Tình Yêu Thôn Quê

Chương 1

Sau
Lâm Đông Đông 14 tuổi trải qua biến cố lớn đầu tiên trong cuộc đời của mình, bố cậu mất. Mẹ Lâm nghĩ cậu vẫn còn nhỏ, cũng không nói rõ nguyên nhân bố cậu mất. Nhưng Lâm Đông Đông vẫn biết, bố cậu vì uống rượu quá nhiều mà chết, hàng xóm đều nói như vậy.

Không còn ba Lâm, mẹ Lâm một mình không cách nào chăm sóc cậu được. Cô còn bận làm thuê kiếm tiền, với cả chi tiêu ăn uống trong thành phố thường rất lớn, cô quyết định đưa Lâm Đông Đông về nhà bà ngoại là tốt nhất.

Vì vậy, mùa xuân năm 14 tuổi, Lâm Đông Đông bị mẹ đuổi về nhà bà ngoại, ở trong một thôn quê xa lạ.

Trước kia lúc ba Lâm còn sống, bà ngoại không thích ông, đối với việc mẹ Lâm gả cho ông vẫn luôn không hài lòng, nên mấy năm nay mẹ Lâm ít khi mang Lâm Đông Đông về quê.

Nhưng bà ngoại vẫn rất yêu thương Lâm Đông Đông, thỉnh thoảng còn cho cậu ít nhiều tiền tiêu vặt. Phải biết rằng, bà ngoại là người cho dù mùa hè có nóng đến mấy cũng chẳng bỏ ra một hào để mua kem.

Ông ngoại mất sớm, bà ngoại một mình sống trong căn nhà gạch nhỏ. Nhà có hai phòng, phòng lớn dùng làm phòng ngủ, bên trong có một chiếc giường đất chiếm hơn nửa diện tích, còn có tủ đồ với mấy thứ linh tinh. Còn phòng nhỏ hơn làm nhà bếp, một chiếc nồi sắt lớn trên bếp đất, củi chất đống ở một góc. Kết cấu cũng giống như những căn nhà khác trong thôn.

Lâm Đông Đông lúc mới đến không thích ứng nổi. Thôn nhỏ không sạch sẽ như thành phố, người trong thôn ăn nói thô tục. Buổi tối chẳng có đèn đường, xung quanh tối hù thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa.

Chẳng có cái gì để giải trí, thôn nằm dựa lưng vào ngọn núi nhỏ, trẻ con không có việc gì thường thích chạy lên núi chơi. Lâm Đông Đông không hiểu nổi trên núi thì có gì hay mà chơi, nghe bà ngoại nói trên núi ngoại trừ ruộng thì còn một cái nghĩa trang.

Trở lại thành phố là điều không thể, mẹ Lâm hứa sẽ chăm chỉ về thăm để cậu an tâm ở đây đi học.

Cách thôn không xa có một thị trấn, đạp xe khoảng nửa giờ sẽ đến. Trấn nhỏ cũng không phát triển lắm, nhưng lớn hơn thôn nhiều. Lâm Đông Đông tiếp tục học lớp bảy ở đây, trẻ con của mấy thôn xung quanh đều học ở trường này, nhưng học sinh cả trường vẫn không được bao nhiêu người, ít nhất không thể so với thành phố.

Trường học thô sơ dột nát, bàn gỗ cong queo cũ kỹ còn bị mối mọt ăn mòn. Bảng đen nứt một đường lớn, giáo viên đơn giản làm thành hai cái bảng để viết. Sân thể dục là sân đất, trên nền bê tông nhỏ duy nhất có một cột bóng rổ.

Lâm Đông Đông nhìn cái gì cũng không vừa mắt, cũng chẳng buồn làm quen với bạn mới, bình thường chẳng có bạn bè gì, mỗi ngày lủi thủi đạp xe đi về, không nói chuyện với ai.

Cuối tháng 4, thời tiết miền Bắc dần chuyển ấm.

Lâm Đông Đông theo thường lệ dắt xe ra khỏi trường, chuẩn bị về nhà.

Lúc đi ngang qua sân thể dục, bỗng nhiên nghe tiếng ai hét phía sau: "Này, cậu kia, nhặt bóng lại đây cho tôi."

Lâm Đông Đông men theo tiếng gọi nhìn sang, thấy năm sáu nam sinh đứng dưới cột bóng rổ, ai cũng xắn tay áo lộ ra cánh tay như không chịu được nóng.



Nam sinh đứng ở giữa hếch cằm với Lâm Đông Đông, giọng nói không kiên nhẫn: "Nói cậu đó, ngẩn người ở đó làm cái gì, mau nhặt bóng lại đây!"

Lâm Đông Đông biết nam sinh này, ở cùng thôn với cậu, tên là Tưởng Hải Dương. Lâm Đông Đông sở dĩ biết rõ là bởi vì ở trường hay trong thôn bộ dáng hắn luôn nổi bật bắt mắt nhất, hắn rất đẹp trai, ngũ quan lập thể, mày rậm mắt to, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều so với người khác, mới lớp bảy nhưng phỏng chừng đã cao hơn 1m75.

Lâm Đông Đông cúi đầu nhìn xung quanh, quả nhiên có một quả bóng rổ bẩn thỉu nằm lăn cạnh đó.

Nhưng cậu không nhặt, cho dù đẹp trai cũng không thể sai cậu được, hừ, đám nhà quê!

Lâm Đông Đông tiếp tục dắt xe về phía cổng trường, phía sau lập tức vang lên tiếng huýt sáo với mấy giọng nói trêu chọc.

"Ôi mẹ ơi, người ta không thèm nghe mày nói! hahaha~"

"Thôi xong, chuyện này không tốt chút nào!~"

Tưởng Hải Dương bình thường quen thói đại ca hống hách, hiện tại có chút xấu hổ. Tuy hắn mới lớp bảy nhưng phải biết rằng đến cả học sinh lớp chín cũng chẳng ai dám đụng tới hắn.

Tưởng Hải Dương cường tráng mạnh mẽ, bên cạnh còn có mấy tên đàn em chơi từ nhỏ.

Hơn nữa nhà Tưởng Hải Dương có tiền, trong thôn có 3 tiệm tạp hóa thì tiệm nhà hắn là lớn nhất, hạt dưa bia rượu nước ngọt thuốc lá, gì cũng bán.

"Mẹ nó ồn ào cái gì!" Tưởng Hải Dương quát một tiếng ngăn mấy tên đang đùa giỡn xung quanh, hắn chống tay nhìn theo bóng lưng Lâm Đông Đông, quát lên: "Này cái tên đang đẩy xe đạp kia, nói cậu nhặt bóng, cậu bị điếc à?"

Lâm Đông Đông có hơi sợ, trước kia đi học trên thành phố cậu cũng bị bắt nạt, nhưng cậu là người thành thật, bình thường chẳng trêu ghẹo gì ai, mấy kẻ bắt nạt trong trường dần không để ý đến cậu nữa.

Lúc nãy Lâm Đông Đông dũng cảm như vậy là bởi vì từ khi về sống ở nông thôn cậu vẫn luôn buồn bực khó chịu. Hiện tại dùng hết mớ dũng khí kia rồi, cậu lại bắt đầu sợ hãi. Lỡ như nam sinh kia tức lên, không biết cơ thể nhỏ bé này của cậu có trụ nổi một đấm không nữa.

Lâm Đông Đông chậm chạp bước từng bước nhỏ, nội tâm đấu tranh dữ dội, tự hỏi có nên quay trở lại nhặt bóng hay không.

Nhưng không đợi câu trả lời, Tưởng Hải Dương đã mang theo anh em vây quanh.

"Cậu không nghe thấy tôi nói hay sao?" Tưởng Hải Dương đá vào bánh xe đạp Lâm Đông Đông một cái thị uy, "Bảo cậu nhặt bóng, cậu bị điếc à?"

Mấy tên đàn em vây quanh Lâm Đông Đông, mỗi người một biểu cảm. Có người háo hức chờ xem náo nhiệt, có người thì nghiêm túc như chỉ chờ Tưởng Hải Dương ra lênh một tiếng là lao vào đánh.



Lâm Đông Đông căng thẳng nuốt nước miếng, cố gắng bình tĩnh lại nói: "Tôi không thấy...."

Tưởng Hải Dương hoài nghi nhìn cậu, "Nói láo, quả bóng lớn như thế ở bên chân mà cậu lại không thấy, cậu bị mù à?"

Thật ra bình thường Tưởng Hải Dương không thích bắt nạt người khác, hắn cùng lắm chỉ tính là có hơi ngang ngược một chút. Nhưng bây giờ lại cảm thấy uy quyền của bản thân đang bị người khiêu khích, nổi tính nóng, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Lâm Đông Đông nói: " Đi nhặt bóng lại đây cho tôi!"

Lâm đông đông thức thời, biết không ngoan ngoãn thì sẽ nhận trái đắng. Vì vậy cúi đầu nhỏ giọng trả lời, dựng chân chống xe rồi chạy đi nhặt bóng. Mặt bóng bẩn thỉu, cậu khẽ nhíu mày, chỉ dùng mười đầu ngón tay kép lấy quả bóng.

"Nhặt xong rồi đây...." Lâm Đông Đông đem bóng cho Tưởng Hải Dương, nhỏ giọng nói: "Của cậu."

Tưởng Hải Dương cảm thấy tìm về được mặt mũi, nhưng vẫn không thoải mái. Hắn khịt mũi, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vầng trán Lâm Đông Đông, thầm nghĩ xem nên dạy dỗ như thế nào để cậu ta biết được uy danh của mình.

Lâm Đông Đông rất trắng, ngũ quan theo kiểu thanh tú, chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ. Cậu ưa sạch, áo quần lúc nào cũng phải gọn gàng thơm tho. Từ lúc lên cấp hai cậu luôn tự mình giặt quần áo, chủ yếu là do mẹ Lâm bận rộn không có thời gian chăm sóc cậu.

Tưởng Hải Dương cao hơn Lâm Đông Đông một cái đầu, giờ phút này cúi đầu nhìn cậu, vừa vặn nhìn thấy chóp mũi trắng nõn cùng với nốt ruồi nhỏ, còn có những ngón tay trắng mịn đang kẹp bóng rổ.

Tưởng Hải Dương cũng có ấn tượng với Lâm Đông Đông, một ngày cách đây không lâu, hắn đột nhiên nhìn thấy bên bên trong đám đông khối năm nhất đen như than, có một cậu bé da trắng nõn lọt thỏm ở giữa, cậu ấy còn trắng hơn cả tiểu nha đầu trong ti vi, giữa đám người liếc mắt một cái là thấy.

Tưởng Hải Dương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nảy ra một chủ ý, hắn nói với Lâm Đông Đông: " Cậu cầm bóng về chà sạch sẽ, ngày mai đưa đến cho tôi."

"Hả?" Lâm Đông Đông tội nghiệp ngẩng đầu, "Chà.... chà bóng?"

Thời gian này chênh lệch nhiệt độ trong ngày vẫn rất lớn, bà ngoại tiết kiệm củi nước, bình thường chỉ nấu một ít để uống, còn tắm rửa gì đều dùng nước lạnh hết. Lâm Đông Đông mỗi lần giặt quần áo đều cần rất nhiều dũng khí, cậu thật sự không muốn phải ngâm mình lâu trong nước lạnh.

Tưởng Hải Dương thầm quyết định, đặc biệt lúc nhìn thấy Lâm Đông Đông ngẩng đầu lên, đôi con ngươi mở lớn, hàng lông mi dài cong vút, giống như gà con mới nở, nhút nhát, rụt rè, nhưng bộ lông xù lại cực kỳ chọc người yêu thương.

Tưởng Hải Dương cực kỳ thích những thứ nhỏ nhắn dễ thương, nhưng cách thích của hắn không giống người khác. Người khác nhìn thấy gà con thì nâng niu vuốt ve, hắn lại là hung hăng mà vỗ gà nhỏ, vỗ cho gà con phải kêu chiếp chiếp, lông tơ trên đầu cũng trọc lốc.

Cho nên giờ phút này, đối mặt với Lâm Đông Đông như một chú gà con, Tưởng Hải Dương cũng muốn làm cho cậu kêu chiếp chiếp.

" Đúng vậy!" Tưởng Hải Dương hếch cằm, rũ mắt nhìn Lâm Đông Đông, ngang ngược nói: "Hôm nay phải chà sạch, sáng mai mang đến cho tôi! Nếu không làm, tôi sẽ... sẽ ném cậu vào sọt bóng rổ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau