Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
Chương 107: Khốn cảnh
Diệp Tố xoa nhẹ nắm tay đỏ lên, đau đớn nóng rát vào lúc này phảng phất như bị hỏa thiêu, thiêu thành một cỗ thống khoái không thể không phát tiết.
Ánh mắt hắn chuyên chú sáng ngời, cơ bắp toàn thân giãn ra vừa phải mà chuẩn bị. Đối mặt tám đại hán cường tráng, dáng vẻ Diệp Tố rõ ràng rơi xuống hạ phong lại không có bất luận tư thái khiến người ta khinh thường nào, đó là một loại khí tràng vô hình mà cường đại.
Tên thủ lĩnh cùng bảy bộ đội đặc chủng kia cũng không khỏi thận trọng hơn, trực giác dã thú của bọn họ đánh hơi thấy cường địch, mặc dù trước mắt bọn họ nhìn thấy là một nhân viên nghiên cứu yếu ớt.
Thận trọng không khiến bọn họ lo trước lo sau, sẽ chỉ khiến bọn họ càng thận trọng lại càng thêm cường đại, tốc độ càng nhanh, ánh mắt càng chuẩn, lực đạo càng mạnh, một người phía sau đóng cửa lại, phòng có hiệu quả cách âm thực tốt liền ngăn cách tất cả mọi chuyện phát sinh bên trong với ngoại giới. Bọn họ lập tức vọt lên vật lộn.
Bảy người trước mắt, cùng với tên thủ lĩnh, dường như đồng thời cùng cử động, chia làm hai nhóm, một nhóm công kích Diệp Tố, một nhóm do tên thủ lĩnh chỉ huy ngăn cản Tiếu Thừa đang vào thời khắc mấu chốt.
Diệp Tố không quên mục đích của mình là gì, mặc dù có xúc động nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, đầu tiên, hắn liền đặt một nửa lực chú ý lên người tên thủ lĩnh kia, liên tục lui hai ba bước, chiếm giữ vị trí quan trọng, không để tên thủ lĩnh tiếp cận Tiếu Thừa. Tay phải hóa thành quyền, bổ về phía cổ tay tên thủ lĩnh, cùng lúc đó, chân trái đá sườn, ngăn cản một người da đen trong đám bảy người kia.
Tiếu Thừa một tay không ngừng nhập mật mã, một tay khác đã bưng lên máy đưa tin, đang định dựa vào thân thể chống đỡ một thời gian, kết quả, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy tình hình giằng co giữa hai bên, hắn liền sửng sốt, nhưng lúc này cũng không rảnh nghi hoặc, liền vội vàng lui lại, ẩn nấp mình một chút, cũng kéo dãn khoảng cách với bọn họ.
Người da đen kia lập tức phản ứng lại, ngón tay cong một cái liền nắm giày Diệp Tố trong lòng bàn tay, hắn không ngờ cổ chân Diệp Tố bỗng nhiên linh hoạt chuyển động vài cái, tay người da đen đột nhiên trở nên vô lực, nắm không được, chân Diệp Tố liền trơn như cá chạch mà trượt khỏi tay hắn, hắn khó hiểu mà liếc nhìn tay mình một chút, trong lòng có chút lạnh lẽo.
Diệp Tố không rảnh lo người da đen đang bị chấn động bởi kỹ xảo Moka đã từng thiếu chút nữa bẻ gãy cổ chân hắn mới luyện ra được, hắn đã cùng tên thủ lĩnh giằng co với nhau. Người này nếu đã có thể trở thành thủ lĩnh, tự nhiên có chỗ phi phàm độc đáo, cực thiện dùng công kích về xương khớp, hai tay song song dựng, là có thể chắn được nắm tay Diệp Tố. Tố chất thân thể kém của Diệp Tố lúc này mới hiện ra, lực phản công song hướng phản lại xương ngón tay mình, rất nhiều lần khiến ngón tay hắn đau tê dại.
Diệp Tố âm thầm kêu khổ, đồng thời tên thủ lĩnh cũng rất kinh ngạc, vô luận là sức quan sát hay năng lực phản ứng của Diệp Tố đều tuyệt đối không kém hắn, thậm chí một số kỹ xảo công kích còn cao minh hơn, chỉ là thân thể "yếu đuối mong manh" kia... Xác thật khiến người ta nói không nên lời. Tên thủ lĩnh bắt đầu nghĩ đến mấy tiểu thuyết võ hiệp từng đọc vì căn cứ quá nhàm chán, bên trong có một nữ nhân tên Vương Ngữ Yên đọc thuộc võ thư khắp thiên hạ, lại tay trói gà không chặt. Chẳng lẽ Trung Quốc thừa thãi loại người này? (a trai này ngốc ngốc ciu ciu ghê)
Mà điều Diệp Tố khiến bọn họ kinh ngạc không chỉ ở đó.
Tuy rằng còn có bảy người khác, nhưng phòng hẹp hạn chế hành động của bọn họ ở một mức độ nhất định, đặc biệt là khi Diệp Tố đối phó tên thủ lĩnh, lại vẫn có thể rút một chân ngăn cản bọn họ. Diệp Tố mỗi lần ra chiêu đều cực kỳ chuẩn xác, nắm bắt thời cơ hoàn mỹ không chút sơ hở, mỗi lần chỉ có thể ngăn trở một người, nhưng trong quá trình người này dừng lại, có thể hoặc nhiều hoặc ít mà chế trụ hành động sáu người khác, khiến bọn họ nhất tổn câu tổn*.
*Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
Những chiêu thức này cần năng lực tính toán lớn thế nào? Càng đáng sợ hơn chính là, lực chú ý của Diệp Tố cũng không đặt toàn bộ lên bảy người bọn họ, chỉ dùng khóe mắt quan sát, ngẫu nhiên con mắt mới nhìn vài cái.
Đừng nói bảy người kia, ngay cả tên thủ lĩnh cũng run sợ trong lòng, nhưng sau đó lại nghe thấy thanh âm thở dốc mệt mỏi của Diệp Tố, tâm tư hắn vừa nhấc lên lại hư hư mà thả xuống, khiến hắn cảm thấy thập phần phức tạp.
Bảy người kia cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, bị Diệp Tố liên tục ngăn trở vài lần, lập tức thay đổi chiến lực, bốn người lùi lại phía sau, chỉ để ba người ở phía trước, đến lúc này, Diệp Tố có vẻ trứng chọi đá, bị tên thủ lĩnh tận dụng mọi lúc mà chém vài chưởng, đau đến mức Diệp Tố hận không thể đá hắn một chân.
Bang mà một tiếng, Tiếu Thừa rốt cuộc hoàn thành truyền tin, ném máy truyền tin xuống mặt đất, hủy thi diệt tích.
Ngay sau đó, Tiếu Thừa vài bước vọt lại đây, bắt lấy nắm tay tên thủ lĩnh đấm về phía Diệp Tố: "Cái này giao cho tôi."
Diệp Tố cảm thấy một trận nhẹ nhàng, hít hà một hơi; từ nhỏ đều là học sinh ngoan chưa từng ẩu đả, năng lực chịu đau không chỉ là kém một chút. Rảnh tay, hắn quay đầu đi đối phó ba người kia, lập tức đảo ngược tình thế đang rơi xuống hạ phong.
Bốn người phía sau thấy tình huống không ổn, lập tức nhào lên từ phía hai sườn, trong phòng rơi vào một mảnh hỗn chiến.
"Dừng lại." Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía cửa.
Bảy bộ đội đặc chủng cùng tên thủ lĩnh liền như người máy nhận được mệnh lệnh, lập tức phản ứng lại, liên tục lui về phía sau.
Diệp Tố cùng Tiếu Thừa nhìn về phía cửa, là Benedict, phía sau còn đi theo vài người, bên hông phình phình, trang bị súng.
"Hóa ra là cậu." Benedict nở nụ cười với Tiếu Thừa, "Các cậu đúng là chưa từ bỏ ý định."
Tiếu Thừa không trả lời.
Benedict giơ tay: "Mang bọn họ đi tra khảo."
Có mấy cái súng uy hiếp, Tiếu Thừa và Diệp Tố cũng không phản kháng.
Benedict đi vào, đạp trên mặt đất đầy mảnh vụn, nhặt lên máy truyền tin bị Tiếu Thừa đập chia năm xẻ bảy, sờ sờ một linh kiện trong đó, nhiệt độ tăng lên, có nghĩa là tin tức đã bị truyền ra ngoài.
Sắc mặt Benedict nhanh chóng trầm xuống, tin tức bị truyền ra ngoài, có nghĩa đây đã không còn là chuyện của một người Tiếu Thừa, thậm chí không chỉ là chuyện giữa các quốc gia, mà là một ván cờ bao phủ toàn bộ hai thế lực. Chuyện này, cần hắn cẩn thận xử lý, hắn hận không thể lập tức thủ tiêu Tiếu Thừa, nhưng không thể xả cơn tức giận, ngược lại còn phải chiêu đãi ăn ngon uống tốt, miễn cho phái chủ hòa mượn cớ "ngược đãi tù binh" đi công kích bọn họ.
Benedict tức giận trừng mắt nhìn mấy tên cấp dưới, một chút cũng không dùng được.
"Mang Tiếu Thừa tới phòng số 001." Benedict lạnh giọng hạ mệnh lệnh, tiếp theo, nhìn Diệp Tố vài lần, thở dài, "Tôi muốn nói chuyện cùng cậu."
Tiếu Thừa dường như lập tức bị mang khỏi phòng, không biết Benedict sẽ nói gì với Diệp Tố. Hắn hiện tại chỉ có thể cảm thấy may mắn, lúc trước hắn đã giúp Diệp Tố chọn ra quyết định sẽ giúp ai, hi vọng Diệp Tố không dễ dàng bị Benedict thay đổi lập trường.
Thật sự có thể yên tâm sao?
Tâm Thiếu Thừa cứng lại, bó lớn gió lạnh thổi vào. Hắn nhớ lại tình hình Diệp Tố vừa chống lại tổng cộng tám bộ đội đặc chủng... Đó là năng lực một người bình thường nên có sao? Hắn nghĩ tới lời Diệp Tố nói, hạng mục thực nghiệm của hắn đã có tiến triển, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Ánh mắt Tiếu Thừa tối lại, nếu một nhà nghiên cứu khoa học đứng trên đỉnh cao chót vót, có thể gọi là thiên tài khó có được, còn phải là thiên tài chịu nỗ lực. Cũng như vậy, về mặt vũ lực muốn trở thành siêu nhân cấp một, cũng cần luyện tập chăm chỉ cùng thiên phú phi thường. Nhưng Diệp Tố, cố tình có được cả hai, gọi là vượt quá năng lực con người cũng không quá.
Diệp Tố cuối cùng là ai? Tiếu Thừa thế nhưng cảm thấy một tia bất an. Chẳng lẽ cả hắn cùng Benedict đều nhìn lầm? Chẳng lẽ còn có thế lực thứ ba thần bí?
......
Thời điểm Hàn Nghiệp đuổi tới sân huấn luyện Lực chi Sâm, Diệp Tố đã hôn mê một giờ. Ánh mắt Hàn Nghiệp đầu tiên nhìn thấy Moka Benders đang ngồi trước khoang dịch dinh dưỡng chau mày, tiếp theo thấy được Diệp Tố hôn mê bất tỉnh trong khoang dinh dưỡng.
Dừng một chút, Hàn Nghiệp mới đi qua.
Moka vừa nhìn thấy hắn, lập tức đứng lên, há miệng thở dốc, trong nhất thời không biết nên nói gì. Nói thật, hiện tại hắn cũng không hiểu nổi tại sao Diệp Tố lại lên cơn sốc, hắn luôn có chừng mực với kế hoạch huấn luyện, đã bao nhiêu năm, huấn luyện khắc nghiệt hơn Diệp Tố hắn cũng từng làm qua, nhưng trước nay chưa bao giờ xuất hiện tình huống không thể khống chế.
"Hắn thế nào?" Hàn Nghiệp đang hỏi, nhưng đã tự mình tiến lên xem xét tình huống Diệp Tố, sau đó vói tay vào dịch dinh dưỡng mát lạnh, sờ đến ngực Diệp Tố, trái tim bang bang nhảy, nhưng chậm hơn ngày thường rất nhiều.
"Không có tình huống đột phát gì đáng chú ý." Moka nói, liền đưa một số màn hình đo lường nối với khoang dịch dinh dưỡng cho Hàn Nghiệp xem, "Còn trong phạm vi bình thường, nhưng phần lớn trị số đều thấp hơn trạng thái của hắn lúc trước, thật giống như là, tố chất thân thể đột nhiên rơi xuống một cấp. Từ một người phi thường khỏe mạnh biến thành tương đối khỏe mạnh."
Dịch dinh dưỡng lạnh lẽo khiến nhiệt độ cơ thể Diệp Tố cũng lạnh run lên, khiến Hàn Nghiệp không cảm giác được hắn vẫn ở trong trạng thái "tương đối khỏe mạnh".
Hàn Nghiệp im lặng một lát, mới thu hồi tay, một bên lau khô, một bên nói: "Hắn ở trong tình huống nào lên cơn sốc? Tôi muốn nhìn một chút."
Moka cũng vừa nghiên cứu thật lâu, màn hình theo dõi còn dừng lại một khắc trước khi Diệp Tố té xỉu, Moka liền thuận tay đưa qua.
Nhìn qua chính xác không thấy điểm đáng ngờ, Diệp Tố rõ ràng là không thừa nhận được áp bức trọng lực mà té xỉu.
Hàn Nghiệp nhíu mi: "Trọng lực lúc ấy là bội số bao nhiêu?"
"Cậu không tin tôi?" Moka lập tức bùng nổ, "Tôi sẽ không nhân lúc cậu không ở mà tăng lớn phụ tải huấn luyện, tuy rằng tôi cảm thấy Diệp Tố có thể thừa nhận bội số càng lớn hơn."
Phảng phất như giận dỗi, Moka lại mở ra một video khác, là tình huống bên ngoài phòng trọng lực. Moka phóng đại video, tiêu điểm đặt ở hình ảnh bội số trọng lực, Moka tức giận mà chọc vào màn hình: "Thấy sao? Giống ngày hôm qua! Tôi thấy, Diệp Tố căn bản là bị cậu chiều hư, cậu vừa không ở liền xảy ra chuyện xấu, cậu không hảo hảo tỉnh lại, cư nhiên còn muốn trách tôi?"
"Thầy Moka, tôi không có ý trách ngài," Hàn Nghiệp nói có chút bất đắc dĩ, "Tôi chỉ muốn biết tình huống cụ thể của Diệp Tố lúc đó..."
"Muốn biết rõ ràng sao lúc ấy cậu không cẩn thận nhìn chằm chằm?"
Moka thổi râu trừng mắt, đã sớm bất mãn với hành vi Hàn Nghiệp sủng Diệp Tố, nếu không có Hàn Nghiệp, Diệp Tố dưới huấn luyện khắc nghiệt của hắn, hiện tại có lẽ đã có thể thích ứng được 45 lần trọng lực, "Hoặc là phụ trách đến cùng, hoặc là để hắn tự sinh tự diệt. Hàn Nghiệp, không phải tôi nói cậu, cậu thật sự quá chiều hắn, nếu không phải do hắn quá ỷ lại cậu, hôm nay căn bản không xảy ra chuyện này. Nào có chuyện người không rời được người, đàn ông muốn lên chiến trường lại không thể một mình dãi nắng dầm mưa, còn đánh đấm cái gì!"
Hàn Nghiệp nghe, tiếp tục tua video về phía trước.
"Trạng thái của hắn ngay từ đầu đã không tốt, xảy ra chuyện gì?" Hàn Nghiệp nhíu mày, thấy Diệp Tố khi đến sân huấn luyện, tinh thần đã không tập trung, thất thần.
"Tôi làm sao mà biết được." Moka tức giận nói, "Cậu với hắn ngủ chung, ăn chung, trạng thái tinh thần cậu quản, tôi chỉ lo thân thể."
Hàn Nghiệp bị nghẹn không phản bác được, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Tố trong màn hình, mi càng nhăn càng chặt, mỗi tiếng nói cử động của Diệp Tố đều nói lên, hắn gặp phải bối rối cực đại, thậm chí nghiêm trọng đến mức tinh thần khuếch trương ảnh hưởng đến thực chất thân thể. Nhưng Hàn Nghiệp lại nghĩ không ra, mấy ngày nay có chuyện gì có thể khiến Diệp Tố thất hồn lạc phách đến nông nỗi nghiêm trọng này.
"Hàn Nghiệp đâu?" Trên màn hình, Diệp Tố đứng trước phòng trọng lực, nhìn về phía cửa.
Sau hơn một giờ mới nghe được thanh âm này, Hàn Nghiệp bị thanh âm đáng thương lại khát cầu của Diệp Tố áp bách đến hô hấp khó khăn.
(phải nói là tình tiết hai thế giới đốc thúc hai ông này ghê lắm, k thì cả đời k đến với nhau được mất)
Ánh mắt hắn chuyên chú sáng ngời, cơ bắp toàn thân giãn ra vừa phải mà chuẩn bị. Đối mặt tám đại hán cường tráng, dáng vẻ Diệp Tố rõ ràng rơi xuống hạ phong lại không có bất luận tư thái khiến người ta khinh thường nào, đó là một loại khí tràng vô hình mà cường đại.
Tên thủ lĩnh cùng bảy bộ đội đặc chủng kia cũng không khỏi thận trọng hơn, trực giác dã thú của bọn họ đánh hơi thấy cường địch, mặc dù trước mắt bọn họ nhìn thấy là một nhân viên nghiên cứu yếu ớt.
Thận trọng không khiến bọn họ lo trước lo sau, sẽ chỉ khiến bọn họ càng thận trọng lại càng thêm cường đại, tốc độ càng nhanh, ánh mắt càng chuẩn, lực đạo càng mạnh, một người phía sau đóng cửa lại, phòng có hiệu quả cách âm thực tốt liền ngăn cách tất cả mọi chuyện phát sinh bên trong với ngoại giới. Bọn họ lập tức vọt lên vật lộn.
Bảy người trước mắt, cùng với tên thủ lĩnh, dường như đồng thời cùng cử động, chia làm hai nhóm, một nhóm công kích Diệp Tố, một nhóm do tên thủ lĩnh chỉ huy ngăn cản Tiếu Thừa đang vào thời khắc mấu chốt.
Diệp Tố không quên mục đích của mình là gì, mặc dù có xúc động nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, đầu tiên, hắn liền đặt một nửa lực chú ý lên người tên thủ lĩnh kia, liên tục lui hai ba bước, chiếm giữ vị trí quan trọng, không để tên thủ lĩnh tiếp cận Tiếu Thừa. Tay phải hóa thành quyền, bổ về phía cổ tay tên thủ lĩnh, cùng lúc đó, chân trái đá sườn, ngăn cản một người da đen trong đám bảy người kia.
Tiếu Thừa một tay không ngừng nhập mật mã, một tay khác đã bưng lên máy đưa tin, đang định dựa vào thân thể chống đỡ một thời gian, kết quả, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy tình hình giằng co giữa hai bên, hắn liền sửng sốt, nhưng lúc này cũng không rảnh nghi hoặc, liền vội vàng lui lại, ẩn nấp mình một chút, cũng kéo dãn khoảng cách với bọn họ.
Người da đen kia lập tức phản ứng lại, ngón tay cong một cái liền nắm giày Diệp Tố trong lòng bàn tay, hắn không ngờ cổ chân Diệp Tố bỗng nhiên linh hoạt chuyển động vài cái, tay người da đen đột nhiên trở nên vô lực, nắm không được, chân Diệp Tố liền trơn như cá chạch mà trượt khỏi tay hắn, hắn khó hiểu mà liếc nhìn tay mình một chút, trong lòng có chút lạnh lẽo.
Diệp Tố không rảnh lo người da đen đang bị chấn động bởi kỹ xảo Moka đã từng thiếu chút nữa bẻ gãy cổ chân hắn mới luyện ra được, hắn đã cùng tên thủ lĩnh giằng co với nhau. Người này nếu đã có thể trở thành thủ lĩnh, tự nhiên có chỗ phi phàm độc đáo, cực thiện dùng công kích về xương khớp, hai tay song song dựng, là có thể chắn được nắm tay Diệp Tố. Tố chất thân thể kém của Diệp Tố lúc này mới hiện ra, lực phản công song hướng phản lại xương ngón tay mình, rất nhiều lần khiến ngón tay hắn đau tê dại.
Diệp Tố âm thầm kêu khổ, đồng thời tên thủ lĩnh cũng rất kinh ngạc, vô luận là sức quan sát hay năng lực phản ứng của Diệp Tố đều tuyệt đối không kém hắn, thậm chí một số kỹ xảo công kích còn cao minh hơn, chỉ là thân thể "yếu đuối mong manh" kia... Xác thật khiến người ta nói không nên lời. Tên thủ lĩnh bắt đầu nghĩ đến mấy tiểu thuyết võ hiệp từng đọc vì căn cứ quá nhàm chán, bên trong có một nữ nhân tên Vương Ngữ Yên đọc thuộc võ thư khắp thiên hạ, lại tay trói gà không chặt. Chẳng lẽ Trung Quốc thừa thãi loại người này? (a trai này ngốc ngốc ciu ciu ghê)
Mà điều Diệp Tố khiến bọn họ kinh ngạc không chỉ ở đó.
Tuy rằng còn có bảy người khác, nhưng phòng hẹp hạn chế hành động của bọn họ ở một mức độ nhất định, đặc biệt là khi Diệp Tố đối phó tên thủ lĩnh, lại vẫn có thể rút một chân ngăn cản bọn họ. Diệp Tố mỗi lần ra chiêu đều cực kỳ chuẩn xác, nắm bắt thời cơ hoàn mỹ không chút sơ hở, mỗi lần chỉ có thể ngăn trở một người, nhưng trong quá trình người này dừng lại, có thể hoặc nhiều hoặc ít mà chế trụ hành động sáu người khác, khiến bọn họ nhất tổn câu tổn*.
*Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
Những chiêu thức này cần năng lực tính toán lớn thế nào? Càng đáng sợ hơn chính là, lực chú ý của Diệp Tố cũng không đặt toàn bộ lên bảy người bọn họ, chỉ dùng khóe mắt quan sát, ngẫu nhiên con mắt mới nhìn vài cái.
Đừng nói bảy người kia, ngay cả tên thủ lĩnh cũng run sợ trong lòng, nhưng sau đó lại nghe thấy thanh âm thở dốc mệt mỏi của Diệp Tố, tâm tư hắn vừa nhấc lên lại hư hư mà thả xuống, khiến hắn cảm thấy thập phần phức tạp.
Bảy người kia cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, bị Diệp Tố liên tục ngăn trở vài lần, lập tức thay đổi chiến lực, bốn người lùi lại phía sau, chỉ để ba người ở phía trước, đến lúc này, Diệp Tố có vẻ trứng chọi đá, bị tên thủ lĩnh tận dụng mọi lúc mà chém vài chưởng, đau đến mức Diệp Tố hận không thể đá hắn một chân.
Bang mà một tiếng, Tiếu Thừa rốt cuộc hoàn thành truyền tin, ném máy truyền tin xuống mặt đất, hủy thi diệt tích.
Ngay sau đó, Tiếu Thừa vài bước vọt lại đây, bắt lấy nắm tay tên thủ lĩnh đấm về phía Diệp Tố: "Cái này giao cho tôi."
Diệp Tố cảm thấy một trận nhẹ nhàng, hít hà một hơi; từ nhỏ đều là học sinh ngoan chưa từng ẩu đả, năng lực chịu đau không chỉ là kém một chút. Rảnh tay, hắn quay đầu đi đối phó ba người kia, lập tức đảo ngược tình thế đang rơi xuống hạ phong.
Bốn người phía sau thấy tình huống không ổn, lập tức nhào lên từ phía hai sườn, trong phòng rơi vào một mảnh hỗn chiến.
"Dừng lại." Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía cửa.
Bảy bộ đội đặc chủng cùng tên thủ lĩnh liền như người máy nhận được mệnh lệnh, lập tức phản ứng lại, liên tục lui về phía sau.
Diệp Tố cùng Tiếu Thừa nhìn về phía cửa, là Benedict, phía sau còn đi theo vài người, bên hông phình phình, trang bị súng.
"Hóa ra là cậu." Benedict nở nụ cười với Tiếu Thừa, "Các cậu đúng là chưa từ bỏ ý định."
Tiếu Thừa không trả lời.
Benedict giơ tay: "Mang bọn họ đi tra khảo."
Có mấy cái súng uy hiếp, Tiếu Thừa và Diệp Tố cũng không phản kháng.
Benedict đi vào, đạp trên mặt đất đầy mảnh vụn, nhặt lên máy truyền tin bị Tiếu Thừa đập chia năm xẻ bảy, sờ sờ một linh kiện trong đó, nhiệt độ tăng lên, có nghĩa là tin tức đã bị truyền ra ngoài.
Sắc mặt Benedict nhanh chóng trầm xuống, tin tức bị truyền ra ngoài, có nghĩa đây đã không còn là chuyện của một người Tiếu Thừa, thậm chí không chỉ là chuyện giữa các quốc gia, mà là một ván cờ bao phủ toàn bộ hai thế lực. Chuyện này, cần hắn cẩn thận xử lý, hắn hận không thể lập tức thủ tiêu Tiếu Thừa, nhưng không thể xả cơn tức giận, ngược lại còn phải chiêu đãi ăn ngon uống tốt, miễn cho phái chủ hòa mượn cớ "ngược đãi tù binh" đi công kích bọn họ.
Benedict tức giận trừng mắt nhìn mấy tên cấp dưới, một chút cũng không dùng được.
"Mang Tiếu Thừa tới phòng số 001." Benedict lạnh giọng hạ mệnh lệnh, tiếp theo, nhìn Diệp Tố vài lần, thở dài, "Tôi muốn nói chuyện cùng cậu."
Tiếu Thừa dường như lập tức bị mang khỏi phòng, không biết Benedict sẽ nói gì với Diệp Tố. Hắn hiện tại chỉ có thể cảm thấy may mắn, lúc trước hắn đã giúp Diệp Tố chọn ra quyết định sẽ giúp ai, hi vọng Diệp Tố không dễ dàng bị Benedict thay đổi lập trường.
Thật sự có thể yên tâm sao?
Tâm Thiếu Thừa cứng lại, bó lớn gió lạnh thổi vào. Hắn nhớ lại tình hình Diệp Tố vừa chống lại tổng cộng tám bộ đội đặc chủng... Đó là năng lực một người bình thường nên có sao? Hắn nghĩ tới lời Diệp Tố nói, hạng mục thực nghiệm của hắn đã có tiến triển, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Ánh mắt Tiếu Thừa tối lại, nếu một nhà nghiên cứu khoa học đứng trên đỉnh cao chót vót, có thể gọi là thiên tài khó có được, còn phải là thiên tài chịu nỗ lực. Cũng như vậy, về mặt vũ lực muốn trở thành siêu nhân cấp một, cũng cần luyện tập chăm chỉ cùng thiên phú phi thường. Nhưng Diệp Tố, cố tình có được cả hai, gọi là vượt quá năng lực con người cũng không quá.
Diệp Tố cuối cùng là ai? Tiếu Thừa thế nhưng cảm thấy một tia bất an. Chẳng lẽ cả hắn cùng Benedict đều nhìn lầm? Chẳng lẽ còn có thế lực thứ ba thần bí?
......
Thời điểm Hàn Nghiệp đuổi tới sân huấn luyện Lực chi Sâm, Diệp Tố đã hôn mê một giờ. Ánh mắt Hàn Nghiệp đầu tiên nhìn thấy Moka Benders đang ngồi trước khoang dịch dinh dưỡng chau mày, tiếp theo thấy được Diệp Tố hôn mê bất tỉnh trong khoang dinh dưỡng.
Dừng một chút, Hàn Nghiệp mới đi qua.
Moka vừa nhìn thấy hắn, lập tức đứng lên, há miệng thở dốc, trong nhất thời không biết nên nói gì. Nói thật, hiện tại hắn cũng không hiểu nổi tại sao Diệp Tố lại lên cơn sốc, hắn luôn có chừng mực với kế hoạch huấn luyện, đã bao nhiêu năm, huấn luyện khắc nghiệt hơn Diệp Tố hắn cũng từng làm qua, nhưng trước nay chưa bao giờ xuất hiện tình huống không thể khống chế.
"Hắn thế nào?" Hàn Nghiệp đang hỏi, nhưng đã tự mình tiến lên xem xét tình huống Diệp Tố, sau đó vói tay vào dịch dinh dưỡng mát lạnh, sờ đến ngực Diệp Tố, trái tim bang bang nhảy, nhưng chậm hơn ngày thường rất nhiều.
"Không có tình huống đột phát gì đáng chú ý." Moka nói, liền đưa một số màn hình đo lường nối với khoang dịch dinh dưỡng cho Hàn Nghiệp xem, "Còn trong phạm vi bình thường, nhưng phần lớn trị số đều thấp hơn trạng thái của hắn lúc trước, thật giống như là, tố chất thân thể đột nhiên rơi xuống một cấp. Từ một người phi thường khỏe mạnh biến thành tương đối khỏe mạnh."
Dịch dinh dưỡng lạnh lẽo khiến nhiệt độ cơ thể Diệp Tố cũng lạnh run lên, khiến Hàn Nghiệp không cảm giác được hắn vẫn ở trong trạng thái "tương đối khỏe mạnh".
Hàn Nghiệp im lặng một lát, mới thu hồi tay, một bên lau khô, một bên nói: "Hắn ở trong tình huống nào lên cơn sốc? Tôi muốn nhìn một chút."
Moka cũng vừa nghiên cứu thật lâu, màn hình theo dõi còn dừng lại một khắc trước khi Diệp Tố té xỉu, Moka liền thuận tay đưa qua.
Nhìn qua chính xác không thấy điểm đáng ngờ, Diệp Tố rõ ràng là không thừa nhận được áp bức trọng lực mà té xỉu.
Hàn Nghiệp nhíu mi: "Trọng lực lúc ấy là bội số bao nhiêu?"
"Cậu không tin tôi?" Moka lập tức bùng nổ, "Tôi sẽ không nhân lúc cậu không ở mà tăng lớn phụ tải huấn luyện, tuy rằng tôi cảm thấy Diệp Tố có thể thừa nhận bội số càng lớn hơn."
Phảng phất như giận dỗi, Moka lại mở ra một video khác, là tình huống bên ngoài phòng trọng lực. Moka phóng đại video, tiêu điểm đặt ở hình ảnh bội số trọng lực, Moka tức giận mà chọc vào màn hình: "Thấy sao? Giống ngày hôm qua! Tôi thấy, Diệp Tố căn bản là bị cậu chiều hư, cậu vừa không ở liền xảy ra chuyện xấu, cậu không hảo hảo tỉnh lại, cư nhiên còn muốn trách tôi?"
"Thầy Moka, tôi không có ý trách ngài," Hàn Nghiệp nói có chút bất đắc dĩ, "Tôi chỉ muốn biết tình huống cụ thể của Diệp Tố lúc đó..."
"Muốn biết rõ ràng sao lúc ấy cậu không cẩn thận nhìn chằm chằm?"
Moka thổi râu trừng mắt, đã sớm bất mãn với hành vi Hàn Nghiệp sủng Diệp Tố, nếu không có Hàn Nghiệp, Diệp Tố dưới huấn luyện khắc nghiệt của hắn, hiện tại có lẽ đã có thể thích ứng được 45 lần trọng lực, "Hoặc là phụ trách đến cùng, hoặc là để hắn tự sinh tự diệt. Hàn Nghiệp, không phải tôi nói cậu, cậu thật sự quá chiều hắn, nếu không phải do hắn quá ỷ lại cậu, hôm nay căn bản không xảy ra chuyện này. Nào có chuyện người không rời được người, đàn ông muốn lên chiến trường lại không thể một mình dãi nắng dầm mưa, còn đánh đấm cái gì!"
Hàn Nghiệp nghe, tiếp tục tua video về phía trước.
"Trạng thái của hắn ngay từ đầu đã không tốt, xảy ra chuyện gì?" Hàn Nghiệp nhíu mày, thấy Diệp Tố khi đến sân huấn luyện, tinh thần đã không tập trung, thất thần.
"Tôi làm sao mà biết được." Moka tức giận nói, "Cậu với hắn ngủ chung, ăn chung, trạng thái tinh thần cậu quản, tôi chỉ lo thân thể."
Hàn Nghiệp bị nghẹn không phản bác được, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Tố trong màn hình, mi càng nhăn càng chặt, mỗi tiếng nói cử động của Diệp Tố đều nói lên, hắn gặp phải bối rối cực đại, thậm chí nghiêm trọng đến mức tinh thần khuếch trương ảnh hưởng đến thực chất thân thể. Nhưng Hàn Nghiệp lại nghĩ không ra, mấy ngày nay có chuyện gì có thể khiến Diệp Tố thất hồn lạc phách đến nông nỗi nghiêm trọng này.
"Hàn Nghiệp đâu?" Trên màn hình, Diệp Tố đứng trước phòng trọng lực, nhìn về phía cửa.
Sau hơn một giờ mới nghe được thanh âm này, Hàn Nghiệp bị thanh âm đáng thương lại khát cầu của Diệp Tố áp bách đến hô hấp khó khăn.
(phải nói là tình tiết hai thế giới đốc thúc hai ông này ghê lắm, k thì cả đời k đến với nhau được mất)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất