Chương 32
Về đến nhà, Lâm Đông Đông nằm úp sấp trên giường không nhúc nhích, bà ngoại tưởng là cậu ngã bệnh, định lấy thuốc giảm đau cho cậu uống.
Lâm Đông Đông lắc đầu, nói mình không bị ốm, chỉ muốn nằm sấp vậy. Lát sau, cậu lại hỏi bà ngoại có thuốc giảm đau tim cấp tốc không, bà ngoại nghe vậy giật mình, này mới bao lớn, tim có vấn đề gì rồi sao?
Lâm Đông Đông che ngực nói đau lòng.
Bà ngoại tức giận bật cười vỗ đầu cậu, "Đừng nói lung tung! Chíp hôi lại còn bày đặt đau lòng!"
Lâm Đông Đông cũng cười theo, nhưng trái tim cậu thật sự rất đau, đau chết đi được.
Cơm tối xong, Tưởng Hải Dương đến tìm Lâm Đông Đông. Hồi chiều Lâm Đông Đông đột ngột rời khỏi nhà hắn, vẻ mặt lại có chút không đúng. Tưởng Hải Dương không biết cậu làm sao, nhưng lúc đó trong nhà đang rất bận, cho nên hắn giờ mới đến tìm người.
Bà ngoại ở nhà nên không tiện nói chuyện, Tưởng Hải Dương muốn dẫn Lâm Đông Đông ra ngoài chơi. Thế nhưng hôm nay Lâm Đông Đông cứ luôn ủ rũ, còn thẳng thừng từ chối, không đi!
Tưởng Hải Dương càng thêm bối rối, hắn cũng không đi, nếu hôm nay không làm rõ chuyện chắc chắn hắn sẽ không ngủ nổi!
Nhưng mặc kệ hắn ám chỉ ra sao, Lâm Đông Đông vẫn nhất quyết không theo, làm hắn suốt ruột muốn chết!
Bà ngoại nhìn thấy cười hỏi có phải hai đứa cãi nhau không.
Tưởng Hải Dương vội vàng nói, không có, sao có chuyện đó được chứ!
Bà ngoại cười híp mắt gật đầu, "Ừm, bà cũng đoán là không thể, con nhường nhịn Đông Đông như vậy, sao có thể cãi nhau được chứ. Đông Đông nhanh dậy đi, ra ngoài chơi với Tiểu Dương đi."
Lâm Đông Đông nhìn bà mình quả thật không biết nói gì cho phải, Tưởng Hải Dương mới là cháu trai ruột của bà đúng không?!
Thế nhưng cậu cũng không nằm sấp đó nữa, đứng dậy đi giày mặc áo khoác vào rồi ra ngoài với Tưởng Hải Dương.
Kỳ thật cậu không phải cố ý muốn lơ Tưởng Hải Dương, nhưng mà trong lòng cậu bây giờ đang rất loạn, không biết phải nói cái gì. Với cả cậu cảm thấy Tưởng Hải Dương vẫn còn rất mơ hồ về vấn đề này, lâu như vậy rồi mà Tưởng Hải Dương dường như vẫn chưa hiểu gì hết!
Tưởng Hải Dương dẫn cậu đến chỗ hai người thường lén lút thân mật kia, mới vừa tới nơi hắn đã vội vàng ôm lấy người, hỏi Lâm Đông Đông làm sao, xảy ra chuyện gì.
Lâm Đông Đông ở trong bóng tối nhìn hắn một chốc, sắp xếp từ ngữ, nhỏ giọng hỏi: Tưởng Hải Dương, anh đã từng nghĩ đến tương lai chúng ta chưa?"
Tưởng Hải Dương không chút do dự nói: "Nghĩ cái gì nữa, không phải đã bàn xong rồi sao, phải ở bên nhau mãi mãi?"
Lâm Đông Đông thở dài, cậu biết là sẽ như thế này mà. Cái tên này làm chuyện gì cũng không nghĩ nhiều, muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, đối với hắn vấn đề phải làm sao để mãi mãi bên nhau chắc chắn hắn không biết gì hết!
"Hai chúng ta đều là con trai," Lâm Đông Đông cố gắng để hắn hiểu rõ, "Hai người con trai làm sao để ở bên nhau mãi mãi đây?"
Tưởng Hải Dương không hiểu, "Sao hai người con trai không thể ở bên nhau?"
Lâm Đông Đông cả giận: "Anh thấy hai người con trai ở bên nhau rồi à? Nam với nam có thể kết hôn không?"
"Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta." Tưởng Hải Dương cau mày nói, "Sao chuyện người khác làm chúng cũng phải làm, chuyện người khác không làm, thì chúng ta cũng không được làm?"
"Nhưng mà nam với nam không thể kết hôn!" Lâm Đông Đông không biết khổ sở hay tủi thân, "Không thể kết hôn, thì làm sao ở bên nhau mãi mãi được?"
Tưởng Hải Dương hiểu ra một chút, "Em vì chuyện này mà không vui sao?"
Lâm Đông Đông nhìn hắn chăm chú, "Anh chắc chưa từng nghĩ đến vấn đề này đúng không?"
Tưởng Hải Dương lắc đầu, "Anh không nghĩ tới, là bởi vì không cần phải nghĩ. Anh muốn ở bên em, dù cho ra sao vẫn muốn ở bên em! Anh thích em, em cũng thích anh, như vậy là được rồi, để ý đến việc có thể kết hôn được hay không làm gì?"
Lâm Đông Đông ngơ ngác, lo lắng sợ hãi trong lòng được Tưởng Hải Dương xua tan đi rất nhiều. Nhưng vẫn còn vấn đề nữa, cậu bĩu môi, cúi đầu nói" "Vậy ba mẹ anh phải làm sao, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý?"
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương ôm chặt lấy cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa gáy cậu, "Hai chúng ta không phải đã nói xong rồi sao, phải ở bên nhau mãi mãi. Mặc kệ ai không đồng ý, đều không thể tách hai ta ra. Chờ đến khi chúng ta lớn hơn chút, anh sẽ nói với bố mẹ, hai người bọn họ không đồng ý cũng không được. Anh lấy ai làm vợ đó là chuyện của anh, bọn họ không thể sống thay anh. Chỉ cần anh sống thật tốt là được, chính bọn họ cũng đã nói như vậy rồi."
"Nhưng mà..." Lâm Đông Đông nằm nhoài trên bả vai hắn, rầu rĩ nói: "Hai chúng ta đều là nam, không thể sinh con, ba mẹ anh chắc chắn sẽ không đồng ý."
"Sao không thể sinh con thì không đồng ý hả?" Tưởng Hải Dương quả thật không tài nào hiểu nổi, "Cứ coi như nếu anh kết hôn với một cô gái, cô gái kia lại không thể có con, vậy chẳng lẽ anh phải ly hôn với cô ấy đi kiếm một người khác nữa sao? Loại người vô tình vô nghĩa vậy thì lấy làm gì! Hơn nữa ba mẹ anh cũng không phải người như vậy."
Lâm Đông Đông bĩu môi, "Con gái có thể sinh con!"
"Ai nói, vẫn có những người phụ nữ không thể sinh con đấy thôi, em không thấy trên quảng cáo có nói à, cái gì mà vô sinh đó." Tưởng Hải Dương nghiêm túc nói, "Có nhà ông Trương ở đầu phía Đông thôn chúng ta đó, con dâu nhà đó không thể sinh con, nghe nói còn đi rất nhiều bệnh viện khám, nhưng vẫn không chữa được, chỉ đành phải chấp nhận, nhà người ta cũng đâu nói phải đổi một cô con dâu khác."
Lâm Đông Đông bật cười, "Anh cũng hiểu biết gớm!"
Tưởng Hải Dương cũng cười nghiêng đầu hôn cậu một cái, "Đây đều là sự thật mà, anh đâu nói mò."
"Nhưng mà..." Lâm Đông Đông lại nghĩ tới một chuyện, "Vậy còn anh? Anh... anh sau này không định có con sao?"
Tưởng Hải Dương suy nghĩ một lúc, sau đó ghé đầu vào hõm vai Lâm Đông Đông, nghiêm túc nói: "Chuyện này cũng giống như chuyện lúc nãy. Vợ anh dù không thể sinh con thì cũng vẫn là vợ anh! Anh còn chưa nghĩ xa vậy, anh cảm thấy mình không thích con nít. Thế nhưng nếu tương lại hai chúng ta đều muốn có con vậy thì đi xin một đứa."
Lâm Đông Đông nghe không hiểu, "Xin một đứa?"
"Ừm," Tưởng Hải Dương gật đầu nói: "Chính là nhận nuôi, không phải có rất nhiều người sinh con xong thì vứt bỏ hay sao, có mấy cái viện mồ côi đó. Nhà ông Lữ phía Tây đầu thôn đấy, con trai của nhà họ là hồi trước nhận nuôi, vợ của ông ấy cũng không sinh con được. Chắc em cũng biết, là người hơn chúng ta mấy tuổi đó, tên là Lữ Thiên Tỏa."
Lâm Đông Đông lúc này không nhịn được cười, "Sao thôn chúng ta chuyện gì cũng có vậy?"
Tưởng Hải Dương cũng ôm người cười, lại chợt nói: "Vậy còn em thì sao? Nói hơn nửa nửa ngày toàn em hỏi anh, em có từng nghĩ qua chưa?"
Lâm Đông Đông gật đầu, "Có."
"Nghĩ sao?"
Lâm Đông Đông ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Em chỉ muốn ở bên anh."
Tưởng Hải Dương nâng mặt Lâm Đông Đông lên, thành kính hôn cậu một cái, " "Đông Bảo Nhi, anh chỉ muốn một mình em. Cho dù hai chúng ta là nam, cũng phải là đối tượng của nhau. Cho dù người khác nói gì, em chính là vợ của anh."
Lâm Đông Đông ngẩng đầu cong môi cười, lại đột nhiên mắng: "Cút! Ai là vợ anh! Em cũng là con trai, sao không phải là anh làm vợ em!"
Tưởng Hải Dương ôm người ngửa đầu cười khúc khích, "Bởi vì anh có thể bảo vệ em, chăm sóc em, cái gì cũng làm cho em, giống như ba anh đối với mẹ anh vậy."
Nói đến cái này, Lâm Đông Đông lại nhụt chí, bàn về giá trị vũ lực cậu với Tưởng Hải Dương không phải cùng một đẳng cấp. Còn nói ai chăm sóc ai thì, hình như phần lớn thời gian là Tưởng Hải Dương chăm sóc cho cậu. Nhưng ai nói tiêu chuẩn để làm vợ là như vậy đâu?
"Không đúng!" Lâm Đông Đông bĩu môi, " Vợ đều là nữ, em là nam, em không phải vợ!"
Hừ, ai mà thèm làm vợ chứ!
Tưởng Hải Dương cười không ngừng được, nâng mặt cậu lên hôn mấy cái, "Rồi rồi rồi, em nói sao thì là vậy, em là người yêu của anh, anh cũng là người yêu của em!"
Lâm Đông Đông ngẩn người, trái tim như được lăn trong đường trắng, ngọt như muốn tan chảy!
Người yêu, cậu có người yêu, cậu với Tưởng Hải Dương là người yêu của nhau! Ha ha ha ha ha!
Vấn đề được thảo luận xong xuôi, Lâm Đông Đông tim không còn đau, hít thở dễ dàng, phỏng chừng giờ leo thẳng lên đỉnh núi cũng không thấy mệt!
Con trai thì kệ con trai, có Tưởng Hải Dương ở đây, cậu sẽ không sợ!
Thật ra, ẩn sau đống vấn đề lúc nãy cậu chỉ là sợ không được ở bên Tưởng Hải Dương nữa. Chỉ cần có thể ở bên Tưởng Hải Dương, cậu sẽ không còn sợ gì hết.
Một cơn gió Bắc thổi qua, Lâm Đông Đông lạnh đến rùng mình.
"Má ơi, lạnh quá đi!" cậu nắm lấy tay Tưởng Hải Dương, "Mau về thôi!"
Tưởng Hải Dương kéo cậu vào trong ngực, mở vạt áo khoác ra bọc cậu lại, muốn làm chút chuyện xấu.
Lâm Đông Đông gắng sức đẩy hắn ra! Nói đùa gì vậy, lạnh như này mà còn muốn làm chuyện xấu, không sợ gà con bị đóng băng rụng mất hay gì, đến lúc đó phỏng chừng chỉ còn sót lại hai cái trứng.
"Nhanh về thôi!" Lâm Đông Đông kéo hắn đi, "Đưa người yêu của anh về nhà!"
Tưởng Hải Dương nghe được lời này thì cười toe toét, "Được thôi!"
Một năm mới lại đến, năm 2001, trên tivi nói đây là năm bắt đầu của thế kỷ mới.
Buổi sáng ngày 30, Lâm Đông Đông giúp bà ngoại dán câu đối tranh tết, vẫn là Tiểu Yến Tử với Tử Vi như trước, à, năm nay còn mua nhiều hơn hai bức, là Tình Phi với Hương Phi.
Ngoài sân có một thùng nước bị đóng băng, chờ nó đóng băng hết sau đó đào một cái hố giữa để nến vào, như vậy là được xem đèn hoa đăng bằng băng rồi!
Buổi chiều cậu đi theo Tưởng Hải Dương đến nhà Lưu Chấn đánh bài tú lơ khơ, buổi tối thì về nhà giúp bà gói sủi cảo đón giao thừa.
Gia phả tổ tiên được lấy từ trong hòm ra, một bức tranh dài treo trên tường, mặt trên viết chi chít tên người, còn có hình vẽ được vẽ rất tinh tế bằng những nét kiểu cổ.
Trước hương án bày một ít món để cúng, bà ngoại nói phải chờ hương tàn Lâm Đông Đông mới được ăn, cầu cho tổ tiên phù hộ con cháu, thân thể khỏe mạnh.
Ngày mùng 3 tháng giêng, Lâm Đông Đông đón sinh nhật lần thứ 16. Sáng sớm bà ngoại nấu cho cậu 4 quả trứng, còn rán thêm mấy miếng thịt, rất phong phú. Ăn được một nửa cậu nói thèm khoai tây nướng, lại lùi hai củ vào trong chậu than.
Cơm nước xong, lúc Lâm Đông Đông ngồi trên giường chờ khoai tây chín thì Tưởng Hải Dương đến.
Lâm Đông Đông lắc đầu, nói mình không bị ốm, chỉ muốn nằm sấp vậy. Lát sau, cậu lại hỏi bà ngoại có thuốc giảm đau tim cấp tốc không, bà ngoại nghe vậy giật mình, này mới bao lớn, tim có vấn đề gì rồi sao?
Lâm Đông Đông che ngực nói đau lòng.
Bà ngoại tức giận bật cười vỗ đầu cậu, "Đừng nói lung tung! Chíp hôi lại còn bày đặt đau lòng!"
Lâm Đông Đông cũng cười theo, nhưng trái tim cậu thật sự rất đau, đau chết đi được.
Cơm tối xong, Tưởng Hải Dương đến tìm Lâm Đông Đông. Hồi chiều Lâm Đông Đông đột ngột rời khỏi nhà hắn, vẻ mặt lại có chút không đúng. Tưởng Hải Dương không biết cậu làm sao, nhưng lúc đó trong nhà đang rất bận, cho nên hắn giờ mới đến tìm người.
Bà ngoại ở nhà nên không tiện nói chuyện, Tưởng Hải Dương muốn dẫn Lâm Đông Đông ra ngoài chơi. Thế nhưng hôm nay Lâm Đông Đông cứ luôn ủ rũ, còn thẳng thừng từ chối, không đi!
Tưởng Hải Dương càng thêm bối rối, hắn cũng không đi, nếu hôm nay không làm rõ chuyện chắc chắn hắn sẽ không ngủ nổi!
Nhưng mặc kệ hắn ám chỉ ra sao, Lâm Đông Đông vẫn nhất quyết không theo, làm hắn suốt ruột muốn chết!
Bà ngoại nhìn thấy cười hỏi có phải hai đứa cãi nhau không.
Tưởng Hải Dương vội vàng nói, không có, sao có chuyện đó được chứ!
Bà ngoại cười híp mắt gật đầu, "Ừm, bà cũng đoán là không thể, con nhường nhịn Đông Đông như vậy, sao có thể cãi nhau được chứ. Đông Đông nhanh dậy đi, ra ngoài chơi với Tiểu Dương đi."
Lâm Đông Đông nhìn bà mình quả thật không biết nói gì cho phải, Tưởng Hải Dương mới là cháu trai ruột của bà đúng không?!
Thế nhưng cậu cũng không nằm sấp đó nữa, đứng dậy đi giày mặc áo khoác vào rồi ra ngoài với Tưởng Hải Dương.
Kỳ thật cậu không phải cố ý muốn lơ Tưởng Hải Dương, nhưng mà trong lòng cậu bây giờ đang rất loạn, không biết phải nói cái gì. Với cả cậu cảm thấy Tưởng Hải Dương vẫn còn rất mơ hồ về vấn đề này, lâu như vậy rồi mà Tưởng Hải Dương dường như vẫn chưa hiểu gì hết!
Tưởng Hải Dương dẫn cậu đến chỗ hai người thường lén lút thân mật kia, mới vừa tới nơi hắn đã vội vàng ôm lấy người, hỏi Lâm Đông Đông làm sao, xảy ra chuyện gì.
Lâm Đông Đông ở trong bóng tối nhìn hắn một chốc, sắp xếp từ ngữ, nhỏ giọng hỏi: Tưởng Hải Dương, anh đã từng nghĩ đến tương lai chúng ta chưa?"
Tưởng Hải Dương không chút do dự nói: "Nghĩ cái gì nữa, không phải đã bàn xong rồi sao, phải ở bên nhau mãi mãi?"
Lâm Đông Đông thở dài, cậu biết là sẽ như thế này mà. Cái tên này làm chuyện gì cũng không nghĩ nhiều, muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, đối với hắn vấn đề phải làm sao để mãi mãi bên nhau chắc chắn hắn không biết gì hết!
"Hai chúng ta đều là con trai," Lâm Đông Đông cố gắng để hắn hiểu rõ, "Hai người con trai làm sao để ở bên nhau mãi mãi đây?"
Tưởng Hải Dương không hiểu, "Sao hai người con trai không thể ở bên nhau?"
Lâm Đông Đông cả giận: "Anh thấy hai người con trai ở bên nhau rồi à? Nam với nam có thể kết hôn không?"
"Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta." Tưởng Hải Dương cau mày nói, "Sao chuyện người khác làm chúng cũng phải làm, chuyện người khác không làm, thì chúng ta cũng không được làm?"
"Nhưng mà nam với nam không thể kết hôn!" Lâm Đông Đông không biết khổ sở hay tủi thân, "Không thể kết hôn, thì làm sao ở bên nhau mãi mãi được?"
Tưởng Hải Dương hiểu ra một chút, "Em vì chuyện này mà không vui sao?"
Lâm Đông Đông nhìn hắn chăm chú, "Anh chắc chưa từng nghĩ đến vấn đề này đúng không?"
Tưởng Hải Dương lắc đầu, "Anh không nghĩ tới, là bởi vì không cần phải nghĩ. Anh muốn ở bên em, dù cho ra sao vẫn muốn ở bên em! Anh thích em, em cũng thích anh, như vậy là được rồi, để ý đến việc có thể kết hôn được hay không làm gì?"
Lâm Đông Đông ngơ ngác, lo lắng sợ hãi trong lòng được Tưởng Hải Dương xua tan đi rất nhiều. Nhưng vẫn còn vấn đề nữa, cậu bĩu môi, cúi đầu nói" "Vậy ba mẹ anh phải làm sao, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý?"
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương ôm chặt lấy cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa gáy cậu, "Hai chúng ta không phải đã nói xong rồi sao, phải ở bên nhau mãi mãi. Mặc kệ ai không đồng ý, đều không thể tách hai ta ra. Chờ đến khi chúng ta lớn hơn chút, anh sẽ nói với bố mẹ, hai người bọn họ không đồng ý cũng không được. Anh lấy ai làm vợ đó là chuyện của anh, bọn họ không thể sống thay anh. Chỉ cần anh sống thật tốt là được, chính bọn họ cũng đã nói như vậy rồi."
"Nhưng mà..." Lâm Đông Đông nằm nhoài trên bả vai hắn, rầu rĩ nói: "Hai chúng ta đều là nam, không thể sinh con, ba mẹ anh chắc chắn sẽ không đồng ý."
"Sao không thể sinh con thì không đồng ý hả?" Tưởng Hải Dương quả thật không tài nào hiểu nổi, "Cứ coi như nếu anh kết hôn với một cô gái, cô gái kia lại không thể có con, vậy chẳng lẽ anh phải ly hôn với cô ấy đi kiếm một người khác nữa sao? Loại người vô tình vô nghĩa vậy thì lấy làm gì! Hơn nữa ba mẹ anh cũng không phải người như vậy."
Lâm Đông Đông bĩu môi, "Con gái có thể sinh con!"
"Ai nói, vẫn có những người phụ nữ không thể sinh con đấy thôi, em không thấy trên quảng cáo có nói à, cái gì mà vô sinh đó." Tưởng Hải Dương nghiêm túc nói, "Có nhà ông Trương ở đầu phía Đông thôn chúng ta đó, con dâu nhà đó không thể sinh con, nghe nói còn đi rất nhiều bệnh viện khám, nhưng vẫn không chữa được, chỉ đành phải chấp nhận, nhà người ta cũng đâu nói phải đổi một cô con dâu khác."
Lâm Đông Đông bật cười, "Anh cũng hiểu biết gớm!"
Tưởng Hải Dương cũng cười nghiêng đầu hôn cậu một cái, "Đây đều là sự thật mà, anh đâu nói mò."
"Nhưng mà..." Lâm Đông Đông lại nghĩ tới một chuyện, "Vậy còn anh? Anh... anh sau này không định có con sao?"
Tưởng Hải Dương suy nghĩ một lúc, sau đó ghé đầu vào hõm vai Lâm Đông Đông, nghiêm túc nói: "Chuyện này cũng giống như chuyện lúc nãy. Vợ anh dù không thể sinh con thì cũng vẫn là vợ anh! Anh còn chưa nghĩ xa vậy, anh cảm thấy mình không thích con nít. Thế nhưng nếu tương lại hai chúng ta đều muốn có con vậy thì đi xin một đứa."
Lâm Đông Đông nghe không hiểu, "Xin một đứa?"
"Ừm," Tưởng Hải Dương gật đầu nói: "Chính là nhận nuôi, không phải có rất nhiều người sinh con xong thì vứt bỏ hay sao, có mấy cái viện mồ côi đó. Nhà ông Lữ phía Tây đầu thôn đấy, con trai của nhà họ là hồi trước nhận nuôi, vợ của ông ấy cũng không sinh con được. Chắc em cũng biết, là người hơn chúng ta mấy tuổi đó, tên là Lữ Thiên Tỏa."
Lâm Đông Đông lúc này không nhịn được cười, "Sao thôn chúng ta chuyện gì cũng có vậy?"
Tưởng Hải Dương cũng ôm người cười, lại chợt nói: "Vậy còn em thì sao? Nói hơn nửa nửa ngày toàn em hỏi anh, em có từng nghĩ qua chưa?"
Lâm Đông Đông gật đầu, "Có."
"Nghĩ sao?"
Lâm Đông Đông ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Em chỉ muốn ở bên anh."
Tưởng Hải Dương nâng mặt Lâm Đông Đông lên, thành kính hôn cậu một cái, " "Đông Bảo Nhi, anh chỉ muốn một mình em. Cho dù hai chúng ta là nam, cũng phải là đối tượng của nhau. Cho dù người khác nói gì, em chính là vợ của anh."
Lâm Đông Đông ngẩng đầu cong môi cười, lại đột nhiên mắng: "Cút! Ai là vợ anh! Em cũng là con trai, sao không phải là anh làm vợ em!"
Tưởng Hải Dương ôm người ngửa đầu cười khúc khích, "Bởi vì anh có thể bảo vệ em, chăm sóc em, cái gì cũng làm cho em, giống như ba anh đối với mẹ anh vậy."
Nói đến cái này, Lâm Đông Đông lại nhụt chí, bàn về giá trị vũ lực cậu với Tưởng Hải Dương không phải cùng một đẳng cấp. Còn nói ai chăm sóc ai thì, hình như phần lớn thời gian là Tưởng Hải Dương chăm sóc cho cậu. Nhưng ai nói tiêu chuẩn để làm vợ là như vậy đâu?
"Không đúng!" Lâm Đông Đông bĩu môi, " Vợ đều là nữ, em là nam, em không phải vợ!"
Hừ, ai mà thèm làm vợ chứ!
Tưởng Hải Dương cười không ngừng được, nâng mặt cậu lên hôn mấy cái, "Rồi rồi rồi, em nói sao thì là vậy, em là người yêu của anh, anh cũng là người yêu của em!"
Lâm Đông Đông ngẩn người, trái tim như được lăn trong đường trắng, ngọt như muốn tan chảy!
Người yêu, cậu có người yêu, cậu với Tưởng Hải Dương là người yêu của nhau! Ha ha ha ha ha!
Vấn đề được thảo luận xong xuôi, Lâm Đông Đông tim không còn đau, hít thở dễ dàng, phỏng chừng giờ leo thẳng lên đỉnh núi cũng không thấy mệt!
Con trai thì kệ con trai, có Tưởng Hải Dương ở đây, cậu sẽ không sợ!
Thật ra, ẩn sau đống vấn đề lúc nãy cậu chỉ là sợ không được ở bên Tưởng Hải Dương nữa. Chỉ cần có thể ở bên Tưởng Hải Dương, cậu sẽ không còn sợ gì hết.
Một cơn gió Bắc thổi qua, Lâm Đông Đông lạnh đến rùng mình.
"Má ơi, lạnh quá đi!" cậu nắm lấy tay Tưởng Hải Dương, "Mau về thôi!"
Tưởng Hải Dương kéo cậu vào trong ngực, mở vạt áo khoác ra bọc cậu lại, muốn làm chút chuyện xấu.
Lâm Đông Đông gắng sức đẩy hắn ra! Nói đùa gì vậy, lạnh như này mà còn muốn làm chuyện xấu, không sợ gà con bị đóng băng rụng mất hay gì, đến lúc đó phỏng chừng chỉ còn sót lại hai cái trứng.
"Nhanh về thôi!" Lâm Đông Đông kéo hắn đi, "Đưa người yêu của anh về nhà!"
Tưởng Hải Dương nghe được lời này thì cười toe toét, "Được thôi!"
Một năm mới lại đến, năm 2001, trên tivi nói đây là năm bắt đầu của thế kỷ mới.
Buổi sáng ngày 30, Lâm Đông Đông giúp bà ngoại dán câu đối tranh tết, vẫn là Tiểu Yến Tử với Tử Vi như trước, à, năm nay còn mua nhiều hơn hai bức, là Tình Phi với Hương Phi.
Ngoài sân có một thùng nước bị đóng băng, chờ nó đóng băng hết sau đó đào một cái hố giữa để nến vào, như vậy là được xem đèn hoa đăng bằng băng rồi!
Buổi chiều cậu đi theo Tưởng Hải Dương đến nhà Lưu Chấn đánh bài tú lơ khơ, buổi tối thì về nhà giúp bà gói sủi cảo đón giao thừa.
Gia phả tổ tiên được lấy từ trong hòm ra, một bức tranh dài treo trên tường, mặt trên viết chi chít tên người, còn có hình vẽ được vẽ rất tinh tế bằng những nét kiểu cổ.
Trước hương án bày một ít món để cúng, bà ngoại nói phải chờ hương tàn Lâm Đông Đông mới được ăn, cầu cho tổ tiên phù hộ con cháu, thân thể khỏe mạnh.
Ngày mùng 3 tháng giêng, Lâm Đông Đông đón sinh nhật lần thứ 16. Sáng sớm bà ngoại nấu cho cậu 4 quả trứng, còn rán thêm mấy miếng thịt, rất phong phú. Ăn được một nửa cậu nói thèm khoai tây nướng, lại lùi hai củ vào trong chậu than.
Cơm nước xong, lúc Lâm Đông Đông ngồi trên giường chờ khoai tây chín thì Tưởng Hải Dương đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất