Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 65 Chương 4: THẦY SCHINDLER THẤT BẠI

Trước Sau
Vác thanh gươm, Karl nói:

- Mắt Rồng mỗi lúc một nặng hơn. Có phải vì nó là gươm thiêng, hay tại tao mệt quá? Ngoài ra lớp gỉ ở lưỡi gươm bong ra. Bên trong sáng long như lưỡi dao cạo vậy.

Lúc này Tam quái đã ra đến hang.

Đúng khoảnh khắc ấy, Tarzan nhận thấy trong hang không chỉ có chúng.

Một bóng người sau lưng Karl.

Tarzan chưa kịp rọi đèn vào gã, đã bị tấn công.

Một tên – tầm thước, rất to ngang – từ bên cạnh xông vào hắn.

Quá đột ngột, lại bị cả một khối người đồ sộ giáng vào, Tarzan mất đà, ngã chúi xuống, kéo theo cả TrònVo.Tuy nhiên, hắn ngã không đau, do rèn luyện võ nhiều, biết cách ngã.

Vẫn nằm, Tarzan tung một cú đá trúng đầu gối tên kia.

Hoà vào tiếng kêu hoảng hốt của Tròn Vo là tiếng rú đau đớn và cái thân hình đồ sộ đổ vào người Tarzan. Thật không may cho gã. Tarzan đón kẻ tấn công mình bằng cú đánh cùi chỏ vào trúng đầu. Gã lăn sang bên, hết động cựa.

- Tarzan! – Karl gào lên. – Nó đang khống chế tao.

Thủ lĩnh Tứ quái nhảy ngay dậy. Tay trái hắn vẫn cầm đèn pin.

Luồng đèn chiếu vào Karl bấy giờ đang bị một gã mặc bộ áo liền quần màu tím than đè gí xuống, bẻ quặt một tay ra sau. Gã có cái cằm bạnh, tóc đỏ xoăn tít, Nhà bác học Karl của chúng ta làm sao chống nổi sức mạnh thô bạo ấy. Nhưng Karl có thanh gươm trong tay, phải tự vệ thôi.

Từ bên dưới, nó bèn thúc mạnh chuôi gươm có gắn viên hồng ngọc vào hạ bộ tên cướp.

Gã lập tức buông tay Karl. Vừa ôm chỗ đau, Cằm Bạnh vừa nhảy cẫng lên, miệng hú như còi cứu thương.

Gã nhảy ngang qua cả chỗ Tarzan đứng. Hắn bèn tặng gã một cú đấm Karate đúng mũi.

Cằm Bạnh đổ chồng lên đồng bọn: một gã tóc vàng, mặt béo phì, bấy giờ hoàn toàn bất tỉnh, tuy mắt mở thao láo.

- Tao vừa tặng gã một chưởng, - Karl hổn hển – Mắt Rồng tự vệ đấy.

Tarzan soi đèn vào cả hai tên.

Cằm Bạnh rên rỉ, đổ máu mũi, mình đau đớn, nhưng tỉnh táo.

- Ngươi tên gì, hả?

Vì gã không trả lời, Tarzan đá vào đùi gã.

- Hahrmann, - gã thều thào. – Gustl Hahrmann

- Các người cùng bọn với Schindler à?

- Với… với ai?

- Với Hirnvogel và Schratt ấy?

- Không, không! Chúng tôi không dính đến chúng.

- Vậy các người làm việc cho ai?

- Cho Drauschilt, vì ông ta… không, không! Chúng ta chẳng làm việc cho ai cả. Chúng ta đến đây hoàn toàn ngẫu nhiên. Cứ ngỡ các cậu là dân tị nạn, tính bắt nạt chơi.

Tarzan đá cho cú nữa vào cẳng gã.

Hahrmann rú lên.

- Hãy nói sự thật! – Thủ lĩnh Tứ quái quát. – nếu không ngươi sẽ còn nếm nhiều cú đá nữa, không còn lết được đâu.

Hahrmann thở hổn hển:

- Dạ… chúng tôi phải bám theo Hirnvogel. Và đoạt thanh gươm của nó.

- Ai đã xúi giục các người? Drauschilt hả?

Hahrmann thở dài đánh sượt:

- Dạ… vâng!

Karl đằng hắng:

- Này Tarzan, mình không có nhiều thời gian đâu.

- Phải đó, - thủ lĩnh Tứ quái lại quay sang tên lưu manh lần nữa. – bạn ngươi tên gì?

- Drohnkop, Sebastian Drohnk

- Các người ở lại đây thêm 5 phút nữa. – Tarzan ra lệnh. – Nếutheo tụi này thì liệu hồn!

Tam quái rời hang, lên mặt đất.

Đất rừng ẩm ướt. Không trăng, không sao. Rừng im ắng. Muôn loài im tiếng.

Tam quái chạy vòng lên gần lâu đài để lấy xe đạp.

- Tao sực nhớ đêm nay bố của Gaby trực ở Tổng nha cảnh sát, - Tarzan nói. – Karl, mày phải đảm nhận việc này thôi, chúng tao không còn đủ thời gian. Hãy mang thanh gươm đến cho thanh tra Glockner. Nó sẽ được giữ gìn an toàn ở đấy. Mắt Rồng sẽ là báu vật của văn hoá Đức. Tụi mình không được để nó rơi vào tay bọn lưu manh. Rõ ràng có hai băng nhóm đang săn lùng thanh gươm: Schindler, Hirnvogel, Schratt và bọn cạnh tranh với chúng ta là Draushilt – dù gã là ai – và tay chân của gã – Hahrmann và Drohnkop.

- Tao sẽ đem Mắt Rồng đến chỗ chú Glockner, - Karl cởi bớt áo ra, bọc thanh gươm vào, rồi buộc chặt dọc theo khung xe.

Ba đứa đạp chung một quãng đường, rồi Karl rẽ vào lối tắt ngắn nhất về thành phố. Tarzan và Tròn Vo hối hả đạp về trường nội trú.

*

Schindler quặn lòng vì thất vọng.

Hirnvogel giận dữ giày xéo lên bộ xương, và đá hộp sọ lần thứ hai vào vách.

- Nhất định thanh gươm đã ở chỗ này! Gã gầm lên – Chính chỗ này. Cắm giữa những giẻ xương sườn mụ. Còn thấy rõ ràng vết cắm ở đất. Bọn ranh đã nhanh chân hơn chúng ta. Tôi đã lo, không sai mà. Schindler, ông thật vô tích sự! Ông làm hỏng hết cả rồi. Một triệu mác tuột khỏi tay. Ông nghĩ đi! Bây giờ phải làm gì hả? Bọn ranh còn ở đây không? Liệu chúng có đang nấp ở quanh đây?

Chẳng hiểu vì sao mà hai tay kia cứ nhặng xị lên, Schratt lại chui vào hốc mộ.

- Này sếp, trong này còn có giấy bạc bọc kẹo socola nữa.

- Thì sao? Tao biết làm gì với nó.

- Giấy bạc còn ấm hơi tay đấy.

- Cái gì?

- Ấm hơi tay người! Tôi cảm thấy hẳn hoi. Mới đây thôi nó còn ở trên tay ai đấy. Cả những vụ socola vẫn thơm nguyên.

Schindler nhìn hai tên và rùng mình.

Gã như một con thú, ông ta nghĩ về Schratt. Óc bã đậu, nhưng có thính giác nhạy bén của loài thú. Còn Hirnvogel nữa, gã xử sự thật quá quắt, không chút tôn trọng người quá cố. Gã đã xéo nát hai xương sườn của Trauthilde, đá văng hộp s bà ta khiến long cả một cái răng. Đúng là loài dã thú!

- Có thể chúng ta còn đuổi kịp bọn ranh ấy, - Hirnvogel lẩm bẩm. – Nhanh, đi ra lối thứ hai, hướng lâu đài! Nhanh lên! Ông Schindler, ông hãy vắt chân lên cổ mà chạy.

Lát sau, cả ba thở hổn hển chui qua cái lỗ ra phòng giam của lâu đài.

Chúng sửng sốt nhìn nhau.

- Đây là phòng giam, - Schindler giải thích, - tôi thông thuộc lâu đài này. – Làm sao bọn ranh biết được chúng phải phá tường tìm một lỗ vào đường ngầm ở đây?

Schindler nhún vai:

- Có thể chúng thông minh hơn chúng ta.

- Thế là nghĩa gì?

- Thì tôi đã kể đấy thôi: chúng biết những dòng quan trọng nhất trong bài thơ bí hiểm của cụ Krachwang. Rõ ràng chúng có thể luận ra lời chỉ dẫn: “Hãy tìm hốc giấu ba hòn đá. Thấy đỉnh cao, kính, ánh…” – Schindler nghẹn lại, trố mắt nhìn: - Thôi đúng! Đây là cái hốc tường ấy. Ba hòn đá đây! Ôi chao! Đúng là chúng hơn chúng ta rồi.

Hirnvogel nghiến răng trèo trẹo:

- Nghĩa là chúng đã lấy được thanh gươm và chúng ta không đuổi kịp chúng nữa. Liệu chúng mang Mắt Rồng về đâu hả?

- Tarzan là thủ lĩnh. Cậu ta can đảm và rất thận trọng. Cậu ta không để ai cướp vật gì trong tay mình. Tôi tin chắc Tarzan đem Mắt Rồng về Tổ đại b

- Về đâu?

- Về phòng cậu ta. Tất cả các phòng ở ký túc xá đều có tên riêng.

Hirnvogel nghĩ ngợi:

- Và nó sẽ đút thanh gươm dưới gầm giường, hoặc cất vào tủ. Vì đêm nay nó sẽ chẳng làm gì được hơn. Schindler, giờ đây là nhiệm vụ của ông. Ông hãy trở lại ký túc xá. Chờ độ một giờ. Rồi lẻn vào Tổ đại bàng. Nếu cần, ông đánh thuốc mê chúng nó… Nó ngủ một mình một phòng à?

- Không. Phòng đôi. Tròn Vo ở cùng với Tarzan.

- Vậy hãy đánh thuốc mê cả hai.

- Tôi không bao giờ làm việc đó. Tôi không thể. Tôi căm ghét… bạo lực.



- Ông ghét gì tôi cóc cần biết. Nhưng ông phải lấy cho được thanh gươm. Rõ chưa? Lấy được gọi điện cho tôi ngay. Tôi sẽ đến trường. Hãy đợi tôi ở cổng.

Schinlder rên rỉ:

- Tôi… tôi không thể làm như vậy, điều đó… không minh bạch…

- Ông hãy làm điều gì tôi bảo! – Hirnvogel quát Schindler. – tôi sẽ không chịu để tuột khỏi tay báu vật ấy vì sự vụng về của ông. Nhất định chúng đang lăn ra ngủ như chết. Sau bấy nhiêu vất vả, mệt nhọc cơ mà, nhìn thì biết! – Gã chỉ vào cái lỗ bên tường phòng giam.

*

Về tới nơi, Tarzan và Tròn Vo lủi vào phòng, chui lên giường ngay. Đêm nay miễn khoản đánh răng và làm vệ sinh trước khi đi ngủ.

- Tắt đèn đi, Willi! – Tarzan nhắc Tròn Vo tắt ngọn đèn đêm đầu giường. hắn nhìn qua cửa sổ sang khu giáo viên: - Phòng thầy Schindler vẫn tối om!

- Chắc họ vẫn đang bò lổm ngổm trong cái mê hồn trận ấy, - Tròn Vo nhe răng cười trong chăn.

- Có khi cả ba đang lùng tìm tụi mình.

- Tao không thể biết trước mấy cái giấy kẹo socola của tao lại sinh chuyện như thế.

- Có ảnh hưởng gì đâu, Willi. Chỉ giấy kẹo thôi đâu đã phải bằng chứng kết luận tụi mình đã đến đấy.

- Đúng thế. Đâu mà chẳng bán đầy socola của hãng Sauerlich. Ai mua cũng được.

- Tao hồi hộp xem mai thầy Schindler sẽ gạn hỏi… không, hỏi cung tụi mình ra sao.

- Vậy tụi mình nói gì đây?

- Willi, một mặt tụi mình chẳng tội gì giấu chiến công của cả bọn. Tụi mình đã tìm được thanh gươm, vhưởng. Mặt khác, không thể để lộ ra rằng tụi mình đã trốn trường ban đêm để mò đến đấy. Còn làm gì ban ngày thì đó là quyền của tụi mình. Rồi còn bồi thường cái lỗ đã phá ở phòng giam của lâu đài nữa chứ. Thôi, trước hết hãy hỏi ý kiến thanh tra Glockner. Chẳng gì bố của Gaby cũng là người bạn lớn của tụi mình.

- Phải đến trưa mai mới gặp được chú ấy.

- Đúng thế. Cho tới lúc đó, tụi mình cứ vờ như không biết gì. Sau rồi sẽ thú thật chuyện lấy được thanh gươm, bảo rằng thoạt đầu do sợ nên đã chối. Dù sao thì cả bọn đã không coi sự cấm đoán của thầy Schindler ra gì và đã mò xuống hang để hành động mà.

- Tao hiểu.

Tròn Vo bóc socola sột soạt.

- Mày lại chén nữa đấy à?

- Nếu không thì lấy sức đâu ra? Sắp 2 giờ sáng rồi. Chỉ còn được ngủ có 4 tiếng nữa. – Cu cậu ngáp – Úi chao, tao mệt quá!

Lát sau, tiếng thở đều đều cho biết Willi ta đã say giấc.

Tarzan vẫn trằn trọc. Dễ gì ngủ được ngay sau một ngày đầy sự kiện như vậy.

Giường của Tarzan kê ngay dưới ô cửa sổ rộng.

Chốc chốc hắn lại ngồi dậy, ngó sang cửa sổ nhà Schindler. Và lúc này đây, đèn bên ấy đã bật sáng. Ông ta vừa về. Tarzan mỉm cười. Để xem mai lên lớp ai mệt nhất? Thầy Schindler, Tròn , Karl hay mình? Chắc là Karl rồi. Nó còn phải mang thanh gươm đến Tổng nha, kể chuyện cho chú Glockner, rồi lại đạp quãng đường dài về nhà. Karl sẽ được ngủ ít nhất.

Mí mắt Tarzan nặng trĩu. Hắn trở người sang bên, ngủ thiếp đi.

Hắn vừa mơ chăng?

Rõ ràng hắn đã nghe tiếng động gì lạ lắm khiến hắn thức giấc. Không phải tiếng ngáy quen thuộc của TrònVo.Vẫn đang đêm. Tarzan mở mắt. Chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn nhỏ đầu giường có dạ quang. Mới 2 giờ 44 phút!

Vậy mà trong phòng có tiếng thở của một kẻ thứ ba.

Cơ bắp của Tarzan căng ra. Hắn cố dõi mắt vào bóng tối.

Lúc này hắn phát hiện một hình hài tối sẫm bò dưới sàn, nhưng không phải một con chó. Cả hơi thở cũng rõ ràng của người.

Kẻ đó bò qua chỗ kê bàn, tiến về phía giường Tarzan.

Tròn Vo trở mình trong giấc ngủ.

Hai tay Tarzan để bên ngoài tấm chăn mỏng. Hắn xiết chặt nắm đấm.

Gã định giở trò gì ra với mình đây. Chỉ cần gã ngóc đầu lên mình sẽ cho gã nếm đòn ngay.

Nhưng gã không nhỏm dậy, mà rõ ràng muốn chui vào gầm giường

Gã nằm bẹp ngay trước giường hắn rồi.

Ôi lạy Chúa! Tarzan sửng sốt. Đó là thầy Schindler. Ông ta định tìm thanh gươm Mắt Rồng.

Schinlder chui đầu vào gầm giường.

Tarzan với tay ấn công tắc đèn trên bàn nhỏ đầu giường.

Schindler giật mình, theo bản năng nhỏm dậy, đầu va mạnh vào phía dưới giường. Tarzan nhoài người túm gáy ấn gì ông ta xuống sàn.

- Willi! – hắn kêu lên. – Tóm được một tên trộm rồi! Tụi mình… Ôi lạy trời! Thì ra là thầy Schinlder!

Hắn buông ông ta ra.

Tròn Vo ngồi trên giường như bị bỏ bùa mê, chẳng hiểu mô tê gì cả.

Schindler nhổm dậy, thoạt đầu quỳ, sau vịn thành bàn đứng lên. Ông ta vẫn ăn mặc tươm tất, mặt đầm đìa mồ hôi. Trên nét mặt ông ta hiện lên những tình cảm chẳng ăn nhập gì với nhau: sợ hãi, bối rối, và cố gắng nghiêm khắc để giữ uy tín.

- Các cậu mới từ đâu về? – Ông ta quát.

Nằm chống khuỷu tay trên giường, Tarzan nhìn sang Tròn Vo, rồi nhìn Schindler:

- Sao cơ ạ? Thưa thầy, em không hiểu câu hỏi của thầy. Nhưng em muốn hỏi thầy một câu: thầy định làm gì dưới gầm giường em

- Chẳng làm gì cả. Tôi chỉ bị vấp ngã trong bóng tối mà thôi. Tôi vào đây để kiểm tra xem hai quý ông đã về hay chưa. Các cậu đã đi đâu? Và về từ khi nào?

- Em nghĩ thầy đang lẫn cái gì đó. Thầy đang ở trong Tổ đại bàng. Em là Peter Carsten, biệt hiệu Tarzan. Còn đây là Willi…

- Thôi đừng có chối! Cậu quá biết tôi nói gì. Tôi đang ở đúng nơi tôi định đến. Thế nào?

Tarzan quay sang Tròn Vo :

- Mày lại vừa lén mò xuống bếp để kiếm cái ăn đấy à, Willi ? Tao thì dẫu thế nào cũng có mặt ở đây suốt từ chập tối. Em đã ngủ suốt, thưa thầy.

- Em cũng vậy, - Tròn Vo nói. – Chẳng hề xuống bếp đâu ạ.

- Các cậu nói dối, - Schindler hai tay chống nạnh.

Tarzan nhìn ông ta mềm mỏng :

- Sao thầy lại có ý nghĩ ấy ạ? Ngoài ra thầy đã bò suốt từ cửa vào đến đây. Hẳn thầy vấp ngã ngay ở ngưỡng cửa và không muốn đứng dậy nữa?

- Thôi đừng đánh trống lảng! Đêm nay các cậu đã trốn khỏi ký túc xá!

- Không đúng.

- Một lời khẳng định như vậy trước hết phải được chứng minh – Tròn Vo từ tốn. – Nó có thể đem hậu quả ti hại đến cho chúng em. May mà chúng em chẳng việc gì phải sợ, vì cả đêm chúng em đã ở đây. Mà mấy giờ rồi không biết?

- Các cậu đã ra khỏi ký túc xá, - Schindler đi vòng quanh bàn. – Và đã tha về cái gì đó. Tôi cảm thấy rõ lắm. Willi, hãy mở tủ của cậu ra!

Tròn Vo thở dài, tụt khỏi giường, ra mở tủ.

Schindler căng mắt nhìn vào đủ các thứ lộn tùng phèo chất trong đó: quần áo,sách, những thùng socola. Quần áo sạch bẩn lẫn lộn. Bít tất quăng mỗi góc một chiếc.

- Cậu gọi thế này là ngăn nắp hả?

- Mai em sẽ dọn ạ.

Rồi Tarzan phải mở tủ của mình.

- Có gọn gàng hơn, nhưng chưa đủ tiêu chuẩn.

- Thật ra thầy tìm gì ạ? – Thủ lĩnh tứ quái nói. – Chúng em không dính dáng đến ma tuý. Và cũng biết rằng trường không cho phép nuôi chó mèo trong ký túc xá. Em quý chiếc xe đạp đua của em thật đấy, nhưng không đến mức lôi nó lên giường hoặc nhét nó vào tủ. Chúng em cũng chẳng giấu đứa trẻ lạc nào trong phòng.

Schindler không đáp. Ông ta quỳ xuống nhòm vào hai gầm giường.

Thất bại, ông ta đứng tựa lưng cạnh cửa, tay khoanh trước ngực:

- Tôi nghĩ: bất chấp sự ngăn cấm của tôi, các cậu lại mò xuống cái hang ấy.

Tarzan lắc đầu bâng

- Có thể thậm chí các cậu còn chui vào lòng núi, chơi trò nghiên cứu hang động và phát hiện cái gì đó.

- Thầy định thuyết trình cái gì cho chúng em vậy? – Tarzan nói. – thầy không thấy chúng em buồn ngủ như thế nào à? Thầy làm mất giấc ngủ đêm của chúng em. Thầy không có quyền. Nếu mai chúng em ngủ gật trên lớp, thì lỗi là tại thầy. Chính thế! Em thấy phẫn nộ. Đó là phương pháp hỏi cung dã man: dựng nạn nhân dậy lúc đang đêm để tra hỏi. Chúng em nên báo chuyện này với thầy hiệu trưởng chăng?

Schindler giật thót người, giơ tay sờ nắm cửa.

- Những học trò gương mẫu! Vậy cứ ngủ tiếp đi. Hoặc bắt đầu chợp mắt đi. Nhưng nói để các cậu biết: tôi sẽ tóm được các cậu.

Nói rồi, ông ta đi ra, khẽ khép cánh cửa lại.

Tròn Vo đưa tay lên bịt miệng để khỏi phá lên cười.



Buổi chiều, Tứ quái đủ mặt ở nhà Gaby. Bà Margot bày bánh ngọt và trà ra mời. Cả nhà quây quần. Nhưng Tarzan ngó quanh mãi mà chẳng thấy Mắt Rồng đâu.

- Sau khi hết phiên trực, chú đã đem nó đến cho ông giám đốc viện bảo tàng, ông Vlichtmeier. – Ông Glockner mỉm cười. – cố nhiên chú có gọi điện báo trước, nhưng ông ấy chẳng chịu tin. Khi tận mắt thấy thanh gươm, ông ấy mừng tưởng phát điên. Viên hồng ngọc có lẽ là viên ngọc to nhất xưa nay, vô giá. Qua xem xét sơ bộ, có thể kết luận thanh gươm không bị hư hại gì, các chuyên gia dễ dàng loại đi lớp gỉ. Thanh gươm sẽ sáng loáng như mới! Quả là các cháu đã cứu được một báu vật. Karl kể hết với chú rồi. Các cháu có mệt lắ

- Chúng cháu vẫn đứng vững được ạ, - Tarzan cười. – Gaby đã kể với bác chuyện thầy Schindler bò trong Tổ đại bàng đêm qua chưa ạ?

Ông Glockner gật đầu :

- Hẳn khi ấy phải buồn cười lắm.

Bà Margot vừa rót trà, vừa góp chuyện:

- Dúng là ông ấy tìm mọi cách để lấy được thanh gươm. Nếu không có các cháu, chắc chắn thanh gươm đã bị mất mãi mãi. Rơi vào tay một nhà sưu tầm tư là chắc. Hoặc vào tay một lái buôn, hắn sẽ bán sang Cận Đông.

Ông Glockner nói :

- Chú có làm quen với thầy Schindler trong một cuộc họp phụ huynh học sinh. Ông ấy không gây ấn tượng xấu cho chú. Có hơi lập dị, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới sử học, nhưng thiên về sách vở chứ không tham tiền.

Tarzan gật đầu :

- Chúng cháu cũng đánh giá thầy Schindler như vậy. Cháu không nghĩ thầy làm việc này vì tiền. Có lẽ vì tham vọng. Cháu cho rằng thầy luôn mơ có được một phát hiện tầm cỡ về sử học. Rồi thế nào đấy lại dính vào cái gã Hirnvogel. Gã này khác hẳn. Sự hám tiền toát ra từ mỗi lỗ chân lông của gã.

- Chú đã tìm hiểu, - ông thanh tra nói. – Hirnvogel buôn bán đồ cổ, nhưng đầy tai tiếng. Hình như còn tiêu thụ đồ trộm cắp. Schratt rất nghe hắn – và Schratt là trộm chuyên nghiệp – nên chắc chắn Hirnvogel tiêu thụ cả các “chiến lợi phẩm” của Schratt. Đúng là ngưu tầm ngưu. Dù thế nào, các cháu đã nẫng Mắt Rồng ngay trước mũi chúng.

- Bảo tàng còn nợ chúng cháu tiền thưởng – Tarzan nói. – chúng cháu sẽ được nhận chứ ạ?

- Chứ sao! – Ông Glockner gật đầu.

- Tuyệt vời! Nhưng như vậy lại nảy sinh vấn đề. Chúng cháu không thể giữ bí mật điều ấy. Mặt khác không được để thầy Schindler biết chúng cháu trốn khỏi trường ban đêm ạ.

Ông Glockner mỉm cười đầy ngụ ý:

- Chú không mảy may biết các cháu tìm được thanh gươm vào hồi nào cơ đấy. Kể nghe nào!

Tất cả phá lên cười.

Tarzan làm vẻ mặt ngây thơ :

- Buổi chiều ạ. Lúc sẩm tối, hoặc muộn hơn một chút, thì Karl mang thanh gươm lại cho chú.

- Thế hả! – Ông Glockner tủm tỉm gật đầu. – Ra là buổi chiều! Chú không có ý kiến gì phản đối. Thầy Schindler có thể mắng mỏ các cháu vì tội không nghe lời, nhưng chỉ vậy thôi.

- Hết sảy! – Tròn Vo vừa reo vừa thò tay lấy bánh ở đĩa, không biết là lần thứ bao nhiêu rồi.

- Ông Vlichtmeier muốn làm quen với các cháu. Ông ấy định tổ chức một cuộc họp báo tại Viện bảo tàng. Mời các quan chức, và tuyên dương nhóm TKKG đấy. – Ông Glockner nói.

- Hy vọng có chiêu đãi đàng hoàng, - Tròn Vo bình luậ

*

Lúc 15 giờ 32 phút, Tarzan và Tròn Vo gõ cửa căn hộ thầy Schindler. Cuộc nói chuyện giữa họ kéo dài đúng 9 phút. Thật ra chỉ mỗi Tarzan nói. Hắn kể lại câu chuyện tìm báu vật có thay đổi chút ít mà hắn đã thuộc lòng.

Schindler trân trối nhìn hai đứa, mặt tái đến tận chân tóc:

- Tôi thất vọng về thái độ của các cậu. Sự không vâng lời của các cậu sẽ có hậu quả. Đừng mong tôi chúc mừng các cậu. Các cậu có thể đi!

*

Schindler quay số điện thoại.

Hirnvogel xưng danh.

- Bọn trẻ vừa ở chỗ tôi, - Schindler nói, - và đã xưng tội: Chúng đã lấy được thanh gươm. Hiện thanh gươm nằm trong viện bảo tàng. Với tôi, việc này đã chấm dứt, thưa ông Hirnvogel. Tiếc rằng tôi đã biết thêm một mặt khác của ông khiến tôi ghê sợ và kinh tởm. Tôi không bao giờ muốn gặp lại ông nữa.

Schindler gác máy.

*

Hirnvogel quay số điện thoại.

Drauschilt xưng danh.

- Hirnvogel đây. Vâng, lại là tôi đây, thưa ông Drauschilt. Schindler. Vâng – y từng là đồng minh của tôi, vừa báo tin cho tôi rằng bọn trẻ thú nhận đã lấy thanh gươm từ ngôi mộ và nộp cho bảo tàng rồi. Vâng, đúng như tôi lo ngại nói với ông qua điện thoại sáng nay. Đen quá! Nhưng như thế càng tiện, hahaha! Tôi sẽ có cách đoạt được Mắt Rồng. ông Drauschilt, ông cứ chuẩn bị sẵn sàng một triệu mác. Tôi sẽ lĩnh số tiền đó. Vì tôi có… ờ… một đồng minh mới, người rất sành hệ thống báo động trong bảo tàng. Hắn lọt vào đó dễ dàng. Chỉ cần đợi đến lúc Mắt Rồng được trưng bày ở gian lịch sử nữa thôi.

- Chà, ông cứ việc làm, - Drauschilt gầm gừ. – Tôi vẫn giữ cái giá ấy. cho tới nay thành tích của ông không có gì vẻ vang cả.

*

Drauschilt quay số điện thoại.

Hahrmann xưng danh.

- Cơ hội cuối cùng cho mày, - Drauschilt nói, - và của thằng Drohnkop nữa. Trước khi chúng mày lại để bọn ranh ấy tẩn cho nhừ tử, hãy mang thanh gươm về cho tao. Nếu chúng mày lại bôi *** ra như lần trước, tao sẽ tố giác chúng mày. Tụi cớm sẽ biết sự thật về quá khứ của chúng màyhanh gươm đã được đưa vào bảo tàng để trưng bày. Hirnvogel định cho ăn trộm nó. Nhưng lần này chúng mày phải nhanh hơn nó. Hiểu chưa?

*

Ba ngày trôi qua. ÔngGlockner lái xe chở Tứ quái đến dự cuộc họp báo ở Viện bảo tàng.

Bãi xe trước bảo tàng hầu như kín đặc. Rõ ràng khách khứa đã đến đông đủ.

Ông Vlichtmeier trông thấy thanh tra Glockner, bèn xin lỗi hai vị khách là ông đang tiếp chuyện dở, niềm nở chạy ra đón:

- Chào ông thanh tra! – Ông nồng nhiệt bắt tay ông Glockner bằng cả hai tay. Đoạn rạng rỡ nhìn Tứ quái, - Các cháu là nhóm TKKG phải không?

- Vâng đúng ạ, - Tarzan gật đầu – thậm chí đủ mặt cả. – Đoạn hắn giới thiệu các bạn mình với ông.

- Tôi phải ôm hôn các cháu, cảm ơn các cháu đã mang Mắt Rồng về cho bảo tàng của chúng ta. Tôi định sang xuân sẽ tổ chức một cuộc triển lãm tựa đề “Lâu đài Zahrensteyn – tấm gương phản chiếu các cuộc Thập Tự chinh và chính sách của nhà vua”. Thế nào các cháu cũng tới dự lễ khai mạc nhé.

- Nhất định ạ. – Tarzan nói.

Các nhà báo đã hiểu ra nhóm thiếu niên này là ai. Họ đổ xô lại đòi chụp ảnh chung. Cố nhiên là phải caòm kính trưng bày thanh gươm Mắt Rồng.

Không còn nhận ra thanh gươm nữa: trông nó tuyệt đẹp, lưỡi sáng loáng như mới. Viên hồng ngọc đỏ rực như đèn pha sau đuôi ô tô.

Tứ quái phải đứng quanh Mắt Rồng. Đèn “flash” nháy lia lịa. Rồi ông Vlichtmeier cùng vào chụp với các ân nhân của bảo tàng.

Ở cuối bài diễn văn của mình, ông giám đốc bảo tàng hết lời ca ngợi chiến công của Tứ quái. Ông mời chúng đi lên phía trên. Bọn trẻ không từ chối nổi đành đi lên đứng cạnh Vlichtmeier và nhoẻn cười nhìn xuống cử toạ. Tiếng vỗ tay vang dậy.

Tarzan đưa mắt lướt qua cử toạ. A ha! Kia là cha mẹ Tròn Vo, mặt mày rạng rỡ vì kiêu hãnh. Cạnh đó là ông bà Vierstein, cũng tự hào về cậu con Karl chẳng kém.

Hắn như bị giội nước lạnh khi phát hiện Hirnvogel đứng bên trái. Gã mặc bộ complete kẻ sọc. Cái đầu bóng loáng. Vẫn ánh mắt tham lam.

Cạnh Hirnvogel là một gã cao, béo mẫm, thoạt nhìn đã mất cảm tình. Mắt gã u tối. Môi dưới trề ra, để lộ những chiếc răng vàng khè. Trông gã có vẻ trên tiền lắm.

Tarzan cảm giác hai tên này cùng một giuộc với nhau.

Được giới thiệu xong, Tứ quái lại xuống đứng cùng thanh tra Glockner.

- …tôi xin dừng ở đây, để quý vị có thể thưởng thức thanh gươm Mắt Rồng từ gần. – ÔngVlichtmeier nói. – Thanh gươm xung trận của người hiệp sĩ thánh chiến. Thanh gươm công lý. Thanh gươm thiêng được nạm viên hồng ngọc lớn nhất thế giới. Xin cảm ơn!

Tràng vỗ tay dài. Rồi đám đông kéo đến hòm kính trưng bày Mắt Rồng.

Tarzan kéo ông Glockner sang bên. Karl, Gaby và Tròn Vo cũng đi theo.

- Hirnvogel đang ở đây.

Nét mặt ông thanh tra căng thẳng:

- Hãy kín đáo chỉ gã cho chú. Chú không biết gã.

- Bên phải Mắt Rồng. Tên đầu trọc. Bây giờ gã đang cúi xem viên hồng ngọc.

Ông Glockner gật đầu:

- Và các cháu có biết cái gã cao to mặc bộ đồ tím đứng cạnh gã là ai không? Drauschilt đấy. Chú biết mặt gã.

Tarzan thì thào qua kẽ răng:

- Điều đó không có lý rồi. NếuHehrmann không nói dối – mà gã có vẻ thành thật, vì các cú đá của cháu chẳng êm ái gì – thì gã và Drohnkop được lệnh của Drauschilt cướp thanh gươm từ tay Hirnvogel.

- Có lý đấy. – ÔngGlockner nói.

- Thế ạ?

- Drauschilt giàu kinh khủng và đam mê sưu tầm gươm kiếm. Nghe nói gã có một trong những bộ sưu tập lớn nhất thế giới – Là kẻ tiêuụ đồ ăn cắp và đồ cổ, chắc Hirnvogel đã mời chào Drauschilt sẵn. Có lẽ để thăm dò xem có đáng tìm kiếm Mắt Rồng hay không.

- Cháu hiểu – Tarzan mỉm cười – Nhưng rồi Drauschilt nghĩ cách cướp không thanh gươm và đã phái bọn tay sai đi.

- Có thể đánh cuộc như vậy.

- Nhỡ đâu Hirnvogel cũng từng có cái tráp báu vật của Prkler-Melbaschen bị mất cắp năm ngoái và đã bán đi. – Gaby nói.

Ông Glockner chau mày trầm ngâm:

- Ý hay đấy, Gaby ạ. Lẽ ra hồi đó các đồng nghiệp của bố đã phải nghĩ đến khả năng ấy trong khi điều tra. Cho tới nay, chắc chắn mọi dấu vết đã nguội lạnh. Và ở Tổng nha cảnh sát, người ta chẳng tìm được một dấu vết duy nhất nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau