Quyển 47 Chương 8: CÁ QUẬY TRÊN THỚT
Tay Nắm Paul Frese quyết định thực hiện phi vụ của mình tại nhà ông già sưu tầm cục chặn giấy vào chiều thứ bảy. Kiểu gì thì kiểu, tối nay đi nhậu một trận quắc cần câu cái đã.
Vẫn bộ dạng của thợ thuộc da, vẫn cái va-li có bánh xe cũ mèm nhưng rỗng tuếch cốt để đựng đồ chôm chỉa, gã chỉ trang bị thêm trong va-li một chiếc dùi cui để gõ đầu… gia chủ. Tôn chỉ hoạt động của gã là: đập đập - ném xó - cuỗm đồ - biến.
Tay Nắm quả xứng danh là một tên cướp ngày. Chiều thứ bảy, gã nhập nha dinh thự Eduard mà không gây một tiếng động nhỏ. Ê, có phải lão già đã từng hê lên rằng trong nhà lão treo vô số các chủng loại da thú? Mẹ kiếp, lão “nổ” quá. Tay Nắm đảo con mắt nãy giờ mà có thấy tấm da thuộc nào đâu. Vậy mà dám bô bô nào là da voi, da sư tử, da cọp, da gấu trắng… Dóc tổ.
Frese vào một gian phòng nhỏ. Trong tủ kính có bày dăm cái đồ chặn giấy. Hê hê, lão già gần đất xa trời này làm như mình là một văn hào nổi tiếng vậy, viết lách chó gì được mà khoe mẽ ba cái đồ đè giấy má cho chật nhà.
Nghĩ là nghĩ thế, nhưng Frese vẫn tò mò dừng chân trước một cục pha lê có hình bông hồng đen bên trong. Chà, cái cục của nợ ấy cũng ngộ thiệt, hay cứ lấy nó để làm kỉ niệm về một phi vụ chẳng rớ được gì.
Frese đẩy kính lấy cục chặn giấy ấy và thảy tưng tưng trên tay. Gã tính đi tìm những cái két sắt và tủ chìm thì giật thót mình vì tiếng chuông điện thoại reo trên tầng thượng. Sau đó là tiếng chân người lê dép lệch xệch. Té ra lão già có nhà.
Frese nghe giọng ông lão vang lên giữa tòa nhà hoang vắng:
- Alô, chào bác sĩ Heilmann, tôi đã uống chè bạc hà và bây giờ còn hơi sốt khoảng 38 độ rưỡi. Vâng, ông cũng không cần phải vội vàng gì. Xin chào.
Ống nghe bên tầng trên vừa đặt xuống máy là Frese đã bắt hụt cục chặn giấy bằng pha lê khiến nó rơi xuống mặt tủ gỗ.
Ngay lập tức Frese ép mình vào khe tủ, gã nghe tiếng chân ông già vội vã xuống cầu thang. Ông già dại dột đi thẳng đến cái tủ, nơi vừa phát ra tiếng động để kiểm tra.
Frese giơ dùi cui lên và đập… không hết sức vô gáy ông già. Eduard đổ xuống như một cây chuối, không một tiếng kêu.
Frese túm hai chân kéo xềnh xệch ông già bất kể đầu ông lão nện cồm cộp xuống từng bậc cầu thang. Gã nhếch mép:
- Chịu khó nằm đây vài tiếng nhé lão già, lâu lâu rồi lão sẽ tỉnh lại đó mà.
Tuy nhiên Tay Nắm lục lọi muốn rụng cả tay, mù cả mắt mà chẳng thấy một cái két chìm, két nổi nào. Mẹ kiếp, hớ nặng rồi. Mặt gã thuỗn ra.
Cuối cùng Frese chỉ thu hoạch được tổng cộng 1.000 mark, ba bộ khuy áo bằng bạc, một kim gài cà-vạt và một cục pha lê chặn giấy hình bông hồng đen.
Chẳng bõ cái công mò mẫm mấy ngày trời.
Frese đút cục chặn giấy có bông hồng đen vào túi rồi xách chiếc va-li rỗng cuốn gói.
*
Tứ quái TKKG đứng trong nhà để xe đạp. Mặt đứa nào đứa nấy dài ra. Tarzan tuyên bố:
- Như đã nói, chỉ có bà chị Claudia là đáng nghi nhất. Mình linh cảm như vậy.
Gaby nhíu mày:
- Nếu đêm qua Claudia đã nhận gói bưu phẩm thì cô ta giấu ở đâu? Nếu không giấu trong phòng thì giấu ngoài trời, chúng ta phải vận dụng đầu óc để phán đoán chứ.
Lời nói của Gaby làm cả đám tỉnh ngộ. Giọng Tròn Vo phấn chấn:
- Tụi mình đổ ra đi tìm đại thế nào cũng phát hiện.
Karl cười tủm tỉm:
- Phải áp dụng phương pháp loại trừ để khỏi tốn thì giờ. Chúng ta kiểm tra vòng ngoài trước rồi khép vòng vây từ từ vô trong.
Thế là bốn quái khai mào chiến dịch… bới lông tìm vết khắp sân trường, bụi rậm, hốc cây… Chúng đang mò kim đáy biển bỗng nghe tiếng Tròn Vo la lên:
- Thấy rồi!
Nó hấp tấp thọc cả hai tay vào bụi gai trắng.
Một tiếng thét đau đớn xé không gian im lặng. Tròn Vo nhảy lùi lại, ngồi phịch xuống đất, mặt nó nhăn nhó đến thảm hại:
- Gai đâm đầy vào tay tao rồi.
Karl nói:
- Gai trắng là nguy hiểm lắm đấy. Nó nhức nhối trong thịt và khó nhể ra lắm.
Gaby nửa cười nửa mếu:
- Chúa ơi, một con nhím cỡ đó mà nhầm thì chịu Ông Địa thật.
Tiếng xe ta-xi rền lên trước cổng rồi tắt lịm. Claudia xuống xe, cau mày vì chạm băng Tứ quái. Nhưng rồi cô ta làm bộ không để ý đến, cảm ơn người lái xe rồi tiến thẳng vào khu nhà ăn.
Tarzan quyết định tấn công:
- Claudia Tummel!
Claudia nói mà không thèm quay lại:
- Không nói chuyện với chúng mày.
- Không cần chị nói, chỉ cần chị nghe là đủ. Hay là chị không liên quan đến Detlef Knobel để cần nghe thông báo.
- Tao chẳng biết thằng nào tên là Detlef Knobel cả. Hôm qua tao đã nói rồi.
Tarzan bắt nọn:
- Nghe đây bà chị. Thằng Detlef Knobel đang trong tình trạng thập tử nhất sinh nên bà chị không gặp là phải. Giờ này các bác sĩ đang tận tình cứu chữa.
Claudia thoáng biến sắc nhưng ả trấn tĩnh ngay:
- Chú mày định thăm dò chị phải không?
- Tôi nói thiệt mà. Knobel đêm qua nằm bất tỉnh nhân sự trong công viên. May mà Gaby nhìn thấy liền báo ngay cho các bác sĩ cấp cứu kịp thời. Không tin, cứ đến bịnh viện mà hỏi.
Claudia tránh ánh mắt của kẻ đối diện. Cô ả nói tỉnh queo:
- Y có chết cũng mặc kệ, bận gì đến tôi chớ.
Claudia nói xong là bước đi thoăn thoắt. Kloesen nhìn theo nhận xét:
- Không một chút xúc động trên gương mặt, quả là loại bợm bẩm sinh.
Gaby tán đồng:
- Loại này có thể cho làm gián điệp được.
Nhìn theo bước chân vội vã của Claudia, Tarzan cảm thấy nhức đầu:
- Cô ta sẽ làm gì tiếp theo đây chớ?
Karl phất tay:
- Liên minh của chúng lúc này chỉ còn thằng Paul Frese. Tao dám đảm bảo cô ta sẽ gọi điện cho thằng khốn ấy để xác minh tin tức của Knobel. Nhất định tin vừa rồi làm cô ta rối trí.
- Chuẩn, hết sức chuẩn. Tao đi đây.
- Sao?
- Tao tới hành lang cửa sổ nhà bếp để nghe lén điện thoại chứ còn sao gì nữa.
Tarzan và quân sư tính toán như thần. Coi kìa, Claudia đã nhào đến máy điện thoại, lập cập quay số.
*
Gần trường đua ngựa có một công viên. Công viên cũng chẳng cách nhà ông già Eduard bao xa. Lúc này nắng chiều nhuộm vàng công viên bằng một màu lúa chín.
Ở công viên tồn tại một cây sồi già có đến hơn hai trăm tuổi. Thân cao lớn bảy người ôm không xuể vậy mà cũng bị mùa thu nhuộm vàng quá nửa. Thỉnh thoảng một cơn gió se lạnh ào qua, bứt những chiếc lá vàng ném chung chiêng vào không trung.
Bên rìa công viên là con kinh thoát nước thải của thành phố. Con kinh có hai bên vách gia cố bằng bê-tông và sâu ngập đầu người. Người ta đã đặt một băng ghế dưới gốc sồi cho những cặp tình nhân nào muốn ngồi thủ thỉ bên dòng kênh.
Paul Frese thất vọng vì phi vụ không thành, ngồi phịch xuống băng ghế. Gã cảm thấy mệt mỏi rã rời. Còn phải hỏi, phi vụ tuy trót lọt nhưng thu hoạch lại quá… hẻo. Cũng có điều an ủi gã là còn lâu cảnh sát mới biết kẻ trấn lột là ai, bởi gã đã mang găng tay trong khi lục lọi nhà ông lão.
Gã thèm rượu đến bã cả người. Bình thường trong túi luôn luôn có chai rượu đế mini mang theo nhưng hôm nay không hiểu sao Frese lại quên bẵng. Gã toan bắt chân chữ ngũ thì thấy hông đau nhói, à thì ra là cục thủy tinh.
Frese móc cục thủy tinh chặn giấy chiến lợi phẩm ra. Gã thảy tưng tưng trên tay như muốn ném cha xuống dòng kinh cho khất mắt.
Đúng vào lúc gã vung tay thì một tiếng kêu vang lên rồi tiếng chân vội vã đi tới:
- Đừng, lạy Chúa…
Frese quay lại. Một người đàn ông chưa tới trung niên đeo kính gọng sừng tiến tới. Cái cặp trên tay ông có in một dấu thập đỏ. Hóa ra là một ông bác sĩ.
Frese hất hàm:
- Ông cần gì?
Người đàn ông nói vội vã:
- Ông định quẳng cục chặn giấy kia đi hay sao?
- Thì sao?
- Nó là một báu vật đó, ông có biết không?
- Một cục thủy tinh chứ báu vật chó gì.
- Nó rất quý và hiếm đó. Đừng quẳng nó đi.
Frese nắm chặt hơn cục chặn giấy:
- Việc gì đến ông nào?
- Tôi là bác sĩ Heilmann. Tôi có chút hiểu biết về loại này. Xin ông cho xem qua nha.
- Khéo bị bể đó. Cẩn thận.
- Cục thủy tinh này… nếu tôi không lầm thì trước đây là… à mà này, ông có hiểu người ta bỏ một bông hồng đen vào giữa cục thủy tinh như thế nào không? Ông…
- Wagner. Tên tôi là Wagner. Cục thủy tinh này tôi mới lượm được ở nhà bà cô ruột mới mất.
Heilmann coi bộ căng thẳng rồi ấp úng đề nghị:
- Thưa ông Wagner, nếu ông không mặn mà gì cục thủy tinh thì hãy nhượng lại cho tôi với giá 120.000 mark.
Frese choáng váng, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần. Heilmann nói tiếp:
- Thật sự mà nói, khi đem đấu giá, vật này có thể kêu được tới 200.000 mark, nhưng nhiều thế thì tôi không có. Tôi chỉ là thầy thuốc. Tùy ông suy nghĩ.
Frese không tin vào tai mình, gã cố kìm để khỏi run bắn lên:
- Đếch suy nghĩ gì cả. Tiền trao cháo múc.
Heilmann thở phào:
- Chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé. Xe hơi tôi đậu đằng kia. Ông sẽ cùng về nhà của tôi, ở đó, tôi sẽ chi cho ông một mớ tiền mặt, số còn lại trả bằng séc cá nhân. Sáng thứ hai, ông có thể ra ngân hàng lãnh hết.
Frese đút cục báu vật vô túi rồi xách va-li đứng dậy ra bãi đỗ xe.
Heilmann hỏi:
- Bà cô của ông cũng là nhà sưu tập thứ này sao?
Frese nhếch mép:
- Bà cô tôi chỉ sưu tập… đàn ông. Bà ta đã năm lần cưới chồng rồi đó.
- Nghĩa là ông chỉ lượm được một cục tại nhà bà ấy?
- Đúng một cục.
Hai người đàn ông ra bãi đậu xe. Bỗng Heilmann giật mình:
- Khoan đã. Tôi phải gọi điện cho bà xã tôi bởi vì cô ấy giữ chìa khóa két. Không có cô ấy làm sao lấy được 18.000 đồng. A, hay là ông nhận luôn tờ séc 120.000 mark cho thuận tiện?
- Không. Tối thiểu 18.000 mark tiền mặt.
- Vậy thì đợi tôi ở đây.
Heilmann đi vội tới buồng điện thoại tự động và nhấc phôn cấp tốc. Tiếng trả lời bên kia đầu dây:
- Tổng nha cảnh sát đây.
- Dạ, cho tôi nói chuyện khẩn cấp với thanh tra Glockner.
- Tôi nối máy đây.
Tiếng Glockner vang lên:
- Tôi là Glcokner.
- Vâng, tôi: bác sĩ Heilmann. Trong xe ô-tô của tôi đang có một người tự xưng là Wagner. Ông ta đang giữ một cục pha lê chặn giấy mà tôi biết chắc là của một bịnh nhân tên Eduard nhà số 11 đường Trường Đua Ngựa. Tôi cho rằng gã Wagner này đã ăn trộm hoặc trấn lột ông cụ Eduard để cướp báu vật ấy. Hiện thời tôi đang gài bẫy mua bán với gã và chở gã về nhà mình.
- Hiện ông đang ở đâu?
- Buồng điện thoại di động trên đường Kaltwein.
- Xe hơi ông bảng số “CH-38” phải không? Bây giờ thì ông lái xe theo đường Amalien về hướng nhà thờ Maria và thẳng đường ra ga. Chúng tôi sẽ triển khai lực lượng bắt dọc đường. Mặt khác, tôi sẽ cử người đến nhà ông cụ Eduard tức khắc.
- Cảm ơn ông thanh tra.
Heilmann buông máy quay đầu lại. Lạy Chúa, tên lưu manh đâu có đợi ngoài xe mà đã chui tọt vô chiếc Mercedes của ông từ nãy. Viên bác sĩ đâu biết trong khi ông đang gọi điện thoại thì tên tội phạm đã sực nhớ ra. Trời ạ, cái tên bác sĩ Heilmann khá quen quen với gã. Đúng rồi, hồi nãy lẻn vô nhà lão già Eduard, gã nhớ rằng ông cụ đã nhắc tới “Heilmann” khi trò chuyện qua ống nói. Mẹ kiếp, té ra hai đứa quen biết nhau, thảo nào…
Tiếng động cơ rền lên. Heilmann nhào ra khỏi buồng điện thoại và đứng sững như trời trồng nhìn chiếc xe của mình mất hút.
*
Tarzan đu người bám dính vào thành cửa sổ nhà bếp, cố nghe cho được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của Claudia mà không để cô ta phát hiện ra. Nghe kìa, trời ạ. Rõ ràng một tiếng chửi thề từ cửa miệng Claudia vang lên. Cô ả quay số ai không gặp mà trở nên giận dữ vậy cà? Hẳn là ả quay số Knobel thất bại nên mới văng tục như vậy.
Claudia lại bấm số thằng cướp thứ hai. Máy quay bảy số có nghĩa là ở thành phố.
Bắt đầu!
Tarzan nghe cô ả nói khẽ vào máy:
- Hê-lô, tôi là bạn gái của Detlef Knobel đây. Không hiểu sao tôi không gọi cho anh Deti được, cả Belze nữa. Anh biết rõ rồi đó. Nếu anh Knobel quả thực bị bắt thì chính anh và Belze có nghĩa vụ phải giải thoát cho anh ấy. Đừng lo lắng. Món hàng trao đổi với sinh mạng anh Knobel đã có sẵn. Đó là một cái hộp đựng đầy vi trùng sống bịnh dịch hạch đen từ Ấn Độ gửi về. Hàng tôi đang giữ, anh có cần tôi chuyển cho anh bây giờ không?
Tarzan núp ngoài cửa sổ thở phào. Thế là đủ. Claudia lặng im một lát chờ đằng kia trả lời, sau đó cô ả lại văng tục:
- Cục ***. Nếu ông bạn đang bị truy nã thì nằm yên trong nhà vậy. Tôi sẽ đích thân mang cái hộp đó đến chỗ anh. Có điều không giao sớm hơn nửa đêm đâu. Anh hiểu không, cả một lũ ranh con đang bám tôi dai như đỉa đói. Rồi, nhà anh ở cuối đường Lò Mổ hả? Hẹn gặp anh đêm nay.
*
Tarzan chạy như bay đến chỗ các bạn. Hắn nói trong hơi thở:
- Mọi chuyện đã rõ ràng. Cần gọi điện ngay lập tức cho chú Glockner.
Thế là cả đám ba chân bốn cẳng vọt đến buồng điện thoại. Thực không may, thanh tra Glockner lại không có mặt ở Tổng nha. Viên sĩ quan trực ban cho biết là ông thanh tra đang truy lùng tung tích tên cướp Frese.
Ở dinh thự ông Eduard Phortheimer, lực lượng cảnh sát đã xuất hiện kịp thời có mặt giải cứu cho ông già. Bác sĩ Heilmann đã cấp cứu hồi sức cho ông già tội nghiệp. Còn chiếc Mercedes thì được tìm thấy ở bãi đậu xe trên sân ga.
Thanh tra Glockner phái một tiểu đội cảnh sát bao vây nhà Frese ở cuối đường Lò Mổ.
*
Trong khi đó Tứ quái án ngữ tại sân trường để ngăn ngừa sự phản phé của Claudia. Nửa giờ sau hai xe cảnh sát hụ còi lao tới. Ông Glockner vừa bước khỏi xe là Gaby nhào đến. Ông thanh tra cười thoải mái:
- Các con, Frese đã bị bắt. Ba vừa nhận tin qua máy bộ đàm. Trong túi gã vẫn còn nguyên cục pha lê bông hồng đen vô giá.
Gaby nói:
- Tụi con đã lùng sục nát nước mà vẫn chẳng tìm ra gói bưu phẩm Claudia giấu ở đâu. Rất có thể cô ta giấu một chỗ nào đó giữa nhà kho và nhà bếp, vì đó là nơi cô ta làm việc.
Glockner xoa đầu con gái:
- Một ổ vi trùng khủng khiếp mà giấu ở nơi ăn uống, nghe rùng rợn quá.
Tròn Vo hùng hổ:
- Bây giờ phải tìm cho ra bằng mọi giá.
Thanh tra Glockner và đội đặc nhiệm cùng TKKG tiến thẳng đến phòng số 9. Claudia mở cửa, mặt tái mét. Ông thanh tra dằn giọng:
- Không quanh co nữa. Gã Frese đã bị bắt. Gói bưu phẩm cô giấu ở đâu?
Claudia rối rít:
- Dạ, dạ… cháu đi lấy ngay. Ông hãy ra trước tòa nói giúp cháu là cháu cộng tác với cảnh sát rất sốt sắng. Cháu ân hận lắm ạ.
Một viên cảnh sát đứng sau lưng thanh tra Glockner nghiêm giọng:
- Đừng lắm lời. Đi lấy đi.
- Dạ… cháu giấu dưới gầm kệ trong kho gạo ạ.
Gaby kéo tay áo bố:
- Ba thấy chưa, đúng như chúng con dự đoán.
Glockner nói:
- Claudia Tummel, cô đã bị bắt. bây giờ hãy đưa chúng tôi đến chỗ giấu gói bưu phẩm.
Tarzan lặng lẽ đi sau cùng, nắm chặt tay Gaby. Cô bé hơi dụi đầu vào vai hắn:
- Chúng ta đã xong việc.
Tarzan gật đầu:
- Cũng nhờ con mắt sô-cô-la của Tròn Vo. Không có Ông Địa nhìn thấy đôi uyên ương hôn nhau ở bến xe buýt thì còn lâu chúng ta mới lần ra dấu vết. Chú Glockner sẽ gặp vất vả đến chừng nào.
Gaby thủ thỉ:
- Mình không muốn nhớ lại nữa. Tarzan nhìn kìa, mặt trời đang ngả bóng, vàng như một mặt trăng. Hoàng hôn bắt đầu rồi đó.
GIỚI THIỆU TẬP SAUNhững tên cướp dày dặn bỗng tự nguyện đem nộp của cải cướp được tại một địa điểm bí mật. Bản thân chúng cũng không biết tại sao mình lại hành động như thế. Thường là khi chúng tỉnh ra thì mọi sự đã quá muộn rồi…
Vì muốn bảo vệ gia đình ông chủ hiệu nhạc cụ Wihold, TKKG tình cờ biết được hiện tượng bí hiểm này. Kẻ đã khiến cho bọn cướp vâng theo mệnh lệnh kì quái đó là ai vậy?
Vẫn bộ dạng của thợ thuộc da, vẫn cái va-li có bánh xe cũ mèm nhưng rỗng tuếch cốt để đựng đồ chôm chỉa, gã chỉ trang bị thêm trong va-li một chiếc dùi cui để gõ đầu… gia chủ. Tôn chỉ hoạt động của gã là: đập đập - ném xó - cuỗm đồ - biến.
Tay Nắm quả xứng danh là một tên cướp ngày. Chiều thứ bảy, gã nhập nha dinh thự Eduard mà không gây một tiếng động nhỏ. Ê, có phải lão già đã từng hê lên rằng trong nhà lão treo vô số các chủng loại da thú? Mẹ kiếp, lão “nổ” quá. Tay Nắm đảo con mắt nãy giờ mà có thấy tấm da thuộc nào đâu. Vậy mà dám bô bô nào là da voi, da sư tử, da cọp, da gấu trắng… Dóc tổ.
Frese vào một gian phòng nhỏ. Trong tủ kính có bày dăm cái đồ chặn giấy. Hê hê, lão già gần đất xa trời này làm như mình là một văn hào nổi tiếng vậy, viết lách chó gì được mà khoe mẽ ba cái đồ đè giấy má cho chật nhà.
Nghĩ là nghĩ thế, nhưng Frese vẫn tò mò dừng chân trước một cục pha lê có hình bông hồng đen bên trong. Chà, cái cục của nợ ấy cũng ngộ thiệt, hay cứ lấy nó để làm kỉ niệm về một phi vụ chẳng rớ được gì.
Frese đẩy kính lấy cục chặn giấy ấy và thảy tưng tưng trên tay. Gã tính đi tìm những cái két sắt và tủ chìm thì giật thót mình vì tiếng chuông điện thoại reo trên tầng thượng. Sau đó là tiếng chân người lê dép lệch xệch. Té ra lão già có nhà.
Frese nghe giọng ông lão vang lên giữa tòa nhà hoang vắng:
- Alô, chào bác sĩ Heilmann, tôi đã uống chè bạc hà và bây giờ còn hơi sốt khoảng 38 độ rưỡi. Vâng, ông cũng không cần phải vội vàng gì. Xin chào.
Ống nghe bên tầng trên vừa đặt xuống máy là Frese đã bắt hụt cục chặn giấy bằng pha lê khiến nó rơi xuống mặt tủ gỗ.
Ngay lập tức Frese ép mình vào khe tủ, gã nghe tiếng chân ông già vội vã xuống cầu thang. Ông già dại dột đi thẳng đến cái tủ, nơi vừa phát ra tiếng động để kiểm tra.
Frese giơ dùi cui lên và đập… không hết sức vô gáy ông già. Eduard đổ xuống như một cây chuối, không một tiếng kêu.
Frese túm hai chân kéo xềnh xệch ông già bất kể đầu ông lão nện cồm cộp xuống từng bậc cầu thang. Gã nhếch mép:
- Chịu khó nằm đây vài tiếng nhé lão già, lâu lâu rồi lão sẽ tỉnh lại đó mà.
Tuy nhiên Tay Nắm lục lọi muốn rụng cả tay, mù cả mắt mà chẳng thấy một cái két chìm, két nổi nào. Mẹ kiếp, hớ nặng rồi. Mặt gã thuỗn ra.
Cuối cùng Frese chỉ thu hoạch được tổng cộng 1.000 mark, ba bộ khuy áo bằng bạc, một kim gài cà-vạt và một cục pha lê chặn giấy hình bông hồng đen.
Chẳng bõ cái công mò mẫm mấy ngày trời.
Frese đút cục chặn giấy có bông hồng đen vào túi rồi xách chiếc va-li rỗng cuốn gói.
*
Tứ quái TKKG đứng trong nhà để xe đạp. Mặt đứa nào đứa nấy dài ra. Tarzan tuyên bố:
- Như đã nói, chỉ có bà chị Claudia là đáng nghi nhất. Mình linh cảm như vậy.
Gaby nhíu mày:
- Nếu đêm qua Claudia đã nhận gói bưu phẩm thì cô ta giấu ở đâu? Nếu không giấu trong phòng thì giấu ngoài trời, chúng ta phải vận dụng đầu óc để phán đoán chứ.
Lời nói của Gaby làm cả đám tỉnh ngộ. Giọng Tròn Vo phấn chấn:
- Tụi mình đổ ra đi tìm đại thế nào cũng phát hiện.
Karl cười tủm tỉm:
- Phải áp dụng phương pháp loại trừ để khỏi tốn thì giờ. Chúng ta kiểm tra vòng ngoài trước rồi khép vòng vây từ từ vô trong.
Thế là bốn quái khai mào chiến dịch… bới lông tìm vết khắp sân trường, bụi rậm, hốc cây… Chúng đang mò kim đáy biển bỗng nghe tiếng Tròn Vo la lên:
- Thấy rồi!
Nó hấp tấp thọc cả hai tay vào bụi gai trắng.
Một tiếng thét đau đớn xé không gian im lặng. Tròn Vo nhảy lùi lại, ngồi phịch xuống đất, mặt nó nhăn nhó đến thảm hại:
- Gai đâm đầy vào tay tao rồi.
Karl nói:
- Gai trắng là nguy hiểm lắm đấy. Nó nhức nhối trong thịt và khó nhể ra lắm.
Gaby nửa cười nửa mếu:
- Chúa ơi, một con nhím cỡ đó mà nhầm thì chịu Ông Địa thật.
Tiếng xe ta-xi rền lên trước cổng rồi tắt lịm. Claudia xuống xe, cau mày vì chạm băng Tứ quái. Nhưng rồi cô ta làm bộ không để ý đến, cảm ơn người lái xe rồi tiến thẳng vào khu nhà ăn.
Tarzan quyết định tấn công:
- Claudia Tummel!
Claudia nói mà không thèm quay lại:
- Không nói chuyện với chúng mày.
- Không cần chị nói, chỉ cần chị nghe là đủ. Hay là chị không liên quan đến Detlef Knobel để cần nghe thông báo.
- Tao chẳng biết thằng nào tên là Detlef Knobel cả. Hôm qua tao đã nói rồi.
Tarzan bắt nọn:
- Nghe đây bà chị. Thằng Detlef Knobel đang trong tình trạng thập tử nhất sinh nên bà chị không gặp là phải. Giờ này các bác sĩ đang tận tình cứu chữa.
Claudia thoáng biến sắc nhưng ả trấn tĩnh ngay:
- Chú mày định thăm dò chị phải không?
- Tôi nói thiệt mà. Knobel đêm qua nằm bất tỉnh nhân sự trong công viên. May mà Gaby nhìn thấy liền báo ngay cho các bác sĩ cấp cứu kịp thời. Không tin, cứ đến bịnh viện mà hỏi.
Claudia tránh ánh mắt của kẻ đối diện. Cô ả nói tỉnh queo:
- Y có chết cũng mặc kệ, bận gì đến tôi chớ.
Claudia nói xong là bước đi thoăn thoắt. Kloesen nhìn theo nhận xét:
- Không một chút xúc động trên gương mặt, quả là loại bợm bẩm sinh.
Gaby tán đồng:
- Loại này có thể cho làm gián điệp được.
Nhìn theo bước chân vội vã của Claudia, Tarzan cảm thấy nhức đầu:
- Cô ta sẽ làm gì tiếp theo đây chớ?
Karl phất tay:
- Liên minh của chúng lúc này chỉ còn thằng Paul Frese. Tao dám đảm bảo cô ta sẽ gọi điện cho thằng khốn ấy để xác minh tin tức của Knobel. Nhất định tin vừa rồi làm cô ta rối trí.
- Chuẩn, hết sức chuẩn. Tao đi đây.
- Sao?
- Tao tới hành lang cửa sổ nhà bếp để nghe lén điện thoại chứ còn sao gì nữa.
Tarzan và quân sư tính toán như thần. Coi kìa, Claudia đã nhào đến máy điện thoại, lập cập quay số.
*
Gần trường đua ngựa có một công viên. Công viên cũng chẳng cách nhà ông già Eduard bao xa. Lúc này nắng chiều nhuộm vàng công viên bằng một màu lúa chín.
Ở công viên tồn tại một cây sồi già có đến hơn hai trăm tuổi. Thân cao lớn bảy người ôm không xuể vậy mà cũng bị mùa thu nhuộm vàng quá nửa. Thỉnh thoảng một cơn gió se lạnh ào qua, bứt những chiếc lá vàng ném chung chiêng vào không trung.
Bên rìa công viên là con kinh thoát nước thải của thành phố. Con kinh có hai bên vách gia cố bằng bê-tông và sâu ngập đầu người. Người ta đã đặt một băng ghế dưới gốc sồi cho những cặp tình nhân nào muốn ngồi thủ thỉ bên dòng kênh.
Paul Frese thất vọng vì phi vụ không thành, ngồi phịch xuống băng ghế. Gã cảm thấy mệt mỏi rã rời. Còn phải hỏi, phi vụ tuy trót lọt nhưng thu hoạch lại quá… hẻo. Cũng có điều an ủi gã là còn lâu cảnh sát mới biết kẻ trấn lột là ai, bởi gã đã mang găng tay trong khi lục lọi nhà ông lão.
Gã thèm rượu đến bã cả người. Bình thường trong túi luôn luôn có chai rượu đế mini mang theo nhưng hôm nay không hiểu sao Frese lại quên bẵng. Gã toan bắt chân chữ ngũ thì thấy hông đau nhói, à thì ra là cục thủy tinh.
Frese móc cục thủy tinh chặn giấy chiến lợi phẩm ra. Gã thảy tưng tưng trên tay như muốn ném cha xuống dòng kinh cho khất mắt.
Đúng vào lúc gã vung tay thì một tiếng kêu vang lên rồi tiếng chân vội vã đi tới:
- Đừng, lạy Chúa…
Frese quay lại. Một người đàn ông chưa tới trung niên đeo kính gọng sừng tiến tới. Cái cặp trên tay ông có in một dấu thập đỏ. Hóa ra là một ông bác sĩ.
Frese hất hàm:
- Ông cần gì?
Người đàn ông nói vội vã:
- Ông định quẳng cục chặn giấy kia đi hay sao?
- Thì sao?
- Nó là một báu vật đó, ông có biết không?
- Một cục thủy tinh chứ báu vật chó gì.
- Nó rất quý và hiếm đó. Đừng quẳng nó đi.
Frese nắm chặt hơn cục chặn giấy:
- Việc gì đến ông nào?
- Tôi là bác sĩ Heilmann. Tôi có chút hiểu biết về loại này. Xin ông cho xem qua nha.
- Khéo bị bể đó. Cẩn thận.
- Cục thủy tinh này… nếu tôi không lầm thì trước đây là… à mà này, ông có hiểu người ta bỏ một bông hồng đen vào giữa cục thủy tinh như thế nào không? Ông…
- Wagner. Tên tôi là Wagner. Cục thủy tinh này tôi mới lượm được ở nhà bà cô ruột mới mất.
Heilmann coi bộ căng thẳng rồi ấp úng đề nghị:
- Thưa ông Wagner, nếu ông không mặn mà gì cục thủy tinh thì hãy nhượng lại cho tôi với giá 120.000 mark.
Frese choáng váng, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần. Heilmann nói tiếp:
- Thật sự mà nói, khi đem đấu giá, vật này có thể kêu được tới 200.000 mark, nhưng nhiều thế thì tôi không có. Tôi chỉ là thầy thuốc. Tùy ông suy nghĩ.
Frese không tin vào tai mình, gã cố kìm để khỏi run bắn lên:
- Đếch suy nghĩ gì cả. Tiền trao cháo múc.
Heilmann thở phào:
- Chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé. Xe hơi tôi đậu đằng kia. Ông sẽ cùng về nhà của tôi, ở đó, tôi sẽ chi cho ông một mớ tiền mặt, số còn lại trả bằng séc cá nhân. Sáng thứ hai, ông có thể ra ngân hàng lãnh hết.
Frese đút cục báu vật vô túi rồi xách va-li đứng dậy ra bãi đỗ xe.
Heilmann hỏi:
- Bà cô của ông cũng là nhà sưu tập thứ này sao?
Frese nhếch mép:
- Bà cô tôi chỉ sưu tập… đàn ông. Bà ta đã năm lần cưới chồng rồi đó.
- Nghĩa là ông chỉ lượm được một cục tại nhà bà ấy?
- Đúng một cục.
Hai người đàn ông ra bãi đậu xe. Bỗng Heilmann giật mình:
- Khoan đã. Tôi phải gọi điện cho bà xã tôi bởi vì cô ấy giữ chìa khóa két. Không có cô ấy làm sao lấy được 18.000 đồng. A, hay là ông nhận luôn tờ séc 120.000 mark cho thuận tiện?
- Không. Tối thiểu 18.000 mark tiền mặt.
- Vậy thì đợi tôi ở đây.
Heilmann đi vội tới buồng điện thoại tự động và nhấc phôn cấp tốc. Tiếng trả lời bên kia đầu dây:
- Tổng nha cảnh sát đây.
- Dạ, cho tôi nói chuyện khẩn cấp với thanh tra Glockner.
- Tôi nối máy đây.
Tiếng Glockner vang lên:
- Tôi là Glcokner.
- Vâng, tôi: bác sĩ Heilmann. Trong xe ô-tô của tôi đang có một người tự xưng là Wagner. Ông ta đang giữ một cục pha lê chặn giấy mà tôi biết chắc là của một bịnh nhân tên Eduard nhà số 11 đường Trường Đua Ngựa. Tôi cho rằng gã Wagner này đã ăn trộm hoặc trấn lột ông cụ Eduard để cướp báu vật ấy. Hiện thời tôi đang gài bẫy mua bán với gã và chở gã về nhà mình.
- Hiện ông đang ở đâu?
- Buồng điện thoại di động trên đường Kaltwein.
- Xe hơi ông bảng số “CH-38” phải không? Bây giờ thì ông lái xe theo đường Amalien về hướng nhà thờ Maria và thẳng đường ra ga. Chúng tôi sẽ triển khai lực lượng bắt dọc đường. Mặt khác, tôi sẽ cử người đến nhà ông cụ Eduard tức khắc.
- Cảm ơn ông thanh tra.
Heilmann buông máy quay đầu lại. Lạy Chúa, tên lưu manh đâu có đợi ngoài xe mà đã chui tọt vô chiếc Mercedes của ông từ nãy. Viên bác sĩ đâu biết trong khi ông đang gọi điện thoại thì tên tội phạm đã sực nhớ ra. Trời ạ, cái tên bác sĩ Heilmann khá quen quen với gã. Đúng rồi, hồi nãy lẻn vô nhà lão già Eduard, gã nhớ rằng ông cụ đã nhắc tới “Heilmann” khi trò chuyện qua ống nói. Mẹ kiếp, té ra hai đứa quen biết nhau, thảo nào…
Tiếng động cơ rền lên. Heilmann nhào ra khỏi buồng điện thoại và đứng sững như trời trồng nhìn chiếc xe của mình mất hút.
*
Tarzan đu người bám dính vào thành cửa sổ nhà bếp, cố nghe cho được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của Claudia mà không để cô ta phát hiện ra. Nghe kìa, trời ạ. Rõ ràng một tiếng chửi thề từ cửa miệng Claudia vang lên. Cô ả quay số ai không gặp mà trở nên giận dữ vậy cà? Hẳn là ả quay số Knobel thất bại nên mới văng tục như vậy.
Claudia lại bấm số thằng cướp thứ hai. Máy quay bảy số có nghĩa là ở thành phố.
Bắt đầu!
Tarzan nghe cô ả nói khẽ vào máy:
- Hê-lô, tôi là bạn gái của Detlef Knobel đây. Không hiểu sao tôi không gọi cho anh Deti được, cả Belze nữa. Anh biết rõ rồi đó. Nếu anh Knobel quả thực bị bắt thì chính anh và Belze có nghĩa vụ phải giải thoát cho anh ấy. Đừng lo lắng. Món hàng trao đổi với sinh mạng anh Knobel đã có sẵn. Đó là một cái hộp đựng đầy vi trùng sống bịnh dịch hạch đen từ Ấn Độ gửi về. Hàng tôi đang giữ, anh có cần tôi chuyển cho anh bây giờ không?
Tarzan núp ngoài cửa sổ thở phào. Thế là đủ. Claudia lặng im một lát chờ đằng kia trả lời, sau đó cô ả lại văng tục:
- Cục ***. Nếu ông bạn đang bị truy nã thì nằm yên trong nhà vậy. Tôi sẽ đích thân mang cái hộp đó đến chỗ anh. Có điều không giao sớm hơn nửa đêm đâu. Anh hiểu không, cả một lũ ranh con đang bám tôi dai như đỉa đói. Rồi, nhà anh ở cuối đường Lò Mổ hả? Hẹn gặp anh đêm nay.
*
Tarzan chạy như bay đến chỗ các bạn. Hắn nói trong hơi thở:
- Mọi chuyện đã rõ ràng. Cần gọi điện ngay lập tức cho chú Glockner.
Thế là cả đám ba chân bốn cẳng vọt đến buồng điện thoại. Thực không may, thanh tra Glockner lại không có mặt ở Tổng nha. Viên sĩ quan trực ban cho biết là ông thanh tra đang truy lùng tung tích tên cướp Frese.
Ở dinh thự ông Eduard Phortheimer, lực lượng cảnh sát đã xuất hiện kịp thời có mặt giải cứu cho ông già. Bác sĩ Heilmann đã cấp cứu hồi sức cho ông già tội nghiệp. Còn chiếc Mercedes thì được tìm thấy ở bãi đậu xe trên sân ga.
Thanh tra Glockner phái một tiểu đội cảnh sát bao vây nhà Frese ở cuối đường Lò Mổ.
*
Trong khi đó Tứ quái án ngữ tại sân trường để ngăn ngừa sự phản phé của Claudia. Nửa giờ sau hai xe cảnh sát hụ còi lao tới. Ông Glockner vừa bước khỏi xe là Gaby nhào đến. Ông thanh tra cười thoải mái:
- Các con, Frese đã bị bắt. Ba vừa nhận tin qua máy bộ đàm. Trong túi gã vẫn còn nguyên cục pha lê bông hồng đen vô giá.
Gaby nói:
- Tụi con đã lùng sục nát nước mà vẫn chẳng tìm ra gói bưu phẩm Claudia giấu ở đâu. Rất có thể cô ta giấu một chỗ nào đó giữa nhà kho và nhà bếp, vì đó là nơi cô ta làm việc.
Glockner xoa đầu con gái:
- Một ổ vi trùng khủng khiếp mà giấu ở nơi ăn uống, nghe rùng rợn quá.
Tròn Vo hùng hổ:
- Bây giờ phải tìm cho ra bằng mọi giá.
Thanh tra Glockner và đội đặc nhiệm cùng TKKG tiến thẳng đến phòng số 9. Claudia mở cửa, mặt tái mét. Ông thanh tra dằn giọng:
- Không quanh co nữa. Gã Frese đã bị bắt. Gói bưu phẩm cô giấu ở đâu?
Claudia rối rít:
- Dạ, dạ… cháu đi lấy ngay. Ông hãy ra trước tòa nói giúp cháu là cháu cộng tác với cảnh sát rất sốt sắng. Cháu ân hận lắm ạ.
Một viên cảnh sát đứng sau lưng thanh tra Glockner nghiêm giọng:
- Đừng lắm lời. Đi lấy đi.
- Dạ… cháu giấu dưới gầm kệ trong kho gạo ạ.
Gaby kéo tay áo bố:
- Ba thấy chưa, đúng như chúng con dự đoán.
Glockner nói:
- Claudia Tummel, cô đã bị bắt. bây giờ hãy đưa chúng tôi đến chỗ giấu gói bưu phẩm.
Tarzan lặng lẽ đi sau cùng, nắm chặt tay Gaby. Cô bé hơi dụi đầu vào vai hắn:
- Chúng ta đã xong việc.
Tarzan gật đầu:
- Cũng nhờ con mắt sô-cô-la của Tròn Vo. Không có Ông Địa nhìn thấy đôi uyên ương hôn nhau ở bến xe buýt thì còn lâu chúng ta mới lần ra dấu vết. Chú Glockner sẽ gặp vất vả đến chừng nào.
Gaby thủ thỉ:
- Mình không muốn nhớ lại nữa. Tarzan nhìn kìa, mặt trời đang ngả bóng, vàng như một mặt trăng. Hoàng hôn bắt đầu rồi đó.
GIỚI THIỆU TẬP SAUNhững tên cướp dày dặn bỗng tự nguyện đem nộp của cải cướp được tại một địa điểm bí mật. Bản thân chúng cũng không biết tại sao mình lại hành động như thế. Thường là khi chúng tỉnh ra thì mọi sự đã quá muộn rồi…
Vì muốn bảo vệ gia đình ông chủ hiệu nhạc cụ Wihold, TKKG tình cờ biết được hiện tượng bí hiểm này. Kẻ đã khiến cho bọn cướp vâng theo mệnh lệnh kì quái đó là ai vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất