Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 41 Chương 4: CỤ EDU TRẢ ĐŨA VUA NHÀ

Trước Sau
Trưa hôm sau, trời trong và nắng như đổ lửa. Tarzan và Kloease vừa ăn cơm xong đã vội vã đạp xe khỏi kí túc xá đến tiệm kem nằm dưới bóng nhà thờ Bonifazius. Công Chúa đã hẹn với Julia Vendel ở đây.

Bước vào tiệm, hai quái nhận thấy Kark và Gaby đã có mặt, bên cạnh chúng là một thiếu phụ trẻ. Mái tóc Julia màu đen để xõa, gương mặt nhỏ nhắn hiền lành, sau cặp kính gọng vàng là đôi mắt màu lam sẫm trông dễ mến. Julia đã tranh thủ giờ nghỉ trưa của văn phòng địa ốc “Re-Immo” đóng trụ sở gần đây để đến với bốn đứa.

Gaby giới thiệu:

- Đây là Tarzan, bạn em, thủ lĩnh của nhóm. Còn đây là Willi.

Tarzan cười rõ tươi và chìa tay cho Julia.

Tròn Vo chỉ vỗ vào bàn tay Julia để chào rồi buông người rơi phịch xuống ghế.

Gaby nói:

- Tuy chúng ta chưa bàn bạc gì, nhưng chị Julia đã biết nội dung câu chuyện. Mình đã kể cho chị ấy hôm qua, bằng điện thoại.

Tarzan hài lòng:

- Vậy thì thưa chị Julia, chị bằng lòng giúp và giữ bí mật giùm tụi em nha.

Julia mỉm cười:

- Các bạn yên tâm đi. Tôi đã xin nghỉ làm ở chỗ ông Renz, cuối tháng chín sẽ có hiệu lực. Chỗ làm sắp tới của tôi là một hãng buôn có uy tín với khách hàng. Khác xa cái văn phòng Re-Immo nhiều. Giá mà các bạn hiểu hết những mánh khóe của họ, tôi muốn nói đến Renz và Patzke đấy. Họ che giấu tôi đủ thứ chuyện nhưng tôi vẫn thấy được mùi vị lừa đảo và dối trá tràn ngập văn phòng. Đáng tiếc là tôi chưa có những bằng chứng cụ thể.

- Patzke là ai hả chị?

- Là cánh tay mặt của Renz. Tên nguyên vẹn của y là Kuno Patzke. Thoạt đầu y luôn tìm cách tán tỉnh, cợt nhả với tôi nhưng khi bị tôi cự tuyệt, y trở nên hằn học. Y và Renz là cặp bài trùng cùng nhau bàn tính chuyện lừa đảo.

- Chị không nắm một điều gì rõ ràng ư?

- Không. Họ bố trí tôi tiếp những khách hàng nghèo chỉ mong tìm được một căn hộ khiêm tốn để sống. Ngoài ra tôi có nhiệm vụ viết những lời rao vặt trên báo chí. Toàn là những lời rao mĩ miều nhưng không có thực chất để dụ khị khách sộp.

- Chị Julia ạ, tụi em đang điều tra về những thủ thuật mờ ám của Renz. Chúng em có căn cứ để ngờ rằng gã đang rắp tâm đuổi bà Lena Fleising ra khỏi căn nhà thuê của gã bằng những mánh khóe bẩn thỉu. Trước hết con chó Lumpi của bà cụ bị xe đụng chết. Sau nữa, gã đích thân đến nhà bà Lena chửi bới. Chị thấy các hành vi đó có đáng khinh hay không? Hình như dưới trướng Renz còn một tên tay sai tên là Alfons Kratzkow, tên này đang bị truy nã khắp nơi về tội ăn cướp và cố sát. Chị có giờ nghe lão nhắc tới gã này không?

Julia cau mày nhớ lại:

- Thỉnh thoảng có một nhân vật lạ gọi phôn đến tự xưng là “Schorch-Edgar Meier”. Lần nào gã cũng yêu cầu nói chuyện riêng với Renz. Tôi phải nối máy và Renz nhanh chóng vô phòng riêng đóng cánh cửa lại. Những lúc ấy dù có tò mò cũng không được vì Patzke luôn ngồi trước mặt tôi. Tuy thế có một lần Renz đóng cửa không chặt và tôi nghe lão bô bô “Chào Kratzkow, anh đó hả”, ngay lập tức tên Patzke hoảng hồn nhào tới khép cửa cấp kì.

Tarzan gật đầu:

- Tuyệt lắm. Quả là một thông tin quan trọng. Nhưng làm sao tóm được gã bây giờ?

- Nhân vật tên Meiei tức Kratzkow chưa bao giờ đến văn phòng. Tôi nghĩ rằng Renz hẹn hò gã ở một chỗ khác. Và Renz luôn luôn rời văn phòng trước tôi.

- Renz đã đích thân đến nhà gã, thưa chị. Chúng em biết vậy. – Tarzan nói.

Máy Tính xen vào:

- Chúng ta phải có kế hoạch theo dõi gã. Bởi trước sau gì Renz cũng bí mật gặp Kratzkow.

Gaby gật đầu:

- Mình đồng ý. Cho dù sẽ vất vả đấy.

Tròn Vo thở dài, có nghĩa là cu cậu phản đối.

Tarzan trầm ngâm:

- Để việc theo dõi dễ dàng hơn và khỏi bị dở dang chuyện học hành, mình có thể tổ chức một chiến dịch nghe trộm.

Hắn quay sang Julia:

- Chị hỗ trợ tụi em chiến dịch này chứ? Tụi em có một máy ghi âm mini. Hiện ba của Gab đang giữ nhưng tụi em sẽ lấy lại. Chị có xe riêng không chị Julia?

- Có. Một chiếc xe bé xinh.

- Vậy là quá tốt. Chị hãy gắn chiếc máy ghi âm của tụi em vào chiếc xe của chị. Để thu được vào máy, chúng ta còn có một microfon nhỏ xíu như hột đậu có hệ thống nam châm đủ dính cứng vào kim loại. Mặt kia của microfon có phết keo đặc biệt gắn được vào gỗ, nhựa, thủy tinh và các nguyên liệu khác. Loại hột đậu nghe trộm này, báo chí thường gọi là “con bọ” đó chị. Điều chúng ta cần là một cuộc đối thoại giữa Renz và…

Julia ngắt lời:

- Và Patzke phải không?

- Em đang nghĩ đến tên Kratzkow kia.

- Tôi chịu. Vì như đã nói, tên khách lạ kia chỉ thỉnh thoảng mới gọi điện tới. Đôi lúc cả Patzke cũng nhấc máy, thế là tôi không thể biết Renz trò chuyện với ai cả.

- Vậy thì Patzke có ích gì cho chúng ta không?

- Gã đàn em này của Renz biết nhiều vấn đề lắm. Lúc nào gã lại chẳng rù rì với sếp những điều cơ mật. Tôi đang nghĩ đến việc gắn con bọ trong phòng ngoài rồi bật chiếc máy ghi âm mini ngoài xe lên. Chà, thú vị và độc đáo nhỉ. Sao? Bao giờ các bạn giao thứ vũ khí bí mật ấy đây?

Tarzan nhíu mày:

- Tối nay tại tiệm kem này được không chị? Karl và Gaby sẽ làm thay em chuyện này vì tụi em bị kẹt ở kí túc xá.

Vậy là mọi chuyện đã bàn xong.

*

Heinz Orecht biệt hiệu Mồm To tự thưởng cho mình một vại bia tại nhà ga cố xứ. Gã soi thân thể vào tấm kính của ki-ốt chênh chếch trước mặt và nở một nụ cười buồn.

Gã gầy hẳn đi dù chiều cao vẫn còn nguyên 1 mét 81. Cặp má đã hơi xệ trên bộ mặt xương xẩu. Nước da mai mái thì đúng hơn là vàng vọt. Chỉ có màu tóc là xưa nay vẫn xỉn như vậy.

Hai năm ngồi tù oan uổng đã đưa đến hậu quả thế này đây. Mẹ kiếp, tụi bay thả tao ra sớm được hai ngày thì đâu có an ủi được gì, chẳng qua chỉ vì tụi bay cần phòng giam cho một tên tù mới bị kết án năm năm tù giam và rõ ràng là không vô tội như tao đây.

Heinz Obrecht vươn vai, các khớp xương của gã kêu răng rắc. Mình vẫn còn phong độ chán. Hừ, cơn khùng của ta mà nổi lên thì năm con hổ bị thương hoặc sáu con trâu điên cũng chào thua.

Pauline! Gã chỉ thấy dịu lại khi nghĩ đến người vợ chung thủy của mình và rất biết ơn sự thăm nuôi đều đặn của cô ta.

Bây giờ gã đã đứng trước cửa nhà số 11 phố Lò Mổ. Gã bấm chuông. Cố nhiên Pauline có nhà.

Người đàn bà phục phịch với chiếc tạp-dề ôm bộ hông nở nang bước ra sững sờ. Bà ta thốt lên:

- Heinz! Mình đấy ư? Hôm nay đã được về rồi sao?

Đoạn rú lên một tiếng vui sướng, bà ta ôm choàng lấy cổ chồng.

Khi đã nhai đến chiếc bánh mì kẹp mỡ thứ hai và nốc xong năm li rượu, gã lại trút cơn tức ra:

- Pauline, mình biết tính tôi chớ. Tôi lập lại lần thứ một ngàn: tôi không làm vụ đó.

- Tôi biết mà Heinz.

- Mình còn tin tôi không hả?

- Tin chứ sao. Nhưng bởi các yếu tố đã chống lại mình nên mình mới ở tù oan ức.

- Ha! Các yếu tố là cái cóc khô gì. Lão luật sư biện hộ cho tôi cũng lải nhải như vậy. Nào là các yếu tố tiền án tiền sự, các phi vụ ăn cướp đeo mặt nạ thời tuổi trẻ của tôi. Tôi chỉ muốn xé xác thằng cha Erich Fuhme ấy. Thằng nói láo khốn kiếp! Sao nó lại nhận ra tôi mới được chớ? Có phải tôi đâu.

- Quên đi, Heinz. À, Kratzkow gửi lời chào anh đấy. Anh ta có lẽ muốn gặp anh để bàn chuyện làm ăn lớn. Em đã chỉ cho anh ta một chỗ ở: ngôi nhà của ông già Grabert không ai thèm trọ vì trước kia có hai kẻ tự vẫn. Mình còn nhớ chứ? Kratzkow đang trốn chui trốn nhủi vì… ơ, vì cái gì thì em không biết nữa. Mình phải tự hỏi anh ta.

Obrecht gật đầu:

- Cứ để thủng thẳng vụ gặp Kratzkow. Hiện giờ tôi… Mình biết tôi sẽ làm gì không? Tôi sẽ vét sạch két tiền của thằng chó chết Fuhme. Ha ha, và thậm chí trong ngày hôm nay, lúc trời tối. Mình hiểu chớ, ngay những tên cớm giàu trí tưởng tượng nhất cũng không thể nghĩ rằng chưa rời khỏi nhà tù mà tôi đã làm ngay vụ cướp này. Tôi còn hai ngày nữa mới được tha cơ mà, ha ha. Tôi sẽ cho thằng Fuhme biết thế nào là vu oan giá họa. Hai năm tù của tôi sẽ làm nó phải chảy nước mắt, ai làm đếch gì được tôi hả?

- Kìa Heinz, hãy vì Chúa!

Nhưng Pauline biết rằng không thể ngăn cản nổi chồng. Sự uất ức của Heinz quá lớn.

*

Tròn Vo ngồi trên thành cửa sổ “Tổ đại bàng”, hai chân đu đưa vô khoảng không ngoài cửa sổ. Nó vừa ngây ngất bởi hương vị sô-cô-la vừa mơ màng ngắm hoàng hôn. Gió ấm mơn man đôi bàn chân. Bên khu nhà giáo viên vẫn chưa lên đèn, nhưng dưới vườn hoa, bóng tối đã tràn dưới các tán cây, và bầy chim tấu lên khúc hát chiều tà.

Đúng lúc đó Tarzan mở tung cánh cửa ập vào.

Tròn Vo rú lên.



Thân hình phục phịch thoáng chúi về phía trước.

Lạy Chúa, bàn tay mũm mỉm của thằng mập mà không níu dính thành cửa sổ thì nó đã rớt xuống đất như một trái dưa. Giọng Tarzan đầy kinh hoàng:

- Mày điên hay sao chớ?

Tròn Vo tru tréo:

- Mày làm tao giật bắn mình. Suýt nữa tao ngã lộn cổ.

- Mày ngồi đó làm trò gì vậy?

- Tao đang ngồi thả hồn tận hưởng hoàng hôn. Thế mà mày ào vào như một cơn lốc – gió thốc vào lưng tao và xém hất tao bay ra ngoài.

Thằng mập thận trọng rụt cẳng vào, tụt xuống khỏi bậu cửa sổ.

- Gió cỡ cấp mười mới hất bay được mày. Nào, xỏ giày nhanh lên.

- Cái gì? Đi đâu nữa đây?

- Đi, đừng thắc mắc.

- Sắp tới bữa ăn rồi.

- Vậy tao đi một mình. Mày quên rằng số phận bà lão Fleising đang bị đe dọa từng giờ từng phút hay sao? Gã khốn Renz chẳng nói với cụ Edu là gì: “Tối mai tôi lại đến”. Tối mai tức là bây giờ. Chúng ta phải làm hiệp sĩ cứu bà lão, nếu không bà già thuê nhà sẽ lên cơn đau tim như chơi.

- Nhưng… trời đánh tránh bữa ăn?

- Không. Cứu một mạng người quan trọng hơn cứu một cái bao tử nhiều. Ăn xong thì muộn mất. Tụi mình sẽ bỏ lỡ cơ hội đá vào ống đồng của Vua Nhà, hoặc chứng kiến lão phái tên tay sai Kratzkow đến. Theo tao thì thằng này dám nhận lệnh đốt nhà hoặc bịt tắc cống nhà bà cụ Lena lắm.

Tròn Vo chịu chết. Nó vội vàng chạy lại tủ, kéo ngăn dưới lục ra sáu đôi giày thể thao. Đôi nào cũng dơ bẩn hết cỡ. Cu cậu vừa buộc dây giày vừa làu bàu:

- Chỉ mình cụ Edu cũng chiến đấu với lão Renz dư sức. Mấy cụ già kiên cường gớm đấy chứ hả?

- Người già cần được giúp đỡ. Vậy thôi.

Tròn Vo gật gù:

- May mà tụi mình vẫn còn đang tuổi thanh xuân.

Hai đứa chạy xuống nhà. Khi lướt ngang phòng ăn, mặt Tròn Vo bí xị:

- Mày hít mạnh đi đại ca. Có món chè sô-cô-la tráng miệng trong bữa tối nữa. Mày đã hiểu sự hi sinh lớn lao của tao chưa?

Tarzan còn mải nghĩ nên không trả lời. Đi chậm rì rì kiểu này không cách gì gọi kịp cho Gaby và Karl. Hừ, hai thằng mình làm hiệp sĩ cũng đủ.

*

Cụ Eduard von Lommingen đứng bên cửa sổ nhìn sang nhà hàng xóm.

Khu vườn chìm trong bóng tối mờ ảo. Côn trùng bay vo ve. Hương thơm ngan ngát. Cảnh vật ở đây quá đỗi thanh bình và thích hợp cho tuổi mãn chiều xế bóng.

Nhưng thằng Vua Nhà Renz lại không muốn như vậy.

Gã vừa đến nơi. Chiếc Mercedes màu vàng đậu ngoài phố như hôm qua, chỉ sát bờ rào hơn một chút.

Bà Lena biết điều gì đang chờ đợi mình. Hồi chiều bà đã phải uống những giọt thuốc trợ tim và an thần. Cụ Eduard biết điều đó. Cụ chỉ thầm cầu nguyện cho bà không lên cơn đau tim trước sự khủng bố của kẻ nhẫn tâm. Cụ Edu thừa hiểu: gã sẵn sàng bước qua xác người khác. Cụ nhớ đến con chó Lumpi. Con chó mới vui nhộn và quấn quýt với chủ làm sao. Thế mà gã nỡ sai người giết nó. Chỉ để đánh vào bà cụ già thôi.

Cụ thấy Renz đi đến cửa nhà.

Tiếng Rena quát tháo ầm ĩ khiến bà Lena hoảng sợ ra mở cửa. Bà không thể trốn tránh gã mãi. Gã bước xồng xộc vô nhà đóng sầm cửa lại khiến cụ Edu giật thót người.

- Lạy Chúa, nó sẽ hành hạ bà già chết mất. Mình phải làm một cái gì…

Ừ, phải làm một cái gì. Cụ Edu lập lại. Ánh mắt cụ sáng rực khi nhớ đến ba trái bí nhỏ xíu thuộc giống “Kalabassen-curare” cất kĩ trong tủ kính. Bí “Kalabassen-curare” của thổ dân da đỏ Nam Mĩ là thứ độc dược cực độc mà cụ đã sưu tầm trong một chuyến ngao du sơn thủy thời trai trẻ. Nhựa của thứ trái độc này chỉ cần thấm tí ti vô đường máu là nạn nhân sẽ chết tức khắc. Hi vọng rằng theo dòng thời gian quá lâu rồi, chất độc đã bớt nguy hiểm và sẽ làm cho thằng Vua Nhà Renz ngã lăn ra bịnh cỡ tuần lễ, hoặc gã có bị á khẩu suốt đời cũng được. Mặc kệ! Cần cho gã một bài học!

Cụ Edu chạy vào bếp lấy một li thủy tinh và đập tan tành trong chậu rửa chén. Cụ lựa ra một mảnh dài bằng móng tay, mảnh và nhọn như mũi kim. Nào, bây giờ thì mang theo một tuýp keo dán nữa. Cụ nhúng mảnh thủy tinh nhọn vào trái độc đã cắt đôi, mũi nhọn dính nhựa độc tức thì. Thế là cụ đã có một vũ khí nhỏ xíu nguy hiểm.

Ý tưởng trả thù cho bà lão hàng xóm khiến cụ Edu cương quyết gạt mọi nỗi do dự. Cụ vội vã ra phố trong màn đêm tiếp tục buông xuống. Cánh cửa vườn kẽo kẹt khép sau lưng cụ.

Renz vẫn ở trong ngôi nhà nhỏ của bà Lena im ắng. Thằng khốn đang nghỉ để lấy hơi chửi tiếp chứ gì? Trời ơi, giờ này hẳn bà lão đang khóc vì sợ và uất ức?

Cụ Edu dừng lại cạnh chiếc Mercedes màu vàng. Con phố rẽ ngoặt nên cụ không thể quan sát được xa. Dễ có kẻ bất thình lình ló ra ở chỗ ngoặt lắm. Thây kệ! Cụ vội vã quệt keo vào tay nắm bằng kim loại ở cửa xe, rồi thận trọng gắn mảnh thủy tinh nhọn có dính nhựa độc lên. Nó chĩa ra như một cái gai.

Khi Renz đưa tay kéo tay nắm cửa, thế nào cũng bị thương bởi mảnh thủy tinh này.

Đúng lúc đó có tiếng cát lạo xạo ở chỗ phố ngoặt làm cụ quay phắt lại. Kìa, hai chiếc xe đạp đang phóng đến. Mặc dù bóng tối nhập nhoạng, cụ vẫn nhận ra họ là ai.

*

Tarzan chống một chân xuống đất. Hắn cất tiếng:

- Chào cụ Lommingen. Tụi cháu đến chậm quá. Phải tên Vua Nhà đã xuất hiện rồi không hả cụ?

Giọng ông cụ đêm nay khàn khàn đến lạ lùng:

- Ờ ờ… gã ở trong nhà bà lão.

Tarzan chú ý ngay đến tuýp keo dán mà ông già cố giấu trong tay. Hắn cười:

- Cụ định trả đũa gã bằng keo dán vào ổ khóa cửa không cho gã chạy hả? Chính vì cụ bà Lena cần sự giúp đỡ mà chúng cháu đã đến đây. Cụ làm thế sao gã sợ được chớ?

Cụ Edu há hốc mồm:

- Dán cái gì? Ta… sao cơ? À, ý cháu là…

Thấy mắt Tarzan tròn xoe, ông cụ càng bối rối thêm:

- Ề… thực ra chẳng dán gì cả. Ta… ta thường thủ tuýp keo ấy mà.

Cả đời cụ chưa bao giờ làm điều gì mờ ám, thành thử dù không muốn, mắt cụ vẫn cứ dán vào nắm cửa xe.

Nhận thấy nhìn như vậy là ngu ngốc, cụ khó nhọc quay nhìn chỗ khác. Rõ ràng keo dính dán được cả ánh mắt của ông cụ chất phác.

Cái nhìn lo lắng của ông cụ đã phản bội lại lời nói của mình. Tarzan chỉ cần tinh ý là biết hết. Như vậy có nghĩa là ông già đã bôi keo vô ổ khóa cửa xe thật ư? Quái đản nhỉ, tênVua Nhà Renz ngán chi ba thứ keo cà trớn đó. Gã lột ra và tra chìa khóa là xong chớ gì. Có khi máy nổ còn to hơn lúc keo chưa dán.

Tuy nhiên Tarzan vẫn xuống xe. Hắn dựa con ngựa sắt vào cặp đùi cột đình của Tròn Vo và thủng thẳng đi đến chiếc Mercedes quan sát ổ khóa. Hắn toan kéo thử tay nắm cửa thì cụ Edu gào lên:

- Đừng, đừng động vào! Chớ!

Tarzan kinh ngạc:

- Sao vậy cụ?

- Ôi, ta van cháu. Đừng mó vào nắm cửa… nó…

Cụ sợ hãi im bặt.

Tròn Vo cười hì hì:

- Hà hà, tay nắm hư hả cụ, hay sắp bị sút ra? Càng tốt chớ sao, cháu cầu sao cho chiếc xe tan ra dưới đít thằng cha ấy. Tụi cháu còn tính xì lốp xe của gã nữa đấy. Chơi thế mới là khủng bố tinh thần. Hơn xa những gì gã đã gây ra cho bà bạn của cụ, hà hà…

Tarzan vẫn cúi xuống. Thái độ kì cục của ông già đến nỗi hắn phải chiếu mắt… thần thanh tra cái tay nắm xem sao. Ồ, trên tay nắm sao lại sờ sờ một cây gai nửa nâu nửa đen. Mà đâu phải cây gai, một mảnh thủy tinh dựng đứng nhọn lểu mới chết chớ. Chà chà, ông già cảnh giác giúp mình là phải. Gai nhọn kiểu này có thể đâm thủng lòng bàn tay nạn nhân.

Hừm! Tại sao nó lại có màu này?

Hắn ngửi ngửi, nhưng chỉ thấy mùi thép của xe.

- Cụ đã gắn mảnh chai vào nắm cửa, đúng không cụ Lommingen?

Cụ Edu dựa hẳn vô cốp xe choáng váng. Cụ thở nặng nhọc:

- Các cháu còn nhớ ta đã giới thiệu bộ sưu tập thời trẻ của ta hôm qua không? Những trái bí “Kalabassen-curare”…

Tarzan tái mặt:

- Trời đất. Cụ đã xài chất độc của trái bí đó à?



Hắn nói xong là lượm một viên đá nhỏ dưới chân, đập mảnh thủy tinh rơi ra rồi cạo sạch lớp keo trên tay nắm cửa. Để phòng ngừa có kẻ vô tình đạp phải, hắn chà gót giày lên mảnh thủy tinh cho đến lúc nó tan ra thành cám. Hắn tự nhủ lát nữa phải cọ kĩ đế giày.

Tarzan hất hàm về phía nhà bà cụ Lena:

- Cụ làm như thế không ổn đâu. Chúng ta có nhiều cách để lột mặt nạ Renz trước pháp luật hơn là mưu hại gã một cách mờ ám. Cụ hãy tin tụi cháu. Tên Vua Nhà kia không đáng cho những người trung thực phải biến mình là kẻ có tội.

Cụ Edu thở nặng nhọc hơn nữa:

- Cảm ơn cháu. Cháu nói đúng. Ta… phải tự xấu hổ.

Đúng lúc đó cửa nhà bà Lena bật mở. Renz bước ra mặt hầm hầm. Gã vừa chửi vừa nện gót giày thình thịch. Khi phát hiện ba bóng người thấp thoáng quanh chiếc Mercedes cáu cạnh, gã gào lên:

- Tránh ra!

Bàn tay quen đếm bạc của gã sờ vô nắm cửa xe một cách cực kì nhạy cảm. Coi, Renz rụt tay lại quát lớn:

- Đứa nào vừa cào xước tay nắm xe tao hả?

Tarzan dửng dưng:

- Tôi đây. Tôi phải cọ sạch chỗ đó giúp ông vì một bãi *** chim to tướng làm ngứa mắt.

- Mẹ kiếp, sao đi đâu tao cũng đụng phải… *** vậy. Mày liệu hồn.

Renz buột miệng một câu chửi thề rồi lên xe phóng đi. Cụ Edu nói:

- Chúng ta phải… coi tình hình bà Lena ra thế nào đã…

*

Bà Lena Fleising trông như một nữ bá tước. Mỏng manh, làn da trong suốt. Bà cụ vẫn tồn tại sau cuộc viếng thăm của Renz mà không lên cơn đau tim. Có điều mặt bà không còn một chút thần sắc, trắng bệch như men sứ, những ngón tay mảnh mai run rẩy. Bà rơm rớm nước mắt khi cụ Edu giữ tay bà trong tay cụ. Nhưng bà cố giữ can đảm.

- Qua rồi Lena.

Cụ giới thiệu Tarzan và Tròn Vo. Lúc này bà Lena mới lại nở nụ cười. Cụ Edu nói:

- Các cháu ấy muốn giúp đỡ chúng ta. Tên Renz khốn khiếp là một tay mờ ám. Các cháu nhỏ đang tìm cách chứng minh gã quan hệ với một tên cướp hiện bị truy nã. Khi tên cướp bị bắt, chắc chắn Renz sẽ phải ở tù. Và thế là chúng ta sẽ được yên.

- Thật thế ư, ông Eduard. Ôi, tôi không mong muốn điều xấu xa cho ông Renz nhưng quả tình trái tim tôi không chịu nổi nữa. Hồi nãy ông ta tuyên bố rằng tôi sẽ gặp những điều kinh khủng hơn nữa. Ông Edu ơi, ông ta dám giết hại con Lumpi lắm.

- Bình tĩnh nào, bà Lena. Rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi.

Hai quái nhìn cảnh hai người già an ủi nhau mà mủi lòng. Tarzan xin phép bà Lena gọi điện thoại.

Hắn thì thầm với Karl:

- Tụi tao đang ở nhà bà Fleising. Renz cũng đã đến đây và tức giận đùng đùng bỏ đi. Chúng ta gặp nhau ở cửa hàng thực phẩm Công Chúa nhé. Có rất nhiều chuyện đó.

- Ô-kê, tao đi liền đây. Nhưng này, mày và Tròn Vo có đọc báo bữa nay không hả? Chu cha, ở mục tin kinh tế thành phố có bức ảnh hết ý. Ha ha ha ha!

- Tụi tao chưa đọc. Mà ảnh nào?

- Ảnh Willi cùng với ông bà già nó chớ ai. Nó đứng choán muốn hết bức hình.

- Sao báo đăng ảnh nhà nó vậy?

- Chẳng là bác Hermann Sauerlich đang tung ra khắp Châu Âu loại sô-cô-la ăn giữ… eo như một phát minh mới nhất của hãng. Ăn bao nhiêu cũng không béo. Ha ha, kẹo giữ eo nghe lạ hả. Xem ra được hoan nghênh ghê lắm, cho nên nhật báo hàng ngày mới đăng tin.

- Tuyệt! Tao sẽ kể cho Willi. Chào nghe.

Hắn gác máy. Nội dung câu chuyện qua điện thoại mà thằng cận thị Karl vừa tiết lộ được hắn kể lại cho thằng mập và hai cụ già cùng nghe. Tròn Vo ưỡn ngực kiêu hãnh:

- Tao có biết bức ảnh đó, nhưng đâu dè báo đăng tin sớm quá.

Bà Lena cười tủm tỉm:

- Tôi sẽ là một trong những người khách mua loại sô-cô-la mới chế tạo ấy. Tôi mê sô-cô-la lắm nhưng còn ngại phải giữ eo.

Tròn Vo cười thích thú:

- Cháu sẽ biếu bà loại kẹo này.

*

Trong căn buồng kín mít ở khu Lò Mổ, bài báo có đăng ảnh gia đình Sauerlich nằm lù lù trên bàn Kratzkow. Gã vô tình đọc đúng bài báo đó. Trời đất. Đúng là thằng Willi này rồi! Mẹ… Chính nó là con lợn sữa đeo đầy dây xích chó trong người đây mà. Đồ vô giáo dục. Con nhà giàu mà bày đặt đi bụi đời. Tao được như mày thì nằm khểnh ăn lộc của cái hãng sô-cô-la nổi tiếng châu Âu đó mãn kiếp cũng không hết.

Kratzkow nhíu mày không thể hiểu nổi vì sao một đại qúy tử như thằng “xích chó” lại trộm cắp và chích choác ma túy. Đã thế nó còn kết bè đảng với thằng đại lưu manh cao lớn kia mới dễ… quê. Kì cục.

Gã suy nghĩ nát óc mà không tìm ra câu trả lời. Rồi gã chợt nảy ra ý bắt cóc tống tiền thằng con nhà giàu. Không, cứ bắt ngay thằng bố còn hơn.

Khoáng bẫm mẻ này, gã sẽ té ra nước ngoài sống cho sướng thân.

Gã đặt tờ báo xuống, tu một ngụm rượu rồi nghĩ ngợi.

Cộng tác với Heinz Obrecht trong vụ này thì quá đẹp. Nhưng nếu chỉ có hai người thì dễ thất bại. Có lẽ nên ba người thì hơn, dẫu rằng số tiền sẽ phải chia ba.

Kessling! Óc gã chợt lóe lên. Ritchie Kessling! Tất nhiên! Chính nó! Sao mãi bây giờ gã mới nhớ ra nhỉ?

*

Hai quái Tarzan và Kloesen ngồi trong phòng Gaby chưa nóng chỗ thì Máy Tính đã đến với tờ nhật báo trên tay. Cả bốn đứa coi đi coi lại tấm ảnh quảng cáo “sô-cô-la giữ eo” khiến Tròn Vo khoái trá. Nó gí mũi vào bức hình:

- Các bạn thấy không, mình ăn ảnh ghê há!

Gaby chọc quê thằng mập:

- Chắc nhà nhiếp ảnh phải sử dụng ống kính góc rộng.

- Tại sao?

Gaby không trả lời, Tazan và Karl phá lên cười. Oskar vẫy đuôi.

Cuối cùng Tròn Vo cũng hiểu rằng mình bị xỏ ngọt, nó phảy tay coi thường:

- Đám mây nhỏ sao che nổi mặt trời. Dù sao trong ảnh trông mình vẫn đẹp trai dễ sợ.

Bà Margot Glockner bưng vào một đĩa lớn bánh mì kẹp với nụ cười tủm tỉm.

Tarzan nói:

- Ôi, không cần đâu ạ, thưa cô Glockner. Karl đã ăn tối rồi, cháu rất muốn nhịn, và Willi…

- … rất cảm ơn cô về sự chăm sóc chu đáo ạ.

Tròn Vo reo lên và nhảy bổ ra đỡ lấy cái đĩa từ trên tay bà Glockner.

- Có thế chứ! Cô đã lấy làm lạ. Mà này, cháu đã đọc báo chưa Willi, hôm nay cô thấy ảnh cháu…

Bà im bặt vì Gaby, Tarzan và Karl phá lên cười. Té ra lũ nhóc biết hết. Tròn Vo nhồm nhoàm giải thích:

- Các bạn ấy ghen tị đấy ạ. Cũng chẳng có gì lạ. Mấy ai đã được đăng ảnh lên báo chớ.

Chuông điện thoại reo vang ngoài hành lang. Bà Margot chạy ra nhấc máy. Tarzan nghe giọng bà vui vẻ nói vào máy:

- Vâng, chào bà Sauerlich. Cháu Willi đang ở đây. À, chuyện bức ảnh hả? Đẹp lắm. Xin gửi lời chào ông nhà. Được rồi, tôi hiểu. Tôi sẽ gọi Willi ra nghe điện thoại.

Bà Margot chưa kịp gọi Tròn Vo thì nó đã phóng tới kế bên. Một lát sau, cu cậu quay vào cắn thêm miếng bánh rồi mới nói:

- Mình rất tiếc vì phải bái bai quý vị về nhà. Mọi người đang đợi mình. Dì Agathe của mình và chú William ghé nhà đột đột. Họ muốn biết mình cao lớn bảnh bao ra sao. Thôi, đành chia tay các bạn vậy. Mai mình sẽ đạp xe đến trường.

Cu cậu nhíu trán hỏi Tarzan:

- Một mình đại ca có biết lối về trường không hả? Thôi cố tự lập một lần không dựa dẫm vào Willi này xem có nên cơm cháo gì không nha.

Tròn Vo vỗ vai Tarzan ra vẻ cổ vũ, đoạn phục phịch tiến ra cửa trong tiếng cười đuổi theo của Tam quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau