Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 35 Chương 6: ĐÒN THẾ GIANG HỒ

Trước Sau
Cuộc lữ hành của Tứ quái đã đến thời kì… mỏi giò. Và mỏi cả mắt nữa. Ở đâu cũng thấy toàn cửa hàng và cửa hàng chẳng có gì hấp dẫn. Tarzan lên tiếng trước:

- Có lẽ phải đi tìm một thắng cảnh nào đó cho đỡ chán, để hai cụ đi xem cửa hàng với nhau được không?

Máy Tính Điện Tử đồng ý ngay. Nó rút trong túi tấm bản đồ thành phố ra:

- Đi bộ nửa cây số nữa chúng ta sẽ tới tháp Cat-te-lô. Tháp này cao 192 bậc có thể ngắm toàn cảnh thành phố.

Tròn Vo kinh hãi:

- Còn có sức mà ngắm không đã. 192 bậc chớ có phải đất bằng đâu.

- Ừ… ừm, tháp xây từ năm 1411 đến 1414 lúc đó làm gì có thang máy.

Thằng mập thở dài thườn thượt.

Gaby chạy lại chỗ hai bà mẹ đang lựa chọn mấy đôi giày và nũng nịu:

- Tụi con tính đi tháp Cat-te-lô đây. Mẹ và cô Susane cùng đi chứ?

Bà Margot cười:

- Mẹ cho con và ba bạn tự do. Chỉ yêu cầu các con có mặt đúng bữa ăn chiều. Các mẹ về khách sạn thôi.

Gaby cười:

- Cảm ơn mẹ. Nhưng mẹ và cô Susane phải cẩn thận nhé. Chúng con phải để mắt tới hai mẹ mà. Hai người vẫn còn đẹp để quyến rũ bọn đàn ông sỗ sàng đấy.

Hai bà mẹ cười ngất.

- Yên tâm đi. Hai mẹ cũng biết tự vệ chớ.

Bây giờ thì Tứ quái đã rảnh… cẳng để lên đường. Coi, bốn đứa mới lơn tơn cỡ mười phút thì Karl Máy Tính la lên:

- Mình đi lộn đường rồi.

Tarzan chăm chú nhìn tấm bản đồ:

- Ừ nhỉ, đáng lẽ tụi mình phải rẽ trái con lộ thứ hai. Thôi, quay lại.

Đợt quay gót này dẫn bốn đứa tới một quảng trường rộng mênh mông. Chung quanh quảng trường là những ngôi nhà nhỏ, hầu hết là quán ăn bình dân và các tiệm cà phê. Quảng trường rất đông người. Giữa quảng trường là một ngọn tháp cổ cao vút.

Tròn Vo la lên:

- Tháp kia kìa. Cao quá ta!

- Cao cỡ nào cũng phải leo lên đó. - Karl nói.

- Đứng đây ngó không đủ hay sao?

Tarzan gạt phăng:

- Mày làm biếng quá vậy mập. Lỡ tụi bắt cóc giấu chú nhóc Peter trên đỉnh tháp thì sao?

Đòn “hù” này có hiệu quả với Tròn Vo tức khắc. Máu thám tử của nó nổi lên:

- Hả? Vì đại nghĩa, chúng ta đành… leo lên đỉnh tháp.

Tarzan đi trước, nắm chặt tay Gaby.

Bốn quái hăng tiết vịt kéo rốc nhau leo cầu thang. Cả đám vừa đi vừa thở hồng hộc. Tội nghiệp Kloesen, cơn hào khí ngất trời của nó chỉ bùng đúng một đoạn đường thì tắt ngấm. Thằng mập đành tự an ủi bằng cách dựa lưng vào tường nhai sô-cô-la cho đỡ… quê vậy.

Nó thở hổn hển:

- Chỉ có dân du lịch ba-lô là ngu ngốc… thăng thiên thôi. Tao đây du lịch bằng máy bay và xe hơi nên thăng vừa phải là quá bảnh rồi.

Mặc kệ Kloesen ở lại, ba quái hăm hở trèo tới đỉnh thì gặp hai người Nhật Bản đang đi xuống. Trông họ vui ra mặt, dường như họ đã thấy toàn bộ nước Italia vậy.

- Willi đâu nhỉ? – Tarzan hỏi.

- Đại ca ngó Tròn Vo kìa. Ông Địa trụ ở bậc thang 46 hoặc 47 gì đó và chờ tụi mình.

Tarzan dõi mắt về hướng tây. Gần như nhà nào cũng xây sân thượng có mái che để phơi quần áo. Từ xa xa hắn trông thấy cả sân bay. Phía đông là biển cả long lanh dưới ánh mặt trời. Tại cảng có hai bến dành cho du thuyền, bến thứ hai trống không.

Gaby thắc mắc bên tai hắn:

- Tất cả hình như chỉ có 189 bậc. Không biết mình có đếm nhầm không?

- Vậy chắc khách du lịch xấu tính đã giấu mất ba bậc làm vật lưu niệm rồi.



Quân sư Karl ngoái hẳn người ra ngoài nhìn xuống quảng trường:

- Trời đất, các bạn dòm coi...

Nó chỉ tay về phía mấy nhà hàng bán bánh pizza. Coi, oan gia không hẹn mà gặp. Tarzan phát hiện ngay con bé với ba bím tóc đang cùng thằng nhỏ tóc quăn giở trò ma mãnh. Thì cũng trò mèo lăn lộn dưới đất mếu máo chứ sao. Trong khi hai người khách du lịch ngơ ngác cúi xuống đỡ con bé ngoài cửa kính nhà hàng thì… thằng chiến hữu của con bé kịp thời “nâng nhẹ” cái máy ảnh của một trong hai vị khách nghĩa hiệp.

Thằng lỏi con mất dạy bốc hơi nhanh hơn cả phép lạ.

Tarzan giận sôi gan. Hắn rít lên:

- Các bạn ở đây, đợi tôi nhào xuống may ra tóm cổ thằng nhãi.

Hắn phi thân mỗi bước tối thiểu bốn bậc. Đôi giày thể thao tốt tậu trước khi đi phát huy được tác dụng. Khi gần đến cuối cầu thang thì Tarzan chạm trán thằng mập Kloesen đang thụt lùi dò dẫm từng bước.

- Tránh ra, Willi! Tránh ra!

- Gì thế? Tháp sắp đổ à?

Kloesen nói rồi vội vàng nép sát vô tường nhường đường cho Tarzan.

*

Gia đình nhà Crayford ngồi chờ chuyến máy bay đi London. Trong ba người chỉ có cô con gái rượu là uể oải nhất. Cô bé miễn cưỡng mở tờ tạp chí ra đọc mà cái đầu thì quay mòng mòng bởi phải xa anh bạn đẹp trai tóc đen Emilio người thành phố cảng Isoputavabella suốt… một tuần.

Ông Crayford quay sang vợ:

- Có lẽ anh phải gọi điện nhắn cho ông cảnh sát trưởng về vụ canh chừng nhà cửa ở đây em ạ.

- Em cũng băn khoăn lắm. Anh gọi liền đi, kẻo sắp tới giờ bay rồi.

Crayford mau mắn nhấc phôn:

- Chào ông cảnh sát trưởng. Chúng tôi đang ở trên phi trường, 30 phút nữa khởi hành. Tôi có thể yên tâm đi không, thưa ông?

- Xin quý ngài yên chí. Khu vực đó luôn luôn có đội đặc nhiệm trực chiến hẳn hoi. Nếu không người nước ngoài sẽ bỏ đi hết. Tôi sẽ cho người canh giữ ngôi biệt thự của ngài, tôi có cảm giác nó sẽ là cái bẫy với bọn đạo chích.

- Xin cảm ơn sếp. Tôi thực sự yên tâm rồi.

- Chúc ngài và phu nhân lên đường bình an.

*

Vùng ngoại ô Isoputavabella có một vị khách lạc loài. Đó là một chú nhóc đội vành mũ che kín tai, mặc quần đùi, áo pull rộng thùng thình và chơi đôi giày tennis to tướng. Cứ ngó cách đi đứng thập thò và lủi thủi của chú nhóc cũng đủ hiểu rằng nó đang lẩn trốn và cô đơn kinh khủng.

Peter cảm thấy lạnh. Cái lạnh từ bên trong. Cái lạnh của người phải sống thiếu tình thương đùm bọc của những người xung quanh.

Ra khỏi bãi dành cho dân đi cắm trại, Peter tiến lại quầy bán báo hỏi mua một tờ báo ngày. Nó lật đi lật lại suốt bốn trang mà vẫn không thấy “cái” định tìm. Mặt nó nghệt ra.

- Ủa, sao không gặp hình của mình trên báo nữa kìa.

Người chủ quầy ngó thằng nhỏ:

- Ê, có phải mày là một chú nhóc người Đức không hả?

Thằng bé giật thót mình:

- Ồ ồ… vâng. Xe hơi nhà cháu đậu ngoài bãi kìa. Gia đình cháu mới tới đây hôm kia, cháu mua báo chú hoài...

- Vậy à. Mày y hệt thằng nhóc bị mất tích.

“Thằng nhóc” tỉnh bơ:

- Chú định nói về thằng Peter Weineackel phải không? Thằng đó là bạn học cháu bên Đức đó. Gia đình cháu qua đây để thăm gia đình nó, ai dè nó mất tích. Mà này, bộ tướng cháu giống thằng Peter Weineackel lắm hở?

- Mày giống y chang.

“Thằng nhóc” kéo cái mũ rơm sụp xuống mạnh hơn và quay gót cái rụp. Mẹ kiếp, tí nữa thì bị lộ. Lúc đầu nó đi thong thả, sau đi nhanh hơn và đến chỗ khuất thì nó vắt chân lên cổ mà chạy. Sau nhiều lần ngoái cổ không thấy ai theo dõi, Peter yên tâm chạy một mạch tới nơi trú ẩn của mình. Đó là một khu nhà vườn, chủ nhân đi vắng. Cu cậu đã đập bể cửa kính để chui vô nhà. Nó ở đây đã ba ngày, ăn đồ nguội trong tủ lạnh của chủ nhà.

Peter thở dài, không biết có ai nhớ đến mình không đây. Không biết mẹ lúc này ra sao? Cả bố dượng nữa. Liệu ổng có dám chi một triệu để cứu mình không? Không biết ổng và mẹ có đi tìm mình không nhỉ?

Mắt thằng bé như mờ đi. Nó đoán mẹ đang khóc. Nhưng cũng đáng thôi. Mẹ có mấy khi để ý đến nó đâu, còn bố dượng thì chỉ mải miết làm ăn. Bây giờ thì cả mẹ và bố dượng sẽ phải biết rằng, nếu thiếu nó đời họ sẽ hoang vắng như thế nào.

Mọi chuyện xảy ra thật đơn giản. Peter đã cắt từng chữ trong báo rồi dán lại thành một bức thư, trong đó nó tự xưng là kẻ bắt cóc Peter và đòi tiền chuộc.

Peter chớp mắt mơ màng.

Nó cũng đã sắp đặt sẵn kế hoạch nhận tiền chuộc mạng như thế nào. Nó sẽ đòi ông bố dượng phải phóng xe ra ngoại ô đi về hướng Laurienra, ở đây xe phải chạy chậm và khi có đèn hiệu thì ông ta phải liệng số tiền ra cửa sổ ô-tô.

Peter cũng đã chuẩn bị tiền mua đèn pin để bấm ám hiệu.



Điều khó lúc này là làm sao báo tin cho ông bố dượng biết. Báo bằng điện thoại thì không ổn chút nào, giọng nói quen thuộc của nó sẽ bị khám phá ra ngay. Tốt nhất là cứ dùng cái máy chữ của căn nhà trọ không tên này. Sau đó sẽ đi về phố Aurelia nhét vô thùng thư. Peter rất muốn biết rằng sau đợt thử thách này, xem bố dượng có thật sự yêu thương mình không.

Peter mới mò đến gần hàng rào, bỗng ngỡ ngàng khi nghía thấy một chiếc xe hơi đằng xa. Trên xe không có người, khu nhà cũng hoàn toàn vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có người lai vãng.

Peter chui qua cửa sổ. Phòng bên cạnh tối om. Cách chi thằng bé biết có người trong đó.

*

Tarzan không phải chạy mà đang… bay. Hắn bay xuống tháp nhanh như một mũi tên, ấy vậy mà cũng không chộp kịp đối thủ. Coi, cả thằng mất dạy tóc quăn lẫn con bé ba bím tóc đã bốc hơi tự lúc nào.

Trong nhà hàng, đôi vợ chồng người khách du lịch vẫn hồn nhiên dán mắt vào cửa kính. Qua tấm gương soi phản chiếu, người đàn ông há hốc mồm:

- Này em, cái máy ảnh đâu rồi? Anh vừa cầm nó kia mà.

Đôi vợ chồng trò chuyện bằng tiếng Đức. Tarzan mừng hết biết. Mà nhìn cách ăn mặc cũng biết ngay họ là người Đức.

Hắn từ từ đi đến chỗ họ:

- Chào hai bác. Có phải hai bác bị mất cái máy ảnh?

Người đàn ông lớn tuổi mở to mắt ngỡ ngàng:

- Đúng… đúng vậy. Cháu có thấy… có nhặt được ở đâu không?

- Cháu thấy bác bị mất như thế nào, tiếc rằng lúc đó cháu ở tít trên đỉnh tháp nên không thể báo cho bác biết được.

Cả hai ông bà cùng thốt lên:

- Bị lấy cắp ư?

- Dạ. Hai bác đã bị trò giả vờ khóc lóc của con bé đánh lừa. Chuyện thế này…

Hắn bắt đầu kể lại mánh khóe của bọn nhãi giang hồ mà bà má của hắn cũng suýt là nạn nhân trực tiếp. Ông Otto Vorhaus, tên người chồng, như nổi điên, tí nữa thì ông đã đập toang cửa kính quầy hàng. May mà bà vợ lao tới, níu tay ông ta kịp. Trông hai người như đang giằng co nhau. Nhiều người tò mò nhìn họ, ông chồng vội tự kiềm chế. Ông ta than thở:

- Cái máy ảnh của tôi giá tới 800 mark chứ ít đâu. Chưa kể cuộn phim trong đó đã chụp hết nữa.

- Thôi bác ạ, đằng nào cũng mất rồi. Cháu đề nghị bác nên đến đồn cảnh sát. May ra…

Ông Otto nghiến răng:

- Cảnh sát ở đây bất lực hết rồi. Cháu hiểu không, đây là thành phố của bọn ăn cướp. Hai bác mới đến đây một tuần, mà đã gặp bao nhiêu chuyện. Thì vừa rồi trong nhà trọ của hai bác chớ đâu, cũng một cặp ông bà già người Đức bị bọn ăn cắp lấy hết hộ chiếu, tiền bạc và thẻ tín dụng trong túi xách. Hôm qua bác gặp một người quen báo tin bị rạch bóp và… cũng tại bờ biển này sáng nay một đôi vợ chồng người Anh đi tắm biển bị gian tế cậy cốp ô-tô vét gọn ghẽ. Bác sợ thành phố cảng này lắm rồi. Đến phải về nhà sớm mất thôi.

Lúc Otto và phu nhân chào tạm biệt và hỏi đường ra đồn cảnh sát, nhóm Tứ quái cũng đã tụ tập đông đủ, Gaby hồ hởi:

- Hên là mình để tiền ở khách sạn chớ không mang theo.

Kloesen nhún cặp vai mập ú:

- Ở khách sạn cũng có dân chôm chỉa trà trộn. Phải hết sức đề phòng đó.

Tarzan nói:

- Các bạn thấy không, từ khi đặt chân tới đây, tụi mình toàn thấy chuyện ăn cắp, móc túi, tống tiền, chưa có gì khác cả.

Máy Tính Điện Tử gật đầu:

- Mình có cảm tưởng đây không phải là kì nghỉ hè mà lại là đặc vụ săn bắt trộm cắp xứ người thì đúng hơn.

Kloesen nói:

- Chẳng có gì lạ cả. Rõ ràng mình xui ngay từ khi chuẩn bị lên đường. Chúng ta đã bị mụ Di-gan Carina Tegati ám từ bên Đức, qua xứ mụ bị khủng bố thần kinh là phải. Nếu ăn cắp là bệnh hay lây thì có khi tụi mình bị nhiễm bệnh rồi.

Tarzan gạt phăng câu đùa tếu đó:

- Này Tròn Vo, liệu hồn mà ăn nói cẩn thận. Ở đâu cũng có người tốt người xấu hết, các đặc vụ trước của tụi mình cũng thiếu gì những mụ Carina. Theo mình, đây không hẳn là một thành phố của bọn ăn cướp như ông già Otto khẳng định nhưng là một đô thị mà an ninh trật tự không ổn chút nào. Trước mắt, chúng ta đã có danh sách ba nhân vật liên quan là thằng bé Peter, thằng nhãi tóc quăn và con bé ba bím tóc. Chưa kể mụ Carina nữa. Kẻ mà dám ăn cắp ở nước ngoài thì dứt khoát cũng ăn cắp ở trong nước.

Kloesen cười tít mắt:

- Biết đâu hai đứa nhỏ trời gầm đó là “con” của mụ cũng nên.

- Hả?

- Hả gì nữa. Những “năng khiếu” đó đều có tính di truyền đó.

Gaby nguýt dài:

- Vậy thì con của Willi sau này sẽ nhai sô-cô-la hàng núi như bạn sao? Hi hi hi.

Kloesen tỉnh khô, không thèm chú ý đến tiếng cười của Công Chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau