Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 44 Chương 5: QUỶ KẾ CỦA OLDO

Trước Sau
Chiều hè nóng nực. Chiếc ô-tô thể thao nhãn Italia của Ilona Alensky đậu trên một bãi xe khuất sau câu lạc bộ quần vợt của thị trấn Weinfurth. Cô nàng mười bảy tuổi xấu như ma lem nhưng lại là ái nữ của trùm buôn vũ khí đang đỏng đảnh từ sân quần vợt bước ra. Ilona mới có chiếc xe từ ba tuần nay, cùng với tấm bằng lái xe do lão bố tài xoay xở mà có.

Giờ tập của cô ả bữa nay không mấy kết quả. Đón trúng được có ba quả thì hai lại rúc lưới.

Ilona ném chiếc xắc tay vô buồng lái. Rồi suýt nữa thì cô ta vặn gãy cả chìa khóa điện, mỗi lúc một cáu hơn. Chó chết thật, máy không nổ. Ả nhảy xuống xe lầm bầm chửi rủa:

- Mới tinh mà như ***!

Đúng lúc đó một giọng nam trầm quyến rũ từ sau lưng Ilona vang lên:

- Nó không chịu nổ sao?

Ilona quay lại. Oldo von Durstilitsch chớ ai. Anh ta từ sau một bụi cây bước ra. Nụ cười lóe bên mép trái. Oldo điệu bộ nghiêng mình:

- Nếu cô cho phép giúp cô. Tôi có hiểu chút ít về máy móc.

Ilona thở phào sung sướng:

- Vậy thì còn gì bằng.

Oldo mở nắp máy bằng một động tác thật… điệu nghệ. Bữa nay anh ta diện sơ-mi trắng, người thoang thoảng mùi bạc hà vì vừa ngậm kẹo xong.

Trong ống tay áo của Oldo, giờ xắn gọn, đã có sẵn những vết dầu mỡ. Thì lúc nãy, anh ta đã lén “phá phách” tí chút chiếc xe của quý tiểu thư Ilona mà.

Bây giờ anh ta điềm nhiên lắp lại những chỗ bị dỡ ra. Vậy là “sửa chữa” xong!

Ilona mặt mày rạng rỡ. Khỏi nói rồi.

Oldo vừa lau tay vừa nhìn sâu vào cặp mắt ti hí của cô ả:

- Tôi biết cô, thưa tiểu thư. Cô là Ilona Alensky đúng không?

Ilona bủn rủn:

- Ồ vâng, tôi đây. Mà tôi cũng từng trông thấy anh rồi.

- Tôi là tiểu bá tước Oldo Durstilitsch, cháu của bá tước Genbacht Durstilitsch. Cha tôi là bá tước Arthur-Istvan Durstilitsch, mẹ tôi là nữ bá tước Pomeranza Durstilitsch, thời con gái là nữ tử tước Puspokladany. Tiếc rằng cha mẹ tôi đã không còn nữa.

- Anh thuộc dòng họ quý phái mà. Ở nhà tôi ai cũng chỉ chung một họ Alensky thôi.

- Vậy cũng hay đó.

Ilona cố che giấu sự hân hoan cứ lồ lộ trên nét mặt. Cô ta thích Oldo.

Oldo thầm nghĩ: “Xấu như quỷ dạ xoa. Ngó cứ như cái bánh bao thiu từ mấy ngày. Nhưng lão bố lại có máu mặt mới chết!”.

Anh ta nhẹ nhàng nhắc:

- Cô có thể lái xe đi được rồi.

- Vâng. Tôi rất biết ơn anh. Tôi nên chở anh đi một quãng chăng?

- Cảm ơn cô. Xe của tôi đậu ngoài kia.

- Ờ nhỉ. Vậy tôi biết cảm ơn anh thế nào đây?

- Không có gì đâu. Đươc giúp cô là tôi vui rồi. Tuy nhiên tôi cũng có một điều thỉnh cầu. Nhưng không nên để cho chú tôi biết. Ông ấy sẽ bất mãn lắm.

- Bất mãn? Về cái gì vậy?

- Nghĩa là chú tôi luôn cho rằng bộ sưu tập tranh của ông ấy là nhất. Nhưng tôi biết ba của cô có một bộ sưu tập còn xịn hơn nữa cơ. Và tôi rất muốn thèm được chiêm ngưỡng chúng.

Ilona hớn hở:

- Tưởng gì chớ ba cái vụ lẻ tẻ đó, ba tôi sẽ rất vui. Tối nay anh đến nhé. Khoảng mười tám giờ. Anh đồng ý không?

Khi chiếc ô-tô thể thao Ý phóng vút đi rồi, Oldo hoan hỉ xoa tay.

Dự định của gã sẽ không mảy may dính gì đến gã.

Bọn khác cứ việc nhúng tay vào tội lỗi, kể cả giết người.

Còn gã, rốt cuộc sẽ đút túi mười lăm triệu mark – mark Đức hẳn hoi nhé!

*

Nữ bá tước Eugenie mặt tái nhợt khi nghe Thea kể lại đầu đuôi sự cố ở căn nhà gỗ ven hồ. Bà lắp bắp:

- Thế… thế người đàn ông… kẻ đã đánh… đánh Tarzan trốn… trốn… rồi à?

Tarzan gật đầu:

- Nhưng tụi cháu không biết gã trốn đi đâu. Có lẽ gã không có ô-tô. Nếu cảnh sát truy lùng ngay, có thể tóm được gã. Tụi cháu thì thế nào cũng phải tìm gã rồi.

Bà bá tước kinh hoàng:

- Không được! Các cháu không nên…

- Tại sao không ạ?

- Vì… các cháu là khách của chúng tôi. Chúng tôi phải chịu trách nhiệm về các cháu. Các cháu còn trong tuổi vị thành niên. Mà người đàn ông đó biết đâu lại là… là… một tên tội phạm.

Karl đế vào:

- Điều đó thì tụi cháu tin chắc đó, thưa bà bá tước.

- Vì Chúa, xin các cháu… đừng tìm gã!

Bọn trẻ đều thở dài đánh sượt. Rồi Tarzan đành nói:

- Thôi được ạ. Tụi cháu sẽ không trực tiếp tìm gã nữa. Bác trai có dặn tụi cháu khóa cửa căn nhà gỗ. Bác đang giữ chìa phải không ạ?

Mặt bà bá tước lại còn tái hơn nữa.

Tarzan chột dạ. Chết rồi, không biết hắn lại gây ra chuyện gì nữa đây?

Mẹ của Thea hít sâu một hơi và như bừng tỉnh:

- Chìa khóa! Ồ phải.

Bà lảo đảo đứng dậy, tới bên một cái tủ sách cổ, lục lọi ngăn kéo dưới cùng hồi lâu.

- Ôi lạy Chúa. Tôi để lẫn nó vào đâu mất rồi thế này?

Thea ngạc nhiên:

- Lẫn ạ? Kìa mẹ, xưa nay mẹ có bao giờ để lẫn cái gì đâu?

- Mẹ đã bảo là mẹ để lẫn mà, Thea.

Tarzan không muốn không khí căng thẳng. Hắn xoa dịu:

- Chắc chắn không ai lấy cắp rồi. Thưa bác, liệu có khả năng một gia nhân nào trong nhà thủ chiếc chìa khóa tuồn cho kẻ kia để hắn đột nhập căn nhà gỗ không ạ?

Bà bá tước khổ sở:

- Không có chuyện ấy đâu Tarzan. Gia nhân của chúng tôi đều trung thành tuyệt đối. Xưa nay vẫn thế.

- Nếu vậy, rõ ràng hung thủ đã xài chìa khóa vạn năng rồi.

- Nhưng chúng tôi còn có một cái chìa nữa để dưới phòng làm việc của ông nhà tôi. Các cháu có thể dùng nó.

Nhận được chìa khóa thứ hai xong, cả đám lên đường ra bờ hồ tức khắc, trừ Kloesen. Thằng mập khoái ngồi ở bậc tam cấp thưởng thức sô-cô-la và nghe radio hơn là tới căn nhà gỗ.

Lúc nguyên băng trở lại, cu cậu cười khì khì:

- Mình thật sáng suốt khi ngồi lại đây. Hồi nãy đài phát thanh vừa loan báo một tin động trời.

Karl hỏi liền:

- Tin gì?

- Vùng hồ Waiga không còn yên tĩnh nữa.



- Vậy mà cũng nói. Họ lại nói đến con quỷ chớ gì?

- Không phải. Cảnh sát thành Viên báo rằng có hai tên cướp nhà băng nguy hiểm đang xớ rớ đâu đó bên hồ Waiga. Dấu vết dẫn tới đây.

Tarzan ngước mặt nhìn trời:

- Sao lại tới hai tên? Mình nghĩ chỉ có một tên đang nương náu tại căn nhà gỗ chớ nhỉ.

Gaby phản đối:

- Làm sao tụi mình dám chắc điều đó chớ?

Tròn Vo lắc đầu quầy quậy:

- Thằng đó chẳng liên quan gì tới hai tên cướp nhà băng mà đài đưa tin. Một trong hai tên kia bị thương nặng và mất nhiều máu sau cuộc đọ súng với cảnh sát. Chúng bỏ chạy trên một chiếc Mercedes màu lơ sáng đời cũ, biển số thành Viên, chở theo trên 200.000 schilling ăn cướp. Hai thằng ác ôn đó tên là Handrischek và Mutzberger. Biệt hiệu của chúng mới tức cười chớ. Một tên là Nhạc Trưởng, còn một tên là Chuột Chũi, hì hì… Nhưng phần giật gân nhất tôi còn chưa nói ra đâu nha…

Gaby ra lệnh:

- Thôi nào, Willi, có gì lạ kể lẹ đi.

- Theo thông báo của cơ quan an ninh thì Chuột Chũi và Nhạc Trưởng đổ bộ về vùng này là để bắt liên lạc với tên lưu manh đang bị truy nã: Poldgar Pruffe! Sao, nghe được đấy chứ?

Cả đám há hốc miệng. Tarzan thoáng thấy mặt Thea tái đi. Giọng Gaby xúc động:

- Nếu quả vậy thì có thể Pruffe cũng có mặt ở đây.

Karl nhướng cặp kính cận:

- Tụi mình luôn phải cảnh giác thôi.

Đúng lúc ấy, chiếc Landrover của Oldo sà đến. Gã anh họ của Thea nhảy xuống, vẻ mặt mãn nguyện thấy rõ. Gã toan moi bao thuốc thì khựng lại vì câu chuyện Thea kể cho nghe.

Oldo ngó về căn nhà gỗ, nhướng mày ngạc nhiên:

- Tôi cũng mới ở đằng nhà gỗ về.

Tarzan hỏi:

- Vậy hả. Anh không thấy gì à?

- Không. Chỉ thấy cửa mở. Tôi tưởng các cô cậu bỏ đi đâu đó rồi sẽ quay lại.

Dóc tổ. Dóc hoàn toàn.

Tarzan nghe trống ngực mình đập thình thịch. “Hãy bình tĩnh! Hãy lạnh như băng! Cố mà đóng kịch! Đừng để gã nhận thấy!” – Hắn tự nhủ. Bởi vì – không nghi ngờ gì nữa – trên cổ tay trái của Oldo đang ngự chiếc đồng hồ kỉ niệm của chính hắn. Chiếc đồng hồ quý giá mà Pruffe đã cướp tại Đại Khách Sạn.

- Thôi, cứ để cảnh sát lo nốt. Hơi đâu dính vào, nhọc xác.

Oldo nói, đoạn bỏ đi.

Thea cũng bảo:

- Mình phải về để trả cái chìa khóa cho mẹ đây.

Còn lại Tứ quái với nhau, Tarzan mới thông báo cái tin “động trời” nọ:

- Các bạn ơi, Oldo đang đeo đồng hồ của mình!

Tròn Vo hồn nhiên:

- Giỡn hoài đại ca. Cái “đổng” trên tay đại ca còn nguyên si mà.

- Tao muốn nói cái đồng hồ mà dì Isa cầm tới kìa.

Gaby tròn xoe đôi mắt biếc.

Karl gõ kính lau lấy lau để, vì quá xúc động.

Tròn Vo há hốc mồm:

- Nhưng vậy thì… cướp ở Đại Khách Sạn đâu phải Pruffe, mà là Oldo chớ?...

Tarzan gạt đi:

- Không có đâu, Willi. Tao cho rằng Oldo đã vớ được chiếc đồng hồ, và có lẽ cả mớ trang sức của cô Isa nữa, khi gã mò vào căn nhà gỗ.

Gaby đột nhiên thì thào:

- Chúa ơi. Ý đại ca là Pruffe đã bỏ chạy khỏi căn nhà và sau đó đánh lén bạn trong rừng?

- Đúng thế. Tên cướp đã trốn trong đó cho đến khi nghe tiếng sủa của con chó thì đào tẩu. Gã phi quá nhanh nên không kịp đem theo đồ. Lúc chúng ta mò theo dấu vết gã thì Oldo mò vào trong nhà. Tình cờ chăng? Mình không cho là vậy. Mình cho rằng Oldo có thể đã nhận thấy sự có mặt của gã khách trọ bí hiểm từ trước đó. Thậm chí gã có thể biết Pruffe có quan hệ với bà bá tước nhưng giấu nhẹm để thực hiện ý đồ của mình. Gã thường xuyên vào rừng và vì thế có thể phỗng tay trên chiến lợi phẩm của tên cướp bất kì lúc nào. Hừ, mình nhớ ra rồi.

Ba cái miệng la lên đồng loạt:

- Nhớ gì vậy?

- Lúc chúng ta phát hiện ra Oldo, mình đã thấy gã cúi xuống nhét cái gì đó vào ủng.

Khỏi phải nói, ba chiến hữu của Tarzan đều sững sờ. Gaby vẫn chưa thật tin, còn hỏi thêm:

- Có chắc đó là đồng hồ của đại ca không?

- Chắc chớ! Trên dây đồng hồ có hai vết trầy, một vết hình chữ X, một giống dấu hỏi, nhưng không có chấm đen ở dưới.

Gaby lắc đầu hạ giọng:

- Sợ thật!

- Có thể suy ra rằng: Pruffe đã được bà bá tước giấu trong căn nhà gỗ. Bà đã đưa chìa khóa cho gã. Bởi vậy bà mới suýt ngất xỉu trong khi nghe chuyện và khi tụi mình hỏi chìa khóa.

Karl trầm ngâm:

- Tội ác được giăng ở đây như tơ nhện. Vì Pruffe có mặt tại nơi này, hẳn cái tin về Chuột Chũi và Nhạc Trưởng không phải tin vịt.

Tarzan chợt a lên:

- Giờ mới thấy mình quá chậm hiểu. Cái mẩu bìa có chữ “Đ” hồi nãy trong túi áo choàng tên cướp chính là một phần vỏ bao diêm của Đại Khách Sạn. Còn áo choàng và túi du lịch thì y như của tên vứt chìa khóa ngoài ga.

Karl hỏi:

- Bây giờ tính sao?

- Không hé lời nào với bất cứ ai! Không thể tin Oldo được nữa. Còn Thea, bạn ấy sẽ hóa điên nếu biết mẹ mình chứa chấp tên tội phạm.

Tròn Vo gật gù:

- Và sẽ lại bỏ nhà ra đi tức thì. Có lẽ lần này thì sang tận Beirut. Có trời tìm…

Tarzan thì thầm:

- Suỵt, Thea trở ra kìa. Cấm ai lỡ lời đấy nhé.

*

Lúc mười tám giờ, ông trùm Angelo nghiêng cái đầu to bự, cặp mắt đen lạnh lùng dưới đôi mày rậm săm soi vị khách mới tới. Hai người ngồi đối diện nhau trên sân thượng, mỗi người cầm một li vang. Gã thanh niên mười chín tuổi cất tiếng:

- Tôi là bá tước Oldo Durstilitsch.

Alensky hít hít li rượu:

- Té ra anh bạn trẻ là cháu ruột ông bá tước ở đầu làng đằng kia hả. Rất vui được làm quen. Tôi có nghe nói về anh.

Oldo cười cầu tài. Cặp mắt láu cá của gã nheo nheo tình tứ khi thấy Ilona xuất hiện với đĩa hạnh nhân trên tay.

Giọng ông trùm lạnh lùng:

- Anh đã từng bị phiền phức vì lái xe trong trình trạng say rượu.

Nụ cười của Oldo nhạt hẳn. Gã bào chữa gượng gạo:

- Ồ vâng. Tôi vốn không phải sâu rượu. Nhưng chẳng may bị họ vớ trúng thôi.



- Nghe nói nếu anh bị bắt gặp như thế lần nữa thì khốn đó. Tôi có thể nhờ bạn bè can thiệp giúp.

Alensky khoát tay như thể lão bỏ túi tất cả các nhà đương cục vậy.

- Rất cảm ơn ông. Nhưng tôi cũng đã thận trọng hơn.

- À, bây giờ chắc anh muốn thưởng ngoạn bộ sưu tập tranh của tôi.

Angelo đứng lên. Hai kẻ gian hùng đi vào nhà.

Oldo không ngớt trầm trồ trước mỗi bức tranh. Có trên 30 bức. Ilona bám sát gã, bổ sung những lời thuyết minh của ông bố.

Mặt Angelo Alensky đỏ ửng, muốn nổ tung vì kiêu hãnh. Những bức tranh là biểu tượng cho sự giàu có, thế lực và cuộc sống vương giả của lão mà. Phải là người thế nào mới làm chủ được bấy nhiêu kiệt tác chứ!.

Oldo làm như không sao thoát khỏi trạng thái ngất ngây. Gã hót:

- Ông là một trong những nhà sưu tầm vĩ đại nhất, thưa ông Alensky. Chẳng bù cho tôi, tôi thật thiếu kiến thức về hội họa. Sau này mới gay go đấy. Thật nan giải.

Alensky gật gù:

- Thế hả?

- Vâng. Lâu nay tôi vẫn suy ngẫm xem sau này tôi phải làm gì đây chứ.

- Ý anh là khi bộ sưu tập tranh của dòng họ sẽ thuộc về anh chứ gì, anh bạn trẻ?

- Ông có biết chuyện này sao?

- Sao không chớ!

- Vâng, tôi cứ nghĩ đám tranh ở chỗ tôi liệu có đúng chỗ không? Có lẽ tôi sẽ bán chúng thôi.

Alensky cụp mắt xuống để giấu ánh mắt sáng lóe:

- Vậy thì tôi sẽ là người mua, anh bạn trẻ ạ. Chớ có quên đấy.

- Thật sao? À, vâng. Chú tôi có kể lại chuyện ông hỏi mua tranh.

- Và nói cả giá nữa chứ?

- Có lẽ vậy. Nhưng tôi đâu có để ý.

- Tôi đã trả ông ấy mười lăm triệu mark Đức. Và tôi vẫn giữ nguyên giá đó.

Oldo hờ hững gật đầu, như chẳng mảy may quan tâm tới tiền bạc. Rồi gã phá lên cười:

- Tôi sẽ nhớ. Nhưng chỉ sợ tôi lại ngỏm trước cả ông chú ấy chứ. Còn xa lắm.

Ái nữ của ông trùm vũ khí nhảy dựng:

- Anh nói thế nghĩa là sao?

- Tôi thí dụ thôi mà. Thí dụ tôi bị xe đụng chết và chú tôi cũng không còn thì toàn bộ số tranh sẽ thuộc về nhà nước. Di chúc trong dòng họ đã ghi rõ như vậy.

Alensky rên rẩm:

- Sao lại thuộc về nhà nước hả? Cô con gái không được hưởng sao?

- Không. Kho báu đó chỉ thuộc về những người đàn ông. Đàn ông mà mất là kho báu cũng mất!

Họ dừng bước trước một bức tranh của Van Dyck. Hai người đàn ông, một già một trẻ đều theo đuổi những ý nghĩ đen tối trong đầu.

Rồi Ilona bảo:

- Thôi, ta quay lại sân thượng nào. Oldo, anh phải nếm thử hạnh nhân xem. Ngon tuyệt vời!

*

Oldo vừa về là Alensky châm ngay một điếu xì-gà rồi cầm lấy điện thoại trong phòng làm việc. Ở thành Viên xa xôi có người nhắc máy:

- Cậu thế nào, Pritsch?

- Cảm ơn, tồi tệ thôi.

- Này, tôi cần một tay cứng cựa.

- Cứng cựa? Rất cứng cựa? Hay siêu cứng cựa?

- Siêu cứng cựa!

Theo tiếng lóng của chúng, có nghĩa là Alensky đang cần một tên giết người chuyên nghiệp.

- Hừm, Angelo, hiện thời không còn tên “siêu cứng cựa” nào thất nghiệp cả.

- Thôi đừng phách lối nữa! Tôi chấp nhận mọi giá mà.

- Vấn đề không phải giá cả. Mà là chúng được thuê hết rồi.

- Làm gì có chuyện đó.

- Vậy mà có đấy, Angelo! Thiên hạ ngày càng ác độc hơn. Có nhiều kẻ thích tiêu diệt nhau lắm.

- Tôi cần một đứa, Pritsch!

- E… hèm, đợi tôi nghĩ xem. Thằng Rồ… ồ không được rồi. Thằng Lì… lại không nốt! Thằng Trố… cũng bị bận! Thằng Gà Gô… Ồ, lại kín lịch rồi.

Alensky bắt đầu cáu:

- Đồ chó chết! Mày bày đặt hòng ép giá chứ gì?

- Không, không! Ai lại làm vậy với chỗ bạn bè. Quả thật chỗ tôi không còn đứa nào. Ê… đợi chút. Tôi biết một kẻ!

- Thằng nào? Mà phải thuộc loại “siêu cứng cựa” đấy?

- Hi vọng thế. Nó thừa khả năng vươn lên đẳng cấp đó.

-Ô hô, tốt lắm. Phái nó đến chỗ tao gấp!

- Nó đang ở vùng của anh đấy. Anh phải nghĩ ra cách tự “câu” lấy nó.

- Cái gì?

- Tôi đang lo làm hộ chiếu du lịch hạng nhất cho nó và hai thằng bạn của nó đây. Ba thằng định bốc hơi sang Thổ Nhĩ Kì rồi hình như sang cả Ai Cập… Tôi phải gửi ba cuốn hộ chiếu của tụi nó tới một kẻ trung gian ở Weinfurth. Pruffe sẽ tới đó lấy.

- Mày nói gì? Pruffe? Cái tên Pruffe nghe quen quá.

- Poldgar Pruffe. Còn hai thằng kia là Paul Chuột Chũi và Josef Nhạc Trưởng. Nhưng tương lai, chúng sẽ mang tên khác. Ha ha ha ha!

- Mẹ kiếp, Pritsch! Mày định chơi tao hả? Bộ ba ăn cướp đó đang bị truy nã.

- Thì đã sao?

- Nghe nói một thằng bị thương.

- Nhưng anh đâu cần thằng ấy cho nhiệm vụ “siêu cứng cựa” của anh. Yên tâm đi, Angelo. Thằng Pruffe thuộc loại ác chiến. Nó lại đang gặp vận bĩ. Hãy trả cho nó hậu hĩnh, thế là việc của anh được hoàn tất.

- Mày nghĩ Pruffe sẽ nhận việc à?

- Nó làm tuốt luốt. Trước kia nó có “nghệ” ăn cắp xe hơi. Tụi tôi biết nhau vì thế.

- Vậy tao sẽ liên hệ với Pruffe qua tên trung gian hả?

- Đúng thế!

- Địa chỉ?

- Ờ nhỉ. Xin lỗi. Tôi đang hết cả hơi. Bữa nay toàn chuyện đau đầu. Tụi tôi nhận ba chuyến hê-rô-in từ Thổ, năm chuyến đồ ăn trộm từ Đức, Italia và Thụy Sĩ. Giờ lại đang bực mình vụ tiền giả. Chẳng hiểu thằng ngu nào đã xếp nhầm bản in. Và bây giờ trong kho của tôi có tới 10.000 tờ bạc mà mặt trước là đồng 100 mark Đức đẹp đẽ, nhưng mặt sau lại là đồng 10 franken Thụy Sĩ mới khốn nạn chớ.

Alensky cười rống lên:

- Tiện lợi quá còn gì, nhất là cho đám du lịch. Này, nói địa chỉ tên trung gian cho tao đi chớ.

- Hắn là Gustl Kartner, ngõ Vua Franz Fosef… số 4, tôi nhớ vậy. À không, số 58, tầng 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau