Quyển 44 Chương 8: CƯỚP Ở LÂU ĐÀI DURSTILITSCH
Lúc lão Schelldorn lê được lên tầng trệt cũng là lúc hai chiếc xe Jeep của cảnh sát ập đến. Đội cứu hỏa tới sau mười giây và ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt. Lão già Mát khoái chí quỳ xuống tạ ơn Thượng Đế đã cứu ngôi nhà thoát khỏi ông Hỏa.
Đồn trưởng Hobl bật ngửa khi biết Oldo chính là con quỷ hồ Waiga. Ông hơi thất vọng vì cái kẻ mà cảnh sát nhọc công truy lùng lâu nay lại chỉ là một thanh niên tối ngày nhậu nhẹt không đáng mặt cao thủ.
Điều hơi bất ngờ là tên cướp bị thương sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của ông một cách sốt sắng. Còn phải hỏi. Nhạc Trưởng Josef chỉ mong sớm được nhập bịnh xá nhà tù cho bác sĩ khám… mông chứ sao. Tarzan đợi cho Nhạc Trưởng phun đã đời mới khều nhẹ ông Hobl:
- Lão Schelldorn đã giăng bẫy bắt hai tên cướp vì cho rằng Josef là hung thủ giết con trai lão đấy ạ.
Nhạc Trưởng Josef giãy nảy:
- Làm gì có chuyện giết chóc. Cả đời tôi chưa rờ đến cọng tóc của ai, trừ tiền của họ. Lão già đó là một kẻ điên khùng xuyên tạc bậy bạ. Đúng là mười năm trước tôi có giang hồ ngang qua đây. Tôi đã tắm dưới hồ Waiga và còn đứng trước nhà lão Schelldorn nữa. Tôi đứng để… kéo vĩ cầm. Tôi là nghệ sĩ lang thang mà. Ai ngờ lão “ghim” tôi vô óc lão vậy. Hồi ấy tôi chưa lao vào con đường phạm tội, còn lão thì đã “chập mạch” sẵn.
Gaby không nín được cười. Quả tình Nhạc Trưởng gặp vận rủi, tuy nhiên đoạn kết cũng gỡ gạc phần nào. Gã được hai cảnh sát dìu ra xe mà trong bụng còn run, chỉ sợ lão Mát xách dao chém sảng.
Oldo số phận hẩm hiu hơn. Gã bị bập còng vào cổ tay và tống lên chiếc Jeep. Từ bên ngoài đám đông, bá tước Durstilitsch và Thea thấy hết. Xe hơi của ông đã đến tự nãy giờ.
Tarzan tiến lại bên cạnh bá tước, kể lại mọi chuyện cho ông nghe.
Thea ào lên khóc. Cô bé nói thật não nùng:
- Nhục nhã cho dòng họ Durstilitsch, không thể nào chịu nổi nữa. Oldo lại là một con quỷ dữ, chắc mình phải bỏ nhà một lần nữa Gaby ơi…
- Thôi nín đi mà Thea. Gã đâu phải là anh ruột của bồ.
*
Cả đám bước lên xe ông bá tước để quay về lâu đài. Riêng Tarzan không vào nhà, hắn còn phải ghé vô ga-ra để thu hồi những món nữ trang của bà cô Isa. Quả nhiên dưới ghế cạnh tay lái chiếc Landrover có một hộp sắt dẹt.
Hắn lôi cái hộp ra và mở nắp. Tuyệt thật, đồ trang sức của cô Isa và chiếc đồng hồ của hắn vẫn còn nguyên.
Tarzan cầm cái hộp thong thả đi vô cửa chính. Ồ, sao Gaby lại nấn ná bên trong cửa một cách kì cục vậy kìa. Hình như cô bé cố tình mở hé cửa cho hắn thì phải.
Bỗng Tarzan nghe một giọng đàn ông cất lên đanh gọn:
- Không ai được động đậy!
Cái hộp sắt suýt nữa tuột khỏi tay. Hắn đảo người lẹ như cheo dòm qua khe cửa, tóc gáy dựng đứng. Trời ạ, trong một giây hắn có cảm giác máu mình như đông lại.
Coi, đứng hai bên trong sảnh là hai thằng hung thần gườm gườm. Pruffe và Paul Chuột Chũi chớ ai, đúng như người ta đã mô tả về Chuột Chũi, tay đều lăm lăm súng lục.
Ba người trong gia đình Durstilitsch và ba quái kia bị dồn thành một cụm. Mười hai cánh tay đều giơ cao. Hai hung thần quả khéo léo chọn giờ đột nhập, đám gia nhân của ông bà bá tước giờ này đã đi nghỉ hết.
Bá tước Durstilitsch ấp úng:
- Các… các… ông muốn gì?
Pruffe lầm lì:
- Ngươi sẽ biết ngay thôi, cố nhân ạ. Ngươi không nhận ra ta sao Bachti? Ừ nhỉ, dù gì cũng hai chục năm đằng đẵng. Hồi đó ta với người còn trẻ măng, còn mơ mộng. Chà, ngươi bây giờ ngó tàn tạ quá rồi, trong khi ta vẫn còn phong độ thế này.
- Poldgar Pruffe!
- Chính thế! Ta còn chiến hữu đây đang gặp chút khó khăn cho nên mới vào đây tá túc. Hồi nãy con quỷ hồ Waiga đã đốt thành tro nơi bọn ta ở rồi. Bởi vậy, bọn ta đành tháo thân. Hi vọng cứu hỏa đến kịp. Tiếc là bọn ta không kịp lo cho anh bạn Nhạc Trưởng và lão già.
- Hai vị mà ông nói đều được an toàn. Cảnh sát đã cứu họ.
- May phước. Nào, giờ thì ta tháp tùng ngươi vào phòng làm việc của ngươi. Két tiền lớn để trong đó hả? Bọn ta cần tiền. Nào, động đậy lên!
Tarzan thấy ông bá tước và Pruffe biến mất trong một cánh cửa. Ánh mắt đỏ ngầu lẫn họng súng của Chuột Chũi chĩa ra cửa làm hắn giật thót. Hắn lẳng lặng chuồn êm ra phía sau.
Giấu cái hộp sắt vào một bụi cây rồi Tarzan chạy vòng ra cửa hậu. Chỗ này có một giàn nho bằng gỗ chắc chán mọc dính vào tường lâu đài. Hắn thừa biết trên tầng hai, cửa sổ sau phòng tranh lúc nào cũng để mở.
Khéo léo và nhẹ nhàng như vượn, Tarzan bắt đầu trèo theo giàn nho lên trên.
*
Bá tước Durstilitsch mở két tiền mà mồ hôi tuôn như tắm. Ngày hôm nay thật chẳng ra làm sao. Thọat tiên là chuyện Oldo bị vạch mặt rồi bây giờ đến vụ cướp động trời. Lạy Chúa, lại nhè đúng lúc két đang đầy tiền mới chết.
Ông lẳng lặng xét từng cọc tiền mới cáu lên bàn giấy. Pruffe liếc sơ cũng đã thấy hoa mắt. Gã cười thật nham nhở:
- Tuyệt đó Bachti. Số tiền này là bù cho số tiền giết mướn mà ta đã tình nguyện từ chối. Phải, đó là sự thực! Có kẻ thuê ta giết ngươi đó, Bachti.
- Sao? Ông nói gì?
- Còn nói gì nữa. Ngươi, bá tước Durstilitsch vừa rồi lẽ ra đã được thần chết lựa chọn.
Mặt ông bá tước dại hẳn đi:
- Tôi ư? Vô lí. Tôi đâu có gây thù chuốc oán với ai?
- Người ta trả ta một triệu mark nếu ta giết ngươi.
- Điều… điều đó là bịa đặt.
- Vậy mà đúng đó, Bachti. Ngươi muốn biết kẻ nào thuê ta không? Trùm Vũ Khí Angelo Alensky đó. Và ngươi biết ai xúi lão không? Chính là thằng cháu ruột ngươi: thằng Oldo!
Môi ông bá tước run bắn lên:
- O… O… Oldo…?
- Chính nó.
Durstilitsch nghẹn ngào:
- Không! Tôi không tin!
- Tùy ngươi thôi.
- Nhưng… vì sao chứ?
Pruffe cười nhăn nhở:
- Nghe đây. Bố già Alensky thèm bộ sưu tập tranh của ngươi nhưng ngươi lại lắc đầu. Trong khi thằng Oldo đâu dại gì lắc. Nó mò đến hiến kế cho lão Alensky thịt ngươi để sớm thừa hưởng bộ sưu tập và sang tay cho lão. Còn ta chỉ là một sát thủ thuần túy như bao sát thủ khác thôi.
Bá tước Durstilitsch rớt phịch người xuống ghế. Rất hợp lí, khớp với thực tế, và có lẽ là sự thật còn gì, cái điều gã lưu manh vừa nói ấy. Ông lắp bắp:
- Ông… sẽ không bắn…?
- Không. Ta đã giả bộ gật với Alensky nhưng chuyện giết người thì miễn. Ta còn tính nếu không bị còn quỷ hồ Waiga quấy rối thì ngày mai ta sẽ nhận tiền tạm ứng của Alensky rồi ôm tiền dông thẳng kìa…
Gã ngừng lại vài giây rồi nuốt nước bọt nhìn đống tiền trên bàn:
- Nào, giờ thì tiếp tục. Bỏ hết tiền vào một cái túi, hoặc một phong bì lớn cho ta! Ta cần cả chiếc xe của ngươi nữa. Để còn chìm ngay đêm nay.
*
Tarzan nhảy vô cửa sổ tầng hai không một tiếng động. Phòng tranh được trải thảm dày. Chùm đèn pha lê ở dưới sảnh tỏa ánh sáng trắng. Hắn mon men ra hàng lan can nhìn xuống.
Coi nào, ba quái đứng ở bên trái cầu thang. Bà Eugenie và con gái đứng trước bậc thang cuối cùng. Chuột Chũi đã cho phép đám đông vô hại này được bỏ tay xuống.
Gã hí hửng đứng nhịp giò ngay đúng chỗ Tarzan đang cúi xuống. Con chó lửa trên tay gã chĩa vào bà bá tước đầy hăm dọa.
Tarzan có cảm tưởng Gaby phát hiện ra hắn. Nhưng cô bé không cử động gì, chỉ liếc lên dưới hàng mi cong thẫm.
Ngay khi mũi súng của Chuột Chũi vừa chúc xuống là Tarzan đu người nhảy qua lan can.
Độ cao đáng kể. Nếu không có đệm đỡ, có thể bị trẹo khớp. Nhưng đã có Chuột Chũi thay đệm.
Tarzan hạ xuống đúng vai gã, đồng thời chém cạnh bàn tay vào gáy gã.
Tên lưu manh đổ ập xuống, mặt chúi vào thảm, bất tỉnh.
Tarzan thì thầm:
- Suỵt! Khẽ chứ.
Hắn vẫy Karl. Hai đứa kéo xềnh xệch tên tội phạm bị đo ván vào gầm cầu thang giấu kĩ. Hai mẹ con bà Eugenie nhìn cảnh tượng đó với nét mặt kinh hoàng trong khi Tròn Vo đã “bắn” một mẩu sô-cô-la vô mồm cười toe toét tỏ ra ta đây đã “đầy mình kinh nghiệm” hiểm nguy.
Tarzan đã khẩu súng lục của Chuột Chũi xuống dưới mép thảm, đoạn nhón chân về phía cánh cửa mà ông bá tước và Pruffe trước đó đã bước vô. Hắn đứng dán người vào tường, sát bên cửa.
Hắn chẳng phải đợi lâu.
Ông bá tước thất thểu bước ra trước. Rồi đến Pruffe, một tay cầm chiếc phong bì căng phồng, tay kia là khẩu súng ngắn.
Tarzan bèn chém tay vào gáy gã. Pruffe rú lên, buông thõng cánh tay. Chưa hết, mũi giày của Tarzan bay thẳng vô ống quyển làm gã té sấp mặt. Gã tuyệt vọng quơ tay đấm lung tung khiến Tarzan phải kiến thúc sớm cuộc cận chiến bằng chiêu thức khóa “giật cánh khỉ”. Trong chớp mắt, tứ chi Pruffe như bị tê liệt.
- Đầu hàng đi, nếu không ngươi sẽ phải cần đến bác sĩ về xương đấy.
Pruffe gào lên:
- Dừng lại! Gãy tay tao bây giờ!
Karl và Tròn Vo nhảy xổ đến. Hai quái lột phăng dây thắt lưng của tên lưu manh trói nghiến gã lại.
Tròn Vo cười khanh khách trong khi đại ca của nó thọc tay lục các túi áo quần đối thủ và tìm được thứ hắn cần. Chiếc chìa khóa căn nhà gỗ nằm trong túi quần bên trái của Pruffe.
Hắn bí mật lấy chiếc chìa khóa.
Nào, bây giờ thì có thể yên tâm quay qua bá tước Durstilitsch.
- Thưa bác, bác gọi giúp cháu cho ông Hobl được chứ ạ? Bác nói rằng ông ấy đến nhận thêm hai tên nữa.
Gia chủ lúc này tạm hoàn hồn. Ông vội chạy đến chỗ đặt máy điện thoại.
Karl và Kloesen đi kiếm dây trói nốt Chuột Chũi lúc này vẫn bất tỉnh.
Tarzan lôi Pruffe ra xa đám phụ nữ trong nhà. Hắn gằn giọng nói nhỏ với tên cướp:
- Ông nghe đây. Hãy chứng tỏ sự biết ơn đối với người đã cưu mang ông. Không được nói gì về cái chìa khóa căn nhà gỗ. Hãy khai rằng ông có chìa khóa đa năng, và đã làm rơi đâu mất. Rõ chưa?
Pruffe hơi co mình lại. Thấy rõ là gã đã đầu hàng. Gã lẩm bẩm:
- Đồng ý. Cậu không dặn thì tôi cũng không định kéo Eugenie vào vụ này. Phải quân tử với các bà các cô chứ.
*
Nửa đêm về sáng, đồn cảnh sát của ông Hobl còn xôn xao vì phải thực hiện thêm hai vụ bắt tội phạm nữa. Kẻ bị bắt đầu tiên là Angelo Alensky, kẻ thứ hai là tên trung gian Gustl Kartner. Hai tên tội phạm đều bị dựng khỏi giường bởi… Pruffe đã cung khai sạch.
Alensky thê thảm nhất. Lão cứng họng không nói một lời nào. Đúng là ông trùm bị sụp lỗ… chân trâu. Sau đó còn thêm lời thú tội của Oldo. Thế là Alensky chỉ còn nước vào nhà đá.
Kartner làm trung gian, chưa lãnh một xu nào đã phải bóc lịch, có điều nhẹ hơn bọn lưu manh kia.
Tứ quái bây giờ tha hồ dung dăng dung dẻ bên hồ Waiga mà khỏi sợ con quỷ quấy rầy. Lâu lâu Tarzan lại giơ chiếc đồng hồ quý giá lên ngắm nghía. Hắn bồi hồi:
- Mày đã trải qua một cuộc phiêu lưu từ Đức sang Áo, quả là kỉ niệm nhớ đời.
Sau những sóng gió khủng khiếp tưởng có thể xô dạt mọi nền tảng đạo đức của gia đình, vợ chồng ông bá tước bắt đầu hiểu nhau hơn và hạnh phúc đã đến với họ.
Ngày tiễn chân Tứ quái ra tàu, trong lúc bá tước Durstilitsch và Thea trò chuyện vui vẻ với Karl, Gaby và Kloesen thì Tarzan lẳng lặng dúi vào tay bà Eugenie chiếc chìa khóa căn nhà gỗ.
Mẹ của Thea giật mình nhét vội chiếc chìa khóa vô xắc tay. Và đột nhiên, bà ôm ghì lấy Tarzan khiến hắn suýt đỏ mặt. Hắn còn kịp nói nhỏ với bà:
- Bác nên đốt một vài tấm ảnh cũ đi.
Bà Eugenie cũng thì thầm:
- Bác hiểu. Cảm ơn cháu, cậu bé tốt bụng.
Rồi con tàu sẽ đưa Tứ quái trở về Đức vào ga. Mọi người lần lượt ôm hôn nhau. Riêng Tròn Vo hình như có hôn má Thea hơi lâu một chút.
Thì mập ta vốn hay cảm tình linh tinh mà lại.
GIỚI THIỆU TẬP SAU Vừa được tự do sau tám năm tù, tên tội phạm Grobalski đã tính chuyện trả thù bác sĩ Holmann vì gã cho rằng ông có lỗi trong cái chết của cô bồ của gã. Trên đường đi tìm ông bác sĩ già, Grobalski gặp nhiều chuyện bất ngờ. Và, bất hạnh thay cho gã, bác sĩ Holmann lại là bác của Tròn Vo…
Đồn trưởng Hobl bật ngửa khi biết Oldo chính là con quỷ hồ Waiga. Ông hơi thất vọng vì cái kẻ mà cảnh sát nhọc công truy lùng lâu nay lại chỉ là một thanh niên tối ngày nhậu nhẹt không đáng mặt cao thủ.
Điều hơi bất ngờ là tên cướp bị thương sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của ông một cách sốt sắng. Còn phải hỏi. Nhạc Trưởng Josef chỉ mong sớm được nhập bịnh xá nhà tù cho bác sĩ khám… mông chứ sao. Tarzan đợi cho Nhạc Trưởng phun đã đời mới khều nhẹ ông Hobl:
- Lão Schelldorn đã giăng bẫy bắt hai tên cướp vì cho rằng Josef là hung thủ giết con trai lão đấy ạ.
Nhạc Trưởng Josef giãy nảy:
- Làm gì có chuyện giết chóc. Cả đời tôi chưa rờ đến cọng tóc của ai, trừ tiền của họ. Lão già đó là một kẻ điên khùng xuyên tạc bậy bạ. Đúng là mười năm trước tôi có giang hồ ngang qua đây. Tôi đã tắm dưới hồ Waiga và còn đứng trước nhà lão Schelldorn nữa. Tôi đứng để… kéo vĩ cầm. Tôi là nghệ sĩ lang thang mà. Ai ngờ lão “ghim” tôi vô óc lão vậy. Hồi ấy tôi chưa lao vào con đường phạm tội, còn lão thì đã “chập mạch” sẵn.
Gaby không nín được cười. Quả tình Nhạc Trưởng gặp vận rủi, tuy nhiên đoạn kết cũng gỡ gạc phần nào. Gã được hai cảnh sát dìu ra xe mà trong bụng còn run, chỉ sợ lão Mát xách dao chém sảng.
Oldo số phận hẩm hiu hơn. Gã bị bập còng vào cổ tay và tống lên chiếc Jeep. Từ bên ngoài đám đông, bá tước Durstilitsch và Thea thấy hết. Xe hơi của ông đã đến tự nãy giờ.
Tarzan tiến lại bên cạnh bá tước, kể lại mọi chuyện cho ông nghe.
Thea ào lên khóc. Cô bé nói thật não nùng:
- Nhục nhã cho dòng họ Durstilitsch, không thể nào chịu nổi nữa. Oldo lại là một con quỷ dữ, chắc mình phải bỏ nhà một lần nữa Gaby ơi…
- Thôi nín đi mà Thea. Gã đâu phải là anh ruột của bồ.
*
Cả đám bước lên xe ông bá tước để quay về lâu đài. Riêng Tarzan không vào nhà, hắn còn phải ghé vô ga-ra để thu hồi những món nữ trang của bà cô Isa. Quả nhiên dưới ghế cạnh tay lái chiếc Landrover có một hộp sắt dẹt.
Hắn lôi cái hộp ra và mở nắp. Tuyệt thật, đồ trang sức của cô Isa và chiếc đồng hồ của hắn vẫn còn nguyên.
Tarzan cầm cái hộp thong thả đi vô cửa chính. Ồ, sao Gaby lại nấn ná bên trong cửa một cách kì cục vậy kìa. Hình như cô bé cố tình mở hé cửa cho hắn thì phải.
Bỗng Tarzan nghe một giọng đàn ông cất lên đanh gọn:
- Không ai được động đậy!
Cái hộp sắt suýt nữa tuột khỏi tay. Hắn đảo người lẹ như cheo dòm qua khe cửa, tóc gáy dựng đứng. Trời ạ, trong một giây hắn có cảm giác máu mình như đông lại.
Coi, đứng hai bên trong sảnh là hai thằng hung thần gườm gườm. Pruffe và Paul Chuột Chũi chớ ai, đúng như người ta đã mô tả về Chuột Chũi, tay đều lăm lăm súng lục.
Ba người trong gia đình Durstilitsch và ba quái kia bị dồn thành một cụm. Mười hai cánh tay đều giơ cao. Hai hung thần quả khéo léo chọn giờ đột nhập, đám gia nhân của ông bà bá tước giờ này đã đi nghỉ hết.
Bá tước Durstilitsch ấp úng:
- Các… các… ông muốn gì?
Pruffe lầm lì:
- Ngươi sẽ biết ngay thôi, cố nhân ạ. Ngươi không nhận ra ta sao Bachti? Ừ nhỉ, dù gì cũng hai chục năm đằng đẵng. Hồi đó ta với người còn trẻ măng, còn mơ mộng. Chà, ngươi bây giờ ngó tàn tạ quá rồi, trong khi ta vẫn còn phong độ thế này.
- Poldgar Pruffe!
- Chính thế! Ta còn chiến hữu đây đang gặp chút khó khăn cho nên mới vào đây tá túc. Hồi nãy con quỷ hồ Waiga đã đốt thành tro nơi bọn ta ở rồi. Bởi vậy, bọn ta đành tháo thân. Hi vọng cứu hỏa đến kịp. Tiếc là bọn ta không kịp lo cho anh bạn Nhạc Trưởng và lão già.
- Hai vị mà ông nói đều được an toàn. Cảnh sát đã cứu họ.
- May phước. Nào, giờ thì ta tháp tùng ngươi vào phòng làm việc của ngươi. Két tiền lớn để trong đó hả? Bọn ta cần tiền. Nào, động đậy lên!
Tarzan thấy ông bá tước và Pruffe biến mất trong một cánh cửa. Ánh mắt đỏ ngầu lẫn họng súng của Chuột Chũi chĩa ra cửa làm hắn giật thót. Hắn lẳng lặng chuồn êm ra phía sau.
Giấu cái hộp sắt vào một bụi cây rồi Tarzan chạy vòng ra cửa hậu. Chỗ này có một giàn nho bằng gỗ chắc chán mọc dính vào tường lâu đài. Hắn thừa biết trên tầng hai, cửa sổ sau phòng tranh lúc nào cũng để mở.
Khéo léo và nhẹ nhàng như vượn, Tarzan bắt đầu trèo theo giàn nho lên trên.
*
Bá tước Durstilitsch mở két tiền mà mồ hôi tuôn như tắm. Ngày hôm nay thật chẳng ra làm sao. Thọat tiên là chuyện Oldo bị vạch mặt rồi bây giờ đến vụ cướp động trời. Lạy Chúa, lại nhè đúng lúc két đang đầy tiền mới chết.
Ông lẳng lặng xét từng cọc tiền mới cáu lên bàn giấy. Pruffe liếc sơ cũng đã thấy hoa mắt. Gã cười thật nham nhở:
- Tuyệt đó Bachti. Số tiền này là bù cho số tiền giết mướn mà ta đã tình nguyện từ chối. Phải, đó là sự thực! Có kẻ thuê ta giết ngươi đó, Bachti.
- Sao? Ông nói gì?
- Còn nói gì nữa. Ngươi, bá tước Durstilitsch vừa rồi lẽ ra đã được thần chết lựa chọn.
Mặt ông bá tước dại hẳn đi:
- Tôi ư? Vô lí. Tôi đâu có gây thù chuốc oán với ai?
- Người ta trả ta một triệu mark nếu ta giết ngươi.
- Điều… điều đó là bịa đặt.
- Vậy mà đúng đó, Bachti. Ngươi muốn biết kẻ nào thuê ta không? Trùm Vũ Khí Angelo Alensky đó. Và ngươi biết ai xúi lão không? Chính là thằng cháu ruột ngươi: thằng Oldo!
Môi ông bá tước run bắn lên:
- O… O… Oldo…?
- Chính nó.
Durstilitsch nghẹn ngào:
- Không! Tôi không tin!
- Tùy ngươi thôi.
- Nhưng… vì sao chứ?
Pruffe cười nhăn nhở:
- Nghe đây. Bố già Alensky thèm bộ sưu tập tranh của ngươi nhưng ngươi lại lắc đầu. Trong khi thằng Oldo đâu dại gì lắc. Nó mò đến hiến kế cho lão Alensky thịt ngươi để sớm thừa hưởng bộ sưu tập và sang tay cho lão. Còn ta chỉ là một sát thủ thuần túy như bao sát thủ khác thôi.
Bá tước Durstilitsch rớt phịch người xuống ghế. Rất hợp lí, khớp với thực tế, và có lẽ là sự thật còn gì, cái điều gã lưu manh vừa nói ấy. Ông lắp bắp:
- Ông… sẽ không bắn…?
- Không. Ta đã giả bộ gật với Alensky nhưng chuyện giết người thì miễn. Ta còn tính nếu không bị còn quỷ hồ Waiga quấy rối thì ngày mai ta sẽ nhận tiền tạm ứng của Alensky rồi ôm tiền dông thẳng kìa…
Gã ngừng lại vài giây rồi nuốt nước bọt nhìn đống tiền trên bàn:
- Nào, giờ thì tiếp tục. Bỏ hết tiền vào một cái túi, hoặc một phong bì lớn cho ta! Ta cần cả chiếc xe của ngươi nữa. Để còn chìm ngay đêm nay.
*
Tarzan nhảy vô cửa sổ tầng hai không một tiếng động. Phòng tranh được trải thảm dày. Chùm đèn pha lê ở dưới sảnh tỏa ánh sáng trắng. Hắn mon men ra hàng lan can nhìn xuống.
Coi nào, ba quái đứng ở bên trái cầu thang. Bà Eugenie và con gái đứng trước bậc thang cuối cùng. Chuột Chũi đã cho phép đám đông vô hại này được bỏ tay xuống.
Gã hí hửng đứng nhịp giò ngay đúng chỗ Tarzan đang cúi xuống. Con chó lửa trên tay gã chĩa vào bà bá tước đầy hăm dọa.
Tarzan có cảm tưởng Gaby phát hiện ra hắn. Nhưng cô bé không cử động gì, chỉ liếc lên dưới hàng mi cong thẫm.
Ngay khi mũi súng của Chuột Chũi vừa chúc xuống là Tarzan đu người nhảy qua lan can.
Độ cao đáng kể. Nếu không có đệm đỡ, có thể bị trẹo khớp. Nhưng đã có Chuột Chũi thay đệm.
Tarzan hạ xuống đúng vai gã, đồng thời chém cạnh bàn tay vào gáy gã.
Tên lưu manh đổ ập xuống, mặt chúi vào thảm, bất tỉnh.
Tarzan thì thầm:
- Suỵt! Khẽ chứ.
Hắn vẫy Karl. Hai đứa kéo xềnh xệch tên tội phạm bị đo ván vào gầm cầu thang giấu kĩ. Hai mẹ con bà Eugenie nhìn cảnh tượng đó với nét mặt kinh hoàng trong khi Tròn Vo đã “bắn” một mẩu sô-cô-la vô mồm cười toe toét tỏ ra ta đây đã “đầy mình kinh nghiệm” hiểm nguy.
Tarzan đã khẩu súng lục của Chuột Chũi xuống dưới mép thảm, đoạn nhón chân về phía cánh cửa mà ông bá tước và Pruffe trước đó đã bước vô. Hắn đứng dán người vào tường, sát bên cửa.
Hắn chẳng phải đợi lâu.
Ông bá tước thất thểu bước ra trước. Rồi đến Pruffe, một tay cầm chiếc phong bì căng phồng, tay kia là khẩu súng ngắn.
Tarzan bèn chém tay vào gáy gã. Pruffe rú lên, buông thõng cánh tay. Chưa hết, mũi giày của Tarzan bay thẳng vô ống quyển làm gã té sấp mặt. Gã tuyệt vọng quơ tay đấm lung tung khiến Tarzan phải kiến thúc sớm cuộc cận chiến bằng chiêu thức khóa “giật cánh khỉ”. Trong chớp mắt, tứ chi Pruffe như bị tê liệt.
- Đầu hàng đi, nếu không ngươi sẽ phải cần đến bác sĩ về xương đấy.
Pruffe gào lên:
- Dừng lại! Gãy tay tao bây giờ!
Karl và Tròn Vo nhảy xổ đến. Hai quái lột phăng dây thắt lưng của tên lưu manh trói nghiến gã lại.
Tròn Vo cười khanh khách trong khi đại ca của nó thọc tay lục các túi áo quần đối thủ và tìm được thứ hắn cần. Chiếc chìa khóa căn nhà gỗ nằm trong túi quần bên trái của Pruffe.
Hắn bí mật lấy chiếc chìa khóa.
Nào, bây giờ thì có thể yên tâm quay qua bá tước Durstilitsch.
- Thưa bác, bác gọi giúp cháu cho ông Hobl được chứ ạ? Bác nói rằng ông ấy đến nhận thêm hai tên nữa.
Gia chủ lúc này tạm hoàn hồn. Ông vội chạy đến chỗ đặt máy điện thoại.
Karl và Kloesen đi kiếm dây trói nốt Chuột Chũi lúc này vẫn bất tỉnh.
Tarzan lôi Pruffe ra xa đám phụ nữ trong nhà. Hắn gằn giọng nói nhỏ với tên cướp:
- Ông nghe đây. Hãy chứng tỏ sự biết ơn đối với người đã cưu mang ông. Không được nói gì về cái chìa khóa căn nhà gỗ. Hãy khai rằng ông có chìa khóa đa năng, và đã làm rơi đâu mất. Rõ chưa?
Pruffe hơi co mình lại. Thấy rõ là gã đã đầu hàng. Gã lẩm bẩm:
- Đồng ý. Cậu không dặn thì tôi cũng không định kéo Eugenie vào vụ này. Phải quân tử với các bà các cô chứ.
*
Nửa đêm về sáng, đồn cảnh sát của ông Hobl còn xôn xao vì phải thực hiện thêm hai vụ bắt tội phạm nữa. Kẻ bị bắt đầu tiên là Angelo Alensky, kẻ thứ hai là tên trung gian Gustl Kartner. Hai tên tội phạm đều bị dựng khỏi giường bởi… Pruffe đã cung khai sạch.
Alensky thê thảm nhất. Lão cứng họng không nói một lời nào. Đúng là ông trùm bị sụp lỗ… chân trâu. Sau đó còn thêm lời thú tội của Oldo. Thế là Alensky chỉ còn nước vào nhà đá.
Kartner làm trung gian, chưa lãnh một xu nào đã phải bóc lịch, có điều nhẹ hơn bọn lưu manh kia.
Tứ quái bây giờ tha hồ dung dăng dung dẻ bên hồ Waiga mà khỏi sợ con quỷ quấy rầy. Lâu lâu Tarzan lại giơ chiếc đồng hồ quý giá lên ngắm nghía. Hắn bồi hồi:
- Mày đã trải qua một cuộc phiêu lưu từ Đức sang Áo, quả là kỉ niệm nhớ đời.
Sau những sóng gió khủng khiếp tưởng có thể xô dạt mọi nền tảng đạo đức của gia đình, vợ chồng ông bá tước bắt đầu hiểu nhau hơn và hạnh phúc đã đến với họ.
Ngày tiễn chân Tứ quái ra tàu, trong lúc bá tước Durstilitsch và Thea trò chuyện vui vẻ với Karl, Gaby và Kloesen thì Tarzan lẳng lặng dúi vào tay bà Eugenie chiếc chìa khóa căn nhà gỗ.
Mẹ của Thea giật mình nhét vội chiếc chìa khóa vô xắc tay. Và đột nhiên, bà ôm ghì lấy Tarzan khiến hắn suýt đỏ mặt. Hắn còn kịp nói nhỏ với bà:
- Bác nên đốt một vài tấm ảnh cũ đi.
Bà Eugenie cũng thì thầm:
- Bác hiểu. Cảm ơn cháu, cậu bé tốt bụng.
Rồi con tàu sẽ đưa Tứ quái trở về Đức vào ga. Mọi người lần lượt ôm hôn nhau. Riêng Tròn Vo hình như có hôn má Thea hơi lâu một chút.
Thì mập ta vốn hay cảm tình linh tinh mà lại.
GIỚI THIỆU TẬP SAU Vừa được tự do sau tám năm tù, tên tội phạm Grobalski đã tính chuyện trả thù bác sĩ Holmann vì gã cho rằng ông có lỗi trong cái chết của cô bồ của gã. Trên đường đi tìm ông bác sĩ già, Grobalski gặp nhiều chuyện bất ngờ. Và, bất hạnh thay cho gã, bác sĩ Holmann lại là bác của Tròn Vo…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất