Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 61 Chương 1: NGƯỜI CHẾT CẦN SỰ GIÚP ĐỠ

Trước Sau
Tiếng phanh rít ken két. Cuối cùng chuyến tàu hỏa liên tỉnh cũng dừng bánh. Tarzan tay cầm túi thể thao nhảy xuống tàu, cứ mỗi lần về mái nhà xưa là bao giờ hắn cũng hồi hộp, hắn đưa mắt nhìn những người ra đón thân nhân đi lại nhộn nhịp trên sân ga.

Đây là nhà ga chính quê hương Tarzan. Hôm nay là ngày nghỉ thu đầu tiên và hắn sẽ được gặp má. Hắn đặt túi xuống đất, sửa lại áo khoác gió cho ngay ngắn và ngó dáo dác tìm má. Không thấy đâu cả. Hắn chờ sốt ruột đến nỗi phải cất bước đi dọc con tàu nhưng vẫn không thấy hình bóng thân thuộc. Số người trên sân ga thưa thớt dần, hầu hết hành khách đã lên tàu, chỉ còn một vài người đang lặc lè chuyển hành lý lên t

Hay là má chưa tìm được chỗ đậu xe? Không có lý. Phương châm của má là thà đến sớm nửa giờ còn hơn là trễ năm phút kia mà.

Một người đàn bà có mái tóc đỏ hoe chạy vội lên cầu thang. Bà vẫy tay và gọi thật to:

- Tarzan! Tarzan!

Tarzan nhận ra cô Marion Thebet, người bạn gái thân nhất của má mình. Chết rồi, không biết má làm sao thế này. Hắn xách cái túi nặng tới 15 kí đựng đủ thứ hầm bà lằng chạy hộc tốc tới chỗ cô Marion. Hắn ôm lấy cô:

- Chào cô. Má cháu đâu?

Người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc khá diêm dúa mỉm cười. Điều đó chứng tỏ không có gì đáng lo.

- Cháu đừng sợ, không có gì nghiêm trọng đến tính mạng má cháu đâu. Má cháu bị tai nạn, trật gân đầu gối, phải tiến hành một ca phẫu thuật nhỏ. Cũng phải nằm viện vài ba tuần.

Mặt Tarzan tái nhợt vì lo sợ:

- Chuyện xảy ra thế nào vậy cô?

- Chẳng qua là số xui thôi cháu ạ. Tai nạn xảy ra do một cụ già lái xe bất cẩn. Lúc đèn xanh, má cháu vội vã băng qua đường thì ông cụ 82 tuổi mắt quáng gà ấy trờ tới. Cụ mắt kém và bị mù màu, đâu phân biệt được thế nào là màu đỏ, màu xanh… thế cho nên sự cố xảy ra. Ông cụ bị sốc nặng, cũng nằm bịnh viện nốt. Cụ ấy ân hận lắ

Tarzan vội hỏi:

- Xin cô đưa cháu đến chỗ má cháu, được không ạ?

- Tất nhiên rồi, cháu đừng lo ngại nhiều, má cháu hoàn toàn tỉnh táo, chỉ hơi buồn là không có dịp lo cho cháu.

- Ồ không sao ạ, cháu chỉ thương má cháu…

Hai cô cháu đi ra bãi đỗ xe, lên chiếc xe con mác Nhật Bản. Con chó cảnh lùn tịt nhảy phốc lên lòng Tarzan và liếm mặt hắn. Tarzan khoái trá nhét con chó vào áo gió và kéo khóa lại.

Cô Marion cười:

- Nó vẫn nhận ra cháu đó.

- Cô ơi, má cháu còn bị vết thương nào nữa không ạ?

- Không, trong cái rủi vẫn có cái may. Má cháu bị chiếc xe hất văng ra ngoài, va vào một ông béo quay nặng cỡ tạ rưỡi, nên như ngã vô một cái phao vậy. Ông ta ngã sấp nên cũng không việc gì.

- Má cháu nằm ở bịnh viện nào, thưa cô?

- Ở nhà thương Nữ Thánh Maria. Về vết thương của má, cháu có thể hoàn toàn yên tâm.

Tarzan ngẩng đầu lên:

- Cô định nói gì nữa ạ?

- Có một c chuyện quan trọng nhưng có lẽ nên để má cháu trực tiếp kể cho cháu nghe.

- Có việc gì liên quan tới cháu phải không cô?

Hắn tự nhủ: không biết chuyện gì đây? Ở ký túc xá? Hay trường học? Mình có điểm toán 1, thể thao 1, học tập được xếp loại xuất sắc. Không cãi cọ, đánh lộn với ai. Tất nhiên cũng bị nhắc nhở về chuyện leo tường làm đặc vụ mạo hiểm nhưng đều mang lại điều tốt lành kia mà.

Marion dừng xe lại trước đèn đỏ và nói:

- Chuyện này liên quan tới ba cháu.

Tarzan sững sờ. Ba đã mất cách đây 6 năm vì một tai nạn máy bay cùng với một số đồng nghiệp và bạn hàng. Lúc đó kỹ sư Maximilian Carsten mới 36 tuổi.

Tarzan lẩm bẩm:

- Chuyện gì đây, thôi để má cháu kể.

Cô Marion dừng xe trước cổng bịnh viện. Cô phải đi có việc nên không cùng Tarzan vào viện. Tarzan thả con chó lên ghế, vớ lấy túi xách, cám ơn cô và vọt ra ngoài. Cô Marion nói với theo:

- Nói với mẹ là chiều mai cô sẽ vào thăm.

Tarzan đi thang máy lên tầng 4, phòng 11 như lời dặn trước của cô Marion. Má hắn nằm một mình trong phòng có hai giường. Hắn mở cửa, lao vào ôm choàng lấy má.

*

Mãi lúc này Tarzan mới đỡ lo. Quả là không c gì đáng phải lo ngại cả. Mẹ Tarzan là một người phụ nữ xinh đẹp và tuyệt vời về mọi phương diện, ngày mai bà phải lên bàn mổ mà lúc này vẫn tươi tỉnh, không có vẻ gì là bệnh nhân cả. Bà Susane vuốt tóc con trai:

- Bác sĩ bảo má phải ở đây điều trị hai tuần. Thì cứ coi như đang nghỉ hè, ngủ bằng thích phải không con?

Tarzan ngồi xuống một chiếc ghế cạnh giường. Hắn nói:

- Con nghĩ rằng cảnh sát nên thu hết bằng lái của các cụ già, không cho các cụ lái xe mới phải. Má không phải lo gì cho con đâu. Hàng ngày con sẽ vào với má, mai con sẽ mang vào cho má cái tivi xách tay và sách báo đọc đỡ buồn.

Bà Susane mỉm cười:

- Thế là đã có con lo cho mẹ tất cả rồi.

Tarzan cảm thấy sốt ruột nhưng hắn không muốn hỏi mẹ ngay. Bà Susane tinh ý nhận ra:

- Cô Marion đã nói với con rồi phải không?

- Chưa, thưa má. Cô ấy muốn má kể cho con nghe chuyện liên quan đến ba con.

Bà Susane trầm ngâm:

- Ừ… ừm, có một ông nhà báo tên là Hartwig Reuter sáng hôm qua gọi điện tới cơ quan tìm má.

- Ông ta muốn gì ạ?

- Ông ta muốn gặp mẹ để kể một câu chuyện, ông ta nói rằng muốn mẹ là người đầu tiên biết chuyện này, đó là một tội ác mang tầm cỡ quốc tế. Một tội ác mà sau gần 7 năm trời mới bị bại lộ… Con ạ.

Bà ngừng lại rồi cất tiếng khó nhọc:

- Đáng tiếc là tội ác đó lại do ba con gây ra.

Tarzan ngẩn người ra, không thể hiểu nổi những điều vừa nghe được. Nhưng hắn mau chóng phá lên cười:

- Dù ba mất từ lúc con còn bé dại, tuy nhiên con dám cả quyết rằng không ai trung thực và đạo đức như ba hết. Cái gã phóng viên kia đúng là tung tin vịt.

- Con đã nghĩ rất đúng về ba con đó.

- Nếu gã phóng viên viết bài về ba bậy bạ, con sẽ “nói chuyện” với gã.

Bà Susane ngồi thẳng người lên, tay xoa tấm ga giường:

- Như má đã nói, ông ta tên là Hartwig Reuter và có vẻ là một nhà báo biết điều. Ông ta muốn biết sự thật nên mới tiết lộ cho má chuyện đó và muốn hỏi ý kiến má.

- Biết điều ư? Má tin chuyện đó sao?



Bà Susane thở dài. Trời ạ, chẳng lẽ má lại hoài nghi hay sao?

Bà nói khổ s

- Má mới đầu cũng không tin ông ta, nhưng làm sao biết được mọi uẩn khúc. Có thể hồi đó ba con đã phạm sai lầm mà không hề ngờ đến. Ba con nguyên là kỹ sư xây dựng chuyên về các công trình cao tầng và là một trong những cán bộ lãnh đạo của công ty xây dựng WU BAU. Hồi đó công ty này có nhiều công trình xây dựng ở vùng Trung Cận Đông. Biết đâu những công trình ấy sau này bị sử dụng với những mục đích khác.

- Để làm gì kia chứ? Tất nhiên chỉ cần lắp thêm chấn song sắt là có thể biến khách sạn thành nhà tù và nhà máy cán thép thành khu chơi gôn được mà. Nhưng việc đó liên quan gì đến ba kia chứ.

Bà Susane ngập ngừng rồi nói:

- Ông Reuter nói về một nhà máy sản xuất hơi độc.

- Má bảo sao ạ?

- Ừ, má đã phản đối ông ta kịch liệt, má bảo không bao giờ chồng tôi lại là những việc đó, nhưng ông Reuter có những bằng cớ về nhà máy hơi độc đang tồn tại, ông ta hứa cung cấp chi tiết cho má nghe tối hôm nay. Mà con có biết ông ấy ở đâu không? Ở ngay thành phố mà con và các bạn con đang sống và học tập. Reuter cũng bắt đầu điều tra từ thành phố này. Thời gian đầu lúc ba và má lấy nhau, ba má cũng sống ở đấy. Ba con cũng học tại trường nội trú nổi tiếng mà con đang học. Chỉ đến khi ba con mất, má mới chuyển về đây để kiếm việc làm. Má buộc phải để con vào học trường nội trú vì chưa tìm ra cách tối ưu nào khác.

Cả một khúc phim quá khứ quay trong đầu Tarzan loang loáng. Khúc phim ngắn gọn và xúc động. Hắn bồi h

- Ông Reuter hẹn má lúc mấy giờ?

- 20 giờ tại khách sạn Mondial con ạ. Khi đó, má chưa bị tai nạn.

- Được rồi, ông ta sẽ phải ăn cơm tối với con.

- Má biết thế nào con cũng sẽ đến nơi đó.

- Phải đến để nhìn mặt kẻ thù chứ má.

- Con ạ, có thể ông ta không phải là kẻ thù. Có thể ông ta muốn phanh phui một tội ác và ngộ nhận vai trò của ba con trong chuyện ấy. Con hãy bình tĩnh, hãy để ông ta nói rõ đầu đuôi.

- Có lẽ mọi chuyện sẽ tức cười lắm. Má ơi, sau đó con sẽ ghé thăm má để kể lại nghe.

- Thôi khỏi, buổi tối bệnh viện không cho vào, con gọi điện thoại cho má cũng được. Chiều mai khi con tới đây thì má đã tỉnh rồi.

*

Khu phố thật yên tĩnh. Những bông hoa mùa thu nở rộ trong nắng vàng. Chỉ đáng thương cho bầy chim bồ câu càng ngày càng thiếu chỗ bay nhảy, nếu nhà cao tầng cứ tiếp tục mọc lên san sát kiểu này thì chúng khó mà tồn tại.

Tarzan lững thững đi bộ về nhà. Căn hộ của má hắn ở trên tầng thượng một ngôi biệt thự xinh xắn đã được cải tạo lại. Bà chủ nhà, vợ góa của một giáo sư ở tầng cuối cùng. Một nhạc trưởng thuê một căn hộ ở tầng giữa, là nghệ sĩ nên ông ít khi ở nhà, gần như quanh năm ông lo lưu diễn khắp thế giới. Tầng trên cùng thuộc về gia đình bà Carsten.

Tarzan lấy báo và hai tấm bưu thiếp trong thùng thư. Đây là hai bức ảnh mà bạn bè của má hắn gửi từ khu nghỉ hè Venise và Athen. Vào tới hành lang hắn gặp cụ Kernreuter, chủ nhà. Bà cụ đã cao tuổi, người đeo đầy đồ trang sức. Cụ vồn vã hỏi Tarzan khi hắn lễ phép chào cụ.

- Lạy Chúa, cháu mới đến hả? Thế nào, gặp mẹ chưa?

Bà cụ giật mình khi nghe tin mẹ Tarzan bị tai nạn. Tarzan phải kéo bà cụ ngồi xuống kể thật tỉ mỉ. Bà Kernreuter bàng hoàng.

- Tội Susane quá. Tôi phải đến bịnh viện thăm ngay cô ấy.

- Dạ, bịnh viện Nữ Thánh Maria, phòng 11.

Tarzan lên gác mở cửa buồng. Căn hộ gia đình thật ấm cúng, gọn ghẽ, hắn bỏ đồ trong túi ra. Bây giờ mới là 17 giờ 32 phút, vẫn còn nhiều thời gian. Tarzan uống một cốc sữa và nhớ lại những gì hắn biết về ba mình.

Mẹ rất hay kể về ba, về những chuyến đi phiêu lưu mạo hiểm, về tính tình vui nhộn, về những tháng ngày đầy hạnh phúc khi họ còn có cả ba người bên nhau. Những kỷ niệm đó thật khó phai mờ…

Nhưng không có chuyện nào dính dáng đến chuyện hôm nay!

Tarzan cho rằng, đây chỉ là một sự bịa đặt, giống như bong bóng xà phòng, và sau cuộc gặp gỡ tối nay thì bong bóng này sẽ vỡ tu

Trong phòng ở, Tarzan ngắm nhìn tấm ảnh ba lồng trong khung kính. Hắn thấy mình càng lớn càng giống ba. Ông như một vận động viên thể thao với đôi mắt xanh biếc và khuôn mặt cương nghị, tràn đầy tình yêu đối với gia đình và cuộc sống.

Gia đình ông đúng là một gia đình lý tưởng cho đến khi ông đột ngột qua đời.

*

Đúng 19 giờ 30 phút.

Tarzan đã tắm rửa xong, hắn vận chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần dài mới cáu. Dù sao gặp gỡ cũng là khách sạn sang trọng Mondial, hắn phải ăn vận lịch sự.

Hắn đạp con ngựa sắt cũ kỹ để ở nhà đến điểm hẹn. Khách sạn lớn này nằm ở trung tâm thành phố, người gác cửa khoái trí ngó con ngựa sắt hắn dựng giữa hai chiếc ôtô sang trọng.

- Ê, lái xe điếc đi đâu vậy?

- Xin lỗi, đây có phải là lối vào phòng ăn không ạ?

- Ha ha, đúng ngay chóc. Thế chú mày định…

- Tất nhiên là tôi vào để ăn chứ bộ giỡn chơi sao.

- Trời đất. Vậy thì… mời cậu đi lối

- Cám ơn.

Tarzan hỏi thăm một vị bồi bàn lớn tuổi đứng trước cửa:

- Thưa, ông Hertwig Reuter đã đến chưa ạ? Cháu có hẹn.

- Ồ, hóa ra cậu là khách mời của ông phóng viên danh tiếng đó à? Ông Reuter đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ kia.

Tarzan không hề ngạc nhiên khi thấy ông Reuter chọn chiếc bàn kín đáo kế cửa sổ. Nhà ăn tuy khá ồn ào nhưng vị trí này hoàn toàn cách biệt và thích hợp cho những chuyện quan trọng. Hắn tiến lại bàn Reuter. Ông này ngạc nhiên nhìn Tarzan. Hắn cũng quan sát ông ta.

- Chào bác nhà báo. Cháu tên là Peter Carsten thay mặt má cháu tiếp chuyện ông vì chiều hôm qua, má cháu bị tai nạn giao thông đột ngột phải nằm viện và ngày mai sẽ mổ. Mẹ cháu gửi lời chào bác và đề nghị bác kể tất cả mọi chuyện cho cháu nghe.

Hertwig Reuter đứng dậy bắt tay Tarzan lịch sự. Ông thoáng ngỡ ngàng:

- Tôi phải gọi cháu như thế nào đây? Cháu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

- Dạ, cháu mới 16 tuổi và được bạn bè gọi là Tarzan.

- Cháu ngồi xuống đi, bác không hiểu có thể kể hết cho cháu được không, vì đây là một câu chuyện rất tế nhị, có thể mẹ cháu chưa hiểu hết những suy nghĩ của bác.

Tarzan ngồi xuống ghế trống. Hắn khoanh tay lên bàn:

- Mẹ cháu rất hiểu. phải đấy là chuyện có người cho rằng ba cháu dính dáng đến việc xây dựng một nhà máy sản xuất hơi độc ở vùng Trung Đông, đúng không ạ?

Reuter gật đầu:

- Cháu nói đúng, nhưng chúng ta nên gọi thức ăn đã. Cả ngày nay bác chưa ăn gì.

Tarzan mở cuốn thực đơn nhưng ánh mắt hắn liếc về người phóng viên. Tướng tá Reuter cao lớn nhưng hơi gầy, vai so lại. Khuôn mặt ông có vẻ cương nghị và dễ mến. Mắt ông màu xám hơi có vẻ mệt mỏi. Ông chăm chú đọc thực đơn.

Ngay lập tức Tarzan cảm thấy mến con người này. Ông hoàn toàn không có vẻ là một kẻ huênh hoang, luôn tung tin giật gân bịa đặt.

Reuter vẫy người bồi bàn dặn đem xúp, rượu vang, lưỡi rán và thịt heo rừng. Tarzan gọi thịt lợn rán và nước khoáng. Ông Reuter nói:

- Thực lòng bác muốn gặp mẹ cháu. Không phải để khai thác thêm thông tin mà chỉ muốn chuẩn bị tinh thần cho mẹ cháu.



- Cháu tin rằng ba cháu không can dự gì vào bất kỳ một tội ác nào.

Thức ăn đồ uống được bưng lên. Reuter múc từng thìa xúp ăn chậm rãi.

- Lúc ba cháu mất, cháu bao nhiêu tuổi rồi?

- 11 tuổi, thưa bác.

- Thế này nhé, mọi chuyện không giản đơn như chúng ta ngồi nói chuyện ở đây. Bác sẽ nói cho cháu biết sự việc và cháu tự đánh giá lấy. Qua báo đài, hẳn cháu đã biết vùng Cận Đông là khu vực xảy ra chiến tranh liên miên, giữa các quốc gia Ả Rập có những mối căng thẳng bất đồng, thậm chí những quốc gia không Ả Rập trong vùng cũng choảng nhau ra trò. Điều bất hạnh ở chỗ, đây là nơi có trữ lượng dầu mỏ lớn nhất thế giới. Phương Tây sẽ sụp đổ nếu không có dầu mỏ, vì đó là nguồn năng lượng cho ngành công nghiệp của chúng ta. Thế nào, súp có ngon không?

- Dạ, cám ơn bác. Về vùng Trung Đông cháu cũng biết khá rõ ạ.

- Tôi biết cháu nóng ruột nhưng cái gì cũng phải có căn cơ. Trong chiến tranh, người ta tiêu diệt lẫn nhau bằng đủ mọi phương tiện tàn bạo: hoặc vũ khí nguyên tử, hoặc vũ khí hóa học, hoặc vi trùng. Nước ta đã ban hành luật cấm không được cung cấp thiết bị và xây dựng các cơ sở sản xuất những loại vũ khí nói trên ở vùng Trung Cận Đông.

Tarzan gật đầu:

- Bác muốn nói về luật kinh tế đối ngoại phải không ạ? Nhưng vì lợi nhuận, một vài ông trùm các tổ hợp hóa chất đã vi phạm luật pháp và bí mật xây dựng các nhà máy chế tạo hơi ngạt ở một số nước có bộ máy cầm quyền hiếu chiến. Và thưa bác, ba cháu có dính líu gì đến những chuyện này đâu.

Reuter nói sau mười giây lặng thinh:

- Bác rất lấy làm tiếc phải nói rằng có những dấu hiệu cho thấy có chuyện đó.

Tarzan đặt thìa xuống:

- Ba cháu là một kỹ sư xây dựng các công trình cao tầng chớ đâu có học sản xuất hơi độc.

- Tôi biết nói sao bao giờ. Người ta có thể xây dựng một cơ sở sản xuất thuốc bảo vệ cây trồng nhưng đồng thời lại có thể dùng cơ sở đó để sản xuất hơi độc phục vụ chiến tranh. Bởi vì thuốc bảo vệ cây trồng được chế tạo trên cơ sở hợp chất phốt pho, và phốt pho lại là một nguyên liệu căn bản để sản xuất vũ khí hóa học. Vì thế những người xây dựng công trình này có cơ sở để xóa sạch tội lỗi của mình.

- Cháu hiểu rồi, có điều là không liên quan gì đến ba cháu.

- Cháu tin vào ba cháu là tốt. Có thể ông là một người tuyệt vời. Nhưng trong chuyện này có những bằng chứng chống lại ông. Bác có những thông tin đầu tiên cũng từ một ông bạn nhà báo: tiến sĩ Kali ở nước X, đây là nơi có thể bùng nổ chiến tranh hóa học. Tiến sĩ Kali phải hoạt động bí mật vì ông chống lại nhà cầm quyền ở đó. Tiến sĩ Kali biết rõ về nhà máy này và đang điều tra về lai lịch của cơ sở sản xuất hơi ngạt này.

- Bác có biết rõ ông Kali không ạ?

- Kali là bạn thân của bác đã 20 năm nay. Ông ấy khám phá được các bản hợp đồng xây dựng nhà máy hơi ngạt qua sự giúp đỡ của bè bạn nằm trong Bộ Nội vụ nước X.

- Thế thì sao ạ?

- Bản hợp đồng viết rằng, cách đây 7 năm, một công ty xây dựng của Italia, hãng GRASSOLENTI đã tiến hành xây dựng một nhà máy sản xuất hóa chất đa dạng mà có nghĩa là, theo như ghi trong hợp đồng có thể là sản xuất cả kẹo ngậm ho. Thực chất, đó là nơi sản xuất hơi ngạt. Hãng GRASSOLENTI là công ty con của công ty WU BAU. Chính ba cháu là sếp của công ty con này. Vì thế, tất cả những hợp đồng ký với Bộ Nội vụ nước X đều mang chữ ký của ba cháu.

*

Một người bồi bàn thu dọn bát xúp đã ăn xong. Ông Reuter tiếp tục ăn còn Tarzan nhấm nháp cốc nước khoáng. Chờ người bồi đi xa, Tarzan mới cất tiếng:

- Đổ thừa tội lỗi cho một người đã chết là một chuyện quá dễ dàng đối với một liên minh ma quỷ. Tại sao bác không chịu nghĩ đến việc người ta tạo ra chữ ký giả của ba cháu. Việc đó lại càng dễ dàng khi người liên quan không có khả năng tự vệ vì người đó đã chết. Bác không thấy có sự đểu cáng trong đó sao? Người ta cần một người để gán cho tội xây dựng nhà máy sản xuất khí độc. Họ đã chọn ba cháu, 6 năm sau khi ông qua đời. Thực là khốn kiếp.

Reuter không ngờ Tarzan phản ứng dữ dội như vậy. Ông hơi lúng túng:

- Kìa cháu… những điều cháu vừa nói chỉ đúng về mặt lý thuyết, nhưng tiếc rằng nghi vấn đó khó mà bác bỏ được.

Tarzan nhoài hẳn người về phía ông nhà báo:

- Đây không phải là nghi vấn mà là một sự dối trá trắng trợn. Tôi khuyên ông nên cẩn thận trước khi công khai lên án ba tôi. Tôi sẽ tìm mọi cách để ngăn trở.

Ông nhà báo hỏi:

- Cậu định đe dọa tôi

Tarzan cười lạnh:

- Tất nhiên, nếu ông tung tin bịa đặt, tôi sẽ giết ông.

Reuter ngạc nhiên buông dao nĩa và nói:

- Điều đó không những là cậu chống lại tôi mà còn chống lại tự do báo chí nữa đó.

- Tự do báo chí mà bôi nhọ danh dự kẻ vô tội thì đó chẳng qua là một xì-căng-đan, một loại tin giật gân hòng thu hút sự chú ý của người đọc.

- Không, không phải vậy. Bác chỉ muốn phanh phui một câu chuyện xấu xa bất chấp chuyện đó liên quan đến người còn sống hay đã chết.

- Ông hãy kiểm tra, xem xét cho kỹ đi, và ông sẽ thấy rằng ba tôi không can dự gì vào việc đó.

Reuter thở dài, ông vẫn còn đói nhưng không thấy muốn ăn nữa.

- Cháu nói rất có lý. Bác sẽ điều tra, nghiên cứu thật kỹ. Câu chuyện đã xảy ra như sau: Công ty WU BAU có trụ sở tại một thành phố lớn và đã giải thể cách đây năm năm cùng với công ty con GRASSOLENTI. Kể từ đó, sếp lớn WU BAU là Wustenher chuyển sang hoạt động ở một hãng khác không dính líu gì đến xây dựng. Ông ta…

Tarzan hỏi chen vào:

- Xin lỗi, cháu muốn biết hãng mới của Wustenher bây giờ ở đâu? Có cùng ở một thành phố không

Reuter gật gù:

- Ở trong cùng một thành phố. Tôi đã đến đó tiếp xúc với Wustenher và cánh tay mặt ông ta là Bernhard Bleschke. Ông này cũng đã chuyển sang nghề “thầu khoán rác thải”. Cả hai người đều tỏ ra vô cùng sợ hãi khi bác nói cho họ biết về chuyện này, và bác sở dĩ biết được là nhờ tiến sĩ Kali. Họ đều quả quyết rằng hoạt động của công ty con GRASSOLENTI ở Trung Đông đều do ba cháu chịu trách nhiệm. Rằng ba cháu là một người lãnh đạo có năng lực và chuyên môn cao nên họ không bao giờ can thiệp, để ba cháu tự do làm việc, kể cả việc thương lượng về các hợp đồng với nhà nước và tư nhân. Bleschke và Wustenher hết lời ca ngợi ba cháu và không tin rằng ba cháu có thể làm điều gì khuất tất.

Reuter ngừng lại khi người bồi bàn lại gần để rót rược nho. Ông nhấp giọng rồi nói tiếp:

- Mặt khác, họ cho rằng trong một điều kiện nhất định nào đó, ba cháu buộc phải làm một việc như vậy.

- Đó là điều kiện gì vậy?

- Có thể đó là do sức ép của Bộ Nội vụ nước sở tại. Thí dụ họ ra điều kiện rằng: ba cháu sẽ được nhận hàng chục công trình dân dụng nhưng trước hết phải có một nhà máy sản xuất hơi độc đã. Wustenher và Bleschke cho rằng có thể ba cháu nghĩ rằng trước sau họ cũng xây dựng nhà máy vũ khí hóa học, vì vậy ông đành phải nhượng bộ.

- Cháu không nghĩ là ba cháu lại có thể suy nghĩ và hành động nông cạn như vậy.

Ông Reuter tiếp t

- Bác không gặp lại một người nào từng là nhân viên của công ty con GRASSOLENTI, đa số công nhân chuyên nghiệp đã lấy vợ và nhập tịch bản xứ. Hiện giờ hồ sơ về ba cháu nếu có chỉ dựa trên lời khai của Wustenher và Bleschke cộng với những bản hợp đồng mà tiến sĩ Kali sẽ gửi cho bác. Những bản hợp đồng này đều mang chữ ký của ba cháu và Bộ trưởng Nội vụ Sulunamidam. Hiện nay ông ta là Bộ trưởng Quốc phòng của nước X. và là một con người cuồng tín. Sulunamidam có thể lùa hàng triệu người vào cuộc chiến tranh theo ý đồ của lão. Lời đe dọa xuất phát từ quốc gia X. làm cho vấn đề của nhà máy sản xuất khí độc phải được nhìn nhận từ góc độ khác. Có thể nói đó là một tai họa bởi vì nó đã trở thành công cụ quyền lực nằm trong tay một lũ người điên rồ man rợ.

- Tất cả những điều bác vừa nói đều đúng, trừ một việc, nó chẳng liên quan gì tới ba cháu cả. Thế bây giờ bác định tiến hành công việc ra sao?

Reuter ngó đăm đăm ra cửa sổ:

- Sáng mai bác sẽ đi Cairô để tìm cách liên hệ với tiến sĩ Kali. Bác chỉ quay về đây khi đã đủ tài liệu. Bác cũng sẽ nhờ một chuyên gia thẩm tra lại xem có đúng là chữ ký của ba cháu không. Mọi chuyện đều lệ thuộc vào việc xác định này.

Tarzan thở phào:

- Và nếu chữ ký không đúng thì mọi việc sẽ rõ ràng.

- Đừng tưởng mọi chuyện dễ dàng đâu Tarzan. Ông bạn Kali đã gửi cho bác một bản sao hợp đồng và bác đã chụp lại riêng chữ ký của ba cháu đưa cho hai ông Wustenher và Bleschke xem thử. Họ đều khẳng định rằng đó chính là chữ của ba cháu. Họ còn chìa cho bác coi những tài liệu cũ mà ba cháu từng ký tên.

- Bác có thấy chúng giống nhau không?

- Giống 100 phần trăm.

- Nếu thế thì có một kẻ giả mạo chữ ký thiện nghệ đã nhúng tay vào công việc xấu xa này.

- Tarzan ạ, vì cháu và mẹ cháu, bác mong sự việc diễn ra đúng như thế. Nhưng tiếc rằng không có xu hướng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau