Quyển 46 Chương 5: PHI VỤ DƯỢC PHẨM
Ossi, mà tên thật là Oswald Krenk vốn học nghề cơ điện, nhưng làm ăn bê trễ nên bị sa thải. Gã còn làm nhiều nghề khác như nuôi cá, ép quả, giúp việc tại một câu lạc bộ đánh cầu… nhưng chẳng đậu ở việc nào. Hiện nay gã thất nghiệp, hưởng trợ cấp xã hội, thỉnh thoảng đi làm chui tại các vũ trường nhưng nghiệp chính là trộm cắp đủ kiểu. Lúc nào gã cũng có khá nhiều tiền trong túi.
Gã từ giã gia đình dọn tới căn hộ hai buồng ở phố Wendering từ hồi tháng năm mang theo hai va-li và một két bia. Bố mẹ gã còn sống, nhưng gã thì quan tâm gì tới chuyện họ sống ra sao.
Thằng Jo cũng đã tới căn hộ này nhiều lần, nhưng lần này là lần đầu tiên thằng này nghĩ tới chuyện dọn hẳn đến ở chung với Ossi.
Ossi phát biểu thẳng vào mặt Jo:
- Mày muốn lập sào huyệt chung với tao hả, được thôi. Nhưng tao nói trước, mày phải cưa đôi một nửa tiền nhà. Vị chi mỗi tháng 260 mark.
- Sao hôm qua mày nói mỗi tháng mày thuê có 440 mark?
- Ờ há. Vậy phần mày là 220 mark.
Lưng Jo như gù thêm. Gã ngao ngán nghía căn phòng rỗng tuếch, nghèo nàn. Ossi khuyến khích:
- Coi vậy mà không phải vậy nghe. Quanh đây có bốn tiệm nhảy, bên kia đường là tiệm cho thuê băng video. Từ đây đến cửa hàng bách hóa đi bộ không đến mười phút và nếu mày trúng gió thì cứ việc gõ cửa hiệu thuốc đối diện.
- Dù sao thì nhà bà nội tao vẫn xịn hơn nhiều.
- Xịn thì về mà ở với bà mày.
- Nhưng tao không thể chịu đựng nổi nữa. Lúc nào cũng căn vặn: Cháu đi đâu thế? Bao giờ cháu về? Này, đừng uống rượu nghe! Này, cháu đừng giao du với thằng Oswald… Bà tao hả, còn tệ hơn cả mẹ đẻ kìa.
- Ha ha, vậy cứ chi ra 220 mark là có ngay hộ khẩu.
- Thôi được. Tao sẽ đem đồ đạc đến.
- Có vậy chớ. Phù, đêm nay chúng ta đánh quả nghe. Tao rình mãi mới có cơ hội này. Đêm nay lão ta có phiên trực.
- Ai?
Ossi chỉ tay ra cửa:
- Thằng cha làm thuốc tễ đó.
- Hả? Mày định nói lão dược sĩ bên kia đường hử?
- Đích thị. Lão nhát như cáy. Đêm nay tụi mình đeo mặt nạ hù lão một vố là vô mánh lớn.
- Tuyệt quá. Tao cũng đang muốn làm cú gì đó. Chân tay ngứa ngáy lắm rồi. Liệu có ăn thua gì không? Lão có khẳm địa không?
- Khứa lão khẳm… ma túy hơn. Trong hiệu thuốc thế nào lại chẳng có moóc-phin, thuốc kích thích, thuốc tăng lực… hả? Chúng ta sẽ hốt sạch về và “đẩy” đi tiêu thụ ở chợ trời.
Kế hoạch vừa triển khai thành lời là hai con nhặng liền mở cửa sổ quan sát hiện trường. Từ chỗ này dư sức quan sát mấy cái ti-vi ở cửa hàng video. Còn kế bên cửa hàng thì khỏi phải nói: đó là con mồi tối nay của chúng.
Ossi phảy tay kêu Jo:
- Lại đây tao cho coi món này.
Gã mở ngăn kéo bàn lôi ra một khẩu súng ngắn được bọc trong vải dầu. Khẩu súng bóng loáng. Jo xuýt xoa:
- Súng thiệt đấy à? Ngó hết ý đấy.
- Hà hà, nửa thiệt nửa giả. Nó chỉ khạc được hơi ngạt, nhưng lão dược sĩ cận nặng đếch phân biệt được đâu.
- Vậy tụi mình phải làm gì?
- Mày có nhiệm vụ đứng ngoài gác bọn cớm. Tao sẽ chơi phi vụ này như xi-nê. Này nhé, tao gõ cửa và đứng quay lưng vào hiệu thuốc, khi lão Raedl ra mở cửa thì tao quay người lại gí súng vào lão trong tư thế Ninja bịt mặt. Hà hà, sau đó thì tao vô, mày ở ngoài.
- Mày làm tao nể quá.
- Thôi, đưa súng đây cho tao cất. Giờ tụi mình khai thác mớ chiến lợi phẩm hồi đêm coi.
- Ờ há, tí nữa tụi mình quên mất mớ thư đó.
Ossi móc trong túi áo ra mười ba lá thư mà gã đã lựa kĩ trong thùng thư bưu điện. Nhặng chúa lấy dao rạch từng phong bì một. Đúng như gã dự đoán, chẳng được nước non gì, tiền chẳng có mà séc cũng không. Hôm trước gã mới vớ bẫm chứ. Bữa đó gã vớ được tới 27 lá thư mừng sinh nhật của bọn trẻ con, thư nào cũng kèm tiền. Có đứa tặng thằng cu Rudiger nào đó tới năm trăm mark.
Gã càu nhàu:
- Đen như chó.
Lúc đó thằng Jo đang mải miết đọc trộm mấy lá thư bỗng ngẩng lên:
- Nghe này, Ossi!
Rồi nó đọc tướng lên:
“Chào Jochen Raedl, rất tiếc mình không thể nào gọi điện thoại cho cậu được. Nina đi vắng sao? Và buổi tối thì cậu gác máy để khỏi bị quấy rầy chớ gì? Máy bận liên tục! Thế này nhé, trong biệt thự gia đình mình hiện có một số tác phẩm nghệ thuật Đông Phương, mình muốn cậu đem về nhà cậu cất giùm để mình được yên tâm. Riêng bầy rắn mình đã cho ăn no, hai tuần nữa mới cần cho chúng ăn. Chìa khóa mình để dưới chậu trồng cây cọ ngay ngoài cửa. Cho gửi lời thăm Nina và bé Sabin nghe. Hứa hẹn tái ngộ bằng một chầu nhậu linh đình sau chuyến nghỉ hè. Bạn của cậu: Isidor.”
Jo buông lá thư, reo lên:
- Thế này thì có khác gì tụi mình được mời ăn tiệc chớ! Hay!
Ossi cũng như bị điện giật:
- Mẹ kiếp, dược sĩ Jochen Raedl thì chúng ta biết rồi, còn Isidor là kẻ nào vậy?
Jo lượm chiếc phong bì quăng dưới đất. Gã hớn hở:
- Địa chỉ “bữa tiệc” đây này: Tiến sĩ Isidor Fiedler, đại lộ Lindenhof, số nhà 36… chà, hên quá ta. Khu vực gần công viên Gleishom, nơi đêm qua tụi mình phục kích hụt thằng chọi con Karl Vierstein.
- Ố là la, trời độ chúng ta rồi. Ai mà ngờ con mồi Raedl của chúng ta lại quen biết với con mồi Fiedler như thế hả. Hố hố, theo tao con mồi thứ hai còn béo hơn nữa kìa.
- Hê hê hê, tao đang bay lên mây đây. Hết thuốc kích thích rồi đến của quý. Số mày đụng đâu cũng hái ra tiền Ossi à. Này, lúc nào thì tụi mình giải quyết vụ này đây?
- Coi như mớ của quý đó đã nằm trong tay tụi mình. Vội vàng gì. Hai vợ chồng tiến sĩ Fiedler đi nghỉ tới nửa tháng kia mà.
- Rồi sẽ bán những thứ đó ở đâu nhỉ?
- Dễ ợt, cứ tìm bọn môi giới là ngon lành ngay.
- Hết sảy, Ossi. Đúng là với mày thì bao giờ cũng làm được một cái gì đó. Bữa nay tao phải bò về nhà để lấy đồ đạc. Mày cho tao mượn mô-tô nhé.
- Đâu được. Mày đi xe chưa thạo, lại không có bằng. Cớm sờ tới là vỡ mặt.
Jo có vẻ phật ý nhưng đành bảo:
- Hừ, tao đành phải vẫy ta-xi vậy. Cảm ơn sự “tôn trọng” pháp luật của mày.
*
Đúng mười bảy giờ chiều, Tứ quái có mặt ở nhà cụ Unken. Phố Maisrain buồn thiu nhưng trong lòng bốn đứa thì phơi phới. Karl đã hái một bó hồng ngay ở vườn nhà, Gaby thì hi sinh đoạn nơ buộc tóc để buộc bó hoa. Tròn Vo lại còn vớ lọ nước hoa của mẹ Karl xịt vào bó hoa biến nó thành một quà tặng ngào ngạt.
Gaby nhận xét:
- Cụ Unken chắc sẽ ngất xỉu trước loại hoa hồng có hương thơm “Channel 5” lạ hoắc này.
Tròn Vo được phân công tặng hoa cho bà Unken. Nó rạp mình chào như một nhà quý tộc cổ điển đã từ lâu vắng bóng trên Trái Đất.
- Chúc bà sống lâu trăm tuổi.
- Cảm ơn các cháu. Cả đời bà chưa bao giờ được ai tặng loại hoa quý, có hương thơm đặc biệt thế này.
Bà cụ mời bốn đứa vào nhà. Tròn Vo cười sung sướng. Nó cười là phải, bởi trên mặt bàn phủ khăn trắng là một đĩa bánh kem sô-cô-la to tướng. Đúng lúc đó ngoài cửa tự nhiên xuất hiện một người đàn ông lạ hoắc đâm sầm vào nhà. Cụ Unken nhìn người này không giấu nổi tiếng thở dài. Tarzan nói khẽ:
- Bà cứ yên tâm. Anh ta mà quấy rối thì tụi cháu sẽ tống khứ anh ta đi liền.
Cụ Unken hoảng hồn:
- Đừng cháu. Người này là họ hàng của bà đấy. Ít nhất cũng là như anh ta tự nhận. Tên anh ta là Gred Rostowski ở tận Leipzig qua. Anh ta mới đến đây vài ngay đã sinh sự với thằng Jo.
Người đàn ông không biết có nghe tiếng bà cụ thì thầm hay không, nhưng làm ra vẻ như mọi người đang ngồi sẵn chờ y đến uống trà vậy.
- Chào thím. Chà, mùi cà phê pha thơm quá. May là cháu về kịp.
Y tự nhiên kéo ghế ngồi vào bàn. Y là một người to lớn béo phị, mặt tròn vành vạnh, quần bò áo phông, đeo đồng hồ vàng, toàn thứ xịn, nhưng giọng nói trọ trẹ thật khó nghe.
Cụ Unken chỉ nhóm Tứ quái:
- Đây là các bạn trẻ của tôi. Nào, mời tất cả.
Không đợi bà Unken mời lần thứ hai Rostowski đã chụp ngay cái nĩa gắp liền hai khúc bánh tổ chảng đặt lên đĩa khiến Tròn Vo chết điếng. Y ngồm ngoàm như hạm, khen lấy khen để rằng bánh cụ Unken làm rất ngon, có những thứ gia vị mà ở nơi gã đang sống không có…
Rostowski còn cao hứng nói luôn:
- Tất nhiên cháu sang đây không phải để ăn mà để nhằm hâm nóng mối liên hệ gia đình ruột thịt của dòng họ nhà ta. Như thím biết đấy, hồi năm 1955 mẹ cháu đã ngu ngốc theo cha cháu sang Leipzig mà quên hưởng thừa kế. Cháu đâu có đần độn như vậy. Cháu sẽ không kiện cáo lôi thôi. Cháu nghĩ rằng thím sẽ tự nguyện chia cho cháu những gì thuộc về gia đình nhà cháu.
Bộ mặt hãm tài của y câng lên trơ tráo khiến bà cụ sôi máu:
- Anh chẳng có thứ gì ở đây cả, Gred ạ.
Gred Rostowski xúc miếng bánh thứ ba:
- Cháu lại nghĩ hoàn toàn khác.
- Tôi nói thẳng ra để anh biết, anh không có họ hàng gì với gia đình tôi, dù bắn đại bác cũng không dính dáng gì. Ngày xưa, khi dòng họ Unken thịnh vượng, cha mẹ anh chỉ là người làm công thuần túy trong nhà. Tôi đã coi kĩ gia phả. Cha mẹ anh đã lấy trộm đồ đạc của chủ và tự động bỏ trốn, thế mà giờ đây anh dám gọi tôi là… thím. Từ nay, tôi đề nghị anh không gọi tôi là thím hay cô nữa.
Gã đàn ông quả là trơ tráo. Y dường như có bộ mặt dày cả tấc.
- Thím thật là bất công. Vì nghĩ đến tình ruột thịt cháu mới cất công về đây. Ai đã giới thiệu thím cho ông Brestler, nhà buôn vàng bạc hả? Chính là cháu. Cháu đã hỗ trợ cho thím tích cực như vậy mà thím nỡ rũ tuột cháu đi. Cháu xin nhắc lại. Cháu chỉ cần 10.000 mark làm vốn để mở cửa hàng ở Leipzig. Thím nên san sẻ cho cháu thì hơn.
- Dòng họ Rostowski của anh không dính dáng gì đến tôi. Anh đừng làm trò hề nữa.
- Đến thím mà còn xử tệ vậy. Trách chi người ngoài. Tối hôm qua, bọn người ở đây đã đốt mất chiếc xe Trabi của cháu, thím biết chưa? Bây giờ cháu lấy gì ra mà mua cái xe khác chứ…
Gred còn định thao thao bất tuyệt nữa nếu không có sự đột ngột xuất hiện của thằng Jo. Ê, thằng nhặng gù này từ bên ngoài hùng hổ lao vào hỏi:
- Xe anh là xe gì, màu gì hả?
- Xe Trabi, màu vàng củ cải đường. Hỏi làm gì vậy?
- Hỏi chơi thôi. Tôi đâu ngờ anh cũng có xe ô-tô. Cứ tưởng anh đạp xe đạp mà tới đây chứ.
Khuôn mặt của Jo hả hê thấy rõ. Rõ đến mức Tarzan có cảm tưởng rằng gã sẵn sàng tự tay đốt cái xe ô-tô của Gred nếu có dịp. Nào, bây giờ thì gã cháu hờ của cụ Unken đã hùng hổ xô bàn đứng dậy. Giọng y khò khè vì miếng bánh chưa trôi khỏi cổ họng.
- Tao sẽ thanh toán với mày sau, nghe chưa Jo. Còn thím, tôi sẽ kiện thím trước pháp luật, nhớ đó.
Gred Rostowski vừa khuất dạng là Jo giở trò liền:
- Tôi sẽ đi khỏi đây vĩnh viễn, thưa bà nội.
Bà Unken thở nặng nhọc:
- Cháu hãy nghĩ lại đi. Ở đây cháu có tất cả, cháu ạ.
- Không. Tôi về lấy đồ đạc của tôi đây. Tôi không chịu được cái lối lúc nào cũng dạy dỗ của bà.
Nói xong, Jo bỏ lên phòng mình.
Cụ Unken nhìn theo gã phàn nàn:
- Không biết khi ở một mình thì nó sẽ xoay xở ra sao. Gặp bạn xấu, thằng bé sẽ hư hỏng mất thôi.
Không khí im lặng cỡ một phút. Sau đó là cơn thịnh nộ của Tròn Vo về đĩa bánh kem sạch bách vì thói tham ăn của gã Rostowski. Karl cũng công nhận:
- Chưa thấy ai đê tiện đến thế. Trơ trẽn kiểu đó là cùng.
Gaby tán đồng:
- Ở đâu cũng có người tốt, kẻ xấu. Gred Rostowski là một trong những kẻ xấu đó.
Tarzan thận trọng hỏi cụ Unken:
- Có phải gã đã giới thiệu tên môi giới Dieter Brestler cho bà?
- Đúng thế. Khi nghe bà có ý định bán một số đồ trang sức, Gred đã đưa Brestler đến nhà bà. Và từ Brestler, bà biết thêm Lobitz.
Tarzan có ngay cảm giác đây không phải là chuyện môi giới tử tế mà là móc nối làm ăn mờ ám. Nhưng hắn chẳng dại gì hé ra cho cụ Unken biết nhận xét này.
Đúng lúc đó, Jo lao từ cầu thang xuống tay xách nách mang hai chiếc va-li tổ bố, không nói lấy nửa lời. Gã gọi ta-xi và ra đợi ngoài cửa.
*
Ban đêm tự nhiên đổ mưa lãng xẹt. Đường khuya vắng hoe không một bóng người. Đồng hồ điểm một giờ sáng.
Dược sĩ Raedl ngồi trong phòng làm việc cố tập trung đọc tờ báo hàng ngày nhưng tim vẫn cứ đập thình thịch. Cả đêm chỉ có hai người khách mua thuốc cấp cứu. Lúc một giờ năm phút ông đứng dậy uể oải mở cửa. Raedl chậm chạp bước ra đường. Trời vẫn mưa khiến không khí mát mẻ hẳn. Phố Wendeling chìm trong giấc ngủ, cửa hàng video bên cạnh không còn một ai. Raedl hài lòng chắp hai tay sau đít, quay lại hiệu thuốc và khóa cửa.
Tại buồng trong có hai hộp các-tông đựng toàn các loại thuốc giảm đau, thuốc kích thích và thuốc gây mê.
Raedl bê từng thùng một ra phía cửa sau. Trong sân không một ánh đèn. Raedl yên trí cho mấy thùng các-tông lên chiếc xe Mercedes. Cổng sân vẫn mở.
Ông ta cho xe chạy chậm, thoạt tiên không bật đèn. Không có nhân chứng, không ai trông thấy ông ta. Bãi đỗ xe phía sau khách sạn Sebaldus chỉ cách đây năm phút chạy xe.
Raedl dừng xe. Tại đây có tới hơn chục ô-tô trên bãi. Phái sau cùng là một chiếc VW màu đen, đúng như bọn gian đã thông báo qua điện thoại. Raedl dừng xe ngay bên cạnh, xuống xe.
Không thấy ai ngồi trong chiếc VW. Nghĩa là xe trống trơn nhưng Raedl biết sau lưng ông có thể một họng súng đang lăm lăm vào ông. Một kẻ nào đó tự xưng là cảnh sát Bonholt đã gọi điện đe dọa ông. Chống lại chúng nghĩa là tự sát.
Raedl khệ nệ bưng thùng các-tông bỏ vào chiếc xe VW. Trong một giây can đảm đột xuất, ông ta rút chiếc chìa khóa nhà ra khỏi túi và cào nhẹ tạo một vệt xước nơi mui xe. Việc làm liều lĩnh đó khiến ông rùng mình.
Lạy Chúa, ta đã nổi khùng đánh dấu xe hơi của chúng! Đánh dấu là một chuyện nhưng liệu ông có đủ dũng khí để nhận diện chiếc VW sau này không thì Raedl còn chưa dám trả lời. Xong xuôi, ông lặng lẽ quay về hiệu thuốc và ngó đồng hồ. Tất cả chỉ hết mười bốn phút.
Nào, bây giờ thì thực hiện nốt đoạn cuối của kịch bản. Dược sĩ Raedl khép cửa và đi thẳng xuống tầng hầm tự giam mình trong một căn buồng nhỏ vốn là nơi chứa đồ phế thải. Ông khóa cửa buồng và giấu chìa khóa trong đống giấy lộn. Coi, lúc ngồi trên thùng đựng hàng, Raedl vẫn chưa hết run. Raedl cảm thấy xấu hổ, nhưng ông biết làm sao khác được. Ngay đến vợ ông, vốn là người cương quyết mà cũng đành bó tay nữa là. Giờ thì ông sẽ phải ngồi đây đến chín giờ sáng. Sau đó thì… Ôi lạy Chúa, hi vọng cảnh sát sẽ tin vào lời khai của ông.
*
Jo được đàn anh Ossi cho ở căn buồng phía trong. Gã sắp xếp đồ đạc, quần áo đâu vào đấy. Tối thiểu cũng còn sót vài giọt máu quý tộc trong người, nên gã không thể nào sống bê bối quá trớn như Ossi được. Sau đó gã tranh thủ chợp mắt được chừng hai giờ đồng hồ.
Ossi cứ ngồi lì bên máy truyền hình. Chương trình giải trí hôm nay trên ti-vi hấp dẫn quá. Ossi vừa xem vừa uống bia đến nỗi tí xíu nữa thì quên mất kế hoạch tấn công hiệu thuốc, cho tới khi Jo chợt thức giấc la lên:
- Này, đã quá nửa đêm rồi đó Ossi. Đến cửa hàng thuốc chứ?
Ossi giật mình:
- Bỏ mẹ, tao quên mất. Lấy tất trùm mặt, súng hơi rồi tắt đèn đi mày!
Hai thằng lò dò đi xuống cầu thang ra đường. Jo đảo mắt nhìn bốn phía. Gã yên bụng khi thấy bốn bề yên ắng, không nhà nào còn ánh sáng. Quả là khung cảnh lí tưởng cho một cuộc săn đêm. Đúng lúc hai đứa khóai trá nhất thì một con mèo đen vọt qua lộ, Jo giật thót:
- Chết mẹ, đụng hắc miêu rồi. Không khéo hỏng việc.
Gã cẩn thận ngoái cổ sang trái nhổ bọt tới ba lần. Ossi thấy vậy cười khùng khục:
- Đồ con nhà quý tộc lắm chuyện. Thôi, mày đứng đây cảnh giới nghe. Có gì nhớ huýt sáo.
Jo gật đầu. Gã đi một đoạn ngược chiều cửa hàng video.
Đúng một giờ mười hai phút, Ossi đi tới trước cửa hàng thuốc và bấm chuông. Bỗng gã chột dạ. Trời ạ, mặt mày gã lúc này đen thui và bít bùng như Ninja, đời nào lão làm thuốc tễ dám mở cửa chứ. Ossi nhanh nhẹn kéo tất che mặt xuống nhét vô túi quần, đồng thời quay mặt ra đường.
Chẳng thấy ai ra mở cửa.
Đợt bấm chuông thứ hai lại vang lên mà vẫn lặng như tờ. Mẹ kiếp, đêm nay lão thầy thuốc trực rõ ràng cơ mà. Lão ngủ kĩ kiểu này rủi mà gã đau bụng phải mua thuốc thiệt thì sao chớ?
Ossi chán nản nhìn về hướng… trạm gác. Ê, hình như có một cái bóng lảo đảo nào đang tiến đến sau lưng thằng Jo mà nó vẫn không hay. Có lẽ tại Jo còn mải nhìn về phía hắn…
Cái bóng đó chính là Gred Rostowski, kẻ tự xưng là cháu cụ Unken. Gã làm ra vẻ say rượu, đi sát vào Jo làm thằng này giật nảy mình. Gred vội lên tiếng:
- Ôi, xin lỗi vì đã làm cô giật mình.
- Cút mẹ mày đi. Tao không phải là…
Rostowski lảo đảo đi tiếp về phía hiệu thuốc nhưng đôi mắt y đã ghi nhận tất cả, đâu bỏ qua chi tiết nào.
Jo huýt sáo ầm ĩ. Gã giả say như muốn ngã vào cánh cửa hiệu thuốc, lôi luôn cả Ossi – dù đã có chuẩn bị – nhào theo.
Thằng nhặng chúa điên tiết:
- Này, đây không phải quán rượu đâu. Biến đi!
- Ta không… cần rượu. Ta… muốn mua… thuốc giã rượu.
- Chó gì có ai. Lão dược sĩ ngủ tít cung mây rồi.
Ossi lôi thân thể bồ tượng của gã say mà cảm giác hai tay mình đau nhừ. Chúa nhặng nhấc giò định đạp y một đạp thì cặp mông hộ pháp của Rostowski đã chúi lẹ về phía trước. Y né đòn lẹ như máy khiến Ossi hơi chột dạ. Không hiểu tên nhân chứng đáng ngại này có “quắc cần câu” thực hay không nhỉ?
Ossi chột dạ cũng phải thôi. Vừa ra khỏi tầm mắt của hai thằng nhặng, Rostowski đi đứng đàng hoàng liền. Thậm chí gã còn tủm tỉm cười nữa kìa. Thì gã đang tưởng tượng cảnh tay dược sĩ nhát gan tự giam mình dưới tầng hầm mà…
Ossi lại bấm chuông… Gã mất bình tĩnh. Sau cùng thì nổi điên, đạp mấy đạp vào cửa hiệu thuốc rồi ngoắc tay Jo quay về sào huyệt.
Gã từ giã gia đình dọn tới căn hộ hai buồng ở phố Wendering từ hồi tháng năm mang theo hai va-li và một két bia. Bố mẹ gã còn sống, nhưng gã thì quan tâm gì tới chuyện họ sống ra sao.
Thằng Jo cũng đã tới căn hộ này nhiều lần, nhưng lần này là lần đầu tiên thằng này nghĩ tới chuyện dọn hẳn đến ở chung với Ossi.
Ossi phát biểu thẳng vào mặt Jo:
- Mày muốn lập sào huyệt chung với tao hả, được thôi. Nhưng tao nói trước, mày phải cưa đôi một nửa tiền nhà. Vị chi mỗi tháng 260 mark.
- Sao hôm qua mày nói mỗi tháng mày thuê có 440 mark?
- Ờ há. Vậy phần mày là 220 mark.
Lưng Jo như gù thêm. Gã ngao ngán nghía căn phòng rỗng tuếch, nghèo nàn. Ossi khuyến khích:
- Coi vậy mà không phải vậy nghe. Quanh đây có bốn tiệm nhảy, bên kia đường là tiệm cho thuê băng video. Từ đây đến cửa hàng bách hóa đi bộ không đến mười phút và nếu mày trúng gió thì cứ việc gõ cửa hiệu thuốc đối diện.
- Dù sao thì nhà bà nội tao vẫn xịn hơn nhiều.
- Xịn thì về mà ở với bà mày.
- Nhưng tao không thể chịu đựng nổi nữa. Lúc nào cũng căn vặn: Cháu đi đâu thế? Bao giờ cháu về? Này, đừng uống rượu nghe! Này, cháu đừng giao du với thằng Oswald… Bà tao hả, còn tệ hơn cả mẹ đẻ kìa.
- Ha ha, vậy cứ chi ra 220 mark là có ngay hộ khẩu.
- Thôi được. Tao sẽ đem đồ đạc đến.
- Có vậy chớ. Phù, đêm nay chúng ta đánh quả nghe. Tao rình mãi mới có cơ hội này. Đêm nay lão ta có phiên trực.
- Ai?
Ossi chỉ tay ra cửa:
- Thằng cha làm thuốc tễ đó.
- Hả? Mày định nói lão dược sĩ bên kia đường hử?
- Đích thị. Lão nhát như cáy. Đêm nay tụi mình đeo mặt nạ hù lão một vố là vô mánh lớn.
- Tuyệt quá. Tao cũng đang muốn làm cú gì đó. Chân tay ngứa ngáy lắm rồi. Liệu có ăn thua gì không? Lão có khẳm địa không?
- Khứa lão khẳm… ma túy hơn. Trong hiệu thuốc thế nào lại chẳng có moóc-phin, thuốc kích thích, thuốc tăng lực… hả? Chúng ta sẽ hốt sạch về và “đẩy” đi tiêu thụ ở chợ trời.
Kế hoạch vừa triển khai thành lời là hai con nhặng liền mở cửa sổ quan sát hiện trường. Từ chỗ này dư sức quan sát mấy cái ti-vi ở cửa hàng video. Còn kế bên cửa hàng thì khỏi phải nói: đó là con mồi tối nay của chúng.
Ossi phảy tay kêu Jo:
- Lại đây tao cho coi món này.
Gã mở ngăn kéo bàn lôi ra một khẩu súng ngắn được bọc trong vải dầu. Khẩu súng bóng loáng. Jo xuýt xoa:
- Súng thiệt đấy à? Ngó hết ý đấy.
- Hà hà, nửa thiệt nửa giả. Nó chỉ khạc được hơi ngạt, nhưng lão dược sĩ cận nặng đếch phân biệt được đâu.
- Vậy tụi mình phải làm gì?
- Mày có nhiệm vụ đứng ngoài gác bọn cớm. Tao sẽ chơi phi vụ này như xi-nê. Này nhé, tao gõ cửa và đứng quay lưng vào hiệu thuốc, khi lão Raedl ra mở cửa thì tao quay người lại gí súng vào lão trong tư thế Ninja bịt mặt. Hà hà, sau đó thì tao vô, mày ở ngoài.
- Mày làm tao nể quá.
- Thôi, đưa súng đây cho tao cất. Giờ tụi mình khai thác mớ chiến lợi phẩm hồi đêm coi.
- Ờ há, tí nữa tụi mình quên mất mớ thư đó.
Ossi móc trong túi áo ra mười ba lá thư mà gã đã lựa kĩ trong thùng thư bưu điện. Nhặng chúa lấy dao rạch từng phong bì một. Đúng như gã dự đoán, chẳng được nước non gì, tiền chẳng có mà séc cũng không. Hôm trước gã mới vớ bẫm chứ. Bữa đó gã vớ được tới 27 lá thư mừng sinh nhật của bọn trẻ con, thư nào cũng kèm tiền. Có đứa tặng thằng cu Rudiger nào đó tới năm trăm mark.
Gã càu nhàu:
- Đen như chó.
Lúc đó thằng Jo đang mải miết đọc trộm mấy lá thư bỗng ngẩng lên:
- Nghe này, Ossi!
Rồi nó đọc tướng lên:
“Chào Jochen Raedl, rất tiếc mình không thể nào gọi điện thoại cho cậu được. Nina đi vắng sao? Và buổi tối thì cậu gác máy để khỏi bị quấy rầy chớ gì? Máy bận liên tục! Thế này nhé, trong biệt thự gia đình mình hiện có một số tác phẩm nghệ thuật Đông Phương, mình muốn cậu đem về nhà cậu cất giùm để mình được yên tâm. Riêng bầy rắn mình đã cho ăn no, hai tuần nữa mới cần cho chúng ăn. Chìa khóa mình để dưới chậu trồng cây cọ ngay ngoài cửa. Cho gửi lời thăm Nina và bé Sabin nghe. Hứa hẹn tái ngộ bằng một chầu nhậu linh đình sau chuyến nghỉ hè. Bạn của cậu: Isidor.”
Jo buông lá thư, reo lên:
- Thế này thì có khác gì tụi mình được mời ăn tiệc chớ! Hay!
Ossi cũng như bị điện giật:
- Mẹ kiếp, dược sĩ Jochen Raedl thì chúng ta biết rồi, còn Isidor là kẻ nào vậy?
Jo lượm chiếc phong bì quăng dưới đất. Gã hớn hở:
- Địa chỉ “bữa tiệc” đây này: Tiến sĩ Isidor Fiedler, đại lộ Lindenhof, số nhà 36… chà, hên quá ta. Khu vực gần công viên Gleishom, nơi đêm qua tụi mình phục kích hụt thằng chọi con Karl Vierstein.
- Ố là la, trời độ chúng ta rồi. Ai mà ngờ con mồi Raedl của chúng ta lại quen biết với con mồi Fiedler như thế hả. Hố hố, theo tao con mồi thứ hai còn béo hơn nữa kìa.
- Hê hê hê, tao đang bay lên mây đây. Hết thuốc kích thích rồi đến của quý. Số mày đụng đâu cũng hái ra tiền Ossi à. Này, lúc nào thì tụi mình giải quyết vụ này đây?
- Coi như mớ của quý đó đã nằm trong tay tụi mình. Vội vàng gì. Hai vợ chồng tiến sĩ Fiedler đi nghỉ tới nửa tháng kia mà.
- Rồi sẽ bán những thứ đó ở đâu nhỉ?
- Dễ ợt, cứ tìm bọn môi giới là ngon lành ngay.
- Hết sảy, Ossi. Đúng là với mày thì bao giờ cũng làm được một cái gì đó. Bữa nay tao phải bò về nhà để lấy đồ đạc. Mày cho tao mượn mô-tô nhé.
- Đâu được. Mày đi xe chưa thạo, lại không có bằng. Cớm sờ tới là vỡ mặt.
Jo có vẻ phật ý nhưng đành bảo:
- Hừ, tao đành phải vẫy ta-xi vậy. Cảm ơn sự “tôn trọng” pháp luật của mày.
*
Đúng mười bảy giờ chiều, Tứ quái có mặt ở nhà cụ Unken. Phố Maisrain buồn thiu nhưng trong lòng bốn đứa thì phơi phới. Karl đã hái một bó hồng ngay ở vườn nhà, Gaby thì hi sinh đoạn nơ buộc tóc để buộc bó hoa. Tròn Vo lại còn vớ lọ nước hoa của mẹ Karl xịt vào bó hoa biến nó thành một quà tặng ngào ngạt.
Gaby nhận xét:
- Cụ Unken chắc sẽ ngất xỉu trước loại hoa hồng có hương thơm “Channel 5” lạ hoắc này.
Tròn Vo được phân công tặng hoa cho bà Unken. Nó rạp mình chào như một nhà quý tộc cổ điển đã từ lâu vắng bóng trên Trái Đất.
- Chúc bà sống lâu trăm tuổi.
- Cảm ơn các cháu. Cả đời bà chưa bao giờ được ai tặng loại hoa quý, có hương thơm đặc biệt thế này.
Bà cụ mời bốn đứa vào nhà. Tròn Vo cười sung sướng. Nó cười là phải, bởi trên mặt bàn phủ khăn trắng là một đĩa bánh kem sô-cô-la to tướng. Đúng lúc đó ngoài cửa tự nhiên xuất hiện một người đàn ông lạ hoắc đâm sầm vào nhà. Cụ Unken nhìn người này không giấu nổi tiếng thở dài. Tarzan nói khẽ:
- Bà cứ yên tâm. Anh ta mà quấy rối thì tụi cháu sẽ tống khứ anh ta đi liền.
Cụ Unken hoảng hồn:
- Đừng cháu. Người này là họ hàng của bà đấy. Ít nhất cũng là như anh ta tự nhận. Tên anh ta là Gred Rostowski ở tận Leipzig qua. Anh ta mới đến đây vài ngay đã sinh sự với thằng Jo.
Người đàn ông không biết có nghe tiếng bà cụ thì thầm hay không, nhưng làm ra vẻ như mọi người đang ngồi sẵn chờ y đến uống trà vậy.
- Chào thím. Chà, mùi cà phê pha thơm quá. May là cháu về kịp.
Y tự nhiên kéo ghế ngồi vào bàn. Y là một người to lớn béo phị, mặt tròn vành vạnh, quần bò áo phông, đeo đồng hồ vàng, toàn thứ xịn, nhưng giọng nói trọ trẹ thật khó nghe.
Cụ Unken chỉ nhóm Tứ quái:
- Đây là các bạn trẻ của tôi. Nào, mời tất cả.
Không đợi bà Unken mời lần thứ hai Rostowski đã chụp ngay cái nĩa gắp liền hai khúc bánh tổ chảng đặt lên đĩa khiến Tròn Vo chết điếng. Y ngồm ngoàm như hạm, khen lấy khen để rằng bánh cụ Unken làm rất ngon, có những thứ gia vị mà ở nơi gã đang sống không có…
Rostowski còn cao hứng nói luôn:
- Tất nhiên cháu sang đây không phải để ăn mà để nhằm hâm nóng mối liên hệ gia đình ruột thịt của dòng họ nhà ta. Như thím biết đấy, hồi năm 1955 mẹ cháu đã ngu ngốc theo cha cháu sang Leipzig mà quên hưởng thừa kế. Cháu đâu có đần độn như vậy. Cháu sẽ không kiện cáo lôi thôi. Cháu nghĩ rằng thím sẽ tự nguyện chia cho cháu những gì thuộc về gia đình nhà cháu.
Bộ mặt hãm tài của y câng lên trơ tráo khiến bà cụ sôi máu:
- Anh chẳng có thứ gì ở đây cả, Gred ạ.
Gred Rostowski xúc miếng bánh thứ ba:
- Cháu lại nghĩ hoàn toàn khác.
- Tôi nói thẳng ra để anh biết, anh không có họ hàng gì với gia đình tôi, dù bắn đại bác cũng không dính dáng gì. Ngày xưa, khi dòng họ Unken thịnh vượng, cha mẹ anh chỉ là người làm công thuần túy trong nhà. Tôi đã coi kĩ gia phả. Cha mẹ anh đã lấy trộm đồ đạc của chủ và tự động bỏ trốn, thế mà giờ đây anh dám gọi tôi là… thím. Từ nay, tôi đề nghị anh không gọi tôi là thím hay cô nữa.
Gã đàn ông quả là trơ tráo. Y dường như có bộ mặt dày cả tấc.
- Thím thật là bất công. Vì nghĩ đến tình ruột thịt cháu mới cất công về đây. Ai đã giới thiệu thím cho ông Brestler, nhà buôn vàng bạc hả? Chính là cháu. Cháu đã hỗ trợ cho thím tích cực như vậy mà thím nỡ rũ tuột cháu đi. Cháu xin nhắc lại. Cháu chỉ cần 10.000 mark làm vốn để mở cửa hàng ở Leipzig. Thím nên san sẻ cho cháu thì hơn.
- Dòng họ Rostowski của anh không dính dáng gì đến tôi. Anh đừng làm trò hề nữa.
- Đến thím mà còn xử tệ vậy. Trách chi người ngoài. Tối hôm qua, bọn người ở đây đã đốt mất chiếc xe Trabi của cháu, thím biết chưa? Bây giờ cháu lấy gì ra mà mua cái xe khác chứ…
Gred còn định thao thao bất tuyệt nữa nếu không có sự đột ngột xuất hiện của thằng Jo. Ê, thằng nhặng gù này từ bên ngoài hùng hổ lao vào hỏi:
- Xe anh là xe gì, màu gì hả?
- Xe Trabi, màu vàng củ cải đường. Hỏi làm gì vậy?
- Hỏi chơi thôi. Tôi đâu ngờ anh cũng có xe ô-tô. Cứ tưởng anh đạp xe đạp mà tới đây chứ.
Khuôn mặt của Jo hả hê thấy rõ. Rõ đến mức Tarzan có cảm tưởng rằng gã sẵn sàng tự tay đốt cái xe ô-tô của Gred nếu có dịp. Nào, bây giờ thì gã cháu hờ của cụ Unken đã hùng hổ xô bàn đứng dậy. Giọng y khò khè vì miếng bánh chưa trôi khỏi cổ họng.
- Tao sẽ thanh toán với mày sau, nghe chưa Jo. Còn thím, tôi sẽ kiện thím trước pháp luật, nhớ đó.
Gred Rostowski vừa khuất dạng là Jo giở trò liền:
- Tôi sẽ đi khỏi đây vĩnh viễn, thưa bà nội.
Bà Unken thở nặng nhọc:
- Cháu hãy nghĩ lại đi. Ở đây cháu có tất cả, cháu ạ.
- Không. Tôi về lấy đồ đạc của tôi đây. Tôi không chịu được cái lối lúc nào cũng dạy dỗ của bà.
Nói xong, Jo bỏ lên phòng mình.
Cụ Unken nhìn theo gã phàn nàn:
- Không biết khi ở một mình thì nó sẽ xoay xở ra sao. Gặp bạn xấu, thằng bé sẽ hư hỏng mất thôi.
Không khí im lặng cỡ một phút. Sau đó là cơn thịnh nộ của Tròn Vo về đĩa bánh kem sạch bách vì thói tham ăn của gã Rostowski. Karl cũng công nhận:
- Chưa thấy ai đê tiện đến thế. Trơ trẽn kiểu đó là cùng.
Gaby tán đồng:
- Ở đâu cũng có người tốt, kẻ xấu. Gred Rostowski là một trong những kẻ xấu đó.
Tarzan thận trọng hỏi cụ Unken:
- Có phải gã đã giới thiệu tên môi giới Dieter Brestler cho bà?
- Đúng thế. Khi nghe bà có ý định bán một số đồ trang sức, Gred đã đưa Brestler đến nhà bà. Và từ Brestler, bà biết thêm Lobitz.
Tarzan có ngay cảm giác đây không phải là chuyện môi giới tử tế mà là móc nối làm ăn mờ ám. Nhưng hắn chẳng dại gì hé ra cho cụ Unken biết nhận xét này.
Đúng lúc đó, Jo lao từ cầu thang xuống tay xách nách mang hai chiếc va-li tổ bố, không nói lấy nửa lời. Gã gọi ta-xi và ra đợi ngoài cửa.
*
Ban đêm tự nhiên đổ mưa lãng xẹt. Đường khuya vắng hoe không một bóng người. Đồng hồ điểm một giờ sáng.
Dược sĩ Raedl ngồi trong phòng làm việc cố tập trung đọc tờ báo hàng ngày nhưng tim vẫn cứ đập thình thịch. Cả đêm chỉ có hai người khách mua thuốc cấp cứu. Lúc một giờ năm phút ông đứng dậy uể oải mở cửa. Raedl chậm chạp bước ra đường. Trời vẫn mưa khiến không khí mát mẻ hẳn. Phố Wendeling chìm trong giấc ngủ, cửa hàng video bên cạnh không còn một ai. Raedl hài lòng chắp hai tay sau đít, quay lại hiệu thuốc và khóa cửa.
Tại buồng trong có hai hộp các-tông đựng toàn các loại thuốc giảm đau, thuốc kích thích và thuốc gây mê.
Raedl bê từng thùng một ra phía cửa sau. Trong sân không một ánh đèn. Raedl yên trí cho mấy thùng các-tông lên chiếc xe Mercedes. Cổng sân vẫn mở.
Ông ta cho xe chạy chậm, thoạt tiên không bật đèn. Không có nhân chứng, không ai trông thấy ông ta. Bãi đỗ xe phía sau khách sạn Sebaldus chỉ cách đây năm phút chạy xe.
Raedl dừng xe. Tại đây có tới hơn chục ô-tô trên bãi. Phái sau cùng là một chiếc VW màu đen, đúng như bọn gian đã thông báo qua điện thoại. Raedl dừng xe ngay bên cạnh, xuống xe.
Không thấy ai ngồi trong chiếc VW. Nghĩa là xe trống trơn nhưng Raedl biết sau lưng ông có thể một họng súng đang lăm lăm vào ông. Một kẻ nào đó tự xưng là cảnh sát Bonholt đã gọi điện đe dọa ông. Chống lại chúng nghĩa là tự sát.
Raedl khệ nệ bưng thùng các-tông bỏ vào chiếc xe VW. Trong một giây can đảm đột xuất, ông ta rút chiếc chìa khóa nhà ra khỏi túi và cào nhẹ tạo một vệt xước nơi mui xe. Việc làm liều lĩnh đó khiến ông rùng mình.
Lạy Chúa, ta đã nổi khùng đánh dấu xe hơi của chúng! Đánh dấu là một chuyện nhưng liệu ông có đủ dũng khí để nhận diện chiếc VW sau này không thì Raedl còn chưa dám trả lời. Xong xuôi, ông lặng lẽ quay về hiệu thuốc và ngó đồng hồ. Tất cả chỉ hết mười bốn phút.
Nào, bây giờ thì thực hiện nốt đoạn cuối của kịch bản. Dược sĩ Raedl khép cửa và đi thẳng xuống tầng hầm tự giam mình trong một căn buồng nhỏ vốn là nơi chứa đồ phế thải. Ông khóa cửa buồng và giấu chìa khóa trong đống giấy lộn. Coi, lúc ngồi trên thùng đựng hàng, Raedl vẫn chưa hết run. Raedl cảm thấy xấu hổ, nhưng ông biết làm sao khác được. Ngay đến vợ ông, vốn là người cương quyết mà cũng đành bó tay nữa là. Giờ thì ông sẽ phải ngồi đây đến chín giờ sáng. Sau đó thì… Ôi lạy Chúa, hi vọng cảnh sát sẽ tin vào lời khai của ông.
*
Jo được đàn anh Ossi cho ở căn buồng phía trong. Gã sắp xếp đồ đạc, quần áo đâu vào đấy. Tối thiểu cũng còn sót vài giọt máu quý tộc trong người, nên gã không thể nào sống bê bối quá trớn như Ossi được. Sau đó gã tranh thủ chợp mắt được chừng hai giờ đồng hồ.
Ossi cứ ngồi lì bên máy truyền hình. Chương trình giải trí hôm nay trên ti-vi hấp dẫn quá. Ossi vừa xem vừa uống bia đến nỗi tí xíu nữa thì quên mất kế hoạch tấn công hiệu thuốc, cho tới khi Jo chợt thức giấc la lên:
- Này, đã quá nửa đêm rồi đó Ossi. Đến cửa hàng thuốc chứ?
Ossi giật mình:
- Bỏ mẹ, tao quên mất. Lấy tất trùm mặt, súng hơi rồi tắt đèn đi mày!
Hai thằng lò dò đi xuống cầu thang ra đường. Jo đảo mắt nhìn bốn phía. Gã yên bụng khi thấy bốn bề yên ắng, không nhà nào còn ánh sáng. Quả là khung cảnh lí tưởng cho một cuộc săn đêm. Đúng lúc hai đứa khóai trá nhất thì một con mèo đen vọt qua lộ, Jo giật thót:
- Chết mẹ, đụng hắc miêu rồi. Không khéo hỏng việc.
Gã cẩn thận ngoái cổ sang trái nhổ bọt tới ba lần. Ossi thấy vậy cười khùng khục:
- Đồ con nhà quý tộc lắm chuyện. Thôi, mày đứng đây cảnh giới nghe. Có gì nhớ huýt sáo.
Jo gật đầu. Gã đi một đoạn ngược chiều cửa hàng video.
Đúng một giờ mười hai phút, Ossi đi tới trước cửa hàng thuốc và bấm chuông. Bỗng gã chột dạ. Trời ạ, mặt mày gã lúc này đen thui và bít bùng như Ninja, đời nào lão làm thuốc tễ dám mở cửa chứ. Ossi nhanh nhẹn kéo tất che mặt xuống nhét vô túi quần, đồng thời quay mặt ra đường.
Chẳng thấy ai ra mở cửa.
Đợt bấm chuông thứ hai lại vang lên mà vẫn lặng như tờ. Mẹ kiếp, đêm nay lão thầy thuốc trực rõ ràng cơ mà. Lão ngủ kĩ kiểu này rủi mà gã đau bụng phải mua thuốc thiệt thì sao chớ?
Ossi chán nản nhìn về hướng… trạm gác. Ê, hình như có một cái bóng lảo đảo nào đang tiến đến sau lưng thằng Jo mà nó vẫn không hay. Có lẽ tại Jo còn mải nhìn về phía hắn…
Cái bóng đó chính là Gred Rostowski, kẻ tự xưng là cháu cụ Unken. Gã làm ra vẻ say rượu, đi sát vào Jo làm thằng này giật nảy mình. Gred vội lên tiếng:
- Ôi, xin lỗi vì đã làm cô giật mình.
- Cút mẹ mày đi. Tao không phải là…
Rostowski lảo đảo đi tiếp về phía hiệu thuốc nhưng đôi mắt y đã ghi nhận tất cả, đâu bỏ qua chi tiết nào.
Jo huýt sáo ầm ĩ. Gã giả say như muốn ngã vào cánh cửa hiệu thuốc, lôi luôn cả Ossi – dù đã có chuẩn bị – nhào theo.
Thằng nhặng chúa điên tiết:
- Này, đây không phải quán rượu đâu. Biến đi!
- Ta không… cần rượu. Ta… muốn mua… thuốc giã rượu.
- Chó gì có ai. Lão dược sĩ ngủ tít cung mây rồi.
Ossi lôi thân thể bồ tượng của gã say mà cảm giác hai tay mình đau nhừ. Chúa nhặng nhấc giò định đạp y một đạp thì cặp mông hộ pháp của Rostowski đã chúi lẹ về phía trước. Y né đòn lẹ như máy khiến Ossi hơi chột dạ. Không hiểu tên nhân chứng đáng ngại này có “quắc cần câu” thực hay không nhỉ?
Ossi chột dạ cũng phải thôi. Vừa ra khỏi tầm mắt của hai thằng nhặng, Rostowski đi đứng đàng hoàng liền. Thậm chí gã còn tủm tỉm cười nữa kìa. Thì gã đang tưởng tượng cảnh tay dược sĩ nhát gan tự giam mình dưới tầng hầm mà…
Ossi lại bấm chuông… Gã mất bình tĩnh. Sau cùng thì nổi điên, đạp mấy đạp vào cửa hiệu thuốc rồi ngoắc tay Jo quay về sào huyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất