Quyển 47 Chương 7: BỢM GIÀ SA BẪY
Richard Belze tự Ống Bễ quyết định hai giờ sáng sẽ hành động. Mục tiêu thì không còn gì phải bàn. Sau cú điện thoại tỏ tình âu yếm, gã đã thân hành đi thị sát tòa biệt thự có con mồi phụ nữ nhẹ dạ đã đi xa kia. Ê, tòa dinh thự cực kì bề thế tọa lạc trên một khuôn viên rợp bóng cây, có một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo len lỏi. Con cá này sộp đây. Loại A hoa chớ còn gì. Thật là miếng ngon bỗng dưng dâng tận miệng. Vớ ngay được cái địa chỉ hết sảy, gia chủ lại đi vắng.
Đúng hai giờ sáng. Đứng trước ngôi biệt thự, Belze hít một hơi thật sâu rồi tiến thẳng theo lối cổng chính. Đèn đường nhòe nhoẹt trong sương mù.
Qua cổng đối với một bậc thầy đào đường khoét vách như Belze chỉ là chuyện nhỏ. Gã quyết định vào nhà theo lối cửa xuống tầng hầm.
Tên lưu manh sống bằng… danh bạ điện thoại bật đèn pin, thận trọng xem xét hệ thống báo động. “Những biệt thự có giá như thế này, nhà nào lại không quên mắc hệ thống bảo vệ tinh vi chớ!” – Gã bụng bảo dạ.
Chà chà, đếch có! Belze tự “tuyên bố” sau mười lăm phút dò dẫm.
- Trúng quả đậm rồi.
Gã cười khan khi sờ tay vô ổ khóa tầng hầm. Ba thứ khóa mắc dịch này cho dù có lắp thêm khóa phụ cũng là đồ bỏ với một sư phụ có tay nghề vạn năng như gã.
Chỉ nghe một tiếng nhỏ, cánh cửa tầng hầm đã hé ra. Belze thận trọng bước vào và như thường lệ, theo cầu thang lên tầng trên đánh quả. Gã không dại dột bật đèn mà chỉ dùng ánh sáng vừa phải của ngọn đèn pin mang theo để soi lối đi. Mũi gã đột nhiên khịt khịt. Mẹ kiếp, phòng khách vẫn khen khét mùi khói thuốc. Mụ này cũng vào loại nghiện nặng đây. Mụ hút nhiều đến nỗi làm cho căn phòng ám khói vĩnh cửu thế này kia mà.
Những ô cửa không hề buông rèm khiến gã giờ đây cũng ngại bật đèn. Hừ, thiếu đàn ông trong nhà, bọn đàn bà hư đốn nhỉ. Đi chơi, quên tuốt chuyện tề gia nội trợ căn cơ.
Chà, tiền, vàng, nữ trang… mụ ta bỏ đâu hử? Có lẽ cuối cùng đành phải ấn công tắc đèn thôi, tối mò mò thế này thì có thánh cũng chẳng tìm ra được.
Trong lúc Belze đang còn do dự phán đoán nơi gia chủ cất giấu của cải thì căn phòng đột nhiên sáng lòa như có cả hai chục cái bóng đèn đồng loạt quét ra. Gã lưu manh ú ớ đưa cả hai tay lên che mắt.
Trời ơi đất hỡi, một người đàn bà ngồi lù lù trên chiếc đi-văng kê sát tường, trong tay lăm lăm khẩu súng ngắn. Điếu thuốc More cán dài màu nâu cháy dở còn bốc khói trong gạt tàn.
Elsa nhấc chân khỏi công tắc điện dưới sàn nhà, nhặt lại điếu thuốc trong gạt tàn hút tiếp.
- Chào ông, Robert Winter. Xin nhiệt liệt chào mừng ông đêm hôm khuya khoắt thế này còn lặn lội tới thăm tôi. Đừng tính chuyện làm điều ngu ngốc. Hãy nhớ rằng tôi từng lượm hơn chục huy chương vàng trong môn súng ngắn bắn nhanh đấy. Chưa nói đến việc tôi mới giải nghệ thám tử chưa lâu đâu. Chà, Winter – mùa đông, có nghĩa là khoảnh khắc trước mùa xuân. Nhưng bây giờ thì đông tàn thôi, còn xuân thì không tới đâu.
Belze rọ rạy.
- Đứng im. Nếu không tôi sẽ đốn vào đầu gối để ông quỳ cho dễ đấy.
Ống Bễ bắt đầu phì phò như vừa rèn xong cả chục thanh mã tấu:
- Khôôông… tôi… không ạ.
- Tốt lắm. Bây giờ thì thả túi đồ nghề xuống. Được rồi. Nào, tiếp nghe, nằm úp mặt xuống, hai tay vắt chéo sau lưng! Rõ chưa?
Đố Belze dám không tuân lịnh. Mẹ kiếp, chưa hiểu con mụ chủ nhà này bắn chính xác cỡ nào nhưng ngôn phong của mụ có uy như một cảnh sát thứ thiệt. Quỷ tha ma bắt mụ đi, thế là coi như mọi thứ tổ trác hết rồi. Con mụ quả ghê gớm, nghiệp vụ điêu luyện, chống lại mụ chỉ tổ thiệt mạng. Mụ đã nhìn thấu ngón nghề của gã qua cuộc điện thoại…
Mặt Balze úp xuống và gã nhận ra ngay rằng thảm trải nhà là loại thảm phương Đông cực đắt.
Elsa Kranig không rời mắt khỏi tên cướp, nhấc máy gọi điện cho trực ban Tổng nha cảnh sát.
*
Một ngày như mọi ngày. Sáng thứ bảy vừa thức dậy, Gaby đã thấy chó Oskar vẫy đuôi rối rít nơi thành giường. Cô bé âu yếm xoa đầu quái cẩu rồi vươn vai ngó qua cửa sổ.
Trời ạ, mùa thu trời không mưa nên cảnh đẹp đến không ngờ. Gaby sững sờ nói nhỏ:
- Oskar ơi, thời tiết này mình đi dạo thì tuyệt vời.
Bà Margot đang chuẩn bị bữa điểm tâm trong bếp nói vọng ra:
- Con đã dậy rồi hả Gaby?
- Vâng, thưa mẹ.
Công Chúa chạy ào vào bếp ôm lấy mẹ:
- Con nghĩ thế này được không mẹ. Hôm nay mẹ làm cho con một cái bánh ngọt thật ngon để con đem biếu cô Elsa nhé. Con muốn cảm ơn cô đã cho con chiếc lắc tuyệt đẹp này. Và nhân tiện con sẽ kiểm tra coi cô ấy có cai thuốc lá thực sự như đã hứa với mẹ con mình không đã. Mẹ nghĩ thế nào?
Bà Margot cười hiền:
- Ý kiến hay đó Gaby. Mẹ sẽ làm ngay đây.
Gaby thích quá cảm ơn mẹ bằng một cái hôn rồi bước vào nhà tắm mở vòi hoa sen xối nước rào rào.
Nửa giờ sau mọi thứ đã sẵn sàng. Ái chà, chiếc bánh ga-tô phết sô-cô-la trông hấp dẫn hết biết. Gaby không ngớt trầm trồ trước chiếc bánh được trang trí cầu kì, đặt trên một chiếc đĩa, để trong hộp các-tông có thắt nơ.
Hai mẹ con loay hoay cột hộp bánh vào yên xe đạp. Oskar mừng phát rồ lên vì sẽ được chạy rông ngay từ sáng sớm. Tất nhiên, nó sẽ bị cột xích. Oskar không hài lòng lắm nhưng đã là luật thì ai mà chẳng phải chấp hành.
Hai thầy trò Công Chúa người đạp xe, kẻ chạy bộ thong thả ra đường. Còn phải hỏi, dẫu có được mệnh danh là “quái cẩu” thì Oskar vẫn là một con… chó. Bạ thứ gì lạ, nó cũng rúc mõm vào hít hít, thấy mà ghê.
Ê, cô chủ có tỏ vẻ không bằng lòng cũng mặc kệ, Oskar cứ đường ta ta đi. Nó tung hoành ngang dọc làm sợi dây trong tay Gaby mấy lần suýt buột ra.
- Muốn đi bụi hả cưng. Được, chị sẽ cho mày chạy nhảy thỏa thích trong công viên mười phút vậy. Và hãy nhớ chỉ mười phút thôi nhé.
- Ẳng, ẳng…
Gaby cởi xích cho Oskar. Coi, quái cẩu được tự do như hổ mọc thêm cánh. Ngay lập tức, nó biến vào công viên ướt đẫm sương mù. Nào, bây giờ thì Gaby chỉ còn nước dắt xe đạp lững thững đi theo. Công viên có vẻ lạnh hơn ở ngoài.
Công viên này có tên là Kosebella, nằm ngay cạnh tòa biệt thự của cô Elsa. Trong công viên có một cái hồ nhỏ. Vài con vịt trời ở đâu kéo về đây rồi sinh sôi nảy nở thành cả một đàn đông. Vì thế, cái hồ được gọi là hồ Vịt Trời.
Còn sớm quá thật. Ai lại mới tinh mơ thế này đã gõ cửa thăm cô Elsa. Con Oskar đã chạy biến. Gaby dựa xe vào gốc cây rồi tha thẩn đắm mình trong không khí thoáng đãng của buổi sáng giữa rừng cây…
Bỗng có tiếng Oskar sủa inh ỏi.
Tiếng sủa dồn dập như tiếng còi báo động vọng tới từ khu vực hồ Vịt Trời. Oskar khám phá một ổ vịt rúc trong bụi rậm chăng?
Tiếng sủa vẫn không dứt, càng như gấp gáp hơn. Có chuyện gì rồi! Gaby vội lên xe, đạp thẳng tới đó.
Trời ạ, vừa nhác thấy bóng chủ nhân, Oskar đã phi nước đại đón đầu rít lên khe khẽ, có ý bảo cô chủ lại mà coi thứ gì đó.
Dựng xe, đi theo Oskar, Gaby luồn qua dưới một khóm cây và giật bắn mình khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Một người nằm úp sấp trên cái ghế băng kê khuất sau lùm cây. Một tay và một chân người này thả thõng vô hồn. Hai chiếc túi du lịch nằm chỏng chơ trên đất ướt.
Cô bé đưa bàn tay chặn lồng ngực trái. Nào, bình tĩnh chứ Gaby. Người đàn ông nằm úp sấp trên băng ghế kia chưa chắc đã… chết.
Oskar lại sủa rầm trời nhưng người kia vẫn bất động. Ừ… ừm biết tính như thế nào bây giờ? Gaby là con gái không lẽ đi sơ cứu bằng hô hấp nhân tạo cho một người đàn ông xa lạ giữa chỗ hoang vắng này?…
- Thôi đi Oskar.
Gaby khẽ mắng con chó rồi lại gần hơn nhìn vào mặt người đàn ông. Mắt cô như muốn lòi khỏi tròng. Trời đất, té ra là tên cướp khét tiếng Detlef Knobel đang bị ba cô và băng Tứ quái truy nã. Có thể gã bị thương hồi đêm chăng? Gaby bấm ngón tay cái vào các ngón khác để trấn tĩnh. Phải báo ngay cho cảnh sát. Đúng rồi! Cô bé lùi lại, vẫy Oskar theo.
Coi, hai thầy trò còn biết bốc hơi ở đâu nếu không chấm tòa biệt thự của cô Elsa Kranig chứ. Chỉ trong nháy mắt, hai thầy trò đã đứng trước cửa tòa biệt thự. Công Chúa vừa thở hổn hển vừa ấn một hồi chuông dài.
Phút chờ đợi trôi qua dài như cả thế kỉ. Cô Elsa còn mắt nhắm mắt mở, có vẻ khó chịu với vị khách gọi cửa quá sớm, nhưng vừa nhìn thấy Gaby nét mặt đã thay đổi hẳn.
- Là cháu hả Gaby?!
- Cô ơi, cô phải gọi cảnh sát và bác sĩ tới công viên gấp.
- Hả, chuyện gì vậy?
- Một tên tội phạm vô cùng nguy hiểm đang nằm bất tỉnh trên băng ghế, còn lí do gã xỉu thì cháu hoàn toàn mù tịt.
Đến phiên Elsa sửng sốt. Người cựu nhân viên hình sự mấp máy môi:
- Thiệt hở Gaby. Lạy Chúa, cô cứ tưởng mình cô bị quấy rầy lúc nửa đêm bởi một tên đào tường khoét vách, ai dè sáng sớm cháu cũng đã gặp chúng rồi.
Hai cô cháu vội vã nhào vào chỗ để điện thoại.
Vài phút sau đã thấy tiếng còi xe cảnh sát và xa cứu thương hụ lên huyên náo trước công viên Kosebella. Gaby nhanh chóng chặn đầu xe cảnh sát dẫn đường.
Cô Elsa cũng phóng lên xe. Các đồng nghiệp nhìn cô một cách kính nể bởi cô từng là chỉ huy cũ của họ. Người ta đưa cho Gaby máy bộ đàm để cô bé nói chuyện với bố.
Thanh tra Glockner đang ăn sáng. Công Chúa thông báo vắn tắt mọi việc cho bố rồi chuyển máy bộ đàm sang cô Elsa.
Elsa cười vui vẻ:
- Chào buổi sáng, Emil. Gaby vừa lập công lớn, giúp các đồng nghiệp của anh tóm cổ được tên Detlef Knobel đó. Tôi biết các anh nhức đầu vì tên này cả tháng nay. Phần tôi, anh biết không, tôi đã tóm được một tên trộm cà trớn đã thăm dò tôi qua điện thoại. Anh đến Tổng nha thì rõ thôi. Tôi đã tiếp thằng cha Richard Belze này đúng tư cách một vị chủ nhà có nghiệp vụ đúng điệu đặc nhiệm nhà nghề và gọi trực ban đến điệu gã về phòng giam rồi.
Bên kia đầu dây, giọng ông Glockner thán phục:
- Chà, Elsa…
- Chuyện nhỏ mà Emil. Bởi vậy tôi không nỡ đánh thức anh.
- Trời đất. Đâu phải chuyện nhỏ. Hai thằng Detlef Knobel và Richard Belze đều là trụ cột của băng KBF đấy.
- Vậy hả? Thôi, chào anh.
Tiếng Gaby gọi bên ngoài:
- Cô Elsa ơi, chúng ta chỉ còn thiếu một gã nữa là đủ bộ Tam Giác Mánh KBF.
*
Tứ quái được mời đến Tổng nha cảnh sát một cách bất ngờ. Thanh tra Glockner có chuyện gì đó cần bàn với chúng.
Ba thằng con trai tụ tập trước cổng. Chỉ còn thiếu mỗi Gaby. Còn phải hỏi, trong băng, con gái vốn hiếm hoi nên có quyền đến trễ, chớ thằng mập Kloesen mà cứ thử đến muộn năm phút coi…
Tròn Vo làu bàu:
- Hic, kiếp sau tao thề sẽ làm… Công Chúa cho tụi mày chờ đui mắt.
Máy Tính cười:
- Mày mà làm công chúa thì hoàng tử nào cho xứng… dáng vóc hả? Ha ha.
Tròn Vo còn lâu mới buồn, nó lảng qua chuyện khác ngay:
- Này, hi vọng là gã đừng ngoẻo, cái thằng Knobel trời đánh đó. Gã chết mà không một lời trăng trối về cái bịch bưu phẩm mắc dịch đó thì đúng là thảm họa cho cả châu Âu này.
Hai cái mồm há ra một lượt:
- Trời ơi, mày trù ẻo gì kì cục vậy. Tên cướp cạn đó không thể tử được.
Gaby đến rồi. Công Chúa bữa nay ngó bộ tươi tỉnh ghê. Karl nhanh nhẹn đỡ xe đạp cho Gaby để vào chỗ ba cái kia.
Gaby nhìn khuôn mặt bí xị của Tròn Vo, mỉm cười:
- Bộ giận mình vụ đến trễ hở Kloesen?
- Ờ… đâu có.
- Có tin mới đây các bạn. Knobel bị ngất xỉu lúc mười một giờ đêm hôm qua do bị… ngộ độc. Bác sĩ kết luận có thể gã bạ đâu ăn đấy như Ông Địa của tụi mình nên lãnh đủ mọi hậu quả với cái bao tử đã yếu sẵn. Giờ thì gã đã tỉnh lại rồi.
Tròn Vo nhăn như khỉ:
- Đừng vơ đũa cả nắm vậy chớ Gaby. Dạ dày mình đâu giống dạ dày bọn trộm cướp.
- Xì, bạn cứ thử xơi phải thịt vịt bị nhiễm độc như gã xem. Hình như đêm qua gã xơi món vịt hầm trong nhà một bà cụ ở ngay cái xóm bị bao vây đó. Gã khai như vậy. Gã nói rằng nhờ trốn trong một cỗ quan tài mà gã được ăn món vịt hầm khoái khẩu. Knobel còn giam bà cụ vô tầng hầm bất kể sống chết, cũng may mà hàng xóm sáng nay tình cờ ghé thăm bà cụ biết được và giải thoát cho cụ. Ông cụ chủ nhà 80 tuổi thì đi nằm viện từ tối hôm kia. Hóa ra cụ cũng đã xơi phải món vịt bị nhiễm độc thực phẩm đó.
Ba quái cười đến chảy cả nước mắt.
Công Chúa đợi cho các bạn cười đã đời rồi nói tiếp:
- Có chuyện này mình cần nói thêm, trong hai cái túi du lịch của Detlef Knobel, cảnh sát thấy chật căng các vỉ thuốc viên trị bịnh giảm đau. Điều ấy chứng tỏ tên cướp nguy hiểm này chính là thủ phạm đột nhập vào nhà bác sĩ Heilmann.
Máy Tính sốt ruột:
- Thế còn gói bưu phẩm?
Gaby lắc đầu:
- Không thấy gã đem theo người.
Tarzan chới với:
- Gã khai thế nào?
- Knobel câm như hến khi bị chất vấn về gói bưu phẩm. Kể cả gã Belze xấu số lọt vào nhà cô Elsa tối qua và đã bị tóm gọn cũng không chịu nói gì về việc này. Ba mình cho rằng chúng đã có bàn bạc từ trước và đang âm mưu một chuyện gì đó. Dĩ nhiên có liên quan đến gói bưu phẩm.
Tarzan lẩm bẩm:
- Vẫn còn một tên cướp thứ ba đang ung dung ngoài vòng pháp luật. Có thể thằng khốn có tên là Paul Frese đó đang thủ cái hộp cũng nên.
Hắn quay sang Gaby:
- Về thằng Paul Frese này, tiếc là chúng ta chưa có cơ sở để nhận dạng, phải không Gaby?
Máy Tính cũng xen vào:
- Gã cũng chưa bị truy nã thì phải?
Gaby cười bí ẩn:
- Lệnh truy nã thì chưa. Nhưng mình đã năn nỉ xin ba được một cái ảnh của gã.
Tròn Vo nghiêng mình rất điệu nghệ:
- Quả xứng đáng là một thám tử… gái tài danh.
- Ê, bỏ cái giọng đó đi Tròn Vo. Bộ không muốn coi ảnh hả?
- Í, không dám đâu Công Chúa ơi!
Cô bé chìa tấm ảnh tên tội phạm cuối cùng của băng KBF cho Tarzan rồi hắng giọng:
- Ba mình hiện đang rất sốt ruột trong việc tìm ra tung tích của thằng này. Vì ông cũng nghĩ rằng gã đang giữ gói bưu phẩm chết người kia.
Karl gật đầu:
- Mối nghi ngờ rất có cơ sở.
Tarzan ngó đi ngó lại chân dung tên tội phạm rồi la lên:
- Này quý vị, chúng ta đã chạm mặt gã này rồi.
Gaby hỏi vội:
- Các bạn gặp lúc nào? Sao mình chưa hề biết gã?
Máy Tính giải thích:
- Hôm qua lúc bạn đến thăm cô Elsa thì tụi này ghé qua nhà ông Eduard để trả cuốn ca-ta-lô giới thiệu các cục chặn giấy. Chính Frese đã có mặt ở đó trong vai trò một kẻ bán da thú dạo. Gã đã chào hàng ông cụ những tấm da chuột túi nhưng bị thất bại.
Mặt Gaby rạng rỡ:
- Vậy là tụi mình có những thông tin đầu tiên rồi.
Tarzan quả quyết:
- Chưa chắc. Một tên có tiền án tiền sự lưu manh như gã hễ gõ cửa ai là phải có vấn đề. Mình nghe nói gia chủ đề nghị gã xén cỏ trong vườn. Không hiểu gã có nhận lời không? Karl, mày gọi điện cho ông già xem.
Karl nói:
- Được, tao sẽ gọi ngay.
Tarzan gật đầu:
- Còn gói bưu phẩm nữa. Vấn đề là bây giờ phải tìm ra nó được giấu ở đâu. Ở chỗ Frese hay ở chỗ Claudia, đúng không?
Tròn Vo trề môi:
- Có khi gã vất mẹ cái hộp ra ngoài cánh đồng cho đỡ vướng rồi.
- Đừng bàn ra nữa Kloesen. Nếu vất ngoài đồng thì Knobel đã phun rồi, đằng này gã nhất định á khẩu trước cảnh sát, chắc hẳn nó có kế hoạch cụ thể.
Gaby thông báo:
- Ngoài lớp bìa các-tông, bên trong là hộp thiếc hàn kín. Vỏ hộp có ghi dòng chữ tiếng Anh nói rõ nội dung và sự nguy hiểm cũng như điều kiện được mở hộp.
Karl ngần ngừ:
- Giả sử tên Knobel đọc được tiếng Anh…
Gaby đáp:
- Chắc chắn là có. Chương trình tiếng Anh đã phổ cập ở các trường phổ thông bao lâu nay rồi.
Tròn Vo chêm vào:
- Một thằng trộm có đào tạo.
Karl lập luận:
- Vậy cái hộp thiếc trong tay gã có giá trị như một trái bom nguyên tử. Gã sẽ dùng nó làm phương tiện để đòi hỏi thỏa mãn yêu cầu của chúng.
- Đúng vậy, chúng sẽ dọa thả vài con vi trùng vào nguồn nước ăn nào đó chẳng hạn. – Tarzan nhìn các bạn rồi nói tiếp – Chúng ta có thể biết được lí do vì sao tối qua Claudia lẻn ra ngoài, biết đâu cô ả đi nhận gói bưu phẩm.
- Nhưng sao Knobel lại nằm chình ình trong công viên hoang vắng?
- Biết đâu giao hàng cho cô bồ ruột xong, gã mới sinh trọng bịnh.
Tròn Vo sốt sắng:
- Vậy thì bắt đầu từ Claudia đi chớ còn chờ gì nữa.
Gaby chớp mắt:
- Tròn Vo nói có lí. Mình ủng hộ bạn về việc khoanh vùng bà chị Claudia đó. Có lẽ mình phải gọi điện báo tin cho ba mình về giả thuyết này.
Tròn Vo hoan hỉ. Nó nhìn Công Chúa bằng cặp mắt biết ơn.
Tarzan nói:
- Chú Glockner có cách làm của cảnh sát, còn chúng ta có kiểu hành động của… Tứ quái.
Máy Tính trợn mắt:
- Đại ca tính thế nào?
- Đột nhập, đơn giản là đột nhập.
Công Chúa vô phòng thường trực của Tổng nha gọi nhờ điện thoại cho bố rồi cả đám phóng lên ngựa sắt phi nước đại về kí túc xá. Mới sải vó được nửa đường. Máy Tính đã ra hiệu cho các bạn ghé vào một trạm điện thoại công cộng.
Nó nói:
- Chờ mình gọi cho ông già sưu tầm cục chặn giấy một chút.
Ở nhà ông Eduard, mọi chuyện đều yên ổn. Ông cụ ho sù sụ bên kia đầu dây:
- Hôm nay tôi bị cảm lạnh. Chiều nay tôi có mời ông bác sĩ Heilmann đến nhà để khám bịnh. Một công hai việc mà cháu, ông bác sĩ rất mê những cục chặn giấy. Tôi bảo đảm ông ta sẽ mê tít cho mà xem.
Cả băng lại đạp xe trối chết về trường nội trú. Coi, đang đi trước cả đoàn bất ngờ Tarzan kêu lên:
- Chú ý!
- Chuyện gì vậy đại ca?
- Coi kìa, Claudia đang ngồi trong xe ta-xi phóng vào thành phố.
Karl nhận định:
- Mình dám cá độ là Claudia chưa biết tin Knobel bị bắt nên vô thành phố để tìm gã.
*
Sân trường vắng tanh. Chiều nay thứ bảy, tất cả học sinh nội trú đều về nhà sạch. Bếp tập thể cũng không nấu bữa tối. Mọi hoạt động như ngừng hẳn. Tarzan nói với các bạn:
- Các bạn ở đây, một mình mình vào phòng Claudia sẽ êm hơn.
Phòng số 9 không khóa, chứng tỏ Claudia hoàn toàn tin tưởng vào trật tự an ninh của khu tập thể.
Tarzan đảo mắt một vòng rồi đẩy cửa bước vào. Trong phòng nồng nặc mùi nước hoa quen thuộc của Claudia. hắn bắt đầu lùng sục mọi xó xỉnh. Khỉ thật, hắn lục muốn nát mọi gầm tủ, gầm giường, đệm gối suốt mười phút mà chẳng thấy tăm hơi gói bưu phẩm đâu. Bốn vách tường đầy những tấm áp-phích quảng cáo phim chiếu các rạp.
Tarzan quay ra. Hắn nói với ba chiến hữu:
- Không tìm thấy, mình chỉ thiếu nước là cuốc lật nền nhà lên thôi.
Đúng hai giờ sáng. Đứng trước ngôi biệt thự, Belze hít một hơi thật sâu rồi tiến thẳng theo lối cổng chính. Đèn đường nhòe nhoẹt trong sương mù.
Qua cổng đối với một bậc thầy đào đường khoét vách như Belze chỉ là chuyện nhỏ. Gã quyết định vào nhà theo lối cửa xuống tầng hầm.
Tên lưu manh sống bằng… danh bạ điện thoại bật đèn pin, thận trọng xem xét hệ thống báo động. “Những biệt thự có giá như thế này, nhà nào lại không quên mắc hệ thống bảo vệ tinh vi chớ!” – Gã bụng bảo dạ.
Chà chà, đếch có! Belze tự “tuyên bố” sau mười lăm phút dò dẫm.
- Trúng quả đậm rồi.
Gã cười khan khi sờ tay vô ổ khóa tầng hầm. Ba thứ khóa mắc dịch này cho dù có lắp thêm khóa phụ cũng là đồ bỏ với một sư phụ có tay nghề vạn năng như gã.
Chỉ nghe một tiếng nhỏ, cánh cửa tầng hầm đã hé ra. Belze thận trọng bước vào và như thường lệ, theo cầu thang lên tầng trên đánh quả. Gã không dại dột bật đèn mà chỉ dùng ánh sáng vừa phải của ngọn đèn pin mang theo để soi lối đi. Mũi gã đột nhiên khịt khịt. Mẹ kiếp, phòng khách vẫn khen khét mùi khói thuốc. Mụ này cũng vào loại nghiện nặng đây. Mụ hút nhiều đến nỗi làm cho căn phòng ám khói vĩnh cửu thế này kia mà.
Những ô cửa không hề buông rèm khiến gã giờ đây cũng ngại bật đèn. Hừ, thiếu đàn ông trong nhà, bọn đàn bà hư đốn nhỉ. Đi chơi, quên tuốt chuyện tề gia nội trợ căn cơ.
Chà, tiền, vàng, nữ trang… mụ ta bỏ đâu hử? Có lẽ cuối cùng đành phải ấn công tắc đèn thôi, tối mò mò thế này thì có thánh cũng chẳng tìm ra được.
Trong lúc Belze đang còn do dự phán đoán nơi gia chủ cất giấu của cải thì căn phòng đột nhiên sáng lòa như có cả hai chục cái bóng đèn đồng loạt quét ra. Gã lưu manh ú ớ đưa cả hai tay lên che mắt.
Trời ơi đất hỡi, một người đàn bà ngồi lù lù trên chiếc đi-văng kê sát tường, trong tay lăm lăm khẩu súng ngắn. Điếu thuốc More cán dài màu nâu cháy dở còn bốc khói trong gạt tàn.
Elsa nhấc chân khỏi công tắc điện dưới sàn nhà, nhặt lại điếu thuốc trong gạt tàn hút tiếp.
- Chào ông, Robert Winter. Xin nhiệt liệt chào mừng ông đêm hôm khuya khoắt thế này còn lặn lội tới thăm tôi. Đừng tính chuyện làm điều ngu ngốc. Hãy nhớ rằng tôi từng lượm hơn chục huy chương vàng trong môn súng ngắn bắn nhanh đấy. Chưa nói đến việc tôi mới giải nghệ thám tử chưa lâu đâu. Chà, Winter – mùa đông, có nghĩa là khoảnh khắc trước mùa xuân. Nhưng bây giờ thì đông tàn thôi, còn xuân thì không tới đâu.
Belze rọ rạy.
- Đứng im. Nếu không tôi sẽ đốn vào đầu gối để ông quỳ cho dễ đấy.
Ống Bễ bắt đầu phì phò như vừa rèn xong cả chục thanh mã tấu:
- Khôôông… tôi… không ạ.
- Tốt lắm. Bây giờ thì thả túi đồ nghề xuống. Được rồi. Nào, tiếp nghe, nằm úp mặt xuống, hai tay vắt chéo sau lưng! Rõ chưa?
Đố Belze dám không tuân lịnh. Mẹ kiếp, chưa hiểu con mụ chủ nhà này bắn chính xác cỡ nào nhưng ngôn phong của mụ có uy như một cảnh sát thứ thiệt. Quỷ tha ma bắt mụ đi, thế là coi như mọi thứ tổ trác hết rồi. Con mụ quả ghê gớm, nghiệp vụ điêu luyện, chống lại mụ chỉ tổ thiệt mạng. Mụ đã nhìn thấu ngón nghề của gã qua cuộc điện thoại…
Mặt Balze úp xuống và gã nhận ra ngay rằng thảm trải nhà là loại thảm phương Đông cực đắt.
Elsa Kranig không rời mắt khỏi tên cướp, nhấc máy gọi điện cho trực ban Tổng nha cảnh sát.
*
Một ngày như mọi ngày. Sáng thứ bảy vừa thức dậy, Gaby đã thấy chó Oskar vẫy đuôi rối rít nơi thành giường. Cô bé âu yếm xoa đầu quái cẩu rồi vươn vai ngó qua cửa sổ.
Trời ạ, mùa thu trời không mưa nên cảnh đẹp đến không ngờ. Gaby sững sờ nói nhỏ:
- Oskar ơi, thời tiết này mình đi dạo thì tuyệt vời.
Bà Margot đang chuẩn bị bữa điểm tâm trong bếp nói vọng ra:
- Con đã dậy rồi hả Gaby?
- Vâng, thưa mẹ.
Công Chúa chạy ào vào bếp ôm lấy mẹ:
- Con nghĩ thế này được không mẹ. Hôm nay mẹ làm cho con một cái bánh ngọt thật ngon để con đem biếu cô Elsa nhé. Con muốn cảm ơn cô đã cho con chiếc lắc tuyệt đẹp này. Và nhân tiện con sẽ kiểm tra coi cô ấy có cai thuốc lá thực sự như đã hứa với mẹ con mình không đã. Mẹ nghĩ thế nào?
Bà Margot cười hiền:
- Ý kiến hay đó Gaby. Mẹ sẽ làm ngay đây.
Gaby thích quá cảm ơn mẹ bằng một cái hôn rồi bước vào nhà tắm mở vòi hoa sen xối nước rào rào.
Nửa giờ sau mọi thứ đã sẵn sàng. Ái chà, chiếc bánh ga-tô phết sô-cô-la trông hấp dẫn hết biết. Gaby không ngớt trầm trồ trước chiếc bánh được trang trí cầu kì, đặt trên một chiếc đĩa, để trong hộp các-tông có thắt nơ.
Hai mẹ con loay hoay cột hộp bánh vào yên xe đạp. Oskar mừng phát rồ lên vì sẽ được chạy rông ngay từ sáng sớm. Tất nhiên, nó sẽ bị cột xích. Oskar không hài lòng lắm nhưng đã là luật thì ai mà chẳng phải chấp hành.
Hai thầy trò Công Chúa người đạp xe, kẻ chạy bộ thong thả ra đường. Còn phải hỏi, dẫu có được mệnh danh là “quái cẩu” thì Oskar vẫn là một con… chó. Bạ thứ gì lạ, nó cũng rúc mõm vào hít hít, thấy mà ghê.
Ê, cô chủ có tỏ vẻ không bằng lòng cũng mặc kệ, Oskar cứ đường ta ta đi. Nó tung hoành ngang dọc làm sợi dây trong tay Gaby mấy lần suýt buột ra.
- Muốn đi bụi hả cưng. Được, chị sẽ cho mày chạy nhảy thỏa thích trong công viên mười phút vậy. Và hãy nhớ chỉ mười phút thôi nhé.
- Ẳng, ẳng…
Gaby cởi xích cho Oskar. Coi, quái cẩu được tự do như hổ mọc thêm cánh. Ngay lập tức, nó biến vào công viên ướt đẫm sương mù. Nào, bây giờ thì Gaby chỉ còn nước dắt xe đạp lững thững đi theo. Công viên có vẻ lạnh hơn ở ngoài.
Công viên này có tên là Kosebella, nằm ngay cạnh tòa biệt thự của cô Elsa. Trong công viên có một cái hồ nhỏ. Vài con vịt trời ở đâu kéo về đây rồi sinh sôi nảy nở thành cả một đàn đông. Vì thế, cái hồ được gọi là hồ Vịt Trời.
Còn sớm quá thật. Ai lại mới tinh mơ thế này đã gõ cửa thăm cô Elsa. Con Oskar đã chạy biến. Gaby dựa xe vào gốc cây rồi tha thẩn đắm mình trong không khí thoáng đãng của buổi sáng giữa rừng cây…
Bỗng có tiếng Oskar sủa inh ỏi.
Tiếng sủa dồn dập như tiếng còi báo động vọng tới từ khu vực hồ Vịt Trời. Oskar khám phá một ổ vịt rúc trong bụi rậm chăng?
Tiếng sủa vẫn không dứt, càng như gấp gáp hơn. Có chuyện gì rồi! Gaby vội lên xe, đạp thẳng tới đó.
Trời ạ, vừa nhác thấy bóng chủ nhân, Oskar đã phi nước đại đón đầu rít lên khe khẽ, có ý bảo cô chủ lại mà coi thứ gì đó.
Dựng xe, đi theo Oskar, Gaby luồn qua dưới một khóm cây và giật bắn mình khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Một người nằm úp sấp trên cái ghế băng kê khuất sau lùm cây. Một tay và một chân người này thả thõng vô hồn. Hai chiếc túi du lịch nằm chỏng chơ trên đất ướt.
Cô bé đưa bàn tay chặn lồng ngực trái. Nào, bình tĩnh chứ Gaby. Người đàn ông nằm úp sấp trên băng ghế kia chưa chắc đã… chết.
Oskar lại sủa rầm trời nhưng người kia vẫn bất động. Ừ… ừm biết tính như thế nào bây giờ? Gaby là con gái không lẽ đi sơ cứu bằng hô hấp nhân tạo cho một người đàn ông xa lạ giữa chỗ hoang vắng này?…
- Thôi đi Oskar.
Gaby khẽ mắng con chó rồi lại gần hơn nhìn vào mặt người đàn ông. Mắt cô như muốn lòi khỏi tròng. Trời đất, té ra là tên cướp khét tiếng Detlef Knobel đang bị ba cô và băng Tứ quái truy nã. Có thể gã bị thương hồi đêm chăng? Gaby bấm ngón tay cái vào các ngón khác để trấn tĩnh. Phải báo ngay cho cảnh sát. Đúng rồi! Cô bé lùi lại, vẫy Oskar theo.
Coi, hai thầy trò còn biết bốc hơi ở đâu nếu không chấm tòa biệt thự của cô Elsa Kranig chứ. Chỉ trong nháy mắt, hai thầy trò đã đứng trước cửa tòa biệt thự. Công Chúa vừa thở hổn hển vừa ấn một hồi chuông dài.
Phút chờ đợi trôi qua dài như cả thế kỉ. Cô Elsa còn mắt nhắm mắt mở, có vẻ khó chịu với vị khách gọi cửa quá sớm, nhưng vừa nhìn thấy Gaby nét mặt đã thay đổi hẳn.
- Là cháu hả Gaby?!
- Cô ơi, cô phải gọi cảnh sát và bác sĩ tới công viên gấp.
- Hả, chuyện gì vậy?
- Một tên tội phạm vô cùng nguy hiểm đang nằm bất tỉnh trên băng ghế, còn lí do gã xỉu thì cháu hoàn toàn mù tịt.
Đến phiên Elsa sửng sốt. Người cựu nhân viên hình sự mấp máy môi:
- Thiệt hở Gaby. Lạy Chúa, cô cứ tưởng mình cô bị quấy rầy lúc nửa đêm bởi một tên đào tường khoét vách, ai dè sáng sớm cháu cũng đã gặp chúng rồi.
Hai cô cháu vội vã nhào vào chỗ để điện thoại.
Vài phút sau đã thấy tiếng còi xe cảnh sát và xa cứu thương hụ lên huyên náo trước công viên Kosebella. Gaby nhanh chóng chặn đầu xe cảnh sát dẫn đường.
Cô Elsa cũng phóng lên xe. Các đồng nghiệp nhìn cô một cách kính nể bởi cô từng là chỉ huy cũ của họ. Người ta đưa cho Gaby máy bộ đàm để cô bé nói chuyện với bố.
Thanh tra Glockner đang ăn sáng. Công Chúa thông báo vắn tắt mọi việc cho bố rồi chuyển máy bộ đàm sang cô Elsa.
Elsa cười vui vẻ:
- Chào buổi sáng, Emil. Gaby vừa lập công lớn, giúp các đồng nghiệp của anh tóm cổ được tên Detlef Knobel đó. Tôi biết các anh nhức đầu vì tên này cả tháng nay. Phần tôi, anh biết không, tôi đã tóm được một tên trộm cà trớn đã thăm dò tôi qua điện thoại. Anh đến Tổng nha thì rõ thôi. Tôi đã tiếp thằng cha Richard Belze này đúng tư cách một vị chủ nhà có nghiệp vụ đúng điệu đặc nhiệm nhà nghề và gọi trực ban đến điệu gã về phòng giam rồi.
Bên kia đầu dây, giọng ông Glockner thán phục:
- Chà, Elsa…
- Chuyện nhỏ mà Emil. Bởi vậy tôi không nỡ đánh thức anh.
- Trời đất. Đâu phải chuyện nhỏ. Hai thằng Detlef Knobel và Richard Belze đều là trụ cột của băng KBF đấy.
- Vậy hả? Thôi, chào anh.
Tiếng Gaby gọi bên ngoài:
- Cô Elsa ơi, chúng ta chỉ còn thiếu một gã nữa là đủ bộ Tam Giác Mánh KBF.
*
Tứ quái được mời đến Tổng nha cảnh sát một cách bất ngờ. Thanh tra Glockner có chuyện gì đó cần bàn với chúng.
Ba thằng con trai tụ tập trước cổng. Chỉ còn thiếu mỗi Gaby. Còn phải hỏi, trong băng, con gái vốn hiếm hoi nên có quyền đến trễ, chớ thằng mập Kloesen mà cứ thử đến muộn năm phút coi…
Tròn Vo làu bàu:
- Hic, kiếp sau tao thề sẽ làm… Công Chúa cho tụi mày chờ đui mắt.
Máy Tính cười:
- Mày mà làm công chúa thì hoàng tử nào cho xứng… dáng vóc hả? Ha ha.
Tròn Vo còn lâu mới buồn, nó lảng qua chuyện khác ngay:
- Này, hi vọng là gã đừng ngoẻo, cái thằng Knobel trời đánh đó. Gã chết mà không một lời trăng trối về cái bịch bưu phẩm mắc dịch đó thì đúng là thảm họa cho cả châu Âu này.
Hai cái mồm há ra một lượt:
- Trời ơi, mày trù ẻo gì kì cục vậy. Tên cướp cạn đó không thể tử được.
Gaby đến rồi. Công Chúa bữa nay ngó bộ tươi tỉnh ghê. Karl nhanh nhẹn đỡ xe đạp cho Gaby để vào chỗ ba cái kia.
Gaby nhìn khuôn mặt bí xị của Tròn Vo, mỉm cười:
- Bộ giận mình vụ đến trễ hở Kloesen?
- Ờ… đâu có.
- Có tin mới đây các bạn. Knobel bị ngất xỉu lúc mười một giờ đêm hôm qua do bị… ngộ độc. Bác sĩ kết luận có thể gã bạ đâu ăn đấy như Ông Địa của tụi mình nên lãnh đủ mọi hậu quả với cái bao tử đã yếu sẵn. Giờ thì gã đã tỉnh lại rồi.
Tròn Vo nhăn như khỉ:
- Đừng vơ đũa cả nắm vậy chớ Gaby. Dạ dày mình đâu giống dạ dày bọn trộm cướp.
- Xì, bạn cứ thử xơi phải thịt vịt bị nhiễm độc như gã xem. Hình như đêm qua gã xơi món vịt hầm trong nhà một bà cụ ở ngay cái xóm bị bao vây đó. Gã khai như vậy. Gã nói rằng nhờ trốn trong một cỗ quan tài mà gã được ăn món vịt hầm khoái khẩu. Knobel còn giam bà cụ vô tầng hầm bất kể sống chết, cũng may mà hàng xóm sáng nay tình cờ ghé thăm bà cụ biết được và giải thoát cho cụ. Ông cụ chủ nhà 80 tuổi thì đi nằm viện từ tối hôm kia. Hóa ra cụ cũng đã xơi phải món vịt bị nhiễm độc thực phẩm đó.
Ba quái cười đến chảy cả nước mắt.
Công Chúa đợi cho các bạn cười đã đời rồi nói tiếp:
- Có chuyện này mình cần nói thêm, trong hai cái túi du lịch của Detlef Knobel, cảnh sát thấy chật căng các vỉ thuốc viên trị bịnh giảm đau. Điều ấy chứng tỏ tên cướp nguy hiểm này chính là thủ phạm đột nhập vào nhà bác sĩ Heilmann.
Máy Tính sốt ruột:
- Thế còn gói bưu phẩm?
Gaby lắc đầu:
- Không thấy gã đem theo người.
Tarzan chới với:
- Gã khai thế nào?
- Knobel câm như hến khi bị chất vấn về gói bưu phẩm. Kể cả gã Belze xấu số lọt vào nhà cô Elsa tối qua và đã bị tóm gọn cũng không chịu nói gì về việc này. Ba mình cho rằng chúng đã có bàn bạc từ trước và đang âm mưu một chuyện gì đó. Dĩ nhiên có liên quan đến gói bưu phẩm.
Tarzan lẩm bẩm:
- Vẫn còn một tên cướp thứ ba đang ung dung ngoài vòng pháp luật. Có thể thằng khốn có tên là Paul Frese đó đang thủ cái hộp cũng nên.
Hắn quay sang Gaby:
- Về thằng Paul Frese này, tiếc là chúng ta chưa có cơ sở để nhận dạng, phải không Gaby?
Máy Tính cũng xen vào:
- Gã cũng chưa bị truy nã thì phải?
Gaby cười bí ẩn:
- Lệnh truy nã thì chưa. Nhưng mình đã năn nỉ xin ba được một cái ảnh của gã.
Tròn Vo nghiêng mình rất điệu nghệ:
- Quả xứng đáng là một thám tử… gái tài danh.
- Ê, bỏ cái giọng đó đi Tròn Vo. Bộ không muốn coi ảnh hả?
- Í, không dám đâu Công Chúa ơi!
Cô bé chìa tấm ảnh tên tội phạm cuối cùng của băng KBF cho Tarzan rồi hắng giọng:
- Ba mình hiện đang rất sốt ruột trong việc tìm ra tung tích của thằng này. Vì ông cũng nghĩ rằng gã đang giữ gói bưu phẩm chết người kia.
Karl gật đầu:
- Mối nghi ngờ rất có cơ sở.
Tarzan ngó đi ngó lại chân dung tên tội phạm rồi la lên:
- Này quý vị, chúng ta đã chạm mặt gã này rồi.
Gaby hỏi vội:
- Các bạn gặp lúc nào? Sao mình chưa hề biết gã?
Máy Tính giải thích:
- Hôm qua lúc bạn đến thăm cô Elsa thì tụi này ghé qua nhà ông Eduard để trả cuốn ca-ta-lô giới thiệu các cục chặn giấy. Chính Frese đã có mặt ở đó trong vai trò một kẻ bán da thú dạo. Gã đã chào hàng ông cụ những tấm da chuột túi nhưng bị thất bại.
Mặt Gaby rạng rỡ:
- Vậy là tụi mình có những thông tin đầu tiên rồi.
Tarzan quả quyết:
- Chưa chắc. Một tên có tiền án tiền sự lưu manh như gã hễ gõ cửa ai là phải có vấn đề. Mình nghe nói gia chủ đề nghị gã xén cỏ trong vườn. Không hiểu gã có nhận lời không? Karl, mày gọi điện cho ông già xem.
Karl nói:
- Được, tao sẽ gọi ngay.
Tarzan gật đầu:
- Còn gói bưu phẩm nữa. Vấn đề là bây giờ phải tìm ra nó được giấu ở đâu. Ở chỗ Frese hay ở chỗ Claudia, đúng không?
Tròn Vo trề môi:
- Có khi gã vất mẹ cái hộp ra ngoài cánh đồng cho đỡ vướng rồi.
- Đừng bàn ra nữa Kloesen. Nếu vất ngoài đồng thì Knobel đã phun rồi, đằng này gã nhất định á khẩu trước cảnh sát, chắc hẳn nó có kế hoạch cụ thể.
Gaby thông báo:
- Ngoài lớp bìa các-tông, bên trong là hộp thiếc hàn kín. Vỏ hộp có ghi dòng chữ tiếng Anh nói rõ nội dung và sự nguy hiểm cũng như điều kiện được mở hộp.
Karl ngần ngừ:
- Giả sử tên Knobel đọc được tiếng Anh…
Gaby đáp:
- Chắc chắn là có. Chương trình tiếng Anh đã phổ cập ở các trường phổ thông bao lâu nay rồi.
Tròn Vo chêm vào:
- Một thằng trộm có đào tạo.
Karl lập luận:
- Vậy cái hộp thiếc trong tay gã có giá trị như một trái bom nguyên tử. Gã sẽ dùng nó làm phương tiện để đòi hỏi thỏa mãn yêu cầu của chúng.
- Đúng vậy, chúng sẽ dọa thả vài con vi trùng vào nguồn nước ăn nào đó chẳng hạn. – Tarzan nhìn các bạn rồi nói tiếp – Chúng ta có thể biết được lí do vì sao tối qua Claudia lẻn ra ngoài, biết đâu cô ả đi nhận gói bưu phẩm.
- Nhưng sao Knobel lại nằm chình ình trong công viên hoang vắng?
- Biết đâu giao hàng cho cô bồ ruột xong, gã mới sinh trọng bịnh.
Tròn Vo sốt sắng:
- Vậy thì bắt đầu từ Claudia đi chớ còn chờ gì nữa.
Gaby chớp mắt:
- Tròn Vo nói có lí. Mình ủng hộ bạn về việc khoanh vùng bà chị Claudia đó. Có lẽ mình phải gọi điện báo tin cho ba mình về giả thuyết này.
Tròn Vo hoan hỉ. Nó nhìn Công Chúa bằng cặp mắt biết ơn.
Tarzan nói:
- Chú Glockner có cách làm của cảnh sát, còn chúng ta có kiểu hành động của… Tứ quái.
Máy Tính trợn mắt:
- Đại ca tính thế nào?
- Đột nhập, đơn giản là đột nhập.
Công Chúa vô phòng thường trực của Tổng nha gọi nhờ điện thoại cho bố rồi cả đám phóng lên ngựa sắt phi nước đại về kí túc xá. Mới sải vó được nửa đường. Máy Tính đã ra hiệu cho các bạn ghé vào một trạm điện thoại công cộng.
Nó nói:
- Chờ mình gọi cho ông già sưu tầm cục chặn giấy một chút.
Ở nhà ông Eduard, mọi chuyện đều yên ổn. Ông cụ ho sù sụ bên kia đầu dây:
- Hôm nay tôi bị cảm lạnh. Chiều nay tôi có mời ông bác sĩ Heilmann đến nhà để khám bịnh. Một công hai việc mà cháu, ông bác sĩ rất mê những cục chặn giấy. Tôi bảo đảm ông ta sẽ mê tít cho mà xem.
Cả băng lại đạp xe trối chết về trường nội trú. Coi, đang đi trước cả đoàn bất ngờ Tarzan kêu lên:
- Chú ý!
- Chuyện gì vậy đại ca?
- Coi kìa, Claudia đang ngồi trong xe ta-xi phóng vào thành phố.
Karl nhận định:
- Mình dám cá độ là Claudia chưa biết tin Knobel bị bắt nên vô thành phố để tìm gã.
*
Sân trường vắng tanh. Chiều nay thứ bảy, tất cả học sinh nội trú đều về nhà sạch. Bếp tập thể cũng không nấu bữa tối. Mọi hoạt động như ngừng hẳn. Tarzan nói với các bạn:
- Các bạn ở đây, một mình mình vào phòng Claudia sẽ êm hơn.
Phòng số 9 không khóa, chứng tỏ Claudia hoàn toàn tin tưởng vào trật tự an ninh của khu tập thể.
Tarzan đảo mắt một vòng rồi đẩy cửa bước vào. Trong phòng nồng nặc mùi nước hoa quen thuộc của Claudia. hắn bắt đầu lùng sục mọi xó xỉnh. Khỉ thật, hắn lục muốn nát mọi gầm tủ, gầm giường, đệm gối suốt mười phút mà chẳng thấy tăm hơi gói bưu phẩm đâu. Bốn vách tường đầy những tấm áp-phích quảng cáo phim chiếu các rạp.
Tarzan quay ra. Hắn nói với ba chiến hữu:
- Không tìm thấy, mình chỉ thiếu nước là cuốc lật nền nhà lên thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất