Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 41 Chương 5: THUA KEO NÀY CHÚNG BÀY KEO KHÁC

Trước Sau
Khuya. Cuối đường quốc lộ Tettrichsteiner không một ai lai vãng ngoài tên tù phạm oan ức mới được thả sớm hai ngày tên là Heinz Obrecht biệt hiệu Mồm To.

Obrecht vã mồ hôi sau tấm mặt nạ đười ươi. Gã gí khẩu súng bắn hơi cay vô cặp kính của tên chủ trạm xăng Erich Fuhme khiến tên này gần bật ngửa. Obrecht thản nhiên ngắm tách trà bốc hơi trên bàn giấy cừu nhân, hất hàm bằng một giọng xa lạ:

- Cấm động đậy.

Gã cuối xuống, thọc tay vào ngăn để tiền.

Đúng lúc đó nút dây buộc tấm mặt nạ đằng sau ót tuột ra.

Tấm mặt nạ đười ươi rơi bẹt lên mặt bàn.

Mặt hai người chỉ cách nhau một cánh tay

Fuhme ngó gã trừng trừng.

Tiêu rồi. Obrecht sợ điếng người.

Gã quay ngoắt lại, suýt làm rớt khẩu súng, phi thân một mạch. Trong cơn quýnh quáng, gã đâm sầm vào một chiếc xe đậu ngoài trạm xăng tối om om.

Mẹ kiếp, một chiếc BMW. Obrecht vọt một chân cà nhắc lao tới chiếc Kombi đậu dưới ánh trăng lu đêm mùa hạ. Chiếc xe đang tắt đèn tối om bỗng nổ máy. Người đàn bà trợ thủ của tên cướp thấy chồng xất bất xang bang chạy ra liền hỏi:

- Sao vậy, Heinz?

Obrecht hổn hển:

- Chuồn lẹ, Pauline.

Người đàn bà hoảng vía xém đạp lên chân ga thành chân thắng. Chiếc Kombi lao về hướng trung tâm thành phố. Ánh đèn pha rọi vào một người đi xe đạp đang cúi gập người trên ghi-đông phóng vù vù.

Pauline lập tức bật đèn sáng lóa, tránh sang phải.

*

Tarzan hoàn toàn hài lòng về người lái chiếc Kombi. Như vậy là nghiêm túc. Ban đêm phải biết pha đèn để thiên hạ còn tránh chớ.

Vậy thôi, hắn cũng không để ý gì hơn đến chiếc xe ấy.

Gần vọt qua chỗ trạm xăng, ánh mắt hắn bỗng bắt gặp một chiếc BMW màu đỏ đậu lù lù ở đó. Trời ạ, laà sao hắn quên cái biển số xe của Kratzkow chứ. Không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà tên tội phạm lại quăng xe ở đây.

Tarzan xuống xe, dắt xe đạp đi vòng quanh chiếc BMW. Đúng y chang, trên cửa trái có hai vết lõm.

Hắn tiến lại cửa kính văn phòng chủ trạm. Cánh cửa bỏ ngỏ, mùi trà thơm át cả mùi xăng. Trước mặt hắn là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, béo tốt, mặc đồng phục xanh hơi chật, gương mặt tái dại đờ đẫn. Cặp mắt tròn thô lố vô hồn chĩa vào Tarzan.

- Chào ông chủ. Đằng kia có một… Sao? Thưa ông, có chuyện gì thế ạ? Ông không khỏe chăng?

Con người to béo ấy ú ớ kêu lên:

- Cướp… cướp!

- Sao?

Tarzan sửng sốt nhìn xuống hai bàn tay không của mình. Nào hắn có cầm vũ khí hay vật gì nguy hiểm đâu.

- Cướp… có súng.

Tarzan nhìn xuống ngăn tiền, cái ngăn mở toang hoác. Tách trà bốc khói thơm. Mãi đến lúc này người đàn ông mới lấy lại bình tĩnh. Ông ta chụp vai Tarzan:

- Cậu thấy y chứ? Tên cướp ấy?

- Không. Chuyện xảy ra hồi nào ạ? Vừa xong ư?

Hắn dấn thêm một bước thì đạp phải một vật gì mềm mềm. Sửng sốt, hắn nhặt lên, một tấm mặt nạ bằng cao su. Tarzan quơ tấm mặt nạ trước ánh sáng:

- Y đã đánh rơi phải không ạ?

Ông béo gật gật, cầm máy điện thoại bằng đôi tay run bắn. Tarzan nói:

- Ông hãy gọi đến Tổng nha cảnh sát xin gặp thanh tra Glockner. Chả là ở đây còn một điều nữa mà ông thanh tra sẽ rất quan tâm.

*

Lúc thanh tra Glockner có mặt tại hiện trường, Tarzan chẳng thể nói gì về vụ cướp. Hắn chỉ gặp một chiếc xe đi ngược chiều, nhưng chiếc đó có đặc điểm gì thì hắn đâu có nhớ. Vả lại, ai dám chắc đó là xe của tên cướp.

Thanh tra Glockner lạc quan hơn, ông nói chắc nịch:

- Chúng ta sẽ tóm được tên cướp. Ông chủ trạm xăng Fuhme đã trông rõ mặt y. Theo chú, chỉ có một tên tội phạm chuyên xài những mặt nạ loại này, không biết gã đã ra tù hay chưa? Nếu gã đã ra tù thì quá dễ. Chúng ta chỉ cần xách gã đến đây đối chứng với Fuhme là ra hết.

- Còn chiếc BMW đỏ của gã Kratzkow, thưa chú?

- Hai nhân viên của chú đã kiểm tra chiếc xe. Trong xe trống không. Riêng ông Fuhme do vắng mặt nửa giờ đi ăn tối nên không hề hay tên Kratzkow đã vất chiếc BMW ở đó. Qua việc trên, chúng ta có thể khẳng định Kratzkow còn lẩn quẩn đâu đó trong thành phố.

Tarzan cười:

- Hi vọng y vẫn ở đây. Để chúng cháu… dạ, để cảnh sát các chú tóm được y, chứ không phải cảnh sát quốc tế nào ở tận Tibet hay Brazil.

Ông thanh tra nhún vai:



- Cháu không phải về trường ư?

- Dạ, có chứ ạ. Xin chào chú Glockner.

- Ngủ ngon nhé, Tarzan.

*

44 phút sau ở Tổng nha cảnh sát, chiếc xe tuần tra do thanh tra Glockner phái đến nhà Heinz Obrecht đã trở về. Báo cáo đầu tiên của một nhân viên hình sự là tên lưu manh chuyên nghiệp có biệt hiệu Mồm To đã được tự do, tuy mới được ít giờ.

Thanh tra Glockner suy nghĩ. Ông không ngờ Mồm To lại “ngựa quen đường cũ” nhanh đến như vậy. Còn phải hỏi, nếu gã không ăn cướp bằng mặt nạ thì còn ai, huống hồ lần ăn cướp này nhằm trả thù kẻ đã tố cáo mình lần trước.

Coi, Obrecht bị xe tuần tra xúc về đang nhấp nhỏm trên ghế như ngồi trên tổ kiến lửa:

- Mẹ kiếp, tôi làm gì mà các ông bắt hả?

Glockner quyết định bắt nọn. Ông giả đò giận dữ:

- Tránh né chi ông bạn. Vừa rời khỏi tù, ông bạn lại tiếp tục gây án. Cố nhiên vẫn bài bản cũ.

- Cái gì? Tôi hoàn toàn không hiểu… Tôi chẳng làm gì cả.

- Vẫn bài bản cũ rích ông Obrecht ạ. Vẫn với cái mặt nạ. Ông quả là một tên ngốc.

- Hả? Mặt nạ nào? Tôi đã làm gì vậy, thưa ông thanh tra?

- Ông đã tấn công để cướp của ông Fuhme lần thứ hai… và ông tưởng rằng chúng tôi sẽ không bao giờ cho ông là ngu ngốc đến thế, mà sẽ nghi cho kẻ khác. Thế nào?

- Fuhme à? Fuhme! Mẹ kiếp! Nó đã nhầm lẫn một lần rồi! Cái thằng mù ấy.

- Khỏi lải nhải ông Obrecht. Việc vợ ông làm chứng ngoại phạm cũng vô ích trước tòa. Tôi sẽ cho ông đối chứng với Fuhme.

Glockner nháy mắt ra hiệu một cảnh sát đưa tên cướp sang phòng bên. Bên ấy ông chủ trạm xăng đã ngự từ lúc nào. Bàn tay chuối mắn của ông xoa xoa tròng kính cận liên tục. Fuhme nhìn trân trối vô mặt Obrecht.

Ông ta lắc đầu.

- Không phải, thưa ông thanh tra. Không phải người này. Người này tôi chưa bao giờ gặp, và tôi có thể tin vào cặp kính mới của tôi.

Trời đất, ông Glockner thất vọng:

- Ngó kĩ lại đi, ông Fuhme. Có phải y là thủ phạm đánh rơi mặt nạ…

- Không giống.

- Nhưng ông phải biết ông ta chớ. Đó là Heinz Obrecht, hai năm trước đã bị ông nhận diện.

- Có thể. Thế thì chắc người này đã thay đổi nhiều lắm. Hàng ngày ở trạm xăng người ngợm ra vô hầm bà lằng, làm sao nhớ hết mặt mọi người được.

Glockner quay sang Obrecht hạ giọng:

- Ông về nhà được rồi.

Tên cướp cười ngoác miệng:

- Tôi đã nói trước mà thưa ông thanh tra! Và rốt cuộc tôi đã có lí. Nhưng có ai thèm tin những người như chúng tôi đâu. Thật khốn nạn!

*

Kratzkow gọi phôn cho Pauline hẹn trước sẽ đến lúc một giờ sáng. Obrecht cũng đã được Pauline cho biết là Kratzkow đang bị truy nã.

Đúng một giờ sáng quả nhiên có tiếng gõ cửa dưới nhà sau. Pauline buông kim đan ra mở cửa. Kratzkow lâng lâng bước vào ngất ngư bởi rượu vang và mưu đồ hứa hẹn. Gã chào thằng bạn cũ:

- Ê, đồ bợm già!

Hai thằng một mồm to, một mồm nhỏ bắt tay, vỗ vai nhau chán chê rồi rót rượu ra cụng li côm cốp. Mồm To câm họng thì sao đúng biệt danh, bởi vậy gã kể lại vận đen chết tiệt hồi tối. Mà cũng nhờ phúc tổ mà gã lại thoát thân không ngờ.

- Chưa thấy thằng nào trên đời ngu như thằng Fuhme. Nó ngu đến phát thương hại. Hai năm trước tao không ăn cướp thì nó nhận diện bậy để cho tao bóc lịch thê thảm. Còn lần này tao ăn cướp thiệt thì nó lại lắc đầu. Mẹ kiếp, lúc nó trố mắt nhìn sát mặt, tao cứ tưởng đã lãnh năm cuốn lịch. Thật không thể tưởng tượng nổi.

- Mẹ kiếp! Ông anh ngu thì có. Ai lại đi liều mạng ăn cướp vặt để trả thù ba cái vụ tù oan. Quên đi là hơn. Fuhme chỉ là một đứa giẻ rách. Em đang tính mới ông anh tham gia một phi vụ lớn đây. Ông anh cũng cạn túi rồi còn gì.

- Ừ… ừm, mày nói năng có vẻ tự tin dữ. Vô “xê” đi rồi kể.

Đợt này tới ba chiếc li cụng nhau vì có sự tham dự của Pauline. Bà ta coi bộ ngạc nhiên khi thấy Kratzkow cứ vuốt ve cái nắp đàn dương cầm. Pauline cười với chồng:

- Bạn của anh muốn tụi mình bán lại chiếc pianô đấy.

- Thực không Kratzkow?

- Ồ, bà chị đùa mà ông anh. Thằng em này hiện giờ đang trốn chui trốn nhủi trong nhà nên muốn gõ một chút cho đỡ buồn.

Orecht nhún vai:

- Mà thích thì cứ lấy.

- Tuyệt vời. Nhưng làm sao đàn em mang về chỗ trọ hả?

Pauline giải quyết:

- Tối thứ bảy ông hàng xóm kế bên tôi về nhà, tôi sẽ mượn ông ấy chiếc xe tải để chở giùm anh.



- Cảm ơn bà chị. Tuy nhiên em chẳng nhận không đâu mà sẽ chi địa sòng phẳng. Có điều chỉ chi ngay sau khi hoàn tất phi vụ mới. Xin phép anh chị cho em tiết lộ bí mật quân sự. Ăn cướp xưa rồi, hiện em chỉ khoái bắt cóc. Hề hề, em đã chấm một mục tiêu bắt cóc lấy tiền chuộc rất… ngon cơm. Lão ta tên là Hermann Sauerlich, chủ hãng sô-cô-la nổi tiếng. Chúng ta sẽ đeo mặt nạ để “ẵm” lão về sào huyệt. Sở dĩ em đề cập tới chuyện đeo mặt nạ bởi lão ta thông tuệ hơn thằng ngốc Fuhme nhiều.

Obrecht trả lời cụt ngủn, không một chút xúc động:

- Tao bằng lòng.

Pauline buông li rượu xuống bàn, không dám tham gia ý kiến, bà ta im lặng ngồi đan chiếc áo ấm cho kịp mặc hôm Noen. Không biết anh Obrecht còn dịp khoác hay không nữa.

Kratzkow tiếp tục:

- Vụ bắt cóc con tin của chúng ta cần tới ba người. Chắc anh chị biết lão già buôn bán bất động sản Renz chớ? Em dẹp lão qua một bên, vì thực chất thì lão nhát hít chuyên môn nhờ vả em những chuyện có dính dáng đến bạo lực. Hơn nữa lão lại quá tham, dễ lão đòi chia một nửa số tiền đoạt được lắm. Em có ý chọn thằng Ritchie Kessling đấy. Anh nghĩ sao, Obrecht?

- Ritchie rất được.

Pauline xen vào:

- Nhưng gã đã “bùng” rồi. Năm ngoái tôi có gặp gã ngoài đường. Sau vụ ăn trộm ở hai ba trụ sở của các vị linh mục và vét sạch két tiền của nhà thờ, gã bị bọm cớm truy nã phải trốn ở nhà mẹ gã.

Obrecht văng tục:

- Như ***. Mẹ của gã ở đâu?

- Moffelhausen. Ritchie rỉ tai tôi rằng cách đây cỡ chừng 40 km.

- Sẽ hỏi được thôi. Gã sẽ nhận lời mà.

Ngay lập tức, Kratzkow chộp máy điện thoại. Gã nhờ “Trung tâm giải đáp điện thoại” dò giùm số máy gia đình Kessling ở Moffelhausen.

Kratzkow cảm ơn, gác phôn sau khi hí hoáy chép vô giấy.

- Xong rồi. Gọi giờ này có tiện không nhỉ?

Obrecht đoán:

- Sẽ chẳng có ai nhấc máy đâu. Hoặc chỉ sợ đụng bà già dữ như quỷ sứ, mẹ nó thôi.

Kratzkow vẫn quay số nhà Ritchie. Quả nhiên không cần biết ất giáp gì, một giọng đàn bà gắt gỏng:

- Ai gọi đấy?

- Tôi là Alfons muốn gặp Ritchie. Tôi là bạn của anh ấy.

- Bạn cũ của nó hả? Hai tiếng nữa nó mới về. Nhưng đừng có quấy rối giấc ngủ của tôi bằng tiếng chuông điện thoại đó.

- Tôi đọc số điện thoại cho bà ghi lại để Ritchie gọi cho tôi vậy nhé.

Con bò cái già này! Kratzkow bực bội nghĩ khi đọc số điện thoại cho mẹ của Ritchie.

*

Ban đêm, mây kéo kín trời cho nên sáng ra Tarzan thấy những màn mưa mùa hè giăng giăng. Hắn đã tập thể dục xong.

Kẻng điểm tâm chưa đánh thì Tròn Vo lù lù xuất hiện trên ngưỡng cửa, nước mưa nhỏ ròng ròng từ mái tóc rối bù xuống sàn nhà loang lổ, nét mặt nó cau có:

- Một mùa hè kinh khủng.

- Cái gì?

Thằng mập giật áo mưa quăng lên nóc tủ và tụt đôi giày thể thao ướt sũng ra, xỏ chân vào đôi khác.

- Giờ giấc mùa hè bắt đầu từ cuối tháng ba, kéo dài sáu tháng. Nghĩa là người ta thống nhất vặn đồng hồ sớm lên một giờ so với giờ mùa đông. Tối qua trước khi ngủ, tao vặn đồng hồ báo thức và cứ tưởng vẫn còn mùa đông nên vặn lên một giờ cho ăn chắc. Ai ngờ tao bị lỗ nặng. Dư mất một tiếng để ngủ thẳng cẳng.

Tarzan cười ngất:

- Tưởng gì, chớ chuyện này là tai họa nghề nghiệp. Quên đi. Những nhà bác học lớn thường đãng trí như vậy đấy.

- Nhưng tao buồn ngủ. Ôi, khi đối chiếu với đồng hồ đeo tay tao mới sực nhớ ra. Mình ngu thật.

- Chải đầu đi Tròn Vo. Kẻo thầy giám thị lại mắng cho đấy!

- Khoan chải đã. Tao có một tin sốt dẻo đây. Ông bà già tao sắp tổ chức một bữa tiệc ngoài vườn. Linh đình hết biết.

- Bao giờ?

- Ừ, thứ bảy này.

- Dưới mưa à?

- Mẹ tao đã gọi điện hỏi nha khí tượng năm lần và được trả lời là hôm đó trời nắng ráo.

- Tuyệt. Tụi tao có được dự không?

- Còn phải hỏi. Tứ quái là đại thượng khách kiêm… hầu bàn. Từ trưa thứ bảy, tụi mình sẽ bắt tay vào việc. Tao đã “xí” chân bếp trưởng lò quay thịt. Ha ha, tao thương ai là kẻ đó chén bằng thích. Mày muốn được tao thưởng không hả Tarzan?

Kẻng ăn sáng.

Tròn Vo nhanh nhẹn chạy đến trước gương, rẽ qua quýt một đường ngôi và buộc dây giày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau