Quyển 44 Chương 1: CHÌA KHÓA PHÒNG 406
Sau bữa ăn trưa, Tarzan quay lên “Tổ đại bàng” thay quần áo. Khi hắn ngó vào gương chải những lọn tóc quăn nâu, Tròn Vo đang nằm trên giường xem truyện tranh vui, liền ngóc đầu dậy:
- Ê, có chuyện gì mà đại ca chải chuốt dữ vậy hả?
- Tao phải ra đón Gaby. Rồi hai đứa sẽ đến Đại Khách Sạn.
- Quý vị thì có việc gì ở cái nhà trọ sang trọng đó nhỉ?
- Hừ. Nếu mày muốn biết nội dung thì cứ việc tháp tùng.
- Giữa lúc nóng nực thế này hả? Không đời nào!
- Có gì đâu mà mày thắc mắc, mập. Gaby đang đợi tao ở bến tàu số 34 sau khi tiễn bà dì đi điều dưỡng, hiểu chưa? Còn vụ đến Đại Khách Sạn là vì chuyện của tao. Bà Isabella Scheidlitz, gọi tắt là Isa, bạn của má tao luôn mắc bệnh buồn chán, luôn du lịch từ Đại Khách Sạn này qua Đại Khách Sạn khác. Bà ấy đang ở thành phố mình đây.
Tròn Vo thả cẳng xuống giường, gật gù:
- Rõ rồi, mày phải thăm hỏi xã giao người bạn giàu có của má mày chớ gì.
- Cũng không hẳn vậy. Tao đến để lấy cái đồng hồ má tao gởi thì đúng hơn.
- Hả? Đồng hồ nào?
- Thì cái đồng hồ má tao tặng hồi sinh nhật mười bốn tuổi đó. Lúc tao về thăm nhà cách đây mấy tháng nó bỗng bị hư. Má tao phải giữ lại sửa và nhân có bà Isa tới đây thì nhờ bà ấy cầm giùm tới cho tao.
- Thế mày định bỏ cái đồng hồ đeo tay hiện giờ ư?
- Tao sẽ để dành cái thứ hai mới sắm này, chỉ dùng khi tập thể thao. Mày thấy hợp lí không?
Tròn Vo có vẻ nghĩ ngợi:
- Đại ca và Gaby sẽ chén thử bánh ngọt của Đại Khách Sạn chứ?
- Không. Mày quên giá cả ở đó rồi sao?
Mập ta liền lại kềnh ra giường, tuyên bố dứt khoát:
- Vậy thì mày cứ việc đi một mình. Chúc lành.
*
Trưa nay không phải chỉ một mình Tarzan ngắm nhân dạng hắn trong gương, tối thiểu cũng còn một người nữa. Người này là con gái và chẳng hề dính dáng gì đến hắn. Cô vừa ăn sinh nhật hôm mười hai tháng sáu cho tuổi mười lăm của mình với cái tên dài thượt: Thea von Durstilitsch.
Chỉ có điều đáng buồn là bữa nay cô bé không soi gương tại nhà mà là soi gương tại phòng vệ sinh trong khu ga. Tấm gương dính đầy *** ruồi khiến cô chạnh lòng thổn thức:
- Lạy Chúa, mình có cần thiết phải làm như thế này không đây?
Mặt Thea sa sầm. Hôm qua cô đã lên đường như một “du khách ba-lô” bất đắc dĩ chỉ vì không chịu nổi những người lớn. Người lớn còn ai khác ngoài hai đấng sinh thành ra cô?! Thật kinh khủng, tại sao lúc nào họ cũng bất đồng hoặc cãi cọ. Mà thực ra thì ai là người có lỗi trong những chuyện hiểu lầm vớ vẩn đó chứ? Thea cay đắng nghĩ thầm: “Ấy thế mà ai cũng tưởng gia đình mình là một gia đình kiểu mẫu đấy”.
Thea tóc vàng, nước da trắng như sữa, không bao giờ bắt nắng. Cô là một cô bé dễ thương. Với chiếc quần Jeans, áo phông, đôi giày thể thao mòn đế, cô tiểu thư cuối cùng và duy nhất của một dòng họ quý tộc Áo ngó y hệt đám du lịch ba-lô. Cô rời nhà vệ sinh, bước ra sảnh ga.
Cô bé thực sự ngơ ngác trước cơn sóng người cuồn cuộn. Đi đâu bây giờ đây? Ở thành phố, thiên hạ đổ xô ra đường đông khiếp đảm, khác xa cái làng quê heo hút cổ kính của cô. Thea hoảng sợ chọn một chỗ có cửa hiệu, tương đối ít người qua lại hơn.
Bởi vậy mà cô chợt chú ý tới gã.
Gã ăn mặc bảnh bao, xách một cái túi du lịch bằng nhiều mảnh da nâu ghép lại, trên vai phải vắt một chiếc áo măng-tô màu sáng. Gã tần ngần đứng sững bên một thùng rác. Ngay lập tức, thái độ kì lạ của gã đã khiến Thea chú ý. Tuy cô không lí giải được, cô vẫn linh cảm ở gã có gì đó không đàng hoàng. Hay gã cũng trốn nhà ra đi như cô? Hoặc gã định quẳng đi thứ gì đó gây ô nhiễm cho xung quanh chăng?
Gã đàn ông chợt rút tay khỏi túi và ném vào thùng rác một chiếc chìa khóa. Cái nhìn nhiều lòng trắng của gã ném về Thea trong ba giây. Giây thứ tư gã bỏ đi một mạch.
Lạy Chúa! Thea phát hoảng. Cô biết gã! Hình như cô đã trông thấy gã ở đâu đó rồi?
Trong lúc suy nghĩ, bàn chân cô bé tự động nhích tới bên cạnh thùng rác. Cô tò mò nhặt chiếc chìa khóa có đính cả móc treo nằm trên một túi vỏ chuối lên. Chà, chiếc chìa khóa phòng treo vào một tấm đồng hình ô van, viền rất đẹp. Một mặt có dòng chữ Đại Khách Sạn, mặt kia là số phòng 406.
Cô bé chưa kịp tính toán gì thì một giọng vang khỏe và vui vẻ đã vang lên bên cạnh:
- Hay quá. Bạn có thể trao nó cho tôi. Tôi sẽ ghé đó và trả cho họ.
*
Mặt mày Thea trắng bệnh vì hoảng sợ. Cô bé quay lại và bớt sững sờ khi thấy trước mặt mình là một anh chàng cao lớn trên môi đang nở một nụ cười dễ coi. Còn phải hỏi, hắn là thủ lĩnh của nhóm Tứ quái chớ ai. Trên đường đi đón Gaby và đến Đại Khách Sạn, hắn đã tình cờ phát hiện ra… một gã đàn ông, một cô bé và một cái thùng rác.
Hắn cười rộng miệng:
- Đừng sợ. Tôi thường chỉ ăn thịt các cô bé khi họ đã bị rán vàng lên thôi.
Câu pha trò khiến Thea nhẹ hẳn người. Tự nhiên cô thú thật:
- Xin lỗi bạn. Bữa nay tôi hơi hoảng hốt. Ít nhất thì bạn cũng không phải cảnh sát đến bắt tôi về trả cho gia đình.
- Ủa, trốn nhà à?
- Không phải để đi bụi đâu. Tôi là Thea von Durstilitsch.
Tarzan chìa tay ra:
- Chào Thea. Tôi là… Tarzan.
Thea không hiểu ý, vội đưa cho hắn cái chìa khóa và tiếp tục kể:
- Tôi không định bỏ nhà đi hẳn đâu, Tarzan ạ. Tôi chỉ tính làm cho cha mẹ mình lo lắng một chút thôi, rồi khi cạn túi sẽ lại trở về nhà. Gia đình tôi giống như một địa ngục. Tôi chịu không nổi.
- Nhà bạn ở đâu vậy?
- Làng Goschendorf bên hồ Waiga, nước Áo. Trang trại của gia đình tôi ở đó.
- Chà, tuyệt đó! Còn tôi là học sinh nội trú ở đây. Bạn có bỡ ngỡ lắm không? Tôi quen biết nhiều người ở thành phố này. Tôi có thể giúp bạn việc gì chăng?
Cô bé cười rạng rỡ:
- Bạn tốt quá. Nhưng hãy để tôi học cách tự lập đã. À, mà chiếc chìa khóa bạn đang cầm trên tay là do một kẻ vừa liệng đi đấy.
- Tôi đã thấy gã. Đáng tiếc là chỉ thấy từ xa và chỉ thấy sau lưng. Nếu không tôi đã không để gã yên. Thật vô liêm sỉ! Lỡ quên đêm theo chìa khóa phòng khách sạn là chuyện bình thường, nhưng lí ra gã phải tìm cách trả lại chứ.
- Bạn định ghé Đại Khách Sạn trả lại cho phòng trực à?
- Ừ. Tôi có người quen trọ ở đó. Có điều trước hết tôi còn phải ra bến tàu số 34 trước đã. Bạn gái tôi đang đợi. Còn bạn sẽ đi đâu bây giờ đây?
- Tôi muốn tham quan thành phố này.
- Rất nên đó. Có thể chúng ta sẽ còn gặp nhau. Tạm biệt!
*
Gaby nhìn theo con tàu đang khuất dần. Cô bé toan quay lại thì đôi mắt bỗng tối sầm vì bị hai bàn tay to tướng bịt chặt. Đôi bàn tay sặc mùi tỏi khiến cô bé kinh hãi biết rằng đó không phải là Tarzan…
Đột nhiên Gaby thấy cái mùi kinh tởm ấy loãng đi, tiếp theo là một tiếng “hự” đau đớn. Kẻ nào đó cả gan bịt mắt cô hình như vừa bị rớt phịch xuống đất.
Lúc này thì mới đúng là Tarzan. Hắn rít qua kẽ răng:
- Nếu anh còn động đến bạn tôi lần nữa, tôi sẽ bẻ vụn xương anh ra.
Gaby mở lớn mắt. Coi, ngồi bệt sau lưng cô là một gã thanh niên chừng mười bảy tuổi nồng nặc men bia. Gã há hốc mồm hệt con cá mắc cạn, thở dốc:
- Tôi… tôi chỉ… giỡn chút xíu. Tôi… tưởng cô ấy là… là bạn tôi.
- Anh Hugo!
Một giọng con gái the thé phía bên tàu số 32. Cô nàng đang nhảy loi choi nhìn sang bên này.
- Hugo! Em đây nè. Anh sao vậy? Ngã à?
Tarzan ngó cô ta, cười nhạt:
- Bạn anh đó hả? Chà, tất nhiên rồi, cô ta dễ bị lẫn với người khác lắm.
Cô gái nọ cao hơn Gaby một cái đầu. Mái tóc đen nhánh cắt theo kiểu bàn chải, tun ngủn chừng một phân, giữa gáy thò lò một lọn đuôi dế, nhuộm hồng. Đã vậy lại còn mắt xanh mỏ đỏ, mặc đen tuyền từ đầu đến chân.
Hai quái nắm tay nhau vừa cười vừa bỏ đi. Gaby rùng mình:
- Khiếp, tay gã sặc mùi tỏi.
- Gã say. Mới đầu giờ chiều đã uống tới bí tỉ.
- Người gì mà kì. Dám bịt mắt người lạ. Ghê quá. Mình chỉ muốn rửa mặt một cái.
- Ô-kê, chúng ta sẽ tới Đại Khách Sạn thăm cô Isa. Bạn sẽ rửa mặt ở phòng cô ấy.
Tarzan rút từ túi quần ra cái chìa khóa:
- Khi không có một tên khùng liệng chiếc chìa khóa này vô thùng rác. Mình tình cờ trông thấy, và cũng vừa làm quen với một cô bạn tên là Thea…
Hắn kể lại mọi chuyện cho Gaby nghe. Cô bé bình luận:
- Gã vô trách nhiệm thật. Nếu chiếc chìa khóa rơi vào tay một tên trộm thì chuyện gì có thể xảy ra chớ!
*
Khách sạn trải đầy thảm quý, giẫm lên thấy tiếc hùi hụi. Mọi ghế bành đều có người ngồi, toàn những khách sang trọng quý phái. Tiếng đàn piano thánh thót. Tarzan kéo Gaby đến quầy thường trực, nơi có bốn người đàn ông mặc đồng phục đứng đón khách.
Họ mỉm cười niềm nở với Tarzan và Gaby, dù thừa biết hai đứa đâu phải cậu ấm cô chiêu con các tỉ phú.
Tarzan cũng mỉm cười nhũn nhặn:
- Tôi có hẹn với bà cô tôi. Bà Isabella Scheidlitz ạ.
Người trẻ tuổi nhất trong bốn nhân viên liếc nhanh như chớp lên bảng danh mục rồi trả lời:
- Bà ấy ở phòng 406. Mời cô cậu…
- Sao, phòng 406?
Tarzan rút chiếc chìa khóa ra, ngạc nhiên nói thêm:
- Tôi tưởng phòng 406 do một người đàn ông thuê chớ. Như anh thấy đó, gã đã liệng cái chìa này vô thùng rác gần nhà ga và tôi đã nhặt được đây này.
Anh chàng nhân viên khách sạn trợn tròn mắt nhìn chiếc chìa khóa:
- Nhưng bà Scheidlitz trọ phòng 406 mà. Bà ấy mới nhận phòng từ tối qua.
Anh ta cầm ống nghe, quay số điện thoại, lắng nghe một lát. Hình như không có ai thưa máy.
Tarzan sững sờ. Hắn bóp chặt cái chìa trong lòng bàn tay.
- Để chúng tôi lên xem thử.
- Tôi cũng muốn lên đó kiểm tra xem sao.
Tarzan và Gaby phóng vào thang máy. Anh nhân viên lễ tân trẻ tuổi cũng vào theo.
Thang máy ngừng lại ở tầng bốn.
Tarzan hồi hộp bấm chuông phòng 406. Tiếng chuông kêu reng reng suốt mà không có hồi âm. Đành phải sử dụng cái chìa có sẵn vậy.
Cửa mở. Từ ngoài sảnh có thể nhìn vào phòng ở.
Giường vẫn phẳng phiu, phủ mền hẳn hoi. Nhưng giữa bàn và giường thò ra đôi chân đi bít tất lụa. Hai bàn chân bị trói vào nhau. Có tiếng rên khe khẽ.
Tarzan quỳ xuống. Trời ạ, người bạn gái của mẹ hắn bị trói nghiến hai chân, giẻ nhét đầy mồm.
*
Bây giờ thì khỏi phải bàn. Anh nhân viên khách sạn kinh hoàng, ông giám đốc tuyệt vọng. May ra chỉ mình vị bác sĩ riêng của khách sạn là vẫn còn bình tĩnh.
Có điều nạn nhân còn bình tĩnh hơn ông ta.
Bà Isabella Scheidlitz sau khi từ chối thuốc an thần, đã uống tới hai li sâm-panh và nhiều lần soi gương xem mặt mũi mình có bợt bạt quá không. Và bà có vẻ hài lòng thấy mình vẫn còn nhuận sắc chán.
Isabella chừng 40 tuổi, mắt nâu, mặt nhỏ, vóc dáng gọn gàng.
Tarzan an ủi bà:
- Ba của Gaby đến bây giờ, cô Isa ạ. Cô muốn kể lại mọi việc ngay hay đợi ông thanh tra đến ạ?
- Mất hết rồi Tarzan ạ. Toàn bộ đồ nữ trang, tiền mặt, séc du lịch… đó là chưa kể chiếc đồng hồ của cháu mà má cháu gửi.
- Sao ạ? Cả đồng hồ của cháu.
Tarzan lập tức nhận thấy mình đã thiếu tế nhị, bèn thêm:
- So với số nữ trang của cô thì cái đồng hồ ấy chẳng nghĩa lí gì. Nhưng đó là quà tặng của má cháu. Ồ, giá cháu biết thế này từ lúc ở ga.
Ông bác sĩ thấy sự có mặt của mình trở nên thừa bèn cáo lui. Giám đốc khách sạn và anh nhân viên cũng chực bỏ đi theo. Tuy nhiên bà Isa đã quay sang phía họ, kể:
- Hồi nãy tôi chỉ để ngỏ cửa phòng có một tí. Trong lúc tôi ra hành lang tính kiếm cô hầu phòng yêu cầu cô ấy đem tới một cái áo choàng tắm thì tên lưu manh đã lẻn vào, nấp sau cửa. Thực tôi không hiểu các vị làm ăn ra sao mà để tên bất lương chui vô khách sạn dễ dàng như vậy. Lúc bước vào cửa tôi lập tức bị gã túm lấy từ phía sau rồi bị một miếng giẻ thuốc mê hôi rình ập vô mặt. Kinh khủng. Và tôi đã xỉu ngay tại chỗ các vị tìm thấy tôi. Lát sau, tỉnh dậy tôi lơ mơ có cảm giác tên lưu manh đó lục tung tóe đồ đạc và sau đó sập cửa phòng. Tôi còn nghe rõ gã rút chìa khóa khỏi ổ.
Tarzan hỏi:
- Cô không thấy gã… nghĩa là cô không thể mô tả tí gì về gã sao cô?
Bà Isabella nhún vai.
- Cháu cũng chẳng hơn gì. Tệ thật. Cháu chỉ thấy gã từ phía sau và khá xa. Gã cao khoảng 1 mét 80, cân đối, mặc complê màu xám, áo choàng vắt vai, tóc sẫm, xách cái túi du lịch.
Tarzan nhìn sang hai vị kia:
- Có vị khách nào giống như thế không ạ?
Ông giám đốc dĩ nhiên chẳng biết gì vì ông chỉ ở lì trong văn phòng. Anh nhân viên lễ tân cố nhớ, nhưng chẳng nhớ ra là ai.
Chợt Tarzan reo lên:
- Cháu nhớ rồi. Cô bé cháu gặp ngoài ga chắc sẽ mô tả gã được. Cô ấy nhất định phải trông thấy mặt gã…
Rồi hắn kể lại chuyện vì sao mà hắn có chiếc chìa khóa.
Chuông điện thoại reo. Bà Isa ra dấu cho Tarzan nhấc máy. Quầy lễ tân báo lên rằng ông thanh tra Glockner đang trên đường lên phòng 406.
*
Thanh tra Glockner đi trước. Hai cảnh sát thì rẽ theo hướng khác. Tất nhiên Tarzan và Gaby theo sau ông thanh tra rồi. Nhà ga lúc này còn đông hơn cả hồi nãy.
Tarzan chép miệng:
- Cứ như là thiên hạ đang đổ di du lịch hết cả.
Gaby cười:
- Tụi mình cũng sắp được nghỉ hè rồi.
- Ờ há. Chắc mình sẽ về với má. Đáng tiếc là hãng của má mình kì này gặp đợt thanh tra định kì tới hai tuần lễ liền. Bởi vậy, hai tuần đầu tiên chắc má con mình hiếm khi thấy mặt nhau lắm. Chán vậy.
- Sao đại ca không ở lại nhà Kloesen hoặc Karl, ba mẹ các bạn ấy đều coi bạn như con ruột mà.
- Ừ… ừm, để từ từ tính. Mình cũng ngại làm phiền…
Ông Glockner đột ngột dừng bước:
- Chưa thấy gì sao Tarzan?
- Dạ chưa, thưa chú. Thâm chí một cô gái giống Thea thôi cũng không ạ.
- Ờ, các cô gái du lịch ba-lô thì có cả ngàn. Nhưng chúng ta cứ kiên nhẫn xem.
Họ tìm kiếm suốt một giờ. Cả hai viên cánh sát ga cũng tích cực truy lùng cô gái theo mô tả của Tarzan. Gaby còn vào cả nhà vệ sinh nữ, vẫn không thấy Thea. Còn nói chi chuyện dò la dấu vết tên cướp.
Ông Glockner đã hơi nản:
- Chắc gã lên tàu đi mất rồi. Chà, giá mà tìm được cô bé và nhờ cô ấy dựng bước chân dung tội phạm thì… Nhưng biết tìm Thea ở đâu bây giờ đây?
- Thea nói với cháu rằng bạn ấy muốn tham quan thành phố. Mà thành phố thì có tới 1001 thắng cảnh. Cháu sẽ không bỏ cuộc đâu, thưa chú. Tối nay cháu lại đi tìm. Rồi ngày mai, sau giờ học, tụi cháu lại sẽ ra đây.
- Ê, có chuyện gì mà đại ca chải chuốt dữ vậy hả?
- Tao phải ra đón Gaby. Rồi hai đứa sẽ đến Đại Khách Sạn.
- Quý vị thì có việc gì ở cái nhà trọ sang trọng đó nhỉ?
- Hừ. Nếu mày muốn biết nội dung thì cứ việc tháp tùng.
- Giữa lúc nóng nực thế này hả? Không đời nào!
- Có gì đâu mà mày thắc mắc, mập. Gaby đang đợi tao ở bến tàu số 34 sau khi tiễn bà dì đi điều dưỡng, hiểu chưa? Còn vụ đến Đại Khách Sạn là vì chuyện của tao. Bà Isabella Scheidlitz, gọi tắt là Isa, bạn của má tao luôn mắc bệnh buồn chán, luôn du lịch từ Đại Khách Sạn này qua Đại Khách Sạn khác. Bà ấy đang ở thành phố mình đây.
Tròn Vo thả cẳng xuống giường, gật gù:
- Rõ rồi, mày phải thăm hỏi xã giao người bạn giàu có của má mày chớ gì.
- Cũng không hẳn vậy. Tao đến để lấy cái đồng hồ má tao gởi thì đúng hơn.
- Hả? Đồng hồ nào?
- Thì cái đồng hồ má tao tặng hồi sinh nhật mười bốn tuổi đó. Lúc tao về thăm nhà cách đây mấy tháng nó bỗng bị hư. Má tao phải giữ lại sửa và nhân có bà Isa tới đây thì nhờ bà ấy cầm giùm tới cho tao.
- Thế mày định bỏ cái đồng hồ đeo tay hiện giờ ư?
- Tao sẽ để dành cái thứ hai mới sắm này, chỉ dùng khi tập thể thao. Mày thấy hợp lí không?
Tròn Vo có vẻ nghĩ ngợi:
- Đại ca và Gaby sẽ chén thử bánh ngọt của Đại Khách Sạn chứ?
- Không. Mày quên giá cả ở đó rồi sao?
Mập ta liền lại kềnh ra giường, tuyên bố dứt khoát:
- Vậy thì mày cứ việc đi một mình. Chúc lành.
*
Trưa nay không phải chỉ một mình Tarzan ngắm nhân dạng hắn trong gương, tối thiểu cũng còn một người nữa. Người này là con gái và chẳng hề dính dáng gì đến hắn. Cô vừa ăn sinh nhật hôm mười hai tháng sáu cho tuổi mười lăm của mình với cái tên dài thượt: Thea von Durstilitsch.
Chỉ có điều đáng buồn là bữa nay cô bé không soi gương tại nhà mà là soi gương tại phòng vệ sinh trong khu ga. Tấm gương dính đầy *** ruồi khiến cô chạnh lòng thổn thức:
- Lạy Chúa, mình có cần thiết phải làm như thế này không đây?
Mặt Thea sa sầm. Hôm qua cô đã lên đường như một “du khách ba-lô” bất đắc dĩ chỉ vì không chịu nổi những người lớn. Người lớn còn ai khác ngoài hai đấng sinh thành ra cô?! Thật kinh khủng, tại sao lúc nào họ cũng bất đồng hoặc cãi cọ. Mà thực ra thì ai là người có lỗi trong những chuyện hiểu lầm vớ vẩn đó chứ? Thea cay đắng nghĩ thầm: “Ấy thế mà ai cũng tưởng gia đình mình là một gia đình kiểu mẫu đấy”.
Thea tóc vàng, nước da trắng như sữa, không bao giờ bắt nắng. Cô là một cô bé dễ thương. Với chiếc quần Jeans, áo phông, đôi giày thể thao mòn đế, cô tiểu thư cuối cùng và duy nhất của một dòng họ quý tộc Áo ngó y hệt đám du lịch ba-lô. Cô rời nhà vệ sinh, bước ra sảnh ga.
Cô bé thực sự ngơ ngác trước cơn sóng người cuồn cuộn. Đi đâu bây giờ đây? Ở thành phố, thiên hạ đổ xô ra đường đông khiếp đảm, khác xa cái làng quê heo hút cổ kính của cô. Thea hoảng sợ chọn một chỗ có cửa hiệu, tương đối ít người qua lại hơn.
Bởi vậy mà cô chợt chú ý tới gã.
Gã ăn mặc bảnh bao, xách một cái túi du lịch bằng nhiều mảnh da nâu ghép lại, trên vai phải vắt một chiếc áo măng-tô màu sáng. Gã tần ngần đứng sững bên một thùng rác. Ngay lập tức, thái độ kì lạ của gã đã khiến Thea chú ý. Tuy cô không lí giải được, cô vẫn linh cảm ở gã có gì đó không đàng hoàng. Hay gã cũng trốn nhà ra đi như cô? Hoặc gã định quẳng đi thứ gì đó gây ô nhiễm cho xung quanh chăng?
Gã đàn ông chợt rút tay khỏi túi và ném vào thùng rác một chiếc chìa khóa. Cái nhìn nhiều lòng trắng của gã ném về Thea trong ba giây. Giây thứ tư gã bỏ đi một mạch.
Lạy Chúa! Thea phát hoảng. Cô biết gã! Hình như cô đã trông thấy gã ở đâu đó rồi?
Trong lúc suy nghĩ, bàn chân cô bé tự động nhích tới bên cạnh thùng rác. Cô tò mò nhặt chiếc chìa khóa có đính cả móc treo nằm trên một túi vỏ chuối lên. Chà, chiếc chìa khóa phòng treo vào một tấm đồng hình ô van, viền rất đẹp. Một mặt có dòng chữ Đại Khách Sạn, mặt kia là số phòng 406.
Cô bé chưa kịp tính toán gì thì một giọng vang khỏe và vui vẻ đã vang lên bên cạnh:
- Hay quá. Bạn có thể trao nó cho tôi. Tôi sẽ ghé đó và trả cho họ.
*
Mặt mày Thea trắng bệnh vì hoảng sợ. Cô bé quay lại và bớt sững sờ khi thấy trước mặt mình là một anh chàng cao lớn trên môi đang nở một nụ cười dễ coi. Còn phải hỏi, hắn là thủ lĩnh của nhóm Tứ quái chớ ai. Trên đường đi đón Gaby và đến Đại Khách Sạn, hắn đã tình cờ phát hiện ra… một gã đàn ông, một cô bé và một cái thùng rác.
Hắn cười rộng miệng:
- Đừng sợ. Tôi thường chỉ ăn thịt các cô bé khi họ đã bị rán vàng lên thôi.
Câu pha trò khiến Thea nhẹ hẳn người. Tự nhiên cô thú thật:
- Xin lỗi bạn. Bữa nay tôi hơi hoảng hốt. Ít nhất thì bạn cũng không phải cảnh sát đến bắt tôi về trả cho gia đình.
- Ủa, trốn nhà à?
- Không phải để đi bụi đâu. Tôi là Thea von Durstilitsch.
Tarzan chìa tay ra:
- Chào Thea. Tôi là… Tarzan.
Thea không hiểu ý, vội đưa cho hắn cái chìa khóa và tiếp tục kể:
- Tôi không định bỏ nhà đi hẳn đâu, Tarzan ạ. Tôi chỉ tính làm cho cha mẹ mình lo lắng một chút thôi, rồi khi cạn túi sẽ lại trở về nhà. Gia đình tôi giống như một địa ngục. Tôi chịu không nổi.
- Nhà bạn ở đâu vậy?
- Làng Goschendorf bên hồ Waiga, nước Áo. Trang trại của gia đình tôi ở đó.
- Chà, tuyệt đó! Còn tôi là học sinh nội trú ở đây. Bạn có bỡ ngỡ lắm không? Tôi quen biết nhiều người ở thành phố này. Tôi có thể giúp bạn việc gì chăng?
Cô bé cười rạng rỡ:
- Bạn tốt quá. Nhưng hãy để tôi học cách tự lập đã. À, mà chiếc chìa khóa bạn đang cầm trên tay là do một kẻ vừa liệng đi đấy.
- Tôi đã thấy gã. Đáng tiếc là chỉ thấy từ xa và chỉ thấy sau lưng. Nếu không tôi đã không để gã yên. Thật vô liêm sỉ! Lỡ quên đêm theo chìa khóa phòng khách sạn là chuyện bình thường, nhưng lí ra gã phải tìm cách trả lại chứ.
- Bạn định ghé Đại Khách Sạn trả lại cho phòng trực à?
- Ừ. Tôi có người quen trọ ở đó. Có điều trước hết tôi còn phải ra bến tàu số 34 trước đã. Bạn gái tôi đang đợi. Còn bạn sẽ đi đâu bây giờ đây?
- Tôi muốn tham quan thành phố này.
- Rất nên đó. Có thể chúng ta sẽ còn gặp nhau. Tạm biệt!
*
Gaby nhìn theo con tàu đang khuất dần. Cô bé toan quay lại thì đôi mắt bỗng tối sầm vì bị hai bàn tay to tướng bịt chặt. Đôi bàn tay sặc mùi tỏi khiến cô bé kinh hãi biết rằng đó không phải là Tarzan…
Đột nhiên Gaby thấy cái mùi kinh tởm ấy loãng đi, tiếp theo là một tiếng “hự” đau đớn. Kẻ nào đó cả gan bịt mắt cô hình như vừa bị rớt phịch xuống đất.
Lúc này thì mới đúng là Tarzan. Hắn rít qua kẽ răng:
- Nếu anh còn động đến bạn tôi lần nữa, tôi sẽ bẻ vụn xương anh ra.
Gaby mở lớn mắt. Coi, ngồi bệt sau lưng cô là một gã thanh niên chừng mười bảy tuổi nồng nặc men bia. Gã há hốc mồm hệt con cá mắc cạn, thở dốc:
- Tôi… tôi chỉ… giỡn chút xíu. Tôi… tưởng cô ấy là… là bạn tôi.
- Anh Hugo!
Một giọng con gái the thé phía bên tàu số 32. Cô nàng đang nhảy loi choi nhìn sang bên này.
- Hugo! Em đây nè. Anh sao vậy? Ngã à?
Tarzan ngó cô ta, cười nhạt:
- Bạn anh đó hả? Chà, tất nhiên rồi, cô ta dễ bị lẫn với người khác lắm.
Cô gái nọ cao hơn Gaby một cái đầu. Mái tóc đen nhánh cắt theo kiểu bàn chải, tun ngủn chừng một phân, giữa gáy thò lò một lọn đuôi dế, nhuộm hồng. Đã vậy lại còn mắt xanh mỏ đỏ, mặc đen tuyền từ đầu đến chân.
Hai quái nắm tay nhau vừa cười vừa bỏ đi. Gaby rùng mình:
- Khiếp, tay gã sặc mùi tỏi.
- Gã say. Mới đầu giờ chiều đã uống tới bí tỉ.
- Người gì mà kì. Dám bịt mắt người lạ. Ghê quá. Mình chỉ muốn rửa mặt một cái.
- Ô-kê, chúng ta sẽ tới Đại Khách Sạn thăm cô Isa. Bạn sẽ rửa mặt ở phòng cô ấy.
Tarzan rút từ túi quần ra cái chìa khóa:
- Khi không có một tên khùng liệng chiếc chìa khóa này vô thùng rác. Mình tình cờ trông thấy, và cũng vừa làm quen với một cô bạn tên là Thea…
Hắn kể lại mọi chuyện cho Gaby nghe. Cô bé bình luận:
- Gã vô trách nhiệm thật. Nếu chiếc chìa khóa rơi vào tay một tên trộm thì chuyện gì có thể xảy ra chớ!
*
Khách sạn trải đầy thảm quý, giẫm lên thấy tiếc hùi hụi. Mọi ghế bành đều có người ngồi, toàn những khách sang trọng quý phái. Tiếng đàn piano thánh thót. Tarzan kéo Gaby đến quầy thường trực, nơi có bốn người đàn ông mặc đồng phục đứng đón khách.
Họ mỉm cười niềm nở với Tarzan và Gaby, dù thừa biết hai đứa đâu phải cậu ấm cô chiêu con các tỉ phú.
Tarzan cũng mỉm cười nhũn nhặn:
- Tôi có hẹn với bà cô tôi. Bà Isabella Scheidlitz ạ.
Người trẻ tuổi nhất trong bốn nhân viên liếc nhanh như chớp lên bảng danh mục rồi trả lời:
- Bà ấy ở phòng 406. Mời cô cậu…
- Sao, phòng 406?
Tarzan rút chiếc chìa khóa ra, ngạc nhiên nói thêm:
- Tôi tưởng phòng 406 do một người đàn ông thuê chớ. Như anh thấy đó, gã đã liệng cái chìa này vô thùng rác gần nhà ga và tôi đã nhặt được đây này.
Anh chàng nhân viên khách sạn trợn tròn mắt nhìn chiếc chìa khóa:
- Nhưng bà Scheidlitz trọ phòng 406 mà. Bà ấy mới nhận phòng từ tối qua.
Anh ta cầm ống nghe, quay số điện thoại, lắng nghe một lát. Hình như không có ai thưa máy.
Tarzan sững sờ. Hắn bóp chặt cái chìa trong lòng bàn tay.
- Để chúng tôi lên xem thử.
- Tôi cũng muốn lên đó kiểm tra xem sao.
Tarzan và Gaby phóng vào thang máy. Anh nhân viên lễ tân trẻ tuổi cũng vào theo.
Thang máy ngừng lại ở tầng bốn.
Tarzan hồi hộp bấm chuông phòng 406. Tiếng chuông kêu reng reng suốt mà không có hồi âm. Đành phải sử dụng cái chìa có sẵn vậy.
Cửa mở. Từ ngoài sảnh có thể nhìn vào phòng ở.
Giường vẫn phẳng phiu, phủ mền hẳn hoi. Nhưng giữa bàn và giường thò ra đôi chân đi bít tất lụa. Hai bàn chân bị trói vào nhau. Có tiếng rên khe khẽ.
Tarzan quỳ xuống. Trời ạ, người bạn gái của mẹ hắn bị trói nghiến hai chân, giẻ nhét đầy mồm.
*
Bây giờ thì khỏi phải bàn. Anh nhân viên khách sạn kinh hoàng, ông giám đốc tuyệt vọng. May ra chỉ mình vị bác sĩ riêng của khách sạn là vẫn còn bình tĩnh.
Có điều nạn nhân còn bình tĩnh hơn ông ta.
Bà Isabella Scheidlitz sau khi từ chối thuốc an thần, đã uống tới hai li sâm-panh và nhiều lần soi gương xem mặt mũi mình có bợt bạt quá không. Và bà có vẻ hài lòng thấy mình vẫn còn nhuận sắc chán.
Isabella chừng 40 tuổi, mắt nâu, mặt nhỏ, vóc dáng gọn gàng.
Tarzan an ủi bà:
- Ba của Gaby đến bây giờ, cô Isa ạ. Cô muốn kể lại mọi việc ngay hay đợi ông thanh tra đến ạ?
- Mất hết rồi Tarzan ạ. Toàn bộ đồ nữ trang, tiền mặt, séc du lịch… đó là chưa kể chiếc đồng hồ của cháu mà má cháu gửi.
- Sao ạ? Cả đồng hồ của cháu.
Tarzan lập tức nhận thấy mình đã thiếu tế nhị, bèn thêm:
- So với số nữ trang của cô thì cái đồng hồ ấy chẳng nghĩa lí gì. Nhưng đó là quà tặng của má cháu. Ồ, giá cháu biết thế này từ lúc ở ga.
Ông bác sĩ thấy sự có mặt của mình trở nên thừa bèn cáo lui. Giám đốc khách sạn và anh nhân viên cũng chực bỏ đi theo. Tuy nhiên bà Isa đã quay sang phía họ, kể:
- Hồi nãy tôi chỉ để ngỏ cửa phòng có một tí. Trong lúc tôi ra hành lang tính kiếm cô hầu phòng yêu cầu cô ấy đem tới một cái áo choàng tắm thì tên lưu manh đã lẻn vào, nấp sau cửa. Thực tôi không hiểu các vị làm ăn ra sao mà để tên bất lương chui vô khách sạn dễ dàng như vậy. Lúc bước vào cửa tôi lập tức bị gã túm lấy từ phía sau rồi bị một miếng giẻ thuốc mê hôi rình ập vô mặt. Kinh khủng. Và tôi đã xỉu ngay tại chỗ các vị tìm thấy tôi. Lát sau, tỉnh dậy tôi lơ mơ có cảm giác tên lưu manh đó lục tung tóe đồ đạc và sau đó sập cửa phòng. Tôi còn nghe rõ gã rút chìa khóa khỏi ổ.
Tarzan hỏi:
- Cô không thấy gã… nghĩa là cô không thể mô tả tí gì về gã sao cô?
Bà Isabella nhún vai.
- Cháu cũng chẳng hơn gì. Tệ thật. Cháu chỉ thấy gã từ phía sau và khá xa. Gã cao khoảng 1 mét 80, cân đối, mặc complê màu xám, áo choàng vắt vai, tóc sẫm, xách cái túi du lịch.
Tarzan nhìn sang hai vị kia:
- Có vị khách nào giống như thế không ạ?
Ông giám đốc dĩ nhiên chẳng biết gì vì ông chỉ ở lì trong văn phòng. Anh nhân viên lễ tân cố nhớ, nhưng chẳng nhớ ra là ai.
Chợt Tarzan reo lên:
- Cháu nhớ rồi. Cô bé cháu gặp ngoài ga chắc sẽ mô tả gã được. Cô ấy nhất định phải trông thấy mặt gã…
Rồi hắn kể lại chuyện vì sao mà hắn có chiếc chìa khóa.
Chuông điện thoại reo. Bà Isa ra dấu cho Tarzan nhấc máy. Quầy lễ tân báo lên rằng ông thanh tra Glockner đang trên đường lên phòng 406.
*
Thanh tra Glockner đi trước. Hai cảnh sát thì rẽ theo hướng khác. Tất nhiên Tarzan và Gaby theo sau ông thanh tra rồi. Nhà ga lúc này còn đông hơn cả hồi nãy.
Tarzan chép miệng:
- Cứ như là thiên hạ đang đổ di du lịch hết cả.
Gaby cười:
- Tụi mình cũng sắp được nghỉ hè rồi.
- Ờ há. Chắc mình sẽ về với má. Đáng tiếc là hãng của má mình kì này gặp đợt thanh tra định kì tới hai tuần lễ liền. Bởi vậy, hai tuần đầu tiên chắc má con mình hiếm khi thấy mặt nhau lắm. Chán vậy.
- Sao đại ca không ở lại nhà Kloesen hoặc Karl, ba mẹ các bạn ấy đều coi bạn như con ruột mà.
- Ừ… ừm, để từ từ tính. Mình cũng ngại làm phiền…
Ông Glockner đột ngột dừng bước:
- Chưa thấy gì sao Tarzan?
- Dạ chưa, thưa chú. Thâm chí một cô gái giống Thea thôi cũng không ạ.
- Ờ, các cô gái du lịch ba-lô thì có cả ngàn. Nhưng chúng ta cứ kiên nhẫn xem.
Họ tìm kiếm suốt một giờ. Cả hai viên cánh sát ga cũng tích cực truy lùng cô gái theo mô tả của Tarzan. Gaby còn vào cả nhà vệ sinh nữ, vẫn không thấy Thea. Còn nói chi chuyện dò la dấu vết tên cướp.
Ông Glockner đã hơi nản:
- Chắc gã lên tàu đi mất rồi. Chà, giá mà tìm được cô bé và nhờ cô ấy dựng bước chân dung tội phạm thì… Nhưng biết tìm Thea ở đâu bây giờ đây?
- Thea nói với cháu rằng bạn ấy muốn tham quan thành phố. Mà thành phố thì có tới 1001 thắng cảnh. Cháu sẽ không bỏ cuộc đâu, thưa chú. Tối nay cháu lại đi tìm. Rồi ngày mai, sau giờ học, tụi cháu lại sẽ ra đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất