Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 44 Chương 7: BẮT SỐNG CON QUỶ HỒ WAIGA

Trước Sau
Sau bữa ăn tối thịnh soạn, Thea còn mải giúp chị bếp dọn dẹp, dù không ai yêu cầu cô bé.

Tứ quái có cơ hội ngồi riêng với nhau. Bốn cái đầu chụm lại bên chiếc bàn gỗ sồi thấp lè tè.

Tarzan bắt đầu khai trương cuộc họp:

- Giờ này chắc Pruffe và Chuột Chũi đã gặp nhau.

Tròn Vo trề môi:

- Lí do?

- Chiếu theo bản tin trên đài do mày cung cấp chớ còn phải hỏi.

- Tao chậm hiểu.

- Này nhé, có phải radio loan báo Chuột Chũi và Nhạc Trưởng âm mưu kết hợp với Pruffe để làm ăn không nào?

- Ờ há.

- Vì thế chuyện Pruffe và Paul Chuột Chũi cùng có mặt ở bờ hồ Waiga này đâu phải tình cờ. Josef Nhạc Trưởng thì có lẽ đã chầu ông bà và đang trên đường xuống địa ngục. Cuộc tụ họp của băng đảng của chúng chỉ còn lại hai thằng. Lúc này chắc chúng đang rình mò đâu đó.

Karl xen vào:

- Có điều chúng ta không biết điểm hẹn hoặc sào huyệt của chúng là ở đâu.

- Không biết thì đoán.

Gaby mở lớn mắt:

- Đại ca nghĩ được thêm điều gì rồi hả?

- Mình nghĩ có thể giờ này cả Chuột Chũi và Pruffe chưa biết chuyện cảnh sát đã tịch thu chiếc Mercedes trong kho cỏ. Tụi nó có thể quay lại với một biển số ăn cắp nào đó để gắn lên chiếc Mercedes. Ít ra là chúng cũng yên tâm hơn và có thể sử dụng chiếc xe.

Gaby hết ý kiến:

- Bạn nghĩ cứ như chính bạn là tội phạm vậy.

- Thì mình thử đặt mình vào địa vị của chúng mà.

Karl nhướng mắt:

- Có nghĩa là tụi mình sẽ phải để mắt tới kho cỏ của lão Schelldorn?

- Ừ. Đó chính là điều tao muốn nói.

Tròn Vo đung đưa đôi cẳng chân ngắn chũn trên chiếc ghế cao, thở dài:

- Tức là lại phải thức trắng đêm đó.

- Có sao đâu. Không lẽ tụi mình tới đây để ngủ?

- Đại ca không biết sao, tất cả các cuốn sách hướng dẫn du lịch đều khuyên du khách một câu rằng: ngày đầu đến nơi lạ, cần nghỉ ngơi thích hợp.

- Hừ, vậy nhà ngươi cứ việc thẳng cẳng mà ngủ. Ai cấm.

Tròn Vo nhe răng cười:

- Ngủ một mình trong tòa lâu đài toàn phòng trống hả? Đàn em xin kiếu. Nếu không bị con quỷ hồ Waiga hút máu thì cũng bị các hồn ma thế kỉ 17 của dòng họ Durstilitsch hỏi thăm sức khỏe. Thêm nữa, Mập này đâu có khi nào bỏ đồng đội ngang xương vậy chớ.

Gaby hỏi:

- Rồi mình sẽ nói với Thea thế nào đây?

- Chúng ta cứ nói thật. Tuy nhiên chỉ tuyên bố là đi rình Chuột Chũi chớ đừng đả động đến Pruffe. Rồi tùy bạn ấy quyết định ở nhà hay đi cùng.

Đúng lúc đó Thea từ bếp đi ra. Gaby bèn thì thầm dự định của cả đám vào tai cô gái Áo. Thea có vẻ thán phục:

- Các bạn đúng là những thám tử cừ khôi. Nhưng tôi không đi cùng các bạn được. Lát nữa mẹ tôi sẽ xem tiếp tập 11 của bộ phim truyền hình dài kì “Tình yêu và đau khổ ở thành Viên”. Mẹ muốn tôi cùng xem.

Tarzan đề nghị:

- Nếu thế bạn hãy báo với bác rằng tụi mình mệt, xin phép đi ngủ sớm, được không?

- Dễ thôi. Nhưng các bạn tính làm gì khi Chuột Chũi xuất hiện thật hả Tarzan?

Tarzan cười nhẹ:

- Tùy cơ ứng biến thôi Thea. Có thể tụi tôi sẽ phải nhờ tới ông Hobl.

*

Nhạc Trưởng rên như bọng. Gã nằm sấp trên phòng ngủ lão Schelldorn tít tầng hai nhưng tiếng rên rỉ vẫn vọng xuống dưới nhà. Pruffe đã suy nghĩ, bàn bạc kĩ với Chuột Chũi về thông báo của Kartner.

Rồi gã quay số nhà Alensky.

Giọng con gái bên kia đầu dây nghe uể oải:

- Ilona Alensky.

- Cho tôi gặp ông trùm

- Ông là ai?

- Nói với ông trùm rằng có Gustl Kartner cần gặp.

Gã giấu biệt tên mình, cố nhiên rồi. Chưa đầy hai mươi giây, Pruffe muốn điếc ráy bởi một giọng đầy thức ăn:

- Kartner hả? Tao đang xực bữa tối.

- Không. Tôi là Poldgar Pruffe.

Alensky vẫn nhai, có vẻ mừng rỡ:

- A! Tốt quá, anh đã gọi cho tôi. Anh đang một mình chứ? Không được để ai nghe chúng ta nói chuyện!

Pruffe ngó Chuột Chũi cam đoan:

- Tôi chỉ có một mình!

- Tốt, tốt. Anh hiểu thế nào là một tay “siêu cứng cựa” không anh bạn?

- Một sát thủ theo đơn đặt hàng chớ gì.

- Hừm, tốt! Nhưng mà cái từ nghe ghê quá, hả?

- Ông muốn gì, ông trùm?

Angelo Vũ Khí vẫn nhai thức ăn ngốn ngấu:

- Anh sẵn sàng chứ?

- Giá cả, thưa ông?

- Tôi bảo đảm không để anh thiệt thòi đâu, Pruffe. Sao, làm được chứ?

- Tôi có thể bắn rụng sao trên trời, nếu ông muốn. Ai vậy?

- Bá tước Durstilitsch.

Pruffe nín thở:

- Gebacht Durstilitsch ấy à?

- Chính thị.



- Hừm. Trước kia tôi có quen biết lão. Tôi và lão không ưa nhau.

- Ha ha, cơ hội ngàn vàng cho anh rửa hận đấy. Đúng là trời muốn.

- Tôi muốn một triệu schilling. Phải chi trước phân nửa.

Alensky lưỡng lự năm giây. Giây thứ sáu, lão mạnh miệng:

- Đồng ý.

- Coi như tên bá tước phải vào quan tài. Còn bằng cách nào thì ông không cần biết.

- Nếu là anh, tôi sẽ làm sao để mối ngờ rơi vào con quỷ hồ Waiga.

- Cũng láu cá đó.

- Ê, nhưng nếu sắm vai con quỷ thì không cần dùng súng. Chỉ cần xài một quả bom cháy hoặc một “trái na” chẳng hạn. Durstilitsch tình cờ có mặt và thế là…

- Hừm, phải phải….

- Vậy là thỏa thuận rồi nhé.

- Chưa đâu, ông trùm.

- 500.000 schilling sẽ đến tay anh vào ngày mai.

Pruffe ho húng hắng:

- Tôi không nói chuyện đó.

- Cái gì?

- Tôi không phải là một robort “siêu cứng cựa” thiên hạ ai bấm nút thì làm. Tôi chỉ làm việc gì khi đã hiểu tường tận. Có vậy tôi mới lường được hết mức độ nguy hiểm của việc mình làm.

- Nghĩa là anh muốn biết tại sao hắn lại gây phiền cho tôi?

- Phải, nếu ông có thể vui lòng giải thích.

Alensky trề dài môi:

- Được. Thế này: thằng cha bá tước đang sở hữu một bộ sưu tập tranh mà tôi mơ ước từ khuya. Kẹt một nỗi hắn đếch chịu bán.

- Nếu vậy tôi có thể chôm sạch bộ sưu tập cho ông mà không ai phải chảy máu.

Alensky cười hô hố:

- Đồ ngu. Anh làm vậy để tôi phải “dím” kĩ mớ đồ ăn cắp đó trong tầng hầm chắc? Tôi là một đại nghệ sĩ, anh hiểu chưa? Cần phải triển lãm công khai bộ sưu tập đó cho thiên hạ biết rằng tôi là chủ nhân của chúng.

- À, thì ra vậy. Nhưng ông cũng đâu có xơ múi gì khi lão bá tước qua bên kia thế giới?

- Có đó chú mày. Thằng cháu Oldo của lão sẽ thừa kế hết. Mà với nó thì tôi đã thỏa thuận xong xuôi. Nó đã giả nai đến đây bảo với tôi rằng nó chẳng thiết tha gì với bộ sưu tập tranh mà nó sẽ được thừa kế, rằng nó rất muốn bán cả lại cho tôi, rằng tôi hãy ráng đợi, bởi nó luôn luôn cầu chúc cho ông chú nó sống lâu trăm tuổi… Ha ha ha!

Pruffe rủa:

- Đồ láu cá.

- Thì anh thấy đấy.

- Vậy nó đặt hàng ông giết chú nó?

- Tất nhiên. Nó đã chỉ cho tôi rất rõ: giữa giấc mơ của nó và giấc mơ của tôi có cùng một vật cản. Chỉ cần xóa sổ ông chú nó là Oldo sẽ có tiền còn tôi thì có tranh.

- Đồng thời cái thằng Oldo ấy làm cho ông hiểu rằng: nó đánh giá ông là người biết cách dọn cái vật cản ấy đi?

- Cố nhiên. Thực ra, tôi cũng hơi phật ý đấy. Không lẽ con người tôi gây ấn tượng đó sao? Vậy thì còn chó gì thanh danh trong mắt người đời chớ? Mẹ kiếp!...

- Tôi không phải người vùng này ông Alensky ạ. Nên không hiểu gì lắm.

- Nhưng không sao. Làm một người biến mất để đạt được mục đích yêu nghệ thuật thiết tưởng cũng là việc nên làm.

- Tôi tin rằng sau này người ta sẽ nhắc đến ông như một ông chủ lớn hào phóng. Tên tuổi ông sẽ sống mãi cùng các bộ sưu tập hội họa.

Alensky không còn miếng thức ăn nào trong mồm. Lão ngoác mồm cười:

- Tôi cũng nghĩ vậy.

- Tôi sẽ nhận tiền trả trước vào lúc nào và ở đâu đây?

- Chiều mai. Sau nhà thuyền bên bờ đông của hồ Waiga.

*

Bầy muỗi đồng con nào con nấy kim chích dài thượt. Tròn Vo mím môi vỗ thật lực:

- Chết mày nè.

Tarzan nhắc nhở:

- Khẽ chứ mập!

- Nhưng lũ chúng nó cứ tập trung tấn công tao. Tại sao chúng không hút máu mấy người hả?

- Vì tụi tao ít mỡ hơn mày, hiểu chưa ông Địa.

- Không hiểu.

Lúc này Tứ quái còn cách nhà lão Schelldorn khoảng hai trăm mét. Trời mỗi lúc một đen thui. Cả đám vừa ngồi bệt xuống cỏ thì Tròn Vo đã nhảy dựng lên. Không hiểu nó hậu đậu làm sao mà đặt mông trúng một bụi gai mới chết dở.

- Trời ơi là trời. Số tao xui quá, hết muỗi cắn rồi gai chích, sống sao nổi.

- Suỵt, mày làm ăn vậy khác gì lạy ông con ở bụi này hả?

Tròn Vo nhịn đau. Coi, tại căn nhà xiêu vẹo của Shelldorn bộ có lễ hội hay sao mà đèn sáng cả trên gác lẫn dưới nhà. Tarzan bóp trán:

- Ái chà, không lẽ lão Mát có thuật phân thân ra hai nơi ư?

Karl bảo:

- Hay lão cứ chạy lên chạy xuống liên tục cho vui cửa vui nhà? Hoặc lão quên tắt đèn ở một tầng?

Gaby ái ngại:

- Tội nghiệp ông già quá. Khoản tiền hưu đã “hẻo” mà còn không biết tiết kiệm điện.

Tròn Vo xuýt xoa:

- Ờ há. Người ta đang kêu gọi tiết kiệm năng lượng. Để Trái Đất đã cạn kiệt này khỏi bị tiêu diệt từ hôm nay. Ngày mai bị tiêu diệt cũng chưa muộn. Như tôi đây, từ lâu tôi đã góp phần tiết kiệm năng lượng.

Karl trố mắt:

- Sao, mày đã làm được việc gì vậy? Chà, lạ đó.

- Tao hạn chế vận động! Hê hê hê…

Tarzan bấm Tròn Vo:

- Lạy Chúa, cười khẽ chứ!

Gaby hỏi:

- Bạn sợ rằng Pruffe và Chuột Chũi đã ở trong nhà rồi hả?

Tarzan nói nhỏ:

- Cứ theo dõi xem sao đã.



Trời tối đen như mực.

Bốn đứa kiên trì nghe tiếng ếch uềnh oang khoảng nửa tiếng đồng hồ thì Tarzan phát hiện ra một bóng người. Ê, cái bóng lướt như ma dưới ánh sáng hắt từ cửa sổ. Hắn định báo động, nhưng ba quái cũng đã nhìn thấy. Đứa nào cũng căng mắt nhìn.

Nhưng rồi lại chẳng thấy gì nữa.

- Phải đến gần hơn xem sao.

Tứ quái lao lên như bốn con sóc nối đuôi giữa màn đêm tối om. “Bốn con sóc” nhào vô một bụi cây. Tarzan thì thào:

- Nó đang ở trước kho cỏ.

Hắn vừa dứt lời là một tia sáng lóe lên tựa ánh chớp. Không phải chớp mà là sét đánh. Trời ạ, sau cánh cổng kho cỏ mở toang, một tiếng nổ long trời lở đất kèm theo lửa cháy rừng rực. Và trước đám lửa sáng rực đó, thoáng hiện trong vài giây một hình hài đen thẫm giơ hai tay lên trời nhảy nhót.

Tarzan bật dậy, kêu lên:

- Con quỷ hồ Waiga!

Tròn Vo cũng la thất thanh, át cả tiếng lửa phần phật:

- Nó… nó liệng bom… cháy!

Tarzan lập tức vọt theo cái bóng đang ba chân bốn cẳng tẩu thoát. “Mày đừng hòng thoát khỏi tay tao” – Hắn nghĩ.

Cuộc đua tốc độ diễn ra cực kì hồi hộp. Tên phóng hỏa chạy về hướng Weinfurth. Tarzan bám theo gót. Hắn thoáng thấy cửa nhà lão Shelldorn bật mở nhưng làm gì có thời giờ để tâm chuyện đó. Giờ đây mọi ý nghĩ và hành động của hắn đều tập trung vào “con quỷ” kia đã.

“Con quỷ” chạy không tồi, tuy nhiên còn lâu nó mới bốc hơi trước cặp giò vô địch nước rút của Tarzan. Tarzan hét:

- Đứng lại!

Con quỷ đứng lại thật. Nó xoay người đột ngột và tung móng vuốt ra. Linh cảm được cú tấn công, Tarzan đưa tay lên che đầu và ngực, lao thẳng vào đối thủ.

Cú va đập thật kinh hồn! Tarzan cảm thấy như thế ở nắm tay và cùi chỏ. May sao đó là hai chỗ “chai” nhất trong cơ thể một người siêng năng luyện tập. Vô tình mà hắn tống trúng quai hàm “con quỷ hồ Waiga”.

Khỏi phải nói, kẻ kia bị hất tung ra sau thê thảm. Nó nằm gần như bất động dưới ruộng khoai tây.

Tarzan chạy đến. Cố nhiên đầu “con quỷ” chui trong mặt nạ. Vừa lột mặt nạ ra, Tarzan vừa đe:

- Nếu mày còn động đậy, sẽ nếm thêm đòn đấy!

Mắt Tarzan đã quen với bóng tối. Hắn dòm con quỷ lom lom và nín thở. Chúa ơi, Diêm Vương của hồ Waiga hóa ra là Oldo Durstilitsch, sặc mùi rượu.

Tarzan mỉa mai:

- Chào con quỷ hồ Waiga. Cho tới nay, mày đã gây ra bao nhiêu thiệt hại rồi, hả?

- Mười sáu triệu schilling, đồ…

- Giọng mày sao vậy? Đau hả?

- Mày đấm rớt hết răng của tao rồi.

- Tại mày chớ. Tại sao mày lại tác yêu tác quái như thế chứ?

- Vì lũ dân ở đây là giống mọi hết. Đáng đời chúng. Hơn nữa tao khoái nhìn lửa cháy, tường đổ, cảnh hỗn loạn, tuyệt vọng… Tao thích nghe tiếng kêu cứu thảm thiết và đống tro tàn ngày hôm sau.

- Lần nào làm bậy, mày cũng say khướt thế này sao?

- Đúng vậy. Nhưng tao đếch mượn rượu. Tao chỉ tăng cường rượu cho cảm hứng của tao.

- Số nữ trang mày vớ được trong căn nhà gỗ đâu rồi? Cái đồng hồ nữa? Tình cờ nó là của tao đó.

- Chuyện nhỏ. Cái “đổng” của mày còn nguyên trong xe tao. Này, món trang sức tao với mày cưa đôi chứ hả? Tao nhét chúng trong cái hộp dẹt dưới ghế bên tay lái ấy.

Oldo chống tay ngồi nhỏm dậy. Tarzan nghĩ: “Gã điên này tưởng mua chuộc được mình rồi đây.”

- Tình cờ mà mày vớ được số đồ đó à?

- Không hẳn vậy. Từ hôm qua tao đã phát giác ra trong căn nhà gỗ có người trốn. Cho đến khi bà Eugenie mang đồ ăn thức uống thì tao mới biết mặt cái gã trốn chui trốn nhủi ấy. Tao đã thấy hình gã bị truy nã trên báo dưới cái tên Poldgar Pruffe. Hê hê hê, tao cũng vừa biết bà cô Eugenie là bồ xưa của gã. Với cái ống nhòm bá phát trong tay, tao chiếu tướng đâu vào đó. Và rồi khi nhìn thấy lũ nhóc chúng mày cùng con cẩu Blanka đuổi gã khỏi nhà tao nhập nha ẵm đồ đạc của gã liền. Này, đồng hồ của mày đếch đâu hả? Mày giỡn chơi chứ gì?

Tarzan đẩy vào ngực gã. Oldo ngã ngửa ra, rú lên.

- Mày là thằng đốn mạt. Ai nuôi dưỡng mày trước giờ hả? Nếu mày hé ra với bất cứ ai rằng đã trông thấy bà bá tước ngồi cùng với Pruffe thì tao sẽ cho mày ra cám! Rõ chưa?

Oldo mếu máo:

- Tại sao chớ? Tao…

- Rõ chưa?

- Thôi được. Rõ rồi!

- Tốt. Bây giờ mày đứng lên đi. Hãy giữ mồm giữ miệng đó.

- Cảm ơn nha. Tao phải phới đây…

- Đi đâu? Mày sẽ bị giao cho cảnh sát. Đồ tội phạm. Thần kinh của mày cần được cải tạo trong tù. Nhớ những lời tao dặn dò đó. Nếu không, đừng trách tao!

Oldo ú ớ. Gã tuyệt vọng hoàn toàn. Lúc này kho cỏ cháy không có cách gì ngăn nổi. Tội nghiệp hai quái Karl và Tròn Vo múc nước dội liền tù tì mà chẳng ăn thua. Ban đêm đám cháy ngó từ xa hệt một bó đuốc khổng lồ.

Máy Tính hổn hển báo cáo với Tarzan:

- Gaby đã gọi điện thoại cho đội cứu hỏa và ông đồn trưởng Hobl, bây giờ đang ở trong nhà gọi tiếp cho ông bá tước.

- Mày coi tao tóm được ai đây, quân sư?

- Hả? Oldo! Anh ta là…

Tròn Vo để rớt xô nước:

- … là con quỷ hồ Waiga? Trời đất!

Tarzan nhếch mép:

- Tụi mày thấy không. Oldo không thù oán gì lão Schelldorn mà vẫn đốt kho cỏ của lão mới khốn nạn chớ. Ờ, mà lão Mát đâu rồi?

- Tao không thấy. Lúc mày vừa đuổi theo con quỷ… à Oldo, thì có hai gã đàn ông từ trong nhà cuống cuồng xô cửa chạy ra. Lửa cháy và tiếng nổ làm hai gã bị động ổ. Chúng chạy như ma rượt về phía hồ. Hay hai tên đó là Chuột Chũi và Pruffe. Lúc đó trời tối lắm.

Tarzan huýt qua kẽ răng:

- Vậy thì ông lão vẫn còn ở trong nhà rồi.

- Có thể lắm. Tụi tao chưa tìm. Chỉ mới vào bếp lấy nước dập lửa thôi.

- Ăn nhằm gì nữa mà dập. Phải cứu lão Schelldorn trước khi lửa bén vào nhà. Hai đứa canh thằng Oldo giùm để tao vô nhà thử coi.

Đúng lúc đó, Gaby chạy ngược ra suýt đâm sầm phải Tarzan:

- Tarzan ơi, có một tên cướp bị thương nặng nằm trên phòng ngủ.

- Cái gì? Dám gã là Nhạc Trưởng Josef lắm. Bạn có gặp lão Schelldorn không?

- Không. Mình mới kiểm tra trên gác thôi.

- Vậy là bọn tội phạm chỉ có thể giam lão dưới tầng hầm.

Quả là gia chủ bị an trí dưới tầng hầm. Lúc Tarzan mở cửa ra, lão ủ rũ ở một xó nhìn thật thảm não.

- Lạy Chúa, không dè lại hội ngộ ông ở đây. Con quỷ hồ Waiga đã ném bom cháy hết kho cỏ rồi. Ông đi theo cháu nhanh lên. Bọn tội phạm thì ông khỏi lo nữa. Hai tên đã trốn, chỉ còn một thằng trúng đạn nằm lại.

Schelldorn hổn hển:

- Hên quá, thằng giết con trai tôi vẫn còn. Tôi phải khử nó gấp mới được, nó phải trả nợ sinh mạng cho thằng bé Siegfried.

- Ông lại tưởng tượng nữa rồi. Con trai ông bị tai nạn mô-tô cơ mà. Lên cầu thang lẹ đi ông nội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau