Quyển 67 Chương 4: SỰ THỰC CHỜN VỜN
Xưởng sửa chữa ô tô của tên trùm ma tuý Sassmann nằm cạnh một con phố nhỏ gần nhà ga phía tây. Khu biệt thự nhà lão nằm ngay sau xưởng. Kế đó là một xưởng cưa suốt ngày ầm ĩ, nhưng được cái mùi gỗ tươi thoảng lên thơm phức thật dễ chịu.
Khu nhà Sassmann có tường xây bao quanh, cổng khu nhà lão đang bỏ ngỏ. Tứ quái dắt xe đạp qua cổng. Chúng ngạc nhiên quan sát ngôi nhà phụ. Đó là một căn phòng rộng lớn, nền bê tông bê bết dầu mỡ bởi mấy chiếc xe hơi đang sửa chữa dở dang.
Karl chắt lưỡi:
- Chà, tụi mình đến nhầm giờ nghỉ trưa của ông ta.
Tarzan trấn an:
- Một tay hoạt động năng nổ như lão LeoSassmann sẽ chẳng nghỉ trưa đâu. Lão ló mặt bây giờ.
Hắn nói cứ như thánh. Coi, cánh cửa biệt thự bất ngờ mở toang, một người đàn ông có cái gáy như bò mộng, đầu hói, môi dày, vung vẩy cánhớ tay lông lá bước ra. Nơi cổ tay là chiếc đồng hồ trị giá tối thiểu cũng 20.000 mark. Lão bò mộng nhích điếu xì gà từ mép trái qua mép phải.
- Muốn gì hả lũ nhóc?
Tarzan nói:
- Chúng tôi muốn gặp ông Sassmann.
- Tao đây.
- Thưa ông, ông Klunk nói rằng chiếc Mercedes màu xám ánh bạc của ông ấy bỏ ở gara ông từ 8 giờ sáng ngày hôm kia, đúng không ạ?
- Nếu đúng thì sao?
- Ồ, chúng tôi chờ ông trả lời kia mà. Chúng tôi cần một lời chỉ dẫn của ông. Số là thế này, có thể ông Klunk đã cán phải một người suýt chết và bỏ trốn. Và cán bằng chiếc Mercedes chứ không phải chiếc VW.
Điếu xì gà muốn rụng khỏi môi Sassmann. Lão ú ớ:
- Chiếc Mer… Mercedes… nằm lỳ ở đây từ… hôm kia. Lẽ nào…
- Nghĩa là chiếc xe không lăn khỏi xưởng ông, giúp ông lẫn ông Klunk nằm trong tình trạng ngoại phạm. Vậy ông có thể cho chúng tôi kiểm tra cái xe đó một chút được không?
- Để làm gì ?
- Để khẳng định chắc chắn điều ông vừa nói/
- Không được !
- Ông mà cản trở, bắt buộc tụi này phải báo cảnh sát.
Sassmann gãi chỗ hói trên đỉnh đầu :
- Thế mày không tin tao à ?
- Có chứ, nhưng tụi tôi vẫn muốn nhìn tận mắt.
Mặt lão Sassmannn giật giật :
- Thôi được, tao sẽ cho tụi mày xem chiếc xe đó, nhưng tao mong rằng tụi mày đừng tiết lộ sự hậu đậu của tao đấy nhé.
Tarzan nói ngay :
- Tụi tôi không phải là người đưa chuyện đâu. Có nghĩa là ông đã làm hỏng chiếc xe đó ?
Sassmann gật đầu, lão chỉ ngón tay chuối mắn về phía mảng tường lở lói bên trái rồi nói :
- Đó. Tụi bây thấy mảng tường cùi hủi kia không ? Khi chiếc Mercedes chưa húc vào, chỗ ấy đẹp bá phát. Lỗi này do tao, tao định để xe vào chỗ để sửa. Ai dè loay hoay đạp lộn vào chân côn thế là cái xe vọt lên.
Tarzan đỡ lời :
- Và mũi xe húc luôn vô tường.
- Ờ ờ… ai mà chả có lúc lơ đễnh. Thế là đèn bể, ba đờ sốc bị cong veo…
- Có tróc sơn chăng ?
- Tất nhiên là sơn rơi lả tả.
Tarzan làm bộ thở dài :
- Giá như không phải là ông Sassmann đáng kính làm, thì người ta có quyền nghĩ khác đi lắm. Phía trước xe, bên phải, cũng chính là chỗ xe đâm vào thầy Schotten. Chắc ông không lạ gì cái trò để xoá dấu vết vụ tai nạn này, người ta cố tình gây ra một vụ tai nạn khác.
Sassmann giương mắt nhìn Tarzan :
- Mày cho là tao làm thế để chạy tội ư ?
Tarzan nghiêm giọng :
- Đáng lẽ hôm nay ông Klunk nhận lại chiếc xe đã sửa, mà vẫn chưa nhận được vì xe bị hỏng. Điều đó buộc người ta phải đặt vấn đề cho xưởng sửa chữa xe hơi có dịch vụ giao hàng tại nhà, nhất là khách hàng ở mãi tận Dickelheim. Vậy có thể kết luận : chiếc xe gây tai nạn chính là xe Mercedes màu xám ánh kim. Có điều không phải ông Klunk cầm lái, mà là… Vì thế, thưa ông Sassmann, tụi tôi buộc phải hỏi ông : lúc 11 giờ 30 ông ở đâu ?
Sassmann nghiến răng kèn kẹt. Bản mặt lão chuyển từ tái mét sang tím bầm. Lão gầm lên
- Tao ở nhà tao, hiểu chưa ? Chúng mày biến, biến ngay ! Tao đếch ưa trò chơi cảnh sát của chúng mày.
Tarzan đưa mắt nhìn các bạn, cả bọn lấy xe rồi lên đường.
*
Tứ quái dắt xe đạp ra đúng vào lúc chiếc Citroen màu xanh chạy thẳng vào trong sân. Tarzan nhìn rõ chiếc đầu hói của gã tài xế thấp thoáng sau tấm kính chắn nắng. Hắn đã nhận ra gã Brendl.
Gaby thì thầm từ phía sau:
- Thằng cha Brendl đầu hói đang trọ ở nhà Kathi, đúng không?
- Ô kê. Lý do gì tên Ludwig Brendl sống tận Mailand lại quen biết với Sassmann chứ?
Cả bọn đi ra ngoài đường rồi quay đầu lại. Ludwig Brendl từ Mailand tới, đỗ xe ngay cạnh Sassmann.
Tarzan lẩm bẩm:
- Lạ thật tụi mình toàn chạm mặt những nhân vật quen thuộc cả. Chúng ta từng đụng tên Brendl ở nhà lão Klunk rồi bây giờ lại gặp gã tại biệt thự Sassmann. Riêng chiếc Mercedes của Klunk thì lão Sassmann lại tự nhận mình làm hỏng. Ái chà, vòng tròn Klunk – Brendl – Sassmann này có ý nghĩa gì đây?
Brendl tắt máy. Sassmann quay lại hét vào nhóm Tứ quái :
- Tụi mày biến đi !
- Tụi mình đang ở ngoài đường, lão không có quyền gì lôi thôi cả. Nếu lão gây sự thì chúng mình sẽ cho lão một trận.
Nhưng rõ ràng Sassmann không muốn lôi thôi, lão chỉ ra đóng cổng lại.
Cánh cổng bọc bằng tôn, cao quá đầu người, vì thế không tài nào nhìn hoặc nghe thấy gì ở trong sân nữa.
Gaby vịn tay vào vai Tarzan :
- Mình đụng phải tổ ong vò vẽ rồi. Ai biểu đại ca hỏi lão Leo thẳng thừng quá làm lão như bị trúng đạn vậy.
- Mình cứ ngờ ngợ lão là một tay tổ tội phạm Gaby ạ. Thậm chí chính sự có mặt của tên hói Ludwig Brendl lại càng làm gia tăng mối nghi ngờ có sẵn. Phải chăng Brendl là sứ giả của lão Klunk đến đây để lấy chiếc Mercedes, hay gã là liên lạc của Klunk?
Gaby hấp háy đôi mắt bồ câu xanh biếc. Cô bé phán một câu sáng suốt cực kỳ:
- Mình có cảm giác Brendl là khách không mời mà đến.
- Có thể lắm. Này Gaby, để làm sáng tỏ hơn bộ ba Klunk – Brendl – Sassmann bí ẩn này, có lẽ chúng ta phải gọi điện nhờ bố già Glockner giúp đỡ. Bên cạnh đó, theo tôi, tụi mình sẽ hỏi thăm khi những người thợ của xưởng sửa chữa ô tô đi ăn trưa về. Chắc chắn chúng ta sẽ thu được vài tin tức tốt lành.
Karl thận trọng nói :
- Tuỳ đại ca tính toán. Nhưng tao không hy vọng đám thợ dám phản lại ông chủ.
- Thì… biết đâu.
Tròn Vo nhún vai :
- Gọi điện nhờ vả chú Glockner chắc ăn hơn. Tao cho rằng vì miếng cơm manh áo, những người làm công sẽ phát ngôn y hệt giọng điệu ông chủ mớm sẵn.
- Tarzan nhún vai :
Cứ thử xem sao.
Tứ quái kéo về trạm điện thoại công cộng gần đó. Tarzan quay số và xin được nói chuyện với thanh tra Glockner. Một lát sau, giọng ấm áp của thanh tra Glockner vang lên.
- A lô, chào Tarzan. Chú đây.
- Dạ, chào chú. Cháu và các bạn hiện ở trước xưởng trung đại tu của Leo Sassmann để điều tra về chiếc Mercedes màu xám bạc gây tai nạn cho thầy giáo Schotten. Tụi cháu tình cờ chứng kiến một việc như sau…
Tarzan báo cáo với thanh tra Glockner những gì mà chúng biết về Sassmann cũng như Klunk, nhưng riêng tên đầu hói Brendl thì hắn ém nhẹm. Dù sao thì Brendl vẫn là một nhân tố quá mới, trước khi xếp gã vô liên minh tay ba với hai lão ma đầu kia, Tứ quái còn phải “đặc vụ” thêm một vài lần nữa.
Thanh tra Glockner vẫn reo lên:
- Công sức của các con có thể được đền đáp đấy. Lão Leo Sassmann đó không phải tay vừa đâu. Trong những cuộc điều tra trước kia của cảnh sát, hình như lão có dây dưa đến ma tuý. Dây dưa từ hai năm trước. Có thể từ chiếc Mercedes húc bậy vào tường mà chúng ta phanh phui được các phi vụ mờ ám của lão trước kia.
- Nhưng chú ghé xưởng của lão chứ?
- Chú sẽ ghé ngay bây giờ.
- Thể nào ông ta cũng hỏi lại chú cho mà xem. Ông ta thuộc kiểu người như vậy.
- Lão tao đừng hòng giở trò đó ra với chú. Giá như chúng ta tìm được nhân chứng đã nhìn thấy chiếc Mercedes màu xám của lão Klunk trong khoảng thời gian từ 11 đến 12 giờ trưa ở ngoài đường thì Sassmann hết chối cãi.
Buông máy ra là Tứ quái ba chân bốn cẳng quay lại xưởng của lão Sassmann. Tarzan nói:
- Ồ, có hai ông thợ mặc đồ bảo hộ lao động sắp tiến vào cổng kìa. Cầu trời cho họ chịu làm nhân chứng.
*
Vừa tắt máy xe là Brendl đã phóng ra như cơn lốc. Gã nheo một mắt chào lão chủ:
- Hê lô sếp Sassmann. Có thân tôi đây.
Mặt Sassmann sa sầm. Lão trề dài môi:
- Tao đã thấy rồi.
Bàn tay lão chìa ra lạnh ngắt. Brendl quá biết tẩy sếp, gã giả lả:
- Giận nhau làm chi: ông trùm. Suốt gần 12 tháng qua tôi phải bắt gián trong tù.
- Kệ cha mày. Đáng ra mày phải ngồi nhà đá vĩnh viễn.
Brendl giả đò ngơ ngác:
- Sao cơ, vì chuyện gì chứ?
- Vì mày ngu quá, đến biển số xe cũng không nhớ nổi.
- Ôi không đâu, đàn em không nhầm một tí nào, em xin thề đấy.
- Suỵt, sẽ mồm thôi, vào trong nhà đã. Mấy đứa nhóc con đứng ngoài cổng đó.
Hai tên lật đật bước vào trong. Coi, mắt Brendl như hoa lên bởi những thiết bị chẩn đoán động cơ ô tô mới cáu, gã hít hà luôn miệng:
- Sếp mới tậu à?
Sassmann làu bàu:
- Phải, mới hồi mùa hè.
Trong phòng lão ngợp mùi xì gà. Brendl nhìn chai rượu mới khui mà thèm thuồng nhưng gã đã biết Sassmann chẳng khi nào mời mình bởi sếp là một gã keo bẩn. Nhưng dù sao tính keo bẩn là đặc điểm dễ chịu nhất ở sếp.
Brendl ngước mắt nhìn Sassmann:
- Đàn em có phải báo cáo với sếp chuyện ở trong tù không?
Sassmann dốc nguyên chai rượu tu ừng ực rồi liếm mép:
- Mày muốn sống hay muốn chết hả Brendl, 20 ký hêrôin của bố mày đâu?
Brendl đã chuẩn bị từ khuya câu trả lời. Gã đáp nhanh nhảu:
- Tiền trao thì cháo múc. Đàn em đã nhét hàng hoá vào một chiếc Opel màu trắng mang biển số vùng này. Qua thời gian nghiền ngẫm trong tù, đàn em nghĩ rằng có thể mình đã “trao duyên lầm tướng cướp”. Có thể đó là một chiếc Opel mang màu sơn dỏm và biển số dỏm, cũng có thể chủ nhân chiếc xế hộp đó là một tên quái xế chuyên nghiệp đang trên đường giao xe cho bọn mối lái châu Phi.
Sassmann lấy tay chùi mép:
- Thôi được, cứ cho đó là một khả năng. Cho tới nay tao đã tính tới ba khả năng.
Brendl trợn mắt:
- Baaa?
- Ừ… ừm, tao cứ cho là mày phỗng tay trên bằng cách bịp tao.
- Ô kìa sếp, đàn em không bao giờ dám làm như vậy. Nói thế thì thật là oan ức cho đàn em quá.
- Hai, mày đã ngu ngốc báo cho tao biển số sai. Và ba, điều mày vừa nói là có thực.
- ồ chậc chậc, hoá ra cả năm trời đàn em bị nghi oan? Cay nhỉ, nhắc đến cay là có rượu trước mắt. Nào, cho tiểu đệ mượn cái chai, đại ca?
Sassmann giả vờ ngắm khói thuốc bay không chịu nhả chai rượu. Lỗ mũi Brendl phập phồng, gã rủa thầm: đồ chết tiệt. Rồi gã hỏi bằng giọng ngọt xớt:
- Dạo này ông trùm làm ăn thế nào?
- Tốt thôi.
- Em muốn hỏi về ma tuý cơ?
- Thế à. Tao ngỡ mày giải nghệ rồi chứ. Hiện nay tao đã có một đệ tử mới. Mày biết thằng Hartwig Platzke chăng? Hai phi vụ vừa qua nó đều làm trót lọt, tao đã đưa nó vào đường dây rồi.
- Tôi nghe danh của Platzke rồi. Thằng này được đấy.
- Hiện giờ tao không có việc cho mày, nhưng…
Brendl vội vàng săn đón:
- Sếp có việc gì cần sai khiến?
- Mày sẽ có 5.000 mark nếu làm cho tao một chuyện vặt vãnh.
- Hề hề, sếp nói ngay đi.
- Tao đoán là lát nữa bọn nhóc sẽ dẫn lũ cớm đến đây. Ái chà…on
Brendl cau mày:
- Sếp là ông chủ xưởng hợp pháp thì sợ quái gì cớm?
Sassmann do dự. Chẳng lẽ bưng chuyện chạy xe cán người hê lên cho thằng “đầu trộm đuôi cướp” này, phi vụ năm trước nó đã làm cho mình mất trắng, tin nó tuyệt đối chỉ có nước bán lúa giống.
Lão ực thêm một hớp rượu nữa rồi mơ màng:
- Tao có một khách hàng ở Dickelheim…
- Ồ, vậy là ngày chỗ tôi tạm trú rồi. Tôi đang ở trong quán ALTWIRT đấy.
- Hả, sao mày không về tao ở?
- Tôi không thích làm phiền. Sếp kể tiếp đi.
- Ừ, khách hàng của tao tên là Heinrich Klunk. Nó làm đại lý cho một hãng hoá chất tẩy rửa…
Brendl rụng rời tay chân nhưng gã cố làm ra vẻ phớt.
Giọng lão LeoSassmann đều đều:
- Vừa rồi Klunk gây ra một tai nạn giao thông xém chết người rồi quăng xế hộp gởi chỗ tao. Mẹ kiếp, tai bay vạ gió, trong thời gian sửa chữa, tao lại ngu xuẩn dợt thử xe hơi của y và đâm mũi xe vào tường. Cú đâm trời đánh này có thể làm tao mang tiếng với cảnh sát. Lỡ họ nghi ngờ
- tao lái xe cán người rồi giả vờ thêu dệt chuyện dợt thử xe qua mặt họ thì sao. Chính vì thế tao muốn mày làm nhân chứng xác nhận giùm tao từ 11 giờ tới 12 giờ tao trực ở nhà. Được chứ?
- Được.
- Tốt lắm. Bọn cớm có hỏi thì mày khai rằng từ 11 giờ tao với mày ăn nhậu ở đây để bàn việc tân trang chiếc Citroen của mày. Và sau đó thì mày đem xe đến. Rõ hả?
- Rõ. Thế lão Klunk gửi chiếc xế hộp hiệu gì?
- Mercedes mày xám óng ánh bạc. Màu này khó sơn chồng lắm. Phải chi màu đỏ hoặc màu trắng dễ tân trang hơn.
Brendl nhắm mắt. Trái tim của gã đập thình thịch. Gã cảm thấy khó thở. Khốn nạn thật, lão dám chế tạo ra câu chuyện chiếc Mercedes bốc cháy phừng phừng rồi bị ép dẹp lép quăng đi đâu mất. Ôi, mình thật ngốc nghếch. Thế là lão biết trong xe có gì chỉ vì mình ngu hơn bò. Mình bị lão thả hoả mù suýt nữa mất toi 20 kilogam hêrôin bá phát. Hé hé, dù sao muộn cũng còn hơn không, tưởng tên trùm Sassmann cao tay ấn lắm thế mà có mắt cũng như mù. Cả một kho tàng trước mũi lão mà không biết. Cuộc sống mới oái oăm làm sao.
Brendl thả hồn lãng đãng trong nửa phút. Chớ gì nữa, gã đang nghĩ kế hoạch “thổi” chiếc xế Mercedes trước khi hai lão già Sassmann và Klunk kịp đánh hơi.
*
Khi hai người thợ sửa chữa ô tô xáp lại gần, Tarzan mừng quá. Té ra là anh Thiel và Huber, hai chàng võ sĩ tài tử này đều tập luyện trong Câu lạc bộ Judo mà thỉnh thoảng Tarzan vẫn đến tập.
Thiel reo lên trước:">
- Ố là là, Tarzan. Ngọn gió nào thổi em đến đây?
- Chào hai anh!
Ba người đàn ông cười ha hả. Tarzan hiểu rằng chẳng có trở ngại gì để vô vấn đề. Hắn thủng thẳng kể lại tai nạn của thầy Schotten và những kẻ khả nghi mang tên Klunk và Sassmann cho hai người bạn lớn nghe.
Tarzan kết thúc:
- Các anh có đồng ý rằng ông chủ của các anh và chiếc Mercedes không hề di chuyển từ 11 giờ đến 12 giờ trưa không ?
Thiel lắc đầu. Giọng anh ta hơi nhừa nhựa vì men bia :
- Chịu thôi Tarzan. Từ 10 giờ tụi anh đã ra xa lộ để kéo một xác xe về sửa chữa. Cái xe Nhật kia kìa.
Huber bổ sung:
- Về tới nơi thì đã quá 12 giờ. Lúc đó dĩ nhiên ông chủ đã ở nhà.
- Thế còn chiếc Mercedes?
- Thì nó ở trong xưởng ấy. Ông ấy đang điên lên vì chuyện đó. Tất nhiên, khách hàng mang xe tới chữa đâu phải để cho chủ phá hỏng kia chứ. Quả thật mỗi lần ông chủ đụng đến đồ nghề là bọn anh lại lo ngay ngáy. Nhưng anh chưa bao giờ nghe thấy chuyện ông ấy nhấn trượt côn cả.
Tarzan chào hai anh và dắt xe đạp về chỗá các bạn đợi. Hắn nói:
- Không xong rồi. Hai ông thợ đều là người quen biết nhưng chẳng nhờ cậy gì được hết. Có lẽ cuối cùng chúng ta đành khai thác thông tin từ thằng Sascha thôi…
Karl trố mắt:
- Sascha, con trai lão Leo Sassmann?
- Chứ sao. Thằng này nổi tiếng du đãng. Hai bố con luôn cãi cọ nhau. Biết đâu trong lúc rình rập ông già, nó tháy lão lái chiếc Mercedes đi ra phố…
Gaby gạt phắt:
- Đại ca khoét sâu mâu thuẫn giữa hai bố con nhà ấy là không nên đâu. Tại sao lại không mềm mỏng hơn, chỉ cần hỏi rằng tại sao buổi trưa nó không đi cùng xe Mercedes với ông bố? Thế là…
- Tuyệt vời. Chúng ta sẽ bắt nọn Sascha.
Máy Tính trầm ngâm:
- Chắc chắn nó tụ tập ở nhà thằng Udo Wehnig cùng với thằng Horst Draeger. Tôi biết cái chung cư thằng Udo ở. Nghe nói bà già Udo hiền khô, hàng ngày bà phải lăn lưng làm nghề quét dọn thuê nuôi thằng con lêu lổng.
Đúng lúc đám trẻ vượt ngã tư thì một chiếc xe cảnh sát tiến đến cổng xưởng sửa chữa ô tô Sassmann. Tròn Vo la bai bải:
- Mình thấy thanh tra Glockner bước xuống xe kia kìa.
Tarzan nhắc: ngôi nhà nghỉ
- Nhỏ nhỏ thôi, để chú ấy làm việc. Tụi mình đi gặp thằng Sascha đã .
*
Tarzan nghĩ mãi về cái cớ để nói chuyện với Sascha, bởi vì từ trước tới nay Tứ quái không thèm để ý đến loại người như nó.
Đã là đầu giờ chiều, Tứ quái qua phố Mùa Xuân, mây đen đã ùn ùn kéo đến. Gió thổi tung mái tóc vàng óng của Gaby. Cô bé nói to :
- Này các bạn, việc dụ khị Sascha thì đã bàn rồi. Nhưng thằng ma đầu đó kênh kiệu và đa nghi lắm. Chúng ta phải ngoại giao sơ đẳng với nó như thế nào chứ ? Mình chỉ sợ hai thằng cốt đột Udo và Horst phá đám thôi.
Tarzan tỉnh bơ :
- Sẽ chẳng thằng nào thờ ơ đâu nếu mình đặt vấn đề nhờ chúng mua giúp một chiếc xe gắn máy phân khối lớn. Thằng Sascha mê mô tô tới bến, nó từng đua xe trộm trên xa lộ mà.
Gaby mỉm cười, cô bé không thể tưởng tượng được mình sẽ ngồi sau xe mô tô của Tarzan vi vu đó đây như thế nào.
Khu nhà Sassmann có tường xây bao quanh, cổng khu nhà lão đang bỏ ngỏ. Tứ quái dắt xe đạp qua cổng. Chúng ngạc nhiên quan sát ngôi nhà phụ. Đó là một căn phòng rộng lớn, nền bê tông bê bết dầu mỡ bởi mấy chiếc xe hơi đang sửa chữa dở dang.
Karl chắt lưỡi:
- Chà, tụi mình đến nhầm giờ nghỉ trưa của ông ta.
Tarzan trấn an:
- Một tay hoạt động năng nổ như lão LeoSassmann sẽ chẳng nghỉ trưa đâu. Lão ló mặt bây giờ.
Hắn nói cứ như thánh. Coi, cánh cửa biệt thự bất ngờ mở toang, một người đàn ông có cái gáy như bò mộng, đầu hói, môi dày, vung vẩy cánhớ tay lông lá bước ra. Nơi cổ tay là chiếc đồng hồ trị giá tối thiểu cũng 20.000 mark. Lão bò mộng nhích điếu xì gà từ mép trái qua mép phải.
- Muốn gì hả lũ nhóc?
Tarzan nói:
- Chúng tôi muốn gặp ông Sassmann.
- Tao đây.
- Thưa ông, ông Klunk nói rằng chiếc Mercedes màu xám ánh bạc của ông ấy bỏ ở gara ông từ 8 giờ sáng ngày hôm kia, đúng không ạ?
- Nếu đúng thì sao?
- Ồ, chúng tôi chờ ông trả lời kia mà. Chúng tôi cần một lời chỉ dẫn của ông. Số là thế này, có thể ông Klunk đã cán phải một người suýt chết và bỏ trốn. Và cán bằng chiếc Mercedes chứ không phải chiếc VW.
Điếu xì gà muốn rụng khỏi môi Sassmann. Lão ú ớ:
- Chiếc Mer… Mercedes… nằm lỳ ở đây từ… hôm kia. Lẽ nào…
- Nghĩa là chiếc xe không lăn khỏi xưởng ông, giúp ông lẫn ông Klunk nằm trong tình trạng ngoại phạm. Vậy ông có thể cho chúng tôi kiểm tra cái xe đó một chút được không?
- Để làm gì ?
- Để khẳng định chắc chắn điều ông vừa nói/
- Không được !
- Ông mà cản trở, bắt buộc tụi này phải báo cảnh sát.
Sassmann gãi chỗ hói trên đỉnh đầu :
- Thế mày không tin tao à ?
- Có chứ, nhưng tụi tôi vẫn muốn nhìn tận mắt.
Mặt lão Sassmannn giật giật :
- Thôi được, tao sẽ cho tụi mày xem chiếc xe đó, nhưng tao mong rằng tụi mày đừng tiết lộ sự hậu đậu của tao đấy nhé.
Tarzan nói ngay :
- Tụi tôi không phải là người đưa chuyện đâu. Có nghĩa là ông đã làm hỏng chiếc xe đó ?
Sassmann gật đầu, lão chỉ ngón tay chuối mắn về phía mảng tường lở lói bên trái rồi nói :
- Đó. Tụi bây thấy mảng tường cùi hủi kia không ? Khi chiếc Mercedes chưa húc vào, chỗ ấy đẹp bá phát. Lỗi này do tao, tao định để xe vào chỗ để sửa. Ai dè loay hoay đạp lộn vào chân côn thế là cái xe vọt lên.
Tarzan đỡ lời :
- Và mũi xe húc luôn vô tường.
- Ờ ờ… ai mà chả có lúc lơ đễnh. Thế là đèn bể, ba đờ sốc bị cong veo…
- Có tróc sơn chăng ?
- Tất nhiên là sơn rơi lả tả.
Tarzan làm bộ thở dài :
- Giá như không phải là ông Sassmann đáng kính làm, thì người ta có quyền nghĩ khác đi lắm. Phía trước xe, bên phải, cũng chính là chỗ xe đâm vào thầy Schotten. Chắc ông không lạ gì cái trò để xoá dấu vết vụ tai nạn này, người ta cố tình gây ra một vụ tai nạn khác.
Sassmann giương mắt nhìn Tarzan :
- Mày cho là tao làm thế để chạy tội ư ?
Tarzan nghiêm giọng :
- Đáng lẽ hôm nay ông Klunk nhận lại chiếc xe đã sửa, mà vẫn chưa nhận được vì xe bị hỏng. Điều đó buộc người ta phải đặt vấn đề cho xưởng sửa chữa xe hơi có dịch vụ giao hàng tại nhà, nhất là khách hàng ở mãi tận Dickelheim. Vậy có thể kết luận : chiếc xe gây tai nạn chính là xe Mercedes màu xám ánh kim. Có điều không phải ông Klunk cầm lái, mà là… Vì thế, thưa ông Sassmann, tụi tôi buộc phải hỏi ông : lúc 11 giờ 30 ông ở đâu ?
Sassmann nghiến răng kèn kẹt. Bản mặt lão chuyển từ tái mét sang tím bầm. Lão gầm lên
- Tao ở nhà tao, hiểu chưa ? Chúng mày biến, biến ngay ! Tao đếch ưa trò chơi cảnh sát của chúng mày.
Tarzan đưa mắt nhìn các bạn, cả bọn lấy xe rồi lên đường.
*
Tứ quái dắt xe đạp ra đúng vào lúc chiếc Citroen màu xanh chạy thẳng vào trong sân. Tarzan nhìn rõ chiếc đầu hói của gã tài xế thấp thoáng sau tấm kính chắn nắng. Hắn đã nhận ra gã Brendl.
Gaby thì thầm từ phía sau:
- Thằng cha Brendl đầu hói đang trọ ở nhà Kathi, đúng không?
- Ô kê. Lý do gì tên Ludwig Brendl sống tận Mailand lại quen biết với Sassmann chứ?
Cả bọn đi ra ngoài đường rồi quay đầu lại. Ludwig Brendl từ Mailand tới, đỗ xe ngay cạnh Sassmann.
Tarzan lẩm bẩm:
- Lạ thật tụi mình toàn chạm mặt những nhân vật quen thuộc cả. Chúng ta từng đụng tên Brendl ở nhà lão Klunk rồi bây giờ lại gặp gã tại biệt thự Sassmann. Riêng chiếc Mercedes của Klunk thì lão Sassmann lại tự nhận mình làm hỏng. Ái chà, vòng tròn Klunk – Brendl – Sassmann này có ý nghĩa gì đây?
Brendl tắt máy. Sassmann quay lại hét vào nhóm Tứ quái :
- Tụi mày biến đi !
- Tụi mình đang ở ngoài đường, lão không có quyền gì lôi thôi cả. Nếu lão gây sự thì chúng mình sẽ cho lão một trận.
Nhưng rõ ràng Sassmann không muốn lôi thôi, lão chỉ ra đóng cổng lại.
Cánh cổng bọc bằng tôn, cao quá đầu người, vì thế không tài nào nhìn hoặc nghe thấy gì ở trong sân nữa.
Gaby vịn tay vào vai Tarzan :
- Mình đụng phải tổ ong vò vẽ rồi. Ai biểu đại ca hỏi lão Leo thẳng thừng quá làm lão như bị trúng đạn vậy.
- Mình cứ ngờ ngợ lão là một tay tổ tội phạm Gaby ạ. Thậm chí chính sự có mặt của tên hói Ludwig Brendl lại càng làm gia tăng mối nghi ngờ có sẵn. Phải chăng Brendl là sứ giả của lão Klunk đến đây để lấy chiếc Mercedes, hay gã là liên lạc của Klunk?
Gaby hấp háy đôi mắt bồ câu xanh biếc. Cô bé phán một câu sáng suốt cực kỳ:
- Mình có cảm giác Brendl là khách không mời mà đến.
- Có thể lắm. Này Gaby, để làm sáng tỏ hơn bộ ba Klunk – Brendl – Sassmann bí ẩn này, có lẽ chúng ta phải gọi điện nhờ bố già Glockner giúp đỡ. Bên cạnh đó, theo tôi, tụi mình sẽ hỏi thăm khi những người thợ của xưởng sửa chữa ô tô đi ăn trưa về. Chắc chắn chúng ta sẽ thu được vài tin tức tốt lành.
Karl thận trọng nói :
- Tuỳ đại ca tính toán. Nhưng tao không hy vọng đám thợ dám phản lại ông chủ.
- Thì… biết đâu.
Tròn Vo nhún vai :
- Gọi điện nhờ vả chú Glockner chắc ăn hơn. Tao cho rằng vì miếng cơm manh áo, những người làm công sẽ phát ngôn y hệt giọng điệu ông chủ mớm sẵn.
- Tarzan nhún vai :
Cứ thử xem sao.
Tứ quái kéo về trạm điện thoại công cộng gần đó. Tarzan quay số và xin được nói chuyện với thanh tra Glockner. Một lát sau, giọng ấm áp của thanh tra Glockner vang lên.
- A lô, chào Tarzan. Chú đây.
- Dạ, chào chú. Cháu và các bạn hiện ở trước xưởng trung đại tu của Leo Sassmann để điều tra về chiếc Mercedes màu xám bạc gây tai nạn cho thầy giáo Schotten. Tụi cháu tình cờ chứng kiến một việc như sau…
Tarzan báo cáo với thanh tra Glockner những gì mà chúng biết về Sassmann cũng như Klunk, nhưng riêng tên đầu hói Brendl thì hắn ém nhẹm. Dù sao thì Brendl vẫn là một nhân tố quá mới, trước khi xếp gã vô liên minh tay ba với hai lão ma đầu kia, Tứ quái còn phải “đặc vụ” thêm một vài lần nữa.
Thanh tra Glockner vẫn reo lên:
- Công sức của các con có thể được đền đáp đấy. Lão Leo Sassmann đó không phải tay vừa đâu. Trong những cuộc điều tra trước kia của cảnh sát, hình như lão có dây dưa đến ma tuý. Dây dưa từ hai năm trước. Có thể từ chiếc Mercedes húc bậy vào tường mà chúng ta phanh phui được các phi vụ mờ ám của lão trước kia.
- Nhưng chú ghé xưởng của lão chứ?
- Chú sẽ ghé ngay bây giờ.
- Thể nào ông ta cũng hỏi lại chú cho mà xem. Ông ta thuộc kiểu người như vậy.
- Lão tao đừng hòng giở trò đó ra với chú. Giá như chúng ta tìm được nhân chứng đã nhìn thấy chiếc Mercedes màu xám của lão Klunk trong khoảng thời gian từ 11 đến 12 giờ trưa ở ngoài đường thì Sassmann hết chối cãi.
Buông máy ra là Tứ quái ba chân bốn cẳng quay lại xưởng của lão Sassmann. Tarzan nói:
- Ồ, có hai ông thợ mặc đồ bảo hộ lao động sắp tiến vào cổng kìa. Cầu trời cho họ chịu làm nhân chứng.
*
Vừa tắt máy xe là Brendl đã phóng ra như cơn lốc. Gã nheo một mắt chào lão chủ:
- Hê lô sếp Sassmann. Có thân tôi đây.
Mặt Sassmann sa sầm. Lão trề dài môi:
- Tao đã thấy rồi.
Bàn tay lão chìa ra lạnh ngắt. Brendl quá biết tẩy sếp, gã giả lả:
- Giận nhau làm chi: ông trùm. Suốt gần 12 tháng qua tôi phải bắt gián trong tù.
- Kệ cha mày. Đáng ra mày phải ngồi nhà đá vĩnh viễn.
Brendl giả đò ngơ ngác:
- Sao cơ, vì chuyện gì chứ?
- Vì mày ngu quá, đến biển số xe cũng không nhớ nổi.
- Ôi không đâu, đàn em không nhầm một tí nào, em xin thề đấy.
- Suỵt, sẽ mồm thôi, vào trong nhà đã. Mấy đứa nhóc con đứng ngoài cổng đó.
Hai tên lật đật bước vào trong. Coi, mắt Brendl như hoa lên bởi những thiết bị chẩn đoán động cơ ô tô mới cáu, gã hít hà luôn miệng:
- Sếp mới tậu à?
Sassmann làu bàu:
- Phải, mới hồi mùa hè.
Trong phòng lão ngợp mùi xì gà. Brendl nhìn chai rượu mới khui mà thèm thuồng nhưng gã đã biết Sassmann chẳng khi nào mời mình bởi sếp là một gã keo bẩn. Nhưng dù sao tính keo bẩn là đặc điểm dễ chịu nhất ở sếp.
Brendl ngước mắt nhìn Sassmann:
- Đàn em có phải báo cáo với sếp chuyện ở trong tù không?
Sassmann dốc nguyên chai rượu tu ừng ực rồi liếm mép:
- Mày muốn sống hay muốn chết hả Brendl, 20 ký hêrôin của bố mày đâu?
Brendl đã chuẩn bị từ khuya câu trả lời. Gã đáp nhanh nhảu:
- Tiền trao thì cháo múc. Đàn em đã nhét hàng hoá vào một chiếc Opel màu trắng mang biển số vùng này. Qua thời gian nghiền ngẫm trong tù, đàn em nghĩ rằng có thể mình đã “trao duyên lầm tướng cướp”. Có thể đó là một chiếc Opel mang màu sơn dỏm và biển số dỏm, cũng có thể chủ nhân chiếc xế hộp đó là một tên quái xế chuyên nghiệp đang trên đường giao xe cho bọn mối lái châu Phi.
Sassmann lấy tay chùi mép:
- Thôi được, cứ cho đó là một khả năng. Cho tới nay tao đã tính tới ba khả năng.
Brendl trợn mắt:
- Baaa?
- Ừ… ừm, tao cứ cho là mày phỗng tay trên bằng cách bịp tao.
- Ô kìa sếp, đàn em không bao giờ dám làm như vậy. Nói thế thì thật là oan ức cho đàn em quá.
- Hai, mày đã ngu ngốc báo cho tao biển số sai. Và ba, điều mày vừa nói là có thực.
- ồ chậc chậc, hoá ra cả năm trời đàn em bị nghi oan? Cay nhỉ, nhắc đến cay là có rượu trước mắt. Nào, cho tiểu đệ mượn cái chai, đại ca?
Sassmann giả vờ ngắm khói thuốc bay không chịu nhả chai rượu. Lỗ mũi Brendl phập phồng, gã rủa thầm: đồ chết tiệt. Rồi gã hỏi bằng giọng ngọt xớt:
- Dạo này ông trùm làm ăn thế nào?
- Tốt thôi.
- Em muốn hỏi về ma tuý cơ?
- Thế à. Tao ngỡ mày giải nghệ rồi chứ. Hiện nay tao đã có một đệ tử mới. Mày biết thằng Hartwig Platzke chăng? Hai phi vụ vừa qua nó đều làm trót lọt, tao đã đưa nó vào đường dây rồi.
- Tôi nghe danh của Platzke rồi. Thằng này được đấy.
- Hiện giờ tao không có việc cho mày, nhưng…
Brendl vội vàng săn đón:
- Sếp có việc gì cần sai khiến?
- Mày sẽ có 5.000 mark nếu làm cho tao một chuyện vặt vãnh.
- Hề hề, sếp nói ngay đi.
- Tao đoán là lát nữa bọn nhóc sẽ dẫn lũ cớm đến đây. Ái chà…on
Brendl cau mày:
- Sếp là ông chủ xưởng hợp pháp thì sợ quái gì cớm?
Sassmann do dự. Chẳng lẽ bưng chuyện chạy xe cán người hê lên cho thằng “đầu trộm đuôi cướp” này, phi vụ năm trước nó đã làm cho mình mất trắng, tin nó tuyệt đối chỉ có nước bán lúa giống.
Lão ực thêm một hớp rượu nữa rồi mơ màng:
- Tao có một khách hàng ở Dickelheim…
- Ồ, vậy là ngày chỗ tôi tạm trú rồi. Tôi đang ở trong quán ALTWIRT đấy.
- Hả, sao mày không về tao ở?
- Tôi không thích làm phiền. Sếp kể tiếp đi.
- Ừ, khách hàng của tao tên là Heinrich Klunk. Nó làm đại lý cho một hãng hoá chất tẩy rửa…
Brendl rụng rời tay chân nhưng gã cố làm ra vẻ phớt.
Giọng lão LeoSassmann đều đều:
- Vừa rồi Klunk gây ra một tai nạn giao thông xém chết người rồi quăng xế hộp gởi chỗ tao. Mẹ kiếp, tai bay vạ gió, trong thời gian sửa chữa, tao lại ngu xuẩn dợt thử xe hơi của y và đâm mũi xe vào tường. Cú đâm trời đánh này có thể làm tao mang tiếng với cảnh sát. Lỡ họ nghi ngờ
- tao lái xe cán người rồi giả vờ thêu dệt chuyện dợt thử xe qua mặt họ thì sao. Chính vì thế tao muốn mày làm nhân chứng xác nhận giùm tao từ 11 giờ tới 12 giờ tao trực ở nhà. Được chứ?
- Được.
- Tốt lắm. Bọn cớm có hỏi thì mày khai rằng từ 11 giờ tao với mày ăn nhậu ở đây để bàn việc tân trang chiếc Citroen của mày. Và sau đó thì mày đem xe đến. Rõ hả?
- Rõ. Thế lão Klunk gửi chiếc xế hộp hiệu gì?
- Mercedes mày xám óng ánh bạc. Màu này khó sơn chồng lắm. Phải chi màu đỏ hoặc màu trắng dễ tân trang hơn.
Brendl nhắm mắt. Trái tim của gã đập thình thịch. Gã cảm thấy khó thở. Khốn nạn thật, lão dám chế tạo ra câu chuyện chiếc Mercedes bốc cháy phừng phừng rồi bị ép dẹp lép quăng đi đâu mất. Ôi, mình thật ngốc nghếch. Thế là lão biết trong xe có gì chỉ vì mình ngu hơn bò. Mình bị lão thả hoả mù suýt nữa mất toi 20 kilogam hêrôin bá phát. Hé hé, dù sao muộn cũng còn hơn không, tưởng tên trùm Sassmann cao tay ấn lắm thế mà có mắt cũng như mù. Cả một kho tàng trước mũi lão mà không biết. Cuộc sống mới oái oăm làm sao.
Brendl thả hồn lãng đãng trong nửa phút. Chớ gì nữa, gã đang nghĩ kế hoạch “thổi” chiếc xế Mercedes trước khi hai lão già Sassmann và Klunk kịp đánh hơi.
*
Khi hai người thợ sửa chữa ô tô xáp lại gần, Tarzan mừng quá. Té ra là anh Thiel và Huber, hai chàng võ sĩ tài tử này đều tập luyện trong Câu lạc bộ Judo mà thỉnh thoảng Tarzan vẫn đến tập.
Thiel reo lên trước:">
- Ố là là, Tarzan. Ngọn gió nào thổi em đến đây?
- Chào hai anh!
Ba người đàn ông cười ha hả. Tarzan hiểu rằng chẳng có trở ngại gì để vô vấn đề. Hắn thủng thẳng kể lại tai nạn của thầy Schotten và những kẻ khả nghi mang tên Klunk và Sassmann cho hai người bạn lớn nghe.
Tarzan kết thúc:
- Các anh có đồng ý rằng ông chủ của các anh và chiếc Mercedes không hề di chuyển từ 11 giờ đến 12 giờ trưa không ?
Thiel lắc đầu. Giọng anh ta hơi nhừa nhựa vì men bia :
- Chịu thôi Tarzan. Từ 10 giờ tụi anh đã ra xa lộ để kéo một xác xe về sửa chữa. Cái xe Nhật kia kìa.
Huber bổ sung:
- Về tới nơi thì đã quá 12 giờ. Lúc đó dĩ nhiên ông chủ đã ở nhà.
- Thế còn chiếc Mercedes?
- Thì nó ở trong xưởng ấy. Ông ấy đang điên lên vì chuyện đó. Tất nhiên, khách hàng mang xe tới chữa đâu phải để cho chủ phá hỏng kia chứ. Quả thật mỗi lần ông chủ đụng đến đồ nghề là bọn anh lại lo ngay ngáy. Nhưng anh chưa bao giờ nghe thấy chuyện ông ấy nhấn trượt côn cả.
Tarzan chào hai anh và dắt xe đạp về chỗá các bạn đợi. Hắn nói:
- Không xong rồi. Hai ông thợ đều là người quen biết nhưng chẳng nhờ cậy gì được hết. Có lẽ cuối cùng chúng ta đành khai thác thông tin từ thằng Sascha thôi…
Karl trố mắt:
- Sascha, con trai lão Leo Sassmann?
- Chứ sao. Thằng này nổi tiếng du đãng. Hai bố con luôn cãi cọ nhau. Biết đâu trong lúc rình rập ông già, nó tháy lão lái chiếc Mercedes đi ra phố…
Gaby gạt phắt:
- Đại ca khoét sâu mâu thuẫn giữa hai bố con nhà ấy là không nên đâu. Tại sao lại không mềm mỏng hơn, chỉ cần hỏi rằng tại sao buổi trưa nó không đi cùng xe Mercedes với ông bố? Thế là…
- Tuyệt vời. Chúng ta sẽ bắt nọn Sascha.
Máy Tính trầm ngâm:
- Chắc chắn nó tụ tập ở nhà thằng Udo Wehnig cùng với thằng Horst Draeger. Tôi biết cái chung cư thằng Udo ở. Nghe nói bà già Udo hiền khô, hàng ngày bà phải lăn lưng làm nghề quét dọn thuê nuôi thằng con lêu lổng.
Đúng lúc đám trẻ vượt ngã tư thì một chiếc xe cảnh sát tiến đến cổng xưởng sửa chữa ô tô Sassmann. Tròn Vo la bai bải:
- Mình thấy thanh tra Glockner bước xuống xe kia kìa.
Tarzan nhắc: ngôi nhà nghỉ
- Nhỏ nhỏ thôi, để chú ấy làm việc. Tụi mình đi gặp thằng Sascha đã .
*
Tarzan nghĩ mãi về cái cớ để nói chuyện với Sascha, bởi vì từ trước tới nay Tứ quái không thèm để ý đến loại người như nó.
Đã là đầu giờ chiều, Tứ quái qua phố Mùa Xuân, mây đen đã ùn ùn kéo đến. Gió thổi tung mái tóc vàng óng của Gaby. Cô bé nói to :
- Này các bạn, việc dụ khị Sascha thì đã bàn rồi. Nhưng thằng ma đầu đó kênh kiệu và đa nghi lắm. Chúng ta phải ngoại giao sơ đẳng với nó như thế nào chứ ? Mình chỉ sợ hai thằng cốt đột Udo và Horst phá đám thôi.
Tarzan tỉnh bơ :
- Sẽ chẳng thằng nào thờ ơ đâu nếu mình đặt vấn đề nhờ chúng mua giúp một chiếc xe gắn máy phân khối lớn. Thằng Sascha mê mô tô tới bến, nó từng đua xe trộm trên xa lộ mà.
Gaby mỉm cười, cô bé không thể tưởng tượng được mình sẽ ngồi sau xe mô tô của Tarzan vi vu đó đây như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất