Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 52 Chương 2: LÂU ĐÀI NHỊN ĂN

Trước Sau
Tới cửa thang máy, Tarzan nói lớn:

- Gaby và hai ông thần đi thang máy nhé, mình phải lội bộ lên tầng 6 đây.

Công Chúa nhìn hắn mà ái ngại:

- Bạn vẫn còn muốn luyện tập nữa sao đại ca?

- Đâu có, Công Chúa ơi. Chúng ta buộc phải chia hai nhóm để ngừa Lotha đi bộ theo lối cầu thang xuống. Và như vậy thì Lotha làm sao có dịp giới thiệu với tụi mình căn hộ của gã chớ.

Tròn Vo cười khoái trá:

- Và gã phải mời tụi mình uống cà phê, ăn bánh ngọt nữa, hả?

Karl cũng đùa:

- Hoặc mỗi đứa một liều Amphetamin. Nhớ đợi tụi tao cùng thưởng thức nghe đại ca.

Hai nhóm chia tay. Tarzan chạy như bay lên cầu thang. Coi, lúc hắn lên đến tầng cuối cùng, ba quái đã tề tựu chờ sẵn. Hắn đặt một ngón tay trỏ trên môi rồi nháy mắt ra hiệu. Chứ gì nữa, cuối hành lang là cánh cửa quét sơn nâu đề chữ « Claus Bertrahm » rành rành.

Tarzan khẽ dặn:

- Các bạn đi lùi lại một chút nghe. Dám Lotha nổi khùng lên lắm đó.

Gaby hơi lo lắng:

- Hy vọng gã đã nghe nói về võ nghệ của bạn. Mình không muốn nhìn thấy cảnh đấm đá chút nào.

- Yên tâm đi. Bao giờ mình cũng chỉ ra tay vì mục đích tự vệ thôi.

Tarzan nhấn chuông. Tiếng chuông réo vang inh ỏi. Bốn cặp mắt hồi hộp nhìn về phía cửa buồng, nhưng không có động tĩnh gì đáp lại. Tarzan ráng ăn thêm một lần nữa và áp tai vào ổ khóa, tuy nhiên kết quả chẳng khá gì hơn.

Hắn làu bàu:

- Tôi dám cam đoan gã có ở trong đó nhưng đánh hơi thấy kẻ lạ nên thủ thế. Có thể chỉ còn cách dùng mẹo vặt nhử gã thôi.

Tarzan lôi trong túi ra con dao nhíp 12 chức năng, ngoáy ngóay ổ khóa. Hắn thừa biết bằng cách đó thì làm sao mở được khóa, nhưng nếu Lotha đứng trong nghe ngóng, gã có thể tưởng trộm cậy khóa.

Quả nhiên Lotha bị mắc lừa. Cửa bật tung cái rầm. Rồi gã xuất hiện với một chai bia chưa mở nút trong tay. Thay vì tấn công đối thủ, gã trố mắt ngạc nhiên, miệng há hốc.

Tarzan mỉm cười:

- Chào ông bạn, tụi này không phải là dân đào tường khoét vách đâu. Tụi này làm vậy cốt để nhử ông bạn ra khỏi hang thôi.

Lotha nghiến răng mà mắt mở trừng trừng. Gã hạ chai bia xuống.

- Chúng mày làm trò gì ở đây hả?

- Ủa, không nhận ra tụi này sao? Tụi mình là học sinh cùng trường mà. Đáng lẽ bạn hữu tình cờ gặp nhau ông bạn phải thấy vui mới phải chớ.

- Thôi, khỏi múa mép nữa. Muốn gì nói đại coi.

- Chắc cậu chưa biết đó thôi. Thời buổi sinh hoạt đắt đỏ này, tụi tôi phải kiếm việc làm thêm cho công ty nhà lấy tiền mua sách vở. Bữa nay công ty cử tụi này đến kiểm tra nhà tay Claus Bertrahm. Bạn cậu hả?

- Claus Bertrahm không ở đây nữa, hiểu chưa. Nhưng tụi mày đừng vẽ hươu vẽ vượn nữa. Làm gì có cái trò kiểm tra thế này bao giờ chớ. Cút ngay!

- Có đó. Cũng có khi là cảnh sát khu vực làm…

Lotha tính đóng cửa nhưng Tarzan đã dùng chân chèn lại kịp thời. Hắn hất mạnh cánh cửa khiến Lotha bị văng ra sát tường. Chai bia chưa khui nắp rơi xuống sàn lăn lông lốc.

Tứ quái bước vào căn phòng bé tí xíu.

Lotha tru lên như sói:

- Tụi bay không có quyền vào nhà tao!

Gã đưa tay quệt máu mũi, có lẽ là hậu quả của cú đập mặt vào cánh cửa.

Tarzan vào chuyện ngay:

- Cậu nói về quyền hả? Cậu hiểu gì về luật pháp và tội ác chứ? Tôi hỏi cậu như vậy vì tụi tôi biết có những kẻ con nhà khá giả hẳn hoi, đang buôn bán chất ma túy nguy hiếm. Chuyện đó có thể xảy ra cả ở cậu đó. Và tụi này muốn kiểm tra xem sao. Người của công ty nhà mà.

- Mẹ kiếp, tụi bay đừng nói láo! Tao cấm tụi bay…

Tarzan nghiêm mặt:

- Này, hoặc là mày câm mồm lại, hoặc là tao sẽ dạy cho mày biết thế nào là lễ độ, đồ sát nhân đê tiện. Chính mày đã cung cấp cho thằng Eugen chất kích thích Amphetamin, mày qua mặt tao sao được. Hôm nay nó đã bị ngã dụi, suýt chết trên đường đua. Cũng vì bàn tay bẩn thỉu của mày đó.

- Không… không, đâu có!

Tarzan điên tiết nắm lấy cổ áp Lotha lôi xềnh sệch vào trong nhà. Coi, căn buồng trống trơn, không có cả bàn ghế, giường tủ lẫn thảm trải sàn. Tuy nhiên cánh cửa bếp thì để ngỏ. Chưa kể đến mấy cái bình cầu thủy tinh rất quen thuộc trong môn hóa học, có phễu lọc đầy đủ, đang đun sôi lăn tăn.

Tarzan quát lớn:

- Chối nữa không, đồ dòi bọ? Thế cái phòng thí nghiệm chó chết nào đang nằm chình ình kia?

Đúng lúc đó có tiếng Tròn Vo gào lên phấn khởi:

- Đại ca ơi, cả một kho ma túy của nó dìm trong nhà tắm nè.

Tarzan xô bắn Lotha sang một bên. Nhìn kìa, thằng mập đang hí hửng khệ nệ bưng ra một cái túi du lịch nặng trịch chứa đầy một loại bột mịn màu trắng. Nó cười toe toét:

- Chúng ta hốt hụi lớn. Đúng là Amphetamin.

Nó múa tay minh họa:

- Ít ra cũng tới nửa tạ, đại ca ạ. Đó là chưa nói đến một thùng các tông đầy ứ trong đó nữa.

Tarzan ước thử trọng lượng cái túi:

- Mày nói quá, tao đoán chỉ khoảng 7 hoặc 8 kí thôi mập. Nhưng như vậy cũng là nhiều rồi. Đáng sợ thật. Cơ sở sản xuất chất kích thích ba trợn này đủ chôn cả một thế hệ trẻ thành phố. Thằng Lotha này rõ ràng chẳng chùn tay trước bất cứ điều gì. Nếu nó mà cứ tiếp tục sự nghiệp giết người này thì bọn trùm ma túy quốc tế ở Colombia, khu Tam Giác Vàng Lào, Miến Điện, Thái Lan hoặc bọn xì thẩu ở Apganistan cũng phải gọi nó là sư phụ. Cực kỳ kinh khủng.

Đoạn hắn đi vào bếp. Tường ở đây lát bằng gạch men màu vàng, nhiều viên bị nứt rạn. Căn phòng đã hẹp mà tường lại cao như một cái ống. Phía trong cùng là cầu tiêu ngó bẩn thỉu. Và cái bồn tắm cổ lỗ sĩ, xám xịt.

Tarzan đã ngó thấy cái thùng các – tông và đi về hướng đó. Bỗng có tiếng Gaby hét thất thanh sau một tiếng « rầm » thô bạo.

Cửa buồng tắm đóng sập lại. Chìa khóa thì ở phía ngoài.

Tarzan lao tới tính ẩy cửa, nhưng không ăn nhằm gì. Đây là loại cửa chỉ mở và phía trong mới chết. hắn bị giam một cách quá đột ngột.

Nhưng thủ lĩnh TKKG đâu có thúc thủ dễ dàng như vậy. Hắn tung hết thần lực giật tay nắm cửa. Nắm cửa bật ra bất ngờ khiến hắn bị văng tuốt tới bồn tắm. Phía ngoài cửa buồng, giọng Tròn Vo và Máy Tính lần lượt rú lên:

- Á, đau quá…

- Mày dám làm vậy à, a a a…

Lại có cả tiếng Gaby rên khẽ.

Rồi có tiếng khóa cửa căn hộ. Vậy là Lotha đã khóa cửa và chạy trốn mất rồi. Trong khi hắn thì bị nhốt trong cái nhà tắm dơ dáy này, có giận không chớ.

Tarzan đập cửa thình thình:

- Ở ngoài có bị gì không?

Tiếng Karl nghe não nuột:

- Thằng chó chết đã cầm theo chìa khóa lẫn túi bột trắng.

- Tao hỏi tụi bay và Gaby có bị gì không kìa?

- Tao bị vẹo mũi, bớt đau rồi.

Tiếng Gaby đáp khẽ:

- Mình cũng ổn rồi.

Tuy vậy, nghe giọng cô bé, Tarzan biết rằng Gaby đang rất tức tưởi.

Máy Tính thông báo thêm:

- Tròn Vo bị đau, Lotha đã đá vào bụng nó.

Tarzan vô cùng cay cú. Vậy là Lotha đã chơi bốn đứa sát ván. Làm sao hắn lại để gã qua mặt thế kia chứ. Tức chết đi được.

- Karl ơi, mày xuống nhà lấy chìa khóa phòng của ông gac-dan đem lên đây.

- Nhưng tao cũng bị nhốt như mày mà.

Thế là hết. Một thằng buôn bán ma túy cấp thấp lại đào tẩu quá huy hoàng. Tarzan cảm thấy máu bốc tới đỉnh đầu. Hắn gầm lên:

- Các bạn né ra một bên, cẩn thận nhé.

Hắn lùi lại xuống tấn và dồn toàn bộ mười thành công lực lao thốc vào cánh cửa.



Rầm! Cánh cửa bể tung một mảng lớn đủ chui lọt người. Tarzan thấy ngay Gaby đang ngồi dựa lưng vô tường, hai tay ôm trước ngực co ro. Mặt cô bé tái mét. Hắn lo lắng:

- Có sao không Gaby? Gã đã làm gì bạn?

Cô bé nức nở:

- Đáng lẽ mình không nên cản đường nó. Nó đã dùng cùi chỏ đánh vào mạng sườn mình.

Cô bé chỉ vào sườn phải. Mỗi lần thở cô lại thấy đau thắt.

Tarzan tức sôi lên. Cái thằng bán ma túy đó lại dám động vào Gaby nữa. Thà là Karl và Tròn Vo, cùng con trai với nhau. Còn đây là con gái, mà lại là Gaby. Đồ hèn. Rồi gã sẽ biết tay, một khi hắn tìm được gã! – Tarzan tự thề như vậy.

Hắn trìu mến ôm ngang vai Gaby. Cô bé sụt sịt:

- Hết đau rồi, Tarzan ạ. Không sao nữa đâu.

Tròn Vo đứng bên cạnh tự hồi nào. Nó xoa cái bụng phệ cười gượng gạo.

- Cái bụng mình được đề kháng bởi sô-cô-la nên cú đá của gã chả nhằm nhò gì.

Karl tội nghiệp hơn ao hết. Cu cậu nằm ngửa, lấy khăn thấm máu rỉ ở mũi.

- Đại ca này, có thể nói trước đó Lotha đã chích ma túy nên gã có sức khỏe phi thường. Tao nghĩ vậy.

- Cũng dám lắm. Như thằng Eugen lúc nãy guồng xe đạp đua với tao vậy.

Tarzan phát hiện trong thùng các tông Tròn Vo nói lúc trước có nhiều loại dụng cụ đồ nghề. Đúng 10 phút sau hắn mở được khóa.

Tròn Vo tròn mắt:

- Trong thùng bộ không có Amphetamin hở Tarzan?

- Không. Mày « nổ » quá. Thằng Lotha chỉ bào chế được cỡ 8 kí trong cái túi du lịch và đã xách đi mất đấy.

- Vậy hả? Trời ơi, bụng tao lại réo ầm ầm rồi đại ca. Giá mà có một khúc sô-cô-la.

***

Mặt trời tỏa sáng ấm áp. Bầy chim sẻ nhảy nhót tìm mồi trên những cây bồ đề non.

Tarzan đi qua đi lại sốt ruột trên vỉa hè. Chiếc xe hơi của thanh tra Glockner đậu gần đó. Hắn đang đứng trước phòng khám của bác sĩ Buelow, nơi gia đình ông thanh tra thường lui tới khi bị ốm đau. Karl, Kloesen và Gaby đang được khám trong đó. Cuối cùng thì thanh tra Glockner cũng đã bước ra cửa. Ông nhìn Tarzan gật đầu:

- Không có ai bị thương cả. Tuy nhiên vẫn cứ phải khám cho yên tâm.

- Xương của Gaby có sao không ạ?

- Không, chỉ bị phần mềm thôi.

- Cháu sẽ cho thằng Lotha một trận nhừ đòn về chuyện này.

Ông Glockner đe ngay:

- Cháu không được làm vậy. Chúng ta không thể tự xử theo luật rừng. Đừng nóng nảy Tarzan. Mọi chuyện đã có pháp luật.

Tarzan im lặng. Hắn vẫn nghĩ rằng mình có quyền giáng trả Lotha đích đáng, bởi những gì gã gây ra cho TKKG. Nhưng hắn dại chi nói cho ông thanh tra biết điều đó. Hy vọng hắn sẽ là người đầu tiên phát hiện ra Lotha.

Giọng thanh tra Glockner nhỏ nhẹ:

- Có nhiều dấu hiệu cho thấy y là kẻ sản xuất và cung cấp Amphetamin cho một đường dây tiêu thị ma túy. Y đã thuê căn hộ đó cách đây ba tuần rưỡi. Có thể cho rằng, trong khoảng thời gian trên, Lotha đã điều chế được một lượng khá lớn chất ma túy và kiếm được bộn tiền, thằng này sa ngã hoàn toàn rồi. Nó hủy hoại tương lai của chính mình. Đáng ra nó phải tập trung học hành, chuẩn bị thi tốt nghiệp phổ thông và thi đại học cho tốt thì nó lại làm điều xấu xa…

- Thật xấu hổ khi gã lại là học sinh trường tụi cháu.

- Đừng buồn Tarzan. Nó chỉ là một con cừu ghẻ. Trường của cháu vẫn là một trường kiểu mẫu. Sau này lớn lên các cháu sẽ tự hào là đã từng học tập trong một trường như thế.

Tarzan cười:

- Thầy hiệu trưởng cũng nói vậy đó chú. À chú ơi, thị trường Amphetamin hiện nay thế nào ạ?

- Chà, tính thăm dò chú nữa hả? Loại Amphetamin ấy hiện được chào hàng khá nhiều trên thị trường đen nhưng chưa rõ có phải chỉ do lò nấu của của Lotha tung ra hay còn nơi nào khác nữa. Nó chen chúc với các loại ma túy khác đang tràn ngập là Heroin, Cocain, Haschis. Số người chết vì các loại ma túy đã tăng gấp 3 lần, ấy thế mà các con nghiện cứ lao đầu vào và những kẻ có ý định tự hủy diệt mình ngày một tăng hơn. Chú rất lo khi thấy bọn Mafia quốc tế có ý đồ chuyển thị trường tiêu thụ ma túy từ Hoa Kỳ và Cận Đông sang châu Âu trong vài năm gần đây. Thực kinh hoàng khi lượng ma túy khắp nơi trên thế giới đổ về châu Âu chỉ bị hải quan phát hiện khoảng 10 phần trăm, còn thì bị tung ra thị trường.

Tarzan thoáng rùng mình:

- Kinh khủng. Cháu không sao quên được cảnh tượng Eugen gục ngã sau khi vượt qua được cháu. Nếu Eugen đi một mình thì có lẽ đã trở thành một cái xác không hồn rồi.

- Chính vì thế, chắc chắn Lotha Sickelgrub sẽ lặn rất kỹ. Cảnh sát đang truy tìm cái xe của gã nhưng chưa có kết quả.

- Rất có thể gã đang ẩn náu tại giang sơn của một trùm ma túy, thưa chú.

- Đó cũng là một khả năng.

- Còn phòng riêng của gã ở ký túc xá, đã kiểm tra chưa ạ?

- Các nhân viên của chú đang có mặt ở đó. Gia đình Lotha sẽ được ông hiệu trưởng báo tin động trời này.

- Mẹ của Lotha sẽ không thấy “động trời” đâu, thưa chú Glockner. Lotha chỉ còn mẹ và cháu có gặp bà ta một lần tại buổi bế giảng. Người bà ta chằng chịt đồ trang sức quý giá, giọng cười thì the thé, xử sự thì trịnh trọng. Bà ấy có vẻ giàu có lắm.

- Lotha đổi về trường nội trú từ bao giờ?

- Dạ, đã được một năm. Và lập tức trở thành đại bàng của các lớp 12 bởi gã tiêu tiền như nước. Chung quanh gã là một đám đàn em nịnh hót. Cái đồng hồ đeo tay của gã giá không dưới 30.000 mark.

Ông thanh tra nhìn đồng hồ:

- Bây giờ chú phải về Tổng nha. Gaby nói sẽ đi với cháu. Cháu đưa Gaby về nhé.

- Dạ, chú cứ yên tâm. Cháu sẽ không để bị lừa một lần nữa đâu ạ.

Chiếc xe công vụ của ông Glockner vừa lăn bánh là ba quái xuất hiện trước cửa phòng khám. Gaby và Kloesen có vẻ không hề hấn gì, riêng Karl sống mũi vẫn còn sưng vù.

Bốn con ngựa sắt lại rong ruổi. Giọng Tarzan trầm trầm:

- Ba Gaby cho biết cảnh sát đang truy lùng Lotha. Chúng ta có thể mở cuộc đua với cảnh sát và dễ thành công hơn bởi chúng ta biết Lotha quan hệ than mật với học sinh nào trong trường nội trú. Theo tôi, tụi mình sẽ bắt đầu từ Eugen.

Gaby lo ngại:

- Nghĩa là tụi mình đến khu điều trị Mubase ư? Người ta sẽ không cho tụi mình vào đó đâu.

- Tại sao không?

- Mình biết chuyện này qua ba mình. Hẳn các bạn cứ tưởng trung tâm điều dưỡng tư nhân ấy chỉ trị bệnh béo phì hả. Đó chỉ là một phần thôi. Ông Mubase còn là chuyên gia cai nghiện và chữa chạy cho người nghiện.

Tròn Vo ngơ ngác:

- Cai nghiện cái gì vậy?

- Ma túy!

Tarzan gật gù:

- Hay đó. Vậy là những người nghiện có thể vào đó để cai nghiện theo sự hướng dẫn của thầy thuốc.

- Không phải bất cứ ai nghiện cũng có thể tới đó đâu. Chỉ có những người giàu hoặc có tên tuổi mới được ông Mubasa quan tâm thôi. Họ có thể là diễn viên điện ảnh, siêu sao nhạc Pop, các nghệ sĩ tên tuổi hoặc các công tử, tiểu thư con cái nhà giàu. Tất nhiên điều này được giữ bí mật và chính vì thế việc ra vô ở đó bị kiểm soát rất ngặt nghèo.

Tarzan cười:

- Hèn gì khu điều trị được xây dựng kín mít, chỉ để hở lối đi ra hồ. Cổng ra vào là cổng sắt kiên cố nữa chớ. Rất có thể ông Mubase còn đặt cả một khẩu đại liên chĩa ra hồ để đề phòng thuyền bè đột nhập nữa kia.

Gaby cười khúc khích:

- Chuyện súng ống thì mình không biết nhưng ba mình nói rằng hòn đảo nhỏ trên hồ Rohrpfeifer cũng đã được ông Mubase mua luôn. Tên hòn đảo nhỏ xíu ấy là Seefleck, nó nằm sát với khu điều dưỡng và được ghép luôn vô lãnh địa của khu này.

Tròn Vo tỏ ra vẻ Amphetamin hiểu:

- Cái hòn đảo bề dài có 8 mét, bề ngang 6 mét mà mua làm gì cà? Năm ngoái mình có đi chơi trên hồ bằng canô cùng với luật sư Knasterlob, bạn của ba mình. Mình xin phép lên đảo chơi nhưng ông luật sư không cho. Ông ấy bảo chớ đụng đến giang sơn của bác sĩ Mubase. Trên đảo hình như có một cái lều, lớn hơn cái cũi chó chút xíu.

Tarzan khoát tay:

- Coi chừng lạc đề đó Kloesen. Mục đích chủa chúng ta là tiếp xúc với Eugen chứ không phải là tìm hiểu về khu điều trị. Chắc chắn anh bạn bị ngộ độc Amphetamin này vẫn còn ở đó. Tôi nghĩ rằng mình cần phôn trước để thăm dò.

Tarzan đã nói là làm. Tại trạm điện thoại công công, không khó khăn gì lắm, hắn đã lục ra số phôn của khu điều trị trong cuốn danh bạ. Ngay tức khắc, người thường trực nối mạng cho hắn liên lạc với bác sĩ Gallstein - người đã sơ cứu chơ Eugen.

- Xin lỗi, ai gọi đấy? Tôi là bác sĩ Gallstein.

- Dạ, cháu là Tarzan, vận động viên xe đạp, người đã hô hấp nhân tạo cho Eugen đây ạ.

Giọng ông Gallstein thật thân mật:

- A, té ra là cháu. Này Tarzan, những động tác sơ cứu của cháu rất hoàn hảo. Nhờ vậy mà Eugen không bị di chứng nào do chất kích thích để lại. Khi tim ngừng đập thì việc cung cấp oxy cho cơ thể, nhất là bộ não rất quan trọng. Chỉ chậm vài giây nữa là cậu bạn cháu có thể nguy đấy.

- Thế tình hình Eugen sao rồi ạ? Cậu ấy bình phục chưa ạ?

- Hoàn toàn bình thường rồi. Có lẽ bây giờ cháu muốn biết chất kích thích có phải là Amphetamin không chớ gì?

- Vụ đó cháu đã biết. Cháu còn biết cả tên bán ma túy hiện đã lẩn trốn. Hiện giờ tụi cháu rất mong được đến thăm Eugen, có được không ạ?



- Không có trở ngại gì hết Tarzan à, Nhưng đáng tiếc chúng tôi đã chuyển cậu ta sang bệnh viện Cornelia rồi. Ở trung tâm chúng tôi chỉ chữa bệnh béo phì, không chữa các loại bệnh khác.

Tarzan cười thầm. Hắn hỏi thêm:

- Bệnh việc Cornrlia cũng ở thành phố mình ạ?

- Ngay đằng sau ngân hàng trung ương, hình như ngay trên đường Amphetamin-Anger.

- Cám ơn bác sĩ.

Tarzan bước ra khỏi buồng điện thoại nói lớn:

- Eugen đã chuyển viện. Đường Amphetamin-Anger cũng ngay gần đây thôi, nếu mình không nhầm.

- Bệnh viện Cornelia phải không?

Karl vừa hỏi vừa chỉ tay về phía con lộ đầy bóng cây dành cho xe chạy một chiều:

- Nếu là tới bệnh viện ấy thì chỉ cần vài bước chân là tới.

***

Phòng JV, khoa nội ở tầng thứ ba.

Tarzan đẩy cách cửa kính mờ đi vào. Eugen nằm ở buồng 312. Nhưng trước khi cho Tứ quái vào thăm bệnh nhân, ông thường trực gọi điện thoại xin ý kiến bác sĩ trực duy nhất của khoa và bác sĩ đã đồng ý. Trục trặc duy nhất của bốn đứa lại do một cô y tá cấp dưới nhưng có khuôn mặt của một kẻ sắp làm… bác sĩ trưởng đến nơi.

Cô ta lạnh nhạt:

- Hết giờ thăm người bệnh rồi, rõ chứ?

Tarzan kiên nhẫn:

- Tụi em được bác sĩ trực cho phép vô gặp bạn Eugen vừa chuyển từ khu điều trị Mubase qua đây. Phòng số 312.

Khuôn mặt kia vẫn khó đăm đăm:

- Hừ, cậu ta cần được yên tĩnh. Vậy mà hết đám này đến đám kia liên tục quấy rầy. Nhóm đầu vào đâu đã chịu ra.

- Tụi cháu cũng rất muốn bạn ấy sớm ra khỏi viện, thưa cô.

Cô y tá quát xong là bỏ đi một mạch.

Chướng ngại vật duy nhất đã vượt qua, bốn quái gõ cửa và bước vô phòng 312. Eugen đã tỉnh táo hẳn. Anh chàng nằm, trên chiếc giường cạnh cửa sổ chìa bộ mặt tươi rói. TKKG xuất hiện cũng nhằm lúc hai bạn học của Eugen chuẩn bị ra về. Tarzan biết sơ sơ hai chàng trai cùng 17 tuổi học cùng lớp với Eugen này. Hình như Eike Draeger và Sascha Fink chỉ mới chơi với Eugen trong những tháng gần đây. Sascha nổi tiếng là một nhà chụp ảnh nghệ thuật tương lai còn Eike chuyên sưu tầm khoáng vật và đã có một bộ sưu thập cá nhân hẳn hoi. Cả hai đều không ở nội trú và Tarzan cũng không nghe thấy điều tiếng gì về họ.

Eike có biệt danh “Lượm Đá” ở cùng với bố dượng. Nghe nói họ không hòa thuận với nhau, nhưng chắc không phải tại Eike.

Gaby lấp ló sau lưng Tarzan, cố tránh nụ cười niềm nở của Sascha trong khi Eike vỗ vai Tarzan thân thiết. Cũng dễ hiểu thôi. Thì Sascha lâu nay là một trong những “vệ tinh” không được chào đón quanh Công Chúa mà.

Eugen là vui nhất. Cậu ta hồ hởi chào đón các ân nhân của mình bằng ánh mắt biết ơn thấy rõ.

Sascha bảo:

- Bao giờ Eugen khỏe, tôi sẽ chụp ảnh tất cả các bạn và đưa lên báo nhà trường, đồng ý chớ?

Eike cười:

- Có gì mà không đồng ý nhỉ. Thôi, chào! Tụi mình về đây.

Hai nhân vật bạn học của Eugen vừa rút lui là Tarzan nhìn Eugen cười:

- Mày đúng là một thằng khùng. Lúc tập dượt thì làm biếng để rồi lúc đua xe lại xài ma túy hòng vượt người khác. Lúc mày vượt tao tới nửa thân xe, tao không còn hiểu trời trăng gì nữa, vèo vèo như phóng mô tô vậy.

- Ừ, tao quả là đứa ngu xuẩn nhất thế giới. Suýt nhữa ta đã lao trước nửa thân xe xuống thẳng… địa ngục.

- Giờ thì chừa ròi chứ bồ tèo.

Giọng Eugen ăn năn thực sự:

- Lẽ ra tao phải biết làm như vậy nghĩa là đã chở tử thần ngay trên xe mình. Thật ra, khi đó tao nghĩ dùng chất kích thích một lần cũng chẳng hại gì.

Gaby đặt túi nho tươi to tướng mà cô vừa mua ở cổng bệnh viện xuống chiếc bàn kê đầu giường.

Tarzan vô vấn đề liền

- Mày dùng liều lượng Amphetamin có cao lắm không?

Eugen lưỡng lự. Tarzan quyết định nói thẳng:

- Tụi tao đã biết một số việc rồi Eugen. Ngay sau khi tao và Gaby phục hồi được hơi thở của mày, bác sĩ Gallstein đã đặt nghi vấn về chất kích thích tao vừa nêu. Có lẽ mày cũng biết cái máu thám tử của tụi tao. Thế là nguyên băng Tứ quái nhập cuộc điều tra và đã phát hiện thằng Lotha xâm nhập phòng Cố Hương tẩu tán số ma túy còn lại trong mũi giày của mày. Rồi…

Tarzan hắng giọng và kể lại tất cả câu chuyện không bỏ sót một chi tiết.

Eugen há hốc mồm. Có lẽ cậu ta không ngờ vụ việc lại tới mức như vậy.

Tarzan nói tiếp:

- Ừ… ừm, bây giờ thì Lotha đã bốc hơi. Nhưng nó có lặn xuống đáy biển, tao cũng phải vớt lên để trừng trị việc nó đã xúc phạm Gaby. Mày biết nó có thể nương thân ở đâu không Eugen?

- Tao thực tình không biết.

- Mày là bạn thân của nó kia mà?

Eugen gãi đầu:

- Tao với nó không phải là bạn thân. Cũng kết giao sơ sơ như với Sascha và Eike vậy.

- Nó đưa mày vào cửa tử mà mày còn che chở cho nó ư? Hãy nói ra những gì mày biết về nó đi, Eugen.

Eugen cắn môi:

- Thôi được. Giờ thì tao đã biết nó là một kẻ vô lương tâm. Tao cũng sẽ tính sổ với nó.

- Vậy thì mày hãy nói đi.

- Tao có biết nó điều chế Amphetamin, nhưng cũng tưởng nó chỉ làm một ít để cung cấp cho bọn Bám Tàu Nhanh.

Tròn Vo trợn tròn mắt:

- Bám Tàu Nhanh là băng đảng nào thế?

Karl giảng giải:

- Đó là một lũ điên mới lớn chuyên đeo dính ngoài thành tàu hoặc đu bên dưới gầm tàu khi tàu chạy. Chúng bất chấp cái chết có thể đến bất cứ lúc nào khi con tàu lao vùn vụt ở tốc độ gần trăm cây số.

- À, tao hiểu rồi. Tụi nó làm vậy để trốn vé chớ gì?

- Không dám. Tụi nó thiếu gì tiền, có những thằng là con nhà quý tộc hẳn hoi. Chẳng qua chúng muốn thách thức nhau coi thằng nào lì lợm nhất mà thôi, mập ạ. Chúng bảo làm vậy để thử thách lòng dũng cảm.

Tròn Vo ấn một viên sô-cô-la nữa vào mồm lầm bầm:

- Vậy thì tao sẵn sàng nhận mình là một thằng hèn.

- Tao không biết hết các thành viên. Tuy nhiên thằng cầm đầu băng Bám Tàu Nhanh là Gregor thì tao biết.

- Gregor là ai vậy?

Eugen ngồi dậy và mở miệng khó nhọc:

- Gã có cặp kè trong phố với Lotha vài lần. Tao cũng không mấy quan tâm. Nhưng có một lần Lotha nhắc đến gã . Rồi một hôm tình cờ tao « ngồi đồng » trong góc khuất của tiệm cà phê Mozart thấy hai đứa bước vào và Lotha dúi cho Gregor một cái bọc. Tao dám cá đó là Amphetamin.

Tarzan gật gù:

- Rõ rồi. Một tên buôn ma túy. Mày còn biết gì về gã nữa không?

- Tao mới biết nơi làm việc của Gregor. Tao đã thấy gã ở trung tâm Mubase. Hình như làm hộ lý thì phải.

- Thông tin của mày cực kỳ đóTụi mình sẽ điều tra thêm. Nhưng mày phải giữ kín, chớ tiết lộ với ai nhé. Trông gã thế nào?

- Gã cao lòng khòng, ốm nhách, mặt dài như mặt ngựa kèm theo bộ râu quai nón, lại gắn thêm một cái mũi cà chua dị dạng hết sức. Lông mày rậm. Tao đoán gã cỡ 40 tuổi.

Gaby cười:

- Gã chọn « lâu đài nhịn ăn » để hành nghề là phải. Ốm nhách và mốc meo kiểu đó cũng là một cách quảng cáo cho trung tâm Mubase đấy.

Tarzan im lặng. Hắn nghĩ rằng không cần thiết phải chất vấn Eugen thêm nữa. Nếu là một thành viên trong băng đảng tội phạm thì Eugen có thể bị khử vì tội đã nói quá nhiều. Nhưng Tarzan tin vào sự trong sạch của Eugen. Cậu ta chỉ mới nhón một…ngón chân vào thế giới đó.

Còn các dữ kiện để tìm hiểu về con cáo già Lotha ư? Thiết tưởng đã quá đủ. Nếu Eugen nói đúng thì rất có thể giờ này khoản Amphetamin của Lotha đang nằm ở nhà của Gregor cũng nên…

Tròn Vo tò mò:

- Có thằng Bám Tàu Nhanh nào rớt xuống đường rầy bị cán dẹp lép như con tép chưa Eugen?

- Ta không biết, nhưng khi thuốc kích thích đã ngấm vào máu thì hăng hẳn lên đó Willi. Tao nói thực, như trưa nay, sau khi dùng một liều nặng Amphetamin, tao có cảm tưởng thân thể mình mọc cánh, dư sức bay qua mặt Tarzan hàng cây số. Mà không chỉ có vậy. Tao còn cảm thấy mình có dư sức nhổ tung mọi cây cối trên đường đua nữa kia. Nhưng cảm giác đó chỉ có cho đến khi tinh thần suy sụp hoàn toàn. Tao cầu mong để không ai phải trải qua cảm giác kinh hoàng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau