Quyển 51 Chương 2: PHƯỚC BẤT TRÙNG LAI
Sascha Lechner hầu như không tin nổi vận may của mình. Cho tới lúc này, gã đã thắng 9.000 mark và chưa thua một ván. Gã quyết định sẽ nghỉ ngơi khi hốt đủ 10.000 mark.
Hôm nay, thần may mắn không chỉ mỉm cười với gã mà còn cười toe toét. Toàn những lá bài đẹp nhất rơi vào tay gã.
Mẹ kiếp, ván bài mới nhất lại hốt bạc.
Người ta dồn về phía gã một đống tiền.
Những cái nhìn ham hố đầy gân máu mắt của đám anh chị chung quanh làm gã lạnh sống lưng.
Một giọng nói từ thâm tâm khuyên gã nên rời sòng bạc lúc này là hơn.
Gã đứng lên:
- Tôi thôi.
Không ai phản đối.
Sascha nhét tiền vào túi, bước ra khỏi quán.
Gã bước ra mà không hề biết tên mặt rô gác cửa sòng bạc vừa búng tín hiệu bằng mắt cho hai hung thần nãy giờ giả bộ khề khà bên quầy rượu.
Bruno Burunske khẽ gật đầu.
Jo Volgsam đứng cạnh Bruno, vừa ực luôn một vại bia to tướng.
Bruno rỉ qua kẽ răng:
- Schnapulsky vừa chỉ cho tụi mình một con gà.
Schnapulsky là gã mặt rô canh cửa.
Jo toét mồm:
- Bá chấy con bọ chét. Mổ thịt liền. Ê, mà gà béo không?
- Schnapulsky nháy mắt hai lần. Mỗi cái nháy giá trị 5.000 mark. Chí ít con gà trống tơ này cũng vô mánh được mười ngàn tiền ăn bài.
Ngay lập tức, hai hung thần quăng tiền uống lên mặt quầy và bám theo “con gà” nhanh như chớp. Đó là quả bẫm thường xuyên của tụi nó. Qui luật của quả bẫm cũng dễ hiểu thôi, bất kỳ con bạc lạ nào mò tới ổ nào mà thắng đậm trước sau cũng bị trấn lột.
Tuy nhiên chủ quán, một lưu manh già tên là Hugo Schellgeyer không biết điều này.
Chỉ ba thằng Schnapulsky, Bruno và Jo “đánh quả” với nhau. Thằng mặt rô chỉ trỏ lấy công 10 phần trăm. Phần trấn lột do hai tên kia lo.
Bruno 17 tuổi, tóc vàng, vai rộng như một nhà vô địch thể hình, gã luôn luôn mặc một chiếc áo choàng dài, bên trong ló ra vạt áo vét xám sọc trắng, dưới nữa là áo phông tím violet in hình một chiết Cadillac đời 1954.
Jo Volgsam nhỏ thó, mình dây, hơn Bruno một tuổi. Gã có bộ mặt chuột tai tái và cặp mắt long lanh như đang lên cơn sốt, mà thực ra có bao giờ gã sốt, Jo chỉ sốt… ruột vì con mồi thì đúng hơn. Gã chép miệng:
- Hy vọng con gà ấy đi bộ.
Sascha không có ôtô, vì vậy gã cuốc bộ.
Gã đang phơi phới. Chẳng gì trong túi gã cũng rủng rỉnh tới 32.000 mark.
Jo lẩm bẩm:
- Tao có thể làm cả vại bia nữa. Phá đám xong khát ra phết. Chà, nhìn bọn choai con gào thét, chạy toán loạn thật đã con mắt. Lũ con trai toàn loại giẻ rách. Chẳng thằng nào dám tự vệ cho đáng mặt nam nhi.
- Hai thằng thầy giáo cũng tự vệ đấy chớ?
Jo ngoạc mồm cười:
- Thế mới đáng kiếp. Chưa múa may được chiêu nào đã lãnh một trận mưa “hội đồng” phải chuyển hộ khẩu vào nhà thương. Hà hà, mỗi ngày mà được đấm đá kiểu này cũng phát … mệt, cứ như chuyện thể thao vậy. Phá đám các bữa party, picnic, dancing ở các trường học mà thiếu bồi dưỡng là dễ ho lao lắm. Có lẽ “luộc” xong con gà này, tao với mày phải ra quán chén lấy sức kẻo gầy sọm đi vì lao lực mất. Hà hà, tao đoán sếp hài lòng công việc của tụi mình dữ. Ê, sếp phái tụi mình dẹp loạn mấy lần rồi hả Bruno? 10 lần à?
- 11 lần!
- Tao lại cứ tưởng mới 10 lần.
- Thử đếm mà xem! Tao có mặt cả 11 lần. Mày cũng vậy. Nhưng mà cái gì mày không đếm được trên đầu ngón tay, thì vượt quá khả năng nhận thức của mày, Jo ạ.
Jo bật miệng chửi thề và đá tung một … sọt giấy. Thật ra gã muốn đá vào ống đồng Bruno nhưng không dám. Thằng đầu gấu này khoẻ như một con bò mộng và dữ như cọp, chẳng hề tha bạn lẫn thù.
Trong khi hai hung thần mải cãi nhau thì Sascha rảo bước về nhà, lòng vẫn vui phơi phới. Thắng 10.000 mark! Tuyệt diệu! Gã sẽ đánh một giấc đến nửa đêm, rồi tiếp tục cuộc đỏ đen. Nhưng ở một sòng bạc khác, nơi các con bạc chồng những khoản tiền lớn hơn. Sascha tin rằng mình vẫn sẽ hên. Sáng mai, gã đã trở nên giàu có.
Gã vào nhà, lên cầu thang.
Đến tầng 3, gã nghe tiếng cửa nhà mở, rồi những bước chân chắc nịch bước lên thang gác.
Gã chẳng nghĩ ngợi gì.
Hết tầng 3 rồi tầng 4. Sascha đi dọc hành lang, mở cửa căn hộ của mình và có cảm tưởng trọng lượng cơ thể tăng lên bởi những cái túi rủng rỉnh. Gã sướng đến mức không để ý tới hơi thở gấp của hai kẻ sát thủ khựng lại sau cầu thang.
Sascha khoá trái căn hộ từ bên trong và dốc tiền trong các túi áo ra, trãi đầy bàn. Đúng lúc đó, chuông điện thoại réo.
Ở bên ngoài Bruno và Jo cũng nghe mồn một tiếng chuông điện thoại. Hai thằng đứng trước cửa đeo mặt nạ lên.
Jo biến thành con vượn núi Gorilla, mắt vằn tia máu, răng nhe ra. Còn Bruno chụp mặt nạ đầu lâu hong khô của mọi da đỏ coi cực hãi hùng. Gã rít qua kẽ răng:
- Chờ nó nói chuyện điện thoại xong là… bụp!
*
Gần đến quán trà Sao Băng, Tarzan nói:
- Gaby và Karl ở ngoài này. Lũ quái vật đã biết mặt hai bạn. Còn Carina, hãy kéo sụp cái mũ sau áo xuống trán rồi đi với tôi và Kloesen.
Tròn Vo phàn nàn:
- Chà, túi áo của tao sâu ghê há, chiếc kính râm lại nằm dưới phong sôcôla.
Thằng mập moi chiếc kính ra, Carina cầm lấy.
- Hay là cho tôi đeo kính …
Karl ngước nhìn bầu trời xám xịt:
- Trời âm u lắm, ai lại …
Tarzan đeo kính lên cho Carina.
- Khi đau mắt, người ta vẫn đeo kính râm chớ sao.
Gaby nói:
- Trông cũng được đấy. Bạn khỏi phải chụp mũ lên đầu nữa.
Nửa phút sau, ba đứa rúc vào một gian phòng rộng, trần thấp. Ở quầy bánh ngọt, cô phục vụ tóc vàng hoe đứng ngáp dài. Ba đứa trẻ đi qua những bà già đang thảnh thơi uống trà, ăn bánh ngọt, tiến thẳng vô cuối phòng trà. Tại đây, khói thuốc lá mù mịt. Đủ thứ giọng cất lên, và không chỉ có tiếng Đức.
Tarzan ghé mắt qua một cái cột, phát hiện ba chiếc bàn toàn dân Iran. Hắc khoát tay ra hiệu cho Tròn Vo và Carina dừng lại ở chiếc bàn nhỏ bên ngoài, sát vách ngăn bằng mây thưa với giàn nho giả rậm rịt.
Hắn khẽ nói:
- Carina ơi, bạn có thể quan sát ba cái bàn ngoại quốc rồi đấy.
Cô bé gật đầu và bỏ kính râm xuống. Chị phục vụ tiến lại:
- Các em dùng gì?
Tròn Vo nhanh miệng:
- Hai trà, một … ca cao.
Người phục vụ vừa quay đi thì Carina bỗng tái mặt, chụp kính đeo lên thiệt lẹ. Tarzan hiểu ngay. Hắn ngoái lại vừa vặn thấy một gã Iran từ một cái bàn đi ngang qua quầy bánh tiến vào phòng vệ sinh. Gã diện quần jeans, áo pull trắng sọc đỏ ngang ngực. Gã cao lớn, lực lưỡng, bản mặt hầm hố, tay phải đeo ba chiếc nhẫn vàng. Tarzan hỏi khẽ:
- Ali hay Hasan hả Carina?
- Tôi cho là Ali.
- Tôi sẽ vô rửa tay để nhìn gã gần hơn.
Hắn nói xong là bật dậy tức thì. Sau cánh cửa “lối vào WC” là một hành lang hẹp sặc mùi nước sát trùng. Ở quãng giữa cửa và các buồng vệ sinh có một máy điện thoại tự động gắn trên tường.
Ali đứng đó, ống nghe áp vào tai. Ngón tay chuối mắn đang bấm nút. Cặp môi thâm lẩm nhẩm số.
- Nghe đây, Lechner. Chính Hasan đây. Hôm nay mày đem tiền trả nợ tao đó. Nếu dời qua ngày mai thì mày nên dặn trước một cái giường cấp cứu trong bịnh viện. Sao? Mày nói gì? À à, tao hiểu Lechner ạ. Mày bỗng “khẵm địa” hả? Tốt, tốt. 25.000 mark tự đem đến ư? Ha ha nghe mày nói mà tao vui lây. Đừng làm tao buồn, không tốt đâu. Tao mà buồn thì mày hết đất sống.
Gã đeo ống nói, đi vào nhà vệ sinh nam, nơi Tarzan đang cắm cúi rửa tay.
Lechner ư? Và anh ta đột nhiên có tiền. Những 25.000 mark! Làm sao có thể kiếm được chừng ấy tiền trong chốc lát? Lại còn bị doạ nện nữa? Trò gì đây? Tống tiền chăng?
Carina và Tròn Vo nhìn Tarzan đầy trông ngóng.
- Uống ca cao xong chưa Tròn Vo. Gô là vừa.
Hắn làm một hơi cạn tách trà rồi cùng hai bạn ra khỏi quán. Lập tức Karl và Gaby ùa đến. Tarzan kể lại toàn bộ những gì mắt thấy tai nghe rồi kết luận:
- Lechner chắc chắn không phải là một chiến hữu của Hasan. Thằng Iran đó là Hasan chớ không phải Ali. Theo tôi, Lechner là một con nợ của gã và có thể bị gã nện bất cứ lúc nào. Nhưng đùng một cái, tay Lechner đó có được 25.000 mark. Ái chà, một ẩn số hóc búa đây.
Thấy mặt các bạn ngớ ra, Tarzan giải thích:
- Carina, Karl và Gaby không hiểu chớ Kloesen và tôi đã chứng kiến chị thu ngân Bettina Lechner đã khóc khôn cầm sau vụ cướp nhà băng. Tôi đã tưởng đó là do quá sợ hãi. Nhưng bây giờ thì tôi có một phỏng đoán khác về những giọt nước mắt đó.
Tròn Vo vừa chùi vụn bánh sôcôla trên mép vừa nhíu mày :
- Đại ca làm ơn nói rõ hơn đi.
- Bettina nhận ra tên cướp nhà băng. Người nhà chị ta. Vì vậy mà chị ta mới khốn khổ như vậy, và bị sốc mạnh.
Tròn Vo nêu ý kiến:
- Hay là thằng con hư của chị ta?
- Con chị ta thì phải ít tuổi hơn tụi mình nhiều. Gã chỉ có thể là anh hoặc em ruột Bettina. Và chắc chắn cũng có cặp mắt màu xanh lục. Tụi mình sẽ theo dõi vụ này. Nhưng lũ quái vật quan trong hơn. Hơn nữa, nội hôm nay Lechner thế nào cũng đem tiền đến nộp cho hai thằng quái vật Ali và Hasan. Chúng ta sẽ bám theo chúng để phăng ra sào huyệt lũ quái vật.
Cả đám sang bên kia đường, núp trong một ngõ hẽm giữa hai toà nhà.
Vài phút sau, Hasan và Ali từ quán trà Sao Băng bước ra.
*
Nghe tiếng bước chân đi vào góc phòng của Sascha, Bruno và Jo biết gã đã nói chuyện điện thoại xong.
- Bắt đầu thôi!
Bruno nhe răng khoái trá sau tấm mặt nạ gớm ghiếc bằng cao su, tay nhấn nút chuông.
- Ai?
- Nhân viên bưu điện mang bưu phẩm cho ông… Lechner.
Bruno đọc cái tên trên tấm biển nhỏ trước cửa.
Sascha mở cửa. Gã không còn thời gian để hoảng hốt trước vẻ ngoài ghê tởm của hai kẻ bất ngờ xông vào nhà mình nữa.
Mũi dao nhọn của Bruno cù vào ngực Sascha.
- Lùi vô, lẹ lên.
Jo vung vẩy một chiếc dùi cui ngắn, mồm phát ra những tiếng kêu của loài vượn trong sở thú.
Sascha bị lùa vào phòng, cửa sập lại.
- Các ông … muốn gì … ở tôi?
Sascha đứng quay lưng về phía bàn mà trên đó la liệt những tờ giấy bạc: 32.000 mark tất cả. Bruno cười thật đểu.
- Mày thấy nó hỏi có ngu không?
- Hê hê hê hê.
Jo nhảy đến bên bàn, đưa cả hai tay dồn tiền lại.
- Tôi … nhưng mà …
Sascha nghĩ mình sắp ngất xỉu. Chao ôi đời! Vừa tưởng lên voi đã xuống chó ngay! Không lẽ nào!
Jo lượm đúng cái túi nhựa mà Sascha đã dùng khi ăn cướp nhà băng làm hồ lô đựng bạc.
Sascha rên rỉ:
- Tôi … cần số tiền ấy. Tôi nợ người ta. Tôi phải đem trả, nếu không …
Gã nghẹn lời, vừa tuyệt vọng vừa phẫn uất.
Bruno cười hềnh hệch:
- Hê hê, tụi tao sẽ trả nợ giùm mày. Sẽ nhân danh mày.
Sascha liếc về khẩu “suông” nằm trên cái kệ.
Súng không nạp đạn, nhưng đủ để đe doạ. Gã chẳng đã thành công với nó ở nhà băng đó thôi.
Gã vội đưa mắt trở lại, nhưng Bruno thính như chó săn, quát lên:
- Cấm nhúc nhích!
Tên cướp vừa gí dao xuyên áo sơ mi của Sascha, vừa nhích ngang sang chỗ để súng.
- Súng không có đạn, - gã tuyên bố sau khi nhặt khẩu súng lên. – Lechner, mày có đạn chớ?
Sascha lắc đầu, gã đã mua khẩu súng của một tên du đãng ở ga với giá 50 mark. Gã cũng chẳng biết khẩu súng còn dùng được không nữa.
Bruno thử lên đạn, bị ngắc. Gã khinh bỉ liệng khẩu súng xuống ghế bành:
- Hỏng hoàn toàn, biến thôi.
Jo hạ lệnh:
- Nửa giờ sau, mày mới được báo cho tụi cớm. Rõ chưa?
Thuận tay, gã táng một dùi cui đau điếng xuống vai Sascha.
Hai quái vật cười hô hố đi ra, bỏ ngỏ cửa.
Vai trái Sascha đau dội lên, buông thõng. Mẹ kiếp, gã đã mất sạch sành sanh chỉ trong thoáng chốc. Chẳng lẽ cuộc đời phù du đến thế sao? Nhưng đúng lúc đó gã bỗng tỉnh táo lạ lùng.
Nhanh như cắt, bàn tay phải của gã chụp khẩu súng nặng trịch.
Gã lao ra cửa:
- Ê!
Hai thằng quái vật mới rời đi vài bước chân, bèn ngoái lại.
Sascha lấy hết sức ném khẩu súng.
Khoảng cách gần, lại bất ngờ, nên Sascha đã thành công.
Khẩu súng bay vù vù, đập đúng môi trên của con vượn Jo khiến con quái vật này rú lên và thả rơi túi tiền xuống đất. Ngay tức khắc, Sascha nhào vô nhà đóng sập cửa giả vờ quay số điện thoại lạch xạch, trong lúc miệng gào lên:
- Cảnh sát, cướp, xin các ông đến ngay cho. Địa chỉ là …
Gã nhắc lại hai lần, nhưng tay vẫn nhấn cần máy xuống để không gọi được.
Gã dại gì mà báo cảnh sát. Biết giải thích thế nào về khoản tiền kếch xù ấy?
Nhưng gã đã lừa được hai thằng lưu manh ngoài hành lang.
Jo rên rỉ, cố gắng để không ngất đi. Bruno bịt mồm bạn:
- Cố lên, phải chuồn khỏi đây. Cớm đến ngay bây giờ.
Bruno lượm túi tiền, đẩy Jo đi trước. Chắc mặt mũi thằng bạn gã lúc này tởm lắm. Jo đưa cả hai tay bưng mặt – đúng hơn là bưng tấm mặt nạ vượn.
Khi lết đến tầng dưới cùng, hai con quái vật tháo bỏ mặt nạ. Năm ngón tay Jo cứ run bắn lên. Môi trên Jo hệt cục tiết đông. Nước mắt gã giàn giụa.
Bruno rùng mình, đến bây giờ gã mới thấy hết độ của vết thương.
Bốn răng cửa của Jo bị khẩu súng đập vỡ nham nhở - bao nhiêu tuỷ và thần kinh lộ hết ra. Kinh quá!
Jo rên rỉ:
- Tao chết mất, Bruno. Tao không chịu nổi đau đớn thế này.
- Tao hiểu. Phải kiếm ngay một thằng nha sĩ. Nhưng… trước mắt là phải chuồn, tao nghe thằng Lechner quay số điện thoại.
*
Ali thấp hơn Hasan nửa cái đầu, còn ngoài ra hai thằng giống nhau đến mức khó phân biệt nổi. Chí ít là với người Đức. Tuy nhiên Hasan mặc áo pull, Ali mặc một chiếc blouson màu vàng.
Lúc này hai đứa đang đi cắm cúi.
Tarzan nói:
- Bám theo chúng, các bạn. Nhưng nhớ giữ một khoảng cách để khỏi bị phát hiện. Mình tôi bám sát.
Đến quảng trường Luther thì hai quái vật tót lên một chiếc Volkswagen màu xám đậu sẵn. Tarzan điếng người. Hắn chưa biết xoay sở ra sao thì phát hiện một chiếc taxi trong bến. May thế! Chiếc Volkswagen chật vật lùi khỏi chỗ xe đỗ.
Lúc Tarzan lao đến chiếc taxi cũng là lúc một thanh niên chừng 18 tuổi mặc quần jeans, áo mưa khoác trên vai cũng vắt giò lên cổ chạt tới với mục đích tương tự như hắn.
Tarzan đã chạy đến nơi. Hắn chụp mạnh cửa xe taxi mở ra, nhưng gã thanh niên đã lôi tuột vai hắn.
Hắn bị xoay trở giật trở lại, xô vào giữa ngực. Gã kia rít lên:
- Đây là chiếc taxi của tao.
Gã con trai lực lưỡng rít lên. Mái tóc gã cắt ngắn như bàn chải màu vàng lợt. Toàn bộ khuôn mặt gã chỗ nào cũng góc cạnh như mái tóc, chiếc khuyên vàng lủng lẳng nơi tai trái. Gã thở hổn hển vì chạy quá nhanh.
- Nên lịch sự một chút ông bạn, tôi đến trước.
- Mẹ … mày! Taaao lên chiếc taxi này.
- Anh quyền gì?
- Mày chọc tức tao đấy, đồ chó ghẻ! Quyền của kẻ mạnh hơn. Rõ chưa?
Tarzan cười:
- Đổ máu vì một chiếc taxi thật là tầm thường. Nhưng thôi đủ rồi, ông anh! Tôi là người đến trước. Chiếc taxi sau đến ngay đó. Trong khi chờ đợi, ông anh có thể đánh bóng chiếc khuyên tai của mình.
Tarzan liếc sang trái, thấy chiếc Volkswagen bốc hơi sau góc phố.
Qua khoé mắt, hắn thoáng phát hiện một cử chỉ của đối thủ. Thật khó tin! Té ra gã muốn thực hiện quyền-của-kẻ-mạnh thật!
Tarzan tránh cú đòn, thúc khuỷu tay vào cái cơ bụng được rèn luyện tốt của gã trai, đồng thời đá mạnh vào ống đồng của Tóc Bàn Chải.
Tam quái và Carina đi đến, nhìn xuống cái kẻ đang ôm bụng, lăn lộn dưới đất rồi nằm yên co quắp, nghiêng một bên.
- Gã bắt đầu trước.
Tarzan nói với Gaby như để xin lỗi. Hắn biết bạn gái mình không thích bạo lực.
Hình như Gaby không nghe thấy, cứ sững sờ nhìn cái kẻ bị hạ kia.
Người tài xế taxi kêu lên:
- Đồ khốn kiếp!
Tarzan gật đầu:
- Đúng vậy. Gã quá hung hăng và …
- Không. Tao nói mày ấy, thằng khốn kiếp. Mày đã đánh gục anh ta. Đồ dã man!
- Gã đã tấn công tôi. Tôi phải tự vệ.
- Chớ có xạo. Qua gương chiếu hậu tao đã thấy hết.
Tarzan phát tức:
- Này, hy vọng rằng cái gương không bị rỗng như cái đầu ông. Tôi tự vệ hoàn toàn, hiểu chưa? Ông muốn tôi đứng im cho thằng côn đồ này đốn tôi à. Ông cũng nghe gã nói rằng gã có quyền của kẻ mạnh chớ?
Tarzan làm một hơi cho đỡ tức rồi khoác vai Gaby và Carina đi thẳng. Ăn thua gì nữa. Chiếc Volkswagen đã mất tiêu từ lâu rồi.
Karl và Tròn Vo đi theo.
Tay tài xế đỡ gã Tóc Bàn Chải ngồi dậy. Gã hằn học nhìn theo Tarzan.
*
Gaby lí nhí:
- Tarzan ! Đó… là gã. Mình tin như thế.
Tarzan sải bước, vẫn chưa nguôi cơn tức.
- Ai kia?
- Một con quái vật.
Hắn dừng phắt lại:
- Ai? Thằng đó hả?
Gaby gật đầu:
- Không chắc hoàn toàn. Nhưng… Gã mặc quần bò và áo phông đen. Cũng dáng người ấy, chiều cao ấy.
Tarzan quay ngoắt lại.
Nhưng lần này cơ hội lại tuột khỏi tay thủ lĩnh TKKG. Chiếc taxi vừa lăn bánh.
Tuy nhiên, Tóc Bàn Chải để rơi cái gì đó bọc qua quýt trong giấy báo.
Tarzan chạy lại, nhặt lên, mở giấy ra. Thoạt nhìn, hắn không hiểu tấm cao su ẽo ợt trong tay hắn là cái gì nữa. Khi căng ra, thì đó là mặt nạ của quỷ hút máu Frankenstein.
Một tấm mặt nạ của bọn quái vật!
Hôm nay, thần may mắn không chỉ mỉm cười với gã mà còn cười toe toét. Toàn những lá bài đẹp nhất rơi vào tay gã.
Mẹ kiếp, ván bài mới nhất lại hốt bạc.
Người ta dồn về phía gã một đống tiền.
Những cái nhìn ham hố đầy gân máu mắt của đám anh chị chung quanh làm gã lạnh sống lưng.
Một giọng nói từ thâm tâm khuyên gã nên rời sòng bạc lúc này là hơn.
Gã đứng lên:
- Tôi thôi.
Không ai phản đối.
Sascha nhét tiền vào túi, bước ra khỏi quán.
Gã bước ra mà không hề biết tên mặt rô gác cửa sòng bạc vừa búng tín hiệu bằng mắt cho hai hung thần nãy giờ giả bộ khề khà bên quầy rượu.
Bruno Burunske khẽ gật đầu.
Jo Volgsam đứng cạnh Bruno, vừa ực luôn một vại bia to tướng.
Bruno rỉ qua kẽ răng:
- Schnapulsky vừa chỉ cho tụi mình một con gà.
Schnapulsky là gã mặt rô canh cửa.
Jo toét mồm:
- Bá chấy con bọ chét. Mổ thịt liền. Ê, mà gà béo không?
- Schnapulsky nháy mắt hai lần. Mỗi cái nháy giá trị 5.000 mark. Chí ít con gà trống tơ này cũng vô mánh được mười ngàn tiền ăn bài.
Ngay lập tức, hai hung thần quăng tiền uống lên mặt quầy và bám theo “con gà” nhanh như chớp. Đó là quả bẫm thường xuyên của tụi nó. Qui luật của quả bẫm cũng dễ hiểu thôi, bất kỳ con bạc lạ nào mò tới ổ nào mà thắng đậm trước sau cũng bị trấn lột.
Tuy nhiên chủ quán, một lưu manh già tên là Hugo Schellgeyer không biết điều này.
Chỉ ba thằng Schnapulsky, Bruno và Jo “đánh quả” với nhau. Thằng mặt rô chỉ trỏ lấy công 10 phần trăm. Phần trấn lột do hai tên kia lo.
Bruno 17 tuổi, tóc vàng, vai rộng như một nhà vô địch thể hình, gã luôn luôn mặc một chiếc áo choàng dài, bên trong ló ra vạt áo vét xám sọc trắng, dưới nữa là áo phông tím violet in hình một chiết Cadillac đời 1954.
Jo Volgsam nhỏ thó, mình dây, hơn Bruno một tuổi. Gã có bộ mặt chuột tai tái và cặp mắt long lanh như đang lên cơn sốt, mà thực ra có bao giờ gã sốt, Jo chỉ sốt… ruột vì con mồi thì đúng hơn. Gã chép miệng:
- Hy vọng con gà ấy đi bộ.
Sascha không có ôtô, vì vậy gã cuốc bộ.
Gã đang phơi phới. Chẳng gì trong túi gã cũng rủng rỉnh tới 32.000 mark.
Jo lẩm bẩm:
- Tao có thể làm cả vại bia nữa. Phá đám xong khát ra phết. Chà, nhìn bọn choai con gào thét, chạy toán loạn thật đã con mắt. Lũ con trai toàn loại giẻ rách. Chẳng thằng nào dám tự vệ cho đáng mặt nam nhi.
- Hai thằng thầy giáo cũng tự vệ đấy chớ?
Jo ngoạc mồm cười:
- Thế mới đáng kiếp. Chưa múa may được chiêu nào đã lãnh một trận mưa “hội đồng” phải chuyển hộ khẩu vào nhà thương. Hà hà, mỗi ngày mà được đấm đá kiểu này cũng phát … mệt, cứ như chuyện thể thao vậy. Phá đám các bữa party, picnic, dancing ở các trường học mà thiếu bồi dưỡng là dễ ho lao lắm. Có lẽ “luộc” xong con gà này, tao với mày phải ra quán chén lấy sức kẻo gầy sọm đi vì lao lực mất. Hà hà, tao đoán sếp hài lòng công việc của tụi mình dữ. Ê, sếp phái tụi mình dẹp loạn mấy lần rồi hả Bruno? 10 lần à?
- 11 lần!
- Tao lại cứ tưởng mới 10 lần.
- Thử đếm mà xem! Tao có mặt cả 11 lần. Mày cũng vậy. Nhưng mà cái gì mày không đếm được trên đầu ngón tay, thì vượt quá khả năng nhận thức của mày, Jo ạ.
Jo bật miệng chửi thề và đá tung một … sọt giấy. Thật ra gã muốn đá vào ống đồng Bruno nhưng không dám. Thằng đầu gấu này khoẻ như một con bò mộng và dữ như cọp, chẳng hề tha bạn lẫn thù.
Trong khi hai hung thần mải cãi nhau thì Sascha rảo bước về nhà, lòng vẫn vui phơi phới. Thắng 10.000 mark! Tuyệt diệu! Gã sẽ đánh một giấc đến nửa đêm, rồi tiếp tục cuộc đỏ đen. Nhưng ở một sòng bạc khác, nơi các con bạc chồng những khoản tiền lớn hơn. Sascha tin rằng mình vẫn sẽ hên. Sáng mai, gã đã trở nên giàu có.
Gã vào nhà, lên cầu thang.
Đến tầng 3, gã nghe tiếng cửa nhà mở, rồi những bước chân chắc nịch bước lên thang gác.
Gã chẳng nghĩ ngợi gì.
Hết tầng 3 rồi tầng 4. Sascha đi dọc hành lang, mở cửa căn hộ của mình và có cảm tưởng trọng lượng cơ thể tăng lên bởi những cái túi rủng rỉnh. Gã sướng đến mức không để ý tới hơi thở gấp của hai kẻ sát thủ khựng lại sau cầu thang.
Sascha khoá trái căn hộ từ bên trong và dốc tiền trong các túi áo ra, trãi đầy bàn. Đúng lúc đó, chuông điện thoại réo.
Ở bên ngoài Bruno và Jo cũng nghe mồn một tiếng chuông điện thoại. Hai thằng đứng trước cửa đeo mặt nạ lên.
Jo biến thành con vượn núi Gorilla, mắt vằn tia máu, răng nhe ra. Còn Bruno chụp mặt nạ đầu lâu hong khô của mọi da đỏ coi cực hãi hùng. Gã rít qua kẽ răng:
- Chờ nó nói chuyện điện thoại xong là… bụp!
*
Gần đến quán trà Sao Băng, Tarzan nói:
- Gaby và Karl ở ngoài này. Lũ quái vật đã biết mặt hai bạn. Còn Carina, hãy kéo sụp cái mũ sau áo xuống trán rồi đi với tôi và Kloesen.
Tròn Vo phàn nàn:
- Chà, túi áo của tao sâu ghê há, chiếc kính râm lại nằm dưới phong sôcôla.
Thằng mập moi chiếc kính ra, Carina cầm lấy.
- Hay là cho tôi đeo kính …
Karl ngước nhìn bầu trời xám xịt:
- Trời âm u lắm, ai lại …
Tarzan đeo kính lên cho Carina.
- Khi đau mắt, người ta vẫn đeo kính râm chớ sao.
Gaby nói:
- Trông cũng được đấy. Bạn khỏi phải chụp mũ lên đầu nữa.
Nửa phút sau, ba đứa rúc vào một gian phòng rộng, trần thấp. Ở quầy bánh ngọt, cô phục vụ tóc vàng hoe đứng ngáp dài. Ba đứa trẻ đi qua những bà già đang thảnh thơi uống trà, ăn bánh ngọt, tiến thẳng vô cuối phòng trà. Tại đây, khói thuốc lá mù mịt. Đủ thứ giọng cất lên, và không chỉ có tiếng Đức.
Tarzan ghé mắt qua một cái cột, phát hiện ba chiếc bàn toàn dân Iran. Hắc khoát tay ra hiệu cho Tròn Vo và Carina dừng lại ở chiếc bàn nhỏ bên ngoài, sát vách ngăn bằng mây thưa với giàn nho giả rậm rịt.
Hắn khẽ nói:
- Carina ơi, bạn có thể quan sát ba cái bàn ngoại quốc rồi đấy.
Cô bé gật đầu và bỏ kính râm xuống. Chị phục vụ tiến lại:
- Các em dùng gì?
Tròn Vo nhanh miệng:
- Hai trà, một … ca cao.
Người phục vụ vừa quay đi thì Carina bỗng tái mặt, chụp kính đeo lên thiệt lẹ. Tarzan hiểu ngay. Hắn ngoái lại vừa vặn thấy một gã Iran từ một cái bàn đi ngang qua quầy bánh tiến vào phòng vệ sinh. Gã diện quần jeans, áo pull trắng sọc đỏ ngang ngực. Gã cao lớn, lực lưỡng, bản mặt hầm hố, tay phải đeo ba chiếc nhẫn vàng. Tarzan hỏi khẽ:
- Ali hay Hasan hả Carina?
- Tôi cho là Ali.
- Tôi sẽ vô rửa tay để nhìn gã gần hơn.
Hắn nói xong là bật dậy tức thì. Sau cánh cửa “lối vào WC” là một hành lang hẹp sặc mùi nước sát trùng. Ở quãng giữa cửa và các buồng vệ sinh có một máy điện thoại tự động gắn trên tường.
Ali đứng đó, ống nghe áp vào tai. Ngón tay chuối mắn đang bấm nút. Cặp môi thâm lẩm nhẩm số.
- Nghe đây, Lechner. Chính Hasan đây. Hôm nay mày đem tiền trả nợ tao đó. Nếu dời qua ngày mai thì mày nên dặn trước một cái giường cấp cứu trong bịnh viện. Sao? Mày nói gì? À à, tao hiểu Lechner ạ. Mày bỗng “khẵm địa” hả? Tốt, tốt. 25.000 mark tự đem đến ư? Ha ha nghe mày nói mà tao vui lây. Đừng làm tao buồn, không tốt đâu. Tao mà buồn thì mày hết đất sống.
Gã đeo ống nói, đi vào nhà vệ sinh nam, nơi Tarzan đang cắm cúi rửa tay.
Lechner ư? Và anh ta đột nhiên có tiền. Những 25.000 mark! Làm sao có thể kiếm được chừng ấy tiền trong chốc lát? Lại còn bị doạ nện nữa? Trò gì đây? Tống tiền chăng?
Carina và Tròn Vo nhìn Tarzan đầy trông ngóng.
- Uống ca cao xong chưa Tròn Vo. Gô là vừa.
Hắn làm một hơi cạn tách trà rồi cùng hai bạn ra khỏi quán. Lập tức Karl và Gaby ùa đến. Tarzan kể lại toàn bộ những gì mắt thấy tai nghe rồi kết luận:
- Lechner chắc chắn không phải là một chiến hữu của Hasan. Thằng Iran đó là Hasan chớ không phải Ali. Theo tôi, Lechner là một con nợ của gã và có thể bị gã nện bất cứ lúc nào. Nhưng đùng một cái, tay Lechner đó có được 25.000 mark. Ái chà, một ẩn số hóc búa đây.
Thấy mặt các bạn ngớ ra, Tarzan giải thích:
- Carina, Karl và Gaby không hiểu chớ Kloesen và tôi đã chứng kiến chị thu ngân Bettina Lechner đã khóc khôn cầm sau vụ cướp nhà băng. Tôi đã tưởng đó là do quá sợ hãi. Nhưng bây giờ thì tôi có một phỏng đoán khác về những giọt nước mắt đó.
Tròn Vo vừa chùi vụn bánh sôcôla trên mép vừa nhíu mày :
- Đại ca làm ơn nói rõ hơn đi.
- Bettina nhận ra tên cướp nhà băng. Người nhà chị ta. Vì vậy mà chị ta mới khốn khổ như vậy, và bị sốc mạnh.
Tròn Vo nêu ý kiến:
- Hay là thằng con hư của chị ta?
- Con chị ta thì phải ít tuổi hơn tụi mình nhiều. Gã chỉ có thể là anh hoặc em ruột Bettina. Và chắc chắn cũng có cặp mắt màu xanh lục. Tụi mình sẽ theo dõi vụ này. Nhưng lũ quái vật quan trong hơn. Hơn nữa, nội hôm nay Lechner thế nào cũng đem tiền đến nộp cho hai thằng quái vật Ali và Hasan. Chúng ta sẽ bám theo chúng để phăng ra sào huyệt lũ quái vật.
Cả đám sang bên kia đường, núp trong một ngõ hẽm giữa hai toà nhà.
Vài phút sau, Hasan và Ali từ quán trà Sao Băng bước ra.
*
Nghe tiếng bước chân đi vào góc phòng của Sascha, Bruno và Jo biết gã đã nói chuyện điện thoại xong.
- Bắt đầu thôi!
Bruno nhe răng khoái trá sau tấm mặt nạ gớm ghiếc bằng cao su, tay nhấn nút chuông.
- Ai?
- Nhân viên bưu điện mang bưu phẩm cho ông… Lechner.
Bruno đọc cái tên trên tấm biển nhỏ trước cửa.
Sascha mở cửa. Gã không còn thời gian để hoảng hốt trước vẻ ngoài ghê tởm của hai kẻ bất ngờ xông vào nhà mình nữa.
Mũi dao nhọn của Bruno cù vào ngực Sascha.
- Lùi vô, lẹ lên.
Jo vung vẩy một chiếc dùi cui ngắn, mồm phát ra những tiếng kêu của loài vượn trong sở thú.
Sascha bị lùa vào phòng, cửa sập lại.
- Các ông … muốn gì … ở tôi?
Sascha đứng quay lưng về phía bàn mà trên đó la liệt những tờ giấy bạc: 32.000 mark tất cả. Bruno cười thật đểu.
- Mày thấy nó hỏi có ngu không?
- Hê hê hê hê.
Jo nhảy đến bên bàn, đưa cả hai tay dồn tiền lại.
- Tôi … nhưng mà …
Sascha nghĩ mình sắp ngất xỉu. Chao ôi đời! Vừa tưởng lên voi đã xuống chó ngay! Không lẽ nào!
Jo lượm đúng cái túi nhựa mà Sascha đã dùng khi ăn cướp nhà băng làm hồ lô đựng bạc.
Sascha rên rỉ:
- Tôi … cần số tiền ấy. Tôi nợ người ta. Tôi phải đem trả, nếu không …
Gã nghẹn lời, vừa tuyệt vọng vừa phẫn uất.
Bruno cười hềnh hệch:
- Hê hê, tụi tao sẽ trả nợ giùm mày. Sẽ nhân danh mày.
Sascha liếc về khẩu “suông” nằm trên cái kệ.
Súng không nạp đạn, nhưng đủ để đe doạ. Gã chẳng đã thành công với nó ở nhà băng đó thôi.
Gã vội đưa mắt trở lại, nhưng Bruno thính như chó săn, quát lên:
- Cấm nhúc nhích!
Tên cướp vừa gí dao xuyên áo sơ mi của Sascha, vừa nhích ngang sang chỗ để súng.
- Súng không có đạn, - gã tuyên bố sau khi nhặt khẩu súng lên. – Lechner, mày có đạn chớ?
Sascha lắc đầu, gã đã mua khẩu súng của một tên du đãng ở ga với giá 50 mark. Gã cũng chẳng biết khẩu súng còn dùng được không nữa.
Bruno thử lên đạn, bị ngắc. Gã khinh bỉ liệng khẩu súng xuống ghế bành:
- Hỏng hoàn toàn, biến thôi.
Jo hạ lệnh:
- Nửa giờ sau, mày mới được báo cho tụi cớm. Rõ chưa?
Thuận tay, gã táng một dùi cui đau điếng xuống vai Sascha.
Hai quái vật cười hô hố đi ra, bỏ ngỏ cửa.
Vai trái Sascha đau dội lên, buông thõng. Mẹ kiếp, gã đã mất sạch sành sanh chỉ trong thoáng chốc. Chẳng lẽ cuộc đời phù du đến thế sao? Nhưng đúng lúc đó gã bỗng tỉnh táo lạ lùng.
Nhanh như cắt, bàn tay phải của gã chụp khẩu súng nặng trịch.
Gã lao ra cửa:
- Ê!
Hai thằng quái vật mới rời đi vài bước chân, bèn ngoái lại.
Sascha lấy hết sức ném khẩu súng.
Khoảng cách gần, lại bất ngờ, nên Sascha đã thành công.
Khẩu súng bay vù vù, đập đúng môi trên của con vượn Jo khiến con quái vật này rú lên và thả rơi túi tiền xuống đất. Ngay tức khắc, Sascha nhào vô nhà đóng sập cửa giả vờ quay số điện thoại lạch xạch, trong lúc miệng gào lên:
- Cảnh sát, cướp, xin các ông đến ngay cho. Địa chỉ là …
Gã nhắc lại hai lần, nhưng tay vẫn nhấn cần máy xuống để không gọi được.
Gã dại gì mà báo cảnh sát. Biết giải thích thế nào về khoản tiền kếch xù ấy?
Nhưng gã đã lừa được hai thằng lưu manh ngoài hành lang.
Jo rên rỉ, cố gắng để không ngất đi. Bruno bịt mồm bạn:
- Cố lên, phải chuồn khỏi đây. Cớm đến ngay bây giờ.
Bruno lượm túi tiền, đẩy Jo đi trước. Chắc mặt mũi thằng bạn gã lúc này tởm lắm. Jo đưa cả hai tay bưng mặt – đúng hơn là bưng tấm mặt nạ vượn.
Khi lết đến tầng dưới cùng, hai con quái vật tháo bỏ mặt nạ. Năm ngón tay Jo cứ run bắn lên. Môi trên Jo hệt cục tiết đông. Nước mắt gã giàn giụa.
Bruno rùng mình, đến bây giờ gã mới thấy hết độ của vết thương.
Bốn răng cửa của Jo bị khẩu súng đập vỡ nham nhở - bao nhiêu tuỷ và thần kinh lộ hết ra. Kinh quá!
Jo rên rỉ:
- Tao chết mất, Bruno. Tao không chịu nổi đau đớn thế này.
- Tao hiểu. Phải kiếm ngay một thằng nha sĩ. Nhưng… trước mắt là phải chuồn, tao nghe thằng Lechner quay số điện thoại.
*
Ali thấp hơn Hasan nửa cái đầu, còn ngoài ra hai thằng giống nhau đến mức khó phân biệt nổi. Chí ít là với người Đức. Tuy nhiên Hasan mặc áo pull, Ali mặc một chiếc blouson màu vàng.
Lúc này hai đứa đang đi cắm cúi.
Tarzan nói:
- Bám theo chúng, các bạn. Nhưng nhớ giữ một khoảng cách để khỏi bị phát hiện. Mình tôi bám sát.
Đến quảng trường Luther thì hai quái vật tót lên một chiếc Volkswagen màu xám đậu sẵn. Tarzan điếng người. Hắn chưa biết xoay sở ra sao thì phát hiện một chiếc taxi trong bến. May thế! Chiếc Volkswagen chật vật lùi khỏi chỗ xe đỗ.
Lúc Tarzan lao đến chiếc taxi cũng là lúc một thanh niên chừng 18 tuổi mặc quần jeans, áo mưa khoác trên vai cũng vắt giò lên cổ chạt tới với mục đích tương tự như hắn.
Tarzan đã chạy đến nơi. Hắn chụp mạnh cửa xe taxi mở ra, nhưng gã thanh niên đã lôi tuột vai hắn.
Hắn bị xoay trở giật trở lại, xô vào giữa ngực. Gã kia rít lên:
- Đây là chiếc taxi của tao.
Gã con trai lực lưỡng rít lên. Mái tóc gã cắt ngắn như bàn chải màu vàng lợt. Toàn bộ khuôn mặt gã chỗ nào cũng góc cạnh như mái tóc, chiếc khuyên vàng lủng lẳng nơi tai trái. Gã thở hổn hển vì chạy quá nhanh.
- Nên lịch sự một chút ông bạn, tôi đến trước.
- Mẹ … mày! Taaao lên chiếc taxi này.
- Anh quyền gì?
- Mày chọc tức tao đấy, đồ chó ghẻ! Quyền của kẻ mạnh hơn. Rõ chưa?
Tarzan cười:
- Đổ máu vì một chiếc taxi thật là tầm thường. Nhưng thôi đủ rồi, ông anh! Tôi là người đến trước. Chiếc taxi sau đến ngay đó. Trong khi chờ đợi, ông anh có thể đánh bóng chiếc khuyên tai của mình.
Tarzan liếc sang trái, thấy chiếc Volkswagen bốc hơi sau góc phố.
Qua khoé mắt, hắn thoáng phát hiện một cử chỉ của đối thủ. Thật khó tin! Té ra gã muốn thực hiện quyền-của-kẻ-mạnh thật!
Tarzan tránh cú đòn, thúc khuỷu tay vào cái cơ bụng được rèn luyện tốt của gã trai, đồng thời đá mạnh vào ống đồng của Tóc Bàn Chải.
Tam quái và Carina đi đến, nhìn xuống cái kẻ đang ôm bụng, lăn lộn dưới đất rồi nằm yên co quắp, nghiêng một bên.
- Gã bắt đầu trước.
Tarzan nói với Gaby như để xin lỗi. Hắn biết bạn gái mình không thích bạo lực.
Hình như Gaby không nghe thấy, cứ sững sờ nhìn cái kẻ bị hạ kia.
Người tài xế taxi kêu lên:
- Đồ khốn kiếp!
Tarzan gật đầu:
- Đúng vậy. Gã quá hung hăng và …
- Không. Tao nói mày ấy, thằng khốn kiếp. Mày đã đánh gục anh ta. Đồ dã man!
- Gã đã tấn công tôi. Tôi phải tự vệ.
- Chớ có xạo. Qua gương chiếu hậu tao đã thấy hết.
Tarzan phát tức:
- Này, hy vọng rằng cái gương không bị rỗng như cái đầu ông. Tôi tự vệ hoàn toàn, hiểu chưa? Ông muốn tôi đứng im cho thằng côn đồ này đốn tôi à. Ông cũng nghe gã nói rằng gã có quyền của kẻ mạnh chớ?
Tarzan làm một hơi cho đỡ tức rồi khoác vai Gaby và Carina đi thẳng. Ăn thua gì nữa. Chiếc Volkswagen đã mất tiêu từ lâu rồi.
Karl và Tròn Vo đi theo.
Tay tài xế đỡ gã Tóc Bàn Chải ngồi dậy. Gã hằn học nhìn theo Tarzan.
*
Gaby lí nhí:
- Tarzan ! Đó… là gã. Mình tin như thế.
Tarzan sải bước, vẫn chưa nguôi cơn tức.
- Ai kia?
- Một con quái vật.
Hắn dừng phắt lại:
- Ai? Thằng đó hả?
Gaby gật đầu:
- Không chắc hoàn toàn. Nhưng… Gã mặc quần bò và áo phông đen. Cũng dáng người ấy, chiều cao ấy.
Tarzan quay ngoắt lại.
Nhưng lần này cơ hội lại tuột khỏi tay thủ lĩnh TKKG. Chiếc taxi vừa lăn bánh.
Tuy nhiên, Tóc Bàn Chải để rơi cái gì đó bọc qua quýt trong giấy báo.
Tarzan chạy lại, nhặt lên, mở giấy ra. Thoạt nhìn, hắn không hiểu tấm cao su ẽo ợt trong tay hắn là cái gì nữa. Khi căng ra, thì đó là mặt nạ của quỷ hút máu Frankenstein.
Một tấm mặt nạ của bọn quái vật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất