Quyển 49 Chương 1: VỤ ĐÁNH CUỘC NGUY HIỂM CỦA TRÒN VO
Gaby bấm chuông.
Chỉ ba giây sau, tiếng Caroline vọng ra qua máy truyền âm gắn bên cửa, nghe đến là tươi tỉnh:
- Ai đấy ạ?
- Tụi mình đây! – Gaby đáp.
- Tuyệt quá. Mình bấm nút mở cửa nhé.
Ổ khóa bảo đảm kêu rè rè, rồi cả hai cánh cửa như được một kẻ vô hình mở ra.
- Hi vọng mấy con chó khát máu đã bị xích. – Tròn Vo nói.
- Nhà này làm gì có chó. – Gaby gạt đi.
- Ôi chao, cứ nghĩ đến tối nay mà mình sởn da gà. Biết thế chẳng thèm cuộc nữa.
- Có ai bắt mày cuộc đâu! – Karl cười toe toét.
- Có đấy. Andy chứ ai. Tuy chỉ là gián tiếp. Cái kiểu như muốn bảo: “Ngữ mày mà dám!”. Thế thì làm sao tao lùi được? Phải biết bảo vệ danh dự chứ. Hay là tao nên chịu bẽ mặt, khi đường đường là một thành viên của Tứ quái?
- Đằng nào cũng không thay đổi được nữa. – Gaby an ủi – Mà bạn cũng có đơn thương độc mã đâu. Tarzan ở bên bạn, lo gì.
- Tụi mày sợ gì chứ? – Máy Tính cười – Cùng lắm chỉ bị sưng phổi, hoặc lạnh cóng toàn thân mà thôi. Tụi mày không thể chết đói, chết khát được. Kể cả mày, Willi ạ, cũng chưa đến nỗi chết trong có ba ngày rưỡi. Cũng có thể tụi mày sẽ bị tấn công. Trường hợp có kẻ muốn giết tụi mày, cũng chẳng việc gì phải cuống, tao rất tin vào võ thuật phương Đông của Tarzan.
- Mày chỉ được tài động viên. – Tròn Vo thở dài.
Caroline chạy xuống, ôm hôn Gaby và bắt tay ba bạn con trai. Cô chủ nhà mười lăm tuổi, học lớp 10B trường nội trú, chơi rất thân với Andreas Bernholt, tức Andy, học lớp 10A với Tứ quái.
Caroline cao hơn Gaby, nhưng gày gò, mảnh khảnh. Giọng nói khàn y hệt giọng người ông. Mái tóc đỏ thường tết thành một bím, cặp mắt nai lúc nào cũng đượm buồn.
- Ông mình đang nóng lòng đợi các bạn. – Cô bé thông báo – Ông muốn biết tỉ mỉ về vụ đánh cuộc. Lát nữa Andy sẽ đến. Bạn ấy lại đang gặp chuyện bực mình với ông bố dượng, nhưng sẽ mang đồ đến cho các bạn.
“Đồ” ở đây là những bộ quần áo cũ, nhàu nhĩ, càng bẩn càng hay cho Tarzan và Tròn Vo.
Sở dĩ Andy giúp được việc này là vì mẹ nó làm việc trong một tổ chức từ thiện, quyên quần áo cũ cho những người nghèo, phần đông ở thế giới thứ ba.
- Hi vọng bạn ấy tìm được bộ nào hợp với mình. - Tròn Vo nói - Mình khó vừa những cỡ quần áo tình thương lắm.
- Andy đã đo vòng bụng của mày rồi, – Tarzan nói – và sẽ không quên số đo đâu.
- Nhất là số đo ngoại cỡ như thế. - Karl gật gù.
- Ha ha ha! Quắt như mày và phổng phao như tao đây, ai dễ chọn quần áo hơn hả? – Tròn Vo vặc lại Máy Tính Điện Tử.
- Thôi đừng cãi nhau nữa! Hãy xử sự cho ra vẻ nền nếp nào! – Gaby ra lệnh – Bây giờ chúng ta sẽ dùng trà với ông Farber đấy.
Ông của Caroline ngồi đợi trong phòng khách trông ra bao-lơn của tòa biệt thự lộng lẫy.
- Aha, các bạn cháu đó hả, Linchen? - Ông Farber cất giọng khàn khàn.
Caroline rúm người lại như bị nha sĩ khoan răng. Cô bé yêu ông, nhưng rất ghét nếu ông gọi mình là Linchen.
Ông già không biết chuyện ấy, và cũng đã quá già để có thể sửa thói quen đó. Ở tuổi 81, con người ta thường hơi ương gàn.
Caroline bèn giới thiệu các bạn với ông.
Tarzan thầm thán phục cái siết tay còn đầy sức lực của ông Farber.
- Ra các cháu là nhóm TKKG mà Linchen sùng bái đây! – Ông nói - Ngồi xuống đi! Linchen, cháu hãy rót trà! Kia là bánh ga-tô và bánh quy. Ta cũng sẽ ăn, chẳng cần biết bác sĩ có la rầy hay không. Nào, giờ hãy kể ta nghe!
Ông nhìn Tarzan đầy háo hức.
- Ông muốn nghe gì cơ ạ? – Hắn hỏi lại.
Ông Etzel Farber tóc bạc trắng, để dài phía sau như một họa sĩ. Ông có gương mặt chữ điền, cặp lông mày rậm, nước da đỏ như đồng hun. Người ông xương xương, vai rộng. Nơi cổ tay áo thò ra đôi măng-sét đính cúc to tướng bằng vàng.
- Thì các cháu định tính sao với vụ đánh cuộc thất bại đó? - Ông đáp.
- Chưa có gì thất bại cả, thưa ông. - Thủ lĩnh Tứ quái cười - Tất cả bây giờ mới bắt đầu ạ.
- Ngoài ra cháu đã dấn thân vào vụ đánh cuộc này. – Tròn Vo khoe – Một mình cháu!
- Xưa kia ta cũng từng đánh cuộc nhiều. - Ông Etzel Farber cười - Chủ yếu là cuộc đua ngựa. Ta không sao quên được con ngựa Sultan trăm trận trăm thắng. Ta luôn cá cược cho nó.
- Willi cá cược với Andy ạ. - Tarzan nói.
- Nhưng Andy không phải là ngựa, hả? – Ông Etzel hỏi.
- Kìa ông! – Caroline khàn khàn trách móc – Ông thừa biết Andreas Bernholt, bạn cháu mà.
- Phải, ông biết cậu ta.
- Andy đã dồn Willi đến chỗ đánh cuộc. – Tarzan tiếp - Thoạt đầu chỉ là đùa. Hai bạn tán chuyện về đám dân lang thang, về cuộc sống chật vật của họ. Andy cho rằng một cậu ấm con nhà giàu như Willi không chịu đựng nổi ba ngày cái kiếp lang thang ấy. Willi chỉ cười và…
- Ha ha ha ha! – Tròn Vo cả cười, rõ ràng muốn biểu diễn cho ông cụ thấy mình đã cười như thế nào.
- … và thế là các bạn ấy đánh cuộc. – Tarzan kết luận.
- Thế những điều kiện ra sao? – Ông cụ Etzel tò mò.
- Willi phải sống ba ngày, bốn đêm dưới gầm cầu như một người lang thang giữa những kẻ lang thang. Tuy nhiên, Willi còn quá ít tuổi để làm một người lang thang thật sự. Vì vậy, bạn ấy sẽ giả như đã trốn nhà ra đi từ một năm nay và cho tới lúc này vẫn chưa bị phát hiện. Willi không được đem theo bất kì thứ gì từ cuộc sống sung túc hiện nay: không đồng hồ, không bàn chải đánh răng, không tiền. Bạn ấy…
- … và không sô-cô-la. – Karl bổ sung - Điều này hẳn sẽ cực kì khó khăn cho Willi. Vì bạn ấy sẽ chết bởi sô-cô-la.
- Ta hiểu. - Ông cụ Etzel gật đầu - Willi sẽ dạt đến đám dân lang thang như kẻ đắm tàu dạt vào đảo hoang, với hai bàn tay trắng.
- Bạn ấy không được mang theo bất kì thứ gì. - Tarzan tiếp tục giải thích - Willi phải dấn thân vào cuộc sống lang thang. Để sống được, bạn ấy phải ăn xin. Và ngủ trong cảnh màn trời chiếu đất. Mà theo dự báo thời tiết, đêm nay nhiệt độ có 3o C thôi. Thật chẳng dễ chịu chút nào.
- Càng tốt, sẽ được rèn luyện. – Ông cụ Etzel gật gù - Kể tiếp đi! Tiền đặt cuộc là bao nhiêu?
Tròn Vo bèn mau miệng:
- Andy có năm trăm mark, tiền mừng sinh nhật và lễ Giáng sinh dành dụm được, bạn ấy đem ra đặt cuộc. Thêm chiếc xe đạp leo núi mới tinh của bạn ấy nữa. Còn cháu, cháu đặt năm trăm mark, cùng một lời hứa mà với cháu là chuyện sinh tử: nếu cháu thua cuộc, cháu sẽ không động đến một mẩu sô-cô-la nào từ nay cho tới giao thừa. Ông thấy đấy, thưa ông Farber, chúng cháu đặt cuộc rất cao. Thật là điên rồ quá thể!
Ông già tủm tỉm:
- Nhưng làm sao kiểm tra được cháu có giữ đúng các điều kiện hay không?
- Cháu sẽ giữ vai trò đó ạ. - Tarzan nói – Cháu cũng trở thành một thiếu niên dạt vòm như Willi, cũng làm y như Willi và theo dõi bạn ấy. Nguời ta có thể cho rằng cháu là bạn của Willi mà từ chối trao cho cháu việc này. Nhưng Andy tin tưởng cháu sẽ đánh giá trung thực và khách quan. Và Andy nghĩ đúng.
- Cháu cũng phải chịu khổ ải như thế, chỉ để kiểm tra thôi sao? – Ông Etzel ngạc nhiên.
Gaby bật cười:
- Thưa ông Farber, Tarzan là một kẻ phiêu lưu không bao giờ biết chán. Những gì người khác cho là khó khăn, mạo hiểm, thì bạn ấy lại thấy hấp dẫn và kì thú đấy ạ.
- Giỏi, giỏi lắm! - Ông cụ Etzel cúi trên bàn, giơ tay vỗ vai Tarzan đầy thiện cảm.
- Mười tám giờ tối nay bắt đầu. – Máy Tính nói.
- Chúng cháu phải trụ đến sáu giờ sáng thứ ba. – Tarzan gật đầu.
- Thế không sợ người ta phát hiện các cháu vắng mặt ở trường nội trú ư?
- Chúng cháu đã xin phép ạ! - Tròn Vo nhanh nhảu - Thưa các thầy rằng chúng cháu đến nghỉ cuối tuần ở nhà Karl đến thứ ba. Vì thứ hai là ngày lễ được nghỉ học.
- Vậy là hai cháu định sống nhờ ăn mày đấy. Nhưng cấm không được ăn cắp chứ?
- Chúng cháu không bao giờ phạm pháp cả. - Tarzan cam đoan - Hơn nữa, trong thực tế giữa những người lang thang hiếm kẻ cắp hơn thiên hạ tưởng nhiều. Họ sống bê tha, ghét lao động, nốc bia rượu như điên, thích lộn xộn và không trả thuế thật, nhưng phần đông bọn họ hoàn toàn vô hại.
- Điều đại ca khẳng định phù hợp với sự thật được thống kê. - Karl xác nhận - Nhưng chẳng có lệ nào mà không có ngoại lệ. Mình có thể hình dung trong đám dân lang thang cũng có tội phạm.
Không ai ngờ quân sư đã có lí biết bao - và chẳng mấy nữa, Tarzan và Tròn Vo sẽ được nếm đủ.
*
Sau cuộc chuyện trò sôi nổi với lũ trẻ, ông cụ Farber rút lui vào thư viện, nơi từ nửa năm nay cụ đọc lại những cuốn truyện cổ xa xưa để sống lại thời niên thiếu. Hôm nay cụ sẽ nghiền ngẫm truyện “Người thợ may can đảm”. Trong khi đó, Caroline dẫn các bạn đi xem cơ ngơi nhà ông mình.
Trời trở nên lạnh. Gió thổi qua vườn đã mang theo hơi băng giá. Lá vàng dày đến mắt cá chân năm đứa trẻ.
Gaby phát hiện ra một con nhím. Mặc dù nó đã cuộn tròn mình lại, cô bé vẫn thận trọng nhấc nó lên:
- Nặng và béo ghê! - Cô bé nhận xét - Nó sẽ qua tốt mùa đông này.
Rồi Công Chúa cúi xuống, đẩy con nhím dễ thương vào một đống lá.
Cặp mắt nai của Caroline còn buồn hơn bao giờ:
- Mình nghĩ lúc này mình hiểu vì sao mình và Andy lại thông cảm với nhau thế. - Cô chợt nói - Mặc dù đôi lúc bạn ấy cũng khó tính khó nết, và rất thích xù lông lên như con nhím này.
- Mình không muốn so sánh Andy với một con nhím. - Tarzan, vốn mến Andy, bèn nói - Bạn ấy là một người cả nghĩ. Đôi khi cảm thấy u uất. Những lúc đó Andy rất dễ tự ái và gây gổ với mọi người.
- Nhưng tại sao bạn ấy lại như vậy chứ? – Caroline nêu câu hỏi, và lập tức tự trả lời – Vì bạn ấy không chịu đựng nổi ông bố dượng. Ông ta cũng tồi tệ như ông bố dượng của mình. - Cô bé nghẹn ngào, giọng còn khàn khàn hơn nữa - Bọn mình có cùng một số phận: đó là hai ông bố dượng chẳng ra gì. Điều này gắn bó bọn mình lại với nhau.
- Đâu chỉ có vậy. – Gaby choàng tay ôm bạn - Ngoài ra hai bạn rất hợp nhau đấy.
Bố dượng tồi tệ thì cũng chẳng kém gì mẹ ghẻ độc ác, Tarzan nghĩ. Hắn không biết Ludwig Bernholt, ông chủ giàu có của một hãng nhập khẩu, bố dượng của Andy, lẫn người bố dượng của Caroline tên là Oswald Muller. Caroline giữ họ Farber của người cha đẻ đã chết trong một tai nạn khi leo núi, con trai độc nhất của ông cụ Etzel Farber.
Tarzan, gần như bao giờ cũng là kẻ đầu tiên nhận thấy mọi thứ, chỉ tay ra cổng:
- Andy đến kìa!
Năm đứa bèn chạy ra đón.
Andy ngồi trên chiếc xe đạp mà nó hi vọng sau thứ ba tới nó vẫn sẽ thuộc về mình, một chân chống xuống đường nhựa. Nó cao nhẳng, nhưng vẫn thấp hơn Caroline hai xăng-ti-mét, chơi bóng bàn rất cừ. Mái tóc hung vàng rất dày, gương mặt xanh xao, toát lên một vẻ đặc biệt quý phái.
- Chào các bạn! – Andy nói và tặng Caroline một nụ cười u ám - Tôi không thể đến sớm hơn được, vì lại gặp chuyện bực mình với ông bố dượng. Ông ta bắt gặp tôi đang lục lấy mấy thứ áo quần cho Tarzan và Willi từ những bao tải quần áo cũ để trong kho nhà tôi, nhất định không cho tôi đem đi. Thế là đành chờ thời cơ lẻn vào lần thứ hai. Giá mẹ tôi ở nhà thì bà đồng ý ngay. Nhưng bà đang đi Berlin, mai mới về.
- Mày chú ý cho vòng bụng của tao đấy chứ? – Tròn Vo hỏi.
- Yên tâm!
Tarzan xem đồng hồ:
- Sắp tới rồi. Bắt đầu thôi. Tụi mình có thể thay quần áo ở đâu, hở Caroline?
- Được, để mình dẫn các bạn vào phòng thay đồ.
Tarzan lấy bọc quần áo sau xe của Andy, vác lên vai.
- Quần áo được giặt rồi chứ?
- Giặt sạch sẽ lắm, và vô trùng. – Andy gật đầu - Sạch ngang áo quần của các phẫu thuật viên trong phòng mổ đấy.
- Nói phét! – Tarzan cười - Mà tụi tao cũng chẳng cần sạch tới mức ấy. Đi nào, Willi!
Lũ trẻ toan đi vào biệt thự thì thấy cụ Etzel đang chậm chạp tiến lại gần, hơi thở khó nhọc như ốm mệt.
Caroline lập tức chạy ra với ông mình.
- Ông cụ bị bệnh tim. – Andy khẽ nói - Hễ lên cơn là có thể ngất đi. Cụ bệnh là vì mãi đến cách đây năm năm, cụ mới bỏ thuốc lá.
- Có cách nào giúp cụ không? – Tarzan hỏi.
- Đừng. Tốt nhất là các bạn vờ như không nhận thấy gì. Ông cụ xấu hổ vì bệnh tật.
Caroline đang dìu ông. Cụ Etzel có vẻ tươi tỉnh ra, mỉm cười.
Có tiếng kim loại va khẽ dọc hàng rào. Tarzan liếc ra.
Ngoài kia, một gã lang thang đang cầm một cái gậy, vừa đi vừa lướt gậy trên song sắt hàng rào, rõ ràng gã muốn nghe xem tiếng động sẽ ra làm sao. Nhưng chỉ vang lên những tiếng “kleng - kleng - kleng” khe khẽ.
- Này Willi, - Tarzan bảo thằng mập - hãy nhìn gã kia! Lát nữa tụi mình sẽ gia nhập đội ngũ nhưng kẻ như gã đấy.
Chỉ ba giây sau, tiếng Caroline vọng ra qua máy truyền âm gắn bên cửa, nghe đến là tươi tỉnh:
- Ai đấy ạ?
- Tụi mình đây! – Gaby đáp.
- Tuyệt quá. Mình bấm nút mở cửa nhé.
Ổ khóa bảo đảm kêu rè rè, rồi cả hai cánh cửa như được một kẻ vô hình mở ra.
- Hi vọng mấy con chó khát máu đã bị xích. – Tròn Vo nói.
- Nhà này làm gì có chó. – Gaby gạt đi.
- Ôi chao, cứ nghĩ đến tối nay mà mình sởn da gà. Biết thế chẳng thèm cuộc nữa.
- Có ai bắt mày cuộc đâu! – Karl cười toe toét.
- Có đấy. Andy chứ ai. Tuy chỉ là gián tiếp. Cái kiểu như muốn bảo: “Ngữ mày mà dám!”. Thế thì làm sao tao lùi được? Phải biết bảo vệ danh dự chứ. Hay là tao nên chịu bẽ mặt, khi đường đường là một thành viên của Tứ quái?
- Đằng nào cũng không thay đổi được nữa. – Gaby an ủi – Mà bạn cũng có đơn thương độc mã đâu. Tarzan ở bên bạn, lo gì.
- Tụi mày sợ gì chứ? – Máy Tính cười – Cùng lắm chỉ bị sưng phổi, hoặc lạnh cóng toàn thân mà thôi. Tụi mày không thể chết đói, chết khát được. Kể cả mày, Willi ạ, cũng chưa đến nỗi chết trong có ba ngày rưỡi. Cũng có thể tụi mày sẽ bị tấn công. Trường hợp có kẻ muốn giết tụi mày, cũng chẳng việc gì phải cuống, tao rất tin vào võ thuật phương Đông của Tarzan.
- Mày chỉ được tài động viên. – Tròn Vo thở dài.
Caroline chạy xuống, ôm hôn Gaby và bắt tay ba bạn con trai. Cô chủ nhà mười lăm tuổi, học lớp 10B trường nội trú, chơi rất thân với Andreas Bernholt, tức Andy, học lớp 10A với Tứ quái.
Caroline cao hơn Gaby, nhưng gày gò, mảnh khảnh. Giọng nói khàn y hệt giọng người ông. Mái tóc đỏ thường tết thành một bím, cặp mắt nai lúc nào cũng đượm buồn.
- Ông mình đang nóng lòng đợi các bạn. – Cô bé thông báo – Ông muốn biết tỉ mỉ về vụ đánh cuộc. Lát nữa Andy sẽ đến. Bạn ấy lại đang gặp chuyện bực mình với ông bố dượng, nhưng sẽ mang đồ đến cho các bạn.
“Đồ” ở đây là những bộ quần áo cũ, nhàu nhĩ, càng bẩn càng hay cho Tarzan và Tròn Vo.
Sở dĩ Andy giúp được việc này là vì mẹ nó làm việc trong một tổ chức từ thiện, quyên quần áo cũ cho những người nghèo, phần đông ở thế giới thứ ba.
- Hi vọng bạn ấy tìm được bộ nào hợp với mình. - Tròn Vo nói - Mình khó vừa những cỡ quần áo tình thương lắm.
- Andy đã đo vòng bụng của mày rồi, – Tarzan nói – và sẽ không quên số đo đâu.
- Nhất là số đo ngoại cỡ như thế. - Karl gật gù.
- Ha ha ha! Quắt như mày và phổng phao như tao đây, ai dễ chọn quần áo hơn hả? – Tròn Vo vặc lại Máy Tính Điện Tử.
- Thôi đừng cãi nhau nữa! Hãy xử sự cho ra vẻ nền nếp nào! – Gaby ra lệnh – Bây giờ chúng ta sẽ dùng trà với ông Farber đấy.
Ông của Caroline ngồi đợi trong phòng khách trông ra bao-lơn của tòa biệt thự lộng lẫy.
- Aha, các bạn cháu đó hả, Linchen? - Ông Farber cất giọng khàn khàn.
Caroline rúm người lại như bị nha sĩ khoan răng. Cô bé yêu ông, nhưng rất ghét nếu ông gọi mình là Linchen.
Ông già không biết chuyện ấy, và cũng đã quá già để có thể sửa thói quen đó. Ở tuổi 81, con người ta thường hơi ương gàn.
Caroline bèn giới thiệu các bạn với ông.
Tarzan thầm thán phục cái siết tay còn đầy sức lực của ông Farber.
- Ra các cháu là nhóm TKKG mà Linchen sùng bái đây! – Ông nói - Ngồi xuống đi! Linchen, cháu hãy rót trà! Kia là bánh ga-tô và bánh quy. Ta cũng sẽ ăn, chẳng cần biết bác sĩ có la rầy hay không. Nào, giờ hãy kể ta nghe!
Ông nhìn Tarzan đầy háo hức.
- Ông muốn nghe gì cơ ạ? – Hắn hỏi lại.
Ông Etzel Farber tóc bạc trắng, để dài phía sau như một họa sĩ. Ông có gương mặt chữ điền, cặp lông mày rậm, nước da đỏ như đồng hun. Người ông xương xương, vai rộng. Nơi cổ tay áo thò ra đôi măng-sét đính cúc to tướng bằng vàng.
- Thì các cháu định tính sao với vụ đánh cuộc thất bại đó? - Ông đáp.
- Chưa có gì thất bại cả, thưa ông. - Thủ lĩnh Tứ quái cười - Tất cả bây giờ mới bắt đầu ạ.
- Ngoài ra cháu đã dấn thân vào vụ đánh cuộc này. – Tròn Vo khoe – Một mình cháu!
- Xưa kia ta cũng từng đánh cuộc nhiều. - Ông Etzel Farber cười - Chủ yếu là cuộc đua ngựa. Ta không sao quên được con ngựa Sultan trăm trận trăm thắng. Ta luôn cá cược cho nó.
- Willi cá cược với Andy ạ. - Tarzan nói.
- Nhưng Andy không phải là ngựa, hả? – Ông Etzel hỏi.
- Kìa ông! – Caroline khàn khàn trách móc – Ông thừa biết Andreas Bernholt, bạn cháu mà.
- Phải, ông biết cậu ta.
- Andy đã dồn Willi đến chỗ đánh cuộc. – Tarzan tiếp - Thoạt đầu chỉ là đùa. Hai bạn tán chuyện về đám dân lang thang, về cuộc sống chật vật của họ. Andy cho rằng một cậu ấm con nhà giàu như Willi không chịu đựng nổi ba ngày cái kiếp lang thang ấy. Willi chỉ cười và…
- Ha ha ha ha! – Tròn Vo cả cười, rõ ràng muốn biểu diễn cho ông cụ thấy mình đã cười như thế nào.
- … và thế là các bạn ấy đánh cuộc. – Tarzan kết luận.
- Thế những điều kiện ra sao? – Ông cụ Etzel tò mò.
- Willi phải sống ba ngày, bốn đêm dưới gầm cầu như một người lang thang giữa những kẻ lang thang. Tuy nhiên, Willi còn quá ít tuổi để làm một người lang thang thật sự. Vì vậy, bạn ấy sẽ giả như đã trốn nhà ra đi từ một năm nay và cho tới lúc này vẫn chưa bị phát hiện. Willi không được đem theo bất kì thứ gì từ cuộc sống sung túc hiện nay: không đồng hồ, không bàn chải đánh răng, không tiền. Bạn ấy…
- … và không sô-cô-la. – Karl bổ sung - Điều này hẳn sẽ cực kì khó khăn cho Willi. Vì bạn ấy sẽ chết bởi sô-cô-la.
- Ta hiểu. - Ông cụ Etzel gật đầu - Willi sẽ dạt đến đám dân lang thang như kẻ đắm tàu dạt vào đảo hoang, với hai bàn tay trắng.
- Bạn ấy không được mang theo bất kì thứ gì. - Tarzan tiếp tục giải thích - Willi phải dấn thân vào cuộc sống lang thang. Để sống được, bạn ấy phải ăn xin. Và ngủ trong cảnh màn trời chiếu đất. Mà theo dự báo thời tiết, đêm nay nhiệt độ có 3o C thôi. Thật chẳng dễ chịu chút nào.
- Càng tốt, sẽ được rèn luyện. – Ông cụ Etzel gật gù - Kể tiếp đi! Tiền đặt cuộc là bao nhiêu?
Tròn Vo bèn mau miệng:
- Andy có năm trăm mark, tiền mừng sinh nhật và lễ Giáng sinh dành dụm được, bạn ấy đem ra đặt cuộc. Thêm chiếc xe đạp leo núi mới tinh của bạn ấy nữa. Còn cháu, cháu đặt năm trăm mark, cùng một lời hứa mà với cháu là chuyện sinh tử: nếu cháu thua cuộc, cháu sẽ không động đến một mẩu sô-cô-la nào từ nay cho tới giao thừa. Ông thấy đấy, thưa ông Farber, chúng cháu đặt cuộc rất cao. Thật là điên rồ quá thể!
Ông già tủm tỉm:
- Nhưng làm sao kiểm tra được cháu có giữ đúng các điều kiện hay không?
- Cháu sẽ giữ vai trò đó ạ. - Tarzan nói – Cháu cũng trở thành một thiếu niên dạt vòm như Willi, cũng làm y như Willi và theo dõi bạn ấy. Nguời ta có thể cho rằng cháu là bạn của Willi mà từ chối trao cho cháu việc này. Nhưng Andy tin tưởng cháu sẽ đánh giá trung thực và khách quan. Và Andy nghĩ đúng.
- Cháu cũng phải chịu khổ ải như thế, chỉ để kiểm tra thôi sao? – Ông Etzel ngạc nhiên.
Gaby bật cười:
- Thưa ông Farber, Tarzan là một kẻ phiêu lưu không bao giờ biết chán. Những gì người khác cho là khó khăn, mạo hiểm, thì bạn ấy lại thấy hấp dẫn và kì thú đấy ạ.
- Giỏi, giỏi lắm! - Ông cụ Etzel cúi trên bàn, giơ tay vỗ vai Tarzan đầy thiện cảm.
- Mười tám giờ tối nay bắt đầu. – Máy Tính nói.
- Chúng cháu phải trụ đến sáu giờ sáng thứ ba. – Tarzan gật đầu.
- Thế không sợ người ta phát hiện các cháu vắng mặt ở trường nội trú ư?
- Chúng cháu đã xin phép ạ! - Tròn Vo nhanh nhảu - Thưa các thầy rằng chúng cháu đến nghỉ cuối tuần ở nhà Karl đến thứ ba. Vì thứ hai là ngày lễ được nghỉ học.
- Vậy là hai cháu định sống nhờ ăn mày đấy. Nhưng cấm không được ăn cắp chứ?
- Chúng cháu không bao giờ phạm pháp cả. - Tarzan cam đoan - Hơn nữa, trong thực tế giữa những người lang thang hiếm kẻ cắp hơn thiên hạ tưởng nhiều. Họ sống bê tha, ghét lao động, nốc bia rượu như điên, thích lộn xộn và không trả thuế thật, nhưng phần đông bọn họ hoàn toàn vô hại.
- Điều đại ca khẳng định phù hợp với sự thật được thống kê. - Karl xác nhận - Nhưng chẳng có lệ nào mà không có ngoại lệ. Mình có thể hình dung trong đám dân lang thang cũng có tội phạm.
Không ai ngờ quân sư đã có lí biết bao - và chẳng mấy nữa, Tarzan và Tròn Vo sẽ được nếm đủ.
*
Sau cuộc chuyện trò sôi nổi với lũ trẻ, ông cụ Farber rút lui vào thư viện, nơi từ nửa năm nay cụ đọc lại những cuốn truyện cổ xa xưa để sống lại thời niên thiếu. Hôm nay cụ sẽ nghiền ngẫm truyện “Người thợ may can đảm”. Trong khi đó, Caroline dẫn các bạn đi xem cơ ngơi nhà ông mình.
Trời trở nên lạnh. Gió thổi qua vườn đã mang theo hơi băng giá. Lá vàng dày đến mắt cá chân năm đứa trẻ.
Gaby phát hiện ra một con nhím. Mặc dù nó đã cuộn tròn mình lại, cô bé vẫn thận trọng nhấc nó lên:
- Nặng và béo ghê! - Cô bé nhận xét - Nó sẽ qua tốt mùa đông này.
Rồi Công Chúa cúi xuống, đẩy con nhím dễ thương vào một đống lá.
Cặp mắt nai của Caroline còn buồn hơn bao giờ:
- Mình nghĩ lúc này mình hiểu vì sao mình và Andy lại thông cảm với nhau thế. - Cô chợt nói - Mặc dù đôi lúc bạn ấy cũng khó tính khó nết, và rất thích xù lông lên như con nhím này.
- Mình không muốn so sánh Andy với một con nhím. - Tarzan, vốn mến Andy, bèn nói - Bạn ấy là một người cả nghĩ. Đôi khi cảm thấy u uất. Những lúc đó Andy rất dễ tự ái và gây gổ với mọi người.
- Nhưng tại sao bạn ấy lại như vậy chứ? – Caroline nêu câu hỏi, và lập tức tự trả lời – Vì bạn ấy không chịu đựng nổi ông bố dượng. Ông ta cũng tồi tệ như ông bố dượng của mình. - Cô bé nghẹn ngào, giọng còn khàn khàn hơn nữa - Bọn mình có cùng một số phận: đó là hai ông bố dượng chẳng ra gì. Điều này gắn bó bọn mình lại với nhau.
- Đâu chỉ có vậy. – Gaby choàng tay ôm bạn - Ngoài ra hai bạn rất hợp nhau đấy.
Bố dượng tồi tệ thì cũng chẳng kém gì mẹ ghẻ độc ác, Tarzan nghĩ. Hắn không biết Ludwig Bernholt, ông chủ giàu có của một hãng nhập khẩu, bố dượng của Andy, lẫn người bố dượng của Caroline tên là Oswald Muller. Caroline giữ họ Farber của người cha đẻ đã chết trong một tai nạn khi leo núi, con trai độc nhất của ông cụ Etzel Farber.
Tarzan, gần như bao giờ cũng là kẻ đầu tiên nhận thấy mọi thứ, chỉ tay ra cổng:
- Andy đến kìa!
Năm đứa bèn chạy ra đón.
Andy ngồi trên chiếc xe đạp mà nó hi vọng sau thứ ba tới nó vẫn sẽ thuộc về mình, một chân chống xuống đường nhựa. Nó cao nhẳng, nhưng vẫn thấp hơn Caroline hai xăng-ti-mét, chơi bóng bàn rất cừ. Mái tóc hung vàng rất dày, gương mặt xanh xao, toát lên một vẻ đặc biệt quý phái.
- Chào các bạn! – Andy nói và tặng Caroline một nụ cười u ám - Tôi không thể đến sớm hơn được, vì lại gặp chuyện bực mình với ông bố dượng. Ông ta bắt gặp tôi đang lục lấy mấy thứ áo quần cho Tarzan và Willi từ những bao tải quần áo cũ để trong kho nhà tôi, nhất định không cho tôi đem đi. Thế là đành chờ thời cơ lẻn vào lần thứ hai. Giá mẹ tôi ở nhà thì bà đồng ý ngay. Nhưng bà đang đi Berlin, mai mới về.
- Mày chú ý cho vòng bụng của tao đấy chứ? – Tròn Vo hỏi.
- Yên tâm!
Tarzan xem đồng hồ:
- Sắp tới rồi. Bắt đầu thôi. Tụi mình có thể thay quần áo ở đâu, hở Caroline?
- Được, để mình dẫn các bạn vào phòng thay đồ.
Tarzan lấy bọc quần áo sau xe của Andy, vác lên vai.
- Quần áo được giặt rồi chứ?
- Giặt sạch sẽ lắm, và vô trùng. – Andy gật đầu - Sạch ngang áo quần của các phẫu thuật viên trong phòng mổ đấy.
- Nói phét! – Tarzan cười - Mà tụi tao cũng chẳng cần sạch tới mức ấy. Đi nào, Willi!
Lũ trẻ toan đi vào biệt thự thì thấy cụ Etzel đang chậm chạp tiến lại gần, hơi thở khó nhọc như ốm mệt.
Caroline lập tức chạy ra với ông mình.
- Ông cụ bị bệnh tim. – Andy khẽ nói - Hễ lên cơn là có thể ngất đi. Cụ bệnh là vì mãi đến cách đây năm năm, cụ mới bỏ thuốc lá.
- Có cách nào giúp cụ không? – Tarzan hỏi.
- Đừng. Tốt nhất là các bạn vờ như không nhận thấy gì. Ông cụ xấu hổ vì bệnh tật.
Caroline đang dìu ông. Cụ Etzel có vẻ tươi tỉnh ra, mỉm cười.
Có tiếng kim loại va khẽ dọc hàng rào. Tarzan liếc ra.
Ngoài kia, một gã lang thang đang cầm một cái gậy, vừa đi vừa lướt gậy trên song sắt hàng rào, rõ ràng gã muốn nghe xem tiếng động sẽ ra làm sao. Nhưng chỉ vang lên những tiếng “kleng - kleng - kleng” khe khẽ.
- Này Willi, - Tarzan bảo thằng mập - hãy nhìn gã kia! Lát nữa tụi mình sẽ gia nhập đội ngũ nhưng kẻ như gã đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất