Chương 43
Ăn sáng xong, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đi men theo đường lát sỏi ra sân thể dục. Một lát nữa hội thao mới chính thức được bắt đầu, mỗi lớp còn phải xếp hàng diễu hành, hai người nhanh chóng chạy về đội ngũ lớp mình.
Nghe đâu hội thao mỗi năm của trường cũng chính là đại hội bình chọn người đẹp, nữ sinh đẹp nhất của mỗi lớp cầm theo biển lớp, lúc diễu hành sẽ đi đầu đoàn, làm rạng danh lớp mình trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường.
Các nam sinh sẽ âm thầm tiến hành bình chọn, mặc dù ý kiến mỗi người khác nhau, tranh luận gay gắt, thế nhưng năm nào cũng có hoa khôi trường ra đời.
Dọc theo đường đi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cô gái mới lớn ăn mặc trang điểm lộng lẫy.
Lúc Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông đi về phía trước ngang qua một cô gái mặc bộ lễ phục màu lam nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi cao lộ ra cần cổ mảnh như cổ thiên nga.
Cô gái kia quay đầu nhìn hai người họ đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ, đẹp hệt như búp bê sứ.
Lâm Đông Đông với thái độ thưởng thức cái đẹp, nhỏ giọng nói với Tưởng Hải Dương, "Cô bạn trước mặt thật xinh đẹp ~"
Tưởng Hải Dương nhìn lướt qua cô gái kia, sau đó ôm lấy cổ Lâm Đông Đông thấp giọng cười nói, "Không đẹp bằng em, cũng không trắng bằng em ~"
Cái tên miệng mồm trơn tru này! Lâm Đông Đông thúc cùi chỏ tránh khỏi hắn, hết sức vui vẻ đi về phía đội ngũ lớp mình.
Ba khối tổng cộng có 50,60 lớp, mỗi lớp diễu hành qua khán đài cũng mất không ít thời gian.
Mỗi lần học sinh một lớp diễu hành ngang qua khán đài, nhóm học sinh lại nghển cổ lên nhìn. Nam sinh thì nhìn cô gái cầm bảng tên lớp đi phía trước, nữ sinh lại nhìn chàng trai cầm cờ phía trước cô gái cầm bảng tên.
Những nam sinh cầm cờ đều là những chàng trai cao ráo ưa nhìn của mỗi lớp, cho nên lúc này cũng là cuộc bình chọn cho các chàng đẹp trai.
Lâm Đông Đông vốn được đông đảo các bạn gái trong lớp đề cửa làm người cầm cờ đi đầu, nhưng đáng tiếc chiều cao của cậu không được nổi bật. Trong lớp có Tống Lập Quần với mấy người khác đều cao 1m78, mặc dù không quá đẹp trai nhưng cũng không kém mấy.
Cuối cùng cô giáo chủ nhiệm quyết định để Tống Lập Quần cầm cờ, cô nghĩ người cầm cờ nên cao một chút thì tốt hơn, đi phía trước cũng có khí thế hơn!
Mà Tưởng Hải Dương làm người cầm cờ là chuyện chắc chắn, tướng mạo chiều cao mặt nào cũng xuất sắc!
Lâm Đông Đông đứng trong đội ngũ lớp mình chờ xem Tưởng Hải Dương đi ngang qua, sáng nay lúc ăn cơm hắn mặc chiếc áo sơ mi của người cầm cờ, áo sơ mi trắng không túi, hai nút áo trên cùng không cài, nhìn cực kỳ phong độ!
Lớp 5 của khối 10 ra sân, cách rất xa Lâm Đông Đông đã không kìm được mà rướn cổ nhìn người đi đầu tiên của đội ngũ.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời không một gợn mây. Tưởng Hải Dương mặc áo sơ mi trắng đi dưới ánh mặt trời nhìn cực kỳ chói mắt, đôi chân dài bước từng bước mạnh mẽ, rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cả người lại toát lên khí thế tự tin kiêu ngạo.
Lúc lớp 5 diễu hành ngang qua lớp Lâm Đông Đông, Tưởng Hải Dương nhanh chóng liếc nhìn Lâm Đông Đông một cái.
Lâm Đông Đông không đứng thứ nhất mà là đứng thứ sáu.
Nhưng Tưởng Hải Dương chỉ cần liếc mắt một cái là có thể lập tức nhìn thấy cậu giữa đám người!
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, ánh mắt hai người chạm nhau, đáy mắt cả hai đều ngậm đầy ý cười. Cho dù cách nhau thật xa, bọn họ vẫn thấy được ánh mắt ẩn sâu của đối phương.
Sau khi lớp Tưởng Hải Dương diễu hành qua, xung quanh có mấy nữ sinh phấn khích nhỏ giọng nói, 'Uầy, người đi đầu của lớp 5 đẹp trai quá đi!'
Lâm Đông Đông che cái miệng cười toe của mình, hahaha, đẹp trai quá đi ư? Đó là người yêu của túi ó!
Xong tiết mục diễu hành là đến những màn văn nghệ của các lớp, cuối cùng mới chính thức thi đấu các hạng mục.
Hạng mục chạy cự li dài 800m bắt đầu trước, Tưởng Hải Dương đi tìm Lâm Đông Đông, kéo người qua một bên, tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới một vòng, cẩn thận thắt chặt dây giày cho cậu, xác định sẽ không lỏng ra hoặc ngáng chân trong suốt quá trình chạy, lúc này mới yên tâm.
Lâm Đông Đông sầu muốn chết, rõ ràng hai người càng ngày càng lớn, vậy mà Tưởng Hải Dương lại càng lúc càng coi cậu thành trẻ con!
"Được rồi ~" Lâm Đông Đông đẩy Tưởng Hải Dương, "Anh nhanh về đi, sắp bắt đầu rồi đấy ~"
Tưởng Hải Dương bóp mặt cậu một cái, "Đông Bảo Nhi cố lên nhé ~"
Lâm Đông Đông hếch cằm, nói không biết ngượng, "Anh cứ chờ xem ~"
Trọng tài thổi còi, vận động viên tham gia chạy 800m vào vị trí xuất phát.
Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương nhìn nhau qua mấy nam sinh, cùng mỉm cười.
Tiếng súng hiệu lệnh vang lên, mười mấy chàng trai ở vạch xuất phát lao về phía trước.
Vừa mới bắt đầu vận động viên đều rất hưng phấn, tốc độ rất nhanh, đều muốn xông lên phía trước.
Nhưng đến khoảng 400-700m thể lực của mỗi người bắt đầu bộc lộ.
Lâm Đông Đông không quá mệt, nhưng ban đầu chạy hăng quá, nên tốc độ hiện tại có hơi giảm.
Trước mặt cậu có hai, ba người, Tưởng Hải Dương thì chạy tít ở phía xa, đang dẫn đầu.
Lâm Đông Đông thở dốc cong môi cười, thấy Tưởng Hải Dương đột ngột tăng tốc ở 100m cuối cùng, giống hệt như một cơn gió lao đến vạch đích.
Học sinh lớp 5 đứng trước vạch đích reo hò, Lâm Đông Đông cực kỳ tự hào, ngựa chiến nhà tui từng tung hoành ngang dọc đồng ruộng đồi núi, cái đường đua nho nhỏ này thì tính là gì!
Sau đó người thứ hai thứ ba cũng lần lượt về đích, Lâm Đông Đông về thứ tư, lúc lao đến vạch đích, Tưởng Hải Dương đã đứng đó giang rộng cánh tay cười đón cậu.
Tiếp theo là hạng mục chạy cự li dài 3.000m, Lâm Đông Đông đi tới để cổ vũ cho lớp mình nhưng ánh nhìn trước sau đều dán vào Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương lại chạy như ngựa hoang xuống núi, nhanh nhẹn, sức chịu đựng vượt trội.
Vẫn là người về nhất.
Lâm Đông Đông vui mừng nhảy cẫng lên hoan hô, bạn cùng lớp bên cạnh nhìn cậu khó hiểu.
Lâm Đông Đông lúng túng vuốt mũi, mặt đỏ bừng, nói, "Cái đó ~ Đó là anh của tôi, chúng tôi ở cùng một thôn, hì hì ~"
Nữ sinh đứng bên cạnh là bạn cùng bàn của Lâm Đông Đông, tên Vương Nghiên, tóc buộc đuôi ngựa, là một cô gái hoạt bát hòa đồng.
Cô nhìn Lâm Đông Đông ánh mắt tò mò cùng ngưỡng một hỏi cậu, "Người ở thôn các cậu đều đẹp trai vậy sao?"
Lâm Đông Đông cười không khép miêng nổi, "Không phải không phải, anh ấy là người đẹp trai nhất!"
Vốn Lâm Đông Đông cũng muốn đi lên vạch đích đón Tưởng Hải Dương, nhưng chờ cậu chạy đến, Tưởng Hải Dương đã bị nam nữ sinh lớp 5 vây quanh.
Xem ra với vẻ ngoài xuất chúng với tài năng xuất sắc, Tưởng Hải Dương đã chiếm được tình cảm của rất nhiều người.
Nhưng mà bạn cùng lớp của Lâm Đông Đông cũng thi đấu, nếu cậu chạy tới đó thì không tốt lắm, vì vậy cậu chỉ có thể nhìn đám đông kia thở dài.
Nhưng Tưởng Hải Dương biết Lâm Đông Đông chắc chắn sẽ nhìn mình, cho nên hắn ỷ vào chiều cao vượt trội thò đầu khỏi đám người nhìn về phía Lâm Đông Đông cười toe toét, vừa đắc ý lại đầy sức sống.
Hạng mục nhảy cao, nhảy xa được tổ chức cuối cùng, Tưởng Hải Dương đến xem Lâm Đông Đông nhảy cao.
Sức bật của Lâm Đông Đông rất tốt, cơ thể cũng mềm, rất phù hợp với mốn nhảy cao.
Độ cao tăng lên từng chút một, trạng thái của Lâm Đông Đông rất tốt, cuối cùng vượt qua 1m72, giành giải nhất của khối lớp 10.
Lúc cậu nhảy lên, cong người vượt qua xà ngang, vạt áo bị hất lên theo, lộ ra vòng eo nhỏ mềm mại trắng nõn.
Tưởng Hải Dương nhìn chăm chú vào cái eo nhỏ đó mà thất thần, hắn nhớ đêm đầu tiên của hai người, eo nhỏ bị hắn nắm trong tay, bên dưới liên đung đưa, giống hệt như cành liễu trong gió xuân.
Ai, nghĩ tới đây cả người hắn lập tức trở nên khô nóng. Hai người từ lúc khai giảng tới giờ không có lần nào được chân chính thân mật, những ngày tháng sau này phải làm sao đây!
Lâm Đông Đông thi đấu xong nói mấy câu với bạn cùng lớp sau đó vui vẻ chạy về phía Tưởng Hải Dương, cậu cong mắt hỏi, "Anh thấy không, em đứng thứ nhất!"
Tưởng Hải Dương nhìn cậu ánh mắt như thiêu đốt, giọng nói lại dịu dàng đầy tự hào, "Ừm, Đông Đông thật là giỏi!"
"Ha ha ha ~" Lâm Đông Đông ôm lấy vai Tưởng Hải Dương nhảy nhót, "Em cuối cùng cũng lấy được một giải nhất ~"
Tưởng Hải Dương cũng không kìm được mà cười rộ lên, Đông Bao Nhi nhà hắn dù không lấy được giải nhất cũng vẫn là bé cưng giỏi nhất!
Hội thao kết thúc, buổi tối Tưởng Hải Dương kéo lấy cậu đi tới chỗ tối om phía sau trường.
"A..." Lâm Đông Đông nắm lấy cổ áo trước ngực Tưởng Hải Dương, bị nụ hôn nóng bỏng khiến cho cậu như muốn nghẹt thở.
Tưởng Hải Dương ấn chặt cậu lên tường, một tay lót sau gáy, tay khác vói vào trong áo cậu, dùng sức xoa nắn đầu v* nhỏ.
Đầu lưỡi quét ngang dọc khoang miệng cậu, dùng sức mút lấy đầu lưỡi cậu, lại gắng sức vói vào bên trong, giống như muốn liếm đến cổ họng cậu, nuốt gọn cậu vào bụng!
Nước bọt Lâm Đông Đông không kịp nuốt, ngẩng đầu muốn đẩy lưỡi Tưởng Hải Dương ra một chút, lại bị hắn quấn lấy kéo vào trong miệng mình, thậm chí nuốt lấy nước miếng trong miệng cậu.
Hai đầu lưỡi trơn mềm đảo qua lại trong miệng nhau, nuốt lấy nước miếng không kịp nuốt của đối phương.
Quần áo cả hai đều mỏng manh, rất nhanh đã cảm nhận được thứ cương cứng dưới thân.
Lâm Đông Đông muốn dừng lại, nơi này không phải là thôn nhỏ quen thuộc của bọn họ, sau lưng là trường học, cách đó không xa là nhà dân, ai biết có người đi qua đây không.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương ngày hôm nay không nhịn được, vẫn đè Lâm Đông Đông lại, với tay vào trong áo quần cậu, cầm lấy gậy th*t nhẵn nhụi mềm mại kia.
"Ừm..." Lâm Đông Đông thoải mái rên rỉ thành tiếng, thế nhưng lý trí vẫn còn, cậu dùng sức kéo lấy tay Tưởng Hải Dương, nhỏ giọng nói, "Đừng, nơi này không được."
"Đông Bảo Nhi, anh rất nhớ em..." Tưởng Hải Dương vừa vuốt ve thứ trong tay, vừa thúc thân dưới vào người cậu, hắn liếm vành tai Lâm Đông Đông khàn giọng nói, "Cho anh sờ đi mà, Đông Bảo Nhi, hai chúng ta dùng tay là được."
Mười mấy ngày không thân mật, Lâm Đông Đông cũng rất muốn. Giờ khắc này bộ phận mềm yếu nhất được vỗ về, cảm giác ướt át bên tai, giọng nói khàn khàn cùng hormone nam tính của hắn, tất cả đều cám dỗ Lâm Đông Đông ngã vào, lý trí chẳng còn sót lại được bao nhiêu.
"Nhanh lên Đông Bảo Nhi, sờ anh đi..." Tưởng Hải Dương kéo tay cậu nhét vào trong quần mình, thấp giọng dụ dỗ, "Hai chúng ta làm nhanh lên, nếu không sẽ có người đến, Đông Bảo Nhi nhanh sờ anh, dương v*t anh đau lắm..."
Lý trí đứt đoạn, Lâm Đông Đông vói tay vào trong quần lót hắn, nắm chặt lấy thứ cứng rắn nóng bỏng kia.
Tưởng Hải Dương thở dốc một hơi, nghiêng đầu ngậm lấy môi Lâm Đông Đông.
Hai người dùng hết những kỹ xảo tích lũy được, toàn tâm toàn ý xoa nắn dương v*t của đối phương.
Môi lưỡi quấn quýt, hôn liếm triền miên, đầu lưỡi liều mạng câu lấy đối phương đòi hỏi.
Đêm tối động tình, Tưởng Hải Dương không kìm được kéo quần hai người xuống một chút, nắm cả hai vào tay, cùng lúc vuốt ve xoa nắm.
Tiếng rên rỉ của Lâm Đông Đông đều bị Tưởng Hải Dương chặn lại bằng miệng, giờ khắc này cậu không nghĩ nổi gì hết, tất cả giác quan tập trung hết lên đầu lưỡi mà Tưởng Hải Dương ngậm lấy, còn cả dương v*t hai người đang cọ xát trong tay hắn.
Chất lỏng rỉ ra thấm ướt cả hai, đỉnh dương v*t cọ xát nhau, loại khoái cảm thân mật này khiến tâm lý hai người ngập tràn thỏa mãn.
Tưởng Hải Dương tăng nhanh tốc độ ve vuốt, khoảnh khắc Lâm Đông Đông ôm lấy cổ hắn bắn vào tay ra, hắn cũng không kìm nổi mà bắn ra tinh dịch đặc quánh tích tụ nhiều ngày.
Nghe đâu hội thao mỗi năm của trường cũng chính là đại hội bình chọn người đẹp, nữ sinh đẹp nhất của mỗi lớp cầm theo biển lớp, lúc diễu hành sẽ đi đầu đoàn, làm rạng danh lớp mình trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường.
Các nam sinh sẽ âm thầm tiến hành bình chọn, mặc dù ý kiến mỗi người khác nhau, tranh luận gay gắt, thế nhưng năm nào cũng có hoa khôi trường ra đời.
Dọc theo đường đi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cô gái mới lớn ăn mặc trang điểm lộng lẫy.
Lúc Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông đi về phía trước ngang qua một cô gái mặc bộ lễ phục màu lam nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi cao lộ ra cần cổ mảnh như cổ thiên nga.
Cô gái kia quay đầu nhìn hai người họ đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ, đẹp hệt như búp bê sứ.
Lâm Đông Đông với thái độ thưởng thức cái đẹp, nhỏ giọng nói với Tưởng Hải Dương, "Cô bạn trước mặt thật xinh đẹp ~"
Tưởng Hải Dương nhìn lướt qua cô gái kia, sau đó ôm lấy cổ Lâm Đông Đông thấp giọng cười nói, "Không đẹp bằng em, cũng không trắng bằng em ~"
Cái tên miệng mồm trơn tru này! Lâm Đông Đông thúc cùi chỏ tránh khỏi hắn, hết sức vui vẻ đi về phía đội ngũ lớp mình.
Ba khối tổng cộng có 50,60 lớp, mỗi lớp diễu hành qua khán đài cũng mất không ít thời gian.
Mỗi lần học sinh một lớp diễu hành ngang qua khán đài, nhóm học sinh lại nghển cổ lên nhìn. Nam sinh thì nhìn cô gái cầm bảng tên lớp đi phía trước, nữ sinh lại nhìn chàng trai cầm cờ phía trước cô gái cầm bảng tên.
Những nam sinh cầm cờ đều là những chàng trai cao ráo ưa nhìn của mỗi lớp, cho nên lúc này cũng là cuộc bình chọn cho các chàng đẹp trai.
Lâm Đông Đông vốn được đông đảo các bạn gái trong lớp đề cửa làm người cầm cờ đi đầu, nhưng đáng tiếc chiều cao của cậu không được nổi bật. Trong lớp có Tống Lập Quần với mấy người khác đều cao 1m78, mặc dù không quá đẹp trai nhưng cũng không kém mấy.
Cuối cùng cô giáo chủ nhiệm quyết định để Tống Lập Quần cầm cờ, cô nghĩ người cầm cờ nên cao một chút thì tốt hơn, đi phía trước cũng có khí thế hơn!
Mà Tưởng Hải Dương làm người cầm cờ là chuyện chắc chắn, tướng mạo chiều cao mặt nào cũng xuất sắc!
Lâm Đông Đông đứng trong đội ngũ lớp mình chờ xem Tưởng Hải Dương đi ngang qua, sáng nay lúc ăn cơm hắn mặc chiếc áo sơ mi của người cầm cờ, áo sơ mi trắng không túi, hai nút áo trên cùng không cài, nhìn cực kỳ phong độ!
Lớp 5 của khối 10 ra sân, cách rất xa Lâm Đông Đông đã không kìm được mà rướn cổ nhìn người đi đầu tiên của đội ngũ.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời không một gợn mây. Tưởng Hải Dương mặc áo sơ mi trắng đi dưới ánh mặt trời nhìn cực kỳ chói mắt, đôi chân dài bước từng bước mạnh mẽ, rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cả người lại toát lên khí thế tự tin kiêu ngạo.
Lúc lớp 5 diễu hành ngang qua lớp Lâm Đông Đông, Tưởng Hải Dương nhanh chóng liếc nhìn Lâm Đông Đông một cái.
Lâm Đông Đông không đứng thứ nhất mà là đứng thứ sáu.
Nhưng Tưởng Hải Dương chỉ cần liếc mắt một cái là có thể lập tức nhìn thấy cậu giữa đám người!
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, ánh mắt hai người chạm nhau, đáy mắt cả hai đều ngậm đầy ý cười. Cho dù cách nhau thật xa, bọn họ vẫn thấy được ánh mắt ẩn sâu của đối phương.
Sau khi lớp Tưởng Hải Dương diễu hành qua, xung quanh có mấy nữ sinh phấn khích nhỏ giọng nói, 'Uầy, người đi đầu của lớp 5 đẹp trai quá đi!'
Lâm Đông Đông che cái miệng cười toe của mình, hahaha, đẹp trai quá đi ư? Đó là người yêu của túi ó!
Xong tiết mục diễu hành là đến những màn văn nghệ của các lớp, cuối cùng mới chính thức thi đấu các hạng mục.
Hạng mục chạy cự li dài 800m bắt đầu trước, Tưởng Hải Dương đi tìm Lâm Đông Đông, kéo người qua một bên, tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới một vòng, cẩn thận thắt chặt dây giày cho cậu, xác định sẽ không lỏng ra hoặc ngáng chân trong suốt quá trình chạy, lúc này mới yên tâm.
Lâm Đông Đông sầu muốn chết, rõ ràng hai người càng ngày càng lớn, vậy mà Tưởng Hải Dương lại càng lúc càng coi cậu thành trẻ con!
"Được rồi ~" Lâm Đông Đông đẩy Tưởng Hải Dương, "Anh nhanh về đi, sắp bắt đầu rồi đấy ~"
Tưởng Hải Dương bóp mặt cậu một cái, "Đông Bảo Nhi cố lên nhé ~"
Lâm Đông Đông hếch cằm, nói không biết ngượng, "Anh cứ chờ xem ~"
Trọng tài thổi còi, vận động viên tham gia chạy 800m vào vị trí xuất phát.
Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương nhìn nhau qua mấy nam sinh, cùng mỉm cười.
Tiếng súng hiệu lệnh vang lên, mười mấy chàng trai ở vạch xuất phát lao về phía trước.
Vừa mới bắt đầu vận động viên đều rất hưng phấn, tốc độ rất nhanh, đều muốn xông lên phía trước.
Nhưng đến khoảng 400-700m thể lực của mỗi người bắt đầu bộc lộ.
Lâm Đông Đông không quá mệt, nhưng ban đầu chạy hăng quá, nên tốc độ hiện tại có hơi giảm.
Trước mặt cậu có hai, ba người, Tưởng Hải Dương thì chạy tít ở phía xa, đang dẫn đầu.
Lâm Đông Đông thở dốc cong môi cười, thấy Tưởng Hải Dương đột ngột tăng tốc ở 100m cuối cùng, giống hệt như một cơn gió lao đến vạch đích.
Học sinh lớp 5 đứng trước vạch đích reo hò, Lâm Đông Đông cực kỳ tự hào, ngựa chiến nhà tui từng tung hoành ngang dọc đồng ruộng đồi núi, cái đường đua nho nhỏ này thì tính là gì!
Sau đó người thứ hai thứ ba cũng lần lượt về đích, Lâm Đông Đông về thứ tư, lúc lao đến vạch đích, Tưởng Hải Dương đã đứng đó giang rộng cánh tay cười đón cậu.
Tiếp theo là hạng mục chạy cự li dài 3.000m, Lâm Đông Đông đi tới để cổ vũ cho lớp mình nhưng ánh nhìn trước sau đều dán vào Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương lại chạy như ngựa hoang xuống núi, nhanh nhẹn, sức chịu đựng vượt trội.
Vẫn là người về nhất.
Lâm Đông Đông vui mừng nhảy cẫng lên hoan hô, bạn cùng lớp bên cạnh nhìn cậu khó hiểu.
Lâm Đông Đông lúng túng vuốt mũi, mặt đỏ bừng, nói, "Cái đó ~ Đó là anh của tôi, chúng tôi ở cùng một thôn, hì hì ~"
Nữ sinh đứng bên cạnh là bạn cùng bàn của Lâm Đông Đông, tên Vương Nghiên, tóc buộc đuôi ngựa, là một cô gái hoạt bát hòa đồng.
Cô nhìn Lâm Đông Đông ánh mắt tò mò cùng ngưỡng một hỏi cậu, "Người ở thôn các cậu đều đẹp trai vậy sao?"
Lâm Đông Đông cười không khép miêng nổi, "Không phải không phải, anh ấy là người đẹp trai nhất!"
Vốn Lâm Đông Đông cũng muốn đi lên vạch đích đón Tưởng Hải Dương, nhưng chờ cậu chạy đến, Tưởng Hải Dương đã bị nam nữ sinh lớp 5 vây quanh.
Xem ra với vẻ ngoài xuất chúng với tài năng xuất sắc, Tưởng Hải Dương đã chiếm được tình cảm của rất nhiều người.
Nhưng mà bạn cùng lớp của Lâm Đông Đông cũng thi đấu, nếu cậu chạy tới đó thì không tốt lắm, vì vậy cậu chỉ có thể nhìn đám đông kia thở dài.
Nhưng Tưởng Hải Dương biết Lâm Đông Đông chắc chắn sẽ nhìn mình, cho nên hắn ỷ vào chiều cao vượt trội thò đầu khỏi đám người nhìn về phía Lâm Đông Đông cười toe toét, vừa đắc ý lại đầy sức sống.
Hạng mục nhảy cao, nhảy xa được tổ chức cuối cùng, Tưởng Hải Dương đến xem Lâm Đông Đông nhảy cao.
Sức bật của Lâm Đông Đông rất tốt, cơ thể cũng mềm, rất phù hợp với mốn nhảy cao.
Độ cao tăng lên từng chút một, trạng thái của Lâm Đông Đông rất tốt, cuối cùng vượt qua 1m72, giành giải nhất của khối lớp 10.
Lúc cậu nhảy lên, cong người vượt qua xà ngang, vạt áo bị hất lên theo, lộ ra vòng eo nhỏ mềm mại trắng nõn.
Tưởng Hải Dương nhìn chăm chú vào cái eo nhỏ đó mà thất thần, hắn nhớ đêm đầu tiên của hai người, eo nhỏ bị hắn nắm trong tay, bên dưới liên đung đưa, giống hệt như cành liễu trong gió xuân.
Ai, nghĩ tới đây cả người hắn lập tức trở nên khô nóng. Hai người từ lúc khai giảng tới giờ không có lần nào được chân chính thân mật, những ngày tháng sau này phải làm sao đây!
Lâm Đông Đông thi đấu xong nói mấy câu với bạn cùng lớp sau đó vui vẻ chạy về phía Tưởng Hải Dương, cậu cong mắt hỏi, "Anh thấy không, em đứng thứ nhất!"
Tưởng Hải Dương nhìn cậu ánh mắt như thiêu đốt, giọng nói lại dịu dàng đầy tự hào, "Ừm, Đông Đông thật là giỏi!"
"Ha ha ha ~" Lâm Đông Đông ôm lấy vai Tưởng Hải Dương nhảy nhót, "Em cuối cùng cũng lấy được một giải nhất ~"
Tưởng Hải Dương cũng không kìm được mà cười rộ lên, Đông Bao Nhi nhà hắn dù không lấy được giải nhất cũng vẫn là bé cưng giỏi nhất!
Hội thao kết thúc, buổi tối Tưởng Hải Dương kéo lấy cậu đi tới chỗ tối om phía sau trường.
"A..." Lâm Đông Đông nắm lấy cổ áo trước ngực Tưởng Hải Dương, bị nụ hôn nóng bỏng khiến cho cậu như muốn nghẹt thở.
Tưởng Hải Dương ấn chặt cậu lên tường, một tay lót sau gáy, tay khác vói vào trong áo cậu, dùng sức xoa nắn đầu v* nhỏ.
Đầu lưỡi quét ngang dọc khoang miệng cậu, dùng sức mút lấy đầu lưỡi cậu, lại gắng sức vói vào bên trong, giống như muốn liếm đến cổ họng cậu, nuốt gọn cậu vào bụng!
Nước bọt Lâm Đông Đông không kịp nuốt, ngẩng đầu muốn đẩy lưỡi Tưởng Hải Dương ra một chút, lại bị hắn quấn lấy kéo vào trong miệng mình, thậm chí nuốt lấy nước miếng trong miệng cậu.
Hai đầu lưỡi trơn mềm đảo qua lại trong miệng nhau, nuốt lấy nước miếng không kịp nuốt của đối phương.
Quần áo cả hai đều mỏng manh, rất nhanh đã cảm nhận được thứ cương cứng dưới thân.
Lâm Đông Đông muốn dừng lại, nơi này không phải là thôn nhỏ quen thuộc của bọn họ, sau lưng là trường học, cách đó không xa là nhà dân, ai biết có người đi qua đây không.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương ngày hôm nay không nhịn được, vẫn đè Lâm Đông Đông lại, với tay vào trong áo quần cậu, cầm lấy gậy th*t nhẵn nhụi mềm mại kia.
"Ừm..." Lâm Đông Đông thoải mái rên rỉ thành tiếng, thế nhưng lý trí vẫn còn, cậu dùng sức kéo lấy tay Tưởng Hải Dương, nhỏ giọng nói, "Đừng, nơi này không được."
"Đông Bảo Nhi, anh rất nhớ em..." Tưởng Hải Dương vừa vuốt ve thứ trong tay, vừa thúc thân dưới vào người cậu, hắn liếm vành tai Lâm Đông Đông khàn giọng nói, "Cho anh sờ đi mà, Đông Bảo Nhi, hai chúng ta dùng tay là được."
Mười mấy ngày không thân mật, Lâm Đông Đông cũng rất muốn. Giờ khắc này bộ phận mềm yếu nhất được vỗ về, cảm giác ướt át bên tai, giọng nói khàn khàn cùng hormone nam tính của hắn, tất cả đều cám dỗ Lâm Đông Đông ngã vào, lý trí chẳng còn sót lại được bao nhiêu.
"Nhanh lên Đông Bảo Nhi, sờ anh đi..." Tưởng Hải Dương kéo tay cậu nhét vào trong quần mình, thấp giọng dụ dỗ, "Hai chúng ta làm nhanh lên, nếu không sẽ có người đến, Đông Bảo Nhi nhanh sờ anh, dương v*t anh đau lắm..."
Lý trí đứt đoạn, Lâm Đông Đông vói tay vào trong quần lót hắn, nắm chặt lấy thứ cứng rắn nóng bỏng kia.
Tưởng Hải Dương thở dốc một hơi, nghiêng đầu ngậm lấy môi Lâm Đông Đông.
Hai người dùng hết những kỹ xảo tích lũy được, toàn tâm toàn ý xoa nắn dương v*t của đối phương.
Môi lưỡi quấn quýt, hôn liếm triền miên, đầu lưỡi liều mạng câu lấy đối phương đòi hỏi.
Đêm tối động tình, Tưởng Hải Dương không kìm được kéo quần hai người xuống một chút, nắm cả hai vào tay, cùng lúc vuốt ve xoa nắm.
Tiếng rên rỉ của Lâm Đông Đông đều bị Tưởng Hải Dương chặn lại bằng miệng, giờ khắc này cậu không nghĩ nổi gì hết, tất cả giác quan tập trung hết lên đầu lưỡi mà Tưởng Hải Dương ngậm lấy, còn cả dương v*t hai người đang cọ xát trong tay hắn.
Chất lỏng rỉ ra thấm ướt cả hai, đỉnh dương v*t cọ xát nhau, loại khoái cảm thân mật này khiến tâm lý hai người ngập tràn thỏa mãn.
Tưởng Hải Dương tăng nhanh tốc độ ve vuốt, khoảnh khắc Lâm Đông Đông ôm lấy cổ hắn bắn vào tay ra, hắn cũng không kìm nổi mà bắn ra tinh dịch đặc quánh tích tụ nhiều ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất