Quyển 38 Chương 4: GABY SUÝT MẤT MẠNG
Bốn quái tạm biệt hãng Bruchseidl và dắt xe đạp lững thững đi trên phố. Coi Kloesen làm cái quái quỷ gì kìa. Trời ạ, nó ghé mũi hít lấy hít để hộp bánh ga-tô mà miệng không ngớt lầm bầm.
Máy Tính Điện Tử dòm thằng mập tò mò:
- Sao, bộ bánh không có mùi… sô-cô-la hả Kloesen?
- Bánh kẹo gì, tao đang suy tư về một vấn đề lớn đây.
- Cái gì?
- Tại sao khi không người ta lại mắc bịnh thần kinh chứ? Nếu tao không lầm thì thầy giáo sinh vật của tụi mình chưa bao giờ nói về chuyện này.
Karl châm chọc:
- Và mày đang lo rằng mày cũng mắc bịnh này chăng?
Tròn Vo tự ái vặc lại:
- Giỡn mặt hoài. Mày cho là đầu tao có vấn đề vì tao chậm hiểu chớ gì? Xí, bạn bè vậy đó!
Mặt Kloesen mềm như bún thiu khiến Máy Tính ái ngại. Nó cười khà khà:
- Tao giỡn mà mập. Thực ra bịnh “man” tức “chập mạch” tức “mát dây” tức điên khùng… thường chỉ phát lúc bịnh nhân đã lớn tuổi. Có nhiều nguyên nhân phát sinh bịnh mà ngày nay người ta vẫn chưa giải thích được hết.
Chàng mập lập tức vui vẻ trở lại và nhớ ngay tới “đề tài quen thuộc” của nó:
- Này các bạn, tụi mình vào nhà hàng Cà phê Viên, chọn chỗ ngay cạnh cửa sổ, vừa ngắm cảnh vừa chén bánh ga-tô đi.
- Không ổn. Mày ăn mà không gọi món gì thì ai cho ngồi.
- Dễ ợt. Ăn xong mình sẽ kêu nước uống để… xóa đói giảm nghèo cho quán.
Tarzan phì cười:
- Khoan đã, Kloesen. Giờ này gác chuyện ăn uống qua một bên giùm đi! Mày không thấy điều gì trên tấm ảnh sao? Chiếc xe thể thao màu đỏ của lão Bruchseidl có hai số cuối ở bảng số đăng kí là… 99. Không lẽ mùi bánh ga-tô lại có thể ảnh hưởng tới cả đôi mắt sao?
- Muốn gì nói đại đi Tarzan. Chọc giận hoài.
- Được thôi. Tụi mình sẽ đến ngay phố Klughammer.
Mập ta thất vọng thấy rõ:
- Hả? Chúng ta đâu có chìa khóa.
- Không có chìa vẫn vô ga-ra được. Mày quên tụi mình là ai rồi à?
Gaby chen vào một câu thật đáng đồng tiền:
- Phải rồi. Biết đâu lại chẳng có kẻ nào đó đã lợi dụng lúc Bruchseidl đi vắng.
Tarzan gật đầu:
- Nếu đúng chiếc ô-tô đỏ đó là chiếc xe gây án thì trên thân xe thế nào cũng đầy các dấu vết sây sát hoặc méo mó. Chớ gì nữa, nó ủi tới 21 nạn nhân lận mà. Tất nhiên, không được hấp tấp vì nếu lộ chuyện, tên điên khùng đó sẽ cảnh giác ngay.
Karl trầm ngâm:
- Tao linh cảm là tụi mình đang đi đúng đường đó, đại ca.
Bốn quái háo hức phóng ngựa sắt vun vút về phố Klughammer. Đây quả là một khu phố ngoại hạng. Khu phố của những ngôi biệt thự chỉ dành cho giới tỉ phú. Biệt thự nào cũng có vườn cây xanh mát được bao quanh bởi những hàng rào bằng sắt có hoa văn trang trí đẹp mắt.
Biệt thự số 11 hiện ra trước mắt Tứ quái với cây cỏ mọc um tùm.
- Không một bóng người.
Karl nói to. Cả đám đối diện cánh cổng sắt đồ sộ. Tarzan nhìn kĩ khóa cổng.
- Cái khóa bị hỏng nên cánh cổng khép không chặt. Nào, vô đi, nhớ là thận trọng một chút nghe các bạn.
Bốn đứa đẩy cổng bước vào. Tuy chúng đã đẩy rất khẽ khàng nhưng những chiếc bản lề han gỉ lâu ngày vẫn rít lên ken két khiến ai nấy đều đựng tóc gáy. Gaby thì thào:
- Cứ như là một ngôi nhà hoang.
- Ừ, gia chủ bỏ mặc nó để lo du hí hải ngoại thì… hoang là phải.
Vườn rộng mênh mông. Cả bọn lại lên xe đi vào trong.
Sau ngôi biệt thự là ga-ra ô-tô xuất hiện với hai cánh cửa gỗ khóa chặt.
Kloesen thảy vô miệng một miếng sô-cô-la để trấn tĩnh tinh thần rồi đề xuất:
- Phá cửa đi đại ca. Tao dám cá là chiếc xe ở trong đó.
Tarzan gạt phắt:
- Không được đâu Willi. Phạm pháp đó.
- Nhưng nhìn qua lỗ khóa thì có thấy cái quái gì đâu.
- Có lối thoát rồi Kloesen. Mày không thấy cửa sổ phía sau sao? Ở những khu nhà cổ kiểu này, người ta thường cho xe cộ thở khí trời bằng cửa sổ mà.
Tarzan đã phán đoán đúng. Cửa sổ nằm tít đằng sau. Bốn đứa dán mũi vào cửa kính để nhìn. Trời ạ, bên trong là một chiếc Jeep màu nâu trang trí lòe loẹt, bát nháo. Trên chiếc ghế trước còn bày một tấm da hổ dính liền cả đầu. Đó là chưa kể gương chiếu hậu trong xe còn treo lủng lẳng một lá bùa hộ mệnh.
Máy Tính làu bàu:
- Chà, vị chủ nhà này mê tín quá hả.
Tròn Vo cũng le lưỡi:
- Ờ há. Ngó mà ghê. Như đồ đoàn của một kẻ đồng bóng vậy.
Tarzan lẩm bẩm:
- Chỉ cần nhìn xe là đủ biết người. Một chiếc xe hợm hĩnh kiểu này thường đi liền với một ông chủ phách lối.
Gaby nói:
- Có thể chiếc Ferrari đỏ bị chiếc xe Jeep che khuất chăng?
- Có thể lắm! Và bằng bất kì giá nào tụi mình cũng phải vào ga-ra để kiểm tra xem sao.
Đúng vào lúc hắn định hành động thì có tiếng động cơ xe dừng. Vành tai của Tarzan nhúc nhích.
- Chuẩn bị đón “khách” đi các bạn. Có một chiếc xe hơi dừng ngay gần cổng đó.
*
Ngay tức khắc, bốn đứa thu xếp xe đạp vào một chỗ kín đáo và núp sau ga-ra thật lẹ. Phước ba đời, chúng vừa yên vị thì tiếng chân kẻ lạ đã kêu sột soạt trên những chiếc lá khô.
Tarzan giơ ngón trỏ lên môi:
- Suỵt. Để mình thử ngó xem nha.
Hắn rời chỗ núp và lom khom dọc bức tường ga-ra. Đột nhiên, hắn thấy kẻ đột nhập xuất hiện lù lù ngay trước mặt.
Tarzan vừa bất ngờ vừa không bị bất ngờ. Gã đàn ông dữ dằn trước mặt hắn đâu có xa lạ gì với Tứ quái. Gã là Leo Zeckel, anh ruột Jan Zeckel. Cũng mái tóc màu hung đỏ như thằng em, nhưng Leo không để mô-đen đầu đinh mà xõa hippi dài thượt. Môi của Leo cũng chẳng dày vêu như Jan, nhưng về khoản đầu trộm đuôi cướp gã đâu có thua thằng em.
Hiện giờ thì gã cũng đang giật mình như… Tarzan. Có điều tên anh chị trấn tĩnh rất nhanh trước sự cố đột ngột. Con mắt đười ươi của gã sát khí đằng đằng:
- Á à, chào mày, thằng học sinh nội trú Peter Carsten. Chính mày đã đưa em tao vào tù!
Tarzan thế thủ:
- Ăn cướp thì phải vào nhà đá, có gì là lạ chớ.
Đúng lúc đó thì ba quái Karl, Gaby và Kloesen áp tới. Coi, Leo Zeckel liếc mắt nhìn bốn đứa, có vẻ mất nhuệ khí rõ rệt. Gã đấu dịu:
- Tụi bay làm gì ở đây vậy?
Giọng Tarzan giễu cợt:
- Tôi cũng tính hỏi anh câu đó đấy.
- Vậy thì tao tìm một người tên là tiến sĩ Fritz… Alois… Butmeisel…
Tarzan cười nhẹ:
- Vậy đây đúng là nhà ông ta rồi.
Leo trợn tròn hai mắt:
- Vậy ra đây là nhà số 17 hả?
- Chính thế. Anh đã đến đúng địa chỉ. Ông ấy sắp về đó. Tụi này vừa tiến hành điều tra sâu bọ giun dế trong vườn nhà ông ta. Anh định đem đến cho ông ta thứ gì vậy?
Leo chột dạ, lo rằng đang bị Tarzan cho vào bẫy:
- Đưa gì đâu. Có người nhờ tao nhắn ông ta 20 giờ tối nay tới nhà bà ta xơi cơm thôi.
Tarzan dằn giọng:
- Thôi đi Leo, anh thừa biết tụi này có liên lạc thường xuyên với thanh tra Glockner mà. Vậy khôn hồn thì đừng có dẫn xác tới đây nữa! Hiểu chưa?
Leo Zeckel ú ớ. Gã cô hồn thụt lùi từ từ và đùng một cái quay phắt lại rảo bước nhanh như chạy. Chưa đầy một phút, cả đám đã nghe tiếng động cơ xe hơi rền lên rồi tắt lịm.
Gaby cắn môi suy tư:
- Thằng du côn ấy đã biến mất. Mình có cảm tưởng chúng ta vừa ngăn được một vụ trộm. Mà gã trộm cái gì chứ?
Tarzan cau mày:
- Chắc chắn là gã không trộm chiếc Ferrari màu đỏ để cán các nạn nhân. Tên lưu manh này chưa đến nỗi điên như vậy. Nhưng cũng phải để mắt đến gã.
Tròn Vo chu mỏ :
- Không điên thì cũng là… khủng bố. Bộ mặt của gã giống dân khủng bố ám sát nhiều hơn là dân chôm chỉa.
Máy Tính lên tiếng :
- Hãy trở về mục tiêu của tụi mình đi, các bạn. Thế nào, chúng ta cậy cửa ga-ra chớ?
Tarzan thở dài :
- Tao rất muốn làm vậy, Karl à. Nhưng chúng ta không thể giống như thằng Leo hoặc bọn đầu trộm đuôi cướp được. Chỉ còn cách nhờ chị Marga thuê thợ làm cho mình chiếc chìa khóa thứ hai mở cửa ga-ra thôi. Việc này sẽ rất khó, nhưng rõ ràng chẳng còn cách nào khác. Tất nhiên, thêm một điều kiện chị ấy phải hứa sẽ không kể với ai…
Trên đường trở lại công ti BRUCHSEIDL, Tròn Vo mấy lần với tay ra sau sờ hộp bánh ga-tô, nhưng đành nuốt nước bọt nhịn thèm.
Tứ quái lên phòng thư kí trưởng. Đáng tiếc là Marga không có trong phòng.
Người bảo vệ nói với bọn chúng:
- Cô Marga đã lái xe tới nhà trưởng phòng Hagen lấy chữ kí cho một hợp đồng quan trọng. Đây là địa chỉ của ông Hagen.
Tarzan lễ phép:
- Cảm ơn chú.
- Ối, ơn iếc gì. Tôi có nghe kể về các cháu. Không có các cháu thì thư kí trưởng của chúng tôi chưa biết đã ra sao rồi.
Ra khỏi công ti, Tròn Vo ca cẩm:
- Chúa ơi, mình lại… lên đường nữa à? Nghe nói lần này phải băng qua rừng hở?!
*
Đúng là nhà Hagen xa lơ xa lắc. Tứ quái buộc phải đạp xe theo một con đường rừng. Đang phóng êm đềm đột nhiên Tarzan nghe một tiếng “cộp” khô khan. Trời ạ, con dao nhíp do Marga tặng rời khỏi túi quần hắn rơi xuống mặt đất. Hắn kêu lên.
- Mình vòng lại lấy con dao. Các bạn cứ đi đi…
Chẳng đứa nào nói một tiếng vì… mệt. Thay vào vị trí đi đầu của hắn lúc này là Gaby. Cô bé vẫn đạp xe mê mải.
Khi Tarzan thu hồi được con dao và đuổi kịp các bạn cũng là khi hắn nghe có tiếng động cơ sau lưng. Ma quỷ ạ, một chiếc Porsche màu đỏ đang lao tới với tốc độ chắc chắn tới hơn 100 cây số giờ, mặc dù theo quy định nơi đây chỉ được đi xe với tốc độ 50 cây số giờ. Chiếc xe lao nhanh như một quả tên lửa. Tarzan chỉ kịp thét lớn:
- Nhảy khỏi xe Gaby!
Trong tích tắc, hắn lộn một vòng và lôi theo cả chiếc xe đạp loạng choạng của Công Chúa xuống vệ đường.
- Khốn kiếp thật!
Tarzan gầm lên, bất lực nhìn chiếc Porsche màu đỏ nhanh chóng mất dạng. Tạ ơn trời, hắn và Gaby vừa thoát chết chỉ trong gang tấc.
Kloesen nhảy xuống xe run bần bật:
- Vậy là lại có thêm một chiếc xe ma!
Máy Tính nói bằng giọng căm giận:
- Tao đã nhận diện được chiếc xe đó.
Gaby chưa hoàn hồn. Mặt cô bé không còn một chút thần sắc:
- Lạy Chúa, không nhờ đại ca kéo tay thì mình đã…
Tarzan an ủi bạn:
- Mọi chuyện đã qua rồi Gaby. Thằng lái xe khốn kiếp không sớm thì muộn sẽ phải trả lời về những việc này. Này Karl, mày nói rằng mày đã nhìn rõ chiếc xe đó hả?
Karl chép miệng:
- Nhìn chớp nhoáng thôi. Thêm nữa, dám chạy xe với tốc độ khủng khiếp trong đường rừng như thế chỉ có thể là người rất quen thuộc địa hình ở đây. Một là gã xuất thân dân địa phương. Hai là gã có nhà trong cánh rừng.
- Tốt lắm. Rồi thanh tra Glockner sẽ được biết điều đó.
Cả đám lại đi tiếp, Tarzan định bụng tới nhà ông Hagen sẽ xin cho Gaby một li nước để cô bé uống cho tỉnh táo.
Nhưng khi bốn đứa đạp xe đến thì thấy Marga đang loay hoay trước cổng ngôi nhà xa lạ. Kia kìa, ngay cạnh cổng có một hộp thư và cô thư kí trưởng đang nhét một mẩu giấy vào hộp thư. Đám trẻ tò mò dừng xe lại. Khỏi phải nói, ngôi nhà kia là tư gia ông Hagen chớ cần chi phải hỏi.
Tarzan lên tiếng trước:
- Chào chị Marga.
- Ủa, các em làm chị đứng tim. Ngọn gió nào đưa các em tới đây vậy?
- Tụi em cần tìm chị đây. Bộ ông trưởng phòng không mở cửa cho chị vô à?
- Chị cũng không biết nữa. Bấm chuông nãy giờ chẳng thấy ai xuất hiện.
- Hay là ông ta đi dạo trong rừng?
- Mặc kệ ông ấy. Nhiệm vụ của chị là báo tin cho ông ta, và coi như mọi chuyện đã xong.
Tarzan đoán ngay được rằng Marga không ưa tay trưởng phòng Hagen này chút nào. Hắn kể cho Marga nghe chuyện chiếc xe Porsche phóng với tốc độ rùng rợn và kết luận:
- Suýt nữa là Gaby nguy rồi đó chị.
Marga lặng thinh trong vài giây. Cô rùng mình:
- Không riêng gì các em mà chính tôi cũng suýt bị tai nạn. Gã lái chiếc xe màu đỏ ấy khùng đến nỗi suýt tông thẳng vào ô-tô của tôi. May mà tôi tránh kịp. Thật hết biết…
Karl Máy Tính trở lại thực tại:
- Bà Hagen cũng không có nhà sao chị?
- Ồ không. Ông Hagen chưa có vợ. Nào, các em định phỏng vấn gì thế? Tôi sắp phải về văn phòng hãng đây.
Tarzan liền kể câu chuyện cổ tích hắn vừa “lượm” được dọc đường:
- Chị Marga ạ, trường tụi em vừa phát động một cuộc thi chụp ảnh loại xe Ferrari mang biển số thành phố. Ai mà chụp rõ và đẹp nhất sẽ có thưởng. Tụi em hi vọng sẽ giành phần thắng nếu chụp được chiếc Ferrari của ông Bruchseidl.
Marge cười nhẹ:
- Chị tưởng gì ghê gớm lắm chớ yêu cầu ấy đâu có gì khó khăn. Chị sẵn sàng tặng các em tấm hình có cả chiếc xe treo ở văn phòng.
Tarzan không lộ vẻ bối rối:
- Cảm ơn lòng tốt của chị. Nhưng theo quy định thì trên tấm ảnh chụp chiếc xe phải có một học sinh trường em đứng kế bên. Chị thấy thế nào? Tụi em định cử Gaby chụp cùng chiếc xe đó chị.
- Em quả là sính ô-tô đua hết cỡ. Nhưng ở ga-ra, theo chị, không đủ độ sáng lên hình đâu. Các em sẽ khó trúng giải.
- Ừ… ừm, tụi em có đèn Flash cơ mà. Chị chỉ cần mở ga-ra ra vài phút là đủ.
Marga ngần ngừ:
- Các em đã đẩy tôi vào thế tiến thoái lưỡng nan đấy nhé. Tuy nhiên… thôi được, nếu điều đó quan trọng đối với các em. Tôi sẽ giúp, nhưng các em không được để lộ bí mật này ra ngoài. Bí mật này do ông kế toán trưởng Paul Rode kể cho tôi. Thế này, chìa khóa ga-ra không để trong nhà mà giấu đâu đó cạnh cánh cổng. Ông chủ của tôi có những sở thích rất quái đản. Chẳng hạn không bao giờ cho người dọn dẹp vườn mà để mặc cho cỏ dại mọc xanh um. Còn khi đi đâu xa, ông ta giấu chìa khóa nhà trong ngăn kéo văn phòng. Ngoài ra những đống quần áo được gửi đến tiệm giặt ủi chẳng khi nào ông nghĩ tới việc lấy lại. Ông chủ tôi quá lập dị phải không?
- Dạ. Chỉ có điều không biết ông Bruchseidl có lập dị với chiếc Ferrari như vậy không chớ?
- Có đó. Như vậy là chìa khóa ga-ra ông chủ giấu ở cổng. Còn chiếc xe Jeep…
- Sao hả chị?
- Chiếc Jeep lòe loẹt đó, ông chủ đặc biệt dành cho giám đốc Frey và kế toán trưởng Rode toàn quyền sử dụng nếu họ thích. Nhưng theo tôi biết thì chưa bao giờ họ sử dụng sự ưu đãi này. Nhưng họ rất tự hào vì được sếp ưu ái như vậy. Và chính họ biết chìa khóa ga-ra giấu ở đâu. Tôi thì chỉ có nhiệm vụ mỗi tuần đến biệt thự một lần mở cửa cho thông thoáng thôi. Bởi vậy mà chìa khóa nhà để ngay trong ngăn kéo bàn giấy của ông chủ ở cơ quan.
- Như vậy thì uy tín của chị đâu có thua gì hai vị kia.
- Ồ, em nói quá lời.
- Tụi em có cần gặp ông tiến sĩ giám đốc Frey hoặc ông Rode hỏi mượn chìa khóa không hả chị?
Marga lắc đầu mà không giải thích tại sao. Tarzan nói luôn:
- Thôi được. Chị yên tâm đi. Nếu quả ở ga-ra có chiếc chìa khóa thì cách gì tụi em cũng tìm ra. Sau đó chỉ chụp nhoáng một cái là xong, chìa khóa sẽ được để vào chỗ cũ.
Người phụ nữ xinh đẹp mở cửa xe ô-tô:
- Chị về hãng đây.
Chiếc xe của Marga phóng mất hút. Karl nói trầm trầm:
- Chị ấy không thích hợp với hai đồng nghiệp Frey và Rode. Có thể hai gã đó trù dập Marga ở sở làm.
Tarzan gật gù đồng tình.
Máy Tính Điện Tử dòm thằng mập tò mò:
- Sao, bộ bánh không có mùi… sô-cô-la hả Kloesen?
- Bánh kẹo gì, tao đang suy tư về một vấn đề lớn đây.
- Cái gì?
- Tại sao khi không người ta lại mắc bịnh thần kinh chứ? Nếu tao không lầm thì thầy giáo sinh vật của tụi mình chưa bao giờ nói về chuyện này.
Karl châm chọc:
- Và mày đang lo rằng mày cũng mắc bịnh này chăng?
Tròn Vo tự ái vặc lại:
- Giỡn mặt hoài. Mày cho là đầu tao có vấn đề vì tao chậm hiểu chớ gì? Xí, bạn bè vậy đó!
Mặt Kloesen mềm như bún thiu khiến Máy Tính ái ngại. Nó cười khà khà:
- Tao giỡn mà mập. Thực ra bịnh “man” tức “chập mạch” tức “mát dây” tức điên khùng… thường chỉ phát lúc bịnh nhân đã lớn tuổi. Có nhiều nguyên nhân phát sinh bịnh mà ngày nay người ta vẫn chưa giải thích được hết.
Chàng mập lập tức vui vẻ trở lại và nhớ ngay tới “đề tài quen thuộc” của nó:
- Này các bạn, tụi mình vào nhà hàng Cà phê Viên, chọn chỗ ngay cạnh cửa sổ, vừa ngắm cảnh vừa chén bánh ga-tô đi.
- Không ổn. Mày ăn mà không gọi món gì thì ai cho ngồi.
- Dễ ợt. Ăn xong mình sẽ kêu nước uống để… xóa đói giảm nghèo cho quán.
Tarzan phì cười:
- Khoan đã, Kloesen. Giờ này gác chuyện ăn uống qua một bên giùm đi! Mày không thấy điều gì trên tấm ảnh sao? Chiếc xe thể thao màu đỏ của lão Bruchseidl có hai số cuối ở bảng số đăng kí là… 99. Không lẽ mùi bánh ga-tô lại có thể ảnh hưởng tới cả đôi mắt sao?
- Muốn gì nói đại đi Tarzan. Chọc giận hoài.
- Được thôi. Tụi mình sẽ đến ngay phố Klughammer.
Mập ta thất vọng thấy rõ:
- Hả? Chúng ta đâu có chìa khóa.
- Không có chìa vẫn vô ga-ra được. Mày quên tụi mình là ai rồi à?
Gaby chen vào một câu thật đáng đồng tiền:
- Phải rồi. Biết đâu lại chẳng có kẻ nào đó đã lợi dụng lúc Bruchseidl đi vắng.
Tarzan gật đầu:
- Nếu đúng chiếc ô-tô đỏ đó là chiếc xe gây án thì trên thân xe thế nào cũng đầy các dấu vết sây sát hoặc méo mó. Chớ gì nữa, nó ủi tới 21 nạn nhân lận mà. Tất nhiên, không được hấp tấp vì nếu lộ chuyện, tên điên khùng đó sẽ cảnh giác ngay.
Karl trầm ngâm:
- Tao linh cảm là tụi mình đang đi đúng đường đó, đại ca.
Bốn quái háo hức phóng ngựa sắt vun vút về phố Klughammer. Đây quả là một khu phố ngoại hạng. Khu phố của những ngôi biệt thự chỉ dành cho giới tỉ phú. Biệt thự nào cũng có vườn cây xanh mát được bao quanh bởi những hàng rào bằng sắt có hoa văn trang trí đẹp mắt.
Biệt thự số 11 hiện ra trước mắt Tứ quái với cây cỏ mọc um tùm.
- Không một bóng người.
Karl nói to. Cả đám đối diện cánh cổng sắt đồ sộ. Tarzan nhìn kĩ khóa cổng.
- Cái khóa bị hỏng nên cánh cổng khép không chặt. Nào, vô đi, nhớ là thận trọng một chút nghe các bạn.
Bốn đứa đẩy cổng bước vào. Tuy chúng đã đẩy rất khẽ khàng nhưng những chiếc bản lề han gỉ lâu ngày vẫn rít lên ken két khiến ai nấy đều đựng tóc gáy. Gaby thì thào:
- Cứ như là một ngôi nhà hoang.
- Ừ, gia chủ bỏ mặc nó để lo du hí hải ngoại thì… hoang là phải.
Vườn rộng mênh mông. Cả bọn lại lên xe đi vào trong.
Sau ngôi biệt thự là ga-ra ô-tô xuất hiện với hai cánh cửa gỗ khóa chặt.
Kloesen thảy vô miệng một miếng sô-cô-la để trấn tĩnh tinh thần rồi đề xuất:
- Phá cửa đi đại ca. Tao dám cá là chiếc xe ở trong đó.
Tarzan gạt phắt:
- Không được đâu Willi. Phạm pháp đó.
- Nhưng nhìn qua lỗ khóa thì có thấy cái quái gì đâu.
- Có lối thoát rồi Kloesen. Mày không thấy cửa sổ phía sau sao? Ở những khu nhà cổ kiểu này, người ta thường cho xe cộ thở khí trời bằng cửa sổ mà.
Tarzan đã phán đoán đúng. Cửa sổ nằm tít đằng sau. Bốn đứa dán mũi vào cửa kính để nhìn. Trời ạ, bên trong là một chiếc Jeep màu nâu trang trí lòe loẹt, bát nháo. Trên chiếc ghế trước còn bày một tấm da hổ dính liền cả đầu. Đó là chưa kể gương chiếu hậu trong xe còn treo lủng lẳng một lá bùa hộ mệnh.
Máy Tính làu bàu:
- Chà, vị chủ nhà này mê tín quá hả.
Tròn Vo cũng le lưỡi:
- Ờ há. Ngó mà ghê. Như đồ đoàn của một kẻ đồng bóng vậy.
Tarzan lẩm bẩm:
- Chỉ cần nhìn xe là đủ biết người. Một chiếc xe hợm hĩnh kiểu này thường đi liền với một ông chủ phách lối.
Gaby nói:
- Có thể chiếc Ferrari đỏ bị chiếc xe Jeep che khuất chăng?
- Có thể lắm! Và bằng bất kì giá nào tụi mình cũng phải vào ga-ra để kiểm tra xem sao.
Đúng vào lúc hắn định hành động thì có tiếng động cơ xe dừng. Vành tai của Tarzan nhúc nhích.
- Chuẩn bị đón “khách” đi các bạn. Có một chiếc xe hơi dừng ngay gần cổng đó.
*
Ngay tức khắc, bốn đứa thu xếp xe đạp vào một chỗ kín đáo và núp sau ga-ra thật lẹ. Phước ba đời, chúng vừa yên vị thì tiếng chân kẻ lạ đã kêu sột soạt trên những chiếc lá khô.
Tarzan giơ ngón trỏ lên môi:
- Suỵt. Để mình thử ngó xem nha.
Hắn rời chỗ núp và lom khom dọc bức tường ga-ra. Đột nhiên, hắn thấy kẻ đột nhập xuất hiện lù lù ngay trước mặt.
Tarzan vừa bất ngờ vừa không bị bất ngờ. Gã đàn ông dữ dằn trước mặt hắn đâu có xa lạ gì với Tứ quái. Gã là Leo Zeckel, anh ruột Jan Zeckel. Cũng mái tóc màu hung đỏ như thằng em, nhưng Leo không để mô-đen đầu đinh mà xõa hippi dài thượt. Môi của Leo cũng chẳng dày vêu như Jan, nhưng về khoản đầu trộm đuôi cướp gã đâu có thua thằng em.
Hiện giờ thì gã cũng đang giật mình như… Tarzan. Có điều tên anh chị trấn tĩnh rất nhanh trước sự cố đột ngột. Con mắt đười ươi của gã sát khí đằng đằng:
- Á à, chào mày, thằng học sinh nội trú Peter Carsten. Chính mày đã đưa em tao vào tù!
Tarzan thế thủ:
- Ăn cướp thì phải vào nhà đá, có gì là lạ chớ.
Đúng lúc đó thì ba quái Karl, Gaby và Kloesen áp tới. Coi, Leo Zeckel liếc mắt nhìn bốn đứa, có vẻ mất nhuệ khí rõ rệt. Gã đấu dịu:
- Tụi bay làm gì ở đây vậy?
Giọng Tarzan giễu cợt:
- Tôi cũng tính hỏi anh câu đó đấy.
- Vậy thì tao tìm một người tên là tiến sĩ Fritz… Alois… Butmeisel…
Tarzan cười nhẹ:
- Vậy đây đúng là nhà ông ta rồi.
Leo trợn tròn hai mắt:
- Vậy ra đây là nhà số 17 hả?
- Chính thế. Anh đã đến đúng địa chỉ. Ông ấy sắp về đó. Tụi này vừa tiến hành điều tra sâu bọ giun dế trong vườn nhà ông ta. Anh định đem đến cho ông ta thứ gì vậy?
Leo chột dạ, lo rằng đang bị Tarzan cho vào bẫy:
- Đưa gì đâu. Có người nhờ tao nhắn ông ta 20 giờ tối nay tới nhà bà ta xơi cơm thôi.
Tarzan dằn giọng:
- Thôi đi Leo, anh thừa biết tụi này có liên lạc thường xuyên với thanh tra Glockner mà. Vậy khôn hồn thì đừng có dẫn xác tới đây nữa! Hiểu chưa?
Leo Zeckel ú ớ. Gã cô hồn thụt lùi từ từ và đùng một cái quay phắt lại rảo bước nhanh như chạy. Chưa đầy một phút, cả đám đã nghe tiếng động cơ xe hơi rền lên rồi tắt lịm.
Gaby cắn môi suy tư:
- Thằng du côn ấy đã biến mất. Mình có cảm tưởng chúng ta vừa ngăn được một vụ trộm. Mà gã trộm cái gì chứ?
Tarzan cau mày:
- Chắc chắn là gã không trộm chiếc Ferrari màu đỏ để cán các nạn nhân. Tên lưu manh này chưa đến nỗi điên như vậy. Nhưng cũng phải để mắt đến gã.
Tròn Vo chu mỏ :
- Không điên thì cũng là… khủng bố. Bộ mặt của gã giống dân khủng bố ám sát nhiều hơn là dân chôm chỉa.
Máy Tính lên tiếng :
- Hãy trở về mục tiêu của tụi mình đi, các bạn. Thế nào, chúng ta cậy cửa ga-ra chớ?
Tarzan thở dài :
- Tao rất muốn làm vậy, Karl à. Nhưng chúng ta không thể giống như thằng Leo hoặc bọn đầu trộm đuôi cướp được. Chỉ còn cách nhờ chị Marga thuê thợ làm cho mình chiếc chìa khóa thứ hai mở cửa ga-ra thôi. Việc này sẽ rất khó, nhưng rõ ràng chẳng còn cách nào khác. Tất nhiên, thêm một điều kiện chị ấy phải hứa sẽ không kể với ai…
Trên đường trở lại công ti BRUCHSEIDL, Tròn Vo mấy lần với tay ra sau sờ hộp bánh ga-tô, nhưng đành nuốt nước bọt nhịn thèm.
Tứ quái lên phòng thư kí trưởng. Đáng tiếc là Marga không có trong phòng.
Người bảo vệ nói với bọn chúng:
- Cô Marga đã lái xe tới nhà trưởng phòng Hagen lấy chữ kí cho một hợp đồng quan trọng. Đây là địa chỉ của ông Hagen.
Tarzan lễ phép:
- Cảm ơn chú.
- Ối, ơn iếc gì. Tôi có nghe kể về các cháu. Không có các cháu thì thư kí trưởng của chúng tôi chưa biết đã ra sao rồi.
Ra khỏi công ti, Tròn Vo ca cẩm:
- Chúa ơi, mình lại… lên đường nữa à? Nghe nói lần này phải băng qua rừng hở?!
*
Đúng là nhà Hagen xa lơ xa lắc. Tứ quái buộc phải đạp xe theo một con đường rừng. Đang phóng êm đềm đột nhiên Tarzan nghe một tiếng “cộp” khô khan. Trời ạ, con dao nhíp do Marga tặng rời khỏi túi quần hắn rơi xuống mặt đất. Hắn kêu lên.
- Mình vòng lại lấy con dao. Các bạn cứ đi đi…
Chẳng đứa nào nói một tiếng vì… mệt. Thay vào vị trí đi đầu của hắn lúc này là Gaby. Cô bé vẫn đạp xe mê mải.
Khi Tarzan thu hồi được con dao và đuổi kịp các bạn cũng là khi hắn nghe có tiếng động cơ sau lưng. Ma quỷ ạ, một chiếc Porsche màu đỏ đang lao tới với tốc độ chắc chắn tới hơn 100 cây số giờ, mặc dù theo quy định nơi đây chỉ được đi xe với tốc độ 50 cây số giờ. Chiếc xe lao nhanh như một quả tên lửa. Tarzan chỉ kịp thét lớn:
- Nhảy khỏi xe Gaby!
Trong tích tắc, hắn lộn một vòng và lôi theo cả chiếc xe đạp loạng choạng của Công Chúa xuống vệ đường.
- Khốn kiếp thật!
Tarzan gầm lên, bất lực nhìn chiếc Porsche màu đỏ nhanh chóng mất dạng. Tạ ơn trời, hắn và Gaby vừa thoát chết chỉ trong gang tấc.
Kloesen nhảy xuống xe run bần bật:
- Vậy là lại có thêm một chiếc xe ma!
Máy Tính nói bằng giọng căm giận:
- Tao đã nhận diện được chiếc xe đó.
Gaby chưa hoàn hồn. Mặt cô bé không còn một chút thần sắc:
- Lạy Chúa, không nhờ đại ca kéo tay thì mình đã…
Tarzan an ủi bạn:
- Mọi chuyện đã qua rồi Gaby. Thằng lái xe khốn kiếp không sớm thì muộn sẽ phải trả lời về những việc này. Này Karl, mày nói rằng mày đã nhìn rõ chiếc xe đó hả?
Karl chép miệng:
- Nhìn chớp nhoáng thôi. Thêm nữa, dám chạy xe với tốc độ khủng khiếp trong đường rừng như thế chỉ có thể là người rất quen thuộc địa hình ở đây. Một là gã xuất thân dân địa phương. Hai là gã có nhà trong cánh rừng.
- Tốt lắm. Rồi thanh tra Glockner sẽ được biết điều đó.
Cả đám lại đi tiếp, Tarzan định bụng tới nhà ông Hagen sẽ xin cho Gaby một li nước để cô bé uống cho tỉnh táo.
Nhưng khi bốn đứa đạp xe đến thì thấy Marga đang loay hoay trước cổng ngôi nhà xa lạ. Kia kìa, ngay cạnh cổng có một hộp thư và cô thư kí trưởng đang nhét một mẩu giấy vào hộp thư. Đám trẻ tò mò dừng xe lại. Khỏi phải nói, ngôi nhà kia là tư gia ông Hagen chớ cần chi phải hỏi.
Tarzan lên tiếng trước:
- Chào chị Marga.
- Ủa, các em làm chị đứng tim. Ngọn gió nào đưa các em tới đây vậy?
- Tụi em cần tìm chị đây. Bộ ông trưởng phòng không mở cửa cho chị vô à?
- Chị cũng không biết nữa. Bấm chuông nãy giờ chẳng thấy ai xuất hiện.
- Hay là ông ta đi dạo trong rừng?
- Mặc kệ ông ấy. Nhiệm vụ của chị là báo tin cho ông ta, và coi như mọi chuyện đã xong.
Tarzan đoán ngay được rằng Marga không ưa tay trưởng phòng Hagen này chút nào. Hắn kể cho Marga nghe chuyện chiếc xe Porsche phóng với tốc độ rùng rợn và kết luận:
- Suýt nữa là Gaby nguy rồi đó chị.
Marga lặng thinh trong vài giây. Cô rùng mình:
- Không riêng gì các em mà chính tôi cũng suýt bị tai nạn. Gã lái chiếc xe màu đỏ ấy khùng đến nỗi suýt tông thẳng vào ô-tô của tôi. May mà tôi tránh kịp. Thật hết biết…
Karl Máy Tính trở lại thực tại:
- Bà Hagen cũng không có nhà sao chị?
- Ồ không. Ông Hagen chưa có vợ. Nào, các em định phỏng vấn gì thế? Tôi sắp phải về văn phòng hãng đây.
Tarzan liền kể câu chuyện cổ tích hắn vừa “lượm” được dọc đường:
- Chị Marga ạ, trường tụi em vừa phát động một cuộc thi chụp ảnh loại xe Ferrari mang biển số thành phố. Ai mà chụp rõ và đẹp nhất sẽ có thưởng. Tụi em hi vọng sẽ giành phần thắng nếu chụp được chiếc Ferrari của ông Bruchseidl.
Marge cười nhẹ:
- Chị tưởng gì ghê gớm lắm chớ yêu cầu ấy đâu có gì khó khăn. Chị sẵn sàng tặng các em tấm hình có cả chiếc xe treo ở văn phòng.
Tarzan không lộ vẻ bối rối:
- Cảm ơn lòng tốt của chị. Nhưng theo quy định thì trên tấm ảnh chụp chiếc xe phải có một học sinh trường em đứng kế bên. Chị thấy thế nào? Tụi em định cử Gaby chụp cùng chiếc xe đó chị.
- Em quả là sính ô-tô đua hết cỡ. Nhưng ở ga-ra, theo chị, không đủ độ sáng lên hình đâu. Các em sẽ khó trúng giải.
- Ừ… ừm, tụi em có đèn Flash cơ mà. Chị chỉ cần mở ga-ra ra vài phút là đủ.
Marga ngần ngừ:
- Các em đã đẩy tôi vào thế tiến thoái lưỡng nan đấy nhé. Tuy nhiên… thôi được, nếu điều đó quan trọng đối với các em. Tôi sẽ giúp, nhưng các em không được để lộ bí mật này ra ngoài. Bí mật này do ông kế toán trưởng Paul Rode kể cho tôi. Thế này, chìa khóa ga-ra không để trong nhà mà giấu đâu đó cạnh cánh cổng. Ông chủ của tôi có những sở thích rất quái đản. Chẳng hạn không bao giờ cho người dọn dẹp vườn mà để mặc cho cỏ dại mọc xanh um. Còn khi đi đâu xa, ông ta giấu chìa khóa nhà trong ngăn kéo văn phòng. Ngoài ra những đống quần áo được gửi đến tiệm giặt ủi chẳng khi nào ông nghĩ tới việc lấy lại. Ông chủ tôi quá lập dị phải không?
- Dạ. Chỉ có điều không biết ông Bruchseidl có lập dị với chiếc Ferrari như vậy không chớ?
- Có đó. Như vậy là chìa khóa ga-ra ông chủ giấu ở cổng. Còn chiếc xe Jeep…
- Sao hả chị?
- Chiếc Jeep lòe loẹt đó, ông chủ đặc biệt dành cho giám đốc Frey và kế toán trưởng Rode toàn quyền sử dụng nếu họ thích. Nhưng theo tôi biết thì chưa bao giờ họ sử dụng sự ưu đãi này. Nhưng họ rất tự hào vì được sếp ưu ái như vậy. Và chính họ biết chìa khóa ga-ra giấu ở đâu. Tôi thì chỉ có nhiệm vụ mỗi tuần đến biệt thự một lần mở cửa cho thông thoáng thôi. Bởi vậy mà chìa khóa nhà để ngay trong ngăn kéo bàn giấy của ông chủ ở cơ quan.
- Như vậy thì uy tín của chị đâu có thua gì hai vị kia.
- Ồ, em nói quá lời.
- Tụi em có cần gặp ông tiến sĩ giám đốc Frey hoặc ông Rode hỏi mượn chìa khóa không hả chị?
Marga lắc đầu mà không giải thích tại sao. Tarzan nói luôn:
- Thôi được. Chị yên tâm đi. Nếu quả ở ga-ra có chiếc chìa khóa thì cách gì tụi em cũng tìm ra. Sau đó chỉ chụp nhoáng một cái là xong, chìa khóa sẽ được để vào chỗ cũ.
Người phụ nữ xinh đẹp mở cửa xe ô-tô:
- Chị về hãng đây.
Chiếc xe của Marga phóng mất hút. Karl nói trầm trầm:
- Chị ấy không thích hợp với hai đồng nghiệp Frey và Rode. Có thể hai gã đó trù dập Marga ở sở làm.
Tarzan gật gù đồng tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất