Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 36 Chương 1: NEUZELL KÊU CỨU

Trước Sau
Có lẽ Tứ quái không bao giờ biết đến đất Bad Neuzell nếu không vì một sự ngỏ lời của Gaby. Coi, giờ ra chơi bốn đứa đang tíu tít bên nhau giữa mặt trời mùa xuân rực rỡ bỗng nét mặt Gaby sa sầm.

- Dì Isabel đang cầu cứu mình, có lẽ mình đành phải chia tay các bạn vậy.

Ba thằng con trai ngạc nhiên:

- Chuyện gì nói rõ hơn đi Gaby!

- Các bạn quên mất dì Isabel của mình rồi sao? Dì đang làm chủ một khách sạn ở Bad Neuzell và công việc làm ăn càng ngày càng xuống dốc.

Tròn Vo thở phào:

- Tưỏng gì ghê gớm lắm, chứ xuống dốc rồi… bò lên dốc mấy hồi.

- Trời đất ạ, sao Ông Địa không nghĩ rằng xuống dốc rồi đi đến chỗ phá sản hử?

Tarzan sau mười giây nghĩ ngợi la lên:

- Mình đã nhớ mài mại bà dì Isa của bạn. Có phải cách đây ba năm Gaby và gia đình đến đó chơi phải không, hồi ấy bạn thường luôn miệng kể “dì dượng mình”. Sao bây giờ chỉ có mỗi mình bà dì? Ông “dượng” đó biến đâu rồi?

Gaby lắc đầu buồn bã:

- Dì Isa đã li dị ông ấy rồi. Đó là chuyện tất nhiên phải xảy đến như lời dì kể cho mình nghe. Thử hỏi một ông dượng tối ngày nát rượu, chôm chỉa đồ đạc trong nhà liên tục ai mà chịu đựng nổi? Valentin Koschen là sai lầm của cuộc đời dì Isa, mặc dù ông ta cực kì đẹp trai.

Ba thằng con trai gật gù thông cảm. Cô bé tiếp tục tả oán:

- Nhưng nào đã hết đâu. Ông dượng ra đi vẫn để cậu quý tử ở lại nối nghiệp cha quậy phá dì mình. Các bạn chưa biết tên Jorg này hả, gã là con của Valentin với người vợ trước, Jorg gọi dì Isa là mẹ kế.

Tarzan và Karl ngó bộ đã hiểu. Riêng Tròn Vo thì không:

- Chà, họ hàng cái gì gì mà rối rắm quá. Chẳng biết đâu mà lần nữa.

Tarzan sốt ruột xem đồng hồ:

- Sắp chuông vào lớp rồi mà bạn vẫn chưa chịu nói ra cái điều chủ yếu nhất đó Gaby. Về lời kêu cứu của dì Isa ấy. Không lẽ vì cái thằng Jorg đó sao?

Gaby gật đầu:

- Để mình kể ngắn gọn vậy. Jorg là một tên thanh niên đáng ghét, vừa tròn mười tám tuổi cách đây hai, ba tháng gì đó. Khi xử li dị hai năm trước, toà đã giao cho dì Isa nuôi dạy Jorg tahy cha ruột gã là Valentin bị tống vào trại cai nghiện rượu. Gã sống như một con quái vật dù dì Isa hết lòng chiều chuộng và tử tế với gã. Cách tạ ơn duy nhất của Jorg trước sự săn sóc của dì Isa là… chơi rông, lê la hết quán này đến quán kia.

- Vậy còn lời kêu cứu?

- Ừ. Hiện giờ ở đất Bad Neuzell có nhiều chuyện cần bàn hơn chuyện cha con gã Jorg. Chẳng hạn người ta đã phát hiện ở đó có một nguồn nước chữa đủ mọi thứ bịnh…

- Vậy thì càng tốt cho khách sạn chớ sao?

Gaby nhăn mặt:

- Tiếc rằng ngược lại. Vì bánh ngon không đủ chia cho mọi người. Tiếng kêu cứu của dì Isa bắt đầu từ đây. Từ khi phát hiện được nguồn nước chữa bịnh, du khách cứ đổ về nườm nượp và các khách sạn mọc lên như nấm. Dì Isa kể qua điện thoại rằng: tập đoàn khách sạn”Weekend” của Mĩ đã xây một siêu khách sạn với đầy đủ tiện nghi ở Bad Neuzell. Khách sạn mới này cũng mang tên Weekend và thu hút sạch mọi du khách hiếu kì đến nghỉ.

Tròn Vo lẩm bẩm:

- Chẳng có gì trầm trọng cả. Khách sạn cũng như… sô-cô-la vậy. Sô-cô-la ngon và bán rẻ thì ai mà không ăn. Hãng Sauerlich nhà tôi chấp nhận bất kì cuộc cạnh tranh lành mạnh nào.

Gaby không để ý tới thằng mập:

- Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Weekend còn hút hết cả bồi bàn, hầu phòng, gác cổng, đầu bếp… của các khách sạn nhỏ khác, bằng cách trả lương cao hơn. Cũng vì thế mà khách sạn Erlenhof của dì Isa thiếu nhân viên. Và dì đã kêu cứu.

Thằng mập xúc động:

- Thế này thì rõ ràng là quá trớn rồi. Một nhà ăn mà vắng đầu bếp thì kinh khủng lắm.

Đúng lúc đó thì chuông vào lớp reng lên. Cả bọn quay vào. Giọng Gaby rầu rĩ:

- Mình sẽ không bỏ rơi dì Isa. Dù mình rất ghét Jorg.

Tarzan nhíu mày:



- Ý bạn là…?

- Ừ, mình đã quyết định đến giúp dì Isa. Ngày kia mình sẽ đi tàu hỏa đến Bad Neuzell và sẽ ở lại ít nhất một tuần tại Erlenhof. Mình sẽ phụ dì dọn phòng, ngồi bàn giấy và cả việc bếp núc. Thậm chí, nếu cần, cả xách va-li cho khách nữa.

Karl kêu lên:

- Vậy hả! Nhưng dì bạn sẽ gặp phiền phức cho coi. Luật bảo vệ trẻ em cấm tuyệt đối thuê thiếu niên làm việc.

- Luật gì thì cũng phải linh động, quân sư ạ. Mình chỉ đóng vai trò một đứa cháu gái giúp dì mà.

Tròn Vo đau khổ ngắm Gaby chằm chằm:

- Trời ơi, mình không thể nào khoanh tay nhìn một Công chúa xinh đẹp như bạn bị… gù lưng. Có những cái va-li nặng cả tạ cơ đấy.

- Xin lỗi, những cái va-li tạ là do đựng đầy sô-cô-la dự trữ. Khách hàng của dì Isa không hảo ngọt như bạn nên hành lí họ rất nhẹ nhàng.

Tròn Vo nhăn mũi:

- Hả? Họ không mê sô-cô-la à. Nếu thế thì họ sống trên đời để làm gì nhỉ? Một lũ người buồn tẻ.

- Chà, bữa nay chanh chua quá ta.

Lúc cuộc đấu khẩu của Kloesen và Gaby kết thúc thì Tarzan chợt tủm tỉm cười. Trong đầu hắn vừa xuất hiện một sáng kiến.

*

Trong lòng Gaby lẫn lộn vui buồn. Buồn vì phải xa Tarzan và các bạn - Tarzan chắc sẽ về nghỉ lễ với mẹ. Nhưng vui vì sắp gặp dì Isa, sẽ được giúp đỡ dì.

Khi ôm hôn bố để lên tàu, cô bé suýt để rơi nước mắt. Thanh tra Glockner mỉm cười:

- Cho ba má gởi lời thăm dì Isa.

- Con nhớ, ba à.

Lúc trước, khi Gaby còn đang nựng con Oskar thì ông Glockner đã đưa hành lí của con gái lên tàu.

- Khoang số 11 nghe con. Ghế số 56, cạnh cửa sổ. Thôi, lên tàu đi con.

Ông ôm hôn con gái lần nữa, rồi Gaby nhảy lên toa. Cửa tàu đóng lại. Tàu chuyển bánh. Coi kìa, con Oskar rầu rĩ ngước nhìn cô chủ, giơ một chân trước như chào tạm biệt khiến Gaby muốn khóc gì đâu.

Cô bé hít một hơi dài và lủi thủi vào khoang số 11. Trong khoang chình ình ba gã thanh niên đang chúi mũi sau những tờ báo lớn mở rộng. Hành lí của họ chất đống khiến cô càng ngán thêm. Lúc này rõ ràng cô bé chẳng muốn chia sẻ nỗi cô độc với bất cứ ai.

Gaby lấy tay quệt đôi mắt ướt.:

- Xin chào!

Ba gã thanh niên đồng thanh đáp lễ sau những tờ báo:

- Xin chào!

Gaby đứng sững như trời trồng. Cô bé kêu kên:

- Không có lẽ!?

Gã thanh niên cao lớn nhất trong đám đứng dậy buông tờ báo ôm chầm lấy cô bạn gái. “Gã” là… Tarzan chứ còn phải hỏi.

- Nhưng lại là sự thật một trăm phần trăm! Sự tình cờ tuyệt vời hả Gaby! Bạn đi đâu vậy, Công Chúa? Tụi mình thì đi Bad Neuzell đây.

Gaby ngồi xuống vị trí của mình cạnh cửa sổ mà như bay bổng trên mây. Cô bé nghẹn lời:

- Mình không hiểu… mình cứ nghĩ rằng… ơ, mà mình không nghĩ gì cả. Chúa ơi, hèn chi ba mình cứ tủm tỉm cười hoài. Ba mình biết trước hả?

Tròn Vo bấy giờ mới ló mặt ra:

- Tất nhiên rồi. Ba bạn là tòng phạm mà.

- Gớm nhỉ. Thế các bạn định làm gì ở Bad Neuzell?

Máy Tính cười tươi:



- Thế này nhé, Gaby. Theo chỗ mình biết thì Tứ quái TKKG không thể bị chia rẽ, đúng chứ? Và tụi mình đã hỏi ý kiến ba bạn. Ba bạn ủng hộ ý định của tụi mình. Ba bạn đã đàm đạo với dì Isabel về vụ bổ sung lao động cho khách sạn của dì ấy. Chà chà, dì Isabel đồng ý hết hai tay nhé, dì ấy vừa rất mong làm quen với tụi mình vừa cần các phụ tá trẻ tuổi trong công việc chứ sao. Dì bạn dành cho tụi mình một phòng ba giường đầy đủ tiện nghi. Tụi mình muốn tự trả tiền phòng, nhưng dì bạn nhất định không nghe, lại còn đòi bao cả tiền ăn cho nữa.

Thằng mập cười toe toét:

- Để đền đáp lại, mình sẽ giúp việc đắc lực trong bếp. Nếm trước các món ăn xem mặn ngọt ra sao chẳng hạn. Hoặc giải quyết thức ăn thừa…

Công Chúa cảm động thực sự:

- Ôi, mình tưởng như đang ngủ mơ. Tuyệt quá. Nhưng này Tarzan, má bạn lại sẽ buồn đó. Má con bạn chỉ gặp nhau trong những kì nghỉ hiếm hoi thôi mà.

- Má mình rất thông cảm, Gaby ạ. Bà còn dặn dò trong điện thoại rằng thời gian tới bà sẽ đến Bad Neuzell để chữa bịnh rối loạn tiêu hóa của bà.

Cặp mắt xanh của Gaby ngời sáng:

- Các bạn không biết mình mừng thế nào đâu. Vì, thú thật nhé: mình vẫn cảm thấy sờ sợ Jorg Koschen. Các đây ba năm gã đã đáng ghét. Giờ có lẽ còn tồi tệ hơn.

- Yên trí đi Gaby. Tụi mình sẽ làm cho hắn mở mắt ra.

Karl Máy Tính xen vào:

- Xét cho cùng chúng ta đến đó là để giúp dì Isabel chớ không phải tăng thêm sự lo lắng cho dì. Đại ca nên tránh đụng độ là hơn hết.

- Tao biết. Trừ trường hợp bất đắc dĩ thôi.

Tròn Vo chắt lưỡi:

- Có một điểm mình vẫn không hiểu. Này Gaby, tại sao khách sạn không có khách mà vẫn lại người làm hả? Không có khách thì cần gì đi chợ mua thức ăn nấu nướng chớ.

Gaby trả lời liền:

- Trời ạ, bạn làm như khách sạn Erlenhof sập tiệm rồi ấy. Nó có thua thì cũng thua Weekend thôi. Không đủ khách đâu có nghĩa là vắng khách. Tuy đa số du khách chọn Weekend nhưng Erlenhof vẫn có những khách quen ở trọ cần được phục vụ chứ. Bởi vậy vẫn cần nhân viên, dù rất ít thôi.

- Ờ há. Và số nhân viên đó là tụi mình đây. Hi vọng có một cái mũ đầu bếp vừa với mình.

Tarzan cười:

- Sao mày lại tin chắc mày được phân công vào nhà bếp nhỉ? Cả các bệ xí cũng cần được cọ rửa nữa đó mập.

Tròn Vo dài giọng:

- Xin lỗi, tao không tranh việc đó của mày đâu đại ca. Nhất là khi mày đã hí hửng mong chóng được làm việc đến thế kia mà.

- Được thôi. Và mày sẽ phụ việc cho tao chớ gì?

Mập ta bèn giở kẹo sô-cô-la ra chén, để chứng tỏ ta đây chẳng hoài công tranh cãi tiếp.

Cuối cùng con tàu cũng đến Bad Neuzell sau hai giờ chạy.

*

Bad Neuzell là một thị trấn nhỏ xinh đẹp, xung quanh là những triền đồi xanh mướt lượn sóng cùng những mảnh rừng tốt tươi. Không khí ở đây chưa biết đến ô nhiễm.

Tròn Vo náo nức:

- Tụi mình sẽ cứu khách sạn Erlenhof để trở thành công dân danh dự của miền đất Neuzell trong lành đang lên cơn hấp hối này.

Tarzan phanh thằng mập:

- Lạc quan quá rồi đó, ông bạn. Không ai người ta tặng bằng công dân danh dự cho một tên đầu bếp gọt khoai tây và cọ bệ xí đâu mà đã hí hửng.

Cùng xuống tàu với Tứ quái có khoảng trên chục hành khách. Họ ngây người ngó băng chữ quảng cáo trên cửa ga: “Nguồn nước chữa bịnh ở Bad Neuzell - sức khỏe cho muôn nhà”.

Gaby thò đầu ra:

- Dì Isa nói rằng sẽ cử Jorg ra đón. Chúng ta sẽ được sự khó chịu đón ngay trước nhà ga đấy.

Cả bọn lục tục ra cửa ga.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau