Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 70 Chương 1: AXIT ĐẶC

Trước Sau
Chẳng lẽ một người tâm thần lại biết ăn mặc đẹp như thế, Tarzan nghĩ.

Khoang tàu điện ngầm Tứ quái đang ngồi chật cứng. Đèn trong khoang đủ sáng để đọc báo, nhưng cứ chốc chốc lại nhấp nháy - như những cặp mắt cực kỳ khả nghi.

Một kẻ điên chăng?

Người đàn ông lên tàu ở bến Quảng Trường Thời Tiết Xấu, và ngồi vào chỗ duy nhất còn trống cạnh cửa, cách chỗ Tarzan khoảng 3-4 mét.

Con tàu vừa chuyển bánh, gã đã bắt đầu cử chỉ kỳ quặc của mình.

Gaby, Karl và Tròn Vo chưa nhận thấy gì. Chúng đang chum đầu vào xem một cuốn giới thiệu bảo tàng in nhiều tranh ảnh.

- Gần hay bằng một quyển truyện tranh hài hước. - Tròn Vo khen.

Gaby ngồi sát Tarzan, dưới lần áo choàng có mũ màu lam cô bé mặc một chiếc áo rất diện, chân đi ủng lót lông.

Vốn đã thuộc cuốn giới thiệu bảo tàng như cháo chảy, Tarzan chỉ đảo mắt quan sát kẻ lập dị nọ.

Sao lại có chuyện đó được? Vì sao người ta lại để gã chạy rông như thế? Ngay cả một bác sĩ tồi cũng lập tức nhận thấy thần kinh gã bị “chập mạch”...

Tarzan đưa mắt nhìn lướt qua đám hành khách. Ai không đọc báo thì lơ mơ gà gật, hoặc nhìn chăm chăm vô định về phía trước. Chẳng người nào chú ý tới kẻ điên này.

Gã cao, gầy, mặc một chiếc áo choàng bằng lông lạc đà đắt tiền, bên trong là một bộ complê kẻ sọc sẫm màu. Giày bóng lộn. Sơ mi lụa. Và một chiếc cà vạt như dải sương sớm trước mặt trời ban

Gã chừng ngoài 30. Cái mũi dài, như không xương, gắn trên bộ mặt nhợt nhạt. Mái tóc đen nhánh rẽ ngôi, xõa xuống trán.

Gã nhăn mặt nhưng - khiếp làm sao! Răng nhe ra! Gã vén môi, xòe răng như muốn cắn xé. Cặp mắt lúc him lại như hai kẽ nhỏ, lúc trợn ngược như con quái vật đang sửng sốt. Hàm dưới gã hết chạy sang phải lại nhảy sang trái, và hai bàn tay trắng nhợt, xương xẩu cứ ba giây lại siết thành nắm đấm.

Gã diễn trò đó đã mất phút rồi.

Tarzan ghé vào tai Gaby - lấp dưới mái tóc vàng óng.

Bạn cứ thử nhìn cái gã NheNanh kia xem - hắn khẽ nói - cạnh cửa tàu ấy.

Gaby ngẩng đầu.

Nghe thấy, cả Karl và Tròn Vo cũng nhìn lên.

Bạn bảo ai cơ? - Gaby hỏi.

Tarzan nháy mắt.

NheNanh vừa kết thúc tấn trò trong tích tắc - cứ như máy vừa bị tắt.

Lúc này gã ngả người ra lưng ghế, thè đầu lưỡi liếm môi trên, đôi mắt đen nhìn vào khoảng> Tròn Vo mở cuốn giới thiệu bảo tàng, tìm một bức tranh mô tả sự ăn uống.

- Gã dừng rồi - Tarzan lẩm bẩm - kỳ quặc thật đấy, rất đáng để xem. - Rồi hắn hạ giọng

- Các bạn nhìn lưỡi gã kìa.

- Ừ, ừ. - Gaby nói giống như Karl, cô lại hướng sự quan tâm của mình vào tập ảnh chụp những kiệt tác nghệ thuật.

Mình thấy tên này không phải không đáng gờm, Tarzan nghĩ, một kẻ như gã mà tình cờ có lựu đạn trong tay thì thiên hạ phải dè chừng mọi thảm họa.

Tuồng như ý nghĩ của hắn nhảy sang đầu NheNanh. Đúng lúc đó gã thọc tay vào túi áo choàng.

Ở đấy, dưới lần lông lạc đà màu nâu, chồi lên một vật gì to và tròn tròn.

Tóc gáy Tarzan dựng lên. Hắn nhấc cánh tay khỏi vai Gaby, rụt bàn chân trái lại. Ở tư thế sẵn sàng lao vào NheNanh, nếu gã rút ra một quả lựa đạn.

Lúc này NheNanh đã rút tay ra khỏi túi. Những ngón tay xương xẩu cầm một bình bằng thủy tinh dày. Cái bình không màu, trong đựng một thứ dung dịch. Không phải là mực. Mà là...

NheNanh rụt lưỡi giữa hai hàm răng và bắt đầu nhăn nhở cười. Mắt nhìn vào chiếc bình nhỏ. Giờ đây gã đưa chiếc bình ngang môi mà hôn lên lớp thủy tinh. Rồi gã lạỏ chiếc bình vào túi áo.

Hừm! Tarzan nghĩ. Tình yêu kể cũng muôn vẻ. Người thì yêu bạn gái thân thiết nhất của mình - như ta chẳng hạn, kẻ lại yêu các con thú - ta cũng yêu. Rồi những thần tượng được yêu: ví dụ như cầu thủ bóng đá chân vòng kiềng, một ca sĩ nhạc rock mũi đeo khuyên và những ngôi sao truyền hình. CònNheNanh rõ ràng lại yêu cái bình ấy.

Bây giờ gã lại thò tay vào túi ngực áo veston. Điều Tarzan trông thấy khiến hắn suýt bật khỏi ghế ngồi.

NheNanh rút ra một tấm thiệp màu mật ong, trên nổi bật những dòng chữ nâu. Từ nơi Tarzan ngồi vẫn đọc rõ mấy chữ: “Bảo tàng Âu châu”.

Đó là giấy mời dự những cuộc lễ diễn ra tại bảo tàng ngày hôm nay.

Trong túi TKKG cũng có 4 cái giấy mời y chang như thế. Thành thử, như NheNanh, Tứ quái cũng đang trên đường tới “Bảo tàng Âu châu”.

Quái quỷ gì thế này, Tarzan nghĩ. Khéo mình cũng hóa rồ vì ngạc nhiên. TạiBảo tàng Âu châu sẽ có mặt những người yêu tranh. Tụi mình được mời là nhờ có cụ Von Farber, đặc biệt là nhờ Caroline. Ở đấy, khách mời sẽ được chiêu đãi nước bưởi, bánh mì bơ hoặc những món khác, đồng thời tha hồ thưởng thức nghệ thuật. Nhưng mà có cả cái kẻ đầy điên khùng này sao? Hay là người ta mời gã đến để biểu diễn một tiết mục hài?

NheNanh đang căng mắt nghiên cứu tấm giấy mời.

Tarzan đứng lên, đi về phía cửa toa, một tay bám lấy thanh ngang trên đầu, mắt nhìn qua vai gã đàn ông.

Trong mọi giấy mời đều đề tên, và Tarzan đọc được đây là giấy mời cho “ông Otto Plegel”.

Gaby, Karl và Tròn Vo nhìn hắn. Ánh mắt của Tarzan hướng sự chú ý của tam quái vào tấm giấy mời. Nét mặt Karl và Tròn Vo như vặn lại đại ca của chúng: “Thì đã sao nào?”

Gaby thì chau đôi mày, cặp mắt biếc muốn nói: “Bạn tưởng chỉ tụi mình được mời thôi sao? Tổng cộng có những 400 khách. Ông ta là 1 trong những số đó, có gì khiến bạn phải bận tâm chứ?”



Tarzan trở về chỗ, trước khi bị ai đó ngồi tranh mất. Hắn chợt nhận thấy bộ dạng của Karl và Tròn Vo hôm nay chĩnh chện khác thường. Hai thằng đều mặc quần thụng, áo choàng dài, không đi giày thể thao mà diện giày da đánh xi bóng loáng, áo veston thay cho áo nỉ dã chiến, những chiếc sơ mi trắng bóc, thậm chí Tròn Vo còn thắt cà vạt con bướm nơi cổ, màu sô-cô-la.

Cố nhiên Tarzan cũng bảnh bao như vậy, tuy không thắt cà vạt bướm, mà là cà vạt bình thường.

Không có ai có thể nói sau lưng Tứ quái rằng chúng không hết lòng vì nghệ thuật.

- Gã tên là Otto Plegel -Tarzan nói qua kẽ răng - và theo mình đầu óc gã có phần điên loạn. Các bạn không để ý thấy gã đã làm trò gì. Trong túi phải áo choàng của gã có một cái lọ đậy nút chặt. Gã nâng niu nó quá người tình. Gã dường như đang mưu toan gì đó với thứ dung dịch trong lọ ấy. Mưu toan gì đây? Với mình điều này rõ như lòng bàn tay, vì cả năm chúng ta đang đi tàu tới Bảo tàng Âu châu, nơi treo đầy những kiệt tác nghệ thuật. Trong lọ ấy có thể đựng axit, và kẻ có dấu hiệu loạn óc này đang mưu toan làm gì đó với những bức tranh.

*

Tàu điện ngầm dừng lại. Tiếng loa vang vang báo đã đến quảng trường Flickhuber, góc phố Podawretzki. Người lái tàu phanh quá đột ngột khiến hành khách đều chúi người đi. Plegel lập tức đứng phắt dậy, vuốt phẳng chiếc áo veston, cài khuy áo choàng, và vứt bỏ nụ cười mà gã chẳng cần dùng đến nữa. Gã là người đầu tiên nhảy xuống khỏi tàu.

Tarzan đi sau gã hai bước.

Gaby, Karl và Tròn Vo theo liền.

Plegel lên thang máy trượt, Tứ quái vượt gã bằng cách chạy lên trên những bậc thang đá phía bên trái. Riêng Tròn Vo là rớt lại phía sau - trong lúc ngồi tàu, cu cậu đã chén một phong sô-cô-la nặng 200 gram. Mập ta lên đến mặt phố cùng lúc với Plegel.

Đang đông. Lúc này là 14 giờ 38 phút, trong một ngày tháng hai u ám, tuyết giăng giăng. Trong các cửa hàng cửa hiệu đều sáng đèn. Mọi ô tô trên đường đều bật đèn pha.

Bảo tàng Âu châu, khánh thành chưa đầy một năm, là một trong những điểm nổi bật của thành phố. Bảo tàng có một gian về dân tộc học, một gian nhỏ hơn về lịch sử thành phố, một phòng lớn nhất dành cho các cuộc triển lãm luân phiên nhau - các nghệ sĩ từ khắp châu Âu có thể trì ở đây những tác phẩm nghệ thuật của họ. Bảo tàng còn là nơi trưng bày một bộ sưu tập những kiệt tác tranh vô giá.

Lễ liên hoan hôm nay ở phòng triển lãm có hai lý do. Thứ nhất: Sau 9 tháng rưỡi hoạt động, lễ khai trương bảo tàng long trọng giờ mới được tổ chức. Thứ hai: Người ta mới mời được họa sĩ Hà Lan tên tuổi HumpertVan Strich sang triển lãm. Họa sĩ đã mang theo trên 200 bức tranh theo trường phái “không đồ vật và không màu sắc” của mình. Theo như bình luận trước của báo chí thì cuộc triển lãm này hứa hẹn “có ảnh hưởng mạnh tới tinh thần thời đại”.

Và tụi mình có mặt tại buổi lễ đó - Tarzan thích thú nghĩ trong lúc rảo bước theo sát Plegel đến cổng Bảo tàng Âu châu, nhờ Caroline đã “trấn” của ông nội bạn ấy 5 giấy mời.

CarolineVon Farber học cùng Tứ quái, ông nội cô là cụ Friedrich - Etzel Farber cực kỳ giàu có, nguyên chủ hãng bia, nay đã 81 tuổi, tuy không còn mạnh chân khỏe tay nhưng cũng hết lòng vì hội họa.

Cố nhiên bản thân cụ không bao giờ cầm bút vẽ. Nhưng cụ sưu tầm tranh. Trong biệt thự “Bên Dốc” của cụ trên những ngọn đồi phía đông thành phố có những bức tranh quý. Cụ Etzel cho Bảo tàng Âu châu mượn 4 trong những bức tranh ấy - hình như những bức đẹp nhất. NhưTứ quái được Caroline cho hay, thì đó là những kiệt tác của các danh họa cổ điển. Đó là những kiệt tác của CornelisVan Dalem, ClaudioCoello, CranachAnh và FrancoisLemoyne

Đến lúc này thì Tứ quái đã biết mặt 4 bức tranh đó, in trong cuốn Hướng dẫn Bảo tàng. Tứ quái hay lật xem những trang sách đó hơn cả. Tarzan cảm thấy mình đủ khả năng tìm ra 4 bức tranh giữa hàng ngàn bức tranh na ná như chúng. Tứ quái cùng nhận định danh họa Dalem là hợp thị hiếu chúng nhất. Danh họa này đã sáng tạo ra những tác phẩm vĩ đại vào khoảng năm 1560.

Như vậy, cụ Friedrich-Etzel Von Farber là một nhà hảo tâm. Vì thế đương nhiên ông giám đốc bảo tàng KunoLecker mời cụ đến dự lễ khai trương. Nhưng không chỉ mời riêng cụ, mà mời tất cả những người mà cụ muốn rủ đi cùng trong đám bạn bè, người quen của cụ. Cụ Etzel nhận được 20 giấy mời, cụ chỉ việc điền tên nữa mà thôi.

Cụ được sử dụng cho mình 15 giấy mời, còn 5 giấy phải nhường cho Caroline, đứa cháu mà cụ cưng nhất. Caroline cho rằng đương nhiên cô phải mời Tứ quái, những người bạn thân thiết nhất của cô, những người mà cô còn mang ơn nhiều - đặc biệt là Tarzan và Tròn Vo (xem tập 49: Nô lệ cho Wutawia). Cụ Etzel chẳng còn cách nào hơn là chiều ý cô cháu gái.

- Bạn nghĩ hắn định phá hoại những bức tranh nào đó thật sao? - Gaby thì thầm với Tarzan - làm thế thì gã được cái gì chứ?

- Ai lại hỏi một kẻ loạn óc điều ấy. Nếu gã quyết phá hoại những bức tranh ấy, ắt gã có lý do mạnh mẽ của gã. Kẻ thì căm thù tận xương tận tủy hội họa. Kẻ lại cho rằng loài người phải nghe nhạc nhiều hơn, chứ không thể để mất phương hướng do mải trố mắt nhìn tranh như thế. Kẻ nữa muốn hànhộng phá phách này làm cho thiên hạ chú ý tới sự khốn khổ trong xã hội... Bọn họ đều điên hết. Và tổn thất thường là không tính được.

- Tụi mình sẽ không rời mắt khỏi Plegel.

- Mình thì đang nghĩ không hiểu tụi mình có nên tước “vũ khí” của gã không?

- Ý của bạn là tước cái lọ ấy hả?

Tarzan gật đầu. Hắn dấn lên một bước, vì Plegel cũng đang rảo đôi cẳng sếu trên những bậc thang rộng dẫn lên cánh cổng bằng kính của bảo tàng-tòa nhà có vẻ ngoài giống như một con xúc xắc khổng lồ xấu xí bằng bê tông.

Cánh cổng đóng lại sau lưng Tứ quái. Sảnh ngoài chào đón các vị khách với đèn đóm sáng trưng và không khí ấm áp dễ chịu. Độ vài chục vị đang túm tụm trước quầy gửi áo. Vì ai cũng muốn trút bỏ áo choàng của mình.

Chà chà! Tarzan nghĩ. Hình như mình quen mặt tất cả những người này.

Hắn nghĩ “quen mặt” là đúng nghĩa đen, vì hắn chẳng biết tên ai cả. Nhưng những gương mặt thì...hắn đã gặp họ đâu nhỉ?

Khi Plegel trao áo choàng. Tarzan đứng sau lưng gã.

Nếu lúc này gã rút cái lọ ra, thủ lĩnh Tứ quái nghĩ, mình ra tay liền. Gã chỉ còn nước chào thua.

Thế nhưng - ôi, tuyệt như có phép lạ! - NheNanh thoải mái trao cái áo cho cô gái đứng sau quầy mà không lấy lại cái vật khả nghi nọ ra khỏi túi áo choàng

- Cô hãy để ý tới cái áo giúp tôi. Plegel nói giọng the thé - Chiếc áo đẹp nhất của tôi đấy, ha ha ha ha!

Rồi thọc tay vào túi quần:

- Cô lấy bao nhiêu?

- Tùy ông thôi ạ. - Cô gái giữ áo đáp.

Trong giây lát, dường như Plegel cứ thế bỏ đi. Nhưng rồi gã cũng lấy ra đồng 50 xu rồi trịnh trọng trao cho cô gái.

Lúc này đứng cạnh gã, Tarzan có thể thấy cái mũi dài lòng thòng của Plegel giật giật. Như thể nó sắp cuộn lại được giống vòi voi.

- Có thể chốc nữa tôi còn cần lấy một thứ trong túi áo đấy nhé. - Plegel nói và bỏ vé gửi áo vào trong túi ngực áo veston, nơi viền túi ló ra một góc tấm khăn tay trắng bóc.

- Ra thế! Tarzan đưa mắt cho các bạn bấy giờ đã ôm áo khoác trên tay đang chờ gửi.

Plegel vừa bỏ đi, vừa rút giấy mời ra.

Tứ quái gửi áo, biếu cô gửi áo cả thảy 4 mark.

- Không có gì nguy hiểm trực tiếp cả - Karl lau mắt kính - Nếu như nói chung có chuyện hắc ám thật. Nhưng biết đâu đó chỉ là lọ nước hoa hay rượu mạnh thì sao?

- Hoặc lọ đựng nước mắt gạn được của con chuột cống hay nhè mỗi khi nhà gã không có mỡ ăn. - Tarzan đùa - Này các bạn! Gã đị nữa lại ra chỗ gửi áo. Mình chỉ cần biết có thế. Plegel vẫn đứng kia. Willi, mày hãy huých vào gã, phía bên phải. Nhất định là bên phải nhé! Rồi xin lỗi gã, rõ chưa?

- Thật ra tao chẳng ghét bỏ gì gã đâu đấy nhé.- Tròn Vo nhe răng cười- Nhưng nếu đại ca muốn thế, thì tao chiều. Mày định xoáy vé gửi áo của lão chứ gì?



Chính xác. Và ngay lập tức. Nếu gã vào ngay phòng tiệc thì chúng mình không thể xử sự bất lịch sự được.

Gaby đảo mắt nhìn lên, không ra thán phục hay chán ngán. Cô bé đeo đôi khuyên to màu trắng trông xinh tuyệt.

Karl lau kính lần thứ hai.

Plegel đứng trước hai cánh cửa mở rộng của phòng triển lãm - hôm nay là phòng khánh tiết. Khách đang lũ lượt đi vào. Trong phòng mọi vật đều được chiếu sáng rực rỡ, như thể một vị thủ tướng sẽ đăng quang hoàng đế. Những con người ăn vận đẹp đẽ đang mừng rỡ vì toàn gặp người quen. Những tiếng trò chuyện rì rầm, tưởng như ở đây đang dồn kín vào hàng trăm tổ ong. Hiếm hoi lắm mới có ai đó cất tiếng cười chói tai. Có một bàn rượu sâm panh. Phía sau giấy mời có ghi rõ rằng hãng đồ uống “Schluckmahr và Heydenanxt” tài trợ khoản đãi rượu hôm nay. Ông thị trưởng và người phó của ông ta cũng có mặt. Nhiều quan chức thành phố, người phụ trách văn hóa, một vài họa sĩ đang phát ghen lên với thành công của HumpertVan Strich, giới báo chí và rất nhiều khách mời.

- Xáp vô đi, Willi! -Tarzan nói.

Lập tức từ phía sau, bên phải, “cỗ xe ủi” Willi nhằm Plegel mà tiến tớ> Tarzan bước ngang Tròn Vo, nhưng từ phía sau bên trái.

Nếu có ai đó vô tình quan sát cảnh tượng này, hắn phải tưởng rằng hai thằng toan kẹp Plegel vào giữa mà nghiền nát.

Gã đang đọc tấm giấy mời lần này không rõ là lần thứ bao nhiêu rồi, rõ ràng với cái vẻ không hiểu nổi vì sao người ta lại mời mình tới một buổi lễ quan trọng như vậy.

- ... rrruuummmms...

Tròn Vo húc vào NheNanh, với sức mạnh như thể là cu cậu phải húc đổ một chiếc xe hơi.

Plegel lảo đảo đổ sang trái , và lẽ ra ngã đánh huỵch nếu không có Tarzan đỡ lấy. Hắn túm vai và cánh tay gã xốc lên, khiến gã suýt tuột cả giày. Chiếc khăn đỏm dáng nơi túi ngực gã bay ra. Nhưng Tarzan đã nhanh tay nhét nó trở lại túi gã, cùng lúc tóm luôn lấy cái vé gửi áo.

Tròn Vo cúi xuống nhặt tờ giấy mời lên, đưa trả Plegel:

- Ông không bị đau chứ ạ?

- Có đấy - Plegel càu nhàu - rất đau là đằng khác. Bên sườn phải tôi đặc biệt nhạy cảm. Hãy đi đứng cẩn thận hơn một tí, đồ hậu đậu.

- Ông nói đúng đó. - Tarzan cười tươi - Bạn tôi đây là người sành nghệ thuật nhấtày, nhưng vụng về kinh khủng. Vừa mới đây suýt nữa cậu ta đã húc rách toang cả một nhà bạt rạp xiếc. Và khi khiêu vũ, các cô gái phải tránh xa cậu ta, nếu không sẽ bị cậu ta giẫm đến tóe máu chân ra

- Phù! - Plegel phì một cái, đảo mắt khinh bỉ, và đi vào phòng tiệc.

Một nhân viên của tòa thị chính, mặc sắc phục, kiểm tra giấy mời, để không kẻ nào lẩn vào mà lợi dụng tu sâm panh thả phanh không mất tiền.

Plegel suýt nữa xô ngã cả ông ta. Và sườn trái gã lại nhói lên vì cú va chạm.

- Đây rồi! -Tarzan cười, xòe tay khoe với các bạn tấm vé gửi áo.

- Đại ca đúng là quân móc túi thành thần. - Karl cười - Tao đã để mắt quan sát kỹ, vậy mà cũng chẳng nhận thấy gì cả.

Phòng tiệc kín dần. Sảnh ngoài gần như không còn người.

Tứ quái trở lại quầy gửi quần áo với tấm vé.

Tarzan đặt tấm vé trước mặt cô gái giữ áo:

- Ông anh họ xa của tôi quên lọ thuốc nước trong túi áo choàng. Chị làm ơn cho chúng tôi xin chiếc áo một tí có được không?

Liếc nhìn số, cô gái đưa ra chiếc áo. Tarzan lấy cái lọ trong túi ngoài áo.

- Cám ơn chị.

Trong lúc cô gái treo chiếc áo lại chỗ cũ, Tứ quái nhằm nhà vệ sinh nam đi t

- Tiếc là mình đành chờ ở ngoài vậy. - Gaby nói.

Ba thằng con trai đi vào phòng rửa tay của nhà vệ sinh nam.

Tròn Vo đứng trước gương, sửa lại chiếc nơ con bướm.

- Màu nâu hợp với tao đấy chứ hả? Đó là màu yêu thích nhất của tao. Điều đó không có nghĩa là tao chê sô-cô-la trắng đâu đó nha. Trắng chỉ là màu sắc bên ngoài, còn hương vị thì vẫn màu nâu thôi.

Karl tiến vào sau cánh cửa liền đó, rồi quay ra ngay:

- Trong này không có ai. Các buồng đều trống. Chắc tới giờ nghỉ giải lao mọi người mới có nhu cầu.

Tarzan giơ cái lọ trên những cái bồn rửa tay. Dung dịch sóng sánh sau lớp thủy tinh dày. Hắn thận trọng vặn nắp lọ.

- Axit đặc - hắn nói - không màu, sóng sánh như dầu. Tao biết điều ấy qua môn hóa ở trường. Cả mùi của nó...khiếp, tởm quá! Tao nghĩ tụi mình đã phỏng đoán không sai. Bây giờ tao đổ vào lỗ thoát nước đây.

- Hãy cẩn thận! - Karl cảnh cáo - Chỉ một giọt vào da, là mày sẽ trông thấy tận xương đấy, đại ca. Nếu axit rất đậm đặc, ống thoát nước có thể bị tan ra. Axit đặc có thể làm chảy cả đồng và bạc kia mà.

Tarzan thận trọng đổ axit ra. Mùi nồng nặc, từ trong ống thoát nước có những tiếng kêu òng ọcọt cuối cùng đã dốc khỏi lọ.

- Gây ô nhiễm môi trường nặng - Karl bình luận.

- Chẳng hay gì - Tarzan gật đầu - nhưng trong trường hợp này, đây là điều tồi tệ hơn. Tao cuộc rằng giờ đây Plegel đang tu rượu sâm panh không mất tiền để lấy can đảm. Rồi gã sẽ lẻn vào phòng tranh cổ điển để hủy hoại những bức tranh.

- Giờ thì gã đừng hòng giở được trò gì nữa. - Tròn Vo cười - Cái con quỷ phá phách rồ dại ấy.

Khi ba đứa đi ra, Gaby hồi hộp nhìn.

- Đúng là Axit - Karl gật đầu - không nghi ngờ gì. Nhưng bây giờ cái lọ rỗng rồi.

Họ quay lại quầy gửi áo. Tarzan giải thích rằng ông anh họ của mình đã uống thuốc để có đủ sức khỏe tham dự cuộc lễ. Cái lọ được bỏ vào túi áo của Plegel, và Tứ quái đi tới cửa phòng khánh tiết, đúng lúc người soát giấy mời định đóng cửa. Tứ quái chìa giấy mời của mình ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau