Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 51 Chương 1: HỌA VÔ ĐƠN CHÍ

Trước Sau
Mây xám tháng 3 kéo đến ùn ùn, trời có vẻ như sắp sửa mưa. Những nụ hoa đã thấy lấp ló trong các bụi cây ven lộ. Bầy chim ríu rít xây tổ.

Tròn Vo chẳng thấy thoải mái chút nào! 665,90 mark trong túi áo nó dường như nặng cả tạ, mặc dù ngoài 9 đồng 10 xu, tất cả đều là tiền giấy.

Đó là số tiền của ba lớp 10 trường nội trú quyên góp nhân ngày hội xuân để ủng hộ trẻ em nghèo bên châu Phi. Số tiền này sẽ được nạp vào tài khoản riêng ở ngân hàng GREDIT. Dẫu chỉ như muối bỏ biển, gần 666 mark này sẽ có ích.

Tròn Vo vừa đạp xe vừa hổn hển bảo Tarzan :

- Khi nào tụi mình đến được nhà băng, tao mới thở phào được. Thật là một trách nhiệm quá nặng nề tròng vào cổ tụi mình. Tao cứ ngỡ là chiếc áo khoác của tao trong suốt, và bất cứ tên lưu manh nào cũng nhận thấy trong túi áo tao có cả đống tiền. Thấy mà ghê!

Tarzan an ủi:

- Yên tâm đi bồ, có tao đây mà.

Lúc này là đầu giờ chiều. Dường như dân thành phố đổ ra đường cả. Nhất là ở khu trung tâm dành cho khách bộ hành, người đi lại tấp nập.

Cuối cùng chúng cũng đến nhà băng GREDIT bình yên vô sự.

Tròn Vo dừng xe lại thở phào. Nó đưa tay quệt mồ hôi trán:

- Bây giờ tao giao số tiền vĩ đại này lại cho mày. Tao ở ngoài coi xe chứ ko vô đâu.

- Cũng được. Đưa đây.

Tarzan đón lấy chiếc phong bì lớn dày cộm rồi nói:

- Tao ra ngay mà.

Nhưng mà hắn đã nhầm to!

Hắn bước vào sảnh lớn của nhà băng, nơi có những quầy thu, chi tiền. Hắn đảo mắt một vòng và thấy chỉ có đúng hai người: Một cô thu ngân ngồi trong quầy kính đếm tiền xoàn xoạt, và một bà khách hàng duy nhất đang hí hoáy điền vào một tờ khai mẫu.

Tarzan tiến về phía chị thu ngân:

- Chào chị, tôi muốn nộp tiền vô tài khoản ủng hộ trẻ em nghèo đói ở Brundafivabene. Có mẫu khai không chị?

Người đàn bà mỉm cười. Cặp mắt màu lục sáng long lanh dưới đôi lông mày rậm trên khuôn mặt xinh đẹp. Chị có vẻ chưa đến 30 tuổi.

- Có đây, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ cả.

Chị đẩy tờ khai qua ô cửa nhỏ cho Tarzan trong lúc hắn loay hoay tìm chiếc bút bi.

- Em cứ dùng cây viết ở trên quầy cũng được mà.

- Không. Tôi có mang theo mà.

Tarzan đắc thắng moi cây bút từ trong túi áo ngực. Hắn hoan hỉ giơ lên cho chị thu ngân thấy rồi điền vào lời khai.

Đúng lúc Tarzan giở chiếc phong bì lấy tiền ra, toan đẩy qua ô cửa nhỏ cả tiền lẫn lời khai thì xảy ra một chuyện bất ngờ.

Một luồng không khí thoảng qua gáy hắn. Gương mặt chị thu ngân đang tươi tắn như hoa xuân bỗng tái mét như xác chết.

Một giọng ồ ồ sau gáy hắn gầm lên:

- Cướp đây. Đứa nào ấn nút báo động sẽ bị bắn gục tại chỗ.

Tarzan quay phắt lại trong tư thế sẵn sàng tung một chưởng Kungfu.

Nhưng vô ích.

Tên cướp nhà băng có vũ khí. Nòng súng lục của tên cướp chĩa vào hắn sẵn sàng khạc đạn.

Tarzan hạ tay xuống, thủ ra phía sau.

Tên cướp nhảy đến chỗ bà khách hàng duy nhất. Gã tóm lấy bà, dí súng vào lưng bà. Tên cướp gầm gừ:

- Hãy làm đúng như lời ta nói, nếu không mụ già sẽ chầu trời.

Người đàn bà không run rẩy. Nhưng mặt bà cứng lại như mặt nạ gỗ. Khi tên cướp lôi bà đến bên quầy, hai chân bà cử động như hai chân của người máy chưa tra dầu.

Tarzan đã kịp quơ số tiền 665 mark bằng bàn tay vòng ra sau lưng và thả vào chiếc thùng cao để sát quầy thu ngân. Trên mặt quầy chỉ sót lại có 90 xu.

Tên cướp quát hắn :

- Thằng kia, đi ra chỗ cửa sổ.

Tarzan đành vâng lệnh. Xông vào gã chỉ có chết. Mà trước hết không thể để tai hoạ xảy ra với người đàn bà đáng thương đang sợ khiếp vía kia.

Tarzan đi đến bên cửa sổ, đứng khoanh tay quan sát tên cướp.

Gã đứng chếch trước quầy, mắt vẫn bao quát được tất cả những người đang có mặt. Tay trái đẩy một cái túi nhựa qua cửa quầy, tay phải cầm súng.

- Có bao nhiêu tiền bỏ hết vô đây. Phải là tiền giấy, hiểu chưa?

Chị thu ngân không động đậy. Mặt chị trắng bệch hơn vôi. Hai bàn tay run lẩy bẩy. Hai mắt chị trân trối nhìn tên cướp nhà băng.

Gã rít lên :

- Có nghe ta nói ko? Nhả tiền ra.

- Khôôông ! - Tiếng chị như rền rỉ.

Lạy chúa, Tarzan nghĩ thầm. Tại sao chị ta lại nổi máu bướng bỉnh như thế trong lúc tính mạng người khách đang bị đe doạ. Hắn chưa kịp nghĩ ra cách nào thì người thủ quỹ đã … phục thiện ngay. Cuối cùng chị cũng vội vã nhét tiền vào túi nhựa theo yêu cầu của họng súng tên cướp.

Tarzan cố ghi nhớ diện mạo của tên cướp.

Gã khá cao lớn, nặng chừng 70 kí, mặc bộ thể thao màu xám, mũ chụp cũng xám chỉ hở hai con mắt và đeo găng tay. Ngó điệu bộ của gã, Tarzan đoán ngầm gã chỉ vừa đủ tuổi thành niên, và rất cần số vốn ban đầu để bước chân vào thế giới anh chị.

Coi, cái túi nhựa phồng lên chật cứng tiền khiến chị thu ngân vất vả lắm mới đẩy lọt qua ô cửa nhỏ.

- Cảm ơn!

Tarzan ngỡ mình nghe nhầm.

Rõ ràng tên cướp biết mình sơ ý, vì gã lập tức cất giọng doạ nạt :

- Phúc đời cho mụ già đấy.

Gã gạt bà khách hàng qua một bên và đi giật lùi ra cửa. Trong tích tắc Tarzan nhìn được rất rõ vào khe hở trước mắt gã.

Cặp mắt màu xám, long lanh. Màu lục chăng ? Và đôi lông mày rậm, gần như lông mày của chị thu ngân.

Thủ lĩnh của Tứ quái chỉ thấy có vậy.

Cả lúc này mũi súng của gã vẫn đang chĩa vào Tarzan.

Tên cướp lao ra ngoài cửa.

*

Buổi liên hoan thật là vui. Gaby tới đây không chỉ rủ theo cô bạn cùng câu lạc bộ bơi lội tên là Carina Kerzenheym, mà còn đưa giấy mời cho ba chàng trai băng Tứ quái. Đáng tiếc là hiện giờ chỉ có mình Karl Máy Tính đại diện cho ba chàng trai.



Nhạc mở thật hay. Có bánh ngọt, kem, nước giải khát. Các cô bé đều thích khiêu vũ. Còn tụi con trai, dù không muốn, cũng vì chiều các cô mà tham gia.

Sau khi Gaby được người bạn nhảy thứ năm đưa về chỗ, Karl cười tủm tỉm :

- Này Công Chúa, bạn không sợ Tarzan bực mình sao?

- Ồ đại ca không tầm thường như vậy đâu. Mà mình chỉ nhảy chứ có đùa cợt gì với ai đâu.

Carina đứng kế bên gật gù:

- Rất đúng. À, mà sao hôm nay vắng bóng bạn ấy và cậu bạn Wili béo ục ịch nữa nhỉ?

Gaby đáp:

- Ít khi có chuyện thất hẹn xảy ra lắm. Mới trễ 15 phút. Chắc phải đợi hơi lâu ở nhà băng.

Karl bảo hai bạn gái:

- Mình quay lại ngay đấy.

Máy Tính len qua đám đông tiến đến một cô gái đang lơ đãng uống từng ngụm nước cam.

Nadine cũng bốn mắt như Karl, người cũng gầy go như cây sậy vậy. Karl thấy mến cô. Nó chưa hề trò chuyện với cô bé nhưng thỉnh thoảng bày tỏ tình cảm bằng những cánh tay vẫy và nụ cười đáp lại.

Karl nghiêng mình chào Nadine :

- Bạn khiêu vũ với tôi chứ, Nadine?

Cô bé vui mừng:

- Nhảy điệu Mambo nghe.

- Ừ, điệu gì cũng được.

Cô bé đưa chai nước cam cho Karl. Thằng cận bị đặt vô tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nó đành bịt ngón tay cái vào miệng chai cho nước cam khỏi bắn ra suốt cả ba điệu nhảy.

Khi đưa Nadine về chỗ, một cái cẳng ở đâu thò ra ngáng giò Karl làm nó xém té sấp mặt. Cũng may Karl chụp được cánh tay của gã thanh niên vừa kỳ đà cản mũi mình.

Tên du đãng ngoác miệng gào lên:

- Ê, mày say à?

Karl gần như choáng váng. Gã trai 17 tuổi này sặc sụa như một lò nấu rượu.

- Tôi không say. Rõ ràng anh đã ngáng chân tôi.

- E …. hèm, mày dám bố láo với tao à, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ, cây sào chọc *** ạ.

Tên du đãng tống mạnh vào vai Karl khiến nó suýt kéo Nadine té theo, nước cam vọt khỏi miệng chai trúng vào chiếc váy – may mà màu da cam - của cô bé. Nadine bật kêu lên, tức giận nhìn Karl.

Karl hạ giọng :

- Xin lỗi bạn, nhưng anh ta xô tôi.

Nó chỉ ra sau, nhưng tên càn quấy đã mất dạng.

- Bạn biết gã không, Nadine?

- Không ! Chưa thấy gã bao giờ. Nhưng gã thật là khả ố.

Lúc đó Gaby và Carina cũng vừa khiêu vũ xong và đến gần. Giọng Gaby đầy ngạc nhiên:

- Hai bạn cãi nhau vì chuyện gì vậy ? Giẫm vào chân nhau à?

Karl giải thích:

- Một gã cao lớn, tóc vàng, lưng to như cánh phản, miệng đầy mùi rượu gây sự với tôi. Gã có vẻ say khướt.

Carina lắc đầu:

- Thầy giáo không cho phép ai mang rượu bia đến buổi liên hoan này cơ mà.

- Ai mà biết. Có thể gã lén đem rượu theo thì sao. Hi vọng gã là kẻ duy nhất.

Gaby chợt sững người, cô bé trân trối nhìn qua đầu chừng hai mươi cặp đang khiêu vũ và khoảng năm chục người không khiêu vũ ra cửa.

Cả bọn nhìn theo ánh mắt của Gaby.

Từ cửa, ít nhất chục tên đang kéo vào.

Đứa nào cũng to con, lực lưỡng trong những bộ quần áo sặc sỡ nhưng nhếch nhác, tuổi từ 17 đến 19. Nhưng không nhận biết được mặt mũi chúng. Cả băng gớm ghiếc đều đeo những cái mặt nạ cao su đủ hình đầu lâu, ma cà rồng, quỷ sứ… ngó phát ớn lạnh.

Công chúa thì thào:

- Lạy chúa! Lũ quái vật. Điện thoại… điện thoại để đâu nhỉ?

Lúc này cả những người khác cũng đã trông thấy chúng.

Các cô bé rú lên.

Các cặp ngừng khiêu vũ.

Cánh cửa bị xô đóng sầm lại. Thế là hết đường thoát.

Gaby nhìn quanh.

Trong đại sảnh có tối thiểu năm mươi đấng nam nhi nhưng tướng tá đều trói gà không chặt, dũng khí chẳng hơn gì bọn con gái. Mà thầy thể dục Guntram và thầy ngoại ngữ Badatzki đâu rồi chớ?

Họ kia.

Hai người đàn ông trẻ quả quyết bước đến trước mặt lũ đeo mặt nạ, băng quái vật khét tiếng.

Tiếng rú nhất loạt nổi lên.

Gaby còn kịp trông thấy thầy Guntram gục ngay trước trận đòn hội chợ. Thầy Badatzki bị quần như một trái banh bay từ con quái vật này đến tay con quái vật khác. Lúc thầy đổ ập xuống sàn thì bộ mặt đã đẫm máu.

Lũ quái vật xông vào.

Những chiếc bàn bị hất tung, chai vỡ loảng xoảng. Coca và nước ngọt chảy tràn trên mặt sàn. Những cú đấm tàn bạo giáng xuống mọi học sinh không phân biệt nam nữ. Cặp loa bị đá hỏng. Giàn nhạc Hifi bị lật nhào, im tiếng. Dưới đất, người bị thương nằm ngổn ngang. Lũ quái vật tiếp tục hoành hành. Chỉ còn nghe những tiếng rên rỉ, gào thét.

Chúng phá đám các cuộc chơi, Gaby chợt hiểu. Lũ man rợ! Chúng đánh đập, tàn phá! Lũ điên rồ! Lũ …

Cô bé thì thào:

- Chúng mình phải ra khỏi đây. Men bên trái ra cửa đằng kia kìa !

Cô bé chạy trước. Carina, Nadine và Karl theo sau. Muộn rồi. Một quái vật to lừng lững mặt quần Jeans, áo phông đen, đeo mặt nạ quỷ Frankenstein đã chắn ngang ngưỡng cửa.

Gaby tức giận nói:

- Xê ra cho tôi đi.

Có vẻ như quỷ Frankenstein cười nhăn nhở sau tấm mặt nạ của nó.



Con quỷ Frankenstein tóm cánh tay Gaby liệng vào tường. Cô bé kêu lên. Cánh tay cô bị đập mạnh vào lớp gỗ ốp cửa đau điếng.

*

Mình sẽ lập tức phóng theo gã, Tarzan tự nhủ. Ra tới đường rồi gã sẽ phải bỏ mặt nạ xuống và không thể hươ súng doạ ai được nữa. Gã đừng hòng thoát khỏi tay mình. Gã sẽ bị …

Dự định của hắn tan thành mây khói. Bởi cánh cửa kính chống đạn đã đóng sầm trước mũi. Tên cướp cuối xuống, lấy một vật chêm vô khe dưới cửa. Thế là bên trong chịu chết. Có trời mở.

Đoạn gã lột mũ bịt mặt, nhét cùng khẩu súng vào túi bên, đàng hoàng bước ra ngoài trời. Tarzan chỉ thấy tóc hắn màu sẫm, để dài.

Tarzan tuyệt vọng xô cửa. Không ăn thua. Con dao nhíp của hắn không chọc tới cái chêm. Chẳng lẽ bó tay chờ người khách nào đó tới mở cửa từ bên ngoài?

Không, Tròn Vo đang đứng ngoài kia! Hắn chạy đến cửa sổ gần đó, mở cánh cửa, nhưng không thể thò đầu ra được bởi các chấn song.

Một nhân viên nhà băng qua cơn sợ hãi đến tê liệt, đã nhấn nút báo động.

Tiếng còi báo động cất lên.

Ngoài đường vô số người qua lại. Nhưng không phải ai cũng dừng chân. Tuy nhiên, nhiều người vừa bước tiếp vừa ngoái nhìn.

Tarzan thấy mình thật lố bịch đằng sau chấn song.

- Wili ơi!

Tròn Vo từ phía bên trái tất tả chạy tới, trố mắt:

- Bộ đại ca mới bấm còi báo động hả?

- Không phải tao bấm. Nhưng có một tên cướp nhà băng vừa chém vè với một túi tiền và nhốt mọi người bằng cái … chêm dưới khe cửa. Mày vào sảnh trước, rút cái chêm đó dùm tao.

- Cááái gì? Còn tiền của tụi mình đâu, tội nghiệp những đứa bé da đen…

- Tiền còn nguyên, lẹ lên đi.

Tròn Vo vòng ra trước sảnh tung chân đá lia lịa hai bên cái chêm cho tới khi văng tuốt vô một góc. Cu cậu bước vào cửa, mặt mày dáo dác. Rõ ràng nó vẫn chưa tin rằng số tiền đã được cứu thoát.

Còi báo động vẫn hú.

Tarzan an ủi bạn:

- Tiền trong cái thùng cao kế quầy ấy.

Tarzan nói xong là chạy như bay đến một nhân viên trẻ đang cầm ống nói điện thoại. Hắn nói:

- Anh hãy gọi đến Tổng nha cảnh sát xin gặp thanh tra Glockner. Và nói rằng Tarzan đang ở đây.

Tròn Vo đế theo:

- Cả Wili nữa. Thiếu hai chúng tôi, ông ấy khó bắt được tên cướp.

Tarzan bước về phía quầy thu ngân. Tròn Vo theo sau, nhưng là để móc tiền ở trong thùng ra và đếm những hai lần.

Tarzan nhìn người thiếu phụ. Làm sao mà chị thu ngân cứ như trời trồng thế kia? Chưa bao giờ Tarzan thấy bấy nhiêu khiếp đảm trên một gương mặt duy nhất như thế - tuồng như sự kinh hoàng hội tụ trên nó đủ cho tất cả hành khách trên một con tàu khi biết con tàu đang chìm dần giữa Đại Tây Dương, mà trên boong tàu không có một con thuyền cứu hộ nào.

Chị thu ngân vẫn trân trối nhìn vào khoảng không. Cặp mắt xanh lục mở to. Miệng há ra như chực kêu lên.

Tarzan liếc qua tấm biển nhỏ sau quầy kính : BETTINA LECHNER

Hắn trấn an:

- Không có gì lo lắng nữa chị Lechner ạ. Tên cướp đã đi rồi. Chị không thể ngăn hắn cướp tiền đi. Không ai ngăn nổi tên cướp đã có súng cả. May mà tên cướp không làm gì bà khách.

Betttina Lechner rớt phịch xuống ghế, hai tay bưng lấy mặt và bắt đầu khóc nức nở. Tarzan chới với. Cái nhà chị Lechner làm như thể mình gắn bó máu thịt với từng tờ giấy bạc. Kỳ cục. Rõ ràng bà chị vẫn bình an vô sự sau quầy kính chống đạn chớ nào bị tên cướp xúc phạm điều gì.

Ngoài kia vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Tổng nha cảnh sát chỉ cách nhà băng vài bước chân.

Thanh tra Glockner đích thân đến hiện trường.

*

Khi còi báo động của nhà băng cất lên, giám đốc nhà băng Walter Zahlske đang ở trong phòng vệ sinh và … ém luôn chờ cho tai qua nạn khỏi. Hiện thời ông vươn cái đầu hói bóng và cái bụng ễnh ương bước ra quăng về phía chị thu ngân Bettina một cái nhìn khinh miệt.

Bettina Lechner vẫn chưa bình tâm được. Đôi vai vẫn rung rung. Mắt mũi đỏ hoe vì khóc.

Thanh tra Glockner bình thản như không. Đôi mắt ông săm soi hướng vào người thiếu phụ. Ông mang theo trợ lý Igu Holzapfel. Anh chàng cảnh sát này đang nhóp nhép nhai kẹo cao su. Đó là một người linh hoạt, đáng tin cậy.

Còn Tròn Vo đang làm gì lúc này ư? Thật hết biết, nó đã ngồi hẳn sang một bên. Hì hụi đếm tiền lần này có lẽ là lần thứ ba, hoặc thứ tư. Hình như mỗi lần đếm, nó lại có được một tổng số khác.

Glockner vỗ vai Tarzan:

- Cháu tả tên cướp tốt đấy. Ngoài ra chúng ta sắp có cuốn phim trong máy quay bí mật.

Bất cứ nhà băng nào cũng có camera hướng về quầy thu ngân. Người ta có thể bật máy chạy lúc tên cướp xuất hiện. Tarzan nói:

- Cháu khá chắc là tên cướp có cặp mắt màu xanh lục. Gã nói tiếng Đức chính thống chứ không phải tiếng địa phương. Xem ra là người có học, thậm chí là đã tốt nghiệp phổ thông trung học.

Ông giám đốc Zahlske nói nhỏ nhưng nghiêm khắc:

- Thôi nào, cô Lechner. Một vụ cướp hạng bét thế này có gì đáng để thần kinh cô suy sụp như vậy. Chỉ mất có 20.000 mark mà cô làm như …

Ông ngừng lời vì chuông điện thoại réo vang. Bettina Lechner vẫn thút thít. Zahlske xưng tên, rồi đưa máy cho thanh tra Glockner.

- Gọi ông, thưa ông thanh tra.

Bố của Gaby vừa nghe một lát đã căng thẳng nét mặt:

- Vâng, tôi lên đường ngay. Này, Holzapfel, anh thay tôi làm việc với các vị nhà băng nhé. Tarzan, Wili, các con có thể theo tôi.

Ba người cấp tốc rời khỏi nhà băng. Glockner ra lệnh cho người cầm lái:

- Đến trường Ottilien càng nhanh càng tốt.

Tarzan chợt thấy nghẹn thở, miệng khô khốc.

Tròn Vo hoan hỉ tuyên bố:

- Tụi cháu định gửi tiền cứu trợ xong là đến đó chú à. Trong thiệp mời Gaby gửi tụi cháu có nói về một hội liên hoan khiêu vũ và …

Bây giờ cu cậu mới chợt hiểu:

- Có chuyện gì xảy ra ạ?

Glockner giải thích:

- Cuộc vui ở đó bị phá rối bởi một băng quái vật. Hơn chục thằng đã kéo đến làm vô số học sinh bị thương và thiệt hại vật chất trầm trọng. Hai giáo viên phải đưa đi cấp cứu ở bịnh viện và …

Ông nghẹn lời :

- Cả Gaby cũng bị thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau