Quyển 48 Chương 6: NHỮNG MÀN KỊCH NHỎ
Đúng vào giờ đó, một người đàn ông lạ bước vào hiệu đàn của ông Wihold. Tướng tá ông ta coi bộ bặm trợn, cao lớn, gầy gò. Cặp kính râm che kín mắt mặc dù trời chẳng có một chút nắng, ngược lại mưa rầm rầm. Rõ ràng sự xuất hiện của người này không hề mang đến cho gia chủ điều gì tốt đẹp.
Lúc người khách xếp dù vào, theo thói quen ông chủ tiệm Robert Wihold mỉm cười niềm nở:
- Ông cần gì vậy, thưa ông?
Người lạ nói:
- Tôi muốn học ken Klarinet. Cần ngó qua một chiếc thử.
Wihold đặt lên quầy một cây kèn Klarinet và giảng công dụng của các bộ phận. Đáng buồn cho ông là người khách gầy nhom mặt… xấu ngầu kia cứ hất mặt lên trần nhà ra vẻ dửng dưng. Thế rồi đùng một cái, y cúi xuống ngó trân trân ông chủ tiệm.
Wihold có cảm giác bị… điện giật. Xem ra gã này chú ý đến bản thân ông chủ tiệm nhiều hơn cây kèn, và có vẻ rình rập sao đó. Mặt ông thoáng biến sắc. May mắn làm sao, lúc ấy bà Kathi đã giải vây tinh thần ông bằng cách bưng vào cho ông một tách trà bốc khói, như thường lệ, vào đúng giờ này.
Bà gật đầu chào khách.
Rồi bà bỗng bị vướng gót giày vào mép thảm. Trời ạ, cả tách trà trên tay bà bị chao nghiêng hắt gọn vô tay áo người khách. Coi, Wihold gần như tắt thở trước biến cố đột ngột trên. Cả một tách trà nâu đậm hắt vào thì còn gì là cái áo vét sáng sủa bảnh tỏn nữa. Người khách cáu kỉnh:
- Mắt mũi bà để đâu hả?
Nhưng rồi y lập tức trấn tĩnh:
- Ồ, tôi đã nói gì vậy. Xin lỗi bà, tôi không cố ý nặng lời như vậy.
Bà Kathi mặt tái mét đi, trân trối nhìn vào ống tay áo bị dây bẩn của người khách:
- Xin lỗi ông… có lẽ phải gột ngay, kẻo để lâu… Ông đưa tôi cái áo được chứ ạ?
Người khách trù trừ:
- Thật ra thì… nhưng thôi, tùy bà. Bà tẩy sạch vết trà càng tốt, bằng không cũng không sao.
Ông ta hơi quay đi.
Nhưng ông Wihold đã kịp trông thấy khách rút một khẩu súng lục nhỏ ở thắt lưng, đút vội vào túi quần.
Bà Kathi đón lấy chiếc áo, chạy vào buồng tắm và quay ra sau ít phút.
Trong khi đó, ông Wihold hai lần lau mồ hôi trán và thổi kèn cho ông khách nghe thử.
Vết trà loang lúc này chỉ còn là vệt nước ướt nhưng khách vẫn nhăn mặt vẻ bực bội. Y lừ đừ nhe hàm răng giả:
- Tôi không còn hứng thú sắm kèn nữa.
Đoạn chụp cây dù, bỏ đi một mạch không thèm chào hỏi câu nào.
Cơn đứng tim đã đi qua, Wihold lắp bắp:
- Y… có súng.
- Súng lục à?
- Ừ, tôi trông thấy.
- Ông ta là cảnh sát hình sự chăng?
- Chỉ biết ông ta hoàn toàn không có vẻ gì của người chơi kèn Klarinet. Tôi chẳng muốn bán cho một kẻ như vậy bất cứ thứ nhạc cụ nào.
Khi ông Wihold vào buồng tắm, để gột mấy giọt nước trà bắn vào áo mình, thì ông tình cờ trông thấy nó. Một cái ví!
Cái ví màu nâu, khá dày, nằm dưới sàn. Chắc nó rơi ra khi bà Kathi gột chiếc áo vét cho ông khách.
Ông chủ tiệm đàn hồi hộp mở ví ra xem. Lạy Chúa, trong ví có 50 tờ bạc một trăm mark. Còn ngăn nhỏ bên trái nữa? Wihold run run rút ra một tấm ảnh và há hốc mồm. Quỷ thần ơi, tấm ảnh chụp chính ông – Robert Wihold – qua ống kính phóng đại.
Tiếng bà kathi ở cửa hậu gọi ra:
- Robert! Em quên chưa nói với mình trước mười tám giờ em phải có mặt ở chỗ bác sĩ Prunk. Lần này ông ta sẽ dùng thôi miên điều trị chứng ù tai cho em. May ra thì phương pháp chữa bịnh tân kì của ông ta sẽ đem lại hiệu quả.
*
Không một bức tường nào bị sập, tòa nhà vẫn vững như bàn thạch cho dù kính vỡ loảng xoảng, mảnh rụng như mưa. Tarzan vừa chạy vừa ngoái nhìn, tiếng nổ vẫn còn vang trong tai.
Trái bom hẹn giờ chỉ tàn phá đúng một căn phòng ở tầng một, lửa và khói ùn ùn tràn ra qua các ô cửa sổ đã bể nát. Tarzan gọi Karl:
- Dừng lại, Máy Tính. Thuốc nổ quá ít, chứng tỏ gã mới đặt bom lần đầu.
- Tuy nhiên việc tụi mình hô hào thiên hạ di tản là đúng chớ đại ca?
- Ừ, cẩn thận vẫn hơn.
Mọi người bắt đầu xúm quanh hai đứa hỏi han tít mù.
Tarzan kêu lên:
- Tụi tôi không biết gì hết. Chỉ tình cờ nghe gã đó nói trong nhà có đặt bom. Còn mọi tình tiết khác phải đợi cảnh sát điều tra.
Đám cháy sớm được dập tắt bởi đội cứu hỏa. Rồi đám đông nhốn nháo dạt ra khi một chiếc xe cảnh sát thắng muốn cháy bánh. Thanh tra Glockner đã nhảy ra khỏi xe.
Bà Bonzemann che ô cho Gaby khỏi ướt. Bà bảo:
- Các bạn của cháu cừ lắm, Gaby ạ. Trước cái chết ai lại không sợ, thế mà các cậu ấy dám quên thân mình để cứu những người khác. Ai mà biết trước là trái bom chỉ nổ nhẹ như vậy.
*
Sau vụ nổ, phòng khám của bác sĩ Prunk dù không bị sứt mẻ gì nhưng cũng bị ảnh hưởng. Không khí trong các phòng khét lẹt. Tứ quái và cô y tá đứng lóng ngóng ở hành lang.
Kolbe lại nằm trên giường như cũ. Vẫn mê man.
Bác sĩ Prunk vừa tiêm cho gã một mũi. Người ta đang đợi xe cứu thương tới chở gã đi.
Tarzan và Gaby đã tường thuật hết cho thanh tra Glockner về Kolbe.
Lúc này họ không nói gì nữa, vì có mặt Prunk. Tarzan nhận thấy lão có vẻ lúng túng. Chạy qua chạy lại. Cặp mắt không tập trung vào đâu. Hai bàn tay luôn ngọ nguậy.
Chợt lão reo lên:
- Kolbe tỉnh rồi kìa, thưa ông thanh tra.
Ông Glockkner lẳng lặng ghé sát đầu gã:
- Ông nghe tôi không, ông Kolbe? Quả bom đã nổ nhưng chỉ gây tổn thất nhẹ. Có đúng là ông đã đặt bom vào tòa nhà này không?
Ánh mắt Kolbe vẫn đờ đẫn:
- Vâng, tôi… đã… mang nó đến đây.
- Tại sao?
- Để… để cứu mọi người ạ.
- Tôi không hiểu.
- Tôi… sẽ cho nó nổ sau khi đã báo động cho mọi người trong chung cư. Để… để dưới cái nhìn khâm phục của họ, tôi trở thành người hùng. Và… và nhờ thế mà… được nhận vào làm ở hãng “Knete và Manni”.
- Làm việc gì vậy? Đó là một hãng vận chuyển tiền mà.
- Làm… lái xe ạ. Tôi… không cử động được cổ.
- Ông sẽ được đưa ngay vào bịnh viện và được chăm sóc chu đáo ngay bây giờ. Nhưng tôi muốn biết tại sao ông lại muốn thành lái xe chuyên chở tiền?
- Vì… vì… con quỷ hạ lệnh cho tôi ạ.
- Ai?
- Con quỷ.
- Có lẽ ông bị choáng quá mạnh bởi vết thương ở đầu rồi. Làm gì có con quỷ nào chớ.
- Con quỷ… đúng vậy mà. Một… tiếng nói từ bên trong linh hồn tôi. Nó hành hạ và ép buộc tôi.
- Thôi được. Ông sẽ giải thích chuyện ma quỷ ở tòa án. Có điều vừa qua người ta đã tìm thấy ông nằm bất tỉnh ở ngõ Nhà Thờ. Ông đã bị đánh à?
- Tôi bị cướp hành hung. Một cú đánh vào gáy. Tôi… không biết gì hơn.
Ông Glockner cúi xuống:
- Ông không thấy hung thủ sao?
- Không, không hề. Tôi… liệu tôi có chết không ông?
Prunk chen vào một câu lạnh lùng:
- Không đâu, ông Kolbe. Sẽ tới lúc đó, nhưng chưa phải là bây giờ.
Một lời an ủi mới “từ mẫu” làm sao chớ! – Tarzan nghĩ.
*
Xe cứu thương chở Kolbe chạy khỏi tòa nhà. Trên xe có một cảnh sát đi cùng gã. Mưa đã tạnh nhưng trời vẫn âm u.
Tarzan nói với thanh tra Glockkner:
- Cháu nghi thủ phạm vụ này là anh em nhà Alch. Kolbe được nhìn thấy cách nhà chúng có một quãng. Khi tụi cháu thấy Kolbe thì mọi túi áo túi quần của gã đều bị lộn trái. Có lẽ anh em Alch đã đánh gục Kolbe và cướp tiền của gã.
- Anh em Hubert và Frieder Alch phải không?
- Chúng đấy ạ.
Ông Glockkner nói gì với hai cảnh sát. Họ lên xe. Tứ quái theo xe của bố Gaby.
Anh em nhà Alch có nhà, đang uống mừng thì phải. Cả chục vỏ chai bia và một chai rượu nặng gần cạn. Hubert và Frieder đều say khướt.
Trên mặt bàn bên cạnh còn nguyên mớ “chiến lợi phẩm”.
Cả hai giương bốn con mắt đờ đẫn nhìn các vị khách không mời mà đến. Nhưng chúng đâu còn đủ sức đứng lên.
Ông Glockner chỉ vào đống giấy bạc ngổn ngang:
- Chỉ có chừng này tiền thôi sao? Ai trong hai người đã đánh gục anh ta?
Frieder lè nhè:
- Không… không… phải tôi…
- Vậy thì Hubert hả?
Frieder trợn mắt nhìn thằng anh:
- Phải, nó… đấy. Thằng… chó chết này… đã nện… anh ta. Pắc! Thịch!
Hubert líu lưỡi:
- Mày… là đồ… chó… chết! Tao… sẽ bằm mày trong… tù.
Gã cố gắng giơ nắm đấm lên nhưng lại rũ xuống vì quá… xỉn. Trong tích tắc đó, Tarzan thấy chiếc nhẫn kim cương. Hắn kêu lên:
- Hồi nãy gã còn chưa đeo chiếc nhẫn kia, thưa chú Glockkner!
Đoạn hắn tiến đến tóm cổ tay Hubert, rút lấy chiếc nhẫn.
- Chắc đây cũng là đồ trang sức của Kolbe… Ủa, Gaby ơi. Bạn nghe này! “Thắm thiết yêu anh – Hanna của anh”. Nhẫn của bà Johanna Demschlag bị cướp đây nè.
Gaby cũng kêu lên:
- Đúng rồi!
- Phù, mọi chuyện thế là đã rõ. Kolbe có họ hàng với bà Demschlag. Nếu Hubert lấy chiếc nhẫn từ tay Kolbe thì Kolbe chính là tên cướp đã chụp túi lên đầu làm mặt nạ.
*
Gaby phải chia tay ba chiến hữu.
Cô bé phải đến nhà cô Julia để học ghi-ta.
Tarzan bảo hai thằng bạn:
- Lẽ ra tụi mình còn phải đến chỗ ông bà Wihold.
Karl cãi:
- Sao lại “lẽ ra” hả đại ca. Vắng Công Chúa thì ba thằng mình tiếp tục đặc vụ chớ sao. Tụi mình đang ở rất gần nhà họ. Lại đã lãnh trách nhiệm bảo vệ họ mà.
Ba con ngựa sắt lại chồm lên.
Tại cửa hàng nhạc cụ WIHOLD, tam quái dựng xe bên vỉa hè.
Thằng mập thán phục ngắm các thứ nhạc cụ bày trong quầy kính, xuýt xoa:
- Đủ để vũ trang cho một dàn giao hưởng chứ chả chơi đâu!
Karl vặn vẹo:
- Sao lại vũ trang? Các nhạc công đâu phải lính tráng.
- Nhưng họ cũng làm ầm ĩ ngang lính chiến chớ bộ.
Cả ba bước vào cửa hiệu. Tarzan ngửi thấy mùi trà. Vậy mà chẳng thấy ấm trà lẫn tách trà đâu.
Rồi hai ông bà chủ cùng bước từ trong ra. Mặt người nào người nấy đều thất sắc. Hãy nhìn bà Kathi kìa. Các ngón tay bà cứ xoắn mãi vào nhau. Rồi ông chồng ủ ê nữa. Ngó họ sợ sệt như sắp có động đất vậy.
Con Struppi hiếu khách từ bên trong nhảy ra chào tam quái. Tarzan xoa đầu con cẩu trong khi ông Wihold thở hắt ra:
- Tất cả đã thay đổi, các cháu ạ. Tôi sẽ bán nhà. Như vậy là hơn.
Tarzan nhướng lông mày:
- Sao ông thay đổi ý kiến nhanh vậy ạ? Tụi cháu đã xác định được rằng anh em Alch không phải là thủ phạm chọc lốp xe của ông. Hôm qua Bonzemann có thuê chúng ném vỡ cửa kính nhà ông bà, nhưng sau đó lão đã rút lại việc thuê mướn này.
Wihold mặt dài như đưa đám:
- Các cháu không biết Bonzemann cáo già như thế nào đâu. Lão ngừng chuyện ném đá để thuê người giết tôi.
Tarzan kêu lên:
- Chúng cháu có nghe nhầm không đấy ạ?
Đúng lúc đó, chuông cửa giật pinh poong. Ông Wihold vội ra dấu:
- Suỵt! Các cháu đừng tham gia gì. Cứ chơi với con Struppi thôi nghe!
Bà Kathi cũng thì thào:
- Chớ để lộ điều gì đấy.
Ông Wihold tất tả bước ra.
- A, chào ông. Ông đã trở lại.
- Hừm, tôi không quay lại để nghe ông thổi kèn đâu, mà để lấy lại cái ví. Có lẽ bà vợ ông đã vô tình làm rơi khi gột cái áo.
- Ồ, vâng. Có thể như vậy chăng. Mời ông theo tôi, ta cùng tìm.
Ông Wihold lật đật đi vào, theo sau là một gã đàn ông cao lớn, xương xương người. Gã này liếc xéo Tứ quái. Đoạn chăm chú ngó bà Kathi giây lát, điệu bộ thật kì cục.
Ông Wihold mở cửa buồng tắm. Chưa bao giờ ông sốt sắng đến thế. Ông cúi nhìn bên dưới giỏ đựng quần áo bẩn tết bằng nhành liễu và nhặt lên một cái ví.
- Có phải cái này của ông chăng?
Gã khách chụp lấy cái ví, lẹ như mèo chụp chuột:
- Chính nó.
Wihold hơi rùn vai xuống cười nhũn nhặn hết cỡ:
- Ông biết không, trong một ngôi nhà cũ kĩ như thế này, khó mà tìm thấy hay nhìn thấy cái gì. Chỗ nào cũng méo mó, xập xệ. Lại lắm xó xỉnh. Tôi và bà nhà tôi ngấy lắm rồi. Có lẽ tôi sẽ bán quách ngôi nhà này. Rất may là đã có một người khách hào phóng hỏi mua.
Gã gày gò mở ví, liếc qua:
- Vậy là ông bà muốn bán, hả?
- Vâââng!
- Bán ngôi nhà cổ đẹp đẽ thế này ư?
- Thế giới mỗi ngày một hiện đại, tụi tôi sẽ xây ngôi nhà mới tuyệt hơn nhiều, thưa ông.
- Chúc mừng ông bà đã có quyết định sáng suốt.
Gã gày gò quay gót đi ra.
Tarzan đợi lúc ông Wihold tiễn khách đã quay vào mới hỏi:
- Có phải Bonzemann đã cử gã tới đây không ạ?
Wihold gật đầu;
- Các cháu đã nghe cả rồi đó. Sự tình cờ đã cứu chúng tôi. Ban nãy tôi thấy cái ví và đã mở ra xem. Trong ví có rất nhiều tiền, tiền công giết người. Và… một tấm ảnh chụp hình tôi. Tôi biết bọn sát nhân chuyên nghiệp hành động ra sao qua các phim hình sự. Chúng thường nhận tiền tạm ứng và chân dung kẻ mà chúng sẽ bắn. Các cháu biết không, tôi còn thấy cả khẩu súng giắt ở thắt lưng y…
Bà Kathi bỗng gào lên:
- Kìa, Tarzan, cháu chạy đi đâu vậy? Lạy Chúa…
Tiếng kêu của bà chủ tiệm đàn đâu còn đủ lọt vào tai Tarzan. Hắn đã vọt ra tới đường và đang ngó quanh.
Gã gày gò cắp chiếc dù đang đi xuôi về hướng trung tâm thành phố.
*
Chiếc dù bị giật phắt, cánh tay gã “sát thủ” bị hất ngược lên đến tận bả vai, chưa kể một cú đá vào khoeo chân làm y khuỵu xuống vỉa hè ướt mèm. Gã rú lên kinh hoàng.
Tarzan ra lệnh:
- Hãy ngồi yên, đồ giết người thuê! Nếu không ngươi sẽ bị bửa làm đôi đó.
Tarzan lột áo vét của gã ra, lần vào thắt lưng. Hắn tìm được một khẩu súng lục nhỏ giắt ở lưng quần bên trái.
- Hết chối cãi nhé! Đồ sát nhân hạng bét.
Gã sát thủ thều thào:
- Dừng lại, cậu bé!
Tarzan sửng sốt nhìn khẩu súng bắn hơi cay nhỏ xíu. Giết người sao được với cái thứ này cà?
- Đứng dậy, đồ lưu manh! Chúng ta sẽ cùng trở lại nhà ông bà Wihold và gọi cho cảnh sát. Bằng chứng tội lỗi của ngươi nằm trong ví ngươi đó. Khôn ngoan hơn cả, hãy thú nhận ngay rằng Bonzemann đã phái ngươi đến đây.
Gã gày gò đứng dậy, với lấy cái dù:
- Cậu quả là khỏe thật, Tarzan. Tôi chẳng dại gì mà đi chống lại cậu thật sự cả.
- Sao ông lại biết tên tôi?
- Thì bà Kathi Wihold đã kể về chú mày.
- Hả?
Người đàn ông gượng cười:
- Xin cậu đừng làm hỏng vở diễn của bà ấy. Tụi mình hãy đi lại sau bờ rào kia. Nhỡ ông Wihold ra bây giờ thì hỏng bét cả.
- Nào, nói rõ hơn coi. Đừng tính chuyện qua mặt tôi nghe.
- Thôi được, tôi nói đây. Tôi tên là Edward Kahling, còn gọi là Wardi. Tôi là diễn viên, có biệt tài nhái giọng người khác.
- Chẳng ăn nhập gì cả.
- Nào, thì lại sau bờ rào đã.
Gã tính mẹo để chuồn đây. Được, cứ việc! Nếu gã bỏ chạy, sẽ cho gã ra bã. Tarzan tự nhủ và cùng gã đàn ông đi lại sau bờ rào.
Edward Kahling dựa lưng vào hàng rào gỗ thở dốc:
- Đầu đuôi như thế này. Tôi được giao sắm vai một kẻ giết người. Kịch ấy mà. Bà Kathi Wihold là đạo diễn. Tôi với bà ta quen biết nhau từ trước qua một khóa học Yoga ở câu lạc bộ…
Tarzan hăm he:
- Tôi không dư thì giờ để nghe chuyện cổ tích!
- Không phải cổ tích mà là sự thật. Bà Kathi đã nhờ tôi đóng vai sát thủ.
- Ha ha ha! Nghe vui nhỉ.
- Cậu không hiểu sao? Bà ấy sợ cho ông chồng. Có phải ông Robert đang bị lão Bonzemann dọa khủng bố không nào? Và lão quả có thể bố trí để ông Wihold bị tai nạn lắm! Tiếc là ông ấy lại quá bướng bỉnh và kiêu hãnh. Bà Kathi thấy không còn cách nào để thuyết phục chồng bán nhà, ngoài cách dựng nên vở kịch này. Và chú mày thấy đó, tôi đã diễn vai sát thủ cực kì đạt với sự hỗ trợ của bà Kathi. Tôi đã cố tình để cho ông Robert nhìn thấy khẩu súng… giả, còn bà Kathi cố tình làm rơi cái ví của tôi cho ông Robert thấy tiền và bức hình ông ta trong ví… Kết quả là ông Wihold giờ đây đã hiểu rằng tính mạng mình đang bị đe dọa. Ông ấy sẽ bán nhà. Chắc chắn đó sẽ là cách tốt nhất cho vợ chồng họ, Tarzan ạ.
Tarzan ngần ngừ. Nếu mọi điều Edward Kahling kể là sự thật thì bà Kathi quả là một nhân vật… huyền thoại. Hắn hạ giọng:
- Ông có gì để chứng minh không?
Không có gì nữa để nghi ngờ. Thẻ căn cước và bằng lái xe của người đàn ông đều có dán ảnh và ghi rõ họ tên Edward Kahling rành rành. Tarzan hơi ngượng:
- Cháu thành thật xin lỗi vì đã ra tay quá trớn với ông. Nhưng ai mà ngờ được chuyện này! Ông cho rằng bà Wihold đã hành động đúng ra sao?
Ông Kahling nhún vai:
- Bà ấy đã suy nghĩ kĩ rồi. Bà ấy muốn chuyển nhà đến Mallorca. Ông chồng bà chỉ phản đối gượng gạo. Ông muốn giữ truyền thống gia trưởng và rất quyến luyến với ngôi nhà được thừa kế, nhưng thực ra trong bụng ông cũng xiêu lòng như bà vợ. Bởi vì nếu cứ ở đây thì tiền đâu mà sửa sang căn nhà đã cũ kĩ này.
- Té ra là thế.
Tarzan ngó qua góc rào thấy Karl và Tròn Vo vừa đứng ngóng ở đó giờ đang quay vào nhà.
- Như vậy vụ bể bánh xe ô-tô của họ cũng là do ông ư?
- Xe nào?
- Thì chiếc xe hơi của ông Wihold đó. Nghĩa là không phải ông?
- Không. Chẳng lẽ mọi sự đã bắt đầu?
Tarzan trả khẩu súng hơi cay cho người diễn viên. Hắn còn toét miệng cười, bình luận:
- Thô bạo với phụ nữ là điều cháu luôn phản đối. Nhưng nếu sau này vợ cháu mà làm một chuyện tương tự như thế này với cháu, thì cháu sẽ phết cho vài roi ngay.
Ông Kahling cũng cười:
- Nhưng tôi nghĩ người như cậu thì sẽ không vì một lời đe dọa mà thay đổi quyết định. Vậy còn lo gì “một chuyện tương tự” chớ!
*
Khi Tarzan bước trở lại vào cửa hiệu thì mọi người đang ngồi quây quần bên bàn trà. Tròn Vo nhai bánh mì phết mật ong ngon lành như không hề có biến cố nào trên đời. Ngay cả ông Wihold cũng đã không còn ủ ê. Không khí vui vẻ khác hẳn lúc trước
Bà Kathi đang nói:
- … Ở Mallorca còn nhiều đất trống lắm, toàn những miếng đất tuyệt đẹp.
Sự hưng phấn của bà nguội đi khi chạm ánh mắt sầu thảm của Tarzan. Hắn cất giọng rầu rĩ:
- Chà, cháu đã rượt theo tên sát thủ như một thằng khùng, mà không rượt kịp. Y đã nhảy lên xe buýt số 18, mất hút.
Wihold ngạc nhiên:
- Xe buýt số 18 chạy tuyến đường này sao?
- Dạ, có thể cháu nhìn nhầm số, thưa ông.
- Càng tốt Tarzan ạ. Tên sát nhân ấy sẽ báo với Bonzemann rằng tôi đồng ý bán nhà. Thế là xong. Chúng tôi đang bàn những kế hoạch ở Mallorca. Các cháu phải nhớ tới thăm chúng tôi nghe.
Tarzan mỉm cười:
- Sẵn sàng ạ. Tụi cháu còn muốn rủ thêm ông bạn Edward Kahling của tụi cháu nữa.
Bà Kathi giật thót người khiến li trà trên tay tròng trành sánh cả ra bàn. Tròn Vo ngồm ngoàm hỏi:
- Kahling là ai vậy đại ca?
- Một người dễ mến, mình mới quen thôi. Ông ấy là diễn viên.
Karl không hiểu vì sao Tarzan lại đột nhiên hăng hái với một người mới quen như vậy.
- Và đại ca tính rủ ông ấy tới Mallorca sao?
- Sao không? Mallorca là dành cho mọi người mà.
Bà Kathi đứng dậy:
- Để tôi vào bếp lấy thêm trà.
Tarzan bám theo:
- Cháu sẽ phụ một tay với bà.
Bà Kathi đóng cửa lại:
- Lạy Chúa. Vậy là cháu đã nói chuyện với ông ấy?
- Vở diễn hay lắm ạ.
- Xin cháu đừng làm lộ chuyện của ta. Cháu thấy không, Robert vui vẻ biết mấy sau khi quyết định được dứt khoát. Bác hiểu ông nhà bác mà, tuổi già tranh chấp làm chi cho khổ thân.
- Cháu chỉ không thích là lão bịp bợm Bonzemann cuối cùng vẫn đạt mục đích.
- Mặc lão. Thế nào cũng có lúc lão vấp ngã vì chuyện khác.
- Vậy ai đã chọc thủng lốp xe, thưa bà?
- Chắc chắn không phải ông Kahling, cháu yên tâm.
Hai bác cháu trở lại phòng khách với một ấm trà lớn. Bà Kathi ngồi chưa nóng chỗ đã bật dậy:
- Ồ, tới giờ rồi. Tôi phải đến phòng khám. Nếu không sẽ lỡ mất buổi thôi miên ở chỗ bác sĩ Prunk.
Tròn Vo suýt nghẹn giữa lúc đang nhai cái bánh thứ ba:
- Bà… cũng đến chỗ ông Prunk ạ?
Bà Kathi gật đầu.
Tarzan bảo:
- Tụi cháu vừa ở chỗ ông ta, ngay trước khi tới đây. Bác khỏi cần tới phòng khám mất công, bữa nay ông Prunk đóng cửa rồi. Tòa nhà đó vừa có sự cố.
Hắn bèn thuật lại vụ nổ bom điên rồ của “người hùng” Kolbe khiến hai vị gia chủ bàng hoàng. Ông Wihold thấy có khách thấp thoáng ngoài cửa hiệu nên bỏ dở câu chuyện chạy ra tiếp.
Bà Kathi chắt lưỡi:
- Thật rủi ro cho ông Prunk. Không biết ông ta bao giờ mới mở phòng khám lại đây?
- Hình như bà có vẻ đặt niềm tin tuyệt đối vào ông bác sĩ đó?
- Các cháu chưa biết tài nghệ của ông Prunk đó thôi. Ngoài chuyện chữa bịnh thông thường, ông ấy còn khuyên tôi nhiều vấn đề khác nữa.
- Cụ thể ông ta đã khuyên bác những gì?
Bà Kathi mỉm cười nhìn lướt qua Karl và Kloessen rồi ý tứ nói với Tarzan:
- “Vở diễn” mà cháu công nhận là “hay lắm” ấy chính là sản phẩm của Prunk đấy.
- Lạy Chúa!
- Ồ, tôi nói thực đó. Chiều hôm qua, tôi ở phòng khám và sau khi nghe hết uẩn khúc của gia đình tôi trong vụ bán nhà, ông Prunk đã vạch ra kế hoạch trên. Ông ấy còn muốn biết liệu bán nhà xong, tôi có gửi tiền vô nhà băng và có quyền tự do rút tài khoản của mình không, hay chồng tôi sẽ làm việc đó. Thắc mắc của ông ấy thật trẻ con, tài khoản chung thì chồng hay vợ gì ai cũng có quyền xài chứ.
Tarzan đăm chiêu bên li trà:
- Ông bác sĩ đó có vẻ chú ý đến… tiền bạc của bịnh nhân hơi nhiều. Một bác sĩ đáng lẽ chỉ nên khoanh vùng trong phạm vi chữa bịnh thôi…
Karl đưa mắt cho Tarzan có ý hỏi xem cái “vở diễn hay lắm” ấy là gì, nhưng Tarzan nói nhỏ:
- Để sau hãy hay.
Và hắn đứng dậy, đi ra cửa hiệu sau khi khép cánh cửa vào nhà trong.
Từ khoảng nửa phút trở lại đây trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ kì cục, nhưng khá là logic về mấy cái lốp xe bị chọc thủng. Và bây giờ, hắn muốn kiểm chứng điều này.
Ông chủ tiệm Wihold đang đứng vẫy tay chúc lành chiếc Mercedes của vị khách mua đàn vừa lăn bánh. Tarzan tới bên ông:
- Thưa ông Wihold, tại sao ông lại tự chọc thủng lốp xe của ông ạ?
Wihold cứng người:
- Sao… sao… cháu lại nghĩ vậy?
- Vì tất cả những kẻ khả nghi đã không làm việc đó. Và còn vì cháu thấy ông thực sự vui vẻ khi có lí do để bán ngôi nhà…
- Tôi… tôi…
- Chuyện này là bí mật giữa hai chúng ta, ông và cháu. Cháu hiểu rõ tính khí ông, chẳng bao giờ ông chịu đầu hàng lão Bonzemann trước mặt bà nhà, cho dù ông cũng biết tốt nhất là nên rời khỏi đây. Thế là ông chế tạo ra vụ khủng bố xe cộ - một bằng chứng của mối nguy hiểm đang đến gần cho bà nhà thấy.
Ông Wihold thở khó nhọc.
Ông đứng cúi đầu: chân dung một người đàn ông đang xấu hổ.
Tarzan hỏi:
- Cháu nói đúng chứ ạ?
Ông chủ tiệm đàn thì thầm:
- Tôi đã hành động ngu xuẩn Tarzan ạ.
- Uổng những cái lốp xe.
- Phải, tôi thật ngốc. Lẽ ra mọi việc đơn giản biết bao nhiêu nếu tôi bảo bà Kathi: thôi nào, mình rời khỏi đây! Vợ chồng tôi vốn hiểu và tin nhau lắm cháu à. Vậy mà tôi, chỉ vì tự ái…
Tarzan gật đầu:
- Cháu cũng thấy thế ạ. Ông cũng muốn dọn đến đảo Mallorca?
- Thực ra tôi đã muốn thế từ lâu.
Lúc người khách xếp dù vào, theo thói quen ông chủ tiệm Robert Wihold mỉm cười niềm nở:
- Ông cần gì vậy, thưa ông?
Người lạ nói:
- Tôi muốn học ken Klarinet. Cần ngó qua một chiếc thử.
Wihold đặt lên quầy một cây kèn Klarinet và giảng công dụng của các bộ phận. Đáng buồn cho ông là người khách gầy nhom mặt… xấu ngầu kia cứ hất mặt lên trần nhà ra vẻ dửng dưng. Thế rồi đùng một cái, y cúi xuống ngó trân trân ông chủ tiệm.
Wihold có cảm giác bị… điện giật. Xem ra gã này chú ý đến bản thân ông chủ tiệm nhiều hơn cây kèn, và có vẻ rình rập sao đó. Mặt ông thoáng biến sắc. May mắn làm sao, lúc ấy bà Kathi đã giải vây tinh thần ông bằng cách bưng vào cho ông một tách trà bốc khói, như thường lệ, vào đúng giờ này.
Bà gật đầu chào khách.
Rồi bà bỗng bị vướng gót giày vào mép thảm. Trời ạ, cả tách trà trên tay bà bị chao nghiêng hắt gọn vô tay áo người khách. Coi, Wihold gần như tắt thở trước biến cố đột ngột trên. Cả một tách trà nâu đậm hắt vào thì còn gì là cái áo vét sáng sủa bảnh tỏn nữa. Người khách cáu kỉnh:
- Mắt mũi bà để đâu hả?
Nhưng rồi y lập tức trấn tĩnh:
- Ồ, tôi đã nói gì vậy. Xin lỗi bà, tôi không cố ý nặng lời như vậy.
Bà Kathi mặt tái mét đi, trân trối nhìn vào ống tay áo bị dây bẩn của người khách:
- Xin lỗi ông… có lẽ phải gột ngay, kẻo để lâu… Ông đưa tôi cái áo được chứ ạ?
Người khách trù trừ:
- Thật ra thì… nhưng thôi, tùy bà. Bà tẩy sạch vết trà càng tốt, bằng không cũng không sao.
Ông ta hơi quay đi.
Nhưng ông Wihold đã kịp trông thấy khách rút một khẩu súng lục nhỏ ở thắt lưng, đút vội vào túi quần.
Bà Kathi đón lấy chiếc áo, chạy vào buồng tắm và quay ra sau ít phút.
Trong khi đó, ông Wihold hai lần lau mồ hôi trán và thổi kèn cho ông khách nghe thử.
Vết trà loang lúc này chỉ còn là vệt nước ướt nhưng khách vẫn nhăn mặt vẻ bực bội. Y lừ đừ nhe hàm răng giả:
- Tôi không còn hứng thú sắm kèn nữa.
Đoạn chụp cây dù, bỏ đi một mạch không thèm chào hỏi câu nào.
Cơn đứng tim đã đi qua, Wihold lắp bắp:
- Y… có súng.
- Súng lục à?
- Ừ, tôi trông thấy.
- Ông ta là cảnh sát hình sự chăng?
- Chỉ biết ông ta hoàn toàn không có vẻ gì của người chơi kèn Klarinet. Tôi chẳng muốn bán cho một kẻ như vậy bất cứ thứ nhạc cụ nào.
Khi ông Wihold vào buồng tắm, để gột mấy giọt nước trà bắn vào áo mình, thì ông tình cờ trông thấy nó. Một cái ví!
Cái ví màu nâu, khá dày, nằm dưới sàn. Chắc nó rơi ra khi bà Kathi gột chiếc áo vét cho ông khách.
Ông chủ tiệm đàn hồi hộp mở ví ra xem. Lạy Chúa, trong ví có 50 tờ bạc một trăm mark. Còn ngăn nhỏ bên trái nữa? Wihold run run rút ra một tấm ảnh và há hốc mồm. Quỷ thần ơi, tấm ảnh chụp chính ông – Robert Wihold – qua ống kính phóng đại.
Tiếng bà kathi ở cửa hậu gọi ra:
- Robert! Em quên chưa nói với mình trước mười tám giờ em phải có mặt ở chỗ bác sĩ Prunk. Lần này ông ta sẽ dùng thôi miên điều trị chứng ù tai cho em. May ra thì phương pháp chữa bịnh tân kì của ông ta sẽ đem lại hiệu quả.
*
Không một bức tường nào bị sập, tòa nhà vẫn vững như bàn thạch cho dù kính vỡ loảng xoảng, mảnh rụng như mưa. Tarzan vừa chạy vừa ngoái nhìn, tiếng nổ vẫn còn vang trong tai.
Trái bom hẹn giờ chỉ tàn phá đúng một căn phòng ở tầng một, lửa và khói ùn ùn tràn ra qua các ô cửa sổ đã bể nát. Tarzan gọi Karl:
- Dừng lại, Máy Tính. Thuốc nổ quá ít, chứng tỏ gã mới đặt bom lần đầu.
- Tuy nhiên việc tụi mình hô hào thiên hạ di tản là đúng chớ đại ca?
- Ừ, cẩn thận vẫn hơn.
Mọi người bắt đầu xúm quanh hai đứa hỏi han tít mù.
Tarzan kêu lên:
- Tụi tôi không biết gì hết. Chỉ tình cờ nghe gã đó nói trong nhà có đặt bom. Còn mọi tình tiết khác phải đợi cảnh sát điều tra.
Đám cháy sớm được dập tắt bởi đội cứu hỏa. Rồi đám đông nhốn nháo dạt ra khi một chiếc xe cảnh sát thắng muốn cháy bánh. Thanh tra Glockner đã nhảy ra khỏi xe.
Bà Bonzemann che ô cho Gaby khỏi ướt. Bà bảo:
- Các bạn của cháu cừ lắm, Gaby ạ. Trước cái chết ai lại không sợ, thế mà các cậu ấy dám quên thân mình để cứu những người khác. Ai mà biết trước là trái bom chỉ nổ nhẹ như vậy.
*
Sau vụ nổ, phòng khám của bác sĩ Prunk dù không bị sứt mẻ gì nhưng cũng bị ảnh hưởng. Không khí trong các phòng khét lẹt. Tứ quái và cô y tá đứng lóng ngóng ở hành lang.
Kolbe lại nằm trên giường như cũ. Vẫn mê man.
Bác sĩ Prunk vừa tiêm cho gã một mũi. Người ta đang đợi xe cứu thương tới chở gã đi.
Tarzan và Gaby đã tường thuật hết cho thanh tra Glockner về Kolbe.
Lúc này họ không nói gì nữa, vì có mặt Prunk. Tarzan nhận thấy lão có vẻ lúng túng. Chạy qua chạy lại. Cặp mắt không tập trung vào đâu. Hai bàn tay luôn ngọ nguậy.
Chợt lão reo lên:
- Kolbe tỉnh rồi kìa, thưa ông thanh tra.
Ông Glockkner lẳng lặng ghé sát đầu gã:
- Ông nghe tôi không, ông Kolbe? Quả bom đã nổ nhưng chỉ gây tổn thất nhẹ. Có đúng là ông đã đặt bom vào tòa nhà này không?
Ánh mắt Kolbe vẫn đờ đẫn:
- Vâng, tôi… đã… mang nó đến đây.
- Tại sao?
- Để… để cứu mọi người ạ.
- Tôi không hiểu.
- Tôi… sẽ cho nó nổ sau khi đã báo động cho mọi người trong chung cư. Để… để dưới cái nhìn khâm phục của họ, tôi trở thành người hùng. Và… và nhờ thế mà… được nhận vào làm ở hãng “Knete và Manni”.
- Làm việc gì vậy? Đó là một hãng vận chuyển tiền mà.
- Làm… lái xe ạ. Tôi… không cử động được cổ.
- Ông sẽ được đưa ngay vào bịnh viện và được chăm sóc chu đáo ngay bây giờ. Nhưng tôi muốn biết tại sao ông lại muốn thành lái xe chuyên chở tiền?
- Vì… vì… con quỷ hạ lệnh cho tôi ạ.
- Ai?
- Con quỷ.
- Có lẽ ông bị choáng quá mạnh bởi vết thương ở đầu rồi. Làm gì có con quỷ nào chớ.
- Con quỷ… đúng vậy mà. Một… tiếng nói từ bên trong linh hồn tôi. Nó hành hạ và ép buộc tôi.
- Thôi được. Ông sẽ giải thích chuyện ma quỷ ở tòa án. Có điều vừa qua người ta đã tìm thấy ông nằm bất tỉnh ở ngõ Nhà Thờ. Ông đã bị đánh à?
- Tôi bị cướp hành hung. Một cú đánh vào gáy. Tôi… không biết gì hơn.
Ông Glockner cúi xuống:
- Ông không thấy hung thủ sao?
- Không, không hề. Tôi… liệu tôi có chết không ông?
Prunk chen vào một câu lạnh lùng:
- Không đâu, ông Kolbe. Sẽ tới lúc đó, nhưng chưa phải là bây giờ.
Một lời an ủi mới “từ mẫu” làm sao chớ! – Tarzan nghĩ.
*
Xe cứu thương chở Kolbe chạy khỏi tòa nhà. Trên xe có một cảnh sát đi cùng gã. Mưa đã tạnh nhưng trời vẫn âm u.
Tarzan nói với thanh tra Glockkner:
- Cháu nghi thủ phạm vụ này là anh em nhà Alch. Kolbe được nhìn thấy cách nhà chúng có một quãng. Khi tụi cháu thấy Kolbe thì mọi túi áo túi quần của gã đều bị lộn trái. Có lẽ anh em Alch đã đánh gục Kolbe và cướp tiền của gã.
- Anh em Hubert và Frieder Alch phải không?
- Chúng đấy ạ.
Ông Glockkner nói gì với hai cảnh sát. Họ lên xe. Tứ quái theo xe của bố Gaby.
Anh em nhà Alch có nhà, đang uống mừng thì phải. Cả chục vỏ chai bia và một chai rượu nặng gần cạn. Hubert và Frieder đều say khướt.
Trên mặt bàn bên cạnh còn nguyên mớ “chiến lợi phẩm”.
Cả hai giương bốn con mắt đờ đẫn nhìn các vị khách không mời mà đến. Nhưng chúng đâu còn đủ sức đứng lên.
Ông Glockner chỉ vào đống giấy bạc ngổn ngang:
- Chỉ có chừng này tiền thôi sao? Ai trong hai người đã đánh gục anh ta?
Frieder lè nhè:
- Không… không… phải tôi…
- Vậy thì Hubert hả?
Frieder trợn mắt nhìn thằng anh:
- Phải, nó… đấy. Thằng… chó chết này… đã nện… anh ta. Pắc! Thịch!
Hubert líu lưỡi:
- Mày… là đồ… chó… chết! Tao… sẽ bằm mày trong… tù.
Gã cố gắng giơ nắm đấm lên nhưng lại rũ xuống vì quá… xỉn. Trong tích tắc đó, Tarzan thấy chiếc nhẫn kim cương. Hắn kêu lên:
- Hồi nãy gã còn chưa đeo chiếc nhẫn kia, thưa chú Glockkner!
Đoạn hắn tiến đến tóm cổ tay Hubert, rút lấy chiếc nhẫn.
- Chắc đây cũng là đồ trang sức của Kolbe… Ủa, Gaby ơi. Bạn nghe này! “Thắm thiết yêu anh – Hanna của anh”. Nhẫn của bà Johanna Demschlag bị cướp đây nè.
Gaby cũng kêu lên:
- Đúng rồi!
- Phù, mọi chuyện thế là đã rõ. Kolbe có họ hàng với bà Demschlag. Nếu Hubert lấy chiếc nhẫn từ tay Kolbe thì Kolbe chính là tên cướp đã chụp túi lên đầu làm mặt nạ.
*
Gaby phải chia tay ba chiến hữu.
Cô bé phải đến nhà cô Julia để học ghi-ta.
Tarzan bảo hai thằng bạn:
- Lẽ ra tụi mình còn phải đến chỗ ông bà Wihold.
Karl cãi:
- Sao lại “lẽ ra” hả đại ca. Vắng Công Chúa thì ba thằng mình tiếp tục đặc vụ chớ sao. Tụi mình đang ở rất gần nhà họ. Lại đã lãnh trách nhiệm bảo vệ họ mà.
Ba con ngựa sắt lại chồm lên.
Tại cửa hàng nhạc cụ WIHOLD, tam quái dựng xe bên vỉa hè.
Thằng mập thán phục ngắm các thứ nhạc cụ bày trong quầy kính, xuýt xoa:
- Đủ để vũ trang cho một dàn giao hưởng chứ chả chơi đâu!
Karl vặn vẹo:
- Sao lại vũ trang? Các nhạc công đâu phải lính tráng.
- Nhưng họ cũng làm ầm ĩ ngang lính chiến chớ bộ.
Cả ba bước vào cửa hiệu. Tarzan ngửi thấy mùi trà. Vậy mà chẳng thấy ấm trà lẫn tách trà đâu.
Rồi hai ông bà chủ cùng bước từ trong ra. Mặt người nào người nấy đều thất sắc. Hãy nhìn bà Kathi kìa. Các ngón tay bà cứ xoắn mãi vào nhau. Rồi ông chồng ủ ê nữa. Ngó họ sợ sệt như sắp có động đất vậy.
Con Struppi hiếu khách từ bên trong nhảy ra chào tam quái. Tarzan xoa đầu con cẩu trong khi ông Wihold thở hắt ra:
- Tất cả đã thay đổi, các cháu ạ. Tôi sẽ bán nhà. Như vậy là hơn.
Tarzan nhướng lông mày:
- Sao ông thay đổi ý kiến nhanh vậy ạ? Tụi cháu đã xác định được rằng anh em Alch không phải là thủ phạm chọc lốp xe của ông. Hôm qua Bonzemann có thuê chúng ném vỡ cửa kính nhà ông bà, nhưng sau đó lão đã rút lại việc thuê mướn này.
Wihold mặt dài như đưa đám:
- Các cháu không biết Bonzemann cáo già như thế nào đâu. Lão ngừng chuyện ném đá để thuê người giết tôi.
Tarzan kêu lên:
- Chúng cháu có nghe nhầm không đấy ạ?
Đúng lúc đó, chuông cửa giật pinh poong. Ông Wihold vội ra dấu:
- Suỵt! Các cháu đừng tham gia gì. Cứ chơi với con Struppi thôi nghe!
Bà Kathi cũng thì thào:
- Chớ để lộ điều gì đấy.
Ông Wihold tất tả bước ra.
- A, chào ông. Ông đã trở lại.
- Hừm, tôi không quay lại để nghe ông thổi kèn đâu, mà để lấy lại cái ví. Có lẽ bà vợ ông đã vô tình làm rơi khi gột cái áo.
- Ồ, vâng. Có thể như vậy chăng. Mời ông theo tôi, ta cùng tìm.
Ông Wihold lật đật đi vào, theo sau là một gã đàn ông cao lớn, xương xương người. Gã này liếc xéo Tứ quái. Đoạn chăm chú ngó bà Kathi giây lát, điệu bộ thật kì cục.
Ông Wihold mở cửa buồng tắm. Chưa bao giờ ông sốt sắng đến thế. Ông cúi nhìn bên dưới giỏ đựng quần áo bẩn tết bằng nhành liễu và nhặt lên một cái ví.
- Có phải cái này của ông chăng?
Gã khách chụp lấy cái ví, lẹ như mèo chụp chuột:
- Chính nó.
Wihold hơi rùn vai xuống cười nhũn nhặn hết cỡ:
- Ông biết không, trong một ngôi nhà cũ kĩ như thế này, khó mà tìm thấy hay nhìn thấy cái gì. Chỗ nào cũng méo mó, xập xệ. Lại lắm xó xỉnh. Tôi và bà nhà tôi ngấy lắm rồi. Có lẽ tôi sẽ bán quách ngôi nhà này. Rất may là đã có một người khách hào phóng hỏi mua.
Gã gày gò mở ví, liếc qua:
- Vậy là ông bà muốn bán, hả?
- Vâââng!
- Bán ngôi nhà cổ đẹp đẽ thế này ư?
- Thế giới mỗi ngày một hiện đại, tụi tôi sẽ xây ngôi nhà mới tuyệt hơn nhiều, thưa ông.
- Chúc mừng ông bà đã có quyết định sáng suốt.
Gã gày gò quay gót đi ra.
Tarzan đợi lúc ông Wihold tiễn khách đã quay vào mới hỏi:
- Có phải Bonzemann đã cử gã tới đây không ạ?
Wihold gật đầu;
- Các cháu đã nghe cả rồi đó. Sự tình cờ đã cứu chúng tôi. Ban nãy tôi thấy cái ví và đã mở ra xem. Trong ví có rất nhiều tiền, tiền công giết người. Và… một tấm ảnh chụp hình tôi. Tôi biết bọn sát nhân chuyên nghiệp hành động ra sao qua các phim hình sự. Chúng thường nhận tiền tạm ứng và chân dung kẻ mà chúng sẽ bắn. Các cháu biết không, tôi còn thấy cả khẩu súng giắt ở thắt lưng y…
Bà Kathi bỗng gào lên:
- Kìa, Tarzan, cháu chạy đi đâu vậy? Lạy Chúa…
Tiếng kêu của bà chủ tiệm đàn đâu còn đủ lọt vào tai Tarzan. Hắn đã vọt ra tới đường và đang ngó quanh.
Gã gày gò cắp chiếc dù đang đi xuôi về hướng trung tâm thành phố.
*
Chiếc dù bị giật phắt, cánh tay gã “sát thủ” bị hất ngược lên đến tận bả vai, chưa kể một cú đá vào khoeo chân làm y khuỵu xuống vỉa hè ướt mèm. Gã rú lên kinh hoàng.
Tarzan ra lệnh:
- Hãy ngồi yên, đồ giết người thuê! Nếu không ngươi sẽ bị bửa làm đôi đó.
Tarzan lột áo vét của gã ra, lần vào thắt lưng. Hắn tìm được một khẩu súng lục nhỏ giắt ở lưng quần bên trái.
- Hết chối cãi nhé! Đồ sát nhân hạng bét.
Gã sát thủ thều thào:
- Dừng lại, cậu bé!
Tarzan sửng sốt nhìn khẩu súng bắn hơi cay nhỏ xíu. Giết người sao được với cái thứ này cà?
- Đứng dậy, đồ lưu manh! Chúng ta sẽ cùng trở lại nhà ông bà Wihold và gọi cho cảnh sát. Bằng chứng tội lỗi của ngươi nằm trong ví ngươi đó. Khôn ngoan hơn cả, hãy thú nhận ngay rằng Bonzemann đã phái ngươi đến đây.
Gã gày gò đứng dậy, với lấy cái dù:
- Cậu quả là khỏe thật, Tarzan. Tôi chẳng dại gì mà đi chống lại cậu thật sự cả.
- Sao ông lại biết tên tôi?
- Thì bà Kathi Wihold đã kể về chú mày.
- Hả?
Người đàn ông gượng cười:
- Xin cậu đừng làm hỏng vở diễn của bà ấy. Tụi mình hãy đi lại sau bờ rào kia. Nhỡ ông Wihold ra bây giờ thì hỏng bét cả.
- Nào, nói rõ hơn coi. Đừng tính chuyện qua mặt tôi nghe.
- Thôi được, tôi nói đây. Tôi tên là Edward Kahling, còn gọi là Wardi. Tôi là diễn viên, có biệt tài nhái giọng người khác.
- Chẳng ăn nhập gì cả.
- Nào, thì lại sau bờ rào đã.
Gã tính mẹo để chuồn đây. Được, cứ việc! Nếu gã bỏ chạy, sẽ cho gã ra bã. Tarzan tự nhủ và cùng gã đàn ông đi lại sau bờ rào.
Edward Kahling dựa lưng vào hàng rào gỗ thở dốc:
- Đầu đuôi như thế này. Tôi được giao sắm vai một kẻ giết người. Kịch ấy mà. Bà Kathi Wihold là đạo diễn. Tôi với bà ta quen biết nhau từ trước qua một khóa học Yoga ở câu lạc bộ…
Tarzan hăm he:
- Tôi không dư thì giờ để nghe chuyện cổ tích!
- Không phải cổ tích mà là sự thật. Bà Kathi đã nhờ tôi đóng vai sát thủ.
- Ha ha ha! Nghe vui nhỉ.
- Cậu không hiểu sao? Bà ấy sợ cho ông chồng. Có phải ông Robert đang bị lão Bonzemann dọa khủng bố không nào? Và lão quả có thể bố trí để ông Wihold bị tai nạn lắm! Tiếc là ông ấy lại quá bướng bỉnh và kiêu hãnh. Bà Kathi thấy không còn cách nào để thuyết phục chồng bán nhà, ngoài cách dựng nên vở kịch này. Và chú mày thấy đó, tôi đã diễn vai sát thủ cực kì đạt với sự hỗ trợ của bà Kathi. Tôi đã cố tình để cho ông Robert nhìn thấy khẩu súng… giả, còn bà Kathi cố tình làm rơi cái ví của tôi cho ông Robert thấy tiền và bức hình ông ta trong ví… Kết quả là ông Wihold giờ đây đã hiểu rằng tính mạng mình đang bị đe dọa. Ông ấy sẽ bán nhà. Chắc chắn đó sẽ là cách tốt nhất cho vợ chồng họ, Tarzan ạ.
Tarzan ngần ngừ. Nếu mọi điều Edward Kahling kể là sự thật thì bà Kathi quả là một nhân vật… huyền thoại. Hắn hạ giọng:
- Ông có gì để chứng minh không?
Không có gì nữa để nghi ngờ. Thẻ căn cước và bằng lái xe của người đàn ông đều có dán ảnh và ghi rõ họ tên Edward Kahling rành rành. Tarzan hơi ngượng:
- Cháu thành thật xin lỗi vì đã ra tay quá trớn với ông. Nhưng ai mà ngờ được chuyện này! Ông cho rằng bà Wihold đã hành động đúng ra sao?
Ông Kahling nhún vai:
- Bà ấy đã suy nghĩ kĩ rồi. Bà ấy muốn chuyển nhà đến Mallorca. Ông chồng bà chỉ phản đối gượng gạo. Ông muốn giữ truyền thống gia trưởng và rất quyến luyến với ngôi nhà được thừa kế, nhưng thực ra trong bụng ông cũng xiêu lòng như bà vợ. Bởi vì nếu cứ ở đây thì tiền đâu mà sửa sang căn nhà đã cũ kĩ này.
- Té ra là thế.
Tarzan ngó qua góc rào thấy Karl và Tròn Vo vừa đứng ngóng ở đó giờ đang quay vào nhà.
- Như vậy vụ bể bánh xe ô-tô của họ cũng là do ông ư?
- Xe nào?
- Thì chiếc xe hơi của ông Wihold đó. Nghĩa là không phải ông?
- Không. Chẳng lẽ mọi sự đã bắt đầu?
Tarzan trả khẩu súng hơi cay cho người diễn viên. Hắn còn toét miệng cười, bình luận:
- Thô bạo với phụ nữ là điều cháu luôn phản đối. Nhưng nếu sau này vợ cháu mà làm một chuyện tương tự như thế này với cháu, thì cháu sẽ phết cho vài roi ngay.
Ông Kahling cũng cười:
- Nhưng tôi nghĩ người như cậu thì sẽ không vì một lời đe dọa mà thay đổi quyết định. Vậy còn lo gì “một chuyện tương tự” chớ!
*
Khi Tarzan bước trở lại vào cửa hiệu thì mọi người đang ngồi quây quần bên bàn trà. Tròn Vo nhai bánh mì phết mật ong ngon lành như không hề có biến cố nào trên đời. Ngay cả ông Wihold cũng đã không còn ủ ê. Không khí vui vẻ khác hẳn lúc trước
Bà Kathi đang nói:
- … Ở Mallorca còn nhiều đất trống lắm, toàn những miếng đất tuyệt đẹp.
Sự hưng phấn của bà nguội đi khi chạm ánh mắt sầu thảm của Tarzan. Hắn cất giọng rầu rĩ:
- Chà, cháu đã rượt theo tên sát thủ như một thằng khùng, mà không rượt kịp. Y đã nhảy lên xe buýt số 18, mất hút.
Wihold ngạc nhiên:
- Xe buýt số 18 chạy tuyến đường này sao?
- Dạ, có thể cháu nhìn nhầm số, thưa ông.
- Càng tốt Tarzan ạ. Tên sát nhân ấy sẽ báo với Bonzemann rằng tôi đồng ý bán nhà. Thế là xong. Chúng tôi đang bàn những kế hoạch ở Mallorca. Các cháu phải nhớ tới thăm chúng tôi nghe.
Tarzan mỉm cười:
- Sẵn sàng ạ. Tụi cháu còn muốn rủ thêm ông bạn Edward Kahling của tụi cháu nữa.
Bà Kathi giật thót người khiến li trà trên tay tròng trành sánh cả ra bàn. Tròn Vo ngồm ngoàm hỏi:
- Kahling là ai vậy đại ca?
- Một người dễ mến, mình mới quen thôi. Ông ấy là diễn viên.
Karl không hiểu vì sao Tarzan lại đột nhiên hăng hái với một người mới quen như vậy.
- Và đại ca tính rủ ông ấy tới Mallorca sao?
- Sao không? Mallorca là dành cho mọi người mà.
Bà Kathi đứng dậy:
- Để tôi vào bếp lấy thêm trà.
Tarzan bám theo:
- Cháu sẽ phụ một tay với bà.
Bà Kathi đóng cửa lại:
- Lạy Chúa. Vậy là cháu đã nói chuyện với ông ấy?
- Vở diễn hay lắm ạ.
- Xin cháu đừng làm lộ chuyện của ta. Cháu thấy không, Robert vui vẻ biết mấy sau khi quyết định được dứt khoát. Bác hiểu ông nhà bác mà, tuổi già tranh chấp làm chi cho khổ thân.
- Cháu chỉ không thích là lão bịp bợm Bonzemann cuối cùng vẫn đạt mục đích.
- Mặc lão. Thế nào cũng có lúc lão vấp ngã vì chuyện khác.
- Vậy ai đã chọc thủng lốp xe, thưa bà?
- Chắc chắn không phải ông Kahling, cháu yên tâm.
Hai bác cháu trở lại phòng khách với một ấm trà lớn. Bà Kathi ngồi chưa nóng chỗ đã bật dậy:
- Ồ, tới giờ rồi. Tôi phải đến phòng khám. Nếu không sẽ lỡ mất buổi thôi miên ở chỗ bác sĩ Prunk.
Tròn Vo suýt nghẹn giữa lúc đang nhai cái bánh thứ ba:
- Bà… cũng đến chỗ ông Prunk ạ?
Bà Kathi gật đầu.
Tarzan bảo:
- Tụi cháu vừa ở chỗ ông ta, ngay trước khi tới đây. Bác khỏi cần tới phòng khám mất công, bữa nay ông Prunk đóng cửa rồi. Tòa nhà đó vừa có sự cố.
Hắn bèn thuật lại vụ nổ bom điên rồ của “người hùng” Kolbe khiến hai vị gia chủ bàng hoàng. Ông Wihold thấy có khách thấp thoáng ngoài cửa hiệu nên bỏ dở câu chuyện chạy ra tiếp.
Bà Kathi chắt lưỡi:
- Thật rủi ro cho ông Prunk. Không biết ông ta bao giờ mới mở phòng khám lại đây?
- Hình như bà có vẻ đặt niềm tin tuyệt đối vào ông bác sĩ đó?
- Các cháu chưa biết tài nghệ của ông Prunk đó thôi. Ngoài chuyện chữa bịnh thông thường, ông ấy còn khuyên tôi nhiều vấn đề khác nữa.
- Cụ thể ông ta đã khuyên bác những gì?
Bà Kathi mỉm cười nhìn lướt qua Karl và Kloessen rồi ý tứ nói với Tarzan:
- “Vở diễn” mà cháu công nhận là “hay lắm” ấy chính là sản phẩm của Prunk đấy.
- Lạy Chúa!
- Ồ, tôi nói thực đó. Chiều hôm qua, tôi ở phòng khám và sau khi nghe hết uẩn khúc của gia đình tôi trong vụ bán nhà, ông Prunk đã vạch ra kế hoạch trên. Ông ấy còn muốn biết liệu bán nhà xong, tôi có gửi tiền vô nhà băng và có quyền tự do rút tài khoản của mình không, hay chồng tôi sẽ làm việc đó. Thắc mắc của ông ấy thật trẻ con, tài khoản chung thì chồng hay vợ gì ai cũng có quyền xài chứ.
Tarzan đăm chiêu bên li trà:
- Ông bác sĩ đó có vẻ chú ý đến… tiền bạc của bịnh nhân hơi nhiều. Một bác sĩ đáng lẽ chỉ nên khoanh vùng trong phạm vi chữa bịnh thôi…
Karl đưa mắt cho Tarzan có ý hỏi xem cái “vở diễn hay lắm” ấy là gì, nhưng Tarzan nói nhỏ:
- Để sau hãy hay.
Và hắn đứng dậy, đi ra cửa hiệu sau khi khép cánh cửa vào nhà trong.
Từ khoảng nửa phút trở lại đây trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ kì cục, nhưng khá là logic về mấy cái lốp xe bị chọc thủng. Và bây giờ, hắn muốn kiểm chứng điều này.
Ông chủ tiệm Wihold đang đứng vẫy tay chúc lành chiếc Mercedes của vị khách mua đàn vừa lăn bánh. Tarzan tới bên ông:
- Thưa ông Wihold, tại sao ông lại tự chọc thủng lốp xe của ông ạ?
Wihold cứng người:
- Sao… sao… cháu lại nghĩ vậy?
- Vì tất cả những kẻ khả nghi đã không làm việc đó. Và còn vì cháu thấy ông thực sự vui vẻ khi có lí do để bán ngôi nhà…
- Tôi… tôi…
- Chuyện này là bí mật giữa hai chúng ta, ông và cháu. Cháu hiểu rõ tính khí ông, chẳng bao giờ ông chịu đầu hàng lão Bonzemann trước mặt bà nhà, cho dù ông cũng biết tốt nhất là nên rời khỏi đây. Thế là ông chế tạo ra vụ khủng bố xe cộ - một bằng chứng của mối nguy hiểm đang đến gần cho bà nhà thấy.
Ông Wihold thở khó nhọc.
Ông đứng cúi đầu: chân dung một người đàn ông đang xấu hổ.
Tarzan hỏi:
- Cháu nói đúng chứ ạ?
Ông chủ tiệm đàn thì thầm:
- Tôi đã hành động ngu xuẩn Tarzan ạ.
- Uổng những cái lốp xe.
- Phải, tôi thật ngốc. Lẽ ra mọi việc đơn giản biết bao nhiêu nếu tôi bảo bà Kathi: thôi nào, mình rời khỏi đây! Vợ chồng tôi vốn hiểu và tin nhau lắm cháu à. Vậy mà tôi, chỉ vì tự ái…
Tarzan gật đầu:
- Cháu cũng thấy thế ạ. Ông cũng muốn dọn đến đảo Mallorca?
- Thực ra tôi đã muốn thế từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất