Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 61 Chương 8: DANH DỰ CỦA NGƯỜI ĐÃ KHUẤT

Trước Sau
Tetlonff vừa nhích lên là Tam quái Gaby, Karl, Tròn Vo thụt vô chỗ ẩn nhường cho Tarzan quan sát nhân vật sẽ làm trung gian cho bọn cướp. Lần đầu tiên Tarzan trông thấy gã ở cự ly gần như vậy. Gã có nước da tái nhợt, môi trễ. Gã rảo bước, miệng hơi mỉm cười. Gã biết nơi mình sẽ đến.

Tarzan dắt xe đạp đeo gã ở khoảng cách chừng gần 100 mét, đến gần đại lộ Pilzring gã bước nhanh hơn. Đường phố vắng tanh không có bóng người qua lại. Ven đường đậu vài ba chiếc xe, trong đó có một chiếc Kombi màu đen bẩn thỉu, kính mờ, loại kính không thể nhìn từ phía ngoài vào được.

Tetloff vừa bước qua là cánh cửa xe bật mở. Tarzan xuýt nữa thì hét to lên để báo động cho gã tóc vàng nhưng gã này vẫn cắm cúi đi. Từ trong xe một thằng cốt đột mặc quần Jeans, áo khoác nâu, mũ sùm sụp nhảy ra. Gã vung tay quật xuống cần cổ Tetloff.

Khỏi phải nói, Tetloff đổ gục tại chỗ. Thằng bò mộng giật ngay cái cặp da và phi thân lên chiếc xế hộp Kombi. Chiếc xe phóng vọt đi.

Tarzan cũng vọt lên xe đạp và cắm đầu phóng thật nhanh. Nhưng hắn không kịp đọc bảng số xe vì ôtô phóng đi quá nhanh.

Hắn phóng tới chỗ Tetloff đang lồm cồm bò dậy. Hàm răng gã đánh bò cạp.

Tarzan hỏi:

- Anh có bị thương không?

Tetloff ngơ ngác, bỗng gã nổi đoá:

- Tại sao bây giờ mày mới ến chứ? Một lần nữa mày lại đến chậm. Tại sao???

- Anh nói gì vậy?

- Có phải mày là người của Frankenheym không hả?

- Không. Tôi chỉ là một kẻ qua đường. Chính mắt tôi chứng kiến ông anh bị cướp đánh gục.

Tetloff biến sắc mặt. Gã toát mồ hôi hột:

- Vậy hả, vậy thì… không có gì. Tôi chỉ bị trượt chân và té khi đụng vào người đàn ông hồi nãy.

Tarzan suýt bật ngửa. Coi, gã bước đi tỉnh bơ, tay xoa xoa gáy. Tettloff tiến thẳng một mạch không ngó ngàng chi đến biệt thự Wustenher.

Từ xa xa nơi trạm điện thoại, tam quái ló đầu ra nhưng Tarzan xua tay ra hiệu cho các bạn không được nhúc nhích. Hình như cả ba không biết gì về vụ cướp.

Rõ ràng có điều gì đó không ổn. Tarzan thấy bồn chồn lo lắng. Cả kế hoạch này cũng tan như bọt xà phòng hay sao?

Không, chắc chắn Tetloff đã nhầm, gã đã bị đưa vào bẫy. Bọn cướp không khi nào lại trả cho nạn nhân tài sản chúng cướp được mà chỉ đòi số tiền chuộc bằng một phần năm giá trị tài sản. Ngược lại, chúng đã lừa nạn nhân và cướp them cả khoản tiền chuộc nữa.

Thật là khó tưởng tượng. Tarzan chỉ biết được hai điều: Có hai tên tham gia vào vụ cướp và chiế Kombi màu đen.

Giả thuyết Tetloff là đồng đẳng bị Tarzan gạt đi. Nếu là tòng phạm, gã phải vớ ngay Tarzan để làm nhân chứng… ngoại phạm chứ sao. Và cú đánh vào gáy gã đâu có nhẹ tay chút nào.

Chiếc xe đạp phóng như bay về phía quảng trường Pichermaier. Hắn kịp phát giác Tetloff tót lên xe buýt số 19.

Tarzan không lo khi bám theo Tetloff. Trong nội thành thì xe buýt và xe đạp tốc độ cũng như nhau. Cứ hễ chiếc xe buýt số 19 xém bỏ rơi hắn là lại đụng đèn đỏ hoặc bến đỗ, và lúc đó Tarzan đã đạp xe tới nơi.

Tới phố Grovenschiefer thì Tetloff xuống xe. Tarzan ngó dáo dác. Đây là khu phố khá dữ dằn, đàn bà con gái đố dám đi đêm qua khu vực này.

Hắn núp đằng sau một cột quảng cáo chiếu tướng đối thủ. Coi, Tetloff đi như chạy đến một con hẻm rồi bước vô một ngôi nhà tồi tàn, cửa không đóng. Nhanh như cắt, Tarzan phóng lên yên xe, hắn tới nơi cũng nhằm lúc cánh cửa đóng sập lại. Trên cảnh cửa có dòng chữ mạ vàng: “FERDINAND FRANKENHEYM”. Té ra là vậy. Thảo nào hồi nãy bị nện xém gãy cổ gã còn hỏi Tarzan có phải do Frankenheym cử đến hay không.

Không một chút chần chờ, hắn áp tai vào sát cửa. Tiếng xì xầm có phát ra nhưng ghi nhận cũng vô ích vì cánh cửa rất dày hoặc có trang bị đệm cách âm. Chẳng có gì khó khăn cả đối với Tarzan, không nghe được đằng trước thì ra đằng sau chớ còn phải hỏi.

Tarzan vòng theo ngôi nhà về phía cửa hậu. Hắn tin rằng căn buồng mà Tetloff và sếp Frankenheym đàm đạo bắt buộc phải có cửa sổ nhìn ra vườn. Quả nhiên trời không phụ lòng người, tại sân sau Tarzan hài long khám phá một cửa cao tới hai mét đóng cửa cài then thật kỹ, dưới tường có tới hàng chục thùng đựng vỏ chai bia. Tarzan kiễng chân ghé sát khe cửa sổ, vành tai hắn xuyên thủng bức màn thưa để… ghi âm.

Giọng Tetloff rít lên:

- Không, tôi không thể hiểu nổi. Hãy nhớ lại đi ông Frankenhey, lần thứ nhất tôi nhờ ông bố trí một cuộc tấn công giả vào sếp Wustenher, ông chủ của tôi, để tôi lợi dụng cơ hội đó cứu bồ ông chủ và may ra được ông chủ ra tay cất nhắc lên một địa vị mới. Thế nhưng, cuộc tấn công thất bại. Từ vị trí một đại ân nhân của sếp, tôi và sếp đều bị lãnh chuỳ u đầu, chưa kể mất chiếc cặp đựng đầy báu vật của sếp. Trong khi đó thì “diễn viên” du đãng Paul Alfred của ông chẳng thấy đâu. Đến khi bọn lưu manh lại gọi điện yêu cầu ông chủ của tôi chuộc lại những món đồ trang sức trong cái cặp và bắt tôi phải làm người chuyển tiền thì… lần này cũng lại ông đề ra một sáng kiến tuyệt vời, ông hứa cài đàn em theo tôi để hạ bọn cướp và đoạt lại đồ trang sức lẫn tiền chuộc cho tôi có dịp tâng công với chủ. Nhưng thực sự thế nào chớ? Tôi lại bị tấn công, tiền chuộc mất trắng còn đệ tử của ông thì thăng thiên hoặc độn thổ. Tôi chẳng thấy thằng đầu gấu nào rượt theo bọn cướp cả. Tôi nghi ngờ đàn em ông cùng một duộc với bọn cướp lắm. Mẹ kiếp, mắc mớ gì mà ông cười?

Tarzan núp ở ngoài nghe mà giật mình, hắn quá ngạc nhiên trước những điều vừa nghe thấy.

Một giọng lè nhè cất lên:

- Tetloff. Mọi đổ bể cũng do mày. Tao đã dặn mày phôn trước cho tao từ khi xuất viện, cớ sao mày lại phon từ hả?

- Ông dặn tôi điều đó hồi nào? Tôi chỉ hẹn gọi điện thoại khi bắt đầu kia mà.

- Sau cú phôn của mày đúng là tao đã sai hai thằng cô hồn các đảng phóng xe hơi lập tức, nhưng xui xẻo thay, chiếc xế hộp cứ ì ra. Cuối cùng chúng mò được về đến nhà. Wustenher tiếc rằng mày đã xớn xác vù mất. Thôi được, chú mày cứ yên tâm. Tao sẽ tóm cổ bọn cướp và hoàn trả tài sản lại cho mày nay mai. Bây giờ thì mày biến đi. Tao sắp tiếp khách…

- Nhưng tôi…

Frankenheym gầm lên:

- Biến. Mày nặng tai à?

Im lặng.

Một lát sau Tarzan nghe tiếng ghế xê dịch, tiếng đóng cửa khá mạnh. Khỏi phải nói, hắn lẩn vào góc nhà ngay tức khắc.

Tarzan chứng kiến Tetloff xiêu vẹo đi ra. Tarzan lắc đầu ngán ngẩm, hắn không thể hiểu nổi tại sao trên đời này có người ngu ngốc đến thế. Bị lừa đến hai lần mà không tỉnh ra.

Đứng đằng sau tất cả trò chơi lừa đảo này là tên trùm ma cô Frankenheym. Lão đặt văn phòng có bảng hiệu hẳn hoi để qua mặt nhà nước trong khi thực chất đây chỉ là một hang ổ đâm thuê chém mướn. Tetloff chỉ là một nạn nhân mới mẻ, trước gã đã có bao con mồi bị sa vào mê hồn trận để rồi tiền mất tật mang. Phải hành động ra sao đây, để đoạt lại số tiền của cải châu báu và tiền bạc chắc chắn Frankenheym đang giữ? Dùng mưu mẹo hay vũ lực?

Tarzan vừa suy nghĩ đến đó thì từ đâu một chiếc xe hơi ào tới. Trời ạ, đúng y chang chiếc Kombi màu đen hồi nãy của bọn cướp với hai tên ngồi bên trong.

Coi, chiếc Kombi đậu sát rạt cột điện, nơi Tarzan để xe đạp mà hai tên lưu manh không để ý thấy. Chúng bước khỏi xe là nheo nheo mắt về văn phòng Frankenheym cấp tốc.

Tarzan điểm danh chính xác một tên cao nhẳng, gân guốc tay cầm chiếc cặp. Thằng thứ hai mặc quần Jeans, áo khoác nâu, mặt rỗ chằng chịt, gã đúng là kẻ đã đánh gục Tetloff khi nãy.

Cả hai tên cướp cười hềnh hệch với vẻ đắc thắng rồi bước vào sào huyệt đại ca.

Chúng vừa khuất lưng là Tarzan bám dính sát cửa sổ ở vị trí trời cho ban nãy. Hắn nghe trùm Frankenheym cười sằng sặc:

- Tao mới tống khứ cái thằng ngu đó. Nó ngu hơn lừa chúng mày à, đến giờ này mà nó còn tưởng tụi mình thực lòng giúp nó. Chỉ hơi tội là cái cần cổ nó hơi nghiêng nghiêng. Bộ mày chặt bạo lắm hả, Otto?

Cả bọn cười phá lên.

Frankenheym tiếp tục ồm ồm:

- Hà hà, Hugo, mở cái cặp ra đi. Cưa ba cho lẹ lẹ rồi mạnh ai nấy dọt.

Tất cả im thin thít. Một giọng the thé cất lên:

- Dạ, cái cặp… có khoá. Otto, đưa tao con dao đây, tao cắt béng cho nhanh.



Tarzan quyết định ra tay hành động. Bây giờ hoặc là không bao giờ, hoặc lấy lại cái cặp tiền và số châu báu để làm áp lực với lão Wustenher hoặc không bao giờ còn cơ hội minh oan cho kỹ sư Maximilian Carsten được nữa.

Đúng lúc đó một chuyện bất ngờ xảy ra.

Từ trong văn phòng tên lưu manh phát ra một tiếng nổ khá to.

Tarzan suýt ngã khỏi đống thùng vỏ bia vì giật mình.

Cả ba đứa đều hét lên.

Frankenheym la lên:

- Thằng khốn nạn, tao sẽ cho nó biết tay!

Otto hét:

- Khốn nạn quá, mình mẩy đứa nào cũng dính đầy sơn đỏ.

Hugo chửi thề ỏm tỏi:

- Kiểu này tụi mình hết ra đường. Lão già đấy đã chơi loại sơn không thể nào rửa sạch được.

Frankenheym là người đầu tiên khôi phục sự bình tĩnh, lão nói:

- Việc chó gì mà chúng mày phải hét ầm lên. Thằng Wustenher đã tuyên chiến với chúng ta. Nó đã cài loại bom hoá học thay cho 50.000 mark. Cái màu đỏ này sẽ bám chúng ta hàng tháng trời khiến chúng ta đi đâu cũng phải che giấu. Mình mẩy đỏ lòm kiểu này ra phố là bị bọm cớm thổi còi ngay

Cả bọn im lặng, một lát sau Frankenheym hằn học:

- Thằng chó Wustenher không thể cười vô mũi tụi mình được. Nào, tụi bay theo tao.

- Đại ca tính đi đâu?

- Cho thằng Wustenher một bài học. Ta sẽ dùng chiếc Kombi màu đen có cửa kính mờ. Người bên ngoài nhìn vào cũng đếch thấy tụi mình trong ấy. Mũ đây, đội vào rồi kéo thấp xuống.

- Nhưng làm gì nó chớ?

- Lên xe rồi tao sẽ nói.

Như hồi nãy, Tarzan lại lách vào góc nhà. Hắn cố gắng nín cười khi thấy băng cướp ào lên xe Kombi với sáu cánh tay che mặt nhuốm đỏ như máu. Ấy là chưa kể quần áo của chúng cũng đỏ mút chỉ cà tha.

Chiếc Kombi vừa bốc hơi là Tarzan lẻn vô phòng Frankenheym chớp nhoáng. Chúng vội đến mức quên cả chuyện khoá cửa.

Tarzan đảo một vòng. Ngoài chiếc két sắt cao khoảng một mét nặng chình chịch, hắn không còn thấy gì khả nghi. Có lẽ bọn đầu trộm đuôi cướp đã dồn hết mọi tài sản chôm chỉa được vào đây, trong đó hẳn có cả mớ trang sức của bà vợ Wustenher.

Không thêm được điều gì, Tarzan đành khép cửa ngôi nhà và lên xe đạp phóng đi.

*

Con ngựa sắt của Tarzan sải vó như bay. Mục tiêu lúc này là tư gia của Wustenher

Sự khó nhọc của hắn cuối cùng cũng gặp được may mắn.

Nhưng cái may mắn của người này lại là sự không may của kẻ khác.

Sự không may của lão Wustenher xảy ra khi thủ lĩnh TKKG đạp xe tới gần đại lộ Pilzrinh và rẽ vào phố Tortenlanger.

Tam quái đứng rúm vào nhau, nhớn nhác như cừu gặp mưa.

Một chiếc xe cảnh sát đỗ ngay trước nhà lão Wustenher.

Gaby run bần bật còn Karl và Kloesen cũng không giấu được vẻ hốt hoảng.

Hắn hỏi dồn dập:

- Sao, bộ có biến cố hả?

Gaby đáp:

- Tanja vừa bị bắt cóc ngay trước mặt tụi mình.

- Sao kia?

Máy Tính trả lời thay Công Chúa:

- Tụi mình đang đứng xớ rớ ở đây chờ đại ca bỗng nhiên Gaby chỉ tay về chiếc Kombi màu đen đỗ ngay gần con hẻm. Lúc đầu mũi xe quay về phía này, sau đó rồ máy và quặt vào ngõ. Tụi mình chỉ biết rằng trong xe có người, nhưng thấy cũng chẳng cần để ý. Sau đó khi Tanja dắt xe đạp ra khỏi nhà và đạp ngay qua chiếc Kombi đó. Bỗng nhiên…

Tròn Vo xen vào

- Khiếp quá, bọn tao sợ tưởng chết. Đã mấy ai chứng kiến cảnh bắt cóc ngay trước mũi mình kia chớ.

- Lúc ấy một thằng đàn ông từ trong xe lao ra, túm lấy Tanja và lôi nó vào trong xe. Ngay lập tức chiếc xe lao vút đi.

Tarzan chằm chằm nhìn Tam quái:

- Các bạn bảo một chiếc Kombi màu đen à?

Ba đứa cùng gật đầu.

- Các bạn không nhận mặt được gã bắt cóc à?

Karl sửa lại cặp kính trắng:

- Khoảng cách xa quá nên tao nhìn không rõ.

Gaby nói:

- Mình thấy lão ta có bộ mặt đỏ như gạch cua, có thể lão bị cháy nắng.

Tarzan hỏi:

- Sao xe cảnh sát lại đến sớm thế?



- Mẹ của Tanja lái ôtô ra đường đã gặp ngay chiếc xe đạp của con gái nằm chổng gọng. Chắc là bà đã báo cảnh sát.

Tarzan nói:

- Tôi cuộc rằng bọn bắt cóc đã phôn cho lão Wustenher rồi. các bạn hãy theo mình đến trạm điện thoại. Những gì mình báo cáo với thanh tra Glockner cũng là câu chuyện mà mình định kể cho các bạn.

*

Tarzan lấy cẳng nêm cánh cửa buồng điện thoại để cho các bạn nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và thanh tra Glockner.

Sau khi kể hết ngọn ngành, hắn nói thêm:

- Đó là nguyên nhân vụ cướp, hên là cháu có dịp nghe lén cuộc đối thoại của Tetloff và Frankenheym. Thật điên rồ. Không còn nghi ngờ gì nữa, tên bắt cóc chính là Frankenheym. Địa chỉ của lão cháu đã nói với chú rồi.

- Cảm ơn cháu. Những điều cháu nói các chú cũng biết rồi. Các chú cũng biết Hugo và Otto, đó là những tên đều có tiền án tiền sự.

- Cháu nghĩ, chú có thể giải quyết nhanh vụ bắt cóc này và cứu Tanja. Nhưng có một điều cháu tha thiết xin chú: hãy cho cháu một giờ đồng hồ trước khi chú thông báo mọi việc cho ông Wustenher.

Gaby nói ghé vào:

- Còn bây giờ tụi con sẽ tới gặp Wustenher.

*

Tứ quái cùng đổ bộ đến biệt thự. Mặt bà mẹ tái Tanja tái nhợt không còn một giọt máu nhưng mặt mũi ông bố Tanja thì lạnh như tiền, đôi môi chỉ hơi run run. Tarzan nói với bà mẹ Tanja:

- Thưa bác, tụi cháu tới đây để giúp bác giải thoát cho Tanja. Xin bác cho cháu ít thời ờ nói chuyện riêng với bác trai.

Bà Wustenher ngạc nhiên nhưng bà vẫn gật đầu và đi ra ngoài.

Lão Wustenher hỏi một cách bực dọc:

- Có việc gì thế?

Tarzan nói ngay:

- Cháu xin tự giới thiệu, tên cháu là Peter Carsten, con trai của kỹ sư Maximilian Carsten đây. Chắc bác thừa biết ba cháu đã mất vì tai nạn máy bay cách đây 6 năm. Qua ông nhà báo Rueter, cháu nghe nói có ai đó đã vu cáo ba cháu xây dựng một nhà máy sản xuất khí độc ở Trung Đông cách đây 7 năm… Họ khẳng định rằng ba cháu đã ký tên vào một bản hợp đồng như vậy. Đó là một sự giả mạo. Thưa ông Tổng giám đốc WU BAU Wustenher. Người ta đã mạo nhận chữ ký của ba tôi và chỉ có ông và tôi biết rõ điều đó là sự vu cáo. Tôi cũng biết rõ rằng chỉ ông mới có thể là người dính líu tới tội ác đó. Ông và ông Bleschke, nhưng có lẽ ông cũng chưa biết Bleschke hiện đang bị tạm giam vì một tội danh khác. Nhưng thôi, tôi không muốn dài dòng, tôi cần ông cho một lời tuyên bố trên giấy trắng mực đen rằng ba tôi không hề dính líu gì đến việc xây dựng nhà máy khí độc nói trên, rằng đây chỉ là một mưu đồ xấu xa nhằm trút bỏ tội lỗi cho người đã khuất. Tôi hi vọng là ông hiểu ý tôi.

Wustenher nhìn hắn trừng trừng:

- Mày… mày… có điên không đấy?

- Bọn bắt cóc Tanja đã gọi điện cho ông chưa?

- Mày… mày biết gì về chuyện

- Tôi là người đã chứng kiến quả bom hoá học màu đỏ của ông nổ tung, tôi biết bọn cướp làm gì… Thưa ông, tôi biết nhiều thứ hơn ông tưởng. Tôi là người duy nhất biết bọn bắt cóc đó là ai. Tôi biết cả về Knud Tetloff, ông sẽ bật ngửa ra nếu biết ý đồ của người này… ông hiểu chứ?

Lão hiểu.

Mặt lão tối sầm lại và chuyển sang màu xanh xám.

- Vậy mày muốn gì?

- Tôi chỉ cần ông hồi tâm. Ông phải khai rành mạch trên mực đen giấy trắng về thủ phạm đã xây dựng nhà máy khí độc đó. Bù lại tôi sẽ cứu Tanja và thu hồi mọi tiền bạc của cải mà ông bị mất.

Wustenher hỏi nhỏ:

- Đó là điều kiện thoả thuận hả?

- Đúng vậy, ông thương yêu con gái, còn tôi tôn kính ba mình. Danh dự của ba tôi là một điều thiêng liêng mà chưa chắc ông hiểu nổi. Ông hãy nhanh lên. Nếu ông từ chối thì Tanja không có cơ may sống sót trong bàn tay của bọn tội phạm man rợ ấy đâu.

Wustenher ủ rũ:

- Ôi… hồi đó ta đã muốn tránh… Lúc đó ta là giám đốc… kẻ giả mạo tên là Jan Feldeneck, một chuyên viên giả chữ kỹ chuyên nghiệp. Nhưng y đã chết rồi. Hồi đó ta đã đưa y đến Babylon, hợp đồng được ký tại đây. Lúc ấy ba của cậu đang ở Jesusalem và không hay biết chuyện này. Jan đã đóng vai ba cậu và giả mạo chữ ký một cách hoàn hảo.

Tarzan sốt ruột liếc đồng hồ:

- Vì Tanja, ông hãy viết những điều vừa nói.

Wustenher rớt phịch xuống ghế như một trái mít rụng. Lão run run đưa ngòi bút trên trang giấy trắng. Lạy chúa, thời gian thanh tra Glockner dành cho Tarzan sắp trôi qua mà lão vẫn chậm chạp viết. Lão viết kín hai trang giấy, rõ rang và chi tiết, cuối cùng đề ngày tháng và ký tên.

Tarzan đọc lại, hắn có cảm giác hoàn toàn thư thái.

Gaby mỉm cười xiết tay hắn.

Karl và Tròn Vo cười đắc thắng.

Tròn Vo gõ nhè nhẹ lên mặt đồng hồ đeo tay:

- Hết đúng 78 phút. Được há?

Đúng lúc đó có tiếng chuông điện thoại reo. Bà Wustenher nhảy bổ vào phòng:

- Ông ơi, cảnh sát đã giải phóng con bé Tanja nhà mình.

Coi, Wustenher dòm Tarzan chằm chằm. Tarzan nhún vai:

- Tất nhiên. Tôi đã báo cảnh sát trước khi đến đây, bởi sự an toàn của Tanja cũng vô cù

Ngay trong ngày hôm đó nhà báo Reuter nhận được bản sao lời thú tội của Wustenher, ông nhà báo đã tỏ ra hết sức vui mừng.

*

Khu nghĩa trang ấm áp dưới ánh nắng mặt trời. Tarzan dìu má ra nấm mồ ông Maximilian Carsten. Bà vẫn còn chống gậy bởi vết đau ở đầu gối. Mùa thu rắc lá vàng phủ kín ngôi mộ.

Tarzan mang theo một bó hoa, nhưng trên chiếc lọ đồng đặt vĩnh viễn nơi đây đã có một bó hoa mùa thu còn tươi rói.

Bà Susane tự hỏi:

- Không biết đây là hoa của ai?

Hai má con tiến đến chiếc lọ hoa. Họ sửng sốt khi thấy cài trong bó hoa là tấm danh thiếp nhỏ. Trên tấm danh thiếp chỉ có hàng chữ: HARTWIG REUTER...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau