Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 58 Chương 4: MỆNH PHỤ PHU NHÂN

Trước Sau
Friedhelm Merpe giận dữ ném bộ râu giả và cặp kính râm xuống nền gạch. Tròng thuỷ tinh vỡ toang như cơn giận của gã. Gã đóng sầm cửa lại và tung nắm đấm vô tường thình thình.

- Khốn khiếp, công việc đang trôi chảy, tự nhiên hai thằng ôn con bịt mặt nhảy vô hốt hụi chó. Thế là toi.

Friedhelm lầm bầm. Thành phố quá nhiều băng đảng, xem ra tiệm kim hoàn không phải là mục tiêu của riêng gã. Gã ớn lạnh khi nhớ đến Anis Gasthmi, chủ hợp đồng làm ăn thương vụ này. Chà, có nên thông báo cho tên vô lại đó biết không đây? Khỏi! Nó mà biết mình không chơi nổi “cục đá ở Kalifaru” thì nói gì chuyện rớ đến viên siêu kim cương ThổTinh bá phát. Đúng là mạt vận.

Sắp tới giờ đi dự dạ tiệc rồi, nhưng gã chẳng bụng dạ nào mà tới đó nữa. Có lẽ gã sẽ lấy lý do cảm cúm gì đó để Stefanie khỏi phật ý. Tất cả chỉ vì gã còn nợ bà ta, phải làm sao để bà ta quên món nợ đó đi, càng lâu càng tốt.

Chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Friedhelm thờ ơ nhấc máy.

- A lô, Friedhelm đây.

Một giọng quen thuộc tíu tít:

- Tôi có quấy rầu anh không đấy? Không chứ? Hẳn là không rồi.

- Stefanie hả. Tôi mới nghĩ đến chị đây. Thưa quý bà yêu kiều ở Jaburg, tôi có thể làm gì để hầu bà ạ?

Stefanie cười:

- Friedhelm thân yêu của chúng tôi. Tôi có việc nhờ đến anh ngay lúc này.

- Xin sẵn sàng, thưa phu nhân.

- Anh có biết Harry không?

- Harry nào?

- Harry Zatofsky ấy.

- Biết!

- Anh ta là khách của tôi. Xe hơi anh ta bị hư. Anh có thể đón và đưa Zatofsky cùng tới chỗ tôi được chứ?

- Quá được, thưa người đẹp.

- Anh lúc nào cũng nhiệt tình. Anh biết không, tối nay tôi muốn tất cả quan khách thấy tận mắt viên kim cương ThổTinh ấy. Tôi muốn mọi người ngó vô cổ tôi mà trầm trồ. Đây sẽ là lần đeo thứ ba kể từ khi có nó.

Friedhelm khàn hẳn giọng:

- Phiên bản chăng?

- Chính nó kìa. Viênkim cương thật ấy.

Friedhelm nuốt nước bọt, trong khi Stefanie vẫn vô tình khoe:

- Trong tương lai tôi sẽ đeo nó vĩnh viễn, “người đàn bà Xi-coi-nơ” đã khuyên nhủ tôi như vậy.

- Hả? Xi-coi-nơ nào?

- Ồ, bà ta là một thầy bói kiêm chiêm tinh gia tôi tình cờ gặp ở nhà lãnh sự Breyer. Bà phù thuỷ đó tuy gốc gác ở Xi-coi-nơ nhưng thông thái còn hơn dân Đức. Bà ta đã nói rằng “Thật điên rồ nếu cứ cất đá quý ở trong két. Sức mạnh thiêng liêng tiềm ẩn trong đá quý sẽ có tác dụng tốt cho sức khoẻ”.

Friedhelm nghẹt thở vì mừng.

- Chắc chắn là vậy rồi Stefanie ạ. Vậy nhé. Tôi sẽ đưa ông bạn Zatofsky cùng đến.

- Hẹn sớm gặp lại nhé, bạn quý.

Friedhelm buông điện thoại, thoạt nhiên choáng váng, sau thì bật cười. Mới đầu gã còn cười khùng khục sau cùng rên lên như pháo. Mẹ kiếp, ai mà ngờ được trong cái rủi lại có cái may nhanh thế. Gã định cuỗm “cục đá ở Kalifaru” để thay thế cho viên kim cương Thổ Tinh nhưng thất bại, thất bại đến nỗi gã tính đập đầu vô…gối, thì viên kim cương ThổTinh lại bất ngờ hiện ra mới tuyệt chứ.

Gã cười hô hố. Kỳ này thì tha hồ móc túi thằng chăn lạc đà Gasthmi mà chẳng hề áy máy. Chớ gì nữa, hàng gốc chứ đâu phải hàng lô-can mà áy náy hả trời.

*

Tarzan tắt đèn. Hai công tử trong Tổ Đại Bàng bước ra hành lang, cực kỳ bảnh bao. Còn phải hỏi, đêm nay hai quái kiệt lên đồ bảnh bao như công tử đi dự dạ hội ấy. Mà rõ ràng chúng đi dự đại tiệc thật. Dù sao thì cuối cùng mọi chuyện cũng xuôi chèo mát mái khiến lời mời của Elisa không gặp trở ngại gì.

Hai quái nhảy phóc lên ngựa sắt phi nước đại vù vù. Gió thổi mạnh đến mức cái áo khoác của Tròn Vo căng phồng như cánh buồm, tí xíu nữa là hất tung cu cậu xuống rãnh.

Thằng mập la oai oái:

- Chắc tao phải bỏ cà vạt ra quá, Tarzan ạ. Nó siết cổ tao như dây thòng lọng.

Tarzan lại quan tâm tới việc khác:

- Hy vọng Karl sẽ không quên việc mua hoa, và mua đúng loại hoa thích hợp cho những dịp như thế này.

- Yên tâm đi đại ca. Thế nào là một MáyTính Điện Tử chớ.

Hai thằng đều biết địa chỉ của vị phu nhân lừng danh Jaburg. Đó là một toà nhà kiến trúc bằng thuỷ tinh- thép- bê tông cao tới 12 tầng đồ sộ nhất đại lộ Friedensburger. Những cửa sổ hướng ra đường phố ở trên tầng sáu sáng rực. Stefanie đã mua trọn cái tầng sáng rực đó. Bởi một lẽ đơn giản: bà ta có quá nhiều tiền.

Tarzan và Kloesen dừng lại ở phía đối diện. Giữa những bụi táo trang trí làm cảnh bất ngờ có ba gã lang thang ngồi trên những chiếc rương lật ngửa. Chúng quay cuồng bên những chai rượu mạnh trong bóng tối nhá nhem. Cái nhìn của chúng như dán dính vào tầng sáu ngợp ánh đèn.

Xe của khách bắt đầu đi vào. Hết chiếc này đến chiếc kia đậu san sát trên công viên rộng lớn trước toà nhà. Các vị khách sang trọng nối đuôi nhau bước vào cổng chính.

Hai quái ngó lên song sắt ban công. Coi, Elisa hình như đã trông thấy chúng. Cô bé vẫy rối rít và nói một câu gì đó đã bị gió cuốn đi mất. Giọng Tarzan ngập ngừng:

- Có lẽ Elisa bảo rằng Công Chúa và Máy Tính đã có mặt trên đó. Tụi mình lên thôi.

- Ờ. Nhưng tao rất quan tâm đến lũ lang thang kia. Ba thằng khỉ ấy muốn gì ở dạ tiệc này cà?

- Tụi nó chờ cho tiệc liên hoan chấm dứt.

- Trời. Để nhào vô trấn lột hả?

- Để ăn xin, Willi ạ. Tụi nó sẽ nhân cơ hội mọi người dễ tính vì say xỉn, xoè tay ra xin chút tiền còm sẽ dễ “thu hoạch” hơn.

Hai quái dắt xe băng qua đường. Ê, công viên rộng như thế mà không còn một chỗ nào có thể để ngựa sắt. Thì ô tô đậu chật như nêm chứ sao. Giọng Tarzan ngao ngán:

- Tiệc nhà giàu có khác. Tụi mình dựng đại kế cổng chính và khóa kỹ thôi mập.

- Ờ, dắt “xế điếc” nãy giờ tay tao cũng mỏi nhừ. Biết thế tụi mình tới quá giang chiếc BMW của chú Glockner cho nhẹ người. Karl và Gaby vậy mà sướng ha.

Hai thằng bước qua một chiếc bồn phun nước và tiến vào đại sảnh. Trước thang máy, một anh chàng kiểu cách đang đứng đợi. Người này ngoái lại ngó lướt qua hai đứa. Anh ta diện chiếc quần smốc-king và cái áo ngắn ngủn dát kim loại óng ánh. Cái áo “chối” đến nỗi ngay cả Tròn Vo cũng phải bật cười nhẹ mà khều Tarzan đầy ý tứ. Qua tấm gương treo ngay cửa thang máy, hình như người kia cũng đã thấy nụ cười của Tròn Vo, bèn quay lại.

*

Friedhelm chọn chiếc áo màu vàng để đến với buổi dạ tiệc. Gã lẩm bẩm:

- Ta sẽ làm cho cưng nổ đom đóm mắt, Stefanie ạ. Cưng mê cái áo kim loại này lắm mà.

Gã biết tỏng Stefanie thích màu…hoàng hôn. Tất nhiên thôi, bà ta đâu có đẹp đẽ gì. Ngược lại là khác, nhan sắt bà ta còn tệ hơn cả chiều tà. Nếu trên người bà ta không có uy lực của sự giàu có bạc tỷ thì ra đường sẽ chẳng có ma nào ngó. Một mụ tiểu tốt vô danh thôi.

Gã cười hà hà:

- Nhưng mà xấu cũng chẳng sao, Stefanie ạ. Đối với ta, cưng lúc nào mà chẳng là một mệnh phụ phu nhân số một của hành tinh này. Miễn là cưng đừng cạn túi, hê hê hê.

Gã cảm thấy mình hào hoa hơn lúc nào hết.

- Chậc chậc, bây giờ thì ghé thằng lưu manh Harry Zatofsky làm việc nghĩa không công đây.

Mặt Friedhelm sa sầm. Trong lúc lái xe, hình ảnh HarryZatofsky hiện rõ mồn một. Mẹ kiếp, thằng này là lưu manh đại tổ có biệt hiệu Z. Friedhelm quá biết y. Y từng buôn bán cocain, mua bán đồ ăn cắp rồi mối lái tín dụng. Nhưng hiện nay thì y sắp chìm rồi. Y tự xưng là người chuyên tư vấn về bất động sản nhưng thực ra là đang bám váy Stefanie. Dù là dân cùng hội cùng thuyền nhưng so với Friedhelm, y thuộc về đẳng cấp thấp.



Z. ở một nửa căn nhà hai hộ có gara.

Friedhelm dừng xế hộp trước cổng nhà Z.

Cổng gara mở. Z.bật đèn và vừa mở khoá. Bộ trang phục buổi chiều của anh ta màu mận non.

Friedhelm gọi qua cánh cửa sổ ô tô để mở:

- Này, Zatofsky, tôi là Friedhelm đến đón ông đây.

- Cám ơn. Nhưng xe của tôi lại chạy được rồi. Nó chỉ bị trục trặc chút xíu thôi.

Anh ta có một chiếc Volvo đỏ, ngó còn tã hơn cả chiếc Marcedes của Friedhelm.

Gã này thăm dò:

- Vậy là tôi tới uổng công ư?

- Hình như thế, anh bạn ạ.

Zatofsky cao lớn, vẻ khó gần. Đôi vai so làm anh ta ngó như không có cổ. Mặt anh ta đỏ gay, nổi bật cái mũi đầy thịt.

Friedhelm mỉa mai:

- Cám ơn ông đã không gọi điện cho tôi. Nếu không tôi đã chẳng được đi đường vòng qua đây.

- Hả? À, ra vậy. Xin ông bớt giận. Đường vòng cũng đâu có xa hơn bao nhiêu.

Friedhelm đóng cửa sổ xe, rủa:

- Rõ đồ con lợn vô ơn.

Gã rồ máy phóng vút đi, vỗ vào mặt Z một luồng khói cho đỡ tức.

Giờ đây đứng đợi thang máy gã lại gặp phải hai thằng nhãi có cái nhìn khó chịu này. Mà ngó chúng mới ngộ làm sao chứ, nhất là cái thằng mập ú như quả bóng đang cười đểu kia. Chắc nó cười cái áo “dát vàng 18 cara” của gã. Mẹ kiếp. Tụi bay làm sao biết được tối nay cái áo này sẽ làm nên chuyện gì, mặc dù nó chẳng có lấy 1 cara vàng thật. Hừ!

*

Tarzan ngó vô gương. Kẻ thứ ba ngoài hắn và Tròn Vo trình diện trong gương với bộ mặt gày gò, xanh rì chân râu, đôi mắt sâu. Ngó gã bảnh bao y như một người thợ cạo Italia, chỉ hiếm một nỗi môi trên hơi ngắn, không che hết hàm răng.

Gã ÁoVàng chợt quay lại hất hàm về phía Kloesen:

- Mày không thích tao về cái gì hả thằng béo?

Tròn Vo giật mình vì bất ngờ:

- Sao cơ? À, không. Đâu có.

- Này, tao cũng không ưa cái áo tơi của mày đâu, mũi hếch ạ.

Tarzan xen vào:

- Vậy còn với áo của tôi thì sao, thưa ông? Nếu ông thích, tôi sẽ cho ông mượn trong 3 giây, và sau đó sẽ lấy lại. Được chứ?

Friedhelm nhìn hắn chằm chằm:

- Này, tao đang tự hỏi, vì sao tụi bay tới lúc này mà chưa lên giường chứ?

- Vì tò mò, thưa ông. Từ đằng xa tụi tôi đã nhìn thấy thang máy đổ hào quang. Chúng tôi cứ tưởng ở đây có một mỏ vàng vừa xuất hiện. Chà, giá ông biết tụi tôi thất vọng đến chừng nào. Té ra chỉ là một cái áo thôi. Bởi vậy, bạn tôi mới có điệu bộ khi nãy.

Friedhelm cố nén giận. Gã gầm gừ:

- Hai thằng nhóc tầm phào.

Tarzan cười nhạt:

- Hân hạnh được làm quen. Tôi là Peter, nhưng ông được phép gọi là Tarzan. Còn đây là Willi. Nếu ông tiếp tục gọi cậu ta là Thằng Béo, hoặc Mũi Hếch, cậu ta cắn vào bắp chân ông đấy.

Đôi mắt sâu màu xám của Friedhelm tối sầm lại.

Vừa lúc đó, thang máy xuống tới tầng trệt. Friedhelm ném lại tia nhìn chết người rồi bước vào thang máy với cái hộp đựng cành hoa lan trong tay. Gã toan sập cửa trước mũi hai đứa nhưng Tarzan đã cản lại được:

Tròn Vo lảnh lót “dạy dỗ” gã liền:

- Thang máy này dành cho tất cả mọi người, thưa ông Dát Vàng.

Tarzan cười nhẹ và đóng cửa lại, ấn nút tầng 6.

Khi thang máy dừng lại, Friedhelm lao băng băng qua tiền sảnh bấm chuông một cánh cửa có hai quái theo sau. Cô người hầu cài nơ trắng trên tóc vừa mở cánh cửa là Friedhelm đã quay lại sau lưng cười gằn.

- Này, đây là một dạ hội riêng tư. Hình như tụi bay lộn tầng rồi.

Tarzan độp lại:

- Tụi tôi đến đúng chỗ đấy, thưa ông. Phu nhân Jaburg huy động chúng tôi tới đây để rửa chén đĩa mà. Ngoài ra, chúng tôi còn được phép nấu món súp đêm nữa. Nếu cần, tụi tôi có thể nhờ bà ấy giúp một tay nữa kia. Ông đã rõ chưa ạ?

Friedhelm há hốc mồm. Vừa lúc đó, từ bên trong Elisa, Gaby và Karl lướt qua gã kéo ra. Ba đứa lôi hai quái vào nhập bọn. GiọngElisa ríu rít:

- Chúc mừng hai vị hiệp sĩ. Gaby và Karl đã kể cho mình và mẹ mình nghe về chiến công lừng lẫy của hai bạn. Ai nấy đều phục sát đất.

Kloesen ưỡn ngực từ từ:

- Chuyện nhỏ mà Elisa.

Gã đàn ông “DátVàng” quê độ rút lui có trật tự. Rõ ràng Friedhelm đến chết cũng không có biên chế ở thế giới trẻ con này. Gã vừa lặn là Tarzan hỏi Elisa:

- Vừa rồi là ai vậy, Elisa?

- Hừ, gã tên Friedhelm Merpe, bạn của mẹ tôi. Không hiểu bà quen gã từ bao giờ. Tôi thì không thể chịu được gã. Cái lưỡi của gã uốn tuyệt diệu đến nỗi mẹ tôi liên tục xì tiền ra cho gã vay.

- Với tụi tôi thì gã lại có vẻ lỗ mãng. Nhưng tụi tôi đã giữ thái độ ôn hoà.

Gaby tới bên Tarzan. Tối nay cô bé trông càng xinh trong bộ trang phục dạ hội rực rỡ.

Karl thì nói rằng cậu ta đã thay mặt nhóm tặng hoa mẹ Elisa – một bó hoa được bà rất thích.

Elisa hướng dẫn cả bọn lướt qua phòng tiệc, gồm ba căn phòng lớn thông nhau. Ái chà, quan khách đông như nêm. Đủ dạng quần là áo lượt. Tarzan điểm danh sơ sơ đã thấy không dưới 70 người.

Thử nghe một chút thì thấy họ chụm lại thành từng nhóm nhỏ, ai cũng nói và chẳng ai nghe cả. Họ bàn luận chuyện trên trời dưới biển, ai cũng tỏ ra thông thuộc mọi chuyện trên trái đất, hoặc thạo chuyện tiếu lâm…Ở những góc không có tiếng cười thì người ta ném cho nhau những cái nhìn đố kỵ.

Kia rồi Friedhelm vừa kiểu cách hôn tay mẹ của Elisa và đưa tặng bà ta cái hộp mi-ca trong suốt có cành hoa lan giả.

Ấy thế mà vị mệnh phụ phu nhân đờ đẫn cám ơn rối rít. Bà ta đứng gần sàn nhảy. Cả một lô một lốc những bộ smốc-king đàn ông vây quanh bà. Cả những quý bà với những cái hôn xã giao và tia nhìn lạnh giá. Trong phòng đầy những câu kiểu như “Bạn thân yêu của tôi”, “Người bạn đáng yêu của tôi”, “Con người tuyệt vời nhất”… nghe thật là chối.

Elisa bỗng đẩy Tarzan và Kloesen về phía mẹ mình:

- Mẹ ơi, đây là những anh hùng trong trận đánh mà mẹ vừa nghe kể đấy.

Tarzan hoảng hồn. Hắn định né cái hôn đầy mùi nước hoa của bà Stefanie lên má mình mà né không được. Dù sao cũng phải lễ độ với người lớn mà. Hắn nghe nữ gia chủ ngọt ngào nói:

- Tuyệt vời. Chào nhị vị hảo hán. Gaby đã nói cho tôi nghe về cuộc đột kích táo bạo của hai cậu hồi chiều. Tôi tin chắc rằng ông chủ tiệm Kanbchliff sẽ hậu tạ các cậu một khoản lớn.

- Ồ, thưa bà Jaburg, chuyện nhỏ thôi ạ. Nhân dạ tiệc hôm nay, tụi cháu cũng xin gửi lời cám ơn bà về cuộc du lịch đến Bridigagio sắp tới.



Ngó gần thì bà Jaburg cũng không đến nỗi tệ. Chí ít bà cũng khá mơ mộng với cái áo màu đen hở vai, mái tóc hoe đỏ và cặp mắt màu tím. Tuy nhiên quan khách hình như không để ý gì tới những cái đó. Ai cũng chỉ chú mục vào chuỗi hạt đeo ở cổ bà chủ với viên kim cương sáng lấp lánh ở chính giữa.

Stefanie thân mật:

- Tôi sẽ có món quà bất ngờ tặng các bạn. Còn bây giờ, phải nhường các bạn cho con gái tôi tiếp đãi.

Tròn Vo được nước mở cờ:

- Một sự động viên kịp thời, thưa bà. Và cháu còn cho rằng: nếu buổi chiều người ta lao động cật lực thì buổi tối kiến lại càng bò bụng đấy ạ.

- Ôi, cậu dễ thương quá. Elisa ơi, con dẫn các bạn đi tham quan chỗ ngủ nhé. Đêm nay họ sẽ ở với chúng ta, phải không nào?

Tròn Vo thất vọng não nề. Hy vọng ăn uống của nó dược đổi thành chuyến thăm viếng chỗ ngủ. Nó cất bước như đeo đá theo Elisa ì ạch lên hết tầng lầu. Qua ô cửa sổ, con kênh phía dưới đục ngầu, sương mù phủ trên những mái nhà thấp lè tè toả ra muôn nghìn tia sáng khúc xạ từ ánh đèn điện sáng trưng.

Kloesen tự an ủi:

- Có một cái cầu vồng, đẹp quá hả?!

Elisa cười:

- Bạn hình như bị ngôi sao Thổ Tinh của mẹ tôi làm loá mắt rồi. Bữa nay là Thổ Tinh xịn đấy.

Tarzan ngơ ngác:

- Cái gì? Bạn định nói về viên kim cương mà mẹ bạn đang đeo ư?

- Ừ. Nó là viên siêu kim cương tên Thổ Tinh. Giá trị của nó cao hơn hẳn cái “viên đá ở Kalifaru” mà các anh vừa cứu được hôm nay ở tiệm kim hoàn.

- Tụi tôi đâu có được nhìn viên đá đó. Nó được đặt trong một cái hộp kín mà. Nhưng sao bạn lại bảo bữa nay là Thổ Tinh thật. Có viên giả nữa hả?

- Đúng. Thông thường thì mẹ tôi chỉ đeo viên Thổ Tinh phiên bản. Một cục đá bình thường được “nhái” giống hệt. Nhưng mẹ tôi đã quyết định từ nay chỉ đeo đồ trang sức thật.

Rồi cô giải thích về khả năng chữa bệnh của các loại đá quý, như người đàn bà bói toán nào đó đã nói với mẹ cô.

Tarzan cười:

- Chữa bệnh ư? Một bài tập Yoga có lẽ sẽ có tác dụng hơn đấy, mà lại tránh được trộm cướp.

- Mẹ mình sẽ chỉ đeo kim cương tuỳ chỗ thôi. Ai dại gì đeo trên đường phố cho bọn cướp theo, Tarzan.

*

Ban nhạc gồm ba người. Những nhạc công đứng khiêm tốn ở phòng giữa. Họ biết cách chơi nhạc vừa phải để quan khách không bị nhiễu âm khi tranh cãi om sòm. Thiên hạ lúc này đã chất thức ăn đầy đĩa, Tròn Vo đã tấn công tới đĩa thứ hai. Đố quái nào cậy răng nó được một lời.

Trong bếp, nút chai sâm-panh nổ bôm bốp. Các cô hầu bàn bận rộn liên tục với những cái khay đầy ắp rượu.

Tarzan lặng lẽ quan sát “Dát Vàng” Friedhelm Merpe. Gã này trò chuyện với Stefanie mà chỉ nhăm nhe cắn miếng thịt gà rán. Đã bốn lần gã toan cắn thì Stefanie lại ngừng nói, và gã lại phải đáp lời trong lúc bụng gã đói meo.

May quá, người khách mà bà chủ có vẻ bồn chồn mong từ nãy vừa được dẫn vào. Và Friedhelm vội xực ngay “con mồi” của gã.

Tiếng Elisa thì thầm bên tai Tarzan.

- Đó là Erwin Kusch, phóng viên của tờ Tin Buổi Tối. Mẹ tôi đã gọi điện mời ông ta tới.

Tarzan thoáng ngạc nhiên:

- Erwin Kusch đâu phải là một tay viết báo “lá cải”. Ông ta đâu có thì giờ hóng chuyện ở các yến tiệc kiểu này. Theo mình biết nghề của ông ta là những phóng sự điều tra tội ác kìa.

Elisa chỉ nhún vai, mỉm cười đầy ẩn ý.

Coi, Kusch xuất hiện với hai chiếc máy lủng lẳng trước ngực. Ông ta có những ngón tay ám màu vàng nhựa thuốc lá và một bộ mặt xương xương vẻ hoà nhã. Elisa tiến đến chào ông như chào một thượng khách đặc biệt.

Bây giờ thì mọi con mắt đều đổ về Erwin Kusch, thực chất là đổ về hai cái máy ảnh xịn của ông ta. Chậc, được một nhà báo nổi tiếng như Kusch đăng ảnh và đưa tin thì quả là diễm phúc. Giọng nữ gia chủ Stefanie vui vẻ:

- Các bạn thân mến, Erwin quý mến của chúng ta, người mà các bạn đều quen biết đã không bỏ qua buổi dạ tiệc này. Tôi mời Erwin đến đây để thực hiện một nhiệm vụ trọng đại. Nào, xin mời Tứ quái TKKG Tarzan, Karl, Kloesen, Gaby lại đây trình diện quan khách. Đây là bốn nhà thám tử trẻ tuổi vừa lập được một kỳ công hiển hách sẽ được Erwin chụp hình lưu niệm.

Tiếng vỗ tay nổi lên rào rào. Tarzan giật bắn mình. Hắn dở khóc dở cười nắm tay Gaby bước ra. Tròn Vo buộc phải ngưng suất ăn thứ ba, miệng càu nhàu.

Ánh đèn flash của máy ảnh loé lên từng chập. Bốn quái đứng gần gũi bên nhau, xúc động bàng hoàng.

Stefanie lại trịnh trọng phá tan không khí im lặng:

- Nhóm TKKG chính là món quà độc đáo nhất của tôi trong liên hoan này. Các bạn thân mến, các bạn sẽ còn kinh ngạc hơn khi nghe Erwin trực tiếp phỏng vấn họ.

Cuộc phỏng vấn bắt đầu. Sau mục giới thiệu họ tên, trường lớp, khiến nhiều người phá lên cười bởi cái tên ngộ nghĩnh của Tròn Vo thì tới mục phỏng vấn.

- Theo tôi biết thì buổi chiều nay cửa hàng trang sức Kanbchiliff đã bị cướp. Người ta chỉ tóm cổ được một tên lưu manh là Horst Dungert. Kế hoạch của bọn tội phạm đề ra là tiến hành cưỡng đoạt đối với cô phụ trách cửa hàng Johanna Behlen. Hôm qua bà mẹ cô ấy đã bị bọn chúng bắt cóc làm con tin để trao đổi. Johanna Behlen vì muốn cứu mẹ phải chấp nhận chuyện mở cửa cho Dungert xâm nhập. Đúng vào lúc ấy thì nhóm TKKG xuất hiện. Nào, các bạn hãy cho tôi biết, các bạn đã làm gì?

Người phóng viên đầy kinh nghiệm nói xong là chìa micro trước mặt Tarzan. Thủ lĩnh TKKG từ tốn:

- Thực ra thì chẳng có gì là ghê gớm cả. Chúng tôi đã quen với những tình huống như thế này rồi. Làm thế nào để ngăn chặn việc cướp bóc này mà vẫn bảo vệ an toàn tính mạng bà Agathe bị bắt làm con tin đây? Chúng tôi đã trả lời câu hỏi nát óc ấy bằng một biện pháp duy nhất: giả làm ăn cướp với khăn trùm mặt và hai khẩu súng hỏng không nạp đạn. Với bộ dạng đó, chúng tôi đã thành công. Dungert ngay lập tức bị tước vũ khí còn Johanna thì hoàn toàn sững sờ. Tụi tôi đã mở đường cho tên cướp bằng cách trói tay lỏng lẻo để gã có thể tẩu thoát mà báo tin cho đồng bọn. Thế là tên còn lại hoảng quá phải thả bà Agathe. Số chiến lợi phẩm đoạt trên tay tên Dungert, chúng tôi đã giao cho thanh tra Glockner, ba của Gaby đang đứng đây. Cũng cần nói, nếu không có Gaby và Karl bám sát tên Dungert thì giờ này có lẽ gã còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Tất cả chỉ có vậy thôi ạ.

Tarzab vừa dứt câu là những tràng vỗ tay rào rào vang lên.

Người phóng viên xếp micro lại.

Tứ quái nhoẻn bốn nụ cười cộng đồng ngượng nghịu.

Tarzan vô tình nhìn Friedhelm và vội đưa mắt qua chỗ khác. Gã sao thế nhỉ? Gã vỗ tay nhiệt tình như mọi người nhưng mặt lộ rõ vẻ bực tức, nụ cười khẩy hằn học.

Tiếng vỗ tay vừa chấm dứt là Erwin đã giơ micro tiến lại chỗ Kloesen:

- Cậu có run không, người anh hùng?

- Không. Tôi thường chỉ run nếu bữa ăn không đủ chất dinh dưỡng.

- Nhìn cậu tôi cũng biết cậu ăn uống tốt lắm rồi, cậu bé tròn xoe ạ. Tôi chỉ tò mò một chút về tâm trạng của cậu lúc đó thôi.

- À…cái đó thì…hì hì, tôi đã cố gắng nín cười và may phước mà nín được. Nếu cười chắc đổ bể hết.

- Túi châu báu đó trị giá vài triệu mark. Và các bạn đã đạp xe qua phố xá với cái túi đó ư?

Tarzan mỉm cười:

- Có ai biết là túi gì đâu, thưa ông.

Erwin hỏi hắn:

- Các cậu đã nhận được phần thưởng của hiệu kim hoàn Kanbchliff chứ?

- Chắc sẽ có. Tuy nhiên chúng tôi đâu phải những người đi săn phần thưởng. Chúng tôi trọng công lý, thưa ông Erwin. Chúng tôi luôn giúp đỡ mọi người, nếu có thể. Và lần này chúng tôi đã có thể.

Tiếng vỗ tay như sấm lại nổi lên. Đèn flash lại loé liên tu bất tận. Nữ gia chủ Stefanie mau mắn chen lọt vào giữa Tứ quái trong một pô ảnh.

Elisa rẽ đám đông những người khách hâm mộ để giải vây cho Tứ quái. Cô thì thầm:

- Khi họ mải uống, các bạn nên lỉnh đi. Tốt nhất là về phòng tôi. Khi nào nhảy, tụi mình mới ra lại.

Tròn Vo toét mồm cười:

- Mình chỉ thích ngó qua bếp một lần nữa. Nhất định ở đó còn thức ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau