.
Gaby nói xong lập tức né sang trái, nhưng đời nào gã Thần Chết ấy buông tha nạn nhân lãng xẹt như vậy. Gã chồm chồm hai cánh tay móng vuốt lên chặn gọn. Giọng gã như cất từ đáy mồ:
- Này con nhóc kia, ta đến đây để rước nhà ngươi về vương quốc của những “Thầy Tu Kinh Dị”.
Một tia chớp lóe lên trong trí nhớ của Gaby. Những THẦY TU KINH DỊ…
Gaby cảm thấy toàn thân như bị tê liệt. Giọng nói âm u của gã có lẽ chứa toàn đất đá nghĩa địa bên trong.
- Cứứứu… tôi!
Cô bé thét lên khi bị chộp lấy từ phía sau. Một cánh tay ghì như muốn bẻ vụn xương cô bé. Rồi một tấm giẻ hắc xì ấp vào mặt cô. Hơi thuốc mê qua mũi xông lên óc.
Gaby giãy giụa, cố tìm cách đấm đá và cắn… rồi bất tỉnh.
Thần Chết khen:
- Giỏi lắm, Umberto! Cứ tiếp tục rịt cái giẻ vào mũi nó. Để nó ngủ càng lâu càng hay.
Ở tít đầu phố, chiếc xe buýt số 26 đang rẽ vào bến.
Gã Umberto, với chiếc mặt nạ Quỷ Hút Máu giục Thần Chết:
- Nhanh lên! Hãy cầm phía chân nó, Severin!
Chúng khiêng Gaby, chạy lom khom qua hàng cây vào bãi đỗ xe. Xe chúng đậu tít phía sau. Severin buông chân Gaby, mở cốp ô-tô. Rồi chúng đặt Gaby vào đó, trên một tấm chăn, rồi mới sập nắp cốp lại. Hai thằng cởi bỏ bộ đồ trá hình.
Chiếc xe buýt chỉ dừng một thoáng trước nhà chờ. Không hành khách lên xuống, nó lại tiếp tục lăn bánh. Phố vắng lặng như cũ.
- Việc suôn sẻ quá! – Quỷ Hút Máu thì thầm – Tao không ngờ vừa ra tay đã xong béng. Chậc chậc, cái Ngôi Nhà Ma của tụi mình trong tương lai sẽ còn nhiều vật thí nghiệm nữa.
- Hê hê, hay thật đó. Cả thành phố rồi sẽ run như cầy sấy trước tụi mình. Đã quá!
Hai gã cười hô hố và cho xe lăn bánh mất hút.
*
Trong lúc đó thì mẹ của Gaby bị kẹt xe. Một chiếc xe tải gây ra một tai nạn nho nhỏ khiến bà bị kẹp dính giữa hàng chuỗi ô-tô vô tận. Cũng may mà cảnh sát giao thông đã cố gắng giải tỏa nhanh hơn bà tưởng. Đúng 20 giờ 14 phút, bà Glockner mới đến được hồ bơi.
Đèn trong khu hồ bơi vừa vụt tắt hết. Bà Glockner nhảy ra khỏi xe. Những bông hoa tuyết đậu xuống những lọn tóc vàng quăn của bà. Bà chạy lên những bậc tam cấp với những bước chân bồn chồn. Kia kìa, bà soát vé có tên là Wachtleben đang loay hoay khóa cửa chính. Mẹ Gaby thất sắc:
- Chào bà Wachtleben. Cháu Gaby có đợi tôi không hả bà?
- Ồ, có đấy bà Glockner ạ. Đầu tiên con bé đứng ở cạnh cửa kính, sau đó nó đi ra ngoài từ lâu. Cô Zchner cũng về rồi.
- Cảm ơn bà.
Margot Glockner bàng hoàng. Gaby đi bộ dần để đón đường mẹ chăng? Lẽ ra tối tăm thế này không nên đi một mình giữa đêm tối như vậy. Gaby biết rõ là mẹ sẽ đi đón mà.
Bây giờ thì bà chỉ còn nước lên xe, lái một vòng quanh bãi để tìm kiếm con bé. Lạy Chúa, ngay đến mái hiên dành cho khách chờ ô-tô buýt cũng chẳng có một ai.
Bà Margot đành cho xe quành về nhà với hi vọng Gaby đã đón xe buýt và hiện thời đang ở trong phòng tắm. Trời đất, nhà cửa của bà trống trơn, không nghe thấy tiếng nước xối, chỉ có tiếng sủa cuống quýt của con chó Oskar chạy ra đón chủ.
- Chào Oskar. Có Gaby trong đó không? Ồ tiếc là mày không trả lời tao được.
Bà bật đèn, ngó vào phòng tắm, hi vọng nhìn thấy bộ áo bơi của Gaby. Không có. Chiếc khăn tắm cũng không. Bà Margot do dự giây lát trước khi quay số phôn cho chồng.
Thanh tra Glockner lúc ấy đang ở văn phòng. Ông nghe hết câu chuyện mà sững sờ. Ông ráng giữ bình tĩnh:
- Em báo cho anh là đúng, Margot ạ. Nhất định con gái chúng ta không có chuyện gì đâu. Có thể con bé ghé chơi một đứa bạn nào đó hoặc được các thành viên Tứ quái đón về rồi. Em cứ thăm dò tất cả các bạn gái cùng lớp với con mình hoặc các hội viên của Câu lạc bộ bơi lội xem sao. Phần anh sẽ phôn cho Tarzan, Karl và Tròn Vo hỏi thử.
Để tránh cho vợ những lo lắng không cần thiết, ông Glockner không đả động tới việc ông sẽ lệnh cho các xe tuần tra chạy khắp các ngả đường tìm kiếm Gaby.
*
Trong “Tổ đại bàng”, Tròn Vo tăng nút sưởi lên hết cỡ khiến nhiệt kế chỉ tới 29 độ bách phân. Vậy mà nó vẫn chưa thấy hài lòng. Cu cậu nằm khểnh trên giường ngốn sô-cô-la, thỉnh thoảng ngọ nguậy ngón chân cái bên trái như làm xiếc.
Tarzan đi tập thể thao về, vừa tắm nước lạnh xong. Hắn bước vào phòng là hơi nóng đã ập vào hắn.
- Mày làm cái trò gì thế hở Kloesen. Mày muốn biến “Tổ đại bàng” thành Lò Bánh Mì à? Hay mày muốn nướng cho mỡ tan chảy bớt hả?
Tròn Vo cự lại:
- Tao ưa cảm giác ấm áp để có thể suy ngẫm tốt hơn.
Tarzan vặn lại lò sưởi:
- Mọi ý nghĩ của mày sẽ bị cháy xém cho coi.
- Không dám. Khi nghĩ về một cô gái thì không có hỏa diệm sơn nào xâm phạm được.
- À, thì ra là vậy. Mày mê cô nào hử?
- Nói lại đi đại ca. Không phải mê, tao chỉ thương thôi.
Tarzan treo áo khoác tắm lên cửa và mặc đồ ngủ vào:
- Mày không kể thì tao cũng biết tỏng. Phải Natascha Senf không?
Tròn Vo gật đầu cực nhẹ:
- Ừ, đúng là Natascha. Cô ấy hoàn toàn không ổn về mặt tâm lí…
- Sao mày không nói luôn là một con người bất bình thường. Tao thấy mấy hôm nay cô ta có vẻ ủ dột dữ. Ngay cả lúc mày suýt bị tụt cả quần bơi ở bể bơi, Natascha cũng chẳng buồn nhếch mép.
- Có gì đáng cười đâu chớ. Cái sợi thun chết tiệt bỗng đứt phựt.
- Bụng mày chứa nhiều sô-cô-la quá. Chun quần nào chịu nổi.
Tròn Vo bẻ vụn một miếng sô-cô-la và mân mê mãi trên tay:
- Giá mà mình biết được tại sao cô bé lại buồn thiu thế nhỉ?
- Chẳng có gì khó khăn cả. Cha mẹ Natascha mới li dị nhau tuần trước. Chính Gaby đã nói với tao: cô ấy thương cả cha lẫn mẹ, và Natascha không biết chọn ai để ở bây giờ.
Tròn Vo chới với:
- Thật khủng khiếp. Tao chẳng biết gì cả.
- Hiện tại tuy Natascha đang sống với mẹ nhưng vẫn thương và thấy thiếu cha. Tội nghiệp cô ta. Mày không thể “thương” cô ấy bằng mắt và mồm được, mày có bổn phận phải giúp đỡ cụ thể để Natascha khỏi quỵ hẳn trong đau buồn.
- Tao có thể giúp cô bé cách nào hở đại ca?
- Theo tao, để tránh những cơn sốc có thể gây thương tổn thần kinh, Natascha cần được một bác sĩ tâm lí xoa dịu. Người ta gọi bác sĩ chuyên khoa về thần kinh là nhà tâm lí học.
- Ơ, như thế thì đâu có dính dáng gì đến tao. Đó là phần việc của ông Tickel.
Otmar Tickel! Cứ hình dung đến ông ta là Tarzan đã thấy lợm giọng. Ông ta có phòng khám riêng làm ăn phát đạt trong thành phố. Đáng tiếc là ông ta lại kí hợp đồng để chăm sóc “phần hồn” cho các học sinh trường nội trú. Có rất nhiều học sinh mất thăng bằng trong cuộc đời bị các thầy giám thị và giáo viên giao nộp “bầu tâm sự” cho Tickel. Không hiểu ông ta có giữ kín mọi bí mật của bệnh nhân không đây?
- Willi này, tao không muốn ai là bệnh nhân của phòng khám lão chuyên viên tâm… thần đó. Trông ông ta có vẻ gian gian, hai mặt thế nào đó.
Tròn Vo búng tay cái chách làm văng mất một mẩu sô-cô-la. Nó bay theo chụp gấp:
- Tao đồng ý. Ông ta xấu cả người lẫn nết. Mày có biết một nhà tâm lí nữ, cô Schmahlich chớ ai, nghĩ gì về ông ta không?
Cô Angelika Schmahlich là một phụ nữ dễ mến. Coi, chuyện Tickel say mê và theo đuổi cô Schmahlich đứa học trò nào lại không biết. Tụi nó còn bắt gặp hai người trong một quán bar hẳn hoi.
Tarzan ngẫm nghĩ:
- Cô Schmahlich ghét Tickel nhưng có thể gặp gỡ ông ta trong quán vì tình đồng nghiệp. Kiểu gì thì cô ấy cũng hiểu được bản chất ông ta. Bây giờ tao đề nghị chúng ta chỉ bàn đến tình trạng Natascha thôi. Natascha cần được cô Schmahlich dịu dàng điều trị.
Thằng mập nói thêm:
- Tao còn nghe Florian Immerregen bảo rằng phải cẩn thận đối với Tickel. Ông ta biết rõ từng người. Và sự “biết” ấy chính là thế mạnh.
- Tickel đâu biết rõ từng người, mà chỉ biết rõ các bệnh nhân của ông ta thôi. Mỗi bệnh nhân tìm đến ông ta sẽ kể về những vấn đề của bản thân, về sự thôi thúc khó hiểu đẩy họ đến nói dối, ăn cắp, hành hạ súc vật, gặm móng chân, hoặc đi dạo trên mái nhà ban đêm. Ông ta lắng nghe, ghi chép lại, hoặc ghi âm. Nhưng ông ta không được phép hé ra tí gì về những điều đã nghe. Nếu không, sẽ bị tước bằng hành nghề ngay.
- Thế thì “thế mạnh” ấy cũng bằng không. – Tròn Vo nói.
Tarzan nhảy phóc lên giường. Hắn vừa mở cuốn truyện toan đọc thì cánh cửa bật mở. Thầy giám thị Hartwig Hartholz có biệt danh “Gỗ Cứng” bước vào “Tổ đại bàng”. Ông rít qua kẽ răng:
- Carsten và Sauerlich. Một học trò nội trú hoàn hảo phải cư xử như thế nào trong suốt 24 giờ trong ngày?
Tarzan nhe răng:
- Thưa thầy. Phải cư xử… hoàn hảo ạ.
Hăn nói xong là ngắm liền “Gỗ Cứng”. Ông thầy bị gán biệt hiệu này kể ra cũng chẳng có chi là quá đáng. Chữ “Hartholz” tự thân đã có nghĩa là… “gỗ cứng”, chưa kể bụng dạ của ông ta cũng cứng… cựa trước đám nhóc học trò. Chưa bao giờ Hartwig Hartholz chịu nhận lỗi về mình, lúc nào ông cũng tưởng tượng mình là người đàn ông có những đức tính hoàn hảo nhất. Cụm từ ông ta ưa dùng nhất là “hoàn hảo”.
Giờ đây những đốt xương sống của ông ta đang rướn lên:
- Sao hả Sauerlich, cư xử hoàn hảo nghĩa là gì?
Tròn Vo dạng chân che đống quần áo bẩn chất đầy gầm giường.
- Là gọn gàng ngăn nắp ạ.
- Gì nữa?
Tròn Vo nghĩ đến một đống bài tập chưa làm:
- Là… siêng năng ạ.
- Gì nữa, trò Carsten?
- Chắc ý thầy muốn nói đến sự vâng lời. Nhưng ở đây có thể có những quan điểm khác nhau. Mà em thì cho rằng vâng lời vô điều kiện là không nên ạ. Ngay một học sinh cũng được phép phán xét xem điều người ta đòi hỏi ở mình là đúng hay sai. Nếu sự chỉ đạo ngu ngốc hoặc có hại, thì cậu ta có quyền từ chối vâng lời. Chỉ như vậy, một học trò mới phát triển thành một nhân cách tự chủ được. Em cho rằng quan điểm này mới thật hoàn hảo.
Gỗ Cứng đong đưa cái đầu. Quan điểm thiếu… hoàn hảo của trò Carsten thật đáng để ông lo ngại. Ông ta dằn giọng:
- Ở lứa tuổi các cậu, cách rèn luyện đức tính căn bản nhất là sự vâng lời. Mặc áo khoác tắm vào đi Carsten, cậu có điện thoại đấy. Thanh tra Glockner muốn nói chuyện với cậu.
Lạy Chúa, thế mà đến giờ này Gỗ Cứng mới nói. Hoàn hảo quá, nên có lẽ lúc vào đây, ông ta đã quên biến mất điều cần nói.
Tarzan lao xuống buồng điện thoại trong lúc chuông ở đó reo không ngừng. Hắn sập cửa, đặt ống nghe lên tai.
- Cháu đây chú Glockner ạ.
- Cháu làm gì mà bắt chú chờ thế?
- Ôi, một thầy giáo thị cứ dây cà ra dây muống mãi mới cho cháu biết.
Giọng thanh tra Glockner có vẻ khang khác. Tarzan quá hiểu ông nên nhận ra ngay.
- Chú đã gọi điện cho Karl nhưng không có Gaby ở đó. Những bạn gái trong lớp lẫn Câu lạc bộ bơi của nó cũng lắc đầu. Chà, con bé có thể đi đâu được hả Tarzan? Mẹ Gaby đến đón hơi muộn vì kẹt xe, và không thấy Gaby đâu nữa.
Tarzan thấy đau thắt ruột:
- … không về nhà sao chú?
- Không.
Hai bàn tay Tarzan lạnh ngắt. Hắn cảm thấy trống ngực đập thình thình. Một cảm giác thường ngày xa lạ. Hắn được xem là người bình tĩnh, vững thần kinh, và không hề biết sợ hãi. Hắn gần như chịu đựng được hết thảy. Chỉ trừ việc Gaby bị lâm nguy.
- Này Peter.
- Cháu nghe đây ạ. Chiều nay tụi cháu không gặp nhau. Cháu và Willi đều không vô thành phố. Rõ ràng đã có điềm chẳng lành với Gaby, chú ơi, chú đã thăm dò gì những người ở hồ bơi chưa?
- Đã. Bà Wachtleben thấy Gaby đã đi ra.
Đúng lúc hồi hộp nhất thì cửa buồng điện thoại kêu cót két. Một âm thanh khàn khàn cất lên sau lưng Tarzan:
- Xong chưa, cho người khác gọi chứ mày.
Tarzan quay lại. Té ra là Hasso Feindt học lớp 12. Thằng này mười chín tuổi, phách lối cực kì. Bộ mặt đầy trứng cá của gã lúc nào cũng hằm hè bắt nạt đám học sinh lớp dưới. Một thằng tồi đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Ngay lập tức, Tarzan kéo cửa lại:
- Xin lỗi chú Glockner, cháu bị quấy rầy chút xíu.
- Ừ…ừm. Cháu nghĩ coi Tarzan. Băng TKKG có kẻ thù nào không?
- Không, không… thưa chú. Nhưng… trời ạ, cháu nhớ ra rồi. Bọn Thầy Tu Kinh Dị.
- Đó là ai?
- Cháu không biết ạ. Chuyện xảy ra hôm qua. Khi tụi cháu lấy xe đạp thì trên ghi-đông của Gaby có gài một mảnh giấy đề chữ “Những Thầy Tu Kinh Dị theo dõi mi”. Những chữ đó đều đánh máy. Tụi cháu đã cười nhạo và Gaby liệng mảnh giấy vào một trong những thùng rác gần đấy.
- Hừ, chúng ta cần có trong tay mảnh giấy. Chú e rằng các thùng rác đã bị đổ lên xe.
- Có thể chưa đâu ạ. Để cháu xem lại. Nửa giờ nữa cháu sẽ tới gặp chú. Chú ở Tổng nha phải không ạ?
- Chú sẽ ở đây suốt đêm nay. Hẹn gặp con.
Ông thanh tra gác máy.
Tarzan cảm thấy một làn khí thoảng sau gáy.
Hasso Feindt lại mở cửa buồng điện thoại ra hẳn thôi!
Không hề quay lại, hắn nói vào máy:
- Chúng ta có thể nói chuyện tới nửa đêm, thưa chú Glockner. Và nếu cái kẻ vô tích sự đứng sau lưng cháu không đóng cửa lại ngay thì nó sẽ được ăn một táng vào mặt bay hết răng.
Người đàn ông sau lưng hắn kêu thất thanh. Chúa ơi, giọng quen thuộc của ông thầy giám thị Gỗ Cứng. Tarzan chới với nghe ông ta gào thét:
- Tôi thật không ngờ, ê trò Carsten. Trò dám ăn nói với một con người đáng kính như vậy sao?
Chết cha!
Tarzan tê tái quay lại. Coi, đối tượng cần phải bị hắn nguyền rủa là Hasso Feindt đã láu cá đứng cách Gỗ Cứng vài bước. Gã cười hềnh hệch đắc thắng. Gã mặc áo khoác màu mận chín. Những bông tuyết đang tan trên những mụn trứng cá của gã. Ngó bộ dạng cũng biết ngay thằng khốn vừa chạy xe ô-tô từ thành phố về. Gã tỉnh bơ chép miệng đổ dầu vào lửa:
- Hỗn láo quá.
Nét mặt Tarzan tỏ ra đau khổ một cách… hoàn hảo:
- Em xin lỗi thầy. Em không định nói thầy mà nói Hasso Feindt ạ.
Gỗ Cứng dịu giọng:
- Vậy ư, mà vậy cũng không được. Trò đã buột miệng đe dọa nện cậu ta.
- Em không rút lại lời đe dọa ấy.
- Vậy thì làm sao trò hoàn hảo tuyệt đối được.
- Đây là khuyết điểm của em như hồi nãy đã xác nhận lúc thầy lên phòng. Nhưng thưa thầy, cái gã Hasso Feindt này luôn gây sự với em và ăn hiếp Willi, em nghĩ rằng trước sau gì em cũng sẽ cho anh ta một bài học.
Gỗ Cứng quay sang nhìn Feindt nghiêm nghị. Thằng anh chị lớp 12 cười cầu tài:
- Hai thằng đó vu khống em. Lúc nào em cũng cư xử hoàn hảo, nhất là giữa học sinh trường mình ạ.
Gỗ Cứng gật đầu:
- Tôi hi vọng như vậy, thôi trò về giường ngủ đi!
Tarzan còn mải nghĩ đến chuyện hệ trọng hơn là ngủ.
Hắn vừa đặt chân lên cầu thang đã lộn ngược trở lại. Coi, trong buồng điện thoại, bộ dạng khả ố của thằng Feindt có vẻ như “vô mánh” một cái gì. Mặc kệ thằng khốn kiếp, Tarzan gõ cửa buồng vệ sinh nam, nơi thầy Gỗ Cứng mới bước vào nói chắc nịch:
- Thưa thầy, em phải vô thành phố ngay. Thanh tra Glockner đang cần đến em trong một vụ quan trọng. Việc này không thể trì hoãn và còn nghiêm trọng hơn cả nội quy “hoàn hảo” của trường chúng ta. Ngày mai ông Glockner sẽ liên lạc với thầy và trình bày rõ để thầy biết.
Gỗ Cứng nói vọng qua cửa buồng vệ sinh nam:
- Nếu… không… không đúng thì trò liệu hồn.
Tarzan đã vọt trên cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất