Quyển 40 Chương 5: BẮT ĐƯỢC TÊN CÔN ĐỒ
Vườn nhà Droselhoff im ắng như tờ. Cửa chính và các cửa sổ đều đóng im ỉm chứng tỏ trong nhà không có người.
Tarzan thì thầm với quân sư và thằng mập:
- Tao nhảy qua rào, chạy vòng quanh nhà. Hai đứa mày ra phố. Một đứa đứng bên trái, một đứa đứng bên phải lối vào nhà. Lối ấy hẹp lắm. Bời giậu lại rất rậm, không thể nhìn xuyên qua. Nếu thằng đó chạy thoát ra phố, tụi mày phải xông vào gã.
Tròn Vo gật gù:
- Vừa xông vừa thét to chớ gì!
Tarzan cảnh cáo:
- Nhưng nhớ đừng có thét từ trước nghe.
Hai chiến hữu vừa khuất là Tarzan phi thân qua bờ rào, vào gần dinh cơ nhà Droselhoff.
Hắn thót qua bên trái quành về phía góc nhà, ló đầu ngó.
Nỗi sợ hãi khiến hắn và gã đàn ông hầu như tê liệt. Chớ gì nữa, mũi hắn và mũi gã cách nhau chưa đầy gang tay. Rõ ràng gã đàn ông cũng định quan sát phía trước nhà.
Chiếc mũ phớt sụp xuống tận trán gã. Tuy nhiên, Tarzan lập tức nhận ra “người quen”. “Con vượn tóc vàng” chớ còn ai vô đây.
Thoạt tiên Tarzan ngỡ mình hoa mắt. Hắn thụt đầu lại. Rồi hắn nghe một tiếng động. Lại ghé một mắt dòm, hắn thấy gã đàn ông đã quay gót và toan vắt chân lên cổ.
Tarzan liền vọt theo:
- Đứng lại!
Guồng chân của hắn nhanh đến mức kẻ đột nhập tự lượng tốc độ của mình không thể thoát nổi. Gã hừ lên một tiếng căm hận rồi quay ngoắt lại. Trong đầu gã, hình ảnh thằng oắt con giơ cao chiếc ghế hiện ra loáng thoáng. Gã xuống tấn, gầm gừ qua cặp môi mỏng:
- Mày đừng hòng hạ tao lần nữa!
Tarzan chụp ngay một khúc cây sần sùi:
- Không hả? Nếu là ông, tôi sẽ không đoan chắc như vậy, thưa ông “họa sĩ Blassmuller”. Hay ông còn có quý danh khác ạ?
Tiếng quát như sấm động của đại ca hồi nãy đã đánh động Karl và Tròn Vo. Giờ đây hai quái lục tục kéo vô. Coi, trên tay hai đứa là hai thanh hàng rào mới tinh được gỡ ra từ bờ giậu nhà Droselhoff.
Tròn Vo khoái trá:
- Ha! Tao biết tên này. Có đúng gã là…? Đúng rồi, chính nó đó.
Karl nhướng mày:
- Ai hả?
Tarzan đáp thay thằng mập:
- Gã chính là kẻ đã hành hạ ông Blassmuller đó Karl. Nhưng còn có nghề tay trái là ăn trộm. Đúng là oan gia không hẹn mà gặp. Mày chạy về kêu Gaby bảo rằng tụi mình cần một xe cảnh sát.
Máy Tính lao về nhà thầy Lattmann tức tốc. Tarzan lăm lăm cây gậy, mắt không rời đối thủ. “Con vượn tóc vàng” ngó hai thứ vũ khí thô sơ trên tay hai thiếu niên mà nổi da gà. Hình như gã nhận ra rằng chống cự là vô ích.
Tròn Vo đi vòng quanh gã, dọa:
- Nói cho ông biết, thanh rào của tôi trang bị hai cái đinh nhọn, phang trúng ai là người đó thủng thịt phải chích ngừa trùng uốn ván. Mà tôi đang đói nên dễ nổi khùng lắm đây. Ông hiểu chứ, thưa ông lưu manh?
Vượn Tóc Vàng lắp bắp:
- Khoan đã hai chú em. Tôi có… có trong túi ba trăm mark. Các chú sẽ được số tiền đó, nếu…
Tròn Vo giận dữ kêu lên:
- Câm mõm. Ông mà giở giọng nịnh nọt đút lót là tôi phang liền đó.
Tarzan dứ dứ khúc cây sần sùi:
- Ông nghe bạn tôi trả lời rồi chứ? Úp mặt vô tường, lẹ lên! Ừ, hai tay chống như thế, chân dạng ra, lui lại một bước.
Gã côn đồ ngoan ngoãn làm theo.
Karl trở lại.
Cả ba quái canh chừng Vượn Tóc Vàng.
Sáu phút sau, tiếng còi xe tuần tra hụ trước nhà. Hai viên cảnh sát ập vào. Tên côn đồ chối bai bải.
- Bọn nhãi này nói láo! Tôi không định ăn trộm. Tôi chỉ tìm số nhà để…
Một viên cảnh sát ngắt lời gã:
- Ông sẽ có cơ hội trình bày tất cả với ông thanh tra Glockner.
Vì gã ương bướng nên cảnh sát buộc phải còng tay gã lại. Trong ví gã có giấy chứng minh mang tên Wilhelm Krawutschke, kẹp trong chứng minh là gần 1.000 mark. Tròn Vo chì chiết:
- Vậy mà gã toan mua chuộc tụi mình chỉ với ba trăm mark. Đúng là cái đồ keo kiệt.
Rồi hai viên cảnh sát được nghe đám nhóc kể lại cuộc chạm trán lần trước với Krawutschke ở nhà họa sĩ Blassmuller. Tròn Vo thòng thêm một câu:
- Cái đầu gã cứng như thép nên tụi em phải chuẩn bị vũ khí có đinh nhọn đó.
Rồi Gaby cũng chạy tới xem mặt tên du côn.
Gã bị tống lên xe chở đi. Karl nhắc:
- Mập ơi, giờ tới phiên tao với mày lắp lại cho gia chủ hai thanh hàng rào nha.
Tròn Vo phải nghe theo chớ còn gì. Trong khi hai thằng lo làm thì Tarzan và Gaby đứng ở cổng.
Một chiếc Renault đi vào con phố vắng vẻ. Tarzan bảo Gaby:
- Droselhoff đã về. Ban nãy, nếu bạn không phát hiện ra Krawutschke thì lúc này Droselhoff cũng bắt quả tang gã. Có thể gia chủ sẽ bị tẩn cho thành thương tật. Và WBCB sẽ thiếu cán bộ nghiêm trọng vì Rodermeyer cũng đã nằm viện rồi.
Hai đứa né sang bên.
Droselhoff đỗ xe, bước xuống, cau trán. Nét mặt anh ta lộ vẻ khó chịu với đôi trẻ khi không mò vào ngõ nhà mình tâm sự - chắc thế. Lại còn cái thằng béo kia sao dám dỡ cả rào nhà anh ta nữa chớ.
- Hê, thế này là cái quái gì hả?
Droselhoff nói trống không nhưng Tarzan vẫn trả lời:
- Tụi tôi cố tình đợi ông đây, thưa ông Droselhoff. Cảnh sát vừa rời khỏi chỗ này đem theo một tên cực kì nguy hiểm đã đột nhập vào đây. Gã tên là Krawutschke, tướng tá dữ dằn như dân đâm thuê chém mướn chuyên nghiệp. Có lẽ gã tính chọn nhà ông vơ vét vài thứ chơi, nếu không có ai ở nhà. Nhưng bạn gái tôi đây, Gaby, con gái thanh tra Glockner, đã phát hiện tên trộm đột nhập và đã báo cảnh sát tới bắt gã. Sở dĩ hai bạn tôi phải gỡ hàng rào nhà ông là vì rất cần vũ khí để hạ thủ tên trộm. Nhưng như ông thấy đó, chúng đang được lắp lại như cũ.
Droselhoff tái mặt. Anh ta đứng không muốn vững phải chống một tay lên mui chiếc Renault để làm điểm tựa. Tarzan vô cùng kinh ngạc khi thấy gia chủ như sắp… xỉu. Droselhoff lắp bắp:
- Một… một tên đâm thuê chém mướn đến đây?
- Đúng. Gã toan ăn trộm.
- Nó tên là Krawutschke ư?
- Chính xác.
- Ôi, lạy Chúa, hên là vợ con tôi vắng nhà, nếu không dám nó bắt họ làm con tin thì…
Ludwig Droselhoff rút chiếc ví. Giọng anh ta ráo hoảnh:
- Thành thật xin lỗi và cảm ơn sự giúp đỡ của các bạn. Nào, tôi phải hậu tạ cho quý vị bao nhiêu đây?
Tarzan phảy tay:
- Tụi tôi giúp đỡ người khác đâu phải để lấy công, thưa ông.
Droselhoff tươi tỉnh thấy rõ, nhét chiếc ví vào túi. Anh ta thăm dò:
- Thế tên đó đã khai rằng hắn định ăn trộm à?
- Không. Gã khăng khăng rằng gã tìm số nhà ông để làm một việc gì đó. Nhưng chúng tôi không cần biết, chúng tôi chỉ biết gã từng đột nhập hành hung một ông họa sĩ tại nhà ông ấy.
Droselhoff hiểu ngay vấn đề. Anh ta toát mồ hôi hột, lưỡng lự:
- Chà, có lẽ tôi nên gọi điện đến Tổng nha cảnh sát chăng?
Tarzan khuyên:
- Rất nên ông ạ.
*
Bert và Andy ngồi trong sào huyệt, chuyền tay nhau một tờ báo mới ra lò.
“Một tên cướp có súng lục đeo mặt nạ đã cướp nhà băng Ringblech và sử dụng một chiếc BMW để tẩu thoát. Cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe nhưng 89.000 mark của nhà băng thì không thu hồi được…”.
Bert buông tờ báo, nghĩ: Nói cho chính xác là 89.420 mark!
Tóc Đỏ chợt kêu:
- Chúa ơi! Chúng ta đang giữ tiền trấn lột của ngân hàng. Thằng đó là lưu manh có cỡ, hả?
Gã đưa tay gãi mớ tóc rối bù rồi kiểm tra lại các móng tay xem ghét giắt vào đó đã đủ để gội đầu chưa - thường cả tháng gã mới gội đầu một lần.
Bert lo ngại:
- Tao đang lo là gã anh chị gộc đó sẽ tìm ra chúng ta…
- Ờ… Và con chó lửa của gã mà sủa là hai đứa mình rồi đời. Tao nghĩ ra rồi, Bert ơi!
- Sao?
- Mình sẽ tố cáo gã trước khi gã vồ được tụi mình. Làm thế nào để “nộp” tên cướp man rợ ấy vào tay bọn cớm.
- Nhưng… vụ 89.420 mark này giải quyết thế nào đây? Tên cướp sẽ đổ thừa là tao phỗng tay trên của gã. Tao ở trong xe, gã không nhìn rõ mặt, nhưng gã nhẵn mặt mày. Quỷ ạ, ai lại chẳng biết hai đứa mình vốn là cặp bài trùng mánh mung lẻ tẻ hả?
- Chỉ có một số biết thôi, thằng ngu ạ. Và chúng đều lang bang ở khu này. Chúng ta sẽ dùng tiền trám miệng bọn đó lại. Thí cho chúng mỗi đứa một tờ.
Bert thở dài:
- Sẽ bê bối đó, Andy ạ. Thằng nào cũng nhân cơ hội này chìa tay ra. Ngay thằng nhãi Edmund thân thích là thế mà hôm qua cũng bắt tao dúi cho nó tới… năm mark. Khi chia tiền, mày phải hoàn lại khoản đó cho tao nghe.
- Mẹ kiếp, có tới 89.420 mark mà còn bủn xỉn. Nhưng theo tao hiểu thì mày thường bợp tai trẻ con hơn là cho nó tiền. Hả?
- Ồ, tao đổi tính rồi. Dạo này tao yêu con nít lắm. Hơ hơ…
Andy moi từ tủ lạnh một chai bia:
- Tao sẽ tố cáo tên cướp nhà băng ấy từ diện mạo cho tới chiếc Mercedes gã đã ăn cắp. Tao tin rằng bọn cớm sẽ hài lòng đến độ có thể gắn huân chương cho tụi mình, ha ha…
- Vậy ư? Vậy chúng ta đến trạm điện thoại công cộng chớ chần chờ gì nữa.
Tại trạm điện thoại ở phố Leberecht cách nơi chúng ở khoảng bốn con đường, giọng Andy thật điệu nghệ:
- Tôi muốn nói chuyện với cớm… à quên, với gài cảnh sát nào có nhiệm vụ điều tra vụ cướp nhà băng Ringblech hôm qua.
Máy được chuyển qua văn phòng thanh tra. Một giọng điềm đạm cất lên ở đầu dây bên kia:
- Glockner nghe đây!
*
Từ hôm qua, Pleff - biệt danh Đinh Vít – đã dò la mười một tên bụi đời, lưu manh tất cả.
Chín thằng nhún vai làm lơ. Hai thằng nói chuyện trời ơi đất hỡi mong vớ được 50 mark tiền thưởng. Nhưng đừng hòng Đinh Vít mắc lỡm.
Vẫn không tuyệt vọng, gã kiên trì tìm đến thằng thứ mười hai. Thằng này nổi danh là “ăng-ten” của đám thế giới ngầm ngoài ga, phi vụ nào cũng cố ngóng tai, chõ mũi hòng ăn ké huê lợi. Tụi ma cô gọi nó là Tai Thính cũng chẳng trật chút nào.
Nó rít vào màng tang Pleff:
- Cứ đưa đây một nắm tiền, đây sẽ nhớ ra hai thằng đó là ai, Đinh Vít ạ.
Pleff chỉ muốn nổi khùng:
- Mày là cái thằng ma cà bông dật dờ ngoài ga mà dám ăn nói với Đinh Vít này như vậy sao? Nhưng thôi, tao cho qua. Chẳng qua là tao quen ông bác chúng ở bên Mĩ. Ông bác triệu phú dầu lửa này muốn tao tìm chúng để giao thừa kế một tòa nhà chọc trời.
Tai Thính phật lòng:
- Mày tính kể chuyện cổ tích cho tao chắc.
- Tao giảm sự giàu có của ông bác chúng xuống vậy. Thực ra ông bác đó ở ngay Đức, làm nghề sản xuất thức ăn cho chó, mày hiểu chứ? Ông ta không định tặng chúng một tòa nhà chọc trời, mà là một khoản tiền mặt vừa phải. Nào, phun tên hai thằng láu cá ấy ra đi?
- Chi ra đã!
Pleff ói ra hai tờ mười mark. Tai Thính lắc đầu quầy quậy:
- Hơi yếu “địa” đấy, so với khoản tiền thừa kế.
Pleff đành tòi thêm tờ 20 mark.
Vo tròn 40 mark trong tay, Tai Thính đưa lên mũi hít hít:
- Có vậy chứ. Hai thằng mày tìm có tên là Bert và Andy. Tao không biết họ, chỉ biết chúng tồn tại nhờ nghề xoáy ô-tô. Mày có thể kiếm chúng ở phố Ratzebor.
Pleff nhảy lên chiếc “xe ruột” hiệu Audy màu trắng nói vọng lại:
- Tao hi vọng thông tin của mày chính xác. Nếu mày nói xạo, đại ca Đinh Vít sẽ cắt lỗ tai “dổm” của mày nhắm rượu đấy.
- Yên tâm đi, đại ca.
Tarzan thì thầm với quân sư và thằng mập:
- Tao nhảy qua rào, chạy vòng quanh nhà. Hai đứa mày ra phố. Một đứa đứng bên trái, một đứa đứng bên phải lối vào nhà. Lối ấy hẹp lắm. Bời giậu lại rất rậm, không thể nhìn xuyên qua. Nếu thằng đó chạy thoát ra phố, tụi mày phải xông vào gã.
Tròn Vo gật gù:
- Vừa xông vừa thét to chớ gì!
Tarzan cảnh cáo:
- Nhưng nhớ đừng có thét từ trước nghe.
Hai chiến hữu vừa khuất là Tarzan phi thân qua bờ rào, vào gần dinh cơ nhà Droselhoff.
Hắn thót qua bên trái quành về phía góc nhà, ló đầu ngó.
Nỗi sợ hãi khiến hắn và gã đàn ông hầu như tê liệt. Chớ gì nữa, mũi hắn và mũi gã cách nhau chưa đầy gang tay. Rõ ràng gã đàn ông cũng định quan sát phía trước nhà.
Chiếc mũ phớt sụp xuống tận trán gã. Tuy nhiên, Tarzan lập tức nhận ra “người quen”. “Con vượn tóc vàng” chớ còn ai vô đây.
Thoạt tiên Tarzan ngỡ mình hoa mắt. Hắn thụt đầu lại. Rồi hắn nghe một tiếng động. Lại ghé một mắt dòm, hắn thấy gã đàn ông đã quay gót và toan vắt chân lên cổ.
Tarzan liền vọt theo:
- Đứng lại!
Guồng chân của hắn nhanh đến mức kẻ đột nhập tự lượng tốc độ của mình không thể thoát nổi. Gã hừ lên một tiếng căm hận rồi quay ngoắt lại. Trong đầu gã, hình ảnh thằng oắt con giơ cao chiếc ghế hiện ra loáng thoáng. Gã xuống tấn, gầm gừ qua cặp môi mỏng:
- Mày đừng hòng hạ tao lần nữa!
Tarzan chụp ngay một khúc cây sần sùi:
- Không hả? Nếu là ông, tôi sẽ không đoan chắc như vậy, thưa ông “họa sĩ Blassmuller”. Hay ông còn có quý danh khác ạ?
Tiếng quát như sấm động của đại ca hồi nãy đã đánh động Karl và Tròn Vo. Giờ đây hai quái lục tục kéo vô. Coi, trên tay hai đứa là hai thanh hàng rào mới tinh được gỡ ra từ bờ giậu nhà Droselhoff.
Tròn Vo khoái trá:
- Ha! Tao biết tên này. Có đúng gã là…? Đúng rồi, chính nó đó.
Karl nhướng mày:
- Ai hả?
Tarzan đáp thay thằng mập:
- Gã chính là kẻ đã hành hạ ông Blassmuller đó Karl. Nhưng còn có nghề tay trái là ăn trộm. Đúng là oan gia không hẹn mà gặp. Mày chạy về kêu Gaby bảo rằng tụi mình cần một xe cảnh sát.
Máy Tính lao về nhà thầy Lattmann tức tốc. Tarzan lăm lăm cây gậy, mắt không rời đối thủ. “Con vượn tóc vàng” ngó hai thứ vũ khí thô sơ trên tay hai thiếu niên mà nổi da gà. Hình như gã nhận ra rằng chống cự là vô ích.
Tròn Vo đi vòng quanh gã, dọa:
- Nói cho ông biết, thanh rào của tôi trang bị hai cái đinh nhọn, phang trúng ai là người đó thủng thịt phải chích ngừa trùng uốn ván. Mà tôi đang đói nên dễ nổi khùng lắm đây. Ông hiểu chứ, thưa ông lưu manh?
Vượn Tóc Vàng lắp bắp:
- Khoan đã hai chú em. Tôi có… có trong túi ba trăm mark. Các chú sẽ được số tiền đó, nếu…
Tròn Vo giận dữ kêu lên:
- Câm mõm. Ông mà giở giọng nịnh nọt đút lót là tôi phang liền đó.
Tarzan dứ dứ khúc cây sần sùi:
- Ông nghe bạn tôi trả lời rồi chứ? Úp mặt vô tường, lẹ lên! Ừ, hai tay chống như thế, chân dạng ra, lui lại một bước.
Gã côn đồ ngoan ngoãn làm theo.
Karl trở lại.
Cả ba quái canh chừng Vượn Tóc Vàng.
Sáu phút sau, tiếng còi xe tuần tra hụ trước nhà. Hai viên cảnh sát ập vào. Tên côn đồ chối bai bải.
- Bọn nhãi này nói láo! Tôi không định ăn trộm. Tôi chỉ tìm số nhà để…
Một viên cảnh sát ngắt lời gã:
- Ông sẽ có cơ hội trình bày tất cả với ông thanh tra Glockner.
Vì gã ương bướng nên cảnh sát buộc phải còng tay gã lại. Trong ví gã có giấy chứng minh mang tên Wilhelm Krawutschke, kẹp trong chứng minh là gần 1.000 mark. Tròn Vo chì chiết:
- Vậy mà gã toan mua chuộc tụi mình chỉ với ba trăm mark. Đúng là cái đồ keo kiệt.
Rồi hai viên cảnh sát được nghe đám nhóc kể lại cuộc chạm trán lần trước với Krawutschke ở nhà họa sĩ Blassmuller. Tròn Vo thòng thêm một câu:
- Cái đầu gã cứng như thép nên tụi em phải chuẩn bị vũ khí có đinh nhọn đó.
Rồi Gaby cũng chạy tới xem mặt tên du côn.
Gã bị tống lên xe chở đi. Karl nhắc:
- Mập ơi, giờ tới phiên tao với mày lắp lại cho gia chủ hai thanh hàng rào nha.
Tròn Vo phải nghe theo chớ còn gì. Trong khi hai thằng lo làm thì Tarzan và Gaby đứng ở cổng.
Một chiếc Renault đi vào con phố vắng vẻ. Tarzan bảo Gaby:
- Droselhoff đã về. Ban nãy, nếu bạn không phát hiện ra Krawutschke thì lúc này Droselhoff cũng bắt quả tang gã. Có thể gia chủ sẽ bị tẩn cho thành thương tật. Và WBCB sẽ thiếu cán bộ nghiêm trọng vì Rodermeyer cũng đã nằm viện rồi.
Hai đứa né sang bên.
Droselhoff đỗ xe, bước xuống, cau trán. Nét mặt anh ta lộ vẻ khó chịu với đôi trẻ khi không mò vào ngõ nhà mình tâm sự - chắc thế. Lại còn cái thằng béo kia sao dám dỡ cả rào nhà anh ta nữa chớ.
- Hê, thế này là cái quái gì hả?
Droselhoff nói trống không nhưng Tarzan vẫn trả lời:
- Tụi tôi cố tình đợi ông đây, thưa ông Droselhoff. Cảnh sát vừa rời khỏi chỗ này đem theo một tên cực kì nguy hiểm đã đột nhập vào đây. Gã tên là Krawutschke, tướng tá dữ dằn như dân đâm thuê chém mướn chuyên nghiệp. Có lẽ gã tính chọn nhà ông vơ vét vài thứ chơi, nếu không có ai ở nhà. Nhưng bạn gái tôi đây, Gaby, con gái thanh tra Glockner, đã phát hiện tên trộm đột nhập và đã báo cảnh sát tới bắt gã. Sở dĩ hai bạn tôi phải gỡ hàng rào nhà ông là vì rất cần vũ khí để hạ thủ tên trộm. Nhưng như ông thấy đó, chúng đang được lắp lại như cũ.
Droselhoff tái mặt. Anh ta đứng không muốn vững phải chống một tay lên mui chiếc Renault để làm điểm tựa. Tarzan vô cùng kinh ngạc khi thấy gia chủ như sắp… xỉu. Droselhoff lắp bắp:
- Một… một tên đâm thuê chém mướn đến đây?
- Đúng. Gã toan ăn trộm.
- Nó tên là Krawutschke ư?
- Chính xác.
- Ôi, lạy Chúa, hên là vợ con tôi vắng nhà, nếu không dám nó bắt họ làm con tin thì…
Ludwig Droselhoff rút chiếc ví. Giọng anh ta ráo hoảnh:
- Thành thật xin lỗi và cảm ơn sự giúp đỡ của các bạn. Nào, tôi phải hậu tạ cho quý vị bao nhiêu đây?
Tarzan phảy tay:
- Tụi tôi giúp đỡ người khác đâu phải để lấy công, thưa ông.
Droselhoff tươi tỉnh thấy rõ, nhét chiếc ví vào túi. Anh ta thăm dò:
- Thế tên đó đã khai rằng hắn định ăn trộm à?
- Không. Gã khăng khăng rằng gã tìm số nhà ông để làm một việc gì đó. Nhưng chúng tôi không cần biết, chúng tôi chỉ biết gã từng đột nhập hành hung một ông họa sĩ tại nhà ông ấy.
Droselhoff hiểu ngay vấn đề. Anh ta toát mồ hôi hột, lưỡng lự:
- Chà, có lẽ tôi nên gọi điện đến Tổng nha cảnh sát chăng?
Tarzan khuyên:
- Rất nên ông ạ.
*
Bert và Andy ngồi trong sào huyệt, chuyền tay nhau một tờ báo mới ra lò.
“Một tên cướp có súng lục đeo mặt nạ đã cướp nhà băng Ringblech và sử dụng một chiếc BMW để tẩu thoát. Cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe nhưng 89.000 mark của nhà băng thì không thu hồi được…”.
Bert buông tờ báo, nghĩ: Nói cho chính xác là 89.420 mark!
Tóc Đỏ chợt kêu:
- Chúa ơi! Chúng ta đang giữ tiền trấn lột của ngân hàng. Thằng đó là lưu manh có cỡ, hả?
Gã đưa tay gãi mớ tóc rối bù rồi kiểm tra lại các móng tay xem ghét giắt vào đó đã đủ để gội đầu chưa - thường cả tháng gã mới gội đầu một lần.
Bert lo ngại:
- Tao đang lo là gã anh chị gộc đó sẽ tìm ra chúng ta…
- Ờ… Và con chó lửa của gã mà sủa là hai đứa mình rồi đời. Tao nghĩ ra rồi, Bert ơi!
- Sao?
- Mình sẽ tố cáo gã trước khi gã vồ được tụi mình. Làm thế nào để “nộp” tên cướp man rợ ấy vào tay bọn cớm.
- Nhưng… vụ 89.420 mark này giải quyết thế nào đây? Tên cướp sẽ đổ thừa là tao phỗng tay trên của gã. Tao ở trong xe, gã không nhìn rõ mặt, nhưng gã nhẵn mặt mày. Quỷ ạ, ai lại chẳng biết hai đứa mình vốn là cặp bài trùng mánh mung lẻ tẻ hả?
- Chỉ có một số biết thôi, thằng ngu ạ. Và chúng đều lang bang ở khu này. Chúng ta sẽ dùng tiền trám miệng bọn đó lại. Thí cho chúng mỗi đứa một tờ.
Bert thở dài:
- Sẽ bê bối đó, Andy ạ. Thằng nào cũng nhân cơ hội này chìa tay ra. Ngay thằng nhãi Edmund thân thích là thế mà hôm qua cũng bắt tao dúi cho nó tới… năm mark. Khi chia tiền, mày phải hoàn lại khoản đó cho tao nghe.
- Mẹ kiếp, có tới 89.420 mark mà còn bủn xỉn. Nhưng theo tao hiểu thì mày thường bợp tai trẻ con hơn là cho nó tiền. Hả?
- Ồ, tao đổi tính rồi. Dạo này tao yêu con nít lắm. Hơ hơ…
Andy moi từ tủ lạnh một chai bia:
- Tao sẽ tố cáo tên cướp nhà băng ấy từ diện mạo cho tới chiếc Mercedes gã đã ăn cắp. Tao tin rằng bọn cớm sẽ hài lòng đến độ có thể gắn huân chương cho tụi mình, ha ha…
- Vậy ư? Vậy chúng ta đến trạm điện thoại công cộng chớ chần chờ gì nữa.
Tại trạm điện thoại ở phố Leberecht cách nơi chúng ở khoảng bốn con đường, giọng Andy thật điệu nghệ:
- Tôi muốn nói chuyện với cớm… à quên, với gài cảnh sát nào có nhiệm vụ điều tra vụ cướp nhà băng Ringblech hôm qua.
Máy được chuyển qua văn phòng thanh tra. Một giọng điềm đạm cất lên ở đầu dây bên kia:
- Glockner nghe đây!
*
Từ hôm qua, Pleff - biệt danh Đinh Vít – đã dò la mười một tên bụi đời, lưu manh tất cả.
Chín thằng nhún vai làm lơ. Hai thằng nói chuyện trời ơi đất hỡi mong vớ được 50 mark tiền thưởng. Nhưng đừng hòng Đinh Vít mắc lỡm.
Vẫn không tuyệt vọng, gã kiên trì tìm đến thằng thứ mười hai. Thằng này nổi danh là “ăng-ten” của đám thế giới ngầm ngoài ga, phi vụ nào cũng cố ngóng tai, chõ mũi hòng ăn ké huê lợi. Tụi ma cô gọi nó là Tai Thính cũng chẳng trật chút nào.
Nó rít vào màng tang Pleff:
- Cứ đưa đây một nắm tiền, đây sẽ nhớ ra hai thằng đó là ai, Đinh Vít ạ.
Pleff chỉ muốn nổi khùng:
- Mày là cái thằng ma cà bông dật dờ ngoài ga mà dám ăn nói với Đinh Vít này như vậy sao? Nhưng thôi, tao cho qua. Chẳng qua là tao quen ông bác chúng ở bên Mĩ. Ông bác triệu phú dầu lửa này muốn tao tìm chúng để giao thừa kế một tòa nhà chọc trời.
Tai Thính phật lòng:
- Mày tính kể chuyện cổ tích cho tao chắc.
- Tao giảm sự giàu có của ông bác chúng xuống vậy. Thực ra ông bác đó ở ngay Đức, làm nghề sản xuất thức ăn cho chó, mày hiểu chứ? Ông ta không định tặng chúng một tòa nhà chọc trời, mà là một khoản tiền mặt vừa phải. Nào, phun tên hai thằng láu cá ấy ra đi?
- Chi ra đã!
Pleff ói ra hai tờ mười mark. Tai Thính lắc đầu quầy quậy:
- Hơi yếu “địa” đấy, so với khoản tiền thừa kế.
Pleff đành tòi thêm tờ 20 mark.
Vo tròn 40 mark trong tay, Tai Thính đưa lên mũi hít hít:
- Có vậy chứ. Hai thằng mày tìm có tên là Bert và Andy. Tao không biết họ, chỉ biết chúng tồn tại nhờ nghề xoáy ô-tô. Mày có thể kiếm chúng ở phố Ratzebor.
Pleff nhảy lên chiếc “xe ruột” hiệu Audy màu trắng nói vọng lại:
- Tao hi vọng thông tin của mày chính xác. Nếu mày nói xạo, đại ca Đinh Vít sẽ cắt lỗ tai “dổm” của mày nhắm rượu đấy.
- Yên tâm đi, đại ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất