Quyển 48 Chương 1: NHÀ THẦU ĐỊA ỐC
Trời nóng nực.
Tarzan đạp xe cùng Gaby đến cửa hàng NHẠC CỤ WIHOLD – CÓ TỪ 1868 nằm ở tầng dưới một ngôi nhà cổ xinh đẹp.
Gaby có hẹn lấy cây đàn ghi-ta mà ba mẹ cô đã đặt mua.
Trong cửa hiệu mát lạnh âm u.
Ông chủ cửa hiệu Robert Wihold đứng cạnh một chiếc tiểu dương cầm, tay chống lên nắp đàn. Người khách ông đang tiếp thì đứng bên chiếc công-tơ-bas có hình dáng y chang người này.
Đôi bạn gần như đồng thanh:
- Chào ông Wihold ạ.
Người đàn ông thường ngày niềm nở chỉ gật đầu. Gương mặt gày gò đầy vẻ nghệ sĩ của ông trắng bệch như xác chết. Có lẽ khách hàng lại đang kêu ca về chất lượng đàn chăng?
Người khách này cao lớn, to béo, bộ comple mặc trên người thuộc loại sang trọng, cắt khéo. Trên cái mặt nung núc thịt xanh rì chân râu, mái tóc thưa húi ngắn. Điếu xì-gà đang cháy chắn giữa những chiếc răng bịt vàng nhe ra không thành nụ cười mà như dọa nạt.
Cánh cửa có đề chữ “Nhà riêng” mở ra. Bà Kathi Wihold bước ra vẫy hai đứa:
- Vô đây với bác, hai cháu. Bác vừa pha trà xong. Vô đây nào.
Cả Tarzan và Gaby đều không nhớ mình được mời tới dùng trà ở đây khi nào. Nhưng cố nhiên, bọn trẻ đáp lại lời mời.
Bà vợ ông chủ tiệm đàn dù đã quá ngũ tuần mà dáng vẫn còn thon thả, đáng tiếc bà lại nhuộm tóc vàng. Giá bà cứ để chúng hoa râm tự nhiên thì đẹp hơn.
Khi đến gần Tarzan nhận thấy bà chủ cũng tái mét không thua gì ông chồng Robert của bà.
Hai quái vừa lọt vô sảnh là bà Kathi đã khép liền cánh cửa.
- Suỵt!
Bà chỉ tay về phía cánh cửa còn he hé. Những gì nói ngoài cửa hiệu trong này vẫn nghe rõ.
Giọng ông Robert rơi run run, nhưng khá kiên quyết:
- Không! Tôi không bán!
Tiếng ông khách lạnh tanh:
- Nếu là ông, tôi sẽ nghĩ lại đấy, Wihold. Túp lều của ông đang nằm trong thước ngắm của tôi, với một giá hời đó.
- Cái mà ông gọi là “túp lều” là ngôi nhà của cha mẹ tôi. Sáu thế hệ dòng họ Wihold đã sống và chết ở đây. Ngôi nhà cổ tuyệt đẹp này lẽ ra phải được nhà nước cho vào diện bảo tồn mới đúng. Hừm, thế mà ông chỉ chực kéo nó xuống.
- Bonzemann này đã nói là làm. Tôi muốn túp lều cũ rích này thuộc về tôi.
- Ông là một nhà thầu quỷ sứ đáng khinh bỉ, Bonzemann ạ. Ông chỉ biết có tiền. Tôi nào có xa lạ gì các mưu toan ghê tởm của ông. Ông định biến cả khu phố cổ mà chúng tôi đang ở thành một dãy bin-đinh trong đó có sân gôn và nhiều dịch vụ giải trí cho lũ nhà giàu mới phất. Tôi cũng biết ông đã mua sạch sành sanh mọi ngôi nhà láng giềng xung quanh đây, trừ nhà tôi. Tôi biết chứ. Ngôi nhà của tôi là miếng cuối cùng mà cái miệng tham lam của ông muốn nuốt bằng được, để cú làm ăn vớ bẫm cả chục triệu của ông xuôi lọt chớ gì. Tôi rất lấy làm tiếc. Câu trả lời của tôi là: Không!
Robert ho sù sụ vì hăng máu.
Kẻ đối thoại với ông thản nhiên:
- Hi vọng ông sẽ không nói hối tiếc về sự cứng cổ của mình.
Robert gào theo những bước chân đang thình thịch ra cửa:
- Không bao giờ!!!
Bonzemann ngoái lại cười kẻ cả:
- Tôi vẫn giữ nguyên cái giá hào phóng đó. Ông biết có thể liên hệ với tôi ở đâu rồi.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Sau đó là sự im lặng… đáng sợ.
Gaby rụt rè phá tan cái không khí đáng nguyền rủa ấy:
- Thưa bà Wihold, tụi cháu đến để lấy cây ghi-ta. Nhưng có lẽ để khi khác…
Bà Kathi mỉm cười:
- Ồ không. Nào, chúng ta phải ra an ủi ông nhà tôi. Ông ấy đã quá xúc động.
Bonzemann à? – Tarzan nghĩ – Hình như đây là một nhà thầu xây dựng vốn nhiều tai tiếng, nghe đâu là một lưu manh cao thủ.
Và bây giờ thì ba bác cháu đã tới bên nạn nhân của cơn sốc. Ông Robert vẫn đứng cạnh chiếc tiểu dương cầm, lúc này đã có thể mỉm cười.
Bà Kathi khẽ vuốt má ông chồng:
- Sao mình thẳng thừng thế, Robert. Ông ta trả giá được đấy chớ?
Robert nhìn vợ như thể ông không cưới bà cách đây 30 năm, mà mới chỉ hôm qua:
- Kathi! Lão khốn ấy là một tên lưu manh hạ cấp, một con cá mập xơi cá lòng tong. Mình biết thiên hạ xầm xì về lão thế nào rồi còn gì! Vòi bạch tuộc của lão thò tận các công trình lớn bên Italia. Lão có sự tiếp tay của Mafia là cái chắc. Không ai biết rõ sự giào có của lão từ đâu mà ra và lão quan hệ với những ai. Tôi cuộc rằng công trình khu nhà ở sang trọng của lão sẽ tàn phá khu phố này. Những kẻ xấu xa sẽ đến ở, còn dân phố cũ sẽ phải cuốn gói.
- Cố nhiên, lão là lưu manh. Nhưng chính vì lẽ đó mà phải suy nghĩ. Mình định đối đầu với lão ra sao?
- Tôi không bán!
Tarzan ngao ngán ngó nhìn ra cửa sổ. Mặt trời buổi trưa tỏa nắng xuống khu phố gần như thôn dã này. Đối diện là những ngôi nhà nhỏ cũ kĩ với những mảnh vườn bé tí đằng trước. Bonzemann đang dựa vào một bờ rào, chuyện trò với một ông già chắc là đã bán nhà cho lão. Nhìn đằng sau mới thấy tấm lưng của lão bự dễ sợ.
Giọng bà Kathi nghe như than:
- Chúng ta đã già rồi mình ạ. Buôn bán kiểu nghệ sĩ như mình thì tiệm đàn trước sau gì cũng khánh kiệt thôi. Theo em, mình cứ đồng ý với ông ta đi. Với số tiền bán nhà chúng ta có thể đến Mallorca và tận hưởng cuộc sống. Như thế có khi lại hay đấy.
- Tôi biết. Nhưng không phải bằng cái cách ấy. Tôi không thể khoanh tay nhìn Bonzemann kéo sập ngôi nhà tổ tiên này.
- Tùy anh, Robert. Có điều như anh đã nói, Bonzemann là một con bạch tuộc. Bọn người ấy sẽ không từ một thủ đoạn nào khi thấy hơi tiền đâu.
Đôi mắt bà chủ tiệm đàn tối sầm. Bà nhìn sang Tarzan và Gaby như cầu cứu. Trời ạ, hai đứa trẻ chỉ cảm thấy bối rối. Câu chuyện giữa ông bà Wihold lẽ ra chỉ dành riêng cho họ.
Giọng Robert Wihold đã bớt hung hăng:
- Em nghĩ rằng trong một nhà nước pháp quyền thế này, Bonzemann dám thuê sát thủ hạ tôi sao?
- Chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra chứ. Một tai nạn chẳng hạn, và sẽ không ai ngờ đó lại là một tội ác. Mình tưởng em có thể sống ở đây khi không có mình ư?
Robert mỉm cười quàng tay qua lưng vợ, tuyên bố chắc nịch:
- Đừng quá lo, Kathi. Bonzemann không làm gì nổi tôi đâu. Hãy tin tôi: Bonzemann sẽ phải hiểu.
Bà vợ thở dài, chăm chú nhìn đôi tay mảnh dẻ của mình và đột ngột chuyển đề tài:
- Robert à, Gaby đến lấy chiếc đàn ghi-ta đó.
- Ồ, thế mà nãy giờ mình không nhắc tôi.
Ông Robert kéo phec-mơ-tuya một cái túi đàn màu sáng lôi cây đàn Tây Ban Cầm bóng như gương ra. Trong khi Công Chúa trầm trồ nâng cây đàn lên thì một chú cẩu mini chừng hai tuổi lao từ nhà trong ra, gặm gặm quai dép xăng-đan của cô bé. Bà Kathi giới thiệu tên nó là Struppi.
Tarzan giơ tay đón Struppi. Con cẩu lập tức tìm cách liếm mặt hắn.
Vừa vuốt ve con cún, Tarzan vừa không rời mắt khỏi Bonzemann.
Lúc này lão vừa rời bờ rào, chào ông già nọ, bỏ đi. Tarzan vội đặt con chó xuống đất.
- Cháu có chuyện phải đi ạ. Xin chào hai bác.
Gaby cuống lên:
- Chờ mình với chớ. Khi nào cũng vội vội vàng vàng. Thấy mà ghét.
Hai đứa ra khỏi cửa hàng. Túi đàn được treo trên ghi-đông xe đạp của Gaby. Cô bé trách:
- Đại ca làm gì mà như nước đến chân thế hử? Lão Bonzemann có trốn mất đâu mà sợ. Thêm nữa, lão sẽ chỉ cười mũi tụi mình. Lạy Chúa, mình thương ông bà Wihold quá. Lão Bonzemann sẽ chứng tỏ lão là kẻ mạnh hơn cho coi.
- Nếu lão giở trò khủng bố, sẽ chẳng hay ho gì cho lão. Mà lão chỉ khuất phục được ông bà Wihold với trò khủng bố thôi. Có điều, riêng bà Kathi hình như đã hạ vũ khí rồi.
- Mình nghĩ là không phải vì bà ấy hèn đâu. Có lẽ ước mơ của bà Kathi là được sống dưới mặt trời phương nam chăng?
- Ờ… Lão Bonzemann đang rẽ vào ngõ Nhà Thờ kìa! Lẹ lên, Công Chúa.
Tarzan nhảy phóc lên xe, đạp đi. Trời đất, Gaby đành phải rượt theo hắn chứ sao.
*
Bonzemann dừng lại trước một lối cổng.
Hai hình người nhô ra.
Tarzan thắng xe gấp. Gaby cũng dừng ngay cạnh.
- Phù, lão có đệ tử đợi sẵn, đại ca ạ. Bọn nào thế nhỉ?
- Mình cứ tà tà đứng đây theo dõi thử coi.
Tarzan nheo mắt. Chỉ thấy hai kẻ kia từ phía sau.
Chợt một tên quay nghiêng. Tarzan kêu lên:
- Chà, anh em nhà Alch, Gaby à. Hai thằng này quen xưng hùng xưng bá với người già và làm ngáo ộp dọa con nít. Thằng em tên Frieder Alch mười tám tuổi, thằng anh tên Hubert Alch hai mươi tuổi. Hubert đã từng xộ khám một lần.
- Giá tụi mình biết được Bonzemann đang chuyện trò với hai thằng đó về việc gì thì hay biết bao.
- Thì lão đang giao việc cho anh em nhà Alch chớ gì nữa. Có thể lão sẽ chi một trăm mark để hai thằng lưu manh đó đốt nhà ông bà Wihold.
- Chúng dám làm chuyện ghê gớm đó sao?
- Tụi lâu la đó có hơi tiền là cái gì cũng làm. Chúng thường xuyên la cà ở những sòng bạc, gây gổ với mọi người, xua đuổi khách du lịch và ăn trộm như ranh. Nhiệm vụ khủng bố hợp với chúng quá còn gì.
Bonzemann và hai tên đàn em có vẻ dửng dưng với cảnh vật xung quanh. Quả nhiên, lão rút tay khỏi túi áo dúi một khoản tiền cho thằng Alch anh. Tarzan ghé tai Gaby:
- Thấy mình đoán đúng chưa.
Bonzemann bước tiếp, còn hai thằng Alch dựa lưng hẳn vào tường xòe bạc chia nhau rất đỗi hài lòng. Hai gã chỉ ngước cái nhìn tăm tối lên lúc Gaby và Tarzan dừng xe trước mặt.
Tarzan lạnh lùng hỏi:
- Anh bạn còn nhớ vụ hai tháng trước đây ở trước trường nữ trung học không hả Frieder?
Cặp mắt gian giảo của thằng Alch em tối sầm. Làm sao gã quên được cú chúi đầu vô thùng rác xấu mình suốt một tuần bởi đòn Judo của đại ca TKKG. Hôm đó hình như gã đã bẹo má hai cô bé còn đi học…
Gã ú ớ một thì thằng anh ú ớ tới hai. Hubert có biệt danh Mãnh Hổ, người xương xẩu. Mái tóc không màu của gã rẽ ngôi giữa, rủ xuống trên đôi vai rộng. Hàm trên gã khuyết ba cái răng. Một con dao găm cắm trong bao da lủng lẳng bên hông phải.
Không đợi thằng này tò mò, Tarzan cười lạnh:
- Thôi, khỏi vòng vo Tam quốc. Tụi tôi có lí do để cho rằng các anh vừa được lệnh phải phá rối ông bà Wihold. Bonzemann thuê hả? Nếu đúng, hãy trả lại tiền cho lão và quên việc này đi nghe!
Mãnh Hổ Hubert chuyển từ ngờ vực sang thịnh nộ. Gã gầm lên:
- Cái gì? Lỗ tai tao hư rồi chăng? Mày nghe nó sủa cái gì không hả Frieder, nó là thằng chó nào vậy?
Frieder bí xị:
- Hừm, tôi nghĩ tôi biết thằng này, nó chẳng vừa gì đâu.
Tarzan đe tiếp:
- Gia đình Wihold kể từ bây giờ được TKKG bảo vệ. Nhớ đấy!
- Cút! Hay là con nhỏ thiên thần tóc vàng này sẽ phải lượm từng mảnh xác của mày đây?
Mãnh Hổ đặt bàn tay phải bẩn thỉu vào bao dao găm bên sườn. Gã chưa kịp động thủ thì thằng em đã huých một cùi chỏ đau điếng, lắc đầu, miệng lẩm bẩm:
- Mặc xác nó, Hubert.
Tarzan còn lâu mới không thấy sự… sốt rét của Frieder. Té ra thằng mất dạy chưa đến nỗi quên trận đòn. Suýt nữa thì hắn bật cười, may là còn nén được để nói lời cuối:
- Cấm động đến ông bà Wihold! Nào, mình đi Gaby.
Hai quái không thể nấn ná lâu hơn bởi Bonzemann đã biến mất sau một khúc ngoặt. Khi tới quảng trường Frischmeier, Tarzan và Gaby lại trông thấy lão.
- Ủa, lão bước vô tòa nhà lớn dành cho các văn phòng và phòng khám bịnh tư nhân, Gaby ạ.
- Phải chặn lão trước khi lão núp dưới gầm ghế một ông bác sĩ. Ơ, mà lão bị bịnh gì cà?
Hai quái khóa xe, bám theo Bonzemann cấp tốc. Nhưng cánh cửa phòng khám đã sập lại trước mũi chúng. Trên cửa là một tấm bảng nhỏ có ghi: “Bác sĩ Erwin Prunk. Chuyên khoa tai mũi họng. Giờ khám: từ mười bốn giờ đến mười sáu giờ trong các ngày thứ hai đến thứ sáu. Đặc biệt ưu tiên khám bịnh nhân có hẹn trước”.
Gaby ghì chặt cây đàn ghi-ta vào người thở dài:
- Mình làm gì đây, Tarzan?
- Cứ thản nhiên vô theo. Biết đâu Bonzemann ngồi một mình trong phòng chờ. Mình sẽ rỉ tai lão lời cảnh cáo, rồi biến.
Gaby còn chưa kịp nói sao thì Tarzan đẩy bật cánh cửa. Bên trong là một hành lang sạch bong dẫn tới một phòng chờ, một phòng khám và một cửa phòng có ba chữ: “KHÔNG ĐƯỢC VÀO”. Một cô y tá mặc áo blu trắng kéo tay Tarzan lại khi hắn tính đi thẳng vào phòng chờ.
- Các em có hẹn không mà vô phòng chờ?
Tarzan cười tươi:
- Không hẳn ạ. Nhưng cấp lắm. Trong vòng mười phút trở lại đây, bạn tôi đây đột nhiên không nghe thấy gì nữa cả. Thật kinh khủng.
Rồi hắn quay sang Gaby, đột ngột hét lên khủng khiếp khiến lỗ tai Gaby muốn… lùng bùng:
- Đúng không Gaby? Bạn bị điếc đặc. May phước, chúng ta trông thấy tấm biển của phòng chữa tai mũi họng ở trước nhà và nhào đại vô.
- Các em có mang theo thẻ khám bịnh không?
- Không. Cứu nhân như cứu hỏa, và tụi tôi đều được bảo hiểm y tế mà. Không ai muốn điếc để đem theo giấy tờ bao giờ.
- Vậy các em phải đưa sau nghe.
- Tất nhiên ạ.
- Đừng quên đấy. Nếu không ông bác sĩ sẽ gửi hóa đơn về gia đình.
Cô y tá quay sang Gaby:
- Hãy cho tôi biết tên tuổi, địa chỉ của em?
- Ồ, bạn tôi điếc thì làm sao nghe được. Chị cứ ghi Gaby Schulter số nhà 21 phố Rubenacker, mười lăm tuổi. Cảm ơn chị.
Hai đứa hăm hở mở cửa phòng chờ. Chúng cực kì thất vọng. Bảy chiếc ghế trong phòng chờ đều trống trơn. Giọng Tarzan buồn thiu:
- Lão chắc đang ở trong phòng khám. Tụi mình đành đợi lão ra vậy. Nếu nghe lão đứng lên ra về thì mình cũng vù luôn.
- Xong chuyện Bonzemann, làm sao ăn nói với chị y tá đây?
- Dễ ợt. Thì bảo rằng lỗ tai bạn đã nghe rõ trở lại. Chẳng qua hồi nãy do bụi bám màng nhĩ.
Gaby cãi:
- Ê, làm ơn nói lại coi. Tai mình vệ sinh tuyệt đối cơ mà.
Tarzan cười:
- Tất nhiên, mình có nghi ngờ điều đó đâu. Nhưng chị y tá thì cần phải biết ngược lại kìa.
*
Chúng biết nhau từ nhiều năm nay.
Chúng đủ rành về nhau để kẻ này có thể đưa kẻ kia vào tù như trở bàn tay.
Khoan nói về lão Bonzemann mà hãy quan sát gã đàn ông đối diện lão trước đã. Bác sĩ Erwin Prunk là gã đấy. 41 tuổi, cao 1 mét 87, thường xuyên khỏe mạnh nhờ chơi gôn và mát-xa. Prunk ưa hưởng lạc và điều đáng nói là luôn luôn vung tiền nhiều hơn số thu được từ phòng khám này. Gã có mái tóc nâu đã điểm hoa râm nơi thái dương, cặp mắt xanh leo lẻo.
- Hễ ông có việc cần nhờ đến tôi, Karl–Erich ạ, là tôi lại lạnh sống lưng.
Bonzemann ngồi dạng chân trên ghế bành, gật gù, như thể thừa nhận Prunk sợ lão là phải.
- Lần này sẽ đúng thế đấy, Erwin!
- Sao?
- Thì ông bạn sẽ được lạnh sống lưng như ý mình muốn chứ sao.
- Ê, đừng giỡn nha. Tốt nhất là tôi sẽ không dây vào đâu.
- Ông bạn phải làm. Vì ông còn mắc nợ tôi nhiều hơn là việc tôi nhờ ông kìa. Chớ quên rằng ông tồn tại được ở đây là do tôi biết im lặng. Ông đâu phải bác sĩ chớ. Chỉ theo học y có vài học kì thì ăn nhằm gì. Giấy tờ thì đều giả mạo…
Prunk thở dài:
- Không nên ép nhau mãi như vậy, Erich. Trước sau gì tôi cũng bị lộ. Nhưng ông cũng nên nể tình để tôi dành dụm chút ít, đặng cuốn gói tới sống ở cái phần chan hòa ánh nắng của Trái Đất này.
- Thì tôi sẽ trả tiền công cho chiến hữu hẳn hoi mà.
Đôi mắt xanh leo leo của Prunk trợn lên:
- Lại có khoản tiền công nữa sao? Vậy thì còn kinh khủng hơn. Ông mà đã chịu ói tiền ra hả? Chắc là tôi phải hạ một địch thủ lớn.
- Suỵt! Khẽ nào.
- Các cánh cửa đều bọc cách âm. Chẳng ai nghe trộm tụi mình được đâu.
Bonzemann ngả lưng ra ghế thả một lọn khói xì-gà khét lẹt:
- Erwin, đã đến lúc tôi phải tự giải thoát khỏi Susanne.
- Ma quỷ ơi, vợ ông ấy à? Tôi có nghe lầm không đây?
- Chính y thị. Mụ có vẻ lơ càng những công việc tôi đang làm, và luôn cản trở tôi. Nói tóm tắt là mụ khinh khi tôi ra mặt. Mụ có chống lại tôi hay không thì chưa biết, nhưng biết đâu khi bọn cớm nhúng mũi vào, mở cuộc điều tra vớ vẩn nào đó, mụ trở cờ thì làm sao đỡ nổi. Mụ thuộc làu môn đạo đức. Và còn rồ dại tin vào công lí.
Prunk ngoáy lỗ tai:
- Phiền phức nhỉ. Đúng là tiêu đời như chơi.
- Dù li thân hay li dị, tôi cũng không loại bỏ được mối lo này trên cõi đời. Susanne đã 49 tuổi, đã tận hưởng một cuộc sống nhung lụa. Kết thúc được rồi.
Prunk chuyển qua ngoáy mũi:
- Vậy ý ông là cho bả “kết thúc” bằng nghề nghiệp của tôi ư? Tôi sẽ cắt nhầm động mạch cổ của bà ta trong lần cắt a-mi-đan sắp tới hả? Không được. Bịnh nhân của tôi mà chết là tôi sẽ bị thanh tra nghề nghiệp ngay. Và trò chơi bác sĩ coi như đi đứt.
Bonzemann ngoạc mồm cười:
- Thì ông cứ việc mà hành nghề, nào ai đã phá ông.
- Ông nói như vậy, nhưng lại đòi hỏi tôi việc đó.
- Tôi đâu đòi hỏi ông làm việc đó trực tiếp. Tôi nghĩ đến thứ ông đang say mê, Erwin ạ.
Prunk biến sắc:
- Ông tính sử dụng thuật thôi miên của tôi để làm chuyện sát nhân ư?
- Ô-kê. Tự cửa miệng ông đã có lần tuyên bố với tôi rằng ông có thể thôi miên tất cả mọi người. Ông đủ khả năng làm cho họ ngủ trong khi họ vẫn còn đang mở mắt thao láo ra đó. Rồi ông cho họ mệnh lệnh và họ làm theo răm rắp.
Prunk gật đầu:
- Đó là lệnh thôi miên. Nghĩa là một cái lệnh thôi thúc trong thâm tâm, khiến người ta vẫn tuân theo sau khi bị thôi miên.
Bonzemann né cái nhìn tà đạo của đồng bọn. Lão vờ chép miệng:
- Chậc chậc, chẳng lẽ nạn nhân không biết chút gì sau khi đã thi hành lệnh thôi miên của ông bạn sao?
- Không hề biết.
- Kinh nhỉ. Chúng ta có thể hợp tác làm ăn lớn nếu quả thật ông bạn tài giỏi như thế. Tôi có quá nhiều kẻ cần được ông bạn thôi miên.
- Nhưng tôi cũng xin nhắc lại rằng nếu một người lúc còn tỉnh không có ý muốn làm hại kẻ khác thì khi bị thôi miên vẫn giữ nguyên bản chất ấy. Nghĩa là bịnh nhân đó dù bị thôi miên cũng không thể giết người.
- Hừm. Vậy thì hỏng bét. Tôi lại cứ tưởng…
- Ông muốn để bà Susanne giết ai chăng?
Bonzemann rít lên:
- Giết chính mụ ấy chớ giết ai! Nhưng Susanne không thuộc loại có thể hành động điên rồ vậy. Chà, phải làm sao đây.
- Này Karl–Erich, nếu tôi vừa thôi miên vừa truyền lệnh cho Susanne tự sát thì sẽ chẳng kết quả gì. Tuy nhiên, nếu tôi lệnh cho vợ ông hãy mở cửa sổ trên tầng mười một ngôi nhà chọc trời thì chắc chắn bà ấy sẽ thi hành tức khắc. Vì rõ ràng lệnh đó không gây tổn thương cho bản thân bà ta. Ông hiểu chưa, tôi sẽ dùng tà thuật khiến bà ấy tin rằng căn phòng sau lưng mình đang cháy rừng rực. Lối thoát duy nhất của bả là nhảy qua cửa sổ. Bà ấy không muốn tự sát mà lại là tự sát, với ý định tự cứu mình. Bà ấy sẽ rơi xuống… Bẹt! Kết thúc!
Mặt Bonzemann rạng rỡ:
- Tuyệt vời! Chính vậy đó. Chúng ta sẽ làm đúng như vậy.
- Ừ… ừm, tôi báo trước, cuộc thôi miên này giá tới một mạng người đấy.
- Giá cỡ nào tôi cũng chung đủ. Mà tiện quá còn gì. Susanne vốn là bệnh nhân của ông. Mụ làm tôi phát điên về chứng đau đầu của mụ.
- Tốt. Tôi sẽ áp dụng thuật thôi miên để bà ta khỏi bịnh đau đầu và…
- Và căn phòng sau lưng mụ sẽ “cháy rừng rực” chớ gì. Ý tưởng của ông bạn cao siêu thiệt. Hê, té ra nhỏ không học lớn vẫn làm được thầy thuốc giỏi, há?!
- Tôi không ưa ai xúc phạm nghề nghiệp mình đâu nghe.
Bonzemann nhún vai tính phát biểu thêm, nhưng tiếng “tít, tít” từ máy đàm thoại của Prunk đã vang lên.
Prunk lạnh lùng ấn nút. Từ loa của máy, tiếng cô y tá phụ việc báo:
- Bà Bonzemann đến đón chồng như đã hẹn.
- Cô hãy nói bà ấy chịu khó ngồi ở phòng chờ. Tôi sắp khám cho ông Bonzemann đây.
Prunk tắt nút quay sang nhà thầu địa ốc:
- Chúng ta đã khám gì nhỉ? À phải, bệnh viêm họng của ông…
Tarzan đạp xe cùng Gaby đến cửa hàng NHẠC CỤ WIHOLD – CÓ TỪ 1868 nằm ở tầng dưới một ngôi nhà cổ xinh đẹp.
Gaby có hẹn lấy cây đàn ghi-ta mà ba mẹ cô đã đặt mua.
Trong cửa hiệu mát lạnh âm u.
Ông chủ cửa hiệu Robert Wihold đứng cạnh một chiếc tiểu dương cầm, tay chống lên nắp đàn. Người khách ông đang tiếp thì đứng bên chiếc công-tơ-bas có hình dáng y chang người này.
Đôi bạn gần như đồng thanh:
- Chào ông Wihold ạ.
Người đàn ông thường ngày niềm nở chỉ gật đầu. Gương mặt gày gò đầy vẻ nghệ sĩ của ông trắng bệch như xác chết. Có lẽ khách hàng lại đang kêu ca về chất lượng đàn chăng?
Người khách này cao lớn, to béo, bộ comple mặc trên người thuộc loại sang trọng, cắt khéo. Trên cái mặt nung núc thịt xanh rì chân râu, mái tóc thưa húi ngắn. Điếu xì-gà đang cháy chắn giữa những chiếc răng bịt vàng nhe ra không thành nụ cười mà như dọa nạt.
Cánh cửa có đề chữ “Nhà riêng” mở ra. Bà Kathi Wihold bước ra vẫy hai đứa:
- Vô đây với bác, hai cháu. Bác vừa pha trà xong. Vô đây nào.
Cả Tarzan và Gaby đều không nhớ mình được mời tới dùng trà ở đây khi nào. Nhưng cố nhiên, bọn trẻ đáp lại lời mời.
Bà vợ ông chủ tiệm đàn dù đã quá ngũ tuần mà dáng vẫn còn thon thả, đáng tiếc bà lại nhuộm tóc vàng. Giá bà cứ để chúng hoa râm tự nhiên thì đẹp hơn.
Khi đến gần Tarzan nhận thấy bà chủ cũng tái mét không thua gì ông chồng Robert của bà.
Hai quái vừa lọt vô sảnh là bà Kathi đã khép liền cánh cửa.
- Suỵt!
Bà chỉ tay về phía cánh cửa còn he hé. Những gì nói ngoài cửa hiệu trong này vẫn nghe rõ.
Giọng ông Robert rơi run run, nhưng khá kiên quyết:
- Không! Tôi không bán!
Tiếng ông khách lạnh tanh:
- Nếu là ông, tôi sẽ nghĩ lại đấy, Wihold. Túp lều của ông đang nằm trong thước ngắm của tôi, với một giá hời đó.
- Cái mà ông gọi là “túp lều” là ngôi nhà của cha mẹ tôi. Sáu thế hệ dòng họ Wihold đã sống và chết ở đây. Ngôi nhà cổ tuyệt đẹp này lẽ ra phải được nhà nước cho vào diện bảo tồn mới đúng. Hừm, thế mà ông chỉ chực kéo nó xuống.
- Bonzemann này đã nói là làm. Tôi muốn túp lều cũ rích này thuộc về tôi.
- Ông là một nhà thầu quỷ sứ đáng khinh bỉ, Bonzemann ạ. Ông chỉ biết có tiền. Tôi nào có xa lạ gì các mưu toan ghê tởm của ông. Ông định biến cả khu phố cổ mà chúng tôi đang ở thành một dãy bin-đinh trong đó có sân gôn và nhiều dịch vụ giải trí cho lũ nhà giàu mới phất. Tôi cũng biết ông đã mua sạch sành sanh mọi ngôi nhà láng giềng xung quanh đây, trừ nhà tôi. Tôi biết chứ. Ngôi nhà của tôi là miếng cuối cùng mà cái miệng tham lam của ông muốn nuốt bằng được, để cú làm ăn vớ bẫm cả chục triệu của ông xuôi lọt chớ gì. Tôi rất lấy làm tiếc. Câu trả lời của tôi là: Không!
Robert ho sù sụ vì hăng máu.
Kẻ đối thoại với ông thản nhiên:
- Hi vọng ông sẽ không nói hối tiếc về sự cứng cổ của mình.
Robert gào theo những bước chân đang thình thịch ra cửa:
- Không bao giờ!!!
Bonzemann ngoái lại cười kẻ cả:
- Tôi vẫn giữ nguyên cái giá hào phóng đó. Ông biết có thể liên hệ với tôi ở đâu rồi.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Sau đó là sự im lặng… đáng sợ.
Gaby rụt rè phá tan cái không khí đáng nguyền rủa ấy:
- Thưa bà Wihold, tụi cháu đến để lấy cây ghi-ta. Nhưng có lẽ để khi khác…
Bà Kathi mỉm cười:
- Ồ không. Nào, chúng ta phải ra an ủi ông nhà tôi. Ông ấy đã quá xúc động.
Bonzemann à? – Tarzan nghĩ – Hình như đây là một nhà thầu xây dựng vốn nhiều tai tiếng, nghe đâu là một lưu manh cao thủ.
Và bây giờ thì ba bác cháu đã tới bên nạn nhân của cơn sốc. Ông Robert vẫn đứng cạnh chiếc tiểu dương cầm, lúc này đã có thể mỉm cười.
Bà Kathi khẽ vuốt má ông chồng:
- Sao mình thẳng thừng thế, Robert. Ông ta trả giá được đấy chớ?
Robert nhìn vợ như thể ông không cưới bà cách đây 30 năm, mà mới chỉ hôm qua:
- Kathi! Lão khốn ấy là một tên lưu manh hạ cấp, một con cá mập xơi cá lòng tong. Mình biết thiên hạ xầm xì về lão thế nào rồi còn gì! Vòi bạch tuộc của lão thò tận các công trình lớn bên Italia. Lão có sự tiếp tay của Mafia là cái chắc. Không ai biết rõ sự giào có của lão từ đâu mà ra và lão quan hệ với những ai. Tôi cuộc rằng công trình khu nhà ở sang trọng của lão sẽ tàn phá khu phố này. Những kẻ xấu xa sẽ đến ở, còn dân phố cũ sẽ phải cuốn gói.
- Cố nhiên, lão là lưu manh. Nhưng chính vì lẽ đó mà phải suy nghĩ. Mình định đối đầu với lão ra sao?
- Tôi không bán!
Tarzan ngao ngán ngó nhìn ra cửa sổ. Mặt trời buổi trưa tỏa nắng xuống khu phố gần như thôn dã này. Đối diện là những ngôi nhà nhỏ cũ kĩ với những mảnh vườn bé tí đằng trước. Bonzemann đang dựa vào một bờ rào, chuyện trò với một ông già chắc là đã bán nhà cho lão. Nhìn đằng sau mới thấy tấm lưng của lão bự dễ sợ.
Giọng bà Kathi nghe như than:
- Chúng ta đã già rồi mình ạ. Buôn bán kiểu nghệ sĩ như mình thì tiệm đàn trước sau gì cũng khánh kiệt thôi. Theo em, mình cứ đồng ý với ông ta đi. Với số tiền bán nhà chúng ta có thể đến Mallorca và tận hưởng cuộc sống. Như thế có khi lại hay đấy.
- Tôi biết. Nhưng không phải bằng cái cách ấy. Tôi không thể khoanh tay nhìn Bonzemann kéo sập ngôi nhà tổ tiên này.
- Tùy anh, Robert. Có điều như anh đã nói, Bonzemann là một con bạch tuộc. Bọn người ấy sẽ không từ một thủ đoạn nào khi thấy hơi tiền đâu.
Đôi mắt bà chủ tiệm đàn tối sầm. Bà nhìn sang Tarzan và Gaby như cầu cứu. Trời ạ, hai đứa trẻ chỉ cảm thấy bối rối. Câu chuyện giữa ông bà Wihold lẽ ra chỉ dành riêng cho họ.
Giọng Robert Wihold đã bớt hung hăng:
- Em nghĩ rằng trong một nhà nước pháp quyền thế này, Bonzemann dám thuê sát thủ hạ tôi sao?
- Chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra chứ. Một tai nạn chẳng hạn, và sẽ không ai ngờ đó lại là một tội ác. Mình tưởng em có thể sống ở đây khi không có mình ư?
Robert mỉm cười quàng tay qua lưng vợ, tuyên bố chắc nịch:
- Đừng quá lo, Kathi. Bonzemann không làm gì nổi tôi đâu. Hãy tin tôi: Bonzemann sẽ phải hiểu.
Bà vợ thở dài, chăm chú nhìn đôi tay mảnh dẻ của mình và đột ngột chuyển đề tài:
- Robert à, Gaby đến lấy chiếc đàn ghi-ta đó.
- Ồ, thế mà nãy giờ mình không nhắc tôi.
Ông Robert kéo phec-mơ-tuya một cái túi đàn màu sáng lôi cây đàn Tây Ban Cầm bóng như gương ra. Trong khi Công Chúa trầm trồ nâng cây đàn lên thì một chú cẩu mini chừng hai tuổi lao từ nhà trong ra, gặm gặm quai dép xăng-đan của cô bé. Bà Kathi giới thiệu tên nó là Struppi.
Tarzan giơ tay đón Struppi. Con cẩu lập tức tìm cách liếm mặt hắn.
Vừa vuốt ve con cún, Tarzan vừa không rời mắt khỏi Bonzemann.
Lúc này lão vừa rời bờ rào, chào ông già nọ, bỏ đi. Tarzan vội đặt con chó xuống đất.
- Cháu có chuyện phải đi ạ. Xin chào hai bác.
Gaby cuống lên:
- Chờ mình với chớ. Khi nào cũng vội vội vàng vàng. Thấy mà ghét.
Hai đứa ra khỏi cửa hàng. Túi đàn được treo trên ghi-đông xe đạp của Gaby. Cô bé trách:
- Đại ca làm gì mà như nước đến chân thế hử? Lão Bonzemann có trốn mất đâu mà sợ. Thêm nữa, lão sẽ chỉ cười mũi tụi mình. Lạy Chúa, mình thương ông bà Wihold quá. Lão Bonzemann sẽ chứng tỏ lão là kẻ mạnh hơn cho coi.
- Nếu lão giở trò khủng bố, sẽ chẳng hay ho gì cho lão. Mà lão chỉ khuất phục được ông bà Wihold với trò khủng bố thôi. Có điều, riêng bà Kathi hình như đã hạ vũ khí rồi.
- Mình nghĩ là không phải vì bà ấy hèn đâu. Có lẽ ước mơ của bà Kathi là được sống dưới mặt trời phương nam chăng?
- Ờ… Lão Bonzemann đang rẽ vào ngõ Nhà Thờ kìa! Lẹ lên, Công Chúa.
Tarzan nhảy phóc lên xe, đạp đi. Trời đất, Gaby đành phải rượt theo hắn chứ sao.
*
Bonzemann dừng lại trước một lối cổng.
Hai hình người nhô ra.
Tarzan thắng xe gấp. Gaby cũng dừng ngay cạnh.
- Phù, lão có đệ tử đợi sẵn, đại ca ạ. Bọn nào thế nhỉ?
- Mình cứ tà tà đứng đây theo dõi thử coi.
Tarzan nheo mắt. Chỉ thấy hai kẻ kia từ phía sau.
Chợt một tên quay nghiêng. Tarzan kêu lên:
- Chà, anh em nhà Alch, Gaby à. Hai thằng này quen xưng hùng xưng bá với người già và làm ngáo ộp dọa con nít. Thằng em tên Frieder Alch mười tám tuổi, thằng anh tên Hubert Alch hai mươi tuổi. Hubert đã từng xộ khám một lần.
- Giá tụi mình biết được Bonzemann đang chuyện trò với hai thằng đó về việc gì thì hay biết bao.
- Thì lão đang giao việc cho anh em nhà Alch chớ gì nữa. Có thể lão sẽ chi một trăm mark để hai thằng lưu manh đó đốt nhà ông bà Wihold.
- Chúng dám làm chuyện ghê gớm đó sao?
- Tụi lâu la đó có hơi tiền là cái gì cũng làm. Chúng thường xuyên la cà ở những sòng bạc, gây gổ với mọi người, xua đuổi khách du lịch và ăn trộm như ranh. Nhiệm vụ khủng bố hợp với chúng quá còn gì.
Bonzemann và hai tên đàn em có vẻ dửng dưng với cảnh vật xung quanh. Quả nhiên, lão rút tay khỏi túi áo dúi một khoản tiền cho thằng Alch anh. Tarzan ghé tai Gaby:
- Thấy mình đoán đúng chưa.
Bonzemann bước tiếp, còn hai thằng Alch dựa lưng hẳn vào tường xòe bạc chia nhau rất đỗi hài lòng. Hai gã chỉ ngước cái nhìn tăm tối lên lúc Gaby và Tarzan dừng xe trước mặt.
Tarzan lạnh lùng hỏi:
- Anh bạn còn nhớ vụ hai tháng trước đây ở trước trường nữ trung học không hả Frieder?
Cặp mắt gian giảo của thằng Alch em tối sầm. Làm sao gã quên được cú chúi đầu vô thùng rác xấu mình suốt một tuần bởi đòn Judo của đại ca TKKG. Hôm đó hình như gã đã bẹo má hai cô bé còn đi học…
Gã ú ớ một thì thằng anh ú ớ tới hai. Hubert có biệt danh Mãnh Hổ, người xương xẩu. Mái tóc không màu của gã rẽ ngôi giữa, rủ xuống trên đôi vai rộng. Hàm trên gã khuyết ba cái răng. Một con dao găm cắm trong bao da lủng lẳng bên hông phải.
Không đợi thằng này tò mò, Tarzan cười lạnh:
- Thôi, khỏi vòng vo Tam quốc. Tụi tôi có lí do để cho rằng các anh vừa được lệnh phải phá rối ông bà Wihold. Bonzemann thuê hả? Nếu đúng, hãy trả lại tiền cho lão và quên việc này đi nghe!
Mãnh Hổ Hubert chuyển từ ngờ vực sang thịnh nộ. Gã gầm lên:
- Cái gì? Lỗ tai tao hư rồi chăng? Mày nghe nó sủa cái gì không hả Frieder, nó là thằng chó nào vậy?
Frieder bí xị:
- Hừm, tôi nghĩ tôi biết thằng này, nó chẳng vừa gì đâu.
Tarzan đe tiếp:
- Gia đình Wihold kể từ bây giờ được TKKG bảo vệ. Nhớ đấy!
- Cút! Hay là con nhỏ thiên thần tóc vàng này sẽ phải lượm từng mảnh xác của mày đây?
Mãnh Hổ đặt bàn tay phải bẩn thỉu vào bao dao găm bên sườn. Gã chưa kịp động thủ thì thằng em đã huých một cùi chỏ đau điếng, lắc đầu, miệng lẩm bẩm:
- Mặc xác nó, Hubert.
Tarzan còn lâu mới không thấy sự… sốt rét của Frieder. Té ra thằng mất dạy chưa đến nỗi quên trận đòn. Suýt nữa thì hắn bật cười, may là còn nén được để nói lời cuối:
- Cấm động đến ông bà Wihold! Nào, mình đi Gaby.
Hai quái không thể nấn ná lâu hơn bởi Bonzemann đã biến mất sau một khúc ngoặt. Khi tới quảng trường Frischmeier, Tarzan và Gaby lại trông thấy lão.
- Ủa, lão bước vô tòa nhà lớn dành cho các văn phòng và phòng khám bịnh tư nhân, Gaby ạ.
- Phải chặn lão trước khi lão núp dưới gầm ghế một ông bác sĩ. Ơ, mà lão bị bịnh gì cà?
Hai quái khóa xe, bám theo Bonzemann cấp tốc. Nhưng cánh cửa phòng khám đã sập lại trước mũi chúng. Trên cửa là một tấm bảng nhỏ có ghi: “Bác sĩ Erwin Prunk. Chuyên khoa tai mũi họng. Giờ khám: từ mười bốn giờ đến mười sáu giờ trong các ngày thứ hai đến thứ sáu. Đặc biệt ưu tiên khám bịnh nhân có hẹn trước”.
Gaby ghì chặt cây đàn ghi-ta vào người thở dài:
- Mình làm gì đây, Tarzan?
- Cứ thản nhiên vô theo. Biết đâu Bonzemann ngồi một mình trong phòng chờ. Mình sẽ rỉ tai lão lời cảnh cáo, rồi biến.
Gaby còn chưa kịp nói sao thì Tarzan đẩy bật cánh cửa. Bên trong là một hành lang sạch bong dẫn tới một phòng chờ, một phòng khám và một cửa phòng có ba chữ: “KHÔNG ĐƯỢC VÀO”. Một cô y tá mặc áo blu trắng kéo tay Tarzan lại khi hắn tính đi thẳng vào phòng chờ.
- Các em có hẹn không mà vô phòng chờ?
Tarzan cười tươi:
- Không hẳn ạ. Nhưng cấp lắm. Trong vòng mười phút trở lại đây, bạn tôi đây đột nhiên không nghe thấy gì nữa cả. Thật kinh khủng.
Rồi hắn quay sang Gaby, đột ngột hét lên khủng khiếp khiến lỗ tai Gaby muốn… lùng bùng:
- Đúng không Gaby? Bạn bị điếc đặc. May phước, chúng ta trông thấy tấm biển của phòng chữa tai mũi họng ở trước nhà và nhào đại vô.
- Các em có mang theo thẻ khám bịnh không?
- Không. Cứu nhân như cứu hỏa, và tụi tôi đều được bảo hiểm y tế mà. Không ai muốn điếc để đem theo giấy tờ bao giờ.
- Vậy các em phải đưa sau nghe.
- Tất nhiên ạ.
- Đừng quên đấy. Nếu không ông bác sĩ sẽ gửi hóa đơn về gia đình.
Cô y tá quay sang Gaby:
- Hãy cho tôi biết tên tuổi, địa chỉ của em?
- Ồ, bạn tôi điếc thì làm sao nghe được. Chị cứ ghi Gaby Schulter số nhà 21 phố Rubenacker, mười lăm tuổi. Cảm ơn chị.
Hai đứa hăm hở mở cửa phòng chờ. Chúng cực kì thất vọng. Bảy chiếc ghế trong phòng chờ đều trống trơn. Giọng Tarzan buồn thiu:
- Lão chắc đang ở trong phòng khám. Tụi mình đành đợi lão ra vậy. Nếu nghe lão đứng lên ra về thì mình cũng vù luôn.
- Xong chuyện Bonzemann, làm sao ăn nói với chị y tá đây?
- Dễ ợt. Thì bảo rằng lỗ tai bạn đã nghe rõ trở lại. Chẳng qua hồi nãy do bụi bám màng nhĩ.
Gaby cãi:
- Ê, làm ơn nói lại coi. Tai mình vệ sinh tuyệt đối cơ mà.
Tarzan cười:
- Tất nhiên, mình có nghi ngờ điều đó đâu. Nhưng chị y tá thì cần phải biết ngược lại kìa.
*
Chúng biết nhau từ nhiều năm nay.
Chúng đủ rành về nhau để kẻ này có thể đưa kẻ kia vào tù như trở bàn tay.
Khoan nói về lão Bonzemann mà hãy quan sát gã đàn ông đối diện lão trước đã. Bác sĩ Erwin Prunk là gã đấy. 41 tuổi, cao 1 mét 87, thường xuyên khỏe mạnh nhờ chơi gôn và mát-xa. Prunk ưa hưởng lạc và điều đáng nói là luôn luôn vung tiền nhiều hơn số thu được từ phòng khám này. Gã có mái tóc nâu đã điểm hoa râm nơi thái dương, cặp mắt xanh leo lẻo.
- Hễ ông có việc cần nhờ đến tôi, Karl–Erich ạ, là tôi lại lạnh sống lưng.
Bonzemann ngồi dạng chân trên ghế bành, gật gù, như thể thừa nhận Prunk sợ lão là phải.
- Lần này sẽ đúng thế đấy, Erwin!
- Sao?
- Thì ông bạn sẽ được lạnh sống lưng như ý mình muốn chứ sao.
- Ê, đừng giỡn nha. Tốt nhất là tôi sẽ không dây vào đâu.
- Ông bạn phải làm. Vì ông còn mắc nợ tôi nhiều hơn là việc tôi nhờ ông kìa. Chớ quên rằng ông tồn tại được ở đây là do tôi biết im lặng. Ông đâu phải bác sĩ chớ. Chỉ theo học y có vài học kì thì ăn nhằm gì. Giấy tờ thì đều giả mạo…
Prunk thở dài:
- Không nên ép nhau mãi như vậy, Erich. Trước sau gì tôi cũng bị lộ. Nhưng ông cũng nên nể tình để tôi dành dụm chút ít, đặng cuốn gói tới sống ở cái phần chan hòa ánh nắng của Trái Đất này.
- Thì tôi sẽ trả tiền công cho chiến hữu hẳn hoi mà.
Đôi mắt xanh leo leo của Prunk trợn lên:
- Lại có khoản tiền công nữa sao? Vậy thì còn kinh khủng hơn. Ông mà đã chịu ói tiền ra hả? Chắc là tôi phải hạ một địch thủ lớn.
- Suỵt! Khẽ nào.
- Các cánh cửa đều bọc cách âm. Chẳng ai nghe trộm tụi mình được đâu.
Bonzemann ngả lưng ra ghế thả một lọn khói xì-gà khét lẹt:
- Erwin, đã đến lúc tôi phải tự giải thoát khỏi Susanne.
- Ma quỷ ơi, vợ ông ấy à? Tôi có nghe lầm không đây?
- Chính y thị. Mụ có vẻ lơ càng những công việc tôi đang làm, và luôn cản trở tôi. Nói tóm tắt là mụ khinh khi tôi ra mặt. Mụ có chống lại tôi hay không thì chưa biết, nhưng biết đâu khi bọn cớm nhúng mũi vào, mở cuộc điều tra vớ vẩn nào đó, mụ trở cờ thì làm sao đỡ nổi. Mụ thuộc làu môn đạo đức. Và còn rồ dại tin vào công lí.
Prunk ngoáy lỗ tai:
- Phiền phức nhỉ. Đúng là tiêu đời như chơi.
- Dù li thân hay li dị, tôi cũng không loại bỏ được mối lo này trên cõi đời. Susanne đã 49 tuổi, đã tận hưởng một cuộc sống nhung lụa. Kết thúc được rồi.
Prunk chuyển qua ngoáy mũi:
- Vậy ý ông là cho bả “kết thúc” bằng nghề nghiệp của tôi ư? Tôi sẽ cắt nhầm động mạch cổ của bà ta trong lần cắt a-mi-đan sắp tới hả? Không được. Bịnh nhân của tôi mà chết là tôi sẽ bị thanh tra nghề nghiệp ngay. Và trò chơi bác sĩ coi như đi đứt.
Bonzemann ngoạc mồm cười:
- Thì ông cứ việc mà hành nghề, nào ai đã phá ông.
- Ông nói như vậy, nhưng lại đòi hỏi tôi việc đó.
- Tôi đâu đòi hỏi ông làm việc đó trực tiếp. Tôi nghĩ đến thứ ông đang say mê, Erwin ạ.
Prunk biến sắc:
- Ông tính sử dụng thuật thôi miên của tôi để làm chuyện sát nhân ư?
- Ô-kê. Tự cửa miệng ông đã có lần tuyên bố với tôi rằng ông có thể thôi miên tất cả mọi người. Ông đủ khả năng làm cho họ ngủ trong khi họ vẫn còn đang mở mắt thao láo ra đó. Rồi ông cho họ mệnh lệnh và họ làm theo răm rắp.
Prunk gật đầu:
- Đó là lệnh thôi miên. Nghĩa là một cái lệnh thôi thúc trong thâm tâm, khiến người ta vẫn tuân theo sau khi bị thôi miên.
Bonzemann né cái nhìn tà đạo của đồng bọn. Lão vờ chép miệng:
- Chậc chậc, chẳng lẽ nạn nhân không biết chút gì sau khi đã thi hành lệnh thôi miên của ông bạn sao?
- Không hề biết.
- Kinh nhỉ. Chúng ta có thể hợp tác làm ăn lớn nếu quả thật ông bạn tài giỏi như thế. Tôi có quá nhiều kẻ cần được ông bạn thôi miên.
- Nhưng tôi cũng xin nhắc lại rằng nếu một người lúc còn tỉnh không có ý muốn làm hại kẻ khác thì khi bị thôi miên vẫn giữ nguyên bản chất ấy. Nghĩa là bịnh nhân đó dù bị thôi miên cũng không thể giết người.
- Hừm. Vậy thì hỏng bét. Tôi lại cứ tưởng…
- Ông muốn để bà Susanne giết ai chăng?
Bonzemann rít lên:
- Giết chính mụ ấy chớ giết ai! Nhưng Susanne không thuộc loại có thể hành động điên rồ vậy. Chà, phải làm sao đây.
- Này Karl–Erich, nếu tôi vừa thôi miên vừa truyền lệnh cho Susanne tự sát thì sẽ chẳng kết quả gì. Tuy nhiên, nếu tôi lệnh cho vợ ông hãy mở cửa sổ trên tầng mười một ngôi nhà chọc trời thì chắc chắn bà ấy sẽ thi hành tức khắc. Vì rõ ràng lệnh đó không gây tổn thương cho bản thân bà ta. Ông hiểu chưa, tôi sẽ dùng tà thuật khiến bà ấy tin rằng căn phòng sau lưng mình đang cháy rừng rực. Lối thoát duy nhất của bả là nhảy qua cửa sổ. Bà ấy không muốn tự sát mà lại là tự sát, với ý định tự cứu mình. Bà ấy sẽ rơi xuống… Bẹt! Kết thúc!
Mặt Bonzemann rạng rỡ:
- Tuyệt vời! Chính vậy đó. Chúng ta sẽ làm đúng như vậy.
- Ừ… ừm, tôi báo trước, cuộc thôi miên này giá tới một mạng người đấy.
- Giá cỡ nào tôi cũng chung đủ. Mà tiện quá còn gì. Susanne vốn là bệnh nhân của ông. Mụ làm tôi phát điên về chứng đau đầu của mụ.
- Tốt. Tôi sẽ áp dụng thuật thôi miên để bà ta khỏi bịnh đau đầu và…
- Và căn phòng sau lưng mụ sẽ “cháy rừng rực” chớ gì. Ý tưởng của ông bạn cao siêu thiệt. Hê, té ra nhỏ không học lớn vẫn làm được thầy thuốc giỏi, há?!
- Tôi không ưa ai xúc phạm nghề nghiệp mình đâu nghe.
Bonzemann nhún vai tính phát biểu thêm, nhưng tiếng “tít, tít” từ máy đàm thoại của Prunk đã vang lên.
Prunk lạnh lùng ấn nút. Từ loa của máy, tiếng cô y tá phụ việc báo:
- Bà Bonzemann đến đón chồng như đã hẹn.
- Cô hãy nói bà ấy chịu khó ngồi ở phòng chờ. Tôi sắp khám cho ông Bonzemann đây.
Prunk tắt nút quay sang nhà thầu địa ốc:
- Chúng ta đã khám gì nhỉ? À phải, bệnh viêm họng của ông…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất