Quyển 42 Chương 7: ZÊRÔ
Lúc mười giờ chín phút sáng ngày thứ bảy. Tứ quái đã tập trung đông đủ trước kí túc xá. Sân trường vắng hoe. Hôm nay cả đám sẽ tới Stettenborn. Nơi này không xa trường nội trú là mấy.
Tarzan trìu mến nhìn Gaby:
- Khá lắm, Công Chúa ạ. Nhà hóa học hả? Tuyệt, một chuyên gia hóa học như gã có thể biến một con chó hiền lành thành quái vật như chơi. Chà, nào là bọt mép màu da cam, nào là lông màu lân tinh, lại còn dữ tợn như hổ báo nữa chứ.
Máy Tinh hỏi:
- Vậy thì tụi mình tạm gác vụ ông Fluto lại hả?
- Tạm gác lại bởi vì ông ấy vẫn chưa hồi phục. Khi Fluto chưa khỏi bịnh thì chiếc Fiat gắn biển số vùng Duisbuirg của lão Roder chắc chắn còn nằm nguyên vị trí trong ga-ra. Lão chưa có việc để làm mà.
- Nhưng theo tao chúng ta cần giương bẫy cho cuộc gặp gỡ xảy ra càng sớm càng tốt. Biết đâu bữa nay Fluto khỏi rồi cũng nên.
- Mày tính vậy sao được. Ôm đồm một lúc hai thứ không xong đâu. Trước tiên chúng ta phải biết tên Jokel này điên đến cỡ nào đã, rồi sau đó chúng ta sẽ phôn cho ông Fluto. Nếu ông ta khỏi bịnh thì… giăng bẫy. Ô-kê?
Tròn Vo kẹp đôi găng tay dưới nách, mở một phong sô-cô-la, miệng xuýt xoa liên tục:
- Các bạn thông cảm, trời lạnh quá, mình phải nạp năng lượng gấp mới được.
Chẳng đứa nào phản đối thằng mập. Nguyên một ngày hôm qua nó đã khổ vì đói đến chừng nào.
Gaby nói thêm:
- Bà Maivit nói rằng bầy chó Mastiff của ông Hinklai rất hiền lành. Và chính ông chủ trại chó cũng xác nhận về con Zê-rô như vậy.
Tarzan nhíu mày:
- Nếu vậy thì con Zê-rô là một ngoại lệ. Hoặc con này không phải nó chăng?
Karl góp ý kiến:
- Cũng có thể con Zê-rô đã bị tên chủ hiện nay phù phép đổi màu sắc và gắn thiết bị điều khiển trên lưng. Chỉ có điều mình chưa hiểu tên khùng dùng loại thuốc gì cho con chó mà nó hung dữ vậy.
Tứ quái lên đường. Chúng vượt qua những con đường nhựa lẫn đường đất đầy tuyết phủ để đến Stettenborn. Chó Oskar chạy lẽo đẽo theo xe Gaby. Không khó khăn gì lắm, bốn đứa nhìn thấy cái cổng có bảng số 11 trên con đường Pletxo. Đường này dài tới tận ngoại ô xa tít.
Tròn Vo hét lớn:
- Căn nhà sâu hun hút, ớn quá. Chắc chắn 30 năm chưa được quét vôi.
Tarzan nhìn quanh:
- Sao trong sân không có ga-ra vậy cà? Chiếc xe tải hai màu sơn ở sau nhà chăng?
Hắn quay sang Gaby:
- Bạn hãy đi xa về phía cánh đồng, tìm chỗ núp và tuyệt đối không cho Oskar sủa. Con Mastiff mà nghe tiếng nó sủa là hỏng bét đó.
Cả đám đạp xe ngược lại kiếm một vị trí cho Gaby trú ẩn và dựng xe vào nhau.
Gaby dặn các bạn:
- Lẹ lên nha. Đừng để mình chết cóng đó.
Tarzan bảo hai thằng chiến hữu:
- Tụi mình đi thành vòng cung và quan sát phía sau ngôi nhà. Nếu không phát hiện được gì thì đành bấm chuông vậy. Nhất thiết phải biết được Jokel là người thế nào.
Chỉ còn lại mình Gaby và Oskar. Quái cẩu được đi du lịch xa nên tha hồ lăn lộn trên tuyết một cách thích thú, đâu biết cô chủ của nó đang phải nhún nhảy cho đỡ lạnh và miên man suy nghĩ về câu chuyện giữa Roder với Fluto.
Đột nhiên Oskar vểnh tai lên. Nó ngẩng cao đầu ngó chằm chằm vô những đống tuyết xa lắc. Cung cách của nó làm Gaby hết hồn. Con Oskar đánh hơi thấy gì mà run bắn lên như thế nhỉ?
Coi, từ xa xa lù lù hiện ra một con vật lớn như con bê lao vun vút tới làm tuyết tung lả tả.
Oskar lo lắng nép sát vào chân Gaby. Trời đất, con… Mastiff.
Gaby đứng như trời trống. Biện pháp tự vệ duy nhất của cô lúc này là không được la hét. Cô rên thầm: “Nó sẽ bị kích động nếu mình gào lớn!”
*
Ba quái xuất hiện như ba tên đạo chích trên đường “nhập nha” ăn trộm. Coi, như thường lệ Tarzan đi trước, Karl đi giữa và Kloesen bọc hậu, mồm phồng lên vì ngốn quá lượng sô-cô-la. Thằng mập lúc này hầu như chỉ thở được bằng mũi.
Tarzan đã tiếp cận phía sau hàng rào nhà Jokel. Chiếc xe tải nhỏ sơn hai màu xanh, vàng đậu sờ sờ. Trong sân còn có một chiếc lều vừa phải, tường xây vững chắc với mái che hẳn hoi. Hắn ngạc nhiên vì cửa lều không làm bằng gỗ mà bằng lưới sắt theo kiểu mắt cáo. Rõ ràng căn lều kiên cố này là nơi nhốt con chó quỷ quái. Tarzan ra hiệu cho hai bạn. Ba quái lập tức dán mắt vào cái cửa bằng lưới.
Không có con quái thú Mastiff. Tarzan nhìn cánh cửa chuồng không đóng chặt là hiểu ngay. Hắn nói nhỏ:
- Con chó không có trong chuồng. Chúng ta vượt rào đến gần nhà nhìn qua cửa sổ thử coi.
Hắn vọt qua rào. Máy Tính bay theo suýt rơi cặp kính cận. Anh chàng Tròn Vo phục phịch vất vả mãi mới trèo qua được hàng rào, làm gẫy một thanh gỗ nên suýt nữa bị gỗ đâm vào bụng.
Phía sau ngôi nhà có tất cả sáu cửa sổ. Hai cái ở tầng trên có rèm che, một màu đỏ, một màu xanh.
Đằng sau những cửa sổ tầng trệt có ánh sáng mờ mờ. Tarzan cúi lom khom đi sát theo chuồng chó, phóng có ai ở tầng trệt nhìn thấy.
Lưng tựa vào tường, hắn lần từng bước về phía cửa sổ. Theo sau là Karl và Tròn Vo.
*
Con Mastiff khổng lồ lao như tên bắn. Vệt lông màu trắng ở bàn chân trái kéo dài lên tới hơn nửa ống chân. Hai con mắt của nó long lanh trên cái đầu to tướng.
Mặt Gaby trắng bệch. Cái sợ làm chân tay cô như bị tê cứng. Cô hiểu nếu la lên thì Tarzan nhất định sẽ lao tới, nhưng với hai bàn tay không, Tarzan cũng bị con chó khổng lồ này xé xác thôi…
Con quái thú chỉ cách con mồi chừng năm bước chân. Cái đuôi dài vừa tầm của nó vểnh lên như thói quen của loài chó khi chú ý đến vật gì đó.
Tất nhiên, con Mastiff này cũng biết vẫy đuôi.
Coi, Gaby hầu như không còn tin ở mắt cô. Con chó khổng lồ đang vẫy đuôi mừng rỡ làm tung tóe mớ tuyết bám hờ hững! Nó khịt khịt rồi sán tới Gaby vươn cái đầu chạm vai cô như muốn chào hỏi.
Rồi nó quấn quýt lấy con Oskar, thè cái lưỡi to như bàn tay liếm mắt, mũi và mõm người bạn mới.
Gaby run rẩy:
- Ngoan nào, Zê-rô ngoan nào!
Nó ngước đôi mắt đen láy nhìn Gaby. Đôi mắt tha thiết đến mức cô bé không còn rụt rè, chìa tay về phía nó. Zê-rô có vẻ thích thú và liếm tay Gaby.
Gaby sung sướng nhẹ cả người. Cô vỗ về:
- Bây giờ thì ngồi xuống nhé Zê-rô.
Con chó khổng lồ ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Đưa tay cho chị, nào.
Zê-rô suy tư giây lát rồi chìa bàn chân phải màu đen ra. Gaby dịu dàng “bắt tay” nó. Con Oskar nghe chừng đã hoàn hồn cũng rối rít nhảy cẫng lên.
Gaby xoa đầu Zê-rô. Nó ngước mắt nhìn cô đầy vẻ biết ơn. Sau đó hai con chó mặc sức lăn lộn vui đùa trên tuyết như hai con chó nhồi bông. Lạy Chúa – Gaby nghĩ thầm – Đây là phép lạ của ngài hay sao? Mới hôm qua Zê-rô còn là hiện thân của quỷ sứ thì bữa nay đã lành như một con cừu. Hôm qua mắt nó đỏ như máu còn bữa nay đen láy như hột nhãn. Cái gã Jokel này đã làm gì nó hả trời?
Chơi chán, Zê-rô lững thững dụi đầu vào vai Gaby như muốn chia tay sau cuộc hội kiến đầy ấn tượng. Gaby thì thầm:
- Ôi, tao muốn dẫn mày về nhà hết sức, có điều nhà tao bé, không có chỗ cho mày đâu.
*
Tarzan trợn tròn mắt khi liếc vô cửa sổ. Trong phòng chi chít bàn ghế, giá kệ, tủ to tủ nhỏ chứa đầy những dụng cụ hóa chất như ở một phòng thí nghiệm. Kinh khủng. Nhưng cái người mặc áo choàng trắng đang lắc lư trên ghế ngồi còn kinh khủng hơn. Ông ta cỡ 40 tuổi, sắc mặt nhợt nhạt như xác chết, tóc rối bù, tai nhọn hoắt. Mũi lại khoằm mỏ quạ.
Tarzan chưa kịp rụt đầu về thì “xác chết” ngước lên. Mắt gã đảo ra ngoài mà cái đầu vẫn không hề cựa quậy. Tarzan chới với thụt lại:
- Chết rồi, gã đã phát hiện ra tụi mình!
Máy Tính ú ớ:
- Ai phát hiện? Bộ nhà hóa học ở trong đó hả?
- Ừ, tao đoán là Jokel.
- Trông có vẻ gì là một người nuôi chó Mastiff không?
- Giống một thằng cha nuôi chuột ba chân thì đúng hơn.
- Nhưng là nhà nghiên cứu về hóa chứ gì?
- Ừ, sau cửa sổ là một phòng thí nghiệm quy mô. Gã đang làm cái gì đó với cái bình nước cất.
Tròn Vo sốt ruột:
- Gã làm gì hả đại ca?
- Tao làm sao biết được. Chỉ biết chắc chắn không phải làm sô-cô-la thôi mập ạ.
Đợi khá lâu không thấy gia chủ động tịnh gì, Tarzan lại liều mạng hé mắt dòm qua cửa sổ lần nữa. Trời đất. Gã kia tiếp tục làm việc say sưa như không hề biết có kẻ đột nhập ở bên ngoài.
Đúng vào lúc Tarzan định vẫy hai thằng bạn lên xem ké thì Jokel lại đảo mắt về bên trái liếc ra. Tarzan giật thót mình:
- Chó chết thật, gã đã phát hiện mình lần thứ hai mà vẫn im lặng. Tên điên này nham hiểm vậy sao?
Giọng Karl như mắc nghẹn:
- Nhưng có chắc gã thấy đại ca không đã chớ?
- Tao cũng không rõ. Để tao kiểm tra lần thứ ba coi.
Lần thứ ba, con mắt Jokel vẫn đóng đinh về phía trái, chỗ có cửa sổ. Và gã bỗng cười sằng sặc, lảm nhảm:
- Ha ha, ta đã tiến một bước dài. Thí nghiệm về loại hơi độc giết người mà không gây đau đớn của ta sắp hoàn thiện. Ta chỉ cần làm thêm 99 thí nghiệm nữa thôi là chinh phục cả thế giới. Lúc đó ta sẽ cho loại hơi độc này tràn ngập cái túi không khí bị thủng sẵn, ha ha…
Gã lại phóng tầm mắt về bên trái khiến Tarzan hoảng quá vội thụp xuống. Karl thì thào:
- Gã nói với ai vậy?
- Với chính gã.
- Thế thì điên rồi.
- Điên nặng là khác.
Tròn Vo khoái trá:
- Vậy mà gã từng học đại học khoa hóa cơ đấy. Tao biết mà. Học hành vô ích thôi. Mấy đứa “học gạo” ở trường mình trước sau cũng như gã. Điên sạch sành sanh. Chẳng thà dốt như tao còn hơn…
Tarzan bỏ ngoài tai mớ lí thuyết bậy bạ của thằng mập, lại chăm chú nhìn qua cửa sổ.
Coi kìa, Jokel đổ một loại dung dịch đang sôi sùng sục trong ống nghiệm sang một bình cầu thủy tinh. Cái nhìn gã lại phóng ra cửa sổ cháy bỏng.
Tarzan lẩm bẩm:
- Gã chọc quê mình sao? A, tao hiểu rồi…
Hắn sững sờ trong 50 giây để kiểm tra ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Đúng ngay chóc. Jokel hoàn toàn không hay biết cái gì ở phía cửa sổ, sở dĩ gã ngoái nhìn sang trái liên tục là do cố tật của gã thôi.
Hãy nghe gã nói như khóc với cái bình thủy tinh hình tam giác:
- Không! Không! Không! Thế giới này không đáng được tồn tại. Ta sẽ là người hủy diệt thế giới. Cả vũ trụ sẽ biết ơn ta vì ta đã cắt bỏ ổ dịch hạch ghê tởm này.
Con mắt Jokel lại liếc trái trong lúc bàn tay loay hoay mở một cái bình bằng sành. Gã đưa bình lên mũi hít hít:
- Ta đã cải tiến chất kích thích hung dữ cho con Zê-rô. Giờ thì nó sẽ hết sùi bọt mép màu da cam, ha ha…
Cú liếc trái tiếp tục của gã không còn làm Tarzan lo ngại. Hắn quay đầu hỏi các bạn:
- Nghe gã nói gì không?
Máy Tính gật đầu:
- Nghe đầy đủ. Té ra gã đã cho Zê-rô uống thuốc hung dữ cho nên con chó đang hiền bỗng trở thành ác thú như vậy. Tội nghiệp con cẩu.
Tròn Vo phản đối:
- Sao lại tội chứ. Nó đã xé xác tối thiểu một con mèo.
- Con Zê-rô đâu có muốn điều đó Kloesen. Thêm nữa, người ta có thể sẽ giết nó khi lão chủ của nó bị bắt.
Tự nhiên Tarzan cảm thấy buồn buồn. Hắn thụp người xuống dưới bức tường trước khi Jokel liếc trái. Hắn đã nắm vững chu kì liếc mắt của gã. Và hắn lấy làm lạ là nhà hóa học điên không bị chóng mặt. Hắn nói lào thào:
- Như vậy là mọi sự đã minh bạch. Tên điên nguy hiểm này cần phải bị loại trừ ra khỏi xã hội càng sớm càng tốt. Tao nghĩ rằng tụi mình phải thông báo gấp cho thanh tra Glockner và…
Đúng vào lúc nói tới từ “và”, Tarzan bỗng cảm thấy như máu mình đông cứng lại. Lạy Chúa, tại chỗ Tròn Vo làm gãy cọc rào, quái thú Zê-rô đang lừng lững đi vào, chằm chằm nhìn ba đứa.
Hắn bủn rủn tay chân, nói vội vã:
- Tụi mình chỉ còn chừng ba, quá lắm là bốn giây. Phải nhảy ngay vào chuồng chó và khóa trái cửa lại. Từ từ quay lại thôi nghe. Con chó đang ở sau tụi mình đấy.
Trời ạ, hai quái Karl và Kloesen chỉ dám nhích đầu từ từ. Chúng sợ đến há hốc cả miệng.
- Nào, chạy nghe!
Tarzan ra lệnh và chạy sau cùng. Coi, chưa bao giờ Tròn Vo lăn nhanh đến thế trong đời. Và chính cái thùng phi di động ấy đã lọt vô chuồng đầu tiên. Karl thì trượt giò suýt té nhưng Tarzan đỡ kịp và xốc nách lôi nó bay trên mặt đất.
Xong. Tarzan đóng cửa và cài chốt. May ra thì cánh cửa sắt sẽ chịu được những cú húc của con chó.
Có điều sự chuẩn bị của hắn uổng công. Nào có chuyện gì ghê gớm xảy ra đâu. Con chó Zê-rô đã biến đâu mất không kèn không trống.
Tròn Vo nhẹ người. Nó hào hứng chỉ tay vào một khúc xương trong chuồng chó:
- Cứ như là xương người. Không biết gã Jokel có cho chó ăn thịt người không há? Trên báo dạo này hay đăng tin các cụ già mất tích lắm. Tao nghi con quái vật này đã măm măm các ông cụ.
Máy Tính trề môi:
- Chỉ xạo. Đây là xương bò, khỉ ạ.
Lúc này con Zê-rô đã xuất hiện trở lại, đánh hơi theo vết chân bọn trẻ. Nó đứng ngay trước cửa chuồng lơ láo nhìn, đuôi vẫy lia lịa. Tarzan thắc mắc:
- Ngó nó không có vẻ dữ dằn gì cả.
- Ờ… ờ… há…
Người và chó đấu nhãn nhau qua tấm lưới sắt. Mắt con vật đen lay láy và buồn buồn. Nó khịt khịt đánh hơi khiến Tarzan nảy ý định làm quen. Hắn quyết định áp bàn tay vào tấm lưới cho con Zê-rô liếm khẽ.
- Đừng ngộ nhận nha Zê-rô. Tụi tao không có chiếm chỗ ở của mày đâu.
Hắn dấn thêm một bước liều bằng cách thò hai ngón tay qua lưới. Con Zê-rô ngửi ngửi rồi liếm. Tarzan cảm thấy cái lưỡi âm ấm, ram ráp của nó. Zê-rô còn ve vẩy đuôi.
Máy Tính nhận xét:
- Nó đâu có gì là hung dữ.
- Ừ, nó hiền lành như một chú cừu non. Kiểu này dám tụi mình đem nó về “Tổ đại bàng” nuôi quá.
- Không thể nào tưởng tượng nổi. Vậy thực ra Zê-rô là con vật nào chớ? Con quỷ dữ đã tấn công Gaby trong rừng Rùng Rợn hay là con này?
- Con này chính là Zê-rô. Nó trở thành ác quỷ khi Jokel xử lí bằng chất kích thích hung dữ. Tụi mình có thể mở cửa cho nó vào được rồi đấy.
Tròn Vo hảo tâm:
- Liệu nó có chén sô-cô-la không nhỉ, tao vẫn còn một ít đây.
- Thôi đi. Bộ mày muốn con cẩu bị hỏng răng sao mập?
Tarzan mở toang cửa. Zê-rô nhẹ nhàng bước vào, tựa đầu bên cạnh Tarzan. Nó nằm im để cả ba đứa vuốt ve. Giọng Tarzan vỗ về:
- Chủ của mày là một kẻ khốn kiếp. Tụi tao sẽ không để gã biến mày thành quỷ dữ nữa và sẽ tìm cho mày một người chủ mới thực sự thương yêu mày.
Ba quái cảm thấy đã đến lúc chia tay Zê-rô. Gaby đang đợi chúng.
Cô bé xúc động khi gặp lại các bạn.
- Các bạn biết ai mới ở đây không? Zê-rô! Zê-rô nhé! Và bọn mình đã kết bạn với nhau. Trời ơi, lúc đầu mình hoảng hồn luôn…
Tarzan cười:
- Thì tụi này cũng vậy nè, cũng được con Zê-rô tiếp đón như vậy. Thôi, chuyện đó để sau nghe Gaby. Giờ phải lo báo ngay cho ba Gaby về Jokel đã.
- Chuyện gì vậy đại ca. Chú Dettelmann ở Tổng nha lo vụ con chó tấn công người đó.
- Thanh tra Dettelmann hả? Gaby biết không, lão khùng tuyên bố làm xong 99 thí nghiệm nữa là thanh toán gọn thế giới. Nghe kinh dị nhỉ. Lão chọn con Zê-rô làm vật thí nghiệm. Lão cho Zê-rô dùng chất kích thích hung bạo và thả nó chạy rông tấn công mọi người.
Gaby giận dữ:
- Trời đất! Mình có thể giết lão!
Tứ quái lập tức nhổ neo lên đường. Chúng dừng xe ở trạm bưu điện Stettenborn để gọi điện về Tổng nha cảnh sát. Cú phôn của Tarzan ngẫu nhiên nhằm đúng phiên trực của thanh tra Dettelmann. Ông này chẳng lạ gì nhóm TKKG. Tarzan thông báo với ông về kết quả điều tra của Tứ quái.
Giọng Dettelmann trìu mến:
- Rất cảm ơn các cháu! Chú không ngờ. Nào là hơi độc, nào là hủy diệt thế giới. Thằng cha Jokel đó là kẻ vô cùng nguy hiểm. Các cháu yên tâm đi, chú bảo đảm đúng nửa tiếng nữa là gã sẽ có mặt trong trại giam và sau đó sẽ bị đưa vô nhà thương điên.
- Cháu đang lo con Zê-rô…
- Con cẩu khổng lồ vô tội đó sẽ được chuyển vào trại chó. Nó sẽ được chăm sóc chu đáo. À, các cháu sẽ được thưởng huân chương đấy…
- Không cần đâu, thưa chú Dettelmann.
- Vậy tiền thưởng nghe?
- Không cần luôn. Tụi cháu được hưởng niềm vui và niềm tin vào những việc làm của mình. Vừa thỏa mãn được óc phiêu lưu mạo hiểm vừa góp phần hữu ích cho xã hội. Vậy đủ rồi chú à.
Tarzan trìu mến nhìn Gaby:
- Khá lắm, Công Chúa ạ. Nhà hóa học hả? Tuyệt, một chuyên gia hóa học như gã có thể biến một con chó hiền lành thành quái vật như chơi. Chà, nào là bọt mép màu da cam, nào là lông màu lân tinh, lại còn dữ tợn như hổ báo nữa chứ.
Máy Tinh hỏi:
- Vậy thì tụi mình tạm gác vụ ông Fluto lại hả?
- Tạm gác lại bởi vì ông ấy vẫn chưa hồi phục. Khi Fluto chưa khỏi bịnh thì chiếc Fiat gắn biển số vùng Duisbuirg của lão Roder chắc chắn còn nằm nguyên vị trí trong ga-ra. Lão chưa có việc để làm mà.
- Nhưng theo tao chúng ta cần giương bẫy cho cuộc gặp gỡ xảy ra càng sớm càng tốt. Biết đâu bữa nay Fluto khỏi rồi cũng nên.
- Mày tính vậy sao được. Ôm đồm một lúc hai thứ không xong đâu. Trước tiên chúng ta phải biết tên Jokel này điên đến cỡ nào đã, rồi sau đó chúng ta sẽ phôn cho ông Fluto. Nếu ông ta khỏi bịnh thì… giăng bẫy. Ô-kê?
Tròn Vo kẹp đôi găng tay dưới nách, mở một phong sô-cô-la, miệng xuýt xoa liên tục:
- Các bạn thông cảm, trời lạnh quá, mình phải nạp năng lượng gấp mới được.
Chẳng đứa nào phản đối thằng mập. Nguyên một ngày hôm qua nó đã khổ vì đói đến chừng nào.
Gaby nói thêm:
- Bà Maivit nói rằng bầy chó Mastiff của ông Hinklai rất hiền lành. Và chính ông chủ trại chó cũng xác nhận về con Zê-rô như vậy.
Tarzan nhíu mày:
- Nếu vậy thì con Zê-rô là một ngoại lệ. Hoặc con này không phải nó chăng?
Karl góp ý kiến:
- Cũng có thể con Zê-rô đã bị tên chủ hiện nay phù phép đổi màu sắc và gắn thiết bị điều khiển trên lưng. Chỉ có điều mình chưa hiểu tên khùng dùng loại thuốc gì cho con chó mà nó hung dữ vậy.
Tứ quái lên đường. Chúng vượt qua những con đường nhựa lẫn đường đất đầy tuyết phủ để đến Stettenborn. Chó Oskar chạy lẽo đẽo theo xe Gaby. Không khó khăn gì lắm, bốn đứa nhìn thấy cái cổng có bảng số 11 trên con đường Pletxo. Đường này dài tới tận ngoại ô xa tít.
Tròn Vo hét lớn:
- Căn nhà sâu hun hút, ớn quá. Chắc chắn 30 năm chưa được quét vôi.
Tarzan nhìn quanh:
- Sao trong sân không có ga-ra vậy cà? Chiếc xe tải hai màu sơn ở sau nhà chăng?
Hắn quay sang Gaby:
- Bạn hãy đi xa về phía cánh đồng, tìm chỗ núp và tuyệt đối không cho Oskar sủa. Con Mastiff mà nghe tiếng nó sủa là hỏng bét đó.
Cả đám đạp xe ngược lại kiếm một vị trí cho Gaby trú ẩn và dựng xe vào nhau.
Gaby dặn các bạn:
- Lẹ lên nha. Đừng để mình chết cóng đó.
Tarzan bảo hai thằng chiến hữu:
- Tụi mình đi thành vòng cung và quan sát phía sau ngôi nhà. Nếu không phát hiện được gì thì đành bấm chuông vậy. Nhất thiết phải biết được Jokel là người thế nào.
Chỉ còn lại mình Gaby và Oskar. Quái cẩu được đi du lịch xa nên tha hồ lăn lộn trên tuyết một cách thích thú, đâu biết cô chủ của nó đang phải nhún nhảy cho đỡ lạnh và miên man suy nghĩ về câu chuyện giữa Roder với Fluto.
Đột nhiên Oskar vểnh tai lên. Nó ngẩng cao đầu ngó chằm chằm vô những đống tuyết xa lắc. Cung cách của nó làm Gaby hết hồn. Con Oskar đánh hơi thấy gì mà run bắn lên như thế nhỉ?
Coi, từ xa xa lù lù hiện ra một con vật lớn như con bê lao vun vút tới làm tuyết tung lả tả.
Oskar lo lắng nép sát vào chân Gaby. Trời đất, con… Mastiff.
Gaby đứng như trời trống. Biện pháp tự vệ duy nhất của cô lúc này là không được la hét. Cô rên thầm: “Nó sẽ bị kích động nếu mình gào lớn!”
*
Ba quái xuất hiện như ba tên đạo chích trên đường “nhập nha” ăn trộm. Coi, như thường lệ Tarzan đi trước, Karl đi giữa và Kloesen bọc hậu, mồm phồng lên vì ngốn quá lượng sô-cô-la. Thằng mập lúc này hầu như chỉ thở được bằng mũi.
Tarzan đã tiếp cận phía sau hàng rào nhà Jokel. Chiếc xe tải nhỏ sơn hai màu xanh, vàng đậu sờ sờ. Trong sân còn có một chiếc lều vừa phải, tường xây vững chắc với mái che hẳn hoi. Hắn ngạc nhiên vì cửa lều không làm bằng gỗ mà bằng lưới sắt theo kiểu mắt cáo. Rõ ràng căn lều kiên cố này là nơi nhốt con chó quỷ quái. Tarzan ra hiệu cho hai bạn. Ba quái lập tức dán mắt vào cái cửa bằng lưới.
Không có con quái thú Mastiff. Tarzan nhìn cánh cửa chuồng không đóng chặt là hiểu ngay. Hắn nói nhỏ:
- Con chó không có trong chuồng. Chúng ta vượt rào đến gần nhà nhìn qua cửa sổ thử coi.
Hắn vọt qua rào. Máy Tính bay theo suýt rơi cặp kính cận. Anh chàng Tròn Vo phục phịch vất vả mãi mới trèo qua được hàng rào, làm gẫy một thanh gỗ nên suýt nữa bị gỗ đâm vào bụng.
Phía sau ngôi nhà có tất cả sáu cửa sổ. Hai cái ở tầng trên có rèm che, một màu đỏ, một màu xanh.
Đằng sau những cửa sổ tầng trệt có ánh sáng mờ mờ. Tarzan cúi lom khom đi sát theo chuồng chó, phóng có ai ở tầng trệt nhìn thấy.
Lưng tựa vào tường, hắn lần từng bước về phía cửa sổ. Theo sau là Karl và Tròn Vo.
*
Con Mastiff khổng lồ lao như tên bắn. Vệt lông màu trắng ở bàn chân trái kéo dài lên tới hơn nửa ống chân. Hai con mắt của nó long lanh trên cái đầu to tướng.
Mặt Gaby trắng bệch. Cái sợ làm chân tay cô như bị tê cứng. Cô hiểu nếu la lên thì Tarzan nhất định sẽ lao tới, nhưng với hai bàn tay không, Tarzan cũng bị con chó khổng lồ này xé xác thôi…
Con quái thú chỉ cách con mồi chừng năm bước chân. Cái đuôi dài vừa tầm của nó vểnh lên như thói quen của loài chó khi chú ý đến vật gì đó.
Tất nhiên, con Mastiff này cũng biết vẫy đuôi.
Coi, Gaby hầu như không còn tin ở mắt cô. Con chó khổng lồ đang vẫy đuôi mừng rỡ làm tung tóe mớ tuyết bám hờ hững! Nó khịt khịt rồi sán tới Gaby vươn cái đầu chạm vai cô như muốn chào hỏi.
Rồi nó quấn quýt lấy con Oskar, thè cái lưỡi to như bàn tay liếm mắt, mũi và mõm người bạn mới.
Gaby run rẩy:
- Ngoan nào, Zê-rô ngoan nào!
Nó ngước đôi mắt đen láy nhìn Gaby. Đôi mắt tha thiết đến mức cô bé không còn rụt rè, chìa tay về phía nó. Zê-rô có vẻ thích thú và liếm tay Gaby.
Gaby sung sướng nhẹ cả người. Cô vỗ về:
- Bây giờ thì ngồi xuống nhé Zê-rô.
Con chó khổng lồ ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Đưa tay cho chị, nào.
Zê-rô suy tư giây lát rồi chìa bàn chân phải màu đen ra. Gaby dịu dàng “bắt tay” nó. Con Oskar nghe chừng đã hoàn hồn cũng rối rít nhảy cẫng lên.
Gaby xoa đầu Zê-rô. Nó ngước mắt nhìn cô đầy vẻ biết ơn. Sau đó hai con chó mặc sức lăn lộn vui đùa trên tuyết như hai con chó nhồi bông. Lạy Chúa – Gaby nghĩ thầm – Đây là phép lạ của ngài hay sao? Mới hôm qua Zê-rô còn là hiện thân của quỷ sứ thì bữa nay đã lành như một con cừu. Hôm qua mắt nó đỏ như máu còn bữa nay đen láy như hột nhãn. Cái gã Jokel này đã làm gì nó hả trời?
Chơi chán, Zê-rô lững thững dụi đầu vào vai Gaby như muốn chia tay sau cuộc hội kiến đầy ấn tượng. Gaby thì thầm:
- Ôi, tao muốn dẫn mày về nhà hết sức, có điều nhà tao bé, không có chỗ cho mày đâu.
*
Tarzan trợn tròn mắt khi liếc vô cửa sổ. Trong phòng chi chít bàn ghế, giá kệ, tủ to tủ nhỏ chứa đầy những dụng cụ hóa chất như ở một phòng thí nghiệm. Kinh khủng. Nhưng cái người mặc áo choàng trắng đang lắc lư trên ghế ngồi còn kinh khủng hơn. Ông ta cỡ 40 tuổi, sắc mặt nhợt nhạt như xác chết, tóc rối bù, tai nhọn hoắt. Mũi lại khoằm mỏ quạ.
Tarzan chưa kịp rụt đầu về thì “xác chết” ngước lên. Mắt gã đảo ra ngoài mà cái đầu vẫn không hề cựa quậy. Tarzan chới với thụt lại:
- Chết rồi, gã đã phát hiện ra tụi mình!
Máy Tính ú ớ:
- Ai phát hiện? Bộ nhà hóa học ở trong đó hả?
- Ừ, tao đoán là Jokel.
- Trông có vẻ gì là một người nuôi chó Mastiff không?
- Giống một thằng cha nuôi chuột ba chân thì đúng hơn.
- Nhưng là nhà nghiên cứu về hóa chứ gì?
- Ừ, sau cửa sổ là một phòng thí nghiệm quy mô. Gã đang làm cái gì đó với cái bình nước cất.
Tròn Vo sốt ruột:
- Gã làm gì hả đại ca?
- Tao làm sao biết được. Chỉ biết chắc chắn không phải làm sô-cô-la thôi mập ạ.
Đợi khá lâu không thấy gia chủ động tịnh gì, Tarzan lại liều mạng hé mắt dòm qua cửa sổ lần nữa. Trời đất. Gã kia tiếp tục làm việc say sưa như không hề biết có kẻ đột nhập ở bên ngoài.
Đúng vào lúc Tarzan định vẫy hai thằng bạn lên xem ké thì Jokel lại đảo mắt về bên trái liếc ra. Tarzan giật thót mình:
- Chó chết thật, gã đã phát hiện mình lần thứ hai mà vẫn im lặng. Tên điên này nham hiểm vậy sao?
Giọng Karl như mắc nghẹn:
- Nhưng có chắc gã thấy đại ca không đã chớ?
- Tao cũng không rõ. Để tao kiểm tra lần thứ ba coi.
Lần thứ ba, con mắt Jokel vẫn đóng đinh về phía trái, chỗ có cửa sổ. Và gã bỗng cười sằng sặc, lảm nhảm:
- Ha ha, ta đã tiến một bước dài. Thí nghiệm về loại hơi độc giết người mà không gây đau đớn của ta sắp hoàn thiện. Ta chỉ cần làm thêm 99 thí nghiệm nữa thôi là chinh phục cả thế giới. Lúc đó ta sẽ cho loại hơi độc này tràn ngập cái túi không khí bị thủng sẵn, ha ha…
Gã lại phóng tầm mắt về bên trái khiến Tarzan hoảng quá vội thụp xuống. Karl thì thào:
- Gã nói với ai vậy?
- Với chính gã.
- Thế thì điên rồi.
- Điên nặng là khác.
Tròn Vo khoái trá:
- Vậy mà gã từng học đại học khoa hóa cơ đấy. Tao biết mà. Học hành vô ích thôi. Mấy đứa “học gạo” ở trường mình trước sau cũng như gã. Điên sạch sành sanh. Chẳng thà dốt như tao còn hơn…
Tarzan bỏ ngoài tai mớ lí thuyết bậy bạ của thằng mập, lại chăm chú nhìn qua cửa sổ.
Coi kìa, Jokel đổ một loại dung dịch đang sôi sùng sục trong ống nghiệm sang một bình cầu thủy tinh. Cái nhìn gã lại phóng ra cửa sổ cháy bỏng.
Tarzan lẩm bẩm:
- Gã chọc quê mình sao? A, tao hiểu rồi…
Hắn sững sờ trong 50 giây để kiểm tra ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Đúng ngay chóc. Jokel hoàn toàn không hay biết cái gì ở phía cửa sổ, sở dĩ gã ngoái nhìn sang trái liên tục là do cố tật của gã thôi.
Hãy nghe gã nói như khóc với cái bình thủy tinh hình tam giác:
- Không! Không! Không! Thế giới này không đáng được tồn tại. Ta sẽ là người hủy diệt thế giới. Cả vũ trụ sẽ biết ơn ta vì ta đã cắt bỏ ổ dịch hạch ghê tởm này.
Con mắt Jokel lại liếc trái trong lúc bàn tay loay hoay mở một cái bình bằng sành. Gã đưa bình lên mũi hít hít:
- Ta đã cải tiến chất kích thích hung dữ cho con Zê-rô. Giờ thì nó sẽ hết sùi bọt mép màu da cam, ha ha…
Cú liếc trái tiếp tục của gã không còn làm Tarzan lo ngại. Hắn quay đầu hỏi các bạn:
- Nghe gã nói gì không?
Máy Tính gật đầu:
- Nghe đầy đủ. Té ra gã đã cho Zê-rô uống thuốc hung dữ cho nên con chó đang hiền bỗng trở thành ác thú như vậy. Tội nghiệp con cẩu.
Tròn Vo phản đối:
- Sao lại tội chứ. Nó đã xé xác tối thiểu một con mèo.
- Con Zê-rô đâu có muốn điều đó Kloesen. Thêm nữa, người ta có thể sẽ giết nó khi lão chủ của nó bị bắt.
Tự nhiên Tarzan cảm thấy buồn buồn. Hắn thụp người xuống dưới bức tường trước khi Jokel liếc trái. Hắn đã nắm vững chu kì liếc mắt của gã. Và hắn lấy làm lạ là nhà hóa học điên không bị chóng mặt. Hắn nói lào thào:
- Như vậy là mọi sự đã minh bạch. Tên điên nguy hiểm này cần phải bị loại trừ ra khỏi xã hội càng sớm càng tốt. Tao nghĩ rằng tụi mình phải thông báo gấp cho thanh tra Glockner và…
Đúng vào lúc nói tới từ “và”, Tarzan bỗng cảm thấy như máu mình đông cứng lại. Lạy Chúa, tại chỗ Tròn Vo làm gãy cọc rào, quái thú Zê-rô đang lừng lững đi vào, chằm chằm nhìn ba đứa.
Hắn bủn rủn tay chân, nói vội vã:
- Tụi mình chỉ còn chừng ba, quá lắm là bốn giây. Phải nhảy ngay vào chuồng chó và khóa trái cửa lại. Từ từ quay lại thôi nghe. Con chó đang ở sau tụi mình đấy.
Trời ạ, hai quái Karl và Kloesen chỉ dám nhích đầu từ từ. Chúng sợ đến há hốc cả miệng.
- Nào, chạy nghe!
Tarzan ra lệnh và chạy sau cùng. Coi, chưa bao giờ Tròn Vo lăn nhanh đến thế trong đời. Và chính cái thùng phi di động ấy đã lọt vô chuồng đầu tiên. Karl thì trượt giò suýt té nhưng Tarzan đỡ kịp và xốc nách lôi nó bay trên mặt đất.
Xong. Tarzan đóng cửa và cài chốt. May ra thì cánh cửa sắt sẽ chịu được những cú húc của con chó.
Có điều sự chuẩn bị của hắn uổng công. Nào có chuyện gì ghê gớm xảy ra đâu. Con chó Zê-rô đã biến đâu mất không kèn không trống.
Tròn Vo nhẹ người. Nó hào hứng chỉ tay vào một khúc xương trong chuồng chó:
- Cứ như là xương người. Không biết gã Jokel có cho chó ăn thịt người không há? Trên báo dạo này hay đăng tin các cụ già mất tích lắm. Tao nghi con quái vật này đã măm măm các ông cụ.
Máy Tính trề môi:
- Chỉ xạo. Đây là xương bò, khỉ ạ.
Lúc này con Zê-rô đã xuất hiện trở lại, đánh hơi theo vết chân bọn trẻ. Nó đứng ngay trước cửa chuồng lơ láo nhìn, đuôi vẫy lia lịa. Tarzan thắc mắc:
- Ngó nó không có vẻ dữ dằn gì cả.
- Ờ… ờ… há…
Người và chó đấu nhãn nhau qua tấm lưới sắt. Mắt con vật đen lay láy và buồn buồn. Nó khịt khịt đánh hơi khiến Tarzan nảy ý định làm quen. Hắn quyết định áp bàn tay vào tấm lưới cho con Zê-rô liếm khẽ.
- Đừng ngộ nhận nha Zê-rô. Tụi tao không có chiếm chỗ ở của mày đâu.
Hắn dấn thêm một bước liều bằng cách thò hai ngón tay qua lưới. Con Zê-rô ngửi ngửi rồi liếm. Tarzan cảm thấy cái lưỡi âm ấm, ram ráp của nó. Zê-rô còn ve vẩy đuôi.
Máy Tính nhận xét:
- Nó đâu có gì là hung dữ.
- Ừ, nó hiền lành như một chú cừu non. Kiểu này dám tụi mình đem nó về “Tổ đại bàng” nuôi quá.
- Không thể nào tưởng tượng nổi. Vậy thực ra Zê-rô là con vật nào chớ? Con quỷ dữ đã tấn công Gaby trong rừng Rùng Rợn hay là con này?
- Con này chính là Zê-rô. Nó trở thành ác quỷ khi Jokel xử lí bằng chất kích thích hung dữ. Tụi mình có thể mở cửa cho nó vào được rồi đấy.
Tròn Vo hảo tâm:
- Liệu nó có chén sô-cô-la không nhỉ, tao vẫn còn một ít đây.
- Thôi đi. Bộ mày muốn con cẩu bị hỏng răng sao mập?
Tarzan mở toang cửa. Zê-rô nhẹ nhàng bước vào, tựa đầu bên cạnh Tarzan. Nó nằm im để cả ba đứa vuốt ve. Giọng Tarzan vỗ về:
- Chủ của mày là một kẻ khốn kiếp. Tụi tao sẽ không để gã biến mày thành quỷ dữ nữa và sẽ tìm cho mày một người chủ mới thực sự thương yêu mày.
Ba quái cảm thấy đã đến lúc chia tay Zê-rô. Gaby đang đợi chúng.
Cô bé xúc động khi gặp lại các bạn.
- Các bạn biết ai mới ở đây không? Zê-rô! Zê-rô nhé! Và bọn mình đã kết bạn với nhau. Trời ơi, lúc đầu mình hoảng hồn luôn…
Tarzan cười:
- Thì tụi này cũng vậy nè, cũng được con Zê-rô tiếp đón như vậy. Thôi, chuyện đó để sau nghe Gaby. Giờ phải lo báo ngay cho ba Gaby về Jokel đã.
- Chuyện gì vậy đại ca. Chú Dettelmann ở Tổng nha lo vụ con chó tấn công người đó.
- Thanh tra Dettelmann hả? Gaby biết không, lão khùng tuyên bố làm xong 99 thí nghiệm nữa là thanh toán gọn thế giới. Nghe kinh dị nhỉ. Lão chọn con Zê-rô làm vật thí nghiệm. Lão cho Zê-rô dùng chất kích thích hung bạo và thả nó chạy rông tấn công mọi người.
Gaby giận dữ:
- Trời đất! Mình có thể giết lão!
Tứ quái lập tức nhổ neo lên đường. Chúng dừng xe ở trạm bưu điện Stettenborn để gọi điện về Tổng nha cảnh sát. Cú phôn của Tarzan ngẫu nhiên nhằm đúng phiên trực của thanh tra Dettelmann. Ông này chẳng lạ gì nhóm TKKG. Tarzan thông báo với ông về kết quả điều tra của Tứ quái.
Giọng Dettelmann trìu mến:
- Rất cảm ơn các cháu! Chú không ngờ. Nào là hơi độc, nào là hủy diệt thế giới. Thằng cha Jokel đó là kẻ vô cùng nguy hiểm. Các cháu yên tâm đi, chú bảo đảm đúng nửa tiếng nữa là gã sẽ có mặt trong trại giam và sau đó sẽ bị đưa vô nhà thương điên.
- Cháu đang lo con Zê-rô…
- Con cẩu khổng lồ vô tội đó sẽ được chuyển vào trại chó. Nó sẽ được chăm sóc chu đáo. À, các cháu sẽ được thưởng huân chương đấy…
- Không cần đâu, thưa chú Dettelmann.
- Vậy tiền thưởng nghe?
- Không cần luôn. Tụi cháu được hưởng niềm vui và niềm tin vào những việc làm của mình. Vừa thỏa mãn được óc phiêu lưu mạo hiểm vừa góp phần hữu ích cho xã hội. Vậy đủ rồi chú à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất