Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa
Chương 144: Tiếp tục
"Phát tài cái gì!" Trương Diêu Phong nhảy xuống từ cơ giáp, cũng không chê cục đá dơ hề hề kia, bắt vào tay liền lăn qua lộn lại xem xét, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy một tảng đá.
Diệp Tố, La Thành đều đạp đạp đất mà chạy tới, một bộ dáng như chưa từng thấy việc đời. Nếu không phải trên tảng đá còn dính thịt nát của trùng tộc, Bàn Tử đều sẽ không nhịn được mà muốn đưa vào trong miệng cắn một cái, hắn dùng sức xoa bóp, "Chẳng lẽ không phải cục đá?"
Bạch Huyễn: "Có thể bảo tồn hình thái lâu như vậy trong bụng Trùng tộc sao có thể là cục đá tầm thường?"
Có Bạch Huyễn nhắc nhở, bọn họ mới phát hiện thi thể trùng tộc nơi này, dường như không có tàn lưu của khoáng thạch, năng lực ăn mòn của Trùng tộc nghe đã thấy rợn cả người, một hầm động dài tới vạn mét cũng có thể gặm một lèo trong chớp mắt mà không bị căng nổ bụng, khối đá này thứ nhất tránh thoát không bị nước miếng của Trùng tộc ăn mòn, lại chịu được dung dịch dạ dày, liền chứng minh nó cũng không phải cục đá tầm thường Bàn Tử có thể chớp mắt khinh bỉ.
"Giống tớ vậy, không thể đánh giá chỉ dựa vào tướng mạo." Bàn Tử mặt dày vô sỉ mà bắt đầu lôi kéo quan hệ với nó.
Diệp Tố cảm thấy Bàn Tử có nhận thức rõ ràng về "nhan sắc" của hắn như vậy cũng thực đáng kinh ngạc.
"Các cậu này, đầu óc cũng không biết ném đi đâu, kể cả đem ra nấu đậu hủ thì cũng nên ăn no chứ." Bạch Huyễn vô cùng đau đớn mà lắc đầu, "Có chút thường thức địa lý mà cũng không hiểu. Cục đá này chính là thuần thạch."
Nói ra tên này, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ — trừ Diệp Tố.
Thuần thạch, tên như ý nghĩa, chính là cục đá tinh thuần, không chứa năng lượng. Cũng bởi quá độ thuần túy, khiến cho mật độ, độ cứng đều cực cao, đương nhiên, độ cứng của nó còn kém một số kim loại. Nhưng nó được ưu thế tự nhiên, khiến giá cả không hề kém hơn một số kim loại quý trọng — nó có lực miễn dịch siêu cường với nước miếng Trùng tộc, vừa nãy đã được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Thuần thạch là tài liệu chế tác vỏ ngoài quân hạm chiến đấu thích hợp nhất, có thể kéo dài thọ mệnh trên chiến trường Trùng tộc, ý nghĩa của nó không phải tiền là có thể đong đếm.
Bạch Huyễn ước lượng khối thuần thạch kia: "Nhìn dáng vẻ này, có vẻ dưới nền đất tinh cầu này có mỏ thuần thạch, phát hiện ra thuần thạch cùng mau chóng đăng báo lên chính là công lao khó lường, có khen thưởng tiền tài còn có khen ngợi quân công. Nếu mỏ thuần thạch đủ lớn, tích phân mà quân công mang tới cho cậu có lẽ có đủ khả năng đưa các cậu lên đầu bảng xếp hạng.
Trương Diêu Phong búng tay một cái: "Lợi hại! Không đánh mà thắng!"
"Trước xuống nền đất nhìn xem, phỏng chừng đại khái quy mô mỏ thuần thạch, rồi lại thông tri với cục khai thác mỏ Đông Cực tinh."
Diệp Tố nhớ tới cái gì: "Việc này hẳn có công lao của dong binh đoàn Phán Nguyệt đi, nếu không nhờ bọn họ, chúng ta cũng không thể phát hiện Thuần thạch."
Bạch Huyễn nhẹ nhàng liếc Diệp Tố một cái, tuy rằng hắn có mâu thuẫn với đứa em họ của Hàn Nghiệp này, nhưng xem lời nói Diệp Tố cũng là người hiểu được báo đáp tri ân, liền miễn cưỡng trả lời, "Với tố chất của bọn họ không lẽ nào không phát hiện được Thuần thạch, hoặc là bọn họ không để bụng, hoặc là cố ý để lại cơ hội này cho các cậu. Nhưng mà, các cậu vẫn nên thông tri bọn họ một chút, lưu lại ấn tượng tốt cũng không tồi."
Đám người La Thành vẫn còn đang chìm trong sùng bái cực độ với dong binh đoàn Phán Nguyệt, nghe vậy liền vội vàng tìm phương thức liên hệ với họ trên mạng, chỉ tiếc bọn họ không rõ vừa rồi là phân đội nào, chỉ có thể đối thoại cùng người phát ngôn đối ngoại của dong binh đoàn Phán Nguyệt.
Nghe La Thành nói rõ tiền căn hậu quả một lần, người bên kia quang não lập tức tra tìm trong kho dữ liệu, hiệu suất cao mà trả lời: "Gần vòng đai C sao? Vậy đó hẳn là phân đội số ba."
La Thành nói: "Chúng tôi có thể phát hiện mỏ thuần thạch, phần lớn nguyên nhân là nhờ quý đoàn, công lao này chúng tôi không thể độc chiếm..."
Người liên hệ bên kia mỉm cười nghe La Thành nói xong, khẽ gật đầu: "Nếu bọn họ không phát hiện thuần thạch, đã nói lên thuần thạch không có duyên với dong binh đoàn Phán Nguyệt chúng tôi, mỏ thuần thạch là công lao của các cậu, chúc các cậu rèn luyện vui vẻ, có nhiều thu hoạch."
Từ đầu đến cuối, biểu tình người liên hệ đều thập phần bình tĩnh, không bởi vì giá trị thật lớn của thuần thạch mà dao động, khi cắt đứt cuộc gọi vẫn đang duy trì mỉm cười hiền hòa.
Đám người Diệp Tố Diệp Sùng Tuyết vây quanh quang não nghe thấy dong binh đoàn Phán Nguyệt dứt khoát mà cự tuyệt công lao phát hiện mỏ thuần thạch, bọn họ còn không hiểu sao mà cảm thấy có chút mất mát.
Bạch Huyễn nhún vai, bộ dáng tôi đã sớm biết: "Dong binh đoàn Phán Nguyệt phát triển được đến bây giờ không phải đơn thuần nhờ vào tiền tài."
"Vậy thì vì cái gì?"
Biểu tình Bạch Huyễn mơ màng trong nháy mắt, hiện lên mơ ước cùng khâm phục, "Vì, bảo vệ tôn nghiêm làm người."
"Bọn họ không phải quân đội, nhưng xứng đáng để nhận khen ngợi của mọi người." Bạch Huyễn đưa lưng về phía bọn họ đi tới cửa quặng mỏ, nửa quỳ xem xét tình huống trong đường hầm, nói: "Thay trang phục vũ trụ, chúng ta xuống nhìn xem."
Nhân lúc đám người La Thành thay trang phục, Bạch Huyễn mang ba vị giáo sư tới, canh giữ ở cửa động đề phòng vạn nhất.
Ông bác lúc trước run rẩy đi tới, nhìn thấy thi thể Trùng tộc đầy đất, sợ tới mức ai nha nha vài tiếng.
Bạch Huyễn cười nói: "Bác, không cần sợ hãi, Trùng tộc đều đã bị diệt sạch. Hơn nữa, trong đất này của các bác có lẽ còn có mạch khoáng, về sau các bác liền không cần dựa vào loại hoa màu này mà sống."
Bạch Huyễn từ trên bầu trời thấy được mặt ngoài hoang vắng của tinh cầu này, đất đai cằn cỗi, cho dù phát triển nông nghiệp cũng khó có thể trở thành một tinh cầu phát triển, hiện giờ có cơ hội chuyển hình thành tinh cầu khoáng thạch, đối với dân thổ địa ở đây đều là chuyện tốt.
Ông bác quả nhiên kinh hỉ nói: "Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên, chúng tôi đang muốn đi xuống nhìn xem."
"Thật tốt quá!" Vốn tưởng là tai nạn, lúc sau lại phát hiện ra là hữu kinh vô hiểm, còn có chuyện tốt như vậy, ông bác kích động đến xoa xoa tay, "Tôi phải mau mau báo cho bọn họ, con gái lão Lý vừa tới tuổi đi học, có lẽ còn có thể đưa đến tinh cầu lớn đi học, còn có lão Trương, con hắn cũng tới tuổi kết hôn rồi, lão Trương mỗi ngày đều kêu ca con gái hắn hiện tại ngoài không đòi vào quan tài, những thứ khác đều có thể mở miệng đòi một lần..." Hắn dông dài mà lẩm bẩm một lần khó khăn từng người quen, mà những khó khăn ngày trước khiến bọn họ mặt ủ mày ê đều có thể được giải quyết dễ dàng nhờ mỏ thuần thạch trước mặt.
Chênh lệch bần phú là bất công lớn nhất nhưng cũng chết lặng nhất, Bạch Huyễn âm thầm thở dài, nhưng mà, ở thời đại này, còn sống sót là tốt rồi.
"Đi xuống đi." Bạch Huyễn lắc đầu đem thương cảm hiện tại vô pháp phát hiện này ném đi, chuẩn bị dẫn đầu nhảy xuống động ngầm, La Thành ngăn hắn lại, "Tôi là đội trưởng, tôi muốn đi trước."
Bạch Huyễn nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của La Thành, kia không phải là quyền lực thể hiện sức mạnh của đội trưởng, mà là gánh vác trách nhiệm làm một đội trưởng. Bạch Huyễn bật cười, bé trai đáng yêu như vậy, tại sao lại phải cãi nhau cùng hắn? À, là vì Diệp Tố. Bạch Huyễn nghĩ thầm, ít nhất bảo vệ đồng đội làm không tồi.
"Được." Bạch Huyễn nói, nhường ra vị trí, bất quá vẫn theo sát phía sau La Thành, trách nhiệm của một học trưởng chỉ đạo hắn cũng muốn thực hiện tốt.
Động ngầm thực sâu, vách động cũng trơn trượt, không mượn lực được, bọn họ chỉ có thể mở ra trang bị trọng lực đơn giản của trang phục vũ trụ, để mình chậm rãi men theo vách động từ từ đi xuống. Diệp Tố điều tiết trọng lực khá thuần thục lại một lần nữa khiến Trương Diêu Phong đi sau hắn chấn kinh rồi.
Điều tiết trọng lực cũng không phải vấn đề chỉ thiên phú là có thể thực hiện được, cần huấn luyện thời gian dài cùng thích ứng thân thể, Trương Diêu Phong oa oa khoa trương kêu: "Diệp Tố cậu đây là muốn thăng thiên à, mới hai tháng tại sao đã như đổi thành người khác thế này!"
La Thành cùng Bạch Huyễn nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Tố đang hành động thực tự nhiên. La Thành cũng sáng ngời mắt, Bạch Huyễn bởi vì không rõ lúc trước Diệp Tố thế nào, biểu hiện của Diệp Tố tuy không tồi, nhưng so với những người từ nhỏ đã tiếp xúc với cơ giáp cùng huấn luyện trọng lực vẫn có chút chênh lệch.
Nhưng thấy La Thành, Trương Diêu Phong bọn họ khen nhiều, Bạch Huyễn lại có chút tò mò với hắn, định chờ lúc rảnh liền tra chút tư liệu về Diệp Tố lúc trước.
Sau khi động ngầm thẳng đứng sâu xuống mấy trăm mét, tầm mắt dần dần tối lại, bắt đầu xuất hiện ngã rẽ thông đi bốn phương tám hướng, đây là bản năng của đàn Trùng tộc, cảm thấy mình được an toàn dưới nền đất, liền bắt đầu từng nhóm đi gặm khoáng thạch năng lượng.
La Thành bật lên nguồn sáng trên trang phục vũ trụ, tùy ý tìm đường hầm nằm ngang liền đi vào, hai bên đường hầm thường xuyên có đá nhám nổi lên, thấy bề mặt nó không trơn nhẵn hòa vào bùn đất xung quanh, bọn họ biết đây là Thuần thạch, phải biết rằng Trùng tộc không gì không ăn, nơi đi qua đều mượt như rìu đao chém chặt, cũng chỉ có Thuần thạch mới có thể may mắn mà sống sót qua được.
La Thành dùng cameras quang não chụp ảnh trạng thái phân bố của Thuần thạch trên vách động, có thể giúp cục khai thác mỏ có được tham khảo bước đầu. Bọn họ dần dần đi sâu hơn, theo đường hầm càng lúc càng sâu, Thuần thạch cũng càng lúc càng nhiều.
"Hay lắm, có không ít." Bạch Huyễn nói, "Khá ổn rồi, chúng ta trước đi lên, đăng báo lên cục khai thác mỏ."
Lời hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên phanh một tiếng, hình như âm thanh cái gì đó vỡ vụn, sắc mặt Bạch Huyễn biến đổi, duỗi tay ngăn lại người phía sau, cùng La Thành cảnh giác mà nhìn chằm chằm phía trước, chỉ thấy đường hầm nơi đó rào rạt rơi xuống bùn đất đá, chỉ chốc lát sau, mặt động kia thế nhưng hoàn toàn sụp đổ, ở đầu kia, đồng dạng là một đường hầm sâu thăm thẳm khác, còn có người cũng mặc trang phục vũ trụ đứng ở đó, nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của hắn, tựa hồ cũng không ngờ tới bên này nhiều người như vậy.
Giật mình, người nọ bất động thanh sắc mà lui về phía sau: "Các vị, tôi là một người du hiệp."
Bạch Huyễn nhìn thấy hắn cô đơn chiếc bóng liền đoán được thân phận của hắn, nhưng La Thành bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy du hiệp, không khỏi nhìn nhiều vài lần.
Tên du hiệp kia cứ bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, càng thêm khẩn trương. Hắn chỉ là dựa theo thói quen lúc trước mà du đãng ở tinh hệ Đông Cực, tìm kiếm manh mối Trùng tộc, thời điểm đi qua tinh cầu sinh mệnh này, hắn nghĩ, mình cũng đã du đãng lâu rồi không thấy dân cư, tiếp tục không giao tiếp chỉ sợ hắn sẽ phát điên, tạm thời dừng chân ở đây, trong lúc đi dạo lại phát hiện một động ngầm, xuất phát từ chức nghiệp, hắn đương nhiên muốn thăm dò xem nơi này có bao nhiêu Trùng tộc, thân là du hiệp, toàn thân trên dưới đáng giá nhất chính là cái máy dò xét, kết quả rà quét xong, hắn phát hiện động ngầm này trống không. Du hiệp liền xuống dưới xem xét tình huống, kết quả không nghĩ tới liền phát hiện được Thuần thạch, còn đang cao hứng, lại gặp đám người La Thành. Bọn La Thành ăn mặc trang phục vũ trụ dày như vậy, căn bản không nhìn ra tuổi tác.
Không đợi Bạch Huyễn đáp lời, du hiệp liền vội vàng nói: "Nếu nơi này do các ngài phát hiện, Trùng tộc cũng bị các ngài tiêu diệt, đương nhiên quyền sở hữu thuộc về các ngài."
Hắn vươn đôi tay tỏ vẻ mình không có ác ý, nhanh chóng thối lui về phía sau, chỉ chốc lát sau liền biến mất trong tầm mắt mọi người .
Bạch Huyễn thấy La Thành bọn họ đều khó hiểu, nói: "Không phải mỗi dong binh đoàn đều chính trực như Phán Nguyệt. Đặc biệt là nơi này có không ít Thuần thạch, giá trị rất cao, dong binh đoàn bình thường vì muốn chiếm toàn bộ lợi ích, có lẽ sẽ giết người diệt khẩu, đây cũng là nguyên nhân du hiệp kia rút lui, dù sao chúng ta đông người, hắn không thể trêu vào."
"Mau nhanh đăng báo Thuần thạch nơi này lên cục khai thác mỏ đi, nếu như bị du hiệp kia giành trước liền không tốt." Bạch Huyễn nói, lấy ra quang não xong thấy tín hiệu không tốt, đây quả thực là sự tình kỳ lạ, có lẽ là duyên cớ do Thuần thạch, Bạch Huyễn không nghĩ nhiều, liền thúc giục bọn La Thành mau đi lên hội báo.
Đi lên nhẹ nhàng hơn lúc đi xuống nhiều, giảm trọng lực, lại nhẹ nhàng lấy đà một cái, liền lao qua cửa động.
Trở lại mặt đất, bọn họ lập tức liên hệ cục khai thác mỏ, cũng may tên du hiệp kia chưa giành trước chiếm công lao, cục khai thác mỏ cũng là lần đầu tiên sau một thời gian mới nhận được tin tức về Thuần thạch, nghe vậy, người phụ trách kia liền không kiềm chế nổi thần sắc mừng rỡ, vội vàng hỏi kỹ càng tọa độ, đương nhiên cũng không quên ghi chép lại công lao của bọn La Thành, để bọn họ đem chip thân phận của mình rà quét qua quang não là có thể tạm thời ghi chép trong hồ sơ, đợi cục khai thác mỏ phái người đi kiểm tra tình huống mỏ thuần thạch xong, sẽ căn cứ quy mô mỏ thuần thạch mà phát khen thưởng tương ứng.
Sau khi thu phục xong hết thảy, đám người Diệp Tố lại lần nữa bước lên hành trình tới hành tinh số C0078.
Cách đích đến còn bảy tám tiếng đồng hồ, Bạch Huyễn nghĩ đến Diệp Tố, liền lên mạng tìm tư liệu về Diệp Tố, tư liệu mới nhất có thể tìm được là video thi đấu hữu nghị cơ giáp của hắn hai tháng trước cùng bọn La Thành. Bạch Huyễn ôm thái độ tùy tiện xem, nhưng vừa thấy xong, cũng không khỏi kinh ngạc.
Người điều khiển cơ giáp trong video còn lảo đảo, hiện tại lại có thể thao tác cơ giáp thực thuần thục. Khiến Bạch Huyễn kinh ngạc không chỉ là Cảm thái hết sức tinh tế đến mức có thể miễn dịch lôi điện, còn có sự tiến bộ thật lớn của hắn. Bạch Huyễn lúc này mới ý thức được, mỗi lần La Thành, Trương Diêu Phong đám người khen Diệp Tố không phải xuất phát từ cổ vũ giữa bạn bè. Bạch Huyễn thậm chí cảm thấy, La Thành còn khen chưa đủ, biến hóa này dùng từ nghiêng trời lệch đất để hình dung cũng không quá.
Sau khi Bạch Huyễn trầm mặc thật lâu, nghĩ tới biểu hiện của Diệp Tố gần đây, ngoài hơi thích ngủ một chút thì cũng không có gì không tốt, giết Trùng tộc chưa từng lùi bước, thậm chí còn xông lên trước thực dũng mãnh, tuy rằng đôi khi phát huy không ổn định. Nhưng hai tháng đã có thể có tiến bộ khiến người ta cảm thán kinh ngạc, không phải chỉ dựa vào thiên phú là có thể luyện thành, còn cần chịu khổ, khổ rất lớn. Có thể thừa nhận được bao nhiêu khổ, mới có được bấy nhiêu thực lực.
Diệp Tố và Hàn Nghiệp không giống nhau. Bạch Huyễn thần sắc phức tạp, sau một lúc lâu, ánh mắt liền kiên định, thừa dịp Diệp Tố còn chưa bị Hàn Nghiệp kéo xuống mương, hắn phải cứu vớt một thiếu niên có thiên phú lại còn chịu khó chịu khổ.
Không nghĩ tới, thời điểm hắn nghĩ tới Diệp Tố và Hàn Nghiệp, hai người kia cũng đang nói tới hắn.
Diệp Tố, La Thành đều đạp đạp đất mà chạy tới, một bộ dáng như chưa từng thấy việc đời. Nếu không phải trên tảng đá còn dính thịt nát của trùng tộc, Bàn Tử đều sẽ không nhịn được mà muốn đưa vào trong miệng cắn một cái, hắn dùng sức xoa bóp, "Chẳng lẽ không phải cục đá?"
Bạch Huyễn: "Có thể bảo tồn hình thái lâu như vậy trong bụng Trùng tộc sao có thể là cục đá tầm thường?"
Có Bạch Huyễn nhắc nhở, bọn họ mới phát hiện thi thể trùng tộc nơi này, dường như không có tàn lưu của khoáng thạch, năng lực ăn mòn của Trùng tộc nghe đã thấy rợn cả người, một hầm động dài tới vạn mét cũng có thể gặm một lèo trong chớp mắt mà không bị căng nổ bụng, khối đá này thứ nhất tránh thoát không bị nước miếng của Trùng tộc ăn mòn, lại chịu được dung dịch dạ dày, liền chứng minh nó cũng không phải cục đá tầm thường Bàn Tử có thể chớp mắt khinh bỉ.
"Giống tớ vậy, không thể đánh giá chỉ dựa vào tướng mạo." Bàn Tử mặt dày vô sỉ mà bắt đầu lôi kéo quan hệ với nó.
Diệp Tố cảm thấy Bàn Tử có nhận thức rõ ràng về "nhan sắc" của hắn như vậy cũng thực đáng kinh ngạc.
"Các cậu này, đầu óc cũng không biết ném đi đâu, kể cả đem ra nấu đậu hủ thì cũng nên ăn no chứ." Bạch Huyễn vô cùng đau đớn mà lắc đầu, "Có chút thường thức địa lý mà cũng không hiểu. Cục đá này chính là thuần thạch."
Nói ra tên này, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ — trừ Diệp Tố.
Thuần thạch, tên như ý nghĩa, chính là cục đá tinh thuần, không chứa năng lượng. Cũng bởi quá độ thuần túy, khiến cho mật độ, độ cứng đều cực cao, đương nhiên, độ cứng của nó còn kém một số kim loại. Nhưng nó được ưu thế tự nhiên, khiến giá cả không hề kém hơn một số kim loại quý trọng — nó có lực miễn dịch siêu cường với nước miếng Trùng tộc, vừa nãy đã được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Thuần thạch là tài liệu chế tác vỏ ngoài quân hạm chiến đấu thích hợp nhất, có thể kéo dài thọ mệnh trên chiến trường Trùng tộc, ý nghĩa của nó không phải tiền là có thể đong đếm.
Bạch Huyễn ước lượng khối thuần thạch kia: "Nhìn dáng vẻ này, có vẻ dưới nền đất tinh cầu này có mỏ thuần thạch, phát hiện ra thuần thạch cùng mau chóng đăng báo lên chính là công lao khó lường, có khen thưởng tiền tài còn có khen ngợi quân công. Nếu mỏ thuần thạch đủ lớn, tích phân mà quân công mang tới cho cậu có lẽ có đủ khả năng đưa các cậu lên đầu bảng xếp hạng.
Trương Diêu Phong búng tay một cái: "Lợi hại! Không đánh mà thắng!"
"Trước xuống nền đất nhìn xem, phỏng chừng đại khái quy mô mỏ thuần thạch, rồi lại thông tri với cục khai thác mỏ Đông Cực tinh."
Diệp Tố nhớ tới cái gì: "Việc này hẳn có công lao của dong binh đoàn Phán Nguyệt đi, nếu không nhờ bọn họ, chúng ta cũng không thể phát hiện Thuần thạch."
Bạch Huyễn nhẹ nhàng liếc Diệp Tố một cái, tuy rằng hắn có mâu thuẫn với đứa em họ của Hàn Nghiệp này, nhưng xem lời nói Diệp Tố cũng là người hiểu được báo đáp tri ân, liền miễn cưỡng trả lời, "Với tố chất của bọn họ không lẽ nào không phát hiện được Thuần thạch, hoặc là bọn họ không để bụng, hoặc là cố ý để lại cơ hội này cho các cậu. Nhưng mà, các cậu vẫn nên thông tri bọn họ một chút, lưu lại ấn tượng tốt cũng không tồi."
Đám người La Thành vẫn còn đang chìm trong sùng bái cực độ với dong binh đoàn Phán Nguyệt, nghe vậy liền vội vàng tìm phương thức liên hệ với họ trên mạng, chỉ tiếc bọn họ không rõ vừa rồi là phân đội nào, chỉ có thể đối thoại cùng người phát ngôn đối ngoại của dong binh đoàn Phán Nguyệt.
Nghe La Thành nói rõ tiền căn hậu quả một lần, người bên kia quang não lập tức tra tìm trong kho dữ liệu, hiệu suất cao mà trả lời: "Gần vòng đai C sao? Vậy đó hẳn là phân đội số ba."
La Thành nói: "Chúng tôi có thể phát hiện mỏ thuần thạch, phần lớn nguyên nhân là nhờ quý đoàn, công lao này chúng tôi không thể độc chiếm..."
Người liên hệ bên kia mỉm cười nghe La Thành nói xong, khẽ gật đầu: "Nếu bọn họ không phát hiện thuần thạch, đã nói lên thuần thạch không có duyên với dong binh đoàn Phán Nguyệt chúng tôi, mỏ thuần thạch là công lao của các cậu, chúc các cậu rèn luyện vui vẻ, có nhiều thu hoạch."
Từ đầu đến cuối, biểu tình người liên hệ đều thập phần bình tĩnh, không bởi vì giá trị thật lớn của thuần thạch mà dao động, khi cắt đứt cuộc gọi vẫn đang duy trì mỉm cười hiền hòa.
Đám người Diệp Tố Diệp Sùng Tuyết vây quanh quang não nghe thấy dong binh đoàn Phán Nguyệt dứt khoát mà cự tuyệt công lao phát hiện mỏ thuần thạch, bọn họ còn không hiểu sao mà cảm thấy có chút mất mát.
Bạch Huyễn nhún vai, bộ dáng tôi đã sớm biết: "Dong binh đoàn Phán Nguyệt phát triển được đến bây giờ không phải đơn thuần nhờ vào tiền tài."
"Vậy thì vì cái gì?"
Biểu tình Bạch Huyễn mơ màng trong nháy mắt, hiện lên mơ ước cùng khâm phục, "Vì, bảo vệ tôn nghiêm làm người."
"Bọn họ không phải quân đội, nhưng xứng đáng để nhận khen ngợi của mọi người." Bạch Huyễn đưa lưng về phía bọn họ đi tới cửa quặng mỏ, nửa quỳ xem xét tình huống trong đường hầm, nói: "Thay trang phục vũ trụ, chúng ta xuống nhìn xem."
Nhân lúc đám người La Thành thay trang phục, Bạch Huyễn mang ba vị giáo sư tới, canh giữ ở cửa động đề phòng vạn nhất.
Ông bác lúc trước run rẩy đi tới, nhìn thấy thi thể Trùng tộc đầy đất, sợ tới mức ai nha nha vài tiếng.
Bạch Huyễn cười nói: "Bác, không cần sợ hãi, Trùng tộc đều đã bị diệt sạch. Hơn nữa, trong đất này của các bác có lẽ còn có mạch khoáng, về sau các bác liền không cần dựa vào loại hoa màu này mà sống."
Bạch Huyễn từ trên bầu trời thấy được mặt ngoài hoang vắng của tinh cầu này, đất đai cằn cỗi, cho dù phát triển nông nghiệp cũng khó có thể trở thành một tinh cầu phát triển, hiện giờ có cơ hội chuyển hình thành tinh cầu khoáng thạch, đối với dân thổ địa ở đây đều là chuyện tốt.
Ông bác quả nhiên kinh hỉ nói: "Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên, chúng tôi đang muốn đi xuống nhìn xem."
"Thật tốt quá!" Vốn tưởng là tai nạn, lúc sau lại phát hiện ra là hữu kinh vô hiểm, còn có chuyện tốt như vậy, ông bác kích động đến xoa xoa tay, "Tôi phải mau mau báo cho bọn họ, con gái lão Lý vừa tới tuổi đi học, có lẽ còn có thể đưa đến tinh cầu lớn đi học, còn có lão Trương, con hắn cũng tới tuổi kết hôn rồi, lão Trương mỗi ngày đều kêu ca con gái hắn hiện tại ngoài không đòi vào quan tài, những thứ khác đều có thể mở miệng đòi một lần..." Hắn dông dài mà lẩm bẩm một lần khó khăn từng người quen, mà những khó khăn ngày trước khiến bọn họ mặt ủ mày ê đều có thể được giải quyết dễ dàng nhờ mỏ thuần thạch trước mặt.
Chênh lệch bần phú là bất công lớn nhất nhưng cũng chết lặng nhất, Bạch Huyễn âm thầm thở dài, nhưng mà, ở thời đại này, còn sống sót là tốt rồi.
"Đi xuống đi." Bạch Huyễn lắc đầu đem thương cảm hiện tại vô pháp phát hiện này ném đi, chuẩn bị dẫn đầu nhảy xuống động ngầm, La Thành ngăn hắn lại, "Tôi là đội trưởng, tôi muốn đi trước."
Bạch Huyễn nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của La Thành, kia không phải là quyền lực thể hiện sức mạnh của đội trưởng, mà là gánh vác trách nhiệm làm một đội trưởng. Bạch Huyễn bật cười, bé trai đáng yêu như vậy, tại sao lại phải cãi nhau cùng hắn? À, là vì Diệp Tố. Bạch Huyễn nghĩ thầm, ít nhất bảo vệ đồng đội làm không tồi.
"Được." Bạch Huyễn nói, nhường ra vị trí, bất quá vẫn theo sát phía sau La Thành, trách nhiệm của một học trưởng chỉ đạo hắn cũng muốn thực hiện tốt.
Động ngầm thực sâu, vách động cũng trơn trượt, không mượn lực được, bọn họ chỉ có thể mở ra trang bị trọng lực đơn giản của trang phục vũ trụ, để mình chậm rãi men theo vách động từ từ đi xuống. Diệp Tố điều tiết trọng lực khá thuần thục lại một lần nữa khiến Trương Diêu Phong đi sau hắn chấn kinh rồi.
Điều tiết trọng lực cũng không phải vấn đề chỉ thiên phú là có thể thực hiện được, cần huấn luyện thời gian dài cùng thích ứng thân thể, Trương Diêu Phong oa oa khoa trương kêu: "Diệp Tố cậu đây là muốn thăng thiên à, mới hai tháng tại sao đã như đổi thành người khác thế này!"
La Thành cùng Bạch Huyễn nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Tố đang hành động thực tự nhiên. La Thành cũng sáng ngời mắt, Bạch Huyễn bởi vì không rõ lúc trước Diệp Tố thế nào, biểu hiện của Diệp Tố tuy không tồi, nhưng so với những người từ nhỏ đã tiếp xúc với cơ giáp cùng huấn luyện trọng lực vẫn có chút chênh lệch.
Nhưng thấy La Thành, Trương Diêu Phong bọn họ khen nhiều, Bạch Huyễn lại có chút tò mò với hắn, định chờ lúc rảnh liền tra chút tư liệu về Diệp Tố lúc trước.
Sau khi động ngầm thẳng đứng sâu xuống mấy trăm mét, tầm mắt dần dần tối lại, bắt đầu xuất hiện ngã rẽ thông đi bốn phương tám hướng, đây là bản năng của đàn Trùng tộc, cảm thấy mình được an toàn dưới nền đất, liền bắt đầu từng nhóm đi gặm khoáng thạch năng lượng.
La Thành bật lên nguồn sáng trên trang phục vũ trụ, tùy ý tìm đường hầm nằm ngang liền đi vào, hai bên đường hầm thường xuyên có đá nhám nổi lên, thấy bề mặt nó không trơn nhẵn hòa vào bùn đất xung quanh, bọn họ biết đây là Thuần thạch, phải biết rằng Trùng tộc không gì không ăn, nơi đi qua đều mượt như rìu đao chém chặt, cũng chỉ có Thuần thạch mới có thể may mắn mà sống sót qua được.
La Thành dùng cameras quang não chụp ảnh trạng thái phân bố của Thuần thạch trên vách động, có thể giúp cục khai thác mỏ có được tham khảo bước đầu. Bọn họ dần dần đi sâu hơn, theo đường hầm càng lúc càng sâu, Thuần thạch cũng càng lúc càng nhiều.
"Hay lắm, có không ít." Bạch Huyễn nói, "Khá ổn rồi, chúng ta trước đi lên, đăng báo lên cục khai thác mỏ."
Lời hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên phanh một tiếng, hình như âm thanh cái gì đó vỡ vụn, sắc mặt Bạch Huyễn biến đổi, duỗi tay ngăn lại người phía sau, cùng La Thành cảnh giác mà nhìn chằm chằm phía trước, chỉ thấy đường hầm nơi đó rào rạt rơi xuống bùn đất đá, chỉ chốc lát sau, mặt động kia thế nhưng hoàn toàn sụp đổ, ở đầu kia, đồng dạng là một đường hầm sâu thăm thẳm khác, còn có người cũng mặc trang phục vũ trụ đứng ở đó, nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của hắn, tựa hồ cũng không ngờ tới bên này nhiều người như vậy.
Giật mình, người nọ bất động thanh sắc mà lui về phía sau: "Các vị, tôi là một người du hiệp."
Bạch Huyễn nhìn thấy hắn cô đơn chiếc bóng liền đoán được thân phận của hắn, nhưng La Thành bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy du hiệp, không khỏi nhìn nhiều vài lần.
Tên du hiệp kia cứ bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, càng thêm khẩn trương. Hắn chỉ là dựa theo thói quen lúc trước mà du đãng ở tinh hệ Đông Cực, tìm kiếm manh mối Trùng tộc, thời điểm đi qua tinh cầu sinh mệnh này, hắn nghĩ, mình cũng đã du đãng lâu rồi không thấy dân cư, tiếp tục không giao tiếp chỉ sợ hắn sẽ phát điên, tạm thời dừng chân ở đây, trong lúc đi dạo lại phát hiện một động ngầm, xuất phát từ chức nghiệp, hắn đương nhiên muốn thăm dò xem nơi này có bao nhiêu Trùng tộc, thân là du hiệp, toàn thân trên dưới đáng giá nhất chính là cái máy dò xét, kết quả rà quét xong, hắn phát hiện động ngầm này trống không. Du hiệp liền xuống dưới xem xét tình huống, kết quả không nghĩ tới liền phát hiện được Thuần thạch, còn đang cao hứng, lại gặp đám người La Thành. Bọn La Thành ăn mặc trang phục vũ trụ dày như vậy, căn bản không nhìn ra tuổi tác.
Không đợi Bạch Huyễn đáp lời, du hiệp liền vội vàng nói: "Nếu nơi này do các ngài phát hiện, Trùng tộc cũng bị các ngài tiêu diệt, đương nhiên quyền sở hữu thuộc về các ngài."
Hắn vươn đôi tay tỏ vẻ mình không có ác ý, nhanh chóng thối lui về phía sau, chỉ chốc lát sau liền biến mất trong tầm mắt mọi người .
Bạch Huyễn thấy La Thành bọn họ đều khó hiểu, nói: "Không phải mỗi dong binh đoàn đều chính trực như Phán Nguyệt. Đặc biệt là nơi này có không ít Thuần thạch, giá trị rất cao, dong binh đoàn bình thường vì muốn chiếm toàn bộ lợi ích, có lẽ sẽ giết người diệt khẩu, đây cũng là nguyên nhân du hiệp kia rút lui, dù sao chúng ta đông người, hắn không thể trêu vào."
"Mau nhanh đăng báo Thuần thạch nơi này lên cục khai thác mỏ đi, nếu như bị du hiệp kia giành trước liền không tốt." Bạch Huyễn nói, lấy ra quang não xong thấy tín hiệu không tốt, đây quả thực là sự tình kỳ lạ, có lẽ là duyên cớ do Thuần thạch, Bạch Huyễn không nghĩ nhiều, liền thúc giục bọn La Thành mau đi lên hội báo.
Đi lên nhẹ nhàng hơn lúc đi xuống nhiều, giảm trọng lực, lại nhẹ nhàng lấy đà một cái, liền lao qua cửa động.
Trở lại mặt đất, bọn họ lập tức liên hệ cục khai thác mỏ, cũng may tên du hiệp kia chưa giành trước chiếm công lao, cục khai thác mỏ cũng là lần đầu tiên sau một thời gian mới nhận được tin tức về Thuần thạch, nghe vậy, người phụ trách kia liền không kiềm chế nổi thần sắc mừng rỡ, vội vàng hỏi kỹ càng tọa độ, đương nhiên cũng không quên ghi chép lại công lao của bọn La Thành, để bọn họ đem chip thân phận của mình rà quét qua quang não là có thể tạm thời ghi chép trong hồ sơ, đợi cục khai thác mỏ phái người đi kiểm tra tình huống mỏ thuần thạch xong, sẽ căn cứ quy mô mỏ thuần thạch mà phát khen thưởng tương ứng.
Sau khi thu phục xong hết thảy, đám người Diệp Tố lại lần nữa bước lên hành trình tới hành tinh số C0078.
Cách đích đến còn bảy tám tiếng đồng hồ, Bạch Huyễn nghĩ đến Diệp Tố, liền lên mạng tìm tư liệu về Diệp Tố, tư liệu mới nhất có thể tìm được là video thi đấu hữu nghị cơ giáp của hắn hai tháng trước cùng bọn La Thành. Bạch Huyễn ôm thái độ tùy tiện xem, nhưng vừa thấy xong, cũng không khỏi kinh ngạc.
Người điều khiển cơ giáp trong video còn lảo đảo, hiện tại lại có thể thao tác cơ giáp thực thuần thục. Khiến Bạch Huyễn kinh ngạc không chỉ là Cảm thái hết sức tinh tế đến mức có thể miễn dịch lôi điện, còn có sự tiến bộ thật lớn của hắn. Bạch Huyễn lúc này mới ý thức được, mỗi lần La Thành, Trương Diêu Phong đám người khen Diệp Tố không phải xuất phát từ cổ vũ giữa bạn bè. Bạch Huyễn thậm chí cảm thấy, La Thành còn khen chưa đủ, biến hóa này dùng từ nghiêng trời lệch đất để hình dung cũng không quá.
Sau khi Bạch Huyễn trầm mặc thật lâu, nghĩ tới biểu hiện của Diệp Tố gần đây, ngoài hơi thích ngủ một chút thì cũng không có gì không tốt, giết Trùng tộc chưa từng lùi bước, thậm chí còn xông lên trước thực dũng mãnh, tuy rằng đôi khi phát huy không ổn định. Nhưng hai tháng đã có thể có tiến bộ khiến người ta cảm thán kinh ngạc, không phải chỉ dựa vào thiên phú là có thể luyện thành, còn cần chịu khổ, khổ rất lớn. Có thể thừa nhận được bao nhiêu khổ, mới có được bấy nhiêu thực lực.
Diệp Tố và Hàn Nghiệp không giống nhau. Bạch Huyễn thần sắc phức tạp, sau một lúc lâu, ánh mắt liền kiên định, thừa dịp Diệp Tố còn chưa bị Hàn Nghiệp kéo xuống mương, hắn phải cứu vớt một thiếu niên có thiên phú lại còn chịu khó chịu khổ.
Không nghĩ tới, thời điểm hắn nghĩ tới Diệp Tố và Hàn Nghiệp, hai người kia cũng đang nói tới hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất