Quyển 44 Chương 4: LÃO SCHELLDORN BÁO THÙ
Paul Handrischek biệt hiệu Chuột Chũi lái chiếc Mercedes cũ kĩ mang biển số thành Viên phóng như bay. Bự con như gã cũng phải kiệt sức. Chớ gì nữa, suốt hai ngày nay gã cực kì mệt mỏi sau chuyến đánh quả ở một nhà băng mà chỉ cướp được có 212.000 schilling vỏn vẹn. Hai ngày nay Chuột Chũi lái xe chạy như điên chỉ sợ cảnh sát bám theo. Trên xe là thằng đồng nghiệp Josef Mutzberger biệt hiệu Nhạc Trưởng nằm sốt li bì bởi một viên kẹo đồng của cảnh sát găm ngay vào mông phải.
Chúng luồn lách xuyên nước Áo mà không dám dừng lại nơi nào. Dừng là chết, Chuột Chũi tự hiểu như vậy. Chiếc Mercedes xấu xí đã bị cảnh sát nhận dạng và truy nã.
Con đường đồng nội lúc này tung bụi mù buổi trưa. Nắng nóng tựa sa mạc nhưng Chuột Chũi chợt có cảm tưởng sắp được uống một dòng suối mát. Gã nhìn tấm biển bên đường và reo lên:
- Hồ Waiga! Mày nghe không, Nhạc Trưởng? Đến nơi rồi!
Giọng Josef yếu ớt:
- Tụi mình sẽ gặp nó ở đâu đó tại… Weinfurth hả?
- Ừ. Tại bưu điện Weinfurth lúc 13 giờ 33 phút trưa mai. Nó hẹn tụi mình rất rõ ràng.
- Vậy mắc mớ gì mà mày reo lên chớ?
- Đồ ngu. Weinfurth nằm cạnh hồ Waiga.
- Hả? Tao biết cái hồ ấy. Hồi đó tao còn kéo đàn. Rồi… ôi, tao mệt quá.
- Ai chẳng biết mày là nhạc sĩ lang thang trước khi đi ăn cướp. Rồi sao mày?
- Chẳng sao cả.
Chuột Chũi căn vặn:
- Rõ ràng mày đã nghĩ tới điều gì đó mà.
- Ồ, có gì đâu. Xưa rồi. Nếu mày lái xe về hướng Goschendorf và rẽ trái thì… hồi trước ở đó có một nông trại trơ trọi.
- Trơ trọi thì được. Nhưng liệu mình có trốn đến mai được không, mày bị thương ngay mông làm sao nhúc nhích xa được.
- Nhắc đến chỗ trúng đạn, tao thấy… đuối quá.
Chuột Chũi im bặt. Giờ này gã là cứu tinh của cả hai thằng. Phải căng mắt sáng suốt mà lao đúng hướng Goschendorf. Thân hình hộ pháp của gã tì lên tay lái.
Mặt gã đỏ, cặp mắt ếch màu xanh lơ, tai trái đeo một cái khuyên nhỏ bằng vàng. Cho dù có cặp mắt ếch, những nét trên mặt gã khiến người ta nhớ đến giống chuột chũi.
Băng sau tiếng thều thào vang lên:
- Khát!...
- Mày bị sốt nên khát nước đấy thôi.
- Tao cóc cần biết vì sao. Tao muốn uống!
- Yên trí. Tao sắp tấp vào cái nông trại trơ trụi mà mày mê sảng hồi nãy đây.
Chuột Chũi dừng xe trước ngôi nhà xác xơ. Trên gác hai có rèm hoa sau cửa sổ. Tạ ơn trời đất, vậy là ngôi nhà có người. Gã chưa kịp chuẩn bị thái độ gì thì một ông già khệnh khạng từ bên trong bước ra. Mặt mũi ông già coi bộ hắc ám hết biết.
Chuột Chũi nhảy phóc xuống xe kéo khóa áo khoác lại che kín con chó lửa dắt ở thắt lưng. Gã vui vẻ:
- Chào cụ, tôi là trung úy cảnh sát Handrischek. Chúng tôi đuổi theo một tên cướp của giết người. Đáng tiếc là đồng nghiệp Mutzberger của tôi bị trúng đạn của hắn, nằm trên xe. Tôi cần được giúp đỡ. Nhà có ai nữa không?
Bộ râu có lẽ cả đời chưa cạo của ông già thoáng mấp máy. Ông lão ngơ ngác nhìn, mãi mới thủng câu hỏi.
- Ở đây chỉ có mình tôi. Tôi không thể giúp gì cho các ông.
- Tên gì?
- Dagobert Schelldorn tự lão Mát. Bọn trong làng gọi tôi như thế đấy, và cứ tưởng tôi không biết. Cái bọn tồi ấy.
Chuột Chũi rút súng lục thật lẹ:
- Mát hay không mát gì cũng cần tỉnh lẹ đi. Ê, tụi này sẽ vào trú trong nhà lão, lão Mát ạ.
Schelldorn chưng hửng. Lão ngó khẩu súng, thè đầu lưỡi ra liếm môi:
- Các… các ông không phải sĩ quan cảnh sát à?
- Chứ sao, lão Mát! Nào, ra xe ngay. Thằng bạn ta đang cần ngả lưng trên cái giường của lão.
- Vậy là du côn hả?
- Ờ, mà tụi này khó gặm lắm đấy. Lão không nghe lời thì, cha nội ơi, ta cho lão về chầu cụ tổ liền.
Ông già đành một mình ra xe.
Chuột Chũi cảm thấy nhẹ người. Gã đứng tại chỗ vung vẩy chó lửa đợi lão Mát mở cửa xe lôi thằng chiến hữu bị thương vào. Hà hà, lão già có khùng cách mấy cũng phải thấy quan tài đang ở kề bên. Đố lão dám cự nự, hả!
Đúng là lão Schelldorn không dám cự nự. Lão rúc bộ râu rối mù vào xe để rồi sửng sốt khi thấy Josef Nhạc Trưởng. Lão đang gặp một cơn ác mộng. Lão gãi gãi cằm nghĩ: Thằng khốn, còn lâu tao mới quên mặt mày. Cách đây nhiều năm mày đã ở đây, cũng cái trán rộng có bướu, cái mũi gãy và cái sẹo căng cả một bên mép.
“Nó quay trở lại. Nhưng nó không nhận ra ta. Có gì lạ đâu. Giờ ta già rồi. Nhưng ta vẫn tinh khôn lắm, hơ hơ hơ hơ!” – Lão Mát đắc chí nghĩ thầm như vậy.
*
Đám trẻ kéo ra trước nhà hóng mát sau bữa ăn. Tarzan khều vai Thea hỏi nhỏ:
- Hình như Oldo thay đồng hồ xoành xoạch, bạn có thấy điều đó không Thea? Lúc ra ga đón tụi này, anh ta đeo một chiếc đồng hồ khác kia mà.
Cô gái người Áo gật đầu:
- Ông anh họ của tôi ghiền đồng hồ. Có thể nói như vậy. Anh ta sưu tầm đủ loại đồng hồ đeo tay, cả rẻ tiền lẫn đắt giá. Theo tôi biết hiện thời gia tài đồng hồ của Oldo có hơn 20 chiếc và con số sẽ còn tăng nữa. Ngoài chơi đồng hồ, Oldo còn có thú chơi ủng. Ảnh coi ủng như những cái túi, nhét đủ thứ đồ đạc trong đó.
- Chà, gia đình bạn lạ thường nhỉ. Ba của bạn thì mê tranh, anh họ thì mê ủng và đồng hồ. Còn bạn?
- Tôi sưu tầm ảnh.
- Ảnh các thần tượng âm nhạc hoặc điện ảnh à?
Thea cười, lắc đầu:
- Tôi chỉ sưu tầm ảnh những người trong gia đình, bạn bè, người thân thôi.
Tarzan nhíu mày. Khi cả đám bước đi theo sự hướng dẫn của Thea, Tarzan mới nhỏ nhẹ lựa lời:
- Thea này, tôi có cảm giác rằng bạn có biết tên cướp Poldgar Pruffe phải không? Đừng giận tôi nhé. Lúc tụi mình ở văn phòng thanh tra Glockner, tôi thấy bạn có vẻ gì lạ lắm.
Thea dừng chân. Nụ cười biến mất. Cô bé trân trối nhìn Tarzan, rồi hốt hoảng đưa mắt ra xung quanh.
Gaby giận run:
- Tarzan! Bạn nhất thiết phải nói chuyện đó sao? Tụi mình là khách, vừa chân ướt chân ráo đến đây, bạn đã hỏi cung liền. Ích gì chớ, chỉ làm Thea thêm buồn.
Thea khẽ nói:
- Đừng trách Tarzan. Bạn ấy đúng đấy. Tôi không muốn giấu các bạn đâu, nhưng thực tình lúc gặp Pruffe ở ga tôi cứ ngờ ngợ mà chẳng nhớ ra nổi. Giờ thì… nhớ rồi.
Tarzan nở một nụ cười:
- Bạn đã thấy gã ở một tấm ảnh, đúng không?
Thea gật đầu. Tarzan tiếp tục:
- Cảnh sát Viên đã dò ra rằng hai mươi năm trước Pruffe từng quen với mẹ bạn. Không trách mẹ bạn được, vì ai mà biết được sau này bạn mình sẽ trở thành người ra sao. Mẹ bạn còn giữ hình của gã. Phải không Thea?
Thea lại gật đầu. Lúc này trông cô thật khổ sở. Cô nói gượng gạo:
- Chuyện này quả là chẳng hay ho gì, cho dù mẹ tôi hoàn toàn không có lỗi. Tôi nghĩ Pruffe từng là bồ thời trẻ của mẹ tôi. Các bạn hiểu không, khi thuật lại vụ cướp ở khách sạn, tôi đã giấu biệt tên kẻ tội phạm để bà đỡ khổ tâm. Riêng bức ảnh tên cướp thì đúng như Tarzan đã đoán, tôi tình cờ phát hiện nó trong cuốn album cũ ở trên bàn trong phòng mẹ. Mẹ tôi không hề biết điều đó.
Tarzan vỗ về:
- Cũng nên nói ra với tụi này cho nhẹ người một lần rồi bỏ luôn Thea ạ. Hãy quên đi. Đằng nào chúng ta cũng sẽ chẳng chạm trán Pruffe nữa. Coi như mất tiêu số nữ trang của cô Isa và chiếc đồng hồ của tôi. Nào, bây giờ bạn định dẫn tụi tôi đi đâu đây hả Thea?
- Đầu tiên hãy ra hồ đã nhé? Chúng tôi có một căn nhà gỗ ở đó.
Tứ quái hoan nghênh cấp kì. Con Blanka cũng nhập bọn.
*
Trong ngôi nhà xập xệ của lão Mát, tên cướp bị thương rên rỉ và lại hôn mê – đây là lần thứ ba trong ngày.
Chuột Chũi nhún vai:
- Để mặc cho nó ngủ. Nó sẽ quên đau.
Giọng lão Schelldorn hơi hằn học:
- Anh ta chỉ nằm sấp được thôi, hả?
Chuột Chũi không đáp.
- Đói quá. Nhà có gì ăn không lão già?
Schelldorn gật đầu. Hai người đi xuống căn bếp rộng. Chuột Chũi ngó quanh. Trên tường treo bức ảnh lớn chụp một thanh niên trạc tuổi đôi mươi. Trên giá gỗ dưới bức ảnh là một lọ hoa nhỏ.
- Con trai lão đấy à?
- Ừ, nó chết rồi.
- Vậy hả? Tôi xin lỗi.
- Nó bị giết. Cách đây nhiều năm. Khi ấy nó mới mười chín tuổi đầu và là thằng con trai độc nhất của tôi.
Dưới lọ hoa chặn một bài báo, giấy đã ố vàng. Chuột Chũi tò mò rút ra đọc. Mẩu tin ngắn ngủn.
- Hừ, con trai lão bị giết bao giờ? Báo đăng rằng Siegfried Schelldorn, mười chín tuổi qua đời do tai nạn cơ mà.
Lão già mỉm cười, mắt lại ánh lên tinh quái:
- Ấy là do ông đồn trưởng cảnh sát bày đặt ra như thế.
- Cái gì?
- Siegfried bị một chiếc ô-tô cố tình cán chết, đếch phải tai nạn gì cả. Người ta đã cung cấp tin giả cho các nhà báo, tạo cho hung thủ cảm giác yên tâm và để dễ bề bắt hắn.
- Ra thế. Rồi sao?
- Chẳng kết quả gì.
- Sao vậy?
- Tên sát nhân chạy thoát. Nhưng tôi đã biết mặt gã. Tôi cũng biết vì sao gã giết con tôi. Cảnh sát đã truy nã nhưng cho đến nay con ác thú ấy vẫn không bị bắt.
Chuột Chũi nhún vai. Rồi ngáp dài:
- Có thể lão còn gặp hắn.
Schelldorn gật gật:
- Ồ phải, gặp chớ!
- Nhưng giờ thì đem cái gì ra đây chén đã. Cả bia nữa, nếu lão có.
Tên cướp nhà băng ngồi vào bàn.
- Ê, ông cướp. Rượu anh đào tôi tự cất lấy, được không?
- Hết sẫy. Đem đây uống thử coi.
Lão Schelldorn bước vào kho để đồ ăn cạnh bếp. Cánh mũi lão giật giật trên hàng râu rậm rạp. Trong hộp bìa là thuốc ngủ mà lão phải dùng hàng đêm để quên đi nỗi đau mất con. Nhưng không đêm nào lão chợp mắt nổi quá ba tiếng. Schelldorn lựa một cái li cối, rỏ vào đó đúng 20 giọt thuốc ngủ. Lượng thuốc này mà không làm lăn kềnh một con ngựa thì lão đi dưới đất bằng… đầu. Đoạn lão rót cỡ hai phần ba li rượu. Nghe nói rượu làm cho thuốc ngủ tăng tác dụng.
Chuột Chũi chỉ ngó sơ cái li cối là đã đủ chếnh choáng. Gã hít hà liên tục:
- Tuyệt vời! Bao nhiêu độ vậy?
- Cầu cả trăm độ, à không, tôi ăn nói mát dây quá. Nói chung là nặng đó.
- “Đô” càng nặng càng tốt. Chậc chậc, đập ngay vô chảo năm quả trứng. Nhớ thêm cả mỡ muối vào.
Lão già gật đầu nhưng chưa vội đi ngay. Thằng lưu manh đã bưng li ực một lèo.
Chà! Ngon!
Nhưng rồi Chuột Chũi bắt đầu lác xẹo cả mắt. Lưỡi gã nặng như chì. Gã nhìn lão thấy có đến cả trăm mắt ngàn tay.
- Phù phù… rượu thánh… thật…
- Tôi đã bảo mà. Làm li nữa nha?
- Thôi… cho… trứng mỡ muối…
Khỏi phải lè nhè thêm mất công, Chuột Chũi đổ ập về phía trước đập đầu xuống mặt bàn cái rầm. Đố gã biết là gã lão già đang xốc nách mình đi đâu.
Rượu nặng thật, hả. Đồ dòi bọ!
Schelldorn lôi Chuột Chũi xuống tầng hầm chớ còn phải hỏi. Lão phủi tay trở lên cầu thang mồm mép thở hồng hộc. Một nụ cười nở trên gương mặt nhăn nheo của lão:
- Té ra vẫn còn có công lí trên đời. Ta sẽ báo thù cho mày, con trai ạ.
Nào, bây giờ thì đến phiên tên cướp bể mông có biệt hiệu là Nhạc Trưởng. Lão Mát không nương tay như đối với Chuột Chũi. Lão kéo lê tên cướp xềnh xệch và cố tình dận mông gã xuống sàn hầm.
Nhạc Trưởng tru lên đau đớn, mở choàng mắt, ngơ ngác nhìn quanh.
Bộ râu cả đời chưa cạo của Schelldorn ghé xuống mặt gã:
- Tao còn chưa biết sẽ làm gì với mày đây. Nhưng sẽ khủng khiếp đấy. Tao còn nghĩ đã…
Lão đóng sầm cửa lại, khóa kĩ và cất tiếng cười chói tai.
*
Trời thì nóng nhưng bầu trời vẫn xanh trong. Cảnh thiên nhiên vùng này đẹp đến nỗi lần đầu tiên Tròn Vo quên cả làu bàu ta thán về thời tiết.
Tứ quái đang tiến gần căn nhà gỗ bên hồ Waiga. Con Blanka nhảy nhót theo sau.
Tarzan đột nhiên giật thót mình. Hắn giơ bàn tay che nắng:
- Hình như có người chạy vào rừng! Mình có nhìn nhầm không nhỉ? Cái gì đó xam xám…
Thea không hề ngạc nhiên. Cô bé giải thích:
- Đôi khi vẫn có những người lang thang ghé qua đây mà.
- Họ có mượn căn nhà câu cá làm chỗ nghỉ qua đêm không?
- Không. Cửa khóa then cài kiểu đó làm sao vô được. Thông thường thì họ ngồi trên băng ghế. Nếu thấy người nhà xuất hiện là họ bỏ đi.
- Té ra là vậy. Ủa, Blanka! Blanka đâu rồi? Blanka!!!
Tarzan, rồi Thea gọi to. Nhưng con chó có dòng máu thợ săn trong mình đã lao như mũi tên về phía bìa rừng trước mặt, biến sau các rặng cây. Chợt có tiếng nó kêu ăng ẳng đau đớn. Coi, con chó cụp đuôi chạy từ rừng ra.
Karl giơ tay đón nó, xem xét:
- Blanka đã bị kẻ nào đó đá vào bụng. Đại ca ơi, cái hình thù xam xám mày trông thấy có lẽ là người thật đó.
Tarzan nói qua kẽ răng:
- Hành hạ súc vật à. Được, kẻ ấy sẽ biết tay tao.
Hắn nói xong là phóng đi như bay.
Hắn cứ theo vệt cỏ mềm bị xéo nát mà lần tìm. Đến một khoảng rừng thưa, hắn đi dọc một chồng gỗ dài cao ngất.
Hắn vừa di chuyển qua đống gỗ thì thoáng thấy một vật gì chuyển động bên cạnh. Tên gian rình nấp sau góc chồng gỗ! Tarzan nhận ra điều đó quá muộn và không thể dừng lại, cũng không thể tránh đòn. Để thoát hiểm, hắn chỉ còn biết lao mình lên trước. Nhưng vẫn dính đòn.
Trong tích tắc, hắn thấy đau dội sống lưng. Chân tay hoàn toàn bị tê liệt. Mặt hắn chúi xuống nền đất ẩm, má trái chạm mạnh vào một hòn đá.
Mình chưa chết, nhưng không cử động nổi nữa – Tarzan nghĩ và mở mắt ra. Bù cho nỗi đau nhức, hắn chợt phát hiện sát mũi mình là một đôi giày da lịch sự màu nâu có những đường trang trí cầu kì. Đôi giày còn thơm mùi da. Đôi tất lụa màu vàng kem.
Tarzan cố lắm cũng chỉ ngước đến đầu gối của gã lưu manh. Ống quần màu be được ủi cẩn thận của gã chứng tỏ tên đánh lén rất sành ăn mặc. Thậm chí thích chải chuốt và trưng diện nữa. Bàn chân xa lạ nhấc lên. Trong chớp nhoáng mũi giày đá thốc vào sườn thủ lĩnh TKKG.
Tarzan kêu lên một tiếng rồi… nằm im. Chân tay hắn buồn buồn như có kiến bò.
Gã kia bỏ đi.
Tiếng Gaby vọng vào rừng:
- Tarzan ơi!
Chân tay Tarzan bắt đầu cục cựa được.
- Tarzan!
Hắn đứng dậy, khó nhọc. Lưng vẫn còn đau. Nhưng may quá không bị thương.
Tarzan lảo đảo quay ra và gặp các bạn ở bìa rừng. Tròn Vo vốn ỷ y vào tài nghệ của đại ca nên hớn hở hỏi ngay:
- Tẩn nó một trận ngon lành chớ đại ca?
- Nó tẩn tao thì có. Tao chỉ trông thấy… ống quần nó. Nằm đài vì bị chơi một gậy từ đằng sau chớ sao. Đến giờ còn ê ẩm.
- Ừ… ừm. Không có sao đâu đại ca. Thất bại là mẹ thành công dài dài mà. Thêm nữa, đôi khi cũng phải biết thua mới là hảo hán.
Karl Máy Tính quạu:
- Thôi nào mập. Bỏ cái kiểu triết lí vớ vẩn ấy đi. Vần đề là tụi mình sẽ truy tìm tên tội phạm ra sao đây.
Thea tròn xoe mắt:
- Tội phạm?
Tarzan gật đầu:
- Toàn bộ vụ này rất kì quái. Các bạn thấy đấy, có một cái bóng biến vào rừng, rồi chó Blanka bám theo và bị đánh, tiếp theo là đến phiên tôi bị cú đòn lén. Tại sao? Do đâu mà gã phải làm vậy chứ? Một thằng điên muốn ẩn mình không cho ai phát giác chăng? Bạn có nghi ngờ là ai không hở Thea?
Cô bé ngơ ngác lắc đầu. Tarzan trầm ngâm:
- Hay là con quỷ hồ Waiga định dằn mặt tụi mình?
- Không chắc đâu. Con quỷ chưa bao giờ họat động vào ban ngày. Chỉ ban đêm nó mới xuất hiện thôi.
Tròn Vo lanh chanh:
- Biết đâu bữa nay nó mắc chứng mộng du trong lúc ngủ ngày…
Karl hỏi:
- Mày không định đuổi theo gã sao đại ca?
- Tao cho là vô ích thôi. Hẳn là gã đã chạy thoát rồi.
Thea đồng tình:
- Có thể lắm. Rừng này hẹp thôi. Sau rừng đã là con đường chạy về hướng Klein-Kieferheide.
Đúng lúc này Tarzan phát hiện thấy Oldo. Từ đây đến căn nhà gỗ có đến tám trăm mét nhưng cái dáng khệnh khạng quen thuộc kia thì hắn có cảm giác như đang đối diện trước mặt mình. Oldo đi từ trong nhà ra đang lúi húi xuống ủng giấu hoặc lấy ra một cái gì đó.
- Thea nhìn kìa, anh họ của bạn vừa ở trong căn nhà gỗ đấy.
- Oldo như ma xó ấy. Đâu chẳng dòm ngó. Để ý làm gì cho mệt.
Oldo và đám trẻ đi hai hướng khác nhau. Anh ta lủi một mạch về lâu đài còn Thea và Tứ quái dừng trước căn nhà. Cô bé trố mắt:
- Chúa ơi, cửa bỏ ngỏ! Sao lại thế này được nhỉ?
Gaby hỏi lại:
- Vậy bình thường không để ngỏ cửa à?
- Không. Ba tôi cất đồ câu cá trong đó mà.
Tarzan ngắm cánh cửa: Cực kì chắc chắn, có khóa an toàn.
- Tôi vào nhé Thea.
Hắn vừa nói vừa bước vào.
Căn phòng mát rượi và âm u, đồ đạc chất đống như trong một nhà kho. Máy sấy quần áo, máy hút bụi, xô chậu, đồ chơi hồi còn bé của Thea… nằm ngổn ngang khắp sàn nhà. Góc trái xếp đủ thứ lỉnh kỉnh, kìm, dao, búa… Những cần câu cá thì đựng ở góc tường. Trên một trong hai chiếc ghế dài có phủ chăn, hình như có ai đã ngủ ở đó.
Karl đã đến bên cạnh Tarzan. Quân sư cúi xuống:
- Có người vừa ăn sáng ở đây. Đại ca thấy không: bánh mì vụn, xúc xích hun khói, vỏ trứng, cả một chai rượu vang rỗng.
Thea cùng mình:
- Vô lí quá. Hay là con quỷ hồ Waiga? Làm sao nó lọt vào đây được nhỉ?
Tarzan xem xét cánh cửa. Ổ khóa vẫn nguyên vẹn, điều đó chứng tỏ “con quỷ” của Thea có chìa khóa hẳn hoi.
- Có thể trong gia đình bạn có người quên khóa cửa cũng nên.
Tròn Vo tò mò cúi xuống gầm ghế. Nó hí hửng lôi ra một túi du lịch màu xám và chiếc áo choàng mùa hè sáng màu. Nó mở túi. Cả bọn nhòm vào.
Một chiếc sơ-mi vải bông, một quần lót nam màu xanh dương, một túi đựng kem đánh răng, bàn chải, dao cạo râu bằng da thứ thiệt, và một túi ni-lông rỗng không.
Karl phá lên cười:
- Giả thuyết của chúng ta về kẻ xâm nhập căn nhà đã trật lất. Không phải “ma xó” Oldo cũng chẳng phải con quỷ hồ Waiga đâu. Thea này, có khi câu chuyện lại cực kì đơn giản: một kẻ bụi nào đó đang gặp khó khăn lang thang qua đây và… a lê hấp, nhào vô ngủ đại.
Tarzan gật đầu:
- Cũng dám lắm. Kẻ đó có một chìa khóa vạn năng, chuyên đi mở các căn nhà nghỉ vắng người để vào trú chân. Khi nghe tiếng con Blanka sủa, y hoảng hồn tông cửa chạy trối chết không kịp đem theo cả… quần lót. Rồi tôi và con Blanka lần lượt bị y cho đo ván.
Karl kết luận:
- Dù thế nào, đây cũng là một vị khách không mời mà đến và tính tình hung bạo.
Tarzan thọc tay vô các túi áo choàng. Hắn tìm thấy một mẩu bìa nhỏ màu tím viền nhũ vàng láng bóng. Mẩu bìa chỉ còn sót lại một chữ Đ. Những chữ tiếp theo đã bị mất cùng với phần bị xé. Hắn nhăn mũi:
- Có mùi diêm sinh. Vậy cái này là vỏ một vỉ diêm.
Karl cười:
- Có nghĩa y đích thị là con quỷ còn gì.
Tarzan quăng mẩu bìa vì nghĩ rằng nó chẳng nói lên điều gì.
- Tốt nhất là đem nộp chiếc áo choàng và cái du lịch cho cảnh sát. Họ sẽ tìm dấu vân tay trên ấy và sẽ xác định người hay quỷ đột nhập. Ở đây có đồn cảnh sát chứ Thea?
- Tận Weinfurth. Ba tôi quen với ông đồn trưởng Hobl.
Đám trẻ đem mớ “chiến lợi phẩm” về lâu đài. Tròn Vo được quyền xách chúng, lấy làm lãnh diện lắm.
Chiếc Landrover màu vỏ chuối của Oldo không còn trong ga-ra. Đám trẻ chạm trán ngay với bá tước Gebacht từ nhà kho đi tới với bình thuốc trừ sâu cắp nách.
- Chào các bạn nhỏ.
Thea mau mắn kể những khám phá li kì cho bố nghe. Ông bá tước sửng sốt nhìn chiếc áo choàng và cái túi.
- Lạ thật. Ta chưa thấy mấy thứ quỷ quái này bao giờ. Chúng ở đâu ra chớ?
Ông để mớ tang vật lên băng trước chiếc ô-tô đậu sẵn rồi cau mày:
- Ta sẽ đưa chúng đến cho ông bạn Hobl của ta. Sẽ chẳng có kết quả gì đâu, nhưng làm vậy cho đúng bổn phận. Còn Thea, con và các bạn vô nói với mẹ đưa chìa khóa căn nhà gỗ. Phải khóa lại kẻo đám cần câu của ta mất sạch đó.
Bá tước Gebacht bỏ cả bình thuốc trừ sâu vào trong xe và đề máy.
Chúng luồn lách xuyên nước Áo mà không dám dừng lại nơi nào. Dừng là chết, Chuột Chũi tự hiểu như vậy. Chiếc Mercedes xấu xí đã bị cảnh sát nhận dạng và truy nã.
Con đường đồng nội lúc này tung bụi mù buổi trưa. Nắng nóng tựa sa mạc nhưng Chuột Chũi chợt có cảm tưởng sắp được uống một dòng suối mát. Gã nhìn tấm biển bên đường và reo lên:
- Hồ Waiga! Mày nghe không, Nhạc Trưởng? Đến nơi rồi!
Giọng Josef yếu ớt:
- Tụi mình sẽ gặp nó ở đâu đó tại… Weinfurth hả?
- Ừ. Tại bưu điện Weinfurth lúc 13 giờ 33 phút trưa mai. Nó hẹn tụi mình rất rõ ràng.
- Vậy mắc mớ gì mà mày reo lên chớ?
- Đồ ngu. Weinfurth nằm cạnh hồ Waiga.
- Hả? Tao biết cái hồ ấy. Hồi đó tao còn kéo đàn. Rồi… ôi, tao mệt quá.
- Ai chẳng biết mày là nhạc sĩ lang thang trước khi đi ăn cướp. Rồi sao mày?
- Chẳng sao cả.
Chuột Chũi căn vặn:
- Rõ ràng mày đã nghĩ tới điều gì đó mà.
- Ồ, có gì đâu. Xưa rồi. Nếu mày lái xe về hướng Goschendorf và rẽ trái thì… hồi trước ở đó có một nông trại trơ trọi.
- Trơ trọi thì được. Nhưng liệu mình có trốn đến mai được không, mày bị thương ngay mông làm sao nhúc nhích xa được.
- Nhắc đến chỗ trúng đạn, tao thấy… đuối quá.
Chuột Chũi im bặt. Giờ này gã là cứu tinh của cả hai thằng. Phải căng mắt sáng suốt mà lao đúng hướng Goschendorf. Thân hình hộ pháp của gã tì lên tay lái.
Mặt gã đỏ, cặp mắt ếch màu xanh lơ, tai trái đeo một cái khuyên nhỏ bằng vàng. Cho dù có cặp mắt ếch, những nét trên mặt gã khiến người ta nhớ đến giống chuột chũi.
Băng sau tiếng thều thào vang lên:
- Khát!...
- Mày bị sốt nên khát nước đấy thôi.
- Tao cóc cần biết vì sao. Tao muốn uống!
- Yên trí. Tao sắp tấp vào cái nông trại trơ trụi mà mày mê sảng hồi nãy đây.
Chuột Chũi dừng xe trước ngôi nhà xác xơ. Trên gác hai có rèm hoa sau cửa sổ. Tạ ơn trời đất, vậy là ngôi nhà có người. Gã chưa kịp chuẩn bị thái độ gì thì một ông già khệnh khạng từ bên trong bước ra. Mặt mũi ông già coi bộ hắc ám hết biết.
Chuột Chũi nhảy phóc xuống xe kéo khóa áo khoác lại che kín con chó lửa dắt ở thắt lưng. Gã vui vẻ:
- Chào cụ, tôi là trung úy cảnh sát Handrischek. Chúng tôi đuổi theo một tên cướp của giết người. Đáng tiếc là đồng nghiệp Mutzberger của tôi bị trúng đạn của hắn, nằm trên xe. Tôi cần được giúp đỡ. Nhà có ai nữa không?
Bộ râu có lẽ cả đời chưa cạo của ông già thoáng mấp máy. Ông lão ngơ ngác nhìn, mãi mới thủng câu hỏi.
- Ở đây chỉ có mình tôi. Tôi không thể giúp gì cho các ông.
- Tên gì?
- Dagobert Schelldorn tự lão Mát. Bọn trong làng gọi tôi như thế đấy, và cứ tưởng tôi không biết. Cái bọn tồi ấy.
Chuột Chũi rút súng lục thật lẹ:
- Mát hay không mát gì cũng cần tỉnh lẹ đi. Ê, tụi này sẽ vào trú trong nhà lão, lão Mát ạ.
Schelldorn chưng hửng. Lão ngó khẩu súng, thè đầu lưỡi ra liếm môi:
- Các… các ông không phải sĩ quan cảnh sát à?
- Chứ sao, lão Mát! Nào, ra xe ngay. Thằng bạn ta đang cần ngả lưng trên cái giường của lão.
- Vậy là du côn hả?
- Ờ, mà tụi này khó gặm lắm đấy. Lão không nghe lời thì, cha nội ơi, ta cho lão về chầu cụ tổ liền.
Ông già đành một mình ra xe.
Chuột Chũi cảm thấy nhẹ người. Gã đứng tại chỗ vung vẩy chó lửa đợi lão Mát mở cửa xe lôi thằng chiến hữu bị thương vào. Hà hà, lão già có khùng cách mấy cũng phải thấy quan tài đang ở kề bên. Đố lão dám cự nự, hả!
Đúng là lão Schelldorn không dám cự nự. Lão rúc bộ râu rối mù vào xe để rồi sửng sốt khi thấy Josef Nhạc Trưởng. Lão đang gặp một cơn ác mộng. Lão gãi gãi cằm nghĩ: Thằng khốn, còn lâu tao mới quên mặt mày. Cách đây nhiều năm mày đã ở đây, cũng cái trán rộng có bướu, cái mũi gãy và cái sẹo căng cả một bên mép.
“Nó quay trở lại. Nhưng nó không nhận ra ta. Có gì lạ đâu. Giờ ta già rồi. Nhưng ta vẫn tinh khôn lắm, hơ hơ hơ hơ!” – Lão Mát đắc chí nghĩ thầm như vậy.
*
Đám trẻ kéo ra trước nhà hóng mát sau bữa ăn. Tarzan khều vai Thea hỏi nhỏ:
- Hình như Oldo thay đồng hồ xoành xoạch, bạn có thấy điều đó không Thea? Lúc ra ga đón tụi này, anh ta đeo một chiếc đồng hồ khác kia mà.
Cô gái người Áo gật đầu:
- Ông anh họ của tôi ghiền đồng hồ. Có thể nói như vậy. Anh ta sưu tầm đủ loại đồng hồ đeo tay, cả rẻ tiền lẫn đắt giá. Theo tôi biết hiện thời gia tài đồng hồ của Oldo có hơn 20 chiếc và con số sẽ còn tăng nữa. Ngoài chơi đồng hồ, Oldo còn có thú chơi ủng. Ảnh coi ủng như những cái túi, nhét đủ thứ đồ đạc trong đó.
- Chà, gia đình bạn lạ thường nhỉ. Ba của bạn thì mê tranh, anh họ thì mê ủng và đồng hồ. Còn bạn?
- Tôi sưu tầm ảnh.
- Ảnh các thần tượng âm nhạc hoặc điện ảnh à?
Thea cười, lắc đầu:
- Tôi chỉ sưu tầm ảnh những người trong gia đình, bạn bè, người thân thôi.
Tarzan nhíu mày. Khi cả đám bước đi theo sự hướng dẫn của Thea, Tarzan mới nhỏ nhẹ lựa lời:
- Thea này, tôi có cảm giác rằng bạn có biết tên cướp Poldgar Pruffe phải không? Đừng giận tôi nhé. Lúc tụi mình ở văn phòng thanh tra Glockner, tôi thấy bạn có vẻ gì lạ lắm.
Thea dừng chân. Nụ cười biến mất. Cô bé trân trối nhìn Tarzan, rồi hốt hoảng đưa mắt ra xung quanh.
Gaby giận run:
- Tarzan! Bạn nhất thiết phải nói chuyện đó sao? Tụi mình là khách, vừa chân ướt chân ráo đến đây, bạn đã hỏi cung liền. Ích gì chớ, chỉ làm Thea thêm buồn.
Thea khẽ nói:
- Đừng trách Tarzan. Bạn ấy đúng đấy. Tôi không muốn giấu các bạn đâu, nhưng thực tình lúc gặp Pruffe ở ga tôi cứ ngờ ngợ mà chẳng nhớ ra nổi. Giờ thì… nhớ rồi.
Tarzan nở một nụ cười:
- Bạn đã thấy gã ở một tấm ảnh, đúng không?
Thea gật đầu. Tarzan tiếp tục:
- Cảnh sát Viên đã dò ra rằng hai mươi năm trước Pruffe từng quen với mẹ bạn. Không trách mẹ bạn được, vì ai mà biết được sau này bạn mình sẽ trở thành người ra sao. Mẹ bạn còn giữ hình của gã. Phải không Thea?
Thea lại gật đầu. Lúc này trông cô thật khổ sở. Cô nói gượng gạo:
- Chuyện này quả là chẳng hay ho gì, cho dù mẹ tôi hoàn toàn không có lỗi. Tôi nghĩ Pruffe từng là bồ thời trẻ của mẹ tôi. Các bạn hiểu không, khi thuật lại vụ cướp ở khách sạn, tôi đã giấu biệt tên kẻ tội phạm để bà đỡ khổ tâm. Riêng bức ảnh tên cướp thì đúng như Tarzan đã đoán, tôi tình cờ phát hiện nó trong cuốn album cũ ở trên bàn trong phòng mẹ. Mẹ tôi không hề biết điều đó.
Tarzan vỗ về:
- Cũng nên nói ra với tụi này cho nhẹ người một lần rồi bỏ luôn Thea ạ. Hãy quên đi. Đằng nào chúng ta cũng sẽ chẳng chạm trán Pruffe nữa. Coi như mất tiêu số nữ trang của cô Isa và chiếc đồng hồ của tôi. Nào, bây giờ bạn định dẫn tụi tôi đi đâu đây hả Thea?
- Đầu tiên hãy ra hồ đã nhé? Chúng tôi có một căn nhà gỗ ở đó.
Tứ quái hoan nghênh cấp kì. Con Blanka cũng nhập bọn.
*
Trong ngôi nhà xập xệ của lão Mát, tên cướp bị thương rên rỉ và lại hôn mê – đây là lần thứ ba trong ngày.
Chuột Chũi nhún vai:
- Để mặc cho nó ngủ. Nó sẽ quên đau.
Giọng lão Schelldorn hơi hằn học:
- Anh ta chỉ nằm sấp được thôi, hả?
Chuột Chũi không đáp.
- Đói quá. Nhà có gì ăn không lão già?
Schelldorn gật đầu. Hai người đi xuống căn bếp rộng. Chuột Chũi ngó quanh. Trên tường treo bức ảnh lớn chụp một thanh niên trạc tuổi đôi mươi. Trên giá gỗ dưới bức ảnh là một lọ hoa nhỏ.
- Con trai lão đấy à?
- Ừ, nó chết rồi.
- Vậy hả? Tôi xin lỗi.
- Nó bị giết. Cách đây nhiều năm. Khi ấy nó mới mười chín tuổi đầu và là thằng con trai độc nhất của tôi.
Dưới lọ hoa chặn một bài báo, giấy đã ố vàng. Chuột Chũi tò mò rút ra đọc. Mẩu tin ngắn ngủn.
- Hừ, con trai lão bị giết bao giờ? Báo đăng rằng Siegfried Schelldorn, mười chín tuổi qua đời do tai nạn cơ mà.
Lão già mỉm cười, mắt lại ánh lên tinh quái:
- Ấy là do ông đồn trưởng cảnh sát bày đặt ra như thế.
- Cái gì?
- Siegfried bị một chiếc ô-tô cố tình cán chết, đếch phải tai nạn gì cả. Người ta đã cung cấp tin giả cho các nhà báo, tạo cho hung thủ cảm giác yên tâm và để dễ bề bắt hắn.
- Ra thế. Rồi sao?
- Chẳng kết quả gì.
- Sao vậy?
- Tên sát nhân chạy thoát. Nhưng tôi đã biết mặt gã. Tôi cũng biết vì sao gã giết con tôi. Cảnh sát đã truy nã nhưng cho đến nay con ác thú ấy vẫn không bị bắt.
Chuột Chũi nhún vai. Rồi ngáp dài:
- Có thể lão còn gặp hắn.
Schelldorn gật gật:
- Ồ phải, gặp chớ!
- Nhưng giờ thì đem cái gì ra đây chén đã. Cả bia nữa, nếu lão có.
Tên cướp nhà băng ngồi vào bàn.
- Ê, ông cướp. Rượu anh đào tôi tự cất lấy, được không?
- Hết sẫy. Đem đây uống thử coi.
Lão Schelldorn bước vào kho để đồ ăn cạnh bếp. Cánh mũi lão giật giật trên hàng râu rậm rạp. Trong hộp bìa là thuốc ngủ mà lão phải dùng hàng đêm để quên đi nỗi đau mất con. Nhưng không đêm nào lão chợp mắt nổi quá ba tiếng. Schelldorn lựa một cái li cối, rỏ vào đó đúng 20 giọt thuốc ngủ. Lượng thuốc này mà không làm lăn kềnh một con ngựa thì lão đi dưới đất bằng… đầu. Đoạn lão rót cỡ hai phần ba li rượu. Nghe nói rượu làm cho thuốc ngủ tăng tác dụng.
Chuột Chũi chỉ ngó sơ cái li cối là đã đủ chếnh choáng. Gã hít hà liên tục:
- Tuyệt vời! Bao nhiêu độ vậy?
- Cầu cả trăm độ, à không, tôi ăn nói mát dây quá. Nói chung là nặng đó.
- “Đô” càng nặng càng tốt. Chậc chậc, đập ngay vô chảo năm quả trứng. Nhớ thêm cả mỡ muối vào.
Lão già gật đầu nhưng chưa vội đi ngay. Thằng lưu manh đã bưng li ực một lèo.
Chà! Ngon!
Nhưng rồi Chuột Chũi bắt đầu lác xẹo cả mắt. Lưỡi gã nặng như chì. Gã nhìn lão thấy có đến cả trăm mắt ngàn tay.
- Phù phù… rượu thánh… thật…
- Tôi đã bảo mà. Làm li nữa nha?
- Thôi… cho… trứng mỡ muối…
Khỏi phải lè nhè thêm mất công, Chuột Chũi đổ ập về phía trước đập đầu xuống mặt bàn cái rầm. Đố gã biết là gã lão già đang xốc nách mình đi đâu.
Rượu nặng thật, hả. Đồ dòi bọ!
Schelldorn lôi Chuột Chũi xuống tầng hầm chớ còn phải hỏi. Lão phủi tay trở lên cầu thang mồm mép thở hồng hộc. Một nụ cười nở trên gương mặt nhăn nheo của lão:
- Té ra vẫn còn có công lí trên đời. Ta sẽ báo thù cho mày, con trai ạ.
Nào, bây giờ thì đến phiên tên cướp bể mông có biệt hiệu là Nhạc Trưởng. Lão Mát không nương tay như đối với Chuột Chũi. Lão kéo lê tên cướp xềnh xệch và cố tình dận mông gã xuống sàn hầm.
Nhạc Trưởng tru lên đau đớn, mở choàng mắt, ngơ ngác nhìn quanh.
Bộ râu cả đời chưa cạo của Schelldorn ghé xuống mặt gã:
- Tao còn chưa biết sẽ làm gì với mày đây. Nhưng sẽ khủng khiếp đấy. Tao còn nghĩ đã…
Lão đóng sầm cửa lại, khóa kĩ và cất tiếng cười chói tai.
*
Trời thì nóng nhưng bầu trời vẫn xanh trong. Cảnh thiên nhiên vùng này đẹp đến nỗi lần đầu tiên Tròn Vo quên cả làu bàu ta thán về thời tiết.
Tứ quái đang tiến gần căn nhà gỗ bên hồ Waiga. Con Blanka nhảy nhót theo sau.
Tarzan đột nhiên giật thót mình. Hắn giơ bàn tay che nắng:
- Hình như có người chạy vào rừng! Mình có nhìn nhầm không nhỉ? Cái gì đó xam xám…
Thea không hề ngạc nhiên. Cô bé giải thích:
- Đôi khi vẫn có những người lang thang ghé qua đây mà.
- Họ có mượn căn nhà câu cá làm chỗ nghỉ qua đêm không?
- Không. Cửa khóa then cài kiểu đó làm sao vô được. Thông thường thì họ ngồi trên băng ghế. Nếu thấy người nhà xuất hiện là họ bỏ đi.
- Té ra là vậy. Ủa, Blanka! Blanka đâu rồi? Blanka!!!
Tarzan, rồi Thea gọi to. Nhưng con chó có dòng máu thợ săn trong mình đã lao như mũi tên về phía bìa rừng trước mặt, biến sau các rặng cây. Chợt có tiếng nó kêu ăng ẳng đau đớn. Coi, con chó cụp đuôi chạy từ rừng ra.
Karl giơ tay đón nó, xem xét:
- Blanka đã bị kẻ nào đó đá vào bụng. Đại ca ơi, cái hình thù xam xám mày trông thấy có lẽ là người thật đó.
Tarzan nói qua kẽ răng:
- Hành hạ súc vật à. Được, kẻ ấy sẽ biết tay tao.
Hắn nói xong là phóng đi như bay.
Hắn cứ theo vệt cỏ mềm bị xéo nát mà lần tìm. Đến một khoảng rừng thưa, hắn đi dọc một chồng gỗ dài cao ngất.
Hắn vừa di chuyển qua đống gỗ thì thoáng thấy một vật gì chuyển động bên cạnh. Tên gian rình nấp sau góc chồng gỗ! Tarzan nhận ra điều đó quá muộn và không thể dừng lại, cũng không thể tránh đòn. Để thoát hiểm, hắn chỉ còn biết lao mình lên trước. Nhưng vẫn dính đòn.
Trong tích tắc, hắn thấy đau dội sống lưng. Chân tay hoàn toàn bị tê liệt. Mặt hắn chúi xuống nền đất ẩm, má trái chạm mạnh vào một hòn đá.
Mình chưa chết, nhưng không cử động nổi nữa – Tarzan nghĩ và mở mắt ra. Bù cho nỗi đau nhức, hắn chợt phát hiện sát mũi mình là một đôi giày da lịch sự màu nâu có những đường trang trí cầu kì. Đôi giày còn thơm mùi da. Đôi tất lụa màu vàng kem.
Tarzan cố lắm cũng chỉ ngước đến đầu gối của gã lưu manh. Ống quần màu be được ủi cẩn thận của gã chứng tỏ tên đánh lén rất sành ăn mặc. Thậm chí thích chải chuốt và trưng diện nữa. Bàn chân xa lạ nhấc lên. Trong chớp nhoáng mũi giày đá thốc vào sườn thủ lĩnh TKKG.
Tarzan kêu lên một tiếng rồi… nằm im. Chân tay hắn buồn buồn như có kiến bò.
Gã kia bỏ đi.
Tiếng Gaby vọng vào rừng:
- Tarzan ơi!
Chân tay Tarzan bắt đầu cục cựa được.
- Tarzan!
Hắn đứng dậy, khó nhọc. Lưng vẫn còn đau. Nhưng may quá không bị thương.
Tarzan lảo đảo quay ra và gặp các bạn ở bìa rừng. Tròn Vo vốn ỷ y vào tài nghệ của đại ca nên hớn hở hỏi ngay:
- Tẩn nó một trận ngon lành chớ đại ca?
- Nó tẩn tao thì có. Tao chỉ trông thấy… ống quần nó. Nằm đài vì bị chơi một gậy từ đằng sau chớ sao. Đến giờ còn ê ẩm.
- Ừ… ừm. Không có sao đâu đại ca. Thất bại là mẹ thành công dài dài mà. Thêm nữa, đôi khi cũng phải biết thua mới là hảo hán.
Karl Máy Tính quạu:
- Thôi nào mập. Bỏ cái kiểu triết lí vớ vẩn ấy đi. Vần đề là tụi mình sẽ truy tìm tên tội phạm ra sao đây.
Thea tròn xoe mắt:
- Tội phạm?
Tarzan gật đầu:
- Toàn bộ vụ này rất kì quái. Các bạn thấy đấy, có một cái bóng biến vào rừng, rồi chó Blanka bám theo và bị đánh, tiếp theo là đến phiên tôi bị cú đòn lén. Tại sao? Do đâu mà gã phải làm vậy chứ? Một thằng điên muốn ẩn mình không cho ai phát giác chăng? Bạn có nghi ngờ là ai không hở Thea?
Cô bé ngơ ngác lắc đầu. Tarzan trầm ngâm:
- Hay là con quỷ hồ Waiga định dằn mặt tụi mình?
- Không chắc đâu. Con quỷ chưa bao giờ họat động vào ban ngày. Chỉ ban đêm nó mới xuất hiện thôi.
Tròn Vo lanh chanh:
- Biết đâu bữa nay nó mắc chứng mộng du trong lúc ngủ ngày…
Karl hỏi:
- Mày không định đuổi theo gã sao đại ca?
- Tao cho là vô ích thôi. Hẳn là gã đã chạy thoát rồi.
Thea đồng tình:
- Có thể lắm. Rừng này hẹp thôi. Sau rừng đã là con đường chạy về hướng Klein-Kieferheide.
Đúng lúc này Tarzan phát hiện thấy Oldo. Từ đây đến căn nhà gỗ có đến tám trăm mét nhưng cái dáng khệnh khạng quen thuộc kia thì hắn có cảm giác như đang đối diện trước mặt mình. Oldo đi từ trong nhà ra đang lúi húi xuống ủng giấu hoặc lấy ra một cái gì đó.
- Thea nhìn kìa, anh họ của bạn vừa ở trong căn nhà gỗ đấy.
- Oldo như ma xó ấy. Đâu chẳng dòm ngó. Để ý làm gì cho mệt.
Oldo và đám trẻ đi hai hướng khác nhau. Anh ta lủi một mạch về lâu đài còn Thea và Tứ quái dừng trước căn nhà. Cô bé trố mắt:
- Chúa ơi, cửa bỏ ngỏ! Sao lại thế này được nhỉ?
Gaby hỏi lại:
- Vậy bình thường không để ngỏ cửa à?
- Không. Ba tôi cất đồ câu cá trong đó mà.
Tarzan ngắm cánh cửa: Cực kì chắc chắn, có khóa an toàn.
- Tôi vào nhé Thea.
Hắn vừa nói vừa bước vào.
Căn phòng mát rượi và âm u, đồ đạc chất đống như trong một nhà kho. Máy sấy quần áo, máy hút bụi, xô chậu, đồ chơi hồi còn bé của Thea… nằm ngổn ngang khắp sàn nhà. Góc trái xếp đủ thứ lỉnh kỉnh, kìm, dao, búa… Những cần câu cá thì đựng ở góc tường. Trên một trong hai chiếc ghế dài có phủ chăn, hình như có ai đã ngủ ở đó.
Karl đã đến bên cạnh Tarzan. Quân sư cúi xuống:
- Có người vừa ăn sáng ở đây. Đại ca thấy không: bánh mì vụn, xúc xích hun khói, vỏ trứng, cả một chai rượu vang rỗng.
Thea cùng mình:
- Vô lí quá. Hay là con quỷ hồ Waiga? Làm sao nó lọt vào đây được nhỉ?
Tarzan xem xét cánh cửa. Ổ khóa vẫn nguyên vẹn, điều đó chứng tỏ “con quỷ” của Thea có chìa khóa hẳn hoi.
- Có thể trong gia đình bạn có người quên khóa cửa cũng nên.
Tròn Vo tò mò cúi xuống gầm ghế. Nó hí hửng lôi ra một túi du lịch màu xám và chiếc áo choàng mùa hè sáng màu. Nó mở túi. Cả bọn nhòm vào.
Một chiếc sơ-mi vải bông, một quần lót nam màu xanh dương, một túi đựng kem đánh răng, bàn chải, dao cạo râu bằng da thứ thiệt, và một túi ni-lông rỗng không.
Karl phá lên cười:
- Giả thuyết của chúng ta về kẻ xâm nhập căn nhà đã trật lất. Không phải “ma xó” Oldo cũng chẳng phải con quỷ hồ Waiga đâu. Thea này, có khi câu chuyện lại cực kì đơn giản: một kẻ bụi nào đó đang gặp khó khăn lang thang qua đây và… a lê hấp, nhào vô ngủ đại.
Tarzan gật đầu:
- Cũng dám lắm. Kẻ đó có một chìa khóa vạn năng, chuyên đi mở các căn nhà nghỉ vắng người để vào trú chân. Khi nghe tiếng con Blanka sủa, y hoảng hồn tông cửa chạy trối chết không kịp đem theo cả… quần lót. Rồi tôi và con Blanka lần lượt bị y cho đo ván.
Karl kết luận:
- Dù thế nào, đây cũng là một vị khách không mời mà đến và tính tình hung bạo.
Tarzan thọc tay vô các túi áo choàng. Hắn tìm thấy một mẩu bìa nhỏ màu tím viền nhũ vàng láng bóng. Mẩu bìa chỉ còn sót lại một chữ Đ. Những chữ tiếp theo đã bị mất cùng với phần bị xé. Hắn nhăn mũi:
- Có mùi diêm sinh. Vậy cái này là vỏ một vỉ diêm.
Karl cười:
- Có nghĩa y đích thị là con quỷ còn gì.
Tarzan quăng mẩu bìa vì nghĩ rằng nó chẳng nói lên điều gì.
- Tốt nhất là đem nộp chiếc áo choàng và cái du lịch cho cảnh sát. Họ sẽ tìm dấu vân tay trên ấy và sẽ xác định người hay quỷ đột nhập. Ở đây có đồn cảnh sát chứ Thea?
- Tận Weinfurth. Ba tôi quen với ông đồn trưởng Hobl.
Đám trẻ đem mớ “chiến lợi phẩm” về lâu đài. Tròn Vo được quyền xách chúng, lấy làm lãnh diện lắm.
Chiếc Landrover màu vỏ chuối của Oldo không còn trong ga-ra. Đám trẻ chạm trán ngay với bá tước Gebacht từ nhà kho đi tới với bình thuốc trừ sâu cắp nách.
- Chào các bạn nhỏ.
Thea mau mắn kể những khám phá li kì cho bố nghe. Ông bá tước sửng sốt nhìn chiếc áo choàng và cái túi.
- Lạ thật. Ta chưa thấy mấy thứ quỷ quái này bao giờ. Chúng ở đâu ra chớ?
Ông để mớ tang vật lên băng trước chiếc ô-tô đậu sẵn rồi cau mày:
- Ta sẽ đưa chúng đến cho ông bạn Hobl của ta. Sẽ chẳng có kết quả gì đâu, nhưng làm vậy cho đúng bổn phận. Còn Thea, con và các bạn vô nói với mẹ đưa chìa khóa căn nhà gỗ. Phải khóa lại kẻo đám cần câu của ta mất sạch đó.
Bá tước Gebacht bỏ cả bình thuốc trừ sâu vào trong xe và đề máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất