Quyển 68 Chương 2: NGƯỜI MÙ THẤY HẾT
Tarzan nhìn thằng khốn xăm mặt vô cớ hùng hổ tiến lại phía mình.
- Gì vậy? – Thủ lĩnh Tứ quái hỏi.
- Mày đã đá vào ống chân tao, đồ nhãi nhép.
Tarzan mỉm cười nhẹ nhàng:
- Chính anh ngáng chân tôi đấy chứ.
- Cááái gì?
Gã túm lấy ngực áo Tarzan, tay kia vung nắm đấm lên.
- Cho nó một chưởng, Lêo! - Ả bồ gã kêu lên the thé.
Tarzan cúi xuống, bằng cú đá ThiếuLâm hắn hất tung hai chân địch thủ, bồi thêm một khuỷu tay vào bên tai xăm hình của gã.
Tên côn đồ nện mông xuống trướ rồi ngã ngửa, nằm bất động.
Tarzan khinh bỉ bỏ đi. Ả tóc đỏ sặc sỡ tròn mắt thán phục trông theo. Ả chưa vột xót thương thằng bồ thất trận của mình.
Tarzan thấy bên kiốt bán quả tươi, bánh kẹp và đồ uống có một người ăn mày đang đứng: áo khoác dài bụi bặm, mũ sùm sụp, tóc dài cợp gáy. Cặp kính đen choán đến nửa mặt. Ông ta chống chiếc gậy dành cho người mù tay đeo chiếc băng vàng có những chấm đen của người hỏng mắt. Tay kia chìa ra. Thỉnh thoảng người qua đường lại bỏ vào đó một đồng tiền.
Tarzan tiến lại, đặt vào bàn tay lấm lem đó một đồng 8 chilling còn sót lại trong túi.
- Cảm ơn, con trai của ta!
- Có gì đâu ạ. Ông bị mù chỗ nào? Chỗ mắt cá chân chăng?
- Không. Giày tôi đi vừa vặn, nên mắt cá chân chẳng sao sất.
- Tôi cuộc là ông còn không hề bị cận thị nữa kia. Ông có vẻ là người Áo.
- Tôi cũng từ Đức sang, như cậu. Từ Brandenburg. Từ hai năm nay tôi chu du khắp châu Âu.
- Và luôn luôn diễn trò này?
- Luôn luôn. Tôi từng làm ruộng. Nhưng xương sống không cho phép tôi tiếp tục công việc nhà nông nữa. Cũng chẳng có lương hưu. Già rồi, còn mong học thêm nghề nào được nữa? Tôi sắp 60 rồi. Chẳng còn cách nào kiếm sống.
Tarzan gật đầu, cố ý nghỉ một lát, đoạn
- Ông thường quan sát xung quanh chứ?
- Như một con cáo vậy.
- Vậy ông có để ý một người phụ nữ đã đứng đợi ở bên buồng chụp ảnh tự động kia không? Trước đây chừng 30 phút?
- Có hai bà: một tóc vàng, một tóc nâu. Bà tóc vàng bỏ đi. Bà kia đứng chờ.
- Tôi hỏi về bà ấy đấy thưa ông. Bà ấy là má tôi.
- Má cậu trẻ thế ư?
- Má tôi mà nghe ông nói vậy thì bà vui lắm đấy. Bà gần 40 rồi.
- Trông trẻ hơn tuổi nhiều.
- Má tôi bỏ đi hồi nào ạ?
- Sau khi bà lấy luôn cả chuỗi ảnh thứ hai.
- Chuỗi ảnh thứ hai? DìKarin – người phụ nữ tóc vàng – chỉ chụp một kiểu thôi cơ mà.
- Đó chính là điều khiến tôi ngạc nhiên. Vì – rất đúng – cái bà Karin đó chỉ chụp có 4 lần nháy đèn. Từ đây tôi trông thấy hết. Vì rèm kéo không kín hẳn. Chụp xong, bà ta đi. Còn má cậu chờ để lấy ảnh. Nhưng chỉ sau đó một tí, chuỗi ảnh đầu đã tuồn ra. Má cậu cầm lên xem, có vẻ luống cuống. Bà ngó quanh. Dù vậy vẫn tiếp tục đợi cho tới khi những tấm ảnh khác cũng xong. Hình như đó là ảnh của cái bà tóc vàng nọ.
Tarzan bồn chồn nói
- Có nghĩa những tấm ảnh đầu tiên chụp ai đó khác. Người ấy không đợi lấy ảnh, mà bỏ đi từ trước.
Ông ăn mày gật đầu:
- Đó là một người đàn ông. Tôi có trông thấy cả anh ta. Nhưng anh ta không bỏ đi, mà lẩn sau cái giá bày sách kia kìa. Và quan sát má cậu.
Tarzan lạnh xương sống.
- Trông anh ta thế nào?
- Tởm.
- Rách rưới ư?
- Tôi muốn nói về bộ mặt cơ. Một bộ mặt của giống ác là.
Mặt Diều Hâu rồi! Tarzan nghĩ. Lạy trời! Không lẽ lại là tên cướp nhà băng?
- Rồi ? Gã đã làm gì ạ?
- Chẳng làm gì cả. Ít nhất là gã cũng chẳng bắt chuyện với má cậu. Gã lủi ra khỏi ga.
Cái đó không nói lên điều gì, Tarzan nghĩ. Có lẽ gã đã rình đợi má ở ngoài kia. Ôi lạy Chúa!
- Tôi còn nhớ cái này nữa, - ông ăn mày nói. – Khi má cậu đi ra, có một thằng cha thấp lùn bám theo. Gã từ ngoài vào, lập tức theo riết má cậu. Gã thuộc loại người dễ nhận ra: béo bệu, mắt ti hí mà sáng quắc.
- Cám ơn ông.
- Tôi rất vui được giúp cậu, anh bạn trẻ ạ. Cố nhiên tôi không thể thấy chuyện gì xảy ra sau đó ở ngoài kia. Có lẽ cậu phải hỏi Lêo và Valeska thôi.
- Hỏi cái thằng xăm mặt và cái ả đầu tóc như lông vẹt ấy ư?
- Chính thế. Đó là Lêo Blatzer và ValeskaTrinitano. Chúng cũng chẳng tử tế lắm đâu. Lêo đã ba lần trấn những đồng tiền tôi xin được. Tôi buộc phải sống dưới sự khủng bố kiểu đó. Nhưng biết đâu chúng lại chẳng cho cậu biết những gì chúng đã thấy.
- Khó nhằn đây – Tarzan cười – Vì Lêo còn đang bận lấy lại sức sau một cú đo ván. Nhưng tôi sẽ thử xem sao.
*
Kẻ tự xưng là Nero ngồi trong căn hộ của mình, hút một điếu xì gà dài, nghĩ ngợi.
Rồi gã cầm ống điện thoại, bấm số gọi ra nước ngoài.
Ở nơi xa xôi, lân cận thành phố của TKKG – tức ở Wexenstein, có kẻ nhấc máy.
- Paluschke đây, - một giọng đàn ông lên tiếng.
- Tao đây mà, - Nero nói.
- A, chào sếp!
- Chuẩn bị hết rồi chứ?
- Hết ý! Fluhm, Trensl và tôi lo chu đáo. Chúng tôi tính cú này vào cầu bét cũng 1 triệu mark. Một trong ba thằng sẽ nằm dài ngang đường. Với cánh tay đứt rời – đứt rời nhá! Hahahaha! Thế nào chiếc xe chở tiền chẳng phải dừng lại. Chúng tôi đã tìm được chỗ thích hợp. S không sợ bị ai quấy rầy.
- Tao tin tưởng tụi mày.
- Sếp cứ yên trí đi.
- Chúng mày xử lý số tiền cướp được như mọi lần. Đừng để cả một chỗ. Như thế chắc chắn hơn. Thêm nữa hãy đợi tới lúc tao gọi điện lại.
- Rõ cả rồi, thưa sếp.
- Có thể tao còn gọi điện đến nữa trước khi chúng mày hành động. Nếu không… chúc may mắn!
- Cám ơn. Chúng tôi sẽ làm đâu vào đấy. Sếp khỏi lo.
Nero gác máy.
Ở đây hiện chẳng chạy việc tí nào, gã nghĩ. Hai cái thằng ngu là Korf và Henry toàn bôi *** ra là giỏi. Mà sau vụ rắn cắn, lại tha hồ căng thẳng! Nhưng về bên Đức thì... Những kỷ niệm cũ lại thức dậy.
*
Tarzan đưa mắt tìm kiếm.
Lêo và Valeska đã rút vào một góc.
Valeska ngồi bệt dưới sàn, Lêo nằm gối đầu trong lòng ả.
Tarzan lại gần. Lêo rên lên còn Valeska thì mỉm cười khi thấy hắn.
- Xin chào! – Thủ lĩnh Tứ quái nói. – Sức khỏe anh ta ra sao? Tồi tệ hả? Tôi lấy làm tiếc. Nhưng lỗi ở anh ta cả. Nhưng không phải vì thế mà thù nhau, đúng chứ? Thôi, cho quaấy đi. Tôi là Tarzan.
- Tôi là Valeska. Đây là Lêo.
- Tôi cần hai người giúp đỡ.
- Mày đừng hòng mong gì ở tao, - Lêo gầm lên – Thằng côn đồ! Thằng thô bạo! Đồ tồi!
- Có thể má tôi đã bị bắt cóc, - Tarzan vẫn điềm nhiêm nói tiếp. – Cách đây độ nửa giờ. Tại nơi này. Bà ra khỏi sảnh ga, và một tên béo bệu theo sát gót bà. Có thể hai người đã chứng kiến chuyện gì xảy ra sau đó – đằng bãi xe kia. Má tôi gần 40 tuổi, thon thả, cao 1m70, tóc nâu. Bà mặc bộ đầm mùa thu: màu be và đỏ thẫm.
- Nói gì thì cứ liệu! – Lêo gầm gừ dọa ả bồ.
- Chúng tôi có thấy bà ấy. – Valeska vẫn nhanh nhảu.
- Đã bảo không nói gì cơ mà. – Lêo đập vào đầu gối ả.
- Thôi nào! – Valeska cốc đầu gã, đoạn lại quay sang Tarzan. – Tôi đã để ý đến mẹ cậu. Và cái gã béo bệu bám theo bà. Tôi còn nghĩ: gã sẽ bị bà ta tống khứ. Thế nhưng họ cùng lên một chiếc xe ô tô nhỏ của Italia. Kỳ cục một nỗi: bà ấy ngồi vào ghế sau. Còn tên kia cầm lái.
Đúng là má bị bắt cóc rồi! Bắt cóc giữa ban ngày! – Tarzan nghĩ. TênBéoBệu ấy là thằng nào? Đồng đảng của MặtDiềuHâu chăng? Có lẽ thế!
- Cám ơn hai người! – Tarzan nó
- Khỏi cần cám ơn, - Lêo làu bàu. – Có gì đâu!
Tarzan chạy trở vào sảnh ga.
Bây giờ mình cần một nhân chứng để đưa đến gặp cảnh sát, hắn nghĩ. Một người có thể tả chính xác BéoBệu. Có thể gã có ảnh trong hồ sơ bọn tội phạm, và cảnh sát sẽ mở ngay cuộc truy nã. Nhất định người ăn mày sẽ giúp mình. Ông ta…
Hắn sững người.
Chẳng còn ai ở chỗ người ăn mày đứng hồi nãy.
Tarzan vội tìm kiếm khắp ngóc ngách, xó xỉnh, lối đi trong ga, nhưng vô ích. Người ăn mày đã biến mất.
Tarzan lại chạy ra cổng chính của ga. DìKarin cũng vừa đi tới. Hắn kéo bà theo, nói nhanh:
- Để rồi cháu sẽ giải thích ngay cho dì.
- Valeska và Lêo đâu nhỉ? Ơn Chúa! Họ vẫn còn đấy. Lúc này cả hai ngồi kề bên nhau, nom ủ rũ. Tarzan xộc đến.
- Tôi lại cần sự giúp đỡ của hai người. Hai người hãy cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát. Và tả hình dạng tên Béo Bệu ấy, cũng như tìm ảnh gã trong hồ sơ về bọn lưu manh mà cảnh sát lưu giữ. Hai người không nên lẩn tránh nghĩa vụ này.
- Chịu thôi, - Lêo nói. – Mà cô cũng chớ dây vào, - gã bảo cô bồ.
- Chúng ta sẽ gọi một xe taxi, - Tarzan bảo Valeska. – Cố nhiên tôi sẽ trả tiền. Một giờ nữa, cô sẽ lại có mặt ở đây thôi.
- Cô ta ở lại đây! – Lêo nắm cánh tay Valeska.
- Nếu anh tìm cách ngăn cản cô ta cùng đi với tôi, - Tarzan nói, - tôi sẽ cho biết tay đấy.
*
Valeska rất sẵn lòng hợp tác, chịu khó xem biết bao nhiêu bức ảnh trong hồ sơ lưu giữ ở đồn cảnh sát về bọn tội phạm. Nhưng không tìm thấy ảnh tên BéoBệu.
Thanh tra Havliczek bèn bảo rằng chỉ còn cách dựng chân dung gã theo sự mô tả của Valeska. Người cầm bút chì thực hiện là Haruschner, nhân viên cảnh sát hình sự.
Anh ta loay hoay mãi mà vẫn không phác họa ra nổi những nét mặt của tên bắt cóc. Valeska lắc đầu lia lịa:
- Không, to hơn! Mũi hắn to hơn, hơi giống… phải, hơi giống mũi sư tử. Mà mắt hắn khác hẳn! Nhỏ hơn, nheo nheo, mí dày mỡ.
Haruschner gật đầu, toát mồ hôi.
Ngòi bút của viên cảnh sát phác phác trên mặt giấy. Một chân dung dần hiện ra: bộ mặt của tên lưu manh.
Nhưng Valeska không hài lòng.
- Miệng hắn méo kia! Tôi đã nói mãi rồi. Tôi nhìn rõ mồn một, vì chiếu tướng chính diện hắn mà. Mép hắn trễ xuống dưới, anh vẽ đi… phải, thế! Mép bên trái. Còn mép phải thẳng, hoặc hơi nhếch lên một chút.
Dường như cây bút không tutheo ý muốn của Haruschner. Anh ta miễn cưỡng như Valeska bảo.
Quỷ tha ma bắt! Tarzan nghĩ. Tại sao viên cảnh sát này có vẻ giả ngây giả ngô thế nhỉ?
Vừa mới đây, sếp của anh ta, thanh tra Havliczek còn hết khen ngợi anh ta, rằng Haruschner thuộc số ít những nhân viên cảnh sát vẽ chân dung không cần đến kỹ thuật vi tính.
- Thế này được chưa? – Harschner hỏi.
Valeska nhăn mặt:
- Không giống lắm.
Thanh tra Havliczek nhìn qua vai Haruschner, hỏi:
- Sao lại không giống được nhỉ? Cô gái này tả rất rõ mà.
Haruschner quệt cái trán ướt đẫm mồ hôi:
- Hôm nay tôi căng thẳng sao ấy.
Mọi người cùng ngắm bức chân dung.
Hừm! Tarzan nghĩ. Valeska đã cố sức tả đúng, vậy mà Haruschner thì không. Tại sao không? Mà nhìn xem, anh ta tái me tái mét cả người. Trán lại vã mồ hôi hột nữa chứ! Có điều gì bất ổn ở đây nhỉ?
Họ gặp nhau trong một tiệm cà phê nhỏ, ngồi bên chiếc bàn kê ở góc tiệm.
- Chào Gred! – Henry Spahtvolger, tức Bánh Ngọt, nói. – Cậu nhắn tôi là cậu muốn nói chuyện với tôi.
Gred Haruschner> gật đầu. Anh ta đã gọi điện đến tiệm cà phê Weinrebe nhờ ông chủ tiệm nhắn cho Henry. Ngày nào Bánh Ngọt cũng mò đến đây. Người ta có thể gọi cho gã ở tiệm, chứ chẳng ai biết địa chỉ thật của gã. Cố nhiên Bánh Ngọt lại càng không đời nào tiết lộ cho em vợ mình, cảnh sát viên Haruschner biết nơi ở của gã.
Mà thật ra họ cũng chẳng còn quan hệ họ hàng gì. Vì Sofie, chị của Haruschner, vợ Bánh Ngọt, đã mất cách đây hai năm. Từ đó, tên lưu manh xem Haruschner như người dưng.
Haruschner nhìn xoáy vào mắt Henry:
- Anh điên rồi hay sao, mà lại bắt cóc một phụ nữ? Và hình như anh đã tham gia vào vụ cướp nhà băng hồi sáng nay.
Bánh Ngọt mở mồm toan chối. Nhưng rồi nghĩ lại.
- Thật ra… tôi không định thế.
- Anh không định gì?
- Gred! Tôi thất nghiệp đã ba năm nay. Tôi kiệt sức rồi. Rốt cuộc tôi muốn lại có vài đồng trong tay mình. Chứ không phải lúc nào cũng chờ bố thí.
Gã cúi đầu, liếc mắt nhìn Haruschner. Liệu lời than thở của gã có khiến thằng em vợ động lòng trắc ẩn không nhỉ?
- Và anh đã bắt cóc người phụ nữ đó. Bà ta đâu? Đồng bọn của anh tên gì?
- Tôi… không thể tiết lộ với cậu.
Haruschner cười lớn:
- Anh đúng là điên thật rồi. Anh tưởng tôi sẽ bao che c anh chắc?
- Cậu đã nhận ra tôi… qua sự mô tả của một nhân chứng phải không?
- Cô gái ở nhà ga tả anh chính xác như máy vi tính vậy. Và tôi đã bẻ queo các ngón tay mình để khỏi trơ cái mặt anh trên trang giấy.
- Một bức chân dung ư?
- Ngày mai nó sẽ được đăng trên tất cả các báo. Cả chân dung anh lẫn chân dung tên cướp nhà băng. – Haruschner mím chặt môi trước khi nói tiếp: - Số tiền cướp được thế nào rồi?
- Chẳng bõ bèn gì. Mà lại đang nằm trong tay… ờ… trong tay kẻ khác.
*
Tarzan đứng bên kia đường. Lúc này đã cuối chiều. Đồn cảnh sát đã hết giờ làm việc. Tarzan rình sẵn trước đồn, bám gót Haruschner, theo bản năng. Anh chàng này che giấu điều gì đó, thật khó hiểu?
Giờ đây hắn quan sát hai người trong tiệm cà phê bên kia đường. Tên beo béo rất có thể là kẻ đã bắt cóc má hắn.
Vừa nãy Tarzan đã gọi điện từ một trạm điện thoại bên đường báo tin cho dì Karin. Lúc này đây, chiếc taxi đỗ xịch trước mặt hắn. DìKarin bước xuống.
- Có chuyện gì vậy Tarzan? – Mắt dì chớp liên hồi vì hồi hộp.
- Cháu nghĩ Haruschner đang trò chuyện với cái kẻ mà lẽ ra anh ta phải vẽ chính xác chân dung, nhưng cố tình nguệch ngoạc cho khỏi giống. Chúng ta phải biết chắc, thưa dì Karin dì đi đến ga đón Valeska lại đây. Nếu cô ta nhận ra tên BéoBệu, thì suy nghĩ của cháu đúng, và chúng ta có thể ra tay.
- Dì… dì không dám đâu.
- Sao cơ ạ?
- Vì cái tên Lêo nọ. Gã sợ cháu. Nhưng nếu dì đến đấy… gã sẽ có thể hành hung dì.
Tarzan do dự, đoạn bảo:
- Thôi được! Dì ở lại đây theo dõi hai tên. Đừng để chúng trông thấy dì. Cứ nấp sau cái cột quảng cáo này. Cháu sẽ quay lại ngay.
Hắn nhảy lên xe taxi.
- Đến ga chính. Chúng ta sẽ đón một người, rồi lập tức quay lại đây, - hắn bảo bác tài.
May quá, đôi thanh niên càn quấy vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, đang ăn khoai tây rán đựng trong một cái túi.
Valeska lập tức sẵn sàng đi cùng khi biết mục đích của Tarzan. Còn Lêo làu bàu:
- Lại thế nữa cơ đấy. Rõ thấy bở đào mãi. Ai là bồ của cô ta? Tôi hay cậu, hả?
Tarzan không thời gian đâu đôi co với gã.
Khi họ quay về đến nơi thì thấy bà Karin không còn nấp sau ái cột, mà đứng bên hè đường, vai rũ xuống, nét mặt đầy tuyệt vọng.
- Có trục trặc gì đó rồi, Tarzan ạ. Hay chúng đã trông thấy dì? Dì thấy tên béo đi vào phía trong tiệm cà phê, hình như về phía dãy buồng vệ sinh. Nhưng gã không trở ra nữa. CònHaruschner thì trả tiền rồi rời tiệm. Anh ta lên một chiếc ô tô, phóng đi.
Tarzan giận điên người, nhưng rồi tự nhủ: phải bình tĩnh và suy nghĩ sáng suốt!
Hắn chạy sang đường, vào tiệm cà phê, đi thẳng về phía dãy buồng vệ sinh, bất chấp cái lườm nguýt của một cô hầu bàn tóc vàng.
Có một lối thoát ra sân sau thật. Từ đó chuồn đi nào khó gì đâu. Có lẽ Haruschner và tên béo đã nhận thấy dì Karin nên bấm nhau tếch thẳng. Hoặc chúng đã nhận thấy chính hắn?
*
Căn hộ của dì Karin tối om. Tarzan và dì ngồi trong bóng tối, chẳng ai thiết ăn uống dù đã đến bữa.
Hồi nãy họ đã lập tức đến đồn cảnh sát, xin gặp ngay ông thanh tra Havliczek. Viên cảnh sát trực ban bèn lập tức báo về nhà riêng ông thanh tra. Ông này tức tốc cho gọi Haruschner sau khi rõ mọi chuyện.
Chuông điện thoại réo. Tarzan lập tức nhấc máy.
- Tôi, Havliczek đây. Tôi hoàn toàn bị sốc. Thử hỏi ai mà ngờ được chứ?!
- Haruschner thú nhận rồi ạ? – Tarzan mừng rỡ hỏi.
- Phải. Sau khi tôi phân tích điều hơn lẽ thiệt cho anh ta. Thế này: tên bắt cóc tên là Henry Spahtvolger. Vốn là anh rể của Haruschner. Tuy nhiên mối quan hệ họ hàng này đã chấm dứt, chị của Haruschner không còn nữa. Tình ruột rà giải thích vì sao Haruschner có thái độ đó, nhưng không biện minh cho anh ta được.
- Rồi sao ạ?
- Mọi điều y như cháu phỏng đoán. Mãi vừa rồi Haruschner mới được biết. Đồng bọn của Spahtvolger chính là tên cướp có bộ mặt diều hâu. Spahtvolger cũng tham gia, gã chờ sẵn trên xe, chở tên kia bỏ chạy. Gã không chịu tiết lộ tên của DiềuHâu. Chuyện xảy ra ở nhà ga hồi chiều đúng như cháu suy luận. Bỗng nhiên cả chuỗi ảnh tên cướp rơi vào tay má cháu. Điên rồ! Chứng kiến toàn bộ việc ấy, DiềuHâu cuống lên. Gã thúc Spahtvolger tiến hành vụ bắt cóc.
- Haruschner phải biết Spahtvolger ngụ ở đâu chứ ạ?
- Không. Và tôi tin anh ta. Đã từ lâu họ không gặp nhau. Hơn nữa Spahtvolger có một địa chỉ giao dịch là tiệm Weinrebe. Cố nhiên giờ đây – Sau khi bị phát hiện – gã sẽ không thò mặt đến đó nữa, gã bảo Haruschner như vậy.
- Má cháu hiện ở đâu ạ?
- Haruschner không biết.
- Chúng định làm gì má cháu, thưa ông?
- Spahtvolger chỉ nói loáng thoáng là Nero sẽ quyết định việc đó. Nero là một nhân vật đầy bí ẩn, kẻ muốn gây một mạng lưới khủng bố trên toàn châu Âu và…
- Cháu biết, - Tarzan cướp lời ông ta. Chẳng lẽ không có hồ sơ gì về cái tên Spahtvolger đó sao? Gã chưa hề có tiền án? Gã có tên trong danh bạ điện thoại không ạ?
- Những thông tin trong danh bạ điện thoại được cung cấp cách đây đã ba năm. Địa chỉ của Spahtvolger trong đó giờ không còn. Ngôi nhà đã bủi đi. Từ đấy Spahtvolger chìm luôn. Gã làm ra vẻ chỉ là một tên lưu manh nhãi nhép trước người em vợ. Nhưng chúng tôi đồ rằng gã đã kịp trở thành một kẻ tội phạm có cỡ. Ngày mai, báo sẽ đăng ảnh Spahtvolger.
- Các ông có ảnh gã rồi ạ?
- Haruschner đưa. Cắt từ một tấm ảnh lớn chụp chung với gia đình. Đương nhiên chúng tôi cũng cho đăng bức chân dung phác theo mô tả tên cướp nhà băng, tòng phạm với Spahtvolger.
*
Tarzan không dám mong Gaby lại cầm máy ngay.
- Mình đây. Chào Công Chúa!
- Tarzan hả! – Tiếng reo mừng rỡ của cô bé khiến Tarzan ấm lòng lại. – Bạn đang ở đâu? Vẫn bên Áo à?
- Vẫn ở nhà bạn của má mình. DìKarin rất dễ mến.
- Mà sao nghe giọng đại ca ủ dột thế. Ê, có chuyện gì vậy?
- Chiều nay, hai tên tội phạm – hai tên cướp nhà băng – đã bắt cóc má mình.
Im lặng. Hắn nghe như Gaby đang nghẹn ngào.
- Bắt cóc ư?
- Sự việc xảy ra rối rắm lắm! Tựa hồ có bàn tay của quỷ thò vào xếp đặt ấy.
Tarzan thuật lại.
Gaby im lặng nghe h đoạn cố nói giọng thật tự tin:
- Một sự cố kinh khủng đối với bác Susanne. Nhưng chỉ có vậy thôi, Tarzan ạ. Không có gì đáng sợ nữa đâu. Spahtvolger đã lộ chân tướng. Người ta đã có ảnh gã rồi thì việc bắt gã chỉ còn là thời gian. Rồi gã sẽ khai bạn gã ra. DiềuHâu có mà chạy đằng trời. Lẽ ra gã nên tự thú ngay. Bọn tội phạm ấy ngu dại gì mà chất thêm tội lên mình.
- Chúng tự xưng là những tên khủng bố của Nero. Gaby ạ, tiếc rằng chúng thường hành động không theo quy luật nào. Cầu trời cho lý lẽ của bạn là đúng. Cầu trời chúng chưa làm hại gì má. Vì phải đến mai, khi tấm ảnh truy nã đăng trên mặt báo, chúng mới biết vận hạn của chúng sắp đến.
- Sẽ tốt đẹp thôi, Tarzan ạ. Mình linh cảm như vậy.
- Cám ơn bạn đã an ủi mình.
- Bao giờ hai má con bạn trở về? – Gaby nhấn mạnh “hai má con”. – Vẫn thứ năm chứ?
- Thứ năm lên đường.
- Mình vui mừng gặp lại đại ca.
- Đó là ngày nghỉ cuối cùng. Má con mình cùng đi nửa chặng đường. Nếu Gaby cùng Karl và Tròn Vo ra ga được thì hay quá. Các bạn có thể chào má mình ở đó. Tàu dừng 10 phút ở ga mà. Rồi má mình lại đi tiếp về nhà. Mình thì về ký túc xá cùng… ôi chao! Chiếc xe đạp đua của mình.
- Cái gì?
- Mình vừa sực nhớ mình quên chưa đưa nó đi s
- Hỏng à?
- Tròn Vo nhảy lên đạp thế là đâm sầm vào tường. Nó không quen phanh của xe đua mà.
- Hỏng nặng lắm hay sao?
- Mình phải cân nhắc xem giá sửa đến đâu. Có lẽ mua béng xe mới lại hơn.
- Nhất định rồi. Vì tụi mình còn có phi vụ vào thứ sáu.
- Phi vụ nào?
- Claudia Meier – Micksner mời tụi mình.
Đó là cô con gái đáng yêu của một ông chủ hãng dược phẩm. Tứ quái biết cả bố mẹ cô – những con người cực kỳ dễ mến. Các xí nghiệp của ông Meier – Micksner có tiếng trên thế gới. Từ viên ngậm ho cho đến thứ thuốc nước kéo dài tuổi thọ đều được hãng dược của bố Claudia sản xuất.
- Liên hoan sinh nhật à? – Tarzan hỏi.
- Không phải sinh nhật của Claudia, mà của hãng. Một lễ kỷ niệm lớn nào đó. Với rất đông khách khứa. Tròn Vo, Karl và mình đã nhận lời. Mình còn hứa là bạn sẽ cùng đến.
- Đồng ý!
- Biết đâu má bạn cũng muốn đi cùng thì sao?
- Khi nào giải phóng cho má xong, mình sẽ hỏi ngay. Nhưng mình nghĩ là không đâu. Má mình còn nhiều việc ở nhà.
- Mình mong chóng gặp lại đại ca, - Gaby lại nói, - mong gặp má bạn vào thứ năm tới. Ngủ ngon nhé, Tarzan!
- Gì vậy? – Thủ lĩnh Tứ quái hỏi.
- Mày đã đá vào ống chân tao, đồ nhãi nhép.
Tarzan mỉm cười nhẹ nhàng:
- Chính anh ngáng chân tôi đấy chứ.
- Cááái gì?
Gã túm lấy ngực áo Tarzan, tay kia vung nắm đấm lên.
- Cho nó một chưởng, Lêo! - Ả bồ gã kêu lên the thé.
Tarzan cúi xuống, bằng cú đá ThiếuLâm hắn hất tung hai chân địch thủ, bồi thêm một khuỷu tay vào bên tai xăm hình của gã.
Tên côn đồ nện mông xuống trướ rồi ngã ngửa, nằm bất động.
Tarzan khinh bỉ bỏ đi. Ả tóc đỏ sặc sỡ tròn mắt thán phục trông theo. Ả chưa vột xót thương thằng bồ thất trận của mình.
Tarzan thấy bên kiốt bán quả tươi, bánh kẹp và đồ uống có một người ăn mày đang đứng: áo khoác dài bụi bặm, mũ sùm sụp, tóc dài cợp gáy. Cặp kính đen choán đến nửa mặt. Ông ta chống chiếc gậy dành cho người mù tay đeo chiếc băng vàng có những chấm đen của người hỏng mắt. Tay kia chìa ra. Thỉnh thoảng người qua đường lại bỏ vào đó một đồng tiền.
Tarzan tiến lại, đặt vào bàn tay lấm lem đó một đồng 8 chilling còn sót lại trong túi.
- Cảm ơn, con trai của ta!
- Có gì đâu ạ. Ông bị mù chỗ nào? Chỗ mắt cá chân chăng?
- Không. Giày tôi đi vừa vặn, nên mắt cá chân chẳng sao sất.
- Tôi cuộc là ông còn không hề bị cận thị nữa kia. Ông có vẻ là người Áo.
- Tôi cũng từ Đức sang, như cậu. Từ Brandenburg. Từ hai năm nay tôi chu du khắp châu Âu.
- Và luôn luôn diễn trò này?
- Luôn luôn. Tôi từng làm ruộng. Nhưng xương sống không cho phép tôi tiếp tục công việc nhà nông nữa. Cũng chẳng có lương hưu. Già rồi, còn mong học thêm nghề nào được nữa? Tôi sắp 60 rồi. Chẳng còn cách nào kiếm sống.
Tarzan gật đầu, cố ý nghỉ một lát, đoạn
- Ông thường quan sát xung quanh chứ?
- Như một con cáo vậy.
- Vậy ông có để ý một người phụ nữ đã đứng đợi ở bên buồng chụp ảnh tự động kia không? Trước đây chừng 30 phút?
- Có hai bà: một tóc vàng, một tóc nâu. Bà tóc vàng bỏ đi. Bà kia đứng chờ.
- Tôi hỏi về bà ấy đấy thưa ông. Bà ấy là má tôi.
- Má cậu trẻ thế ư?
- Má tôi mà nghe ông nói vậy thì bà vui lắm đấy. Bà gần 40 rồi.
- Trông trẻ hơn tuổi nhiều.
- Má tôi bỏ đi hồi nào ạ?
- Sau khi bà lấy luôn cả chuỗi ảnh thứ hai.
- Chuỗi ảnh thứ hai? DìKarin – người phụ nữ tóc vàng – chỉ chụp một kiểu thôi cơ mà.
- Đó chính là điều khiến tôi ngạc nhiên. Vì – rất đúng – cái bà Karin đó chỉ chụp có 4 lần nháy đèn. Từ đây tôi trông thấy hết. Vì rèm kéo không kín hẳn. Chụp xong, bà ta đi. Còn má cậu chờ để lấy ảnh. Nhưng chỉ sau đó một tí, chuỗi ảnh đầu đã tuồn ra. Má cậu cầm lên xem, có vẻ luống cuống. Bà ngó quanh. Dù vậy vẫn tiếp tục đợi cho tới khi những tấm ảnh khác cũng xong. Hình như đó là ảnh của cái bà tóc vàng nọ.
Tarzan bồn chồn nói
- Có nghĩa những tấm ảnh đầu tiên chụp ai đó khác. Người ấy không đợi lấy ảnh, mà bỏ đi từ trước.
Ông ăn mày gật đầu:
- Đó là một người đàn ông. Tôi có trông thấy cả anh ta. Nhưng anh ta không bỏ đi, mà lẩn sau cái giá bày sách kia kìa. Và quan sát má cậu.
Tarzan lạnh xương sống.
- Trông anh ta thế nào?
- Tởm.
- Rách rưới ư?
- Tôi muốn nói về bộ mặt cơ. Một bộ mặt của giống ác là.
Mặt Diều Hâu rồi! Tarzan nghĩ. Lạy trời! Không lẽ lại là tên cướp nhà băng?
- Rồi ? Gã đã làm gì ạ?
- Chẳng làm gì cả. Ít nhất là gã cũng chẳng bắt chuyện với má cậu. Gã lủi ra khỏi ga.
Cái đó không nói lên điều gì, Tarzan nghĩ. Có lẽ gã đã rình đợi má ở ngoài kia. Ôi lạy Chúa!
- Tôi còn nhớ cái này nữa, - ông ăn mày nói. – Khi má cậu đi ra, có một thằng cha thấp lùn bám theo. Gã từ ngoài vào, lập tức theo riết má cậu. Gã thuộc loại người dễ nhận ra: béo bệu, mắt ti hí mà sáng quắc.
- Cám ơn ông.
- Tôi rất vui được giúp cậu, anh bạn trẻ ạ. Cố nhiên tôi không thể thấy chuyện gì xảy ra sau đó ở ngoài kia. Có lẽ cậu phải hỏi Lêo và Valeska thôi.
- Hỏi cái thằng xăm mặt và cái ả đầu tóc như lông vẹt ấy ư?
- Chính thế. Đó là Lêo Blatzer và ValeskaTrinitano. Chúng cũng chẳng tử tế lắm đâu. Lêo đã ba lần trấn những đồng tiền tôi xin được. Tôi buộc phải sống dưới sự khủng bố kiểu đó. Nhưng biết đâu chúng lại chẳng cho cậu biết những gì chúng đã thấy.
- Khó nhằn đây – Tarzan cười – Vì Lêo còn đang bận lấy lại sức sau một cú đo ván. Nhưng tôi sẽ thử xem sao.
*
Kẻ tự xưng là Nero ngồi trong căn hộ của mình, hút một điếu xì gà dài, nghĩ ngợi.
Rồi gã cầm ống điện thoại, bấm số gọi ra nước ngoài.
Ở nơi xa xôi, lân cận thành phố của TKKG – tức ở Wexenstein, có kẻ nhấc máy.
- Paluschke đây, - một giọng đàn ông lên tiếng.
- Tao đây mà, - Nero nói.
- A, chào sếp!
- Chuẩn bị hết rồi chứ?
- Hết ý! Fluhm, Trensl và tôi lo chu đáo. Chúng tôi tính cú này vào cầu bét cũng 1 triệu mark. Một trong ba thằng sẽ nằm dài ngang đường. Với cánh tay đứt rời – đứt rời nhá! Hahahaha! Thế nào chiếc xe chở tiền chẳng phải dừng lại. Chúng tôi đã tìm được chỗ thích hợp. S không sợ bị ai quấy rầy.
- Tao tin tưởng tụi mày.
- Sếp cứ yên trí đi.
- Chúng mày xử lý số tiền cướp được như mọi lần. Đừng để cả một chỗ. Như thế chắc chắn hơn. Thêm nữa hãy đợi tới lúc tao gọi điện lại.
- Rõ cả rồi, thưa sếp.
- Có thể tao còn gọi điện đến nữa trước khi chúng mày hành động. Nếu không… chúc may mắn!
- Cám ơn. Chúng tôi sẽ làm đâu vào đấy. Sếp khỏi lo.
Nero gác máy.
Ở đây hiện chẳng chạy việc tí nào, gã nghĩ. Hai cái thằng ngu là Korf và Henry toàn bôi *** ra là giỏi. Mà sau vụ rắn cắn, lại tha hồ căng thẳng! Nhưng về bên Đức thì... Những kỷ niệm cũ lại thức dậy.
*
Tarzan đưa mắt tìm kiếm.
Lêo và Valeska đã rút vào một góc.
Valeska ngồi bệt dưới sàn, Lêo nằm gối đầu trong lòng ả.
Tarzan lại gần. Lêo rên lên còn Valeska thì mỉm cười khi thấy hắn.
- Xin chào! – Thủ lĩnh Tứ quái nói. – Sức khỏe anh ta ra sao? Tồi tệ hả? Tôi lấy làm tiếc. Nhưng lỗi ở anh ta cả. Nhưng không phải vì thế mà thù nhau, đúng chứ? Thôi, cho quaấy đi. Tôi là Tarzan.
- Tôi là Valeska. Đây là Lêo.
- Tôi cần hai người giúp đỡ.
- Mày đừng hòng mong gì ở tao, - Lêo gầm lên – Thằng côn đồ! Thằng thô bạo! Đồ tồi!
- Có thể má tôi đã bị bắt cóc, - Tarzan vẫn điềm nhiêm nói tiếp. – Cách đây độ nửa giờ. Tại nơi này. Bà ra khỏi sảnh ga, và một tên béo bệu theo sát gót bà. Có thể hai người đã chứng kiến chuyện gì xảy ra sau đó – đằng bãi xe kia. Má tôi gần 40 tuổi, thon thả, cao 1m70, tóc nâu. Bà mặc bộ đầm mùa thu: màu be và đỏ thẫm.
- Nói gì thì cứ liệu! – Lêo gầm gừ dọa ả bồ.
- Chúng tôi có thấy bà ấy. – Valeska vẫn nhanh nhảu.
- Đã bảo không nói gì cơ mà. – Lêo đập vào đầu gối ả.
- Thôi nào! – Valeska cốc đầu gã, đoạn lại quay sang Tarzan. – Tôi đã để ý đến mẹ cậu. Và cái gã béo bệu bám theo bà. Tôi còn nghĩ: gã sẽ bị bà ta tống khứ. Thế nhưng họ cùng lên một chiếc xe ô tô nhỏ của Italia. Kỳ cục một nỗi: bà ấy ngồi vào ghế sau. Còn tên kia cầm lái.
Đúng là má bị bắt cóc rồi! Bắt cóc giữa ban ngày! – Tarzan nghĩ. TênBéoBệu ấy là thằng nào? Đồng đảng của MặtDiềuHâu chăng? Có lẽ thế!
- Cám ơn hai người! – Tarzan nó
- Khỏi cần cám ơn, - Lêo làu bàu. – Có gì đâu!
Tarzan chạy trở vào sảnh ga.
Bây giờ mình cần một nhân chứng để đưa đến gặp cảnh sát, hắn nghĩ. Một người có thể tả chính xác BéoBệu. Có thể gã có ảnh trong hồ sơ bọn tội phạm, và cảnh sát sẽ mở ngay cuộc truy nã. Nhất định người ăn mày sẽ giúp mình. Ông ta…
Hắn sững người.
Chẳng còn ai ở chỗ người ăn mày đứng hồi nãy.
Tarzan vội tìm kiếm khắp ngóc ngách, xó xỉnh, lối đi trong ga, nhưng vô ích. Người ăn mày đã biến mất.
Tarzan lại chạy ra cổng chính của ga. DìKarin cũng vừa đi tới. Hắn kéo bà theo, nói nhanh:
- Để rồi cháu sẽ giải thích ngay cho dì.
- Valeska và Lêo đâu nhỉ? Ơn Chúa! Họ vẫn còn đấy. Lúc này cả hai ngồi kề bên nhau, nom ủ rũ. Tarzan xộc đến.
- Tôi lại cần sự giúp đỡ của hai người. Hai người hãy cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát. Và tả hình dạng tên Béo Bệu ấy, cũng như tìm ảnh gã trong hồ sơ về bọn lưu manh mà cảnh sát lưu giữ. Hai người không nên lẩn tránh nghĩa vụ này.
- Chịu thôi, - Lêo nói. – Mà cô cũng chớ dây vào, - gã bảo cô bồ.
- Chúng ta sẽ gọi một xe taxi, - Tarzan bảo Valeska. – Cố nhiên tôi sẽ trả tiền. Một giờ nữa, cô sẽ lại có mặt ở đây thôi.
- Cô ta ở lại đây! – Lêo nắm cánh tay Valeska.
- Nếu anh tìm cách ngăn cản cô ta cùng đi với tôi, - Tarzan nói, - tôi sẽ cho biết tay đấy.
*
Valeska rất sẵn lòng hợp tác, chịu khó xem biết bao nhiêu bức ảnh trong hồ sơ lưu giữ ở đồn cảnh sát về bọn tội phạm. Nhưng không tìm thấy ảnh tên BéoBệu.
Thanh tra Havliczek bèn bảo rằng chỉ còn cách dựng chân dung gã theo sự mô tả của Valeska. Người cầm bút chì thực hiện là Haruschner, nhân viên cảnh sát hình sự.
Anh ta loay hoay mãi mà vẫn không phác họa ra nổi những nét mặt của tên bắt cóc. Valeska lắc đầu lia lịa:
- Không, to hơn! Mũi hắn to hơn, hơi giống… phải, hơi giống mũi sư tử. Mà mắt hắn khác hẳn! Nhỏ hơn, nheo nheo, mí dày mỡ.
Haruschner gật đầu, toát mồ hôi.
Ngòi bút của viên cảnh sát phác phác trên mặt giấy. Một chân dung dần hiện ra: bộ mặt của tên lưu manh.
Nhưng Valeska không hài lòng.
- Miệng hắn méo kia! Tôi đã nói mãi rồi. Tôi nhìn rõ mồn một, vì chiếu tướng chính diện hắn mà. Mép hắn trễ xuống dưới, anh vẽ đi… phải, thế! Mép bên trái. Còn mép phải thẳng, hoặc hơi nhếch lên một chút.
Dường như cây bút không tutheo ý muốn của Haruschner. Anh ta miễn cưỡng như Valeska bảo.
Quỷ tha ma bắt! Tarzan nghĩ. Tại sao viên cảnh sát này có vẻ giả ngây giả ngô thế nhỉ?
Vừa mới đây, sếp của anh ta, thanh tra Havliczek còn hết khen ngợi anh ta, rằng Haruschner thuộc số ít những nhân viên cảnh sát vẽ chân dung không cần đến kỹ thuật vi tính.
- Thế này được chưa? – Harschner hỏi.
Valeska nhăn mặt:
- Không giống lắm.
Thanh tra Havliczek nhìn qua vai Haruschner, hỏi:
- Sao lại không giống được nhỉ? Cô gái này tả rất rõ mà.
Haruschner quệt cái trán ướt đẫm mồ hôi:
- Hôm nay tôi căng thẳng sao ấy.
Mọi người cùng ngắm bức chân dung.
Hừm! Tarzan nghĩ. Valeska đã cố sức tả đúng, vậy mà Haruschner thì không. Tại sao không? Mà nhìn xem, anh ta tái me tái mét cả người. Trán lại vã mồ hôi hột nữa chứ! Có điều gì bất ổn ở đây nhỉ?
Họ gặp nhau trong một tiệm cà phê nhỏ, ngồi bên chiếc bàn kê ở góc tiệm.
- Chào Gred! – Henry Spahtvolger, tức Bánh Ngọt, nói. – Cậu nhắn tôi là cậu muốn nói chuyện với tôi.
Gred Haruschner> gật đầu. Anh ta đã gọi điện đến tiệm cà phê Weinrebe nhờ ông chủ tiệm nhắn cho Henry. Ngày nào Bánh Ngọt cũng mò đến đây. Người ta có thể gọi cho gã ở tiệm, chứ chẳng ai biết địa chỉ thật của gã. Cố nhiên Bánh Ngọt lại càng không đời nào tiết lộ cho em vợ mình, cảnh sát viên Haruschner biết nơi ở của gã.
Mà thật ra họ cũng chẳng còn quan hệ họ hàng gì. Vì Sofie, chị của Haruschner, vợ Bánh Ngọt, đã mất cách đây hai năm. Từ đó, tên lưu manh xem Haruschner như người dưng.
Haruschner nhìn xoáy vào mắt Henry:
- Anh điên rồi hay sao, mà lại bắt cóc một phụ nữ? Và hình như anh đã tham gia vào vụ cướp nhà băng hồi sáng nay.
Bánh Ngọt mở mồm toan chối. Nhưng rồi nghĩ lại.
- Thật ra… tôi không định thế.
- Anh không định gì?
- Gred! Tôi thất nghiệp đã ba năm nay. Tôi kiệt sức rồi. Rốt cuộc tôi muốn lại có vài đồng trong tay mình. Chứ không phải lúc nào cũng chờ bố thí.
Gã cúi đầu, liếc mắt nhìn Haruschner. Liệu lời than thở của gã có khiến thằng em vợ động lòng trắc ẩn không nhỉ?
- Và anh đã bắt cóc người phụ nữ đó. Bà ta đâu? Đồng bọn của anh tên gì?
- Tôi… không thể tiết lộ với cậu.
Haruschner cười lớn:
- Anh đúng là điên thật rồi. Anh tưởng tôi sẽ bao che c anh chắc?
- Cậu đã nhận ra tôi… qua sự mô tả của một nhân chứng phải không?
- Cô gái ở nhà ga tả anh chính xác như máy vi tính vậy. Và tôi đã bẻ queo các ngón tay mình để khỏi trơ cái mặt anh trên trang giấy.
- Một bức chân dung ư?
- Ngày mai nó sẽ được đăng trên tất cả các báo. Cả chân dung anh lẫn chân dung tên cướp nhà băng. – Haruschner mím chặt môi trước khi nói tiếp: - Số tiền cướp được thế nào rồi?
- Chẳng bõ bèn gì. Mà lại đang nằm trong tay… ờ… trong tay kẻ khác.
*
Tarzan đứng bên kia đường. Lúc này đã cuối chiều. Đồn cảnh sát đã hết giờ làm việc. Tarzan rình sẵn trước đồn, bám gót Haruschner, theo bản năng. Anh chàng này che giấu điều gì đó, thật khó hiểu?
Giờ đây hắn quan sát hai người trong tiệm cà phê bên kia đường. Tên beo béo rất có thể là kẻ đã bắt cóc má hắn.
Vừa nãy Tarzan đã gọi điện từ một trạm điện thoại bên đường báo tin cho dì Karin. Lúc này đây, chiếc taxi đỗ xịch trước mặt hắn. DìKarin bước xuống.
- Có chuyện gì vậy Tarzan? – Mắt dì chớp liên hồi vì hồi hộp.
- Cháu nghĩ Haruschner đang trò chuyện với cái kẻ mà lẽ ra anh ta phải vẽ chính xác chân dung, nhưng cố tình nguệch ngoạc cho khỏi giống. Chúng ta phải biết chắc, thưa dì Karin dì đi đến ga đón Valeska lại đây. Nếu cô ta nhận ra tên BéoBệu, thì suy nghĩ của cháu đúng, và chúng ta có thể ra tay.
- Dì… dì không dám đâu.
- Sao cơ ạ?
- Vì cái tên Lêo nọ. Gã sợ cháu. Nhưng nếu dì đến đấy… gã sẽ có thể hành hung dì.
Tarzan do dự, đoạn bảo:
- Thôi được! Dì ở lại đây theo dõi hai tên. Đừng để chúng trông thấy dì. Cứ nấp sau cái cột quảng cáo này. Cháu sẽ quay lại ngay.
Hắn nhảy lên xe taxi.
- Đến ga chính. Chúng ta sẽ đón một người, rồi lập tức quay lại đây, - hắn bảo bác tài.
May quá, đôi thanh niên càn quấy vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, đang ăn khoai tây rán đựng trong một cái túi.
Valeska lập tức sẵn sàng đi cùng khi biết mục đích của Tarzan. Còn Lêo làu bàu:
- Lại thế nữa cơ đấy. Rõ thấy bở đào mãi. Ai là bồ của cô ta? Tôi hay cậu, hả?
Tarzan không thời gian đâu đôi co với gã.
Khi họ quay về đến nơi thì thấy bà Karin không còn nấp sau ái cột, mà đứng bên hè đường, vai rũ xuống, nét mặt đầy tuyệt vọng.
- Có trục trặc gì đó rồi, Tarzan ạ. Hay chúng đã trông thấy dì? Dì thấy tên béo đi vào phía trong tiệm cà phê, hình như về phía dãy buồng vệ sinh. Nhưng gã không trở ra nữa. CònHaruschner thì trả tiền rồi rời tiệm. Anh ta lên một chiếc ô tô, phóng đi.
Tarzan giận điên người, nhưng rồi tự nhủ: phải bình tĩnh và suy nghĩ sáng suốt!
Hắn chạy sang đường, vào tiệm cà phê, đi thẳng về phía dãy buồng vệ sinh, bất chấp cái lườm nguýt của một cô hầu bàn tóc vàng.
Có một lối thoát ra sân sau thật. Từ đó chuồn đi nào khó gì đâu. Có lẽ Haruschner và tên béo đã nhận thấy dì Karin nên bấm nhau tếch thẳng. Hoặc chúng đã nhận thấy chính hắn?
*
Căn hộ của dì Karin tối om. Tarzan và dì ngồi trong bóng tối, chẳng ai thiết ăn uống dù đã đến bữa.
Hồi nãy họ đã lập tức đến đồn cảnh sát, xin gặp ngay ông thanh tra Havliczek. Viên cảnh sát trực ban bèn lập tức báo về nhà riêng ông thanh tra. Ông này tức tốc cho gọi Haruschner sau khi rõ mọi chuyện.
Chuông điện thoại réo. Tarzan lập tức nhấc máy.
- Tôi, Havliczek đây. Tôi hoàn toàn bị sốc. Thử hỏi ai mà ngờ được chứ?!
- Haruschner thú nhận rồi ạ? – Tarzan mừng rỡ hỏi.
- Phải. Sau khi tôi phân tích điều hơn lẽ thiệt cho anh ta. Thế này: tên bắt cóc tên là Henry Spahtvolger. Vốn là anh rể của Haruschner. Tuy nhiên mối quan hệ họ hàng này đã chấm dứt, chị của Haruschner không còn nữa. Tình ruột rà giải thích vì sao Haruschner có thái độ đó, nhưng không biện minh cho anh ta được.
- Rồi sao ạ?
- Mọi điều y như cháu phỏng đoán. Mãi vừa rồi Haruschner mới được biết. Đồng bọn của Spahtvolger chính là tên cướp có bộ mặt diều hâu. Spahtvolger cũng tham gia, gã chờ sẵn trên xe, chở tên kia bỏ chạy. Gã không chịu tiết lộ tên của DiềuHâu. Chuyện xảy ra ở nhà ga hồi chiều đúng như cháu suy luận. Bỗng nhiên cả chuỗi ảnh tên cướp rơi vào tay má cháu. Điên rồ! Chứng kiến toàn bộ việc ấy, DiềuHâu cuống lên. Gã thúc Spahtvolger tiến hành vụ bắt cóc.
- Haruschner phải biết Spahtvolger ngụ ở đâu chứ ạ?
- Không. Và tôi tin anh ta. Đã từ lâu họ không gặp nhau. Hơn nữa Spahtvolger có một địa chỉ giao dịch là tiệm Weinrebe. Cố nhiên giờ đây – Sau khi bị phát hiện – gã sẽ không thò mặt đến đó nữa, gã bảo Haruschner như vậy.
- Má cháu hiện ở đâu ạ?
- Haruschner không biết.
- Chúng định làm gì má cháu, thưa ông?
- Spahtvolger chỉ nói loáng thoáng là Nero sẽ quyết định việc đó. Nero là một nhân vật đầy bí ẩn, kẻ muốn gây một mạng lưới khủng bố trên toàn châu Âu và…
- Cháu biết, - Tarzan cướp lời ông ta. Chẳng lẽ không có hồ sơ gì về cái tên Spahtvolger đó sao? Gã chưa hề có tiền án? Gã có tên trong danh bạ điện thoại không ạ?
- Những thông tin trong danh bạ điện thoại được cung cấp cách đây đã ba năm. Địa chỉ của Spahtvolger trong đó giờ không còn. Ngôi nhà đã bủi đi. Từ đấy Spahtvolger chìm luôn. Gã làm ra vẻ chỉ là một tên lưu manh nhãi nhép trước người em vợ. Nhưng chúng tôi đồ rằng gã đã kịp trở thành một kẻ tội phạm có cỡ. Ngày mai, báo sẽ đăng ảnh Spahtvolger.
- Các ông có ảnh gã rồi ạ?
- Haruschner đưa. Cắt từ một tấm ảnh lớn chụp chung với gia đình. Đương nhiên chúng tôi cũng cho đăng bức chân dung phác theo mô tả tên cướp nhà băng, tòng phạm với Spahtvolger.
*
Tarzan không dám mong Gaby lại cầm máy ngay.
- Mình đây. Chào Công Chúa!
- Tarzan hả! – Tiếng reo mừng rỡ của cô bé khiến Tarzan ấm lòng lại. – Bạn đang ở đâu? Vẫn bên Áo à?
- Vẫn ở nhà bạn của má mình. DìKarin rất dễ mến.
- Mà sao nghe giọng đại ca ủ dột thế. Ê, có chuyện gì vậy?
- Chiều nay, hai tên tội phạm – hai tên cướp nhà băng – đã bắt cóc má mình.
Im lặng. Hắn nghe như Gaby đang nghẹn ngào.
- Bắt cóc ư?
- Sự việc xảy ra rối rắm lắm! Tựa hồ có bàn tay của quỷ thò vào xếp đặt ấy.
Tarzan thuật lại.
Gaby im lặng nghe h đoạn cố nói giọng thật tự tin:
- Một sự cố kinh khủng đối với bác Susanne. Nhưng chỉ có vậy thôi, Tarzan ạ. Không có gì đáng sợ nữa đâu. Spahtvolger đã lộ chân tướng. Người ta đã có ảnh gã rồi thì việc bắt gã chỉ còn là thời gian. Rồi gã sẽ khai bạn gã ra. DiềuHâu có mà chạy đằng trời. Lẽ ra gã nên tự thú ngay. Bọn tội phạm ấy ngu dại gì mà chất thêm tội lên mình.
- Chúng tự xưng là những tên khủng bố của Nero. Gaby ạ, tiếc rằng chúng thường hành động không theo quy luật nào. Cầu trời cho lý lẽ của bạn là đúng. Cầu trời chúng chưa làm hại gì má. Vì phải đến mai, khi tấm ảnh truy nã đăng trên mặt báo, chúng mới biết vận hạn của chúng sắp đến.
- Sẽ tốt đẹp thôi, Tarzan ạ. Mình linh cảm như vậy.
- Cám ơn bạn đã an ủi mình.
- Bao giờ hai má con bạn trở về? – Gaby nhấn mạnh “hai má con”. – Vẫn thứ năm chứ?
- Thứ năm lên đường.
- Mình vui mừng gặp lại đại ca.
- Đó là ngày nghỉ cuối cùng. Má con mình cùng đi nửa chặng đường. Nếu Gaby cùng Karl và Tròn Vo ra ga được thì hay quá. Các bạn có thể chào má mình ở đó. Tàu dừng 10 phút ở ga mà. Rồi má mình lại đi tiếp về nhà. Mình thì về ký túc xá cùng… ôi chao! Chiếc xe đạp đua của mình.
- Cái gì?
- Mình vừa sực nhớ mình quên chưa đưa nó đi s
- Hỏng à?
- Tròn Vo nhảy lên đạp thế là đâm sầm vào tường. Nó không quen phanh của xe đua mà.
- Hỏng nặng lắm hay sao?
- Mình phải cân nhắc xem giá sửa đến đâu. Có lẽ mua béng xe mới lại hơn.
- Nhất định rồi. Vì tụi mình còn có phi vụ vào thứ sáu.
- Phi vụ nào?
- Claudia Meier – Micksner mời tụi mình.
Đó là cô con gái đáng yêu của một ông chủ hãng dược phẩm. Tứ quái biết cả bố mẹ cô – những con người cực kỳ dễ mến. Các xí nghiệp của ông Meier – Micksner có tiếng trên thế gới. Từ viên ngậm ho cho đến thứ thuốc nước kéo dài tuổi thọ đều được hãng dược của bố Claudia sản xuất.
- Liên hoan sinh nhật à? – Tarzan hỏi.
- Không phải sinh nhật của Claudia, mà của hãng. Một lễ kỷ niệm lớn nào đó. Với rất đông khách khứa. Tròn Vo, Karl và mình đã nhận lời. Mình còn hứa là bạn sẽ cùng đến.
- Đồng ý!
- Biết đâu má bạn cũng muốn đi cùng thì sao?
- Khi nào giải phóng cho má xong, mình sẽ hỏi ngay. Nhưng mình nghĩ là không đâu. Má mình còn nhiều việc ở nhà.
- Mình mong chóng gặp lại đại ca, - Gaby lại nói, - mong gặp má bạn vào thứ năm tới. Ngủ ngon nhé, Tarzan!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất