Quyển 38 Chương 10: CHÌA KHÓA KHÔNG VỪA Ổ
Giữa đêm hôm khuya khoắt, ba quái hộ tống chiếc va-li tang vật về cửa hàng thực phẩm Công Chúa. Ánh đèn trên tầng hai nhà Gaby vẫn còn sáng. Đã muộn lắm rồi. Buồng của Gaby tối thui.
Mẹ Gaby nghe tiếng chuông bấm liền nhoài ngưởi ra khỏi cửa sổ mà sửng sốt. Trời ạ. Ba đứa bạn của con gái bà chớ còn ai. Karl nói vọng lên:
- Tụi cháu xin lỗi cô. Có chuyện khẩn, không thể để ngày mai được ạ.
- Lên đi! Với các cháu thì nhà cô chú đây bất cứ lúc nào cũng mở rộng cửa mà.
Sau năm phút, chiếc va-li đã được lau chùi khô ráo nằm trên tấm thảm giữa nhà. Gaby đầu tóc bù xù đi chân trần cũng bước ra nhập cuộc. Ông thanh tra cũng như Tứ quái kẻ quỳ người ngồi chung quanh chiếc va-li. Bà Glockner còn bưng ra một khay bánh bích quy khiến Kloesen thao láo mắt.
Tarzan lựa lời vào đề:
- Thưa cô chú, tụi cháu đạp một vòng ra ngoại ô để thở hít không khí trong lành, tình cờ đụng chiếc băng ca cứu thương của một người đàn ông tên là Panrich…
Ông Glockner cười tủm tỉm:
- Chú đã nghe thiếu úy Seibold báo cáo. Các cháu cũng “lãng mạn” gớm… nào, nói thật coi, đi chơi hay đi đâu vậy?
Tròn Vo chu mỏ với hai mép dính đầy bánh vụn:
- Đi đâu thì cũng vậy thôi chú ơi. Chỉ có điều nhờ chuyện tập luyện khí công ban đêm ấy mà cháu đã tình cờ rớ được chiếc va-li cà trớn này. Chú biết không, trong chiếc va-li của cái gã tên Panrich gì đó chứa vô số những dữ kiện bí mật đó chú.
Rồi mập ta giành ngay quyền mở tung nắp va-li:
- Chú thấy chưa, đây là chiếc xắc tay da cá sấu của chị Marga, trong đó gồm đồng hồ, nhẫn và ví. Chúng ta có thể kết luận: chính Otto Panrich là kẻ đã tấn công chị Marga…
Ông bà Glockner và Gaby đều bàng hoàng. Tarzan để cho Tròn Vo tận hưởng chiến công một lát rồi mới tham gia phân tích:
- Tụi cháu cho là thế này đây chú. Hồi chiều Panrich đã lái xe chạy chầm chậm qua công ti BRUCHSEIDL. Tên này giống Jan Zeckel đến nỗi Gaby đã nhìn lầm là Jan. Quả là một khúc quanh bất ngờ. Té ra Jan Zeckel đã lợi dụng nhân dạng giống hung thủ để tự nhận tội ác về mình. Từ đó nảy ra câu hỏi, vậy tại sao Jan lại nhận bừa tội trấn lột, một việc gã không có dính líu?
Tarzan ngừng lại vài giây. Hắn thở mạnh:
- Chưa hết, chú ạ. Trong đống tang vật hẩu lốn này còn có cả vé máy bay mang tên Paul Rode đi tuyến hàng không Frankfurt – New York. Lại thêm tấm ảnh một phụ nữ sắc sảo cùng tấm vé máy bay mang tên Catrin nữa. Paul Rode là kế toán trưởng của công ti Bruchseidl, còn Catrin chỉ có thể là người đàn bà trong tấm ảnh. Rất có thể đây là chuyến cao chạy xa bay của Rode với người đàn bà mang tên Catrin này.
Thanh tra Glockner gật gù:
- Có vẻ khớp đó Tarzan. Lúc tối ông Rode đã bị tấn công tại một nhà trọ mà ông ta vừa đến. Rode hiện đang nằm trong bệnh viện và không thể mô tả một chút gì về nhân dạng kẻ gây án.
- Về mặt địa lí thì giả thuyết Panrich là thủ phạm có vẻ đúng đó chú. Panrich bị nạn không xa nhà trọ ấy bao nhiêu. Có thể y mới rời khỏi đó. Có điều cháu cứ nghĩ hoài chưa ra, không lẽ Panrich tấn công Rode chỉ vì ba cái thứ không mấy giá trị, thậm chí vô ích này sao ạ?
Glockner chợt à lên:
- Hay đó, Tarzan. Mọi việc còn ở trong cái đầu của ông kế toán trưởng. Chú sẽ lệnh cho lấy khẩu cung Paul Rode dù ông ta có kêu đau đầu.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo vang. Ông thanh tra nhấc ống nghe:
- Cô Marga đấy à. Không, cô cứ nói đi, chúng tôi còn thức cả. Sao? À, ông Bracht hả? Vâng, tôi có biết ông ta.
Sau đó tới lượt Marga nói khá lâu. Ông Glockner không hề ngắt lời cô. Sau cùng ông nói:
- Những điều cô vừa nói với tôi rất quan trọng. Ông Bracht không hồ đồ đâu. Chúng tôi đang có đủ tang chứng để nói rằng cô đã bị một tên cướp có nhân dạng giống hệt Jan Zeckel tấn công. Chúc cô ngủ ngon đêm nay. Ngày mai tôi sẽ nói cô hay.
Glockner gác máy. Ông thở phào:
- Cha của Ilona, ông Bracht đã nói với Marga rằng con gái ông có hẹn với Jan Zeckel đúng vào giờ cô Marga bị kẻ lạ mặt trấn lột.
Tứ quái ngẫn ngơ ngay lập tức. Một lát sau Tarzan mới lầm bầm:
- Thảo nào thằng Jan học thuộc lòng lời buộc tội của cháu. Nó phải nói cho đúng những điều đã diễn ra. Nó cố tình làm như vậy là để có bằng chứng ngoại phạm trong vụ Ilona. Rõ ràng nó chẳng biết gì về hiện trường của vụ rạp hát Trung Tâm đêm đó cả.
*
Đường phố lúc này không một bóng người. Những đám mây bạc lảng vảng nặng trĩu nước. Sáng ra sẽ có mưa là cái chắc.
Tròn Vo cười khoái trá:
- Mình vô mánh một đống bánh bích quy. Mẹ Gaby đúng là một… bà nhạc tương lai hoàn hảo.
Thằng mập nói rồi le lưỡi rụt cổ chờ đòn trừng phạt của đại ca nó. Nhưng Tarzan dường như đang nghĩ gì đó, không để ý câu đùa của Tròn Vo. Karl thì cười cười:
- Ngáp phải ruồi thôi. Ờ mà đáng ra mày phải cảm ơn Tarzan mới phải đó mập.
- Vì sao chớ? Tarzan đâu có đem bánh cho tao ăn chớ.
- Nếu đại ca không rúc vô chiếc xe ma để vặn ra-đi-ô thì mày đâu có lượm được cái va-li và hai thằng Panrich và Jan đâu có bị lộ tẩy, rồi tụi mình đâu có lí do để giờ này còn tới nhà Gaby.
- Thôi thôi, tao hiểu rồi mà. Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Rồi ba đứa chia tay nhau tại ngã ba rẽ về nhà Karl. Tarzan không quên nhắc Karl đề phòng chiếc xe ma.
Đạp chừng năm phút, Tròn Vo chợt phát hiện nó đang đi nhầm đường. Trời ạ, đường về kí túc xá đâu phải đi lối này.
- Mày dẫn đường sao đó, đại ca?
- Ráng chút đi mập. Tụi mình đạp quá lên một đoạn. Tao tính rẽ qua chỗ cái Ferrari xem sao.
Tròn Vo thấy ớn xương sống:
- Nhưng xem cái gì mới được chớ?
- Tụi mình không nên bỏ qua một khả năng nào. Biết đâu bữa nay thằng lái xe ma đó đi làm “ca đêm” thì sao.
Tròn Vo đành hậm hực guồng đôi chân mập mạp.
*
Khi hai đứa rà xe đạp sát cổng sắt, chúng thiếu điều la lên vì ngạc nhiên. Coi, cánh cổng mở toang hoang từ lúc nào. Mặt Tròn Vo biến sắc:
- Trời, thằng điên đã tới đây và dùng chìa khóa dự phòng dông tuốt rồi.
- Im nào. Hình như trong ga-ra ô-tô có tiếng động đó.
Trong ga-ra chẳng những có tiếng động, còn có cả tiếng gào rống của một cái cổ họng điên loạn, giận dữ. Hai thằng lẹ làng như sóc nhảy xuống đẩy xe về phía phát ra các loại âm thanh rùng rợn. Đúng lúc đó đèn trong ga-ra đột ngột sáng rực. Hai quái vội thụt vô một lùm cây.
Trời đất. Trước mặt hai đứa là nhân vật cuối cùng trong tấm ảnh treo tường phóng lớn ở phòng làm việc của Marga. Gã mất trí có số phận đáng buồn Adolf Hussler chớ ai. Gã đang lải nhải liên tục, nước bọt sùi ra hai bên mép.
- Đồ chó đẻ, láu cá, mất dạy, đốn mạt… Tụi bay tưởng tao không cho xe chạy được à?
Gã lùi từ từ ra sau để… lấy đà rồi ủi mạnh vào mũi chiếc xe Ferrari một cú trời giáng.
- Đau quá bà con ơi. Gãy giò tao rồi! Tại sao tao húc cỡ đó mà chiếc xe không nhúc nhích chứ? Mọi khi chỉ xoay chìa khóa vào ổ là máy nổ rầm rầm… Trăm sự chỉ tại mày đó, cái chìa khóa dỏm kia!...
Adolf nhảy lò cò bằng một chân, mớ tóc đen rối xõa xuống che kín cả mắt. Gã nhảy tưng tưng cho đến khi Tarzan… hiện ra. Gã sung sướng ngó Tarzan:
- Chào người anh em. Cậu sẽ làm cho cái xe của tao nổ chứ?
- Chào ông Hussler! Xin chúc ông một buổi chiều tốt lành.
- Chiều, chiều cái con khỉ. Đêm mẹ nó rồi còn gì.
- Đúng một ngàn phần trăm. Lẽ ra giờ này ông phải ở trong viện mới đúng đó Hussler.
- Hì hì, đây vẫn biến khỏi nơi đó khi nào đây muốn. Chú em là ai vậy?
- Ông phải hứa không được nói với bất cứ ai nha. Tôi là Peter, con ma gây tai họa trên các đường phố. Đêm đêm tôi thường mượn chiếc xe này lao như điên trên đường, tông vào cái bọn đi bộ và đi xe đạp trên đường phố. Tôi khoái trò đó kinh khủng.
Adolf Hussler há hốc mồm:
- Chú em cũng khoái làm vậy sao? Tao cũng làm y như vậy đó. Tao muốn tiêu diệt tất cả lũ đi bộ và đi xe hai bánh ở ngoài đường. Đường phố chỉ dành cho xe hơi thôi, hiểu chưa.
- Ha ha, thế thì chúng ta hợp tác với nhau nghe. Đêm nay đến phiên tôi, mai tới lượt ông. Chịu chưa?
- Ô-kê! Nhưng bữa nay tụi mình gặp xui rồi! Cái chìa mắc dịch không tra được vô ổ điện nữa.
- Dễ ợt. Nào, tụi mình ra trạm điện thoại hỏi mượn ông chủ chiếc Ferrari chiếc chìa khóa khác nhé. Tôi với ông ấy là… bạn bè.
- Tao cũng thế. Tao quen lão đó từ hồi lão còn hàn vi. Này, nhưng không được để ai nhìn thấy tụi mình.
- Khỏi lo mà. Đường vắng hoe, đâu có ai.
- Ờ. Nếu mày nói láo tao sẽ cho mày ăn roi và phạt không cho xem ti-vi, hiểu chưa?
- Đâu có. Tôi chỉ muốn làm những điều tốt lành cho ông mà. Xin hân hạnh giới thiệu, đây là bạn Willi của tôi, người vẫn cùng tôi phóng xe đi tìm diệt bọn đi bộ đó.
- Vậy thì hay quá hả? Chào cậu béo dễ… sợ!
Ba “hung thần” thân mật quàng vai nhau tới trạm điện thoại công cộng.
Chưa đầy mười phút sau, “bọn họ” đã bị chiếc BMW của Glockner và hai xe tuần tra bao vây, sau cú phôn của Tarzan.
*
Trưa hôm sau, Tổng nha cảnh sát nhận được một bức điện từ Gieneve báo tin tiến sĩ Frey đã bị bắt khi ông ta định trốn sang Tây Ban Nha. Bức điện ấy cũng là một trong những lí do khiến thanh tra Glockner triệu Tứ quái đến văn phòng của ông cấp tốc, sau bữa trưa.
Ông Glockner tóm tắt cực ngắn:
- Gã Otto Panrich đã thú nhận tội trấn lột cô Marga và kế toán trưởng Paul Rode. Jan Zeckel đã chịu kể lại việc nó hất Ilona đáng thương ra khỏi ô-tô sau một vụ đôi co gay gắt. Còn tên Rode thì đã thú nhận tội lấy cắp 940.000 mark của hãng. Nhờ lão thú nhận có dan díu với Catrin, cảnh sát đã ập đến nhà mụ và gặp một bất ngờ khác. Mũi xe móp méo của Catrin còn dính những sợi len từ bộ complê của tên cướp Panrich. Ả này hết đường chối, đành nhận đã tông xe vào Panrich và lấy đi số tiền ở va-li của gã.
Ông thanh tra ngưng kể để uống một hớp nước. Sau đó ông tiếp tục kể nốt những điều Catrin đã khai báo, và giải thích vì sao mụ dính líu đến chuyện này.
Tròn Vo bật cười:
- Yêu đương gì tùm lum quá ta. Mà cũng nhờ ba cái tùm lum đó nên mụ Catrin mới quên bẵng không để ý tới những thứ trong va-li. Hà hà, nếu mụ đem luôn cái va-li đi thì…
- Đồng ý. Lúc nào cảnh sát lại không nể tài thám tử… may mắn của cháu chớ, Kloesen.
Tarzan quan tâm đến chuyện khác:
- Còn Hussler thì sao hả chú?
- Anh ta sẽ được điều trị tại một bịnh viện nhà nước. Bịnh tình anh ta trầm trọng hơn các bác sĩ tư nhân chẩn đoán nhiều.
- Có nghĩa là các vụ tai nạn do chiếc xe ma gây ra đều có bàn tay của ông ấy ạ?
- Đúng, tất cả! Những người bệnh loại này đều có triệu chứng sau: một số khu vực của bộ não vẫn hoạt động bình thường. Vì thế anh ta vẫn nhớ như in về những vụ tai nạn anh ta đã gây ra.
Karl tò mò:
- Kể cả trường hợp của cháu ạ?
- Đúng thế! Thậm chí Hussler còn nhớ cháu mặc chiếc áo kẻ ô sọc đỏ và quần màu xanh.
Karl trợn tròn mắt… kính cận:
- Chà, phục sát đất đó chú. Đến ngay cháu, cháu cũng chẳng nhớ cháu mặc gì nữa kìa.
Tất cả cùng cười vang vui vẻ.
Máy Tính Điện Tử mà còn quên sao? Quả là sự lạ… TKKG!
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Trong chuyến đi chơi biển cùng với ông Sauerlich, TKKG bỗng phát hiện thấy một người đàn ông bị kẻ nào đó tấn công, nằm bất tỉnh trên boong của con tàu chạy dọc cảng. Chuyện gì vậy? Thủ phạm muốn gì ở nhà doanh nghiệp Heldt đây?
Chuyến đi chơi ở nhà bà nội Tròn Vo của Tứ quái lại có thêm một đặc vụ mới.
Mẹ Gaby nghe tiếng chuông bấm liền nhoài ngưởi ra khỏi cửa sổ mà sửng sốt. Trời ạ. Ba đứa bạn của con gái bà chớ còn ai. Karl nói vọng lên:
- Tụi cháu xin lỗi cô. Có chuyện khẩn, không thể để ngày mai được ạ.
- Lên đi! Với các cháu thì nhà cô chú đây bất cứ lúc nào cũng mở rộng cửa mà.
Sau năm phút, chiếc va-li đã được lau chùi khô ráo nằm trên tấm thảm giữa nhà. Gaby đầu tóc bù xù đi chân trần cũng bước ra nhập cuộc. Ông thanh tra cũng như Tứ quái kẻ quỳ người ngồi chung quanh chiếc va-li. Bà Glockner còn bưng ra một khay bánh bích quy khiến Kloesen thao láo mắt.
Tarzan lựa lời vào đề:
- Thưa cô chú, tụi cháu đạp một vòng ra ngoại ô để thở hít không khí trong lành, tình cờ đụng chiếc băng ca cứu thương của một người đàn ông tên là Panrich…
Ông Glockner cười tủm tỉm:
- Chú đã nghe thiếu úy Seibold báo cáo. Các cháu cũng “lãng mạn” gớm… nào, nói thật coi, đi chơi hay đi đâu vậy?
Tròn Vo chu mỏ với hai mép dính đầy bánh vụn:
- Đi đâu thì cũng vậy thôi chú ơi. Chỉ có điều nhờ chuyện tập luyện khí công ban đêm ấy mà cháu đã tình cờ rớ được chiếc va-li cà trớn này. Chú biết không, trong chiếc va-li của cái gã tên Panrich gì đó chứa vô số những dữ kiện bí mật đó chú.
Rồi mập ta giành ngay quyền mở tung nắp va-li:
- Chú thấy chưa, đây là chiếc xắc tay da cá sấu của chị Marga, trong đó gồm đồng hồ, nhẫn và ví. Chúng ta có thể kết luận: chính Otto Panrich là kẻ đã tấn công chị Marga…
Ông bà Glockner và Gaby đều bàng hoàng. Tarzan để cho Tròn Vo tận hưởng chiến công một lát rồi mới tham gia phân tích:
- Tụi cháu cho là thế này đây chú. Hồi chiều Panrich đã lái xe chạy chầm chậm qua công ti BRUCHSEIDL. Tên này giống Jan Zeckel đến nỗi Gaby đã nhìn lầm là Jan. Quả là một khúc quanh bất ngờ. Té ra Jan Zeckel đã lợi dụng nhân dạng giống hung thủ để tự nhận tội ác về mình. Từ đó nảy ra câu hỏi, vậy tại sao Jan lại nhận bừa tội trấn lột, một việc gã không có dính líu?
Tarzan ngừng lại vài giây. Hắn thở mạnh:
- Chưa hết, chú ạ. Trong đống tang vật hẩu lốn này còn có cả vé máy bay mang tên Paul Rode đi tuyến hàng không Frankfurt – New York. Lại thêm tấm ảnh một phụ nữ sắc sảo cùng tấm vé máy bay mang tên Catrin nữa. Paul Rode là kế toán trưởng của công ti Bruchseidl, còn Catrin chỉ có thể là người đàn bà trong tấm ảnh. Rất có thể đây là chuyến cao chạy xa bay của Rode với người đàn bà mang tên Catrin này.
Thanh tra Glockner gật gù:
- Có vẻ khớp đó Tarzan. Lúc tối ông Rode đã bị tấn công tại một nhà trọ mà ông ta vừa đến. Rode hiện đang nằm trong bệnh viện và không thể mô tả một chút gì về nhân dạng kẻ gây án.
- Về mặt địa lí thì giả thuyết Panrich là thủ phạm có vẻ đúng đó chú. Panrich bị nạn không xa nhà trọ ấy bao nhiêu. Có thể y mới rời khỏi đó. Có điều cháu cứ nghĩ hoài chưa ra, không lẽ Panrich tấn công Rode chỉ vì ba cái thứ không mấy giá trị, thậm chí vô ích này sao ạ?
Glockner chợt à lên:
- Hay đó, Tarzan. Mọi việc còn ở trong cái đầu của ông kế toán trưởng. Chú sẽ lệnh cho lấy khẩu cung Paul Rode dù ông ta có kêu đau đầu.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo vang. Ông thanh tra nhấc ống nghe:
- Cô Marga đấy à. Không, cô cứ nói đi, chúng tôi còn thức cả. Sao? À, ông Bracht hả? Vâng, tôi có biết ông ta.
Sau đó tới lượt Marga nói khá lâu. Ông Glockner không hề ngắt lời cô. Sau cùng ông nói:
- Những điều cô vừa nói với tôi rất quan trọng. Ông Bracht không hồ đồ đâu. Chúng tôi đang có đủ tang chứng để nói rằng cô đã bị một tên cướp có nhân dạng giống hệt Jan Zeckel tấn công. Chúc cô ngủ ngon đêm nay. Ngày mai tôi sẽ nói cô hay.
Glockner gác máy. Ông thở phào:
- Cha của Ilona, ông Bracht đã nói với Marga rằng con gái ông có hẹn với Jan Zeckel đúng vào giờ cô Marga bị kẻ lạ mặt trấn lột.
Tứ quái ngẫn ngơ ngay lập tức. Một lát sau Tarzan mới lầm bầm:
- Thảo nào thằng Jan học thuộc lòng lời buộc tội của cháu. Nó phải nói cho đúng những điều đã diễn ra. Nó cố tình làm như vậy là để có bằng chứng ngoại phạm trong vụ Ilona. Rõ ràng nó chẳng biết gì về hiện trường của vụ rạp hát Trung Tâm đêm đó cả.
*
Đường phố lúc này không một bóng người. Những đám mây bạc lảng vảng nặng trĩu nước. Sáng ra sẽ có mưa là cái chắc.
Tròn Vo cười khoái trá:
- Mình vô mánh một đống bánh bích quy. Mẹ Gaby đúng là một… bà nhạc tương lai hoàn hảo.
Thằng mập nói rồi le lưỡi rụt cổ chờ đòn trừng phạt của đại ca nó. Nhưng Tarzan dường như đang nghĩ gì đó, không để ý câu đùa của Tròn Vo. Karl thì cười cười:
- Ngáp phải ruồi thôi. Ờ mà đáng ra mày phải cảm ơn Tarzan mới phải đó mập.
- Vì sao chớ? Tarzan đâu có đem bánh cho tao ăn chớ.
- Nếu đại ca không rúc vô chiếc xe ma để vặn ra-đi-ô thì mày đâu có lượm được cái va-li và hai thằng Panrich và Jan đâu có bị lộ tẩy, rồi tụi mình đâu có lí do để giờ này còn tới nhà Gaby.
- Thôi thôi, tao hiểu rồi mà. Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Rồi ba đứa chia tay nhau tại ngã ba rẽ về nhà Karl. Tarzan không quên nhắc Karl đề phòng chiếc xe ma.
Đạp chừng năm phút, Tròn Vo chợt phát hiện nó đang đi nhầm đường. Trời ạ, đường về kí túc xá đâu phải đi lối này.
- Mày dẫn đường sao đó, đại ca?
- Ráng chút đi mập. Tụi mình đạp quá lên một đoạn. Tao tính rẽ qua chỗ cái Ferrari xem sao.
Tròn Vo thấy ớn xương sống:
- Nhưng xem cái gì mới được chớ?
- Tụi mình không nên bỏ qua một khả năng nào. Biết đâu bữa nay thằng lái xe ma đó đi làm “ca đêm” thì sao.
Tròn Vo đành hậm hực guồng đôi chân mập mạp.
*
Khi hai đứa rà xe đạp sát cổng sắt, chúng thiếu điều la lên vì ngạc nhiên. Coi, cánh cổng mở toang hoang từ lúc nào. Mặt Tròn Vo biến sắc:
- Trời, thằng điên đã tới đây và dùng chìa khóa dự phòng dông tuốt rồi.
- Im nào. Hình như trong ga-ra ô-tô có tiếng động đó.
Trong ga-ra chẳng những có tiếng động, còn có cả tiếng gào rống của một cái cổ họng điên loạn, giận dữ. Hai thằng lẹ làng như sóc nhảy xuống đẩy xe về phía phát ra các loại âm thanh rùng rợn. Đúng lúc đó đèn trong ga-ra đột ngột sáng rực. Hai quái vội thụt vô một lùm cây.
Trời đất. Trước mặt hai đứa là nhân vật cuối cùng trong tấm ảnh treo tường phóng lớn ở phòng làm việc của Marga. Gã mất trí có số phận đáng buồn Adolf Hussler chớ ai. Gã đang lải nhải liên tục, nước bọt sùi ra hai bên mép.
- Đồ chó đẻ, láu cá, mất dạy, đốn mạt… Tụi bay tưởng tao không cho xe chạy được à?
Gã lùi từ từ ra sau để… lấy đà rồi ủi mạnh vào mũi chiếc xe Ferrari một cú trời giáng.
- Đau quá bà con ơi. Gãy giò tao rồi! Tại sao tao húc cỡ đó mà chiếc xe không nhúc nhích chứ? Mọi khi chỉ xoay chìa khóa vào ổ là máy nổ rầm rầm… Trăm sự chỉ tại mày đó, cái chìa khóa dỏm kia!...
Adolf nhảy lò cò bằng một chân, mớ tóc đen rối xõa xuống che kín cả mắt. Gã nhảy tưng tưng cho đến khi Tarzan… hiện ra. Gã sung sướng ngó Tarzan:
- Chào người anh em. Cậu sẽ làm cho cái xe của tao nổ chứ?
- Chào ông Hussler! Xin chúc ông một buổi chiều tốt lành.
- Chiều, chiều cái con khỉ. Đêm mẹ nó rồi còn gì.
- Đúng một ngàn phần trăm. Lẽ ra giờ này ông phải ở trong viện mới đúng đó Hussler.
- Hì hì, đây vẫn biến khỏi nơi đó khi nào đây muốn. Chú em là ai vậy?
- Ông phải hứa không được nói với bất cứ ai nha. Tôi là Peter, con ma gây tai họa trên các đường phố. Đêm đêm tôi thường mượn chiếc xe này lao như điên trên đường, tông vào cái bọn đi bộ và đi xe đạp trên đường phố. Tôi khoái trò đó kinh khủng.
Adolf Hussler há hốc mồm:
- Chú em cũng khoái làm vậy sao? Tao cũng làm y như vậy đó. Tao muốn tiêu diệt tất cả lũ đi bộ và đi xe hai bánh ở ngoài đường. Đường phố chỉ dành cho xe hơi thôi, hiểu chưa.
- Ha ha, thế thì chúng ta hợp tác với nhau nghe. Đêm nay đến phiên tôi, mai tới lượt ông. Chịu chưa?
- Ô-kê! Nhưng bữa nay tụi mình gặp xui rồi! Cái chìa mắc dịch không tra được vô ổ điện nữa.
- Dễ ợt. Nào, tụi mình ra trạm điện thoại hỏi mượn ông chủ chiếc Ferrari chiếc chìa khóa khác nhé. Tôi với ông ấy là… bạn bè.
- Tao cũng thế. Tao quen lão đó từ hồi lão còn hàn vi. Này, nhưng không được để ai nhìn thấy tụi mình.
- Khỏi lo mà. Đường vắng hoe, đâu có ai.
- Ờ. Nếu mày nói láo tao sẽ cho mày ăn roi và phạt không cho xem ti-vi, hiểu chưa?
- Đâu có. Tôi chỉ muốn làm những điều tốt lành cho ông mà. Xin hân hạnh giới thiệu, đây là bạn Willi của tôi, người vẫn cùng tôi phóng xe đi tìm diệt bọn đi bộ đó.
- Vậy thì hay quá hả? Chào cậu béo dễ… sợ!
Ba “hung thần” thân mật quàng vai nhau tới trạm điện thoại công cộng.
Chưa đầy mười phút sau, “bọn họ” đã bị chiếc BMW của Glockner và hai xe tuần tra bao vây, sau cú phôn của Tarzan.
*
Trưa hôm sau, Tổng nha cảnh sát nhận được một bức điện từ Gieneve báo tin tiến sĩ Frey đã bị bắt khi ông ta định trốn sang Tây Ban Nha. Bức điện ấy cũng là một trong những lí do khiến thanh tra Glockner triệu Tứ quái đến văn phòng của ông cấp tốc, sau bữa trưa.
Ông Glockner tóm tắt cực ngắn:
- Gã Otto Panrich đã thú nhận tội trấn lột cô Marga và kế toán trưởng Paul Rode. Jan Zeckel đã chịu kể lại việc nó hất Ilona đáng thương ra khỏi ô-tô sau một vụ đôi co gay gắt. Còn tên Rode thì đã thú nhận tội lấy cắp 940.000 mark của hãng. Nhờ lão thú nhận có dan díu với Catrin, cảnh sát đã ập đến nhà mụ và gặp một bất ngờ khác. Mũi xe móp méo của Catrin còn dính những sợi len từ bộ complê của tên cướp Panrich. Ả này hết đường chối, đành nhận đã tông xe vào Panrich và lấy đi số tiền ở va-li của gã.
Ông thanh tra ngưng kể để uống một hớp nước. Sau đó ông tiếp tục kể nốt những điều Catrin đã khai báo, và giải thích vì sao mụ dính líu đến chuyện này.
Tròn Vo bật cười:
- Yêu đương gì tùm lum quá ta. Mà cũng nhờ ba cái tùm lum đó nên mụ Catrin mới quên bẵng không để ý tới những thứ trong va-li. Hà hà, nếu mụ đem luôn cái va-li đi thì…
- Đồng ý. Lúc nào cảnh sát lại không nể tài thám tử… may mắn của cháu chớ, Kloesen.
Tarzan quan tâm đến chuyện khác:
- Còn Hussler thì sao hả chú?
- Anh ta sẽ được điều trị tại một bịnh viện nhà nước. Bịnh tình anh ta trầm trọng hơn các bác sĩ tư nhân chẩn đoán nhiều.
- Có nghĩa là các vụ tai nạn do chiếc xe ma gây ra đều có bàn tay của ông ấy ạ?
- Đúng, tất cả! Những người bệnh loại này đều có triệu chứng sau: một số khu vực của bộ não vẫn hoạt động bình thường. Vì thế anh ta vẫn nhớ như in về những vụ tai nạn anh ta đã gây ra.
Karl tò mò:
- Kể cả trường hợp của cháu ạ?
- Đúng thế! Thậm chí Hussler còn nhớ cháu mặc chiếc áo kẻ ô sọc đỏ và quần màu xanh.
Karl trợn tròn mắt… kính cận:
- Chà, phục sát đất đó chú. Đến ngay cháu, cháu cũng chẳng nhớ cháu mặc gì nữa kìa.
Tất cả cùng cười vang vui vẻ.
Máy Tính Điện Tử mà còn quên sao? Quả là sự lạ… TKKG!
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Trong chuyến đi chơi biển cùng với ông Sauerlich, TKKG bỗng phát hiện thấy một người đàn ông bị kẻ nào đó tấn công, nằm bất tỉnh trên boong của con tàu chạy dọc cảng. Chuyện gì vậy? Thủ phạm muốn gì ở nhà doanh nghiệp Heldt đây?
Chuyến đi chơi ở nhà bà nội Tròn Vo của Tứ quái lại có thêm một đặc vụ mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất