Quyển 60 Chương 4: THIỆN* VÀ* ÁC
Gió luồn qua những con đường hun hút nằm lọt thỏm giữa các dãy nhà cao tầng. Mưa không ngừng rả rích trên phố xá tối om, tuyết đóng khá dày hắt lên một thứ ánh sáng trắng nhờ nhờ ngó thật thảm hại.
Tròn Vo gù lưng trên chiếc xe điếc làu bàu:
- Tao thù chiếc xe Audi quá. Nó mà không bắn bùn lên quần áo thì giờ này tụi mình đã ugn dung đánh chén ở nhà quân sư, việc gì phải đạp xe về trường nữa.
- Ráng chịu một chút đi mập. Số tụi mình giang hồ mà. Tao bào trướ: sau khi dằn bụng sơ sơ ở nhà Máy Tính, tụi mình còn phải bay đến nhà Schengmann để điều tra tiếp nữa đó.
- Vậy đâu phải là giang hồ, số con rệp thì có.
Nhị quái về đến sào huyệt nhằm lúc mùi thức ăn từ nhà bếp bốc lên. Đứa nào cũng cảm thấy kiến bò bao tử. Coi, hai thằng còn chưa biết phải đấu tranh tư tưởng thế nào thì một bóng người sầm sập chạy tới. Hóa ra thầy Beule trực đêm chớ ai. Giọng thầy hớt hải:
- Các em mới từ phố về hả ?
Tròn Vo hốt hoảng cho Tarzan, le lưỡi.
Đại ca của nó bình tĩnh hơn :
- Vâng ạ. Có chuyện gì, thưa thầy?
- Nguy đến nơi rồi. Christian Reihl, con trai ông nha sĩ trường mình đi đâu mất từ sáng. Các em có gặp thằng bé không?
- Tụi em mới gặp nó lúc đầu chiều mà thầy?
- Bác sĩ Rethl vừa phôn đến trường nói rằng Christian đã mất tích. Thông thường thì cứ 4 giờ rưỡi chiều là thằng bé dù có đi đâu cũng trở về nhà, nhưng bữa nay không thấy nó về. Ông bác sỹ bổ đi tìm ngay nhưng chỉ thấy chiếc xe đạp của Christian dựa bên tường, cách nhà chừng 200 mét.
Tarzan lẩm bẩm:
- Nghe vẻ có chuyện rồi. Thấy xe đạp mà lại không thấy người thì ngại thật
Thầy Beule thất vọng ra mặt:
- Vậy là các em cũng chẳng biết gì hơn.
Tarzan ngẫm nghĩ:
- Em vừa chợt nghĩ ra. Hồi mùa hè Christian từng giới thiệu chỗ ẩn thân của nó cho tụi em, đâu như là một túp lều xộc xệch ở cánh rừng ngoại ô thành phố.
Thầy Beule mừng như bắt được vàng:
- Vạt rừng ven thành phố hả em?
- Dạ , không xa quảng trường Grinll bao nhiêu, sau những ngôi nhà cuối cùng là đến.
- Em có nghĩ là chú nhóc lang thang ra tận đó không?
- Thầy yên tâm đi. Em và Willi sẽ nhào tới đó coi. Trời lạnh thế này mà Christian còn ở đó thì nó bị ướp đá mất.
Thế là hai thằng không còn đầu óc đâu để tơ tưởng tới bữa cơm chiều ấm cúng. Sau khi thay đồ, chúng lại nhào lên yên ngựa sắt giữa không gian giá rét.
Cánh rừng ngoại ô khum khum mang hình quả chuối ôm lấy một phần thành phố. Sự có mặt của nó cần thiết tựa một buồng phổi thiên nhiên lọc các khí thải độc hại. Còn phải hỏi, nền văn minh cơ khí với 44 triệu chiếc ôtô lưu hành trên đất Đức lúc nào cũng đe doạ hơi thở tinh khiết của con người.
Đại ca TKKG phóng xe vùn vụt khiến thằng mập bám theo muốn hụt hơi. Nó chửa thẩm ầm ĩ:
- Muốn ăn phải lăn vào bếp vậy mà lăn cũng chẳng được ăn. . . Đúng là số con rệp. Đã vậy, vụ việc cứ sinh sôi hoài kiểu này, chắc tao chết luôn còn gì. . .
Tarzan biết tính thằng bạn nên chẳng buồn đáp lời làm gì.
Hai thằng đã có mặt ở bìa rừng. Chúng dựng xe. Tarzan mở túi quần áo lấy đèn pin.
Tròn Vo nói chuyện cho đỡ run:
- Cũng may mà rừng này không có chó sói há, đại ca.
- Hả? Mày bảo sao?
- Thì 50 năm trước rừng này thiếu chi chó sói, beo, cọp. . .
- Ờ, còn cách đây 50 ngàn năm thì khủng long vẫn diễu binh đầy đường chớ
gì!
Hai thằng cười vui vẻ và quẹo sang phía trái con đường mòn. Ê, ngọn đèn pin Tarzan vừa lia đã chạm phải một thân người sóng soài trên mặt đất. Hắn thất sắc:
- Phải Christian không kìa?!
- Đúng là cái áo khoác hoa hoè của nó lúc chiều rồi.
Nhanh như cắt nhị quái phóng đến. Tarzan quì xuống đỡ tấm thân bất động lên. Mặt mày thằng bé bê bết máu.
Tròn vo quýnh quáng rọi đèn pin cho Tarzan làm động tác sơ cứu. Năm giây sau, Tarzan thở nặng nề:
- Tim còn thoi thóp, mạch yếu nhưng đập đều. Tội nghiệp Christian.
Thằng mập thở phào:
- Vậy là may rồi. Nhưng phải gọi ngay xe cấp cứu chứ đại ca? Làm sao đây?
- Mày chạy lẹ lên, hãy gõ cửa bất kì căn nhà nào gần đây có đèn sáng đèn nhờ gọi xe cấp cứu.
Cái viên thịt băm mang tên Tròn vo lập tức lăn lông lốc. Lúc này Tarzan mới có thì giờ xem xét kĩ vết thương của nạn nhân. Thằng bé hình như bị đánh gãy xương. Rõ ràng nó đã phải chịu một cuộc tra tấn man rợ bằng hàng loạt nắm đấm thép mới thê thảm như vậy.
Tarzan lật mí mắt Christian, cố chiếu ánh sáng của ngọn đèn vào.
- Anh đây, Christian!
Hơi thở Christian đã bắt đầu dồn dập hơn. đôi môi thơ dại của nó mấp máy chẳng thành tiếng.
- Tarzan đây, Christian! Ai đã đánh em hả?
- Em. . . em . . . đau. . . lắm. ..
- Kẻ nào đánh em, nói đi?
- Em . . . chóng mặt lắm.
- Nói đi, Christian, đã đánh em
- Râu Đỏ. Vleske. . . Thỉnh thoảng gã tới đây. . .
Christian chỉ có thể hồi sinh đến cỡ đó là. . . xỉu lại. Nó ngoẹo đầu, người mềm oặt, tay chân lạnh ngắt. Tarzan nghiến răng. đối với hắn như vậy là quá đủ. Hắn cởi áo khoác quấn cho thằng bé khốn khổ và bế xốc nó ra đường. Tròn Vo cũng đã làm
nhiệm vụ cứu tinh kịp thời. Xe cấp cứu hụ còi chạy đến, theo sau là xe cảnh sát.
Bác sĩ, nhân viên y tế và cảnh sát đồng loạt nhào xuống. Vừa liếc qua nạn nhân, bác sỹ lệnh luôn:
- Chở liền đi bịnh viện! Cấp cứu trên xe!
Tarzan lo lắng:
- Nguy kịch lắm phải không ạ?
- Tôi chưa thể nói trước được. Cậu là bà con của thằng bè à?
- Không. Tụi cháu chỉ học cùng trường. Christian là con của bác sĩ nha khoa Reithl.
- Thế à. Có thể bị bể xương mặt, ngoài ra còn có dấu hiệu chấn thương sọ não nữa. Thôi tạm biệt.
- Tụi cháu sẽ theo chú về bịnh viện luôn ạ.
Râu Đỏ Vleske đi qua đi lại như điên như khùng trong căn phòng nhỏ. Căn hộ nhà Katrin vẫn tối om. Y đang cố đoán xem đã có chuyện gì xảy ra chưa.
Vleske tự nguyền rủa mình. Thực ra y đâu muốn giết người nhưng tình thế chẳng còn cách nào khác. Nếu để cho Katrin tồn tại thì y sẽ bị diệt vong. Trời hỡi, tuổi còn nứt mắt mà nó đã tống tiền, lại còn dọa báo cảnh sát. . .
Căn phòng nhỏ như càng ngột ngạt khó thở hơn bởi nỗi thắc thỏm của Râu Đỏ. Không chịu đựng được nữa, y bèn khoác áo đội mũ bước ra ngoài.
Ma quỷ ạ, lò dò trên đường, Vleske có cảm giác ai cũng tò mò, dò xét y. Chết mẹ hay là thiên hạ đã biết tỏng y đang tính đầu độc Ktrin?
Chịu hết nổi y quyết định đi về quảng trường Grill vắng ngắt. Phải tìm chỗ vắng hơn nữa cho đỡ. . . hồi hộp. Râu Đỏ liếm mép rồi từ quảng trường tạt vô cánh rừng ven thành phố tính trụ cho đến lúc trời tối om. Trên lộ trình vô cánh rừng y đụng thằng nhóc lang thang Christian Reithl. Quỷ tha ma bắt ạ, thằng học trò miệng còn hôi sữa ấy cứ nhìn y chằm chằm. Hay nó cũng đánh hơi mình đã “thịt” Katrin hả?
Vleske chột dạ nhưng cố trấn tĩnh. Ừ. . . ừm chẳng qua là mình tự cường điệu đấy thôi. Vụ đầu độc Katrin cực kì bí mật cơ mà, thằng Christian còn lâu mới biết. Nó lảng vảng ở đây chỉ vì cái túp lếu cắm trại của nó ở trong rừng, hẳn là chỉ có thế.
Vleske ngồi phịch xuống, hai tay bưng đầu. Sau khi nói với y vài câu, Christian đã biến mất. Chỉ còn một mình, Vleske phát rồ lên vì những ảo ảnh khủng khiếp quanh cái chết của Katrin
Sau cùng, y bật dậy như chiếc lò xo. Y cần phải về để coi con bé đã ăn món thức ăn đó chưa. Nếu nó chưa ăn thì y sẽ đổ quách hộp sữa chó đẻ. Và nhân tiện phi tang luôn mớ cà độc còn thừa trong phòng y. Quả thật y tự thấy mình không có gan giết người.
Râu Đỏ sải chân phóng như bay. Còn cách nhà khoảng 500 mét, bủn rủn khi nghe tiếng còi hụ của xe cứu thương dồn dập. Rồi cả tiếng cười quen thuộc của xe cảnh sát.
Râu Đỏ cứng đờ người .
- Thế là hết. Con bé “đai” rồi.
Nghĩ vậy Vleske rẽ nối khác, không về nhà nữa. Y vào một quầy hàng bán đồ ăn tự phục vụ. Y chụp liền hai chai bia rồi móc túi trả tiền. Coi, lúc moi tiền ra bất ngờ một lá thư dính theo. Trong cơn hoảng loạn, y chìa lá thư ra trước mặt lẩm bẩm đọc: “Kính gửi Ủy ban bảo vệ trẻ em thành phố. Người gửi: Christian Reithl”.
Mắt Vleske sáng rực. Thôi đúng rồi, hồi nãy thằng học trò bụi đời Chistian Reithl trước khi lủi vô rừng đã nhét vào túi quần y lá thư này nhờ bỏ vào thùng thư càng sớm càng tốt. Khỉ gió thật, thằng nhóc khẩn khoản cứ như là muốn trăn trối điều gì vậy.
Không nén nổi tò mò, Râu Đỏ khui bao thư. Chà bên trong là một tờ giấy chữ viết nguệch ngoạc đầy lỗi chính tả, nhưng dù sao y cũng đọc được. Càng đọc y càng toát mồ hôi. Những điều thằng bé viết trong thư mới thật là rùng rợn chứ.
Vleske rùng mình. Y tu liền một hơi hết cả chai bia.
*
Christian được đưa đến khoa số 4, bịnh viện Schweizer, một chuyên khoa điều trị chấn thương sọ não. Tarzan đã tranh thủ gọi điện triệu hồi Karl và Gbyb đến bịnh viện để bàn bạc. Hai thằng còn đứng xớ rớ ngoài cổng đợi thì viên cảnh sát hộ tống xe cấp cứu thông báo :
- Tôi đã báo về tổng nha. Thanh tra Heuser sẽ đến bây giờ.
Tròn Vo chán nản thở dài vì cái tin chẳng mấy vui vẻ này.
Đúng lúc đó, từ cửa ra vào, hai đấng thân sinh ra Christian hốt hoảng lao tới. Tarzan và Tròn Vo đâu lạ gì ông nha sỹ. Ông ta to béo phục phịch, đầu múp, mắt híp, mũi đỏ màu hồng, nhẵn bóng. Lúc này mặt ông ta đỏ phừng phừng như say rượu, cằm lấm tấm mồ hôi, hằm hằm như sắp trút giận vào kẻ nào đã đánh đập con ông ta. Tarzan như muốn làm dịu bớt cơn nóng của ông nha sĩ:
- Cháu chào bác Riethl!
- Nó thế nào hả? Thấy nó ở đâu? Nó có nói tên kẻ đã đánh nó không?
Riethl hỏi liên hồi kỳ trận khiến bà vợ của vừa kịp bước tới phải đặt tay lên vai ông ta, nhắc:
- Bình tĩnh nào Riethl.
Ông nha sỹ hất bàn tay bà vợ xuống, tiếp tục hất hàm hỏi Tarzan :
- Nó nói gì, nói được gì chưa?
Tarzan hơi ngạc nhiên trước thái độ của ông nha sĩ:
- Cháu chỉ nghe được vài tiếng. Christian chỉ tỉnh vài giây, ú ớ nói tên Vleske - Râu Đỏ gì đó.
- Còn gì nữa không?
Tarzan lắc đầu. Hắn có cảm tình với mẹ Christian hơn. Bà tên là Carola, người mình dây, mảnh mai như trúc, da trắng, tóc nâu đỏ, lông mày lá liễu, đuôi mắt lá răm, miệng chúm chím xinh xinh. Nói chung đó là một phụ nữ đẹp và đằm thắm, xa lắc xa lơ với ông chồng nha sĩ cục mịch.
Bà Carola nói mà không hướng vào ai:
- Tôi muốn vào thăm con tôi.
Không thấy ai trả lời.
- Chưa được đâu cô. Bác sĩ đang khám và chụp điện cho nó.
Rethl lại hỏi trống không:
- Ở đâu?
Không ai buồn trả lời ông ta.
Năm phút sau, một cái bóng bìu tráng hiện ra. Ngó ông bác sĩ thật mệt mỏi. Ông gượng cười:
- Ông bà là bố mẹ của cháu?
Bà Carola gạt chồng ra len tới trước mặt ông b
- Vâng, thưa ông.
Vị bác sĩ trầm giọng:
- Đã qua cơn nguy kịch nhưng bị chấn thương sọ não và bể xương quai hàm. Chúng tôi buộc phải chuẩn bị phẫu thuật ngay cho cháu. Không ai được vào thăm lúc này.
Bà Carola rên lên một tiếng ai oán rồi reo mình xuống ghế bưng mặt khóc nức nở. Tròn Vo ngồi xuống kế bên đưa cho bà tờ giấy thơm để bà lau nước mắt. Trong khi đó, Beithl gầm gừ như mãnh hổ, co bàn tay thành hai nắm đấm, đi đi lại lại vẻ sốt ruột.
Viên bác sĩ gọi cô y tá tới giao những thứ người ta tìm được trong người Christian cho vợ chồng ông nha sĩ.
Ngoài một khăn tay, một chùm chìa khóa, một thỏi kẹo cao su ăn dở, một con dao dăm nhỏ, một tờ 5 mark nhàu nát còn có một người máy bằng chất dẻo mô phỏng sinh vật ngoài hành tinh năm 3011. Sinh vật này mình mẩy hầu như bị đâm thủng lỗ chỗ không chừa một chỗ nào. Rõ ràng Christian đã dùng mũi dao găm để “chích” thứ đồ chơi quái đản đó.
Nha sĩ Reithl thở dài:
- Vậy là không phải bọn chấn lột trẻ con. Tiền vẫn còn nguyên.
Tarzan thắc mắc:
- Vậy thì không hiểu vì sao thằng bé bị đánh nhỉ?
Reithl nghiến răng:
- với trăng gì nữa. Nó bị kẻ nào đó nổi khùng tấn công chớ còn gì.
Tròn Vo lẩm bẩm:
- Kẻ nào đó ắt phải là một con thú điên mất rồi.
Cánh cửa chính lại mở ra, bổ xung thêm hai quái Karl và Gaby. Tarzan tóm tắt ngay mọi việc cho hai bạn nghe và lễ phép giới thiệu về chúng với vợ chồng ông Reithl.
Cặp mắt xanh biếc của Gaby mở to trước hình nhân người máy đồ chơi bị đâm nát:
- Cái này cũng của Christian ạ?
Reithl nhún vai:
- Nó có cả tá những vật quái dị trong nhà ấy trong nhà. Gaby di di ngón tay thon thả của cô lên những vết đám ở hình nhân người máy với một nỗi đau xót cố nén. Cố nén trần ngâm:
- Đây là hình nộm UKTUTOR! Vừa rồi, tivi có chiếu, một bộ phim truyền hình nhiều tập về con dã thú này. Nó từ một hành tinh xa xăm đổ bộ xuống trái đất với nhiệm vụ ăn thịt nhân loại và tiêu hủy trái đất vào năm 3011. Cháu nghĩ rằng Christian đã theo dõi không sót bộ phim này và bị ảnh hưởng nặng nề.
Bà Carola đính chính liền, vẻ không bằng lòng:
- Gia đình chúng tôi giáo dục thằng bé rất chu đáo, đâu có để mặc nó xem thứ phim bậy bạ đó.
- Cháu cũng hy vọng như vậy.
- Vậy sao cô lại nhận xét thế hả?
- Cũng chỉ là một khả năng thôi mà, thưa bà Reithl.
Tròn Vo gù lưng trên chiếc xe điếc làu bàu:
- Tao thù chiếc xe Audi quá. Nó mà không bắn bùn lên quần áo thì giờ này tụi mình đã ugn dung đánh chén ở nhà quân sư, việc gì phải đạp xe về trường nữa.
- Ráng chịu một chút đi mập. Số tụi mình giang hồ mà. Tao bào trướ: sau khi dằn bụng sơ sơ ở nhà Máy Tính, tụi mình còn phải bay đến nhà Schengmann để điều tra tiếp nữa đó.
- Vậy đâu phải là giang hồ, số con rệp thì có.
Nhị quái về đến sào huyệt nhằm lúc mùi thức ăn từ nhà bếp bốc lên. Đứa nào cũng cảm thấy kiến bò bao tử. Coi, hai thằng còn chưa biết phải đấu tranh tư tưởng thế nào thì một bóng người sầm sập chạy tới. Hóa ra thầy Beule trực đêm chớ ai. Giọng thầy hớt hải:
- Các em mới từ phố về hả ?
Tròn Vo hốt hoảng cho Tarzan, le lưỡi.
Đại ca của nó bình tĩnh hơn :
- Vâng ạ. Có chuyện gì, thưa thầy?
- Nguy đến nơi rồi. Christian Reihl, con trai ông nha sĩ trường mình đi đâu mất từ sáng. Các em có gặp thằng bé không?
- Tụi em mới gặp nó lúc đầu chiều mà thầy?
- Bác sĩ Rethl vừa phôn đến trường nói rằng Christian đã mất tích. Thông thường thì cứ 4 giờ rưỡi chiều là thằng bé dù có đi đâu cũng trở về nhà, nhưng bữa nay không thấy nó về. Ông bác sỹ bổ đi tìm ngay nhưng chỉ thấy chiếc xe đạp của Christian dựa bên tường, cách nhà chừng 200 mét.
Tarzan lẩm bẩm:
- Nghe vẻ có chuyện rồi. Thấy xe đạp mà lại không thấy người thì ngại thật
Thầy Beule thất vọng ra mặt:
- Vậy là các em cũng chẳng biết gì hơn.
Tarzan ngẫm nghĩ:
- Em vừa chợt nghĩ ra. Hồi mùa hè Christian từng giới thiệu chỗ ẩn thân của nó cho tụi em, đâu như là một túp lều xộc xệch ở cánh rừng ngoại ô thành phố.
Thầy Beule mừng như bắt được vàng:
- Vạt rừng ven thành phố hả em?
- Dạ , không xa quảng trường Grinll bao nhiêu, sau những ngôi nhà cuối cùng là đến.
- Em có nghĩ là chú nhóc lang thang ra tận đó không?
- Thầy yên tâm đi. Em và Willi sẽ nhào tới đó coi. Trời lạnh thế này mà Christian còn ở đó thì nó bị ướp đá mất.
Thế là hai thằng không còn đầu óc đâu để tơ tưởng tới bữa cơm chiều ấm cúng. Sau khi thay đồ, chúng lại nhào lên yên ngựa sắt giữa không gian giá rét.
Cánh rừng ngoại ô khum khum mang hình quả chuối ôm lấy một phần thành phố. Sự có mặt của nó cần thiết tựa một buồng phổi thiên nhiên lọc các khí thải độc hại. Còn phải hỏi, nền văn minh cơ khí với 44 triệu chiếc ôtô lưu hành trên đất Đức lúc nào cũng đe doạ hơi thở tinh khiết của con người.
Đại ca TKKG phóng xe vùn vụt khiến thằng mập bám theo muốn hụt hơi. Nó chửa thẩm ầm ĩ:
- Muốn ăn phải lăn vào bếp vậy mà lăn cũng chẳng được ăn. . . Đúng là số con rệp. Đã vậy, vụ việc cứ sinh sôi hoài kiểu này, chắc tao chết luôn còn gì. . .
Tarzan biết tính thằng bạn nên chẳng buồn đáp lời làm gì.
Hai thằng đã có mặt ở bìa rừng. Chúng dựng xe. Tarzan mở túi quần áo lấy đèn pin.
Tròn Vo nói chuyện cho đỡ run:
- Cũng may mà rừng này không có chó sói há, đại ca.
- Hả? Mày bảo sao?
- Thì 50 năm trước rừng này thiếu chi chó sói, beo, cọp. . .
- Ờ, còn cách đây 50 ngàn năm thì khủng long vẫn diễu binh đầy đường chớ
gì!
Hai thằng cười vui vẻ và quẹo sang phía trái con đường mòn. Ê, ngọn đèn pin Tarzan vừa lia đã chạm phải một thân người sóng soài trên mặt đất. Hắn thất sắc:
- Phải Christian không kìa?!
- Đúng là cái áo khoác hoa hoè của nó lúc chiều rồi.
Nhanh như cắt nhị quái phóng đến. Tarzan quì xuống đỡ tấm thân bất động lên. Mặt mày thằng bé bê bết máu.
Tròn vo quýnh quáng rọi đèn pin cho Tarzan làm động tác sơ cứu. Năm giây sau, Tarzan thở nặng nề:
- Tim còn thoi thóp, mạch yếu nhưng đập đều. Tội nghiệp Christian.
Thằng mập thở phào:
- Vậy là may rồi. Nhưng phải gọi ngay xe cấp cứu chứ đại ca? Làm sao đây?
- Mày chạy lẹ lên, hãy gõ cửa bất kì căn nhà nào gần đây có đèn sáng đèn nhờ gọi xe cấp cứu.
Cái viên thịt băm mang tên Tròn vo lập tức lăn lông lốc. Lúc này Tarzan mới có thì giờ xem xét kĩ vết thương của nạn nhân. Thằng bé hình như bị đánh gãy xương. Rõ ràng nó đã phải chịu một cuộc tra tấn man rợ bằng hàng loạt nắm đấm thép mới thê thảm như vậy.
Tarzan lật mí mắt Christian, cố chiếu ánh sáng của ngọn đèn vào.
- Anh đây, Christian!
Hơi thở Christian đã bắt đầu dồn dập hơn. đôi môi thơ dại của nó mấp máy chẳng thành tiếng.
- Tarzan đây, Christian! Ai đã đánh em hả?
- Em. . . em . . . đau. . . lắm. ..
- Kẻ nào đánh em, nói đi?
- Em . . . chóng mặt lắm.
- Nói đi, Christian, đã đánh em
- Râu Đỏ. Vleske. . . Thỉnh thoảng gã tới đây. . .
Christian chỉ có thể hồi sinh đến cỡ đó là. . . xỉu lại. Nó ngoẹo đầu, người mềm oặt, tay chân lạnh ngắt. Tarzan nghiến răng. đối với hắn như vậy là quá đủ. Hắn cởi áo khoác quấn cho thằng bé khốn khổ và bế xốc nó ra đường. Tròn Vo cũng đã làm
nhiệm vụ cứu tinh kịp thời. Xe cấp cứu hụ còi chạy đến, theo sau là xe cảnh sát.
Bác sĩ, nhân viên y tế và cảnh sát đồng loạt nhào xuống. Vừa liếc qua nạn nhân, bác sỹ lệnh luôn:
- Chở liền đi bịnh viện! Cấp cứu trên xe!
Tarzan lo lắng:
- Nguy kịch lắm phải không ạ?
- Tôi chưa thể nói trước được. Cậu là bà con của thằng bè à?
- Không. Tụi cháu chỉ học cùng trường. Christian là con của bác sĩ nha khoa Reithl.
- Thế à. Có thể bị bể xương mặt, ngoài ra còn có dấu hiệu chấn thương sọ não nữa. Thôi tạm biệt.
- Tụi cháu sẽ theo chú về bịnh viện luôn ạ.
Râu Đỏ Vleske đi qua đi lại như điên như khùng trong căn phòng nhỏ. Căn hộ nhà Katrin vẫn tối om. Y đang cố đoán xem đã có chuyện gì xảy ra chưa.
Vleske tự nguyền rủa mình. Thực ra y đâu muốn giết người nhưng tình thế chẳng còn cách nào khác. Nếu để cho Katrin tồn tại thì y sẽ bị diệt vong. Trời hỡi, tuổi còn nứt mắt mà nó đã tống tiền, lại còn dọa báo cảnh sát. . .
Căn phòng nhỏ như càng ngột ngạt khó thở hơn bởi nỗi thắc thỏm của Râu Đỏ. Không chịu đựng được nữa, y bèn khoác áo đội mũ bước ra ngoài.
Ma quỷ ạ, lò dò trên đường, Vleske có cảm giác ai cũng tò mò, dò xét y. Chết mẹ hay là thiên hạ đã biết tỏng y đang tính đầu độc Ktrin?
Chịu hết nổi y quyết định đi về quảng trường Grill vắng ngắt. Phải tìm chỗ vắng hơn nữa cho đỡ. . . hồi hộp. Râu Đỏ liếm mép rồi từ quảng trường tạt vô cánh rừng ven thành phố tính trụ cho đến lúc trời tối om. Trên lộ trình vô cánh rừng y đụng thằng nhóc lang thang Christian Reithl. Quỷ tha ma bắt ạ, thằng học trò miệng còn hôi sữa ấy cứ nhìn y chằm chằm. Hay nó cũng đánh hơi mình đã “thịt” Katrin hả?
Vleske chột dạ nhưng cố trấn tĩnh. Ừ. . . ừm chẳng qua là mình tự cường điệu đấy thôi. Vụ đầu độc Katrin cực kì bí mật cơ mà, thằng Christian còn lâu mới biết. Nó lảng vảng ở đây chỉ vì cái túp lếu cắm trại của nó ở trong rừng, hẳn là chỉ có thế.
Vleske ngồi phịch xuống, hai tay bưng đầu. Sau khi nói với y vài câu, Christian đã biến mất. Chỉ còn một mình, Vleske phát rồ lên vì những ảo ảnh khủng khiếp quanh cái chết của Katrin
Sau cùng, y bật dậy như chiếc lò xo. Y cần phải về để coi con bé đã ăn món thức ăn đó chưa. Nếu nó chưa ăn thì y sẽ đổ quách hộp sữa chó đẻ. Và nhân tiện phi tang luôn mớ cà độc còn thừa trong phòng y. Quả thật y tự thấy mình không có gan giết người.
Râu Đỏ sải chân phóng như bay. Còn cách nhà khoảng 500 mét, bủn rủn khi nghe tiếng còi hụ của xe cứu thương dồn dập. Rồi cả tiếng cười quen thuộc của xe cảnh sát.
Râu Đỏ cứng đờ người .
- Thế là hết. Con bé “đai” rồi.
Nghĩ vậy Vleske rẽ nối khác, không về nhà nữa. Y vào một quầy hàng bán đồ ăn tự phục vụ. Y chụp liền hai chai bia rồi móc túi trả tiền. Coi, lúc moi tiền ra bất ngờ một lá thư dính theo. Trong cơn hoảng loạn, y chìa lá thư ra trước mặt lẩm bẩm đọc: “Kính gửi Ủy ban bảo vệ trẻ em thành phố. Người gửi: Christian Reithl”.
Mắt Vleske sáng rực. Thôi đúng rồi, hồi nãy thằng học trò bụi đời Chistian Reithl trước khi lủi vô rừng đã nhét vào túi quần y lá thư này nhờ bỏ vào thùng thư càng sớm càng tốt. Khỉ gió thật, thằng nhóc khẩn khoản cứ như là muốn trăn trối điều gì vậy.
Không nén nổi tò mò, Râu Đỏ khui bao thư. Chà bên trong là một tờ giấy chữ viết nguệch ngoạc đầy lỗi chính tả, nhưng dù sao y cũng đọc được. Càng đọc y càng toát mồ hôi. Những điều thằng bé viết trong thư mới thật là rùng rợn chứ.
Vleske rùng mình. Y tu liền một hơi hết cả chai bia.
*
Christian được đưa đến khoa số 4, bịnh viện Schweizer, một chuyên khoa điều trị chấn thương sọ não. Tarzan đã tranh thủ gọi điện triệu hồi Karl và Gbyb đến bịnh viện để bàn bạc. Hai thằng còn đứng xớ rớ ngoài cổng đợi thì viên cảnh sát hộ tống xe cấp cứu thông báo :
- Tôi đã báo về tổng nha. Thanh tra Heuser sẽ đến bây giờ.
Tròn Vo chán nản thở dài vì cái tin chẳng mấy vui vẻ này.
Đúng lúc đó, từ cửa ra vào, hai đấng thân sinh ra Christian hốt hoảng lao tới. Tarzan và Tròn Vo đâu lạ gì ông nha sỹ. Ông ta to béo phục phịch, đầu múp, mắt híp, mũi đỏ màu hồng, nhẵn bóng. Lúc này mặt ông ta đỏ phừng phừng như say rượu, cằm lấm tấm mồ hôi, hằm hằm như sắp trút giận vào kẻ nào đã đánh đập con ông ta. Tarzan như muốn làm dịu bớt cơn nóng của ông nha sĩ:
- Cháu chào bác Riethl!
- Nó thế nào hả? Thấy nó ở đâu? Nó có nói tên kẻ đã đánh nó không?
Riethl hỏi liên hồi kỳ trận khiến bà vợ của vừa kịp bước tới phải đặt tay lên vai ông ta, nhắc:
- Bình tĩnh nào Riethl.
Ông nha sỹ hất bàn tay bà vợ xuống, tiếp tục hất hàm hỏi Tarzan :
- Nó nói gì, nói được gì chưa?
Tarzan hơi ngạc nhiên trước thái độ của ông nha sĩ:
- Cháu chỉ nghe được vài tiếng. Christian chỉ tỉnh vài giây, ú ớ nói tên Vleske - Râu Đỏ gì đó.
- Còn gì nữa không?
Tarzan lắc đầu. Hắn có cảm tình với mẹ Christian hơn. Bà tên là Carola, người mình dây, mảnh mai như trúc, da trắng, tóc nâu đỏ, lông mày lá liễu, đuôi mắt lá răm, miệng chúm chím xinh xinh. Nói chung đó là một phụ nữ đẹp và đằm thắm, xa lắc xa lơ với ông chồng nha sĩ cục mịch.
Bà Carola nói mà không hướng vào ai:
- Tôi muốn vào thăm con tôi.
Không thấy ai trả lời.
- Chưa được đâu cô. Bác sĩ đang khám và chụp điện cho nó.
Rethl lại hỏi trống không:
- Ở đâu?
Không ai buồn trả lời ông ta.
Năm phút sau, một cái bóng bìu tráng hiện ra. Ngó ông bác sĩ thật mệt mỏi. Ông gượng cười:
- Ông bà là bố mẹ của cháu?
Bà Carola gạt chồng ra len tới trước mặt ông b
- Vâng, thưa ông.
Vị bác sĩ trầm giọng:
- Đã qua cơn nguy kịch nhưng bị chấn thương sọ não và bể xương quai hàm. Chúng tôi buộc phải chuẩn bị phẫu thuật ngay cho cháu. Không ai được vào thăm lúc này.
Bà Carola rên lên một tiếng ai oán rồi reo mình xuống ghế bưng mặt khóc nức nở. Tròn Vo ngồi xuống kế bên đưa cho bà tờ giấy thơm để bà lau nước mắt. Trong khi đó, Beithl gầm gừ như mãnh hổ, co bàn tay thành hai nắm đấm, đi đi lại lại vẻ sốt ruột.
Viên bác sĩ gọi cô y tá tới giao những thứ người ta tìm được trong người Christian cho vợ chồng ông nha sĩ.
Ngoài một khăn tay, một chùm chìa khóa, một thỏi kẹo cao su ăn dở, một con dao dăm nhỏ, một tờ 5 mark nhàu nát còn có một người máy bằng chất dẻo mô phỏng sinh vật ngoài hành tinh năm 3011. Sinh vật này mình mẩy hầu như bị đâm thủng lỗ chỗ không chừa một chỗ nào. Rõ ràng Christian đã dùng mũi dao găm để “chích” thứ đồ chơi quái đản đó.
Nha sĩ Reithl thở dài:
- Vậy là không phải bọn chấn lột trẻ con. Tiền vẫn còn nguyên.
Tarzan thắc mắc:
- Vậy thì không hiểu vì sao thằng bé bị đánh nhỉ?
Reithl nghiến răng:
- với trăng gì nữa. Nó bị kẻ nào đó nổi khùng tấn công chớ còn gì.
Tròn Vo lẩm bẩm:
- Kẻ nào đó ắt phải là một con thú điên mất rồi.
Cánh cửa chính lại mở ra, bổ xung thêm hai quái Karl và Gaby. Tarzan tóm tắt ngay mọi việc cho hai bạn nghe và lễ phép giới thiệu về chúng với vợ chồng ông Reithl.
Cặp mắt xanh biếc của Gaby mở to trước hình nhân người máy đồ chơi bị đâm nát:
- Cái này cũng của Christian ạ?
Reithl nhún vai:
- Nó có cả tá những vật quái dị trong nhà ấy trong nhà. Gaby di di ngón tay thon thả của cô lên những vết đám ở hình nhân người máy với một nỗi đau xót cố nén. Cố nén trần ngâm:
- Đây là hình nộm UKTUTOR! Vừa rồi, tivi có chiếu, một bộ phim truyền hình nhiều tập về con dã thú này. Nó từ một hành tinh xa xăm đổ bộ xuống trái đất với nhiệm vụ ăn thịt nhân loại và tiêu hủy trái đất vào năm 3011. Cháu nghĩ rằng Christian đã theo dõi không sót bộ phim này và bị ảnh hưởng nặng nề.
Bà Carola đính chính liền, vẻ không bằng lòng:
- Gia đình chúng tôi giáo dục thằng bé rất chu đáo, đâu có để mặc nó xem thứ phim bậy bạ đó.
- Cháu cũng hy vọng như vậy.
- Vậy sao cô lại nhận xét thế hả?
- Cũng chỉ là một khả năng thôi mà, thưa bà Reithl.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất