Quyển 40 Chương 4: KẺ CẮP ĐỤNG BÀ GIÀ
Lúc nghe tiếng còi hụ của xe tuần tra, Sebastian Pleff cứ tưởng là cảnh sát bám theo mình. Nhưng chẳng qua là gã có tật giật mình thôi, cảnh sát đã rẽ qua đường khác còn gã vẫn tiếp tục lao trên đường với chiếc BMW vừa ăn cắp được hôm qua. Mà đâu phải Sebastien chỉ “xoáy” một chiếc ô-tô. Còn một chiếc xe nữa mà lúc này gã định đến lấy thì gã vừa nẫng sáng nay.
Tại sao gã lại tham lam vậy hả? Một tay tội phạm cáo già như Pleff không bao giờ phó thác cho may rủi. Gã đã tính đâu vào đó. Cái túi tiền trên băng ghế khoảng 100.000 mark mới cướp của nhà băng còn lù lù. Và để xóa dấu vết vụ cướp thì gã cần tới hai cái xe… ăn cắp lận…
Pleff liếc kính chiếu hậu thấy an toàn rồi, liền cho xe chạy vào khu công nghiệp cũ. Chà, mang tiếng là khu công nghiệp chứ đất đai chỗ này bỏ hoang, các công xưởng nhà máy đều di chuyển đi nơi khác từ đời cố tổ.
Gã tướng cướp 39 tuổi, cao lớn khỏe mạnh và chưa hề biết đến hai chữ “lương tâm” cười khà khà:
- Hành động xuất quỷ nhập thần như ta, thật không hổ danh. Đinh Vít!
Ô-kê, gã là Đinh Vít thực sự chớ còn gì phải bàn. Dân anh chị tôn xưng gã như vậy bởi gã có thể “xoáy vào” và “xoáy ra” trong mọi vụ. Còn phải hỏi.
Đinh Vít có hai nghề nghiệp: Thứ nhất, cướp nhà băng. Thứ hai, tham gia vào các vụ gián điệp công nghiệp.
Chẳng hạn bây giờ Pleff cũng đang được thuê “mua đứt” công trình nghiên cứu mang mật danh “X-U-1% Gamma-Chip” đây. Kẻ thuê gã đã tiết lộ đó là… công trình nhảy vọt trong khoa học điện tử của tập đoàn WBCB.
Tên tướng cướp 39 tuổi lim dim mắt. Khúc phim hồi tưởng loang loáng trong óc gã. Nào, bắt đầu từ viên kĩ sư trưởng Jacques Perrigon của tập đoàn cạnh tranh ASHBURN-CENTRE. Tập đoàn này làm ăn lỗ lã và đang rất thèm muốn công trình “X-U-1% Gamma-Chip” của đồng nghiệp WBCB nổi tiếng.
Được thôi. Perrigon vừa xì tiền ra là Pleff liền dàn xếp cuộc gặp gỡ với kĩ sư trưởng Rodermeyer của WBCB. Hai bên gặp nhau có vẻ tâm đắc lắm. Nhưng Rodermeyer là người thận trọng. Lão chỉ đem theo một chút xíu tài liệu thử nghiệm bước đầu của công trình nghiên cứu. Perrigon thèm rỏ dãi. Y trả tiền, và muốn mua tất cả những tài liệu còn lại, nhưng cuộc mua bán sau đó lại bị trục trặc.
Thứ nhất: tài liệu không còn nằm trong tay Rodermeyer nữa vì lãnh đạo tập đoàn WBCB giao cho y những nhiệm vụ khác. Dĩ nhiên sẽ có lúc y phục hồi vị trí cũ, nhưng… lâu lắm. Điều quan trọng là hiện tại y không còn gì để tuồn cho Perrigon.
Thứ hai: Rodermeryer bị tống tiền bởi một tay kĩ sư thiết kế dưới trướng có tên là Droselhoff, kẻ đã mục kích cuộc gặp gỡ giữa y và Perrigon.
Pleff hậm hực lắm. Lỗi đâu phải tại gã chớ.
Trăm dâu đổ đầu tằm. Mẹ kiếp, chẳng lẽ gã lại nện thằng phá đám Droselhoff và đốt tập đoàn WBCB cho bõ ghét. Khi không lão Perrigon còn cúp luôn cả tiền thưởng của gã nữa chớ…
Pleff cho xe chạy rề rề. Gã liên tục chửi thề. Hừ, thua me thì gỡ bài cào. Thu phi vụ gián điệp công nghiệp thì gỡ phi vụ cướp nhà băng chứ sao. Thì đã nói rồi, Pleff có khi nào lại chịu bó tay! Và trời đã phù hộ gã thành công.
*
Khu công nghiệp cũ giờ này vắng hoe. Tên tướng cướp nhìn trước ngó sau vẫn chẳng thấy ma nào. Đến một con chuột cống cũng không thấy. Gã hài lòng dừng xe trong một cái ngõ hình ống, sặc mùi ẩm mốc.
Pleff phải cuốc bộ một quãng để đi tới chỗ để chiếc xe kia. Ê, để thư giãn, gã tạm thời giắt khẩu súng bắn hơi cay vô thắt lưng. Súng bắn hơi cay mà mẽ ngoài y chang súng thật. Chẳng thế mà lúc gã chĩa về phía bọn nhân viên nhà băng, đứa nào cũng sợ tóe khói. Pleff cười nhẹ nhõm, đi vào sân một xí nghiệp bao bì đổ nát, bụng bảo dạ:
- Ta sẽ chuyển túi tiền ăn cướp sang chiếc Mercedes.
Tất nhiên thôi. Để chuẩn bị cho những phi vụ bất chính bao giờ Pleff cũng ăn cắp trước hai chiếc ô-tô để dễ bề đánh lạc hướng cảnh sát. Trong khi đó, gã vẫn có riêng một chiếc Audi màu trắng do chính gã đứng tên sở hữu đàng hoàng. Có điều chiếc Audi hạn hữu lắm mới dùng, và cứ mỗi lần dùng gã lại thay đổi một bảng số cho ăn chắc.
Tên gián điệp công nghiệp kiêm tướng cướp nhà băng nện giày trên con đường lát đá. Không ai bắt gặp gã. Gã tự tin đến mức lắc lư cái túi vải ngập ứ tiền ăn cướp trong tay.
Và gã đã bị trả giá đắt.
Một mũi dao nhọn đột ngột gí vào cổ gã. Thằng cầm dao gầy gầy chắc vừa đủ tuổi thành niên. Bên trên cái mặt đê tiện của nó là mái tóc đỏ xù lên trước gió. Nó rít qua kẽ răng:
- Khôn hồn thì chớ cử động!
Pleff ngây như gỗ. Gã đảo cặp mắt chó sói một vòng. Chết mẹ, sau lưng thằng Tóc Đỏ còn một thằng nữa đang ngự trên chiếc Mercedes mà gã đã khổ công ăn cắp.
Thằng Tóc Đỏ nhếch mép:
- Xế hộp của mày, hả?
Thằng thứ hai cười gằn:
- Và thằng cha tốt bụng này mới đãng trí làm sao. Gã luôn để quên chìa khóa nên đành phải phá khóa xe của chính mình. Để khỏi bị mang tiếng là đạo tặc, gã đã giấu xế hộp ở đây. Gã khôn ngoan đấy chứ, Andy nhỉ?
Andy Tóc Đỏ cười hềnh hệch hưởng ứng câu nói móc của thằng bạn. Pleff đã hoàn hồn. Gã dịu giọng:
- Hai chú em hãy nghe tôi bảo đây…
Nhưng Andy đã cù mũi dao vào cổ gã, đồng thời nhanh tay giật phăng cái túi vải trong tay gã, quát lớn:
- Câm mồm đi mày. Này Bert, mày nổ máy chiếc Mercedes là vừa. Cha này sẽ phải cuốc bộ.
Pleff tái mặt. Gã cố thử lần nữa:
- Này các bạn, chúng ta có thể thương lượng với nhau theo luật giang hồ mà, tôi…
- Im ngay. Chỉ một lần nữa thôi, cha nội, là đây cắt mũi đó.
Andy thẩy chiếc túi càn khôn cho Bert. Thằng bò mộng này cười hô hố liệng vào băng sau xe hơi. Nó gào khoái trá:
- Mày giải quyết thằng cha đó lẹ đi Andy.
- Đồng ý. Ê, đi lại dãy kho đằng kia, ông nội. Ông nội sẽ ngồi tham thiền nhập định trong một gian kho không cửa sổ cửa hậu cho đến lúc nghĩ ra cách phá cửa để thoát thân. Lúc đó thì, đường ông nội, ông nội cứ xéo.
Bert lúc này đã nổ được máy, giục:
- Lẹ lên mày. Còn ít xăng lắm.
Pleff rơi vào thế mạt lộ. Khốn nạn thật, một thằng tướng cướp lừng danh như gã mà bị hai thằng du đãng hạng ăn mày phỗng tay tên chiến lợi phẩm thì nhục nhã biết chừng nào. Gã nghiến răng kèn kẹt lết từng bước, rũ vai xuống làm ra vẻ bất lực, trong khi bàn tay lông lá thò vào trong áo blouson.
Rồi gã bất ngờ rút khẩu súng bắn hơi cay ra, quay phắt lại, nện vào tai trái Andy. Ngay lập tức, thằng Tóc Đỏ ngã lăn ra đất, con dao văng xuống núi rác bên cạnh, cặp mắt đảo tròng.
Pleff chạy ngược trở lại. Ma quỷ ạ, Bert vừa ngồi sau tay lái, sập cửa một cách nôn nóng, liếc lên kính chiếu hậu thì… đứng tim vì khẩu súng trên tay Pleff lăm lăm. Không nói không rằng, nó đạp ga đẩy chiếc Mercedes phóng như tên bắn.
Pleff nửa cười nửa khóc. Gã nghẹt thở khi thấy trước mặt chỉ còn… cái đuôi xe.
- Xe mất, tiền mất. Tổ cha tụi mày. Hừ! Đừng vội mừng nghe các con. Tao sẽ khai thác thằng kia. Nó sẽ phải ói ra chỗ tao cần đến.
Pleff gầm gừ quay ngược đầu.
Nhưng lại một bất ngờ nữa đang chờ gã: Andy Tóc Đỏ đã bốc hơi!
*
Tứ quái ngồi ở văn phòng thanh tra Glockner. Đứa nào cũng hồi hộp chờ kết quả của cú điện thoại ông thanh tra đang gọi.
Quả nhiên sau cùng mặt Glockner dãn ra. Ông nói:
- Hình như lần này các con lại may mắn. Gã mặc bộ đồ da trắng chạy mô-tô phân khối lớn vừa tự thú trên giường cấp cứu rằng gã tên là Paul Rohde, mười chín tuổi, hai lần can án vì đua xe, đánh võng trên đường. Gã cũng không phủ nhận chuyện mình đã tông xe vào thầy Lattmann của các con.
Tứ quái thở phào. Tuy nhiên chỉ mới êm một vụ. Gaby thắc mắc ngay vụ thứ hai:
- Còn cái ông Rodermeyer làm ở hãng WBCB ra sao rồi hở ba?
- Ông ta sẽ phải nằm viện lâu dài. Những vết thương rất nặng, tuy không đe dọa tính mạng.
Tròn Vo đợi miếng sô-cô-la lăn xuống ruột xong mới phát biểu:
- Nếu như cháu không nhầm, thì ông ấy có một cái đầu chuyên bị va đập.
Máy Tính ngạc nhiên:
- Vậy nghĩa là sao, Willi?
- Thì đó: trên mặt ông ta đầy những vết bầm tím. Những vết bầm đó không thể xuất hiện kịp trong có vài phút sau tai nạn mà phải có từ hôm qua hoặc hôm kia cơ. Có thể ông ta đã bị té giập mặt trước khi bị thằng Paul húc phải.
Tarzan gật đầu:
- Lần này thì sô-cô-la làm mày thông minh hẳn ra đó Willi. Chúng ta có thể hiểu rằng đây là tai nạn thứ hai trong vài ngày của ông Rodermeyer. Có lẽ cháu phải vào thăm ông ta trong bịnh viện, chú Glockner ạ. Cháu thấy áy náy sao đó.
- Lí do?
- Vì trước đó chính cháu đã liệng Paul Rohde xuống mặt đường khiến gã hết còn khả năng điều khiển tay lái. Vì vậy chiếc mô-tô mới đụng vào ông Rodermeyer.
Máy Tính gãi đầu:
- Nhưng mày đâu cần phải tự trách mình. Paul chạy trốn đâu phải lỗi của mày.
Tarzan đứng lên:
- Đằng nào cũng tới lúc phải đi mà. Từ đây tới nhà tiến sĩ Lattmann đâu có gần, phải không các bạn.
Ông Glockner hỏi:
- Các con còn định đến chỗ ông ấy sao?
Gaby vui vẻ:
- Vâng ạ. Tụi con còn phải đem trái cây và báo chí tới cho thầy. Thêm nữa thầy cần được biết chuyện vừa xảy ra. Thầy có thể bắt Rohde trả tiền bồi thường và thuốc men theo luật.
Ông Glockner gật đầu đồng tình.
Trước khi đi, Tarzan còn hỏi xem cảnh sát đã tìm ra dấu vết gì của “con vượn tóc vàng” đã đột nhập vào nhà ông họa sĩ Blassmuller chưa.
Ông thanh tra lắc đầu:
- Ông họa sĩ đã xem tất cả các tấm ảnh trong hồ sơ của cảnh sát. Không thấy tên đó. Nghĩa là hắn chưa có tiền án tiền sự.
Tứ quái chia tay ông thanh tra.
*
Tại nhà bếp của thầy Lattmann, Gaby tíu tít mở gói quà mẹ cô đã gói sẵn gồm chuối, anh đào, dâu tây kính biếu thầy. Trong lúc cô sắp xếp mọi thứ lên đĩa để bưng ra thì ba quái sôi nổi tường thuật lại chuyện đã xảy ra với tên côn đồ Paul Rohde.
Ông thầy hội họa kêu lên sửng sốt:
- Các em giỏi quá. Nhưng tôi thấy thương cho Rohde, cả ông Rodermeyer nữa. Cuối cùng thì vụ tai nạn của tôi được làm sáng tỏ chỉ vì họ bị gãy xương. Thật tội quá.
Tròn Vo lắc đầu:
- Nhưng thầy đã bị gãy xương trước kia mà. Em nói vậy không đúng sao!
Ngó cái miệng bài hải của Kloesen đố thầy Lattmann dám không đồng tình với nó. Ông đành chỉ biết thở dài.
Lúc này Gaby đã bày biện các thứ trái cây lên bàn. “Picasso” mời Tứ quái cùng ăn. Nhưng bọn trẻ ăn rất rụt rè. Ngay Tròn Vo cũng ăn uống nhỏ nhẻ. Thì nó đâu có khoái hoa quả, trừ khi chúng được bọc bằng sô-cô-la.
Gaby bỗng nghển đầu, kêu khẽ:
- Ủa, ai kia nhỉ?
Tarzan ngồi đối diện cô bé, vội quay người nhìn. Bên nhà hàng xóm làm gì có ai. Gaby khăng khăng:
- Vừa có một kẻ biến ra phía sau nhà. Rất vội vàng. Gã hình như từ phố vào. Thoắt cái đã lẩn sau góc nhà.
Tarzan đứng dậy:
- Tả hình dáng kĩ hơn chút coi Gaby?
- To con. Mặc áo thể thao, đội mũ phớt. Tuổi khá lớn. Hay gã muốn vào nhà ăn trộm nhỉ?
Tarzan đi ra cửa, còn dặn với lại:
- Để rồi xem. Nhưng xin thầy đừng báo cảnh sát vội, thưa thầy. Nhỡ đó là người đến xén cỏ vườn, hoặc là một người đi tìm chó lạc… Gaby, bạn ở lại đây nghe. Nếu có đụng độ, con gái chẳng nên có mặt đâu.
Hắn ra khỏi nhà. Karl và Tròn Vo theo bén gót.
*
Bert Bò Mộng ôm vô-lăng chiếc Mercedes mà hai tay run bắn. Có cảm tưởng cả cái vô-lăng cũng bị toát mồ hôi. Trời ạ, Andy ra sao rồi? Chắc chắn nó không còn trên cõi đời này nữa. Nó đã bì thằng cha hung ác kia bắn chết bằng súng giảm thanh! Chứ sao. Bert không nghe tiếng nổ và trên tay thằng sát nhân lúc đó thì lăm lăm khẩu súng.
Bọn lưu manh có cỡ đều tàn bạo vậy đấy. Mẹ kiếp. Phúc nhà gã còn to, nên gã mới thoát thân được bằng chiếc xe này.
Nhưng làm gì bây giờ đây?
Việc đầu tiên là phải rũ bỏ chiếc xe.
Bert lái xe vào một nhà gởi xe tự động. Gã quyết định đi bộ về nơi gã và Andy đang tá túc.
Nhưng muốn bỏ chiếc xế hộp thì khôn hồn phải xóa mọi dấu vân tay chứ? Bert quành lại xóa dấu vân tay và bất ngờ chiếu tướng cái túi vải lăn lóc ở băng sau.
Bert tò mò kéo khóa túi và trố mắt. Gã như nghẹn thở trước những cọc tiền toàn những tờ 20, 50 và 100 mark. Quỷ tha ma bắt ạ: bổng lộc gì đây? Không lẽ nào? Hay là…? Thôi chết rồi! Mọi thứ đều ăn khớp: chiếc Mercedes bị phá khóa chỉ có thể là xe ăn cắp, rồi khẩu súng trên tay tên khốn nữa. Ôi, đích thị gã là tên cướp nhà băng không sai. Cũng có thể gã đã cướp ở một tiệm vàng hoặc một siêu thị?
Thây kệ. Tiền thì vẫn luôn luôn là tiền. Và lúc này tiền đang nằm trong tay Bert.
Bert liếc sau xe còn thấy một túi mua hàng lớn liền trút đống bạc vào. Đoạn vứt lại chiếc túi vải.
Gã bỏ xe lại, đi bộ như dự định.
Sào huyệt của cặp bài trùng Bert và Andy là một căn phòng trong dãy nhà đổ nát thuộc phố Ratzebor. Dãy nhà đang chờ xe ủi đến san bằng này là giang sơn chung của giới giang hồ. Vừa về đến đầu ngõ, Bert đã thấy thằng nhóc Edmund - một thằng bé chín tuổi đã ăn cắp như ranh, nói dối như cuội – đang đứng vẩn vơ trước cổng.
Thằng nhóc đón đàn anh Bert bằng tất cả sự hí hửng:
- Chào anh Bert, anh sẽ lì xì em cái gì nếu em mách cho anh biết rằng có một người vừa hỏi anh?
- Ai?
- Xùy ra một mark đã.
Bert ghì chặt cái túi “triệu phú” vào người:
- 50 xu thôi mày.
- “Bần” quá. Thế thì em chỉ nói thật khẽ thôi. – Edmund cười. Mặt nó nhiều tàn nhang như cái bánh đa vừng.
Bert mò trong quần được 50 xu chẵn chòi. Gã hồi hộp chờ đợi.
Nhóc Edmund rù rì vào tai đàn anh nhỏ như muỗi kêu:
- Đó là cái anh Tóc Đỏ hay đi với anh đấy.
- Mày bảo Andy sống cùng với tao hả? Mày còn lạ gì nó chớ, đồ chó con? Bày đặt hoài.
- Thì đã sao nào? Nếu anh cho em một mark, thì người đến thăm anh sẽ là ai đó khá hơn đấy. Còn nếu là năm mark, thì đó sẽ là ông thị trưởng. Ha ha ha…
- Xéo ngay, đồ đuôi chuột cống!
Chẳng cần quan tâm đến bộ mặt cau có của Bert, nhóc tì Edmund nhảy chân sáo về phía quán kem.
*
Trong cái ổ chuột được gọi là nhà ở, Bert mở tủ lấy một lúc hai chai bia ra nốc liền tù tì để thần kinh bớt căng thẳng. Tiền sẽ đếm sau. Có mất đâu mà sợ. Giờ còn phải suy xét mọi chuyện đã.
Chà, không biết thằng cướp nhà băng có bám theo mình tới xó xỉnh hôi hám này không đây? Mình nên chuồn chăng? Nếu người ta tìm ra xác Andy thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Bert nốc thêm chai bia nữa, chai nữa… Sau chai thứ năm, gã thấy đời lại tươi.
Khi gã mở chai thứ sáu thì có kẻ nào đó đập cửa. Chuyện gì đây? Ôi trời!
Bert ghé mắt nhìn qua cửa sổ, tay cầm một vỏ chai bia.
Ngoài kia là… Andy!
Bert lập tức mở tung cửa đón thằng chiến hữu nhễ nhại mồ hôi, mệt mỏi như vừa trải qua cuộc hành quân hàng trăm dặm.
- Mày… mày… còn sống! Tao không tin nổi.
- Chớ chẳng lẽ chết? Nhờ còn sống tao mới biết bản chất thỏ đế của mày. Bạn bè tử tế quá nhỉ. Cút thẳng. Tại sao mày không quay lại hả?
- Đừng trách tao, Andy. Tao tưởng mày bị gã hạ rồi.
- Mốc xì. Gã chỉ dộng báng súng vô màng tang tao thôi. Đủ cho tao ngủ chốc lát ấy mà. Rồi gã chạy tới chỗ mày. Tao tỉnh dậy, phải chuồn ngay. Vì gã có súng. Mà con dao của tao lại bị văng mất rồi. Sau đó tao chạy bộ về đây. Chiếc Mercedes đâu?
- Tao bỏ lại trong một nhà gửi xe và… đem được cái này về. Mày coi nha.
Bert lôi túi tiền dưói gầm giường liệng lên bàn. Những cọc tiền lăn ra làm Andy há hốc miệng. Rồi gã hổn hển:
- Trời! Trúng mánh! Tiền, tiền. Bao nhiêu vậy mày?
- Tao chưa đếm. Giờ tụi mình có thể đếm xem.
Andy xoa cằm:
- Mày hiểu không, Bert? Thằng đó sẽ cố tìm tung tích tụi mình bằng mọi giá. Mà thiên hạ thì lạ gì bản mặt hai thằng tụi mình. Chó thật!
Tại sao gã lại tham lam vậy hả? Một tay tội phạm cáo già như Pleff không bao giờ phó thác cho may rủi. Gã đã tính đâu vào đó. Cái túi tiền trên băng ghế khoảng 100.000 mark mới cướp của nhà băng còn lù lù. Và để xóa dấu vết vụ cướp thì gã cần tới hai cái xe… ăn cắp lận…
Pleff liếc kính chiếu hậu thấy an toàn rồi, liền cho xe chạy vào khu công nghiệp cũ. Chà, mang tiếng là khu công nghiệp chứ đất đai chỗ này bỏ hoang, các công xưởng nhà máy đều di chuyển đi nơi khác từ đời cố tổ.
Gã tướng cướp 39 tuổi, cao lớn khỏe mạnh và chưa hề biết đến hai chữ “lương tâm” cười khà khà:
- Hành động xuất quỷ nhập thần như ta, thật không hổ danh. Đinh Vít!
Ô-kê, gã là Đinh Vít thực sự chớ còn gì phải bàn. Dân anh chị tôn xưng gã như vậy bởi gã có thể “xoáy vào” và “xoáy ra” trong mọi vụ. Còn phải hỏi.
Đinh Vít có hai nghề nghiệp: Thứ nhất, cướp nhà băng. Thứ hai, tham gia vào các vụ gián điệp công nghiệp.
Chẳng hạn bây giờ Pleff cũng đang được thuê “mua đứt” công trình nghiên cứu mang mật danh “X-U-1% Gamma-Chip” đây. Kẻ thuê gã đã tiết lộ đó là… công trình nhảy vọt trong khoa học điện tử của tập đoàn WBCB.
Tên tướng cướp 39 tuổi lim dim mắt. Khúc phim hồi tưởng loang loáng trong óc gã. Nào, bắt đầu từ viên kĩ sư trưởng Jacques Perrigon của tập đoàn cạnh tranh ASHBURN-CENTRE. Tập đoàn này làm ăn lỗ lã và đang rất thèm muốn công trình “X-U-1% Gamma-Chip” của đồng nghiệp WBCB nổi tiếng.
Được thôi. Perrigon vừa xì tiền ra là Pleff liền dàn xếp cuộc gặp gỡ với kĩ sư trưởng Rodermeyer của WBCB. Hai bên gặp nhau có vẻ tâm đắc lắm. Nhưng Rodermeyer là người thận trọng. Lão chỉ đem theo một chút xíu tài liệu thử nghiệm bước đầu của công trình nghiên cứu. Perrigon thèm rỏ dãi. Y trả tiền, và muốn mua tất cả những tài liệu còn lại, nhưng cuộc mua bán sau đó lại bị trục trặc.
Thứ nhất: tài liệu không còn nằm trong tay Rodermeyer nữa vì lãnh đạo tập đoàn WBCB giao cho y những nhiệm vụ khác. Dĩ nhiên sẽ có lúc y phục hồi vị trí cũ, nhưng… lâu lắm. Điều quan trọng là hiện tại y không còn gì để tuồn cho Perrigon.
Thứ hai: Rodermeryer bị tống tiền bởi một tay kĩ sư thiết kế dưới trướng có tên là Droselhoff, kẻ đã mục kích cuộc gặp gỡ giữa y và Perrigon.
Pleff hậm hực lắm. Lỗi đâu phải tại gã chớ.
Trăm dâu đổ đầu tằm. Mẹ kiếp, chẳng lẽ gã lại nện thằng phá đám Droselhoff và đốt tập đoàn WBCB cho bõ ghét. Khi không lão Perrigon còn cúp luôn cả tiền thưởng của gã nữa chớ…
Pleff cho xe chạy rề rề. Gã liên tục chửi thề. Hừ, thua me thì gỡ bài cào. Thu phi vụ gián điệp công nghiệp thì gỡ phi vụ cướp nhà băng chứ sao. Thì đã nói rồi, Pleff có khi nào lại chịu bó tay! Và trời đã phù hộ gã thành công.
*
Khu công nghiệp cũ giờ này vắng hoe. Tên tướng cướp nhìn trước ngó sau vẫn chẳng thấy ma nào. Đến một con chuột cống cũng không thấy. Gã hài lòng dừng xe trong một cái ngõ hình ống, sặc mùi ẩm mốc.
Pleff phải cuốc bộ một quãng để đi tới chỗ để chiếc xe kia. Ê, để thư giãn, gã tạm thời giắt khẩu súng bắn hơi cay vô thắt lưng. Súng bắn hơi cay mà mẽ ngoài y chang súng thật. Chẳng thế mà lúc gã chĩa về phía bọn nhân viên nhà băng, đứa nào cũng sợ tóe khói. Pleff cười nhẹ nhõm, đi vào sân một xí nghiệp bao bì đổ nát, bụng bảo dạ:
- Ta sẽ chuyển túi tiền ăn cướp sang chiếc Mercedes.
Tất nhiên thôi. Để chuẩn bị cho những phi vụ bất chính bao giờ Pleff cũng ăn cắp trước hai chiếc ô-tô để dễ bề đánh lạc hướng cảnh sát. Trong khi đó, gã vẫn có riêng một chiếc Audi màu trắng do chính gã đứng tên sở hữu đàng hoàng. Có điều chiếc Audi hạn hữu lắm mới dùng, và cứ mỗi lần dùng gã lại thay đổi một bảng số cho ăn chắc.
Tên gián điệp công nghiệp kiêm tướng cướp nhà băng nện giày trên con đường lát đá. Không ai bắt gặp gã. Gã tự tin đến mức lắc lư cái túi vải ngập ứ tiền ăn cướp trong tay.
Và gã đã bị trả giá đắt.
Một mũi dao nhọn đột ngột gí vào cổ gã. Thằng cầm dao gầy gầy chắc vừa đủ tuổi thành niên. Bên trên cái mặt đê tiện của nó là mái tóc đỏ xù lên trước gió. Nó rít qua kẽ răng:
- Khôn hồn thì chớ cử động!
Pleff ngây như gỗ. Gã đảo cặp mắt chó sói một vòng. Chết mẹ, sau lưng thằng Tóc Đỏ còn một thằng nữa đang ngự trên chiếc Mercedes mà gã đã khổ công ăn cắp.
Thằng Tóc Đỏ nhếch mép:
- Xế hộp của mày, hả?
Thằng thứ hai cười gằn:
- Và thằng cha tốt bụng này mới đãng trí làm sao. Gã luôn để quên chìa khóa nên đành phải phá khóa xe của chính mình. Để khỏi bị mang tiếng là đạo tặc, gã đã giấu xế hộp ở đây. Gã khôn ngoan đấy chứ, Andy nhỉ?
Andy Tóc Đỏ cười hềnh hệch hưởng ứng câu nói móc của thằng bạn. Pleff đã hoàn hồn. Gã dịu giọng:
- Hai chú em hãy nghe tôi bảo đây…
Nhưng Andy đã cù mũi dao vào cổ gã, đồng thời nhanh tay giật phăng cái túi vải trong tay gã, quát lớn:
- Câm mồm đi mày. Này Bert, mày nổ máy chiếc Mercedes là vừa. Cha này sẽ phải cuốc bộ.
Pleff tái mặt. Gã cố thử lần nữa:
- Này các bạn, chúng ta có thể thương lượng với nhau theo luật giang hồ mà, tôi…
- Im ngay. Chỉ một lần nữa thôi, cha nội, là đây cắt mũi đó.
Andy thẩy chiếc túi càn khôn cho Bert. Thằng bò mộng này cười hô hố liệng vào băng sau xe hơi. Nó gào khoái trá:
- Mày giải quyết thằng cha đó lẹ đi Andy.
- Đồng ý. Ê, đi lại dãy kho đằng kia, ông nội. Ông nội sẽ ngồi tham thiền nhập định trong một gian kho không cửa sổ cửa hậu cho đến lúc nghĩ ra cách phá cửa để thoát thân. Lúc đó thì, đường ông nội, ông nội cứ xéo.
Bert lúc này đã nổ được máy, giục:
- Lẹ lên mày. Còn ít xăng lắm.
Pleff rơi vào thế mạt lộ. Khốn nạn thật, một thằng tướng cướp lừng danh như gã mà bị hai thằng du đãng hạng ăn mày phỗng tay tên chiến lợi phẩm thì nhục nhã biết chừng nào. Gã nghiến răng kèn kẹt lết từng bước, rũ vai xuống làm ra vẻ bất lực, trong khi bàn tay lông lá thò vào trong áo blouson.
Rồi gã bất ngờ rút khẩu súng bắn hơi cay ra, quay phắt lại, nện vào tai trái Andy. Ngay lập tức, thằng Tóc Đỏ ngã lăn ra đất, con dao văng xuống núi rác bên cạnh, cặp mắt đảo tròng.
Pleff chạy ngược trở lại. Ma quỷ ạ, Bert vừa ngồi sau tay lái, sập cửa một cách nôn nóng, liếc lên kính chiếu hậu thì… đứng tim vì khẩu súng trên tay Pleff lăm lăm. Không nói không rằng, nó đạp ga đẩy chiếc Mercedes phóng như tên bắn.
Pleff nửa cười nửa khóc. Gã nghẹt thở khi thấy trước mặt chỉ còn… cái đuôi xe.
- Xe mất, tiền mất. Tổ cha tụi mày. Hừ! Đừng vội mừng nghe các con. Tao sẽ khai thác thằng kia. Nó sẽ phải ói ra chỗ tao cần đến.
Pleff gầm gừ quay ngược đầu.
Nhưng lại một bất ngờ nữa đang chờ gã: Andy Tóc Đỏ đã bốc hơi!
*
Tứ quái ngồi ở văn phòng thanh tra Glockner. Đứa nào cũng hồi hộp chờ kết quả của cú điện thoại ông thanh tra đang gọi.
Quả nhiên sau cùng mặt Glockner dãn ra. Ông nói:
- Hình như lần này các con lại may mắn. Gã mặc bộ đồ da trắng chạy mô-tô phân khối lớn vừa tự thú trên giường cấp cứu rằng gã tên là Paul Rohde, mười chín tuổi, hai lần can án vì đua xe, đánh võng trên đường. Gã cũng không phủ nhận chuyện mình đã tông xe vào thầy Lattmann của các con.
Tứ quái thở phào. Tuy nhiên chỉ mới êm một vụ. Gaby thắc mắc ngay vụ thứ hai:
- Còn cái ông Rodermeyer làm ở hãng WBCB ra sao rồi hở ba?
- Ông ta sẽ phải nằm viện lâu dài. Những vết thương rất nặng, tuy không đe dọa tính mạng.
Tròn Vo đợi miếng sô-cô-la lăn xuống ruột xong mới phát biểu:
- Nếu như cháu không nhầm, thì ông ấy có một cái đầu chuyên bị va đập.
Máy Tính ngạc nhiên:
- Vậy nghĩa là sao, Willi?
- Thì đó: trên mặt ông ta đầy những vết bầm tím. Những vết bầm đó không thể xuất hiện kịp trong có vài phút sau tai nạn mà phải có từ hôm qua hoặc hôm kia cơ. Có thể ông ta đã bị té giập mặt trước khi bị thằng Paul húc phải.
Tarzan gật đầu:
- Lần này thì sô-cô-la làm mày thông minh hẳn ra đó Willi. Chúng ta có thể hiểu rằng đây là tai nạn thứ hai trong vài ngày của ông Rodermeyer. Có lẽ cháu phải vào thăm ông ta trong bịnh viện, chú Glockner ạ. Cháu thấy áy náy sao đó.
- Lí do?
- Vì trước đó chính cháu đã liệng Paul Rohde xuống mặt đường khiến gã hết còn khả năng điều khiển tay lái. Vì vậy chiếc mô-tô mới đụng vào ông Rodermeyer.
Máy Tính gãi đầu:
- Nhưng mày đâu cần phải tự trách mình. Paul chạy trốn đâu phải lỗi của mày.
Tarzan đứng lên:
- Đằng nào cũng tới lúc phải đi mà. Từ đây tới nhà tiến sĩ Lattmann đâu có gần, phải không các bạn.
Ông Glockner hỏi:
- Các con còn định đến chỗ ông ấy sao?
Gaby vui vẻ:
- Vâng ạ. Tụi con còn phải đem trái cây và báo chí tới cho thầy. Thêm nữa thầy cần được biết chuyện vừa xảy ra. Thầy có thể bắt Rohde trả tiền bồi thường và thuốc men theo luật.
Ông Glockner gật đầu đồng tình.
Trước khi đi, Tarzan còn hỏi xem cảnh sát đã tìm ra dấu vết gì của “con vượn tóc vàng” đã đột nhập vào nhà ông họa sĩ Blassmuller chưa.
Ông thanh tra lắc đầu:
- Ông họa sĩ đã xem tất cả các tấm ảnh trong hồ sơ của cảnh sát. Không thấy tên đó. Nghĩa là hắn chưa có tiền án tiền sự.
Tứ quái chia tay ông thanh tra.
*
Tại nhà bếp của thầy Lattmann, Gaby tíu tít mở gói quà mẹ cô đã gói sẵn gồm chuối, anh đào, dâu tây kính biếu thầy. Trong lúc cô sắp xếp mọi thứ lên đĩa để bưng ra thì ba quái sôi nổi tường thuật lại chuyện đã xảy ra với tên côn đồ Paul Rohde.
Ông thầy hội họa kêu lên sửng sốt:
- Các em giỏi quá. Nhưng tôi thấy thương cho Rohde, cả ông Rodermeyer nữa. Cuối cùng thì vụ tai nạn của tôi được làm sáng tỏ chỉ vì họ bị gãy xương. Thật tội quá.
Tròn Vo lắc đầu:
- Nhưng thầy đã bị gãy xương trước kia mà. Em nói vậy không đúng sao!
Ngó cái miệng bài hải của Kloesen đố thầy Lattmann dám không đồng tình với nó. Ông đành chỉ biết thở dài.
Lúc này Gaby đã bày biện các thứ trái cây lên bàn. “Picasso” mời Tứ quái cùng ăn. Nhưng bọn trẻ ăn rất rụt rè. Ngay Tròn Vo cũng ăn uống nhỏ nhẻ. Thì nó đâu có khoái hoa quả, trừ khi chúng được bọc bằng sô-cô-la.
Gaby bỗng nghển đầu, kêu khẽ:
- Ủa, ai kia nhỉ?
Tarzan ngồi đối diện cô bé, vội quay người nhìn. Bên nhà hàng xóm làm gì có ai. Gaby khăng khăng:
- Vừa có một kẻ biến ra phía sau nhà. Rất vội vàng. Gã hình như từ phố vào. Thoắt cái đã lẩn sau góc nhà.
Tarzan đứng dậy:
- Tả hình dáng kĩ hơn chút coi Gaby?
- To con. Mặc áo thể thao, đội mũ phớt. Tuổi khá lớn. Hay gã muốn vào nhà ăn trộm nhỉ?
Tarzan đi ra cửa, còn dặn với lại:
- Để rồi xem. Nhưng xin thầy đừng báo cảnh sát vội, thưa thầy. Nhỡ đó là người đến xén cỏ vườn, hoặc là một người đi tìm chó lạc… Gaby, bạn ở lại đây nghe. Nếu có đụng độ, con gái chẳng nên có mặt đâu.
Hắn ra khỏi nhà. Karl và Tròn Vo theo bén gót.
*
Bert Bò Mộng ôm vô-lăng chiếc Mercedes mà hai tay run bắn. Có cảm tưởng cả cái vô-lăng cũng bị toát mồ hôi. Trời ạ, Andy ra sao rồi? Chắc chắn nó không còn trên cõi đời này nữa. Nó đã bì thằng cha hung ác kia bắn chết bằng súng giảm thanh! Chứ sao. Bert không nghe tiếng nổ và trên tay thằng sát nhân lúc đó thì lăm lăm khẩu súng.
Bọn lưu manh có cỡ đều tàn bạo vậy đấy. Mẹ kiếp. Phúc nhà gã còn to, nên gã mới thoát thân được bằng chiếc xe này.
Nhưng làm gì bây giờ đây?
Việc đầu tiên là phải rũ bỏ chiếc xe.
Bert lái xe vào một nhà gởi xe tự động. Gã quyết định đi bộ về nơi gã và Andy đang tá túc.
Nhưng muốn bỏ chiếc xế hộp thì khôn hồn phải xóa mọi dấu vân tay chứ? Bert quành lại xóa dấu vân tay và bất ngờ chiếu tướng cái túi vải lăn lóc ở băng sau.
Bert tò mò kéo khóa túi và trố mắt. Gã như nghẹn thở trước những cọc tiền toàn những tờ 20, 50 và 100 mark. Quỷ tha ma bắt ạ: bổng lộc gì đây? Không lẽ nào? Hay là…? Thôi chết rồi! Mọi thứ đều ăn khớp: chiếc Mercedes bị phá khóa chỉ có thể là xe ăn cắp, rồi khẩu súng trên tay tên khốn nữa. Ôi, đích thị gã là tên cướp nhà băng không sai. Cũng có thể gã đã cướp ở một tiệm vàng hoặc một siêu thị?
Thây kệ. Tiền thì vẫn luôn luôn là tiền. Và lúc này tiền đang nằm trong tay Bert.
Bert liếc sau xe còn thấy một túi mua hàng lớn liền trút đống bạc vào. Đoạn vứt lại chiếc túi vải.
Gã bỏ xe lại, đi bộ như dự định.
Sào huyệt của cặp bài trùng Bert và Andy là một căn phòng trong dãy nhà đổ nát thuộc phố Ratzebor. Dãy nhà đang chờ xe ủi đến san bằng này là giang sơn chung của giới giang hồ. Vừa về đến đầu ngõ, Bert đã thấy thằng nhóc Edmund - một thằng bé chín tuổi đã ăn cắp như ranh, nói dối như cuội – đang đứng vẩn vơ trước cổng.
Thằng nhóc đón đàn anh Bert bằng tất cả sự hí hửng:
- Chào anh Bert, anh sẽ lì xì em cái gì nếu em mách cho anh biết rằng có một người vừa hỏi anh?
- Ai?
- Xùy ra một mark đã.
Bert ghì chặt cái túi “triệu phú” vào người:
- 50 xu thôi mày.
- “Bần” quá. Thế thì em chỉ nói thật khẽ thôi. – Edmund cười. Mặt nó nhiều tàn nhang như cái bánh đa vừng.
Bert mò trong quần được 50 xu chẵn chòi. Gã hồi hộp chờ đợi.
Nhóc Edmund rù rì vào tai đàn anh nhỏ như muỗi kêu:
- Đó là cái anh Tóc Đỏ hay đi với anh đấy.
- Mày bảo Andy sống cùng với tao hả? Mày còn lạ gì nó chớ, đồ chó con? Bày đặt hoài.
- Thì đã sao nào? Nếu anh cho em một mark, thì người đến thăm anh sẽ là ai đó khá hơn đấy. Còn nếu là năm mark, thì đó sẽ là ông thị trưởng. Ha ha ha…
- Xéo ngay, đồ đuôi chuột cống!
Chẳng cần quan tâm đến bộ mặt cau có của Bert, nhóc tì Edmund nhảy chân sáo về phía quán kem.
*
Trong cái ổ chuột được gọi là nhà ở, Bert mở tủ lấy một lúc hai chai bia ra nốc liền tù tì để thần kinh bớt căng thẳng. Tiền sẽ đếm sau. Có mất đâu mà sợ. Giờ còn phải suy xét mọi chuyện đã.
Chà, không biết thằng cướp nhà băng có bám theo mình tới xó xỉnh hôi hám này không đây? Mình nên chuồn chăng? Nếu người ta tìm ra xác Andy thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Bert nốc thêm chai bia nữa, chai nữa… Sau chai thứ năm, gã thấy đời lại tươi.
Khi gã mở chai thứ sáu thì có kẻ nào đó đập cửa. Chuyện gì đây? Ôi trời!
Bert ghé mắt nhìn qua cửa sổ, tay cầm một vỏ chai bia.
Ngoài kia là… Andy!
Bert lập tức mở tung cửa đón thằng chiến hữu nhễ nhại mồ hôi, mệt mỏi như vừa trải qua cuộc hành quân hàng trăm dặm.
- Mày… mày… còn sống! Tao không tin nổi.
- Chớ chẳng lẽ chết? Nhờ còn sống tao mới biết bản chất thỏ đế của mày. Bạn bè tử tế quá nhỉ. Cút thẳng. Tại sao mày không quay lại hả?
- Đừng trách tao, Andy. Tao tưởng mày bị gã hạ rồi.
- Mốc xì. Gã chỉ dộng báng súng vô màng tang tao thôi. Đủ cho tao ngủ chốc lát ấy mà. Rồi gã chạy tới chỗ mày. Tao tỉnh dậy, phải chuồn ngay. Vì gã có súng. Mà con dao của tao lại bị văng mất rồi. Sau đó tao chạy bộ về đây. Chiếc Mercedes đâu?
- Tao bỏ lại trong một nhà gửi xe và… đem được cái này về. Mày coi nha.
Bert lôi túi tiền dưói gầm giường liệng lên bàn. Những cọc tiền lăn ra làm Andy há hốc miệng. Rồi gã hổn hển:
- Trời! Trúng mánh! Tiền, tiền. Bao nhiêu vậy mày?
- Tao chưa đếm. Giờ tụi mình có thể đếm xem.
Andy xoa cằm:
- Mày hiểu không, Bert? Thằng đó sẽ cố tìm tung tích tụi mình bằng mọi giá. Mà thiên hạ thì lạ gì bản mặt hai thằng tụi mình. Chó thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất