Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 44 Chương 6: LÃO MÁT ĐÁNH LỪA

Trước Sau
Gaby và Thea dấn bước lên trước. Thea chớp mắt:

- Mình đã trả chìa khóa cho mẹ mình rồi. Giờ thì chúng ta có quyền thoải mái tham quan tiếp. Kia là nông trại của lão Dagobert Schelldorn mà tôi đã kể.

Tròn Vo thắc mắc:

- Ông lão này không sửa nhà bao giờ à?

- Bạn đi mà hỏi lão. Nhưng thôi đừng dại, nhỡ lão nổi điên lên, mập như bạn làm sao chạy kịp.

Tarzan gật gù:

- Ờ, mọi người gọi lão là lão Mát mà. Lão ở vậy ngó cũng tội nghiệp quá.

Thea nói thêm:

- Nhưng tôi cứ sờ sợ lão sao đó. Tôi rất ngại gặp lão.

Khi còn cách nông trại lão Mát chừng 20 mét, Thea rẽ lối khác tức thì. Gaby, Karl và Kloesen cũng theo gót cô bé. Chỉ một mình Tarzan khựng lại:

- Mình thử ngó vào kho cỏ chút nghe. Biết đâu lại vớ được một con chuột đồng.

Gaby đùa với theo:

- Đừng để bị nó cắn nghe, Tarzan.

Tarzan cười đáp lại. Hắn thừa biết làm gì có con vật nào. Nhưng chẳng hiểu sao, hắn lại cứ muốn bước vào cái nông trại tiêu điều này.

Lúc này hắn đã đứng sau kho cỏ.

Những tấm ván quanh tường cái gãy cái thiếu, có chỗ dư sức một con lợn rừng chui qua.

Hắn bước lại sát tường, ghé mắt trái dòm vô quan sát. Trời ạ, trong kho cỏ có hẳn một chiếc ô-tô! Hiệu Mercedes đàng hoàng. Biển số thành Viên với màu lơ sáng ngó bắt mắt. Lão Mát cũng có ô-tô xài chớ đùa đâu.

Tarzan chợt ngửi thấy mùi xăng, rồi cả mùi động cơ khen khét vì nóng máy. Nghĩa là chiếc xe mới đây còn chạy, chỉ vừa được cất vào kho sao?

Trời đất! Tròn Vo đã nói sao nhỉ?

Mercedes màu lơ sáng, đời cũ, biển số thành Viên! Chà!

Tarzan liếc mắt nhìn quanh. Không một bóng người. Hắn dễ dàng tháo một thanh ván mục chui vào bên trong. Coi, chìa khóa điện còn cắm trong ổ. Hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy những vết loang màu gỉ sắt trên nệm ghế. Những vết máu!

Tarzan lặng người. Rõ rồi, một trong hai thằng bị thương mất nhiều máu. Và chúng đang làm mưa làm gió trong căn nhà tội nghiệp của lão Schelldorn. Dám lúc này chúng đã trói gô ông lão lại và đang lai rai nhậu nhẹt cũng nên.

Tarzan lẳng lặng trườn ra ngoài. Sau khi đặt thanh ván lại vị trí cũ, hắn phóng như bay về phía các bạn.

Gaby nghe tiếng thở hào hển liền quay lại cười:

- Sao, bị chuột đồng rượt hả?

- Có tới hai con chuột cống chớ không phải chuột đồng. Nào, các bạn bình tĩnh đi tiếp, chớ dại dột ngoảnh lại kẻo hai con chuột cống chột dạ và lủi mất. Mọi người nghe đây, chiếc Mercedes màu lơ sáng của hai tên cướp đang đỗ trong nông trại của lão Mát. Và bây giờ lão Schelldorn đang là tù nhân của chúng – Chuột Chũi và Nhạc Trưởng.

- Cái gììì?

Tròn Vo la lên, suýt nữa thì ngoái lại. Nhưng Tarzan đã túm chặt tay cu cậu kéo đi.

- Bước tiếp đi Willi! Làm như không có chuyện gì! Không thấy gì, biết gì. Hãy để tụi nó yên trí lớn.

Thea rùng mình:

- Hết con quỷ hồ Waiga lại đến bọn tội phạm. Ở đây rồi sẽ ra sao chứ?

- Tụi mình sẽ báo cảnh sát bắt chúng, Thea ạ. Ông đồn trưởng quen ba bạn tên là gì nhỉ, Hobl hả?

Thea gật đầu. Tarzan quyết định:

- Bây giờ tụi mình nên về lâu dài. Phải báo ngay.

Lâu đài của gia đình Thea hiện thời chỉ còn bà bá tước Eugenie. Trong khi Thea kể cho mẹ nghe biến cố đột ngột thì Tarzan gọi điện tới đồn cảnh sát. Giọng ông đồn trưởng Hobl nghe hiền khô:

- Ồ, cảm ơn sự phát hiện của cháu. Hồi nãy ông Bachti có mang đến đây một chiếc áo choàng và cái túi du lịch. Bây giờ thêm hai tên tội phạm nữa à. Được thôi, tôi sẽ đến hiện trường cùng bốn người nữa. Bước đầu chúng tôi sẽ phục kích ở hõm Dachsenke để quan sát nhà lão Schelldorn. Rồi tôi sẽ quyết định cách phá án bằng một chiến thuật thích hợp.

Chiến thuật ư? Trong khi chỉ cần bắt có hai tên lưu manh mà một tên đã sống dở chết dở. Nghĩ vậy nhưng Tarzan chỉ im lặng. Để rồi xem!

Thea giải thích:

- Dachsenke là một khoảng lõm cạnh đường đi thị trấn Weinfurth. Lúc nãy tụi mình có đi qua đấy. Khi trời mưa, hõm ngập nước.

- Từ hõm Dachsenke, chúng ta có thể thấy rõ nhà lão Schelldorn không?

- Thấy chớ. Cách có năm trăm mét thôi mà.

Trên thực tế khoảng cách giữa địa điểm phục kích và nông trại của lão Mát tới tám trăm mét. Chiều xuống muộn hơn mọi ngày. Đám trẻ núp sau rìa hõm.

Có tiếng động cơ ô-tô. Năm đứa trẻ quay lại nhìn. Một chiếc xe Jeep của cảnh sát đang băng tắt đường đồng, chắc là để bọn tội phạm khỏi trông thấy. Khi chiếc xe đi xuống hõm, tưởng chừng nó lật đến nơi. May mà viên cảnh sát cầm lái khéo léo giữ được thăng bằng.

*

Đồn trưởng Holb giống như ông già Noel đã cạo sạch râu. Gương mặt hiền hậu của ông có vẻ như không thích hợp với nghề nghiệp. Bên trong bộ sắc phục cảnh sát là một thân hình quá nhiều mỡ. Bốn viên cảnh sát đi theo ông ta tướng tá cũng chẳng mạnh mẽ gì hơn.

Họ mang theo mấy cặp ống nhòm. Tarzan liền mượn một cặp và cũng quan sát.

Đúng lúc hắn chỉnh ống kính sắc nét nhất thì một bóng người từ nhà lão Schelldorn đi ra.

Hắn la khẽ:

- Nhìn kìa! Một ông già…

Hobl lẩm bẩm:

- Lão Mát Schelldorn đấy. Lạy Chúa! Chúng để cho lão đi lại tự do sao?

Tarzan thực sự kinh ngạc khi thấy lão già ung dung biến vào kho cỏ một lúc lâu.

- Hoặc là lão già cùng băng với hai tên tội phạm. Hoặc là cháu đã báo hoảng. Để minh bạch việc này cần phải có người thám thính mới được. Cháu sẽ đóng vai một người đi dạo ghé qua xin li nước. Nếu không có gì nguy hiểm cháu sẽ ra dấu. Còn nếu chúng bắn vào cháu thì ông sẽ biết liền, thưa ông đồn trưởng.

- Ờ, khôn ngoan đó. Nhưng phải thận trọng nghe, cậu bé.

Gaby chồm lên:

- Mình đi với.

- Không! Bạn ở lại đây. Thưa ông Hobl, nhờ ông bảo vệ cho Gaby. Bạn ấy giỏi lắm. Nhưng con gái chẳng nên tới gần bọn cướp làm gì.

Tròn Vo hăng lên:

- Tụi tao sẽ ở bên mày, đại ca!

Và ba thằng cùng lên đường.

Lúc chúng đến gần nhà Schelldorn thì lão đã đi vào nhà từ hồi nào.

Ba đứa đứng trước căn nhà tồi tàn. Tarzan gõ vào cửa nghe ngóng động tịnh.

Cửa dường như mở ra tức thì. Nhìn gần lão Mát y chang con bù nhìn đuổi chim cau cau có có. Lão nhìn ba đứa chằm chằm.



Chúng toe toét cười, chào lão.

Rồi Tarzan bảo:

- Tụi cháu đi dạo suốt ngày quanh đây nên bây giờ khát quá. Ông làm ơn cho tụi cháu xin ít nước mát được không?

Lão già gãi mớ tóc bù xù:

- Muốn uống nước à?

Tròn Vo líu lo:

- Ca cao càng tốt ông ạ.

Karl lựa đúng lúc đó để thì thầm:

- Ông đang bị đe dọa tính mạng phải không ạ? Tụi cháu thấy cảnh sát đang siết chặt vòng vây. Chờ trời tối là họ sẽ xông vào nhà đó.

Lão Mát trợn trừng mắt:

- Có chuyện gì vậy? Tôi mà bị đe dọa ư? Ai đe dọa? Tại sao cảnh sát lại muốn xông vào nhà tôi chớ?

Lão bô bô, đâu có ngán ai.

Tam quái nín thở.

Nhưng không nghe tiếng súng nổ để trừng trị lão. Chẳng thấy động tịnh mảy may.

Tarzan có cảm giác bị hớ nặng:

- Vậy nghĩa là ông không bị nguy hiểm? Không có kẻ nào trong nhà ông, không có hai tên lưu manh mà một tên dính đạn của cảnh sát sao?

Lão già nghiêng đầu:

- Sao? Không! Chuyện gì nữa đây?

- Chuyện chiếc Mercedes trong kho cỏ của ông đó!

- Ê, đâu phải xe tôi.

- Thì xe của hai tên cướp đang bị truy nã chớ sao!

Lão Schelldorn xoa xoa cái cằm râu lởm chởm:

- Thiệt hả? Ờ ờ, ta nhớ rồi. Hồi nãy có một người đàn ông mò vô đây gửi nhờ xe. Ta tính không nhận nhưng gã mua của ta một mớ dăm-bông và bánh mì nên ta xiêu lòng. Thôi thì cho gã gửi tạm ở kho cỏ vậy. Gã đi lâu rồi. Chẳng biết đi đâu.

Vậy là rõ cả còn gì – Tarzan thất vọng nghĩ.

Hắn quay về phía hõm Dachsenke, khua khua cánh tay.

Lát sau chiếc xe Jeep tiến lại, dừng trước ngôi nhà.

Lão già bây giờ mới thấy… động ổ. Lão rụt cổ vào hai vai như rùa núp vào mai.

Rồi lão phải tả hình dạng tên lưu manh đã đến gửi xe.

Theo lời lão, thì đó đúng là Paul Chuột Chũi.

Đồn trưởng Hobl phán đoán:

- Nếu vậy chắc Josef Nhạc Trưởng bị thương quá nặng đã bỏ mạng dọc đường. Chuột Chũi bèn vứt bạn lại ở đâu đó. Giờ thì gã cuốc bộ trốn tiếp. Thôi, chúng ta tiếp quản chiếc Mercedes đã. Đây cũng là một thành công đáng kể rồi.

Một cảnh sát lái chiếc Mercedes ra khỏi kho cỏ. Mọi người xúm xít rì rầm. Tarzan chỉ cho các bạn những vết máu loang trên băng sau.

Thea kéo tay Gaby lùi lại kinh hoàng.

Lão Mát bảo rằng lão đang rán dở món trứng, cau có bỏ vào nhà rồi đóng cửa cái sầm. Vậy có nghĩa là: “Các người biến lẹ đi cho!”.

Lúc này chỉ còn cảnh sát và đám trẻ. Đồn trưởng Hobl giải thích:

- Lão mát thần kinh từ ngày cậu con trai Siegfried qua đời. Lão luôn tưởng tượng ra những điều quái đản.

- Ông giải thích rõ hơn được chứ ạ?

- Dạo đó Siegfried bị chết vì tai nạn ở tuổi mười chín. Cậu ấy đâm mô-tô vào một gốc cây. Nhưng ông lão không tin. Lão cứ khăng khăng rằng con trai lão bị một kẻ nào đó sát hại. Và thế là từ đó lão cứ tự truy tìm hung thủ. Những năm đầu hầu như ngày nào lão cũng có mặt ở đồn cảnh sát, nghi hết người này đến người nọ. Lão liên tục thuyết phục tôi giăng bẫy tên sát nhân tưởng tượng ấy. Tôi cứ lo lão quẫn quá hóa liều. May sao lão không nặng về bạo lực.

Karl hỏi:

- Hiện giờ ông lão Schelldorn có còn tiếp tục truy tìm hung thủ nữa không ông?

- Còn dài dài, lê thê và mãi mãi. Có điều lão chọn lọc hơn xưa. Lão biết lựa ra những kẻ khả nghi nhất trong danh sách. Năm vừa rồi, lão chỉ còn ép tôi có năm lần bỏ tù một ai đấy. Họ thường là khách du lịch, hoặc nhà kinh doanh tình cờ dừng chân ở đây.

Tarzan thở dài:

- Ông già thật đáng thương. Ông tin chắc rằng ông ta vô hại chứ ạ?

- Schelldorn không làm hại dù chỉ một con ruồi.

- Nhưng rõ ràng lão tràn đầy thù hận. Và vẫn tìm kẻ có tội.

- Ờ, điều đó thì đúng.

- Những kẻ như lão dám làm mọi chuyện. Ông đã bao giờ cân nhắc xem liệu lão có dính dáng gì tới sự phá phách của con quỷ bên hồ Waiga chưa ạ?

Hobl mở lớn mắt ngạc nhiên. Rõ ràng ý tưởng này hoàn toàn mới mẻ với ông. Nhưng rồi, ông phảy tay:

- Không đời nào đâu cháu! Lão Mát không phải loại người ấy đâu.

Tarzan cũng chỉ mong rằng Hobl hiền hậu có lí.

*

Không phải chỉ có mình cảnh sát và đám trẻ rình mò nhà lão Schelldorn. Còn một vị khách không mời mà đến nữa. Đó là Poldgar Pruffe. Gã rúc trong một bụi cây ở trong tầm nhìn ngôi nhà, nhưng cách xa hõm Dachsenke vì ở hướng bên kia. Và gã nhìn thấy hết. Bao nhiêu hơi men từ chai rượu vang tan biến, chiếc xe Jeep của cảnh sát làm gã chột dạ. Poldgar tỉnh táo hẳn.

- Mạt vận!

Gã buông hai tiếng cụt ngủn rồi rút “chó lửa” lăm lăm nơi tay.

- Tao sẽ chiến đấu với viên đạn cuối cùng.

Nhưng lạy Chúa, trong ổ đạn chỉ còn hai viên đúng. Mà cũng không biết cái khẩu súng gã chưa hề dùng này có nổ không nữa kìa. Poldgar tự hầm hè:

- Mẹ kiếp, bao nhiêu công sức mình làm, thằng khác hưởng ráo. Mất cả áo khoác lẫn túi xách. Số đồ cướp được hẳn đã dâng cho đứa khác, chắc như bắp rồi. Tay trắng hoàn trắng tay.

Gã hằn học nhìn ba thằng ôn con xuất hiện bên nhà lão nông dân. Đúng là bọn nhóc tì ban nãy. Kìa, vẫn cái thằng cao lớn dám cả gan đuổi theo gã vào rừng và đã bị gã cho ăn một gậy nhớ đời.

Pruffe căng mắt nhìn đến nỗi chảy cả nước mắt. Gã khum tay che bớt nắng.

Và gã bỗng giật thót người.

Coi, khi không chiếc Mercedes màu lơ sáng của Chuột Chũi và Nhạc Trưởng hiện ra, mà lại do một tên cớm lái mới chết dở. Trời đất. Thế là nghĩa lí quái gì nhỉ? Hai thằng quỷ sứ ấy đâu rồi? Còn cái hẹn 13 giờ 33 phút trưa mai trước bưu điện thị trấn Weinfurth tính sao hả?

Pruffe ngó chiếc xế hộp lùi ra khỏi kho cỏ mà chới với. Hai chiến hữu chí cốt của gã sa lưới rồi chăng? Nhưng đâu thấy cảnh sát còng tay thằng nào? Đầu gã muốn nổ tung vì vô số câu hỏi không lời giải đáp.



Cảnh sát đã rút. Hai chiếc xe đều đã khuất về hướng Weinfurth.

Ba thằng ôn con và hai con nhóc thì đi về phía lâu đài. Tội nghiệp, Eugenie hẳn đang gan ruột rối bời. Cũng may là chìa khóa vẫn còn trong túi gã đây!

Xung quanh yên ắng.

Pruffe rón rén đến cửa nhà lão Schelldorn. Gã ngó quanh một lượt và thử vặn nắm cửa.

Cửa để ngỏ. Tên cướp xộc vô nhà tức khắc. Ê, hình như lão già rách rưới đang chiên xào cái gì trong bếp mà nghe tiếng mỡ nổ xèo xèo. Lưng lão khốn lại quay về phía gã nên gã tha hồ vểnh tai “thưởng thức” tràng cười điên loạn của lão.

- Chúng chuồn hết rồi, hi hi hi – không thèm dòm vô tầng hầm nữa, hi hi hi – chúng ngu như bò, sao mà ngu vậy, hi hi hi – bỏ sót tầng hầm, hi hi hi…

Pruffe liền hỏi:

- Dưới tầng hầm có gì vậy?

Lão già tiếp tục ngoáy thìa trong nồi mà không màng quay đầu:

- Chẳng có gì cả!

Chợt lão hoảng vía quay phắt lại. Cái nồi bay xuống đất. Thịt hầm văng tung tóe. Cũng may mà chảo trứng ngoài tầm tay với của lão, nếu không thì lát nữa chưa chắc Pruffe có miếng ăn.

Schelldorn sững người, giơ cao cái thìa, mắt trợn tròn nhìn vào mũi khẩu súng:

- Sao…?

- Im mồm. Ta mới là người được hỏi. Nhưng trước hết hãy xuống hầm đã. Sự tò mò của ta sẽ có câu trả lời ngay. Đi nào, hỡi ông nội bù nhìn. Đừng buộc ta phải xóa sổ lão trước kì hạn chầu trời.

- Ông là… cảnh sát?

- Ta là con quỷ của hồ Waiga đây.

Schelldorn cười rúc rích:

- Hi hi hi, quỷ gì mà chẳng có sừng.

- Ban đêm ta mới đeo sừng. Alê, đằng trước bước… tới tầng hầm!

Ánh mắt lão già trống rỗng. Có trời biết lão tư duy cái gì. Lão lê bước đi trước. Tới trước cửa hầm, lão còn tỏ vẻ khoái trá khi hàng loạt tiếng rên rỉ từ bên trong vọng ra.

Lão mở chốt cửa.

Chuột Chũi lảo đảo cố đứng dậy. Nhạc Trưởng thì nằm sấp rên ư ử, mắt bạc phếch nhìn ra cửa.

Pruffe thì thào:

- Ôi Chúa tôi!

Thuận chân phải, gã tống cho lão già một đạp vào mông, khiến lão bay vèo qua Nhạc Trưởng, húc vô tường và rơi bịch xuống. Chuột Chũi mừng rỡ:

- Quỷ sai mày đến cứu tụi tao, Poldgar! Sao mày biết mà đến đây?

- Tình cờ thôi, sau liên tiếp thất bại. Tụi mày sao?

Nhạc Trưởng rên rỉ:

- Thì mày thấy đó. Đúng là số con rệp. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Bọn cớm đã phơ trúng mông tao.

Chúng khóa trái cửa nhốt lão già trong hầm. Tên cướp bị thương đu người lên vai hai tên đồng bọn. Cả lũ kéo lên nhà.

Ba thằng lưu manh sa cơ tâm sự hàn huyên không dứt.

Nhạc Trưởng được đặt nằm trên giường. Pruffe moi trong tủ lạnh ra một mớ bia dự trữ của lão Mát, thảy lên bàn.

- Mày uống thay thuốc mê, Nhạc Trưởng. Uống rồi ngủ cho đỡ nhức đít.

Đợi thằng bạn ngủ thiếp đi, gã mới quay sang Chuột Chũi nhún vai:

- Có hỏng một vài việc thật, nhưng không sao. Ở Viên, Pritsch sắp làm xong hộ chiếu cho tụi mình. Tao đã ứng đủ tiền cho y. Pritsch có thể tin cậy được.

Chuột Chũi gật gù.

Chúng chia nhau món trứng rán. Chảo trứng sạch bách trong một thời gian kỉ lục. Chuột Chũi xông vào kho thực phẩm của Lão Mát lấy dăm-bông và xúc xích hun khói ra ăn tiếp.

Pruffe lại bảo:

- Pritsch cho biết sẽ giao hộ chiếu cho Gusth Kartner, số 58 ngõ Vua Franz Jose – thuộc làng Goschendorf.

- Vậy thì mày còn đợi gì mà không phôn cho thằng trung gian thử coi. Biết đâu chẳng có hộ chiếu rồi.

Pruffe tìm mãi trong cuốn danh bạ điện thoại mà không thấy ở Goschendorf có ai tên là Gusth Kartner. Gã vỗ trán:

- Trời đất, Kartner ở thị trấn Weinfurth chớ không phải làng Goschendorf. Tao nhớ lộn.

Gã tìm ra số máy không có gì khó khăn. Một giọng ẽo ợt bên kia đầy dây:

- Kartner đây!

- Pruffe gọi. Poldgar Pruffe.

- A, anh bạn đó à. Tôi đang lo không biết làm sao liên lạc được với anh.

- Hộ chiếu của tụi tôi có rồi hả?

- Chưa thấy! Nhưng tôi có việc rất bở cho anh đây. Anh biết bố già Alensky chứ. Angelo Vũ khí ấy mà. Lão đang cần anh. Ở Viên người ta giới thiệu. Mà khoan đã, anh đang ở đâu thế?

- Một nông trại gần hồ và gần lâu đài bá tước Durstilitsch. Chủ nhà là lão nửa điên nửa khùng Dagobert Schelldorn. Lão đã lập mưu giam hai thằng chiến hữu của tôi ở đây. May là tôi đến kịp.

- Tôi có nghe nói về lão. Lão quả có điên điên, luôn tưởng tượng có kẻ đã giết cậu con trai bị chết do tai nạn của lão. Từ đó lão cứ truy tìm tên sát nhân.

- Ra vậy. Tụi tôi đã giam lão lại rồi. Alensky cần gì vậy?

- Cái đó thì anh phải tự hỏi ông ta. Alensky chỉ bảo rằng sẽ trả bộn bạc.

- Tiền thì lúc nào cũng quý anh bạn ạ.

- Nhưng nhờ chừa phần trăm môi giới cho tôi nghe.

- Sao?

- Năm phần trăm. Đó là số tiền ít ỏi anh phải chi khi đến lấy hộ chiếu.

- Ê này, anh là bạn của lão loạn óc Schelldorn hả?

- Hãy biết điều, Pruffe!

- Tôi sẽ điện cho Pritsch ở Viên để thông báo vụ làm tiền trắng trợn này.

- Pritsch lấy huê hồng tới mười phần trăm lận. Tôi nhắc lại: năm phần trăm, và anh sẽ có ngay số điện thoại của Angelo Vũ Khí.

Pruffe đau lòng đúng ba giây. Đành phải nhượng bộ thằng chó đẻ trung gian này vậy. Còn phải nhờ nó kiếm một bác sĩ tư biết ngậm miệng cho Nhạc Trưởng nữa kìa.

Gã thở dài trong máy:

- Thôi được. Cho số phôn lão trùm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau