Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 43 Chương 3: LẠI THÊM MỘT VỤ CƯỚP

Trước Sau
Detl nín thở.

Dường như cái cần cổ mọc lút vào bả vai của tay chủ tiệm đồ cổ Scheffel đột nhiên mọc ra. Chỉ biết cái đầu bong bóng của y vươn ra khỏi đôi vai mập ú.

Armin ngóac mồm cười như cá ngão:

- Không phải là đồ giả đâu ông anh. Và để tránh hiểu nhầm, em xin nói ngay: em còn cả một danh mục trong cái tráp đây. Ông anh cho phép em đọc to lên nhá.

Gã rút trong túi ngực ra một tờ giấy gập đôi đã ố vàng. Những dòng chữ dựng đứng viết bằng mực tím có đánh số từng mục đập vào mắt gã. Gã đọc:

- Một: trâm cài và khuyên tai bằng thạch anh đen có gắn kim cương. Hai: trâm kép bằng bạch kim, đá saphia và kim cương. Ba: dây chuyền bạch kim dài 38 cm với nhiều mặt ngọc và kim cương, sản phẩm năm 1900. Bốn: nhẫn kim cương, hồng ngọc năm 1910 với kim cương nạm vào bạch kim. Năm: vòng tay vàng nạm đá quý năm 1830. Sáu: vòng cổ bạch kim nạm ngọc…

Armin cứ thế đọc cho đến mục thứ 26 thì gã hạ giọng trân trọng:

- Mặt ngọc Bergensee – viên ngọc lục bảo lừng danh. Nó đây nè!

Scheffel lè lưỡi liếm môi trừng trừng mắt ngó vào viên ngọc lục bảo lừng danh có hình trái tim đính trên một lá hồng bằng vàng ròng. Nhưng y lập tức vờ vĩnh quay mặt, tỏ vẻ uể oải. Giọng y chán chường:

- Toàn ba thứ trang sức gia đình cổ lổ. Chẳng ai còn màng đến nữa.

Armin cười the thé:

- Này, này ông anh. Dù sao thằng em đây cũng có mắt để nhìn thủng những biểu giá trong tiệm kim hoàn. Toàn bộ số trang sức này trị giá 400.000 mark. Riêng viên ngọc lục bảo thì vô giá đối với bọn sưu tập. Vòng đeo tay từ năm 1830. Kẻ nào được đeo nó, đâu chỉ đeo có vàng và đá quý nơi cổ tay, mà đeo cả hàng trăm năm lịch sử đấy ông anh ạ.

- Thôi đừng có thở cái giọng ấy! Để tiêu thụ được nó, tao buộc phải ém món hàng này đến hai năm rồi mới tính cách tuồn nó ra tiêu thụ ở nước ngoài. Mày muốn chờ tiền lâu như vậy chăng?

Armin huých Detl:

- Mày thấy ông anh lộ mặt tướng cướp chưa? Nhưng yên tâm đi, lúc đầu bao giờ ông ấy cũng nói thế, rồi vẫn thỏa thuận được với nhau.

Scheffel nói:

- Tao sẽ trả tiền mặt ngay cho tụi mày. Cho dù đối với tao quả là mạo hiểm. Bố ai biết hai năm nữa có chuyện gì xảy ra. Thí dụ có động đất thì làm sao tao hưởng thụ được đống đồ gian tế này hả? E… hèm, tao liều chi cho tụi bay 60.000 mark đấy. Thích chưa?

Detl im lặng nghĩ đến tám mươi phần trăm của mình. Gã khoanh tay ngắm hai thằng cò kè. Giá cuối cùng là 80.000 mark chẵn.

Scheffel thở dài. Y bảo hai thằng ra phòng ngoài, đoạn chốt cửa lại, rồi soạn cọc tiền 80.000 bằng những tập giấy bạc một trăm mark.

Kho báu Tipperitzki biến vào két sắt.

Armin và Detl được phép trở vào.

Tiền nằm trên mặt bàn. Scheffel đe hai thằng:

- Tao dặn trước, chớ có tiêu tiền xả láng mà thiên hạ chú ý đấy. Xem như chúng ta không hề biết nhau, hiểu chưa?

Armin vơ tiền vô cặp. Hai tên lưu manh chẳng màng bắt tay chủ tiệm đi ra hùng hục. Ngõ Frostriegel bữa nay vắng vẻ hơn bao giờ hết.

Detl dòm thằng bạn trân trối:

- Đừng khiến tao nghi ngờ chứ. Chia tiền đi, Armin.

- Hừ, ai lại chia chác giữa đường hả?

- Có chỗ khuất sau bức tường kìa, sẽ không ai nhìn thấy.

Sau bức tường cao che chắn, Armin lấy ra khỏi cặp ba tập 5.000 mark. Detl lấy tập thứ tư, đếm ra mười tờ 100. Gã nói dứt khoát:

- Xong. Phần mày đúng 16.000 mark theo tỉ lệ hai mươi phần trăm. Tao giữ cái cặp nhé.

Armin gầm gừ:

- Cái cặp giá một trăm mark đó.

- Cho cái đồ cũ rích này ấy à?

- Không đưa thì trả cặp đây.

- Thôi được. Cầm lấy. Ta đi uống một li chứ?

Armin không thèm nhìn gã:

- Tao không biết có bao giờ tao cùng uống với mày nữa không.

- Đừng hận nhau chớ Armin. Luật giang hồ mà.

- Thôi nghe. Tao còn mắc việc, xin chào!

Armin đi ra chỗ để xe máy, lên xe phóng đi. Detl sung sướng ôm cái cặp đựng 63.900 mark mà lòng như mở cờ. Mẹ kiếp, tiền này giá trị hơn hàng triệu mark sẽ thừa kế của gã nhiều.

Detl đợi chiếc mô-tô của Armin mất hút mới quyết định về nhà. Không dám ghé tiệm rượu. Không thể liều lỉnh như vậy. Say xỉn lạng quạng mất cặp tiền như chơi.

Detl đi bộ qua hai phố thì gặp một cửa hàng bán xe đạp trước mặt. Gã dừng chân say sưa ngắm chiếc xe đạp leo núi trong quầy kính. Hai chân gã rung lên vì sướng. Ôi, cái “xế điếc” mà gã hằng mơ ước giá chỉ có 1.995 mark. Gã mà thổ lộ với lão chú mắc dịch nguyện vọng này, chắc lão cười gã thối mũi chứ đừng hòng xùy ra một xu…

Nhưng bây giờ thì…

Mẹ kiếp! Detlef Drustmann! Túi mày đầy tiền cơ mà. Cứ bảo lão già là xe của một thằng bạn tặng. Tin hay không mặc xác. Hoặc mua ngay bây giờ, hoặc không bao giờ nữa.

Gã quả quyết bước vào hiệu xe đạp.

Một lát sau, gã đã phởn chí cưỡi chiếc xe đạp cáu cạnh trên đường. Nào, bây giờ thì phi nước đại về dinh cơ rộng 4.000 mét vuông của ông chú chớ còn phải hỏi.

Dinh cơ khổng lồ của Preff nằm trong khuôn viên đầy cổ thụ xanh um, bụi cây nhiều tới mức đủ chỗ núp cho hàng trăm tên trộm mà không sợ bị lộ. Detl chẳng dại chi nhét “xế điếc” trong ga-ra mà bon thẳng đến nhà kho chứa các dụng cụ làm vườn. Gã lẩm bẩm:

- Lão già không cần thấy chiếc xe đạp sớm. Lão mà gặng hỏi thêm nhức óc.

Detl xuống xe ngay trước nhà kho. Đúng vào lúc tay gã sờ lên nắm cửa thì nghe tiếng cát lạo xạo sau lưng, nhưng không còn thời gian quay lại nữa.

Một đòn giáng xuống ót gã. Mớ tóc quăn vàng chẳng đỡ được đau cho gã bao nhiêu. Bộ não của gã lịm đi sau ý nghĩ chót:

“… toàn bộ tiền ta để trong cặp này…”



*

Máy Tính Điện Tử nói khi Tứ quái đạp xe đi:

- Trong danh bạ điện thoại, lão Eduard Preff ở đại lộ quý tộc Fichtlingsroder. Hãy tin rằng lão có tối thiểu một quản gia, một tài khỏan ở Thụy Sĩ và tay nắm cửa trong nhà toàn bằng vàng.

Đại lộ Fichtlingsroder trải dài mút mắt. Vẫn Máy Tính thông báo:

- Số 41 ở phía tay phải kia kìa…

Bốn đứa lao xe đạp trên con đường nhựa dẫn vào cơ ngơi Preff. Tarzan kinh ngạc nhìn mặt đường ướt sũng:

- Có dấu vết xe đạp các bạn ơi. Chẳng lẽ lão Preff cũng đi xe đạp sao?

Con đường ướt rẽ ngoặt tới nhà kho. Tarzan bàng hoàng khi thấy một gã choai choai nằm dưới đất đang cố chuyển tư thế nằm sấp sang nằm ngửa. Tên trẻ tuổi có mái tóc quăn vàng, khoác chiếc áo da phi công. Cạnh gã chỏng gọng chiếc xe đạp leo núi mới cảo.

Gã chỉ có thể là Detl. Tarzan nghĩ thầm. Chả lẽ gã mới tập đi xe đạp?

Bốn quái vây quanh gã tóc vàng đang gắng gượng quỳ bằng một chân. Tarzan thấy tóc sau đầu gã dính máu. Hắn cúi xuống kẻ bị thương:

- Từ từ nào! Sau đầu anh chảy máu đó.

- Biết rồi! – Tóc Vàng gắt.

Tarzan nhẹ nhàng:

- Anh bị chấn thương sọ não thì sao? Tôi giúp anh đứng dậy nhé.

- Bỏ tay ra. Các người là ai, từ đâu đến? Muốn gì?

- Còn anh? Anh là ai?

- Tôi là chủ nhà này.

- Tôi cứ tưởng ông Eduard Preff chớ.

- Đó là chú của tôi.

- Vậy thì thưa anh Detlef Drustmann, chúng tôi cần gặp ông chú của anh.

Detl đưa tay sờ lên đầu và rùng mình. Tarzan biết quá rõ gã đang run lẩy bẩy. Trời ạ, cái đầu sưng vù một cục to như cái trứng mà không run cũng uổng. Bằng con mắt nhà nghề, hắn thừa hiểu cục u kia chẳng thể nào là kết quả của một vụ té xe. Hắn thăm dò:

- Tôi có cảm tưởng rằng anh bị kẻ thù đánh lén.

- Hừ, đừng tưởng tượng nữa. Người như tôi mà bị đánh từ đằng sau sao? Tôi chỉ bị…

- Hay là anh bị một ngôi sao băng rơi xuống đầu?

Detl sờ vào sau đầu. Gã rên lên vì đau đớn:

- Chỉ tại… cái xe đạp mới mua. Mẹ kiếp, vừa bóp thắng đã lộn cổ xuống.

- Anh có cần chúng tôi báo cảnh sát không chứ?

- Trời đất. Tại sao lại phải có tụi cớm. Tôi có bị ai đánh đập đâu. Đơn giản là tôi té.

Detl cúi đầu, mắt đảo quanh:

- Anh định tìm một thứ gì à?

- Cááái cặặặp mất tiêu rồi.

- Ồ, khi tụi này đến chẳng hề thấy cái cặp nào ở đây.

- Vậy là… hừ hừ, vậy là… nó bị bỏ quên trên phòng tôi.

Tarzan thống kê các chi tiết lộn xộn của gã và gật gù:

- Bây giờ thì tụi tôi tạm hiểu câu chuyện như sau: Rằng anh mới tậu chiếc xe đạp, mới chạy thử và mới thắng thì té lộn cổ. CHẲNG AI đánh anh, vì không có cớ gì cả. Riêng cái cặp bị cướp… à không, nếu CHẲNG AI cướp rõ ràng anh bỏ quên trên phòng.

Cặp mắt rầu rĩ của Detl nheo lại gian giảo:

- Ý cậu nói gì?

- Muốn giúp anh vào nhà. Chúng tôi nên bê anh vào nhà hay anh tự bò lấy được.

- Tôi không cần. Các cậu đừng nói vụ bị té xe này khi gặp chú tôi. Ông ấy lo lắng vô ích.

- Thôi được. Tụi này trả lại chiếc găng tay cho ông chú của anh đây.

- Găng tay nào? – Detl kêu lên.

- Ông chú anh làm rớt ở bịnh viện hôm qua khi vào thăm bà cụ Tipperitzki mà không được.

- Cái gì? Lão ấy đã vào thăm mụ già? À, tôi biết tỏng lão muốn…

… mua lại kho báu của bà cụ - Tarzan nghĩ tiếp. Nhưng hắn “bắt nọn” một câu ngon hơn:

- Đáng lẽ chiếc găng tay này, tụi tôi định đưa cho gã người Hoa lúc nào cũng kè kè cạnh ông chú anh. Nhưng vì anh ta đột nhiên biến mất nên tụi tôi phải đến đây.

- Cááái gììì? Kè kè chú tôi là một thằng người Hoa ư? Chắc không có đâu!

- Chúng tôi chỉ biết rằng da anh ta màu vàng. Cũng có thể là anh ta ngẫu nhiên đi cùng chú anh vô bịnh viện để chữa chứng viêm gan. Người bị viêm gan thì vàng da là cái chắc.

Detl giơ cả hai tay lên sờ sau đầu:

- Ôi, nhức đầu quá. Tôi không hiểu gì cả. Thằng người Hoa, rồi bị nện… à à, bị té ngã thê thảm. Tôi cần được nghỉ ngơi.

Xin cứ việc. Tarzan nghĩ. Hắn ra hiệu cho các bạn dắt xe đi thẳng vào biệt thự.

*

Tarzan bấm chuông. Trong khi chờ đợi, hắn quay qua các bạn:



- Chắc mẩm lão Preff chưa hay thằng cháu hư đốn bị đánh gục và mất cái cặp. Ái chà, không hiểu trong cặp đựng gì mà gã phải chối bay chối biến chuyện đó.

Cửa mở. Eduard Preff xỏ dép đi trong nhà, không quàng áo khoác. Ngoài chiếc sơ-mi sọc đỏ là hai dây đeo quần đỡ cái bụng bự. Trên bộ mặt béo núc vênh ra một điếu xì-gà mới châm.

Tarzan cười tươi:

- Chào ông, hôm nay là ngày kỉ niệm thế giới chống thuốc lá. Tụi tôi hơi ngạc nhiên khi thấy ông thách thức cả hành tinh.

Ánh mắt của Preff chiếu tướng Gaby:

- Tôi biết các cô cậu rồi. Hôm qua tôi đã gặp ở bịnh viện. Tại khoa số 5.

- Khoa số 4, thưa ông. Ông bị rớt chiếc găng tay ở đó.

Karl nhắc:

- Găng tay trái.

Preff tỏ vẻ chẳng quan tâm:

- Nghĩa là các cậu lượm được.

- Vâng, thưa ông. Ông bị rớt chiếc găng khi đưa cô y tá bó hoa.

Preff cười. Lão hạ giọng:

- Lượm đủ đôi chắc các cô cậu bán rồi hả? Nhưng một chiếc nước non gì, trừ khi tôi bị cụt một tay. Nói thế, chứ tôi không nỡ để quý vị mừng hụt đâu nhé.

Lão thọc tay vô túi quần sau mò đúng một đồng mark liệng cho Karl. Quân sư phải đón hai lần liền mới chụp dính. Tarzan nói:

- Ông làm chúng tôi xấu hổ. Chúng tôi không muốn tiền thưởng và xin báo cho một tin không cần thù lao. Bà cụ Adelheid đã tỉnh và đang hồi phục trong bịnh viện.

Preff vươn đầu ra trước:

- Thật hả? Tôi mừng quá! Bà ta đã nhớ ra cái… mà thôi, vụ này các cô cậu không cần tìm hiểu.

- Ông định nói đến kho báu chứ gì. Theo lời chỉ dẫn của cụ Adelheid, thanh tra hình sự Glockner và đoàn tuỳ tùng đã kiểm tra chỗ giấu đó. Nhưng đáng tiếc là… Ông nghĩ sao ông Preff? Ông có cho rằng tên đột nhập đã cướp nó đi rồi chăng?

Điếu xì-gà nơi mép của Preff suýt rớt xuống đất. Cặp mắt băng giá mở to gần bằng đồng xu:

- Mày nói gì? Số đồ trang sức vẫn còn chớ?

Tarzan ngó lão, hắn hiểu rằng lão già căng thẳng thật. Giờ đây mặt lão tái nhợt. Chẳng lẽ lão không nhúng tay vào vụ này ư? Còn thằng võ sĩ người Hoa thì sao? Hay gã này hoàn toàn không dính dáng đến lão?

Coi, Preff dấn lên một bước như muốn chụp gổ áo Tarzan. Lão gầm lên:

- Chú mày nói đi chứ, kho báu còn hay mất?

- Mất rồi! Bị cướp mất.

Preff quăng điếu xì-gà xuống bậc tam cấp bằng đá và điên giận dùng dép chà nát. Tarzan khen:

- Ông làm như thế là tốt. Bước đầu của sự cai nghiện thuốc lá nơi ông.

Preff đã bình tĩnh lại. Lão chỉa cái nhìn vô hồn ra vườn cây lầm bầm:

- Tôi sẽ gọi điện cho kẻ lãnh đạo cuộc điều tra này. Một thanh tra tên Glockner à, tôi sẽ trao tiền thưởng cho ông ấy. Số là tôi muốn mua một cách đứng đắn số đồ trang sức đó. Nào, đã phát hiện kẻ khả nghi nào chưa?

- Có, thưa ông. Báo chí đã đưa tin kẻ khả nghi là một tên người Hoa buôn lậu hê-rô-in mặc đồ da đen và đi xe máy phân khối lớn.

Preff nhăn mặt. Đầu óc lão rõ ràng để tận đâu đâu khi nói:

- Thằng đó không lấy kho báu… chắc là không. Một đứa đã buôn lậu thì không trộm cắp. Mà đã chắc gì nó là người Hoa hả, tôi nghi rằng đây là đòn hỏa mù của cảnh sát để bắt con cá lớn lộ diện nay mai thôi.

Tarzan từ tốn lắc đầu:

- Tôi đã chạm trán gã. Gã đã cầm dao găm xông vào tôi trong rừng sồi mà.

- Cái gì? Nó tên Hùng… hay Phùng… hay Lung… hay Cung… chà, lũ Hoa Kiều đều có tên na ná vậy. Nó đã xông vào cậu à? Thế sao cậu vẫn sống?

- Tôi tự vệ được. Hùng, Phùng, Lung, Cung kia sẽ mang trên ngực vết bầm tím. Đó chính là gã bị hao hụt một mớ hê-rô-in trong trận sống mái đó.

- Thật ư?

- Ông cứ hỏi gã mà xem.

Preff nín bặt. Lão nói trớ:

- Muốn hỏi được phải quen nó chứ.

Tarzan cười:

- Vậy mà tụi tôi quen với một người Tàu đấy. Ông ta thật đáng kính. Ông Lâm Wung Chung dạy tôi võ. Tôi phải đến ông Lâm bây giờ để thọ giáo môn võ Kungfu đây. Võ này bổ sung vào món Judo sở trường của tôi thì thật tuyệt. Chào ông nhé.

Karl bước lên xòe tay trả lại đồng mark cho Prpeff. Lão sửng sốt đến nỗi vội cầm lấy.

Khi Tứ quái cất bước, lão bỗng sực nhớ điều gì liền phóng theo hổn hển:

- Chúng ta ngã bài đi các cô cậu. Có phải quý vị đang giữ kho báu trong tay, đúng chưa? Nãy giờ quý vị mượn cớ trả chiếc găng tay để thăm dò xem tôi có sẵn sàng mua lại không chứ gì?

Tarzan quay đầu lại:

- Thế nào? Ông sẵn sàng chứ?

- Còn hỏi. Chi ngay bằng tiền mặt. Chưa kể tặng riêng cho bà lão Adelheid một số tiền lớn nhưng giấu tên.

- Ông thật hào phóng. Nhưng đáng tiếc tụi này chưa hề thấy mặt kho báu đó.

Gaby thêm:

- Ông biết đấy, trông chúng tôi có vẻ “bụi” thế thôi, nhưng chúng tôi không phải là kẻ cắp. Người đời mới nhầm lẫn làm sao chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau