Quyển 58 Chương 5: SAO THỔ TINH LẶN MẤT
Sự tức giận của gã tiêu tán dần.
Friedhelm đứng gần cửa ban công với cốc rượu trên tay, mồm nhai kẹo cao su chóp chép. Hầu như tất cả mọi khách khứa đều say khướt, chỉ trừ gã. Gã luôn nhớ vì sao gã có mặt ở đây.
Đèn trong ba căn phòng bỗng mờ đi tới 80 phần trăm ánh sáng. Tuyệt thật. Thiên hạ bắt đầu nhảy nhót, ve vãn nhau qua khung cảnh lờ mờ hữu tình chớ gì. Mắt Friedhelm sáng như chồn. Trong tiếng vĩ cầm rên rỉ và bóng người chen chúc lố nhố, gã quành lại và cầm tay một cô gái nào không rõ. Mẹ kiếp, thiên hạ nhảy thì gã cũng nhảy chứ sao. Cô gái tóc đen nhỏ nhắn lạ hoắc cứ ôm gì lấy gã, làm như không có gã thì cô ả sẽ đổ nhào vậy. Gớm khiếp. Gã tranh thủ ngay cơ hội ngàn năm một thuở này lôi cô ả tới gần cặp nhảy Stefanie Jaburg và Andreas von Molk, một vị quý tộc sa sút, kẻ đã từng sắm cả một chiếc ô tô sang trọng có thể lướt được trên nước. Có vẻ như Stefanie phải lòng ông này. Họ nhảy cùng nhau thật say đắm.
Trong nháy mắt, Friedhelm kéo cô nàng tóc đen lại sát rạt bà Stefanie và buông eo lưng cô ả trong vài giây. Một bàn tay gã va mạnh vào tay Stefanie để thu hút sự chú ý. Và trong chớp nhoáng, những ngón tay khác của gã lướt cực lẹ lên cái nút mở đóng của chuỗi hạt đeo trên cổ nữ gia chủ. Còn hỏi, gã quá rành cách mở cái khoá sợi dây hảo hạng ấy. Thì chính Stefanie trước đây từng cho gã ngắm một lần lúc mở hộp sắt ra chứ sao.
Thứ ánh sáng lờ mờ ma quỷ đã hỗ trợ gã. Coi, Stefanie vẫn mơ mơ màng màng giụi đầu vào ngực ông bá tước nào hay biết gì. Chuỗi hạt đính theo viên kim cương siêu đẳng đã nằm lọt trong bàn tay Friedhelm. Cánh tay kia của gã lại vòng qua eo cô gái tóc đen thật chặt.
Cứ như thế gã đại ma đầu lướt từ từ trên tấm thảm để ra cửa. Trong lúc di chuyển, gã đã “lọt” riêng viên kim cương ra, và vứt quách cái phần không cần thiết của chuỗi hạt.
Gã nhét vội viên kim cương vào túi áo và thì thầm vào tai cô gái:
- Ở đây nóng quá phải không cưng?
Cô gái thều thào:
- Ờ, nóng quá anh há?
- Mình ra ngoài ban công hóng gió còn hơn.
Ngoài ban công, Friedhelm vẫn nhai kẹo cao su một cách hờ hững khiến cô gái thất vọng.
- Ngoài này em lạnh run anh à.
- Lạnh thì vô chớ lóng ngóng làm gì. Anh cần phải ở lại đây một lát.
Người đẹp nhỏ nhắn hừ lên một tiếng đáo để rồi le te vào phòng. Chậc, đến lúc này mồ hôi Friedhelm mới bắt đầu rịn ra. Chó chết, trước sau gì mụ Stefanie cũng khám phá mình bị thó cái chuỗi hạt và thế là cảnh sát sẽ ập đến khám xét không chừa bất cứ ai, kể cả gã. Mà như thế là… bể mánh.
Friedhelm hiểu rằng không thể chuồn đi lúc này, chuồn lúc này là tự tố cáo. Trong giây phút hoang mang tột độ, gã chợt thở phào. Những ngón tay gã vừa rờ trúng mớ kẹo cao su. Ố là là, ta đã có lối thoát.
Ngay lập tức gã nhét kẹo sao su đầy mồm nhai ngồm ngoàm như sắp chết đói. Chiếc xe của gã nằm gần như thẳng chỗ ban công này xuống. Gã lẹ làng nhét viên kim cương Thổ Tinh vào trong lớp kẹo vừa nhả ra rồi vo tròn thành một cục dẻo quẹo.
Nào, bây giờ thì làm ơn liệng cho trúng chiếc xế hộp ở phía dưới. Gió đang thổi mạnh, liệng chệch mục tiêu là… xôi hỏng bỏng không. Friedhelm tin tưởng rằng gã thừa sức dán cục chất dẻo dính như keo này trúng đích ô tô của gã. Một, hai, ba…vèo…mắt Friedhelm mở trừng trừng. Thôi, chết mẹ rồi. Cục cao su không rơi vào mui chiếc Mercedes của gã mà lại rơi ngay vào chiếc Volvo màu đỏ đậu kế bên mới chết. Khốn nạn thật. Đó là chiếc xe của Harry Zatofky, oái oăm thay, đỗ ngay cạnh xe gã.
Friedhelm tự nhủ:
- Mà cũng chả sao. Ta sẽ xuống dưới thu hồi cục cao su ngay thôi.
Trong cái đầu ma giáo của Friedhelm hiện ra vẻ mặt gã Ả Rập Anis Gasthmi khi nhận được viên kim cương bá cháy. Gã sẽ hài lòng hết biết chớ còn gì.
Friedhelm thở phào bước vào nhà. Đúng thời điểm đó, một kẻ nào đó chuyển công tắc điện.
Trong ánh sáng bùng lên, Friedhelm khật khưỡng tiến đến bên cạnh nữ gia chủ. Gã hỏi thật láu cá.
- Ủa, chị đã cất báu vật trường sinh nơi cổ rồi sao?
Gã chỉ tay vô cái cổ trống không của bà. Stefanie đang vui vẻ bỗng kinh hoàng há hốc miệng:
- Lạy Chúa, “nó” đâu rồi. Tôi có cất nó đi đâu. Trời ơi! Nó…nó…bị mất rồi!
- Mất? Đánh rơi?
Stefanie ú ớ:
- Ôi, trước khi nhảy và trong lúc nhảy, nó vẫn còn mà. Hãy giúp tôi tìm nó, Friedhelm. Có lẽ nó rơi đâu đó trên thảm.
Thiên hạ bắt đầu nhốn nháo. Mọi người dường như chợt tỉnh rượu. Friedhelm vạch đám đông hỗn độn đi vô chính giữa nói oang oang:
- Tất cả hãy nghe đây, bà Jaburg đã đánh rớt chuỗi hạt có đính viên kim cương Thổ Tinh. Báu vật có thể nằm đâu đấy trên sàn nhà. Cảm phiền quý vị quan khách hãy bước qua bên, bước cẩn thận. Đặc biệt với những ai…đi ủng leo núi. Hì, hì…
Sau một phút sững sờ, mọi người đồng loạt đi rón rén trên đầu ngón chân về phía bức tường, xếp thành từng hàng như đang duyệt binh.
Bất chợt một giọng đàn ông kêu lên khàn khàn:
- A ha, tôi đã tìm thấy sợi dây chuyền…
Đúng là giọng của Harry Zatofky tự Z. Y ngồi chồm hỗm giữa sàn nhảy đắc thắng giơ cao chuỗi hạt đã bị tháo “ngôi sao Thổ Tinh” mà hồi nãy Friedhelm vất đi chớ đâu.
*
Căn phòng của Elisa có quá nhiều đồ đạc và thừa mức tiện nghi. Bộ dàn lập thể của cô bé thuộc thế hệ mới nhất. Elisa say sưa giới thiệu với Tứ quái bộ sưu tập đĩa hát Disco mới nhất. Có cả những đĩa nhạc thính phòng nổi tiếng, cũng nhiều không kém số đĩa Disco.
Nhạc cất lên thật nhẹ lòng. Tứ quái nghe say mê.
Bỗng chúng ngạc nhiên phát hiện ra rằng không có một tiếng động nào từ bên ngoài lọt vào phòng.
Tarzan chép miệng:
- Dám cuộc liên hoan đã kết thúc.
Elisa cười:
- Cửa này thiết kế cách âm mà. Hay là tụi mình xuống nhảy nhé.
Cô tắt máy. Cả bọn kéo nhau trở lại phòng tiệc. Không khí nặng trĩu như đưa đám, Tarzan hầu như không tin nổi vào mắt mình nữa. Coi, toàn bộ khách khứa bò lổm ngổm trên sàn, tất cả mọi cái đầu đều cúi xuống. Người nào cũng rờ rẫm khắp nơi trên tấm thảm. Căn phòng vang lên những tiếng thở phì phò. Lạy Chúa, họ chơi trò xúc tép mò cua hay sao đây?
Tròn Vo rú khẽ:
- Nhân loại đã bị “xụm bã chè” hết rồi, kinh dị quá.
Một công tử sực nức mùi nước hoa đàn bà đang bò qua chỗ Tarzan, nghe vậy liền giải thích:
- Phu nhân Stefanie đã bị mất viên kim cương Thổ Tinh, chỉ còn c chuỗi hạt. Chúng tôi đang tìm giúp bà ấy.
Tarzan sửng sốt. Đúng là thời buổi nguy hiểm cho những viên kim cương. Hết “viên đá ở Kalifaru” bây giờ lại đến “ngôi sao Thổ Tinh”!
Cả năm đứa liền tham gia vào cuộc tìm kiếm, nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Con Oskar tỏ vẻ kinh ngạc theo kiểu…rất cẩu trước cảnh tượng lạ lùng này.
Tarzan bỗng đứng dậy, nói to:
- Tôi nghĩ rằng trò chơi trên tám thảm này cần phải kết thúc bằng việc mời cảnh sát tới thôi. Dĩ nhiên các vị đều là người trung thực, nhưng cũng nên nghĩ tới khả năng xấu nhất là viên kim cương đang lạc vào túi ai đó.
Mọi người chới với. Họ cảm thấy như bị xúc phạm bởi một cậu bé mà trước đó họ từng vỗ tay hoan hô rầm trời. Nhưng nữ gia chủ Stefanie lại tán đồng.
- Tarzan nói có lý. Tôi không quen biết hết các vị ở đây. Vì thế chúng ta có thể áp dụng phương pháp của Tarzan để tìm ra sự thực. Và cũng để cuộc dạ tiệc này khỏi bị tai tiếng.
Friedhelm là kẻ hướng ứng đầu tiên. Gã gào to:
- Không ai được rời khỏi phòng! Hãy cởi quần áo ra…Ồ, không làm vậy khó coi quá.
Gaby bàn:
- Để khám xét, ở văn phòng thanh tra của ba tôi có một cái máy dò kim loại rất hiệu nghiệm. Chỉ cần ai đứng yên chỗ nấy là cái máy sẽ làm tốt ngay. Kẻ cắp có nuốt kim cương vào bụng cũng vẫn bị phát hiện.
Bá tánh đã ngưng xì xầm. Đề nghị của Công Chúa không bị ai phản đối. Friedhelm đến bên nữ gia chủ. Gã rót sâm panh đưa tận miệng cho bà uống từng ngụm và, ân cần nói những lời an ủi, tay kia thì dịu dàng cầm lấy tay bà.
Elisa lắc đầu bĩu môi nói với Tứ quái:
- Cái gã thô bỉ kia đang đóng vai một người bạn trung thành đấy, thật khó tin. Gã chỉ muốn khất nợ tới năm 2.000 thôi mà.
Tarzan quay sang hỏi nhỏ Gaby:
- Đề nghị của bạn hay lắm, Gaby. Bữa nay ba bạn có trực không?
- Tiếc là không. Nhưng chú Krause phụ trách cái máy. Mình có thể gọi điện báo với ba cử chú ấy đến.
- Vậy thì bạn gọi điện báo cáo vụ việc cho ba bạn gấp đi.
Tarzan bước ra đứng trước đám đông. Hắn ngao ngán ngó những người lớn mới đây từng tụm năm tụm ba xì xầm bây giờ nhìn nhau đầy nghi kỵ, nói to:
- Thưa quý vị, vì cái máy dò sẽ có phản ứng trước bất kỳ kim loại nào, nên tôi đề nghị chúng ta sẽ bỏ tất cả những vật dụng cá nhân có dính dáng đến kim loại lên chiếc bàn dài kia cho đỡ tốn thời gian. Chẳng hạn tiền xu, chìa khoá, dao nhíp, nhẫn đeo, đồ khui nút chai, dây thép…vân vân. Cả những đồng hồ đeo tay và đồ trang sức của phụ nữ nữa. Chỉ có cách đó mới sớm kết thúc cuộc tìm kiếm.
Friedhelm giễu cợt:
- Vậy sẽ không được vô cả nhà cầu lúc cái máy dò được bưng đến sao, chú em?
- Nếu ông cần đi thì xin mời. Sẽ có người dẫn ông đi, và yêu cầu không đóng cửa.
Đám đông cười rộ lên thích thú trước câu trả lời của Tarzan.
Cuối cùng ý kiến của Tarzan cũng được mọi người tán thành. Những đồ đạc quái đản được phơi bày trên chiếc bàn dài. Trong đó có tới 5 con dao bấm chết chóc.
*
Krause đến cùng với hai nhân viên điều tra hình sự. Nhà báo chuyên săn tin các vụ án Erwin Kusch đã ra về sau cuộc phỏng vấn giờ không hiểu sao cũng đã biết chuyện và lại xuất hiện. Ông ta lia máy ảnh trên đống đồ đạc mọi người vừa bỏ lên bàn, rồi lăng xăng bám theo cái máy dò.
Phòng tiệc đã qua lúc ồn ào. Ai nấy đều mong muốn có thể thoát khỏi cuộc tra tấn tinh thần một cách nhanh chóng. Họ xếp hàng đợi lượt tới trước cái máy vô tri.
Không một âm thanh nào phát ra.
Tarzan thầm dõi theo một cách bồn chồn.
Hơn 70 người hoàn toàn bình an vô sự. Friedhelm là một trong những người bị xét cuối cùng.
Cảnh sát chỉ còn nước lập biên bản và rút lui sau khi đã lấy lời trình báo của chủ nhà. Phòng tiệc giờ đây tràn ngập không khí chán chường. Những chai sâm panh bể lăn lốc và đằng kia: hộp hoa lan giả của gã Friedhelm nằm chỏng gọng chẳng ma nào thèm lượm.
*
Harry Zatofsky mỉm cười. Nỗi xúc động làm cho bộ mặt ngựa của y ửng đỏ đến tận tai. Y biết tỏng rằng Friedhelm Merpe đã cuỗm viên kim cương, nhưng thằng khốn đó đã mang lậu nó ra ngoài bằng cách nào chớ?
Đối với Friedhelm, Z còn lạ gì. Cùng là dân trong nghề, chỉ cần nhìn cử chỉ vụng về và thái độ liến láu của gã là y đi guốc vào bụng. Con mắt gã mới gian xảo làm sao chớ.
Harry đã để ý thấy tất cả và ngay lập tức nghĩ tới việc đoạt viên đá từ tay Friedhelm. Tử tế nhất là y sẽ chia cùng gã trộm cắp đó.
Harry là kẻ xuống thang máy sớm nhất, trong khi bàn dân thiên hạ, kể cả vua móc túi Friedhelm bị kẹt ở lại chờ đến phiên gặp…cái máy dò. Đứng trong thang máy y bỗng thay đổi quyết định. Tại sao y lại thoả mãn với một phần chia chứ, trong khi y có thể sở hữu tất?
Harry đã ngà ngà say. Hơi thở sặc mùi sâm panh của y càng làm sương mù tăng thêm độ dày. Y khệnh khạng chui vào chiếc Volvo đỏ dơ dáy và rồ máy phóng một mạch về nhà.
Lúc đưa xe vô gara và bật đèn lên, Harry mới nhìn thấy nó. Mẹ kiếp,cái gì đây?
Trên mui xe y là một cục kẹo cao su dẻo quẹo dính chặt. Cục kẹo cao su to ngó mới tởm làm sao chớ. Hẳn thằng vô loại nào đó đã nhổ bừa thứ cặn bã này vào mui xe của y.
Z kinh tởm lấy một mảnh khăn giấy bóc cục kẹo dẻo khổng lồ ra, vứt vô thùng rác cạnh cửa ra vào một cách không thương tiếc. Sau đó y khoá chặt cửa gara để giữ sự bình yên cần thiết cho chiếc Volvo.
Gã định bụng sáng mai sẽ “hỏi thăm” Friedhelm.
*
Đêm xuống. Ba quái Tarzan, Karl, Kloesen đều chẳng tài nào ngủ được. Ngôi sao Thổ Tinh đã lặn trên bầu trời. Bọn chúng bị ám ảnh bởi việc viên kim cương bị mất tích không một dấu vết.
Karl nói trước:
- Chắc chắn viên đá quý giá đã không còn hộ khẩu ở nhà này.
Kloesen gật đầu:
- Tao đã tìm nát nước trên tấm thảm mà cũng không thấy. Con mắt tao có thể xuyên qua cả tấm thảm nữa cơ.
Tarzan chống cằm trên gối lim dim.
- Về lý thuyết, có thể kẻ gian đã giấu nó ở phòng tiếp khách nơi cái máy dò không làm việc. Sau đó gã mang nó theo lúc ra khỏi nhà. Tao đã dự kiến điều đó nên quan sát rất kỹ từng người. Nhưng chẳng thấy gì đáng nghi cả.
Tròn Vo thảy vô miệng một mẩu sôcôla.
- Sôcôla là phép lạ của tao. Nó làm cho tao trở thành nhà thông thái. Thế này nhé, tại sao tụi mình không nghĩ đến việc “chim bồ câu đưa thư” nhỉ?
- Hả?
- Hà hà, tao hình dung câu chuyện cổ tích như sau: thằng ăn trộm tuồn ra ban công treo viên kim cương trên cổ con chim bồ câu. Thế là con chim đưa…cục đá vù đi và tên trộm mò về sào huyệt đợi chim nhả bửu bối.
Máy Tính phản đối:
- Bùa sôcôla của mày dở ẹc. Nếu thằng bất lương mang theo con chim bồ câu thì tụi mình đã thấy rồi chớ, đằng này ngoài ban công chẳng có một con chim nào.
Tròn Vo cự nự:
- Mày khó trở thành một đại thám tử, quân sư ạ. Trong giả thuyết này phải có sự tưởng tượng. Không có… chim thì có…mẹo, đúng chưa? Thí dụ tên trộm không sử dụng chim mà liệng viên kim cương xuống đường để lát nữa lượm lại, cũng ổn quá đi chứ.
- Ái chà!
- Mày phục tao rồi chú Karl?
- Không dám. Từ trên tầng 6 liệng xuống, kim cương sẽ bị trầy trụa hoặc sứt mẻ như chơi. Không một tên chôm chỉa báu vật nào chịu bị “mất giá” con mồi như vậy.
Tarzan reo lên:
- Gã chỉ liệng xuống nếu viên đá nằm trong một vỏ bọc an toàn. Chà, tao cho rằng phía dưới còn có một thằng đồng loã chờ sẵn với cái mền nhún. Một loại mền có thể được cuộn nhỏ lại như một túi xách.
Kloesen khoái quá, lại hăng hái gợi ý tiếp:
- Không có mền thì căng chiếu cũng được, phải không đại ca?
Tarzan gật gù lia lịa. Mắt hắn sáng rực:
- Ê. Tao chợt nghĩ tới một bọn có khả năng làm nhân chứng về tên đồng loã ở dưới đất.
Karl ngơ ngác:
- Ai?
- Mày không biết đâu Karl. Khi tao và Ông Địa đến đây có mấy người lang thang tụ tập trong công viên trước toà nhà. Tụi nó có ba người. Chúng có thể là nhân chứng mà cũng có thể là…Ồ, biết đâu đó.
Tarzan phán xong là nhảy phịch xuống giường.
Karl trợn mắt:
- Đại ca đi đâu đó?
- Ừ, chẳng lẽ tao lại chịu nằm đây sau phán đoán mới rồi sao? Có thể tao sẽ mời hội ấy lên đây nữa kìa.
Tròn Vo nhún vai:
- Coi chừng bà Jaburg lại sợ khóc thét nghe đại ca. Bà ấy đã quen thấy bên mình những người lịch sự như tao đây nè. Karl bỗng xen vào:
- Ồ, Willi, giờ thì tao đã nhớ ra cái việc mà tao tính nói với mày suốt tối nay, mà lại quên mất. Mày nên bỏ cái cà-vạt của mày đi thì hơn.
- Vì sao chứ?
- Vì nó làm nổi bật chiều ngang và rút ngắn chiều dài của mày. Thêm nữa cái màu hoa cà đó đâu có hợp với chiếc áo len dài tay màu đỏ chớ.
- Mày đâu biết thưởng thức cái đẹp, quân sư. Đã có 4 bà khen rằng tao có cái cà-vạt dễ thương rồi nha.
Tarzan nhanh chóng mặc quần áo, bảo:
- Tụi bây cứ ngồi đó mà cãi lộn. Tao đi đây. Tao sẽ cho họ mỗi người một mark làm thân và chắc chắn sẽ có tin tức mới.
Friedhelm đứng gần cửa ban công với cốc rượu trên tay, mồm nhai kẹo cao su chóp chép. Hầu như tất cả mọi khách khứa đều say khướt, chỉ trừ gã. Gã luôn nhớ vì sao gã có mặt ở đây.
Đèn trong ba căn phòng bỗng mờ đi tới 80 phần trăm ánh sáng. Tuyệt thật. Thiên hạ bắt đầu nhảy nhót, ve vãn nhau qua khung cảnh lờ mờ hữu tình chớ gì. Mắt Friedhelm sáng như chồn. Trong tiếng vĩ cầm rên rỉ và bóng người chen chúc lố nhố, gã quành lại và cầm tay một cô gái nào không rõ. Mẹ kiếp, thiên hạ nhảy thì gã cũng nhảy chứ sao. Cô gái tóc đen nhỏ nhắn lạ hoắc cứ ôm gì lấy gã, làm như không có gã thì cô ả sẽ đổ nhào vậy. Gớm khiếp. Gã tranh thủ ngay cơ hội ngàn năm một thuở này lôi cô ả tới gần cặp nhảy Stefanie Jaburg và Andreas von Molk, một vị quý tộc sa sút, kẻ đã từng sắm cả một chiếc ô tô sang trọng có thể lướt được trên nước. Có vẻ như Stefanie phải lòng ông này. Họ nhảy cùng nhau thật say đắm.
Trong nháy mắt, Friedhelm kéo cô nàng tóc đen lại sát rạt bà Stefanie và buông eo lưng cô ả trong vài giây. Một bàn tay gã va mạnh vào tay Stefanie để thu hút sự chú ý. Và trong chớp nhoáng, những ngón tay khác của gã lướt cực lẹ lên cái nút mở đóng của chuỗi hạt đeo trên cổ nữ gia chủ. Còn hỏi, gã quá rành cách mở cái khoá sợi dây hảo hạng ấy. Thì chính Stefanie trước đây từng cho gã ngắm một lần lúc mở hộp sắt ra chứ sao.
Thứ ánh sáng lờ mờ ma quỷ đã hỗ trợ gã. Coi, Stefanie vẫn mơ mơ màng màng giụi đầu vào ngực ông bá tước nào hay biết gì. Chuỗi hạt đính theo viên kim cương siêu đẳng đã nằm lọt trong bàn tay Friedhelm. Cánh tay kia của gã lại vòng qua eo cô gái tóc đen thật chặt.
Cứ như thế gã đại ma đầu lướt từ từ trên tấm thảm để ra cửa. Trong lúc di chuyển, gã đã “lọt” riêng viên kim cương ra, và vứt quách cái phần không cần thiết của chuỗi hạt.
Gã nhét vội viên kim cương vào túi áo và thì thầm vào tai cô gái:
- Ở đây nóng quá phải không cưng?
Cô gái thều thào:
- Ờ, nóng quá anh há?
- Mình ra ngoài ban công hóng gió còn hơn.
Ngoài ban công, Friedhelm vẫn nhai kẹo cao su một cách hờ hững khiến cô gái thất vọng.
- Ngoài này em lạnh run anh à.
- Lạnh thì vô chớ lóng ngóng làm gì. Anh cần phải ở lại đây một lát.
Người đẹp nhỏ nhắn hừ lên một tiếng đáo để rồi le te vào phòng. Chậc, đến lúc này mồ hôi Friedhelm mới bắt đầu rịn ra. Chó chết, trước sau gì mụ Stefanie cũng khám phá mình bị thó cái chuỗi hạt và thế là cảnh sát sẽ ập đến khám xét không chừa bất cứ ai, kể cả gã. Mà như thế là… bể mánh.
Friedhelm hiểu rằng không thể chuồn đi lúc này, chuồn lúc này là tự tố cáo. Trong giây phút hoang mang tột độ, gã chợt thở phào. Những ngón tay gã vừa rờ trúng mớ kẹo cao su. Ố là là, ta đã có lối thoát.
Ngay lập tức gã nhét kẹo sao su đầy mồm nhai ngồm ngoàm như sắp chết đói. Chiếc xe của gã nằm gần như thẳng chỗ ban công này xuống. Gã lẹ làng nhét viên kim cương Thổ Tinh vào trong lớp kẹo vừa nhả ra rồi vo tròn thành một cục dẻo quẹo.
Nào, bây giờ thì làm ơn liệng cho trúng chiếc xế hộp ở phía dưới. Gió đang thổi mạnh, liệng chệch mục tiêu là… xôi hỏng bỏng không. Friedhelm tin tưởng rằng gã thừa sức dán cục chất dẻo dính như keo này trúng đích ô tô của gã. Một, hai, ba…vèo…mắt Friedhelm mở trừng trừng. Thôi, chết mẹ rồi. Cục cao su không rơi vào mui chiếc Mercedes của gã mà lại rơi ngay vào chiếc Volvo màu đỏ đậu kế bên mới chết. Khốn nạn thật. Đó là chiếc xe của Harry Zatofky, oái oăm thay, đỗ ngay cạnh xe gã.
Friedhelm tự nhủ:
- Mà cũng chả sao. Ta sẽ xuống dưới thu hồi cục cao su ngay thôi.
Trong cái đầu ma giáo của Friedhelm hiện ra vẻ mặt gã Ả Rập Anis Gasthmi khi nhận được viên kim cương bá cháy. Gã sẽ hài lòng hết biết chớ còn gì.
Friedhelm thở phào bước vào nhà. Đúng thời điểm đó, một kẻ nào đó chuyển công tắc điện.
Trong ánh sáng bùng lên, Friedhelm khật khưỡng tiến đến bên cạnh nữ gia chủ. Gã hỏi thật láu cá.
- Ủa, chị đã cất báu vật trường sinh nơi cổ rồi sao?
Gã chỉ tay vô cái cổ trống không của bà. Stefanie đang vui vẻ bỗng kinh hoàng há hốc miệng:
- Lạy Chúa, “nó” đâu rồi. Tôi có cất nó đi đâu. Trời ơi! Nó…nó…bị mất rồi!
- Mất? Đánh rơi?
Stefanie ú ớ:
- Ôi, trước khi nhảy và trong lúc nhảy, nó vẫn còn mà. Hãy giúp tôi tìm nó, Friedhelm. Có lẽ nó rơi đâu đó trên thảm.
Thiên hạ bắt đầu nhốn nháo. Mọi người dường như chợt tỉnh rượu. Friedhelm vạch đám đông hỗn độn đi vô chính giữa nói oang oang:
- Tất cả hãy nghe đây, bà Jaburg đã đánh rớt chuỗi hạt có đính viên kim cương Thổ Tinh. Báu vật có thể nằm đâu đấy trên sàn nhà. Cảm phiền quý vị quan khách hãy bước qua bên, bước cẩn thận. Đặc biệt với những ai…đi ủng leo núi. Hì, hì…
Sau một phút sững sờ, mọi người đồng loạt đi rón rén trên đầu ngón chân về phía bức tường, xếp thành từng hàng như đang duyệt binh.
Bất chợt một giọng đàn ông kêu lên khàn khàn:
- A ha, tôi đã tìm thấy sợi dây chuyền…
Đúng là giọng của Harry Zatofky tự Z. Y ngồi chồm hỗm giữa sàn nhảy đắc thắng giơ cao chuỗi hạt đã bị tháo “ngôi sao Thổ Tinh” mà hồi nãy Friedhelm vất đi chớ đâu.
*
Căn phòng của Elisa có quá nhiều đồ đạc và thừa mức tiện nghi. Bộ dàn lập thể của cô bé thuộc thế hệ mới nhất. Elisa say sưa giới thiệu với Tứ quái bộ sưu tập đĩa hát Disco mới nhất. Có cả những đĩa nhạc thính phòng nổi tiếng, cũng nhiều không kém số đĩa Disco.
Nhạc cất lên thật nhẹ lòng. Tứ quái nghe say mê.
Bỗng chúng ngạc nhiên phát hiện ra rằng không có một tiếng động nào từ bên ngoài lọt vào phòng.
Tarzan chép miệng:
- Dám cuộc liên hoan đã kết thúc.
Elisa cười:
- Cửa này thiết kế cách âm mà. Hay là tụi mình xuống nhảy nhé.
Cô tắt máy. Cả bọn kéo nhau trở lại phòng tiệc. Không khí nặng trĩu như đưa đám, Tarzan hầu như không tin nổi vào mắt mình nữa. Coi, toàn bộ khách khứa bò lổm ngổm trên sàn, tất cả mọi cái đầu đều cúi xuống. Người nào cũng rờ rẫm khắp nơi trên tấm thảm. Căn phòng vang lên những tiếng thở phì phò. Lạy Chúa, họ chơi trò xúc tép mò cua hay sao đây?
Tròn Vo rú khẽ:
- Nhân loại đã bị “xụm bã chè” hết rồi, kinh dị quá.
Một công tử sực nức mùi nước hoa đàn bà đang bò qua chỗ Tarzan, nghe vậy liền giải thích:
- Phu nhân Stefanie đã bị mất viên kim cương Thổ Tinh, chỉ còn c chuỗi hạt. Chúng tôi đang tìm giúp bà ấy.
Tarzan sửng sốt. Đúng là thời buổi nguy hiểm cho những viên kim cương. Hết “viên đá ở Kalifaru” bây giờ lại đến “ngôi sao Thổ Tinh”!
Cả năm đứa liền tham gia vào cuộc tìm kiếm, nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Con Oskar tỏ vẻ kinh ngạc theo kiểu…rất cẩu trước cảnh tượng lạ lùng này.
Tarzan bỗng đứng dậy, nói to:
- Tôi nghĩ rằng trò chơi trên tám thảm này cần phải kết thúc bằng việc mời cảnh sát tới thôi. Dĩ nhiên các vị đều là người trung thực, nhưng cũng nên nghĩ tới khả năng xấu nhất là viên kim cương đang lạc vào túi ai đó.
Mọi người chới với. Họ cảm thấy như bị xúc phạm bởi một cậu bé mà trước đó họ từng vỗ tay hoan hô rầm trời. Nhưng nữ gia chủ Stefanie lại tán đồng.
- Tarzan nói có lý. Tôi không quen biết hết các vị ở đây. Vì thế chúng ta có thể áp dụng phương pháp của Tarzan để tìm ra sự thực. Và cũng để cuộc dạ tiệc này khỏi bị tai tiếng.
Friedhelm là kẻ hướng ứng đầu tiên. Gã gào to:
- Không ai được rời khỏi phòng! Hãy cởi quần áo ra…Ồ, không làm vậy khó coi quá.
Gaby bàn:
- Để khám xét, ở văn phòng thanh tra của ba tôi có một cái máy dò kim loại rất hiệu nghiệm. Chỉ cần ai đứng yên chỗ nấy là cái máy sẽ làm tốt ngay. Kẻ cắp có nuốt kim cương vào bụng cũng vẫn bị phát hiện.
Bá tánh đã ngưng xì xầm. Đề nghị của Công Chúa không bị ai phản đối. Friedhelm đến bên nữ gia chủ. Gã rót sâm panh đưa tận miệng cho bà uống từng ngụm và, ân cần nói những lời an ủi, tay kia thì dịu dàng cầm lấy tay bà.
Elisa lắc đầu bĩu môi nói với Tứ quái:
- Cái gã thô bỉ kia đang đóng vai một người bạn trung thành đấy, thật khó tin. Gã chỉ muốn khất nợ tới năm 2.000 thôi mà.
Tarzan quay sang hỏi nhỏ Gaby:
- Đề nghị của bạn hay lắm, Gaby. Bữa nay ba bạn có trực không?
- Tiếc là không. Nhưng chú Krause phụ trách cái máy. Mình có thể gọi điện báo với ba cử chú ấy đến.
- Vậy thì bạn gọi điện báo cáo vụ việc cho ba bạn gấp đi.
Tarzan bước ra đứng trước đám đông. Hắn ngao ngán ngó những người lớn mới đây từng tụm năm tụm ba xì xầm bây giờ nhìn nhau đầy nghi kỵ, nói to:
- Thưa quý vị, vì cái máy dò sẽ có phản ứng trước bất kỳ kim loại nào, nên tôi đề nghị chúng ta sẽ bỏ tất cả những vật dụng cá nhân có dính dáng đến kim loại lên chiếc bàn dài kia cho đỡ tốn thời gian. Chẳng hạn tiền xu, chìa khoá, dao nhíp, nhẫn đeo, đồ khui nút chai, dây thép…vân vân. Cả những đồng hồ đeo tay và đồ trang sức của phụ nữ nữa. Chỉ có cách đó mới sớm kết thúc cuộc tìm kiếm.
Friedhelm giễu cợt:
- Vậy sẽ không được vô cả nhà cầu lúc cái máy dò được bưng đến sao, chú em?
- Nếu ông cần đi thì xin mời. Sẽ có người dẫn ông đi, và yêu cầu không đóng cửa.
Đám đông cười rộ lên thích thú trước câu trả lời của Tarzan.
Cuối cùng ý kiến của Tarzan cũng được mọi người tán thành. Những đồ đạc quái đản được phơi bày trên chiếc bàn dài. Trong đó có tới 5 con dao bấm chết chóc.
*
Krause đến cùng với hai nhân viên điều tra hình sự. Nhà báo chuyên săn tin các vụ án Erwin Kusch đã ra về sau cuộc phỏng vấn giờ không hiểu sao cũng đã biết chuyện và lại xuất hiện. Ông ta lia máy ảnh trên đống đồ đạc mọi người vừa bỏ lên bàn, rồi lăng xăng bám theo cái máy dò.
Phòng tiệc đã qua lúc ồn ào. Ai nấy đều mong muốn có thể thoát khỏi cuộc tra tấn tinh thần một cách nhanh chóng. Họ xếp hàng đợi lượt tới trước cái máy vô tri.
Không một âm thanh nào phát ra.
Tarzan thầm dõi theo một cách bồn chồn.
Hơn 70 người hoàn toàn bình an vô sự. Friedhelm là một trong những người bị xét cuối cùng.
Cảnh sát chỉ còn nước lập biên bản và rút lui sau khi đã lấy lời trình báo của chủ nhà. Phòng tiệc giờ đây tràn ngập không khí chán chường. Những chai sâm panh bể lăn lốc và đằng kia: hộp hoa lan giả của gã Friedhelm nằm chỏng gọng chẳng ma nào thèm lượm.
*
Harry Zatofsky mỉm cười. Nỗi xúc động làm cho bộ mặt ngựa của y ửng đỏ đến tận tai. Y biết tỏng rằng Friedhelm Merpe đã cuỗm viên kim cương, nhưng thằng khốn đó đã mang lậu nó ra ngoài bằng cách nào chớ?
Đối với Friedhelm, Z còn lạ gì. Cùng là dân trong nghề, chỉ cần nhìn cử chỉ vụng về và thái độ liến láu của gã là y đi guốc vào bụng. Con mắt gã mới gian xảo làm sao chớ.
Harry đã để ý thấy tất cả và ngay lập tức nghĩ tới việc đoạt viên đá từ tay Friedhelm. Tử tế nhất là y sẽ chia cùng gã trộm cắp đó.
Harry là kẻ xuống thang máy sớm nhất, trong khi bàn dân thiên hạ, kể cả vua móc túi Friedhelm bị kẹt ở lại chờ đến phiên gặp…cái máy dò. Đứng trong thang máy y bỗng thay đổi quyết định. Tại sao y lại thoả mãn với một phần chia chứ, trong khi y có thể sở hữu tất?
Harry đã ngà ngà say. Hơi thở sặc mùi sâm panh của y càng làm sương mù tăng thêm độ dày. Y khệnh khạng chui vào chiếc Volvo đỏ dơ dáy và rồ máy phóng một mạch về nhà.
Lúc đưa xe vô gara và bật đèn lên, Harry mới nhìn thấy nó. Mẹ kiếp,cái gì đây?
Trên mui xe y là một cục kẹo cao su dẻo quẹo dính chặt. Cục kẹo cao su to ngó mới tởm làm sao chớ. Hẳn thằng vô loại nào đó đã nhổ bừa thứ cặn bã này vào mui xe của y.
Z kinh tởm lấy một mảnh khăn giấy bóc cục kẹo dẻo khổng lồ ra, vứt vô thùng rác cạnh cửa ra vào một cách không thương tiếc. Sau đó y khoá chặt cửa gara để giữ sự bình yên cần thiết cho chiếc Volvo.
Gã định bụng sáng mai sẽ “hỏi thăm” Friedhelm.
*
Đêm xuống. Ba quái Tarzan, Karl, Kloesen đều chẳng tài nào ngủ được. Ngôi sao Thổ Tinh đã lặn trên bầu trời. Bọn chúng bị ám ảnh bởi việc viên kim cương bị mất tích không một dấu vết.
Karl nói trước:
- Chắc chắn viên đá quý giá đã không còn hộ khẩu ở nhà này.
Kloesen gật đầu:
- Tao đã tìm nát nước trên tấm thảm mà cũng không thấy. Con mắt tao có thể xuyên qua cả tấm thảm nữa cơ.
Tarzan chống cằm trên gối lim dim.
- Về lý thuyết, có thể kẻ gian đã giấu nó ở phòng tiếp khách nơi cái máy dò không làm việc. Sau đó gã mang nó theo lúc ra khỏi nhà. Tao đã dự kiến điều đó nên quan sát rất kỹ từng người. Nhưng chẳng thấy gì đáng nghi cả.
Tròn Vo thảy vô miệng một mẩu sôcôla.
- Sôcôla là phép lạ của tao. Nó làm cho tao trở thành nhà thông thái. Thế này nhé, tại sao tụi mình không nghĩ đến việc “chim bồ câu đưa thư” nhỉ?
- Hả?
- Hà hà, tao hình dung câu chuyện cổ tích như sau: thằng ăn trộm tuồn ra ban công treo viên kim cương trên cổ con chim bồ câu. Thế là con chim đưa…cục đá vù đi và tên trộm mò về sào huyệt đợi chim nhả bửu bối.
Máy Tính phản đối:
- Bùa sôcôla của mày dở ẹc. Nếu thằng bất lương mang theo con chim bồ câu thì tụi mình đã thấy rồi chớ, đằng này ngoài ban công chẳng có một con chim nào.
Tròn Vo cự nự:
- Mày khó trở thành một đại thám tử, quân sư ạ. Trong giả thuyết này phải có sự tưởng tượng. Không có… chim thì có…mẹo, đúng chưa? Thí dụ tên trộm không sử dụng chim mà liệng viên kim cương xuống đường để lát nữa lượm lại, cũng ổn quá đi chứ.
- Ái chà!
- Mày phục tao rồi chú Karl?
- Không dám. Từ trên tầng 6 liệng xuống, kim cương sẽ bị trầy trụa hoặc sứt mẻ như chơi. Không một tên chôm chỉa báu vật nào chịu bị “mất giá” con mồi như vậy.
Tarzan reo lên:
- Gã chỉ liệng xuống nếu viên đá nằm trong một vỏ bọc an toàn. Chà, tao cho rằng phía dưới còn có một thằng đồng loã chờ sẵn với cái mền nhún. Một loại mền có thể được cuộn nhỏ lại như một túi xách.
Kloesen khoái quá, lại hăng hái gợi ý tiếp:
- Không có mền thì căng chiếu cũng được, phải không đại ca?
Tarzan gật gù lia lịa. Mắt hắn sáng rực:
- Ê. Tao chợt nghĩ tới một bọn có khả năng làm nhân chứng về tên đồng loã ở dưới đất.
Karl ngơ ngác:
- Ai?
- Mày không biết đâu Karl. Khi tao và Ông Địa đến đây có mấy người lang thang tụ tập trong công viên trước toà nhà. Tụi nó có ba người. Chúng có thể là nhân chứng mà cũng có thể là…Ồ, biết đâu đó.
Tarzan phán xong là nhảy phịch xuống giường.
Karl trợn mắt:
- Đại ca đi đâu đó?
- Ừ, chẳng lẽ tao lại chịu nằm đây sau phán đoán mới rồi sao? Có thể tao sẽ mời hội ấy lên đây nữa kìa.
Tròn Vo nhún vai:
- Coi chừng bà Jaburg lại sợ khóc thét nghe đại ca. Bà ấy đã quen thấy bên mình những người lịch sự như tao đây nè. Karl bỗng xen vào:
- Ồ, Willi, giờ thì tao đã nhớ ra cái việc mà tao tính nói với mày suốt tối nay, mà lại quên mất. Mày nên bỏ cái cà-vạt của mày đi thì hơn.
- Vì sao chứ?
- Vì nó làm nổi bật chiều ngang và rút ngắn chiều dài của mày. Thêm nữa cái màu hoa cà đó đâu có hợp với chiếc áo len dài tay màu đỏ chớ.
- Mày đâu biết thưởng thức cái đẹp, quân sư. Đã có 4 bà khen rằng tao có cái cà-vạt dễ thương rồi nha.
Tarzan nhanh chóng mặc quần áo, bảo:
- Tụi bây cứ ngồi đó mà cãi lộn. Tao đi đây. Tao sẽ cho họ mỗi người một mark làm thân và chắc chắn sẽ có tin tức mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất