Quyển 41 Chương 6: MƯU MA CHƯỚC QUỶ
Suýt nữa thì Gaby vào lớp trễ. Cô bé ngồi chưa yên chỗ đã quay qua mỉm cười với Tarzan khiến hắn quên hẳn ngoài kia đang mưa như trút và trời thì xám xịt.
Chưa hết, Gaby lại còn giơ cao một mảnh giấy lên.
“TIN MỚI”. Tarzan đọc thầm. Vậy là có vấn đề rồi.
Suốt tiết học, hắn sốt ruột ghê gớm.
Chuông giải lao reo là bốn quái chụm đầu vào một góc lớp. Gaby nói:
- Tại bữa điểm tâm sáng nay, ba mình kể rằng đã bắt được Anna Varero.
Tarzan hồi hộp:
- Sao nữa? Ả có tiết lộ gã trốn ở đâu không?
Gaby lắc đầu:
- Cô ả bị tóm ở biên giới trên đường sang Italia. Ả khai Kratzkow cho ả về để dễ bề xoay trở một mình. Khi bị hỏi cung, ả đã thú nhận việc khai gian dối cho Kratzkow được ngoại phạm.
- Điều đó tương đương như một lời buộc tội.
- Ừ. Ngày mười một tháng trước, Kratzkow đâu có ở cạnh ả. Gã còn lo ăn cướp tiệm kim hoàn ở Salzburg. Tại đó, gã đã bắn vào một nhân viên của tiệm để tháo thân.
Tròn Vo rên lên như chính nó bị trúng đạn.
Máy Tính cau mày, nhăn trán suy nghĩ:
- Mọi sự về Kratzkow đã phơi bày. Anna Varero cũng sẽ chịu một hình phạt nặng. Ả là kẻ biết một tội ác nghiêm trọng mà lại cố tình gian trá che đậy tội ác đó.
Gaby kể:
- Cô ả tin rằng tên bồ ăn cướp vẫn còn loanh quanh thành phố này. Có điều ả không biết địa điểm. Bố mình tin rằng ả đã nói thật.
Tarzan giận dữ:
- Mình cần gặp Kratzkow để lấy lại sợi dây chuyền, đồng thời hỏi tội về vụ gã xéo lên hai bàn tay nữa.
Tròn Vo thịnh nộ không kém:
- Mình cũng cần đòi nợ cho bộ mông bị sưng đây.
Gaby tiếp:
- Riêng căn hầm trong ngôi nhà đao phủ của Kratzkow đã có từ xưa. Người chủ trước của ngôi nhà khai rằng, ông ta có biết căn hầm ấy nhưng không dám rờ đến.
Tarzan kết thúc:
- Sau bữa ăn trưa, chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà Gaby. Phải nghĩ ra cách gì để tìm tung tích Kratzkow mới được.
*
Trong văn phòng “Re-Immo” chuông điện thoại reo inh ỏi. Patzke chụp máy:
- À. Tiến sĩ Mattendorf hả? Ông đã đọc tin rao vặt và có ý định mua biệt thự ấy ư? Được thôi…
Patzke dừng lại đảo cặp mắt một vòng vô bốn bức tường. Gã tiếp:
- Ờ ờ, mười bốn giờ hôm nay ông xem nhà được không? Tôi sẽ báo với sếp Renz và đích thân ông ấy sẽ dẫn ông đi. Thế nhé.
Patzke buông máy, ngả người ra lưng ghế. Gã người to béo, tuổi trung niên, môi dưới trề ra. Mái tóc hớt sát da đầu.
Julia nhìn gã muốn… ói. Quả là một cực hình khi phải ngồi cùng văn phòng với gã đàn ông thô bỉ này.
Patzke cắn môi, ra vẻ trầm tư:
- Cái biệt thự Ostermann vất đi ấy sẽ được bán với giá một triệu một trăm ngàn. Vô mánh.
Julia không trả lời. Khi Renz và Patzke yêu cầu cô đưa biệt thự cổ lỗ sĩ Ostermann vào chương trình rao vặt, cô đã cảm thấy ngôi nhà này có gì mờ ám vì một loạt sự cố kì lạ đã xảy ra ở đó. Tuy nhiên cô dại gì phát ngôn, phải im lặng để thi hành đại sự như Tứ quái đã hướng dẫn chứ.
Patzke hấp tấp bước vô văn phòng giám đốc Renz.
Một lát sau, Julia lái xe đi ăn trưa. Cô cho xe ngừng lại ở một tiệm ăn nhỏ và phôn cho Gaby cấp tốc.
Cô nói cho Gaby những suy nghĩ của mình:
- Như nãy giờ chị đã kể với em đó, lão Renz rất mê biệt thự Ostermann này. Rõ ràng lão đã tính một cú bịp lớn.
- Chị cho em biết địa chỉ mau lên.
*
Mưa đã tạnh. Cây cối tươi rói sau trận tắm gội thỏa thuê do trời đất ban phát. Renz lái chiếc Mercedes chạy trước. Lão vừa nhồi quá nhiều thức ăn vào bụng nên chốc chốc lại ợ lên. May mà trong xe chỉ có mình lão. Thỉnh thoảng Vua Nhà lại ngó lên kính chiếu hậu để thăm dò thái độ vị khách hàng đang bám đằng sau.
Tiến sĩ Mattendorf cỡ sáu chục tuổi, vẻ giàu sang ra mặt. Ông ta ung dung lái chiếc Porsche bên cạnh cô vợ trẻ trung, khoác chiếc áo lông thú dành cho mùa hè – mà nếu trông thấy, những nhà bảo vệ thú vật phải nổi cơn phẫn nộ đùng đùng. Cô nàng có vẻ một con búp bê mắt xanh lơ hơn là một con người bằng xương bằng thịt.
Renz dừng xe trước khu biệt thự. Vua Nhà vừa chỉ tay vô ngôi nhà biệt thự là cô vợ trẻ của ông tiến sĩ đã vỗ tay thích thú.
- Tuyệt quá, anh Ludwig. Em rất khoái những ô cửa sổ cao vút và những ngọn tháp nho nhỏ xinh xinh.
Renz nở một nụ cười trên bộ mặt nung núc thịt:
- Vườn rộng 2.400 mét vuông, toàn là đại thụ. Thử hỏi ở đâu có một khu vườn hết sẩy như thế chứ. Có điều hơi xa thành phố một chút thôi, nhưng tôi nghĩ hai vị vẫn nhanh chóng vào được trung tâm thành phố bằng tàu điện ngầm.
Búp bê của anh Ludwig chớp mắt liên hồi:
- Anh hãy nhìn những ô cửa sổ có song sắt đi, anh Ludwig. Cả hàng rào sắt nữa. Em có cảm tưởng mình được bảo vệ chắc chắn.
Mattendorf giải thích:
- Vợ tôi có tính hay hoảng sợ. Cô ấy muốn được an toàn. Nào, ta vào trong coi thử.
Renz mang theo một chùm chìa khóa. Gã lần lượt mở các phòng đầu tiên của ngôi biệt thự và không ngừng quảng cáo:
- Giá bán cho ông là hữu nghị đó, ông tiến sĩ. Ngôi nhà này kẹt lắm, tôi mới bán. Người chủ của nó giao cho tôi làm trung gian mua bán vụ này bởi vì ông ta cần tiền gấp. Đầu tiên ông ta đòi tới một triệu rưởi mark, nhưng đắt như vậy thì ma nào mua.
Gã nói dối một cách trơn tru. Tai họa nổ ra khi họ bước vào nhà bếp.
Ông tiến sĩ kêu lên:
- Chà, quỷ tha ma bắt, nhà bếp gì mà như nhà vệ sinh công cộng thế này?
Renz hực lên một tiếng, giật cái mũ khỏi đầu rồi chạy hộc tốc ra phòng khách. Gã đứng trên ngưỡng cửa như trời trồng. Ô cửa kính phòng khách mở ra một khu vườn rộng mênh mông.
Vợ chồng Mattendorf đã ở sau lưng gã. Giọng cô vợ trẻ hào hển:
- Kinh khủng quá. Nhà có trộm đột nhập. Chúng đã vào đây ở và đốt cả lửa dưới sàn.
Renz nghẹn ngào. Gã nắm chặt chiếc mũ như muốn nuốt sống nó.
- Khôôông ngờ… Đây là lần thứ sáu… thứ sáu. Bọn khốn kiếp!
Mattendorf tái mặt:
- Có phải ông định nói bọn đạo chích đã đột nhập nhà này lần thứ sáu hả?
- Ừ. Nghĩa là… vì ngôi biệt thự bỏ trống, trời ơi, tôi bị vuột mất cơ hội làm ăn rồi. Bọn… Ê!
Như một con thú bị thương, Renz ngẩng phắt đầu lên và gào to:
- Bọn trộm đến kìa!
Cô vợ trẻ của Mattendorf cũng ngước mắt. Cô ta nhìn bốn thiếu niên sải bước vô khu vườn với vẻ ngờ vực:
- Úi! Bọn… bọn trộm đấy sao?
Bốn đứa trẻ vừa bước vào chính là Tứ quái TKKG. Bọn chúng thản nhiên vừa đi vừa gọi:
- Oskar! Mày ở đâu, Oskar?
Cánh cửa sau lưng chúng bật mở. Renz nhào ra la lối:
- Đứng lại. Bọn ăn trộm. Giờ tao tóm được chúng mày rồi nhé!
Tứ quái quay mặt về phía bao lơn. Ê, khuôn mặt hạ cấp của tên Vua Nhà hiện ra coi thật đểu giả. Tarzan hỏi:
- Sao cơ? Tại sao chúng tôi lại là bọn trộm?
Vợ chồng Mattendorf lúc này cũng đứng cạnh Vua Nhà. Họ chẳng hề xa lạ gì với đám trẻ, bởi trước đó Julia đã cung cấp việc họ định tậu ngôi biệt thự này cho Tứ quái. Ông chồng nhìn nghiêm khắc, cô vợ vẻ sợ sệt.
Renz thở hồng hộc:
- Lũ chó chết! Chúng mày đột nhập vào đây sáu lần.
Tarzan nhíu mày tỏ vẻ nghĩ ngợi:
- Các bạn ơi, hình như tụi mình biết tay này?
Tròn Vo rống lên:
- Chứ sao! Ông ta chính là kẻ đã dùng bạo lực để trục xuất một bà già ốm yếu ra khỏi ngôi nhà nhỏ của bà.
Renz đỏ mặt tía tai:
- Tao cho mày một cái tát bây giờ, đồ…
Tarzan ngắt lời lão:
- Vào địa vị ông, tôi sẽ không làm như thế, là vì chúng tôi sẽ đánh lại đó, mà thật lực.
Cô vợ của Mattendorf quá đỗi hãi hùng. Cô ta lùi lại núp sau lưng chồng, khiến Mattendorf cảm thấy phải lên tiếng:
- Quý vị khoan ẩu đả. Tôi muốn biết các cô cậu ấy có phải là kẻ trộm hay vô tình lạc vào đây?
Gaby đáp:
- Tụi tôi tìm con chó Tây Ban Nha màu trắng khoang đen chạy vô khu vườn. Không hiểu nó chạy đâu mất. Oskar, Oskar ơi!
Ba quái la lên đồng loạt minh họa cho Công Chúa:
- Oooskaaar!
Renz bị đặt vào một tình thế khôi hài hết cỡ. Gã giậm chân:
- Im mồm! Xéo ngay khỏi đây!
Bốn đứa trẻ cười vang và rút lui một cách hào hứng bỏ lại vợ chồng Mattendorf và gã Renz đứng như trời trồng. Gã thở nặng nhọc:
- Tôi… tôi sẽ báo cho cảnh sát để họ lo giải quyết với bọn ranh con mất dạy này.
Mattendorf lạnh lùng:
- Chẳng cảnh sát nào tin ông đâu. Tôi thấy bốn đứa trẻ ấy hồn nhiên hơn ông nhiều. Thôi nhé, cảm ơn ông đã bỏ công đưa chúng tôi đi xem ngôi nhà. Riêng chuyện mua bán thì khỏi.
Trong lúc đó, Tứ quái đã ra đến ngoài đường, nơi bốn chiếc xe đạp dựa vào hàng rào sắt. Con Oskar sút dây buộc hồi nào đâu. Nó đang hí hửng chồm lên đứng bằng hai chân sau chào đón con người. Cái cổ vẫn dính liền với sợi dây cột vô hàng rào.
Tròn Vo reo lên:
- Ái chà chà! Tụi mình có con chó mới tinh khôn làm sao! Nó tự buộc mình vào hàng rào để canh giữ xe đạp cho TKKG!
Tarzan xoa đầu quái cẩu:
- Vở kịch của tụi mình chỉ phá đám uy tín dỏm của lão trước khách hàng thôi. Thông tin sắp tới của chị Julia mới là quan trọng.
*
Chín giờ sáng, Ritchie Kessling được bà mẹ đưa cho mảnh giấy có ghi số phôn của Obrecht. Gã đọc và lập tức ngờ ngợ đó chỉ có thể là Alfons Kratzkow.
Ritchie nhấc máy. Sau vài giây, cái mồm bài hải của Obrecht vang lên điếc ráy. Chỉ vài câu nói, nội dung phi vụ đã được thông qua. Rồi Ritchie vay bà mẹ năm trăm mark. Bà ta đành bỏ tiền ra, mặc dù hai hàm răng giả nghiến vào nhau ken két.
Ritchie chào mẹ, lên chiếc Kombi cũ kĩ phóng một mạch. Gã chở theo trên khoang chất hàng của chiếc xe một cái máy xén cỏ chạy điện để sử dụng cho phi vụ tương lai. Cái máy đã cũ, gỉ đến nỗi chỉ có thể vuốt ve cỏ hơn là cắt xén. Nhưng Ritchie cần chó gì. Gã cần nó cho mưu mô của gã kia.
Gã vượt chặng đường 411 cây số nhanh chóng. Con người gầy gò, cao lêu đêu, mắt khít rịt, tứ chi dẻo quẹo ấy thò tay lên chuông cửa nhà Obrecht. Trong chớp mắt, Mồm To hiện diện bên ngưỡng cửa:
- Ố là là, Ritchie. Vào, vào chú mày.
Pauline rình sẵn trong nhà, đon đả chào khách. Ritchie chưa thoát khỏi vòng tay ôm của chủ nhà thì chuông cửa một lần nữa reo lên. Một gã lù lù bước vô với chiếc mũ sùm sụp và cặp kính râm to tổ bố. Tên cướp bị truy nã cười nham nhở:
- Tao đây, Ritchie. Bộ mày lạ lắm sao, tao phải ngụy trang để né tụi cớm chớ.
Phòng khách đầy bia do Pauline phục vụ. Ngay lập tức, Kratzkow trình bày kế hoạch của mình. Ritchie chỉ gãi tai.
- Xong rồi hả, Alfons. Tao thấy việc đầu tiên là phải thám thính dinh cơ con mồi béo bở này. Tao đề nghị…
Ritchie làm một ngụm bia rồi phun mưu kế:
- Tao đã chuẩn bị đầy đủ đồ nghề của một tay thợ chuyên làm dịch vụ xén cỏ tư gia. Ha ha, chúng ta sẽ sắm vai để lọt vào khu vườn lão Sauerlich công khai quan sát rồi tính tới nữa. Đừng coi thường nghề xén cỏ nghe, tao nhờ nó mà đánh quả hàng chục vụ.
Obrecht gật gù:
- Gọi mày tham gia thật đáng đồng tiền. Nhưng lão Sauerlich ấy có sẵn gia nhân thì sao chớ?
- Ông anh lo xa quá. Không cách này thì cách khác. Thiếu gì cách để ta thộp cổ lão tỉ phú đó chớ.
Ritchie rút trong túi áo ra một tờ quảng cáo mới toanh:
- Em mới phô-tô tờ dịch vụ xén cỏ đây, thưa ông anh. Chỉ cần gạch số phôn của em ở Moffelhausen và điền số phôn của ông anh vào là êm đềm hết biết. Để nghề nghiệp của ta được danh chánh ngôn thuận, tụi mình sẽ bỏ vào thùng thư trên con đường Sauerlich cư ngụ mỗi thùng một tờ. Riêng nhà Sauerlich thì mình phải đích thân chào hàng.
- Tao cứ thấy…
- Bớt to mồm đi ông anh. Bất kì ai ra mở cửa, chúng ta đều khai thác được. Từ tay chủ hãng sang mụ vợ đến con hầu… ô-kê?
- Chà, tao phục mày quá. Trăm phần trăm nào!
*
Không khí trong văn phòng “Re-Immo” thật nặng nề. Patzke gõ cây bút bi vào răng cửa, không nói gì hết. Còn Renz? Gã hầm hầm nhìn ra… cửa sổ.
Julia không thể hiểu nổi. Cô lặp đi lặp lại:
- Sao kì cục vậy hả sếp, làm gì có chuyện sáu vụ đột nhập biệt thự Ostermann trong vòng một thời gian quá ngắn như thế? Nếu không có kẻ âm mưu dàn xếp thì hẳn ngôi nhà bị một lời nguyền độc địa nào chăng?
Renz cướp lời:
- Cô nói đúng. Một lời nguyền của quỷ. Hê hê, tôi sẽ nói với ông Ostermann điều này. Chúng ta nhọc công mà chẳng nước non gì.
Renz bổ nhào vô văn phòng chụp gấp điện thoại. Giọng gã mới đầu gay gắt sau ngọt như mía lùi. Rồi gã gác máy.
Bây giờ thì Vua Nhà chạy ra mặt hí hửng như bắt được vàng:
- Hê hê. Trúng quả rồi. Ostermann đang mắc nợ như chúa chổm khi nghe tôi kể liền sẵn sàng nhượng lại ngôi biệt thự cho chúng ta. Giá đúng 600.000 mark. Ông ta quả là đang ở trên miệng vực về tài chính.
Rõ ràng Vua Nhà đã đẩy ông Ostermann đáng thương đến đường cùng. Gã hể hả:
- Giá của ông ta là một triệu mốt giờ tụt xuống sáu trăm, chịu hụt đúng nửa triệu. Ông ta hoàn toàn mất tinh thần. Còn hơn là trắng tay… hê hê hê hê!
Rõ tởm! Julia nghĩ thầm. Nhưng cô mỉm cười:
- Xin chúc mừng. Vậy là sếp có quyền bắt tay với các nhà thầu xây dựng ủi sập ngôi nhà ấy được rồi.
- Hừ, cô cũng thông minh đấy.
Renz làu bàu trong khi Julia đứng lên:
- Tôi phải đi đây. Bác sĩ hẹn đến khám đầu gối.
Cô mặc áo khoác, vơ lấy xắc tay rồi lẳng lặng ra khỏi phòng. Chà, cô gái vừa biến mất là Renz moi chai cô-nhăc trong hộc bàn ra ngay. Gã rót đúng hai li rượu.
Patzke nhăn nhở:
- Chúc mừng sự ma mãnh của hai ta. Sếp nhớ chi cho thằng em 20.000 mark đấy nhé.
- Chú mày lấy quá đắt. Mày coi, thằng Kratzkow tiến hành sáu vụ đột nhập, cán chết con cầy ghẻ của mụ Fleising, đập bể kính cửa sổ của mụ mà tao chỉ tốn cả thảy 5.000 mark.
- Ấy, so sánh kiểu đó đâu được. Nó là thằng võ biền mà, còn thằng em thì… có chất xám. Em đưa đến cho sếp những ngôi biệt thự mà bọn chủ sắp mạt vận, sau đó lại còn nghĩ ra cách ép chúng bán rẻ nữa chớ. Không có việc em xúi sếp bày mưu cho Kratzkow giả làm ăn trộm thì sếp đâu có được Ostermann bán tháo bán đổ. Ha ha ha…
Renz nhấp một ngụm cô-nhăc:
- Ừ… ừm, tao công nhận. Chậc, tuyệt nhất vẫn là hè năm trước Kratzkow thiêu ra tro biệt thự của Schrodermeyer. Không ai nghi ngờ đó là vụ đốt nhà bởi ngay đêm ấy, thành phố xảy ra tới bốn vụ hỏa hoạn. Một sự ngẫu nhiên tuyệt vời. Sau đó tao đã mua lại cái đống tro tàn ấy với cái giá như cho.
- Em ớn vụ ấy quá.
- Sao?
- Hai người bị phỏng nặng trong vụ đốt biệt thự Schodermeyer. Ông già thì xém chết mất ngáp còn bà vợ thương tật suốt đời.
- Ai biểu chúng không chạy thoát hả? Thời buổi kinh tế thị trường không có sự thương hại, hiểu chưa?
*
Tứ quái đang thảo luận sôi nổi về hai tên ma đầu Renz và Kratzkow thì chuông điện thoại réo ngoài hành lang nhà Gaby. Cô bé chạy ra nhấc máy bởi bà Glockner còn bận dưới cửa hàng.
Cô mở lớn mắt vì bất ngờ:
- Chị Julia đó à, trời ạ, em không ngờ… Vâng, em hiểu rồi. Tụi em đến ngay. Chị tuyệt lắm.
Công Chúa lao về phòng hét muốn vỡ buồng phổi:
- Chị Julia đã hoàn thành nhiệm vụ. Kinh khủng. Máy ghi âm đã thu từ “con bọ” một cuộc trò chuyện để đời. Hai tên Renz và Patzke đối thoại cứ như trùm Mafia với một tên sát nhân chuyên nghiệp vậy.
Tarzan bật khỏi ghế:
- Julia ở đâu?
- Chị ấy đợi chúng ta trong xe. Đằng sau tòa nhà có cái văn phòng “Re-Immo” ấy.
*
Chiếc xe nhỏ của Julia đậu trên bãi xe của một tòa nhà cao tầng chứa trong bụng hàng chục văn phòng công ti, trong đó có văn phòng “Re-Immo” lừa đảo khét tiếng. Chiếc microfon mà Julia kín đáo gắn dưới gầm bàn của cô đã không phụ lòng Tứ quái.
Lúc này thì Tứ quái đã chui hết lên xe. Trong xe nóng điên người nhưng không ai dám mở cửa sổ sợ người lạ nghe lọt. Julia bấm nút mở. Bắt đầu từ giọng của Patzke: “… sự ma mãnh của hai ta…”. Tứ quái nín thở nghe. Đến sau câu nói của Renz “Thời buổi kinh tế thị trường không có sự thương hại. Hiểu chưa?” cô mới chịu tắt máy.
- Bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Sau đó thì chúng quay sang nói xấu đàn bà, kể cả tôi.
Tarzan nói:
- Cảm ơn chị. Em phải xuống xe để phôn cho thanh tra Glockner gấp.
Gaby xuống xe cùng với Tarzan. Gần đó có một trạm điện thoại.
Chưa đầy mười phút, bố già đã xuất hiện cùng với một cộng sự của ông. Một lần nữa, trên xe cảnh sát, Tứ quái lại được nghe băng ghi âm trọn vẹn.
*
Tại văn phòng “Re-Immo”, hai tên chủ tớ lưu manh vừa kể chuyện tiếu lâm vừa cười hô hố. Chúng chỉ ngưng cười khi cánh cửa bật mở.
Một người đàn ông cao lớn, dung mạo chững chạc bước vào. Rồi người đàn ông thứ hai, rồi… cả một lũ bốn đứa nhóc. Vua Nhà Renz điếng hồn. Hễ bốn đứa nhóc láu cá này chường mặt ở đâu là gã gặp tai họa ở đó.
Gã rít qua kẽ răng:
- Tôi không có mời ai vào nhà. Ông muốn gì?
Glockner chìa thẻ hành sự:
- Cảnh sát hình sự. Tôi là thanh tra Glockner. Ông nghe đây, Renz, nữ cộng sự Julia Vendel của ông đã đặt trong phòng này một máy nghe trộm. Cuộc trò chuyện vừa rồi của các ông đã được ghi âm đầy đủ. Ông thấy cuộn băng trên tay tôi chứ? Đó là bằng chứng không thể chối cãi. Ông đã cộng tác với tên tội phạm đang có lệnh truy nã Alfons Kratzkow. Ông đã thuê gã sáu lần đột nhập vô biệt thự Ostersmann, mướn gã giết một con chó và yêu cầu gã đốt biệt thự Schrodermeyer thành tro. Tôi tuyên bố: Otto Renz và Kuno Patzke, hai ông bị bắt.
Patzke tru lên như bị cả tòa nhà rơi vào ngón chân, còn Renz lảo đảo lùi lại ngã chúi vô tường. Gã há hốc mồm, mặt tím bầm, cổ nghẹt thở, hớp hớp không khí như cá.
Lên cơn tim! Tarzan nghĩ. Hắn nhào tới xoa bóp ngực theo kiểu sơ cứu y tế cấp tốc. Một lúc sau gã tỉnh trở lại trước khi bác sĩ kịp xuất hiện.
Cả hai tên đều bị giam giữ để điều tra và truy tố.
Tứ quái bắt đầu kể cho ông thanh tra nghe câu chuyện tình bạn… già cảm động của cụ Eduard von Lommingen và bà Lena Fleising, về những nỗi lo âu của họ. Ông thanh tra bảo:
- Các con hãy nói họ yên tâm. Những ngôi nhà thuộc khu vực bà cụ Lena ở đều được bảo tồn làm khu di tích. Ba mới được cấp trên cho biết điều này.
Tarzan mừng rỡ:
- Nghĩa là đám nhà thầu đầu cơ xây dựng hết còn mong đợi béo bở ở đó ạ?
- Đúng vậy. Rõ ràng tên Renz chưa hay biết điều này nên gã mới ngoan cố như thế. Quyết định bảo tồn khu vực vừa được tòa thị chính phê chuẩn hôm qua.
Tròn Vo chớp mắt:
- Kì này hai ông bà già tha hồ sống yên cho tới lúc đầu bạc răng long nhé.
Máy Tính cười:
- Bỏ chữ “đầu bạc răng long” đi thì mày có lí đó.
Tarzan rùng mình nhớ lại hành động tuyệt vọng của cũ Edu với mảnh thủy tinh dính nhựa độc. Suýt nữa thì Vua Nhà chầu trời và ông cụ cũng… đi đoong. Hắn nói:
- Chúng ta phải ghé ông cụ báo tin thắng lợi này lập tức.
Renz và Patzke bị lôi dậy hỏi cung lúc quá nửa đêm. Hai thằng đều thề thốt bán mạng là không biết gì về hành tung của tên cướp Kratzkow. Thanh tra Glockner không nói gì. Ông hiểu rằng mình còn tới nửa đoạn đường trước khi tới đích.
Lệnh truy nã Kratzkow vẫn còn hiệu lực!
Chưa hết, Gaby lại còn giơ cao một mảnh giấy lên.
“TIN MỚI”. Tarzan đọc thầm. Vậy là có vấn đề rồi.
Suốt tiết học, hắn sốt ruột ghê gớm.
Chuông giải lao reo là bốn quái chụm đầu vào một góc lớp. Gaby nói:
- Tại bữa điểm tâm sáng nay, ba mình kể rằng đã bắt được Anna Varero.
Tarzan hồi hộp:
- Sao nữa? Ả có tiết lộ gã trốn ở đâu không?
Gaby lắc đầu:
- Cô ả bị tóm ở biên giới trên đường sang Italia. Ả khai Kratzkow cho ả về để dễ bề xoay trở một mình. Khi bị hỏi cung, ả đã thú nhận việc khai gian dối cho Kratzkow được ngoại phạm.
- Điều đó tương đương như một lời buộc tội.
- Ừ. Ngày mười một tháng trước, Kratzkow đâu có ở cạnh ả. Gã còn lo ăn cướp tiệm kim hoàn ở Salzburg. Tại đó, gã đã bắn vào một nhân viên của tiệm để tháo thân.
Tròn Vo rên lên như chính nó bị trúng đạn.
Máy Tính cau mày, nhăn trán suy nghĩ:
- Mọi sự về Kratzkow đã phơi bày. Anna Varero cũng sẽ chịu một hình phạt nặng. Ả là kẻ biết một tội ác nghiêm trọng mà lại cố tình gian trá che đậy tội ác đó.
Gaby kể:
- Cô ả tin rằng tên bồ ăn cướp vẫn còn loanh quanh thành phố này. Có điều ả không biết địa điểm. Bố mình tin rằng ả đã nói thật.
Tarzan giận dữ:
- Mình cần gặp Kratzkow để lấy lại sợi dây chuyền, đồng thời hỏi tội về vụ gã xéo lên hai bàn tay nữa.
Tròn Vo thịnh nộ không kém:
- Mình cũng cần đòi nợ cho bộ mông bị sưng đây.
Gaby tiếp:
- Riêng căn hầm trong ngôi nhà đao phủ của Kratzkow đã có từ xưa. Người chủ trước của ngôi nhà khai rằng, ông ta có biết căn hầm ấy nhưng không dám rờ đến.
Tarzan kết thúc:
- Sau bữa ăn trưa, chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà Gaby. Phải nghĩ ra cách gì để tìm tung tích Kratzkow mới được.
*
Trong văn phòng “Re-Immo” chuông điện thoại reo inh ỏi. Patzke chụp máy:
- À. Tiến sĩ Mattendorf hả? Ông đã đọc tin rao vặt và có ý định mua biệt thự ấy ư? Được thôi…
Patzke dừng lại đảo cặp mắt một vòng vô bốn bức tường. Gã tiếp:
- Ờ ờ, mười bốn giờ hôm nay ông xem nhà được không? Tôi sẽ báo với sếp Renz và đích thân ông ấy sẽ dẫn ông đi. Thế nhé.
Patzke buông máy, ngả người ra lưng ghế. Gã người to béo, tuổi trung niên, môi dưới trề ra. Mái tóc hớt sát da đầu.
Julia nhìn gã muốn… ói. Quả là một cực hình khi phải ngồi cùng văn phòng với gã đàn ông thô bỉ này.
Patzke cắn môi, ra vẻ trầm tư:
- Cái biệt thự Ostermann vất đi ấy sẽ được bán với giá một triệu một trăm ngàn. Vô mánh.
Julia không trả lời. Khi Renz và Patzke yêu cầu cô đưa biệt thự cổ lỗ sĩ Ostermann vào chương trình rao vặt, cô đã cảm thấy ngôi nhà này có gì mờ ám vì một loạt sự cố kì lạ đã xảy ra ở đó. Tuy nhiên cô dại gì phát ngôn, phải im lặng để thi hành đại sự như Tứ quái đã hướng dẫn chứ.
Patzke hấp tấp bước vô văn phòng giám đốc Renz.
Một lát sau, Julia lái xe đi ăn trưa. Cô cho xe ngừng lại ở một tiệm ăn nhỏ và phôn cho Gaby cấp tốc.
Cô nói cho Gaby những suy nghĩ của mình:
- Như nãy giờ chị đã kể với em đó, lão Renz rất mê biệt thự Ostermann này. Rõ ràng lão đã tính một cú bịp lớn.
- Chị cho em biết địa chỉ mau lên.
*
Mưa đã tạnh. Cây cối tươi rói sau trận tắm gội thỏa thuê do trời đất ban phát. Renz lái chiếc Mercedes chạy trước. Lão vừa nhồi quá nhiều thức ăn vào bụng nên chốc chốc lại ợ lên. May mà trong xe chỉ có mình lão. Thỉnh thoảng Vua Nhà lại ngó lên kính chiếu hậu để thăm dò thái độ vị khách hàng đang bám đằng sau.
Tiến sĩ Mattendorf cỡ sáu chục tuổi, vẻ giàu sang ra mặt. Ông ta ung dung lái chiếc Porsche bên cạnh cô vợ trẻ trung, khoác chiếc áo lông thú dành cho mùa hè – mà nếu trông thấy, những nhà bảo vệ thú vật phải nổi cơn phẫn nộ đùng đùng. Cô nàng có vẻ một con búp bê mắt xanh lơ hơn là một con người bằng xương bằng thịt.
Renz dừng xe trước khu biệt thự. Vua Nhà vừa chỉ tay vô ngôi nhà biệt thự là cô vợ trẻ của ông tiến sĩ đã vỗ tay thích thú.
- Tuyệt quá, anh Ludwig. Em rất khoái những ô cửa sổ cao vút và những ngọn tháp nho nhỏ xinh xinh.
Renz nở một nụ cười trên bộ mặt nung núc thịt:
- Vườn rộng 2.400 mét vuông, toàn là đại thụ. Thử hỏi ở đâu có một khu vườn hết sẩy như thế chứ. Có điều hơi xa thành phố một chút thôi, nhưng tôi nghĩ hai vị vẫn nhanh chóng vào được trung tâm thành phố bằng tàu điện ngầm.
Búp bê của anh Ludwig chớp mắt liên hồi:
- Anh hãy nhìn những ô cửa sổ có song sắt đi, anh Ludwig. Cả hàng rào sắt nữa. Em có cảm tưởng mình được bảo vệ chắc chắn.
Mattendorf giải thích:
- Vợ tôi có tính hay hoảng sợ. Cô ấy muốn được an toàn. Nào, ta vào trong coi thử.
Renz mang theo một chùm chìa khóa. Gã lần lượt mở các phòng đầu tiên của ngôi biệt thự và không ngừng quảng cáo:
- Giá bán cho ông là hữu nghị đó, ông tiến sĩ. Ngôi nhà này kẹt lắm, tôi mới bán. Người chủ của nó giao cho tôi làm trung gian mua bán vụ này bởi vì ông ta cần tiền gấp. Đầu tiên ông ta đòi tới một triệu rưởi mark, nhưng đắt như vậy thì ma nào mua.
Gã nói dối một cách trơn tru. Tai họa nổ ra khi họ bước vào nhà bếp.
Ông tiến sĩ kêu lên:
- Chà, quỷ tha ma bắt, nhà bếp gì mà như nhà vệ sinh công cộng thế này?
Renz hực lên một tiếng, giật cái mũ khỏi đầu rồi chạy hộc tốc ra phòng khách. Gã đứng trên ngưỡng cửa như trời trồng. Ô cửa kính phòng khách mở ra một khu vườn rộng mênh mông.
Vợ chồng Mattendorf đã ở sau lưng gã. Giọng cô vợ trẻ hào hển:
- Kinh khủng quá. Nhà có trộm đột nhập. Chúng đã vào đây ở và đốt cả lửa dưới sàn.
Renz nghẹn ngào. Gã nắm chặt chiếc mũ như muốn nuốt sống nó.
- Khôôông ngờ… Đây là lần thứ sáu… thứ sáu. Bọn khốn kiếp!
Mattendorf tái mặt:
- Có phải ông định nói bọn đạo chích đã đột nhập nhà này lần thứ sáu hả?
- Ừ. Nghĩa là… vì ngôi biệt thự bỏ trống, trời ơi, tôi bị vuột mất cơ hội làm ăn rồi. Bọn… Ê!
Như một con thú bị thương, Renz ngẩng phắt đầu lên và gào to:
- Bọn trộm đến kìa!
Cô vợ trẻ của Mattendorf cũng ngước mắt. Cô ta nhìn bốn thiếu niên sải bước vô khu vườn với vẻ ngờ vực:
- Úi! Bọn… bọn trộm đấy sao?
Bốn đứa trẻ vừa bước vào chính là Tứ quái TKKG. Bọn chúng thản nhiên vừa đi vừa gọi:
- Oskar! Mày ở đâu, Oskar?
Cánh cửa sau lưng chúng bật mở. Renz nhào ra la lối:
- Đứng lại. Bọn ăn trộm. Giờ tao tóm được chúng mày rồi nhé!
Tứ quái quay mặt về phía bao lơn. Ê, khuôn mặt hạ cấp của tên Vua Nhà hiện ra coi thật đểu giả. Tarzan hỏi:
- Sao cơ? Tại sao chúng tôi lại là bọn trộm?
Vợ chồng Mattendorf lúc này cũng đứng cạnh Vua Nhà. Họ chẳng hề xa lạ gì với đám trẻ, bởi trước đó Julia đã cung cấp việc họ định tậu ngôi biệt thự này cho Tứ quái. Ông chồng nhìn nghiêm khắc, cô vợ vẻ sợ sệt.
Renz thở hồng hộc:
- Lũ chó chết! Chúng mày đột nhập vào đây sáu lần.
Tarzan nhíu mày tỏ vẻ nghĩ ngợi:
- Các bạn ơi, hình như tụi mình biết tay này?
Tròn Vo rống lên:
- Chứ sao! Ông ta chính là kẻ đã dùng bạo lực để trục xuất một bà già ốm yếu ra khỏi ngôi nhà nhỏ của bà.
Renz đỏ mặt tía tai:
- Tao cho mày một cái tát bây giờ, đồ…
Tarzan ngắt lời lão:
- Vào địa vị ông, tôi sẽ không làm như thế, là vì chúng tôi sẽ đánh lại đó, mà thật lực.
Cô vợ của Mattendorf quá đỗi hãi hùng. Cô ta lùi lại núp sau lưng chồng, khiến Mattendorf cảm thấy phải lên tiếng:
- Quý vị khoan ẩu đả. Tôi muốn biết các cô cậu ấy có phải là kẻ trộm hay vô tình lạc vào đây?
Gaby đáp:
- Tụi tôi tìm con chó Tây Ban Nha màu trắng khoang đen chạy vô khu vườn. Không hiểu nó chạy đâu mất. Oskar, Oskar ơi!
Ba quái la lên đồng loạt minh họa cho Công Chúa:
- Oooskaaar!
Renz bị đặt vào một tình thế khôi hài hết cỡ. Gã giậm chân:
- Im mồm! Xéo ngay khỏi đây!
Bốn đứa trẻ cười vang và rút lui một cách hào hứng bỏ lại vợ chồng Mattendorf và gã Renz đứng như trời trồng. Gã thở nặng nhọc:
- Tôi… tôi sẽ báo cho cảnh sát để họ lo giải quyết với bọn ranh con mất dạy này.
Mattendorf lạnh lùng:
- Chẳng cảnh sát nào tin ông đâu. Tôi thấy bốn đứa trẻ ấy hồn nhiên hơn ông nhiều. Thôi nhé, cảm ơn ông đã bỏ công đưa chúng tôi đi xem ngôi nhà. Riêng chuyện mua bán thì khỏi.
Trong lúc đó, Tứ quái đã ra đến ngoài đường, nơi bốn chiếc xe đạp dựa vào hàng rào sắt. Con Oskar sút dây buộc hồi nào đâu. Nó đang hí hửng chồm lên đứng bằng hai chân sau chào đón con người. Cái cổ vẫn dính liền với sợi dây cột vô hàng rào.
Tròn Vo reo lên:
- Ái chà chà! Tụi mình có con chó mới tinh khôn làm sao! Nó tự buộc mình vào hàng rào để canh giữ xe đạp cho TKKG!
Tarzan xoa đầu quái cẩu:
- Vở kịch của tụi mình chỉ phá đám uy tín dỏm của lão trước khách hàng thôi. Thông tin sắp tới của chị Julia mới là quan trọng.
*
Chín giờ sáng, Ritchie Kessling được bà mẹ đưa cho mảnh giấy có ghi số phôn của Obrecht. Gã đọc và lập tức ngờ ngợ đó chỉ có thể là Alfons Kratzkow.
Ritchie nhấc máy. Sau vài giây, cái mồm bài hải của Obrecht vang lên điếc ráy. Chỉ vài câu nói, nội dung phi vụ đã được thông qua. Rồi Ritchie vay bà mẹ năm trăm mark. Bà ta đành bỏ tiền ra, mặc dù hai hàm răng giả nghiến vào nhau ken két.
Ritchie chào mẹ, lên chiếc Kombi cũ kĩ phóng một mạch. Gã chở theo trên khoang chất hàng của chiếc xe một cái máy xén cỏ chạy điện để sử dụng cho phi vụ tương lai. Cái máy đã cũ, gỉ đến nỗi chỉ có thể vuốt ve cỏ hơn là cắt xén. Nhưng Ritchie cần chó gì. Gã cần nó cho mưu mô của gã kia.
Gã vượt chặng đường 411 cây số nhanh chóng. Con người gầy gò, cao lêu đêu, mắt khít rịt, tứ chi dẻo quẹo ấy thò tay lên chuông cửa nhà Obrecht. Trong chớp mắt, Mồm To hiện diện bên ngưỡng cửa:
- Ố là là, Ritchie. Vào, vào chú mày.
Pauline rình sẵn trong nhà, đon đả chào khách. Ritchie chưa thoát khỏi vòng tay ôm của chủ nhà thì chuông cửa một lần nữa reo lên. Một gã lù lù bước vô với chiếc mũ sùm sụp và cặp kính râm to tổ bố. Tên cướp bị truy nã cười nham nhở:
- Tao đây, Ritchie. Bộ mày lạ lắm sao, tao phải ngụy trang để né tụi cớm chớ.
Phòng khách đầy bia do Pauline phục vụ. Ngay lập tức, Kratzkow trình bày kế hoạch của mình. Ritchie chỉ gãi tai.
- Xong rồi hả, Alfons. Tao thấy việc đầu tiên là phải thám thính dinh cơ con mồi béo bở này. Tao đề nghị…
Ritchie làm một ngụm bia rồi phun mưu kế:
- Tao đã chuẩn bị đầy đủ đồ nghề của một tay thợ chuyên làm dịch vụ xén cỏ tư gia. Ha ha, chúng ta sẽ sắm vai để lọt vào khu vườn lão Sauerlich công khai quan sát rồi tính tới nữa. Đừng coi thường nghề xén cỏ nghe, tao nhờ nó mà đánh quả hàng chục vụ.
Obrecht gật gù:
- Gọi mày tham gia thật đáng đồng tiền. Nhưng lão Sauerlich ấy có sẵn gia nhân thì sao chớ?
- Ông anh lo xa quá. Không cách này thì cách khác. Thiếu gì cách để ta thộp cổ lão tỉ phú đó chớ.
Ritchie rút trong túi áo ra một tờ quảng cáo mới toanh:
- Em mới phô-tô tờ dịch vụ xén cỏ đây, thưa ông anh. Chỉ cần gạch số phôn của em ở Moffelhausen và điền số phôn của ông anh vào là êm đềm hết biết. Để nghề nghiệp của ta được danh chánh ngôn thuận, tụi mình sẽ bỏ vào thùng thư trên con đường Sauerlich cư ngụ mỗi thùng một tờ. Riêng nhà Sauerlich thì mình phải đích thân chào hàng.
- Tao cứ thấy…
- Bớt to mồm đi ông anh. Bất kì ai ra mở cửa, chúng ta đều khai thác được. Từ tay chủ hãng sang mụ vợ đến con hầu… ô-kê?
- Chà, tao phục mày quá. Trăm phần trăm nào!
*
Không khí trong văn phòng “Re-Immo” thật nặng nề. Patzke gõ cây bút bi vào răng cửa, không nói gì hết. Còn Renz? Gã hầm hầm nhìn ra… cửa sổ.
Julia không thể hiểu nổi. Cô lặp đi lặp lại:
- Sao kì cục vậy hả sếp, làm gì có chuyện sáu vụ đột nhập biệt thự Ostermann trong vòng một thời gian quá ngắn như thế? Nếu không có kẻ âm mưu dàn xếp thì hẳn ngôi nhà bị một lời nguyền độc địa nào chăng?
Renz cướp lời:
- Cô nói đúng. Một lời nguyền của quỷ. Hê hê, tôi sẽ nói với ông Ostermann điều này. Chúng ta nhọc công mà chẳng nước non gì.
Renz bổ nhào vô văn phòng chụp gấp điện thoại. Giọng gã mới đầu gay gắt sau ngọt như mía lùi. Rồi gã gác máy.
Bây giờ thì Vua Nhà chạy ra mặt hí hửng như bắt được vàng:
- Hê hê. Trúng quả rồi. Ostermann đang mắc nợ như chúa chổm khi nghe tôi kể liền sẵn sàng nhượng lại ngôi biệt thự cho chúng ta. Giá đúng 600.000 mark. Ông ta quả là đang ở trên miệng vực về tài chính.
Rõ ràng Vua Nhà đã đẩy ông Ostermann đáng thương đến đường cùng. Gã hể hả:
- Giá của ông ta là một triệu mốt giờ tụt xuống sáu trăm, chịu hụt đúng nửa triệu. Ông ta hoàn toàn mất tinh thần. Còn hơn là trắng tay… hê hê hê hê!
Rõ tởm! Julia nghĩ thầm. Nhưng cô mỉm cười:
- Xin chúc mừng. Vậy là sếp có quyền bắt tay với các nhà thầu xây dựng ủi sập ngôi nhà ấy được rồi.
- Hừ, cô cũng thông minh đấy.
Renz làu bàu trong khi Julia đứng lên:
- Tôi phải đi đây. Bác sĩ hẹn đến khám đầu gối.
Cô mặc áo khoác, vơ lấy xắc tay rồi lẳng lặng ra khỏi phòng. Chà, cô gái vừa biến mất là Renz moi chai cô-nhăc trong hộc bàn ra ngay. Gã rót đúng hai li rượu.
Patzke nhăn nhở:
- Chúc mừng sự ma mãnh của hai ta. Sếp nhớ chi cho thằng em 20.000 mark đấy nhé.
- Chú mày lấy quá đắt. Mày coi, thằng Kratzkow tiến hành sáu vụ đột nhập, cán chết con cầy ghẻ của mụ Fleising, đập bể kính cửa sổ của mụ mà tao chỉ tốn cả thảy 5.000 mark.
- Ấy, so sánh kiểu đó đâu được. Nó là thằng võ biền mà, còn thằng em thì… có chất xám. Em đưa đến cho sếp những ngôi biệt thự mà bọn chủ sắp mạt vận, sau đó lại còn nghĩ ra cách ép chúng bán rẻ nữa chớ. Không có việc em xúi sếp bày mưu cho Kratzkow giả làm ăn trộm thì sếp đâu có được Ostermann bán tháo bán đổ. Ha ha ha…
Renz nhấp một ngụm cô-nhăc:
- Ừ… ừm, tao công nhận. Chậc, tuyệt nhất vẫn là hè năm trước Kratzkow thiêu ra tro biệt thự của Schrodermeyer. Không ai nghi ngờ đó là vụ đốt nhà bởi ngay đêm ấy, thành phố xảy ra tới bốn vụ hỏa hoạn. Một sự ngẫu nhiên tuyệt vời. Sau đó tao đã mua lại cái đống tro tàn ấy với cái giá như cho.
- Em ớn vụ ấy quá.
- Sao?
- Hai người bị phỏng nặng trong vụ đốt biệt thự Schodermeyer. Ông già thì xém chết mất ngáp còn bà vợ thương tật suốt đời.
- Ai biểu chúng không chạy thoát hả? Thời buổi kinh tế thị trường không có sự thương hại, hiểu chưa?
*
Tứ quái đang thảo luận sôi nổi về hai tên ma đầu Renz và Kratzkow thì chuông điện thoại réo ngoài hành lang nhà Gaby. Cô bé chạy ra nhấc máy bởi bà Glockner còn bận dưới cửa hàng.
Cô mở lớn mắt vì bất ngờ:
- Chị Julia đó à, trời ạ, em không ngờ… Vâng, em hiểu rồi. Tụi em đến ngay. Chị tuyệt lắm.
Công Chúa lao về phòng hét muốn vỡ buồng phổi:
- Chị Julia đã hoàn thành nhiệm vụ. Kinh khủng. Máy ghi âm đã thu từ “con bọ” một cuộc trò chuyện để đời. Hai tên Renz và Patzke đối thoại cứ như trùm Mafia với một tên sát nhân chuyên nghiệp vậy.
Tarzan bật khỏi ghế:
- Julia ở đâu?
- Chị ấy đợi chúng ta trong xe. Đằng sau tòa nhà có cái văn phòng “Re-Immo” ấy.
*
Chiếc xe nhỏ của Julia đậu trên bãi xe của một tòa nhà cao tầng chứa trong bụng hàng chục văn phòng công ti, trong đó có văn phòng “Re-Immo” lừa đảo khét tiếng. Chiếc microfon mà Julia kín đáo gắn dưới gầm bàn của cô đã không phụ lòng Tứ quái.
Lúc này thì Tứ quái đã chui hết lên xe. Trong xe nóng điên người nhưng không ai dám mở cửa sổ sợ người lạ nghe lọt. Julia bấm nút mở. Bắt đầu từ giọng của Patzke: “… sự ma mãnh của hai ta…”. Tứ quái nín thở nghe. Đến sau câu nói của Renz “Thời buổi kinh tế thị trường không có sự thương hại. Hiểu chưa?” cô mới chịu tắt máy.
- Bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Sau đó thì chúng quay sang nói xấu đàn bà, kể cả tôi.
Tarzan nói:
- Cảm ơn chị. Em phải xuống xe để phôn cho thanh tra Glockner gấp.
Gaby xuống xe cùng với Tarzan. Gần đó có một trạm điện thoại.
Chưa đầy mười phút, bố già đã xuất hiện cùng với một cộng sự của ông. Một lần nữa, trên xe cảnh sát, Tứ quái lại được nghe băng ghi âm trọn vẹn.
*
Tại văn phòng “Re-Immo”, hai tên chủ tớ lưu manh vừa kể chuyện tiếu lâm vừa cười hô hố. Chúng chỉ ngưng cười khi cánh cửa bật mở.
Một người đàn ông cao lớn, dung mạo chững chạc bước vào. Rồi người đàn ông thứ hai, rồi… cả một lũ bốn đứa nhóc. Vua Nhà Renz điếng hồn. Hễ bốn đứa nhóc láu cá này chường mặt ở đâu là gã gặp tai họa ở đó.
Gã rít qua kẽ răng:
- Tôi không có mời ai vào nhà. Ông muốn gì?
Glockner chìa thẻ hành sự:
- Cảnh sát hình sự. Tôi là thanh tra Glockner. Ông nghe đây, Renz, nữ cộng sự Julia Vendel của ông đã đặt trong phòng này một máy nghe trộm. Cuộc trò chuyện vừa rồi của các ông đã được ghi âm đầy đủ. Ông thấy cuộn băng trên tay tôi chứ? Đó là bằng chứng không thể chối cãi. Ông đã cộng tác với tên tội phạm đang có lệnh truy nã Alfons Kratzkow. Ông đã thuê gã sáu lần đột nhập vô biệt thự Ostersmann, mướn gã giết một con chó và yêu cầu gã đốt biệt thự Schrodermeyer thành tro. Tôi tuyên bố: Otto Renz và Kuno Patzke, hai ông bị bắt.
Patzke tru lên như bị cả tòa nhà rơi vào ngón chân, còn Renz lảo đảo lùi lại ngã chúi vô tường. Gã há hốc mồm, mặt tím bầm, cổ nghẹt thở, hớp hớp không khí như cá.
Lên cơn tim! Tarzan nghĩ. Hắn nhào tới xoa bóp ngực theo kiểu sơ cứu y tế cấp tốc. Một lúc sau gã tỉnh trở lại trước khi bác sĩ kịp xuất hiện.
Cả hai tên đều bị giam giữ để điều tra và truy tố.
Tứ quái bắt đầu kể cho ông thanh tra nghe câu chuyện tình bạn… già cảm động của cụ Eduard von Lommingen và bà Lena Fleising, về những nỗi lo âu của họ. Ông thanh tra bảo:
- Các con hãy nói họ yên tâm. Những ngôi nhà thuộc khu vực bà cụ Lena ở đều được bảo tồn làm khu di tích. Ba mới được cấp trên cho biết điều này.
Tarzan mừng rỡ:
- Nghĩa là đám nhà thầu đầu cơ xây dựng hết còn mong đợi béo bở ở đó ạ?
- Đúng vậy. Rõ ràng tên Renz chưa hay biết điều này nên gã mới ngoan cố như thế. Quyết định bảo tồn khu vực vừa được tòa thị chính phê chuẩn hôm qua.
Tròn Vo chớp mắt:
- Kì này hai ông bà già tha hồ sống yên cho tới lúc đầu bạc răng long nhé.
Máy Tính cười:
- Bỏ chữ “đầu bạc răng long” đi thì mày có lí đó.
Tarzan rùng mình nhớ lại hành động tuyệt vọng của cũ Edu với mảnh thủy tinh dính nhựa độc. Suýt nữa thì Vua Nhà chầu trời và ông cụ cũng… đi đoong. Hắn nói:
- Chúng ta phải ghé ông cụ báo tin thắng lợi này lập tức.
Renz và Patzke bị lôi dậy hỏi cung lúc quá nửa đêm. Hai thằng đều thề thốt bán mạng là không biết gì về hành tung của tên cướp Kratzkow. Thanh tra Glockner không nói gì. Ông hiểu rằng mình còn tới nửa đoạn đường trước khi tới đích.
Lệnh truy nã Kratzkow vẫn còn hiệu lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất