Quyển 43 Chương 5: HAI KÍ RƯỠI HÊRÔIN
Tarzan đau đớn khi lòng tin của hắn ở ông Lâm đột ngột đổ vỡ. Không được, hắn tự nhủ, ông Lâm là người vẫn được mình kính trọng, quý mến xưa nay. Mình cần phải thẳng thắn với ông.
- Thưa ông Lâm, cháu đã ngó được vô tiệm ăn của ông và nghe rõ từ đầu đến cuối.
Vị võ sư già nhìn hắn trân trối. Tarzan như thấy rõ sương mù trong mắt ông. Ông im lặng.
- Tên Hùng Sẹo Mép đó chính là gã buôn lậu ma túy mà tụi cháu đang truy lùng.
- Tôi cũng đã nghĩ thế.
- Cháu dám thề rằng trong cái gói toàn hê-rô-in. Hùng Sẹo Mép rất bản lãnh. Gã biết cảnh sát sẽ bắt mình nên không gọi điện thoại cho đồng bọn. Gã tôn trọng luật im lặng của Hội Tam Hoàng. Ông ở trong này chờ cháu. Cháu chạy ra coi gã ở đâu và quay lại ngay.
Tarzan chạy ra phố. Hắn kịp chứng kiến toàn cảnh bắt Hùng Sẹo Mép.
Khi hắn quay lại, ông Lâm không còn ở ngoài sân nữa. Tiếng ông cất lên trầm trầm từ trong tiệm:
- Vô trong này Tarzan.
Ông Lâm khoát tay mời hắn ngồi.
- Ta sẽ trò chuyện với cháu như với một người lớn. Cháu muốn ta nộp cái gói cho cảnh sát chăng? Được thôi, nhưng như thế là ta tự kí tên vào án tử. Và không một cảnh sát tài giỏi nào trên thế gian này có thể ngăn cản được điều đó. Võ nghệ của ta bất lực trước họng súng, chúng sẽ khử ta bất cứ lúc nào, thậm chí có khi khử ngay trong buồng riêng. Cháu muốn vậy chăng?
- Trời đất. Sao ông có thể hỏi cháu một câu như thế ạ? Nhưng mặt khác, nếu ông giao gói hê-rô-in cho bọn Tam Hoàng thì trước mắt hàng trăm thanh thiếu niên sẽ trở thành nghiện ngập. Mà đã nghiện ngập thì con người dễ biến thành con thú. Để có tiền mua ma túy, con người hóa thân thành tội phạm trong tích tắc. Cứ thế cả một vòng tròn ma túy trở nên sợi dây xiết cổ con người. Cháu và ông khi đó sẽ chẳng khác gì bọn buôn lậu hê-rô-in nếu chúng ta tàng trữ gói độc dược này.
- Ta hiểu. Ta không thể cản cháu báo cảnh sát. Ta là một ông già, có lẽ ta nên hi sinh.
Tarzan kêu lên:
- Không đời nào! Cháu không nghĩ như vậy. Chúng ta sẽ tìm ra một giải pháp hợp lí nhất, vẫn thu hồi được gói hê-rô-in mà ông không bị bọn Tam Hoàng trả thù.
- Làm gì có giải pháp ấy.
- Có đó, thưa ông Lâm. Cháu nghĩ rằng…
Hắn ghé đầu hạ giọng nói về kế hoạch của mình. Ông già người Hoa mỉm cười:
- Thế thì ta bằng lòng.
- Cháu đoán là ngay hôm nay chuyện đó sẽ xảy ra. Hùng Sẹo Mép dù bị giam vẫn có quyền được gọi phôn cho đồng bọn. Gã chỉ cần nói vu vơ bằng ám hiệu hay mật ngữ là tên sứ giả sẽ đến thăm ông gấp.
Ngay lúc ấy, người đầu bếp của ông Lâm thò đầu vào:
- Thưa ông chủ, có điện thoại gọi ạ. Thanh tra Glockner nhắn rằng nếu có Tarzan ở đây thì đến Tổng nha liền. Thật nhanh vào! Thưa ông.
*
Gã người Hoa cà nhắc bước vào văn phòng thanh tra Glockner, thì ra gã không bị gãy xương, chỉ bị bong gân. Mặt gã thản nhiên mắt lướt ngang Tứ quái và dừng lại chừng nửa giây trên người Tarzan. Chỉ có vậy.
Gã nhận ra mình, thủ lĩnh TKKG nghĩ. Nhưng gã rất giỏi tự chủ.
Glockner chỉ vào một cái ghế không có nệm.
- Mời ông ngồi.
Tarzan quan sát Hùng. Y chang mọi người Hoa da vàng khác, chỉ đặc biệt ở vết sẹo nơi mép. Nếu gã bôi phấn lên vết sẹo chưa chắc mình đã nhận ra. Mình chỉ nhận ra gã qua bộ quần áo da màu đen. Mình chẳng thể khẳng định được gì hơn nữa. Vì ngay cả tên này cũng phải được hưởng sự công bằng như ai. Hắn nói:
- Cháu nghĩ rằng anh ta có thể là kẻ đã giấu hê-rô-in trong áo và cầm con dao găm tấn công cháu. Nhưng cháu không thể khẳng định ạ.
Glockner gật đầu. Ông cúi xuống xấp hồ sơ và ghi vài dòng. Hùng Sẹo Mép cười đắc thắng:
- Ông thanh tra đã thấy sự buộc tội của ông là vô căn cứ chưa?
Tarzan nhe răng ra với gã:
- Chúng tôi chưa chứng minh được tội của ông. Nhưng rồi có ngày ông sẽ bị cảnh sát bắt quả tang. Sớm muộn gì bọn buôn lậu ma túy đều sẽ sa lưới pháp luật, nhất là bọn tàn bạo nỡ đánh gục một bà cụ để cướp của thì chạy đâu cho thoát.
Hùng Sẹo Mép nhếch miệng như muốn nhổ nước bọt. Cặp mắt chuột cống nhìn độc địa. Giọng gã chói tai:
- Tôi được tự do chưa đây, thưa ông thanh tra?
- Được. Xe gắn máy của ông còn nguyên dưới sân.
- Cảm ơn, sẽ có người đến lấy sau. Tôi gọi ta-xi về nhà.
Gã đứng lên đi cà thọt khỏi phòng. Ông thanh tra nói:
- Chú không ngờ sự thể đáng tiếc như vậy Tarzan ạ. Biết làm sao được, không hiểu mớ hê-rô-in gã tuồn đi đâu mất. Giờ đây chú sẽ cho người theo dõi tên Hùng. Cảnh sát Fargschmidt sẽ đảm nhận việc này. Hùng không biết anh ta. Cố nhiên Hùng sẽ tìm cách lấy lại số hê-rô-in. Khi đó chúng tôi có cơ may.
Tarzan mải ngắm những ngón tay của mình như chưa bao giờ thấy nó.
Hi vọng không ai để ý thấy hắn đang ở vào thế kẹt. Hắn không thể để ông Lâm bị liên lụy, lại càng không được tiết lộ dự định của mình. Phải chờ xong xuôi đã.
*
Detl bước vào cửa hiệu đồ cổ của Scheffel. Tên chủ tiệm chuyên tiêu thụ đồ trộm cắp bẻo lẻo:
- Sao? Mọi việc ổn cả chứ?
- Tôi bị cướp sạch phần chia trong 80.000 mark ông trả rồi.
Scheffel vân vê bộ râu như lông mèo:
- Mày nói thiệt không, đứa nào cướp?
- Chắc chắn không phải Armin Floenke. Chúng tôi sẽ tìm ra kẻ đánh lén sau. Vấn đề là bây giờ tôi rất cần tiền.
Scheffel nhướng cặp mắt vắng lông mày lông mi lên làm Detl phát khiếp. Y cười hô hố:
- Tao không có trấn lột của mày đâu nhé. Nói đi, mày muốn gì?
- Tôi nghe Armin nói rằng ông có lòng giúp đỡ những ai bị kẹt. Chẳng hạn cho vay tiền…
Cái đầu hình trái bóng của Scheffel muốn bay ra khỏi vai. Cặp mắt thô lố sáng lấp lánh:
- Té ra cậu đến vì chuyện đó hả? Được rồi, cậu là Detlef Drustmann phải không? Tôi có nghe thằng Armin nói nhiều về cậu. Nghe đồn cậu là một đại công tử cháu của Eduard Preff hả? Tốt, tốt. Báo chí cũng có tường thuật cha mẹ cậu chết trong một tai nạn máy bay, bỏ lại cho con trai một gia tài khổng lồ. Ổn đấy. Đúng mười tám tuổi là cậu bơi trong tiền chớ gì?
- Sau 251 ngày nữa là tôi sẽ thừa kế năm triệu mark và một chiếc Ferrari chưa hề lăn bánh khỏi ga-ra. Rất hay là ông đã biết khá đầy đủ về tôi.
- Nhưng tôi lại nghe nói chú cháu cậu không nhìn mặt nhau. Ai sẽ bảo lãnh trả nợ cho tôi trong vòng 251 ngày đây?
- Yên tâm đi ông chủ. Thực ra, qua vụ vay nóng này tôi muốn thăm dò thái độ lão chú. Nếu Preff không chịu mở hầu bao thì tôi biết chắc lão đã mướn tên sát thủ người Hoa hại tôi… à, mà đây là chuyện riêng không dính dáng đến tiền.
- Cậu cần bao nhiêu?
- Tôi cần 60.000 mark. Tôi sẽ viết giấy nợ 70.000 mark cho ông lời 10.000 đồng. Còn lí do mắc nợ tôi sẽ nói với lão chú Preff là bị thua bạc.
- Hả? Tôi phải chìa cái biên lai đó cho chú cậu duyệt ư?
- Tất nhiên. Hi vọng lão sẽ trả tiền ông mà. Nếu cần thiết, ông có thể tiếp xúc với lão ngay bây giờ.
- Bao giờ tôi phải tìm gặp ông ta?
- Ngay bây giờ.
- Thế còn cậu?
- Không. Tôi đợi ở đây. Lão chú có hỏi ông đừng cho biết tôi ở chỗ nào. Cứ nói tôi thua bạc quá đậm nên “hãi” lão.
- Chú cậu có thể tống cổ tôi đấy.
- Thì ông có mất gì đâu. Sau 251 ngày nữa tôi sẽ giàu.
Scheffel rụt “trái bóng thịt” vào cổ:
- Tại sao cậu không trực tiếp xin tiền ông chú nào?
- Trời ơi, lão chú Preff có thể xé xác tôi đấy chớ. Tôi tin cậy ông hơn. Ông cứ nói rằng cháu lão đã lỡ vay và ông sợ mất tiền nên phải tìm đến lão.
Scheffel nghĩ ngợi, mắt nhắm lại rồi nói:
- Thôi được. Cậu viết giấy nợ đi Detl. Nhưng tôi muốn cậu chờ ở trong nhà kho chớ không phải cửa hiệu.
Lát sau, Scheffel đóng cửa bít bùng, khóa trước khóa sau cẩn thận. Y kéo mũ sụp xuống trán và tót lên chiếc Mercedes phóng thẳng hướng đại lộ Fichtlingsroder. Trong đầu y ngổn ngang bao ý nghĩ. Gì chứ trúng quả 10.000 mark là cái chắc!
*
Khi Scheffel đậu xe xong, tới gần ngôi biệt thự thì nghe tiếng xe ta-xi. Chiếc ta-xi trờ tới rồi đậu trước tòa nhà. Gã tài xế đội nón lưỡi trai định xuống xe nhưng ông chủ Eduard Preff đã bước ra ngăn lại.
Scheffel ẩn sau một gốc sồi. Y biết mặt Preff nhưng chưa bao giờ nói chuyện với lão. Tay lái xe cấm cảu:
- Chào, tôi đến đón ông.
- Anh đến đúng giờ đó. Nào, đến ngay Kuhschnappl. Biết làng ấy chớ hả? Nằm sau làng Blixendorf. Tôi sẽ ở khách sạn Birkenhof đến tối. Nhớ rước về đúng hẹn đấy.
Lão bước lên và cánh cửa xe sập lại. Khi chiếc ta-xi chuyển bánh, bộ não cáo già của Scheffel bắt đầu tính toán. Một âm mưu xảo quyệt chưa từng thấy hiện ra trong óc y.
Scheffel tới trước cửa bấm chuông thử. Sau một hồi nghe ngóng động tịnh, y hài lòng trở ra chiếc Mercedes đậu ngoài lộ cái.
Trời lúc này đã nhá nhem. Scheffel trở lại cửa hiệu, thủ theo một khẩu súng lục nhỏ rồi hầm hầm tiến thẳng đến nhà kho. Trong kho đỏ đèn, nhìn qua ô cửa nhỏ, y thấy Detl nằm ngủ trên chiếc đi-văng.
Y lay Detl dậy và thọc hai tay vô túi áo choàng. Khuôn mặt y u ám hơn cả trời chiều.
- Hỏng việc rồi.
Detl dụi mắt:
- Gì cơ?
- Tao đã đụng độ thằng chú của mày. Lão đằng đằng sát khí.
- Ừ… ừm, thì bản chất của lão như vậy mà. Nhưng lão lo cho tôi chứ?
- Thằng chú mày gầm lên rằng tao là kẻ lừa đảo và xông vào tao.
- Lão đã tấn công ông?
- Tao buộc phải tự vệ thôi Detl.
- Hả? Ông đánh trả lại à?
- Lão ngoẻo rồi, mày ạ. Số con rệp. Lão vừa tóm cổ tao là tao cho một quả vào cằm. Preff chúi nhủi đầu đập vô một góc nhọn cạnh bàn hay sao đó. Ôi khủng khiếp! Mày chỉ biết rằng lão không còn tồn tại nữa.
Detl tỉnh rụi, mặt đầy vẻ kinh hoang, cục bướu sau ót cứ giật thót. Scheffel nói:
- Coi như tao bị kẹt, Detl. Chỉ vì mày mà tao bị kẹt lớn. Không cảnh sát nào tin đây là chuyện ngộ sát trong lúc tự vệ chính đáng. Và bọn cớm sẽ không điều tra tao. Bọn cớm sẽ nghĩ đến “cậu” trước cậu Detl ạ. Cậu và chú cậu không ưa nhau kia mà. Ai sẽ làm chứng ngoại phạm cho cậu rằng cậu không có mặt ở căn nhà xảy ra án mạng hả? Không có ai, trừ tôi. Nhưng tôi không dại gì làm chứng đâu. Ấy là chưa nói đến vụ kho báu Tipperitzki cơ đấy. Cảnh sát sẽ đặt vấn đề đó. Nói tóm lại: mày tiêu rồi.
Detl nuốt nước bọt. Nỗi sợ hãi như thít lấy cổ. Scheffel đung đưa cái đầu hình trái bóng không chút lông mày lông mi lên sát mặt Detl:
- Đừng trách tao, Detl. Tao buộc phải bịt mõm mày thôi. Tao biết mày sẽ phản tao khi bị bọn cớm tra khảo.
- Khôôông!
Scheffel rút tay khỏi túi áo, chĩa súng lục vào ngực Detl:
- Có đấy. Vì mày mà tao phải phạm tội giết người. Làm ơn mắc oán.
Detl gào lên:
- Đừng bắn tôi, ông Scheffel. Ông muốn gì cũng được. Hãy cứu tôi! Sau 251 ngày nữa tôi sẽ giàu sụ. Ông biết rồi đấy.
- Mày phách lối làm gì hả Detl. Hiện giờ mày có xu mẹ nào đâu, mà theo giấy nợ mày còn đang nợ tao 70.000 mark. Nhưng bấy nhiêu không đủ để đánh đố tự do của tao. Ít quá, hẻo quá. Tao muốn một con số lớn hơn thế nhiều.
Detl run rẩy, mặt cắt không còn hột máu. Gã lắp bắp:
- Ông… ông bằng lòng chiếc Ferrari không? Ông sẽ có nó ngay. Chiếc xe trị giá trên 200.000 mark còn mới cảo. Giấy tờ xe tôi bỏ trong tủ đầu giường với chìa khóa. Ông hãy đem chiếc Ferrari đi.
Scheffel chăm chăm nhìn Detl bằng ánh mắt u ám. Khẩu súng không nạp đạn, nhưng đã giúp y đạt được mục đích. Y phải nhịn lắm mới khỏi bật cười. Y gật đầu:
- Thôi được, tao sẽ liều. Chúng ta sẽ làm giấy chuyển nhượng. Kể từ bây giờ mày đã bán chiếc Ferrari cho tao. Và sau 251 ngày nữa, mày phải trả tao 70.000 mark còn thiếu.
- Nhưng… ông… đã đưa tôi đồng nào đâu.
Scheffel quát:
- Lại còn gì nữa! Mày tưởng tao đánh liều tự do và thanh danh của mình để chẳng thu được cóc khô gì hả? Nào, giờ thì đưa chìa khóa nhà cho tao. Mày cứ ở trong kho trong khi tao trở lại đại lộ Fichtlingsroder lấy luôn giấy tờ xe và lái chiếc xe về. Xe mày đã đăng kí rồi chứ? Chưa à? Không sao. Tao sẽ kiếm được một biển số giả để chạy tạm. Tao sẽ đập bể kính cửa sổ của nhà mày để cảnh sát cho rằng có kẻ gian đột nhập vào và đụng đầu với thằng chú mày khiến chú mày chẳng may thiệt mạng.
Lúc tao trở về, tụi mình sẽ kí giấy mua bán xe, rồi mày có quyền báo cảnh sát về cái xác ông chú khi mọi chuyện suôn sẻ. Nếu bọn cớm hỏi, mày hãy trả lời rằng lúc xảy ra án mạng mày có đến cửa hiệu đồ cổ giúp tao vài việc lặt vặt. Hãy tưởng tượng mày là một thằng bé thích sưu tầm giá trị xưa ấy mà. Sao hả Detl, tài tình chưa? Tao đã vạch kế hoạch cho mày được ngoại phạm trong khi chỉ thu được có… 70.000 mark và một chiếc xe chưa đăng kí.
Răng Detl va vào nhau lập cập:
- Đội… ơn ông. Nhưng cái… cái… xác nằm đâu?
- Ngay sau cửa nhà. Bước vào mày sẽ vấp phải nó. Hãi quá hả?
- Tôi cũng đã trông thấy xác chết rồi. Tôi… tôi không sợ.
- Thế thì đưa chìa khóa nhà cho tao! Nhanh lên!
*
Tứ quái đứng trước Tổng nha cảnh sát, chúng vừa chia tay với thanh tra Glockner.
Giọng Karl buồn xo:
- Chán thật! Tao không ngờ là mày lại không nhận ra được nó, Tarzan ạ. Mà phải công nhận là gã giống như trăm ngàn người Hoa khác thật, nếu không kể cái sẹo mép.
Tarzan hạ giọng:
- Mày nhìn ra vấn đề đó Karl. Nhưng tao buộc phải làm thế, nếu không sẽ rất khó xử. Tao mà vạch mặt gã là bể kế hoạch hành động ngay. Chẳng là thằng Hùng đã giao một gói ma túy lớn ở chỗ ông Lâm và dùng thế lực Hội Tam Hoàng ép ông Lâm phải nhận. Nếu từ chối sẽ mất mạng. Chuyện thế này…
Tam quái trố mắt nghe. Tròn Vo quên cả nhai kẹo. Tarzan nói nốt:
- Theo mình thì chỉ trong vài giờ nữa một tên của bọn Tam Hoàng sẽ gõ cửa quán HONG KONG.
Gaby hoảng kinh:
- Và bạn sẽ can thiệp vụ này ư?
- Phải Gaby ạ. Nhưng phải đánh đấm y như thật để chúng không nghi ngờ ông Lâm. Tụi mình sẽ…
Tarzan thì thầm vào tai các bạn. Tứ quái lên đường đến phố Chợ Cũ cấp tốc.
*
Tại một trạm điện thoại trên lề đường vắng ngắt, Hùng Sẹo Mép đang nói nhỏ vào ống nói:
- Tao đang bị thương và bị theo dõi bởi một tên cớm chìm nên không thể đến quán HONG KONG được. Mày hiểu chứ Lư, tao phải xử sự mẫu mực còn mày phải đi lấy hàng về.
Lư Mãn Chu, tên Tam Hoàng nghe điện thoại, trả lời:
- Tao sẽ đi tìm lão Lâm ngay. Trước khi lão kịp đem hàng của chúng ta ra pha nước chấm. Hê hê hê.
*
Bóng tối vẫn bao trùm trong các ngõ hẻm dù phố Chợ Cũ đã bật đèn đường. Ba quái Gaby, Karl và Tròn Vo đã vào vị trí trực chiến đóng “chốt” tiền trạm sẵn sàng huýt sáo báo động cho Tarzan nếu tên đồng bọn của Hùng Sẹo Mép xuất hiện. Còn Tarzan dựng xe đạp ở cuối sân rồi phục kích sát dãy thùng rác cạnh bức tường.
Hắn đã thỏa thuận với Lâm sư phụ nhất định không trao cái gói trong tiệm, chỉ trao cho gã sứ giả gói hê-rô-in ở ngoài sân đúng tập tục của thế giới ngầm. Trao trong tiệm lỡ khách hàng và “ăng-ten” của cảnh sát phát giác thì hư bột hư đường hết. Tarzan tin rằng tên Tam Hoàng nào đó sẽ phải đồng ý cách giao hàng như vậy.
Hắn dỏng tai nghe ngóng.
Tiếng huýt sáo vừa tắt. Trong bóng tối mắt Tarzan như mắt mèo. Hắn nhận thấy trên lối cổng, một chiếc xe đạp đang phóng vào.
Đó là một gã người Hoa có bộ mặt diều hâu. Gã mặc áo khoác kẻ ca-rô, bên trong là áo sơ-mi sẫm thắt cà-vạt. Gã dựa xe đạp vào tường, đấm tay vào cửa hậu thình thình:
- Lâm Wung Chung!
Ngọn đèn cửa bật lên sau giọng hách dịch của gã. Trên sân ánh điện chan hòa. Tarzan lập tức hô biến sau một thùng rác.
Ông Lâm thò đầu ra trên cửa sổ tầng hai:
- Ai đó?
Gã Tam Hoàng ngước lên:
- Tôi cần lấy cái gói người ta giao cho ông. Lẹ lên.
- Ông không phải người ấy.
- Đúng. Nhưng anh bạn bị thương của tôi không đến được.
Giọng ông Lâm tỏ ý hoài nghi:
- Liệu tôi có tin ông được không?
- Bạn tôi không báo tin làm sao tôi biết cái gói ở đây hả? Nào, giao hàng lẹ lên.
- Tôi không muốn gặp phiền phức. Nếu hỏng việc, tôi mất mạng – bạn của ông hăm dọa tôi như vậy.
- Đưa cái gói đây! Hay lão dốc mẹ nó vào nồi súp hết rồi, hê hê hê hê!
Ông Lâm đóng cửa sổ lại:
- Tôi xuống đây…
Cửa hậu mở, người bạn vong niên của Tarzan bước ra sân với áo dài lụa, cầm trên tay cái gói.
Tên Tam Hoàng chìa tay ra.
- Khoan!
Tarzan gầm lên một tiếng kinh thiên động địa rồi nhảy vọt khỏi chỗ nấp. Hắn quát còn hơn sấm:
- Cuối cùng ta đã tóm được các ngươi. Đồ buôn lậu giẻ rách! Quân tội phạm! Lũ sát nhân bằng ma túy! Bọn cá mập hê-rô-in! Ta vẫn biết quán HONG KONG này là hang ổ chứa chấp mà!
Tên Tam Hoàng giật mình quay lại né sang bên.
Ông Lâm ghì chặt cái gói vào người, tung người đá vào Tarzan. Nếu ông đá thật thì cậu võ sinh trẻ của ông đã văng tận đẩu đâu. Nhưng động tác của bậc thầy Lâm Wung Chung chỉ trông có vẻ nguy hiểm mà thôi.
Tarzan tránh ngọn cước, giáng một quả thôi sơn đủ làm sụm một cây cột nhưng lại… cách ngực ông già Lâm đúng hai milimét. Vậy mà ông Lâm vẫn bay xuống đất, cái gói văng ra còn ông hồn vía như chu du địa phủ.
Tarzan tước ngay cái gói và liệng mạnh về phía sau, chỗ dựng xe đạp.
Lúc này tên Tam Hoàng mới hoàn hồn. Hai bàn tay gã xòe ra như cánh quạt. Mai Hoa Quyền của Thiếu Lâm Tự! Tarzan lùi tránh đòn. Ông Lâm rên lên như sắp trút hơi thở cuối cùng. Ông vừa rên rỉ vừa chụp một trái táo thối đang lăn từ thùng rác ném mạnh về phía Tarzan. Trượt! Nhưng gã người Hoa cũng hiểu là ông già “đồng hương” chí cốt với gã tới cỡ nào rồi.
Tarzan nhảy qua người ông Lâm, song phi trúng ngực Mặt Diều Hâu. Gã bị bắn vào tường và rơi phịch xuống. Không khí còn lại trong buồng phổi chỉ còn đủ cho gã một tiếng rên.
Tarzan quát to:
- Lâm Wung Chung! Ông là một tên buôn lậu ma túy đê tiện! Hồ sơ ông đã nằm trong hộc bàn cảnh sát lâu rồi! Đây là cú làm ăn chót chét của ông. Cảnh sát sẽ mừng lắm đó.
Lâm sư phụ thở hổn hển:
- Mi… đã… đấm gãy xương sườn ta.
- Tuyệt! Tôi rất hả dạ. Với một tội phạm cỡ ông, như thế là còn quá nhẹ.
Tarzan nhảy cẫng lên như hóa điên vì phấn chấn. Hắn thấy Mặt Diều Hâu cong lưng chớp nhoáng. Gã sắp chuồn! Cứ việc! Phải có kẻ về tâu lại với bọn Tam Hoàng về sự vô tội của ông Lâm chứ.
Mặt Diều Hâu bỏ chạy, quẳng cả xe đạp lại. Gã lao đầu ra lối cổng, đúng lúc Tam quái đi vào. Gã húc ngã một lèo anh chàng Karl lẻo khoẻo lẫn cu cậu Tròn Vo ục ịch. May Gaby kịp nép vào tường nên không việc gì.
May mắn là cả hai đều lành lặn.
Tarzan chìa món hàng trước mặt mọi người. Ông Lâm quàng vai cậu học trò:
- Giỏi lắm Tarzan. Chúng ta đã phối hợp tuyệt diệu.
- Ông cũng xịn không kém. Cháu thấy ông ngã xuống y như thật.
Lâm sư phụ mỉm cười:
- Cái gói tới hai kí rưỡi hê-rô-in đấy. Ta đã cân thử trước khi tên sứ giả đến.
Ba chiến hữu của Tarzan chuyền tay nhau chiến lợi phẩm. Gaby nói:
- Mình biết vì sao đại ca lại cho gã Mặt Diều Hâu chạy thoát.
Tarzan nhe răng cười:
- Phải tạo điều kiện cho gã thoát thân chớ Gaby. Gã đã chứng kiến già Lâm bảo vệ cái gói đến kì cùng nhưng… thất bại. Chắc chắn gã sẽ tường thuật lại sự dũng cảm của Lâm sư phụ với bọn Tam Hoàng. Còn tụi mình thì tường thuật lại cho cảnh sát.
- Ơ, vậy ông Lâm sẽ khai trước cảnh sát như thế nào?
- Ngày mai báo chí sẽ đăng như thế này: ông Lâm cam đoan rằng ông không buôn lậu ma túy mà chỉ chứa chấp một cái gói nếu không thì tên khách vô danh sẽ giết ông. Chỉ vì sợ phương hại đến tính mạng nên ông buộc phải làm như vậy.
Gaby quay sang già Lâm:
- Ông ạ, ông sẽ không bao giờ bị chúng trả thù nữa.
Ông già người Hoa cảm động gật gật.
Gaby gọi điện báo cho bố già. Ông thanh tra đến cùng một cảnh sát nữa. Sau khi nghe Tarzan thú thật toàn bộ câu chuyện, ông bàng hoàng. Không ngờ những đứa trẻ dám chơi một ván cờ sinh tử đến thế. Dám chơi và dám… thành công.
Ông Glockner nhíu trán hồi lâu, đoạn bảo:
- Chú còn sẽ nói chuyện với cháu Tarzan à. Dù sao thì mục đích của cháu đã đạt được. Các con đã đoạt thắng lợi cả hai phương diện: gỡ mối nguy hiểm cho ông Lâm và thu giữ một khối lượng hê-rô-in khổng lồ từ tay bọn tội phạm. Riêng tên Hùng Sẹo Mép tạm thời chúng ta chưa thể đả động đến, bắt gã lúc này và đưa ông Lâm nhận diện thì ông sẽ lâm nguy.
Ông già Lâm nghiêng mình:
- Tạ ơn tất cả mọi người. Thưa ông thanh tra, tôi sẽ rất vinh hạnh nếu được phép mời ông và phu nhân đến dùng bữa tiệc ở HONG KONG.
- Thưa ông Lâm, cháu đã ngó được vô tiệm ăn của ông và nghe rõ từ đầu đến cuối.
Vị võ sư già nhìn hắn trân trối. Tarzan như thấy rõ sương mù trong mắt ông. Ông im lặng.
- Tên Hùng Sẹo Mép đó chính là gã buôn lậu ma túy mà tụi cháu đang truy lùng.
- Tôi cũng đã nghĩ thế.
- Cháu dám thề rằng trong cái gói toàn hê-rô-in. Hùng Sẹo Mép rất bản lãnh. Gã biết cảnh sát sẽ bắt mình nên không gọi điện thoại cho đồng bọn. Gã tôn trọng luật im lặng của Hội Tam Hoàng. Ông ở trong này chờ cháu. Cháu chạy ra coi gã ở đâu và quay lại ngay.
Tarzan chạy ra phố. Hắn kịp chứng kiến toàn cảnh bắt Hùng Sẹo Mép.
Khi hắn quay lại, ông Lâm không còn ở ngoài sân nữa. Tiếng ông cất lên trầm trầm từ trong tiệm:
- Vô trong này Tarzan.
Ông Lâm khoát tay mời hắn ngồi.
- Ta sẽ trò chuyện với cháu như với một người lớn. Cháu muốn ta nộp cái gói cho cảnh sát chăng? Được thôi, nhưng như thế là ta tự kí tên vào án tử. Và không một cảnh sát tài giỏi nào trên thế gian này có thể ngăn cản được điều đó. Võ nghệ của ta bất lực trước họng súng, chúng sẽ khử ta bất cứ lúc nào, thậm chí có khi khử ngay trong buồng riêng. Cháu muốn vậy chăng?
- Trời đất. Sao ông có thể hỏi cháu một câu như thế ạ? Nhưng mặt khác, nếu ông giao gói hê-rô-in cho bọn Tam Hoàng thì trước mắt hàng trăm thanh thiếu niên sẽ trở thành nghiện ngập. Mà đã nghiện ngập thì con người dễ biến thành con thú. Để có tiền mua ma túy, con người hóa thân thành tội phạm trong tích tắc. Cứ thế cả một vòng tròn ma túy trở nên sợi dây xiết cổ con người. Cháu và ông khi đó sẽ chẳng khác gì bọn buôn lậu hê-rô-in nếu chúng ta tàng trữ gói độc dược này.
- Ta hiểu. Ta không thể cản cháu báo cảnh sát. Ta là một ông già, có lẽ ta nên hi sinh.
Tarzan kêu lên:
- Không đời nào! Cháu không nghĩ như vậy. Chúng ta sẽ tìm ra một giải pháp hợp lí nhất, vẫn thu hồi được gói hê-rô-in mà ông không bị bọn Tam Hoàng trả thù.
- Làm gì có giải pháp ấy.
- Có đó, thưa ông Lâm. Cháu nghĩ rằng…
Hắn ghé đầu hạ giọng nói về kế hoạch của mình. Ông già người Hoa mỉm cười:
- Thế thì ta bằng lòng.
- Cháu đoán là ngay hôm nay chuyện đó sẽ xảy ra. Hùng Sẹo Mép dù bị giam vẫn có quyền được gọi phôn cho đồng bọn. Gã chỉ cần nói vu vơ bằng ám hiệu hay mật ngữ là tên sứ giả sẽ đến thăm ông gấp.
Ngay lúc ấy, người đầu bếp của ông Lâm thò đầu vào:
- Thưa ông chủ, có điện thoại gọi ạ. Thanh tra Glockner nhắn rằng nếu có Tarzan ở đây thì đến Tổng nha liền. Thật nhanh vào! Thưa ông.
*
Gã người Hoa cà nhắc bước vào văn phòng thanh tra Glockner, thì ra gã không bị gãy xương, chỉ bị bong gân. Mặt gã thản nhiên mắt lướt ngang Tứ quái và dừng lại chừng nửa giây trên người Tarzan. Chỉ có vậy.
Gã nhận ra mình, thủ lĩnh TKKG nghĩ. Nhưng gã rất giỏi tự chủ.
Glockner chỉ vào một cái ghế không có nệm.
- Mời ông ngồi.
Tarzan quan sát Hùng. Y chang mọi người Hoa da vàng khác, chỉ đặc biệt ở vết sẹo nơi mép. Nếu gã bôi phấn lên vết sẹo chưa chắc mình đã nhận ra. Mình chỉ nhận ra gã qua bộ quần áo da màu đen. Mình chẳng thể khẳng định được gì hơn nữa. Vì ngay cả tên này cũng phải được hưởng sự công bằng như ai. Hắn nói:
- Cháu nghĩ rằng anh ta có thể là kẻ đã giấu hê-rô-in trong áo và cầm con dao găm tấn công cháu. Nhưng cháu không thể khẳng định ạ.
Glockner gật đầu. Ông cúi xuống xấp hồ sơ và ghi vài dòng. Hùng Sẹo Mép cười đắc thắng:
- Ông thanh tra đã thấy sự buộc tội của ông là vô căn cứ chưa?
Tarzan nhe răng ra với gã:
- Chúng tôi chưa chứng minh được tội của ông. Nhưng rồi có ngày ông sẽ bị cảnh sát bắt quả tang. Sớm muộn gì bọn buôn lậu ma túy đều sẽ sa lưới pháp luật, nhất là bọn tàn bạo nỡ đánh gục một bà cụ để cướp của thì chạy đâu cho thoát.
Hùng Sẹo Mép nhếch miệng như muốn nhổ nước bọt. Cặp mắt chuột cống nhìn độc địa. Giọng gã chói tai:
- Tôi được tự do chưa đây, thưa ông thanh tra?
- Được. Xe gắn máy của ông còn nguyên dưới sân.
- Cảm ơn, sẽ có người đến lấy sau. Tôi gọi ta-xi về nhà.
Gã đứng lên đi cà thọt khỏi phòng. Ông thanh tra nói:
- Chú không ngờ sự thể đáng tiếc như vậy Tarzan ạ. Biết làm sao được, không hiểu mớ hê-rô-in gã tuồn đi đâu mất. Giờ đây chú sẽ cho người theo dõi tên Hùng. Cảnh sát Fargschmidt sẽ đảm nhận việc này. Hùng không biết anh ta. Cố nhiên Hùng sẽ tìm cách lấy lại số hê-rô-in. Khi đó chúng tôi có cơ may.
Tarzan mải ngắm những ngón tay của mình như chưa bao giờ thấy nó.
Hi vọng không ai để ý thấy hắn đang ở vào thế kẹt. Hắn không thể để ông Lâm bị liên lụy, lại càng không được tiết lộ dự định của mình. Phải chờ xong xuôi đã.
*
Detl bước vào cửa hiệu đồ cổ của Scheffel. Tên chủ tiệm chuyên tiêu thụ đồ trộm cắp bẻo lẻo:
- Sao? Mọi việc ổn cả chứ?
- Tôi bị cướp sạch phần chia trong 80.000 mark ông trả rồi.
Scheffel vân vê bộ râu như lông mèo:
- Mày nói thiệt không, đứa nào cướp?
- Chắc chắn không phải Armin Floenke. Chúng tôi sẽ tìm ra kẻ đánh lén sau. Vấn đề là bây giờ tôi rất cần tiền.
Scheffel nhướng cặp mắt vắng lông mày lông mi lên làm Detl phát khiếp. Y cười hô hố:
- Tao không có trấn lột của mày đâu nhé. Nói đi, mày muốn gì?
- Tôi nghe Armin nói rằng ông có lòng giúp đỡ những ai bị kẹt. Chẳng hạn cho vay tiền…
Cái đầu hình trái bóng của Scheffel muốn bay ra khỏi vai. Cặp mắt thô lố sáng lấp lánh:
- Té ra cậu đến vì chuyện đó hả? Được rồi, cậu là Detlef Drustmann phải không? Tôi có nghe thằng Armin nói nhiều về cậu. Nghe đồn cậu là một đại công tử cháu của Eduard Preff hả? Tốt, tốt. Báo chí cũng có tường thuật cha mẹ cậu chết trong một tai nạn máy bay, bỏ lại cho con trai một gia tài khổng lồ. Ổn đấy. Đúng mười tám tuổi là cậu bơi trong tiền chớ gì?
- Sau 251 ngày nữa là tôi sẽ thừa kế năm triệu mark và một chiếc Ferrari chưa hề lăn bánh khỏi ga-ra. Rất hay là ông đã biết khá đầy đủ về tôi.
- Nhưng tôi lại nghe nói chú cháu cậu không nhìn mặt nhau. Ai sẽ bảo lãnh trả nợ cho tôi trong vòng 251 ngày đây?
- Yên tâm đi ông chủ. Thực ra, qua vụ vay nóng này tôi muốn thăm dò thái độ lão chú. Nếu Preff không chịu mở hầu bao thì tôi biết chắc lão đã mướn tên sát thủ người Hoa hại tôi… à, mà đây là chuyện riêng không dính dáng đến tiền.
- Cậu cần bao nhiêu?
- Tôi cần 60.000 mark. Tôi sẽ viết giấy nợ 70.000 mark cho ông lời 10.000 đồng. Còn lí do mắc nợ tôi sẽ nói với lão chú Preff là bị thua bạc.
- Hả? Tôi phải chìa cái biên lai đó cho chú cậu duyệt ư?
- Tất nhiên. Hi vọng lão sẽ trả tiền ông mà. Nếu cần thiết, ông có thể tiếp xúc với lão ngay bây giờ.
- Bao giờ tôi phải tìm gặp ông ta?
- Ngay bây giờ.
- Thế còn cậu?
- Không. Tôi đợi ở đây. Lão chú có hỏi ông đừng cho biết tôi ở chỗ nào. Cứ nói tôi thua bạc quá đậm nên “hãi” lão.
- Chú cậu có thể tống cổ tôi đấy.
- Thì ông có mất gì đâu. Sau 251 ngày nữa tôi sẽ giàu.
Scheffel rụt “trái bóng thịt” vào cổ:
- Tại sao cậu không trực tiếp xin tiền ông chú nào?
- Trời ơi, lão chú Preff có thể xé xác tôi đấy chớ. Tôi tin cậy ông hơn. Ông cứ nói rằng cháu lão đã lỡ vay và ông sợ mất tiền nên phải tìm đến lão.
Scheffel nghĩ ngợi, mắt nhắm lại rồi nói:
- Thôi được. Cậu viết giấy nợ đi Detl. Nhưng tôi muốn cậu chờ ở trong nhà kho chớ không phải cửa hiệu.
Lát sau, Scheffel đóng cửa bít bùng, khóa trước khóa sau cẩn thận. Y kéo mũ sụp xuống trán và tót lên chiếc Mercedes phóng thẳng hướng đại lộ Fichtlingsroder. Trong đầu y ngổn ngang bao ý nghĩ. Gì chứ trúng quả 10.000 mark là cái chắc!
*
Khi Scheffel đậu xe xong, tới gần ngôi biệt thự thì nghe tiếng xe ta-xi. Chiếc ta-xi trờ tới rồi đậu trước tòa nhà. Gã tài xế đội nón lưỡi trai định xuống xe nhưng ông chủ Eduard Preff đã bước ra ngăn lại.
Scheffel ẩn sau một gốc sồi. Y biết mặt Preff nhưng chưa bao giờ nói chuyện với lão. Tay lái xe cấm cảu:
- Chào, tôi đến đón ông.
- Anh đến đúng giờ đó. Nào, đến ngay Kuhschnappl. Biết làng ấy chớ hả? Nằm sau làng Blixendorf. Tôi sẽ ở khách sạn Birkenhof đến tối. Nhớ rước về đúng hẹn đấy.
Lão bước lên và cánh cửa xe sập lại. Khi chiếc ta-xi chuyển bánh, bộ não cáo già của Scheffel bắt đầu tính toán. Một âm mưu xảo quyệt chưa từng thấy hiện ra trong óc y.
Scheffel tới trước cửa bấm chuông thử. Sau một hồi nghe ngóng động tịnh, y hài lòng trở ra chiếc Mercedes đậu ngoài lộ cái.
Trời lúc này đã nhá nhem. Scheffel trở lại cửa hiệu, thủ theo một khẩu súng lục nhỏ rồi hầm hầm tiến thẳng đến nhà kho. Trong kho đỏ đèn, nhìn qua ô cửa nhỏ, y thấy Detl nằm ngủ trên chiếc đi-văng.
Y lay Detl dậy và thọc hai tay vô túi áo choàng. Khuôn mặt y u ám hơn cả trời chiều.
- Hỏng việc rồi.
Detl dụi mắt:
- Gì cơ?
- Tao đã đụng độ thằng chú của mày. Lão đằng đằng sát khí.
- Ừ… ừm, thì bản chất của lão như vậy mà. Nhưng lão lo cho tôi chứ?
- Thằng chú mày gầm lên rằng tao là kẻ lừa đảo và xông vào tao.
- Lão đã tấn công ông?
- Tao buộc phải tự vệ thôi Detl.
- Hả? Ông đánh trả lại à?
- Lão ngoẻo rồi, mày ạ. Số con rệp. Lão vừa tóm cổ tao là tao cho một quả vào cằm. Preff chúi nhủi đầu đập vô một góc nhọn cạnh bàn hay sao đó. Ôi khủng khiếp! Mày chỉ biết rằng lão không còn tồn tại nữa.
Detl tỉnh rụi, mặt đầy vẻ kinh hoang, cục bướu sau ót cứ giật thót. Scheffel nói:
- Coi như tao bị kẹt, Detl. Chỉ vì mày mà tao bị kẹt lớn. Không cảnh sát nào tin đây là chuyện ngộ sát trong lúc tự vệ chính đáng. Và bọn cớm sẽ không điều tra tao. Bọn cớm sẽ nghĩ đến “cậu” trước cậu Detl ạ. Cậu và chú cậu không ưa nhau kia mà. Ai sẽ làm chứng ngoại phạm cho cậu rằng cậu không có mặt ở căn nhà xảy ra án mạng hả? Không có ai, trừ tôi. Nhưng tôi không dại gì làm chứng đâu. Ấy là chưa nói đến vụ kho báu Tipperitzki cơ đấy. Cảnh sát sẽ đặt vấn đề đó. Nói tóm lại: mày tiêu rồi.
Detl nuốt nước bọt. Nỗi sợ hãi như thít lấy cổ. Scheffel đung đưa cái đầu hình trái bóng không chút lông mày lông mi lên sát mặt Detl:
- Đừng trách tao, Detl. Tao buộc phải bịt mõm mày thôi. Tao biết mày sẽ phản tao khi bị bọn cớm tra khảo.
- Khôôông!
Scheffel rút tay khỏi túi áo, chĩa súng lục vào ngực Detl:
- Có đấy. Vì mày mà tao phải phạm tội giết người. Làm ơn mắc oán.
Detl gào lên:
- Đừng bắn tôi, ông Scheffel. Ông muốn gì cũng được. Hãy cứu tôi! Sau 251 ngày nữa tôi sẽ giàu sụ. Ông biết rồi đấy.
- Mày phách lối làm gì hả Detl. Hiện giờ mày có xu mẹ nào đâu, mà theo giấy nợ mày còn đang nợ tao 70.000 mark. Nhưng bấy nhiêu không đủ để đánh đố tự do của tao. Ít quá, hẻo quá. Tao muốn một con số lớn hơn thế nhiều.
Detl run rẩy, mặt cắt không còn hột máu. Gã lắp bắp:
- Ông… ông bằng lòng chiếc Ferrari không? Ông sẽ có nó ngay. Chiếc xe trị giá trên 200.000 mark còn mới cảo. Giấy tờ xe tôi bỏ trong tủ đầu giường với chìa khóa. Ông hãy đem chiếc Ferrari đi.
Scheffel chăm chăm nhìn Detl bằng ánh mắt u ám. Khẩu súng không nạp đạn, nhưng đã giúp y đạt được mục đích. Y phải nhịn lắm mới khỏi bật cười. Y gật đầu:
- Thôi được, tao sẽ liều. Chúng ta sẽ làm giấy chuyển nhượng. Kể từ bây giờ mày đã bán chiếc Ferrari cho tao. Và sau 251 ngày nữa, mày phải trả tao 70.000 mark còn thiếu.
- Nhưng… ông… đã đưa tôi đồng nào đâu.
Scheffel quát:
- Lại còn gì nữa! Mày tưởng tao đánh liều tự do và thanh danh của mình để chẳng thu được cóc khô gì hả? Nào, giờ thì đưa chìa khóa nhà cho tao. Mày cứ ở trong kho trong khi tao trở lại đại lộ Fichtlingsroder lấy luôn giấy tờ xe và lái chiếc xe về. Xe mày đã đăng kí rồi chứ? Chưa à? Không sao. Tao sẽ kiếm được một biển số giả để chạy tạm. Tao sẽ đập bể kính cửa sổ của nhà mày để cảnh sát cho rằng có kẻ gian đột nhập vào và đụng đầu với thằng chú mày khiến chú mày chẳng may thiệt mạng.
Lúc tao trở về, tụi mình sẽ kí giấy mua bán xe, rồi mày có quyền báo cảnh sát về cái xác ông chú khi mọi chuyện suôn sẻ. Nếu bọn cớm hỏi, mày hãy trả lời rằng lúc xảy ra án mạng mày có đến cửa hiệu đồ cổ giúp tao vài việc lặt vặt. Hãy tưởng tượng mày là một thằng bé thích sưu tầm giá trị xưa ấy mà. Sao hả Detl, tài tình chưa? Tao đã vạch kế hoạch cho mày được ngoại phạm trong khi chỉ thu được có… 70.000 mark và một chiếc xe chưa đăng kí.
Răng Detl va vào nhau lập cập:
- Đội… ơn ông. Nhưng cái… cái… xác nằm đâu?
- Ngay sau cửa nhà. Bước vào mày sẽ vấp phải nó. Hãi quá hả?
- Tôi cũng đã trông thấy xác chết rồi. Tôi… tôi không sợ.
- Thế thì đưa chìa khóa nhà cho tao! Nhanh lên!
*
Tứ quái đứng trước Tổng nha cảnh sát, chúng vừa chia tay với thanh tra Glockner.
Giọng Karl buồn xo:
- Chán thật! Tao không ngờ là mày lại không nhận ra được nó, Tarzan ạ. Mà phải công nhận là gã giống như trăm ngàn người Hoa khác thật, nếu không kể cái sẹo mép.
Tarzan hạ giọng:
- Mày nhìn ra vấn đề đó Karl. Nhưng tao buộc phải làm thế, nếu không sẽ rất khó xử. Tao mà vạch mặt gã là bể kế hoạch hành động ngay. Chẳng là thằng Hùng đã giao một gói ma túy lớn ở chỗ ông Lâm và dùng thế lực Hội Tam Hoàng ép ông Lâm phải nhận. Nếu từ chối sẽ mất mạng. Chuyện thế này…
Tam quái trố mắt nghe. Tròn Vo quên cả nhai kẹo. Tarzan nói nốt:
- Theo mình thì chỉ trong vài giờ nữa một tên của bọn Tam Hoàng sẽ gõ cửa quán HONG KONG.
Gaby hoảng kinh:
- Và bạn sẽ can thiệp vụ này ư?
- Phải Gaby ạ. Nhưng phải đánh đấm y như thật để chúng không nghi ngờ ông Lâm. Tụi mình sẽ…
Tarzan thì thầm vào tai các bạn. Tứ quái lên đường đến phố Chợ Cũ cấp tốc.
*
Tại một trạm điện thoại trên lề đường vắng ngắt, Hùng Sẹo Mép đang nói nhỏ vào ống nói:
- Tao đang bị thương và bị theo dõi bởi một tên cớm chìm nên không thể đến quán HONG KONG được. Mày hiểu chứ Lư, tao phải xử sự mẫu mực còn mày phải đi lấy hàng về.
Lư Mãn Chu, tên Tam Hoàng nghe điện thoại, trả lời:
- Tao sẽ đi tìm lão Lâm ngay. Trước khi lão kịp đem hàng của chúng ta ra pha nước chấm. Hê hê hê.
*
Bóng tối vẫn bao trùm trong các ngõ hẻm dù phố Chợ Cũ đã bật đèn đường. Ba quái Gaby, Karl và Tròn Vo đã vào vị trí trực chiến đóng “chốt” tiền trạm sẵn sàng huýt sáo báo động cho Tarzan nếu tên đồng bọn của Hùng Sẹo Mép xuất hiện. Còn Tarzan dựng xe đạp ở cuối sân rồi phục kích sát dãy thùng rác cạnh bức tường.
Hắn đã thỏa thuận với Lâm sư phụ nhất định không trao cái gói trong tiệm, chỉ trao cho gã sứ giả gói hê-rô-in ở ngoài sân đúng tập tục của thế giới ngầm. Trao trong tiệm lỡ khách hàng và “ăng-ten” của cảnh sát phát giác thì hư bột hư đường hết. Tarzan tin rằng tên Tam Hoàng nào đó sẽ phải đồng ý cách giao hàng như vậy.
Hắn dỏng tai nghe ngóng.
Tiếng huýt sáo vừa tắt. Trong bóng tối mắt Tarzan như mắt mèo. Hắn nhận thấy trên lối cổng, một chiếc xe đạp đang phóng vào.
Đó là một gã người Hoa có bộ mặt diều hâu. Gã mặc áo khoác kẻ ca-rô, bên trong là áo sơ-mi sẫm thắt cà-vạt. Gã dựa xe đạp vào tường, đấm tay vào cửa hậu thình thình:
- Lâm Wung Chung!
Ngọn đèn cửa bật lên sau giọng hách dịch của gã. Trên sân ánh điện chan hòa. Tarzan lập tức hô biến sau một thùng rác.
Ông Lâm thò đầu ra trên cửa sổ tầng hai:
- Ai đó?
Gã Tam Hoàng ngước lên:
- Tôi cần lấy cái gói người ta giao cho ông. Lẹ lên.
- Ông không phải người ấy.
- Đúng. Nhưng anh bạn bị thương của tôi không đến được.
Giọng ông Lâm tỏ ý hoài nghi:
- Liệu tôi có tin ông được không?
- Bạn tôi không báo tin làm sao tôi biết cái gói ở đây hả? Nào, giao hàng lẹ lên.
- Tôi không muốn gặp phiền phức. Nếu hỏng việc, tôi mất mạng – bạn của ông hăm dọa tôi như vậy.
- Đưa cái gói đây! Hay lão dốc mẹ nó vào nồi súp hết rồi, hê hê hê hê!
Ông Lâm đóng cửa sổ lại:
- Tôi xuống đây…
Cửa hậu mở, người bạn vong niên của Tarzan bước ra sân với áo dài lụa, cầm trên tay cái gói.
Tên Tam Hoàng chìa tay ra.
- Khoan!
Tarzan gầm lên một tiếng kinh thiên động địa rồi nhảy vọt khỏi chỗ nấp. Hắn quát còn hơn sấm:
- Cuối cùng ta đã tóm được các ngươi. Đồ buôn lậu giẻ rách! Quân tội phạm! Lũ sát nhân bằng ma túy! Bọn cá mập hê-rô-in! Ta vẫn biết quán HONG KONG này là hang ổ chứa chấp mà!
Tên Tam Hoàng giật mình quay lại né sang bên.
Ông Lâm ghì chặt cái gói vào người, tung người đá vào Tarzan. Nếu ông đá thật thì cậu võ sinh trẻ của ông đã văng tận đẩu đâu. Nhưng động tác của bậc thầy Lâm Wung Chung chỉ trông có vẻ nguy hiểm mà thôi.
Tarzan tránh ngọn cước, giáng một quả thôi sơn đủ làm sụm một cây cột nhưng lại… cách ngực ông già Lâm đúng hai milimét. Vậy mà ông Lâm vẫn bay xuống đất, cái gói văng ra còn ông hồn vía như chu du địa phủ.
Tarzan tước ngay cái gói và liệng mạnh về phía sau, chỗ dựng xe đạp.
Lúc này tên Tam Hoàng mới hoàn hồn. Hai bàn tay gã xòe ra như cánh quạt. Mai Hoa Quyền của Thiếu Lâm Tự! Tarzan lùi tránh đòn. Ông Lâm rên lên như sắp trút hơi thở cuối cùng. Ông vừa rên rỉ vừa chụp một trái táo thối đang lăn từ thùng rác ném mạnh về phía Tarzan. Trượt! Nhưng gã người Hoa cũng hiểu là ông già “đồng hương” chí cốt với gã tới cỡ nào rồi.
Tarzan nhảy qua người ông Lâm, song phi trúng ngực Mặt Diều Hâu. Gã bị bắn vào tường và rơi phịch xuống. Không khí còn lại trong buồng phổi chỉ còn đủ cho gã một tiếng rên.
Tarzan quát to:
- Lâm Wung Chung! Ông là một tên buôn lậu ma túy đê tiện! Hồ sơ ông đã nằm trong hộc bàn cảnh sát lâu rồi! Đây là cú làm ăn chót chét của ông. Cảnh sát sẽ mừng lắm đó.
Lâm sư phụ thở hổn hển:
- Mi… đã… đấm gãy xương sườn ta.
- Tuyệt! Tôi rất hả dạ. Với một tội phạm cỡ ông, như thế là còn quá nhẹ.
Tarzan nhảy cẫng lên như hóa điên vì phấn chấn. Hắn thấy Mặt Diều Hâu cong lưng chớp nhoáng. Gã sắp chuồn! Cứ việc! Phải có kẻ về tâu lại với bọn Tam Hoàng về sự vô tội của ông Lâm chứ.
Mặt Diều Hâu bỏ chạy, quẳng cả xe đạp lại. Gã lao đầu ra lối cổng, đúng lúc Tam quái đi vào. Gã húc ngã một lèo anh chàng Karl lẻo khoẻo lẫn cu cậu Tròn Vo ục ịch. May Gaby kịp nép vào tường nên không việc gì.
May mắn là cả hai đều lành lặn.
Tarzan chìa món hàng trước mặt mọi người. Ông Lâm quàng vai cậu học trò:
- Giỏi lắm Tarzan. Chúng ta đã phối hợp tuyệt diệu.
- Ông cũng xịn không kém. Cháu thấy ông ngã xuống y như thật.
Lâm sư phụ mỉm cười:
- Cái gói tới hai kí rưỡi hê-rô-in đấy. Ta đã cân thử trước khi tên sứ giả đến.
Ba chiến hữu của Tarzan chuyền tay nhau chiến lợi phẩm. Gaby nói:
- Mình biết vì sao đại ca lại cho gã Mặt Diều Hâu chạy thoát.
Tarzan nhe răng cười:
- Phải tạo điều kiện cho gã thoát thân chớ Gaby. Gã đã chứng kiến già Lâm bảo vệ cái gói đến kì cùng nhưng… thất bại. Chắc chắn gã sẽ tường thuật lại sự dũng cảm của Lâm sư phụ với bọn Tam Hoàng. Còn tụi mình thì tường thuật lại cho cảnh sát.
- Ơ, vậy ông Lâm sẽ khai trước cảnh sát như thế nào?
- Ngày mai báo chí sẽ đăng như thế này: ông Lâm cam đoan rằng ông không buôn lậu ma túy mà chỉ chứa chấp một cái gói nếu không thì tên khách vô danh sẽ giết ông. Chỉ vì sợ phương hại đến tính mạng nên ông buộc phải làm như vậy.
Gaby quay sang già Lâm:
- Ông ạ, ông sẽ không bao giờ bị chúng trả thù nữa.
Ông già người Hoa cảm động gật gật.
Gaby gọi điện báo cho bố già. Ông thanh tra đến cùng một cảnh sát nữa. Sau khi nghe Tarzan thú thật toàn bộ câu chuyện, ông bàng hoàng. Không ngờ những đứa trẻ dám chơi một ván cờ sinh tử đến thế. Dám chơi và dám… thành công.
Ông Glockner nhíu trán hồi lâu, đoạn bảo:
- Chú còn sẽ nói chuyện với cháu Tarzan à. Dù sao thì mục đích của cháu đã đạt được. Các con đã đoạt thắng lợi cả hai phương diện: gỡ mối nguy hiểm cho ông Lâm và thu giữ một khối lượng hê-rô-in khổng lồ từ tay bọn tội phạm. Riêng tên Hùng Sẹo Mép tạm thời chúng ta chưa thể đả động đến, bắt gã lúc này và đưa ông Lâm nhận diện thì ông sẽ lâm nguy.
Ông già Lâm nghiêng mình:
- Tạ ơn tất cả mọi người. Thưa ông thanh tra, tôi sẽ rất vinh hạnh nếu được phép mời ông và phu nhân đến dùng bữa tiệc ở HONG KONG.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất