Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 53 Chương 8: CẬN KỀ CÁI CHẾT

Trước Sau
Mới hồi sáng đứa nào cũng canh cánh lo giăng bẫy tên tội phạm để cứu Gaby thế mà lúc này buổi chiều Tứ quái đã quên mất. Mà tụi nó mau quên cũng có lý do. Chiều nay bốn quái đều biến thành thợ sơn bất đắc dĩ bởi tầng hầm nhà Gaby đang cần bàn tay chăm sóc của chúng.

Bốn thợ sơn đều đội nón làm bằng giấy báo gấp lại. Chúng bảo vệ nhan sắc kỹ như vậy mà mặt mày Gaby cũng bị dính những bụi sơn trắng tèm lem. Cô bé nhăn nhó ngộ nghĩnh đến nỗi Tarzan nhìn không chớp mắt. Hắn trêu:

- Chà, Gaby bị rỗ trắng lại xinh thêm mấy chân kính nữa đấy.

Công Chúa nghiêng đầu làm duyên:

- Thực vậy hả? Vậy thì mình sẽ không bao giờ làm sạch sơn nữa.

Tròn Vo ưỡn ngực:

- Nàng có thêm mấy cái chân kính nữa cũng chẳng bận gì đến Willi này. Nếu có thêm mấy cái chấm ấy, Công Chúa ăn ít đi mới là vấn đề tôi cần phải suy nghĩ.

Căn hầm như sáng trưng lên lúc bốn đứa phết xong một lớp sơn. Máy Tính trầm trồ:

- Đẹp nhưng vẫn chưa đủ. Phải quét thêm một lớp sơn nữa.

Tròn Vo la lên:

- Tại sao dzậy?

- Để đến tận khi Công Chúa vu quy, tụi mình mới phải làm thợ chứ sao.

- Ờ há.

Đúng lúc đó bà Margot đi xuống cầu thang.

- Tarzan ơi, chú Glockner vừa gọi điện về dặn cháu lát nữa đi cùng chú để nhận dạng hung thủ. Nhớ nghe, cô phải trở lại cửa hàng bởi khách đang đợi.

Tarzan đang đứng trên thang để quét trần, mừng quá suýt ngã lăn xuống đất.

- Nhận dạng ạ?

Bà Margot vừa biến mất ở đầu cầu thang là Tarzan đã hớn hở:

- Hy vọng đó chính là gã. Nếu vậy thì khỏi phải triển khai kế hoạch “thả chim mồi” nữa.

Karl tham gia:

- Nếu đúng là gã thì tụi mình trút được gánh nặng.

- Thôi. Dọn đồ nghề đi anh em.

Tứ quái ngâm chổi vào nước rửa, chỉnh đốn trang phục, rửa mặt rồi kéo cả lũ ra ngoài đường chờ. Chúng chờ đợi không lâu đã thấy chiếc BMW bon tới. Trên xe có thêm ông thẩm phán Schulze Staubfenger. Ông thẩm phán ngoài 50 tuổi tóc cắt cua, trán cao, mắt sáng. Ở Tổng nha thường gọi ông là thẩm phán “Vỏ Đạn”.

Cả bọn chen nhau lên xe. Có nghĩa là cả lũ cùng đi. Ông thanh tra vừa lắc đầu vừa cười.

Gaby hỏi luôn:

- Đã bắt được tên tội phạm rồi hả ba?

- Không, nhưng có một phát giác quan trọng.

Thanh tra Glockner bắt đầu kể lại cuộc đối thoại với bác sĩ Bachmuller. Tarzan nêu ý kiến:

- Cái tên Molnitzka này, hình như cháu đã nghe rồi thì phải.

Glockner gật đầu:

- Ở nhà ông Rubler, khi liệt kê các món đồ bị mất để đòi hãng bảo hiểm bồi thường, ông ta có nhắc đến một nhân viên thu tiền bảo hiểm to béo tên là Molnitzka.

- Nhưng tên tội phạm đâu có to béo, phải không chú?

Karl nhận định:

- Có thể gã làm bảo hiểm là tay do thám và chỉ điểm.

Xe đã vào đường Zecken.

Gaby chỉ tay:

- Đây là số 55, số 11 ở đằng kia lận.

Tarzan nôn nóng:

- Ủa, tại sao khoảng số nhà 11 đó lại có một chiếc xe cấp cứu nhá đèn hiệu lia lịa. Chuyện gì vậy cà?

Viên thẩm phán kêu ghẽ:

- Đúng rồi! Biết đâu lại đúng người mình định đến.

Chiếc BMW táp cực lẹ vào đuôi xe cứu thương. Hai người đàn ông phóng ra khỏi xe. Thanh tra Glockner lên cabin xe hồng thập tự trong lúc ông thẩm phán vọt vô căn hộ số 9 hỏi thăm tình hình.

Hai người lớn trở lại cùng lúc và kể lại chuyện xảy ra.

Molnitzka khi không bị xỉu trên băng ghế ngoài vườn. Người hàng xóm tình cờ nhìn thấy vội phôn ngay đến bệnh viện. Qua sự chẩn đoán của bác sĩ, lão bị nhồi máu cơ tim. Hiện tại vẫn bất tỉnh nhân sự. Ông Glockner xin phép cho Tarzan chui vô xe cứu thương nhận mặt. Hắn lắc đầu:

- Cháu chưa hề gặp ông này.

Ông thanh tra nói:

- Bác sĩ cho hay sẽ chuyển bệnh nhân về bệnh viện đường Neubert. Chú cần phải kiểm tra căn nhà đã.

Vừa đặt mông xuống nệm chiếc BMW, Tarzan đã ngao ngán thở dài:

- Tình hình có vẻ xấu lắm.

Tròn Vo lo lắng:

- Lão mà ngoẻo mất thì toi đặc.

Karl đồng tình:

- Lại cụt hướng điều tra.

Tứ quái đang bồn chồn nôn nóng thì thanh tra Glockner và ông thẩm phán đi đến. Bố già thông báo:

- Molnitzka quả là một tên trùm. Trong nhà gã đầy đồ ăn trộm. Chú đã tìm thấy toàn bộ báu vật mà Rubler bị mất đêm qua. Cả số của cải nhà bác sĩ Bachmuller nữa.

Tarzan hỏi:

- Có dấu vết gì về tên đồng bọn không ạ?

Thẩm phán “Vỏ Đạn” nói:

- Người hàng xóm của Molnitzka báo rằng sáng nay có một gã đàn ông ngoài 30 tuổi, tóc nâu, dáng dong dỏng vẫn thường đến thăm Molnitzka xuất hiện.



Ông Glockner nhận định:

- Như vậy thì hình dạng khá gần với tên tội phạm rồi đó.

*

Một ngày nữa trôi qua.

Thanh tra Glockner thiết lập ngay đường dây nóng với bệnh viện mà Molnitzka đang nằm. Ông đề nghị các bác sĩ và y tá phải canh gác thật cẩn mật lão. Bất cứ lúc nào lão mở mắt, mở mồm đương nhiên nhân viên hình sự đóng vai hộ lý bệnh viện sẽ có mặt để khai thác cấp tốc.

TKKG tạm chia tay nhau.

Tarzan và Tròn Vo trở lại Tổ Đại Bàng, tắm rửa sạch sẽ rồi đánh một giấc say như bí sau một ngày lao động chân tay nặng nhọc.

Ngày hôm sau, ngày có sự kiện quan trọng và nguy hiểm trong đời sống của TKKG nói chung và của Gaby nói riêng, đã bắt đầu.

Gaby đến trường bằng xe buýt đưa đón học sinh. Cô bé trở về cùng với ba quái vào buổi trưa để thực hiện cho xong chiến dịch quét nước sơn lần thứ ba dưới tầng hầm.

Khác với ngày hôm trước vui như Tết, hôm nay đứa nào cũng trang bị đồ bảo hộ lao động quyết tâm làm cho xong việc. Không ai nhắc đến kế hoạch thả chim mồi tối nay nhưng quả thật có một cái gì đó đè nặng trong tâm can chúng.

5 giờ chiều, thanh tra Glockner cũng có mặt dưới tầng hầm. Ông tranh thủ nghỉ sớm để có thời giờ dành cho lũ trẻ. Sự xuất hiện của ông làm cho những nhát chổi quét nhanh hơn.

Xong. Karl thu dọn thùng sơn thở phào.

- Cuối cùng căn hầm đã có một bộ mặt mới.

Đúng lúc đó Oskar nhào xuống cầu thang múa tít đuôi mừng ông chủ. Con chó quậy bạo đến nỗi thùng sơn Karl để kế bên đổ lăn. Quái cẩu khoái chí giẫm hết bốn chân lên khiến phía dưới bàn chân nhuộm màu trắng toát.

Thanh tra Glockner vui vẻ:

- Các con nghe đây. Phía điều tra đã tiến thêm được một bước. Một nhân viên đội đặc nhiệm ở bệnh viện vừa báo cáo về, rằng Molnitzka trong lúc mê sảng đã nhắc tới một cái tên. Chứng tỏ băng tội phạm có biệt danh “Thợ khoan cửa sổ” có ít nhất hai tên.

Tarzan nôn nóng:

- Gã tên gì hả chú?

- Hình như là Ritschie Lechmann. Cái tên nghe lạ hoắc phải không. Hệ thống vi tính của Tổng nha không tìm ra một nhân sự nào có tên như vậy đăng ký hộ khẩu ở thành phố.

- Thế chú thấy sao ạ?

- Thật khó mà đưa ra được kết luận gì.

Karl gật gù:

- Và cũng có thể đó là tên của một nhân vật thứ ba. Một mối lái chuyên tiêu thụ hàng ăn cắp của Molnitzka chẳng hạn.

Tròn Vo thở phì phò:

- Hay đấy là một đối tượng chuyên ẩn náu dưới các cống rãnh.

Tarzan lắc đầu:

- Không thể thế được. Các dữ kiện đều khá rõ. Thứ nhất, thằng đồng bọn hớt tay trên băng trộm Plauen đã tự xưng qua điện thoại biệt hiệu “Thợ khoan cửa sổ”. Thứ hai, người láng giềng cạnh nhà Molnitzka đã khẳng định rằng lão thường giao du với một kẻ dong dỏng cao. Điều đó chứng tỏ rằng còn ít nhất, một tên nữa đang quanh quẩn nơi đây.

Glockner trầm ngâm:

- Cũng rất mong đợi ở sự phát giác của nhân dân vì các bản phát lệnh truy nã có số lượng rất lớn.

Gaby thản nhiên:

- Hình như tự chúng ta làm cho tình hình căng thẳng hơn thì phải. Thực tế có lẽ không tồi tệ đến như vậy.

Karl nhắc nhở:

- Chớ chủ quan như vậy Gaby. Tội phạm bệnh lý khác xa tội phạm có đầu óc bình thường. Thần kinh gã lúc nào cũng căng như dây mìn chờ chộp được con mồi là… phát nổ. Bạn phải tuyệt đối cẩn thận.

*

Tên tội phạm Diel lồng lộn đi qua đi lại trong sào huyệt riêng của gã. Gã gầm như một con thú dữ bị nhốt cũi.

Đến giờ này Diel hoàn toàn chưa biết tình trạng nguy kịch của Molnitzka. Gã cứ bị ám ảnh lời đe dọa của sếp. Rằng gã phải rời thành phố này trong vòng ba ngày nếu không sếp sẽ cắt tiết như chơi. Trời hỡi, hôm nay đã là ngày thứ hai theo mệnh lệnh sếp ban hành. Gã chỉ còn một ngày để hành động.

Diel điên tiết. Gã cảm thấy như bị dính một búa vào đầu. Tình chiến hữu xây dựng bao nhiêu năm đùng một cái tiêu tán chỉ vì thằng nhãi Peter Carsten kỳ đà cản mũi. Gã phải đi, gã phải đi đâu đó khỏi thành phố này nhưng chỉ đi khi gã đã trả được mối hận, bắt cóc bằng được Gaby Glockner.

Ý đồ rửa hận sôi sục trong máu gã. Phải trả thù được mới đáng ra đi.

Diel lảm nhảm:

- Tao chấp hết cảnh sát và đám cận vệ bạn mày Gaby ạ. Tao cứ đeo theo mày như hình với bóng thế nào cũng chộp được. Mày phải có lúc sơ hở chớ, thậm chí khi đi đổ rác, hê hê hê.

Óc của gã như mụ mẫm đi. Máu phục thù sôi sùng sục. Và vừa chập tối nay, gã đã lủi như ma về phía chiếc xế xấu xí đậu ngoài cửa và nhấn ga vọt như một thằng phát rồ. Gã lại đi rình.

Gã nhìn đồng hồ: 19 giờ 06 phút. Chiếc xe cà rịch cà tang của gã đang trụ cách nhà Gaby 300 mét. Trong tay gã là cái ống nhòm hồng ngoại tuyến nhìn xuyên màn đêm. Gã kiên nhẫn chờ đợi.

*

19 giờ 30 phút, thầy Lothar mới tóm được Tarzan trong nhà ăn. Giọng ông hổn hển:

- Trời, thầy kiếm em muốn nổ con mắt. Tối nay Ban học sinh tự quản họp với giáo viên trực đấy. Năm phút nữa ở phòng đọc.

Tarzan gãi đầu. Hắn không ngờ bị vướng vô cuộc họp quái gở này. Mấy bữa nay hắn làm gì có thì giờ mà nhớ đến cơ chứ.

- Thầy thông cảm, em không thể họp được.

- Tại sao?

- Tối nay em có vé xem xinê. 20 giờ 30 phút là bắt đầu ạ.

- Em gọi các bạn em họp sớm đi để xong sớm.

- Trời ơi, em còn phải đón Gaby mà.

- Em hãy phôn cho bạn ấy đi. Em biết việc gì quan trọng hơn rồi chớ?

Tarzan buộc lòng phải gọi điện báo cho Gaby biết. Giọng cô bé tỉnh queo:

- Không sao đâu Tarzan, mình sẽ đạp xe đến đó một mình được. Mối nguy hiểm qua rồi mà.

- Đừng có chủ quan Gaby. Bạn hãy bảo ba đưa đến rạp đi.

Gaby cười hì hì:

- Mình đã xúi đôi uyên ương Emil Glockner và Margot đi ăn tối ở tiệm rồi đại ca ạ. Phải cho phép họ hưởng hạnh phúc tí chút chớ.

- Thế thì phải gọi taxi. Mình sẽ đưa tiền.

- Khỏi cần, tiền taxi thì mình có đủ. Nhớ họp nhanh mà đi nghe.

- Ờ ờ, tôi sẽ nói Tròn Vo và Máy Tính lại đó trước để đón bạn.



- Hẹn gặp!

*

19 giờ 55 phút, Oskar chồm lên vì biết cô chủ để nó ở nhà.

Gaby diện bộ cánh đẹp nhất, tạm biệt Oskar rồi khóa cửa đi xuống lòng đường.

Taxi ư? Việc quái gì phải rối lên thế? Từ đây đến rạp đi bằng xe đạp chỉ tốn 20 phút tội gì phải vẫy taxi cho tốn tiền chứ. Vả lại lúc này trời còn sáng, người đi đầy đường, thừa tiền mà quẳng qua cửa sổ. Công Chúa quyết định vẫn đi xe đạp.

Công Chúa không ngờ một chiếc ôtô đã lặng lẽ bám đuôi.

Vô tư, bình thản, Gaby đạp xe tới đoạn vườn hoa Erwin – Heitermann. Không chú ý đến mặt đường, bánh xe của Gaby lăn qua chính giữa đám mảnh chai vỡ vụn.

Bánh trước xì…xì… rồi kế tiếp bánh sau cũng xì…xì…

Công Chúa hoảng hồn nhìn quanh. Trời ạ, chung quanh đây làm gì có bóng người qua lại. Không một chỗ vá xe, chỉ có mỗi vườn hoa cây cối um tùm. Cô bé rùng mình chưa biết phải làm thế nào bây giờ, hai bánh xe dẹp lép dắt đi cũng khó. Chỉ còn cách đứng chờ xe buýt. Xe số 23 đi thẳng tới rạp chiếu phim.

Gaby ngồi trên yên xe, chống chân đứng chờ. Một phút trôi qua dài bằng cả giờ đồng hồ.

Một chiếc xe ôtô đi qua, người đàn ông nhìn Gaby rồi lái xe biến sau quãng đường cua.

Gaby thấy hai đầu gối rung rung như muốn long ra. Hai bên thái dương vã mồ hôi hột. Tarzan có lý, mình đi taxi thì đến nỗi nào. Karl chắc chắn đi qua đây mà, cả Kloesen nữa. Sao các bạn ấy chậm thế nhỉ.

Một bóng đen chui từ bụi cây ra.

Diel, tên tội phạm man rợ, không ngờ thời cơ trả thù lại đến một cách mau lẹ và dễ dàng đến thế. Tay gã cầm sẵn một miếng giẻ tẩm thuốc mê.

Nhoằng một cái, tên cướp đã bịt chặt mồm và mũi Gaby, còn tay kia quàng quặp lấy Công Chúa.

Chiếc xe đạp đổ rầm xuống lòng đường.

Gaby chỉ đạp được mấy cái rồi lịm hẳn.

Alê hấp, Diel cắp Công Chúa lủi vô vườn hoa và thảy cái thân hình mềm nhũn lên xe.

*

Cuộc họp Ban tự quản học sinh ký túc xá đang sôi nổi thì thầy Lothar hớt hải chạy vào.

- Tarzan! Karl gọi điện cho em, giọng hốt hoảng lắm!

Tarzan bay ra vồ lấy máy.

- Karl?

- Tarzan! Nguy rồi. Tao nhận được phôn của mày là lên ngựa sắt phóng đến nhà Gaby ngay. Lúc đi ngang công viên Heitermann, tao gặp một chiếc xe đạp xẹp bánh nằm chỏng gọng. Đó là xe của Gaby. Tao hoảng quá hỏi thăm những căn hộ gần đó thì được một cụ già cho biết rằng đã nhìn thấy Gaby bị bắt cóc. Tao đã cố gọi điện cho chú Glockner nhưng không được.

- Mày đã xem xét vườn hoa kỹ chưa, quân sư?

- Rồi. Không nhìn thấy gì.

Tarzan cắn môi muốn bật máu.

- Thôi được, mày phôn lại trực ban Tổng nha nghe. Tao sẽ tìm hướng giải quyết khác đây.

Hắn gác máy và quay ra thì đụng đầu thầy Lothar đứng như trời trồng. Giọng Tarzan như mếu:

- Thưa thầy, Gaby bị tên tội phạm bắt cóc rồi. Thầy lấy xe chở em đi gấp được không ạ?

Lothar như người có lỗi, vội vã gật đầu:

- Đi đâu em?

- Đến ngay bệnh viện. Một giây lúc này là có tính quyết định đến mạng sống của Gaby.

*

Ôtô vừa ngừng lại ở bệnh viện, hai thầy trò vội vã chạy vào. Cô y tá trực giải thích:

- Ông Molnitzka nằm ở khoa nội. Hơi hơi tỉnh như vẫn chưa nói được. Chỉ được phép thăm 5 phút thôi nghe.

Thầy Lothar gật đầu.

Phòng bệnh nhân ánh điện lờ mờ. Molnitzka đang níu sự sống bằng bình thở oxy và nước biển. Tarzan nhào tới. Hắn lay thật mạnh Molnitzka. Lão từ từ mở mắt.

- Molnitzka, đồng bọn của mày đang phạm tội nguy hiểm. Mày phải nói ngay tên và chỗ ở. Nếu không mày sẽ thêm tội tòng phạm.

Lão nhắm mắt lại.

- Nói ngay! Nếu không tao rút cái ống này ra là mày nghỉ thở luôn. Nói đi! Nó tên gì? Ở đâu?

Molnitzka hoảng hốt mở mắt ra. Lão thều thào.

Tarzan nghe rõ được hết số nhà. Hắn lập tức lao đi. Thầy Lothar vội vã chạy theo.

*

Chiếc xe của thầy Lothar thả Tarzan xuống một ngôi nhà tồi tàn sát cánh đồng rộng lớn rồi vọt lẹ. Còn phải hỏi, thầy Lothar còn phải kiếm trạm điện thoại công cộng để báo cảnh sát sào huyệt tên đồ tể chứ sao.

Tarzan tiếp cận ngôi nhà. Đèn trong phòng sáng trưng, rèm cửa buông kín.

Giữa hai cánh rèm, Tarzan nhìn thấy Gaby bị trói giật cánh khỉ nhấp nhổm ngồi trên ghế bành. Tên tội phạm dùng chân đá mạnh vào người cô.

Tarzan không còn thời gian lựa chọn. Hắn lùi lại năm bước lấy đà rồi lao người đạp tung cửa sổ bay vào.

Bằng tất cả lòng phẫn nộ, cùng với đám mảnh kính vỡ bay như mưa rào, Tarzan lao thẳng vào tên tội phạm. Cùng với hai nhát chém thẳng vào cổ, rồi tiếp theo một loạt cú đấm trời giáng vào bụng và mặt tên ác thú trong vòng 5 giây, tên tội phạm giết người cướp của dã man đã nhũn ra như nắm giẻ rách. Gã không kịp có một phản ứng chống đỡ nhỏ nào.

Gaby thét lên sung sướng vì được giải thoát. Đúng là đã kề cận cái chết!

Gaby ôm chặt cố Tarzan, nét mặt đầy vẻ hối hận và lòng biết ơn. Cô bé hỏi nhẹ như hơi thở:

- Nó chết chưa?

- Nó còn sống. Nhưng trận đòn này sẽ còn ngấm tới 10 năm sau.

*

Cuối cùng Tứ quái và thầy Lothar cũng về đến nhà Gaby. Mọi người ngồi nhìn nhau trong phòng khách mà chẳng ai nói được câu nào. Nhưng ai cũng hiểu mỗi người đang nghĩ gì.

Đúng là mạng sống và cái chết chỉ còn cách nhau một sợi tóc mỏng manh. Ai cũng biết một phút một giây mạng sống Gaby nằm trong tay tên tội phạm dã man sẽ phải trả cái giá đắt đến chừng nào.

Gaby qua tai họa khủng khiếp này thấm được một bài học nhớ đời về sự chủ quan khinh suất của mình.

Hai quái Tarzan và Kloesen về đến Tổ Đại Bàng thì trời đã khuya lắm. Không kịp tắm rửa gì, hai gã phi thẳng lên giường.

Người Tarzan sặc mùi nước hoa, hắn nghĩ mãi mà không biết từ đâu. Mãi đến khi gần thiếp ngủ, hắn mới sực nhớ rằng trong suốt thời gian ngồi ở nhà Gaby, bà Margot Glockner cứ ôm chặt lấy gã mà cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau