Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 39 Chương 9: TÊN THÍCH KHÁCH

Trước Sau
Skin đã có mặt ở quán rượu. Trong quán chỉ có hai thanh niên đang chúi mũi vào cái máy chơi xổ số bằng tiền xu. Sau quầy bar vẫn là thằng cha bụng ễnh ương, phần nhô ra của bụng lão giá có ba con chim hải âu đậu cũng vừa. Skin tót lên chiếc ghế cao trước quầy và chống cùi chỏ hất hàm:

- Chào! Cho một li bia và một li cô-nhắc uống ấm bụng coi. Xin mời ông luôn một li nữa.

Lão chủ quán sung sướng suýt rơi miếng thịt nướng dầm dầu cải trong mồm. Lão vớ chai rượu rót đầy hai li. Tay lão run lẩy bẩy thế mà chẳng giọt rượu nào rớt qua ngoài.

- Xin mời!

- Mời!

Cả hai nốc cạn li rượu. Bấy giờ Skin mới trườn người qua quầy bar thì thào vào tai lão chủ quán:

- Ê, hàng ngày tụi tôi vẫn thấy có một “khứa” hay ngồi lai rai độc ẩm trong góc tối. “Khứa” ấy đâu hả? Tôi muợn khứa 50 mark định đến trả nhưng quên mẹ nó tên họ…

- Tôi không biết. Người nào nhỉ?

- Cái thằng mắt trố ra như mắt ếch đó.

Chủ quán trợn mắt:

- À, thế thì lão ấy tên là Ferdinand Lotzke biệt hiệu là Ferdy.

- Có số điện thoại y không?

- Có. Lão ta đại diện cho hãng Fitto-Top.

- Quỷ tha ma bắt, tôi chưa nghe cái tên hãng đó bao giờ.

- Nghe nói Fitto-Top là một loại thần dược bịp bợm nào đó.

- Hê hê, tuyệt nhỉ. Tôi sẽ xin Ferdy một chai để chữa bịnh. Nào, một li bia nữa.

Skin làm sạch cốc bia rồi biến nhanh như chớp.

*

Nơi để thức ăn cho động vật hoang dã là một căn nhà nhỏ giữa rừng. Ở đây người ta có kê thêm mấy băng ghế để những người tự nguyện mang thực phẩm tới có chỗ ngồi nghỉ ngơi. Sau căn nhà có một chòi cao dùng quan sát hỏa hoạn và thú rừng. Từ độ cao này người ta có thể phóng tầm mắt tới một khoảng cách khá xa xung quanh.

Tarzan thoăn thoắt leo lên chòi. Karl bám theo sát nút.

- Thấy gì lạ không?

- Không. Nhưng tao cho rằng thủ phạm rất khôn ngoan khi chọn địa điểm này để nhận tiền. Ở trên đây gã thừa sức biến gấp nếu thấy cảnh sát bám đuôi ba kẻ bị tống tiền. Nếu yên ổn, gã sẽ xuống và ém ở bụi rậm đằng kia. Khi mọi chuyện êm ru gã lại mò ra thu hoạch một trăm năm mươi ngàn mark hoặc hai trăm ngàn mark nếu tính luôn phần lão Achim nộp mạng.

Gaby cũng vừa leo lên đến nơi. Cô bé nói luôn:

- Nếu Achim nằm trong danh sách tống tiền ắt lão phải liên hệ với ba ông bạn Theo, Jurgen hoặc Detlef.

Karl suy ngẫm:

- Biết đâu lão chưa kịp báo tin thì bị tai họa ụp xuống đầu. Không hiểu giờ phải nằm viện, lão tính sao?

Tarzan không nói gì. Hắn đưa cặp mắt tinh anh quét ngang dọc địa hình lần chót rồi thúc giục:

- Chúng ta nhổ neo đi. Trời sắp tối rồi.

Đúng vậy, trời lúc này đã nhá nhem. Cả đám vừa bon bon được một đoạn đường thì bất ngờ chạm mặt với một bóng đen lù lù bước tới với con chó bẹc-giê có dây xích bự khổng lồ. Chúng định né qua một bên cho con cẩu có lối đi nào dè bóng đen đã quát lớn.

- Ê, tụi nhóc con tính làm gì ở đây hử?

Tarzan vẫn lễ độ:

- Dạ, không làm gì hết. Tụi tôi thấy có đường thì đạp xe thôi. Đây có phải là vườn thú riêng của nhà ông đâu.

- Đừng giỡn mặt. Tụi mày tính vào rừng bẻ cành, dẫm cây con, hù dọa thú và hút thuốc lá gây cháy rừng chớ gì?

- Chúng tôi tự thấy không cần trả lời câu hỏi đó. Giờ đến phiên tôi hỏi đây: Ông vác súng săn, dắt chó săn đi lén lút trong rừng giờ này để làm gì? Ông có giấy phép săn bắn không? Nếu không có giấy phép săn bắn ông sẽ ở tù đó.

Máy Tính hù tiếp:

- Xin ông chớ bỏ chạy. Con chó bẹc-giê của tụi tôi đang chạy phía sau còn đồ sộ gấp đôi con cẩu của ông. Tôi mà “suỵt” một tiếng là nó áp giải ông rất giỏi đó.

Người đàn ông đứng sững như trời trồng. Không thể nói một lời. Karl dịu đi:

- Thôi, nói vậy chớ tụi tôi làm gì có con chó nào. Chỉ khuyên ông chớ ỷ mình có súng bắn thú bậy hoặc chĩa vô người khác hù dọa. Nào, ông đã chịu quay lại chưa, hay đợi tụi tôi báo cho trạm kiểm lâm về chuyến đi rừng không có giấy phép?

Người đàn ông chỉ biết gầm gừ trong cổ họng rồi quay lại. Tứ quái cũng đạp thẳng về nhà.

*

Erika Loose, vợ sắp cưới của Christian Verden có mái tóc màu đồng thau. Cô diện bộ cánh màu xanh da trời phóng chiếc xe thể thao của Anh qua cổng ngôi biệt thự ốp đá vân hoa cương rồi dừng lại trước cửa.

Mười một giờ ba mươi, Erika liếc đồng hồ. Cô nghĩ rằng mình đến hơi muộn. Nhưng không sao, cô thừa hiểu tính nết vị hôn phu của mình. Do sống đơn độc nên Christian thường đặt tiệc trước ở một nhà hàng phục vụ tận tư gia khi có khách.

Erika nhấn chuông. Ủa, sao cô đã nhấn chuông đến bốn hồi dài rồi mà vẫn không thấy gì chớ? Thường thì bao giờ anh ấy cũng vội vã ra mở cửa khi nghe cô đến.

Không thể được. Rõ ràng cô vừa nói chuyện qua điện thoại với Christian xong là tới đây liền. Có thể có chuyện gì xảy ra trong thời gian chưa đầy 20 phút không?

Erika nhấn chuông lần nữa.

Vẫn không có chút động tĩnh nào.

Christian vừa nói gì nữa trong điện thoại nhỉ? Anh ấy nói rằng hôm nay sẽ có một món quà đặc biệt cho mình, rất có ý nghĩa, sẽ đặt ở trên bàn tiệc.

Erika sốt ruột đẩy cửa nhưng cửa khóa chặt. Cô vội vã vòng lại đằng sau liếc vô cửa hậu. Lạy Chúa, cửa kính bị đập vỡ toang. Cô gái xinh đẹp thò đầu vào. Tim cô như bị nhảy ra ngoài, cô không còn tin vào mắt mình nữa.

Cô hét lên một tiếng khủng khiếp và khuỵu xuống bất tỉnh.

*

Phái đoàn năm người do ông Hermann hướng dẫn đứng ngơ ngác trước biệt thự Christian Verden. Đúng giờ hẹn, bốn bề im phăng phắc, chỉ có tiếng côn trùng kêu ra rả giữa trưa. Tròn Vo lẩm bẩm:

- Thế mà cũng gọi là nồng - nhiệt - tiếp - đón.

Ông Hermann lẩm bẩm:



- Không thể được. Hay là họ đang ở dưới bếp?

Tarzan đặt tay lên nắp ca-bô của chiếc xe thể thao Anh:

- Người thì không thấy đâu mà lại có một chiếc xe bỏ không. Chắc chắn xe này vừa tắt máy cách đây chưa đầy 20 phút bởi động cơ còn ấm.

Tròn Vo nghiến răng ấn một hồi chuông nữa.

- Hay họ đi picnic? – Ông Hermann cắn môi.

Tarzan cắn môi. Hắn không tin một ông chủ lớn như Christian Verden lại thất thố như thế. Hẳn là có điều gì bí ẩn. Không một chút do dự, Tarzan vọt về phía cửa hậu. Phía sau hắn có tiếng chân bước gấp. Khỏi cần quay đầu, hắn cũng biết đó là bước chân Gaby. Hắn có thể nhận ra bước chân của cô trong cả một cuộc duyệt binh.

Cố bé vượt qua mặt hắn để rồi bỏ rơi tay vào bàn tay hắn. Hai đứa vòng qua góc nhà để tới sân sau, Gaby đã thét lên.

Tarzan buông tay Gaby để chạy đến chỗ một người đàn bà nằm sóng soài trước cửa hậu. Tarzan bắt mạch. Người phụ nữ không bị thương mà chỉ bị choáng mạnh. Chỉ vài động tác sơ cứu, cô đã mở mắt ra ngay.

Tarzan đỡ người phụ nữ trong tư thế ngồi dựa, Gaby chạy tới đỡ một bên. Cô bé đảo cặp mắt đẹp vào trong nhà.

- Tarzan!

Gaby lại thét lên. Tiếng thét lần này thật rùng rợn. Tarzan nhìn vào trong nhà. Người hắn không nhúc nhích được. Giữa gian phòng rộng mênh mông treo đầy các kiệt tác hội họa như một bảo tàng Louvre thu nhỏ, một vệt nắng chiếu xiên lên thân hình một người đàn ông nằm phủ phục dưới sàn nhà.

Người đó như đã chết.

Ông ta nằm thẳng hướng bức tường có bức tranh bị giật xuống, phần đầu ông ta đẫm máu. Máu chảy ướt cả tấm thảm.

*

Sau cú phôn khẩn cấp, thanh tra Ohnesorge đã có mặt tại hiện trường. Vừa nhìn thấy Tứ quái, ông đã nổi nóng:

- Lại là mấy đứa nữa hả? Không hiểu sao tụi nhỏ này dính vào lắm chuyện thế? Có lẽ mấy đứa phải xéo khỏi đây thì thành phố này mới yên ổn được.

Tarzan cự lại:

- Bọn cháu không phải là nguyên nhân. Cũng không là động lực thúc đẩy. Nói thật với chú, không có tụi cháu phát giác sớm các vụ án vừa qua thì có thể để cả năm cũng không ai biết.

Ohnesorge điên tiết lắm. Có điều ông ta phải nín thinh vì bác sĩ đã đến. Lúc này sau cơn choáng, Erika Loose đã tỉnh hẳn. Cô thân ái mời Tứ quái ngồi vào bàn. Giờ thì hai bên đã biết nhau. Tarzan huých Gaby, nhận xét: “Cũng hiền lành đó.”

Ông Hermann đứng dựa cửa sổ nhắc đi nhắc lại:

- Cũng may là bà nội ở nhà. Bà mà đi theo chắc không chịu nổi.

Thanh tra Ohnesorge an ủi vị hôn thê của gia chủ:

- Cô Erika ạ, dù sao thì Christian Verden vẫn còn sống. Viên đạn không làm bị thương phần vỏ não. Các bác sĩ khẳng định như vậy. Ở bịnh viện ông ấy sẽ được chăm sóc cẩn thận hơn. Ông ấy hồi tỉnh ngay đấy mà.

Erika lập bập hỏi lại:

- Ông chắc anh ấy sẽ qua khỏi chứ?

Ông thanh tra gật đầu:

- Và nhanh chóng hồi phục.

Tròn Vo mặt ỉu xìu trước nguy cơ bị cúp bữa trưa.

Ohnesorge trầm giọng:

- Thủ phạm đứng bắn từ ngoài cửa. Vỏ đạn văng rớt xuống sân sau. Kĩ thuật hình sự đã khẳng định đây là một khẩu súng ngắn của quân đội. Máu trên đầu Christian ra nhiều do viên đạn chạm phải phần mềm. Ông ấy không gục ngay ở chỗ trúng đạn mà loạng choạng đi về phía bức tường…

Erika khóc òa nhưng Tarzan đã trấn an:

- Chị đừng khóc nữa để ông thanh tra nói tiếp.

Ohnesorge chĩa cái nhìn hòa bình sang Tarzan:

- Christian loạng choạng lại bức tường chắc để dựa lưng nhìn. Nhưng mới gần tới nơi ông đã đổ sụp, tay níu vào bức tranh, kéo tụt cả bức tranh xuống. Thủ phạm thấy nạn nhân ngã, máu loang đầy tấm thảm nên tưởng rằng con mồi dã chết.

Tarzan gật đầu:

- Viên đạn phá rất mạnh phần mềm. Cháu phải tốn khá nhiều băng mới quấn kín miệng vết thương.

- Đúng vậy. Theo tôi, đây không phải là hậu quả của một vụ cướp bị chủ nhân khám phá nên giết người diệt khẩu. Đây rõ ràng là một vụ trả thù cá nhân. Cô Erika này, có bao giờ Christian đề cập với cô một trục trặc trong quan hệ nào đó không?

Tarzan hơi kinh ngạc trước phán đoán sắc sảo của ông thanh tra. Trong con người ông, óc xét đoán quả là lợi hại. Hắn nghe Erika nghẹn ngào:

- Ở công ti cổ phần hóa chất Verden có chín trăm hai mươi cán bộ nhân viên. Christian là giám đốc kĩ thuật còn Otto Krubalt làm giám đốc thương mại. Christian có kể với tôi là anh ấy nghi ngờ Krubalt biển thủ công quỹ tại một chi nhánh công ti ở nước ngoài do chính con gái ông ta phụ trách. Anh ấy còn nói sau dịp lễ Phục Sinh này, anh sẽ đề nghị họp Hội đồng quản trị công ti để trình bày nỗi nghi ngờ và yêu cầu thanh tra làm rõ vụ việc.

Ohnesorge gật gù:

- Rất cảm ơn cô. Quả là một nguồn tin hết sức thuyết phục.

- Nhưng mà đã hai ngày nay, viên giám đốc thương mại này bị bệnh cao huyết áp nằm bịnh viện với lọ thuốc nước kè kè.

- Tôi sẽ điều tra ngay, cô yên tâm. – Thanh tra Ohnesorge ghi vào sổ tay.

Tarzan nãy giờ cứ nhấp nhổm. Thái độ lạ lùng của hắn khiến thanh tra Ohnesorge chú ý:

- Chú mày lại sắp có ý kiến gì đó hả?

- Dạ, cháu muốn biết các bức tranh trong phòng là nguyên tác hay bản sao ạ?

Erika trả lời thay sếp cảnh sát. Còn phải hỏi, bản thân cô là một nữ họa sĩ kia mà:

- Đó là những bản sao nhưng rất giá trị em ạ. Các tác giả họa lại đều là các họa sĩ bậc thầy. Các họa sĩ Hà Lan thế kỉ 17 như Vermeer, Metsu, Mieris, Fer Borch… Anh Christian rất hâm mộ trường phái này. Các bức họa đều ẩn chứa điều muốn nói.

Tarzan nhíu mày: Ông ta bị trúng đạn, không chạy ra cửa lại chạy tới kéo rơi bức tranh xuống. Có điều gì ẩn chứa trong bức tranh này không?

Hắn hỏi:

- Theo chị, trong bức tranh mà Christian níu mạnh có điều gì bí mật?

Đúng là chỉ có nghệ thuật làm cho Erika nín khóc. Cô trả lời hồn nhiên:



- Trong nghệ thuật đỉnh cao luôn có thông điệp mà tác giả gửi gắm. Chỉ ai tri kỉ với tác giả mới nhận ra.

- Nếu thế thì bức tranh bị kéo rơi xuống, em đã từng thấy bản chính tại bảo tàng hội họa ở Munchen. Cũng vẽ một cậu bé với con chó thân yêu của cậu.

Môi Erika đã hết nhợt nhạt. Cô hé một nụ cười:

- Rất chính xác, Tarzan ạ. Nhà danh họa Gerand Fer Borch rất tha thiết với loài vật và trẻ con. Tranh vẻ cậu bé đang chăm chú bắt bọ chó. Bên bàn là sách vở bút mực chưa hề động đến. Bức tranh hàm ý nói rằng bọn trẻ trước khi ngồi vào bàn học phải quậy chút đã.

- Chị quả là am hiểu hội họa. – Tarzan thán phục.

Erika thích thú:

- Trong điện thoại, Christian có hứa là sẽ dành cho tôi một món quá bất ngờ. Có giá trị, đặt ở bàn ăn.

Ông thanh tra lắc đầu:

- Trên bàn không có gì.

Đúng lúc đó thì bác sĩ pháp y xuất hiện. Tarzan lập tức thăm dò liền:

- Ông Christian đã tỉnh chưa ạ?

- Chưa lẹ vậy đâu cháu. Ông ấy vẫn còn hôn mê do máu ra nhiều. Tất nhiên là cấm mọi thân nhân tiếp xúc.

- Thật đáng tiếc. Cháu nghĩ rằng có thể ông Christian đã nhận diện được tên thích khách. Nếu chúng ta chậm chân và hung thủ biết được nạn nhân còn sống, chúng sẽ chuẩn bị tiếp đón “con mồi” lần thứ hai tàn bạo hơn nhiều.

Karl bổ sung:

- Giả sử Krubalt là một ông chủ tầm cỡ, lão sẽ thuê bọn sát thủ làm vụ ám sát này.

Tarzan lim dim mắt:

- Và Krubalt cũng có thể mướn ngay một sát thủ trong số chín trăm hai mươi cán bộ nhân viên của công ti. Chị thấy sao chị Erika?

Erika bàng hoàng:

- Hai em nói… có lí. Anh Christian vốn không được lòng đám nhân viên bảo vệ. Không phải anh khe khắt nhưng ở công ti, một số nhân viên bảo vệ xuất thân từ các thành phần xã hội mờ ám. Nói thẳng ra là du đãng, côn đồ. Họ được Tổng công ti biệt phái đến để gác cửa, gác kho ăn lương.

- Họ có súng không hả chị?

- Anh Christian nói rằng có.

- Thế thì quá nguy hiểm. Nhân viên bảo vệ ngành dân sự mà lại được trang bị vũ khí thì thật đáng ngại. Họ có đông không ạ?

- Mười người. Cỡ đó. Em muốn biết chính xác thì phải hỏi ông đội trưởng đội bảo vệ Wittmann.

- Họ có thay ca không chị?

- Không. Mười người này cố định.

Gaby hỏi đại ca:

- Sao? Đại ca đã nghĩ ra cái gì sao?

- Chưa. Mới là đốm sáng nhỏ thôi.

Karl động viên:

- Cứ nói ra đi, bọn mình sẽ bổ sung.

- Đốm sáng trong đêm là quý lắm rồi. – Tròn Vo cổ vũ.

Tarzan gật gù:

- Tôi sẽ phát ngôn đây. Chị Erika, em cho rằng Christian Verden níu bức tranh để nói với chúng ta một hàm ý nào đó.

Erika sửng sốt:

- Một hàm ý hay một thông điệp?

- Một thông điệp dành cho sự điều tra hung thủ. Ông ấy nghĩ rằng mình không thể sống với vết thương trí mạng nên muốn bày tỏ một chỉ dẫn về tên giết mướn cho mọi người.

- Vậy là sao? – Tròn Vo không hiểu.

- Chẳng hạn ông ấy biết tên tuổi kẻ sát nhân, có điều không nói không viết được. Christian rất thông minh đã chọn một bức tranh có nội dung thích ứng với bản chất thủ phạm để kéo xuống.

Thanh tra Oshnerorge đờ đẫn. Cách giải thích của thằng bé kia quá đỗi mơ hồ. Gaby phát triển ý của Tarzan:

- Trong bức tranh có một con chó. Chú có thể hiểu thủ phạm làm nghề gì đó cần có chó, có liên quan đến chó, hoặc tên loài chó chẳng hạn.

Erika cung cấp thông tin:

- Ở đội bảo vệ hình như không có chó, các em ạ. Họ chỉ có súng thôi.

Ohnesorge đứng bật dậy:

- Tôi sẽ liên hệ với đội trưởng bảo vệ để nắm danh sách các nhân viên.

Thanh tra Ohnesorge rời gót cấp tốc. Năm phút sau, ông trở lại với đầy đủ tên họ mười người. Giọng ông thật rôm rả:

- Hà hà, trong danh sách này có một tên cực kì quen thuộc với chúng ta.

Đám trẻ nhao nhao lên. Tiếng Tarzan lanh lảnh:

- Có phải gã là Eddi. Edward Floher biệt danh Eddi không hả chú?

- Đúng vậy, sao cậu lại biết. Có thể là Dagobert Mulle thường gọi là Jango thì sao? Gã cũng có tên trong danh sách đội bảo vệ?

- Không! Chỉ có thể là Eddi thôi.

Ohnesorge tỏ vẻ không quan tâm.

Tarzan đấm một cú vô… không khí:

- Ông Christian đã gửi lại một thông điệp tuyệt vời. Hung thủ và… con chó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau