Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 33: Miễn dịch

Trước Sau
Trên Lôi Bạo tinh, ngoại trừ phải đề phòng đối thủ, cũng phải thời khắc chú ý tia chớp không ngừng bổ xuống, nếu bị đánh trúng mà dừng lại trong nháy mắt, lại bị đối thủ bắt được một giây hoảng hốt này, có khả năng mất đi cục diện thắng thế.

La Thành, Christine và Phương Trí Duy đều đang chiến đấu trong loại cẩn thận cực kỳ nghẹn khuất này.

Một giây này, nắm đấm La Thành chuẩn bị đánh về phía Christine đột nhiên lùi lại, cơ giáp cũng theo quán tính run rẩy một chút, Christine hẳn phải bắt lấy cơ hội lần này thừa thắng xông lên, nhưng hắn lại lùi về phía sau một bước, ngay sau đó, sấm sét đánh xuống giữa bọn họ.

Nếu như bị đánh trúng, hậu quả thật đúng là khó lường.

La Thành không đợi bọn họ kịp phản ứng liền chuyển sang công kích Phương Trí Duy, cùng lúc đó, súng laser không ngừng bắn phá Christine.

Phương Trí Duy phương diện khác thì không rõ nhưng trên kỹ xảo hiển nhiên tốt hơn Christine, La Thành thường thường bị hắn giằng co, thoát thân không được, nhưng tương đương, danh hào người số một đại học Hoa Đô không phải là nói không, dù Phương Trí Duy dán lấy La Thành vật lộn, tiếng vang to lớn, lại không làm gì được hắn.

Christine định tiến lên giúp một tay, lại bị hai súng cùng chân của La Thành quét đến, lại cộng thêm tia chớp ngăn trở.

"Đáng chết!" Christine mắng nói, "Nếu ở bản đồ khác, sẽ không để mày trụ quá mười phút!"

Cuối cùng hắn cũng bắt được một cơ hội, lưu loát tránh đi một súng, áp sát La Thành.

La Thành tức khắc bị hai đài cơ giáp mang tính áp bách cực lớn vây quanh, tình cảnh hết sức gian nan.

La Thành mặt không đổi sắc, giơ tay tiếp chiêu, khi không thể lui được nữa bèn triệu hồi vũ khí cụ tượng hóa, chém về phía Christine, mặc kệ hiệu quả ra sao, La Thành nhanh chóng thu hồi đao.

Bởi vì đang ở trong biển sét, vũ khí cụ tượng hóa cũng dẫn điện, mà một khi vũ khí cụ tượng hóa bị sét đánh trúng, tổn hại có thể trực tiếp dẫn đến việc tinh thần lực tiêu hao nhanh hơn.

Trước mắt Phương Trí Duy sáng ngời, bắt lấy khe hở thời gian - ba giây thu hồi vũ khí của hắn, súng phân ly nguyên tử bắn về phía La Thành. Christine hiểu ý, sau khi bị đao chém lay động một lát bèn nâng bàn tay to, kiềm chế không để La Thành đào thoát.

Tức khắc, cánh tay phải cơ giáp La Thành liền bị ăn mòn một lỗ đen nhỏ bằng đồng xu. Vũ khí tiêu chuẩn của cơ giáp chỉ có hai thanh súng laser có sẵn, súng phân ly nguyên tử của Phương Trí Duy là hắn dùng học phân đổi được, giờ khắc này cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

La Thành thế nhưng định lấy tay không đoạt súng của hắn, Phương Trí Duy tâm cả kinh điều khiển cơ giáp nhảy ra xa. La Thành cười, không đuổi theo mà nhanh chóng lui về phía sau, tuy cơ giáp bị thương nhưng cũng đã đột phá được vòng vây của hai người.

"Ba năm không gặp, mày đã tiến bộ nhiều." Christine cắn răng, lạnh như băng nói.

La Thành giơ cánh tay, điều khiển cơ giáp dựng ngón giữa.

Ánh mắt Christine hung ác nham hiểm, đối với việc bản thân chậm chạp không đánh bại được La Thành càng thêm bực bội, cơ giáp lập tức nhấc chân, đột nhiên theo đường cong công kích về phía La Thành.

Đối với Christine đột nhiên bão táp lao tới, La Thành cũng đã sớm có chuẩn bị.

Một đạo laser bỗng nhiên bắn trúng Christine, người công kích là Địch Cảnh trong suốt không có cảm giác tồn tại ở giữa không trung. La Thành bắt được cơ hội này, nghiêng người tránh đi Christine, lao về phía Phương Trí Duy.

Bên kia, cơ giáp hình chuột của Kỷ Gia Duyệt có ưu thế rất lớn, thân thể bé nhỏ linh hoạt chạy trên mặt đất, qua lại khiêu khích bốn đối thủ. Lực công kích không lớn, nhưng có thể khiến đối thủ trở tay không kịp mà tan tác đội hình.

Mũi tên Trương Diêu Phong bây giờ căn bản không sử dụng được, đơn giản liền cận chiến.

Tường đất của Bàn Tử không có lực công kích, nhưng đột nhiên trồi lên có thể cường ngạnh đẩy lui cơ giáp quân địch. Khi Bàn Tử phát hiện một kẻ trong đối phương không cẩn thận mà đụng phải tia chớp, liền thích chơi người ta, hướng nào nhiều lôi điện liền đẩy hướng đó, là người có lực công kích mạnh nhất trong cả ba.

Như vậy, ba người cũng có thể đánh với bốn người đối phương khó phân thắng bại, mà dựa theo thế cục trước mắt, thời gian càng dài, ưu thế của bọn họ càng lớn.

Cục diện chiến đấu nhất thời lâm vào thế giằng co.

Khán giả thấy liền thích, nhiệt liệt thảo luận.

"La Sát quả nhiên là La Sát, lấy một địch hai mà không rơi xuống hạ phong!"

"Tôi thấy hắn không kiên trì được lâu, nếu không có gì ngoài ý muốn hẳn là Christine thắng."

Học sinh học viện quân sự Liên Bang tụ tập một chỗ, một người cười nói: "Cũng chỉ có tên La Thành này nhìn được, những người khác, chậc chậc. đại học Hoa Đô rõ ràng xuống dốc, lại còn chống chế, thi đấu năm mươi năm đều thua chúng ta, thật đúng là buồn cười."

"Có cái gì đáng kiêu ngạo, lượng huấn luyện của trường quân đội chúng ta không phải thứ bọn họ có thể so sánh, bọn họ thua là bình thường."

Bên cạnh có học sinh đại học Hoa Đô không vui: "Các người thì khác gì, nếu tính theo cá nhân, La Thành, Christine bọn họ có thể hạ gục một đống lớn các người, các người thắng còn không phải dựa vào tiện nghi đoàn đội sao."

"Ha hả, chiến đấu chưa bao giờ là chuyện của một người, phương pháp giáo dục của trường các cậu đi trật, sức chiến đấu cá nhân có mạnh đến đâu, giữa trăm triệu Trùng tộc cũng không nhặt về được cái mạng. Đoàn đội mới là căn bản. Nếu không tại sao thi đấu năm nay của trường các cậu lại dùng hình thức đoàn đội? Còn không phải do nhận ra sai lầm sao?"

Người đại học Hoa Đô bị bật lại không nói được gì, rầu rĩ không vui.



"Thời cơ đánh vỡ cục diện bế tắc đã tới!"

Lực chú ý của người xem lại một lần nữa bị thi đấu hấp dẫn, chỉ thấy sáu thân ảnh nhanh chóng tiếp cận chiến trường Christine cùng La Thành.

"Là ai?"

"Ta nhìn thấy người dẫn đầu là Norman!"

"Là sinh viên năm nhất duy nhất kia? Là đội năm nhất duy nhất lọt vào chung kết."

"Hỏi sao bọn họ lọt được vào chung kết, thành viên bên trong hầu như đều là những người ưu tú nhất năm nhất."

"Không biết bọn họ định xử lý thế nào với quyết đấu của các đàn anh."

Trong đấu trường, La Thành cùng Christine không hẹn mà cùng dừng lại, ở tình huống chưa phân rõ địch ta, tùy tiện hành động chỉ khiến người khác nhặt được tiện nghi.

"Xin chào các đàn anh." Thanh âm thập phần có lễ phép.

Christine nhăn mi lại, không phải phải người hắn đợi.

Norman điều khiển cơ giáp hình người chậm rì rì tiến lên, cách năm mét liền dừng lại, "Tại sao các đàn anh không tiếp tục? Chúng tôi đang xem đến nghiện đó."

Christine quay đầu hướng La Thành nói: "Nếu không, cùng nhau dạy dỗ đàn em nhỏ?"

"Đồng ý." La Thành nói.

Norman ra vẻ sợ hãi lui về phía sau: "Quên đi, thành tích học tập của nhóm đàn em cũng không tệ lắm, không cần chỉ đạo. Đây là La Sát đi, tôi ngưỡng mộ anh đã lâu, thật muốn nhìn người số một năm đó nhiều một chút."

Norman là người đứng đầu tuyển chọn tân sinh năm nay.

Mặt Christine lộ vẻ vui mừng, thành toàn nói: "Tôi đây nhường chiến trường cho các cậu."

"A, đàn anh thật xấu, đừng tưởng rằng tôi trẻ tuổi liền ngu." Norman không cao hứng, nói với La Thành: "Đàn anh La Thành, anh là người tôi kính nể nhất, không bằng chúng ta cùng nhau đuổi kẻ chướng mắt này đi, sau đó chúng ta lại chân chính quyết đấu một hồi!"

Đôi mắt màu lam của La Thành nhìn chằm chằm Norman, nói: "Được rồi, cậu trước."

"Nhưng tất cả mọi người đều nói nhân phẩm anh thật tệ, có thể nửa đường sẽ bán tôi hay không "

"Sẽ."

Norman:......

"Bị học trưởng bán, tôi cũng chấp nhận." Norman cười hì hì nói, điều khiển cơ giáp tới gần La Thành.

La Thành âm thầm căng chặt thần kinh, bất động thanh sắc quan sát nhất cử nhất động của hắn trong máy rà quét, chỉ cần một dị động sẽ bùng nổ.

Norman thật ra lại thành thành thật thật mà đến gần, nói với đồng bạn: "Các cậu cũng lại đây đi, có thể sóng vai chiến đấu cùng đàn anh, thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ."

Bàn Tử nhìn đến đau răng, nói với Kỷ Gia Duyệt qua máy liên lạc nội bộ: "Đây là cái soái ca cậu nói? Hứ, không hợp khẩu vị tôi, tôi tương đối thích cơ bắp hữu lực, có thể ôm tôi vào lòng!"

Kỷ Gia Duyệt liếc mắt nhìn hình thể 250 cân* của hắn, nói: "Vậy hợp khẩu vị của cậu hẳn nhân gian hiếm có."

*1cân tung của = 0.5kg VN

Ngoài miệng thì nói đùa, nhưng không một ai buông lỏng cảnh giác.

Nhìn năm đội viên Norman dần dần tiến đến, vô luận La Thành hay Christine đều tăng mạnh phòng bị, tuy rằng bọn họ là tân sinh năm nhất, nhưng đều là những người xuất sắc nhất trong đó.

Norman làm như không thấy bọn họ phòng bị, cười với La Thành: "Hiện tại có thể đuổi những tên làm phiền đó đi."

Christine cùng Phương Trí Duy bất động thanh sắc mà lùi về phía sau một bước, Christine cười ha hả nói: "Tôi hiểu tâm tình đàn em, hai người số một đánh cờ với nhau, nhưng cậu có nghĩ tới hay không, kỳ thật hai người các cậu quyết đấu là không công bằng?"

"Không công bằng chỗ nào?" Norman tò mò hỏi.

Christine nói: "Cậu nghĩ xem, La Thành đã học tập ba năm, cậu thì một năm cũng chưa đến, so cùng hắn không phải quá có hại sao?"



Norman nghiêm túc suy nghĩ: "Hình như đúng."

"Để giảm bớt loại không công bằng này, chúng ta hẳn nên liên thủ trước, làm La Thành tiêu hao một nửa tinh thần lực, sau đó cậu lại quyết đấu với hắn là được rồi."

"Nói có lý." Norman gật đầu, nói với đồng bạn: "Chúng ta đây đi hướng đối diện đi."

Sáu người cỏ đầu tường nhanh chóng chuyển hướng về phía Christine.

Không để Norman kịp sinh tâm tư khác, Christine lập tức điều khiển cơ giáp công kích La Thành, cục diện chạm tay liền phỏng bị đánh vỡ, hai bên nhanh chóng lại lâm vào hỗn chiến.

Norman còn đang ở giữa, thấy cục diện như vậy nghiêng đầu nghĩ muốn đứng ngoài cuộc, nhưng Christine lúc này sao có thể để hắn bàng quan, kéo cuộc chiến với La Thành hướng sang phía hắn, Norman không thể không ra tay.

"Ba mắt, cậu có ổn không! Tôi sắp chịu không nổi rồi!" Trương Diêu Phong ngăn trở nắm đấm của ba người đối phương, cơ hồ bị ép lún sâu xuống đất.

"Nhanh." Địch Cảnh không ngừng nhắm mở con mắt thứ ba, không rảnh lo thứ khác, nếu không, với tài ăn nói của hắn không thể để Christine dễ dàng bắt được Norman, tuy rằng trong đó cũng có ý muốn làm rối của Norman.

La Thành lúc này lấy một địch ba, Christine, Phương Trí Duy, Norman, không có cái nào là dễ đối phó, cơ hồ bức La Thành đỡ trái hở phải.

Oanh, Phương Trí Duy mượn cơ hội vòng ra đằng sau La Thành, một quyền oanh kích.

La Thành thiếu chút nữa té sấp về phía trước, cắn răng một cái thuận thế nghiêng người, quét chân đá Norman một cái, nhưng lúc này Christine đã nâng súng, chuẩn bị xạ kích.

La Thành tính toán sẽ cố cứng rắn chịu đựng một súng này.

Phịch một tiếng vang, bị thương không phải La Thành, tay cầm súng của Christine đột nhiên run rẩy, thiếu chút nữa không xong.

"Ai?" Christine lại giận lại kinh ngạc.

Ngay cả La Thành cũng kinh ngạc, lúc này còn ai có thể hỗ trợ.

Là Diệp Tố.

Rất nhiều người đều thấy được, là Diệp Tố nổ súng.

Trong khán phòng liền ồ lên: "Người này xuất hiện khi nào?"

"Cậu có phát hiện hay không, hắn không sợ sấm sét?"

"Đúng là vậy!"

Cơ giáp Diệp Tố đi không nhanh không chậm, dần dần áp sát chiến trường, lôi điện tàn sát bừa bãi xung quanh hắn loáng lên, ngẫu nhiên đánh lên cơ giáp hắn, lại như trâu đất xuống biển, không có chút phản ứng nào.

"Sao cậu lại tới đây?" La Thành cả kinh nói.

Diệp Tố: "Không bị giật, liền đi nhanh."

Đây đúng là cái mọi người đang nghi vấn.

Christine cùng Norman đột nhiên nhìn thấy một người đi lại giữa biển sấm sét cứ như tản bộ trong sân vắng đều có chút rụt rè, Christine thực ra biết một chút ít về Diệp Tố, nhưng trăm triệu không nghĩ tới hắn có thể miễn dịch lôi điện.

Người xem đều đang suy đoán.

"Chẳng lẽ lúc trước hắn giả đò? Giả heo ăn thịt hổ?"

Có người nhớ tới một màn Diệp Tố run rẩy lẩy bẩy lúc trước: "Vậy thì giả bộ quá giỏi đi, hơn nữa giả bộ cho chúng ta xem? Người bên trong đều nhìn không tới."

"Chẳng lẽ là... Yêu thích độc đáo?"

Người có thể nhìn ra một ít manh mối chỉ có vài cái.

Kỳ hiệu trưởng kinh ngạc nói: "Đứa nhỏ này......"

"Tinh thần lực thực thuần túy." Hàn Nghiệp tiếp lời, hai mắt đen nhánh như mực chớp động quang mang khác thường.

Tinh thần lực thuần túy đến trình độ nhất định sẽ có tính miễn dịch với lôi điện, đây là khái niệm nhà khoa học nhân loại đưa ra từ rất sớm, tựa như nước, nước càng tinh khiết tính dẫn điện càng kém, tinh thần lực cũng thế. Tuy nhiên đây chỉ là lý thuyết, tinh thần lực tột cùng cần phải thuần tuý đến mức nào mới có thể miễn dịch lôi điện, không ai biết trị số cụ thể. La Thành, Christine trong bản đồ Lôi Bạo tinh cũng không dám sử dụng vũ khí cụ tượng hóa, chính là vì vũ khí cụ tượng hóa được tạo thành từ tinh thần lực nên đồng dạng cũng dẫn điện, chưa tổn thương được đối phương đã tự tổn thương chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau