Quyển 48 Chương 8: LỘ MẶT
Cửa hàng bách hóa nằm giữa trung tâm thành phố. Mỗi ngày, hàng ngàn lữ khách dập dìu lui tới tòa nhà tám tầng cao nghệu và lộng lẫy này để mua sắm. Trên tầng thượng tòa nhà là một restaurant có mái che và một quán cà phê lộ thiên. Quán lộ thiên này rất rộng, có cả trăm cái ghế kê quanh những chiếc bàn xinh xắn. Từ đây, lữ khách nhàn du tha hồ vừa nhâm nhi nước giải khát vừa thưởng ngoạn thành phố từ trên cao. Những con chim bồ câu đi nhặt vụn bánh trên sân ngó thật đáng yêu.
Tứ quái ngồi bên một bàn gần phía lan can. Lúc này đã mười sáu giờ mười một phút, không còn ghế nào trống.
Karl nhận xét:
- Những chỗ bên rìa phía sân thượng kia chắc chỉ dành cho những người cứng bóng vía. Đứng ở đó thật nguy hiểm.
Cách đây hai năm một người say rượu đã ngã lộn cổ xuống khu sân lát đá bên dưới. Ngay sau đó người ta vội nâng lan can cao thêm mười lăm xăng-ti-mét. Ấy vậy mà vẫn không giữ nổi một phụ nữ lao đầu tự tử vào mùa hè năm ngoái.
Có điều, bất chấp những chuyện đó, quán cà phê vẫn rất được ưa chuộng.
Tiếng Tarzan vang lên đột ngột:
- Người mà chúng ta cần gặp đã đến kìa.
Đúng như hắn nói, bà Susanne Bonzemann vừa bước ra từ cửa restaurant. Trời, mặt bà bữa nay thật lạ. Đờ dại như bị ma ám. Bà không nhìn sang hai bên, cứ thế thẳng tiến như một cái máy. Còn thân hình bà nữa, cứ thẳng băng và cứng ngắc như hình nộm. Bà ghì chặt xắc tay vô sườn, tiếp tục lướt qua những dãy bàn.
Lạy Chúa, hình như bà đang cố tình đâm sầm đến hàng lan can!
Tarzan bật dậy cùng lúc với ba quái. Sống lưng hắn lạnh toát.
Coi, bà Susanne Bonzemann đã tì sát lan can. Nếu ai đó nhìn từ phía sau sẽ nghĩ rằng người đàn bà lãng mạn kia đang ngắm thành phố.
Tarzan thì e sợ một điều khác. Vì vậy hắn tiến đến cách bà chỉ hai mét, theo sau là Gaby và Karl. Tròn Vo đứng sau cùng.
- Cháy!
Đột nhiên, bà Susanne không kêu, không gào mà hạ giọng nói như đang độc thoại.
Chỉ Tarzan và các bạn hắn là nghe thấy bà nói.
- Cháy! Cháy! Cháy ở sau lưng ta. Không có lối thoát, chỉ có lửa. Mọi ngả đường đều ngập lửa, chỉ còn lối trước mặt…
Bà buông rơi cái xắc, chống hai bàn tay lên thành lan can và bắt đầu ngoắc chân trái qua lan can…
Nhanh như một con báo, Tarzan từ phía sau quàng lấy người bà, chỗ ngang hông. Cùng lúc, hai quái Karl và Gaby đã án ngữ ngay sau lưng đại ca để tránh cặp mắt tò mò của những người xung quanh.
Trong cơn mê muội, bà Bonzemann bám tay vô thành lan can ra sức vùng vẫy. Tarzan gầm… khe khẽ:
- Tỉnh lại, tỉnh lại bà Bonzemann! Cuộc thôi miên đã chấm dứt! Lửa đã được dập tắt!
Người đàn bà bất hạnh đột nhiên mềm nhũn trong tay hắn. Bà quay đầu lại:
- Cái… cái gì? Ai vậy?…
- Cháu và các bạn đây, thưa bà! Tarzan đây. Các bạn cháu cũng ở đây. Gaby nè bà… Bà hơi bị choáng đấy ạ. Thưa bà, chúng ta đi nào. Và sẽ nói về mọi chuyện.
Bà để hắn dắt đi. Mặt nhợt như một xác chết.
Karl cúi xuống lượm cái xắc tay trong khi hàng chục con mắt hiếu kì chăm chú nhìn đám trẻ.
Gaby rỉ tai Tròn Vo thật lẹ:
- Trả tiền bàn mình nha. Tụi này đợi bạn bên thang máy.
*
Thanh tra Glockner cùng một bác sĩ của cảnh sát đến đón họ. Giọng ông hài lòng thấy rõ:
- Các con lại cứu thêm một mạng người. Chú không ngờ bà Bonzemann lại là nạn nhân xấu số mà tên sát nhân Prunk ám chỉ.
Gaby nói với cha:
- Tụi con chưa về bây giờ đâu, thưa ba. Tụi con còn phải hộ tống bà Annemarie Lippstedt, ân nhân của Karl nữa. Ba cứ đưa bà Susanne về trước đi. Nếu ba cử một nhân viên hình sự đến giúp tụi con thì tốt qua. Bởi lúc mười bảy giờ tại tầng bốn, quầy thể thao, tụi con sẽ “tiếp” một kẻ đang muốn tống tiền bà cụ Annemarie.
Thanh tra Glockner hít mấy hơi thật sâu, trước khi hỏi cặn kẽ hơn. Sau cùng ông bảo:
- Ba sẽ cử Jansen và Wegelein đến. Các con phải chịu sự chỉ huy của hai anh ấy đấy. Một tên đe dọa giết người rất có thể sẽ mang theo vũ khí.
*
Đúng mười bảy giờ. Bà Annemarie len lỏi giữa đám đông trên tầng bốn cửa hàng bách hóa. Trong tay bà cụ lúc này là một phong bì dày màu nâu không chứa 1.800 mark mà đựng một chất cháy nổ do nhà hóa học Ladlo chế tạo.
Bà băng băng tới quầy thể thao thì nghe giọng quen thuộc của Máy Tính vẳng qua một bên tai:
- Cảnh sát đã hỗ trợ chúng ta. Bà khỏi cần xài phong bì cháy nổ.
Bà Annemarie hiểu rằng không cần thiết phải quay đầu lại. Nhưng… lạy Chúa, chẳng lẽ công sức lao động làm… bom của thằng con trai cuối cùng không thu hoạch được gì hay sao. Bà còn chưa biết có nên tiếp tục sử dụng cái bẫy của mình không thì một âm thanh khàn đục cất lên:
- Hãy quyên góp cho đợt diệt chuột!
Tuyệt thật! Bà chìa ngay chiếc phong bì ra sau lưng. Lập tức, có người giật phắt lấy nó.
Ê, tên tội phạm chưa kịp lủi vào đám đông thì hai nhân viên hình sự đã xông đến. Jansen túm gọn kẻ tống tiền còn Wegelein tước cái phong bì trên tay gã và rút còng số 8 ra.
Tứ quái lập tức xúm lại.
Mép tên tội phạm giật lia lịa khiến Tứ quái không thể nín được cười. Y có vẻ như một tên hề hơn là tên sát thủ bằng… miệng. Giọng Jansen thoáng trách móc:
- Lẽ ra bà phải báo cho chúng tôi, bà Lippstedt ạ.
Anh quay qua gã hung đồ trẻ tuổi, hất hàm:
- Mày tên gì?
- Dạ… dạ… Manfred Tiggel.
Tarzan cười lớn:
- Ai dè, y cũng là nạn nhân của lão bác sĩ Prunk đó anh. Số tiền 1.800 mark mà y kiếm chác lần này rồi sẽ lại chui vô túi con quỷ thôi. Đúng là của thiên trả địa.
Bà Annemarie ngơ ngác:
- Sao lại “của thiên trả địa” hả cháu, tôi đâu dại gì bỏ vào bì thư 1.800 mark… À à không… Này hai ông cảnh sát trẻ, cho già này xin lại cái phong bì nghe?
Wegelein nhìn đồng nghiệp ra ý hỏi. Jansen gật đầu. Coi như chiếc phong bì được hoàn lại khổ chủ. Và bí mật của bà Annemarie vẫn được giữ nguyên.
*
Chiều xuống. Tứ quái tụ tập quanh bàn giấy của thanh tra Glockner chờ đến hồi kết cuộc.
Bà Susanne Bonzemann ngồi ở phòng bên, vẫn còn bàng hoàng vì việc vừa xảy ra.
Ông thanh tra bảo đám trẻ:
- Chú đã đưa tên Prunk đến đối mặt với bà Bonzemann. Dĩ nhiên là y chối bai bải vụ thôi miên xúi giục bà ấy tự tử. Nhưng y không thể chối khi viên bác sĩ của Tổng nha lập luận: rằng Prunk đã cố ý tạo ra ảo giác lửa cháy trong mệnh lệnh thôi miên để nạn nhân tự cứu mình bằng cách… lao qua lan can sân thượng.
- Kinh khủng…
Tarzan nói trong nỗi bàng hoàng:
- Rõ ràng Prunk không thù oán gì người phụ nữ mảnh mai, hiền lành ấy. Vậy lão giết người để làm gì? Chú Glockner ạ, theo cháu, chỉ có thể do một “đơn đặt hàng” nào đó thôi. Cháu sực nhớ khi lần đầu tiên khi cháu và Gaby tới phòng khám của Prunk, tụi cháu đã thấy lão cáo già Bonzemann nói chuyện rất lâu với Prunk. Hay chúng cùng một giuộc ạ? Tụi cháu vẫn lấy làm lạ về vợ chồng Bonzemann. Bà vợ thì đáng mến thế trong khi lão chồng thì…
- Nói tiếp ý cháu đi, Tarzan?
- Liệu có khả năng này chăng, Bonzemann đã nhờ cậy Prunk làm cái việc kinh khủng này? Thật khó tin, nhưng mình cứ thử điều tra xem, được không chú?
- Ừ, thì cũng là một khả năng. Nhưng cả Bonzemann lẫn Prunk sẽ không đời nào thú nhận đâu.
Tarzan mỉm cười:
- Cháu có quen với một diễn viên có biệt tài nhái giọng người khác. Ông ta tên là Edward Kahling. Chúng ta sẽ để ông Kahling ngồi ở phòng bên cạnh và cho lão Prunk nói gì đó ở phòng này. Cháu tin rằng ông Kahling sẽ bắt chước được giọng lão để gọi điện cho Bonzemann. Đáp số vấn đề của bà Bonzemann sẽ hiện ra từ cuộc đối thoại ấy.
- Cháu nói đúng. Giờ này chắc chắn Bonzemann chưa biết Prunk đã bị bắt.
*
Hai tiếng đồng hồ sau, diễn viên kiêm “sát thủ” Kahling ngồi trước bàn giấy của thanh tra Glockner tập trung thần khí bên ống điện thoại. “Khán giả” làm gì có đủ ghế ngồi nên đứng lố nhố. Trong phòng lúc này tề tựu khá đông đủ: ông Kahling, thanh tra Glockner, ông Chánh cảnh sát, Tứ quái và… bà Susanne Bonzemann.
Không khí căng thẳng. Máy ghi âm được nối vào máy điện thoại. Ông Glockkner khai trương vở kịch sống chết bằng cách bấm số phôn tư gia nhà thầu khoán Karl–Erich Bonzemann. Chưa đầy năm giây, có người nhấc máy.
- Bonzemann đây!
- Ồ, Karl–Erich, tôi đây. Erwin.
Thật là tuyệt. Nghe cứ như chính Prunk đang nói vậy.
Tiếng Bonzemann đầy sự nôn nóng:
- Sao Erwin? Thế nào rồi?
- Ủa, sếp chưa được cảnh sát báo tin gì ư?
- Chưa? Sao?
- Ừ… ừm, có lẽ là vì xác người đàn bà dưới sân cửa hàng bách hóa chưa nhận diện được. Tôi có mặt ở đó. Thấy tận mắt mụ vợ ông nhảy xuống. Nhưng mụ không mang theo xắc tay.
Bonzemann cười khả ố:
- Không sao. Rồi sẽ đến lúc bọn cớm dò ra tung tích mụ và báo tin mừng cho tôi. Vậy là thành công, hả!
- Thành công rồi. Vợ ông đã chết.
- Cảm ơn nhé, Prunk. Tôi sắn sàng trọng thưởng cho ông. Và tôi sẽ không tiết lộ cho ai hành tung của ông đâu. Hơ hơ hơ hơ.
Lại một tràng cười khả ố.
- Ngược lại tôi cũng rụt lưỡi chẳng xì cho ai biết ông anh là kẻ mướn tôi giết vợ đâu.
- Nghe tởm quá. Tôi cũng có muốn thế lắm đâu. Hoàn cảnh bắt buộc thôi.
- Tôi phải ngừng đây. Tôi có công chuyện.
- Chào. Cảm ơn lần nữa nghe!
Khi Kahling gác máy, bà Susanne Bonzemann đổ vật xuống, khóc nức lên.
*
Cuối cùng lão chồng hung ác đã bị bắt và chịu hình phạt nặng nhất. Bà Susanne li dị lão. Prunk không còn cách gì khác hơn là thú nhận mọi tội lỗi.
Riêng ông bà Wihold đã bán nhà cho một người khác và rời đến Mallorca. Ở đấy, hẳn họ sẽ có dịp kể lại cho nhau nghe hai vở diễn nho nhỏ nọ để đùa vui.
Bà Bonzemann bây giờ đã trở về với cái tên thời thiếu nữ: Susanne Susscheim. Lời mời tới nhà chơi của bà gửi đến làm Tứ quái rất vui. Karl nhắc:
- Ê, bà Susanne muốn Gaby đem theo cả cây ghi-ta đó. Bà ấy cũng là một cây dương cầm có hạng mà.
Tròn Vo khấp khởi:
- Tao thì chỉ hi vọng có món bánh ngọt.
Tất nhiên là cả đám lên đường chớ còn phải hỏi. Đó là một buổi chiều vui vẻ. Một buổi chiều vui thì không ai nhắc lại những kỉ niệm buồn. Ba thám tử TKK của chúng ta lim dim mắt ngây ngất trước bản Sê-rê-nat của nhạc sĩ Schubert qua tiếng đàn điêu luyện của hai người phụ nữ thân thiết.
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Trong lúc cao hứng, Tròn Vo sa vào một vụ cá cược oái oăm mà theo đó mập ta phải sống lẫn những người lang thang dưới gầm cầu ba ngày…
Một cuộc phiêu lưu mới bắt đầu với đủ màn gay cấn cho TKKG: đói, khát, thuốc mê, bắt cóc… Và cũng nhờ vậy mà Tứ quái lại có thêm một chiến công mới.
Muốn biến TKKG thành nô lệ ư? – Bọn tội phạm chỉ có mà tan “vở”!
Tứ quái ngồi bên một bàn gần phía lan can. Lúc này đã mười sáu giờ mười một phút, không còn ghế nào trống.
Karl nhận xét:
- Những chỗ bên rìa phía sân thượng kia chắc chỉ dành cho những người cứng bóng vía. Đứng ở đó thật nguy hiểm.
Cách đây hai năm một người say rượu đã ngã lộn cổ xuống khu sân lát đá bên dưới. Ngay sau đó người ta vội nâng lan can cao thêm mười lăm xăng-ti-mét. Ấy vậy mà vẫn không giữ nổi một phụ nữ lao đầu tự tử vào mùa hè năm ngoái.
Có điều, bất chấp những chuyện đó, quán cà phê vẫn rất được ưa chuộng.
Tiếng Tarzan vang lên đột ngột:
- Người mà chúng ta cần gặp đã đến kìa.
Đúng như hắn nói, bà Susanne Bonzemann vừa bước ra từ cửa restaurant. Trời, mặt bà bữa nay thật lạ. Đờ dại như bị ma ám. Bà không nhìn sang hai bên, cứ thế thẳng tiến như một cái máy. Còn thân hình bà nữa, cứ thẳng băng và cứng ngắc như hình nộm. Bà ghì chặt xắc tay vô sườn, tiếp tục lướt qua những dãy bàn.
Lạy Chúa, hình như bà đang cố tình đâm sầm đến hàng lan can!
Tarzan bật dậy cùng lúc với ba quái. Sống lưng hắn lạnh toát.
Coi, bà Susanne Bonzemann đã tì sát lan can. Nếu ai đó nhìn từ phía sau sẽ nghĩ rằng người đàn bà lãng mạn kia đang ngắm thành phố.
Tarzan thì e sợ một điều khác. Vì vậy hắn tiến đến cách bà chỉ hai mét, theo sau là Gaby và Karl. Tròn Vo đứng sau cùng.
- Cháy!
Đột nhiên, bà Susanne không kêu, không gào mà hạ giọng nói như đang độc thoại.
Chỉ Tarzan và các bạn hắn là nghe thấy bà nói.
- Cháy! Cháy! Cháy ở sau lưng ta. Không có lối thoát, chỉ có lửa. Mọi ngả đường đều ngập lửa, chỉ còn lối trước mặt…
Bà buông rơi cái xắc, chống hai bàn tay lên thành lan can và bắt đầu ngoắc chân trái qua lan can…
Nhanh như một con báo, Tarzan từ phía sau quàng lấy người bà, chỗ ngang hông. Cùng lúc, hai quái Karl và Gaby đã án ngữ ngay sau lưng đại ca để tránh cặp mắt tò mò của những người xung quanh.
Trong cơn mê muội, bà Bonzemann bám tay vô thành lan can ra sức vùng vẫy. Tarzan gầm… khe khẽ:
- Tỉnh lại, tỉnh lại bà Bonzemann! Cuộc thôi miên đã chấm dứt! Lửa đã được dập tắt!
Người đàn bà bất hạnh đột nhiên mềm nhũn trong tay hắn. Bà quay đầu lại:
- Cái… cái gì? Ai vậy?…
- Cháu và các bạn đây, thưa bà! Tarzan đây. Các bạn cháu cũng ở đây. Gaby nè bà… Bà hơi bị choáng đấy ạ. Thưa bà, chúng ta đi nào. Và sẽ nói về mọi chuyện.
Bà để hắn dắt đi. Mặt nhợt như một xác chết.
Karl cúi xuống lượm cái xắc tay trong khi hàng chục con mắt hiếu kì chăm chú nhìn đám trẻ.
Gaby rỉ tai Tròn Vo thật lẹ:
- Trả tiền bàn mình nha. Tụi này đợi bạn bên thang máy.
*
Thanh tra Glockner cùng một bác sĩ của cảnh sát đến đón họ. Giọng ông hài lòng thấy rõ:
- Các con lại cứu thêm một mạng người. Chú không ngờ bà Bonzemann lại là nạn nhân xấu số mà tên sát nhân Prunk ám chỉ.
Gaby nói với cha:
- Tụi con chưa về bây giờ đâu, thưa ba. Tụi con còn phải hộ tống bà Annemarie Lippstedt, ân nhân của Karl nữa. Ba cứ đưa bà Susanne về trước đi. Nếu ba cử một nhân viên hình sự đến giúp tụi con thì tốt qua. Bởi lúc mười bảy giờ tại tầng bốn, quầy thể thao, tụi con sẽ “tiếp” một kẻ đang muốn tống tiền bà cụ Annemarie.
Thanh tra Glockner hít mấy hơi thật sâu, trước khi hỏi cặn kẽ hơn. Sau cùng ông bảo:
- Ba sẽ cử Jansen và Wegelein đến. Các con phải chịu sự chỉ huy của hai anh ấy đấy. Một tên đe dọa giết người rất có thể sẽ mang theo vũ khí.
*
Đúng mười bảy giờ. Bà Annemarie len lỏi giữa đám đông trên tầng bốn cửa hàng bách hóa. Trong tay bà cụ lúc này là một phong bì dày màu nâu không chứa 1.800 mark mà đựng một chất cháy nổ do nhà hóa học Ladlo chế tạo.
Bà băng băng tới quầy thể thao thì nghe giọng quen thuộc của Máy Tính vẳng qua một bên tai:
- Cảnh sát đã hỗ trợ chúng ta. Bà khỏi cần xài phong bì cháy nổ.
Bà Annemarie hiểu rằng không cần thiết phải quay đầu lại. Nhưng… lạy Chúa, chẳng lẽ công sức lao động làm… bom của thằng con trai cuối cùng không thu hoạch được gì hay sao. Bà còn chưa biết có nên tiếp tục sử dụng cái bẫy của mình không thì một âm thanh khàn đục cất lên:
- Hãy quyên góp cho đợt diệt chuột!
Tuyệt thật! Bà chìa ngay chiếc phong bì ra sau lưng. Lập tức, có người giật phắt lấy nó.
Ê, tên tội phạm chưa kịp lủi vào đám đông thì hai nhân viên hình sự đã xông đến. Jansen túm gọn kẻ tống tiền còn Wegelein tước cái phong bì trên tay gã và rút còng số 8 ra.
Tứ quái lập tức xúm lại.
Mép tên tội phạm giật lia lịa khiến Tứ quái không thể nín được cười. Y có vẻ như một tên hề hơn là tên sát thủ bằng… miệng. Giọng Jansen thoáng trách móc:
- Lẽ ra bà phải báo cho chúng tôi, bà Lippstedt ạ.
Anh quay qua gã hung đồ trẻ tuổi, hất hàm:
- Mày tên gì?
- Dạ… dạ… Manfred Tiggel.
Tarzan cười lớn:
- Ai dè, y cũng là nạn nhân của lão bác sĩ Prunk đó anh. Số tiền 1.800 mark mà y kiếm chác lần này rồi sẽ lại chui vô túi con quỷ thôi. Đúng là của thiên trả địa.
Bà Annemarie ngơ ngác:
- Sao lại “của thiên trả địa” hả cháu, tôi đâu dại gì bỏ vào bì thư 1.800 mark… À à không… Này hai ông cảnh sát trẻ, cho già này xin lại cái phong bì nghe?
Wegelein nhìn đồng nghiệp ra ý hỏi. Jansen gật đầu. Coi như chiếc phong bì được hoàn lại khổ chủ. Và bí mật của bà Annemarie vẫn được giữ nguyên.
*
Chiều xuống. Tứ quái tụ tập quanh bàn giấy của thanh tra Glockner chờ đến hồi kết cuộc.
Bà Susanne Bonzemann ngồi ở phòng bên, vẫn còn bàng hoàng vì việc vừa xảy ra.
Ông thanh tra bảo đám trẻ:
- Chú đã đưa tên Prunk đến đối mặt với bà Bonzemann. Dĩ nhiên là y chối bai bải vụ thôi miên xúi giục bà ấy tự tử. Nhưng y không thể chối khi viên bác sĩ của Tổng nha lập luận: rằng Prunk đã cố ý tạo ra ảo giác lửa cháy trong mệnh lệnh thôi miên để nạn nhân tự cứu mình bằng cách… lao qua lan can sân thượng.
- Kinh khủng…
Tarzan nói trong nỗi bàng hoàng:
- Rõ ràng Prunk không thù oán gì người phụ nữ mảnh mai, hiền lành ấy. Vậy lão giết người để làm gì? Chú Glockner ạ, theo cháu, chỉ có thể do một “đơn đặt hàng” nào đó thôi. Cháu sực nhớ khi lần đầu tiên khi cháu và Gaby tới phòng khám của Prunk, tụi cháu đã thấy lão cáo già Bonzemann nói chuyện rất lâu với Prunk. Hay chúng cùng một giuộc ạ? Tụi cháu vẫn lấy làm lạ về vợ chồng Bonzemann. Bà vợ thì đáng mến thế trong khi lão chồng thì…
- Nói tiếp ý cháu đi, Tarzan?
- Liệu có khả năng này chăng, Bonzemann đã nhờ cậy Prunk làm cái việc kinh khủng này? Thật khó tin, nhưng mình cứ thử điều tra xem, được không chú?
- Ừ, thì cũng là một khả năng. Nhưng cả Bonzemann lẫn Prunk sẽ không đời nào thú nhận đâu.
Tarzan mỉm cười:
- Cháu có quen với một diễn viên có biệt tài nhái giọng người khác. Ông ta tên là Edward Kahling. Chúng ta sẽ để ông Kahling ngồi ở phòng bên cạnh và cho lão Prunk nói gì đó ở phòng này. Cháu tin rằng ông Kahling sẽ bắt chước được giọng lão để gọi điện cho Bonzemann. Đáp số vấn đề của bà Bonzemann sẽ hiện ra từ cuộc đối thoại ấy.
- Cháu nói đúng. Giờ này chắc chắn Bonzemann chưa biết Prunk đã bị bắt.
*
Hai tiếng đồng hồ sau, diễn viên kiêm “sát thủ” Kahling ngồi trước bàn giấy của thanh tra Glockner tập trung thần khí bên ống điện thoại. “Khán giả” làm gì có đủ ghế ngồi nên đứng lố nhố. Trong phòng lúc này tề tựu khá đông đủ: ông Kahling, thanh tra Glockner, ông Chánh cảnh sát, Tứ quái và… bà Susanne Bonzemann.
Không khí căng thẳng. Máy ghi âm được nối vào máy điện thoại. Ông Glockkner khai trương vở kịch sống chết bằng cách bấm số phôn tư gia nhà thầu khoán Karl–Erich Bonzemann. Chưa đầy năm giây, có người nhấc máy.
- Bonzemann đây!
- Ồ, Karl–Erich, tôi đây. Erwin.
Thật là tuyệt. Nghe cứ như chính Prunk đang nói vậy.
Tiếng Bonzemann đầy sự nôn nóng:
- Sao Erwin? Thế nào rồi?
- Ủa, sếp chưa được cảnh sát báo tin gì ư?
- Chưa? Sao?
- Ừ… ừm, có lẽ là vì xác người đàn bà dưới sân cửa hàng bách hóa chưa nhận diện được. Tôi có mặt ở đó. Thấy tận mắt mụ vợ ông nhảy xuống. Nhưng mụ không mang theo xắc tay.
Bonzemann cười khả ố:
- Không sao. Rồi sẽ đến lúc bọn cớm dò ra tung tích mụ và báo tin mừng cho tôi. Vậy là thành công, hả!
- Thành công rồi. Vợ ông đã chết.
- Cảm ơn nhé, Prunk. Tôi sắn sàng trọng thưởng cho ông. Và tôi sẽ không tiết lộ cho ai hành tung của ông đâu. Hơ hơ hơ hơ.
Lại một tràng cười khả ố.
- Ngược lại tôi cũng rụt lưỡi chẳng xì cho ai biết ông anh là kẻ mướn tôi giết vợ đâu.
- Nghe tởm quá. Tôi cũng có muốn thế lắm đâu. Hoàn cảnh bắt buộc thôi.
- Tôi phải ngừng đây. Tôi có công chuyện.
- Chào. Cảm ơn lần nữa nghe!
Khi Kahling gác máy, bà Susanne Bonzemann đổ vật xuống, khóc nức lên.
*
Cuối cùng lão chồng hung ác đã bị bắt và chịu hình phạt nặng nhất. Bà Susanne li dị lão. Prunk không còn cách gì khác hơn là thú nhận mọi tội lỗi.
Riêng ông bà Wihold đã bán nhà cho một người khác và rời đến Mallorca. Ở đấy, hẳn họ sẽ có dịp kể lại cho nhau nghe hai vở diễn nho nhỏ nọ để đùa vui.
Bà Bonzemann bây giờ đã trở về với cái tên thời thiếu nữ: Susanne Susscheim. Lời mời tới nhà chơi của bà gửi đến làm Tứ quái rất vui. Karl nhắc:
- Ê, bà Susanne muốn Gaby đem theo cả cây ghi-ta đó. Bà ấy cũng là một cây dương cầm có hạng mà.
Tròn Vo khấp khởi:
- Tao thì chỉ hi vọng có món bánh ngọt.
Tất nhiên là cả đám lên đường chớ còn phải hỏi. Đó là một buổi chiều vui vẻ. Một buổi chiều vui thì không ai nhắc lại những kỉ niệm buồn. Ba thám tử TKK của chúng ta lim dim mắt ngây ngất trước bản Sê-rê-nat của nhạc sĩ Schubert qua tiếng đàn điêu luyện của hai người phụ nữ thân thiết.
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Trong lúc cao hứng, Tròn Vo sa vào một vụ cá cược oái oăm mà theo đó mập ta phải sống lẫn những người lang thang dưới gầm cầu ba ngày…
Một cuộc phiêu lưu mới bắt đầu với đủ màn gay cấn cho TKKG: đói, khát, thuốc mê, bắt cóc… Và cũng nhờ vậy mà Tứ quái lại có thêm một chiến công mới.
Muốn biến TKKG thành nô lệ ư? – Bọn tội phạm chỉ có mà tan “vở”!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất